Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
23/06/2015
:

phuongrynki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 23/06/2015
Bí Mật Trong Khu Rừng
Tác giả: Phương Rynki
Thể loại: Truyện ngắn
Truyện này do tớ tự viết, mong các bạn góp ý nhận xét
--------------------------------------------------------
Tôi đang ngồi trên chiếc xe buýt tiến thẳng về nhà bác ruột của tôi. Nghỉ hè, ai chả có những chuyến đi chơi xa, có thể là mỗi năm một nơi khác nhau. Nhưng tôi khác. Năm nào cũng như năm nào, tôi cũng về nhà bác. Tôi không chán nản hay phàn nàn về điều đó. Ngược lại, tôi còn thích. Nhà bác tôi gần sát một khu rừng hơi thưa, nhưng quanh năm đều xanh rì mát mẻ. Khu rừng ấy như có một phép màu cuốn hút tôi. Tôi có thể dành hàng giờ chỉ để tung tăng khắp khu rừng.
Tôi khẽ tựa đầu vào ô cửa xe buýt. Những hàng cây bắt đầu xuất hiện lướt nhanh qua như thể chúng biết chạy vậy. Như vậy có nghĩa là tôi sắp đến nơi rồi. Nhóc em của tôi ngồi cạnh tôi, mắt nó còn đang nhắm nghiền. Xe dừng, tôi khẽ lay lay vai nó. Nó dụi dụi mắt. Tôi cười:
- Đến nơi rồi đó. Dậy đi.
Như sực tỉnh, thằng bé vội đứng bật dậy. Như một con sóc nhanh nhẹn, nó chạy vụt ra khỏi xe.
- Oaaa! Không khí dễ chịu quá chị ơi!!
Nó vừa vươn vai vừa reo lên rồi chạy thẳng lối mòn – đường dẫn đến nhà bác. Bố mẹ tôi xách mấy chiếc vali giúp tôi rồi nói to:
- Này chạy từ từ thôi kẻo ngã, con.
Dường như thằng bé bỏ ngoài tai câu nói, nó vẫn tung tăng khắp con đường nhỏ. Nếu tôi còn là trẻ con, chắc tôi cũng phải chạy nhảy như nó mất. Nhưng tôi đi từ từ. Tôi hít hà một hơi dài, nhìn lên những tán lá xanh hơi ánh lên màu nắng. Trước mắt, một ngôi nhà nhỏ từ từ xuất hiện. Đó là nhà bác ruột tôi.
Sắp xếp đống vali vào ngăn tủ, tôi nhẹ nhàng bước chân ra khỏi nhà. Bác và mẹ đã đi mua thức ăn cho bữa trưa. Bố tôi bận dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ. Còn thằng em tôi và cô bé Ly – con bác thì đang chạy nhảy khắp sân nô đùa cùng con chó Rôn. Rảnh rỗi, tôi một mình bước ra khỏi nhà và đi vào khu rừng gần đó, không quên mang theo chiếc ba-lô có đựng chiếc máy ảnh, gói bánh quế và chai nước suối mát lạnh. Tôi đi dạo khắp các ngóc ngách của khu rừng và không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện vài chú khỉ con đang tập tành leo cây. Mệt, tôi tìm một viên đá lớn rồi ngồi xuống, thản nhiên ngửa hẳn mặt lên trời. Hình ảnh tôi đang nhìn thấy là hàng vạn chiếc lá rừng lấp lánh cùng các tia nắng len lỏi qua kẽ lá. Tiếng chim ríu rít vang dội khắp khu rừng, thế nhưng tôi chẳng nhìn thấy dù chỉ một con. Tôi muốn lưu lại hình ảnh tươi tắn này, nên đã lôi trong ba-lô ra chiếc máy ảnh mới mua. Tôi giơ cao máy ảnh lên. Chưa kịp nhấn nút chụp thì... chiếc máy ảnh biến mất khỏi bàn tay tôi và nó đang nằm trên bàn tay đỏ ửng của một chú khỉ tinh nghịch. Tôi giật thót, vội đuổi theo con khỉ đó. Nhưng nó đã nhanh chóng trèo lên một cành cây cao tít. Tôi biết mình không làm gì được, nên chỉ đứng đơ ra thôi. Tiếc đứt ruột nhưng không thể làm gì hơn, tôi lậm lụi bỏ về và chuẩn bị tinh thần bị bố mẹ mắng.
