Được cảm ơn : - 11
Ngày tham gia : - 04/08/2015
Tuổi : - 25
Đến từ : - TPHCM
|
| | Được cảm ơn : 11
Ngày tham gia : 04/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : TPHCM
| Tên truyện: Con Búp Bê Tác giả: Đông Đô Trần Gia Thể loại: Truyện ngắn, kinh dị nhẹ Rating: 12+ Tình trạng: Hoàn thành
(Vì mình không thể tìm ra cái hình nào hợp hơn nữa nên mới lấy tấm này để des, nên các bạn đừng thắc mắc vì sao cái con trong hình nó quá khác với cái con được tả trong truyện ==" xin cám ơn ^^)
#Quà sinh nhật
Tamashiro Hirai được một người bạn là Han Yeongcheol tặng cho một con búp bê sứ vào ngày sinh nhật.
Sau khi tàn tiệc, mọi người đều ra về cả, đến lúc đó Hirai mới nhìn kĩ vào con búp bê. Nó là búp bê con trai, với mái tóc hơi xoăn màu nâu sậm được cắt ngắn, đôi gò má cao một cách kì quặc và thẳm sâu trong đáy mắt có chứa cái gì đó buồn man mản. Con búp bê mặc đồ kiểu Âu cổ, toàn bộ quần áo của nó đều nhuộm trong một màu đen, duy chỉ có phần khăn viền đăng-ten được đính tỉ mỉ bằng hạt cườm trên cổ áo là màu trắng. Bên góc phải chiếc khăn có ghi một dòng chữ nhỏ xíu mà Hirai phải căng mắt nhìn mới có thể thấy được: “Cho Minkyung”
- Cho Minkyung? Búp bê mà cũng có tên à?
Hirai mỉm cười và đặt con búp bê lên đầu tủ kính.
.
.
Sáng hôm sau, tại công ty đá quý Bastmelsbergite.
- Sao? Búp bê đẹp không?
Yeongcheol chồm người qua chiếc bàn giấy, hào hứng hỏi Hirai. Anh gật đầu:
- Dễ thương lắm, da trắng muốt à! Cơ mà cậu đặt tên cho nó là Cho Minkyung hả, còn ghi tên ở trên áo nó nữa chứ!
- Hả? Đâu có, chắc cậu nhìn lầm đấy, chứ lúc mua tớ có thấy chữ quái gì đâu nào?
Hirai hơi giật mình. Vậy thì cái tên đó là do ai đặt ra, và dòng chữ đó, là do ai ghi? Anh hỏi Yeongcheol, có phần hơi lo lắng:
- Cậu mua nó ở đâu?
- Cửa hàng Hallowgate, đường số 21 đối diện khu phố 6 ấy.
Sau khi tan sở, Hirai liền tìm đến cửa hàng mà Yeongcheol đã chỉ. Đó là một nơi khá u ám bụi bặm, không khí lạnh toát sống lưng khiến anh không khỏi rùng mình, cố gắng không để ý đến hàng trăm cặp mắt lấp lánh sau lớp kính trưng bày. Đón Hirai là ông chủ cửa hàng, một người đàn ông già nua có khuôn mặt khắc khổ, đeo một cặp kính gọng sừng che đi đôi mắt đã mờ đục dần theo năm tháng. Ông ta cười khi nghe Hirai hỏi về con búp bê:
- Cho Minkyung là con trai duy nhất của tôi, nó rất thích nghề làm búp bê sứ nên đã đặt tên mình cho con búp bê yêu thích nhất. Trước khi rời nhà đi làm ăn xa, Minkyung dặn rằng nếu có ai vào hỏi mua quà sinh nhật thì bán cho họ con búp bê đó.
- Thế bây giờ cậu ấy đang ở đâu ạ?
Hirai tò mò hỏi, lập tức nhận phải ánh mắt dữ tợn từ ông chủ cửa hàng. Anh lúng túng chào ông rồi rời khỏi. Hirai không thể nghe được tiếng rít nho nhỏ phía sau cánh cửa gỗ của ông, tiếng rít như vang lên từ địa ngục.
#Đỏ và nâu sẫm
- Hirai ….
Một cô gái tóc vàng đứng trước mặt Hirai. Cô ta đã hẹn anh ra sân thượng của công ty vào giờ ăn trưa. Nắng nóng làm Hirai muốn xỉu vì chóng mặt.
- Yuhwan, cô hẹn tôi ra đây có việc gì không?
- Hirai…đây là dành cho anh…Em thích anh!
Yuhwan đưa ra một hộp quà được gói rất cẩn thận bằng giấy kiếng màu hồng. Cô ấn cái hộp vào tay Hirai. Anh khẽ cười, một nụ cười rất ấm áp. Lee Yuhwan này thật là, bắt anh chờ đợi đến tận bây giờ cơ đấy!
- Yuhwan..anh cũng…HẢ?!
Chưa kịp nói gì thì Hirai đã thấy hai mắt của Yuhwan trợn ngược lên trên, cô ngã xuống đất, chân tay co giật, máu phún ra từ mũi và miệng như suối. Gió bỗng ngừng thổi, đâu đó vang lên tiếng cười lanh lảnh đến rợn người.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Này, nghe tin gì chưa? Lee Yuhwan tự ý nghỉ việc mà không xin phép, giờ chuyển đi khỏi Hàn Quốc luôn rồi!
Những người nhân viên thì thào với nhau. Sau sự cố bị hộc máu trên sân thượng, Yuhwan được đưa đi cấp cứu ngay nhưng vừa hồi phục thì đã gặp phải đủ thứ chuyện: bị ngã khi đang đi trên cầu thang, suýt bị xe tải tông phải khi đang đến chỗ làm, giấy tờ quan trọng bị bỏ hết vào bồn tắm đang xả nước, con hamster yêu quý bị mèo vật chết nằm phơi xác trên hàng rào, quần áo trong nhà bị rạch nát… Nghĩ rằng bị ma ám nên Yuhwan đã hoảng sợ đến mức nghỉ làm, chuyển sang Hoa Kỳ sinh sống luôn.
Hirai lạnh sống lưng, mặc dù anh đã rất đau khổ khi Yuhwan bỗng dưng xa lánh anh chỉ sau khi mới tỏ tình. Nhưng Hirai lại có phần sợ hơn là tiếc, bởi anh đã nghe chính Yuhwan run rẩy kể với mọi người rằng cô đã bị tấn công bởi một sinh vật bé nhỏ và sau khi gặp nạn thì cô luôn tìm thấy ở hiện trường một vài sợi polyme màu nâu sẫm. Tóc giả màu nâu sẫm, Hirai rùng mình.
- Rốt cuộc thì mày là ai thế Cho Minkyung?
Hirai gõ nhẹ vào đầu con búp bê. Nó vẫn ngồi yên trên tủ kính, giương đôi mắt vô hồn nhìn anh. Chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến vài tháng sau đó.
Hai giờ sáng. Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng, một cái bóng nhỏ bé lao ra khỏi cửa sổ, chộp lấy một người đi đường. Không ai nghe thấy tiếng la the thé và tiếng xương cổ bị gãy vang lên trong đêm.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi phá tan sự yên tĩnh vốn có của khu phố nơi Hirai sống. Có người chết. Nạn nhân bị cắn đứt lìa cổ, ngoài ra chẳng hề có vết xây xác nào. Cả khu phố hoang mang, là ai đã ra tay tàn ác như thế, hay đó là một con ác quỷ?
Hirai cắn môi để không bật khóc, người nằm chết đó chẳng phải là Takeda Eriko sao? Cô gái xinh xắn có giọng hát thánh thót luôn tham gia vào nhóm hát thánh ca của nhà thờ, người bạn thời cấp ba mà anh đã một thời yêu say đắm, người hàng xóm đáng yêu của anh. Máu cô ấy loang khắp mặt đường, Takeda Eriko đã chết, khi cô ấy tình cờ đi ra ngoài để vứt những hộp đựng món ăn khuya vào thùng rác khu phố. Lặng thầm khóc trong đau đớn, Hirai đã không nhìn thấy được những sợi tóc nâu vương trên cổ của Eriko. Con búp bê vẫn ngồi trên tủ kính, nhìn anh, đôi môi nó hôm nay đỏ lạ thường.
|
Được sửa bởi Đông Đô Trần gia ngày Mon Aug 10, 2015 7:18 pm; sửa lần 2.
|