Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Bạn thấy truyện này thế nào ?

Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_lcap0%Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_rcap 0% [ 0 ]
Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_lcap0%Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_rcap 0% [ 0 ]
Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_lcap0%Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_rcap 0% [ 0 ]
Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_lcap0%Hình nhân - Tiểu Mie a.k.a Káo Vote_rcap 0% [ 0 ]
Tổng số bầu chọn : 0


Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/06/2015
:

Tiểu Mie
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/06/2015
. HÌNH NHÂN .


Tên cũ :Tiểu thư đường phố


- Tiểu Mie a.k.a Káo -




Category: Romance, School life, Slice of life, HE.

Rating: K+

Pairings: Ji Ah and Kang Junho .

Status: On - going

Author's notes : Mình mong các bạn theo dõi truyện có thể bỏ ra
chút thời gian nhận xét góp ý để mình có động lực cày chap :') Và hy vọng các bạn đọc truyện vui vẻ ^^



Summary




''….Giọng nói của cô vang vọng cả một góc phòng, dội ngược từ bốn phía không gian rộng lớn. Nhưng dường như, nó vẫn chưa đủ để lấp đầy cả những ý định đã được vạch sẵn thành một kế hoạch hoàn hảo trong đầu cậu. Kang Junho lặng mình nghiêng đầu, làm bộ như đang lắng nghe rất kĩ. Các khớp cơ trên mặt cậu thả lỏng, chẳng chút cảm xúc len lỏi qua tia nhìn sáo rỗng đến vô hồn.

Phong thái của một kẻ ngạo mạn luôn nắm chắc phần thắng trong tay.

Đợi cho Ji Ah nói hết, cậu lúc này mới tiến gần đến bên cô, thu gọn khoảng cách vốn đã rất gần mà Ji Ah đã cố giữ cho mình như một cách để uy hiếp. Thế nhưng, ý chí kiên cường ngoan cố của cô không cho phép mình lung lay. Cô vẫn đứng yên bất động, trụ vững trên sàn nhà. Sự bướng bỉnh đến mức ngu ngốc khiến Junho có vẻ thích thú. Khi khoảng cách giữa hai con người chỉ cách nửa gang tay, lúc này, Junho liền cúi thấp người. Đôi tay to lớn thô ráp của cậu luồn nhẹ quá mái tóc ướt mềm chưa kịp hong khô của cô gái, miết nhẹ một bên cổ, lạnh ngắt.

- Cô là gì của tôi à? Câu hỏi hay đấy ? Thế cô có muốn biết không, Ji Ah?

Nói rồi, khuôn mặt của cậu càng kề sát hơn nữa . Hơi ấm nồng từ hơi thở cùng mùi hương thoảng nhẹ khiến Ji Ah bất giác cảm thấy gai người. Giọng nói thì thầm quen thuộc mà cô không muốn nhớ vang dội qua vành tai, đều đều đến khó nghe:

- ‘’Hình nhân’’, cô là ‘’hình nhân’’…

...''


- Trích ‘’Hình nhân – Tiểu Mie a.k.a Káo‘’ -



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/06/2015
:

Tiểu Mie
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/06/2015
- Chap 1 -




-Nếu tôi không đồng ý thì sao?


Ji Ah giương mắt nhìn ông, tay khoanh tròn trước ngực. Cái gồng của đôi vai nhún cao không hề ẩn chứa sự căng thẳng. Vài tia nắng yếu ớt cuối ngày đổ dài lên khóe mắt sắc sảo có phần thách thức.


Giữa căn phòng rộng với lớp gạch lót bằng men đắt tiền lạnh ngắt, ông đứng im. Vẻ đạo mạo và nghiêm túc, như không hề bị lung lay bới thái độ khinh thường của cô gái trước mặt. Không cần một chút những biểu cảm cũng có thể cảm nhận được nét cương nghị nhưng bình thản. Chủ tịch Kim nhẹ nhàng cất tiếng, âm sắc đều nhưng nghe rất vang vọng.


- Con vẫn như ngày nào. Cố chấp đến mức ngu ngốc.


Nói rồi, ông dừng lại nơi cô gái một giây. Nhíu mày lặng yên, cố tình tạo ra khoản trống nhỏ trong dải thời gian, đủ để làm xoay chuyển thái độ của cô rồi tiếp lời:


-… Vậy thì ta sẽ đóng cửa cô nhi viện.


Cái ngắt câu dứt khoát không chút bông đùa. Lời nói vừa dứt, đôi tay đang để trước ngực của Ji Ah bỗng buông dần, thả lỏng các khớp. Nó như mũi tên đâm xuyên qua lớp tường rắn chắc cô cố dựng nên cho chính mình, vỡ tan. Cô chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, chưa nghĩ đến hướng ngõ cụt mà ông sẽ quyết định đẩy cô vào. Nhưng hơn ai hết, Ji Ah hiểu rõ, chỉ cần cái búng tay của chủ tịch Kim, mọi chuyện dù là hái sao trên trời, ông cũng sẽ quyết làm cho bằng được.


Dù đó việc dìm cô xuống vũng lầy để bắt cô thừa nhận kế hoạch mà ông vạch sẵn cả lối mòn.


Ji Ah cắn chặt môi, nhếch nhẹ mép . Giọng nói run run không thể gằn lại cho thấy cả mớ cảm xúc tức giận hỗn loạn đang bị đẩy lên đỉnh điểm:


- Ông nhất thiết phải hạ thấp mình đến nỗi, buộc phải lấy chức quyền của mình để đối đầu với tôi à ?


- Ji Ah !!



Chủ tịch Kim bỗng quát lên làm cô khựng lại. Ông im bặt một giây, chuyển tia nhìn cũng đang cố ghìm nén xoáy sâu vào mắt cô như một lời đe dọa – nơi đáy mắt ánh lên sự căm thù và giận dữ. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc lọt thỏm giữa sự im lặng đến gai người. Một lúc sau, như nén lại cảm xúc, chủ tịch Kim mới thở dài, di chuyển ánh nhìn vào khoảng không vô định. Ông không muốn bị nuốt gọn vào ánh nhìn rực lửa trong cả đôi mắt nâu trong của cô gái ấy.


- Thời hạn là ba năm, ba năm thôi. Ta chỉ cần con dọn về đây sống, sống với danh nghĩa là cháu gái ta…


- Ông sẽ được gì ?


Sự nghi ngờ hợp lí khiến chủ tịch Kim khựng lại đôi chút.Có điều gì đó bất thường bị bọc gọn trong cái im lặng không lời giải thích. Ji Ah vẫn đang chờ đợi câu trả lời mà cô mong đợi. Có cả nét hoang mang vẫn còn điểm đầy trên đôi mắt nhíu hờ của cô gái trẻ.


- Đây là nhà của con. Chỉ một yêu cầu đơn giản như thế mà tại sao con lại không làm được? Nó có gì thua kém so với cái cô nhi viện rách nát ấy?


- Câu hỏi hay đấy. Vậy sao ông không đem nó để tự hỏi chính mình đi. Vì mọi thứ trong căn nhà này đều dơ bẩn, và khốn khiếp. Như ông vậy !


Ji Ah mất bình tĩnh lướt đến bên chiếc bàn ông đang đứng, hất mặt quát lớn. Trong phút chốc, căn phòng lại chìm vào khoảng lặng đáng sợ. Chủ tịch Kim nghẹn lại, bối rối lùi một bước . Ánh nhìn đanh thép của Ji Ah khiến ông bị xoáy vào tia nhìn đối mặt, không thể lảng tránh. Có con người nào đó trong cô đã lớn hơn cả vẻ yếu ớt ông mường tượng. Rồi ông thấy sợ. Nỗi sợ đến chính ông còn thấy lạ.


- Ji Ah, nên nhớ ta là cha ruột của con, và việc con cần quay về lại đây hoàn toàn là hợp lí.


Ji Ah bật cười như thể đang nghe một câu nói bông đùa. Lúc này ông mới nhận ra, cái nhìn của cô sáo rỗng đến vô hồn.


- Biết gì không ? Ông ta chết rồi. Đừng phun ra những lời ghê tởm đó nữa. Ông và bọn người chết tiệt ấy đều chết cả rồi.


Giọng nói của Ji Ah đều đều rồi lớn dần. Cô gần như hét lên, rỗi uất ức như có dịp dâng trào. Nơi khóe mắt ánh lên ánh nhìn của sự căm phẫn. Lời nói mà cô đã tự chôn chặt mà chưa có dịp bật ra.


CHÁT !!


Tiếng ‘chát’ khô khốc vang lên, Ji Ah nhận trọn một cái tát từ ông, cắt ngang cuộc hội thoại giữa hai người. Nét mặt của chủ tịch Kim co lại, đâu đó trong ánh mắt với đôi chân mày cau chặt biểu thị rõ sự chịu đựng. Nỗi kiềm nén đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Còn Ji Ah, cô vẫn đứng im sau cú tát. Một bên má đỏ hỏn. Cảm giác đau nhói và rát buốt, thầm đều, lan tỏa dần nơi khuôn mặt. Khuôn mặt vô hồn và đờ đẫn, chẳng thể tìm thấy một chút cảm xúc nào len lỏi trong ảnh mắt nâu trong tưởng chừng như thơ dại. Chủ tịch Kim quay lưng đi, nén những dòng cảm xúc lẫn lộn. Nhưng ý chí đấu tranh kiên cường vẫn không cho phép cô đầu hàng. Từng lời nói của Ji Ah thấm nhuần cả nỗi căm phẫn đến gai người.


- Sáu năm rồi. Chết tiệt. Ông đừng để tôi nuôi lớn cái ý nghĩ muốn giết ông từng ngày như xưa nữa. Ông đã có tất cả mình muốn mà ? Cứ vui vẻ sống với cái gia đình chết tiệt của ông đi!


- Dù thế nào đi nữa- Chủ tịch Kim cất giọng, vẫn đứng quay lưng lại – Con vẫn phải chấp nhận nó, Ji Ah


- Chấp nhận cái gì ? Ông là cha của tôi à?


Đến đây, chủ tịch Kim quay lại, khuôn mặt đã kịp lấy lại vẻ bình thản ban đầu. Ánh mắt cương nghị ánh lên tia nhìn mưu mô, xảo huyệt. Lời yêu cầu tưởng như nhẹ nhàng nhưng đánh thép, khẳng định:


- Lời đề nghị. Và cô nhi viện có còn tồn tại hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào con. Bây giờ thì về đi, hạn chót là thứ Năm.


Giọng nói kiên quyết sắt đá khiến cổ họng Ji Ah cứng lại. Sự phản khán yếu ớt không thể nào thay đổi quyết định từ ông. Cách kết thúc cuộc trò chuyện của ông Kim dường như đã nói lên tất cả, rằng dù có thế nào đi nữa, Ji Ah buộc phải chấp nhận hợp đồng ấy. Cô mím chặt môi, suýt nữa bật cả máu. Sự chịu đựng đến phi thường của Ji Ah cũng khiến chính bản thân cô cũng ngạc nhiên. Vài dòng suy nghĩ chợt lướt nhanh . Lặng người đi một lát, Ji Ah khẽ thì thầm, nhấn từng câu, từng chữ :


- Ông nên biết rằng, tôi sẽ là nhân vật phản diện. Mọi thứ ông đạt được, ngừoi đạp đổ, sẽ luôn là tôi. Hiểu chứ ?


Nói rồi, Ji Ah lướt nhanh chân ra khỏi thư phòng nơi cuộc trò chuyện khó hiểu vừa diễn ra, mang theo cả những cảm xúc hỗn đỗn vừa kịp hình thành. Hàng dài những suy nghĩ cứ nối đuôi theo từng nhịp bước vội . Nó dai dẳng đến đáng sợ.


Đang miên man với dòng suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu, về âm mưu của chủ tịch Kim, về mục đích của hợp đồng kì lạ và về cả tương lại của cô nhi viện nơi mình đang ở, vì quá vội vàng, cô chợt đâm sầm vào ai đó. Bước chân cô khựng lại, khựng luôn cả những dòng suy nghĩ bị ngắt quãng . Sau vài giây định thần, Ji Ah ngẩng mặt lên với vẻ khó chịu. Bao nhiêu nỗi uất nãy giờ như có dịp trào ra. Vừa xoa đầu, cô vừa quát kẻ vừa đụng mình.


- Chết tiệt !! Aa…ĐI đứng cái kiểu gì thế hả ?


Chút khựng lại nơi sự im lặng của người đứng trước mặt cô. Sự ngạc nhiên và có phần tức giận lộ rõ trong lời nói có chút chanh chua của một người đàn bà đứng tuổi :


- Ôi trời !! Con bé xấc láo nào thế này ? Vào nhà ai mà ăn nói kiểu đó hả ?


Giọng nói có phần quen thuộc đến lạ của người đàn bà kéo nhanh ánh nhìn của cô hơn nữa. Qua hàng mi dày vút cong, đôi mắt đen láy cùng những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, người đàn bà lúc này cũng nhìn thẳng vào Ji Ah – con bé xấc láo vừa đâm sầm vào mình. Khuôn mặt có phần góc cạnh cùng đôi gò má hơi cao, được phủ nhẹ một lớp trang điểm trắng nhợt. Sống mũi cao và thanh thoát. Phần da mặt hơi chùng xuống nơi khóe miệng được tô son đỏ chót. Mái tóc ngả vàng vì nhuộm được bới cao vẻ đài cát. Vài lọn tóc xoăn nhẹ cố tình được rũ xuống hai bên trán. Người đàn bà bận một chiếc áo sơ mi cách điệu cổ bèo màu trắng, kết hợp với một chiếc váy bút chì màu tím mận ôm sát vòng ba, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.


Tất cả những chi tiết ấy kết hợp lại với nhau, vô tình lại nối liền với một kí ức khác. Như một cách để biểu thị sự ngạc nhiên, mặc dù sự tình cờ này hoàn toàn có thể giải thích được, ánh mắt của Ji Ah đanh lại.


CHÁT !!


Đầu Ji Ah bỗng quay cuồng, không kịp nhận thức được sự việc vừa xảy ra. Cái nhói của cú tát ban nãy còn chưa kịp lắng, sự đau đớn của cái tát thô bạo lại lần nữa xâm chiếm lấy cô.


- Mày có biết tao là ai không hả ? Con nhỏ rẻ rách này ? Mày là ai mà ngang nhiên vào nơi này. Đụng phải tao còn không biết xin lỗi, vậy mà còn đứng đó trơ mắt nhìn như vậy sao?


Tiếng quát tháo của người phụ nữ oang oang khắp cả căn phòng, dội ngược vào tim cô như những mảnh thủy tinh găm sâu, nhói rát hơn cả cú tát khi nãy. Tất cả kí ức bỗng ùa về, mang theo một dư âm ám ảnh đến rợn người. Sự im lặng đến khinh thường từ nơi cô khiến bà không đủ kiên nhẫn, lại quát lên lần nữa.


- Này, con nhỏ kia, còn không mau trả lời tao ?


Gương mặt Ji Ah thoáng co chặt. Cô không biểu lộ cảm xúc bằng bất cứ hành động nào của khớp cơ. Chỉ có đôi mắt bị mái tóc rủ dài trước trán bỗng trở nên đáng sợ. Ji Ah ngẩng nhẹ mái đầu, để lộ ra từng đường nét của khuôn mặt trơ lặng. Có chút kí ức xưa cũ chợt ùa về qua giọng nói gằn cùng nụ cười kì lạ nhếch nhẹ:


- Chào. Lâu rồi không gặp. Quên nhau nhanh nhỉ?


Ngươi phụ nữ đứng trước mắt cô nhíu mày khó hiểu, sự hoang mang trong ánh mắt dè dặt như đang lục tìm trong miền kí ức xưa cũ.


- ..Bà có tình cờ biết được căn phòng số mười hai ở đâu không. Vì tôi cần tìm lại một chút đồ bỏ quên bảy năm về trước.


Vừa nói, Ji Ah vừa tiến tới, khiến người phụ nữ phải hoảng hốt thụt lùi bước chân. Câu nói đe dọa bất giác xoáy sâu vào bà. Vẻ quen thuộc đến đáng sợ bỗng chốc khiến bà cảm thấy hoang mang lạ kì. Không chút chờ đợi, Ji Ah tiếp tục cất tiếng. Âm thanh văng vẳng bên tai.


Rồi, bước chân của Ji Ah thôi không di chuyển nữa. Thân hình khựng lại đột ngột. Cô cuối sát vào người bà, ghé vào tai khẽ vang lên lời thì thầm:


- ‘’Rắn – độc’’ .


Nói rồi, Ji Ah thu mình lại, lùi vài bước, nở nụ cười thỏa mãn đến ghê người như kẻ thắng cuộc. Cô khoanh tay đứng nhìn , mặc kệ cho vẻ thất thần hiện rõ nơi khuôn mặt của người phụ nữ . Khuôn mặt bà chợt dãn ra, vẻ kinh hãi. Đôi môi mấp mánh những kí tự chẳng thể thốt ra thành lời. Cô chớp nhẹ mắt, bước nhanh qua bà, đánh vào vai một cách cố ý. Thõa mãn với cuộc gặp gỡ tình cờ. Người đàn bà chao đảo, ngồi thụp xuống nền nhà lạnh cóng, như bị trút hết sức lực. Với tâm trí hoảng loạng không kiềm chế, bà quờ quạng cố tìm một chỗ dựa bị tước phăng. Đúng lúc đó, chủ tịch Kim bước ra. Thấy vợ mình ngồi lặng trên nền đất, ông vội vã chạy lại ,hỏi dồn :


- Hyo Yoon, Hyo Yoon…em làm sao thế mình ? Có chuyện gì xảy ra vậy?..


Lấy lại chút bình tĩnh, bà vớ nhanh lấy cánh tay chồng mình.Khuôn mặt đờ đẫn cùng giọng nói lắp bắp. Bà Yoon ngước lên nhìn chồng, cố gắng tìm chỗ dựa an toàn:


- Con bé…con bé…con bé đó…!!


Ông Kim nhìn bà vẻ khó hiểu. Một giây sau, ông mới kịp lờ mờ hiểu ra. chủ tịch Kim chậm rãi đáp, cố xoa dịu đi vẻ hoảng loạng còn đọng rõ trên khuôn mặt vợ mình :


- Con bé ? À…con bé có mái tóc đỏ đó sao ?


Sự ngập ngừng kéo dài đằng đẵng khiến bà chợt hoang mang. Không muốn để vợ mình phải thắc mắc đợi lâu, ông đáp nhanh :


- À, nó là Mi – Young , Kim Mi Young . À không, bây giờ nó đã đổi tên rồi. Bây giờ nó là Kang Ji Ah. Anh vừa tìm được nó sau bao nhiêu năm lưu lạc. Con bé ấy,..em còn nhớ không ?


Những lời giải đáp của ông không làm bà dịu bớt phần nào, trái lại, bà Yoon lại cảm thấy lo lắng, hoảng loạng hơn bao giờ hết.


- Mi – Young ..là nó..là nó sao ? Tại sao nó lại ở đây ?


Chủ tịch Kim yên lặng nhìn vợ. Ông không muốn bắt đầu lúc này. Vì cuộc gặp gỡ vừa xảy đến dường như đã tước đi tinh thần của ông. Không một tiếng đáp trả lời, nhằm xoa dịu bớt phần nào sự lo lắng trong bà, ông đỡ nhẹ vợ mình dậy. Những nghi vấn như quay mòng mòng đang tìm cách để tìm lời đáp.


- Nó có ở đây thì em cũng đừng lo. Ý anh là, một con bé như nó có thể làm được gì chứ


- Cái gì? Nó sẽ Ở đây sao?


Bà cắt ngang lời, giọng nói hơi kích động. Nghe đến đây, ông Kim lại thở dài một tiếng nữa.Đẩy cao gọng kính:


- Anh có chuyện này muốn nói với em.





Được sửa bởi Tiểu Mie ngày Thu Jun 25, 2015 10:12 am; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/06/2015
:

Tiểu Mie
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/06/2015
- Chap 2 -


Lời đe dọa ẩn danh dưới lớp vỏ của một bản hợp đồng kì lạ cuốn theo những dòng suy nghĩ của Ji Ah trong suốt quãng đường về. Chiếc ván trượt gam đỏ sờn màu cô cầm gọn trên tay, thay cho những hoang mang rối bời cô không thể bắt kịp. Đó không phải một lời bông đùa vớ vẩn mà cô có thể cười khẩy rồi xem thường. Có nhiều hơn cả sự quyết định cá nhân trong cuộc hội thoại đó. Mọi thứ đều là ván cờ đã đặt sẵn, và chủ tịch Kim đã dành được quyền đi trước một bước.

- Khốn khiếp !

Ji Ah giậm mạnh chân xuống nền đất, bao bức bối trong người cứ như tuôn tuột ra khỏi những hành động thừa thãi. Cô ném chiếc ván trượt xuống, lấy đà rồi đẩy nhanh theo từng nhịp dậm của đôi chân. Chiều gió ngược luồn qua mái tóc hất tung của cô, len lỏi vào từng hơi thở hắt vì lạnh. Cảm giác chấp chới khi trượt dài trên chiếc ván giống như thứ cảm giác đáng sợ trong căn phòng khi nãy. Mọi thứ đột ngột đến nỗi, chỉ cần một chút nữa, mọi cảm giác kiềm nén sẽ bị vỡ tung, rơi vãi thành những hành động nổi nông điên rồ. Nhưng chút ý thức còn sót lại đủ để cô nhận ra, khi dứng trước một con mãnh thú khát đói, quy tắc đầu tiên là không được vẫy vùng. Nó sẽ nhận ra được điểm yếu qua sơ hở rồi tấn công trực diện bằng những kinh nghiệm dày dạn. Thế nên, mọi hoạt động chống trả trong điều kiện này là không cần thiết.

Ngã rẽ của tòa nhà cao tầng bị góc khuất của chiếc bóng đổ nghiêng tối sầm. Cô đẩy nhanh chiếc ván trượt một cách vô thức, bị cuốn gọn vào mớ suy nghĩ mông lung rối rắm . Bỗng nhiên ,tiếng ồn ào chói tai của chiếc xe mô tô vọng từ xa, vang lớn đập vào bức vách của con hẻm nhỏ. Ji Ah chợt đứng khứng lại vì giật mình. Vô thức chôn chân trong vài giây. Vài khoảng trống trong đầu vừa kịp bị lấp đầy bởi câu nói của ông Kim, vang đều đến bức người.

‘’ …Cô nhi viện có tồn tại hay không, là hoàn toàn phụ thuộc vào con…’’

BRỪM..BRỪM…!

Tiếng mô tô đang lao thẳng vỡ òa trong không gian. Không dấu hiệu nào cho biết rằng, nó sẽ có ý định dừng lại. Khi chợt ý thức được rằng, chính mình đang đứng trên đường chuyển động lao thẳng của chiếc xe mô tô sáng đèn, cô chỉ biết ngây người nhìn vật thể đang vồ đến trước mắt.

Trong một khắc, cô quyết định rằng, mọi thứ sẽ được giải quyết êm đẹp bằng…cái chết.

Nhưng có thể, trong trường hợp này cô không may mắn đến vậy, dù đa số nhiều người ( bình thường ) đếu hiểu rằng, Chúa đã ban cho cô một cơ hội sống sót diệu kì. Tiếng kít kéo dài của dây thắng vang lên nhức óc, chiếc xe mô tô bẻ ngoặc hướng lái đột ngột trong con ngõ hẹp, đâm sầm vào chồng thùng các-tông gần đấy trước khi ngã rạp với tiếng rầm khá lớn. Không gian chợt trùng lại rồi im lắng lạ kì, khác hẳn những âm thanh va đập ghê rợn lúc nãy. Cuộc hỗn độn chỉ xảy ra trong vỏn vẹn vài tích tắc, nhanh đễn nỗi, khi chàng trai cầm lái trượt một đường dài trên nền xi măng rồi nằm yên vẻ đau đớn, Ji Ah cũng chỉ biết đứng như trời trồng.

Chỉ chốc sau, vài chiếc xe mô tô khác rú lên tiếng brừm chạy tới rồi dừng lại chứng kiến quang cảnh kinh hãi. Ji Ah cũng vội lao đến đỡ chàng trai dậy. Vài vết trầy nhỏ không đáng kể, chiếc xe bị xước một đường lớn, không ai bị thương nặng, không người chết.

Tốt.

- Được rồi, may là không tốn tiền viện phí.

Ji Ah lầm bầm, ngồi thụp xuống, có hơi hoảng vì lo lắng sẽ…mất tiền. Vài cậu thanh niên khoảng hai ba người vừa trờ xe tới cũng xuống xem xét. Trông cách nói chuyện có vẻ là quen biết nhau. Qua những chiếc mũ bảo hiểm đen đội kín đầu cô không thể nhìn rõ mặt, có vẻ như là một nhóm người chơi mô tô gì đấy. Họ bước xuống xe rồi xì xầm bảo nhau với những câu chửi thề tức giận. Ji Ah quan sát một lúc rồi nhận ra, đây không phải là thời gian để đứng ngắm cảnh. Không thể tốn thời gian để lên trình diện công an một cách lãng xẹt như thế. Nghĩ vậy, Ji Ah nhanh chónggom chiếc ván trượt nằm lăn lóc gần đó rồi dượm bước.

- Kêu con nhỏ đó lại cho tao – Tiếng chàng thanh niên thều thào. Cậu vừa lồm cồm bò dậy vừa nắn các khớp cơ đau nhói vì bị va đập mạnh.

Rồi tiếp sau đó là tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Cô liếc nghiêng người ra đằng sau rồi tăng tốc chạy. Nhưng không kịp. Ai đó đã nhanh chóng bắt được bả vai cô, kéo mạnh về phía sau. Lực kéo đột ngột khiến Ji Ah choáng váng, đôi chân cứ như thả lỏng bị lôi sền sệch đi.

‘’ Chết tiêt’’ – Cô nghĩ thầm. Cố gằng vùng chạy nhưng vô ích.

- Tên gì ? – Một trong số chàng trai đang đứng dàn hàng trước những chiếc mô tô cất tiếng khô khốc, chiếc mũ bảo hiểm vẫn chưa được tháo. Cậu tiến thẳng đến trước mặt cô, áp sát vào người như cách để đe dọa.

- Cần làm quen à ?

- Đừng láo lếu như vậy. Cô vừa làm thằng kia té xe đó, biết không hả ?

Ji Ah thở dài, mặt cuối gằm vẻ mệt mỏi. Tự hỏi rằng vận xui của mình khi nào mới dứt. Mọi chuyện đều thi nhau rối tung lên mà chẳng ai có thể kéo cô thoát khỏi.

- Tôi xin lỗi. Lúc nãy tôi không thấy cậu ta – Ji Ah lại thở dài.

- Thế là xong à ?

- Nghe này. Chưa có ai chết và cậu ta vẫn sờ sờ đấy thôi. Nên xin cậu bỏ qua chuyện này. Tôi sẽ ước cho cậu ta là người ngồi trên chiếc mô tô khốn khiếp ấy là lão già Kim chết tiệt và thì nếu lão có bị cán chết thì tôi sẽ không quan tâm mấy đâu.

Ji Ah tuông một tràng, cô đảo mắt liên hồi với vẻ tức giận vô lí , không kìm chế được khi mọi thứ xảy đến cứ như muốn nhấn chìm cô vào mớ hỗn độn không ngã rẽ để thoát. Tâm trạng rối bời lại lần nữa xông lên, quẫn lấy từng lời nói vô nghĩa . Ji Ah thở hắt rồi lại kết thúc câu bằng cái thở dài.

Và có vẻ, câu trả lời khiến cậu ta không hài lòng mấy. Tên con trai nhíu mày nhìn cô qua lớp mũ bảo hiểm, rồi đưa tay gỡ nó xuống. Chiếc sẹo dài ngay mắt hằn trên cả khóe mi nhăn nhúm làm gương mặt hắn có vẻ kì dị và đáng sợ. Tia nhìn dữ tợn có thể áp đảo người đối diện như rực lên. Vài tên con trai đứng sau rộ lên tiếng xì xầm về con nhỏ kì lạ.

- Cô nên học cách xin lỗi lại đi.

Hắn lên tiếng, hoàn toàn không càn thiết phải thắc mắc với những lời nói của một con nhỏ lao đầu ra chiếc xe mô tô rồi đứng như trời trồng. Cậu ra lệnh cho đám còn lại phía sau, khuôn đầu vẫn giữ nguyên, xoáy tia nhìn vào Ji Ah vẻ thách thức.

- Giữ nó lại.

Tiếp đó, một trong những tên thanh niên lao đến, túm đầu cô giữ chặt. Vì quá bất ngờ, Ji Ah loạng choạng ngồi thụp xuống theo lực kéo thô bạo. Tiếng thét đau đớn bật ra. Cô hoàn toàn bị khống chế. Con ngõ vắng không bóng người trở thành địa điểm tuyệt vời để xảy ra một cuộc ẩu đả không nhân chứng. Tên con trai bị ngã xe lúc này mới tiến tới. Hắn ngồi thụp xuống, ghé sát đầu vào Ji Ah, thì thầm. Cô có thể nghe rõ tiếng nghiến răng ken két.

- Đứa tiếp theo ngồi trên chiếc xe đó sẽ là mày đấy, con khốn.

Lúc này, mong muốn được đấu tranh của cô bỗng bị vực dậy mạnh mẽ. Bao nhiêu hành động thừa thãi cô cố kiềm nén nãy giờ đang căng lên nóng bừng trong các khớp cơ. Mọi quyền kiểm soát cá nhân đều đang vượt quá giới hạn chịu đựng.

Và rồi, Ji Ah vung mạnh một cú đá vào chân gã. Cơn nhói đến rợn người xông thẳng lên não cậu, khiến cậu ngã thụp xuống nền đất đau đớn. Tên con trai đang giữ chặt cô giật mình, bối rối thả lỏng. Nhân cơ hội, Ji Ah quay sang thụi một cú đánh bằng cùi chỏ ngay giữa mũi. Mọi thứ chỉ có thể hình dung bằng tiết thét điếng người của gã trai. Cô lật đật đứng dậy. Đầu vẫn còn choáng váng vì bị giật tóc. Chưa kịp lấy lại sức, tên con trai lúc nãy lại xông vào. Cuộc vật lộn một lần nữa lại diễn ra. Từng cú vung tay của cô dồn hết vào mớ suy nghĩ về chủ tịch Kim. Có con thú đang cựa mình thức giấc trong Ji Ah. Không có hồi kết cho cuộc đấu mà hai bên đã thấm mệt. Cho đến khi cô thụi một cú đau đớn vào giữa bụng tên này, cậu mới ngã quỵ xuống. Ji Ah đứng nhìn thở dốc. Khuôn người cô tái đi, giọt mồ hôi thấm ướt viền áo. Cô ngước nhìn tên con trai cựa quậy vật vã trên nền gạch, như đang ngắm nhìn hình ảnh của chính mình với đôi mắt của lão Kim đáng nguyền rủa. Cảm giác ghê tởm đến nhức óc.

- Tôi xin lỗi, thật lòng đấy.

Nói rồi, cô nhặt chiếc ván trượt gần đó rồi quay lưng bước đi. Ngang qua chiếc xe bị ngã nhoài trên nền đất, cô nhặt chiếc chìa khóa rồi kéo rẹt một đường trên thân xe. Vết xước nhìn như gương mặt của gã trai lúc nãy. Xấu xí và nhìn đến nực cười.



~*~


- Không được !

Bà Hyo Yoon hoảng loảng, lắc đầu lia lịa sau khi nghe chồng nói rằng Ji Ah sẽ chuyển về nhà ở trong ba năm. Đôi tay bà vịn chặt cánh tay chủ tịch Kim. Sắc mặt hiện rõ vẻ âu lo sợ hãi.

- Anh xin lỗi. Nhưng mọi thứ đã được sắp xếp rồi. Em yên tâm, việc này sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.

- Anh điên rồi ! Không được. Em không thế để mặc như thể nó hoàn toàn vô hình trong căn nhà này. Anh không biết rằng con bé ấy kinh khủng thế nào đâu..

- Em đừng nói vậy. Dù gì nó cũng chăng thể làm gì động đến em được. Và con bé cũng chẳng kinh khủng đến vậy đâu.

Có lí do gì đó lớn hơn cả sự quyết định của bà Yoon khiến ông Kim lập sẵn cả kế hoạch mà bà hoàn toàn không hề hay biết. Nó khiến bà càng bị đẩy lên giới hạn của sự hoang mang. Toan tính ấy nằm ngoài sự quyết định của bà Yoon, nó đồng nghĩa với việc, kế hoạch này sẽ khó bị lay chuyển. Mọi thứ xảy đến đột ngột đến nỗi bà chỉ biết lặng câm, đờ đẫn nhìn chồng, nửa chống đối, nửa tha thiết van nài. Nhưng ông Kim vẫn kiên quyết với ý định của mình. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ giây phút trò chơi bắt đầu. Ông cố trấn an vợ mình:

- Dù gì nó cũng là con anh, em đừng khó khăn với nó như vậy.

- Nhưng…

Bà Yoon ngập ngừng, cố che giấu điều gì đó với khuôn mặt nhăn nhó khổ sở. Một thoáng những suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, hiện lên cả sắc mặt co lại. Giọng nói không rõ ràng có chút run sợ như kẻ phạm tội bị hỏi cung, bà nói:

- Nhưng có cần thiết phải thế không ? Sao anh không chịu nói với em nửa lời? Anh xem em là gì vậy chứ ?

Sự lo lắng của bà đột ngột chuyển thành nỗi giận dữ không thể trút. Bà liên tục đứng lên đi qua lại trong phòng, rồi lại ngồi thụp xuống chống tay lên đầu, mệt mỏi vì mọi thứ xảy đến quá đột ngột. Ông Kim dịu dàng đến ngồi bên rồi trấn an vợ :

- Không sao đâu, con bé không thể làm gì em cả. Dù sao trên danh nghĩa em cũng là mẹ nó mà. Em biết anh không phải kẻ đơn giản như thế, đúng không ?

-Nhưng... Lí do anh muốn nó về là gì ? Sáu năm không liên lạc, vậy mà bây giờ...

Khoảng im lặng bao trùm cả hai người. Những kế hoạch mà ông đã vạch sẵn, nhưng mưu kế mà ông đã toan tính chợt nổi rõ những đường viền hằn thành nếp trong suy nghĩ. Chủ tịch Kim đẩy nhẹ gọng kính trượt dài trên sống mũi, giọng nghiêm nghị có chút đanh lại:

- Nó là con anh.- Ông Kim nói với vẻ cương quyết, như khẳng định điều gì đó - và...-ông tiếp lời- Anh cũng có lí do, à không, một kế hoạch.

Nghe đến đây, bà ngẩng lên nhìn chồng, đâu đó trên khuôn mặt đã dần dịu lại sự lo lắng. Bà biết, chồng bà là một người mưu mô, toan tính. Thế nên, việc đưa Ji Ah về nhà chắc hẳn là có lí do ‘chính đáng’ để buộc bà phải gật đầu đồng ý - dù không hề muốn. Bà Yoon chụp lấy tay chồng, hỏi nhanh:

-Kế hoạch ? Kế hoạch gì vậy ?



~*~​



- Con sẽ quyết định đi sao?

Ánh sáng của buổi chiều muộn xuyên qua tán lá dày vươn dài, le lói chút tia nắng giắt ngang qua đôi mắt nhìn xa xăm của Ji Ah. Cô ngồi yên trên chiếc ghế đá lạnh toát ngoài sân, đôi tay gõ nhẹ lên chiếc bàn kế bên. Âm thanh lộn xộn của những chiếc lá lao xao theo gió như làm mờ đi hẳn những hình ảnh trong khoảng không phía trước mặt. Cô vẫn im lặng, mặc cho viện trưởng Gun hỏi đến hai , ba lần.

- Nếu con không đi thì sao?

Giọng nói trầm ấm và kiên nhẫn lại vang lên, nghe như thể vài luồng suy nghĩ đang lướt qua lộn xộn trong đầu ông . Vẫn chẳng có câu trả lời nào được đáp để kết thúc chuỗi câu hỏi dài đẵng ấy. Sau một hồi cố tình im lặng, như đang cố để lảng tránh cái sự thật cứ đeo bám dai dẳng thực tại, về những xáo trộn không mong muốn mà chủ tịch Kim bỗng chốc kéo cô vào, Ji Ah mới chịu lên tiếng, câu trả lời cộc lốc.

- Con sẽ đi.

Viện trưởng Gun chỉnh lại cặp kính, ông không có ý định phản kháng hay chống đối. Mọi lời nói trong lúc này của cả hai đều thừa thãi. Tất cả như rằng đã được dịnh trước, rằng tất thảy mọi thứ sẽ phải tuân theo quy luật bất biến mà thuận theo sự sắp đặt như vậy. Không ai có thể thay đổi.

- Đó là cách duy nhất. Lão ta dọa rằng nếu con không đi, lão sẽ cho sang bằng nơi này.

- Sao ? Lạy Chúa…Tại sao vậy ?

Nghe đến đậy, viện trưởng Gun thản thốt đặt tay lên ngực, đôi mắt nheo chặt giữ gọn cả nỗi ngạc nhiên tột độ. Ông bần thần một lúc, thôi không đặt câu hỏi để tự trấn an mình. Nhưng người ông lo lắng hơn hết chính là Ji Ah. Cô là đứa con gái lớn nhất cô nhi viện. Vẻ ngoài gai góc bất cần cũng không thể làm ông dịu đi ý nghĩ xấu về một viễn cảnh tồi tệ hơn. Tất cả mọi chuyện đều ập tới thật đột ngột. Ông cũng không muốn phó mặt số phận của cô cho bản hợp đồng kì quái ấy.

- Con đừng đi. Ta sẽ có hướng giải quyết khác, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mặc kệ lão già ấy.

- Đó chỉ là cái cớ thôi viện trưởng à. Mục đích chính của lão là bắt ép con cho bằng được, dù bằng cách này hay cách khác. Ông ấy sẽ chẳng buông tha dù chúng ta có làm thế nào đi chăng nữa.

Viện trưởng Gun thở dài. Với chức phận nhỏ bé của ông, mọi sự nỗ lực đều vô ích. Ông tự trách mình vì không thể làm được gì để cứu lấy Ji Ah, và cả cô nhi viện mà mình đã gắn bó. Khi nghĩ về những đứa trẻ tíu tít với đôi mắt cười mênh mang, với cảnh đời lẻ bóng cha mẹ từ khi lọt lòng, mọi thứ dường như đang vụn vỡ ngay trước mặt, ông không thể cầm lòng với sự bất lực của bản thân. Thoáng thấy nét ưu tư khó nhọc trên những nếp nhăn chai lão của viện trưởng, Ji Ah chẳng thể nói gì hơn. Cô tự thấy giận bản thân vì đã vô tình để cô nhi viện vướng vào rắc rối của mình. Dù sao, bản hợp đồng ấy vẫn chưa phải là đường cùng. Mọi thứ có thể không hẳn kinh khủng như cô tưởng.

- Con ổn mà – Ji Ah cười trừ

- Vậy khi nào con sẽ đi. Liệu lão già ấy còn nhiều mưu kế hơn là bản hợp đồng tưởng chừng quá đơn giản ấy thì sao. Chắc chắn có gì uẩn khúc ở đây, ngoài lí do ông ấy muốn đưa con về với nghĩa vụ thật sự của một ngừoi cha…?

- Rõ ràng là, điều thứ hai sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu, viện trưởng à. Nhưng thì sao chứ, con cũng có chết đâu mà viện trưởng lo.

Cô nói đùa, cố xua tan đi bầu không khí nặng nề. Thế nhưng, đâu đó trong giọng nói của cô có vẫn chút gượng gạo. Viện trưởng Gun tiếp tục những âu lo dài đẵng:

- Con vẫn nên cẩn thẩn. Trong thời gian ở đó, ta sẽ tìm ảnh để đưa con thoát khỏi đó càng sớm càng tốt.

Ji Ah mím môi. Cô không cười hay nói gì thêm. Âm thanh duy nhất còn đọng lại giữa không gian là tiếng lá vờn theo chiều gió ngược, êm đềm đến nao lòng. Cô không muốn nói về những hy vọng. Đó là những điều viển vông.. Vì mọi thứ vẫn luôn ngoặc theo chiều hướng không tưởng mà chẳng ai có thể chắc chắn được chuyện gì sẽ xảy đến .

Viện trưởng Gun hướng suy nghĩa mình về phía cô gái trẻ trước mặt. Những gai góc lấp phủ bề ngoài dường như đã bị vôi hóa theo thời gian. Cô cũng từng nói với ông rằng, khi người ta bị dồn đến đường cùng, thứ bản năng sinh tồn sẽ được đẩy lên mãnh mẽ. Đó là cách cô chống chọi với mọi thứ trong thời gian dài đẵng của tuổi thơ.

- À, rồi ông ấy sẽ sớm biết thôi, rằng ai mới là người chiến thắng.

~*~​


Năm này sau, cái hẹn được thỏa thuận trong bản hợp đồng cuối cùng đã đến. Đúng tám giờ sáng, chiếc xe BMW màu đen bóng lộn được lệnh của ông Kim đến đậu trước của cô nhi viện. Mấy đứa con nít tò mò đổ ra ngoài sân ngắm nhìn chiếc xe một cách lạ lẫm. Đứa cười đùa, đứa chỉ trỏ. Không ai hay biết về một cuộc sống sắp bước sang những dòng mới của Ji Ah. Từ trên xe, người đàn ông đạo mạo mang dáng vẻ của một doanh nhân bước xuống. Trong chiếc áo sơ mi đen tuyền cũng chiếc cà vạt đắt tiền được vuốt cẩn thẩn, vẻ nghiêm nghị có chút dáng sợ được hiện rõ qua sắc thái đơ cứng của khuôn mặt. Cuộc gặp gỡ chóng vánh không trà không nước ngay giữa sân cô nhi diễn ra vội vàng. Các thủ tục bàn giao gấp rút, cái thở dài chậm chạp. Không có những câu từ thân mật hỏi han, không có những câu đối thoại dài dòng. Từ trong nhà tập thể hướng tia nhìn ra, Ji Ah lặng yên ngằm nhìn cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Miết nhẹ chiếc va li không quá nhiều quần áo hay vật dụng cồng kềnh, Ji Ah thở dài thay cho mớ tâm trạng hỗn độn. Cô bước nhanh ra khỏi khu nhà, không muốn vương lại những lời chia ly cảm động hay nhắn nhủ vài lời như thế, đó là ngày ra đi cuối cùng của mình. Cô ghét thứ cảm giác ủy mị không cần thiết. Nó quá thừa thãi với niềm tin mãnh liệt rằng, cô sẽ lại trở về vào một ngày không xa.

- Các điều khoản trong bản hợp đồng yêu cầu ông không được đến thăm hay cho biết địa chỉ mà cô Ji Ah, tức bên B đang sinh sống. Hạn chế liên lạc trong khoảng thời gian nhất định. Các thông tin được giữ bí mật một cách tuyệt đối…

Người đàn ông trong bộ vest đen vẫn say sưa nói với viện trưởng bằng những câu từ cứng ngắc khô khan. Ji Ah bước nhanh ra xe, cô không muốn gặp viện trưởng Gun lúc này. Vấn vương là thứ đáng sợ trong mỗi cuộc chia ly. Cho đến khi cuộc hội thoại mà gần như chỉ có người đàn ông độc thoại kết thúc, Ji Ah mới ngước nhìn viện trưởng. Đám trẻ con lao xao chạy tới tíu tít dưới chân ông. Hình ảnh ấy bỗng chốc hóa lạ lẫm đến đau thương. Chẳng ai có thể cứu rỗi cô ra khỏi hoàn cảnh ấy. Khi cô đứng đây, nhìn ông với đôi mắt như thời từng non dại thay cho lời chào tạm biệt. Chẳng có nước mắt, lời nhắn gửi hay món quà kỉ vật nào.

- Chào cô, tôi là trợ lí của chủ tịch Kim. Hôm nay tôi được lệnh đến rước cô đi theo đúng điều khoản của bản hợp đồng.

Người đàn ông bước đến gần Ji Ah, đưa tay chờ đợi một cái bắt thay cho lời chào. Trái với sự mong đợi của người đàn ông, cô chỉ quay đầu nhìn viện trưởng đang đứng từ xa , gật nhanh mái đầu như không hề mang ý nghĩa của lời nói nào, rồi bước nhanh vào xe. Dù bị hẫng vì câu chào không được đáp, người đàn ông vẫn giữ phong thái điềm tĩnh. Bước vào xe rồi cất tiếng, không cần cái giao nhau của ánh mắt:

- Mong cô thắt dây an toàn vào. Tôi được lệnh đem cô trở về với trạng thái nguyên vẹn.

- Bản hợp đồng có đièu khoản bắt tôi phải thắt dây an toàn à ?

Ji Ah cười mỉa rồi giắt hờ chiếc headphone lên tai. Mọi âm thanh của bản nhạc vương qua đầu rồi trôi tuột đi với những hoang mang. Chuyển động của chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rồi nhanh dần trên con đường hướng về phía ngã rẽ quốc lộ. Phía sau của góc sân cô nhi, bọn trẻ ngác ngơ dõi mắt nhìn rồi lại tíu tít cừoi đùa, như chẳng hề chút xáo trộn trong chuỗi ngày của chúng.

Nhưng với cô, thì không.



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Đọc cái tên mình cứ tưởng kinh dị liền chạy vô luôn, ai dè... Razz.





Được sửa bởi Tinh Vân ngày Thu Jun 25, 2015 10:16 am; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/06/2015
:

Tiểu Mie
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/06/2015
- Chap 3 -



Chiếc xe nặng nề chầm chậm lăn bánh trên con đường trải nhựa rộng lớn. Khu đô thị một buổi sớm chật chội với không gian kín dòng xe cộ. Ji Ah thả tầm mắt ra phía cửa sổ, có vài suy nghĩ cứ chảy ngược vào quả đầu trống rỗng của cô. Cảm giác hồi hộp lo lắng không dưng ập đến, quẫn vào đôi mắt lơ đãng vì mệt mỏi.

- Cô có muốn dừng lại trong khu đô thị để mua sắm chút vật dụng cần thiết không, thưa cô ? – Người lái xe lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ji Ah

- Cần thiết như thế nào ? – Cô đáp, mỉa mai với câu hỏi dường như quá thừa thãi.

- À, như những tư trang cá nhân. Vì dù sao cô cũng sẽ sống ở đó mà.

Ji Ah liếc mắt bật cười, cái nhìn khinh khỉnh không cần che dấu

- Đừng nực cười đến vậy…

Nói rồi, cô đổi tư thế ngồi, đánh mặt chuyển tầm nhìn hướng thẳng vào đôi mắt của người đàn ông qua chiếc gương chiếu hậu

- … Sống à ? Dù gì thì tôi cũng trốn ra sớm thôi. Giữ cho chặt vào. Ông không muốn tôi sẽ chạy thoát nếu bước xuống xe đâu.

Vẻ bình thản đến vô hồn của ngừoi đàn ông không hề bị lay chuyển. Chiếc xe vẫn lao vun vút trên cung đường vắng khi rẽ vào khúc cua lớn. Lúc này, người quản lí mới quay sang Ji Ah, các khớp cơ trên mặt đã dần biẻu lộ được cảm xúc. Thách thức, nhưng vẫn điềm đạm đến rập khuôn:

- Vậy thì phiền cô thắt dây an toàn vào. Hy vọng với tốc độ này sẽ ngăn được ý định bỏ trốn của cô.

Ji Ah bỏ lơ lời thách thức lộ liễu, ngả mình hẳn về vùng sáng của dải nắng loang mờ xuống chiếc nệm ghế, đôi mắt lim dim như đang tìm về chút giấc ngủ vội vàng nhưng bình thản. Chỉ cần một cú phanh gấp không cẩn thẩn, cả người cô sẽ lao tự do theo lực quán tính của chiếc xe đang chạy, nhất là với tốc độ đang dần vượt quá giới hạn cho phép. Nhưng dường như cô chẳng quan tâm mấy. Ji Ah thì thầm với đôi mắt nhắm nghiền, từng câu chữ được nhấn mạnh hệt một lời đe dọa:

- Ông biết gì không ? Đừng – bao – giờ, đừng bao giờ ra lệnh cho tôi làm – bất – cứ - việc gì cả. Hiểu chứ ?

Chiếc xe rẽ vào một khu đất với cánh cổng sắt cách điệu cầu kì sau khi đi được một đoạn cách trung tâm thành phố gần 10km. Men theo lối đường rộng trải dài, ngôi nhà ba tầng mang dáng dấp của phong cách Châu Âu cổ hữu hiện lên, lọt thỏm giữa những tán lá dày phủ quá mái nhà. Tiếng máy nổ rì rì của chiếc xe sang trọng khẽ dần, rồi tắt ngúm khi dừng trước lối vào chính của tòa nhà màu trắng tinh khôi. Ji Ah ngả đầu ngồi yên trên tấm kính. Vẻ tĩnh lặng mang cảm giác yên bình đến ám ảnh. Hình ảnh trước mặt cô bỗng trở nên xa lạ, vỡ vụn trong tiềm thức khi lần về những kĩ ức xưa cũ nhạt nhòa. Ji Ah vẫn lặng yên như thế. Cô không nhúc nhích dù chỉ là cái chuyển động khẽ của đáy mắt. Cảm giác lo lắng hồi hộp không lí do lại ập đến. Đôi tay cô bỗng chốc run lên vì lạnh. Cho đến khi người quản lí bước ra gõ cửa xe, cô mới bật dậy, uể oải thu mình bước xuống. Luồng không khí tựa đâu xộc vào mũi cô, tràn căng cả hai lá phổi. Hương hoa hồng tím quyện với mùi lá hắc nhẹ đã trở thành mùi hương đặc trưng của nơi đây. Nhưng kể cả bây giờ có còn cảm nhận được nó, thì mọi thứ cũng đã hoàn toàn thay đổi…

- Cô có muốn tôi xách hộ chiếc vali không? – Người tài xế bước theo sau Ji Ah, hỏi với theo

- Không, cảm ơn. Trông tôi giống con nhỏ tật nguyền đến thế à ?

Cô đáp rồi bước thẳng vào gian nhà chính. Lớp gạch men sang trọng toát lạnh khiến người ta dễ thấy choáng ngợp. Ji Ah liếc quanh. Những chi tiết của các đường chạm nổi trên tường, chiếc đèn chùm lóa rọi cầu kì, vài bức tượng bán thân được chạm khắc tinh xảo đặt rải rác nơi quanh lối đi. Tất cả hiện lên với vẻ thân thuộc gai góc. Cô đặt chiếc va li xuống, quay sang hỏi nhanh người quản lí:

- Thế…phòng của tôi đâu ?

- Tầng ba, phòng thứ tư , để đề phòng thôi - Chất giọng trầm khan vang lên, bỗng chốc phá vỡ mạch yên lặng của không gian. Chủ tịch Kim điềm đạm bước ra, trả lời thay cho người quản lí. Giọng nói ấy như có sức áp đảo cô, khiến Ji Ah hơi khựng lại.

- Chào mừng con đã trở về, Ji Ah.

Chủ tịch Kim bước đến mở lời thân thiện. Làm ngơ hết những lời nói của ông, Ji Ah xốc lại chiếc vali rồi bước nhanh về phía cầu thang. Cô không muốn bị ánh nhìn đanh cứng ấy nuốt chặt mình vào cảm giác run sợ, cũng không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ không mong muốn. Đã mấy năm trôi qua kể từ ngày ấy, cô chưa khi nào nghĩ về viễn cảnh mình sẽ đứng đây, ngay tại nợi này vào một ngày định mệnh nào đó. Tất cả dù có hiện hữu thì chỉ là điều ước rằng đây chỉ là một giấc mơ.

- Con không định gặp mẹ…à không dì Yoon à. Dù sao hai dì cháu cũng nên chào hỏi nhau một tí chứ.

Ông Kim chắp tay ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung đắt tiền. Dáng ngồi khoan thai như một người điều khiển rối đang tiếp tục vở diễn của mình. Người phụ nữ đứng đó nãy giờ lúc này mới dần trở nên hữu hình.Cái liếc nhìn đầy ngạo mạn không che dấu, bà gợi lời, giọng chào giả lả nhưng mang đầy vẻ thách thức:

- Ji Ah, con vẫn khỏe chứ ?

Cô mím chặt môi, ý nghĩa sởn gai ốc về hình ảnh khi cô đứng trước người phụ nữ ấy bỗng chốc làm Ji Ah điếng người. Bao nhiêu cảm giác dồn dập mà cô từng mường tượng đang ùa về như thác lũ, cuốn trọn cả ý chĩ vững vàng của con người từng rất mạnh mẽ. Ji Ah nuốt nước bọt khan, quay lưng nhìn thẳng vào bà. Ánh mắt sắc sảo dù vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn đủ để khiêu chiến:

- Tất nhiên, sao lại không ? Dì có vẻ quan tâm nhỉ ?

- À. Về cuộc gặp hôm ấy, cho dì xin lỗi, dì đã hơi nặng lời. Mong con bỏ qua cho dì. Con đã khỏe hẳn rồi chứ ?

Vẻ quan tâm mang nhiều hơn mọt nửa ý nghĩa của ánh nhìn ngạo nghễ. Đó là những khoảng khắc khiến cô muốn lao đến vồ lấy con hổ cái đang đứng trước mặt mình. Ji Ah thở hắt một tiếng, phủi nhẹ lớp bụi vô hình trên vạt áo, như đang ẩn ý về một thứ hiện hữu nhỏ bé mà cô chẳng cần để vào mắt. Cô gái bình thản đáp:

- Chúng ta nên để dành câu hỏi ấy cho dì mới phải. Chắc hẳn là dì đã rất lo lắng vì đã ‘lỡ lời’ như vậy nhỉ ? Con không sao, ít nhất thì dì cũng không cần run sợ thế đâu, dì Yoon.

Bà Yoon tiến bước lên, sững người vì câu nói hàm ý hết sức vô lễ. Nhưng ông Kim đã nhanh chóng cản bà lại. Tất cả những hành động đó ông đã hoàn toàn lường trước được. Hai người không nói gì thêm, để cô tự thỏa mãn bằng cách tấn công của mình, Ông Kim ra hiệu bằng cách phẩy tay, tiếp tục cuộc gặp gỡ:

- Được rồi. Đây sẽ là quản gia riêng của con. Cần gì con cứ nhờ bà ấy.

Bỗng từ bên trong, một người đàn bà đứng tuổi có dáng người đầy đặn, làn da sạm cùng mái tóc bới cao đã bạc nhiều Với dáng đi nhanh nhẹn, bà Byung bước nhanh ra phía gian nhà. Đôi mắt già nua đã nhuốm màu thời gian cùng nụ cười hiền hậu hướng thẳng về phía Ji Ah, khẽ gật đầu chào cô.

Có thứ gì đó bỗng bóp nghẹn cả lồng ngực của Ji Ah khi dừng tia nhìn trên khuôn mặt bà vài giây. Không chút phản ứng với lời chào của bà, cô mím chặt môi, khóe mắt giật liên hồi.

- Không cần thiết đến vậy đâu, tôi chẳng cần lũ người vô dụng đó.

Ji Ah bình thản đáp, giọng nói có chút run run gằn lại. Bà chỉ cuối đầu nhìn ông Kim, không hề phản ứng trước câu đáp của cô. Ông cũng chẳng nói gì, ra hiệu cho bà đưa cô về phòng, kết thúc cuộc gặp gỡ chóng vánh. Khi đối diện với người đàn bà đó, ánh mắt của bà, tất cả như khiển cô cảm thấy nhỏ lại. Giữa bề bộn những dòng kí ức kinh hoàng, cô thấy mình gào thét gọi tên bà, thấy mình khuỵa xuống giữa nền nhà lạnh toát…

Ji Ah quay lưng bước đi. Đoạn, cô khựng lại, đánh mặt hỏi ông Kim:

- Tại sao lại là lầu ba ?

- Ta nói ròi. Để đề phòng thôi. – Nói đoạn, ông đứng lên, chỉnh lại vạt áo, như đang chuẩn bị hành động gì đó – Ý định bỏ trốn ấy mà. Chúng ra cũng nên thỏa thuận trước về điều đó.

Ji Ah không hỏi gì thêm. Cô thừa biết mọi ngõ ngách trong lối suy nghĩ của ông. Cô liếc mắt với tia nhìn sao rỗng, rối tiêp lời trước khi khuất sau dãy lầu thứ nhất :

- Ông cần bố trí thêm một đội quân cùng với khẩu súng quanh nhà đi. Chưa đủ đâu.

- Tất nhiên, ta đã nghĩ đến việc đó rồi. Cảm ơn con đã nhắc – Ông Kim với giọng nói theo. Không hoàn toàn mang vẻ bỡn cợt bông đùa.


- Con nhỏ xấc xược !

Bà Yoon liếc mắt rủa thầm, bao bức bối trong người bị kiềm nén nãy giờ tuôn ra vô cớ. Câu nói không có ý định che dấu của bà kéo nhanh ánh nhìn của ông Kim, kéo cả đôi chân mày tỏ vẻ không hài lòng:

- Đừng nói vậy, chỉ là…

- Chỉ là gì chứ ? Bây giờ thì anh vừa lòng chưa ? Không thể ngờ là có ngày em phải đứng chôn chân chịu trận trước một con nhỏ không biết điều như vậy.

Bà Yoon bực tức cắt ngang lời chồng. Lòng tự tôn bỗng dưng trỗi dậy với sức chịu đựng giới hạn. Dù đã được ông Kim thuyết phục về tình huống đã lường trước, bà vẫn không chịu được cảm giác bị xem thường trước một con nhỏ hỉ mũi chưa sạch. Ông biết vợ mình là kẻ quyền lực chua ngoa, không chịu hạ mình để nhún nhường bất cứ kẻ nào. Thế nên, ông chỉ lặng yên không nói gì thêm, quay sang quản lí Bin dặn dò vài điều:

- Ông chuẩn bị hồ sơ sẵn sàng cho Ji Ah, sáng mai sẽ bắt đầu, được chứ. Nhớ canh chừng con bé giùm tôi.

Nói rồi, ông quay lưng đi thẳng. Cái liếc nhìn của bà Yoon tiếp bước theo chân ông đến tận ngoài cổng trước khi chiếc xe đưa ông chạy đi mất. Bà lại bực bội tự thì thầm:

- Còn nó nữa, sao mãi đến giờ này vẫn chưa chịu về…

~*~​

Tấm rèm màu trắng sữa cùng với những đường hoa văn và ren trang trí uốn lượn vắt hờ lên thành cửa sổ, mở rộng ra khoảng không cho vài tia nắng sớm chen mình vào, kéo dài từng vệt trên sàn nhà gỗ trơn. Sự tĩnh lặng của buổi sớm đầu ngày nuốt gọn cả không gian, làm cho những âm thanh nhỏ nhất bị lu mở hẳn. Ji Ah nằm đờ người trên chiếc giường kiểu pháp quá rộng cho một người nằm. Đôi mắt lim dim nhăn nhó vì bị vùng sáng lọt vào mí mắt. Suốt đêm qua, cô không tài nào ngủ được. Những vụn kí ức cứ thi nhau lội ngược dòng quẩn quanh trong suy nghĩ. Vài cơn mộng mị chập chờn khiến cô mấy lần giật mình trong đêm.Ji Ah chỉ biết nằm nhìn trân trân lên trần nhà, đợi thời gian vùn vụt trôi. Khi không gian xung quanh trở về với trạng thái tĩnh đơn độc, cô lại thấy cảm giác nhớ nhung ùa về. Bởi lẽ, những chuyện vừa rổi xảy đến quá nhanh. Mọi thứ trong cuộc sống của cô gần như bị đảo lộn hoàn toàn. Cô vẫn chưa thích nghi được với nơi này chỉ sau một ngày ngắn ngủi tự nhốt mình trong phòng. Cứ mỗi lần dạo bước qua những bậc thềm trên lan can tầng hai, hay khu nhà tập thể lớn rộng cùng cây đàn piano cũ kĩ, tất cả chỉ chực nuốt gọn cô vào mớ cảm xúc hỗn độn khó tả. Chẳng ai có thể cho cô vay mượn thứ níu giữ để cảm thấy an lòng. Mà không, cô cũng chẳng còn nhớ về thứ cảm xúc vốn đã chai sạn ấy. Đó cũng là thứ thừa thãi không nên lụy quá nhiều.

Cốc cốc cốc…!

Tiếng gõ cửa vang đều theo từng nhịp. Nó bỗng chốc trở nên thật khó chịu và đáng ghét, khi vô tình phá vỡ sự im lặng vốn có và vốn cần được giữ yên.

Cốc cốc cốc..!

Ji Ah không muốn buông mình xuống giường lúc này. Cô cần được nghỉ ngơi sau một ngày quá chật chội những mỏi mệt. Cô nằm im trên giường, lắng nghe từng hồi gõ, cố gắng không để nó biến thành thứ âm thanh phiền phức trong đầu.

Nhưng nó vốn đã thế rồi.

Ji Ah lần chiếc áo choàng ngủ khoác vội lên mình, áp sát vào khung cửa đóng kín nói vọng ra, đôi tay vo vo quả đầu rối bù với giọng lơ mơ buồn ngủ:

- Mấy người cần có lí do thích đáng cho sự làm phiền chết tiệt lúc sáu rữoi sáng đấy.

- Tôi đem bữa sáng và đồng phục lên cho cô, thưa cô. Phiền cô mở cửa.

- Tôi không ăn sáng.

Nói rồi, cô lại quay lưng về giường. Nhưng chất giọng ồm ồm dần trở nên quen thuộc ấy vẫn không buông tha cho Ji Ah.

- Cô cần ăn sáng và chuẩn bị để đến trường. Tôi đã chuẩn bị đồng phục sắn cho cô rồi.

- Thế quái nào nhỉ ? Tôi đã bảo là tôi không….

Ji Ah bực tức ngã rạp xuống giường, quát lớn. Nhưng có vẻ như, sau mấy giây tỉnh ngủ hẳn, não cô mới nhận thức được điều gì đang xảy ra. Cô lao nhanh đến chiếc tay nắm cửa, bật mạnh chiếc chốt rồi lơ ngơ hỏi lại:

- Đồng phục gì cơ ?

Cô gái trẻ vận trên người bộ đồng phục hầu xanh dương giật mình trước bộ dạng cẩu thả của Ji Ah vào buổi sáng. Mái tóc hung đỏ xơ rối không được chăm sóc kĩ càng rối bù đan vào nhau, chiếc áo choàng ngủ nhăn nhúm khoác vội, khuôn mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt trũng sâu thiếu ngủ đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Đồng phục trường mới, thưa cô. Chúng ta sẽ có tiết học đầu tiên vào lúc 7h30, nên phiền cô nhanh chóng sửa soạn .

Ji Ah ngớ người, nuốt từng câu từng chữ để gắng mình phân tích hết những lời nói vang đều đều bên tai. ‘’Trường cái gì mới cơ?’’ Cô tự hỏi rồi lại nhìn chăm chăm vào bộ đồng phục vest đen cô hầu cầm trên tay. Khi chắc chắn rằng mình đang tỉnh hoàn toàn, suy nghĩ về hình ảnh của một con linh dương chỉ muốn quay lại vật con hổ đói đang lao vun vút phái sau mình bỗng hiện lên rõ mồn một trong ý thức.

- Khốn khiếp !

Ji Ah lao ra khỏi phòng, đánh vai vào cô hầu một cách đau đớn rồi xộc thẳng xuống nhà, không đợi cô hầu giải thích thêm lời nào.

- Ông còn cái quái gì nữa thì nói ra hết luôn đi. Trường mới à ? Trường mới luôn cơ đấy ! Cái quyền làm Thánh Thần của ông có vẻ cao siêu nhỉ ?

Trên bàn ăn, ông Kim cùng bà Yoon đang thưởng thức buổi sáng một cách điềm đạm. Thanh âm của tiếng quát tháo kéo nhanh hai người lại về phía cầu thang, nơi Ji Ah đang xồng xộc lao xuống với vẻ mất bình tĩnh. Cho đến khi cô đã lướt đến gần nơi ông ngồi, ông mới bình thản hớp một ngụm nước, rồi đáp:

- Xem kìa, đã mấy giờ rồi nhỉ. Con không nhanh lên kẻo trễ đấy.

- Chúng ta cần biết được rằng, ông đã đi quá xa rồi đấy, ông Kim.

Ji Ah dằn mình lấy lại vẻ bình tĩnh. Cái nghiến răng thì thầm gằn mạnh từng câu chữ. Cô khoanh tay đứng đợi câu trả lời từ chủ tịch Kim.

- Khoản ba, điều bảy. Con có muốn đọc lại bản hợp đồng không ? Và cẩn thẩn với lời ăn tiếng nói của mình. Nên nhớ, danh phận hiện giờ của con là cháu gái ta. Con xinh đẹp và ngoan hiền. Con giàu có và quyền quý. Con học ở một trường cấp ba danh tiếng. Mọi người đều mơ ước có một thân phận như con Ngôi trường mới là sự lựa chọn đầu tiên. Con không thể đi học ở mái trường rách nát cũ kĩ đó nữa. Từ giờ, mọi mối quan hệ ngoài luồng cần được hạn chế đến mức tối đa. Con hiểu chứ ?

Ông Kim từ tốn giải thích, ánh mắt đanh thép khẳng định, như để ngăn chặn sự phản khán mãnh liệt của cô gái nhỏ. Ji Ah trợn mắt nhìn ông, dù sao cô cũng không thể buông ra lời cãi vã lúc này. Cho đến khi ông Kim cùng bà Yoon ăn xong bữa sáng và đứng lên. cô lúc này mới tiến lại gần áp sát vào mặt ông, thì thầm:

- Ông nhớ dấu mốc này chứ ? Hãy nghĩ kĩ về nó, chúng ta đều biết mục đích của mọi chuyện, và rằng ông nên cẩn thẩn. Tôi sẽ vạch trần mọi thứ trước khi tất cả đã đi quá xa.

Vừa nói, cô vừa vén mái tóc bù xù của mình, để lộ ra vùng cổ trắng ngần. Nơi in hằn trên lớp da bên gần vai trái, hình ảnh của những con số ngoằn nghèo không rõ được xăm bằng mực đen với nét vẽ nghuệch ngoạc cố ý. Ông Kim chăm chú liếc tia nhìn đơ dại. Cách mà ông che dấu cảm xúc gần như hoàn hảo. Chẳng hề lung lay trước lời đe dọa, ông bình thản đáp, trước khi cất bước ngang qua mặt cô gái trẻ:

- Đẹp đấy. Nhưng con không thể mang bộ dạng đó đến trường được, cả mấy cái hình xăm ngoằn nghèo khắp người ấy nữa. Cô Jun, phiền cô chính đốn trang phục cho con bé giùm tôi, càng khác càng tốt.

Nói rồi, ông tiếp bước ra phía cửa, để lại Ji Ah đứng lặng mình nơi gian phòng. Cô ngẩng cao tầm mắt khép hờ, tự thõa mãn với ý nghĩ của chính mình. Khoảng khắc ghê người về một ý nghĩ gợn khẽ trong đầu:

- Tôi đã nói sao nhỉ? Ông nên cẩn thẩn đi.

~*~

‘’Trường Quốc tế cấp 3 Chung-Ang là một trong những trường quốc tế lớn nhất Hàn Quốc. Tọa lạc tại phía Nam Seoul. Trường có 25 cơ sở trên toàn nước. Được thành lập từ năm 1970. Trường có lịch sử lâu đời và đứng thứ 9 những trường dạy tốt nhất nước. Khuôn viên trường rất rộng, được chia thành nhiều khu riêng biệt như nhà ăn, kí túc xá, vườn hoa, nhà thể chất, khu dành cho sinh viên trao đổi,….Trường có nhiều giáo viên, giáo sư đạt bằng cấp quốc tế. Được tài trợ bởi nhiều công ty hàng đầu. Cơ sở vật chất đầy đủ và đạt chuẩn quốc gia. Được mệnh danh là trường học dành cho giới thượng lưu bởi học phí đắt đỏ…’’

Những dòng chữ in hằn trên tờ giấy cô đang cầm trên tay lướt nhanh qua đáy mắt. Những con số, con chữ cứ nhảy múa loạn xạ trong đầu. Sự choáng ngợp dần áp đảo cả sự hoang mang của cô. Trong đầu Ji Ah đã mường tượng về một đám ngừoi hỡm hĩnh với lối sống nhung lụa quyền quý, vung tiền như nước. Cô cho rằng những người ấy là một đám vô dụng, không hơn.

Qua khóc khuất của bồn nước cao chắn giữa con đường ôm vòng theo tòa nhà, mái ngói đỏ gắt của dãy nhà cao ba tầng vượt cả tầm cây hiện lên. Sự đơn điệu đến nhàm chán tạo chút uy nghiêm..Vài ô cửa thông thẳng sang phía không gian kia của tầng nhà, được ngăn cách bởi lớp kính trong suốt. Không khí ngột ngạt đến bức người.

- Mời cô xuống xe.

Ji Ah lại thở dài một tiếng. Cô kéo lại gấu áo rồi với tay bật cửa. Bước từ trên xe xuống, Ji Ah như một cô tiểu thư đài các. Mái tóc hung đỏ được thay bằng màu tóc đen được nhuộm vội, xõa ngang vai, làm che lấp hết thảy những đường viền nơi khuôn mặt, lấp đầy cả hình xăm to tướng sau gáy. Nơi cô toát lên vẻ e dè, đứng đắn với bộ đồng phục chỉnh tề thẳng thướm. Những vết thương khó hiểu chằng chịt ở chân cũng được khéo léo che lại bởi đôi tất đen ngang đầu gối. Cô đưa tay chỉnh lại cặp kính dày cộm, tự thấy khó chịu với hình dạng của chính mình.

- Mời tiểu thư đi theo tôi ạ

Cô kéo lại chiếc váy, bung một cúc áo trắng trển cổ ra vì khó chịu, bước đi khó chịu với đôi giày búp bê bó chặt chân. Trông tướng đi kì cục buồn cười của cô như một con robot bị lỗi. Ngước nhẹ mái đầu lên tòa nhà, Ji Ah lầm bầm:

- Xem này. Cái tù.

Tiếng gót giày của hai con người bước nhanh cứ dội ngược vào hai vách hành lang trải dài. Khi dừng bước trước một cánh cửa gỗ cao và dày. Cánh cửa như ngăn cách thứ gì đó lành lạnh và đáng sợ trong không gian kia. Cả sự tẻ nhạt đến ghê người. Tài xê Bin chỉnh lại vạt áo vest, đưa tay gõ cửa.

Cốc ! Cốc ! Cốc !

Trước khi bước vào gian phòng, tài xế Bin vẫn không quên dặn dò.

- Chút nữa phiền tiểu thư hãy làm theo những gì tôi nói, đừng thắc mắc gì cả.

- Nói…nói gì cơ ?

Vừa lúc đó, ông với tay nắm lấy tay nắm cửa kim loại. Sau tiếng ‘’cách’’ nhẹ nhàng nhưng nghe đến lạnh người, chiếc cửa gỗ nặng nề bật mở, hiện ra cả khoảng không gian rông lớn. Thế nhưng, vẻ vắng vẻ và im lặng đến tẻ nhạt của nơi đây khiến người ta cảm thấy tù túng đến lạ. Một căn phòng quá rộng cho vài đồ đạc kì lạ đặt rải rác khắp nơi.

Một người đàn ông với quả đầu hói lô nhô vài cọng tóc đang cắm cúi ghi gì đó nơi chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ. Chốc chốc, ông lại cau mày lằm những nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, vẻ nghiêm nghị.

- Xin chào giám thị Jong.

Tài xế Bin đột ngột lên tiếng, cắt đứt cả cái cau mày kì lạ của người đàn ông tên giám thị Jong. Sau vài giây im lặng, như để lục tìm trong cái trí nhớ già nua của mình. Bỗng nhiên, khuôn mặt giám thị Jong chợt giãn ra, những nếp nhăn được lấp đầy cả nụ cười vừa mới nở. Ông bật dậy, vẻ thân mật:

- A, cậu Won Bin. Xin chào cậu !

- Xin chào giám thị Jong, dạo này ông khỏe chứ ? Công việc vẫn tốt nhỉ?

- À vâng, thì vẫn phải vật lộn trong mấy cái bản thảo kế hoạch phát triển này nọ, Mệt lắm cậu ạ.

Tài xế Bin thân mật hỏi han giám thị Jong như hai người bạn già cố hữu. Cuộc đối thoại với vài ba câu xã giao nhanh chóng được cắt ngang khi người giám thị đột ngột nhận ra sự hiện diện của Ji Ah. Ông tằng hắng giọng, hỏi vẻ ngập ngừng:

- Còn đây là…

- À...Xin giới thiệu với ông, đây là cô cháu gái vừa về nước của chủ tịch Kim mà tôi đã kể cho ông- tiểu thư Rae Neul.

Thanh âm cắt gọn cả sự tĩnh lặng của căn phòng, làm nứt vỡ cả luồng suy nghĩ của Ji Ah. Những tưởng mình vừa nghe lầm, cô mở to mắt, quay sang ông giám thị, định nói gì đó nhưng đã tài xế đã Bin đã kịp ngăn lại. Ông nhanh chóng lên tiếng, át nhanh tiếng lầm bầm của cô. Thế nhưng, vẫn chưa kịp thấy lại sự bình tĩnh, cô trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, nghiến răng kêu kèn kẹt:

- Rae - Neul ?

Lời nói của Ji Ah lọt thỏm giữa tiếng nói rôm rả có âm lượng hơn lớn lơn bình thường của tài xế Bin. Ông có gắng đẩy nhanh cuộc hội thoại, mặc cho cô vẫn đứng sững với ý nghĩ của mình. Cái tên lạc lõng mang đầy kí ức choáng ngợp cả cuống họng khô khốc của cô. Chưa bao giờ cô thấy mình cần hét lớn lên như vậy.

- À, chắc là ngày đầu tiên đi học nên cô ấy có hơi hồi hộp ấy mà, haha…

- À…được rồi. Ok. Bây giờ ông có thể điền vào tờ thủ tục nhập học này. Đây…

Ông lại loay hoay ghi chép với mớ hồ sơ dày đặc. Xong xuôi, tài xế Bin bàn giao lại cho giám thị Jong. Ông tháo cặp kính trên sống mũi xuống, giọng ngập ngừng nói về yêu cầu giữ bí mật thân phận cho Ji Ah với cái danh là cháu gái chủ tịch Kim.

- Tôi có thể biết lí do không?

Tài xế Bin miết nhẹ một bên tay, nhanh chóng trả lời, kịp khỏa lấp sự mơ hồ trong lời nói của chính mình:

- À…ông biết đấy. Cô ấy vốn là người trầm tính và không thích gây sự chú ý. Việc cô cháu gái của ông Kim về nước vẫn đang trong vòng bí mật nên nếu mọi chuyện lộ ra, mọi người sẽ bàn tán và…

- À..ra vậy. Được rồi, tôi hiểu mà. Cậu Bin cứ yên tâm. Mọi việc sẽ ổn thôi.

Giám thị Jong cười xòa, đưa tay đặt lên vai ông Bin vỗ vỗ vẻ thân mật.

Người duy nhất cảm thấy không vui lắm là Ji Ah, Khuôn mặt cô ửng đỏ với những giọt máu li ti dường như nổi rõ nơi đáy mắt. Bao nhiêu sự căm phẫn dồn vào khuôn hình đơ dại.

Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc khi chuông báo giờ học của trường vang lên. Tài xế Bin vội vã thu xếp ra về. Ông nheo đôi mắt gật nhẹ đầu như thể tỏ lòng cảm ơn, rồi hối Ji Ah vào lớp. Cô bần thần nhận lấy tấm bảng tên từ tay giám thị Jong, theo chân tài xế Bin bước nhanh ra phía cửa.

Khi cánh cửa gỗ nặng nề ì ạch đóng lại sau lưng, khép lại cả gian phòng vừa xảy ra một chuyện kì la – ít nhất là đối với Ji Ah. Trái ngược với dự đoán của mình, rằng ông sẽ nhận một tràng quát tháo vô cớ, vẻ binh tĩnh bất ngờ của cô khiến ông hơi ngạc nhiên. Đuôi mắt cô cụp sâu, dán chặt tia nhìn xuống nền đất. Chất giọng điềm tĩnh trầm buồn:

- Tại sao lại là Rae Neul ?

Tài xế Bin lặng yên. Không muốn trả lời cho câu hỏi. Tất cả việc ông làm chỉ thuận theo lời của chủ tịch Kim. Hình như trong cô đang dâng lên nỗi niềm xúc động mãnh liệt. Cô không mong chờ thêm một câu đáp nào.

- Tôi sẽ giết lão ta mất.

Tài xế Bin im lặng. Ông thở dài rồi giục cô bước nhanh theo nhịp chân mình.

- Tôi sẽ dẫn cô đến khu lớp học.

Rae Neul – đó là hình xăm nơi cổ tay trái của cô. Nó mang nhiều hơn ý nghĩa của một cái tên đơn thuần, nhiều hơn cả cái danh cô đang mang, từ giờ phút này.

~*~​

Khi chiếc xe chạm vạch sân ngăn cách giữa hai khu nhà cũng là lúc chuông reo bắt đầu tiết một vang lên. Trước khi bước xuống xe, tài xế Bin cẩn thẩn nhắn nhủ vài điều với cô :

- Xin cô nhớ cho kĩ, bây giờ tên cô là Rae Neul. Xin cô hãy hạn chế những hành động nông nổi và mất kiểm soát, tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình cũng như gây bất kì một sự chú ý nào. Nếu không…

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bật dậy bước nhanh ra khỏi xe. Chưng hửng vì câu nói bị bỏ ngỏ, tài xế Bin vẫn tiếp tục, nói với theo trước khi đánh xe đi mất :

- Tôi sẽ đón cô lúc bốn giờ vào tiết cuối.

Và Ji Ah hoàn toàn không hay biết rằng, những rắc rối mang tên Rae Neul đã được khơi nguồn một cách hoàn hảo, từ bây giờ.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/06/2015
:

Tiểu Mie
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/06/2015
Tinh Vân đã viết:Đọc cái tên mình cứ tưởng kinh dị liền chạy vô luôn, dai dè... Razz.

=))) Xin lỗi vì để bạn bị hẫng Sad Đúng là tên này lừa tình thiệt '____'



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Tiểu Mie đã viết:
Tinh Vân đã viết:Đọc cái tên mình cứ tưởng kinh dị liền chạy vô luôn, dai dè... Razz.

=))) Xin lỗi vì để bạn bị hẫng Sad Đúng là tên này lừa tình thiệt '____'
Khụ, đúng là lừa tình quá =)))).



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Góp ý một chút là khoảng cách giữa các dấu sai rất nhiều, dấu chấm lửng viết đủ ba dấu chấm "..." nhé bạn. Dấu "!" chỉ viết một dấu, không viết hoa toàn bộ từ/cụm từ nha. Khi nào có thời gian mình sẽ soát lại một lượt giúp bạn sau. Chúc fic đông khách.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất