Đôi lời muốn nói: Lần đầu tiên mình edit nên có chỗ nào sai sót mong các bạn góp ý hỗ trợ để mình hoàn thiện bản dịch hơn. Mong các bạn thông cảm và ủng hộ mình. Tính thứ hai đăng nhưng giờ rảnh đăng luôn._________ - Chương 1:
Chương 001 - Gả cho hắn.
Editor: Kaori Hương
Một thân y phục đỏ thẫm, Đông Phương Trữ Tâm ngồi ngay ngắn trong hỷ phòng Tuyết Thân Vương, hôm nay là ngày đại hôn của nàng, nhưng nàng lại không có một tia cảm giác vui sướng cùng chờ mong, mà chính là cảm giác rất bất an, bởi tràng hôn lễ này nhất định hắn không chờ mong, tân nương này nhất định hắn không thích, mà vận mệnh của hắn làm người ta đồng tình.
Hỉ phòng tĩnh lặng vì không có tiếng động làm tăng phần sắc thái bi thương, nếu không phải cách bố trí vui mừng, người không biết chuyện còn tưởng đây là lễ tang.
Hỉ khăn che đi dung nhan kiều diễm, không ai biết rằng dưới hỉ khăn một bộ tâm tình của nữ tử ấy như thế nào, lẳng lặng ngồi ngay ngắn như một con rối gỗ bình thường, hoặc là nói rằng nàng cùng người gỗ giống nhau, đều tùy mặc người ta định đoạt ...
Đông Phương Trữ Tâm, tài nữ tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Diệu vương triều, cũng chính là người được tiên hoàng đích thân khâm điểm chọn làm hoàng hậu ... Nhưng là ... lại bị tân hoàng đế cải biến nội dung thánh chỉ.
"Thừa lệnh vua thừa dụ, hoàng đế viết, Đông Phương phủ trưởng nữ Đông Phương Trữ Tâm dịu dàng thành thạo, tứ hôn cho Tuyết thân Vương Tuyết Thiên Ngạo, thứ nữ Đông Phương Phàm Tâm dịu dàng đoan trang, thân phong thành Văn hoàng hậu Thiên Diệu quốc."
Một ý chỉ hai người gả, Đông Phương phủ hai người các nàng, người gả vào hoàng thất người gả cho vương gia, người làm hậu người làm phi, đây là vinh sủng ngập trời. Đông Phương phủ trên yên tĩnh giờ đây toàn bộ đều vui sướng, nhưng là có ai biết phía sau phần vui sướng này, lòng của nàng toan, của nàng đau; của nàng nan kham, của nàng bi. . . Đông Phương Trưc Tâm, đại tiểu thư con vợ cả Đông Phương Tướng phủ , tiên hoàng thân điểm Hoàng hậu tương lai của Thiên Diệu quốc, nhưng lại bởi vì bị hủy một bên dung nhan mà từ sau biến phi, không chỉ có như thế còn muốn gả cho kia cùng hoàng thượng không đúng bàn nam nhân, thực rõ ràng nàng gả đi. . . . . . chờ nàng nếu không phải chết thì cũng là nhục nhã Khuôn mặt Đông Phương Trữ Tâm. . . . . . bị hủy ở một hồi đại hỏa , một hồi thiêu cháy mẫu thân Đông Phương Trữ Tâm, cũng thiêu hủy vận mệnh của nàng. Thử hỏi nữ tử dung nhan có thể có bao nhiêu đáng giá? Trước kia nàng không biết, bởi vì mẫu thân của nàng chỉ nói cho nàng nội tâm mới là trọng yếu nhất , nữ tử không tài là làm cho nam tử chán ghét Nhưng là sau khi dung nhan bị phá huỷ, nàng mới hiểu được giá trị khuôn mặt kia. . . . . . Mặc y phục đỏ thẫm, ngồi trên xe ngựa, nàng gả đến Tuyết thân Vương phủ cách Hoàng thành ngàn dặm, giống như một trò đùa áp đặt vào hôn nhân, mà có thể tưởng tượng là hôn nhân của nàng chính là loại nào, không chấp nhận được, nam tử mà nàng gả sẽ đối đãi thế nào với nàng ... Thế gian này không có môt người nam tử nào có thể nhận một cái nữ tử mà huynh trưởng của mình không cần, mà cái nữ tử lại là Đông Phương Trữ Tâm, nữ tử nhu nhược nổi danh tướng mạo xấu xí. Thế gian này nam tử nào cũng thích chưng diện, thế gian này nam tử nào cũng yêu nhan sắc, lại càng không nói đến Tuyết thân Vương thiếu niên kia, quyền khuynh vua và dân, Tuyết thân vương Tuyết Thiên Ngạo, nam nhân có đủ kiêu ngạo đó sẽ đối đãi với nàng như thế nào? Nếu không biến nàng thành một thi thể thì cùng cho nàng sống không bằng chết. . . . . . Ngồi yên ở tân phòng, Đông Phương Trữ Tâm lẳng lặng chờ, chờ đời nam tử quyết định vận mệnh của nàng đến, nếu không phải có mẫu thân, nàng thà rằng yếu đuối chết đi cũng không nguyện ý gả vào Tuyết thân Vương phủ. . . . . . Cửa chi nha một tiếng rồi mở ra, từ ngoài cước bộ thong dong, trầm ổn hữu lực đi đến. "Vương gia. . . . . ." Là thanh âm của hỉ bà cùng nha hoàn trong phòng, cung kính mà mang theo vài phần sợ hãi. "Đều lui ra." Âm thanh lãnh khốc đều không có chút nào vui sướng, Đông Phương Trữ Tâm âm thầm kêu khổ, nam nhân này có lẽ không hài lòng với hôn sự, ngữ khí lạnh lùng như thế đủ thể hiện hắn không vui. "Đông Phương Trữ Tâm, nghe đồn hoàng huynh không cần loại người xấu nữ như ngươi phải không?" Tuyết Thiên Ngạo, cho dù là ngày đại hôn nhưng mang một thân hắc y, dáng người thon dài, tuấn mỹ, vốn là nam tử tốt thời đại rồi loạn này, nhưng mà một đôi lạnh như băng lại làm cho hắn trở thành nam tử lãnh khốc. Xấu nữ? Cỡ nào châm chọc, nhưng đó cũng là chuyện thật không thể bỏ qua, mạnh mẽ áp chế chua sót trong lòng, cách khăn hỉ Đông Phương Trữ Tâm nhìn không được vẻ mặt của Tuyết Thiên Ngạo, nhưng qua ngữ khí cũng có thể đoán được hắn không chút che dấu lửa giận, nhưng, phẫn nộ này đối với Đông Phương Ngạo nàng cần che dấu sao? "Vâng, Vương gia, thiếp thân Đông Phương Trữ Tâm." Ngữ điệu thản nhiên lại có phần kiên cường.
|