Con khỉ đáng ghét chợt kêu lên. Tôi giật mình ngoái đầu lại. Những viên sỏi liên tiếp đang được ném vào nó. Tôi nhìn theo hướng người ném, và nhận ra đó là một cậu bé trạc tuổi tôi với nước da ngăm đen, nhưng có đôi mắt sáng. Con khỉ thả tay ra và bỏ chạy. Máy ảnh đắt tiền rơi tự do xuống nền đất mịn. Tôi vội chạy lại nhặt lên và quay sang chỗ cậu ấy. Nhưng cậu ta đã biến mất như một làn sương sớm.
Tôi bước chân quay về. Tất nhiên, tôi không nói chuyện này với bố mẹ. Cái máy ảnh bị xước màn hình, tôi nói rằng đó là do mình bị vấp ngã.
*
Sáng hôm sau, tôi lại bước chân ra khỏi nhà và (tất nhiên) tôi đi vào rừng. Không phải là để ngắm cảnh rừng buổi sáng. Tôi đi vào rừng, muốn tìm ra nhân vật bí ẩn đã giúp tôi lấy lại cái máy ảnh đắt tiền hôm qua. Thế nhưng người mà tôi gặp không phải là cậu ấy, mà là một tên trông có vẻ đầu gấu, miệng ngậm thuốc lá, râu ria để lởm chởm. Linh tính có chuyện không hay, tôi vội chạy đi chỗ khác. Tên đó nhìn thấy, chặn đầu tôi lại. Hắn quát, giọng khàn đặc:
- Đưa tiền ra đây mau !! Bằng không tao bắt mày đi đòi tiền chuộc!!
Tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi đâu có mang theo tiền cơ chứ. Thấy tôi lúng túng, hắn nạt to hơn nữa. Tôi lả người đi, nghĩ rằng hôm nay mình chết chắc rồi. Đúng lúc ấy, một bóng người vừa lạ vừa quen xuất hiện. Bóng người ấy tuy nhỏ bé, nhưng đã đấm thằng côn đồ kia mấy cú như trời giáng. Đuối quá, hắn bỏ đi. Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì bóng người lạ lùng nhẹ nhàng nâng tôi dậy. Lúc bấy giờ, tôi mới nhận ra đó chính là người đã lấy lại máy ảnh giúp tôi hôm qua. Tôi vội đứng dậy phủi nhẹ gối quần. Cậu ấy cười nhẹ, rồi ngồi bệt xuống thảm đất, hỏi tôi, giọng ấm áp vô cùng:
- Mấy thằng đó hay lởn vởn quanh đây lắm. Đừng ra đây một mình nữa, nghe chưa?
- Cậu là ai vậy? Sao lại cứu tôi nhiều lần thế?
- Tôi tên Đức. Thấy ai gặp nạn là tôi cứu. Thế thôi. Còn cậu là ai?
- Nhung.
- Tên đẹp đấy.
- Cậu cũng thế.
Sau đó, tôi và Đức bắt đầu làm quen với nhau. Chúng tôi đi dạo khắp nơi và dừng chân tại một con suối nhỏ, nước trong vắt, có thể nhìn rõ từng hòn sỏi nhẵn nhụi nằm dưới đáy con suối. Đức lại ngồi bệt xuống đất, còn tôi chọn một tảng đá lớn. Đức bắt đầu câu chuyện trước:
- Thích rừng không?
- Thích.
- Hôm nào cũng tới đây à?
- Không. Thế còn cậu? Sao cậu hay tới đây thế?
Trước câu hỏi đột ngột của tôi, Đức im bặt, có vẻ cậu ấy im lặng đến vài phút. Và điều đó làm tôi bắt đầu khó chịu:
- Này! Nghe tôi nói gì không?
Đức trả lời, giọng ngang phè:
- Bố mẹ mất cả rồi. Không có người thân. Sống một mình. Rảnh rỗi. Tới đây chơi. Thi thoảng đi chơi lang thang quanh làng. Sau đó chán thì đi vào rừng. Vậy thôi.
Tôi hơi sững người, cảm thấy có lỗi vì vô tình chạm vào nỗi đau mất mát của Đức. Không kịp suy nghĩ, tôi thản nhiên hỏi Đức:
- Cô đơn không?
- Cũng hơi hơi.
- Vậy thì ngày mai tớ cũng đến đây. – Tôi nói nhanh. – Muộn rồi, bây giờ tớ phải về. Ngày mai nhớ đến nhé.
Nói xong, tôi đứng dậy và quay gót. Còn Đức vẫn ngồi đó, ngẩng mặt lên trời. Gương mặt Đức thoáng hạnh phúc.
*
Tối. Nằm trên giường mà tôi không thôi nghĩ về Đức, về cuộc sống của cậu ấy. Tôi không ngủ được.
Thế nên, sáng hôm sau, khi những tia nắng nhạt nhẽo đặt chân lên giường, tôi vẫn còn đang nhắm nghiền mắt. Và khi nhận ra đã quá 7 giờ rưỡi, tôi vội vàng bật dậy ra khỏi giường. Tôi ăn sáng vội rồi nhanh chóng chạy nhanh vào rừng. Vừa trông thấy tôi, Đức đã tặc lưỡi, vẻ chế giễu:
- Đến sớm nhỉ??
Tôi vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cười cười:
- Tại ngủ quên...
- Suốt ngày ngủ với ngủ. Cậu giống lợn thật. – Đức cười to, vang cả một vùng. – Sao lại ngủ ghê thế?
- Tối qua thức khuya.
- Sao lại thức khuya?
Tôi im lặng. Tôi không dám nói rằng vì mình đã nghĩ về Đức. Và tôi đã trả lời rằng là do tôi đọc truyện thâu đêm. Đức chỉ cười rồi, cũng như hôm qua, tôi và Đức đi dạo khắp rừng. Chỉ khác một điều là, hôm nay Đức nắm tay tôi và mặt tôi đã lập tức chuyển sang màu đỏ ngay sau đó. Đức nói cậu ấy nắm tay tôi là vì sợ tôi đi lạc. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi đã nghĩ xa hơn một chút. Sau này, tôi mới cảm thấy mình thật trẻ con và mơ mộng.
Phải công nhận là, dù Đức cô đơn nhưng cậu ấy nói rất nhiều. Cậu ấy nói chuyện xã hội, chuyện về các bộ phim, ngôi sao và hàng tá chuyện lặt vặt khác. Nhiều lúc không chịu được cái miệng của Đức, tôi đã hét tướng lên vào tai cậu ấy:
- Nói ít thôi! Dành chỗ cho người khác nói nữa chứ!
Những lúc ấy, Đức nhìn tôi vài giây rồi nhếch mép:
- Đó, đến lượt cậu nói đó. Nói đi.
Ngay sau đó, tôi đã ngơ ngác mất vài phút. Rõ ràng tôi không phải là người biết cách nói chuyện. Những lần tôi nói chuyện, câu chuyện của tôi cứ đi lạc vào ngõ cụt. Đức cười khẩy rồi gõ vào trán tôi, và cái miệng của cậu ấy tiếp tục hoạt động. Một lần, khi chúng tôi đang ngồi bên con suối quen thuộc, Đức đã nói rằng, khi tôi xuất hiện trong cuộc đời của cậu ấy, cậu ấy đã cảm thấy hai chữ “cô đơn” mờ dần đi, lắm lúc lại biến mất hoàn toàn. Và hẳn là người xóa hai chữ ấy đi chính là tôi. Khi nhớ đến câu nói đó của Đứa, tôi lại tủm tỉm cười, dù chỉ một mình.
*
Từ đó, hầu như ngày nào tôi cũng đi dạo trong rừng cùng Đức, trừ những hôm trời mưa nặng hạt. Còn những ngày mưa “nhẹ hạt”, tôi vẫn cố gắng khoác chiếc áo mưa trong suốt đi vào rừng. Những lúc đó mẹ đã cố ngăn cản tôi, nhưng tôi lấy cớ là làm rơi chiếc mũ vành rộng nên vào rừng để tìm. Tất nhiên tôi đã nhờ Đức cầm chiếc mũ ấy.
Hôm nay trời mưa to, nhưng cũng không đến nỗi to lắm. Tôi lặng lẽ khoác chiếc áo mưa trong suốt vào người và bước vào rừng. Rất nhanh chóng, tôi đã nhìn thấy bóng dáng Đức. Tôi vui vẻ chạy đến và phát hiện ra một điều hơi hơi khủng khiếp là: Đức không mặc áo mưa. Tôi vội vã chạy đến. Chưa để Đức nói câu nào, tôi đã vội cởi chiếc áo mưa tôi đang mặc ra và trùm một nửa lên đầu Đức. Nửa còn lại dĩ nhiên là phần của tôi. Đức hơi bối rối:
- N...này... Cậu làm cái quái gì vậy hả?
Tôi bực tức đáp trả:
- Câu đó tớ nói mới đúng! Sao trời mưa mà không mặc áo mưa? Cậu bị điên à?
- Mưa nhỏ tí. Cần gì áo với chả mưa.
- Nhỏ cái đầu cậu ý. Quần áo cậu ướt sũng kìa.
Đức lúng túng, rồi trước ánh nhìn sắc bén của tôi, cậu ấy ngoan ngoãn trùm trên đầu một nửa chiếc áo mưa. Vì chiếc áo nhỏ nên chúng tôi phải đi sát vào nhau. Bình thường, chúng tôi luôn giữ một khoảng cách phù hợp nên khoảng cách gần hôm nay làm cả tôi và Đức phải bối rối. Thế nhưng, tôi vẫn làm bộ mặt thản nhiên nhất. Tôi muốn ngầm nói với Đức rằng tôi không phải là một cô bé mơ mộng vớ vẩn.
Mưa tạnh.
Vẫn là ở bên con suối nhỏ. Vì mưa mới tạnh nên Đức không thể ngồi bệt xuống đất được. Tôi lau khô tảng đá lớn rồi ngồi xuống. Đức cũng đành ngậm ngùi ngồi cạnh tôi. Điều đó làm tôi vui, nhưng tôi chỉ dám vui trong âm thầm thôi.
Đức vẫn thế, nói chuyện huyên thuyên suốt. Và cậu ấy đã nói một câu làm tôi chết sững:
- Có thể hôm nay là ngày cuối cùng.
Tôi lắp bắp hỏi lại:
- Ngày cuối cùng là sao?
Đức trả lời bằng giọng trầm trầm, nghe sao mà buồn da diết:
- Tớ bị bệnh tim. Tớ có thể chết bất cứ lúc nào. Đột ngột lắm. Tớ muốn nói trước cho Nhung biết, để Nhung đừng tìm tớ khi một ngày tớ vắng mặt. Mấy ngày hôm nay tớ cảm thấy mệt mỏi, chóng mặt. Có thể ngày mai là ngày cuối cùng của đời tớ không biết chừng.
Tôi bàng hoàng và trách Đức tại sao không nói trước cho tôi biết. Đức đã trả lời rằng cậu ấy sợ tôi lo lắng. Tôi giận Đức, nhưng không nỡ rời bỏ cậu ấy được. Hôm đó tôi đã ở bên cậu ấy rất nhiều, bỏ cả bữa trưa làm cả nhà phải sốt sắng đi tìm. Đêm, tôi không tài nào nhắm mắt được. Tôi nghĩ về Đức. Bất chợt, một giọt nước mắt mặn chát, tròn vo lăn dài trên má. Sau đó một giọt nữa,... Cứ thế, tôi vô tình khóc. Tôi nghĩ về ngày mai sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt của Đức nữa. Và tôi nhận ra một điều quan trọng: Mối tình đầu của tôi chính là Đức.
*
Đêm hôm đó, Đức đã ra đi mãi mãi.
Ngày cuối cùng của đợt nghỉ hè dài đằng đẵng, tôi đã vào rừng một mình. Tôi đến con suối nhỏ và ngồi trên tảng đá lớn. Nhìn sang bên cạnh, tôi cảm thấy như Đức đang ngồi đó, nhìn tôi và trên môi nở một nụ cười thân thuộc. Bất giác, tôi đặt tay sang kế bên. Chẳng có Đức. Tôi òa khóc, xé tan sự im lặng ngột ngạt của khu rừng. Tôi đã khóc rất lâu, nhưng chẳng ai có thể khóc suốt đời cả. Tôi đưa tay chùi nước mắt và phải chấp nhận một sự thật cay đắng: Đức đã không còn bên tôi nữa. Tôi đứng dậy và đi về.
Ngồi trên xe, tựa đầu vào ô cửa kính, nhìn ra ngoài, cảm giác mất mát tràn ngập trong tôi. Hình ảnh Đức cứ hiện lên trước mắt. Tôi nhìn thấy Đức đang giơ tay tạm biệt tôi, miệng vẫn cười tươi rói. Bất giác tôi cũng giơ tay tạm biệt cậu ấy – mối tình đầu trong trẻo của mình. Và mối tình ấy sẽ mãi là bí mật, chẳng ai có thể hay biết. Nó nồng nàn trong khu rừng. Dù không ai nói ra, nhưng tôi biết chắc tình cảm vẫn đang hiện diện, một cách rõ rệt.
_Hết_



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất