Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Trái đất tròn, lòng người góc cạnh - Minh Mẫn Bia_TraiDattronlongnggoccanh-1-500x770
Truyện dài: Trái đất tròn, lòng người góc cạnh
Tác giả: Minh Mẫn. 
Nguồn: truyennganhay.net
Post: Tinh Vân


Giới thiệu: 



Trái Đất Tròn, Lòng Người Góc Cạnh


Câu chuyện viết về hành trình của một cô gái tìm cách ngược dòng thời gian quay trở lại quá khứ cách thời điểm thực năm năm để cứu người mình yêu ra khỏi một tai nạn thảm khốc. Do một sự cố không ngờ, cô bị đổi thể xác với My và từ đây, bao rắc rối nảy sinh khiến Mẫn và Key - một linh hồn đi lạc khác - phải chạy đua với số phận và tìm cách để mọi thứ trở lại vị trí như cũ. Cốt truyện được dựng lên bởi những mảnh hồi ức của hai linh hồn xa lạ đi lạc và vô tình gặp nhau trong thế giới của quá khứ - nơi những sự tình cờ của duyên số cứ đan chéo vào nhau khiến họ trải qua biết bao bất ngờ, vui có, buồn có, đau thương mất mát cũng có.


Bạn sẽ gặp lại trong tác phẩm này một chút nhẹ nhàng tinh tế bởi văn phong quen thuộc của Người đi bán nắng, một chút bí ẩn ma mị của thể loại Fantasy, và thật nhiều tĩnh lặng sau cái kết - khi những nhân vật đã trải qua có thể là nụ cười, có thể là nước mắt, nhưng cuối cùng họ vẫn được bình yên.


“Có những tình yêu đơn giản như sau một giấc mơ, ta thấy có thêm một tấm chăn trên ngực."


Một câu chuyện buồn, chứa đựng nỗi đau, mất mát cứa vào tâm can nhưng lại được viết bằng thứ văn rất đỗi nhẹ nhàng. Giọng văn không quá gay gắt, không dồn dập, cuốn hút và có chút gì đó chợt buồn, đều đều nhưng vẫn khiến người đọc đồng cảm. Đọc Trái đất tròn, lòng người góc cạnh, bạn sẽ cảm nhận được những thông điệp thật sự rất xúc động và mở ra một chân trời mới cho độc giả nghĩ ra xa hơn. Để rồi khi trang cuối cùng của cuốn sách dù đã được gấp lại, âm hưởng của nó vẫn còn trong bạn.


“Tôi đã vượt qua tất cả những thứ tưởng chừng như không thể vượt qua, trong nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm... Có những thứ không thay đổi, và có những thứ đã thay đổi quá nhiều mà không thể thay đổi được nữa.


Điều duy nhất tôi hy vọng, là mỗi buổi sáng mặt trời mọc, tôi biết mình đang sống và muốn sống tiếp..."


Đẹp và lãng mạn. Nỗi đau khổ cũng quá đỗi dịu dàng. Trái đất tròn, lòng người góc cạnh - cuốn sách cho những trái tim đang cần tìm chút niềm tin về yêu thương và duyên phận. Hi vọng sẽ đem lại cho bạn vô vàn cảm xúc giống như Người đi bán nắng đã làm!



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap1. Bẻ gãy quá khứ

1. Key - Người mở cửa.

Tôi đi qua cơn mưa tron sợ hãi. Sự khốc liệt của thiên nhiên đôi khi cũng làm bản thân mạnh mẽ cảm thấy muốn chùn bước. Co mình trong những suy diễn về một ngày tận cùng, ánh sáng trước mắt tôi như ảo mộng vậy, đầy màu sắc và chớp nhoáng…. Một thứ cảm giác như đứng trước sự thay đổi, trước những điều sợ hãi của cuộc sống….!

Vẻ đẹp tồn tại duy nhất cũng như điều mà muốn làm lúc ấy nhất….. là chạy thẳng về phía em… ôm chặt không nói gì, kệ cho người ướt sũng, kệ luôn cả khuôn mặt sợ hãi run rẩy

Tôi như đã gặp em ở một nơi nào đó, một khoảng ký ức nào đó đã đi cùng em, chơi cùng em, nói chuyện cùng em…và có thể khóc cùng em nữa, thứ đó người ta gọi là “Dejavu”, là ký ức ảo giác liên tiếp diễn ra…với tôi và em



Lần đầu tiên khi nhìn thấy em, em đang ngồi ở bến xe bus, và khóc ngon lành. Em dựa lưng vào bảng quảng cáo, há mồm khóc. Nước mắt chảy xuống ướt một vạt tóc. Tôi đến bên, ngồi cạnh, im lặng. Bởi tôi nói, em cũng chẳng thể nghe thấy.

- Anh không thấy mình vô duyên à?

Tôi mở to mắt nhìn em, rồi nhìn lại xung quanh. Khi chắc chắn rằng em đang nói với mình, tôi hơi hoảng khi nhìn thẳng vào mắt em, và thấy ánh mắt em chiếu thẳng vào tôi.

- Nhìn gì? Anh chưa thấy con gái khóc bao giờ à?

- Em nhìn thấy anh à?

- Anh nghĩ tôi mù chắc?

...

Tôi và em, như hai vật thể xa lạ, va vào nhau, ở một thế giới mà chúng tôi vô tình lạc vào đó. À không, em nói em không đi lạc, mà là do em cố tình trở về thế giới này. Còn tôi, mông lung, không lý do, không điểm tựa.

Tôi là ai? Và, tôi đến từ đâu? Cô độc, lạc lõng, giữa một thế giới có đầy những vệt màu sắc chớp nhoáng này. Ở thế giới ấy, chỉ có em nhìn thấy tôi, và chỉ có tôi nhìn thấy em.

- Anh đừng đi theo tôi nữa có được không? - Em cau có. Tôi mỉm cười. Giữ khoảng cách với em. 5 mét.

Em mặc một chiếc váy màu mây trời, ngắn ngang đùi, chân đi giày vải màu xám. Khuôn mặt em lem nhem vì nước mắt. Thỉnh thoảng tay em lại quệt ngang mặt khiến cho vết nước mũi hơi hằn bên má trái. Cử chỉ tự nhiên, và …bất cần.

Tại tầng 3 nhà D bệnh viện Việt Đức, em loay hoay mãi mà không mở được cửa phòng bệnh, tôi nhẹ nhàng đi tới, nói khẽ:

- Để anh mở!

Cửa phòng mở ra, cảnh tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy là chiếc giường bệnh trắng toát, đang nằm trên đó là một cô gái chắc tầm tuổi của em, với ống thở và máy điện tim. Tay cô ấy buông thõng. Em đứng lặng đi, nhìn cơ thể xanh xao trước mặt mình. Trong phòng, mẹ cô gái – có lẽ vậy, đang lặng lẽ dùng khăn ướt lau cánh tay cho con mình, buồn bã.

Em quay trở ra ngay lập tức. Tôi đi theo em, vẫn giữ khoảng cách 5m. Em bớt cáu gắt và cấm đoán tôi như lúc đầu gặp mặt. Tôi mỉm cười khi nghĩ rằng, trong một thế giới của ảo ảnh, em đã tìm thấy tôi - người mở được tất cả những cánh cửa nặng nề, mà bàn tay em không thể nào đụng đến được.

- Sao anh lại mở được cửa mà tôi thì không?

- Anh không biết! Những ngày đầu khi anh mới lạc về thế giới này, anh cũng không chạm được vào bất cứ thứ gì.

- Vậy là sau này tôi sẽ tự mở được cửa đúng không?

- Ừm, có thể.

Tôi nhìn em, cười. Còn em vẫn cau có. Khuôn mặt của em khi cười chắc chắn rất dễ thương. Tiếc là từ khi gặp, em lúc nào cũng như con nhím, xù lông mọi lúc mọi nơi. Luôn cáu gắt và phản kháng lại mọi thứ tôi làm.

- Vậy anh phải đi theo tôi cho đến khi tôi chạm được vào mọi thứ.

- Tại sao ?

- Vì bây giờ anh là chìa khóa.

Từ lúc ấy, em bắt đầu gọi tôi là Key, người mở cửa.

Tôi là Key, người mở cửa !



2. Mẫn - Quay ngược thời gian

Tôi là Mẫn ! Ngoài ra tôi còn có một cái tên khác : Rắc Rối !

Bước lên chuyến tàu số 17 - Chuyến tàu đưa tôi từ tuổi 25 trở về tuổi 20, đan chặt hai bàn tay vào nhau. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Những lời dặn dò của người phụ nữ có đôi mắt chứa con ngươi nhỏ dẹt như mắt rắn cứ chạy qua đầu tôi. Như một đoạn băng bị tua đi tua lại.

« Ngày mai, đến địa điểm ghi trong mảnh giấy này, đúng thời khắc ấy, lên đúng toa tàu ấy, dù ai hỏi gì cũng không được hé môi trả lời một câu, chờ đợi, cô sẽ được quay trở về tuổi 20. » ;

« Tuyệt đối không thể thay đổi quá khứ ! Nếu không, thân xác của tuổi 25 sẽ phải chịu hậu quả. Tôi không bán phép màu cho cô để chịu sự trừng phạt chung với cô. Nhớ lấy »



Kim đồng hồ nhích từng giây một. Mồ hôi vẫn túa ra ướt áo. Tôi lặng lẽ nhìn những vệt đèn lướt qua bên cửa sổ. 0h36’. Chỉ vài phút nữa thôi, là cả đoàn tàu sẽ chỉ còn những khoang tàu méo mó, những thùng hàng vỡ nát, những vệt khói khét lẹt. Và tôi, được coi là một nạn nhân xấu số của tờ báo ngày hôm sau.

Tôi đã tìm đủ mọi cách, làm tất cả những gì có thể, để được trở về tuổi 20. Trở về cái ngày kinh hoàng nhất trong quá khứ mà tôi đã trải qua.

Đó là ngày Phiên Vân rời xa tôi !



Một !

Hai !

Ba !

Định mệnh diễn ra chỉ trong vài tích tắc. Quay cuồng và đảo ngược.

...

Bước ra từ sân ga, những dư âm của vụ tai nạn tàu hỏa vừa rồi khiến tôi cảm thấy mọi thứ trước mắt âm u. Tôi không nghĩ việc tách linh hồn để trở về đây lại có thể thực hiện một cách nhanh chóng như thế. Lặng lẽ bước trên vỉa hè lát những viên gạch nhỏ hình thoi, nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử bên đường, tôi nhẩm tính lại thời gian và địa điểm tôi phải xuất hiện vào ngày mai. Chỉ ngày mai thôi, khi ánh mặt trời xuất hiện. Tôi sẽ nhìn thấy những điều mà bấy lâu nay luôn khiến tôi hét lên sau những giấc mơ.

Tôi đứng lặng thinh trên đường. Những vệt màu chạy qua trước mắt tôi, chớp nhoáng.

Ngày mai, tôi sẽ được nhìn thấy anh, người tôi yêu thương nhất trong cuộc đời này ! Người khiến trái tim tôi luôn đau thắt lại mỗi khi nhớ đến, đôi mắt luôn ướt nhẹp và sưng đỏ lên mỗi khi nghĩ về anh. Suốt 5 năm qua !



Lặng lẽ tìm đến ngôi nhà sơn màu xanh dương quen thuộc. Cái biển màu xanh thẫm ghi số 166 Kim Mã vẫn còn mới. Bố đã sơn và đóng lại trong ngày sinh nhật tuổi 20 của tôi. Nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, chuyện gì sẽ tiếp diễn khi tôi nhúng tay vào thay đổi quá khứ. Tôi chỉ biết rằng mình sẽ phải chịu hậu quả vô cùng lớn khi quyết tâm bẻ gãy dòng chảy thời gian. Nhưng vì tôi đã chọn, tôi sẽ không hối hận. Chỉ mong những người tôi yêu thương, sẽ không bị tôi quăng quật vào một thế giới bóng ảo nào đó – nơi tôi đã cố gắng tìm cách chạy qua nó, để trở về đây.



Khi tôi hai mươi !

Bố tôi bốn mươi chín tuổi. Mẹ tôi mãi mãi dừng lại ở tuổi hai chín sau một vụ tai nạn. Bố quyết định lấy vợ hai vì ‘‘muốn có người chăm sóc tôi’’

Tôi gọi mẹ kế là mẹ 85. Vì mẹ kế sinh năm 1985. Mẹ 85 rất xinh. Đánh trẻ con cũng rất đau. Chửi mắng người khác rất tài. Mẹ 85 có sở thích đá chó mèo. Đã có lần con Ki của tôi gãy mất cái răng cửa vì đôi guốc 200 đô của mẹ. Mẹ 85 giỏi tiêu tiền. Mỗi tháng, bố tôi dành cho mẹ 85 nửa tháng lương để mẹ shopping.

Bố tôi là Bác sĩ. Mẹ 85 là Tín đồ shopping.

Mẹ 85 và bố tôi sinh được một người con trai. Em tên Hải Đăng. Hải Đăng kém tôi 15 tuổi.

Mỗi ngày khi mặt trời chưa kịp thức dậy, tôi lọ mọ xuống bếp nấu đồ ăn cho cả nhà. Cả nhà ăn xong, tôi dọn bàn và rửa bát, mặc quần áo cho Đăng và đưa em đi học. Bố tôi đi làm còn mẹ 85 đi shopping. Chiều tôi đón Đăng về, tắm cho em rồi đi chợ, nấu bữa tối. Cả nhà ăn tối xong, tôi dọn dẹp nhà cửa rồi lên phòng ngủ.

Cuộc sống như thế đấy! Khi tôi hai mươi!



Tôi đứng trước ngôi nhà sơn màu xanh dương đã gần 7h đồng hồ. Tôi nhìn vào ngôi nhà mà tôi đã sống 25 năm qua. Nơi chứng kiến tôi trưởng thành từng bước một. Nơi bố thường bế bổng tôi lên khi tôi còn bé, ôm và vuốt tóc tôi khi tôi ngủ. Ngôi nhà có khung cửa sổ màu trắng, là chỗ mẹ tôi hay ngồi đọc sách và mắng yêu khi tôi bi bô làm phiền. Căn bếp nhỏ có bộ bàn ăn bằng gỗ bố mua tặng mẹ khi mẹ tròn 26 tuổi, nơi mẹ 85 vẫn thường mắng nhiếc nếu tôi nấu ăn chậm và sẵn sàng túm tóc tôi mà tát khi tôi trái lời. Trên tầng 2 có 2 phòng nhỏ đối diện nhau. Phòng của tôi và phòng của Đăng. Một giường, một tủ, một bàn học, một chiếc piano là tất cả những gì tôi có. Phòng của Đăng chỉ đặt một chiếc giường và một bàn học nhỏ. Thỉnh thoảng có những đêm mưa, Đăng gõ cửa và xin tôi cho ngủ cùng. Em nhút nhát, sợ bóng tối và sợ mưa. Đó là những đêm tôi và em nằm kể cho nhau nghe về hai thế giới. Thế giới của tôi và thế giới của em. Khúc khích chọc lét nhau và cười. Tôi thích nhìn em như vậy. Cười tít mắt. Trong sáng, thánh thiện, yếu ớt…



7h30.

Bố tôi là người rời khỏi nhà đầu tiên. Bố ôm tôi và Đăng rồi vào gara lấy xe đi. Tôi nắm tay Đăng bước ra ngoài, đóng cửa lại. Tôi lặng lẽ đi đằng sau quá khứ của mình và mỉm cười. Trong cuộc đời tôi chưa nhìn thấy hình ảnh nào đẹp đến như thế. Hai chị em tôi dắt tay nhau đi trên vỉa hè lát những viên gạch nhỏ hình thoi dưới tán cây xanh. Tóc tôi buộc cao, xòa xuống vai áo trắng. Đăng nắm chặt lấy ngón tay trỏ của tôi, đưng đưa. Thỉnh thoảng em có hát khẽ một bài gì đó rồi nhìn tôi cười.

Tôi và Đăng, không cùng huyết thống. Nhưng tôi yêu em như chính bản thân mình. Yêu nụ cười hiền, tính cách trầm lắng quá so với những đứa trẻ năm tuổi. Yêu cả ánh mắt sợ hãi, tiếng khóc thét khi em bị mẹ 85 đánh.

Khi tôi hai mươi, tôi đã biết chấp nhận và yêu thương vô điều kiện!



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap1. Bẻ gãy quá khứ (tiếp)

3. Bẻ gãy quá khứ:

Tôi đứng dưới vỉa hè đối diện cổng trường Trung học, bên cạnh biển chỉ tuyến đường của bến xe bus, lặng im nhìn phiên bản tuổi 20 của mình. Vẻ đẹp giản dị và dịu dàng vừa đủ để khiến người khác chú ý. “Cô ấy” ngồi xuống băng ghế, đeo headphone, và mỉm cười theo điệu nhạc. Vào lúc này, ngày ấy, tôi đang nghe bài gì nhỉ?

À, Until You!

Chỉ 2 phút nữa thôi, Phiên Vân sẽ đến!

Khi còn yêu anh, tôi chưa bao giờ gọi tên thật của anh, mặc dù cái tên Trần Hoàng Minh cũng không phải quá xấu đến nỗi ngại mà không gọi. Nhưng tôi thích gọi anh bằng cái tên mà tôi đặt cho. Phiên Vân!

Đối với tôi, anh như một đám mây trắng. Tôi không bao giờ nhìn rõ được hình dạng của nó. Chỉ biết rằng, đám mây nhỏ ấy lúc nào cũng êm ái, bông xốp, và tôi luôn muốn được cầm lấy, nắm chặt, giày vò trong lòng bàn tay rồi áp lên má, cảm nhận sự nhẹ nhàng và ấm mềm phả ra từ đó.

Tôi không hiểu anh quá rõ, không biết về anh quá nhiều. Tôi cũng không tìm cách cố gắng nhìn được hết thế giới của anh. Tôi yêu anh đơn giản vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, và làm trái tim tôi không còn đập những nhịp đập bình thường được nữa.

Khi tôi hai mươi, tôi luôn yêu thương vô điều kiện!



Lặng lẽ tiến đến, khi kim đồng hồ nhích đến 7h48, tôi cúi xuống gần thân xác của mình ở tuổi 20, nhìn vào mắt của chính tôi, đôi mắt của tuổi 20 trong trẻo và hồn nhiên đến lạ… Tôi tiến đến gần hơn, gần nữa, và tập trung để linh hồn của tuổi 25 nhập vào thân xác mình tuổi 20. Một luồng khí lạnh toát lần bò trên cơ thể tôi rồi chuyển thành nóng rát. Bức bối và ngột ngạt. Run rẩy và hoảng sợ. Đôi mắt tôi nhắm nghiền chờ đợi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã khao khát rằng, đó chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ thôi.



Sau một khoảng thời gian không thể nhận biết, đoán định chính xác, có ai đó áp lon nước ngọt lạnh toát lên má tôi. Toàn thân tôi mỏi nhừ, nặng trịch. Cảm nhận được mồ hôi đang chảy ướt lưng và hai bên sườn. Tôi từ từ mở mắt.

Trước mắt tôi là cổng trường Trung học. Tôi đang ngồi trên băng ghế cạnh biển chỉ tuyến đường của bến xe bus đối diện cổng trường. Cúi xuống nhìn. Lòng bàn tay tôi ướt nhẹp mồ hôi, tôi vội chùi tay vào chiếc váy đồng phục.

Váy đồng phục ư?

- Em ngủ gật ở bến xe bus đấy à?

Tôi giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Anh đang đứng bên trái tôi, cười tươi, đưa cho tôi lon nước ngọt mát lạnh.

Nước mắt… Nước mắt khiến cho khung cảnh trước mắt tôi cứ thế nhòa đi.

- Em sao thế Mẫn? Lại bị mẹ đánh à?

Anh kéo tôi đứng dậy, hốt hoảng vặn người tôi rồi nhìn một cách lo lắng. Quá khứ sắp lặp lại. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía xa. 30 giây nữa, 29 giây, 28 giây…

- Phiên Vân à, em xin lỗi!

- Em sao thế Mẫn, em ốm à? Người em lạnh toát và ra mồ hôi nhiều quá!

5 giây cuối cùng cho tôi lấy lại bình tĩnh cần phải có. Tôi lấy hết sức đẩy Vân sang vệ đường. Lon nước ngọt rơi xuống đường, lăn méo mó. Chiếc xe bus bị lỗi phanh lao đến, trượt lên vỉa hè, kéo lê thân xác tôi trượt một đoạn đường dài. Không, tôi nhớ lầm chăng? Chuyến xe định mệnh ngày ấy lao đến, tránh một chiếc xe máy đi nhầm vào đường xe bus, trượt lên vỉa hè, lôi Phiên Vân đi khi anh đang đứng trước mặt tôi, cướp đi nụ cười tươi mà tôi luôn muốn cất vào hộp để giữ lấy nụ cười ấy cho riêng mình.

Giờ đây, hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy, Chuyến xe bus 02 tông thẳng vào đầu chiếc xe máy đi ngược chiều rồi chuyển hướng lao về phía tôi. Tôi nhìn Phiên Vân, vẫn kịp mỉm cười trong nước mắt. Anh sẽ sống tốt, vì linh hồn mà tôi dành tặng cho anh. Phải thế!

Thân xác tôi trượt đi, rát và xót. Đau lắm. Tôi rất đau. Nhắm nghiền mắt đi qua những va đập. Bóng tối ập đến ngay tức khắc. Tôi không phải chờ đợi lâu.

“Tôi không bán phép màu cho cô để chịu sự trừng phạt chung với cô…

Tôi không bán phép màu cho cô để chịu sự trừng phạt chung với cô…

Tôi không bán phép màu cho cô để chịu sự trừng phạt chung với cô…”

Lời nói của người đàn bà có đôi mắt chứa con người nhỏ dẹt như mắt rắn lại tua đi tua lại trong đầu tôi.



Tôi đang ở trên thiên đường chăng? Loạng choạng đứng dậy, không gian yên ắng và tràn ngập nắng. Lòng tôi trống rỗng. Những hình ảnh phía trước đột ngột đập vào mắt tôi như những cảnh phim.

Chuyện gì thế này Mẫn?

Phiên Vân lao đến nơi đầu chiếc xe bus bị bẹp rúm ró. Chiếc xe máy Atila nát vụn, nằm buồn bã bên cạnh chủ nhân. Chủ nhân của chiếc xe là một cô gái tóc hung đỏ, uốn xoăn nhẹ. Máu chảy đỏ một góc đường. Mọi người hai bên đường bắt đầu kéo đến đông nghịt. Tôi chợt nhớ rằng ngoài Phiên Vân ra, vụ tai nạn này không có nạn nhân nào khác. Hoảng hốt nhìn về phía anh. Mồ hôi từ hai lòng bàn tay tôi lại bắt đầu túa ra ướt nhẹp.

Phía trước tôi. Chính là tôi, đứng loạng choạng, người ướt máu, khuôn mặt xước xát khủng khiếp. Mặc cho Phiên Vân gọi tên và ôm tôi vào lòng. Tôi, không, “cô gái ấy” cứ hét lên và đẩy Vân ra một cách kiên quyết, khó chịu, lạnh lùng:

- Anh là ai? Đừng đụng vào người tôi. Đồ thần kinh!

“Tuyệt đối không thể thay đổi quá khứ !

Tuyệt đối không thể thay đổi quá khứ !

Tuyệt đối không thể thay đổi quá khứ !...”

Lời người đàn bà có đôi mắt chứa con người nhỏ dẹt như mắt rắn lại tua đi tua lại trong đầu tôi.

Tôi bắt đầu khóc òa lên, chạy về phía Vân.Tay tôi cứ trượt qua người anh và không thể làm gì được, không thể nắm giữ được một thứ gì.

Trời ơi, tôi chỉ là ảo ảnh sao?

- Phiên Vân!

Tôi hét lên. Anh vẫn lao đến bên thân xác tôi, mặc cho “cô ấy” quát mắng và từ chối. Khuôn mặt hốt hoảng và sợ hãi của anh khiến tôi càng hoảng loạn.

Tôi quỳ gục xuống đường. Xung quanh, mọi người kéo đến ngày càng đông.

Chiếc xe máy nát vụn vẫn nằm chỏng chơ bên xác người phụ nữ tóc màu hung đỏ.

Cảnh sát đang cố gắng lôi người tài xế ra khỏi chiếc xe bus.

Phiên Vân và thân xác tôi, 2 người vẫn cố nói chuyện, giải thích, giằng co nhau.

Trước mắt tôi lại nhòa đi.



Mọi thứ, không như tôi dự tính ban đầu.

Mà tất cả, đã bị đảo lộn.





Ô cửa thời gian...



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap2.. Những hành lang vắng.



Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại khiến ta đau lòng cả đời.

Có phải tôi đã làm sai một điều gì đó, và đang bị trừng phạt không?



Tôi ngồi lặng thinh trên hàng ghế góc hành lang bên phải tầng 3 nhà D của bệnh viện. Nước mắt nối nhau chảy dài trên má. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại để hiểu về những gì đang xảy ra. Quá khứ đã qua, đáng lẽ không nên đào nó lên và khoác lên nó tấm áo choàng mới.

Phiên Vân đang đứng trước mặt tôi. Đau khổ và hoảng loạn. Có lẽ anh không thể hiểu được tại sao người con gái anh yêu lại có cách cư xử kì quặc đến như thế. Thân xác của cô gái tóc hung đỏ đã được đưa vào phòng cấp cứu. Thân xác tuổi 20 của tôi vẫn gào thét và quát tháo khi có ai chạm vào. Phiên Vân chỉ biết đứng nhìn, lo lắng. Anh sẽ chẳng bao giờ biết được, người con gái đứng trước mặt anh, chỉ là thân xác của tôi, còn linh hồn, là của cô gái tóc hung đỏ - chủ nhân của chiếc xe Atila vụ tai nạn vừa rồi.

Phiên Vân! Anh sẽ không bao giờ, không bao giờ biết được sự thật ấy!



Số phận trả đũa tôi, bằng sự tráo đổi linh hồn tưởng như hoang đường.

Tôi lặng thinh nhìn những sự việc trải tràn ra trước mắt như một bộ phim. Tôi là nhân vật chính. Chính diện hay phản diện? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng bộ phim ấy đã bắt vai diễn của tôi rơi quá nhiều nước mắt. Tôi khóc vì tuyệt vọng về một nỗi khát khao vô hình. Tôi chỉ muốn làm mọi thứ để trái tim người tôi yêu thương được tiếp tục đập những nhịp đập bình thường, phập phồng trong lồng ngực. Những tiếng đập nhẹ nhàng mà tôi luôn muốn áp tai vào lòng anh để nghe từng nhịp một. Giờ đây tôi đã làm được điều đó. Nhưng đó có phải điều mà tôi mong muốn không? Khi khuôn mặt anh bây giờ lúc nào cũng mặn ướt nước mắt. Trái tim quặn thắt mỗi khi nhìn người anh yêu quát tháo và ruồng bỏ anh.

Như thế này tốt hơn, hay để anh yên vị với số phận trong quá khứ thì tốt hơn? Tôi không bao giờ dám nhớ đến hình ảnh khuôn mặt anh bết máu nằm trong vòng tay của tôi, miệng nhoẻn cười nói “Anh ổn!”. Để rồi ngày hôm sau, những gì còn lại thuộc về anh trên cõi đời này chỉ là những bức ảnh. Những bức ảnh có cạnh sắc nhọn mà tôi cất sâu trong hộp 5 năm qua, không dám nhìn lại dù chỉ một lần.

Tôi đứng bên anh, vuốt nhẹ lên tóc. Bàn tay tôi không thể chạm vào tay anh mà nắm thật chặt. Vai tôi cũng chẳng đủ sức cho anh mượn, dựa vào. Tôi cũng chẳng thể lên tiếng mà an ủi anh rằng: “Không sao đâu Phiên Vân, mọi việc sẽ ổn cả mà”. Việc duy nhất tôi có thể làm. Là khóc.

Một linh hồn chỉ biết khóc!



Bố giữ chặt thân xác tôi, quát tháo khi cô ấy giãy giụa và phản kháng. Cô ấy khá cá tính. Nhưng nhiều khi cư xử hơi tiêu cực. Như cái cách cô ấy quát bố tôi rồi giựt miếng băng y tế ở đầu ra và chạy ra khỏi phòng bệnh. Bố và Phiên Vân phải cố gắng lắm mới khiến cho cô ấy bình tĩnh và chịu ngồi yên.

Lúc này, chắc mẹ 85 đang đi shopping.

Hải Đăng có lẽ vẫn đang ở trường học. Tối nay, ai sẽ đón em? Ai sẽ nấu cho em món ăn em thích? Ai sẽ cùng em học bài, giục em đi đánh răng và lên giường ngủ sớm. Ngày mai, ai sẽ đưa em đi học? Ai sẽ là người nắm bàn tay bé nhỏ của em đi tung tăng trên vỉa hè có lát những viên gạch nhỏ hình thoi dưới tán cây xanh?

Nước mắt lại bắt đầu nối nhau chảy dài trên má tôi.



Hành lang phía bên phải của nhà D bệnh viện luôn luôn vắng. Cuối hành lang có 2 khung cửa sổ to màu trắng sáng. Trống rỗng! Đó là cảm giác duy nhất khi tôi đứng cuối hành lang nhìn về phía hai khung cửa sổ ấy.

Trước mặt, thân xác tôi đang gào khóc và mất bình tĩnh. Thân xác cô ấy đang nằm ở phòng cấp cứu với ống thở và máy điện tim xung quanh. Cô gái ấy ôm chầm lấy người đàn bà lớn tuổi ở cửa phòng và khóc òa lên. Tôi đứng đó, nhìn Phiên Vân, nhìn bố tôi, nhìn thân xác tôi, nhìn người đàn bà lớn tuổi.

- Mẹ ơi, con My mà, mẹ đưa con về nhà đi.

Bố tôi và Phiên Vân giữ lấy cô ấy thật chặt, trong khi cô ấy vẫn vùng vẫy ra khỏi vòng tay hai người và gọi người đàn bà kia.

- Mẫn! Em sao thế? Em nhìn anh đây này, anh là Phiên Vân, em nhìn đi!

Giọng anh gào lên và lạc đi. Cô gái không hề để ý, mà vẫn giãy giụa quyết liệt và nhìn về phía người đàn bà lớn tuổi đang đứng trước cửa phòng cấp cứu

- Mẹ! Con là My mà, con không phải con gái họ. Con là con gái của mẹ!

… Mẹ! Mẹ phải nghe con! Con là con gái của mẹ!

Cô gái lại bắt đầu khóc thét lên và nức nở từng hồi. Miệng không ngừng quát tháo bố tôi và Phiên Vân:

- Chú làm ơn bỏ tôi ra được không, tôi không phải Mẫn. Tôi không phải con gái chú. Còn anh ! Anh bị thần kinh à, bỏ tay tôi ra !

Bố tôi lôi cô ấy vào phòng, tiêm thuốc an thần ép cô ấy ngủ.

Phiên Vân đứng lặng thinh bên giường bệnh.

Người đàn bà lớn tuổi nhìn gia đình tôi với ánh mắt mơ hồ.

Tôi quay lưng, đi về phía hành lang. Tôi không muốn nhìn thêm một điều gì nữa.

Đằng sau tôi, là hai khung cửa sổ màu trắng sáng.

Trống rỗng!



Tôi lang thang trên những con đường quen thuộc. Sáng nay trời không nắng. Nhưng chính cái màu trời âm u thế này lại khiến tôi thêm mệt mỏi. Tôi đặt tay lên ngực. Tim không đập. Cơ thể tôi im lìm. Đưa bàn tay lên trước mặt, tôi có thể nhìn xuyên qua nó, thấy được những đường nét góc cạnh của mọi đồ vật trước mắt. Linh hồn tôi mỏng manh trong ánh mặt trời yếu ớt, nhợt nhạt của một buổi sáng không nắng.

Cố gắng lết những bước chân mệt mỏi đến bến xe bus phía trước. Vắng người! Tôi ngồi xuống băng ghế, dựa người vào bảng quảng cáo đằng sau lưng. Nước mắt tôi lại nhạt nhòa.

Tôi phải làm gì đây? Ở lại đây cũng chẳng thay đổi được gì nữa. Cũng chẳng biết phải quay trở về hiện tại bằng cách nào. Tôi sợ! Tôi sợ cảm giác khi mình là người bị lạc. Hoang mang, cô độc, không có lấy một điểm tựa trong một thế giới đầy những vệt màu sắc chớp nhoáng này…

Đúng lúc ấy, tôi gặp Key...



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap 3. Trái đất hình tròn:



Anh đứng bên kia đường rất lâu. Ánh mắt xoáy sâu vào băng ghế tôi đang ngồi. Tôi chớp nhẹ mi cho những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống má. Có lẽ chàng trai ấy đang nhìn vào tấm poster quảng cáo sau lưng tôi.

Anh tiến đến! Ánh mắt vẫn hướng về phía tôi. Tôi có cảm giác tia nhìn ấy chọc thẳng vào đôi mắt đang ướt nước của mình. Nóng ran người. Mặc kệ đi. Tôi lại mệt mỏi dựa vào bảng quảng cáo và khóc.

Anh ngồi xuống băng ghế, nhẹ nhàng không một tiếng động.

Có một điều lạ lùng, là chàng trai này cứ nhìn vào nơi tôi đang ngồi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt anh, quát vu vơ:

- Anh không thấy mình vô duyên à?

Anh giật bắn mình, quay đi quay lại, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Em nhìn thấy anh à?

- Anh nghĩ tôi mù chắc?

Đột nhiên, tôi đứng bật người dậy, nhìn thẳng vào mắt chàng trai kì lạ này. Đôi mắt anh thật đẹp. Trong veo và hiền. Chiếc máy ảnh Nikon D90 anh đeo trước cổ, che đi dòng chữ ở áo khoác màu xanh anh đang mặc, khẽ đung đưa. Anh nhìn tôi chăm chú. Một tín hiệu sáng lóe lên trong trái tim tôi. Có cơn gió thổi ào tới làm nước mắt trên má tôi khô đi…

- … Ơ…, anh nhìn thấy tôi à?

Anh ngước lên, thản nhiên đáp lời:

- Em nghĩ anh mù chắc?



Ở trong một lát cắt vô hình của thời gian, tôi và anh, như hai vật thể xa lạ, va vào nhau, trong một thế giới mà chúng tôi vô tình lạc vào đó. À không, tôi không đi lạc, mà là do tôi cố tình trở về thế giới này. Còn anh, mông lung, không lý do, không điểm tựa.

Anh là ai? Và, anh đến từ đâu? Cô độc, lạc lõng, giữa một thế giới có đầy những vệt màu sắc chớp nhoáng này?

Ở thế giới ấy, chỉ có anh nhìn thấy tôi, và chỉ có tôi nhìn thấy anh.



- Anh đừng đi theo tôi nữa có được không?

Tôi vờ cau có. Anh mỉm cười. Giữ khoảng cách với tôi. 5 mét.

Anh mặc một chiếc áo màu xanh đậm, cổ đeo máy ảnh, chân đi giày Converse viền xám dây cũng màu xanh đậm. Khuôn mặt anh nhỏ có khóe môi luôn ở trong trạng thái chuẩn bị mỉm cười. Thỉnh thoảng tay anh lại đưa lên hất mái tóc hơi lòa xòa trước trán sang bên phải. Cử chỉ tự nhiên, và …bất cần.

Tôi quay lại tầng 3 nhà D bệnh viện Việt Đức. Hơi sững lại khi đi vào lối hành lang có 2 ô cửa sổ màu trắng sáng ở phía cuối. Vẫn là cảm giác trống rỗng khi nhìn vào nó.

Bàn tay tôi cứ trượt qua trượt lại nắm đấm cửa phòng bệnh, loay hoay mãi mà không thể mở được. Anh nhẹ nhàng đi tới, nói khẽ:

- Để anh mở!

Cửa phòng mở ra, cảnh tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy là chiếc giường bệnh trắng toát, đang nằm trên đó là một cô gái chắc tầm tuổi của tôi, với ống thở và máy điện tim.Taycô ấy buông thõng. Tôi đứng lặng đi, nhìn cơ thể xanh xao trước mặt mình. Trong phòng, mẹ cô gái – có lẽ vậy, đang lặng lẽ dùng khăn ướt lau cánh tay cho con mình, buồn bã.

- Nguyễn Hà My! – Anh thì thầm

- Cái gì? – Tôi lại cau có

- Tên cô ấy, Nguyễn Hà My!

Anh chỉ tay vào tờ thông tin bệnh nhân kẹp ở đầu giường bệnh.

- Tôi có mù đâu, tự nhìn thấy được!

Tôi quay trở ra ngay lập tức. Chạy sang phòng bên, bố tôi và Phiên Vân đang chuẩn bị đưa thân xác tôi về nhà. Cô ấy có vẻ đã bình tĩnh và ngoan ngoãn nghe lời. Tôi chẳng biết làm thế nào, để gửi đến cô ấy một lời xin lỗi, khi bàn tay tôi đã vô tình lôi kéo cô ấy vào sự thay đổi này. Nguyễn Hà My! Cái tên hay và dịu dàng quá!

Từ khi gặp nhau, anh luôn đi theo tôi, vẫn giữ khoảng cách 5m. Tôi bớt cáu gắt và cấm đoán anh như lúc đầu gặp mặt. Tôi mỉm cười! Trong một thế giới của ảo ảnh, tôi đã gặp được anh - người mở được tất cả những cánh cửa nặng nề, mà bàn tay tôi không thể nào đụng đến được.

- Sao anh lại mở được cửa mà tôi thì không?

- Anh không biết! Những ngày đầu khi anh mới lạc về thế giới này, anh cũng không chạm được vào bất cứ thứ gì.

- Vậy là sau này tôi sẽ tự mở được cửa đúng không?

- Ừm, có thể.

Anh nhìn tôi, cười. Còn tôi vẫn giả bộ cau có. Khuôn mặt của anh khi cười rất dễ mến. Anh có đôi mắt thật hiền!

- Vậy anh phải đi theo tôi cho đến khi tôi chạm được vào mọi thứ.

- Tại sao ?

- Vì bây giờ anh là chìa khóa.

Từ lúc ấy, tôi bắt đầu gọi anh là Key, người mở cửa.

Khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn lại. 5 bước chân!



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap 4. Người mở cửa:

Tôi nắm chặt lấy tay Mẫn, chạy qua cơn bão. Tay còn lại giữ máy ảnh đang đeo trên cổ. Tôi đã không còn sợ hãi khi gặp mưa nữa. Giờ đây, ngoài chiếc máy ảnh – đồ vật duy nhất lạc về thế giới này cùng tôi, thì tôi còn có em. Cô gái nhỏ bé, đơn độc, luôn gồng mình lên chiến đấu với quá khứ.

Tôi như đã gặp em ở một nơi nào đó, một khoảng ký ức nào đó đã đi cùng em, chơi cùng em, nói chuyện cùng em…và có thể khóc cùng em nữa, thứ đó người ta gọi là “Dejavu”, là ký ức ảo giác liên tiếp diễn ra…với tôi và em.

Mẫn dẫn tôi đến Kim Mã, đứng trước ngôi nhà số 166 sơn màu xanh dương. Trên đầu chúng tôi là những vệt chớp nhoáng qua. Trời lại sắp mưa. Mẫn ngó nghiêng xung quanh để tìm được nơi có thể xem giờ.

- Hơn 10h tối rồi!

- Sao anh biết?

- Anh đoán!

- Anh có thôi tỏ ra mình thông minh được không?

Em lại bắt đầu cau có. Tôi bật cười khi tưởng tượng đến cảnh tóc tai em dựng cứng lên như một con nhím.

Mẫn muốn vào nhà. Tôi tách khung cửa sắt ra cho em lách vào. Sân nhà em không có đồ vật gì trang trí đặc biệt. Đơn giản và hơi trống.

- Anh có nhanh lên không, nhìn ngó gì?

Tôi bước theo em. Phòng khách không có ai. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi, là căn phòng có rất nhiều đồng hồ. Từ to đến nhỏ, đều được đóng lên tường. Có thể là do thú vui sưu tầm của bố em.

- Không phải đâu, thú vui của em đấy. Từ bé em đã có sở thích đặc biệt với đồng hồ.

- Có gì hay à?

- Chả biết, nhưng thích thò tay vào, vặn kim đồng hồ ngược lại, để có cảm giác mình có quyền năng quay ngược thời gian.



Quyền năng quay ngược thời gian?



Có tiếng gì đó trên gác. Mẫn vội chạy về phía cầu thang. Ngoài trời, tiếng mưa rơi xuống bắt đầu ầm ầm.

- Hải Đăng!

Mẫn gọi tên cậu bé đang đứng trước mặt chúng tôi. Tôi đoán em ấy tầm khoảng 6 tuổi. Trắng trẻo, ngây thơ, bé nhỏ. Đôi mắt buồn!

Hải Đăng ôm một chiếc gối màu xám, in hình gấu Pool, đứng trước cửa phòng Mẫn. Tay em khẽ gõ cửa và chờ đợi. Lâu lâu, em lại ngước lên gọi:

- Chị Mẫn ơi, lại mưa rồi…!

Tôi nhìn vào đôi mắt trẻ con ấy. Trong veo, đen láy, nước mắt làm cho nó thêm lấp lánh. Cậu bé có vẻ hoảng sợ. Nhưng vẫn chờ đợi. Cậu bé giống tôi. Cậu bé sợ mưa!

Mẫn lại khóc! Em có đôi mắt chứa cả hồ nước. Em chạy đến bên cậu bé tên Hải Đăng, quỳ xuống ôm cậu bé ấy. Tay em cứ trượt qua trượt lại trên thân xác Đăng. Mẫn quay lại nhìn tôi. Ánh mắt cầu cứu xoáy sâu vào trái tim tôi. Tôi đứng lặng đi. Tôi biết phải làm gì. Tôi có hơn gì em đâu?

Bước đến thật chậm. Tay tôi đưa lên mặt Hải Đăng, cố gắng chạm vào. Mẫn đau đớn khi nhìn thấy bàn tay tôi cũng trượt qua thân xác Đăng. Mờ ảo.

Tôi và em, chỉ là những linh hồn lưu lạc. Làm sao để yêu thương những thân xác hiện hữu bên mình?

Đăng vẫn tiếp tục gõ cửa. My không nghe thấy tiếng động, hay đã ngủ rồi? Làm sao có thể từ chối một đứa trẻ? Một đứa trẻ đang sợ hãi!

Tôi kéo Mẫn gục vào vai mình. Em bắt đầu khóc nấc lên từng đợt. Hải Đăng đứng lùi lại vài bước, nhìn vào cảnh cửa. Đợi nó mở ra.

- Chỉ mới hôm qua thôi, em vẫn ôm Đăng, dỗ dành Đăng mỗi khi gió quật vào cánh cửa. Đăng sợ mưa lắm! Mỗi khi mưa là Đăng lại ôm chặt lấy em và ngủ. Key à! Em phải làm gì bây giờ? Đăng phải làm sao bây giờ?

Tôi không biết! Lúc này thì tôi không thể tỏ ra thông minh được nữa. Cậu bé ôm gối in hình gấu Pooh đang đứng trước mặt tôi. Ánh mắt buồn của em chờ đợi cánh cửa phía trước mặt mở ra.

Có những hình ảnh thật quá đơn giản, mà đủ khiến cho trái tim tôi đau đớn đến quặn thắt lại.

Hải Đăng bước về phòng, chậm chậm. Bước chân em lũn cũn. Trước khi vào phòng, em vẫn cố nhìn về phía phòng Mẫn, chờ đợi. Rôi mắt em cụp xuống, đóng cửa phòng em lại.

Mẫn quỳ gục trong lòng tôi. Em khóc. Tôi không biết tôi đang ra sao nữa. Mắt tôi cũng nhòa đi. Tôi khóc. Không phải vì gì cả. Không phải vì Mẫn. Không phải vì Hải Đăng. Chắc là vì mưa!



Chúng tôi không hề biết rằng.

Mọi việc, mới chỉ là bắt đầu!



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Chap5. Hải đăng trước bão:

Điều duy nhất khiến tôi lo lắng bây giờ, là Hải Đăng liệu có đủ sức đi cùng tôi trong cuộc hành trình đầy thử thách và nguy hiểm này không? Có lẽ tôi đã quá vô tâm khi không nghĩ cho em, mà vô tình để em bị quăng quật vào thế giới do chính tôi tạo ra. Em là nhân vật yếu đuối và đáng thương nhất trong bộ phim này, bởi em chẳng có một chút khả năng tự bảo vệ cho mình. Mỏng manh và dễ vỡ…

- Em có thôi suy nghĩ nhiều như thế được không Mẫn? – Key nhìn tôi nhăn nhó – Anh sợ cái khuôn mặt nhàu nhĩ của em lắm rồi!

Tôi quệt nước mắt, quay sang lườm Key. Anh đang ngồi trên lan can tầng 2 nhà tôi, đung đưa chân, mắt nhìn tôi thách thức.

- Rồi rồi! Lại sắp tua lại 1 đống câu trách móc… “Anh có trải qua nỗi đau như tôi đâu mà hiểu được…. Anh không có trái tim hay sao… Đồ vô cảm… Đồ biến thái…” Anh nghe mấy câu ấy nhiều đến nỗi đề kháng được với chúng rồi đây này!

- Thì làm sao? Tôi khóc mặc tôi, liên quan đến anh à?

- Ừ thì, không liên quan. Ừ thì em khác tôi, tôi khác em. Em trở về đây với những nỗi đau và sự sợ hãi. Còn tôi lạc về đây vì sao tôi cũng không biết. Thôi thì tôi cứ coi như mình đi du lịch vậy. Biết đâu khi trở về lại viết được kịch bản cho một bộ phim bom tấn kiểu như “Key ở xứ sở thần tiên”. Ha ha

Key cười một cách thoải mái. Tôi nhìn Key hồi lâu. Ước gì tôi được một phần lạc quan như anh, để xua đi những lo lắng và sợ hãi đang hiện hữu trong mình. Tôi tiến đến, đứng trước mặt anh, giật chiếc máy ảnh anh đang cầm trên tay.

- Gì vậy? – Key hốt hoảng nhảy xuống – Anh mới nói có mấy câu mà đã định đập máy ảnh của anh à?

Tôi phì cười.

- Sao lại bị xước thế này? – Tôi chỉ lên thân máy ảnh

- Ừ, chắc bị va đập gì đó. Anh nhìn mà xót lắm!

- Va đập?

- Ừ, biết đâu anh cũng bị tai nạn tàu hỏa, linh hồn cũng lạc về đây như em! ha ha

- Anh có bớt cái điệu bộ cợt nhả ấy đi được không? – Tôi cau có

Key không cười lớn nữa, tủm tỉm. Anh giật lại máy ảnh từ tay tôi, đưa lên mắt, ra hiệu tôi cười để anh chụp. Tôi nhìn thẳng vào ống kính, không cười!

Chỉ sau vài giây, Key đột ngột hạ máy ảnh xuống, ánh mắt hoảng hốt. Sắc thái trên khuôn mặt anh khiến tôi thảng thốt. Vội quay về phía sau… Không thể miêu tả được cảm xúc của tôi khi ấy…

Là My!

Cô ấy đứng trong phòng, ánh mắt nhìn thẳng ra nơi tôi đang đứng.

Cơ thể của tôi! Tóc của tôi, khuôn mặt, chân tay đều là của tôi… Chỉ duy nhất ánh mắt là lạc lõng. Ánh mắt của My!

Cô ấy đứng im, tay buông thõng, mắt nhìn xuyên qua tấm kính cửa, chiếu thẳng vào tôi. Ánh mắt kia khiến bản thân tôi sinh ra cảm giác tự vệ. Lùi lại phía sau, tôi bước thật chậm, mắt vẫn hướng về phía My.

- Cô ấy nhìn thấy mình à? – Key thì thầm

- Em không biết, nhưng ánh mắt kia làm em sợ!

Key nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, vỗ nhẹ.

Tôi đứng ngoài ban công, nhìn vào phòng mình, nơi cô gái sở hữu thân xác tôi đang đứng

My đứng trong phòng tôi, nhìn ra ngoài, nơi tôi - cô gái khiến cho cuộc sống của cô ấy đảo lộn hoàn toàn – đang đứng.

Không biết rằng có đúng là chúng tôi đang nhìn nhau hay không. Chỉ biết đôi mắt cả hai đều trống rỗng. Chúng tôi đứng im, tay buông thõng, nhìn vào khoảng trống như thế không biết là bao lâu…

***

- Xuống ăn cơm đi con!

Bố tôi mở cửa phòng, nhìn My lo lắng. Cô ấy quay ra phía cửa phòng nơi bố đang đứng, không trả lời, im lặng đi xuống dưới nhà. Key đeo máy ảnh lên cổ rồi mở cửa cho tôi bước theo họ.

Mẹ 85 bày thức ăn lên bàn. Bánh mì, trứng ốp la, pa tê nóng và salad dưa chuột. Hầu hết là những món tôi và Đăng đều thích. Tôi chọn một chỗ ngồi ngay cạnh bồn rửa bát – nơi có thể ngắm cả gia đình ăn cơm. Key đến đứng cạnh tôi.

- Anh không thể tránh xa em ra được một chút à? – Tôi cau có

- Không! – Anh thản nhiên trả lời, mặt vênh lên đáp lại.

Tôi lườm Key.



- Đăng!

Tôi giật mình nhìn về phía bàn ăn.

- Con học đâu cái kiểu nhèn thức ăn vứt xuống sàn thế? Khi nào ăn hết mới được đi học. – Mẹ 85 tức tối cúi xuống sàn nhặt miếng bánh Đăng vừa nhả ra.

- Hôm nay ai đưa con đi học hả mẹ? – Đăng nhìn về phía My dò xét. Tôi cảm thấy em đã nhận ra có một điều gì khác từ chị của mình. Khuôn mặt em lấp ló sau bàn tay cầm thìa. Em cứ nhìn về phía My rồi lại nhìn mẹ em.

- Để bố đưa con đi! – Bố tôi vừa ăn vừa trả lời.

Đăng lại nhìn My. Đôi mắt em cụp xuống. Em đã quen với việc nắm tay tôi đến trường mỗi ngày. Sự thay đổi này dường như khiến em hụt hẫng. Em nhai trệu trạo miếng bánh mì rồi lại nhèn ra vứt đi mỗi khi mẹ 85 không để ý.

[- Bé con! Chị đố em ăn hết phần ăn mà chị làm cho em đấy!

- Chị mất gì nào? – Đăng cười tít mắt.

- À, mất gì à? – Tôi vờ đưa tay lên cằm suy nghĩ – Lát nữa cõng em đến trường, được không?

- Thế thì nhìn em đây! – Đăng làm dáng siêu nhân rồi chạy đến bàn, cầm lát bánh mì quết pa tê ăn ngấu nghiến. Mỗi khi nuốt xong một miếng, em lại nhìn tôi cười toe, mắt em sáng long lanh…

Tôi biết, cho dù không đố em. Em cũng ăn hết, vì bữa sáng tôi luôn chọn nấu những món em thích. Bánh mì, trứng ốp la, pa tê nóng và salad dưa chuột.]

Nhưng hôm nay, Đăng không ăn một chút nào cả. Em phụng phịu đẩy đĩa ra giữa bàn, trườn khỏi ghế rồi với lấy cặp sách chạy ra ngoài cửa. Bố tôi ăn nhanh cho xong bữa rồi cũng đứng dậy. Tôi ngồi im. Chẳng cần nhìn, tôi cũng tưởng tưởng ra cảnh Đăng lết theo bố tôi, leo lên xe, ngồi thu lu trên ghế, ôm cặp cho đến khi tới trường. Có một cảm giác nhói đau sâu trong trái tim tôi. Thương em đến nao lòng.

- Ăn xong thì nhớ rửa bát rồi làm gì thì làm!

Bố vừa đi khỏi, mẹ 85 quay trở lại với chính mình, không cố diễn vai mẹ hiền vợ đảm nữa. Mẹ chuyển đống bát đĩa ra chậu rửa, vứt khăn lau trước mặt My, sẵng giọng. Key ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nhìn Key thở dài. Nhưng điều khiến cả hai chúng tôi - kể cả mẹ 85 - ngạc nhiên, đó là thái độ My đáp trả mẹ.

Cô ấy ngồi yên trên ghế, bình thản ăn nốt phần bữa sáng của mình, không hề mảy may để ý. Mẹ 85 tất nhiên là rất tức giận. Trước kia mẹ vẫn sẵn tay cho tôi mấy bạt tai mỗi khi mẹ cáu giận. Nhưng hôm nay mẹ có vẻ nhún nhường hơn do My đang bị thương sau vụ tai nạn. Một bên thách thức, một bên nhún nhường. Mẹ 85 không nói gì thêm, ngúng nguẩy đi lên tầng.

My ăn rất chậm. Đôi mắt My luôn trống rỗng đến khó hiểu. Tôi chưa bao giờ nhận biết được cô ấy đang nhìn đi đâu và tập trung về phía nào. Cô ấy khiến tôi cảm thấy sợ sệt và lo lắng. Một phần vì My đang sở hữu thân xác tôi. Một phần vì chính những hành động bất thường mà cô ấy tạo ra. My quét chiếc thìa trên đĩa, chậm rãi vẽ những vòng tròn.

Mẹ 85 đi xuống nhà, váy vóc vòng vèo mẹ đã mang đủ cả. Mẹ liếc xéo My rồi bước ra cửa. My không hề nhìn theo. Cô ấy vẫn tiếp tục quét chiếc thìa trên đĩa theo một đường tròn.

Nhà bây giờ chỉ có một mình My. À không, có My, Key, và tôi!

- Key! Em sợ! – Tôi bấu chặt tay Key

- Mẫn! Anh cũng sợ! – Key bắt trước bấu chặt lại tay tôi.

Tôi đẩy Key ngã xuống sàn, tức giận:

- Anh có thôi cái kiểu cợt nhả ấy đi được không?

Key phá lên cười, lồm cồm bò dậy. Nhưng đúng là cái cách anh làm khiến cho tôi thoải mái và bớt sợ hãi. Mải trêu chọc nhau, chúng tôi không hề để ý My đã đứng dậy từ bao giờ. Những tiếng động lạ trên tầng 2 kéo tôi và Key chạy lên đó. Cửa phòng tôi mở toang. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng mà tôi không biết phải hiểu như thế nào cho đúng. My đứng trước tủ quần áo của tôi, lục tung các ngăn tủ, vứt bừa bãi đồ đạc của tôi ra sàn nhà.

- Cô ấy đang làm cái quái gì vậy? – Key nghiêng người, thì thào vào tai tôi.

Tôi nhìn My, không biết phải trả lời Key thế nào. Cô ấy đang làm gì? Những khung ảnh treo tường và đặt trên bàn học của bị dỡ hết xuống, cất vào hộp các tông. Các ngăn tủ chẳng mấy chốc trở nên trống trơn. Quần áo tôi vứt la liệt khắp sàn nhà. My nhanh chóng thu hết lại rồi tống tất cả vào một túi lớn. Toàn bộ đồ đạc, kỉ vật của tôi bị My nhồi nhét và đẩy xuống gầm giường không thương tiếc. Rèm cửa sổ bị My giật mạnh và trùm lên cánh tủ, che đi tấm gương duy nhất trong vòng.

Trong lòng tôi có cảm giác đau đớn như vừa bị ai đập vỡ mất một đồ vật quý giá nhất. Mọi hành động My làm dứt khoát và nhanh chóng đến mức tôi chỉ kịp ngỡ ngàng và chưa hề nảy sinh một ý niệm phản kháng. My nhẫn tâm tới mức, ngoài thân xác tôi ra, cô ấy có thể mạnh tay xé nát bất cứ thứ gì của tôi, thuộc về tôi.

Key nắm chặt lấy tay tôi, quay sang nhìn tôi lo lắng. Thật kì lạ là tôi không hề khóc. Không phải đôi mắt này đã cạn khô nước. Mà bởi tôi hiểu được rằng. Những gì đang đợi tôi ở phía trước kia, còn rất nhiều!



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Đã lâu rồi ngươi không post bài cho tiêu đề này! Sau hai tuần mà không post nữa là ta xóa đấy!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất