II. LỚP HÀNG ĐẦU CỦA TRƯỜNG HÀNG ĐẦU“Xem nào lớp 10S ở tầng 10 của tòa nhà A1… chắc là vất vả đây. Bắt đầu leo nào… Tầng 1… tầng 2… tầng 3… tầng 4… lớp 10S chết tiệt… tầng 6… tầng 10 chết tiệt… tầng 8… tòa… nhà A…1 chết tiệt… tại sao đám người kia cứ chỉ trỏ và khúc khích nhỉ… trông y hệt lũ khỉ…cuối cùng thì… tầng 10… cuộc đời của mình thật bất hạnh…”
Dừng lại để thở 5’, chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho hàng chục ánh mắt soi mói sẽ đổ dồn vào “sinh vật lạ” là nó đây, nó bước vào lớp 10S. Nhưng không có truyện gì xảy ra cả. Lớp học này có vẻ rất lạ so với những lớp khác nó đi qua nãy giờ. Rất im ắng, không ồn ào gì cả và hình như tầng 10 chỉ có duy nhất 1 lớp này. Mọi người trong lớp mỗi người làm một việc riêng: chơi game, nghe nhạc, làm toán,… có vẻ chẳng ai quan tâm tới một người lạ đang đi vào trong lớp. Vào chỗ ngồi rồi, nó bắt đầu nhìn quanh “bạn học” của mình. “1, 2, 3, 4, bao gồm mình nữa là được 5 người… lớp VIP hay sao mà chỉ có từng này học sinh? Không biết học phí có gì khác không nhỉ? Mình chẳng có đồng nào để đóng thêm tiền học đâu…”. Đang mải mê tính toán xem liệu nó có đủ khả năng xin thêm một suất học bổng nữa không nếu học phí lớp này cao hơn thì…
- Cậu từ đâu chui ra mà trông rách rưới thế? – người ngồi bàn trên của nó quay xuống thân thiện hỏi.
- Hở?
- À nếu cậu chưa biết thì tớ tên là Kisame, tớ thích môn Mỹ thuật, thích đọc manga, xem anime, tớ đặc biệt không thích mấy môn thể thao nào mà gây toát mồ hôi và tớ cung Song Tử.
- Tớ chưa biết thật… tớ tên là Kira.
Người bàn trên vẫn nhìn nó chờ mong.
- Tớ cũng thích xem anime… manga thì tớ không đọc nhiều lắm vì không có tiền mua mà đọc trên mạng thì đau mắt…
- Đáng thương quá! Nếu cậu thích thì tớ có thể mang tới lớp chúng mình đọc chung.
- Cậu không cần…
- Cậu không thích gì?
- … tớ không thích đám đông…
- Đúng rồi. Mấy chỗ đấy cũng dễ làm toát mồ hôi lắm…
- …
- Số điện thoại của cậu?
- Tớ không có di động, số điện thoại nhà thì là 2212220... Cậu đang chép tất cả vào sổ đấy à?
- Uhm… cậu thấy đấy lớp chỉ có 5 người thì cũng nên hiểu rõ nhau 1 tí. Địa chỉ nhà cậu?
- Số nhà 12, ngõ ***, đường ***…
- Tớ có thể tới chơi không? Thỉnh thoảng thôi?
- Cũng được.
- Tớ chụp 1 tấm của cậu nhé?
- Cũng được.
*tách*
- Cậu không làm dáng à? Nhìn này… ảnh này còn chẳng đủ tiêu chuẩn để làm ảnh thờ. – Kisame vừa nói vừa dán tấm ảnh mặt đơ của nó vào cuốn sổ màu hồng của cậu. – Kira phải không? Nghĩa là thông minh? Chắc bố mẹ cậu có học thức lắm?
- Tớ cũng không chắc lắm. Tên đấy có thể do nữ tu đặt cũng nên, tớ chưa bao giờ hỏi cả.
- Nữ tu?
- … ở viện mồ côi ấy mà.
- Đáng thương quá, thảo nào cậu còn không mua nổi manga để đọc…
- …
Mỗi người mải làm một việc riêng nên không ai để ý một phụ nữ vừa bước vào lớp cho tới khi một giọng nói vang lên.
- Chào các em!
Cả lớp đồng loạt ngẩng lên nhìn người phụ nữ lạ mặt. Người phụ nữ - theo đánh giá của nó – thì là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn; đôi mắt xanh biếc màu biển sâu thăm thẳm; hàng lông mi cong vút, rợp bóng; mái tóc màu vàng uốn lượn, mềm mại buông xõa hai bên vai càng thêm nổi bật với bông hoa đen huyền gắn một bên tóc. Người phụ nữ mặc một bộ váy khoét hai bờ vai nhỏ nhắn, gợi cảm. Cô nở một nụ cười thật tươi rồi khẽ đảo mặt quanh cả lớp.
- Xem nào Dosu, Sam, Light và ồ ồ ồ… chúng ta có hai thành viên mới toanh này!
Người phụ nữ bước xuống bục giảng tiến những bước yểu điệu về phía Kisame và Kira. Cô cúi xuống Kisame trước tiên, vòng một thấp thoáng hiện ra khi cô làm như vậy.
- Để cô đoán. Em là Kisame phải không?
- Vâng ạ! – Kisame đẩy ghế đứng dậy – Chào mọi người, mình tên là Kisame, rất vui vì năm nay mình sẽ được học với các bạn, những người xuất sắc nhất học viện Tokyo này! Mong được mọi người giúp đỡ thêm ạ!
Không một tiếng động ngoại trừ tiếng vỗ tay của cô giáo kia.
- Tốt lắm. Màn giới thiệu rất xuất sắc và ấn tượng. – Cô khẽ chếch người sang phía Kira – Còn em, hẳn là Kira?
- Vâng.
- Em không có gì để nói với các bạn sao?
Kira bất đắc dĩ đẩy ghế đứng dậy.
- Mình tên là Kira. Mong được mọi người giúp đỡ.
Lại chỉ có tiếng vỗ tay của cô giáo kia.
- Good, good! Perfect! Vậy hẳn là tới lượt cô giới thiệu bản thân rồi. Đây là dành cho những người mới chưa biết cô, hay có thể biết rồi nhưng quên mất. – cô khẽ mỉm cười, nhìn xung quanh – Cô tên là Cho, nghĩa là bươm bướm hay xinh đẹp, các em có thể hiểu theo nghĩa nào cũng okay. Cô sẽ dạy tiếng anh cho lớp 10S, đấy là trong trường hợp các em còn chưa quá good để cho cô cơ hội dạy học. – Lại mỉm cười và nhìn xung quanh một lần nữa. Vô tình ánh mắt của Kira và cô Cho đụng nhau, chợt nó thấy nhói lên ở tim… - Okay, có vẻ mọi thứ đều fine cả rồi. Vậy thì chắc bây giờ cô phải đi xuống dưới kia để góp sức chuẩn bị cho lễ khai giảng thôi. Chốc nữa, 8h các em nhớ có mặt đầy đủ ở hàng ghế lớp mình nha. Đặc biệt là Dosu, học sinh CƯNG của cô đấy, nghe không?
- È… - người con trai tóc màu kaki, ngồi trên Kisame vừa trườn người xuống, cúi mặt xuống bàn, vừa gật gật đầu.
- Oh no no no… don’t “è” với cô, năm ngoái em trốn lễ khai giảng đã mang lại một nỗi nhục nhã cực kì, cực kì to lớn cho cô rồi đấy. Năm nay mà còn vậy thì… - cô giáo Cho vừa mìm cười vừa giơ ngón cái lên, vẽ một đường tử nhẹ nhàng qua cổ - hiểu chứ?
- Vâng ạ. – Dosu lại gật gật quả đầu rối bù.
- Và chỉnh lại cả quần áo đi nhé – Cô Cho nháy mắt rồi bước đi.
“Màu tóc cậu ta đẹp thật. Không biết mặt mũi sao nhỉ?” Kira vừa nghĩ vừa nhìn qua Kisame để ngắm mái đầu rối bù, vàng nhạt lại đang cắm xuống bàn.
- Cô giáo của mình cool, nhỉ? – Khuôn mặt Kisame lại hiện lên trước tầm mắt của Kira.
- Hở?
- Xem nào 7h30 rồi. Tớ nghĩ nên xuống xem hàng ghế lớp mình đi là vừa. Cậu đi luôn chứ?
Kira thoáng nghĩ tới 10 tầng cầu thang đang đợi tiêu tốn ít nhất của nó 10’ để đi xuống thì gật đầu. Kisame và Kira cùng đứng dậy, băng qua mấy 2 hàng ghế, tiến ra cửa lớp. Kira đang định rẽ về bên trái thì Kisame gọi.
- Thang máy bên này cơ mà! Cậu đi đâu đấy?
“À… ra là có thang máy. Thảo nào bọn nó cười mình… cuộc đời của mình thật đen đủi…”
Xuống tới hội trường rồi, hai đứa bắt đầu đi tìm hàng ghế lớp mình.
- Xem nào 10A, 10B, 10D, 10E, 11A,… Kì vậy? 10S đâu?
Kira cũng nhìn quanh nhưng không thấy một tấm biển nào ghi 10S cả.
Đến 10’ sau, hai đứa vẫn còn đang bối rối nhìn nhau không biết xử lí ra sao thì có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của Kira. Nó quay lại, là một cô gái.
- Đi theo tôi, lớp mình đằng này.
Nói rồi cô gái băng băng dẫn đầu hai đứa băng qua đám đông, lên trên bục cao mà mới vừa nãy nó nghi ngờ.
- Hai cậu có thể ngồi đây bây giờ hoặc đợi một lúc nữa tới màn giới thiệu rồi mới bước vào cũng được.
Cô vừa nói vừa chỉ vào một dãy 5 chiếc ghế bọc nhung đỏ trên bục. Kira và Kisame vẫn đứng đơ người.
- Hàng ghế danh dự giành cho lớp học “Special” ấy mà. – Cô gái kia khẽ mỉm cười, một nụ cười nó trông rất quen. – Vậy thôi tôi phải đi đây nhé. Tôi phải chuẩn bị cho bài phát biểu loằng ngoằng của mình.
Cô gái kia quay người đi, bỏ lại 2 đứa còn đang lơ ngơ nhìn nhau trên bục cao. Một lúc sau, Kira nhìn quanh thì thấy vài người đang bắt đầu để ý bọn nó và chỉ trỏ.
- Tớ nghĩ bọn mình nên tạm thời xuống đã.
- Ừ. Đứng cao thế này tớ sắp thành thú lạ mất. – Kisame tán thành.
Vậy là 2 đứa lại đi xuống, bối rối với việc không biết phải đứng đâu cho hợp lí.
Khoảng 5’ sau thì có tiếng loa vang lên: “Mọi học sinh ở các lớp hãy về vị trí lớp mình, chuẩn bị cho lễ khai giảng sẽ bắt đầu trong 10’ nữa.” Đám đông xung quanh bắt đầu di chuyển về vị trí lớp mình. Kira nhìn lên trên hàng ghế bọc nhung đỏ trên bục, vẫn chưa có một ai trên đó cả.
- Tớ nghĩ chúng mình cũng nên về vị trí thôi.
- Ý cậu là mấy chỗ cao cao kia á? – Kisame hỏi.
- Còn chỗ nào ngồi đâu?
Kisame cũng nhìn quanh.
- Đúng vậy.
- Thế thì lên thôi.
Hai đứa lại cùng nhau tiến lên phía bục cao, ngồi vào hàng ghế đỏ của mình. Kira đưa mắt nhìn xuống dưới, hàng triệu ánh mắt xoi mói đang nhìn chằm chằm vào bọn nó.
- Ngồi gì kì quá! Tớ thấy mình như con Người Tuyết trong vườn thú á.
- Vườn thú có Người Tuyết hả? – Kira khẽ nhướn mày.
- Không, nhưng nếu có nó sẽ khổ sở y hệt bọn mình bây giờ.
Tiếng loa lại một lần nữa vang lên cắt đứt cuộc đối thoại của bọn nó: “Bây giờ để bắt đầu lễ khai giảng tôi xin giới thiệu những người dự buổi lễ ngày hôm nay. Ngài Tổng thống Haro, - một người đàn ông tóc hoa râm đứng lên, khẽ gật đầu với đám đông – ngài Bộ trưởng Kasa, ngài Thứ trưởng… - vậy là lần lượt mọi người đứng lên theo tên gọi của mình – và những học sinh danh dự của năm học này: Dosu – từ phía cửa một người con trai với mái tóc kaki, đôi mắt cam, miệng khẽ nhếch, một tay đút túi quần, một tay vừa đi vừa vẫy với đám đông xung quanh bước vào, Kira thoáng nghe thấy tiếng rú cố kìm nén của một vài đứa con gái vang lên – Ten – cũng từ phía cửa một cậu con trai đi vào, cậu có mái tóc màu đen tuyền, đôi mắt màu biển sắc lạnh, miệng không hề nhếch, cũng không hề nhìn quanh, đầu ngẩng cao cậu đi từng bước từ tốn vào hội trường, đi qua đám đông đang xì xào kích động, lên bục cao và ngồi ngay bên cạnh Dosu. Kira để ý một chiếc tai nghe màu gần như trong suốt bên tai của cậu tên Ten này.
- Tiếp theo là Kira, Kisame – Kira còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy tên mình lướt qua – Và cuối cùng, cô gái chúng ta đều biết và ngưỡng mộ, Light!!!
Vừa dứt lời thì cả hội trường chấn động, tiếng vỗ tay rào rào như sấm nổ vang lên lấn áp mọi âm thanh khác.
Từ phía sau hậu trường, cô gái ban nãy giúp Kira và Kisame tìm chỗ ngồi bước ra. Cô tiến từng bước nhẹ nhàng và thật điềm tĩnh so với đám đông đang rầm rộ bên dưới. Bước lại gần mic, cô bắt đầu nói: “Thưa các bạn, khi những bông hoa anh đào đang bung nở trong sắc xuân…”.
Khi Light nói thì lập tức mọi tiếng ồn lập tức lắng xuống, không một tiếng động. Lúc này Kira mới có dịp ngắm kĩ cô gái tên Light này. Cô có thân hình khá bé nhỏ, mái tóc, màu mắt, nụ cười đều trông rất quen, hình như nó đã thấy ở đâu rồi…
Light đã nói hết, lập tức bên dưới lại một tràng pháo tay bùng nổ, Kira còn nghe lẫn đâu đó vài tiếng huýt sáo.
Tiếp nối màn phát biểu của Light là một số các tiết mục khác mà Kira không để ý vì đang mải nhớ xem đã từng gặp Light ở đâu chưa.
“Cậu ta trông thật sự rất quen… lại rất xinh đẹp… nếu gặp rồi thì hẳn mình phải nhớ chứ nhỉ??”
Cuối cùng lễ khai giảng kết thúc mà Kira vẫn không thể nhớ thêm một chút gì về cô gái Light này.
***
- Okay! Vậy là lễ khai giảng đã kết thúc tốt đẹp!
“Phải rồi trông cậu ta giống cô Cho!”
Cô Cho lại mỉm cười và nhìn quanh lớp một lần.
- Hẳn là các em đều đã nắm rõ thời khóa biểu của lớp rồi phải không? Không còn câu hỏi nào khác chứ? Okay! Good! Lớp giải tán ở đây. Light này, cô có thể gặp em một chút không?
“Chắc hẳn 2 người họ có quan hệ họ hàng gì đấy. Mà sao mình cứ nghĩ mãi vè chuyện này nhỉ?”
- Hey Kira, về chứ sao lại đơ mặt ra thế? – Kisame khẽ vỗ vai Kira làm nó bừng tỉnh.
- Uhm… về đây.
“Vậy là kết thúc ngày đi học đầu tiên rồi. Có một số chuyện hơi nằm ngoài dự đóan một chút nhưng không sao. Từ hôm sau mình chỉ cần cố gắng hết sức học là được!” – Kira thầm nghĩ trên đường về nhà và miệng nó khẽ cong lên một nụ cười.