Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
23/06/2015
:

phuongrynki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 23/06/2015
Nụ hôn của gió
Tác giả: Lynh Miêu
Thể loại: Truyện ngắn
--------------------------------------------------------
“Không biết bao nhiêu lần tôi ngồi và nhớ lại khoảng thời gian đã qua… Và tự hỏi mình đã tỉnh hay đã mơ, và anh có thật sự tồn tại trong câu chuyện tình ấy?”

1. Ngày anh đến.

Tôi là 1 cô gái rụt rè và nhút nhát. Tôi thích sống bình yên trong thế giới của mình. Mỗi sáng, khi những tia nắng rọi qua khung cửa sổ rồi dần dần bước lên giường lúc nào không hay, tôi vẫn có “nằm nướng” thêm chút nữa. tôi cứ nhắm mắt như thế, chờ đợi tiếng bước chân của chị Sam, đợi 1 nụ hôn vào trán như tín hiệu đánh thức một ngày mới, đưa tôi ra khỏi cơn uể oải và biếng lười.

Chị Sam dịu dàng và nhẫn nhịn. từ ngày bố mẹ mất, chị luôn ở bên tôi. Chị bao bọc tôi trong thế giới của chị, như sợ rằng có ai đó sẽ đến và làm tổn thương tôi. Đôi khi, tôi sợ mình đã phụ thuộc vào chị quá nhiều, nhưng lại không muốn làm gì để thoát khỏi sự phụ thuộc ấy. Phải chăng người ta vốn không thể và không muốn thoát ra ngoài sự dịu dàng bao bọc quanh mình quá lâu?

Rồi anh đến.

Đột ngột.

Không báo trước.

Tựa như định mệnh.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp những lá chắn bủa vây quanh tôi bấy lâu. Xuyên qua cả sự rụt rè. Nhút nhát mà tôi nghĩ một cô gái cần phải có khi đối diện với mối tình đầu. Xuyên qua tất thảy. Đâm thẳng vào trái tim tôi.

Và làm nó nổi gió!

2. Em nhìn thấy anh ư?

Tôi không muốn tin vào những câu chuyện hoang đường. nhưng chẳng thể chối bỏ khi chính mình trở thành nhân vật chính trong đó. Và càng không hiểu sẽ làm gì để thoát khỏi nó. Những ngày đầu tiên, tôi hoang mang và hoảng sợ. Tôi lạc lõng và thất thần.

Tôi đã từng sống một cuộc sống rất bình thường, cho đến tai nạn khoảng một tháng trước. rồi tôi không nhớ gì nữa. khi tỉnh dậy tôi nhận ra mình đã ngược lại quá khứ 30 năm trước. Ở thế giới này tôi hoàn toàn cô đơn, vì không ai có thể nhìn thấy tôi, không ai có thể nghe tôi nói.

“Một khi bạn không thể thay đổi được cuộc sống, hãy chấp nhận và tận hưởng nó”. Tôi không hiểu bằng cách nào cái ý nghĩa mạnh mẽ (hay tuyệt vọng?!) ấy đã len lỏi vào trong tôi. Và trở thành phao cứu sinh cho tôi.

Thế nên, bây giờ tôi nằm đây, duỗi dài trên một thảm cỏ và ngắm đất trời, ung dung và tự do như mình là ông hoàng của cả thế giới. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi thích, đến bất cứ đâu tôi muốn mà chẳng bị ai dò hỏi hay làm phiến.

Dù có những lúc rất cô đơn, thật sự rất cô đơn…

- Này anh, sao anh lại nằm trên cỏ?

- …

- Anh nhìn quanh quất làm gì, em đang nói anh đấy.

Tôi tròn mắt nhìn cô gái. Đúng là ở đây có biển: “Cấm dẫm lên cỏ”. Nhưng tôi không nghĩ là có ai nhìn thấy mình. Tôi ngồi phắt dậy:

- Em nhìn thấy anh ư…?

Tôi hỏi lại, mà đầu thì đinh ninh rằng cô ấy đang nói một ai khác.

Cô gái mỉm cười, nụ cười mang đấy nỗi khó hiểu nhưng rất đỗi sáng trong và dịu dàng:

- Tất nhiên rồi. Và em còn nhận thấy là anh rất đẹp trai…

Cô gái ấy tên là Bun. Cái tên ngộ nghĩnh và đáng yêu như chính con người cô ấy vậy.

3. Thế giới bí mật.

Tôi đang có một mối tình. Không ai biết, không ai có thể biết. Người con trai ấy hiện đang tựa đầu vào vai tôi và ngủ rất ngon lành. Nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy anh, ngoài tôi. Cả khuôn mặt thiên thần này nữa, chẳng ai có thể ngắm ngía nó, vuốt ve nó, ngoài tôi. Tôi yêu anh, một tình yêu bí mật nhưng nồng nhiệt, hay vì bí mật nên nồng nhiệt.

Chị Sam không thể nhìn thấy anh. Cũng giống như người ta chẳng thể nhìn thấy gió. Dù đôi lúc, chị cảm nhận được điều đó, và nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Những lúc như thế, tôi thường chẳng thể nói gì, chỉ khe khẽ ôm lấy chị. Chị nhìn tôi rồi lại thở dài. Chị không hiểu được điều gì đang xen vào giữa tôi và chị. Thế giới bình yên của tôi và chị đang có những kẽ nứt, chị càng cố bít nó vào, tôi lại càng cố làm nó nứt thêm. Dù tôi chẳng hề muốn…

Tôi thích gọi anh là Tùy Phong – cơn gió tự do, vì tôi luôn cảm nhận về anh như thế. Tùy Phong luôn ở bên tôi, vì tôi là người duy nhất nhìn thấy anh ở thế giới này, vì anh cô đơn, và vì chúng tôi như được sắp đạt bởi duyên số. Anh lấp đầy rất nhiều những khoảng trống trong tôi, làm thế giới của tôi trở nên tươi mới.

Ban đêm, anh hát ru tôi ngủ, kể cho tôi những câu chuyện về thế giới của anh- thế giới của 30 năm sau. Nó cũng chẳng khác thế giới hiện tại là mấy trừ những đột phá công nghệ như việc iPhone đã ra dòng điện thoại trong suốt, hay bãi đỗ xe cạnh trường học của tôi đã trở thành ga tàu điện trên không. Anh có thể kể cho tôi chính xác những sự kiện sẽ xảy ra sau đó một thàng, vài tháng nhưng anh không thích nói đến điều đó. Tùy Phong thích sự bình yên của thế giới mà với nó, anh chỉ là một người tàng hình, một bóng ma tương lai.

Ban ngày, anh đi bộ cùng tôi đến trường hoạc cùng tôi đến bất cứ nơi đâu tôi thích. Khi tôi vào học, anh thường đi dạo ở đâu đó, rồi chỉ gặp tôi vào những giờ nghỉ trưa. Đôi khi, tôi muốn biết anh đã đi đâu, tò mò anh đã làm gì, có nhìn ngắm cô gái nào trong những khi tôi vắng mặt. Anh chỉ cười rồi nói tôi thật ngốc. Tôi thấy mình đang ngày càng ích kỷ hơn rồi…

Từ ngày quen anh, tôi luôn cầm theo giấy bút. Bởi chúng tôi chẳng thể nói chuyện với nhau ở nơi công cộng, nọi người sẽ tưởng rằng tôi bị điên khi luôn lảm nhảm một mình. Thường thì anh sẽ hỏi và tôi viết ra giấy câu trả lời của mình. Đôi lúc tôi tức điên vì không thể viết nhanh tất cả những điều mình muốn nói. Bạn bè tôi ban đầu thắc mắc nhưng sau đó đinh ninh rằng tôi nung nấu ý định trở thành tiểu thuyết gia.

Có một hôm, tôi phải làm bài thi toán cao cấp. Tôi vốn ghét môn này, căm thù nó. Phòng thi mỗi người ngồi một bàn, ai cũng chăm chú vào bài giải của mình. Khi đã hết nửa thời gian, tôi bắt đầu chán nản, nghĩ rằng chắc chắn sẽ phải thi lại môn này rồi. Đúng lúc đó, anh xuất hiện.

- Sao anh lại ở đây?- Tôi viết nguệch ngoạc ra giấy nháp.

- Anh quan sát em nãy giờ, thấy mặt em rất khổ sở- Anh vừa nói vừa cười hì hì.

Rồi anh ngồi xuống cạnh tôi, tập trung giải nốt cho tôi những phần còn lại. Anh chắc chắn học rất giỏi môn này, anh giải toán cao cấp rất nhanh, chưa gì đã xong gần hết. Quay ra, thấy tôi vẫn nhìn anh chăm chú, anh bèn trợn mắt:

- Em còn không mau viết vào giấy thi của minh đi.

Bài thi hôm ấy tôi được điểm xuất sắc. Chưa kịp vui mừng anh đã nói luôn:

- Anh chỉ giúp em lần này thôi đó. Liệu mà học hành chăm chỉ, biết chưa?

Và từ hôm đó, tôi trở thành học trò bất đắc dĩ của anh. Tôi còn biết thêm một bí mật nữa, là anh luôn tìm một góc khuất để quan sát tôi, kể cả lúc tôi đang học, xem tôi có cần đến sự giúp đỡ của anh không.

Anh làm cho tôi những điều mà không một chàng trai nào có thể làm cho bạn gái mình. Không một chàng trai nào…

4. Khi anh chọn sai thế giới.

Ngoài thời gian thăm thú linh tinh và đến một vài nơi yêu thích, tôi luôn ở bên Bun. Có lẽ tôi đã ngày càng yêu quý cô ấy mất rồi. Nhưng rồi tôi nhận ra, mình không thể bảo vệ, che chở cô ấy, không thể làm được những điều mà những người con trai khác có thể làm.

Có một hôm, cô ấy đang đi cùng tôi thì va phải một đám thanh niên khác. Họ thấy cô ấy đi một mình thì bắt đầu trêu ghẹo. Tôi đã muốn bảo vệ cô ấy, nhưng tôi lại chẳng làm được gì, vì tôi vô hình với tất cả và không có sức mạnh để làm đau bất kỳ ai. May là lúc ấy những người bạn của cô ấy cũng ở đó và kéo cô ấy đi, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hôm ấy tôi đã không về gặp Bun. Bởi tôi đã hiểu ra rằng mình không phải là người có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy…

2 ngày sau, Bun tìm ra tôi, khi tôi đang nằm ngẫm ngợi trên bãi cỏ, nơi chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau.

Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu khóc. Nước mắt lăn thành những vệt dài. Cô ấy không hỏi han, không trách móc, chỉ khóc một cách tức tưởi và nói với tôi một câu:

- Anh không cần em nữa rồi đúng không?

Tôi chẳng biết làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Bun, nhìn những giọt nước mắt ngắn dài rơi trên má cô ấy.

Lâu thật lâu sau đó, tôi đặt lên trán Bun một nụ hôn. Một nụ hôn mà về sau cô ấy đã nói với tôi rằng: “Em đã tưởng rằng đó là nụ hôn của gió”.

Đó là nụ hôn duy nhất tôi có thể dành cho Bun cho đến lúc tôi rời khỏi thế giới của cô ấy. Bởi tôi sợ rằng tôi sẽ quá lưu luyến người con gái này. Lúc đó, và cả sau này, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình không cần gì cả, chỉ cần có cô ấy là đủ rồi. Tôi sẵn sàng không trở về thế giới của mình. Vì tôi hiểu ở đó, tôi sẽ có tất cả, nhưng lại thiếu đi điều quan trọng nhất, đó là Bun. Nhưng tôi đâu có quyền lựa chọn việc mình đi hay ở, nó phụ thuộc vào một điều gì đó mà tôi không thể giải thích được. Còn Bun luôn nói rằng sẽ có ngày tôi phải trở về, vì chúng tôi mãi mãi không chung một thế giới. Cô ấy muốn tôi hãy luôn nghĩ về thế giới thực của mình, để không bao giờ mất đi sợi dây liên kết giữa tôi và nó.

“Nếu anh ở lại đây, thế giới của anh mãi mãi chỉ là em. Còn thế giới của em thì muôn hình vạn trạng. Em sẽ không bao giờ xa anh đâu. Nhưng biết đâu sẽ có lúc anh hối hận vì chọn sai thế giới. Mà em thì không muốn mình là niềm hối tiếc của anh…”.

5. Nhân duyên.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng kỳ diệu…

Không một người con trai nào amng lại cho tôi những cảm xúc mà anh đã mang đến cho tôi. Ngày anh bước ra thế giới của tôi, trời mưa như trút nước. Có lẽ để thay cho nước mắt của tôi, vì hôm ấy tôi không hề khóc, tôi muốn anh giữ mãi hình ảnh của tôi- một người đã mở rộng trái tim đón anh bước vào và hạnh phúc trọn vẹn vì điều đó.

Chúng tôi đã nghĩ rất nhiều về ngày định mệnh ấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đến nhanh và bất ngờ như vậy. Hay vì chúng ta đã yêu quý nhau nhiều đến như vậy thì sự chia cách sẽ luôn đến thật nhanh và bất ngờ. Hôm ấy, thậm chí anh chẳng cón kịp nói gì với tôi. Tôi chỉ thấy anh mờ dần đi và anh nói rằng anh cảm thấy như không còn sức lực. Trước lúc biến mất hoàn toàn, Tùy Phong vẫn cố sức ôm chặt lấy tôi. Tôi biết đã đến lúc tôi buông tay anh ra rồi. Anh phải kết thúc chuyến phiêu lưu của ý thức, trở lại với cơ thể minh và thế giới của anh. Anh sẽ không còn là cơn gió lãng du nữa, dù vẫn mãi là Tùy Phong trong tôi.

Giờ thì tôi đã chấp nhận hoàn toàn việc anh không còn tồn tại trong thế giới của tôi rồi…

Tôi phải trở về với hiện tại của mình. Chị Sam vẫn dịu dàng và bao bọc tôi như vậy. Bạn bè, trường lớp, đường phố vẫn tếh. Chỉ có anh là biến mất vĩnh viễn. Chưa bao giờ tôi lại nghĩ rằng cuộc đới mình sẽ chỉ vì thiếu vắng mỗi một người mà trở nên cô đơn. Nhưng giờ thì điều đón đã xảy ra và tôi phải tập quen dần với nó…



- Nếu anh trở về thế giới của mình và vẫn nhớ được tất cả mọi chuyện về em…

- Thì hãy hứa là anh vẫn sẽ sống tiếp cuộc đời ấy, và đứng bao giờ tìm em nữa…

- Tại sao?

- Vì khi cuộc phiêu lưu của anh kết thúc cũng là khi anh không còn là Tuy Phong của em. Kể từ khoảnh khắc anh thức dậy với cơ thể mình, anh đã thuộc về một thế giới khác. Dù có thể bên ngoài kia, em vẫn đang ở đâu đó, nhưng là một em của thế giới khác. Mối tình này thuộc về ý thức hiện tại của chúng ta.

- Anh xin lỗi, Bun… Anh ước em đã không nhìn thấy anh… để em không bao giờ phải đau khổ…

- Vì hạnh phúc nên mới có đau khổ. Anh đã đem đến niềm hạnh phúc lớn nhất em có thể nhận được trong cuộc đới này. Nên dù sự đau khổ đó sẽ rất kinh khủng nhưng đó là cái giá em vui lòng trả, không bao giờ hối tiếc.



Tôi sinh năm 1985. Anh sinh năm 2015. Năm 22 tuổi, anh bị tai nạn. Khi tỉnh dậy thấy mình đã ngược trở lại quá khứ 30 năm- năm 2007… Có lẽ bởi vụ tai nạn oái ăm. Có lẽ bởi một yếu tố siêu nhiên nào đó. Có lẽ bởi một lỗ đen vũ trụ. Hoặc đơn giản chỉ bởi NHÂN DUYÊN giữa tôi và anh.

Tình yêu bí mật làm cho người ta say đắm. Những mối tình bất khả thì sẽ luôn bất tử, trong ký ức và ý thức…

Tôi đã mong mình có thể bên anh vĩnh viễn trong cuộc đời này, nhưng người ta theo đuổi những cơn gió tự do, chẳng phải vì nó luôn vút qua rồi vĩnh viễn ra đi đấy sao. Vậy thì tôi tham lam quá để làm gì…?

Và bởi vì chúng tôi mãi mãi không có nhau trong thế giới vô thường, nên những gì chúng tôi đã có với nhau là vĩnh cửu.

Bạn có thể tin hay không tin câu chuyện nay.

Nhưng xin đừng cười nhạo.
_Hết_



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Bạn chưa đề nguồn bạn nhé!



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất