Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
18/06/2015
:
Em gái
Em gái

Em gái
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 18/06/2015
Hôm nay cô lại đi làm về khá muộn, may thấy vẫn bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng trở về phòng trọ. Chào tạm biệt chú lái xe và anh phụ xe bus quen thuộc, cô xuống xe đi bộ chậm rãi, vừa đi cô vừa nhắn tin cho anh – người yêu cũ. “ Hôm nay về muộn quá anh ạ, may mà chú lái xe vẫn chờ em”, anh nhắn lại hỏi thăm cô vài câu, cô lại nhắn lại cho anh những tâm sự, những câu vu vơ cô chợt nghĩ ra, có lẽ đêm tối đã đem lại cho cô nhiều cảm xúc, anh đôi khi nhắn lại, đôi khi không, cô mặc kệ, chỉ cần anh đọc được và ngày nào cũng được nhắn tin với anh là cô thấy yên lòng.
Cô và anh chia tay đã chín tháng, trong những ngày ấy cô chưa từng hết yêu và nhớ anh, chưa từng từ bỏ hi vọng sẽ quay lại với anh. Yêu nhau bao lâu là bằng ấy ngày xa nhau, anh quyết định lập nghiệp tại thành phố phồn hoa này, còn cô lựa chọn quay về quê hương, cho đến tận bây giờ chưa một giây phút nào cô không hối hận vì quyết định đó của mình, vì họ đã đi hai đường khác nhau nên dân dần xa nhau. Yêu xa cần quá nhiều kiên nhẫn và tin tưởng. Họ tin nhau nhưng cuối cùng cô và anh vẫn không tin vào bản thân mình, anh cảm thấy bất lực vì tương lai anh hứa hẹn cho cô xa vời, cô cảm thấy không còn đủ kiên nhẫn cho một tình yêu mà lúc nào anh cũng cho cô cảm giác buồn bã.
Cô là con một trong gia đình làm nông, nhưng từ nhỏ vốn được Bố Mẹ bao bọc rất kỹ, cô không phải đụng tới một việc gì quá nặng nhọc, những năm đi học, cuộc sống luôn dễ dàng với cô, cô chưa phải lo bất cứ một việc gì cho mình, sau khi ra trường gia đình xin cho cô việc làm hợp đồng trong một cơ quan nhà nước, tuy nhiên hợp đồng ngắn hạn không đủ đảm bảo cho cô trở thành một công chức, cô tham gia các kỳ thi với niềm tin rất lớn sẽ trở thành một cán bộ nhưng đều không thành, không phải cô không cố gắng, không có khả năng mà là nhà cô vốn “thấp cổ bé họng”, không thể lo cho cô một chỗ tốt trong số các cơ quan đó. Sau ba năm ở nhà, nghỉ việc nhà nước cô quyết định quay lại thành phố này tìm việc và để được gần anh. Đêm đầu tiên ở đây cô nhắn tin cho anh báo cô đã xuống, anh không hề vui mừng như cô đã nghĩ, cũng chỉ hỏi thăm vài câu, cô rất thất vọng, gặng hỏi cuối cùng anh cũng nói ra anh đã thích người khác, đau đớn thay chỉ sau hai tháng chia tay nhau anh đã yêu người khác một cách nhanh chóng. Cô khóc trong đau đớn, anh nói anh đang tán cô ấy, anh nói vẫn muốn làm bạn với cô, cô hiểu mình vẫn còn cơ hội, mình vẫn có thể níu kéo anh ấy, cô bắt đầu lập kế hoạch cho mình.
Mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi tối cô đầu theo thói quen cũ nhắn tin cho anh bất cứ khi nào cô rảnh, công việc bán hàng siêu thị khá vất vả khi cô là người mới, lại lớn tuổi hơn các bạn khác trong tổ, tuy nhiên cô lại rất cố gắng, và được mọi người yêu quý, đã một tháng trôi qua từ ngày đầu tiên chân ướt chân ráo ở thành phố này, cô bắt đầu quen với việc làm ca kíp, quen với việc đi sớm về muộn, những bữa ăn trưa vội vàng, quen với mùi xe bus, quen với mấy chú lái xe, mấy anh lơ xe vui tính, quen với mấy anh hàng xóm tốt bụng, quen với mỗi tối đi bộ ra sân bóng đá cạnh xóm trọ xem vài đội bóng tập luyện và đá giao lưu với nhau. Hơn tất cả quen với việc nhắn tin cho anh mà không mong chờ tin nhắn hồi âm, ở cùng một thành phố nhưng anh ở trong nội thành, cô ở ngoại thành, chưa một lần gặp nhau, cô nhớ anh nhiều lúc phát điên nhưng vẫn hàng đêm giấu nước mắt chôn vùi đi niềm nhớ của mình.
Anh, anh là giảng viên của một trường Đại học danh tiếng, trong mắt sinh viên anh là thần tượng của bao người, ở vị trí của anh, buông lời tán tỉnh vài cô là có người xếp hàng, anh đã yêu cô, anh từng yêu cô không giống như bất cứ mối tình nào của anh, anh thích cô ngay từ những ngày còn học phổ thông, sau vài năm giấu tình cảm trong lòng anh cũng có được cô, anh không mảy may suy nghĩ gì ngoài việc sẽ lấy cô làm vợ, say đắm trong yêu đương cuối cùng anh cũng chấp nhận buông tay cô, anh chưa một lần níu kéo. Chia tay rồi thời gian đầu anh nhớ cô rất nhiều, nhưng anh đã dần dần thấy hình bóng cô phải nhạt khi bên cạnh anh là bao cô gái xinh đẹp, cá tính hơn cô, anh hòa mình vào nhịp sống mới, buông lời tán tỉnh một vài người, trước khi anh nghĩ việc tìm hiểu và yêu một người mới sẽ rất mệt mỏi và không có hứng thú nữa, anh cần một người như cô, hai người đã quen biết và hiểu nhau từ rất lâu. Anh từng nghĩ không còn ai xuất hiện sau cô nữa, có cô đã là tuyệt vời nhất. Kỳ lạ là lòng dạ con người có thể thay đổi nhanh đến vậy. Anh bắt đầu có cảm tình với những cô gái khác, những cô hot girl bắt mắt và có chút đặc biệt, anh thích cô ấy, cô ấy trẻ trung, cá tính, năng động, lúc nào cũng nhí nhảnh, lí lắc, lần đầu gặp cô trên Văn phòng khoa anh đã ấn tượng, chẳng khó để có thể tìm ra cách liên lạc với cô. Anh đang cảm thấy vui vẻ thì cô xuất hiện, anh không thể ngờ cô vẫn còn yêu anh đến vậy, cô đã quyết định xuống đây vì anh, anh cảm thấy có chút áp lực, có chút sợ hãi, quá khứ hạnh phúc hai người vẫn còn đó, đôi khi làm anh tỉnh giấc giữa đêm và có chút gì đó thoáng qua là nhớ, anh dặn mình sống cho hiện tại nhưng giờ cô đã trở lại anh phải làm sao đây?
Một tháng nay, ngày nào điện thoại anh cũng tràn ngập tin nhắn của cô và cô ấy, anh thấy khó xử, anh thấy phân vân. Anh nói với cô anh muốn có cuộc sống mới, cô thì chỉ im lặng coi như không biết vẫn đều đặn nhắn tin cho anh hàng ngày, anh có đọc chúng, anh còn nhớ cô, thậm chí không ở gần cô anh vẫn biết hiện tại cô đang làm gì, ở đâu, thỉnh thoảng cô đi đâu đó chơi một mình hoặc với bạn anh cũng biết, đều là cô nhắn tin cho anh trước. Với cô ấy anh vẫn quan tâm giống một người đang tán, cũng hỏi han, thi thoảng hẹn gặp nhau, bên cạnh cô ấy anh thấy không giống cô, cô hiền lành, hay nũng nịu, cô nhút nhát lắm, lại hay ngại nên khi đi với nhau anh thường hay chọc ghẹo cho cô vui. Cô ấy thì khác, tự tin, hiện đại phóng khoáng, đôi khi ngồi bên anh giật mình vì có khoảnh khắc anh thấy tâm trí trống rỗng, cô ấy mạnh mẽ hơn cô rất nhiều, cô giống như con mèo nhỏ lúc nào cũng quẩn quanh bên anh, đôi khi buồn chán nhưng thiếu đi sẽ không thể cảm thấy bình thường. Hôm nay anh mời cô ấy đi xem phim, vào rạp anh chợt nhớ anh với cô chưa bao giờ đi xem phim với nhau mặc dù cô rất thích, anh xua tan ý nghĩ đó đi, trong mắt anh giờ phải là cô ấy. Một lần anh và cô ấy đi uống nước, nói chuyện vui vẻ, anh nhận được tin nhắn của cô nói rằng hôm nay trời gió rất to, anh vẫn không nhắn lại như thường, anh thấy ngoài đường hình như gió to như cô nói, nhưng anh không nên quan tâm.
Cô không hề mè nheo đòi gặp anh, đôi khi anh nhắn tin lại cho cô, chỉ vài câu thôi cô cũng vui cả ngày, cô hiểu cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hôm nay cô tan làm như mọi khi, trời gió rất to, bụi bay ngút trời, cô hiểu là trời sắp có giông, cô chợt lo lắng, cô sợ anh đi ngoài đường không kịp về, sợ cuối tuần anh đi hẹn hò gặp mưa sẽ ốm thì sao? Ngồi chờ xe bus vài phút thì trời đổ mưa, mưa rất to, gió giật rất mạnh, cô ngồi trong trạm xe nhưng ướt hết, vẫn cố rút điện thoại nhắn tin cho anh “Anh này, khi trời mưa to, nếu người con gái anh thích mắc kẹt và không thể về nhà được, hãy bất chấp mà tới đón cô ấy, em chắc rằng cô ấy sẽ nhận lời anh sớm thôi”. Sau đó cô tắt máy.
Anh ngồi trong quán café nhận được tin nhắn từ cô, anh mới nhớ giờ này là giờ cô tan làm, anh chợt thấy lo lắng, mưa to thế này chắc cô không sao chứ? Chắc sẽ bắt xe bus được chứ, bỗng anh nghe loáng thoáng có người chạy vào quán trú mưa nói cây đổ giữa đường, không một loại ô tô nào đi được, và có người bị cây đè chết, anh chợt thấy lòng như có lửa đốt, anh thật sự cảm thấy sợ, cả tin nhắn cô gửi cho anh, trong lúc mưa to thế này mà cô còn mách cho anh cách cưa đổ người khác như vậy, cô rốt cuộc là người con gái tốt đến mức nào đây? Anh còn ngồi đây để mất cô một lần nữa sao? Vội vàng gọi cho cô chỉ thấy tiếng tổng đài lạnh lùng trả lời, anh đứng bật dậy, chạy ra khỏi cửa, không kịp chào cô ấy một câu, lòng thầm xin lỗi vì anh biết lòng mình yêu ai, chạy ra mua vội hai chiếc áo mưa rồi hòa vào cơn mưa đêm trắng xóa trên phố. Anh biết cô làm việc ở đâu, anh đã từng nghe cô kể qua những tin nhắn không mong hồi âm từ anh, anh thậm chí tưởng tượng được ra cảnh cô đứng ở nơi đó như thế nào, anh nhớ dáng vẻ yếu đuối của cô, nhớ vẻ mặt nhăn nhó khi bị đau hay bị bắt nạt, chắc chắn bây giờ cô cũng đang như vậy, anh biết cô rất gầy, lạnh thế này liệu cô có bị ốm hay không? Anh cứ thế lao đi trong đêm, trên những con đường quen thuộc cây cối nghiêng ngả, có cây, cột điện đổ, tắc đường, anh lại càng lo lắng hơn. Tâm trí anh bây giờ chỉ có cô, anh hiểu mình vẫn yêu cô như ngày nào, vẫn nhớ cô chỉ là anh cố xóa nó đi, cố che lấp bằng rung động với những người con gái khác mà anh cho đó là tình cảm thực sự.
Cô, trời vừa mưa vừa lạnh, cô bật khóc, cô khóc rất to, cô không sợ ai nghe thấy tiếng mình khóc giữa đêm như ở xóm trọ nữa, cô khóc như trút bỏ hết mọi buồn phiền trong lòng, sau cơn mưa này có lẽ cô phải từ bỏ thôi, từ bỏ anh, từ bỏ niềm hi vọng của mình. Cuộc sống của cô trước đến nay chỉ có hai điều quan trọng nhất Bố Mẹ và Anh, xa Bố Mẹ, người cô có thể dựa vào duy nhất là anh thì anh cũng đã có người khác, cô tủi thân đến cực hạn. Cô đã cố gắng hết sức rồi, cô đã làm hết sức mình rồi, nhưng anh không quay lại, cô phải từ bỏ thôi…
Xe bus mãi vẫn chưa đến, cô cũng dần nín khóc, mưa dần dần nhỏ lại, gió cũng ngừng thổi mạnh, cô đứng thẫn thờ nhìn vào mảnh trời u tối phía xa, cô nghe thấy tiếng xe máy rất gần, cô không quan tâm, bất giác nước mắt chảy xuống, tiếng xe vẫn chưa dứt, lặng lẽ cúi xuống lau nước mắt. Có một người đến gần cô, người ấy gọi khẽ “Ngốc ơi”, đã bao lâu cô chưa nghe thấy âm thanh này, ngẩng lên bắt gặp một hình dáng đã quá quen thuộc trong trí nhớ, là anh, anh bước tới bên cô, cô thực sự không tin vào mắt mình, đúng lúc đó xe bus quen thuộc vừa tới bến, bác lái xe mở cửa chờ cô, anh phụ xe gọi cô lên xe, cô cũng không còn nghe thấy gì nữa, bác lái nói “Con bé này có người yêu rồi”, sau đó cho xe rời đi, anh phụ xe thấy cô thẫn thờ chỉ đứng nhìn cô và cười.
Anh ôm cô, anh thì thầm “Xe bus đáng ghét, định ôm em mà nó lại đến, Ngốc, đừng khóc, anh đây rồi”



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
nhí nhố nhảy vô nhận xét, có gì bỏ qua cho mình nha!
1/ Truyện bạn rất hay nhưng còn một vài lỗi nhỏ thôi, nhỏ thôi. Nhưng mà nội dung vẫn ổn.
2/ Đôi khi mình thấy bạn lặp 1 vài từ làm cho câu văn lủng củng, ví dụ như "Anh, anh là giảng viên của một trường Đại học danh tiếng", thay vì viết dấu phẩy và lặp lại từ "Anh", bạn có thể thay bằng dấu gạch ngang
3/ size chữ bé quá, mình đọc đau mắt lắm, tại mình bị khô mắt, nhưng mà bạn có quyền sửa hay không sửa cũng được
4/ Chúc truyện ngắn của bạn nhiều lượt view nha



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mời bạn đọc lại nội quy tại đây: https://truyensangtac.forumvi.com/t8-topic và edit lại topic cho phù hợp.



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
18/06/2015
:
Em gái
Em gái

Em gái
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 18/06/2015
Cảm ơn alisa nhé, mình lần đầu viết, và cũng là câu chuyện của mình, viết trong lúc xúc động, nên không có kiểm tra lại được kỹ Smile




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất