Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
28/07/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Lâm Thao - Phú Thọ
:
leehyoki
leehyoki

leehyoki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 28/07/2015
Tuổi : 26
Đến từ : Lâm Thao - Phú Thọ
Tác phẩm: Này!Anh yêu em! ( Ya! Saranghaeyo!)
Tác giả: lee
Thể loại: Truyện ngắn.
Status: Đã hoàn thành.
-----------------------------------------------------------------------

Giới thiệu nhân vật:
Anh: Thái Kì Phong. Một luật sư trẻ, đẹp trai, tài ba, rất có tiềm năng và đặc biệt là rất tốt bụng, vui tính, hay cười, ít khi gắt gỏng hay giận ai.
Cô: Lee Hyo Ki. Cô gái xinh xắn, dễ thương, người Hàn Quốc du học ở Việt Nam. Sống nhờ khoản tiền của bố mẹ gửi qua từ Hàn Quốc. Bố mẹ đều là người Hàn Quốc và có cuộc sống khá khá giả.
Cùng một số nhân vật khác.

Mưa, màn mưa dày đặc, bất ngờ ào ào dội xuống thành phố.
Trên đường, xe vẫn tấp nập. Loáng thoáng đâu đây vài bóng người vội vã tìm nơi nào đó tránh mưa.
Đối với mọi người, cơn mưa này đơn thuần chỉ là một hiện tượng bình thường của tự nhiên, nhưng đối với cô thì cơn mưa này chất chứa biết bao nỗi buồn sâu thẳm, những nỗi buồn như muốn giết chết tâm hồn cô.
Ở một góc phố, ngay tại cái nơi mà vừa mới 5 phút trước cô đã bị một thằng đàn ông khốn nạn phản bội một cách trắng trợn, cô ngồi đó, gục đầu xuống và khóc.  Nước mắt hòa cùng nước mưa, phải chăng đó là thứ dung dịch còn hơn cả thuốc độc đang ăn mòn đôi mắt của cô?
Bỗng một chiếc ô nhẹ nhàng đến che trên đầu cô và một giọng nói cũng nhẹ nhàng không kém:
- Sao vậy cô bé?
Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp buồn rười rượi lên. Đứng trước cô bây giờ là anh. Hình như tổn thương quá lớn khiến cô tủi thân, khiến cô tự nhiên căm hận đàn ông sâu sắc. Bất chấp việc đối diện với cô là một người xa lạ, cô đứng phắt dậy, đấm túi bụi vào ngực anh, vừa khóc to hơn, vừa hét : “ ĐỒ KHỐN NẠN!!!” Hình như cô không tự chủ được nữa. Chiếc ô rơi xuống, anh vội nắm lấy hai bàn tay điên dại của cô, vừa hét lên:
- Bình tĩnh nào cô bé, tôi đâu có làm gì em???
Với đôi tay bị nắm chặt, cô như dần tỉnh lại:
- Tôi..i x…xin…lỗi…i!!!!!
Cô nói trong nước mắt, giọng run run như là lạnh, như là sửng sốt trước hành động của mình. Cô lại gục xuống và khóc.
Nhặt chiếc ô lên, anh hơi bối rối trước những tiếng nấc khe khẽ của người con gái xa lạ trước mặt. Rồi hết sức nhẹ nhàng, anh nói:
- Tôi…tôi không trách em đâu. Em đừng khóc nữa… Nói cho tôi biết em có sao không, vì tôi không muốn bỏ đi trong khi em tiếp tục khóc như thế này dưới mưa, em sẽ ốm mất….
Đang giải thích thì anh bỗng hoảng hốt khi thấy cơ thể của  cô gái kia đổ huỵch xuống dòng nước mưa đang chảy xiết trên mặt đường.

                                                 

****

- Bác sĩ, cô ấy có sao không?
- Cô ấy bị cảm do dầm mưa quá lâu. Nhưng bây giờ thì ổn  rồi. Anh có phải người thân của cô ấy không? Mời đi theo tôi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy vì chúng tôi cần theo dõi thêm.
- Ờ…ừm…không, tôi không phải người thân, chỉ là tôi bắt gặp cô ấy trên đường thôi. Nhưng tôi vẫn có thể làm thủ tục cho cô ấy chứ, vì tôi không biết người nhà cô ấy đang ở đâu nữa.
- Được thôi, mời anh đi theo tôi.

Cô mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, nặng nhọc như nó không còn thuộc về cô nữa. Lập tức cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
- Em tỉnh rồi à?
Một giọng nói dịu dàng thu hút sự chú ý của cô. Cô nhìn ra cánh cửa ra vào, một người con trai tươi cười nhìn cô tay cầm đĩa hoa quả đi vào.
- Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?
- Em không nhớ gì sao? Vì em báo hại tôi bị ướt nhẹp từ đầu đến chân, lại phải cất công đưa em vào đây nữa.
Cô cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra… Hôm đó… Trời mưa…Và cô gặp anh…
- À, tôi nhớ rồi. Xin lỗi vì đã phiền đến anh.
- Không có gì đâu, em khỏe là tốt rồi. Nếu trách thì chỉ trách rằng tôi tốt bụng quá mà thôi. Ha ha ha.
Anh cười. Cô cũng phải bật cười khi nghe câu nói đó của anh. Bây giờ thì cô mới nhìn kĩ. Và bất chợt cô thấy vị ân nhân của mình là một chàng trai trẻ và đẹp, quả thật anh rất đẹp trai. Dáng người anh dong dỏng, cao, phải đến mét tám chứ chẳng chơi. Lúc anh cười đôi mắt anh nhỏ cong lại thật dễ thương. Đặc biệt là nụ cười của anh, nụ cười tỏa nắng mang lại cho người ta cảm giác thật ấm áp…
- Em làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, đang cố gắng ghi nhớ để tìm tôi trả ơn à. Nếu thế thì không cần đâu nhé.
Và anh lại cười. Lần này thì cô không cười nữa, có lẽ là quá khứ đau khổ đã chặn đứng mọi cảm xúc của cô, khiến cô thật bình thản trước nụ cười kia. Cô là một cô gái xinh xắn, dễ thương với đôi mắt long lanh tuyệt đẹp và khuôn mặt tròn, bầu bĩnh rất ưa nhìn. Nhưng dường như sau cái ngày mưa đó, đôi mắt cô đã bớt đi phần nào vẻ đẹp của nó và mặt cô trông cũng hốc hác đi nhiều.
Cô lặng lẽ hướng ánh mắt mình ra cửa sổ như nhìn vào khoảng không vô định nào đó.
- Em khá xinh đấy…
Lời nhận xét bất ngờ và không ăn nhập vào đâu của anh khiến cô giật mình quay lại, tròn mắt nhìn anh. Anh nói tiếp:
- Giờ em có thể nói cho tôi biết tại sao em lại ngồi khóc dưới mưa như thế để bây giờ ra nông nỗi này không?
Nghe đến đây, mắt cô cụp xuống rồi lại nhìn ra cửa sổ, lặng im không nói. Anh chợt bối rối, thấy như câu hỏi của mình hơi vô duyên khi nói với một người hoàn toàn xa lạ như cô.
- Thôi, tôi chỉ tò mò như vậy thôi. Xin lỗi vì đã hỏi em như vậy. Nếu không muốn thì em không cần phải nói đâu…
Cô im lặng thêm một lúc rồi quay lại nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn cô với một ánh mắt đầy thương cảm. Anh nghĩ anh đã đụng chạm đến một nỗi tổn thương khá lớn của cô, tự nhiên anh thấy có lỗi và nhìn cô như vậy. Bất chợt cô lên tiếng:
- Hắn phản bội tôi. Hắn để tôi yêu hắn, thật lòng yêu hắn rồi hắn đùa giỡn với tình yêu đó. Ngay trước mặt tôi, hắn tuyên bố một câu xanh rờn là hắn không yêu tôi và quay đi với người tình mới của hắn… Bỏ tôi lại một mình…
Câu cuối cô nói nhỏ lại và lại bật khóc, lại gục đầu xuống gối. Cô không biết tại sao cô lại tâm sự những lời như vậy với anh - người mà cô không hề quen, ngay cả tên anh cô cũng chưa biết. Một lần nữa, anh lại luống cuống, có lẽ anh dị ứng với những giọt nước mắt của con gái. Anh đến gần cô, chìa ra một chiếc khăn giấy trước mặt cô. Anh không dám gọi mà chỉ gõ nhẹ vào vai cô, ra hiệu rằng cô nhận lấy. Cô cầm chiếc khăn và lau nước mắt, chợt thấy hành động của mình có hơi quá. Cô cố trấn tĩnh lại, quay sang anh đang bối rối, nói:
- Phiền anh làm thủ tục xuất viện cho tôi được không?
- Em muốn ra viện sao? Tôi thấy em vẫn chưa hết bệnh đâu, em nên ở đây vài hôm nữa thì hơn.
- Tôi khỏe hơn nhiều rồi. Tôi không muốn phiền đến anh nữa. Nếu anh không làm thì tự tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ.
Cô lạnh lùng đáp lại sự quan tâm của anh. Anh không giận mà chỉ thấy thương hại thêm cho cô thôi, thương hại cho cô bé mà anh mới gặp lần đầu.
- Thôi được rồi, nếu em muốn vậy thì tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em. Em chuẩn bị đi.
Anh đi nhanh ra cửa phòng rồi như quên gì đó, anh đầu lại, hỏi cô:
- À tôi quên chưa hỏi, em tên gì vậy?
- Lee Hyo Ki.
- Tên em đẹp đó, dù không phải tên Việt Nam. Thôi tôi đi đây!!!
Cô ngồi lặng đó, anh bảo cô chuẩn bị mà cô có gì đâu mà phải chuẩn bị. Cô ngồi đó nghĩ, nghĩ về những gì cô đã phải trải qua, nghĩ về những gì mà cô sắp phải đối mặt. Cô tự hỏi rằng cô phải sống thế nào trong những ngày sắp tới. Rồi cuối cùng cô tự nhủ rằng không có hắn, cô vẫn sống tốt và cô sẽ không buồn, không khóc vì con người bội bạc đó nữa. Rồi thời gian sẽ xoa dịu tất cả, cô vốn cứng rắn lắm mà.
Đang miên man nghĩ ngợi thì cánh cửa phòng bật mở. Anh bước vào, vẫn nụ cười đó.
- Thủ tục xong rồi. Chúng ta về thôi. Nhanh lên, tôi đưa em về, nhà em ở đâu?
- Cảm ơn anh nhưng không cần đâu. Tôi tự về được. Làm phiền anh nhiều rồi.
Cô đáp rồi lẳng lặng xuống khỏi giường bệnh, xếp chăn gối gọn gàng.
- Không, tôi sẽ đưa em về. Em nghĩ rằng em đủ sức khỏe để tự về sao?
Giọng anh bỗng trở nên kiên quyết một cách lạ lùng. Cô quay lại nhìn thẳng vào mặt anh, nói bằng một giọng cũng kiên quyết không kém:
- Sức khỏe của tôi thế nào tôi lại không biết hay sao, anh không cần quan tâm tới tôi như vậy. Tôi sẽ tự về. Anh chẳng có trách nhiệm gì với tôi cả. Tôi không cần anh thương hại.
- Em nói như vậy mà được à? Tôi không cần quan tâm rằng em đã trải qua những chuyện gì và chuyện đó có ảnh hưởng gì đến em. Việc của tôi chỉ là giúp thì giúp cho chót mà thôi. Tôi đã đưa em đến đây thì hãy để cho tôi đưa em về. Lần này tôi sẽ không nhượng bộ cho em muốn làm gì thì làm đâu. Nếu em bị làm sao thì tôi sẽ áy náy khó chịu lắm. Tôi làm việc này chỉ là cho tôi thôi, em đừng nghĩ tôi làm là vì thương hại em. Em chẳng là gì với tôi cả!!!
Lần này thì anh đã tức giận thực sự. Cô đáp lại nhanh chóng cũng không kém phần gay gắt:
- Anh nói đúng, Tôi chẳng là gì với anh cả. Vậy nên đừng quan tâm đến tôi nữa. Hãy để dành cái lòng tốt của anh cho người khác đi, tôi không cần. Chuyện của tôi, không cần anh lo. Anh không thấy ngại khi làm như vậy với một người hoàn toàn xa lạ à?
Nghe cô nói vậy, anh phát khùng lên vì không ngờ cô lại đối lại lòng tốt của anh như vậy. Anh tiến lại chỗ cô, nắm chặt cổ tay cô:
- Nếu em đã muốn thế thì tôi cũng không ép nữa. Quả thật tôi chưa từng gặp người nào như em. Em làm tôi thật thất vọng khi nghe em nói như vậy...
Rồi anh ra khỏi phòng, đóng rầm cửa lại, mặc cô muốn làm gì thì làm. Cô thay đồ rồi rời khỏi viện. Dáng cô nhỏ bé, uể oải bước trên phố. Một phần vì dư âm của cơn sốt vẫn còn, phần còn lại vì tâm trạng của cô bây giờ. Cô kiên quyết từ chối anh không phải vì anh là người xa lạ, đó chỉ là một phần thôi. Thực ra cô kiên quyết như vậy vì cô không muốn một người đàn ông nào giúp cô nữa, cú tổn thương quá lớn khiến cho cô không mấy có thiện cảm đối với những người khác giới, cho dù người đó đã giúp cô đi chăng nữa. Cô lặng lẽ lê bước trên con đường quen thuộc đến bến xe buýt để về nhà. Chuyến xe đầu tiên đỗ trước bến, cô định bước lên xe thì một bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô lại. Cô bực mình nhìn xem ai thì thấy một đám thanh niên vây lấy cô. Với vẻ tức giận, cô giật mạnh tay mình ra:
- Các người định làm gì, tôi lỡ xe vì các người đó. Mau tránh ra đi.
Một tên trong đám người đó đáp lại cô không mấy thiện cảm:
- Lỡ xe là chuyện của cô. Trông cô em cũng ngon lành đấy. Đi chơi cùng bọn anh đi.
“ Bốp” ~ Ngay lập tức một cái bạt tai nằm ngon lành trên mặt tên đó.
- Đám vô lại, tránh xa tôi ra.
Hắn nhếch môi cười khinh khỉnh rồi túm lấy tay cô:
- Ngoan đi cô em, không là anh đánh đấy.
Lời nói hắn như đe dọa, hằm hè khiến cô có cứng rắn mấy cũng phải sởn tóc gáy. Cô giãy giụa thoát ra khỏi vòng vây của chúng thì bị một tên kéo lại. Cô không ngờ giữa chốn đông người mà chúng lại dám làm như vậy. Những người xung quanh biết chúng là đám xã hội đen nên cũng không dam xông vào giúp. Con người bây giờ là vậy đó... Bỗng có một chiếc xe ô tô đỗ xịch trước đám người đang giằng co đó. Bước trong xe ra, là một người đàn ông. Cô sửng sốt khi nhận ra đó là anh.
- Chúng mày ức hiếp một cô gái như vậy mà không thấy xấu hổ à?
Anh nói với vẻ điềm tĩnh đáng sợ.
- Liên quan gì đến mày hả thằng ranh, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à. - Một tên vênh mặt lên, cười nửa miệng nói.
- Cô ấy là em gái tao, chúng mày nghĩ tao không nên tính sổ với chúng mày à?
- Mày có cô em gái xinh xắn đấy, cho chúng tao mượn nó một chút.
Lập tức tên đó nháy mắt cho đồng bọn xông ra. Anh cũng thủ thế để chiến đấu. Chẳng biết anh học võ gì và cấp nào mà từng tên, từng tên một ngã gục trước những cú đá của anh. Bỗng đằng sau có một tên đánh lén. Cô hét lên:
- CẨN THẬN!!!
Nhưng không kịp, anh bị tên đó đánh một quả vào sau lưng. Bị đánh bất ngờ, anh gục xuống. Như được đà, mấy bon xung quanh lao trở lại trận đấu. Anh bị đánh, rất đau. Cô không thể đứng yên được nữa, không kịp suy nghĩ, cô vớ lấy cây gậy đánh bóng chày của một người qua đường, lao đến quật túi bụi vào đám người kia. Bọn kia thình lình bị đánh liền để lộ sơ hở, anh chỉ chờ có vậy, gắng sức đứng dậy và lấy lại thế chủ động. Sự vênh váo của bọn kia bỗng chìm nghỉm. Chúng bỏ chạy mà không dám ngoái lại đằng sau để nhìn.
Lúc này thì anh thở dốc, để lộ rõ sự mệt mỏi của mình. Anh đến bên chiếc ghế ở bến xe buýt và ngồi xuống trước gương mặt ngạc nhiên đến sửng sốt của cô. Một lúc sau anh mới để ý đến bộ mặt kì quặc của người mà mình vừa cứu.
- Tôi là sinh vật lạ à? Sao em nhìn tôi dữ vậy?
- Sao...Sao anh lại có mặt đúng lúc này?...Ờ...ừm...Dù sao thì...ừm... Cảm ơn anh!!!
Anh vẫn không nói gì, tay xuýt xoa mấy vết bầm trên mặt. Cô thấy vậy nên rút trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa trắng, đến ngồi bên anh và khe khẽ lau các vết thương trên mặt cho anh.
- A....a..........Em làm cái gì thế, đau chết tôi mất.
- Xin...xin lỗi anh!!! - Cô luống cuống, lau nhẹ hết sức.
- Hề hề, em biết quan tâm đến tôi rồi sao?
Anh lại cười trước cái điệu bộ thật buồn cười của cô. Còn cô thì không còn quan tâm đến cái cười đó nữa, điều cô đang thực sự lo lắng là những vết bầm ứa máu trên mặt anh. Bỗng anh gạt tay cô ra:
- Thôi, tôi không sao, em không phải lo đến thế đâu.
- Xin lỗi...
- Em xin lỗi tôi sao? Vì chuyện gì vậy?
- Vì tôi mà anh bị ra nông nỗi này.
- Ừm, việc em nên xin lỗi là đã cứng đầu không cho tôi đưa em về nhà. May mà tôi đến kịp không thì e chết chắc.
- Anh...anh theo dõi tôi à?
- Ồ, em nghĩ sao mà kêu là tôi theo dõi em? Tôi chỉ không yên tâm nên đi theo em một đoạn thôi, sao gọi là theo dõi được!!! ha...ha...ha...
Nhìn anh cười nhưng trong đầu cô vẫn băn khoăn một điều...
- Em đang tự hỏi tại sao tôi lại quan tâm em như vậy đúng không?
Cô ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Anh biết mình nắm được thóp cô nàng rồi lại bật cười một lần nữa. Quả thật anh rất hay cười.
- Nói thật với em, lần đầu tiên gặp em tôi đã rất ấn tượng với kiểu ngồi khóc trong mưa của em, rồi đôi mắt của em khi em nhìn tôi cũng rất đặc biệt, nó long lanh và biết nói. Em nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của tôi nhưng tôi cảm nhận được trong đôi mắt em rằng em rất cần được quan tâm, giúp đỡ. Vì thế tôi đã cố gắng giúp em. Với lại tôi cũng...
Anh định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô nhìn anh đầy ngỡ ngàng rồi lại nhìn xuống mặt đường. Cô cứ tưởng cô đã thành công trong việc làm cho anh tức giận bỏ đi, trong việc tự dối lòng mình, nhưng không ngờ cô đã hoàn toàn thất bại.
- Cảm ơn anh. - Cô nói cảm ơn mà không còn nhớ là mình đã nói câu này với anh bao nhiêu lần nữa.
Anh ngồi lặng yên, nhìn cô. Bất giác, nước mắt cô lại trào ra.
- Sao anh lại quan tâm đến tôi làm gì chứ??? - Cô nói trong nước mắt.
Từ sâu thẳm đáy lòng mình, anh cảm thấy có một niềm thương cảm vô cùng đối với cô gái này. Giờ đến lượt anh lại đưa khăn giấy cho cô.
- Thôi, em lau nước mắt đi, tôi sợ nhìn thấy con gái khóc lắm...Tôi...
Dường như anh định nói gì nữa để an ùi cô nhưng anh lại không biết phải nói như thế nào. Đợi khi cô cầm chiếc khăn giấy anh đưa, lau khô những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt tròn xinh xắn kia thì anh khẽ vỗ vai cô:
- Thôi, về thôi nào. Nhà em ở đâu để tôi đưa em về?
Anh lặng lẽ dìu cô lên xe rồi theo lời cô, anh đưa cô về ngôi căn hộ nhỏ quen thuộc trong một khu chung cư.

- Hết kì 1 -





Được sửa bởi leehyoki ngày Wed Jul 29, 2015 4:56 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
28/07/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Lâm Thao - Phú Thọ
:
leehyoki
leehyoki

leehyoki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 28/07/2015
Tuổi : 26
Đến từ : Lâm Thao - Phú Thọ
Tác phẩm: Này! Anh yêu em! ( Ya! Saranghaeyo!)
Tác giả: lee
Thể loại: Truyện ngắn
Status: Đã hoàn thành
------------------------------------------------------------
KÌ 2:

- Hyo Ki à, tới nơi rồi.
Anh lay gọi cô khi cô ngủ gật trên xe, có lẽ cô đã quá mệt sau những gì xảy ra. Cô tỉnh dậy, nhưng không đủ sức xuống xe nữa. Anh lo lắng sờ lên trán cô.
- Thấy chưa, em bị sốt rồi. Tôi đã bảo em ở lại trong viện mà không nghe.
Rồi anh nhanh chong xuống xe, chạy qua bên cô rồi dìu cô đi vào thang máy.
- Em ở tầng mấy?
- 7.
Anh ấn số 7 rồi lo lắng sờ lên trán cô một lần nữa. Quả thật cô sốt rất cao. Bỗng đầu cô gục vào vai anh. Anh không nói gì và cứ để yên như vậy. “ Chắc em mệt lắm rồi...”
- Mật mã mở cửa là gì vậy?
Cô uể oải cố dướn mình lên để nói vào tai anh.
-23...81997
Sau khi đặt cô yên vị trên chiếc salon ở phòng khách, anh nhanh chóng lục lọi mọi ngõ ngách để tìm hộp thuốc.
- Nào, há miệng ra... - anh nhẹ nhàng nói rồi cho viên thuốc vào miệng cô.
- Bây giờ uống chút nước giùm tôi.
Khi chắc chắn rằng viên thuốc đã yên vị trong dạ dày cô. Anh nhẹ nhàng đi đến chiếc tủ lạnh, lấy một ít đá ra chiếc khăn rồi túm lại, đặt lên trán cô. Cô hơi nhíu mày vì bị lạnh bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô lại thiếp đi. Anh ngồi đó, giữ túi đá chườm cho cô.
- Ai bảo tôi tốt bụng quá làm gì chứ...haizzz...
-Ai bảo em bướng bỉnh, cứng đầu làm gì cơ chứ...
Anh cứ lặp đi lặp lại mấy câu hỏi đó cho đỡ buồn ngủ. Rồi bất chợt đôi mắt anh quét đến khuôn mặt của cô. Trông cô lúc ngủ thật hiền, thật dễ thương. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh nhìn lên đồng hồ: 10:30. Ôi, muộn thế này rồi cơ à. “ Haizz...”. Anh ngáp dài một cái. Nhẹ nhàng đặt cô vào phòng ngủ rồi lặng lẽ khép cửa. Anh tự mỉm cười và ra về.
Kết thúc một ngày dài, một ngày phức tạp, mệt mỏi và đổ máu...

****
Một ngày mới lại bắt đầu. Những ánh nắng đầu tiên chiếu xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào chỗ cô đang nằm. Chiếc đồng hồ báo thức theo quán tính lại kêu inh ỏi... “Cộp”. Cô với tay tắt chiếc đồng hồ, mắt nheo lại vì ánh nắng. 6 giờ rồi. Cô ngồi dậy, vươn vai và thấy mình khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Cô ngồi trên giường, nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm qua và nghĩ về anh. Tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này, cái lúc mà cô hoàn toàn mất đi niềm tin ở đàn ông, lúc mà cô phải chịu nỗi đau quá lớn từ một tên con trai thì anh lại xuất hiện, quan tâm, lo lắng cho cô. Phải chăng số phận đang muốn trêu ngươi cô? Rồi cô thở hắt ra một tiếng, đứng dậy, không nghĩ nữa...
Qua phòng khách, cô thấy ngay một mẩu giấy nhỏ kẹp dưới chiếc cốc: “ Sáng mai tôi đem đồ ăn qua cho, nhớ không được đi đâu đó.”
Đó là mảnh giấy anh viết cho cô để tránh cô vắng nhà. Đọc xong mẩu giấy, cô bật cười. Vừa lúc đó, cánh cửa bật mở. Anh đến.
- Xem ra cô em của tôi khỏe ra nhiều rồi đó nhỉ. Nào đến ăn sáng đi.
Anh vừa nói vừa lôi trong chiếc túi nilon ra một hộp cơm với đồ ăn kèm là trứng cuốn và một ít kim chi.
- Sao anh biết em thích ăn kim chi? - Cô ngạc nhiên hỏi anh.
- Cái tên của em nói cho tôi biết. Em là người gốc Hàn hả?
- Vâng. Nói mới nhớ. Anh tên gì?
- Thái Kì Phong. Thôi, em ăn đi kẻo nguội thì lại phí mất công sức của tôi.
- Ủa, có phải anh nấu đâu mà tiếc công sức.- cô nói.
- Thế chẳng tôi nấu thì ai? Có kim chi là đi mua thôi. Cô này coi thường tôi hả? Có khi tôi còn khéo hơn em đấy!!! ha...ha...ha...
Lại nụ cười đó. Nhưng giờ cô cảm thấy nụ cười đó thật quen thuộc chứ không còn xa lạ như hôm qua. Anh nhìn cô ăn ngon lành mà trong lòng cũng thấy vui.
- Vết thương hôm qua của anh đã đỡ chưa?
- Quý hóa quá, lại được em quan tâm. Ha ha ha... Không phải lo đâu, tôi không sao.
- Vậy thì tốt rồi. Mà anh học võ lâu chưa mà giỏi thế?
- Cũng được khoảng 5 năm rồi. Học để thích ứng với nghề nghiệp thôi.
- Anh là công an à?
- Không. Tôi là luật sư.
Cô im lặng ăn tiếp “ Hắn cũng từng nói hắn là một luật sư.” - Cô nghĩ.
- Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, tôi đi có chút việc.
Cô vẫn lặng im, còn anh thì đi thẳng ra cửa. Bỗng anh ngoảnh lại nói:
- Này, số điện thoại của tôi ở trên bàn nhé, có việc gì thì gọi cho tôi.... Mà em gọi luôn đi để tôi lấy số điện thoại của em luôn.
Nói xong, không đợi cô trả lời, anh bước ra cửa. Ngay sau đó, cô bạn thân hàng xóm bỗng từ đâu xuất hiện trước cửa nhà cô.
- Ê...Mới thấy mày đau khổ vật vã khi chia tay ông Huy mà giờ mày đã có bạn trai mới rồi hả? Đồ quỷ! Lại còn mang đồ ăn tới tận nhà nữa.
- Bạn trai gì đâu, đó là người đã giúp tao hôm qua thôi.Mà mày đừng nhắc đến tên chết tiệt kia trước mặt tao nữa...
- À, ừ thì tao xin lỗi. Mà coi bộ anh chàng ban nãy cũng đẹp trai phong độ hào hoa lắm. Mà anh ta giúp mày cái gì thế?
- Chuyện dài lắm, lát tao kể mày sau.
Bỗng chiếc điện thoại của cô bạn rung lên một cách nồng nhiệt.
- Thôi, tao đi đây, chàng đang chờ tao.
- uhm, mày đi đi. Tiện thể, tao cũng cảm ơn mày vì thời gian qua, không có mày chắc tao gục mất.
- Vớ vẩn. Bạn bè với nhau, ơn huệ gì. Thôi nha, gặp mày sau. Nghỉ sớm đi, tao thấy mày có vẻ xanh xao đấy.
Cánh cửa môt lần nữa lại đóng lại. Căn phòng trở nên thật yên tĩnh. Cô hít thở thật sâu một cái rồi nhìn quanh căn phòng. Cứ như là cả một thời gian dài cô không về đây vậy. Phải chăng là tại vì trước kia cô dồn mọi thời gian của mình cho hắn mà không chăm sóc gì cho ngôi nhà của mình.
- Dọn dẹp thôi. Làm lại từ đầu.
Cô nói rồi đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Tinh thần cô cũng khá lên phần nào.
“Khi bị tổn thương, người ta biết cách tự chăm sóc và bảo vệ mình tốt hơn.”
-Hết kì 2-





Được sửa bởi leehyoki ngày Wed Jul 29, 2015 5:01 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
28/07/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Lâm Thao - Phú Thọ
:
leehyoki
leehyoki

leehyoki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 28/07/2015
Tuổi : 26
Đến từ : Lâm Thao - Phú Thọ
Tác phẩm: Này! Anh yêu em! ( Ya! Saranghaeyo!)
Tác giả: lee
Thể loại: Truyện ngắn
Status: Đã hoàn thành
-----------------------------------------------------------
KÌ 3:

Ba Ngày Sau....
Sau khi đi shopping cùng mấy người bạn cho khuây khỏa, cô trở về nhà. Khi cánh cửa mở ra, cô bước vào, hơi vất vả với một đống đồ mới mua.
- Vui nhỉ?
Một giọng nói làm cô giật mình. Ngoái đầu nhìn lại, thì ra là anh.
- Sao anh vào được đây?
- Thế em không nhớ là em đã nói cho tôi biết mật mã mở cửa nhà em à? Mặc dù đột nhập vào nhà thế này cũng bị coi là phạm pháp nhưng đối với em thì chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
- Em sẽ kiện anh.
- Ha ha ha. Tùy em thôi. Em quên tôi làm nghề gì rồi à?
Cô không thèm nói gì nữa, lẳng lặng đi vào phòng cất đồ.
- Trông em có vẻ tươi tắn hơn rồi đó nhỉ? Thế mà tôi cứ lo cho em đấy. Bây giờ nghĩ lại thấy thật là thừa...ha ha ha.
- Lo sao? - Cô quay đầu ra hỏi anh - Chẳng có lý do gì để anh phải lo cho em cả. Và em cũng chẳng phải cô em gái của anh như anh đã từng nói.
- Vậy à? Thế thì cho tôi làm bạn của em đi.
- Nếu em nói không thì sao?
- Hề hề hề... Em nói gì mặc em, tôi sẽ làm những gì tôi muốn.
- Nếu không nể anh là người đã giúp em thì giờ này anh đã phải ra khỏi nhà rồi.
- Ha ha ha... em đùa tôi à? Dù tôi không giúp em thì làm sao em nỡ để một luật sư đẹp trai như thế này đứng ngoài cửa chứ? Ha...ha...ha...
- Anh thật là cao ngạo. - Cô nói, miệng nở một nụ cười chỉ mình cô biết.
Rồi anh đi xung quanh căn phòng xem xét, gật gù. Cô cũng mặc, anh muốn làm gì thì làm. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh gọi cô:
- Hyo Ki này, tôi nhờ em một việc được không?
Cô cười thách thức và nói:
- Vị luật sư đẹp trai này lại có lúc cần người khác giúp cơ đấy. Em tưởng anh giỏi lắm mà, có gì lại phải nhờ em thế?
Anh lại cười. Hình như anh chàng này không thể nhịn cười quá 3 phút thì phải.
- Thôi, tôi không dám nhận lời khen quý hóa kia của em đâu.
- Việc gì thì anh nói đi. Nếu được thì em sẽ giúp, coi như trả nợ cho anh luôn.
- Hì Hì. Nợ nần gì? Chẳng là chủ nhật tới sẽ có một bữa tiệc chào đón một vị luật sư từ Mỹ qua giúp trụ sở ở đây, tôi có 2 giấy mời để vào dự, tôi muốn em đi cùng tôi.
Cô lại tròn mắt nhìn anh.
- Tại sao lại là em?
- Chỉ đơn giản là tôi muốn em đi cùng tôi thôi.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thôi cũng được, nể tình anh đã giúp em. Tiện thể em cũng muốn thay đổi không khí một chút.
- Hì hì. Cảm ơn em nhé. Hôm đó tôi sẽ đến đón em. Nhớ ăn mặc đẹp vào, đừng làm tôi mất mặt là được. Vì tôi đẹp trai thế này mà đi cùng với một cô bạn ăn mặc chẳng ra gì thì chán lắm. Ha...ha...ha...
- Hứ, anh đúng là cái đồ cao ngạo mà. Hôm đó em sẽ khiến anh phải lác mắt. Để xem ai không xứng với ai nhé!
- Ha ha. Tôi đùa đấy. Em dễ thương lắm. Thôi, tôi về đây. Tạm biệt em.
Dù hơi bất ngờ với câu nói của anh, cô khoanh tay ra vẻ không tiễn, anh mỉm cười đi ra, khép nhẹ cánh cửa lại. Cô lè lưỡi về phía anh. Chợt thấy hành động của mình có hơi quá lố. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nói chuyện và hành động một cách tự nhiên như vậy với một người như anh. Phải chăng là do tính cách quá tự nhiên của anh đã ảnh hưởng đến cô. Nhưng dù sao đi nữa, nói chuyện với anh cũng làm cô vui lên một chút, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

****
2 ngày sau, Chủ Nhật.
Mặc dù 7 giờ anh mới tới nhưng cô đã chuẩn bị từ rất sớm, cứ như là chính cô mới là người được trực tiếp mời đi chứ không phải anh vậy. Tội nghiệp cái tủ quần áo đã bị cô lộn tung lên mà vẫn chưa thấy bộ nào ưng ý. Cuối cùng cũng có một chiếc trông vừa mắt cô.
7 GIỜ 15 PHÚT:
- Em có nhanh lên không, trễ bây giờ.
- Chờ em một chút nữa thôi.
Anh đến đã được 15 phút rồi mà cô vẫn chưa xong.
- Trời ơi, em có thể nhanh lên một chút được không?Em định...
Anh đang nói thì cô bước ra khiến anh hơi ngỡ ngàng một chút. Cô mặc một chiếc váy màu đen, dài gần đến đầu gối, phía dưới váy hơi xòe ra một chút và điểm thêm những hạt kim tuyến lấp lánh. Chân cô đeo một đôi giày cao gót loại thanh cùng màu. Tóc thì buộc mấy lọn ra đằng sau và thả tự nhiên tôn thêm khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng tròn và xinh xắn. Anh nhìn cô.
- Anh nhìn gì mà dữ vậy? Chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao? - Cô khẽ cười.
Dường như biết mình bị chọc, anh lập tức đưa mắt đi chỗ khác và phản kháng ngay dù người con gái đứng trước anh bây giờ đối với anh thật sự rất đẹp.
- Thôi đi cô em ạ. Có nhanh lên không. Muộn rồi!
Không để cô nói thêm lời nào nữa, anh chạy lại nắm tay cô lôi nhanh vào thang máy.
Ngồi trên xe, cô quay sang nhìn anh. Dường như anh sợ nhìn thấy cô thì phải nên cứ cắm cúi nhìn về phía trước. Lúc này cô mới nhìn kĩ anh. Buổi tối hôm nay trông anh thật tuyệt. Anh mặc một bộ vét màu đen lịch lãm, bên trong là chiếc áo trắng cùng một chiếc cà vạt màu đen làm cho khuôn mặt anh càng sáng hơn. Hình như anh cũng biết la cô nhìn nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ cười.

****
Khi đến nơi, cô thực sự bị choáng ngợp bởi không khí của buổi tiệc. Thật sự rất sang trọng. Khắp căn phòng, ánh đèn lung linh hòa cùng ánh nến được bày trên những chiếc bàn trải khăn trắng tinh. Bên trên là rượu vang và đồ ăn. Lối vào được trải một chiếc thảm nhung màu đỏ thật êm ái. Phía trong cùng là một quầy bar phục vụ đồ uống. Đặc biệt ở giữa là khu vực dành cho khiêu vũ. Tiếng nhạc thật êm dịu, khắp căn phòng đông kín người. Họ ăn mặc thật sang trọng, tiếng nói chuyện râm ran.
- Em còn không mau vào đi, đứng đó làm gì?
Anh lên tiếng đánh thức cô khỏi những suy nghĩ miên man. Chẳng hiểu sao tự nhiên cô thấy sợ, thấy mình mất tự nhiên. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng nói.
- Em cứ vào đi, đừng sợ. Có tôi ở đây rồi.
Rồi anh cầm tay cô, kéo vào bên trong. Chợt có một người đàn ông đến vỗ vào vai anh, đó là Minh Thiên, bạn thân của anh, cũng mới chuyển đến cùng với anh.
- Cậu đến rồi à? - Người đó nói.
Anh cười và đáp lại:
- Ừ, cậu đến sớm thế? - Rồi chỉ cô bạn bên cạnh - Bạn gái cậu đó hả, giấu kĩ thế hôm nay mới lộ ra.
- Her, cái ông này, ông thì khác gì tôi. - Rồi đưa mắt nhìn sang cô.
Anh lại cười và nói:
- hì hì. Đây hả? Tớ với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.
- Xạo vừa thôi ông. Bạn bình thường mà ông dẫn đến đây à? Ai mà tin được.
- Ông không tin thì thôi.
Rồi chợt anh ghé tai người bạn nói gì đó. Cô hơi ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của Thiên.
- Ừ, thế thì tớ tin. Thôi, hai người cứ tự nhiên nhé. Tôi đi trước đây.
Anh giơ tay chào cậu bạn, cô cũng hơi cúi đầu chào ( Văn hóa Hàn Quốc mà) . Hai người tiếp tục tiến vào căn phòng. Chợt cô phát hiện ra điều gì đó. Cô khựng lại, hai tay bất giác bám vào tay anh. Anh hoảng hốt:
- Em sao vậy? Hả?
Vai cô run run, nước mắt như chực trào ra.
- Hắn...hắn kìa...
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, chợt thấy trước mặt là một người đàn ông chạc tuổi anh, khá điển trai ăn mặc lịch lãm đang ngồi ở Bar cùng mấy cô luật sư trẻ. Không cần cô nói thêm gì nữa anh cũng hiểu người đó là ai. Bỗng anh nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nói:
- Em sao vậy, anh ta đâu có ảnh hưởng gì đến em. Lúc này, hắn ta chẳng là gì cả. Vậy nên xin em cứ tự nhiên đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Điều em cần làm bây giờ là phải tự tin lên, cho hắn thấy hắn đã bỏ lỡ một cô gái tuyệt vời như thế nào. Đi theo tôi.
Cô đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh. Những lời an ủi của anh đã có tác dụng nhưng cô vẫn thấy sợ. Cô sợ phải đối diện với người đàn ông kia, sợ gặp phải ánh mắt của hắn ta. Bất giác, cô đã thấy cô đang ngồi ở quầy bar, một chỗ rất gần hắn, đủ để hắn nhận ra cô. Anh vẫn nắm lấy tay cô và đưa cho cô một ly rượu loại nhẹ nhất.
- Em uống đi. Đừng để ý đến hắn.
Lúc này, cô mới có cái gì đó gọi là bình tĩnh một chút. Nhưng ngay sau đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên ngay sau lưng cô.
- Ồ, tôi lại gặp ai đây nhỉ? - Hắn cất giọng mỉa mai hỏi cô.
Không hiểu sao cô lại trở nên yếu đuối trước hắn như vậy. Cô cúi đầu không đáp. Hắn lại không chịu thôi liền quay sang nhìn anh.
- Đã kiếm được anh chàng trẻ đẹp thế này rồi cơ à. Số cô cũng đào hoa đấy. Ha..Ha... - rồi vừa nói hắn vừa giơ tay ra trước mặt anh - Chào, tôi là Gia Huy. Người đã xơi cô em này trước cậu. Ha...ha..
Vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, anh gạt tay hắn ra rồi nói, giọng khinh bỉ:
- Thì ra anh đây là kẻ bội bạc đáng khinh bỉ đó. Thật hân hạnh được gặp anh. Tôi mong rằng anh đủ thông minh để biết rằng chúng tôi không ai muốn gặp anh cả. Phiền anh đi chỗ khác cho.
Nụ cười đầy vẻ thách thức của anh khiến hắn tức giận nhưng không để lộ ra ngoài, hắn nói:
- Ồ, ra là vậy. Tôi chỉ muốn đến để xem cô ta như thế nào thôi, dù sao tôi cũng cần có trách nhiệm một chút. Ha Ha. Thì ra cô ta cũng không thảm hại như tôi nghĩ... Tôi cứ tưởng sau hôm đó cô sẽ không dám ló mặt đi đâu nữa cơ....
“ Bốp”. Hắn lãnh trọn cái tát của cô. Đến bây giờ thì cô không thể chịu được nữa. Bao nhiêu nỗi oán hận, buồn sầu, căm ghét cô đã dồn hết vào cái tát này. Cả căn phòng như lặng hẳn đi. Hắn ôm má rồi khùng lên:
- Cô làm cái gì thế hả?
Rồi hắn giơ tay lên định đánh cô thì một bàn tay khác nắm lấy tay hắn. Lại là anh. Dường như trong những lúc cô hoàn toàn bất lực thì anh lại xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh quát vào mặt hắn, lúc này thì anh đã hoàn toàn giận dữ:
- Anh định đánh cô ấy sao? Anh không thấy mình làm như vậy là quá hèn à?
- Đó là chuyện của tao, không liên quan đến mày. Mày nên tránh ra trước khi quá muộn.
- Anh nên chú ý lời nói và hành động của mình với đúng cương vị là một luật sư. Một khi tôi ở đây thì anh đừng hòng động đến cô ấy.
Khi thấy mọi người trong phòng dồn hết ánh mắt vào hắn, hắn tức tối bỏ đi chỗ khác, không quên quay lại lườm cô một cái thật nham hiểm. Khi mọi người hoàn toàn quay đi rồi, cô từ từ đứng dậy cúi đầu cảm ơn anh:
- Cảm ơn anh.
- Em cảm ơn tôi làm gì? Tôi chỉ làm theo những gì tôi cho là đúng thôi.
- Dù sao thì không có anh, em không biết sẽ như thế nào nữa.
- Biết trước sẽ có chuyện này thì tôi đã không đưa em đến đây. Nhưng đã đến rồi, mọi việc cũng giải tỏa rồi thì em cũng không ngại nhảy với tôi một bài chứ?
Cô đang suy nghĩ đề nghị của anh thì một cô gái xinh đẹp tiến đến.
- Cái gã vừa cãi nhau với anh là ai thế?
Anh quay lại nhận ra Diệp Hy,cô bạn đồng nghiệp, anh liền cười:
- À không, đừng nhắc đến tên đó nữa . Mà giới thiệu với em đây là Hyo Ki - Rồi anh quay sang cô - Giới thiệu với em, đây là Diệp Hy, đồng nghiệp của tôi.
Cô cúi đầu khẽ nói:
- Chào cô.
- Vâng. Chào cô. Tên cô lạ nhỉ?
Cô không nói gì.
- Cô ấy là người mang quốc tịch Hàn Quốc đấy. Mà tối nay em đi một mình à? Mọi khi thấy năm bảy chàng bám theo cơ mà?
- Thôi, anh đừng nhắc đến bọn họ nữa, đau đầu lắm. Anh nhảy cùng em chứ?
Mặt anh thoáng chút bối rối rồi nói:
- Ờ, anh lỡ hứa nhảy với cô này rồi. Khi khác nhé!!!
Rồi anh đứng dậy kéo tay cô đi. Nhưng chợt cô nói:
- Thôi, em ngồi đây cũng được. Anh nhảy với cô ấy đi.
Không để ý đến lời nói của cô, anh lôi cô ra giữa phòng vừa nói, cố tình để cho cô đồng nghiệp xinh đẹp kia nghe thấy.
- Hứa rồi thì phải làm chứ! Tôi sẽ nhảy với em.
Rồi cô bị lôi tuột đi mà không hề biết ánh mắt cô gái kia đang nhìn cô đầy vẻ căm hờn.
Anh cầm tay cô, hai người cùng di chuyển theo điệu nhạc hay tuyệt của bữa tiệc. Bất chợt, anh nhận ra ánh mắt của Gia Huy đang hướng về phía mình. Cô giật mình vì đột nhiên anh kéo cô vào sát mình rồi ôm cô vào lòng. Cô không chống cự nhưng tỏ vẻ vô cúng ngạc nhiên.
- Anh làm cái gì thế? - Cô khẽ hỏi chỉ để một mình anh nghe thấy.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô. Chính giờ phút này, cô cảm nhận được vòng tay của anh thật ấm áp. Từ sâu thẳm đáy lòng mình, cô cảm nhận được sự bình yên, điều mà chỉ khi ở gần anh cô mới có được. Trái tim hai người giờ đây như cùng chung một nhịp vậy. Anh và cô chìm đắm trong tiếng nhạc mà không biết có môt cặp mắt đang nhìn hai người với một vẻ đầy phẫn nộ.
Chuông đồng hồ điểm 11:00 cũng là lúc tiệc tàn. Anh đưa cô về.
- Xin lỗi em. - Anh nói một cách khó hiểu.
- Vì việc gì cơ?
- Tôi đã nhảy với em, đã ôm em mà không được em cho phép.
Cô chợt nhớ lại rồi cười nhẹ.
- Không sao. Em biết mỗi việc anh làm đều có lý do cả. Em không những không trách anh mà còn cảm ơn anh vì anh đã giúp em khi em gặp Gia Huy...
- Em không trách tôi là tôi vui lắm rồi, không cần cảm ơn đâu. Ha...ha...ha...
Tiếng cười của anh làm không khí trở nên thật thoải mái, thật nhẹ nhõm. Không biết anh có nhận ra điểu đó không?
- Thôi, anh về đi, không cần phải đưa em lên nhà đâu.
- Vậy cũng được. Tôi về đây. Tạm biệt.
- Chào anh! - Cô khẽ cúi đầu chào anh.
Sau tối nay, dường như cô không còn là em gái hay là bạn của anh nữa và anh cũng không có từ nào để có thể diễn tả mối quan hệ của hai người. Còn cô, cô cũng không hiểu tại sao cảm xúc của mình lại như vậy. Chẳng lẽ...
-Hết kì 3-





Được sửa bởi leehyoki ngày Wed Jul 29, 2015 5:03 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
28/07/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Lâm Thao - Phú Thọ
:
leehyoki
leehyoki

leehyoki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 28/07/2015
Tuổi : 26
Đến từ : Lâm Thao - Phú Thọ
Tác phẩm: Này! Anh yêu em! ( Ya! Saranghaeyo!)
Tác giả: lee
Thể loại: Truyện ngắn
Status: Đã hoàn thành
-------------------------------------------------------
KÌ 4:

MỘT THÁNG SAU
- Nae, naneun myeoch il man-e jib-e gal geos-ida. (Vâng, con sẽ về trong vài ngày tới).
Cô cúp máy và cảm thấy vui vì sắp được gặp gia đình. Chỉ vài hôm nữa thôi là cô sẽ bay qua Hàn Quốc. “ Lâu rồi không gặp anh ấy nhỉ?”. Cô bỗng giật mình vì cái ý nghĩ vớ vẩn của mình. “ Sao tự nhiên lại nhớ đến anh ấy. Mình điên rồi!!!”. Nói rồi cô đi thu dọn sẵn đồ đạc vào vali và chuẩn bị đi đến sân bay đặt vé.
- Tôi muốn đặt một vé máy bay đi Hàn Quốc vào ngày mai.
- Vâng, chị đợi tôi một lát...Chị vui long cho tôi xem chứng minh thư nhân dân và hộ chiếu... Được rồi. Chị sẽ bay chuyến lúc 13:00 giờ ngày hôm đó.
- Vâng cảm ơn cô.
Mọi việc thật thuận lợi, cầm tấm vé trong tay cô rất vui vì đã lâu rồi cô chưa được về nhà thăm gia đình. Cô cắm cúi đi và ....
“ OÁI!!!” Cô đâm sầm vào một người đàn ông. Vội vàng đứng dậy,cô cúi đầu nói:
- Tôi...tôi xin lỗi, tôi vô ý quá...
Đáp lại cô bằng một giọng thật quen:
- Tôi xin lỗi, Cô có làm sao không?
Cô ngẩng đầu lên xem là ai thì:
- Là em à?
Cô cũng sửng sốt, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ?
- Sao... Sao anh lại ở đây?
- Thì tôi tiễn một người bạn ra nước ngoài công tác. Em mua vé đi đâu à? - Anh nói rồi nhìn tấm vé trên tay cô.
- À, vâng. Em định mai sẽ qua Hàn Quốc thăm gia đình.
- Ừm. Dạo này tôi bận quá nên không đến thăm em được. Mà quê em ở vùng nào vậy?
- Nhà em ở Seoul, gần với trụ sở SM Entertainment.
- Uk. Mà đi chơi không, tôi dẫn em đến chỗ này hay lắm!!!
- Không, em còn bận dọn hành lý để mai đi nữa. Xin lỗi anh, để khi khác nha.
- Ừm... - khuôn mặt anh lộ vẻ hơi thất vọng môt chút.
Bỗng...
- ANH KÌ PHONG!!!
Một giọng nói của một cô gái gọi anh vang lên. Là của cô ấy, Diệp Hy.
- Cô ấy là bạn anh đúng không. Thôi em đi đây, 2 người nói chuyện nhé.
- Ơ..Hyo Ki...
Nói rồi cô đi nhanh ra phía cửa sân bay bỏ lại anh đằng sau vẫn đứng đó nhìn theo. Ngay sau đó, Diệp Hy đến vỗ vai anh làm anh giật nảy mình.
- Anh làm gì mà nhìn cô ấy ghê thế. Thích cô ấy thì đuổi theo đi, đứng đây làm gì? - Diệp Hy nói giọng vờ giận dỗi.
- Em nói gì thế, thích gì mà thích. Mà em làm gì ở đây thế?
- Em đặt vé để đi du lịch, sau vụ kiện lần trước em được nghỉ một tuần nên đi thư giãn tinh thần một chút. Còn anh?
- Anh ra đây để tiễn Thiên Bình qua Úc công tác.
Nói rồi anh yên lặng nhìn ra phía cửa sân bay. Diệp Hy hơi khó chịu một chút.
- Anh không hỏi em đi đâu à?
- À, ừ. Em đi nước nào vậy?
- Cũng gần đây thôi. Hàn Quốc anh ạ. - Cô tươi cười nói - Hay tiện thể tuần sau anh cũng được nghỉ, mình đi chung luôn.
Anh hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Diệp Hy. Suy nghĩ một lúc rồi anh nói.
- Ừ, có lẽ thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Diệp Hy lộ rõ nét vui mừng như trẻ con được kẹo, cuống quýt nói:
- Hihi.Thế thì anh với em đi đặt vé thôi, ngày kia bay.
Diệp Hy là cô gái nổi bật nhất tại cơ quan anh. Cô xinh đẹp, có cá tính, nhưng thỉnh thoảng lại hay có những ích kỉ trẻ con. Và thật ngẫu nhiên, cô làm chung phòng với anh rồi có tình cảm với anh ngay từ lúc anh mới chuyển đến. Vì thế, anh luôn là tiêu điểm để mọi người xung quanh ghen tị. Chẳng biết anh có biết tình cảm của Diệp Hy đối với mình hay không nhưng đối với anh, cô ấy chỉ là một cô em gái. Dường như Diệp Hy cũng biết điều đó nhưng cô vẫn không từ bỏ, cô tin rằng nếu cô cố gắng thì anh rồi cũng sẽ chấp nhận cô. Do đó, cô tỏ ra rất khó chịu khi Hyo Ki luôn được anh quan tâm, nhiều lúc còn hơi quá đáng.

****
Seoul, Thứ 3, Ngày ... tháng... năm...
- Em chẳng hiểu sao anh lại thích ở lại Seoul chứ, em thích mấy nơi yên tĩnh hơn là cái thành phố ồn ào này, có khác gì so với nơi chúng ta ở đâu? - Diệp Hy tỏ ra khó chịu khi anh muốn ở lại Seoul, trái hẳn với suy nghĩ của cô về một không gian riêng yên tĩnh chỉ có cô và anh.
Anh trả lời lại khiến Hy càng bực hơn.
- Anh chưa đến đây bao giờ nên muốn tìm hiểu thủ đô của Hàn Quốc một chút. Nếu em muốn đi đâu đó thì cứ đi đi. Anh ở đây một mình cũng được. Không sao đâu!!! Hì hì.
Nghe đến đây, cô đi thẳng luôn, không thèm nhìn anh nữa. Anh chẳng hiểu gì, chỉ biết lẽo đẽo đi theo cô. Sau khi tìm được chỗ ở, xếp hành lí đâu vào đó thì trời đã tối.
- Anh Kì Phong - tiếng Diệp Hy gọi anh từ ngoài cửa phòng - Anh với em đi ăn tối đi.
Anh đáp lại bằng một giọng khá mệt mỏi.
- Thôi, anh không muốn ăn đâu, anh mệt lắm. Em đi một mình nhé.
Bỗng cánh cửa bật mở ( giờ thì anh hối hận vì đã không khóa cửa cẩn thận). Diệp Hy xông vào phòng lôi Kì Phong đang nằm vật trên giường dậy.
- Em không biết, dù sao thì anh vẫn phải đi ăn cùng em. Nhanh lên, em nghe nói khách sạn này có phòng ăn được lắm đó. - Cô nũng nịu.
Là một người bạn tốt, anh không muốn Diệp Hy buồn nên miễn cưỡng đứng dậy đi cùng cô.
- Annyeong haseyo.- Một nhân viên nhà hàng của khách sạn đến chào hỏi anh và Diệp Hy rồi đưa ra một tập menu các món ăn
Anh quay sang hỏi Diệp Hy.
- Em ăn gì?
Cô tra một lượt các món ăn trong menu rồi chỉ cho anh nhân viên món tokbokki - là một món bánh nếp của Hàn Quốc. Cô còn yêu cầu thêm kimbap và một ly cocacola nữa.
- Anh ăn gì? - cô nhìn anh hỏi.
- Gì cũng được, giống của em ấy.
Diệp Hy mỉm cười rồi nói với người nhân viên cho 2 suất những món cô vừa chọn ( tất nhiên là cô nói bằng tiếng anh ). Trong khi đó, trong đầu anh bỗng hiện ra 2 chữ “ KIM CHI”. Lập tức anh nói luôn với anh nhân viên rằng cho anh một chút kim chi nữa.
- Ủa, anh thích ăn kim chi à. Vậy mà em không biết đấy!!!
Anh lặng im và cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến kim chi trong khi anh chưa hề được biết mùi vị của món ăn đó như thế nào. Phải chăng là vì Hyo Ki cũng thích món đó.
Cuối cùng thì cũng xong bữa tối. Anh kêu mệt và tỏ ý muốn về phòng trước khi Diệp Hy lại lôi anh đi đâu đó chơi. Thấy anh có vẻ khá mệt mỏi nên Diệp Hy để yên cho anh về phòng nghỉ. Thực ra cô chỉ muốn gần gũi hơn với Kì Phong thôi nhưng dường như những điều cô làm anh không thích cho lắm, anh chỉ làm vì nể cô mà thôi. Cô chợt thấy anh đã khác hồi mới biết cô rất nhiều. Trước kia anh vui vẻ, hay cười hơn bây giờ. Chẳng lẽ do số lượng công việc quá nhiều nên anh bị stress đến mức thay đổi như thế sao, hay là vì điều gì khác mà cô không biết. Diệp Hy không ngừng nghĩ ngợi và ngao ngán bước về phòng. Hình như chỉ với anh cô mới có cái cảm giác bất lực như vậy.
Anh về phòng. Có lẽ chuyến bay dài đã làm anh mệt mỏi thực sự. Ngã ra giường, anh cố gắng tìm kiếm một giấc ngủ thật sự, không mệt mỏi, không lo nghĩ, một giấc ngủ mà công việc đã lấy mất của anh trong một tháng qua. Tự dưng, anh nhớ đến cô, Hyo Ki. Cái tên mà không biết bao nhiêu lần anh bất giác nhớ đến. Cô chỉ là một người mà ngay lúc đầu anh đã quan tâm như đối với một người em gái. Nhưng sao bây giờ anh lại không thể nghĩ về cô chỉ đơn thuần như một cô em của mình. Sau đêm tiệc đó, anh trở về lao vào các vụ kiện, lao vào công việc như để quên đi cô nhưng cái tên đó cứ chập chờn kể cả trong giấc ngủ của anh. Nhiều lúc anh tự hỏi: “ Sao đột nhiên mình lại yêu công việc đến thế?”. Để trốn tránh ư? Hay để cho công việc chiếm hết thời gian suy nghĩ đến những việc khác của anh, đặc biệt là để cho anh không còn thời gian nghĩ về cô. Có lẽ mối tình đầu thất bại là lí do để anh không thể bắt đầu một tình yêu mới.
Quay ngược trở lại 2 năm trước, cái ngày mà không đời nào anh quên được. Linh Linh - là tên cô bạn gái trước của anh - đã rời bỏ anh không chút thương tiếc để lao theo tình yêu mới. Chắc chắn rằng cô ta không thể nào biết được những ngày tháng sau khi chia tay đó là những ngày tháng địa ngục mà anh phải gồng mình trải qua. Có lẽ vì quá yêu Linh Linh và quá bàng hoàng khi nghe cô nói lời chia tay nên anh đã suy sụp trong một thời gian dài. Công việc và cuộc sống của anh bị ảnh hưởng nặng nề. Suốt ngày anh nhốt mình trong phòng, hành hạ thân thể đáng thương của anh. Nếu không nhờ Minh Thiên và Thiên Bình - hai người bạn thân của anh - giúp đỡ thì có lẽ anh đã không trở lại là anh như bây giờ.
Có lẽ Hyo Ki là người đã gợi lại nỗi đau của anh khi tình cờ cô cũng có hoàn cảnh giống như anh. Nhưng cô may mắn hơn anh, trong khi anh chỉ được hai người bạn chưa từng trải qua tình cảnh của mình giúp đỡ thì cô được một người thấu hiểu hoàn cảnh của cô an ủi, quan tâm, khiến cô ổn hơn anh ngày trước rất nhiều.
Anh miên man nghĩ rồi đi vào trong giấc ngủ lúc nào không hay. Lần đầu tiên kể từ ngày anh mất Linh Linh, hôm nay anh mới có được một giấc ngủ trọn vẹn, điều mà anh đã từng đánh mất bao lâu nay.

-Hết kì 4-





Được sửa bởi leehyoki ngày Wed Jul 29, 2015 5:04 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
28/07/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Lâm Thao - Phú Thọ
:
leehyoki
leehyoki

leehyoki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 28/07/2015
Tuổi : 26
Đến từ : Lâm Thao - Phú Thọ
Question Tác phẩm: Này! Anh yêu em! ( Ya! Saranghaeyo!)
Tác giả: lee
Thể loại: Truyện ngắn
Status: Đã hoàn thành
------------------------------------------------------
KÌ 5 (KÌ CUỐI):

Sáng hôm sau, một buổi sáng với ánh nắng của bầu trời Seoul.
- Cộc cộc…
7:00am.
Tiếng Diệp Hy gõ cửa khiến Kì Phong chợt tỉnh giấc.
- Kì Phong, anh dậy chưa. Chúng ta đi ăn sáng đi. Em có cả một lịch trình cho ngày hôm nay đấy.
- Diệp Hy à? Chờ anh chút…
Với bộ mặt vẫn còn ngái ngủ, anh bước lại cửa ra vào mở cửa cho Diệp Hy.
- Trời đất, nắng đẹp thế này mà anh vẫn ngủ được hả. Vừa nói cô vừa tiến lại kéo tấm rèm ra.
Những tia nắng ấm áp chiếu qua cửa kính len vào căn phòng làm nó sáng rực lên.
- Anh mau đánh răng rửa mặt rồi chúng ta đi ăn sáng.
- À, ừ…
Điệu bộ vẫn còn muốn ngủ của Kì Phong làm Diệp Hy chợt bật cười. Phong cũng cười theo rồi tiến vào phòng tắm.
Buổi sáng ở Seoul thật nhộn nhịp, ngoài đường xe và người đi lại thật nhộn nhịp, đa số là ô tô. Thật khác xa với con phố ở Việt Nam.
Diệp Hy chạy trước, hòa vào làn người đi trên vỉa hè, theo sau là Kì Phong. Một lát sau, họ dừng chân trước một quán ăn bên đường.
- Anh ăn gì, Kì Phong?
Đưa cặp mắt nhìn vào menu, Kì Phong nói:
- Anh ăn mì đen.
Diệp Hy mỉm cười với người phục vụ rồi chỉ tay vào menu chọn món.
Một lát sau bữa sáng ngon lành đậm chất Hàn Quốc được bày ra.
- Ăn xong chúng ta đi chơi nhé. Em biết một khu vui chơi giải trí nổi tiếng ở đây. Đảm bảo anh sẽ thích mê luôn. :v
- Ừ… - ngừng một lúc, chợt Kì Phong hỏi- Em có biết trụ sở SM Entertainment ở đâu không?
- Em biết. Anh muốn đến đó hả? Không ngờ anh cũng thích K-pop đấy.
- À không. Anh…chỉ hỏi vậy thôi. – Ngập ngừng, Kì Phong không hiểu tại sao mình lại hỏi chỗ đó.
- Nếu anh muốn đến đó chúng ta sẽ đi. Cũng gần khu vui chơi em vừa nói thôi.
- Ừ, gần thì cũng ghé qua một chút.
Diệp Hy khẽ nghiêng đầu.
- Anh đang nghĩ gì vậy? Nhìn anh… như có chuyện gì khiến anh phiền lòng ấy. Hay… anh không thích đi với em?
Giật mình bởi câu hỏi của Diệp Hy, Kì Phong vội nói:
- Không, không phải vậy đâu. Em đừng để tâm. Đi với em vui mà.
- Hì, không phải thì tốt. Ăn nhanh rồi đi kẻo muộn.
……………………………………………………………………
Xe buýt đỗ trước bến gần khu vui chơi giải trí mà Diệp Hy nói đến. Nó quả thật là một trung tâm giải trí có quy mô lớn, rất đẹp và có nhiều thứ thú vị. Ở đây có đủ các loại trò chơi, khu mua sắm với đầy đủ các mặt hàng. Rất thích hợp cho việc xả stress.
- Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi. – Diệp Hy hào hứng vừa nói vừa kéo tay Kì Phong đi.
- Em từ từ nào, anh theo không kịp em rồi đây này. – Kì Phong cười nói.
………………………………………………………………………
Sau khi trải qua chuyến tàu lượn kinh hoàng, Diệp Hy vừa thở vừa nói:
- Lần sau em sẽ không chơi trò này nữa đâu. Hic. Em choáng rồi.
Vừa nói cô vừa vịn tay vào vai Kì Phong.
- Ha ha ha. Tại em đòi chơi đấy nhé. Đáng đời em :v
Thấy Kì Phong cười sảng khoái như vậy, Diệp Hy vui lắm vì cuối cùng Kì Phong vui vẻ hay đùa mà cô biết đã trở lại. Có lẽ sức gió của tàu lượn đã cuốn phăng đi những nghĩ suy phiền muộn của anh. Họ còn chơi các trò khác nữa, rất vui vẻ.
Riêng đối với Kì Phong, anh không ngờ khu vui chơi lại vui đến thế, anh có thể quên hết tất cả mà hòa mình vào những trò chơi. Lúc này, dường như anh mới chính là con người anh, không suy tư, phiền muộn.
17:00 pm.
Chơi thâu trưa luôn :3
Diệp Hy và Kì Phong rời khu vui chơi trong tâm trạng hào hứng xen chút mệt mỏi. Vì chơi cả ngày rồi mà.
- Phong, anh có còn muốn đến SM chơi không?
Câu hỏi của Diệp Hy khiến Kì Phong sực nhớ ra có một nơi mà anh muốn đến, không phải để vui chơi mà để… muốn gặp ai đó, thậm chí còn không biết rõ có thể gặp được không.
- Này. Anh. – huých Phong một cái, Diệp Hy lôi anh ra khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ.
- À, nếu gần thì đến đó một chút cũng được.
- Em cũng biết một quán ăn gần đó. Tiện chúng ta ăn tối luôn.
- Em có vẻ rành về Hàn Quốc nhỉ. Hahaha.
- Thì em cũng phải tìm hiểu trước chứ. Hi. – Diệp Hy vừa cười vừa kéo tay Phong lôi đi.
……………………………………………………………
Khu phố mà trụ sở công ty giải trí nổi tiếng SM Entertainment tọa lạc là một nơi sầm uất, khắp nơi đều là cửa hàng, cùng nhiều ảnh của các ngôi sao nổi tiếng. Khắp nơi đều có thể gặp các fan với những biển khẩu hiệu cầm tay viết bằng tiếng hàn thật dễ thương.
Bất giác Phong cứ đưa mắt nhìn quanh, anh hy vọng gì sao? Một hình bóng thôi mà sao anh mong muốn nó xuất hiện đến vậy? Đến giờ phút này anh nhận ra chưa bao giờ anh ngừng nghĩ về cô, Hyo Ki. Cô gái Hàn Quốc mà anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể quên được, bất kể anh cố gắng làm mình bận rộn đến mức nào. Có lẽ nào, anh đã yêu cô mất rồi? Anh cứ mãi loay hoay với những câu hỏi không có lời đáp, chìm đắm trong những cảm giác mà anh không thể nào lí giải nổi.
- Kì Phong, anh sao vậy? – Lại một lần nữa, Diệp Hy đánh thức anh ra khỏi đống suy nghĩ đang bề bộn.
- Hả. xin lỗi, em bảo sao cơ? – Phong giật mình nhớ ra mình đang đi cùng Diệp Hy.
- Đầu óc anh cứ để đi đâu vậy? Từ lúc đến đây anh cứ thần người ra vậy?
- Ờm, anh đang suy nghĩ một chút về… công việc ấy mà. – Câu nói dối được anh nói ra một cách gượng gạo, nhưng anh không biết phải nói như thể nào với Diệp Hy nữa. Không lẽ lại nói rằng anh đang nghĩ đến một cô gái khác khi đang đi chơi với cô hay sao.
- Trời đất, dẹp hết đi. Em muốn anh được chơi vui vẻ. ok :v Giờ chúng ta đi ăn nhé. Hì.
- Ừ, đi thôi.
“ Mình nên trở lại là mình thôi, không thể như thế này mãi được.” Đó là tất cả những gì anh nghĩ lúc đó.
Nhưng mọi chuyện cứ như định mệnh xảy đến mà con người không thể ngờ được.
- Oppa, ppalli, eomeonineun ulileul gidaligossida. ( Anh à, nhanh lên đi, mẹ đang đợi chúng ta đấy. ) – Đâu đó vang lên giọng của một cô gái có vẻ đang vội vã, phía sau là một anh chàng đang xách một đống đồ vừa mua.
Bỗng … huỵch…
Cô gái đâm sầm vào một người trên phố. Chàng trai phía sau vội hốt hoảng chạy lại, vừa đỡ cô gái kia dậy, vừa xin lỗi rỗi rít:
- Chuesong hamnida. Jyeongmal chuesong hamnida. (Xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh.)
Rồi quay lại nói với cô gái:
- Haizzz, chinjja. ( Haizzz, thiệt tình.)
Cô gái xuýt xoa đứng dậy cúi đầu xin lỗi người kia. Khi ngẩng đầu lên, thật bất ngờ, trước mắt cô là…. anh. Kì Phong như chết đứng khi nhận ra người con gái anh luôn muốn gặp lại xuất hiện trước mặt mình như vậy. Cô cũng bất ngờ không kém khi gặp anh ngay trên mảnh đất Seoul này. Hai người cứ bất động nhìn nhau như vậy khi Diệp Hy và Eundong, anh trai Hyo Ki lên tiếng.
- Không ngờ lại gặp cô ở đây đấy. – Diệp Hy nói.
Hyo Ki như sực tỉnh.
- À, vâng. Chào cô. – cô cúi nhẹ đầu chào Diệp Hy.
- Em quen 2 người này hả? – Eundong quay sang hỏi Hyo Ki, rồi quay lại nói – Xin chào, tôi là Eundong, anh trai của Hyo Ki, rất vui được gặp 2 bạn. ( Bây giờ khỏi viết tiếng hàn cho mệt nhé :v )
Phong và Diệp Hy ngớ người ra, chỉ biết cúi đầu chào lại vì họ không biết tiếng Hàn.
- Anh ấy nói rất vui được gặp 2 người. Sao 2 người lại ở đây vậy? – Hyo Ki nhẹ nhàng nói.
- Tôi với Diệp Hy nghỉ phép nên qua đây chơi. Không ngờ lại gặp em ở đây. – Kì Phong ấp úng trả lời vì chẳng phải anh đến đây là để hy vọng gặp được cô hay sao.
- Ra vậy. hì.
Eundong bỗng sực nhớ ra điều gì rồi nói với Hyo Ki gì đó.
Cô quay lại nói với Kì Phong và Diệp Hy.
- Bây giờ em phải về rồi. Anh trai em nói là nếu muốn 2 người có thể về nhà em chơi, cũng gần đây thôi. Nhưng nếu 2 người đang đi chơi thì…. có thể từ chối cũng được.
“ Nhà cô ấy gần đây à?” – Diệp Hy thoáng nghĩ rồi nhìn qua Kì Phong. Có lẽ cô cũng đã hiểu được lý do anh muốn đến đây. Đồng ý đi Hàn Quốc với cô, ngay từ đầu, mục đích của Kì Phong đã là để gặp Hyo Ki. Cô nhận ra rằng cô không thể phủ nhận vị trí của Hyo Ki trong lòng Phong. Có lẽ phải chấp nhận thôi.
- Phong, anh đi cùng cô ấy đi. Em hơi mệt nên về trước cũng được.
- Sao anh để em về một mình được? Em…
- Em không sao mà. Em muốn anh làm những gì anh muốn. Em muốn nhìn thấy con người vui vẻ trước kia của anh. Bye nha. Em về đây. – Ngắt lời Phong rồi vội quay bước đi, cô không thể để anh nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc đó. Những giọt nước mắt này cô sẽ dùng để khóa chặt những tình cảm của mình đối với anh. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn một người con trai được hạnh phúc với người mà anh ấy yêu, dù người đó không phải cô.
3 người nhìn theo cho đến khi bóng Diệp Hy khuất trong dòng người tấp nập.
- Chúng ta đi thôi chứ. – Tiếng Eundong nói.
Hyo Ki nhìn Kì Phong rồi 3 người họ bước đi.
Nhà cô quả thật không xa là bao. Căn nhà khá lớn. Bước qua cánh cổng sắt, một người phụ nữ trung niên bước ra đón Hyo Ki và Eundong. Hơi ngỡ ngàng vì theo sau họ là một chàng trai xa lạ.
- 2 con về rồi hả, hơi muộn đấy. Ai kia vậy?
- Bạn con ở Việt Nam mẹ à. Anh ấy qua đây chơi ít hôm.
- Vậy sao? – Rồi quay sang Phong, không quên nở một nụ cười hiền hậu – Cháu vào nhà chơi nhé.
Kì Phong chỉ biết cúi đầu chào.
- Mẹ em nói anh vào nhà chơi. Hi. Anh qua đây chơi mà không biết một chút gì vể tiếng Hàn, ngộ thiệt á. Hehe :v
- Nè, không phải tôi không biết là em có quyền bắt nạt tôi đâu nhé. Hahaha.
Eundong và mẹ Hyo Ki có vẻ hơi ngạc nhiên vì thấy 2 người cười nói vui vẻ như vậy.
Bước vào nhà, Phong thấy một người đàn ông, có lẽ là bố của Hyo Ki. Anh cúi đầu lễ phép rồi nói một câu tiếng hàn gượng gạo :v
- Annyeong.. haseyo.
Hơi ngỡ ngàng, người đó chào lại rồi quay sang nhìn Hyo Ki. Cô tiến đến cười nói gì đó rồi dẫn Phong vào bếp.
Không còn vẻ ngại ngùng gì nữa, Kì Phong hành động như hồi anh “đột nhập” vào căn hộ của Hyo Ki ở Việt Nam vậy. Rõ ràng là con người vui tươi trước kia của anh đã hoàn toàn trở lại.
- Ha ha ha. Thì ra em cũng đảm đang ra phết. – Anh lên tiếng trêu chọc cô trong khi cô thì đang tất bật chuẩn bị bữa tối.
- Anh còn đứng đó trêu em hả? Mau lại giúp một tay đi. – Cô lườm anh một cái rồi nói như ra lệnh.
- Ok con dê. Hahaha.
Cô cũng cười, lâu lắm rồi cô mới được nghe cái điệu cười của anh, tiếng cười ngạo mạn nhưng cũng rất… ấm áp.
Hai người cứ vừa làm vừa lời qua tiếng lại như vậy mà không biết, gần đó có 2 ánh mắt đang nhìn họ, vừa nhìn vừa cười thầm :v
Bữa cơm cuối cùng cũng được dọn ra. Những món ăn Hàn thơm phức, nóng hổi nhìn đã thấy đói. Và tất nhiên là phải có Kimchi rồi.
Một bữa cơm gia đình có bố mẹ, anh trai Hyo Ki, anh và cô. Trong suốt bữa cơm, cô luôn là phiên dịch viên đắc lực cho anh. Mọi người hỏi thăm anh rất nhiệt tình. Ở đây anh có cảm giác như một gia đình thật sự, cảm giác mà chưa bao giờ anh có vì anh từ nhỏ đã lớn lên trong trại mồ côi.
Chợt đang ăn, cô giật mình vì câu nói của mẹ.
- Dea? ( gì ạ? )
Cô gần như hét lên. Thái độ của cô làm anh tò mò.
- Mẹ em nói gì mà em….? – Anh tròn mắt hỏi cô, liếc sang cả nhà thì thấy họ đang cười. :3
- Không…không có gì đâu, mẹ em nói đùa chút thôi mà… – Chả hiểu sao mà tự dưng mặt cô đỏ ửng lên. Không nói được gì nữa.
Thấy bộ dạng đó của cô, mọi người – trừ anh đang không hiểu gì – liền cười phá lên. Gia đình cô cũng thật vui tính quá mức. :v
22:00 p.m
Trời đã về khuya, hôm nay anh đã có một buổi tối thật vui vẻ với gia một gia đình Hàn Quốc, mà lại là gia đình của cô nữa chứ.
- Chào tạm biệt tiếng hàn là gì vậy? – anh khẽ ghé vào tai cô hỏi nhỏ.
Khẽ cười, cô ghé lại vào tai anh: “ Annyeonghee kyeseyo.”. cô nói chậm từng âm một cho anh nghe.
- Hì. – anh khẽ gãi đầu cười. Có lẽ bất đồng ngôn ngữ vẫn làm anh có đôi chút bối rối.
Cô cũng cười mà không để ý đến những ánh mắt của gia đình đang nhìn cả cô và anh.
- Cũng muộn rồi, em nói hộ tôi với 2 bác và anh Eundong đi.
Hiểu rằng đã đến lúc anh phải về, cô quay qua nói với gia đình. Rồi mọi người đứng dậy tiễn anh ra cửa.
Anh cúi đầu chào và lễ phép:
- Annyeonghee kyeseyo!
- Annyeonghee kaseyo! – Mọi người đáp lại, riêng cô thì bật cười.
- Con tiễn cậu ấy một đoạn đi, Hyo Ki. – mẹ cô nhẹ nhàng nhắc.
Cô gật đầu rồi cùng anh đi ra.
- Lúc nãy em cười cái gì vậy hả? Tôi nói tiếng hàn tệ lắm à? – Vừa cười anh vừa hỏi.
- Anh hỏi em để nói với gia đình em mà cần gì phải ghé vào tai em chi? Ngốc quá chừng. hehe.
- Này này, lần đầu có người nói tôi ngốc đấy nhé. Cho em biết, tôi không chỉ đẹp trai mà từ nhỏ đã được gọi là thiên tài đấy. hahaha.
- Lại cái vẻ ngạo mạn này. :3 Nhưng đây mới đúng là Kì Phong mà em biết. À. Sao anh cứ xưng tôi hoài vậy, xưng anh một cái xem nào.
- Hả?.... Tôi… quen rồi…. – tự nhiên anh ấp úng lạ.
- Anh không muốn thì thôi. – Cô vừa quay đi vừa nói rồi đi trước luôn.
Sợ cô giận, anh vội chạy theo kéo tay cô.
- Tôi, à… Anh không có ý gì đâu. Em đừng giận…
Cô quay lại… Bất chợt vỗ mạnh vào vai làm anh giật mình:
- Ai giận mà anh làm quá lên thế. Hahaha.
Bị cô lừa cho một cú khiến bao nhiêu ngại ngùng biến mất.
- Em dám lừa anh hả? Thật to gan… hahaha…. À, lúc nãy mẹ em nói gì với em vậy?
Bị nhắc đến chuyện này, tự nhiên cô lại giật mình khiến anh càng cảm thấy tò mò…
…………………………..
Đã đến trạm xe buýt.
- Thôi, đến đây được rồi. Em về đi. Hẹn gặp em ở Việt Nam nhé.
Nhìn anh một lúc, cô khẽ nói:
- Em định sẽ… không về Việt Nam nữa.
Tròn mắt nhìn cô, anh vội hỏi:
- Tại sao vậy?
- Em đã hoàn thành xong việc học hành ở Việt Nam rồi. Với lại, ở đó có những kí ức không vui mà em muốn chôn vùi. Trở lại đó, em sợ sẽ….
Anh lặng người, có lẽ nào, đây sẽ là lần cuối anh gặp cô. Cái tin như sét đánh ngang tai kia làm anh không làm sao thoát được khỏi cái cảm giác hụt hẫng đến lạ lùng này. Tận thâm tâm anh luôn muốn được gặp cô như hồi ở Việt Nam. Anh không biết có nên níu kéo cô không, hay là…..
- Vậy là em sẽ không trở về Việt Nam nữa… à?
- Dạ…
Rồi bao trùm lên tất cả là màn đêm yên tĩnh với ánh đèn đường vàng vọt. Có vẻ như ai cũng có điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào và bắt đầu từ đâu. Hai người cứ lặng im như thế cho đến lúc xe buýt đến, chuyến xe cuối cùng trong ngày…
- Vậy thôi, anh đi nhé… – anh khẽ nói lên vài từ rồi cổ họng anh như nghẹn lại.
- Chúc anh đi bình an… Em… sẽ không quên anh đâu. – cô nói rồi quay đầu bước đi. Vì sao ư? Cô không muốn anh thấy những giọt nước mắt của cô, không muốn cho anh thấy cô…. muốn ở bên anh như thế nào.
Khi tiếng còi xe buýt vang lên cũng là lúc cô nghe đằng sau …….
- YAA…. SARANGHEAYO, LEE HYO KI!
Cô đứng sững lại khi nghe chính tên mình ở cuối câu nói đó. Có phải….
Đúng vậy, là anh. Lời tỏ tình vang lên trong đêm tĩnh lặng dường như có thể đánh thức cả thế giới vậy. Cô định quay lại thì một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Là anh đang ôm cô, ấm áp và bình yên. Cảm giác còn hơn cả cái ôm đầu tiên mà anh trao cho cô trong buổi tiệc hôm ấy. Ghé vào tai cô, anh khẽ thì thào:
- Anh không thể để em tự ý bước ra khỏi cuộc đời anh như vậy được. Anh vốn rất ngạo mạn mà em biết chứ?
Rồi anh mỉm cười, cười vì cuối cùng anh cũng đủ can đảm để nói ra điều ấy, rằng ANH YÊU CÔ.
Cô không biết nói gì nữa, cứ để anh tiếp tục ôm cô như vậy. Một lúc, anh xoay người cô lại, nói tiếp:
- Cùng anh về Việt Nam nhé.
Khuôn mặt cô đang đầy những giọt nước mắt nóng hổi. Cô phải làm sao đây? Có về với anh ấy không khi mà quá khứ ở Việt Nam sẽ có thể lại dày vò cô một lần nữa…. Ngước lên nhìn khuôn mặt anh đang sốt sắng chờ đợi một câu trả lời rồi cô lại cúi đầu xuống. Bàn tay anh vẫn đặt trên vai cô vững chãi, bình yên.
Cô…khẽ gật đầu.
Có lẽ đây sẽ là quyết định sẽ thay đổi cuộc đời của cô, từ giờ, anh sẽ là điểm tựa cho cô, là nơi để cô có thể trông cậy, có anh, quá khứ sẽ không là gì cả.
Anh vui mừng nhẹ ôm cô vào lòng, kết quả này vượt quá tưởng tượng của anh. Chợt cô khẽ thì thào.
- Anh có biết, lúc ăn cơm, mẹ em đã hỏi em điều gì không?
- Cái điều mà em muốn giữ bí mật đó hả? hah, em không muốn nói thì thôi cũng được.
- Mẹ em bảo: “ Con sẽ lấy người đàn ông này phải không?”.
- Haha. Vậy em tính sao?
- Tất nhiên là… em cần anh nói chuyện với gia đình em. Hì.
Mọi chuyện là như vậy, đến rồi đi rât tự nhiên. Một cơn mưa định mệnh cho họ gặp nhau, rồi yêu nhau, và còn…. ở bên nhau suốt đời nữa…
CLAP CLAP CLAP….
Gì vậy, anh vội buông cô ra. Hai người sững sờ vì bố mẹ và anh trai Hyo Ki từ đâu bước ra vỗ tay rầm rộ…
- Mọi người… sao lại ở đây? – Cả 2 ngạc nhiên cùng hỏi ( Mỗi người một thứ tiếng :v )
- Tất nhiên là phải ở đây chứ, không thì làm sao chứng kiến được con gái ta đã được cầu hôn như thế nào. Hahaha…
- Chúng con nói với nhau bằng tiếng Việt mà, sao mọi người biết có phải cầu hôn hay không?
- Thế con quên chúng ta là gia đình của con à? Vẻ mặt của con đủ nói lên tất cả rồi. Hahaha…
- Mọi người thật là… - Cô khẽ cằn nhằn mà miệng thì vẫn không thể tắt được nụ cười mỉm đầy e thẹn.
………………………………………………………….
Vài ngày sau, có một chuyến bay từ Hàn Quốc về Việt Nam mang theo một chuyện tình đẹp giữa 2 con người. Từ giờ, đất nước Việt Nam sẽ là nơi 2 người bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà anh gọi cô là Vợ còn cô sẽ gọi anh bằng 2 tiếng ÔNG XÃ.

- The end -





Được sửa bởi leehyoki ngày Wed Jul 29, 2015 5:07 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
44
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Động Lười
:
Kẹo Hết Hạn
Kẹo Hết Hạn

Kẹo Hết Hạn
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 44
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Động Lười
Không dùng màu đỏ hay màu quá mờ/quá sáng trong bài viết, phải có đầy đủ các thông tin:

Name:

Author:

Category:

Rating:

Status:

Warning:

Casting: ( nếu có)

Bạn vào topic https://truyensangtac.forumvi.com/t8-topic đọc để biết rõ và chỉnh sửa lại nhé.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất