Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover

*Tên truyện:Anh Là Ánh Sáng Đời Tôi

*Tên tác giả: Anh Thư

*Rating: Không

*Thể loại:Tình cảm
[/center]


*Nội dung: Đời người luôn trải qua vô vàng biến cố, có đôi khi bản thân cô trượt tới bước đường cùng vẫn không biết là tại sao. Mất đi tất cả, chìm vào vô vọng, nhưng bên cạnh cô, anh vẫn tồn tại, mang tới cho cô ánh sáng từ bóng tối cô tịch. Anh là tia sáng trong đời cô, anh soi đường cho cô bước hết cuộc đời này, cùng cô trải qua bao thăng trầm của năm tháng.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 1: Du học

Ngọc Phương ngồi trên một chiếc xe lăn, nơi tầm mắt cô hướng ra sự thanh bình của cuộc sống, nhưng trong đôi mắt đen thăm thẳm kia, là một màu đen cô tịch.

Thế giới? Ánh sáng? Tất cả với cô chỉ còn là trong ký ức nhỏ nhoi mà suốt cả đời này có lẽ, cô không bao giờ được nhìn thấy chúng, được cảm nhận sự ấm áp đầy sức sống của thế giới ngoài kia.

Cuộc đời cô vốn dĩ không có gì gọi là đặc sắc cả. Vừa mới chào đời, bố cô gặp sự cố máy bay, năm đó, ông đã bỏ lại mẹ cô. Sau đó, bà ra đời bươn chải, thay chồng gánh vác gia đình, suốt bao nhiêu năm dài đăng đẳng chăm lo cho cậu em trai và một cô con gái vừa mới lọt lòng. Cả đời bà thật khiến người ta xót xa.

Hà Diên Vĩ, cái tên mà cô luôn khắc cốt ghi tâm dù cho là bao nhiêu năm đã trôi qua. Anh rất tốt, gặp anh là điều may mắn nhất của đời cô.

Năm đó, cô mười tuổi, lần đầu tiên gặp anh là vào một ngày tết nguyên đán. Khi đó, cô đang khóc lóc, vòi vĩnh mẹ cô chiếc xe tăng đã bị tịch thu hai ngày trước, cô khóc đến thê thảm, nằm lăn lê ở trước cửa ra vào ăn vạ với mẹ, còn dọa là sẽ bỏ nhà đi bụi.

Mẹ cô hết nói nổi, tuy vậy bà tuyệt đối không đưa cho cô. Con gái bà rất kỳ lạ, khi hiểu chuyện đến nay, con bé chỉ thích những đồ chơi của con trai như xe tăng, máy bay chiến đấu, hay súng chẳng hạn, cô chưa bao giờ đụng đến búp bê, hay chơi đồ hàng như những đứa con gái khác. Có lẽ, thời gian bà vất vả, bôn ba ngoài đời, cậu con bé luôn ở cạnh nó, cho nên nó bị ảnh hưởng bởi Lý Ảnh Quân.

Cô nằm xuống thảm đặt trước cửa, hết lăn sang trái lại lăn sang phải, giày dép trên kệ đều bị cô quậy cho tan tành như một bãi chiến trường không hơn. Sau đó, có tiếng mở cửa, Lý Ảnh Quân nhìn thấy cô lập tức nhíu mày. Bình thường đã rất cưng chiều cô cháu gái nhỏ này, thấy cô thê thảm như vậy, cậu cũng hơi xót xa.

“Con làm sao vậy? Lại bị mẹ mắng à?” Cậu bế con bé lên, không ngại cả người nó bẩn mà đặt lên sô pha, phía sau cậu, một người khác cũng nhảy bổ vào.

“A, chào chị, đây là cháu gái cậu à, xinh quá, chào em.”

Anh hí hửng, tự nhiên như nhà của mình. Xinh? Cô còn có mắt, còn biết bản thân mình sau khi ăn vạ bộ dạng đáng sợ như thế nào, con người này…

Đó là ấn tượng đầu tiên về anh, anh là Hà Diên Vĩ, lần dầu nghe cái tên này, cô đã chạy vội ra ngoài vườn, trỏ vào khóm hoa diên vĩ mà cười: “A, cậu chính là một đóa hoa xinh đẹp.”

Cô gái nhỏ Lý Ngọc Phương bề ngoài là một đứa trẻ vô tư, ngây ngô, pha chút tinh nghịch, nhưng thật ra lại rất trọng tình cảm. Còn nhớ những ngày anh mượn danh nghĩa “bạn thân” để đến gặp Lý Ngọc Phương, hay những cái kẹo, những chiếc vòng tay xinh đẹp anh mua tặng cô, cô đều cất giữ cẩn thận, chưa một lần dùng tới nó.

Thời gian dần trôi qua, anh lấy được không biết bao nhiêu cảm tình của cô, cô gọi anh bằng cậu, anh cũng yêu thương cô như một cô cháu gái giống Lý Ảnh Quân.

Năm cô 12 tuổi, lần đầu tiên bước sang một ngưỡng cửa mới của tuổi thơ, người đưa cô đến mái trường cấp hai không phải là mẹ cô, mà là hai người cậu thân yêu. Lúc đó, cô bị mọi người trêu chọc đến xấu hổ, mấy ngày liền luôn tỏ ra cáu gắt, xa cách với cả hai.

Hay những lần Diên Vĩ đưa cho cô cái kẹo, Ảnh Quân đều mượn cớ sẽ ảnh hưởng đến răng, năm lần bảy lượt hù dọa cô sẽ không còn một cái răng trên hàm cho nên tiện tay “nhận” hậu quả giúp cô.

Có lần, trên đường đi học về, Ngọc Phương gặp phải một nhóm côn đồ lớp trên, cô bình thường ngang bướng, gặp những kẻ chướng mắt tuyệt nhiên sẽ khinh bỉ không thôi. Bọn chúng gây sự, cô bỉu môi khinh miệt liền bị bọn chúng đánh cho một trận nên thân, nhưng mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cô trời sinh ngang ngạnh hơn người, bọn chúng đánh cô? Hai người cầu thân yêu của cô để làm cảnh ư? Ngay sau ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến hai chàng trai dạy dỗ một dám ranh con mới lớn dám động vào cô cháu gái xinh đẹp của họ.

Một ngày, khi đi học về, cô thấy mẹ đang bận rộn làm hồ sơ gì đó, cô sán lại gần thăm dò: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

“Làm hồ sơ cho cậu con.”

“Hồ sơ gì ạ, tại sao cậu cần hồ sơ, con cũng muốn có,mẹ, làm cho con với.”

Mẹ cô hết nói nổi, đứa trẻ này, vẫn là hiếu thắng như vậy.

“Con gái, tuần sau, cậu con và cậu Diên Vĩ sẽ đi du học ở Đức, đến lúc đó thì khỏi lằng nhằng hai ông già phiền phức gì đó nữa rồi nhé.”

Du học? Tuần sau ư? Sau cô không biết, sao không ai nói cho cô biết cả. Đúng vậy, lúc trước cô thường than thở với mẹ, hai ông già kia phiền đến mức nào. Họ luôn léo nhéo bên tai cô là con gái gì mà phải nhu mì, muốn nhu mì phải mặc váy. Còn độc ác tước đoạt đám khủng long cô sưu tầm, mà thay thế bằng một đống búp bê, gấu bông gì đó. Khi ấy, cô chỉ hận không thể đá văn hai con người này sang hành tinh khác ngắm dãy ngân hà.

Nhưng mà bây giờ, họ sắp phải ra đi? Có phải cũng giống như người bố mà cô chưa từng gặp mặt một lần, mãi mãi rời xa cô hay không? Trong lòng cô luyến tiếc, cuối cùng đêm đó cô không thể ngủ được, hồi ức của hai năm vui vẻ kia cứ quanh quẩn trong đầu cô.

“Khi nào cậu sẽ trở về?”

Đó là câu duy nhất mà cô có thể nói được khi ở sân bay, sau đó, cô níu chặt gấu áo hai người cậu rồi òa khóc nức nở. Cô không hiểu vì sao mình khóc, chỉ là trong lòng cảm thấy mất mác, rất khó chịu.

Ngày đó, Hà Diên Vĩ cũng khóc rất nhiều, nếu không phải Lý Ảnh Quân hai tay kéo anh lên máy bay thì có lẽ anh đã vứt bỏ hành lý, dắt tay Lý Ngọc Phương trở về nhà rồi.

Nhưng chuyện đó, mãi không xảy ra.

Lý Ngọc Phương ngày ngày buồn bã, hôm nào cô cũng đều đặn gọi điện thoại để nói chuyện với cậu, nhưng lần nào cũng khóc rất thảm thương, ngay cả Diên Vĩ bình thường thích trêu đùa, hay cười như vậy, nghe cô khóc cũng không thể kìm lòng.

Dần dần, chỉ còn cô nói chuyện với cậu, lần nào cô đòi gặp Hà Diên Vĩ, anh đều tuyệt tình né tránh.

Cô không biết những năm tháng sau đó, cô không còn liên lạc với cậu nữa, cô sống ra sao? Dựa vào cái gì để ngày ngày cười đùa như trước kia.

Người ta nói trẻ con mau hờn cũng mau quên, nhưng mà, việc thiếu vắng đi những thứ quen thuộc bên cạnh mình, làm cô luôn cảm thấy chạnh lòng, xót xa. Đặc biệt là đồi với một đứa trẻ đa sâu đa cảm như cô, đây không phải là ngoại lệ.




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
truyện hay nhưng hơi ngắn nhok nên viết từ 3-4 trang word là đc



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
aino minako đã viết:truyện hay nhưng hơi ngắn nhok nên viết từ 3-4 trang word là đc
em đã cố gắng hết sức



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 2: Biến Cố

Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, cô đã không còn thường xuyên cười, không còn nhí nhố chạy lanh quanh nữa. Cô chăm chỉ học hành, ngày này qua ngày khác chỉ biết đến học, học và học.

Đến năm 16 tuổi, một người bạn cùng bàn tỏ tình với cô. Cô không biết, nhưng có lẽ cô đã thiếu vắng cái gọi là tình cảm quá lâu, lâu đến mức cô có thể nhìn ra trên đời này, trơ trội mình cô, sau đó, cô lại dễ dàng chấp nhận chàng thanh niên ấy.

Cậu ta ư? Thành tích học rất xuất sắc, nhưng bản tính lại rất lạnh nhạt. 16 tuổi nhưng tâm cơ rất thâm sâu, cô không hiểu vì sao mình lại để ý đến loại người như cậu ấy.

Có lẽ vào những chiều nắng hạ, cô vô tình bắt gặp cậu ngồi trơ trội mình giữa sân trường, ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm kia. Hay những buổi tan trường, cậu ta tần ngần nhìn về phía xa xa thành phố trong cái giá rét của mùa xuân.

Cô độc.

Con người này rất giống cô, bên cạnh cậu không có ai cả, chỉ là sự cô độc bao trùm, có lẽ vì như vậy, cô cảm động, dễ dàng chấp nhận cậu như thế.

Năm đó, trời giá rét vô cùng, cậu đột ngột xuất hiện ngồi cạnh cô, như ma như quỷ làm cô toát mồ hôi lạnh.

Đẹp. Cô phải công nhận là ngoài cậu cô ra thì trên đời này lại có người đẹp đến như vậy. Nhưng mà…

Bạn cùng bàn lại đẹp như vậy, cô luôn chịu đủ những ánh nhìn ganh tị của các nữ sinh khác. Người này vào lớp, cho dù có cạy miệng hắn, hắn cũng không buồn phun ra nữa chữ. Suốt một học kỳ, cô chỉ nói được với hắn một câu, và được hắn ưu ái đáp lại bằng một chữ “ừ”.

Cô làm người có quá thất bại không? Đây là loại người gì vậy.

Cô lại không nhớ sau đó, bằng cách nào, cô tiếp cận được hắn. Có lẽ cũng chính từ năm mười sáu tuổi, cô tìm lại được nụ cười ngây ngô ngày nào.

Sau đó, cô và hắn quen nhau. Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng cậu thiếu niên nhưng thật ra lại vô cùng ấu trĩ và đáng ghét, bản tính hay chấp vặt, có chuyện khúc mắc luôn giấu trong lòng, hay hờn hay dỗi, thật ra nhiều lúc không thể xác định ai mới là nam chính trong cuộc tình này đây.

Khoảng thời gia đó, là hai năm, thật sự rất hạnh phúc. Khi rảnh rỗi, hắn lại nấu ăn cho cô, có lúc còn cười nhạo cô lười biến thế này, thế kia, nhưng với cô, đó lại là sự thâm tình mà cả cuộc đời này cô cần.

Đời người, cho dù có hạnh phúc nhiều đến mức nào thì đó cũng chỉ là một hoài niệm. Ai rồi cũng sẽ gặp những biến cố, nó hoặc sẽ làm cho cuộc sống cô trở nên thú vị, hoặc sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.

“Này, Ngọc Phương.”

“Á, cậu….”

Đó là khi cô mười tám tuổi Lý Ảnh Quân đột ngột trở về. Cô ngày đó, khóc lóc còn thảm thiết hơn.

“Sao cậu đột nhiên lại trở về.” Cô ngước nhìn khuôn mặt của cậu, đầy phong sương. Tám năm, cậu thay đổi rất nhiều, từng nét từng nét không còn chỉ là vẻ ngây ngô tinh nghịch một thời. Đó là cảm giác chính chắn, trưởng thành. Cậu nghiêm nghị hơn, tĩnh lặng hơn so với năm 17 tuổi đầy nhiệt huyết.

“Cậu về để đón sinh nhật 18 tuổi cùng con, không vui sao?”

Vui, cô rất vui, những ngày tháng mà cô bị bỏ quên ở bên đây địa cầu thức sự rất tẻ nhạt. 18 tuổi cậu lại về bên cạnh cô, cùng cô bước vào trang mới của cuộc đời, nhưng mà, cô vẫn cảm giác được sự trống trải kỳ lạ. Cô không hiểu và cũng không muốn tìm hiểu. Năm nay, không chỉ cậu, cô còn có hắn ở bên cạnh Hứa Nguyên Huy.

Ngày tháng sau này, cô không cần phải lặng lẽ một mình nhìn thời gian trôi qua nữa rồi.

“Ngọc Phương, con còn nhớ Diên Vĩ không?”

Đột nhiên cậu lại nhắc tới anh, nhớ, cô làm sao có thể quên được. Năm đó, anh đã làm gì? Mặc cho sự thỉnh cầu muốn được nói chuyện với anh, anh lại tuyệt tình gạt bỏ cô ra. Sau này cô mới hiểu đối với anh cô chỉ là hứng thú nhất thời.

“ Con nhớ, thì sao ạ, cậu ấy không về cùng cậu sao?” Cô bình thản hỏi.

“Cậu tưởng con quên hắn rồi chứ.” Cậu không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cười cười.

“Con chỉ là lớn lên, đâu có bị mất trí.”

Ngày cô tròn mười tám tuổi, cậu một mực giữ cô ở lại nhà, cậu nói sẽ có điều bất ngờ gì đó, nhưng mà Nguyên Huy nhắn tin bảo có chuyện quan trọng.

Thành phố về đêm thật đẹp, nhìn trên cao, ánh đèn lấp lánh như một dãy ngân hà rộng lớn, cảm giác như thế này,  rất tự tại.

Cô định đẩy cửa tầng thượng, thì nghe thấy giọng nói của hắn, vẫn là ngữ điệu nhàn nhạt thường ngày, cô không phải cố ý nghe lén, nhưng qua khe hở nhỏ kia không chỉ có mình hắn, còn có một người phụ nữ khác nữa, cô rất tò mò, mặc dù biết đây là không nên.

“Nguyên Huy, như vậy có ổn không?”

“Em đừng suy nghĩ, Ngọc Phương rất mạnh mẽ, sẽ không sao đâu.”

“Em cảm thấy có lỗi với cô ấy”

“Mọi chuyện là do anh cả, không phải lỗi của em, chia tay với cô ấy chỉ là chuyện sớm muộn, không nên để cô ấy phải đau khổ nhiều hơn nữa.”

Chia tay, cô có nghe nhầm không, cô gái đó là ai?

“Nguyên Huy, tôi tới rồi.” Cô giả ngờ ngệch bước ra, trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ, diễn rất đạt, cô phải công nhận da mặt bản thân rất dày.

“Tôi xin lỗi”

Tôi xin lỗi, đó là ba từ cuối cùng còn sót lại trong ký ức của cô, mặc dù hắn nói rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không thể nhớ, không thể hình dung được. Xin lỗi, hắn có lỗi hay không bản thân cô cũng không thể biết rõ, cô có quá vô dụng không.

Là cô hời hợt, cô không thể chịu đựng được nỗi cô đơn cho nên mới nương nhờ vào một tình cảm ảo. Người ta, chỉ xem cô là kẻ thay thế cho những ngày tháng thiếu vắng đi người hắn yêu thương thật sự, còn cô, kẻ thay thế đến cuối cùng vẫn là kẻ thay thế.

Nước mắt cô lăn dài trên mặt, bước chân vô hồn cứ từng bước từng bước nhích lên. Đau, lần thứ hai cô giành trọn tình cảm của mình cho một người, tất cả, đều bị tướt sạch, cô không muốn hiểu cảm giác khó chịu như bị ai đó đấm mạnh vào ngực này là gì, nhưng mà, cô rất muốn, rất muốn chết đi để quên cái nỗi đau đang dày vò mình.

“Ngọc Phương, con đang ở đâu, trễ lắm rồi.”

Cô yên lặng, bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh sao lung linh trải khắp vũ trụ, ngọn trăng cao tròn vạnh vạnh lơ lững như một quả cầu thủy tinh đẹp đẽ. Cô một mình lang thang trên con đường đông nghịt, hai chân mỏi nhừ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, nhưng tại sao cô lại không có cảm giác.

Ở đâu? Bây giờ cô đang ở đâu nhỉ, cô không biết, bốn bên thật sự rất quen thuộc, nhưng cô lại không thể hình dung được cái tên của con đường này, cô quá vô dụng rồi chăng?

Ngã khụy xuống mặt đường, cô tìm được chút cảm giác đau đớn, ghì chặt cái điện thoại trong tay, gào lên khóc: “Mẹ…”

“Ngọc Phương, con ở đâu, mẹ đến đón con, Lý Ngọc Phương.”

Mẹ cô đánh xe đi hết mấy con đường, cuối cùng bắt gặp cô đang ngồi co ro bên vỉa hè khóc nức nở, tay có mấy vết xướt, máu rả rít chảy xuống, là vết cào xé của bản thân cô, bởi vì chỉ có như vậy, mới thật sự ngui ngoai cái cảm giác kia.

“Ngọc Phương, đừng khóc, ngoan, mẹ đưa con về, đừng khóc.”

Mẹ cô hoảng hốt ôm chầm lấy cô dìu lên xe. Đèn đường sáng rực, người người qua lại mặt dù đêm đã xuống rất lâu. Cảm giác thật sự gò bó, khó chịu. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, bà hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra cả, bà rất sợ, rất sợ con bé lại bỏ bà đi giống như chồng bà.

Chiếc xe đang chạy trên đường, một chiếc xe tải lao nhanh về về phía bà, bà hốt hoảng đánh tay lái sang một bên, thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe tải, khiến cả chiếc ô tô văng ra khỏi lề, lao xuống dốc, đầu óc bà choáng váng, Lý Ngọc Phương hoảng sợ hét lên, bà ôm chầm lấy cô, vỗ về: “Ngọc Phương, đừng sợ, có mẹ ở đây, không sao, không sao.”


Sau đó, tấm kính thủy tinh trước xe vở vụn, găm vào lưng bà đau đớn, những mãnh kính con vô tình rơi trúng vào mắt cô, dù đã được che chở. Mẹ cô vẫn ôm chầm lấy cô, cả ngừơi va đập vào thành xe, còn có thể nghe thấy những tiếng rít lên của xương cốt, sau đó, đầu cô bị va chạm vào một nơi nào đó, thật mạnh, máu tự sau ót và thái dương chảy ra. Cô hoảng loạng, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi cô: “Ngọc Phương, Ngọc Phương.”



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Đau lòng quá, em suýt khóc luôn rồi ấy, tội cho Ngọc Phương



Message reputation : 100% (2 votes)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover

Chương 3: Oan Nghiệt
Lúc cô tỉnh dậy, cả người đau đớn đến không chịu nổi, cô không thể cử động, mặc dù là một chút, đau lắm, toàn thân cô như bị cắt rời thành từng mảnh nhỏ, cô cố gắng mở mắt nhưng mí mắt lại nặng trĩu, cô biết bản thân mình không còn chút sức lực nào cả.

Trước khi ngất, cô còn nghe thấy tiếng mẹ gọi cô: “Mẹ…mẹ ơi…” Cô khẽ động đậy môi, những âm thanh nhỏ bé, khô khốc phát ra từ cổ họng đau rát của mình, ngay cả cô, còn không thể nghe được.

“Ngọc Phương, Ngọc Phương, con tỉnh rồi.”

Cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, đầu cô lại đau nhói lên, đột ngột, một cổ vị khó chịu từ dạ dày chạy ngược lên khiến cô chỉ muốn nôn ra, nhưng không được, sau đó, cô bắt đầu không còn cảm thấy gì cả, cả nghe cũng không được.

“Bác sĩ, bác sĩ!”

Phạm Nguyệt chạy ra từ cửa gáo thét khi thấy cả người Ngọc Phương co giật, sau đó, cô ấn vội điện thoại lại thét lên inh ỏi, nhưng lấp bắp chỉ hai, ba tiếng: “Ảnh Quân, Ngọc Phương, Ngọc Phương, mau cứu con bé, mau lên…”

Sau đó, cô hoảng hốt đến mức vứt cả điện thoại chạy theo mấy người bác sĩ đang chạy vào phòng cấp cứu, nét mặt họ trắng bệch không chút sắc huyết.

Lý Ảnh Quân cùng Hà Diên Vĩ vội vàng chạy tới, lúc này, Phạm Nguyệt đang ngồi trên băng ghế, mặt vùi vào hai tay khóc nức nở.

Lý Ảnh Quân ôm cô vào lòng, Hà Diên Vỹ sốt ruột đi đi, lại lại, miệng liên tuục lẩm bẩm cầu nguyện.

Cả ba người, hốc hác, tiều tụy đến đau lòng, cả người gầy gò như cả năm không ăn, sắc mặt xanh mét như ma cà rồng. Giờ phút này, tim họ như muốn thoát ly ra khỏi cơ thể mình.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, cả ba người đồng loạt nảy bổ tới nắm chặt người bác sĩ, không nói được câu nào, chỉ có thể giương đôi mắt đầy hy vọng nhìn ông. Cuối cùng, ông bác sĩ cũng máy móc phun ra những lời nói lạnh nhạt: “Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, có hồi phục hay không còn phải chờ vào cô ấy. Chúng tôi sẽ cố gắng.”

Cô tỉnh dậy lần nữa đã hơn một năm sau đó, cả người cô đau nhức đến khó chịu, ngay cả cử động cũng khó khăn. Mắt cô nặng trĩu, nhưng cô không muốn ngủ nữa. Cô khẽ động tay, người bên cạnh đột nhiên hét ầm lên: “Ảnh Quân, Ảnh Quân, anh xem, con bé tỉnh rồi.”

Giọng nữ lạ lùng vang lên khiên cô không khỏi lo lắng. Ảnh Quân? Cũng thật may mắn khi có cậu cô ở đây.

“Ngọc Phương, Bác sĩ, Bác sĩ…” Sau đó, cô nghe thấy tiếng cậu cô mừng rỡ.

Cô vẫn nằm yên một chỗ. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là trong mơ màng, cô nghe thấy ai đó ngồi bên cạnh cô, kể chuyện cho cô nghe, giọng nói rất đỗi quen thuộc, nhưng nhất thời, cô không thể nhớ nỗi là của ai. Lẽ nào, là Nguyên Huy?

Hai tuần sau đó, cô cảm thấy bản thân có chút sức lực, cố gắng gượng ngồi dậy, vừa vặn Phạm Nguỵêt cũng bước vào, cô hét toáng lên, khuôn mặt trắng bệch hoảng hốt: “Ngọc Phương, con làm gì vậy, mau nằm xuống, nằm xuống.”

Cô chỉ có thể nghe thấy Phạm Nguyệt nói chuyện, cô lại không hiểu vì sao mình phải bịt mắt như vậy, có lẽ do cô ngủ lâu quá, sợ mắt sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, điều này không đáng bận tâm, thế là cô lại nằm xuống.

Một lần, cô nghe thấy tiếng nói chuyện rất khẽ của Phạm Nguyệt và cậu, nhưng không hiểu tại sao, thính giác cô lại rất tốt, cả câu chuyện không bỏ sót một từ.

“Chuyện của chúng ta, anh xin lỗi, có thể tạm thời gác lại được không.”

“Không sao, nhưng em có thể biết lý do không?” Cô dè dặt đáp lời.

“Anh sợ con bé sẽ nghĩ mình bị bỏ rơi, anh…”

Hóa ra là vậy, trước giờ họ luôn giả vờ trước mặt cô. Khi có thể nói chuyện được, cô từng hỏi, Phạm Nguyệt có quan hệ thế nào với cậu cô, thái độ cô rất dè dặt, né tránh, cuối cùng cũng chỉ bảo là bạn cùng lớp.

Tuy hai mắt bị bịt chặt, nhưng cô cũng còn có tai, có thể nghe rõ những lời nói hàm chứa sự quan tâm, yêu thương mà họ dành cho nhau. Hóa ra, cô trở thành kẻ cản trở hạnh phúc của cậu cô.

“Cậu, khi nào mẹ con về, con tỉnh dậy hơn một tuần rồi, sao mẹ không đến thăm con.” Cô yếu ớt nói, hai tay chỉ có thể run run, không tài nào cử động nổi.

“À, con bé này, lớn rồi, chị hai đi công tác, khi nào về cậu sẽ mang mẹ đến cho con.” Lý Ảnh Quân ậm ừ cho qua.

Cô dần hồi phục sức lực, nhưng bọn họ lại một mực không cho cô cử động, ngay cả tấm vải trên mắt cũng không tháo xuống. Tên ngốc cũng cảm thấy có vấn đề. Những lần cô ngủ đều bị bác sĩ tiêm thuốc vào người, rất khó chịu.

Sau đó, cô gắng gượng ngồi dậy, nhưng thân thể lại mềm nhũng, hai chân cố gắng dịch chuyển cẫn không được. Có lẽ cô còn chưa đủ sức khỏe. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, hai tay cô đã có thể cử động nhẹ được, lẽ nào chỉ nhích chân cũng không được.

Hít một hơi thật sâu, cô cố hết sức kéo chân mình xuống giường. Nhưng…

Mềm nhũn, cô lại cố véo thật mạnh vào chân nhưng không có cảm giác. Cô không tin với những gì đang diễn ra trong đầu mình.

Chân được hai tay dùng hết lực đẩy xuống giường, cô hít sâu một lần nữa, tay bám vào thành giường bước đi, nhưng vừa định đứng lên thì cả thân thể đổ rầm xuống sàn nhà. Lúc này, cô mới thật sự hiểu ra, hai chân cô, đã không thể cử động được nữa. Cô sẽ sống quãng đời còn lại mà không thể đứng được trên đôi chân mình nữa rồi.

Một vị đau đớn dội lên từ lồng ngực, hai hốc mắt cô đau rát, những giọt nước lăng dài trên má, thấm ướt cả tấm vải trắng, cô tàn phế rồi, suốt đời này, cô chỉ là một phế nhân mà thôi.

Vậy còn đôi mắt? Cô thật không dám tin vào bản thân của mình. Cô đưa tay tháo tấm vải xuống, hai mắt từ từ mở ra.

Một màu đen u tối. Cô lại không tin, dủi dụi hai mắt, sau đó lại từ từ mở ra.

Vẫn là màu đen.

Thì ra, cô không chỉ bại liệt, mà còn mù lòa, cô khác gì một phế nhân, một đống rác cơ chứ?

Cô gào khóc nức nở. Cô chỉ mới 19 tuổi, thanh xuân của cô, quãng đời còn lại của cô phải gắng liền với bóng tối, cô không thể bước đi, không thể cảm nhận ánh sáng được nữa. Càng không thể nhìn mọi vật bên ngoài kia đẹp đẽ như thế nào.

“Ngọc Phương, con…”

Phạm Nguyệt há hốc mồm, chạy tới ôm chầm lấy hai tay đang quờ quạng loạng xạ giữa không trung của Ngọc Phương, ngay cả cô cũng không thể kiềm chế được sự đau xót trong lòng, chỉ biết ôm chặt con bé mà khóc.

“Cô nói đi, mẹ con, mẹ con ở đâu, cô nói đi.”

Ngọc Phương xiết chặt hai bờ vai Phạm Nguyệt gào thét, bản thân cô còn thê thảm như vậy, ngày ấy, mẹ cô toàn thân che chở cho cô còn thảm tới mức nào.

“Chị… chị ấy…”

“Chị hai qua đời rồi.”

Lý Ảnh Quân từ cửa phòng bệnh sải bước vào bên trong, hốc mắt cậu ẩm ứơt, gương mặt xanh xao, tiều tụy, cả trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

“Anh/Cậu.”

Cô nghe thấy đồng loạt tiếng của Phạm Nguyệt và… Hà Diên Vỹ, cậu ấy cũng về sao? Về khi nào?

Cô thảng thốt gào thét lên. Tất cả là tại cô, tại cô là sao chổi. Cô đáng ghét, cô là mầm móng tai họa. Ngay khi cô vừa ra đời, cô đã sát chết bố cô, sau đó, cô vì một gã đàn ông mà hại mẹ cô phải chết. Cô không xứng đáng làm ngừơi nữa mà.

Cô khóc tới ngất đi, cả người gần như phát điên ra sức cào cấu vào bản thân mình, cho tới khi bác sĩ tiêm thuốc an thần cô mới từ tự chiềm vào giấc ngủ.

Sau đó, cô hồi phục, được đưa về nhà. Cô yên lặng, cô trầm tĩnh ngồi trên chiếc xe lăn, đôi mắt to tròn một hướng kiên định, bởi vì trong đó, chỉ còn lại bóng tối của riêng cô, một bóng tối chứa đầy đau thương và ân hận.

Cô là đứa bất hiếu.

“Cậu, con muốn gặp mẹ.” Lý Ảnh Quân lần đầu tiên kể từ khi cô trở về nhà nghe được cô nói chuyện, trong lòng anh bỗng thấp thỏm không yên, hiện giờ, ngay cả Phạm Nguyệt cũng dọn đến chăm sóc cô, có lẽ, cô đã ngui ngoai phần nào nỗi đau rồi.

Sáng chủ nhật, anh cùng Diên Vỹ và Phạm Nguyệt đưa cô tới nơi để hài cốt, đó là một cái lọ sứ trắng tinh, nhưng tiết rằng cô lại không nhìn thấy.

Ngọc Phương ôm chặt lọ hài cốt của mẹ vào lòng, òa lên khóc. Mẹ cô, vì cô mà chết, cô đau lòng lắm, cảm giác khi không còn sự tồn tại của bà quá rõ ràng. Ngày đó, bà một mực che chở, dỗ dành lúc cô hoảng sợ, còn cô thì sao?

“Mẹ…con xin lỗi…là do con, con xin lỗi”

Cô gục đầu xuống lọ hài cố, Diên Vỹ không kiềm lòng được liền cuối xuống ôm cô vào lòng.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 4: Lỗi, tất cả là lỗi do cô.

Vốn dĩ, hôm đó anh trở về là để tạo cho cô sự bất ngờ trong ngày sinh nhật lần thứ 18 của cô. Nhưng mà, mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

Hơn một năm qua, những lúc Lý Ảnh Quân cùng Phạm Nguyệt lo lắng cho tang sự của chị, anh luôn túc trực bên cạnh cô ngày đêm, có đôi khi giật mình mơ thấy giấc mơ cô co giật, chạy vào phòng cấp cứu, anh lại khóc rất nhiều.

Hằng ngày, anh đều đến kể cho cô nghe hôm nay, đã diễn ra những chuyện gì? Hay là những câu chuyện lúc nhỏ cô thích đọc. Kể xong, anh bỗng dưng không kiềm lòng được mà ôm mặt khóc. Vì mỗi ngày, mỗi tháng, cô vẫn yên tĩnh nằm đó, đến hàng mi kia cũng không động khiến anh rất đau lòng.

Anh vốn dĩ mồ côi cha mẹ từ bé, sống với ông bà ngoại. Đến 17 tuổi, ông bà ngoại anh cũng qua đời, cả sản nghiệp chia năm xẻ bảy. Gia đình giành nhau một cái công ty, khiến anh chán ghét, cùng Lý Ảnh Quân sang Đức du học.

Đối với gia đình cô, anh xem chẳng khác nào là gia đình mình. Chị đối xử rất tốt với anh, xem anh như em trai ruột, nên khi chị qua đời, anh đã cùng Ảnh Quân đội tang, quỳ trước linh cửu nhưng một hành động tri ân đến chị.

Sau đó, Ngọc Phương tỉnh dậy, anh lại không dám lại gần cô. Mấy năm trước, là do anh vì qua thương nhớ đứa trẻ cứ hay gọi mình là cậu, trong khi đó, cô ngày nào cũng gọi điện thoại sang khóc lóc rất thảm thiết. Anh thật sự muốn bỏ hết tất cả để về với cô bé, nhưng mà, không thể.

Để không thể phân tâm, không thể làm cho con bé khóc nhiều như vậy, nhớ hai người đến đau lòng như vậy, Ảnh Quân đã cắt đứt liên lạc với con bé. Nhiều lần nhớ con bé đến chết được anh lại không dám gọi, nếu gọi điện thoại thì chắc chắn, Lý Ảnh Quân khốn kiếp kia sẽ cắt cơm anh.

Sau đó, anh chỉ còn cách đem tấm ảnh nhỏ trong điện thoại ra ngắm, ngắm từ năm này đến năm khác, ngắm cho tới bảy năm cũng không chán.

Lý Ngọc Phương ngồi trong phòng, hai ngày nay, cô đã không ăn uống gì, cả ngày đêm chỉ ôm lấy lọ hài cốt của mẹ mà khóc. Hà Diên Vỹ đau lòng tới mức nài nỉ, cầu xin Lý Ảnh Quân cho anh dọn đến nhà cùng chăm sóc con bé, vì anh sợ nếu như không để cô trong tầm mắt, thì cô sẽ biến mất, cũng giống như chị vậy.

“Mẹ, con xin lỗi, con sẽ không để bố mẹ một mình cô đơn dưới kai đâu, chờ con, con sẽ đến để chăm sóc cho bố mẹ, xin bố mẹ hãy tha thứ cho con.” Cô mỉm cười nhắm mắt lại, phía trước con đường kia, màu đen vẫn tồn tại. Chỉ khi cô hoàn toàn biến mất thì sẽ không còn màu đen nữa, linh hồn cô có thể bay nhảy khắp nơi, cô có thể đến với bố, mẹ của cô.

Bên ngoài, Phạm Nguyệt nghe thấy tiếng đỗ vở hoảng hốt chạy vào trong, chỉ thấy Lý Ngọc Phương đang ngồi trên xe lăn, hai tay buông thõng, cổ tay trái máu chảy xuống loang cả sàn nhà. Cô kinh hoàng hét lên, cả người run run đến khó thở.

Cô cố gắng trấn tỉnh bản thân mình không được sợ hãi, vận dụng những kiến thức đã học, cô xử lý tình trạng con bé rồi vội vã gọi xe cấp cứu, đồng thời gọi hai người đàn ông kia quay trở về.

Ngọc Phương một lần nữa thấy bản thân mệt mõi rã rời,tay đau nhức khó chịu, cô nhích hàng mi lên, vẫn là một mảng màu tối đen như mực, sau đó cô lại khép mắt. Chưa chết, cô vẫn chưa nhìn thấy được ánh sáng mà cô tưởng tượng, chưa thấy được dù là thiên đường hay địa ngục. Bên tai cô là tiếng thở đều đều quen thuộc. Có lẽ Phạm Nguyệt đang ngủ gật, cô ấy đã quá mệt mỏi vì cô rồi. Ngay từ một năm trước đã toàn tâm, toàn ý chăm sóc cô không một lời oán trách.

Một năm ròng rã cũng gia đình cô trải qua nhiều thăng trầm, đến cả danh phận, cô cũng chưa bao giờ đòi hỏi, luôn bao dung cho cậu cô và cô. Người phụ nữ này, xứng đáng để cậu cô gắng bó cả đời.

“Mợ…mợ…” Cô khẽ gọi, ngón tay dù đau đớn vẫn động đậy.

Vẫn như bao lần, Phạm Nguyệt giật mình hét toáng lên gọi bác sĩ, sau đó gọi cả hai người kia vào. Tuy hơi vụng về nhưng lại làm rất tốt.

“Con bé ngốc này, con có biết mọi người khó khăn lắm mới giữ được mạng con không, tại sao lại hành động ngu xuẩn như vậy, con có biết cậu chỉ còn lại mình con không hả? Tại sao con không nghĩ cho cậu, con đúng là ngốc nghếch mà.” Lý Ảnh Quân ban đầu giận dữ gào thét lên, sau đó, lại ỉu xìu khụy xuống tay cô mà khóc.

“Con xin lỗi, xin lỗi, sau này con không làm vậy nữa, con xin lỗi…” Cô cũng khóc nấc lên, do đang nằm nên nghẹn thở, một phen lại làm hai người kai hoảng hốt.

“Cậu Diên Vỹ đâu rồi, tại sao con không nghe tiếng cậu ấy.”

Đó là vào buổi trưa, sau khi cô một lần nữa tỉnh dậy, lúc này, cơ thể khỏe lên một chút, Phạm Nguyệt đỡ cô dựa vào tường, cẩn thận đút cho cô từng muỗng cháo trắng.

“Con nói tên ngốc đó sao? Sau khi bác sĩ đi từ phòng cấp cứu ra, hắn đã ngất xỉu rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh, Ảnh Quân đang chăm sóc cậu ấy.”

Cô mỉm cười thật khẽ, miệng lẩm bẩm: “Cậu ấy ngốc thật.”

“Mợ, từ lúc con nằm viện đến giờ, có ai đến thăm con không?”

“Ngọc Phương…”

Phạm Nguyệt thở dài, ngày đó cô cũng về nước, tất cả đều chứng kiến, bản thân cô thật thương con bé, càng hận tên khốn kia. Khi cô bị tai nạn, hắn nắm tay đứa con gái khác bay sang nước ngoài. Nếu hắn dám vác xác tới đây, cô thề sẽ lột da hắn, ngũ mã phanh thây hắn cho cả đồng bào xem mới hả dạ.

Ngọc Phương quay lại căn nhà, cô ngồi yên trong phòng,, tất cả mọi thứ hiện giờ, cô chỉ còn có thể sờ để cảm nhận mà thôi, thật buồn cười, ngay cả đi cũng không thể, mọi sinh hoạt đều một tay Phạm Nguyệt và cậu lo co cô, cô bây giờ đang trở thành gánh nặng của họ mất rồi.

Hai người họ, đặc biệt là Phạm Nguyệt, không nên hoài phí thanh xuân vì cô nữa, đã đến lúc họ kết hôn, sinh con, còn bao nhiêu thứ phải lo toan, cô không thể súôt đời làm phiền cuộc sống của họ được. Dù có thể nào, cô cũng đã 19 tuổi rồi.

Phạm Nguyệt bước vào phòng, sau đó dúi vào tay một một cái khung, dịu dàng nói: “Tuy bây giờ không thể nhìn thấy, nhưng đây là chị hai, con còn có thể cảm nhận được, đừng đau lòng nữa.”

“Mợ, ưm, hai ngừơi định khi nào kết hôn vậy?” Cô ôm chặt tấm ảnh, khẽ hỏi.

“Ngọc Phương, con suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lý Ảnh Quân kịp thời đi vào, giải vây cho Phạm Nguyệt.

“Cậu, con lớn rồi, tự biết lo cho bản thân mình. Cậu cũng nên lập gia đình rồi, đừng vì con mà hoài phí tuổi xuân của mình nữa.”

“Ý con nghĩa là không cần cậu nữa. Lý Ngọc Phương, bây giờ con lớn rồi đúng không, cả cậu cũng không thèm nhận, có phải con ghét cậu phiền phức không, cậu nói cho con biết, cậu là cậu ruột của con, trừ khi cậu chết, còn không cậu sẽ ám con suốt đời.”

“Sao anh lớn tiếng như vậy, con bé vừa mới bình phục, đừng để con bé kích động chứ, ra ngoài, mau ra ngoài.” Phạm Nguyệt xua đuổi

Viền mắt cô ươn ướt, nhưng vẫn ngoan cô nói với theo: “Cậu, con có thể ở viện điều dưỡng, hoặc nơi dành cho người tàn tật, cậu không cần lo, con không sao”

“Con điên rồi sao, cậu vẫn còn sống làm sao vứt bỏ con vào đó được, con nhỏ này còn nói những lời như vậy thì cậu sẽ đánh con đấy, biết chưa.”

Hà Diên Vỹ từ đầu tới cuối yên lặng. Những ngày qua anh đều trong thấy, cô vất vả, khó khăn đến mức nào. Trong thâm tâm cô ít nhiều cũng chứa đầy rẫy sự áy náy, bỗng dưng anh lại cảm thái, trái tim mình như bị ai đó xiết chặt đến nghẹn lòng.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 5: Tất cả là tự tôi chuốc lấy
Cô là vì không muốn trở thành vướn bận, hơn nữa, chẳng phải vì cô quá xui xẻo hay sao, đến cả bố mẹ cũng vì sự xuất hiện của cô mà kết thúc sinh mệnh của mình. Cô sợ một ngày nào đó, cậu cô cũng sẽ như vậy.

Hà Diên Vĩ từ lúc dọn đến nhà cô luôn âm thầm, né tránh cố ý không để cô phát giác, anh sợ cô còn hờn anh. Nhưng mà giờ phút này, anh lại rất đau lòng, anh bỗng dưng muốn làm điểm tựa cho cô cả đời này, mãi mãi không rời xa cô.

“Cậu, con muốn nói chuyện với cậu Diên Vĩ, có được không?”

Lý Ảnh Quân hướng mắt ra cửa phòng, Hà Diên Vĩ nãy giờ vẫn yên lặng, mím môi đứng đó, hóc mắt ươn ướt, anh từ lúc quen cô gái nhỏ này cho đến tận bây giờ, không biết đã bao nhiêu lần khóc vì cô rồi. Thật sự, Lý Ảnh Quân vô cùng áy náy. Bạn thân, dù gì cũng là người ngoài, nhưng mà Hà Diên Vĩ với gia đình anh lại thâm tình như vậy, kiếp này, anh nợ cậu ấy rất nhiều.

Hoàng hôn màu tím nhạt nhòa trải dãy trên những tầng mây trắng phía xa xa bầu trời. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc mềm như sợi tơ của cô. Hà Diên Vĩ nhíu mày, cởi áo chiếc áo măng tô khoác lên người cô. Chiều mùa đông, trời rất lạnh.

Anh đẩy chiếc xe lăn dạo quanh công viên. Đến một băng ghế, anh đưa cho Ngọc Phương chai nước suối, bảo cô uống. Sau đó, anh ngồi đối diện xe lăn của cô, mỉm cười. Tuyệt nhiên cô sẽ không bao giờ thấy được, nụ cười của anh đẹp đến nhường nào, tất cả đều là dành cho cô.

Cô chỉ có thể cảm nhận, chỉ có thể hình dung được những buổi chiều hoàng hôn đẹp như thế nào, chỉ còn có thể nhớ anh bằng chút ký ức nhỏ nhoi khi anh 17 tuổi. Đau lòng, thời gian qua, cô đã làm mọi người đau lòng rất nhiều, ngay cả cô cũng không thể chịu nỗi. Cô lại hy vọng, mỗi sớm khi tỉnh dậy, mẹ vẫn càm ràm cô như mọi khi, cô vẫn có thể tung tăng bay nhảy.

Nhưng…

Tất cả lại thực đến phũ phàng.

“Cậu, giúp con khuyên hai người họ.” Cô nắm bàn tay ấm áp của anh, mỉm cười nhu hòa.

“Ngọc Phương, con có giận câu không?” ANh hỏi, bao năm rồi, anh vẫn ngoan cố để bụng chuyện đó.

“Cậu, nói không đúng trọng tâm rồi.”

Thật ra, từ rất lâu rồi, cô đã không còn hơn dỗi, đỗi lại, là sự mong chờ, một ngày nào đó, bên cạnh cô, họ xuất hiện, để cô ỷ lại, để cô mè nheo khóc lóc khi bị bắt nạt. Cô nhớ cảm giác đó, càng nhớ lại càng thấy trong thâm tâm trống trải. Có lẽ vì vậy, cô mới dễ dàng đón nhận tình cảm của một người xa lạ, để rồi người ta trêu đùa cô như con rối, xem cô là vật thay thế, thương hại ban cho cô chút ít tình cảm của hắn.

Tất cả, đã qua rồi.

“Ngọc Phương..”

Thanh âm này, rất quen thuộc, cô rất nhớ nó, đã hơn một năm rồi, tại sao cô vẫn không thể nào quên được, giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng kia, giây phút gọi tên cô, lại trở nên ngẹn ngào như vậy.

Hà Diên Vỹ đứng dậy, cơ mặt co tới đáng sợ, giờ phút này, anh thật sự rất muốn bước tới, đánh chết thằng nhóc này, nhưng tay đã bị cô kịp thời giữ chặt, lại còn ra sức kéo.

“Cậu, con muốn uống nước trái cây, còn muốn ăn một chút bánh ngọt, con đói lắm rồi.”

ANh hiểu, cô muốn nói chuyện với hắn, nhưng anh lại không an tâm, do dự một lúc, anh dúi chiếc điện thoại vào tay cô: “Có chuyện gì thì gọi cho cậu.” Sau đó, anh chạy thật nhanh ra cửa hàng gần đó, mua một vài món cô yêu thích, rất nhanh đã trở lại, nhưng anh không bước ra, mà chỉ đứng một góc quan sát.

Hứa Nguyên Huy ngồi đối diện cô, hai tay cậu ta nắm chặt tay cô, trong khi đó, mắt Lý Ngọc Phương khép lại, chưa mở ra một lần nào.

“Ngọc Phương, cậu còn hận tôi sao, tôi… cậu ngay cả nhìn cũng không cần sao?”

Hắn nghẹn ngào vuốt lên má cô, những ngón tay dẹp dẽ run run, nhưng bị cô cự tuyệt hoàn toàn. Nhìn? Cô còn có thể nhìn thấy hắn sao? Hắn chưa thấy cô bây giờ là một phế nhân rất thảm hại hay sao?

Lý Ngọc Phương, mở mắt ra, con ngươi to tròn, đen láy ngày nào trong ký ức của hắn, bây giờ trở nên vô hồn, không lay động một chút nào. Hắn há hốc mồm huơ huơ tay trước mặt cô mấy lần, sau đó, hắn thật sự bật khóc.

Hắn quỳ xuống đất, cuối đầu chảy nước mắt. Hối hận, đã quá muộn rồi, bây giờ, ngoại trừ sinh mệnh vẫn đang tồn tại kia ra, cô chẳng còn gì gọi là sự sống.

Con tim vẫn đập, dù linh hồn đã chết.

Là do hắn.

“Ngọc Phương, tôi… tôi biết là bản thân mình rất tồi tệ, một năm qua, tôi nhận ra mình không thể quên cậu, xin cậu hãy…”

“Nguyên Huy…”Cô cắt ngang lời hắn, là ân hận, hay là cái gì khác, cô không muốn nghe nữa, cô chưa hề oán trách bất cứ một ai, ngay cả hắn. Yêu hay không yêu, cô không thể một tay thao túng. Yêu ai, đương nhiên là quyền tự do của hắn, cô không thể can thiệp, càng không có tư cách can thiệp.

“Ngọc Phương, cậu hận tôi đến như vậy sao. Được, cậu có thể đánh, có thể mắng tôi, nhưng xin cậu, đừng lạnh lùng với tôi nữa, tôi rất sợ, rất sợ cậu sẽ rời xa cậu.”

Hắn sợ? Vậy ngày đó, hắn đã từng nghĩ cô sợ không?

“Cậu đang khóc ư? Nguyên Huy, đừng khóc, cậu không cần phải áy náy, hay là cho rằng bản thân mình phải có trách nhiệm với tôi. Cậu không có lỗi, tất cả, là do tôi tự chuốc lấy”

Tất cả là do cô chuốc lấy.

Dù sao tất cả cũng qua rồi, có cố gắng cứu vãn kết cục vẫn không khá hơn được, thôi thì cô cứ coi đó như một trải nghiệm, trải nghiệm mà cả đời này, cô se không thể nào quên được.

Mối tình đầu của cô.

Thanh xuân của của cô.

Cả những ánh sáng trong cuộc đời cô, những bước chân phiêu diêu tự do kia nữa.

Tất cả nên cất vào ký ức, nên vùi chon vào nơi nào đó sâu thẳm trong lòng. Như vậy, đau đớn sẽ không còn nữa.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 6:Sợ
“Cậu, chúng ta đi thôi.”

Cô biết Hà Diên Vĩ sẽ không bỏ cô ở đây lâu như vậy, cho nên cô gọi anh, sau đó, hai người họ quay về.

Phạm Nguyệt và Lý Ảnh Quân đi làm chưa về, Hà Diên Vỹ bế cô đặt lên sô- pha, tay đưa túi thức ăn ngọt lúc nãy cùng một ly sữa nóng cho cô, sau đó, an xoắn tay áo , xuống bếp nấu vài món cho cả nhà.

*Xoảng*

Tiếng thủy tinh va chạm với nền đá thật kêu, Hà Diên Vĩ hoảng sợ, đang cắt cà rốt liền cắt trúng tay, anh sợ cô lại nghỉ quẩn, ba chân, bốn cẳng chạy ra, hoảng hốt ôm chầm lấy cô xem xem, xét xét.

“Ngọc Phương, con có sao không, con… con…”

Đến cả hốc mắt cũng ướt rồi kia.

“Con muốn đặt ly xuống bàn, nhưng mà… con xin lỗi.” Cô đau lòng ôm chầm lấy anh, cô chỉ là…

Sau đó, anh bề cô cùng túi thức ăn vào ghế trong bếp, anh cẩn thận đặt một tấm đệm cao dưới chân cô, sau đó kéo vào sát bàn. Lại dúi vào tay cô một ly sữa khác, như vậy, cô sẽ có thể dễ dàng cầm, nắm mọi vật xung quanh, hơn nữa, lại trong tầm kiểm soát của anh.

Đến tầm chạng vạng, cả hai người họ vẫn chưa về nhà, Hà Diên Vĩ gọi điện thoại thì họ bảo phải trở về Đức làm một số việc, có lẽ chiều mai sẽ về. Sau đó, anh mới yên tâm giúp cô ăn cơm, uống nước.

Đến lúc cô phải đi tắm, anh lại ngượng ngùng không thể nói nổi, bình thường đều do Phạm Nguyệt chăm sóc, còn bây giờ…

Sau đó, anh theo sự hướng dẫn của cô, xã nước ấm vào bồn tắm, sau đó đặt cô vào, rồi trở ra ngoài, cho dù không nhìn thấy, nhưng theo bản năng, cô vẫn có thể tự chăm sóc được. Sau khi quấn chiếc khăn vào người, cô khẽ gọi Diên Vĩ nhấc cô ra khỏi nước, rồi giục anh trở ra, cô có thể tự mình thay quân áo.

Buổi tối, anh ép cô uống một ly sữa rồi mới đặt cô lên giường lớn, đắp chăn lại, bảo cô đi ngủ. Bên trong phòng cô lại đột ngột xoảng một lần nước, cả cái đèn bàn cùng ly sữa đổ xuống đất, thủy tinh văng tung tóe.

Cô gượng dậy, ngồi sát vào mép tường cười khổ, cô thật sự là phế nhân.

Hà Diên Vĩ mấy lần hoảng sợ cũng học được cách bĩnh tĩnh, anh dọn sạch sẽ đống thủy tinh vỡ, sau đó đỡ cô nằm xuống giường, tiếp theo đó, anh mang một cái đệm cùng gối dặt sát giường cô. Chỉ có như vậy, anh mới đảm bảo cô không xảy ra chuyện gì, hoặc khi cô cần gì, đều có thể tùy tiện sai bảo anh.

“Ngọc Phương, con đã ngủ chưa.” Anh lăn qua, lăng lại mấy vòng, cô gắng nhắm chặt mắt nhưng vẫn không thể nào chợp mắt.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Không, cậu chỉ là muốn nói, con đừng méc với Lý Ảnh Quân, hôm nay cậu vào phòng con nha.” Anh ậm ừ nói.

“Tại sao ạ?” Cô buồn cười hỏi vặn lại.

“Nếu cậu ta biết cậu vào đây, nhất định, cậu ta sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, không chốn nương thân, cậu sẽ rất đáng thương.”

Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng anh khoa trương nư bản thân là kẻ vô tội, đột ngột bị Lý Ảnh Quân quăng ra khỏi nhà, sau đó, chạy đến ôm chân Phạm Nguyệt mà khóc lóc cầu xin, nghĩ đến đó, cô không khỏi bật cười, con người này, tám năm rồi vẫn vậy.

“Con… có muốn quay lại với cậu ta không?” Anh ngay lập tức muốn cắn chết luôn cái lưỡi của mình.

Cậu, tất cả đã qua rồi. Con không muốn trở thành gánh nặng của người ta. Ngược lại là cậu, đến bao giờ thì cưới mợ cho con đây?” Cô thiết nghĩ, ngày xưa, cả hai người đều đẹp nghiêng nước, nghiên thành, vậy tại sao chỉ có mình Lý Ảnh Quân là tìm được bạn gái.

“Cậu không có bạn gái.”

Sáng sớm, anh không thể bỏ cô ở nhà một mình cho nên không đến công ty. Vốn công ty đó là do anh và Ảnh Quân cùng nhau thành lập, tự mình nó có thể điều hành được, anh không đến cũng chả ai dám ý kiến, cho nên, có sự cố, anh nghĩ, cứ việc đổ hết lên đầu Lý Ảnh Quân là được.

Anh xuống bếp nấu bữa sáng, liền bế cô theo, lại ép cô uống một ly sữa.

“Cậu, cậu ơi, có điện thoại.” Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại rất dài, không ai bắt máy, nghĩ là Hà Diên Vĩ bận không kịp bắt máy, hoặc không nghe thấy, cô cuống quýt gọi. Sau đó, lại không nghe thấy tiếng trả lời, anh không ở đây sao?

“Cậu…” Cô qờ quạng khắp nơi trên bàn, đụng trúng bộ ly thủy tinh liền vang lên một tiếng xoảng. Vẫn không có tiếng hoảng hốt thân thuộc mỗi khi cô gây đỗ vỡ. Hà Diên Vĩ, anh có ở đây không?

“Đau, Ngọc Phương, con ngồi yên.” Sau đó, cô nghe thấy tiếng than nhỏ nhẹ, dường như cô kiềm chế cơn đau của Hà Diên Vĩ, mặt cô lập tức trắng bệch, cô thở thật mạnh, tai hướng về phía giọng nói mà hỏi: “Cậu, xảy ra chuyện gì?”

Cô không nghe thấy nữa, cô hình dung được, hình như anh đang rất đau, nước mắt trực tràn khóe mi, cô sợ hãi dùng sức đẩy thân mình xuống khỏi ghế, cả người cô rơi xuống sàn nhà đánh tiếng thật to, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm.

Sau đó, cô thật sự bật khóc, cả người co ro, vừa qờ quạng khắp nơi. Tay cô nắm được chân bàn, cố gắng đẩy bản thân ra xa, rất khổ sở. Một cơn đau nhói khẽ truyền đến da cô, cô cảm thấy, da mình bị rách, hình như cô đã đè lên đống thủy tinh bị vỡ, rất đau, hai lòng bàn tay cô rướn máu, mùi tanh xộc vào cánh mũi.

Cô nắm được bàn tay anh, bàn tay lớn túa đầy mồ hôi, lạnh ngắt. Cô ra sức lay anh, gọi anh, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Cô rất hoảng sợ, sợ rằng Hà Diên Vĩ xảy ra chuyện không may. Cô lại sờ lên mặt đất, thủy tinh đâm vào tay cô đau nhói.

“Cậu… không được xảy ra chuyện, không được…” Cô ôm chầm lấy người anh, cả người lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt đến mức dọa người. Sau đó, cô nghe thấy tiếng mở cửa, có tiếng Ảnh Quân gọi cô, cô liền hét lên: “Cậu, con ở đây, mau cứu người.”

Thật sự cô rất sợ, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cô không hy vọng người bên cạnh mình lần lượt rời xa cô. Hà Diên Vĩ, xin cậu, đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, cả đời này, cô sẽ sống không bằng chết.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 7

Ngọn nắng chiều êm ả phủ lên gương mặt tại nhợt của Diên Vỹ, anh khẽ động người phát hiện thân thể đau nhức khó chịu. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc xộc vào cánh mũi khiến anh cau mày, nhăn nhó. Anh khẽ mở mắt, rồi lại nhắm mắt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.

Ảnh Quân đẩy cửa bước vào, cậu ngoác miệng ngáp một hơi thật dài rồi đặt túi lớn, túi nhỏ xuống bàn, không nói một lời, lập tức cảm chai nước khoáng trên bàn uống một hơi. Thật lâu sau đó, mới nghe được giọng nói khản đặt của Diên Vỹ vang lên.

“Con bé đâu rồi, có bị làm sao không?”

“Không sao, con bé vẫn ổn.”

Sau đó, ngoài cửa phòng bệnh, Phạm Nguyệt đẩy xe lăn của cô bước vào, nét cười yếu ớt bỗng rở nên rạng rỡ, ai cũng có thể nhìn ra, Ngọc Phương nôn nóng đến nhường nào.

“Cậu không sao chứ?” Cô yếu ớt hỏi, trên người cô, hai bàn tay được quấn băng trắng thật kỉ càng, hốc mắt phím hồng, con ngươi đen láy vô hồn đến thật đau lòng.

“Không sao, chỉ viêm ruột chút thôi, cậu ổn.”

Nó thở nhẹ một hơi, bàn tay dù quấn băng vẫn cố chấp tìm kiếm bàn tay Hà Diên Vỹ để chứng minh anh vẫn ổn, có như vậy, cô mới thực sự an lòng.

Những ngày cuối năm vô cùng bận rộn, Hà Diên Vỹ cùng Lý Ảnh Quân suốt ngày ở ngoài làm việc, có hôm cũng không về, chỉ có Phạm Nguyệt luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, gần đây, Ngọc Phương cũng thường xuyên ra ngoài, mặc dù không thể nhìn thấy thế giới này, nhưng mà cô có thể cảm nhận được, nó vẫn nhộn nhịp trôi đi từng ngày, chỉ tiếc rằng, cô đã không còn chạy nhảy khắp nơi được nữa rồi.

Cuối tháng 12, thời bắt đầu trở lạnh, đầu cô bỗng dưng cũng đau nhức từng cơn. Đau đến nước mắt giàn giụa, đây là di chứng của vụ tai nạn. Cô không muốn mọi ngừơi phải lo lắng, mỗi lần cơn đau tìm đến, cô đều cắn răng mà chịu đựng, một tiếng cũng cương quyết không than vãn.

“Sao cậu còn đến đây? Mau cút đi cho tôi, nhanh lên.” Cô ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng Phạm Nguyệt đang mắng ai đó, đột nhiên trở nên lo lắng, có lẽ nào là Nguyên Huy, cô không dám tin, tại sao hắn lại tìm đến đây, chẳng phải nên sang nước ngoài hay sao?

“Tránh ra!” Cô chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt quen thuộc của hắn hòa vào cũng tiếng la hét đang nhỏ dần của Phạm Nguyệt mà bất an.

Ngày đó, khi cô quen hắn cũng đoán được thân phận của hắn. Tuy lạnh nhạt dửng dưng nhưng lại rất độc tài, cường quyền. Cô không dàm nghĩ, con người này đến tìm cô là vì lý do gì, chỉ thấy sự đau xót không ngừng dày xé tâm can cô, đau đến tê liệt. Hắn xuất hiệnm cô lặp tức nghĩ đến, cô không hơn chỉ là kẻ thế thân để bù đắp tình cảm hụt hẫng của người đàn ông này.

“ Ngọc Phương.” Làn gió lạnh lạnh thổ qua bên má cô, lạnh đến tê tái. Cô biết hắn định vươn tay vuốt ve mái tóc cô như ngày nào, nhưng mà, hắn cũng rõ cô tuyệt đối sẽ cự tuyệt, ngày tháng, cô vì hắn mà yêu đến sâu đậm. Đến cuối cùng, cô chỉ là con rối mặt cho hắn đùa bỡn. Tình cảm của cô, rốt cuộc là thứ có thể vứt thì vứt, giữ thì giữ ư?

Khóc sao? Yếu đuối? Cô đã nhu nhược đến thành phế nhân, một lời oán cũng không oán, bản thân cô còn gì nữa cho người ta luyến tiếc. Cô gái kia rất giống cô, chẳng lẽ vì cô ấy lại vứt bỏ hắn cho nên cô lần nữa lại trở thành con búp bê để hắn ngắm nhìn cho đỡ chán. Trong cô hèn hạ tới mức đó lắm à?

“Nói đi, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Cô tựa lưng vào tường, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cơn đau đầu lại trùng hợp ập đến, khiến cô rất khổ sở.

“Ngọc Phương, chúng ta sang Pháp, tôi sẽ tìm mọi cách chữa trị cho em, được không?” Hắn ngồi xuống cạnh cô, trong giọng nói còn vươn vấn sự nghẹn ngào.

Cô còn có thể chữa trị nữa sao?

“Tại sao anh lại giúp tôi? Chẳng phải tôi đã nói rồisao, tất cả là do tôi tự chuốc lấy, bản thân tôi và anh thực chất là không liên quan, anh cần gì bận tâm. Đại thiếu gia, anh đi đi.”

“Em vừa gọi tôi là gì?”

Là gì? Anh còn muốn che giấu hay sao, bản thân anh còn gạt cô bao nhiêu nữa, cả thảy cô đều biết sạch. Cô không hơn dỗi, trước kia là cô mặt dày cứ bất chấp bám theo anh, bởi vì cô nghĩ, chỉ cần chân tình thứ gì cũng có thể vượt qua, bao nhiêu trắc trở cũng sẽ đổi lại viên mãn. Nhưng mà, khi cô phát hiện, mình chỉ là cái bóng của người khác, bản thân cô lại đau đến như vậy. Có chết cô cũng không ngờ, tâm địa người phụ nữ kia lại độc ác đến vậy, ngay cả đường sống của cô cũng không thể để lại.

“Anh đi đi, tôi không muốn vướn vào rắc rối của các người.” Cô muốn bình lặng sống hết những ngày còn lại, dù ít dù nhiều, nhưng sẽ khôgn thể gặp sóng gió được nữa, trả lại cho hắn thế giới đó, tất cả, cô đều không muốn chạm tới dù chỉ một lần.

Hắn ấn vào tay cô chiếc điện thoại, ó ngốc nghếch cũng biết là hắn chờ cô đỗi ý sẽ gọi cho hắn, nhưng cả đời cô, chỉ cần như vậy là đủ, hoàn toàn không muốn có tình yêu oanh oanh liệt liệt như tiểu thuyết, bởi vì cô gánh không nổi.

“Mẹ, từ từ rồi tính, dạo này con bận lắm, được được, sẽ kết hơn mà, mẹ đừng hối thúc.”

Một ngày, cô nghe thấy Phạm Nguyệt nói chuyện với mẹ cô. Ngọc Phương lại quên mất, cô gái này, đến giờ vẫn chưa có danh phận. Cô lại nghĩ, mình trở thành vướn bận của họ, khiến họ phải lo lắng cho mình nhiều như vậy, thật không công bằng.

“Phạm Nguyệt, nếu… em đi về nhà đi, sống thật tốt, anh thật xin lỗi, cả đời này anh nợ em.” Cô nghe rõ mồn một tiếng nói thống khổ của Lý Ảnh Quân, sau đó là tiếng khóc van xin của Phạm Nguyệt, họ làm sao vậy?

Thì ra là do cô, nên cậu không thể có được hạnh phúc, cậu vì áy náy mà buông tay Phạm Nguyệt, cô đau đớn xiết chặt hai bả vai đang run lên bần bật. Cô tự hỏi, tại sao lần đó, cô không chết luôn cho rồi. Cảm giác này giống như là loại bất lực khi nhìn thấy mẹ cô che hết những đau thương để bảo vệ sinh mệnh của cô vậy. Thật sự rất đau đớn.

Cô mở ngăn tủ, bàn tay vô thức chạm vào chiếc điện thoại, tim cô khẽ lỡ một nhịp. Nếu như cô gạt bỏ nhưng cô chấp, nếu như cô có thể đi lại thì kết cục sẽ không như thế này. Theo tìm thức, cô ấn vào phím gọi, máy nhanh chóng kết nối, người kia quả nhiên không để cô phải đợi, liền trả lời

“Ngọc Phương, em đổi ý rồi sao?”

“Nguyên Huy, anh có thể đảm bảo tôi sẽ bình phục không?”

“Được, tôi sẽ làm tất cả để em bình phục.”

Cô tắt máy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc. Bản thân cô đã quá mệt mõi rồi.




Được cảm ơn :
11
:
Ngày tham gia :
16/11/2015
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Thiên đường
:
~SANDY~
~SANDY~

~SANDY~
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 11
Ngày tham gia : 16/11/2015
Tuổi : 22
Đến từ : Thiên đường
Hay quá chị, không gì để chê được. Đọc cảm động muốn khóc luôn



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
~SANDY~ đã viết:Hay quá chị, không gì để chê được. Đọc cảm động muốn khóc luôn
Thanks e ngừi đẹp của Thư



Được cảm ơn :
19
:
Ngày tham gia :
27/10/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
The Magic world
:
FatLourie
FatLourie

FatLourie
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 19
Ngày tham gia : 27/10/2015
Tuổi : 26
Đến từ : The Magic world
Aye, hay đấy! Nhưng mà viết sai chính tả hơi nhiều. Có vẻ rất buồn... Nhưng thôi, hóng cháp mới nha! Very Happy



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
FatLourie đã viết:Aye, hay đấy! Nhưng mà viết sai chính tả hơi nhiều. Có vẻ rất buồn... Nhưng thôi, hóng cháp mới nha! Very Happy
mị sẽ cố gắng ^^



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Những chuyện đã qua thì tất con người cần chi phải giữ, đối với cô, Nguyên Huy là một dấu chấm, mãi không bao giờ xóa được. Cô sang Pháp tiếp nhận điều trị không có nghĩa là tiếp nhận hắn một lần nữa. Có lẽ cô sợ…

Chính là thứ cảm giác đó, cô sợ lại mất nữa, bản thân cô bên cạnh hắn, tuyệt đối không an toàn. Nhưng mà, cô lại không thể quên được hắn. Cô không biết đó gọi là khắc cốt ghi tâm hay là thứ gì, cô chỉ biết, có lẽ muốn rời hắn một lần nữa là điều không thể.

Cô từng nghe nói, Paris rất đẹp, rất mỹ lệ, bỗng nhiên cô lại muốn một lần nhìn thấy nó, chỉ một lần thôi cô cũng cam lòng.

Cô hít một hơi thật sâu, những ngày tháng sau này, cô sẽ nhìn thấy ánh sáng, sẽ bước đi bằng đôi chân của mình. Thời gian có lâu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cậu, Hà Diên Vĩ, Phạm Nguyệt, cô sẽ được nhìn thấy họ.

Giờ khắc nằm trên bàn phẫu thuật, trái tim cô như bị gõ vào một nhịp, cảm giác hơi nhoi nhói, bất an len lõi vào trong cơ thể. Cô y tá bên cạnh chuẩn bị dụng cụ, vừa cười, vừa nói với cô bằng một câu tiếng anh: “Chào cô gái, em thật can đảm, đã như vậy mà còn muốn hiến tủy, chị thật ngưỡng mộ em.”

Nụ cười trên môi cô tắt ngấm. Đèn phẫu thuật phía trên dù có chói đến mực độ nào nhưng đôi mắt kia vẫn không hề lay động, bởi vì, cô mù rồi.

Hiến tủy, hình như họ nhằm lẫn gì rồi sao?

“Chị, em muốn gặp anh chàng đi cùng em, em đến đây không phải hiến tủy, mà là chữa trị.”

“Ôi lạy chúa, em bị làm sao vậy, chính anh chàng đó đã nói rằng em muốn hiến tủy cho bạn gái anh ta cơ mà?”

Bạn gái anh ta? Cô không phải là loại người ngờ nghệch, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, cô chỉ là vật hy sinh của hắn. Hóa ra, trong lòng hắn, cô chưa từng có chỗ đứng.

Đau lắm, cô ngu ngốc bị lừa đến thê thảm như thế này. Vì sao cô lại tin một kẻ như hắn, vì sao cô lại ngu xuẩn như vậy.

“Tôi không phải, thả tôi ra, mau đứa tôi ra khỏi đây, cậu ơi, cứu con, Hà Diên Vĩ, cậu cứu con…”

“Mau giữ cô ấy lại, hôm nay bằng mọi cách các người phải lấy được tủy của cô ấy, Lam Ninh, cô ấy không thể chờ nữa…”

Lam Ninh, cô ngưng giẫy giụa, nước mắt không ngừng trào xuống, cô gái ấy có thể khiến hắn bất chấp như vậy sao? Vậy còn cô, cô chẳng lẽ không phải là con người. Khốn kiếp, hôm nay cô bằng mọi giá phải thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng mà, cô như cá nằm trên thớt, cơn đau nhỏ truyền đến, một lúc sau khiến cô tê liệt, không còn khả năng giẫy dụa.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy phía xa xa, Hà Diên Vĩ đang vẫy tay với cô, hai mắt cô ướt nhòe định vươn tay đến bên cạnh anh, nhưng có một bàn tay khác, như ma quỷ nắm chặt hai chân cô, khiến cô muốn đi cũng không thể đi được.

Máu từ cổ họng đột ngột trào ra, cô cảm thấy toàn thân đau đớn, ngũ tạng như bị người ta giày xé. Đau lắm, mùi tanh tưởi làm cô muốn nôn mửa, nhưng mỗi cơn đau dội đến, là máu trong miệng lại trào ra bên ngoài.

Cô sợ lắm… cô sợ sau này không thể gặp được mọi người, cô không muốn bản thân chết nơi đất khách quê người, cô còn muốn gặp cậu, gặp Phạm Nguyệt và cả Hà Diên Vĩ, thời khác này, cô như một chiếc là héo úa trước cơn bão táp, đã không thể còn chịu đựng được nữa rồi.

Nhưng… cô không cam lòng.

Lam Ninh, vì sao cô lại vì cô ấy mà hy sinh?

“Ngọc Phương… Ngọc Phương…”

Cô lại nghe thấy tiếng thét gọi của Hà Diên Vĩ, có lẽ là lúc cuối cùng của cuộc đời, thứ cô mỏng muốn lại biến thành ảo giác, thứ ảo giác khiến cô thành nguyện.




Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
hơi ngắn nha nhok



Message reputation : 100% (2 votes)

Được cảm ơn :
19
:
Ngày tham gia :
27/10/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
The Magic world
:
FatLourie
FatLourie

FatLourie
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 19
Ngày tham gia : 27/10/2015
Tuổi : 26
Đến từ : The Magic world
Hix, Ngọc Phương rồi sẽ ra sao?



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Aino Minako đã viết:hơi ngắn nha nhok
Ối tuần này e kiểm tra hơi bị nhiều, qua đợt này em bù ^^



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 8: Nguy cấp
Bóng tối… Cô sợ, nhưng cả đời này, tất yếu một lần sẽ đối diện.

Lý Ngọc Phương…Cô nghe tiếng gọi, nhưng không thể trả lời, cô khóc thật nhiều, thật nhiều, bản thân đã không thể chống trụ lại được nữa, nhưng cô lưu luyến, Hà Diên Vĩ. Bỗng dưng cái khuôn mặt tuổi 17 của anh hiện ra thật rõ ràng, ngày đó, cô không thể nào quên được.

Bàn tay cô trở nên ấm áp, có một dòng điện chạy qua khiến cô run bật lên, toàn thân đau nhói. Sau đó, cô tỉnh lại, màng đen vẫn như vậy, cứ như cô đã trải qua một giấc mơ, nhưng tất cả lại là sự thật. Bên tai cô, ai đó đang thở đều đều, là Hà Diên Vĩ, vậy lúc ở ngưỡng sống chết, cô đã thực sự nghe thấy tiếng gọi của anh, từ trước đến bây giờ, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

“Hà Diên Vĩ, cậu nói xem con ngu ngốc lắm phải không?” Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của cô, nước mắt mang theo những tuyệt vọng và đau đớn. Cô không nghĩ rằng bản thân lại bị lừa như vậy.
Sinh mệnh cô như treo trước gió, bản thân mặc sức bị người khác lợi dụng, đến cả mạng sống người ta cũng chưa từng để tâm. Có lẽ là do cô tự suy diễn, Hứa Nguyên Huy, hắn thực sự không xem cô là gì nữa.

“Cậu, con muốn được nhìn thấy hai người kết hôn, rất muốn.”

Gương mặt cô không một chút sắc huyết, ánh mắt vẫn vô hồn như vậy. Khi nói ra câu đó, dòng nước mắt lại lăn xuống. Cô quên rằng mình là kẻ mù lòa, nhưng cô thật sự rất muốn họ kết hôn. Vì cô, lâu như vậy, họ vĩnh viễn sẽ rời xa nhau.

Hà Diên Vĩ bước từ phòng viện trưởng ra, sắc mặt gần như đã tuyệt vọng, hốc mắt anh đỏ hoe đau đớn. Cô đã không còn sống được bao lâu nữa.

Thời gian để họ gặp lại, không nhiều, vậy mà cô sắp phải rời khỏi họ. Có lẽ, cô cũng biết bản thân mình đã không còn sức gắng gượng, nên cô sợ, một ngày nào đó đột ngột ra đi, cô lại không yên tâm về họ.

Hứa Nguyên Huy, lần này chính tay hắn cướp đi sinh mệnh của cô. Nếu như hắn không bất chấp ép cô hiến tủy thì di chứng của tai nạn giao thông cùng nó đã không phát tác.

Cô biết là không thể nào, nhưng Hứa Nguyên Huy, đời người luôn phải trả một cái giá, cho dù là sớm hay muộn, cô cũng sẽ dùng hơi thở cuối cùng để khiến hắn phải sống không bằng chết.

Hoàng hôn như dãy lụa nhuốm trên tầng mây xám bạc, Ngọc Phương ngồi trên xe lăn, lưng được đệm bằng gối bông mềm, trên cổ tay vẫn đang truyền dịch.

Cơn đau từng khắc như muốn nuốt trọn cô, nhưng mà, cô lại càng không thể dửng dưng khiến mình chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Cho dù là phải chết, cô cũng không thể chết hèn hạ dưới con mắt của hắn.

Hai hôm trước, cô nghe thấy mấy người y tá trong bệnh viện nói hắn sắp kết hôn, nhanh như vậy sao? Chỉ mới phẩu thuật vài hôm cô ta có thể bước xuống giường bệnh tổ chức hôn lễ. Đây rõ ràng là họ ép cô tới chết.

Hôm nay, Hà Diên Vĩ cùng Lý Ảnh Quân mang theo cô đến nơi diễn ra hôn lễ. Họ dĩ nhiên không có ý định đến dự, nhưng mà cô một mực đòi đi, họ sợ cô kích động.

Mấy ngày hôm nay, cô liên tục ngất xỉu, có khi co giật, nội tạng xuất huyết. Cô hiện giờ rất yêu ớt, ngay cả ngồi cũng không có sức lực, cả người cô đau lắm. Nhưng mà những lúc đau đớn như vậy, cô lại một mực muốn chịu đựng. Bởi vì cô sợ họ sẽ lo lắng.

Cô không thể nhìn thấy, chỉ nghe được tiếng nói cười của mọi người, tiếng nhạc mừng, tất cả thật đau lòng.

Cô đau không phải vì hôm nay là ngày cưới của hắn, mà bởi vì cô không thể nhìn thấy được, cô cảm giác sinh mệnh mình như đã cạn kiệt, chỉ còn một chút hơi thở. Cô quá mặt dày không?

“Cô đúng là không còn liêm sĩ, bản thân gần chết rồi mà vẫn vác xác đến đây, cô nghĩ anh ấy thương hại cô chắc?”

Lam Ninh tạt ly rượu vang đỏ trên tay lên người cô, Ngọc Phương cảm thấy một chút lạnh đến thấu xương, cô khó có thể phản ứng khi bàn tay thanh mảnh của Lam Ninh vụt vào mặt cô. Phạm Nguyệt bên cạnh giữ tay cô ta lại, đẩy lùi về phía sau, chiếc bánh gato sáu tầng bị đụng trúng ngã ra sàn.

Mọi người nhăn nhó, chỉ trích, đa số đều là lên người Ngọc Phương. Cô nghe thấy, cảm nhận được ánh mắt họ công kích bản thân. Dòng nước mắt cô đột ngột trào ra.

Với hắn, tâm cô đã chết, một chút cảm giác hận hay nhớ tuyệt đối một chút cũng không còn.

Lý Ảnh Quân nhuếch môi kéo Phạm Nguyệt ra phía sau mình, Hà Diên Vĩ luống cuống lau đi vết rượu trên người Ngọc Phương, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa căm ghét.

“Cô Lam, hôm nay là ngày vui của cô, có can đảm mời ngừơi ta đến sao phải trút giận?”

“Ai mời các người đến?” Lam Ninh tức giận, kéo chiếc găng tay bẩn ra, bất chấp chỗ đông người mà hét lên.

“Là tôi.” Hắn từ trong bước ra, bộ lễ phục màu đen tôn quý, đôi găng tay lụa trắng nổi bật, trên ngón áp út, hiển nhiên là chiếc nhẫn bạch kim trơn nhẵn. Hắn từ từ bước ra, đỡ lấy thân hình đang chật vật của Lam Ninh, một lần cũng không liếc mắt đến Ngọc Phương.

Hà Diên Vĩ nâng nữa khuôn môi lên, nhìn Hứa Nguyên Huy đầy châm chọc, hắn, dù sao cũng chỉ là một tên oắt con, lại có thể làm Lý Ngọc Phương ra nông nổi này, thật không đơn giản, nếu như anh không cho hắn một bài học thì e rằng cả đời này, hắn sẽ ngông cuồng mà coi thường người khác mất.

“Ngọc Phương, con bé có quà muốn tặng cậu, Happy Wedding Day.”




Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 9: Yêu, là bất chấp ranh giới, và cả sinh tử tầm thường.
“Không cần, nếu Lam Ninh đã không thích, phiền các vị về cho.” Hắn buông lời lạnh lẽo, từ đầu đến cuối chưa hề nhìn cô một lần. Cô biết, với hắn, cô thực chất chỉ là một cơn gió bình thường nhất, thoáng đến rồi cũng thoáng đi.

Nhưng mà nhìn lại, cô có yêu hắn không? Cô biết, bản thân không có, chính vì vậy, cô không hận.

Bởi vì không yêu thì làm sao có oán hận được?

Cơn đau lại âm ĩ truyền đến, dạ dày cô như bị ai đó đấm một cú thật mạnh. Từ cuống họng trào ra một dòng tanh tưởi. Máu từ miệng cô phun ra dính đầy lên áo cưới của Lam Ninh, lúc này, trong cô ấy thật thảm hại.

Hà Diên Vĩ thấy không ổn, anh nhanh chóng mang cô rời khỏi nơi này.

“Hà Diên Vĩ, không kịp nữa rồi.” Cô thều thào thật nhỏ, đưa bàn tay gầy gò chạm vào gương mặt anh.

Dù chỉ là cảm giác cô cũng muốn nhớ thật rõ anh.

Từ năm mười tuổi, cuộc đời cô thực chất đã chôn chặt cùng với cái tên Hà Diên Vĩ, chỉ là cô không nhận ra, đến lúc này, cô lại sợ, cô bế tắc nhiều lắm, nếu như có phép màu thật sự, cô chỉ mong muốn có thể nhìn thấy anh dù chỉ một lần mà thôi.
“Diên Vĩ, cậu…con rất thích cậu, từ bé đã như vậy rồi, con thật khờ đúng không?”

Cô quá khờ nên mới vướn vào những rắc rối này. Điều cô hối hận nhất chính là bản thân dây vào Hứa Nguyên Huy, thật không đáng, nhưng mà đáng hay không đáng, bản thân cô cũng không thể nào quyết định được nữa.

“Ngọc Phương, con còn nhớ lúc ở sân bay không?”

Lúc ở sân bay, cô gào thét không muốn cho anh đi, lúc ấy, cô sợ rằng anh sẽ quên mất cô, rồi sẽ có cuộc sống mới, mãi mãi không cho cô cơ hội bước chân vào, nhưng lúc đó, anh đã ôm cô thật chặt, ssau này khi trở về, anh sẽ mãi bên cạnh cô, chăm sóc yêu thương cô, sẽ cưới cô làm vợ, vì trong cái đầu nhỏ bé của cô, vợ của anh có nghĩa là mãi mãi ở bên cạnh anh, cả đời này cũng sẽ không chia ly, nhưng mà, lúc đó cô cũng chỉ mới mười tuổi, làm sao hiểu đời người còn biết bao nhiêu trở ngại.

Nhưng khi anh trở về, mọi chuyện đã đi quá xa…

“Ngọc Phương, con không được từ bỏ, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ sống hạnh phúc.”

Cô cảm thấy, dòng nước mắt đang vươn lại trên gò má của anh, mang theo những đau xót tột cùng.

Cô cũng muốn hạnh phúc, muốn ở bên cạnh anh, nhưng cô lại không có khả năng.

Cả đời này, cô thật sự chỉ nói được với anh câu xin lỗi.

Yêu – với cô quá muộn màng, giá như từ đầu cô đủ kiên định, giá như cô nhận ra người mình yêu thật sự thì họ đã không đi đến bước này.

Ba chữ đừng như vậy chưa kịp nói thì cô đã mất đi ý thức. Bên cạnh cô chỉ còn lại sự vô lực, một chút đau nhói ban đầu biến mất, nhẹ bẫng.

Anh nhất định sẽ cưới cô, mặc dù cô chỉ còn là một linh hồn…

Yêu là bất chấp ranh giới và cả sinh, tử tầm thường.

Hứa Nguyên Huy hắn kết hôn không an ổn, nhận được tin Hà Diên Vĩ cùng Lý Ngọc Phương tổ chức hôn lễ, hắn đột nhiên bàng hoàng. Hóa ra hắn ích kỷ như vậy, ngay cả hạnh phúc của cô, hắn lại không muốn cô có được.

Hắn chạy đến nhà Lý Ảnh Quân, xong vào bên trong, hắn không hiểu, bản thân hắn đến đây là vì cái gì. Mới hôm trước, cô bị hắn chọc cho đến thổ huyết, vậy mà hôm nay, đã vui vẽ đến lễ đường kết hôn. Lam Ninh mắng đúng, con người cô quả thật không còn liêm sĩ.

Hắn cảm thấy tức giận, trước giờ hắn làm việc chưa hề có lý do, hôm nay cũng vậy, cô muốn hạnh phúc, hắn tuyệt đối không cho, bởi hắn ích kỷ.

Nhưng khi đứng giữa căn phòng lạnh lẽo không chút sức sống kia, hắn như chết đứng một chỗ. Hà Diên Vĩ cùng Lý Ảnh Quân và Phạm Nguyệt lễ phục màu trắng. Trên tay Hà Diên Vĩ là di ảnh của cô.

Bức ảnh đó là cô chụp năm mười sáu tuổi, khi đó, cô và hắn quen nhau. Nét cười đo, ánh mắt tinh nghịch như nắng ban mai đó, hắn mãi mãi cũng không quên được. Lòng hắn chợt đau nhói, hắn không tin, tất cả đang lừa dối hắn. Lý Ngọc Phương làm sao dễ dàng chết như vậy được.




Được cảm ơn :
19
:
Ngày tham gia :
27/10/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
The Magic world
:
FatLourie
FatLourie

FatLourie
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 19
Ngày tham gia : 27/10/2015
Tuổi : 26
Đến từ : The Magic world
Trời ơi em ơi, em làm chị đau tim quá. Chị lại phải nhập viện rồi đây, hừ hừ...



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
FatLourie đã viết:Trời ơi em ơi, em làm chị đau tim quá. Chị lại phải nhập viện rồi đây, hừ hừ...

E đã làm sai điều dì hic hic Question Question



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Chương 10: Chết đi, để lại nỗi đau

Hoàng hôn buông xuống, màu vàng nhẹ tì trên những ngọn cỏ dưới chân hắn, hắn bước vào khu mộ của cô, gương mặt cô in trên bia mộ thật an tĩnh, hơn một tháng, cô đã thật sự ra đi rồi.

Ngày đó, khi cô 16 tuổi, cô bỗng nhiên xuất hiện trước hắn. Đã rất nhiều lần hắn tự nói dối với bản thân, Lý Ngọc Phương, cô không phải Lam Ninh. Cho đến khi Lam Ninh quay lại, hắn dứt khoát từ bỏ cô. Bây giờ hắn hối hận, hắn đã gián tiếp đẩy cô vào cái chết từ lần này đến lần khác. Giá như ngày đó, hắn không một mình trở lại Việt Nam, hoặc, hắn không xem cô là Lam Ninh thì nụ cười đó, hôm nay vẫn rạng rỡ.

Hắn miết ngón tay lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Lúc quen nhau, cô hay hát, hay đàn cho hắn nghe, cô đàn piano rất tuyệt vời. Những âm thanh đó giống như cô, vừa thanh khiết, vừa trong sạch. Không giống như hắn, cả thế giới của hắn, chỉ nhuốm một màu đen.

Đến lúc rời đi, hắn mới phát hiện, khóe mắt cay cay, hóa ra hắn cũng biết đau lòng vì cô. Lý Ngọc Phương, cả cuộc đời này, hắn nợ cô.

Nợ cô một hạnh phúc, nợ cô tuổi thanh xuân và cả quản đời còn lại chon chặt dưới đáy mộ kia. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, ngay cả khi hắn chết đi cũng vậy.

“Anh đi tìm người ta? Chẳng phải người ta đã kết hôn rồi hay sao?”

“Lam Ninh, chúng ta ly hôn đi.” Hắn buông lời, rồi bước lên cầu thang, hơi thở không ổn định, khi nói ra những lời này, hắn cũng giật mình, hắn không hiểu tại sao, nhưng mà, lời hắn nói ra, hắn chưa bao giờ hối hận.

“Tại sao?”
“Lam Ninh, cô đừng tưởng những chuyện cô làm tôi đều không biết, tôi dung túng cho cô không có nghĩa là sẽ để cho cô tự tung tự tác, nhưng cô càng ngày càng quá đáng, cô đối xử với cô ấy như vậy, cô có còn là con người hay không?” Hắn hất cánh tay đang giữ chặt mình, hắn chỉ thấy bản thân như đang dần suy sụp, nếu như hắn không dung túng, mắt nhắm, mắt mở để Lam Ninh làm càng thì Lý Ngọc Phương sẽ không đi đến bước đường này. Lỗi là ở hắn.

“Anh biết rồi thì sao? Anh đừng quên bản thân anh cũng đã đối xử với cô ta như thế nào, anh thì có hơn gì tôi, tôi với anh là cùng một loại người.”

“Lam Ninh, tôi ít ra cũng không dùng sinh mệnh của người khác để đổi lấy hạnh phúc của bản thân, tôi dù độc ác như thế nào cũng sẽ không tùy tiện giết người vô tội…”

Hắn bất lực nắm chặt đấm tay, Lam Ninh, nhiều năm qua đã làm cô thay đổi như thế này sao? 3 năm trước đã một lần lấy đi nữa mạng sống của Ngọc Phương, ba năm sao, một hơi thở cũng không để lại.

Phàm là mọi chuyện trên đời đều có nhân quả, Lam Ninh, cô sẽ gặp báo ứng.

Anh đứng nơi cóc cửa sổ, mặc dù trong thế giới của cô mãi là một màu tâm tối, nhưng khi còn sống, cô lại rất thích ngồi ở nơi này, nó như hy vọng của cô. Anh nhớ cô từng nói, anh là một đóa hoa xinh đẹp, chỉ tiếc là, cô không có cơ hội để nhìn thấy gương mặt của anh lần cuối cùng.

Anh nhớ những khi cùng cô ra ngoài, cô không nhìn thấy, nhưng lại rất vui vẻ, cô nói, cô thích nhịp sống vội vã này, thích cả không khí ồn ào, tấp nập của mọi người, nhưng cô lại không thể nhìn, chỉ có thể cảm nhận. Anh liền kể cho cô nghe những gì đang diễn ra, cùng cô nhắm mắt cảm nhận mùi vị của cuộc đời.

Cô mong ước có thể được đi bằng chính đôi chân của mình, anh không do dự liền cõng cô đi đến nhũng nơi mà cô thích, anh là đôi chân của cô, là ánh sáng duy nhất thuộc về cô. Nhưng mà, chủ nhân của anh đã không có khả năng cần anh nữa.

Anh đặt tay lên khung cửa sổ, nơi này có một chậu hoa lan nhỏ, nhưng đã héo úa vì không còn ai chăm sóc,những thứ thuộc về cô, nhưng nơi cô đã từng lưu lại đều làm anh nhớ nhung, làm anh đau lòng. Giá như khi ấy, anh đừng đi du học, thì bây giờ, anh và cô sẽ thực sự cưới nhau.

Diên Vĩ thu dọn di vật của cô, mỗi một thứ đều cẩn thận giữ lại. Trong ngăn kéo cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc hộp màu xanh. Trong đó, là tất cả những món quà anh tặng cô, từ cái kẹo bé xíu đã chảy ra, cho đến những bông hoa xinh đẹp, cô đều cẩn thận cất giữ.

Mỗi thứ, mỗi thứ một là tất cả tình cảm mà cô chôn chặt bấy lâu nay, nó chặt đến mức làm cô ngộ nhận một loại tình cảm khác.

Cuộc đời cô, đã đi quá nhiều sai lầm.

“ Hà Diên Vĩ, con nhớ cậu”

Anh tìm thấy nhiều mẫu giấy nhỏ trong cái hộp, cô chỉ viết có một câu như vậy. Hóa ra mấy khoảng thời gian gần 10 năm kia, họ luôn nhớ đến nhau.

Khóe mắt anh ươn ướt, dòng nước mắt chảy xuống, ướt cả những mẫu giấy đã ố vàng, làm nhòe đi những dòng chữ nguệch ngoạc, Lý Ngọc Phương, tại sao cô lại đáng thương như vậy?

Hà Diên Vĩ, con yêu cậu, con sợ cậu sẽ không cho con bước vào cuộc đời cậu nữa, vì vậy con không thể nói ra, để con quên cậu được không?

Trang nhật ký cuối cùng của cô bị dán lại, dòng chữ có đôi chút nắn nót hiện ra, trái tim Hà Diên Vĩ quặn thắt đến tột độ.

Đây là dòng nhật ký cuối cùng cô viết trước đêm sinh nhật 18 tuổi. Khi ấy, Lý Ảnh Quân nói anh sẽ trở về.

Trái tim cô như bị ai đó xiết chặt, cô sợ, rất sợ khi anh trở về, sẽ quên mất cô là ai, sẽ thờ ơ, lạnh nhạt với cô, hơn nữa sẽ đi cùng với một người khác mà không phải là cô. Trùng hợp hôm ấy, Hứa Nguyên Huy lại gọi cô ra ngoài, cho nên một phút cô cũng không muốn nán lại.

Hà Diên Vĩ hai mắt đỏ hoe, anh mang tất cả di vật của cô về Hà gia, từ nay, cô sẽ là vợ của anh, anh mãi mãi cũng chỉ có một người vợ này mà thôi.




Được cảm ơn :
19
:
Ngày tham gia :
27/10/2015
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
The Magic world
:
FatLourie
FatLourie

FatLourie
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 19
Ngày tham gia : 27/10/2015
Tuổi : 26
Đến từ : The Magic world
trời!!! Ngọc Phương chết rồi hả??? Chắc chị lại phải nhập viện. Em ơi là em. Tưởng được xuất viện rồi chứ!!!



Message reputation : 100% (1 vote)


Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất