Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
Author (tác giả): Ri Zin( mình nè )

Category (thể loại): tiểu thuyết ngôn tình

Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): [T]

Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going

Casting (giới thiệu nhân vật): Trần Hạo Thiên (Ken)
Nguyễn Di Anh ( Kyo)
Đặng Hoàng Anh (Bi)
Võ Liên Y (Bo)

Tóm tắt nội dung:
Trần Hạo Thiên ( Ken ): 1 chàng trai đểu cáng, lạnh lùng con trai của tập đoàn Trần Thị giàu có nổi tiếng
Nguyễn Di Anh ( Kyo): 1 cô gái cá tính, nghịch ngợm vui tươi với gia cảnh hết sức tầm thường
Đặng Hoàng Anh (Bi): 1 chàng trai thân thiện hiền lành với tính cách đôi khi rất kì lạ, con trai của một gia đình giàu có, đối tác làm ăn không thể thiếu của tập đoàn Trần Thị
Võ Liên Y (Bo): 1 cô gái xinh đẹp trầm tính, ít nói với gia cảnh bình thường



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ Ở THÔN QUÊ​

Ở một ngôi làng nhỏ khá xa thành phố ồn ào, nơi có những người dân chất phát vui vẻ, tại một ngôi nhà đơn sơ giản dị có một cô bé đang vuốt ve vui đùa với chú cún nhỏ trên nền cỏ xanh trong vườn nhà

- Kyo!! Bước vô mẹ bĩu

Giọng hét to tiếng vang lên khiến cô bé đang chơi với chú cún nhỏ phải giật mình, nó đứng dậy rón rén bước đi ra cửa ngỏ sẵn sàng bỏ trốn thì

- Định đi đâu đó? Vô nhà nhanh lên coi – người phụ nữ đứnq khoanh tay ở cửa gằng giọng khiến Kyo khựng lại, mặt cúi gầm xuống đất và quay lưng bước chầm chậm vào nhà

- Dạ mẹ – Kyo đứng khoanh tay khép nép

- Ngồi xuống đi con yêu – người phụ nữ đang ngồi đó mỉm cười đầy sát khí với lời nói ngọt ngào đến rùng mình

Kyo hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện mẹ mình, nó cúi mặt xuống nền nhà và nhắm tịt mắt lại

- mày là gái hay trai vậy hả? Sao cứ suốt ngày lì lợm quậy phá đến hết người này rồi người kia mắng vốn là sao? Hết hàng xóm rồi đến nhà trường gọi điện về, tao là người phải nghe người ta mắng nè.khổ quá mà – Bà Hà nói xối xả

- Ai nói mẹ thế ạ? – Kyo châu mày

- Mày hỏi chi? Nói cho mày biết để mày đi tìm con người ta mày sút nữa à? – bà Hà trừng mắt

- Con đâu dám – Kyo sụ mặt

- Mày còn gì mà không dám làm nữa chứ.huhu! mới có 7tuổi đầu mà đã thành thế này, không biết sau này mày còn thành ra thế nào nữa, biết vậy hồi đó đẻ mày ra thà đẻ trứng zịt lộn ăn cho sướng mỏ cho rồi.huhu

- Sao có thể được

- Im coi, mày còn trả treo..huhu..tui khổ quá mà

Một tràng quát tháo của bà Hà hơn nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua nhưng chẳng thấm gì vào đầu nó cả, Kyo với gương mặt dễ thương lém lĩnh đầy tinh nghịch cứ bĩu môi khi mỗi lần mẹ nó giảng đạo những câu mà nó không hài lòng.Sau khi nghe chữi xong Kyo lại tiếp tục xin phép mẹ chạy đi chơi, bà hà đứng ở cửa nhìn theo dáng vóc nhỏ nhắn của Kyo và mỉm cười, tuy là bà Hà có thường xuyên giảng đạo cho nó nhưng chưa bao giờ bà đánh nó cả vì Kyo mất ba từ nhỏ nên bà luôn dành hết tình yêu thương của một người mẹ cho nó, và lúc nghe người khác nói này nói kia về nó là lúc bà cảm thấy buồn nhất nhưng vẫn cố vui vẻ cười cười nói nói và xin lỗi người khác, mặt dù bà biết Kyo sẽ không gây chuyện khi có người gây chuyện với nó trước. Bà Hà thở dài rồi quay vào nhà dọn dẹp, Kyo chạy nhanh ra bãi đất trống trước cổng thôn xem mấy bọn nhoc loi choi trạc tuổi nó chơi đá banh

- Tìm thêm một nữa cho đủ người chơi

- Rủ ai bây giờ? Thằng Nam mắc đi học thêm rồi

- Vậy thôi chơi nhiêu đay cũng được

Kyo đang ngồi nghe vậy nó vẫy tay nói to

- Tớ tham gia với – Kyo vừa vẫy tay vừa chạy tới chỗ lũ nhóc đó – tớ thay thế Nam cho, tớ chơi với nhé? – Kyo mỉm cười than thiện

- Bọn tao không chơi với mày

- Tại sao vậy? Tại sao các cậu lại không chơi với tớ? – Kyo ngây người

- Thôi đi chỗ khác đi bọn bây – thằng nhóc ôm trái banh lớn giọng rồi kéo cả bọn bỏ đi, riêng Kyo vẫn đứng đấy, mặt cúi gầm xuống

Chiếc xe con sang trọng dừng lại ngay tại nhà của trưởng thôn, trưởng thôn vui vẻ ra đón chào, một người đàn ông cùng một phụ nữa ăn mặc sang trọng bước xuống xe

- Chào anh chị mời anh chị vào nhà uống nước nói chuyện ạ – bác trưởng thôn lịch sự

- Ừ cảm ơn anh – người đàn ông đó cùng trưởng thôn đi vào nhà

- Ken à! Vào nhà thôi con – người phụ nữ đó mở cửa xe và đứng nhìn cậu bé đang ngồi trong xe lướt Ipad

- Ba đi khảo sát tình hình ở đây hở mẹ? – Ken châm chú vào ipad

- Ừ khoảng 3 hay 4 ngày nữa sẽ xong sớm thôi rồi gia đình mình về thành phố lại nên giờ tạm thời là cứ ở khách sạn hồi nãy – bà Hà

- Thôi mẹ vào đi con ở ngoài này chờ ba mẹ ra – Ken vẫn châm chú vào cái Ipad trên tay

- Lâu lắm đó con chờ được không? – Bà Trần nhăn mặt

- Dạ được mà, nếu lâu thì con ngủ trên xe luôn có chú tài mà mẹ lo gì?

- Dạ bà chủ để tôi trông cậu chủ cũng được

- Ừ vậy nhờ anh..thôi mẹ vào nhé – bà Trần

- Dạ

Nói xong bà Trần đi vào nhà còn Ken thì tiếp tục say sưa với cái Ipad, chơi khoảng một lúc thì cậu bắt đầu thấy chán, cậu nhướng người lên nhìn xem chú tài xế ngủ chưa

- Chú ơi! – Ken gọi nhỏ – chú ơi! – Ken gọi thêm lần nữa để kiểm tra xem chú tài xế đã ngủ chưa

Khi đã xác định được rồi cậu ta mỉm cười rồi nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra và chạy đi xung quanh để nhìn những cảnh vật ở nơi lạ mà lần đầu tiên cậu ta tới

- Chỉ muốn chơi chung thôi mà

Kyo đứng lẩm bẩm với đôi mắt buồn, nhưng rồi nó lại nhanh chóng lấy lại sự vô tư của một đứa trẻ, nó mỉm cười rồi nhãy chân sáo đi tới khu vườn bỏ hoang đã lâu, nơi bị che bởi những tán cây nên mọi người trong thôn chẳng ai thèm để í tới, nơi này là nơi mà duy nhất chỉ mình nó khám phá được. Kyo ngồi xuống phiến đá cuội chỗ gốc cây và mỉm cười

- Căn cứ bí mật của ta hahaha

Kyo cười to rồi lại im lặng, ngoài mặt thì vui nhưng thực chất trong lòng nó không hề vui một chút nào cả, các bạn trong thôn ai cũng bảo nó lu manh, gọi nó là đồ không có cha nên chẳng ai muốn chơi với nó, nó tới bắt chuyện nhưng cũng chẳng ai thèm quan tâm, nó cố làm những chuyện gây chú ý nhưng cũng chẳng ai ngó tới, chỉ duy nhất nơi này là mang lại cảm giác bình yên cho nó. Đang suy nghĩ thì chợt bụi cây đối diện chỗ nó ngồi run lên khiến nó giật mình, Kyo đưa mắt nhìn chăm chăm rồi tò mò bước lại gần xem. Từ bụi cây một cậu con trai da trắng nõn, trắng còn hơn cả nó nữa, đôi mắt to đen láy với cái miệng xinh và cái mũi nhỏ trông cứ I như con gái. Kyo nheo mày lại

- Mày là ai vậy? Biết đây là đâu không hả? – Kyo lớn giọng

- Thôn quê – Ken trả lời tỉnh bơ

- Hông phải ! í tao nói mày biết chỗ này của ai không mà dám tự í vào đây hả? – Kyo cố trừng mắt ra vẻ đáng sợ

- Của chung – Ken thẳng thừng trả lời

- Ô hay! Mày ngon rồi đó con, chắc mày người mới nên không biết tao là ai đây mà – Kyo cố gắng trừng mắt và gằng giọng, Ken cũng ngây người nhìn nó, cả hai cứ đọ mắt nhìn nhau rồi người thua là Kyo, nó vì mỏi mắt nên nháy mắt trước khiến Ken bật cười

- Cười..cười gì – Kyo lúng túng

- Mà cậu là trai hay gái vậy?

- Tao con gái, chứ mày nghĩ tao con gì?

- À! – Ken nghiêng đầu suy nghĩ – làm bạn với tớ nhé, tớ tên Trần Hạo Thiên nhưng ai cũng gọi tớ là Ken nên cậu cứ gọi tớ là Ken đi – Ken mỉm cười chìa tay ra trước mặt nó

- Bạn không sợ tui hở? – Kyo ngạc nhiên

- Tại sao lại phải sợ chứ? Làm bạn nhé

Gương mặt tươi cười của Ken cùng bàn tay đang chìa về phía nó khiến nó bất giác đứng khựng người, cơ mặt nó bắt đầu giản ra và rồi nụ cười hiện lên trên gương mặt ngây thơ của Kyo, nó lanh lẹ đưa tay ra bắt lấy tay Ken

- Tớ tên Di Anh, Nguyễn Di Anh, gọi tớ là Kyo đi

- Ừ – Ken cười mỉm

Lần đầu tiên Kyo cười thật tươi vì nó đã có bạn, nó vui vẻ chỉ trỏ mọi nơi trong căn cứ bí mật của mình cho Ken xem. Cả tụi nó cứ nói cười vui vẻ đến quên cả thời gian, trời bổng kéo mây đen, gió bắt đầu nổi lên làm mấy cái cây xung quanh đung đưa nhẹ

- Hình như gần mưa rồi – Ken nhìn lên trời

- Ừ – Kyo cũng nhìn theo

- Thôi tớ phải về rồi – Ken nhìn Kyo

- Ừ về thôi, tớ cũng về luôn – Kyo có vẻ buồn

- Ngày mai gặp nhau ở chỗ này nữa nhé - Ken

- Thật không? – Kyo hớn hở

- Ừ! – Ken nhìn nó mỉm cười

Cả hai bọn nó cùng nhau quay về, tới cổng thôn thì hai đứa tạm biệt nhau, Kyo thì đi về nhà còn Ken thì quay trở lại nhà bác trưởng thôn

- Ken ơi! Con đi đâu từ chiều giờ vậy? – bà Trần cuống lên chạy tới chỗ Ken, chú tài xế cũng chạy theo sau

- Dạ con đi vòng vòng xíu ạ

- Con gan thật đấy, ở nơi lạ lấm thế này mà con dám đi một mình à? – bà Trần xoa đầu Ken rồi trừng mắt nhìn chứ tài xế và gằng giọng – Tôi bảo anh trông trừng thằng nhỏ mà anh đi đâu để thằng nhỏ đi một mình vậy hả?

- Dạ thưa…tôi…- chú tài lấp bấp

- Dạ do con đó mẹ không phải do chú tài đâu, do con trốn đi đó mẹ, mẹ đừng trách chú ấy – ken làm nững

- Ừ rồi rồi ! mẹ không trách chú ấy nữa được chưa, giờ thì về khách sạn lại thôi lát ba con sẽ về sau – bà Trần nắm tay dắt Ken lại xe

- Mai mình có quay lại đây không mẹ? – ken tò mò

- Có chứ con cứ tới đây đến khi hoàn thành công việc thì chúng ta sẽ về? Nếu con không thích thì mai mẹ con mình ở lại khách sạn cũng được

- Dạ không đâu! Mai con muốn tới đây nữa ạ

- Ừ ừ giờ về thôi – Bà Trần mỉm cười

- Dạ – Ken cười tít mắt

Chiếc xe con từ từ lăn bánh chạy đi



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 2: CUỘC GẶP GỠ Ở THÀNH PHỐ

Kyo vui vẻ nhãy chân sáo về nhà
- Mẹ ơi! Mẹ ơi – Kyo vừa gọi to vừa chạy nhanh vào nhà thì chợt nó đứng lại lễ phép khoanh tay – chào bà chín ạ
- Ừ chào con Kyo
- Sao cứ thấy bà chín là lại lễ phép như vậy nhĩ – bà Hà bĩu môi
- Hèhè ! bà chín chuẩn bị đi đâu vậy ạ?
- À! Bà định ra bến xe gửi một ít bánh kẹo với rau củ ở mình lên thành phố làm quà sinh nhật cho cháu gái bà đó mà, hôm nay là sinh nhật của nó
- Wao! Nhiều bánh kẹo ghê
- Hì! Cháu muốn ăn thì cứ lấy đi ở nhà bà cũng còn nhiều lắm mai bà gói lại rồi gửi lên cũng được,giờ trời cũng gần mưa rồi bà đi cũng đâu được
- Yead…bà chín tốt thật – Kyo xé bánh vừa ăn vừa nhìn lịch – vậy cháu bà sinh ngày 6/3 à? – Kyo vừa ngấu ngiếng bánh vừa hỏi
- Ăn từ từ thôi, con gái con lứa – bà Hà gằng giọng
- Ừ hễ cứ nhìn Kyo là bà lại nghĩ tới cháu gái của bà – bà cười mỉm và xoa đầu Kyo

Mưa bắt đầu rơi và ngày càng nặng hạt, trời thì càng lúc càng tối mới đó mà đã 6giờ, Kyo phụ mẹ dọn cơm mời bà chín hàng xóm xác bên nhà mình dùng bữa tối chung với nhà.Cùng lúc đó ở Thành Phố Hồ Chí Minh nơi khu đô thị đông người ồn ào nhộn nhịp, nơi phức tạp với những con người sống chật vật chỉ nghĩ cho riêng mình, tại một ngôi nhà nhỏ gần công viên. Một cô bé vô cùng dễ thương với mái tóc đen dài suông mượt đang ngồi săm soi chú gấu bông, món quà sinh nhật mà ba nó tặng thì bổng ngoài trời vang lên tiếng sấm lớn làm nó giật mình, nó leo xuống giường rồi vội vả chạy đến phòng bố mẹ mình. Khi đến gần thì nó chợt nghe tiếng cải vả lớn phát ra từ phòng bố mẹ khiến nó dừng lại tay ôm chặt chú gấu bông và im lặng
- Tôi mệt mõi lắm rồi! Anh cứ làm công việc như này mãi thì chừng nào mới khá lên đây
- Mình à! Nhỏ tiếng thôi kẻo con nghe thấy, hôm nay là sinh nhật con mà
- Tôi không quan tâm, tôi chịu đựng đủ rồi, tôi chán phải sống với cái cảnh này rồi, trên bàn là đơn ly hôn đó anh xem rồi kí nhanh giùm tôi
- Mình à! Tại sao cứ nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy chứ
Mặc kệ tiếng nói của người đàn ông đó, bà ta vẫn làm ngơ và quay lưng bỏ đi, khi mở cánh cửa phòng ra thì hình ảnh cô bé tay ôm chặt gấu bông cà người run rẩy đứng như trời tròng trước mắt bà ta, bà ta chợt ngồi xuống đặt tay lên hai vai cô bé
- Bé Bo ngoan, từ giờ phải sống thật tốt và nghe lời ba nhé..mẹ xin lỗi
Câu nói đó vang lên cùng với giọt mi trên mắt bà ta rơi xuống, bà ta đứng phắt dậy rồi đi thẳng ra cửa, leo lên chiếc xe con sang trong đang đậu trước cổng nhà rồi từ từ khuất dạng. Bo chỉ đứng nhìn mà chẳng hiểu gì, nó tiến vào phòng thì thấy ba nó đang ngồi sụ mặt trên ghế, nó cất tiếng nói trong veo của mình
- Ba ơi
Ba nó ngước mặt lên, trông thấy nó ông liền nhanh chóng lau đi hai dòng nước trên mắt mình
- Sao con ở đây? Tối rồi mau về phòng ngủ sớm đi mai còn đi học
- Mẹ đi đâu vậy ba? Sao ba mẹ lại cải nhau?
Đôi mắt ngây thơ của nó nhìn ông khiến ông cảm thấy rất đau lòng, ông nhẹ nhàng ôm chặt nó vào lòng
- Bo à! Từ giờ chỉ có hai ba con ta sống bên cạnh nhau thôi, mẹ đi rồi, sẽ không về nữa đâu
Câu nói của ba nó khiến nó rưng rưng nước mắt
- sao lại mẹ lại đi? Mẹ sẽ không vậy đâu mẹ thương Bo lắm mà, bố nói sai rồi
Bo vừa chối vừa khóc rất to, còn bố nó chỉ im lặng ôm chặt nó vào lòng và rơi nước mắt, từng tiếng nắc của nó như xé tan lòng ông ra.Ngày sinh nhật 7 tuổi của nó là thế đấy, nó cứ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất vì được ba và mẹ yêu thương nhưng rồi mọi thứ bổng chốc đều tan biến hết chỉ trong một đêm, từ hạnh phúc chuyển thành nổi buồn.

........................................​
Buổi sáng hôm nay bầu trời thật trong lành, chắc tại cơn mưa hôm qua đã rửa sạch đi mọi thứ, những tia nắng len lỏi qua các tán cây cảm giác rất tươi mát nhưng trong lòng Bo thì chẳng vui chút nào, Bố Bo lái xe đưa nó đến trường đi học, từ đầu đến cuối buổi nó chỉ im lặng ngồi ôm con gấu bông của bố nó tặng một mình mà chẳng nói chuyện hay chơi với bất kì ai. Tới giờ ra về, khi các bạn ai cũng được ba mẹ của mình tới trường đón nhưng chỉ một mình nó là vẫn ngồi chờ ở cái xích đu ở sân trường
- Sao giờ bố vẫn chưa tới nhĩ? Hay bố mắc công chuyện? – Bo lẩm bẩm mặt thì buồn hiu

Một chiếc xe con màu đen trông rất sang trọng dừng lại gây trước cổng trường nó đang học, nó đưa mắt nhìn và hớn hở khi nghĩ rằng đó là chiếc xe hôm qua mẹ nó đi và bây giờ mẹ nó tới để đón nó về, chợt một người phụ nữa ăn bận sang trọng bước xuống xe làm những suy nghĩ lúc nãy của nó như tiêu tan, nó lại sụ mặt và đung đưa cái xích đu. Người phụ nữa kia bước vào trường dưới sự chào đón của cô Hiệu Trưởng, phía sau là một cậu nhóc trạc tuổi nó, cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi chợt tiến đến chỗ xích đu Bo đang ngồi
- Chào cậu!

Giọng nói của cậu bé đó khiến Bo đang cúi mặt xuống thì ngước lên nhìn nhưng chẳng trả lời gì cả

- Sao trông cậu buồn vậy?
Mặc cho cậu bé ấy hỏi nhưng Bo vẫn im lặng không quan tâm cũng chẳng thèm trả lời, nhưng cậu nhóc vẫn kiễn nhẫn bắt chuyện với nó
- Làm bạn nhé! Từ giờ tớ sẽ học ở trường này nên còn hơi lạ nên tớ muốn...- Bi chưa kịp nói hết lời thì Bo đã lên tiếng
- Tớ tên Bo
- Hi! Ừkm! Sao cậu ngồi đây một mình thế? – ken ngồi lên cái xích đu bên cạnh
- Tớ chờ ba tớ đến đón – Bo nói với gương mặt buồn
- Cho cậu kẹo nè – Bi lấy trong túi ra một cây kẹo mút milkita đưa cho Bo – ăn vào sẽ hết buồn ngay – Bo mỉm cười

Bo rụt rè nhận lấy cây kẹo rồi hai cô cậu này cứ tiếp chuyện với nhau, cậu bé lanh lẹ như Bi thoáng chốc làm Bo quên đi những buồn phiền trong lòng, kể chuyện hài hước cho Bo nghe, rồi một người đàn ông trạc tuổi lái xe mấy tới trước cổng, Bo nhìn và cười tươi

- ba ơi! – Bo vẫy tay về phía ba mình rồi quay đầu nhìn Bi – tớ về nhé mai gặp lại, cảm ơn cậu về cây kẹo nhé – Bo mỉm cười và chạy nhanh tới chỗ ba mình
- Ai vậy con? – ba Bo ngạc nhiên hỏi vì chưa thấy Bo chơi với cậu bé đó bao giờ
- Dạ một người bạn mới của con đó ạ, bạn ấy mới chuyển tới trường con đó bố
- Ừ ta về nhà nào
- Dạ

Bo cười tươi vì nó biết nếu không có mẹ thì vẫn còn có ba bên cạnh chăm sóc cho nó vì ba luôn là người thương nó nhất mà,chiếc xe chở Bo từ từ rời đi, Bi im lặng nhìn nụ cười của Bo rồi mỉm cười theo

- Bi – người phụ nữ lúc nãy gọi tên nó
- Dạ – Bi đứng dậy chạy tới chỗ bà ta
- Con ngồi đó làm gì vậy?
- Dạ không có gì đâu mẹ
- Ừ vậy thì về thôi
- Dạ mẹ

Bi cùng mẹ lên xe về nhà, trong lòng cậu nhóc háo hức mong rằng ngày mai sẽ tới đễ được gặp Bo
“ ring..ring…”
- alo nghe nè Vi
- chị Trần ở đó sao rồi vui không?
- À cũng bình thường à, đi làm công chuyện chứ phải đi chơi đâu mà vui trời
- À vậy chuyện công ty thì ai quản? Chủ tịch tập đoàn lớn mà cũng phải đi khảo sát tình hình bên phía nhà đầu tư à?
- Phải vậy thôi, chồng chị là vậy đó lúc nào cũng tự mình kiểm tra tự mình làm như vậy ảnh mới yên tâm
- Ờ chị mau về nhé thằng Bi nhà em lúc nào cũng hỏi thằng Ken nhà chị đó hihi
- Ừ hì..thôi chị dùng bữa cái nha
- Dạ chị
“ bíp “
- mẹ gọi ai vậy? – Bi ngây người hỏi
- mẹ của Ken đó mà – mẹ Bi ngồi lướt điện thoại
- chừng nào Ken về mẹ? – Bi tò mò
- Mẹ cũng không biết nữa quên hỏi rồi, thôi mau về nhà thôi,,anh tài lái nhanh giùm tôi
- Dạ thưa bà chủ
……………………​



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 3:LỜI HỨA CỦA NHỮNG ĐỨA TRẺ

- Tất cả học sinh đứng – bạn lớp trưởng đứng dậy hô to khi thấy giáo viên bước vào

- Chúng em chào cô ạ – cả lớp đồng thanh hô to

Cô giáo hất tay í bảo cả lớp ngồi rồi vui vẻ dẫn theo một cậu bé vào lớp, các học sinh trong lớp ồn ào lên khi thấy bạn mới riêng Bo thì rất ngạc nhiên nhận ra cậu bé mà cô giáo dẫn vào ngay

- Đây là học sinh mới chuyển tới trường ta bạn ấy tên Hoàng Anh các em cứ gọi bạn ấy là Bi cũng được, từ giờ bạn ấy sẽ học lớp 2a1 của chúng ta nên các em phải biết giúp đỡ bạn làm quen với trường mới nhé

- Dạ – cả lớp đồng thanh và vỗ tay chào mừng

Cô giáo bắt đầu xếp chỗ ngồi cho Bi, cô nhìn những bàn gần đầu nhưng đều đủ chỗ cả, cô đảo mắt một vòng rồi mỉm cười, cô nắm tay dắt Bi đến bàn của Bo

- Bo cho bạn ngồi chung nhé – cô giáo dịu dàng

- Dạ – Bo lúng túng cúi mặt xuống bàn

Bi xuống ghế gần cạnh Bo, cậu bé cất cặp vào học bàn rồi quay sang nhìn Bo, cả hai cùng chạm mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. Chuông vào tiết reo lên, mọi học sinh đang ồn ào trở lại im lặng nghe bắt đầu vào tiết giảng bài của cô giáo say sưa nhưng vẫn còn một vài học sinh khác trong lớp làm việc riêng

Giờ ra chơi…

- Được ngồi chung với Bo tớ thật sự rất vui, trùng hợp thật nhĩ – Bi mỉm cười thân thiện

- Ừ! Tớ cũng vậy

- Hôm nay Bo cũng thắt tóc hai bím à?

- Ừ! Ba tớ làm cho đấy đẹp không?

- Ừ hì! Để Bi đẩy xích đu cho nhé

Nói xong Bi tiến đến đẩy xích đu cho Bo, nó thì ngồi cười khoái chí, không gian của khoảnh khắc lúc đó dường như chỉ có riêng hai đứa trẻ đó, nụ cười giòn tan của cô bé Bo cùng vẻ mặt hạnh phúc của cậu bé Bi, mọi thứ như muốn dừng lại.

…………………………

Tiếng chuông giờ ra về vang lên, Kyo nhanh chóng bỏ sách vở vào cặp rồi vui vẻ nhãy chân sáo ra về, trong lòng nó cảm thấy háo hức và rất vui, mong thời gian trôi nhanh tới chiều để nó có thể gặp được Ken người bạn đầu tiên của nó. Các học sinh khác trong lớp đều nhìn theo nó

- Sao trông hôm nay nó vui thế nhĩ?

- Mọi ngày nó hay sụ mặt lắm mà

- Hay tới bắt chuyện với tớ nữa nè

- Nó bị gì vậy không biết?

Từng tiếng xì xào to nhỏ cứ nhấm vào nó vì trông hôm nay nó khác mọi hôm, Kyo vui vẻ bước thư thả ra cổng trường chợt nó đứng lại nhìn những người ba đang đón con mình đi học về, mặt nó bắt đầu thoáng nét buồn

- Không sao! Mình có mẹ mà

Kyo nói nhỏ và mỉm cười tự an ủi bản than của nó và nhắm mắt lơ đi, nó chạy nhanh về nhà

- Thưa mẹ con mới đi học về – Kyo ném cặp lên giường và chạy ra phòng khách nhìn đồng hồ – tới giờ rồi – Kyo háo hức nói to và chạy ra cửa

- Đi đâu đó? – bà Hà

- Dạ con đi chơi xíu rồi về ạ

- Về trước khi trời tối đó

- Dạ

Nói xong Kyo chạy nhanh tới căn cứ bí mật của nó, nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai đâu, nó mỉm cười và nghĩ chắc do nó háo hức quá nên tới sớm, Kyo đi vòng vòng quanh khu vườn chợt nó dừng lại trước cái cây đang bị chóc rể lên, lá đang từ từ héo dần, nó vội vàng lúi cúi dùng sức đẩy cái cây lên rồi dùng chân đẩ nhẹ đất lại nhưng làm hoài vẫn không được vì sức nó đâu thể. Ken sau khi tới thôn thì chạy nhanh tới chỗ căn cứ bí mật của bọn nó, nhìn thấy Kyo đang cấm cúi làm gì đó khiến cậu bé ngạc nhiên

- Kyo! – Ken chạy tới chỗ nó

- Cậu tới lâu chưa? Xin lỗi tớ tới trễ, mà cậu đang làm gì vậ? – ken ngạc nhiên hỏi

- À! Cái cây này tự nhiên bị bung rễ ra khỏi mặt đất cậu xem lá của nó héo hết rồi này nếu không giúp trồng nó vào đất lại thì nó sẽ chết đó – kyo sụ mặt

- Vậy chúng tam au giúp nó thôi – Ken nhanh nhẩu

- Vậy cậu giúp tớ đỡ cái cây lên còn tớ sẽ lấp đất lại nhé – Kyo ra vẻ chỉ đạo

- Ừ – Ken râm ráp làm theo

Ken dùng sức đỡ cái cây nhỏ lên còn Kyo thì ngồi xuống hăng hái đấp đất lại thật chặt, nó đứng dậy chạy ra con mương nhõ gần đó lụm đại cái chai rồi đựng nước tới tưới cho cái cây nhỏ, bọn nó làm việc hăng hái tên nỗi mặt đứa nào đứa nấy đều lấm lem là bụi nhưng vẫn cười rất tươi. Kyo và Ken ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cái cây

- Mày phải sống nhé – Kyo ngây thơ động viên

- Nhất định nó sẽ sống mà – ken mỉm cười

Đã ra về từ nãy giờ nhưng Bi và Bo vẫn chưa có ai tới đón, tụi nó lại tiếp tục ngồi chỗ xích đu kể chuyện và hát cho nhau nghe

- A! ba tới rồi – Bo vui vẻ chạy ngay đến ba mình rồi chợt nó khựng lại quay người nhìn Bo đang ngồi một mình ở xích đu, Bo vẫy tay và nhìn nó cười

- Về thôi con! Còn đứng đó làm gì nữa – ba Bo ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của nó

- Chờ chút rồi về nhé ba? – Bo nắm áo ba nó kéo nhẹ

- Sao vậy con? – ba Bo ngạc nhiên

- Con không muốn bỏ bạn ấy lại một mình – Bo sụ mặt làm nũng với ba nó

- Vậy con mau tới chỗ bạn đi rồi ba con mình cùng chờ với bạn – ba Bo cười và xoa đầu nó

- Dạ! – Bo mỉm cười rồi nhanh chóng chạy lại gần chỗ Bi khiến cậu bé ngạc nhiên

- Ba cậu tới đón mà sao cậu không về? – Bi ngạc nhiên hỏi, Bo ngồi xuống gần bên

- Tớ sẽ cùng chờ mẹ với cậu – Bo mỉm cười rồi nắm chặt tay Bi khiến cậu bé bối rối đỏ ửng cả mặt

Một lúc sau một chiếc xe con màu đen dừng ngay trước trường, người phụ nữ hôm trước bước xuống xe nhìn xung quanh như tìm ai đó

- A! mẹ Bi đến đón Bi kìa phải không? – Bo reo lên rồi thả tay Bi ra và đứng dậy

- Ừ! Hì vậy tớ về nhé

Bi vẫy tay chào Bo rồi chạy nhanh tới chỗ mẹ mình, Bo cũng vẫy tay chào lại Bi và cùng ba mình trở về nhà

- Cậu sống ở chỗ nào sao tớ không biết? – Kyo quay sang nhìn Ken tròn xoe mắt hỏi

- Nhà tớ ở Sài Gòn lận, xa nơi này lắm không phải ở đây đâu, vì ba mẹ tớ có việc phải làm ở đây vài hôm nên tớ đi theo thôi

- Vậy là cậu chuẩn bị đi hả? – Kyo mặt trở nên buồn

- Ừ – Ken cũng sụ mặt buồn theo – Không sao đâu vẫn còn 1 2 ngày nữa tớ mới đi mà, chúng ta cứ chơi thật vui là được – Ken gượng cười như để động viên Kyo cũng như động viên chính bản than cậu bé, mặc dù mới quen biết Kyo được 2 ngày nhưng đối với cậu bé tình cảm bạn bè đã trở nên sâu đậm

- Ừ! Nếu cậu đi rồi! Sau này tớ lớn lên nhất định tớ sẽ tìm cậu – Kyo cười tươi

- Còn tớ sẽ mãi ghi nhớ cậu để khi cậu tìm tớ tớ nhất định sẽ nhận ra cậu ngay – Ken cười tươi

- Thiệt không? – kyo tròn xoe mắt ngây ngô

- Thiệt đó – Ken gật đầu lia lịa

- Vậy chúng ta ngoéo tay hứa với nhau đi! Hứa cho ngày mai cậu nhất định phải tới đây đó, tớ muốn tặng quà trước khi cậu đi – Kyo đưa ngón út lên

- Ừ – Ken cười rồi ngoéo tay với Kyo

- Ê! Hình như có mấy trái táo chín rồi kìa – Kyo chỉ tay vào cái cây to gần đó

- Cậu ăn không? Tớ sẽ hái cho cậu

- Được không đó?- Kyo nheo mắt nhìn nghi ngờ

- Cứ để tớ

Ken hùng hổ bước tới cây táo, cậu bé cứ loay hoay mãi mà chẳng tìm được chỗ nào để leo lên được khiến Kyo ngồi nhìn cũng thấy ngứa cả mắt

- Ra đây ngồi đi – Kyo nói to rồi tiến tới kéo ken ra

Nó nhảy lên cây như 1 chú khỉ con, nó cố leo lên cao rồi cúi mặt xuống lêu lêu Ken đang đứng phía dưới rồi cười khoái chí ra vẻ ta đây rồi với tay hái mấy trái táo rồi ném xuống cho Ken chụp. Sau khi đã hái đủ táo, Kyo cẩn thận tuột xuống cây nhưng không may móc quần vào phải một cành cây thế là đường chỉ từ quần nó cứ thế chạy đi tạo thành tác phẩm là cái quần của nó bị rách một lõm to, Ken đứng ở dưới ôm táo nhìn nó mà bụm môi cười ngắc ngẻo

- cười gì! Rách về mẹ tớ may lại – Kyo nói lớn vẻ xấu hổ nhưng Ken vẫn cứ cười làm có cảm thấy bối rối hơn – cười con khĩ! Mất nết quá ! đã nói đừng cười nữa mà

Kyo nhãy xuống cây và bợ chặt phía sau quần, chợt bóng đèn sáng hiện lên trong đầu nó, Kyo tháo cọng thun cột tóc của nó để cột cái chỗ rách phía sau quần nó lại và mỉm cười, Ken ném trái táo cho nó rồi cả hai cũng ngồi ăn ngon lành. Trời bắt đầu trở gió làm những cái cây nhẹ đung đưa, Kyo nhìn lên trời rồi sực nhớ, nó chạy nhanh tới phiến đá chỗ gốc cây mà nó hay ngồi khi tới đây, hành động của nó khiến Ken ngạc nhiên, Kyo thọc tay vào cái lỗ to ở giữa và lấy ra 1 con diều bằng giấy hơi cũ, nó chạy nhanh tới chỗ Ken

- Cậu thả diều lần nào chưa? – Kyo háo hức

- Chưa – Ken lắc đầu

- Vậy chơi với tớ đi, tớ sẽ bày cậu

- Nhưng trời hình như gần mưa rồi đó – ken nheo mắt nhìn lên trời

- Như vậy gió mới to, thả diều mới đã chứ – Kyo cười khoái chí

Nó nắm tay Ken kéo ra bãi đất trống trước cỗng thôn rồi khéo léo làm con diều bay cao lên và đưa cho Ken cầm thử, tụi nó chơi vui mặc kệ cả mây đen và gió to

“ Đùng ”

Tiếng sấm lớn vang lên làm Kyo và Ken giật nảy người, con diều giấy màu trắng lúc nãy bỗng trỡ nên đen thui và hạ cánh xuống đất an toàn khiến Ken và Kyo đơ người đứng nhìn

- À thôi hư rồi bỏ đi! Về thôi hèhè – Kyo nhe răng cười

- Ừ! Vậy bye cậu nhé

- Mai nhớ ra đó – Kyo nhắc lại vì sợ Ken quên

- Ừ tớ biết rồi mà – ken gật đầu

Kyo vẫy tay chào Ken rồi nhanh chóng chạy nhanh về nhà còn Ken thì cũng vội chạy về nhà trường thôn vì sợ ba mẹ lo lắng

- Con về rồi à?

- Dạ – Ken lễ phép

- Ừ vậy thì về thôi, chúng ta phải mau thu dọn đồ để tối còn về lại thành phố nữa

- Sao sớm vậy mẹ, mẹ bảo 3 hay 4 ngày nữa mà

- À! Do ba con hoàn thành công việc sớm hơn dự định với lại việc ở công ty đang cần ba con về gấp để giải quyết đó mà

- Dạ

Ken sụ mặt buồn bã ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ ghi nhớ khung cảnh xung quanh thêm một lần nữa

…………………………



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 4: LỜI HỨA KHÔNG THỂ THỰC HIỆN VÀ ĐÔI BẠN MỚI GẶP NHAU


Buổi sáng hôm nay Bi được đích thân ba đưa đến trường đi học nên cậu nhóc trông rất vui, những đứa trẻ khác trong trường cứ xúm lại rồi ồn ào há hốc mồm nhìn. Bi vui vẻ bước vào lớp nhìn xung quanh tìm Bo nhưng chưa thấy nó tới,chắc có lẽ do Bi đi sớm nên Bo chưa tới, cậu bé suy nghĩ rồi ngồi nhìn hoài cái bàn của Bo

- Ba ơi! Mua kẹo cho con được không? – Bo ngồi trên xe kéo nhẹ áo ba nó

- Con muốn ăn kẹo à? – ba Bo dừng xe rồi quay đầu lại nhìn nó

- Dạ không! Con muốn tặng bạn Bi ạ, tại hôm trước ba tới đón con trễ nên bạn Bi ngồi nói chuyện với con còn tặng con kẹo nữa ạ – Bo kể lại cho ba mình nghe, ba nó đưa mắt nhìn xung quanh để tìm cửa hàng hay tạp hóa rồi ông chợt dừng mắt bên kia đường khi thấy tiệm tạp hóa Ngọc Nhường

- Bo ngồi đây chờ ba nhé, ba qua bên đường mua kẹo cho con nha

- Cho Bo đi theo với

- Ừ ừ - Ba nó bế nó xuống rồi khóa xe cẩn thẩn

Ông nhìn đèn đỏ rồi bắt đầu băng qua đường, cô bé Bo vui vẻ nắm đuôi áo ba mình lẽo đẽo theo sau chợt nó làm rơi cây viết trong cặp ra, bất giác nó thr tay khỏi ba nó và quay lại nhặt cây viết. Chiếc xe tải do một anh tài say sỉn vượt cả đèn đỏ và băng băng lao thẳng, ba Bo giật nảy người, ông nhanh chóng chạy tới đẩy cô con gái mình vào lề đường và lãnh trọn chiếc xe tải đó rồi văn ra xa, máu bắt đầu loan ra càng lúc càng nhiều, Bo sực tĩnh ngồi đứng dậy, nó chạy tới chỗ ba mình đang nằm và lay lay ba nó giữa vũng máu

- Ba ơi! Dậy đi ba! Bo sai rồi! Ba đừng bỏ Bo mà

Cô bé Bo tội nghiệp cứ vừa nói vừa khóc to và lay lay ba mình dậy cùng với những tiếng nấc nghe mà thảm thương trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người qua đường, cảnh tượng ấy khiến bao nhiêu người phải rơi nước mắt tội nghiệp thay cô bé, người cha vì bảo vệ cho con mình mà dùng chính bản thân hy sinh. Tiếng còi hú của xe cứu thương kéo dài…..Giờ học đã tới nhưng cũng chẳng thấy Bo tới trường, Bi lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cứ một chút lại quay sang nhìn cái bàn của Bo

………………….

Giờ ra về, Kyo nhanh chóng trở về nhà cất cặp sách rồi thay đồ, nó cầm bức tranh trong phòng nó rồi chạy nhanh ra chỗ hẹn, nó háo hức ngồi chờ Ken tới, hễ thấy lâu nó lại mở bức tranh ra xem, mỉm cười và cố gắng đợi tiếp, bức tranh do chính tay nó vẽ nó và Ken đang cùng chơi trong khu vườn..Bi thì ngồi đung đưa trên xích đu chờ mẹ đến đón

- Cậu bảo mai sẽ gặp mà – Bi nói nhỏ, mặt cúi gầm xuống đất thoáng nét buồn

- Bi về thôi con – mẹ Bi đứng vẫy tay nhìn cậu bé

- Dạ – Bi đứng dậy và chạy tới chỗ mẹ mình

Trời đã chập tối nhưng vẫn không thấy Ken tới, Kyo thất vọng đứng dậy, nó đem bức tranh đến đặt chỗ cái cây nhỏ mà nó cùng Ken trồng lại và lấy cục đá nhỏ đè lên để không bị gió cuốn đi mất.

- Cậu đã hứa hôm nay sẽ tới mà!

Kyo buồn bã trở về nhà, trời lại đổ mưa…….

- Quản gia chuẩn bị xe cho tôi – bà Vi khoác áo khoác hối hả

- Bà chủ đi đâu vậy ạ? – Quản gia

- Tôi tới bệnh viện, gia đình anh chị Trần gặp tai nạn trên đường trở về

- Vậy bà chủ mau đi nhanh đi ạ

- Anh ở nhà trông chừng Bi giùm tôi

- Dạ bà chủ – Quản gia cúi chào

Bà Vi leo lên xe và phóng nhanh đi

……….Ngày hôm sau……….

Bi lại ngồi ở trường và trông ngóng Bo sẽ đi học, cô giáo buồn bả bước vào lớp làm các học sinh trong lớp ngạc nhiên

- Cô có tin buồn cho cả lớp đây – cô giáo

- Tin gì vậy cô?

- Gì vậy cô?

- Ba của bạn Bo lớp ta mới mất hôm qua

- Vậy còn Bo đâu ạ? _ Bi mạnh dạng đứng lên hỏi

- Bạn ấy được người thân mới tới trường làm giấy xin nghĩ học để đi đây đó

Cô giáo vừa nói xong Bi chạy nhanh ra khỏi lớp, Bo đứng nhìn chầm chầm vào cửa sổ lớp học của nó

- gì vậy con? Chúng ta về thôi! Hãy bắt đầu cuộc sống mới với bà

- Dạ

Bo cùng bà nó bước lên taxi và rời đi, Bi chạy nhanh ra cổng trường nhưng cô bé đã đi mất

- Bo à! – Bi đứng rưng rưng nước mắt

Sau khi học xong Kyo lại vội chạy tới chỗ căn cứ bí mật của nó tiếp tục đợi Ken, những vẫn không thấy cậu bé tới, lúc này nó mới để ý rằng cái cây do nó và Ken trồng lại đã hcết lúc nào không hay, ngay cả bức tranh nó vẻ cũng đã bị nhè và rách đi do cơn mưa hôm qua. Nó lại buồn bã trở về nhà, khi về đến nhà thì thấy mẹ nó đang ngồi nói chuyện với bà chín nó nhanh nhẹn vào nhà lễ phép chào hỏi rồi ngạc nhiên khi thấy một cô bé trông rất dễ thương cứ y như búp bê vậy, nhưng đôi mắt cô bé lại rất buồn đang ngồi bên cạnh bà chín với vẻ rụt rè e sợ mọi thứ xung quanh

- Ai vậy bà chín? – Kyo lí lắc hỏi

- À đây là Bo cháu gái mà bà đã kể với Kyo đó!

- Kyo con tới kết bạn với bạn đi! Bạn ấy từ giờ sẽ sống ở đây nên con nhớ phả giúp đỡ bạn nhé

- Dạ – Kyo cười tươi rồi chạy đến chỗ cô bé đang ngồi, nó đưa tay về phía cô bé – chào bạn! Mình tên Kyo làm bạn nhé – Kyo nở nụ cười rất tươi, Bo ngước mặt lên nhìn nó nhưng vẫn im lặng không trả lời gì cả, bà chín và mẹ nó phá lên cười về tính cách lí lắc của nó bầu không khí trở nên nhộn nhịp hơn, cô bé Bo vẫn cứ rụt rè

Từ ngày quen biết Bo , Kyo luôn dùng dùng hết khả năng của mình để giúp Bo mở rộng lòng mình ra nên lúc nào cũng kè kè bên cạnh Bo, nó dẫn Bo đi tham quan mọi thứ, hát và kể chuyện vui cho Bo nghe, nói chung là làm đủ thứ mà nó có thể giúp Bo..Thời gian cứ thế trôi qua, căn cứ bí mật của Kyo đã được người khác quy hoạnh làm nhà máy nước, có lẽ câu chuyện về cậu bé Ken kia Kyo cũng đã quên đi. Giờ đây Kyo và Bo đã trở thành 2 cô nữ sinh dễ thương nhưng tính cách thì vẫn như xưa, một người nghịch ngợm còn một người thì trầm tính ít nói nhưng sự khác biệt là 2 cô bạn này rất thân với nhau, lúc nào cũng bám lấy nhau và cũng là đôi bạn được bàn tán nhiều nhất ở trường trung học mà tụi nó đang học

- này cậu biết thành phố như thế nào không?

- Cậu hỏi chi? – Bo quay sang nhìn Kyo

- Tớ muốn thử sống ở đó xem sao? Cảm giác như thế nào nhĩ? – Kyo vừa ăn kem vừa đưa mắt nhìn lên trời

- Sao lại muốn như vậy? – Bo nhìn chầm chầm vào Kyo

- Thì tớ thích thôi, tớ muốn thử cảm giác mới mẽ, dù sao mẹ tớ cũng sẽ cho tớ đi thôi hehe – Kyo cười gian

- Rồi định ở đâu? Mướn nhà trọ à? Tiền đâu chu cấp nỗi – Bo châu mày

- À! Cái đó chưa tính nữa haha – Kyo gãi đầu cười

- Không biết mà mạnh miệng gốm! Lên sống đồ! – Bo tắc lưỡi rồi lắc đầu

- Ờ…thì…- Kyo ấp úng chẳng biết nói gì

- Tớ có nhà trên ở đó đó

- Thiệt không? Xạo phải không? – Kyo nheo mắt nghi ngờ

- Thiệt! Nhà cũ của gia đình tớ, giữ đó chứ không bán, cũng lâu tớ chưa về lại đó không biết ra sao rồi…- Bo chưa kịp nói hết lời thì Kyo đã hớn hở đứng dậy

- Sao không nói sớm! Tớ về nhà dọn đồ đây

Nói xong nó chạy về nhà nó ở sát bên cạnh nhà bà Bo

- Tớ cũng muốn về lại đó để tìm một người – Bo mỉm cười với đôi mắt buồn vô hồn, nó đưa tay lấy trong túi ra 1 cây kẹo milkita – mới đây mà đã 10 năm rồi – Bo mỉm cười với đôi mắt cứ dán vào cây kẹo

“ Rầm..rầm ”

Tiếng đập đồ phát ra từ nhà Kyo làm Bo giật mình, nó đứng dậy nhướng người nhìn qua hàng rào xem thì thấy Kyo bay thẳng ra sân tay ôm túi đồ

- Con kia mày nghĩ sao mày đòi lên xì phố học cấp 3 vậy hả? Ở quê học chưa xong mà đòi lên đó

- Mẹ nói sai rồi kìa! Thành phố chứ hông phải xì phố – Kyo bĩu môi lắc đầu

- Tao muốn nói gì kệ tao! Lên đó rồi song ở đâu mà cứ nhè nhè bên tai tao đòi lên đó vậy – bà hà gằng giọng

- Bo có nhà ở trên đó nên bọn con không lo lên đó không có chỗ ở nữa rồi – Kyo mếu

- Đừng nói nhiều! Bực mình – bà Hà quay lại vào nhà

Kyo đứng mếu môi nhưng chẳng ai thương tình, Bo đưa tay qua hàng rào vỗ vai nó làm nó giật nãy mình theo phản xạ quay người lại thì thấy Bo

- Phù! Cậu làm tớ giật mình đấy – Kyo đưa tay lên ngực thở phào

- Sao chưa xin mẹ mà bảo mẹ sẽ cho đi – Bo châu mày

- Hềhề..năn nĩ quá trời luôn mà hông được nè, đã vậy còn bị chữi nữa, nãy vội chạy đụng dồ trong nhà rơi quá trời, I như chơi vượt chướng ngại vật vậy đó háhá – Kyo cười khoái chí – nhưng tớ muốn lên thành phố – Kyo thay đổi sắc thái, nó sụ mặt xuống

- Để tớ nhờ bà tớ xin giúp cho! Tớ sẽ đi với cậu – Bo đưa tay qua vỗ nhẹ vai nó

- Hì! Nhờ cậu cả đó, thôi tớ vào nịnh mẹ đây

Nói xong Kyo ôm túi đồ nhãy chân sáo vào nhà, Bo mỉm cười rồi quay vào nhà nói chuyện với bà nội, sau một hồi rất lâu thì bà của Bo cũng đồng ý và tối đó bà của Bo đã qua nói chuyện với mẹ Kyo về việc lên thành phố của hai đứa, nhờ có bà của Bo giúp mà mẹ nó cũng đồng ý cho nó cùng Bo lên Thành phố học, ngày mai sẽ đón xe khởi hành nên Kyo nhanh chóng vào thu dọn đồ đạc cần thiết cất hết vào vali và háo hức chờ đến sáng mai.Còn Bo thì sau khi chuẩn bị dồ đạc xong thì nằm dài trên giường và nhìn ra bầu trời đem qua khung cửa sổ

- Sắp rồi! Chờ tớ nhé

Bo mỉm cười rồi nhắm mắt lại đánh một giấc ngủ sau trong màn đem yên tĩnh ở thôn quê

……………………..



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 5: CHẠM MẶT

Buổi sáng hôm nay bầu trời thật trong xanh cùng với không khí thật trong lành, Kyo đứng trước sân nhà hai tay chống hông, mắt ngước lên trời vẻ cao ngạo kế bên là chiếc vali hành lí của nó

- Cuối cùng ta cũng được đi Sài Gòn rồi! Ya…..- Kyo la to

“ Bốp ”

- Đau! Axx

Kyo hai tay bợ đầu lại, gương mặt hứng khởi lúc nãy chuyển sang giận dữ, nó đưa mắt tìm cái vật đã gây ra tiếng động hồi nãy ngay tại đầu nó, vừa quay ra sau thì thấy mẹ nó đang trừng mắt nhìn nó trên tay cầm cái giá múc canh

- Sao mẹ đánh con – Kyo mếu máo

- Khùng hở mạy? Xa tao mày hạnh phúc lắm hay sao mà tươi rói, sáng sớm đứng hò hét zậy, bất hiếu huhu

Mẹ nó đứng đưa tay dụi dụi mắt hít hà còn nó thì vẫn đứng trơ trơ đó nhìn tỉnh như chưa bao giờ được tĩnh, nó thở dài

- Xong chưa mẹ? Mẹ diễn hay như diễn viên cuyên nghiệp zậy đó hihi – Kyo cười

“ Bốp ”

- Đau! Sao mẹ cứ đánh đầu con wài zậy – Kyo nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng

- Tao khóc thiệt chứ diễn đầu mày, mày lúc nào cũng làm tắt lịm cảm xúc đang đâng trào của tao hết đó

- Haizz! Thôi con ra trạm xe đây, trễ giờ xe rồi

- Tao đi nữa – bà hà hớn hở

- Chi vậy?

- Tiễn mày chứ chi con nhỏ này – Bà Hà trừng mắt đưa cái giá lên định đánh nó, Kyo theo phản xạ lùi về sau, đưa tay lên đỡ

- Dạ dạ con biết rồi, đi thôi mẹ – Kyo cười gượng nhìn mẹ nó – à mà mẹ định đem cái giá đi luôn à

- À quên! Hèhè chờ tao cất đã

Nói xong bà hà chạy vào nhà cất đồ rồi cùng Kyo sang nhà Bo, Kyo nhướng đầu vào cửa ngỏ nhìn nhìn

- Bo đi thôi! Trễ giờ xe rồi – Kyo hét to

“ Bốp ”

- Gì đánh con nữa! Axx – Kyo ôm đầu nhăn mặt

- Mày không nhỏ tiếng được à! Con gái con lứa mà la hét vậy hã. Mày lên đó mà như vầy là tao nắm đầu về đó – bà hà gằng giọng

- Dạ…biết rồi thím hai – Kyo bĩu môi

Từ trong nhà bà chín và Bo kéo vali ra nhìn Kyo và mẹ nó rồi cười

- Đi thôi! Hì

Kyo và Bo tiến đến trạm xe, bước lên xe khách, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi càng lúc càng nhanh hơn, phía sau là hình ảnh người bà, người mẹ thân nhất của bọn nó đang vẫy tay chào, hình ảnh ấy dần dần mờ đi rồi biến mất, chặng đường phía trước vẫn còn dài, không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra nữa. Kyo nhìn mọt vật trên đường qua cửa kính củ axe khách, nó luôn cứ thay đổi hết sắc mặt này đến sắc mặt kia khiến người khác nhìn sẽ không bao giờ nhịn được cười, còn Bo thì dịu dàng hơn, cô lặng lẽ đọc cuốn tiểu thuyết dày cợm trong suy tư khác một trời một vực với Kyo. Một bên là chú khỉ tinh nghịch còn một bên là chú mèo dịu dàng. Kyo xem xảnh vật bên ngoài đã mắt xong thì quay sang phía Bo và vỗ vai cô

- Này! Xung quanh toàn cảnh lạ mà đẹp không à! Trước giờ tớ chưa thấy bao giờ, không biết Sài Gòn sẽ như thế nào nữa hi – Kyo cười tít mắt

- Tại sao cậu lại muốn lên Sài Gòn vậy?

- Tớ muốn khám phá nó, muốn thử cảm giác tự lập giữa thành phố lớn, muốn xem thử cuộc sống như vậy sẽ như thế nào và trong lòng tớ từ lúc nhỏ đã muốn lên Sài Gòn rồi, cũng không biết tại sao nữa – Kyo trầm tư suy nghĩ – À! Còn cậu thì sao Bo? – Kyo tò mò

- Tớ muốn tìm một người

- Ai vậy? Ai vậy? Trai hay gái? – Kyo hớn hở

- Con trai, cậu ấy bằng tuổi tớ – Bo cười mỉm

- WOW!!! Mối tình đầu phải hông hehe – Kyo cười gian

Bo bối rối gật đầu rồi cười mỉm trông hạnh phúc, Kyo và Bo cùng nhau tâm sự suốt chặng đường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay

- Tới nơi rồi mọi nguwòi xuống xe nào!

Tiếng gọi của người bắt khách vang lên làm Bo chợt tĩnh giấc, cô dụi mắt rồi quay sang đánh thúc Kyo dậy

- Tới nơi rồi Kyo! Dậy đi! – Bo vỗ nhẹ lên má Kyo

Kyo nheo mắt rồi tay chùi dòng nước chảy khe trên miệng

- tới rồi hở? – Kyo nói giọng mớ ngủ

Bo gật đầu, Kyo nhắm mắt lại một lúc rồi giật mình hét to

- Gì! Tới rồi hã? Nhanh vậy

Giọng nói to tiếng của Kyo làm mọi người đều quay sang nhìn nó và Bo khiến cả hai cảm thấy bối rối, bọn nó nhanh chóng xách vali xuống xe và rời khỏi bến xe và lang thang trên đường đến căn nhà nhỏ của Bo, Kyo nhìn cảnh vật xung quanh

- WOW! Rộng lớn quá! – Kyo há miệng thạt to hình chữ o ngạc nhiên và hứng thú, Kyo nắm lấy tay Bo – Đi tới nhà cậu nào! Nhanh! Nhanh đi tớ hồi hợp quá – Kyo cứ đứng nắm tay Bo và loi choi

Bo cười rồi bắm tay Kyo dẫn đi giống như dẫn trẻ nhỏ sợ đi lạc vậy, họ đi qua nhiều chỗ khiến Kyo cứ chăm chú nhìn rồi chỉ trỏ này tùm lum, vừa đi cả hai vừa trò chuyện với nhau, Bo giới thiệu và hướng dẫn cho Kyo những gì nó không biết, một lúc thì họ dừng lại trước một căn nhà nỏ xinh, đáng yêu

- Nhà tớ đây nè! Từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây

Bo tiến đến lấy chìa khóa mở cửa nhà rồi đứng nhìn, mọi thứ trong căn nhà vẫn chẳng có gì thay đổi, sựu thay đổi chính là con người nó, bây giờ căn nhà ngày xưa sẽ là nơi bắt đầu niềm vui của hai cô bé với hai tính cách khác nhay này. Bo giới thiệu cho Kyo mọi thứ trong căn nhà , cả hai chia phòng riêng và bắt tay vào công việc dọn dẹp, người sốt sắng nhất vẫn là cô bé Kyo năng động hăng hái. Khi đã dọn nhà xong Kyo và Bo lăn ra sàn nhà thở hỗn hển rồi phá lên cười tươi vì thành quả của công vệc lúc nãy là ngôi nhà đã trở nên sạch sẽ và sáng sũa hơn, chắc có lẽ chưa ăn gì mà phải làm việc mệt nên bụng cả hai cứ réo hoài

- Đói quá! Chúng ta nên kiếm gì ăn thôi – Bo

- Ừ! Tớ đói muốn xĩu rồi nè hì – Kyo nói đùa

- Lúc nãy mình tới đây có thấy siêu thị gần nhà đó, hình như mới mở cách đây không lâu thì phải, lú trước tớ ở đâu có thấy

- Để tớ đi mua đồ cho

- Cậu có rành đường đâu mà đòi đi

- Để tớ đi cho nha! Tớ muốn đi tham quan luôn – Kyo làm nũng

- Thôi được rồi! Nhớ đừng đi đâu xa đó, thành phố rộng lắm lạc là tớ không tìm được đâu đó

Vừa nghe Bo nói xong, nó gật đầu rồi đứng phắt dậy chạy nhanh ra khỏi nhà, nhưng lại quên cái siêu thị nằm chỗ nào tại không để ý, nó lê bước đi hỏi hết người này đến người khác đường tới siêu thị, 15p sau nó mới mò được ra cái siêu thị, nó hiên ngang bước vào rồi mệt mõi bước ra với mấy cái túi đựng đồ ăn tươi sống và nước uống trên tay. Nó loay hoay mang đống đồ ăn trở về nhà, khi đèn đỏ bật lên, nó vội vã băng qua đường nhưng lỡ đánh rơi 1 trái táo, thấy tiếc nên nó quay lại nhặt thì 1 chiếc xe con màu trắng thể thao cực sành điệu vượt tốc độ lao thẳng tới nó, Kyo nhặt trái táo bỏ vào bị rồi lúi húi đứng dậy thì bất giác đứng khựng người khi thấy chiếc xe con đang lao thẳng vào mình, nó mở to mắt hoảng hồn chân chẳng nhút nhích được, nó nhắm mắt cúi mặt xuống rồi đứng như trời tròng ở đấy. Chiếc xe thắng gấp làm Kyo giật mình thả hết nhũng gì nó đang cầm trên tay xuống đất, rau cũ rơi vãi ra ngoài trứng thì bể nát. Mọi người xung quanh ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì sự may mắn của nó, nếu chiếc xe kia không thắng gắp chắc có lẽ bây giờ nó “die” luôn rồi.Kyo từ từ mở mắt ra, cả người nó run lên dădng dădng sát khí, nó ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe và nghiếng răng keng két, tay cầm chắc cú đấm rồi tiến đến chiếc xe con đó, Kyo đập mạnh tay lên đầu xe

- Bước ra đây ngay – Kyo gằng giọng nhấn mạnh từng chữ nhưng người trong xe vẫn im alựng không tả lời cũng chẳng có chút động tĩnh nào cả, nó lại càng tức tối hơn – tôi bảo bước ra đây – Kyo quát lớn

Lúc này cánh cửa xe mở ra, một cậu con trai bước xuống, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thì hết sức baby với đôi môi nhỏ mọng đỏ, chiếc mũi nhỏ cao xin xắn cùng đôi mắt 2mí đen lấy kết hợp mái tóc hơi xoăn màu nâu che đi đôi chân mày, cậu con trai mặt áo sơmi tháo 1 hột nút đeo calavát lởng lẽo và mặt quần Jeans đen ôm sát chân với đôi giày thể thao cổ cao màu đen trắng tiến đến chỗ nó, hắn ta cúi người xuống nhìn nó khiến tim nó bắt đầu đập nhanh

- Gì đây bí ngô

Câu nói của hắn cùng thái độ tự cao khiến nó ghét cực kì, nó lấy lại tinh thần rồi trừng mắt nhìn hắn ta

- Mắt cậu bị bù lệch ăn à

- Gì? – cậu ta nhăn mặt

- Không thấy người ta đang qua đường hay sao mà lái xe kiểu đó

- À! Do cô e lùn quá tôi không thấy đó mà

- Cậu…- kyo tức lộn gan mà chẳng nói gì được, nó ngồi xuống nhặt những thứ rơi vãi rồi tính sau

- Giờ muốn gì nói đại đi

Cậu con trai nhìn xuống đường thấy trứng bể nát, rau quả thì dập và rới vãi lung tung, hắn lấy ví ra rồi rút một xấp tờ 500nghìn ném xuống đất

- Tiền đó coi như đền cho cô! Giờ thì biến đi đồ bí ngô xấu xí

Hắn ta cười nhếch miệng rồi quay đi, Kyo với tay nhặt xấp tiền nhét vào túi rồi hai tay bợ trái dưa hấu tiến đến chỗ hắn

- Này! – Kyo

- Gì nữa? – hắn ta nhắn mặt quay lại

Kyo dùng nguyên trái dưa hấu đập mạnh lên đầu hắn khiến hắn choáng váng rồi nhanh chóng xách những bị đồ dưới đường và chạy nhanh đi, cậu con trai kia sau khi đứng vững lại, đưa tay lên xoa đầu rồi lắc nhẹ đầu, hắn vô cùng tức giận, lúc lấy lại bình tĩnh thì Kyo đã chạy đau mất tiêu

- Bí ngô! Trốn cho kĩ vào đễ tôi mà bắt được thì tôi sẽ lột da cô! Grr đúng là xui xẻo mà! axx – hắn tức tối dậm mạnh chân xuống mặt đường

“ Ring..ring ”

Tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn ta lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại OppO neO5 lướt nhẹ màn hình rồi để sát tai

- Tao đang tới

- Ừ nhanh đi! Mày lấu quá Ken à! Tụi tao đang chờ mày không đó

- Rồi rồi ôcê

Ken tắt máy rồi leo lên xe và lao đi với tốc độ kinh hồn

………………………..



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 6: NGÀY NHẬN LỚP

Kyo xách bị đồ ăn chạy tới ghế đá chỗ công viên gần nhà ngồi thở hỗn hễnh, nó lấy trong túi ra xấp tiền lúc nãy Ken ném xuống đất

- Ô hô! Mày nghĩ bà sẽ để lại cho mày à..mơ đi con..đâu? để xem bao nhieu nào

Kyo ngồi đếm, càng đếm nó càng sáng mắt lên rồi sau đó cười gian và gọn gàng nhét tiền vào túi lại và xách bị đồ ăn vui vẻ về nhà

- giàu rồi! Giàu rồi! Hihi đúng là trong rủi có cái may, tờ 500nghìn mà đến 10tờ híhí

kyo lẩm bẩm trong miệng rồi hí hửng xách bị đồ ăn vào nhà, Bo ngồi ở nhà chống cằm nhìn ra cửa, vừa thấy nó bước vào với bộ dạng xộc xệch cô liền há hốc mồm

- Cậu mới đi đánh trận về à

- Hả?..à…tớ gặp một tên côn đồ hắn xíu nữa là tong chết tớ nhưng vì sựu may mắn mà ông trời ban cho nên tớ đã may mắn thoát nạn và trong cái rủi có cái may hắn đền bù cho tớ 10tờ 500nghìn lận đó – Kyo mỉm cười gian xảo (thực chất là nó nhặt lấy và còn đánh người ta nữa mà)

Bo tiến đến lấy bị đồ ăn trên tay nó xem rồi lắc đầu khi thấy một số đồ đã dập nát nhưng cô vẫn mỉm cười khi thấy bộ dạng vui cười của nó, bo đem một số đồ còn dùng được cất vào tủ lạnh một ít còn một ít thì lấy ra nấu bữa tối, sau khi nấu xong, cả hai đứa dùng bữa vui vẻ rồi Kyo về phòng để tắm còn Bo thì lúc đợi Kyo về cô đã tắm rồi nên bây giờ thì Bo dọn dẹp xử lí đóng chén đĩa đã ăn lúc nãy.Kyo sau khi tắm xong thì nằm dài trên giường, nó lấy xấp tiền ra nhìn rồi cười hả hê, một lúc sau nó lại nghĩ đến cậu con trai lúc chiều

- Đẹp trai mà hách quá, lần sau gặp mà như vậy là bà sẽ cho biết tay..à! tốt hơn hết là đừng gặp nữa thì tốt

“ ai mắt kiếng,,ai giày độn không..”

Tiếng chuông điện thoại ngộ nghĩnh của nó reo lên

- Axx..giờ này không cho ai ngủ mà còn gọi làm phiền, tổ cha ông bà nó – Kyo lầm bầm rồi với lấy cái điện thoại trên bàn xem rồi há hóc mồm hít một hơi thật sáu

“bíp”

- Con kia! Sao mày lên Sài gòn rồi mà không biết gọi điện báo tao biết một tiếng cho tao yên tâm vậy mạy!

Tiếng hét dõng dạc từ điện thoại phát ra khiến Kyo nheo một mắt rồi lấy tay ngoáy tai

- mẹ bình tĩnh đi, việc gì cũng cứ từ từ

- Từ từ đầu mày! Sao rồi?

Kyo quay ra cửa sổ, nó đưa mắt nhìn lên trời

- Trời hôm nay không có sao mẹ ơi!

- Con điên! Í tao hỏi sống ở đó sao rồi

- À! Mẹ phải nói cho rõ ràng chứ! Con ổn rất ổn là đằng khác

- Vậy còn

- Bo ổn giống con vậy đó

- Lanh quá hơ

- Con giống mẹ mà hahaha!

Hai mẹ con nhà Kyo cùng ngồi tám điện thoại, Bo dọn dẹp xong thì trở về phòng chợt nghe tiếng nói chuyện cười đùa phát ra từ phòng Kyo, cô mỉm cười rồi bước vào phòng mình lấy bức ảnh kỉ niệm trong vali ra, bức ảnh mà cô chụp chung với Kyo, mẹ nó và bà cô rồi để lên bàn cạnh giường ngủ

- Ba ơi! – Bo nhìn xung quanh phòng mình – gia đình mới của con đó ạ – Bo nhìn vào búc ảnh

“Cốc..cốc..”

- Cậu ngủ chưa? Tớ vào nhé

- Ừ

Kyo mở cửa bước vào, nó tiến đến leo lên giường Bo nằm ôm nó lại

- Tớ ngủ chung với cậu nhé

- Hì ừ

- Bà chín gửi lời thăm cậu, lúc nãy tớ và mẹ tớ mới nói chuyện, tớ thật sự rất nhớ mẹ, tớ sợ rằng tiếp tục nói chuyện thì tớ sẽ muốn trở về với mẹ tớ ngay – Kyo nhắm mắt vừa nói vừa ôm chặt Bo lại

Bo nhẹ nhàng xoa đầu nó khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,hai nàng công chúa nhỏ chìm vào giấc ngủ sâu…..và rồi thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, Bo và Kyo cũng đã quen dần với cuộc sống đô thị ồn ào nhộn nhịp, hè cũng gần hết và bắt đầu vào năm học mới lớp 11. Kyo và Bo cùng nộp đơn xin nhập học ở một trường chung học phổ thông gần với chỗ tụi nó ở để tiện cho việc đi lại đồng phục và sách vở cũng đã chuẩn bị đầy đủ cả và hôm nay chính là ngày lên trường nhận lớp. Từ sáng sơm Bo đã thức dậy sớm thay đồng phục gọn gàng và chuẩn bị bữa sáng chu đáo, cô vào phòng đánh thúc Kyo

- Dậy thay đồ ăn sáng rồi lên trường nhận lớp

- Ưm…cậu đi giùm tớ đi – Kyo trở mình rồi nằm co rúm trong chăn ấm

- Ừ vậy cũng được! Cậu dậy thì xuống bếp ăn sáng đi nha, tớ chuẩn bị xong rồi đó! Tớ đến trường đây

- Ừm

Bo khép cửa cẩn thận rồi lang thang một mình trạm xe buýt, mặc dù nói là gần khu cô sống nhưng vẫn phải đi xe buýt đến trường mới kịp giờ. Đến trường, Bo hít một hơi thật sâu rồi can đảm bước vào trường, xung quanh là ồ ạt các học sinh cũng tới nhận lớp, cô nhẹ nhàng tiến đến bảng thông báo tìm tên cô và Kyo xem ở lớp nào sau đó đi cô dọc theo hành lang tìm lớp mình để chép thời khóa biểu nhưng có lẽ vì trường rộng quá và vì cô cũng chẳng rành nên tìm mãi vẫn không ra, Bo ngồi xuống ở gần cửa một lớp học rồi thở lấy hơi và nghĩ mệt nhưng vẫn không ngừng quay đầu mọi hướng để tìm

- Này! Cậu tìm gì à?

Bo ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một cậu học sinh trạc tuổi mình rất đẹp trai với đôi mắt tròn nâu và mái tóc ngố đen bóng đang mỉm cười và cúi người nhìn cô, cảm giác thật thân quen khiến Bo trong phút chốc ngơ ngác

- Này cậu gì ơi! – cậu con trai gọi Bo

- Hở?..- Bo sực tĩnh

- Cậu tìm gì à? Sao lại ngồi đây? Tớ có thể giúp gì không?

- Chỉ giùm lớp 11a1

- À! Cậu đi hết dãy hành lang này là thấy – cậu học sinh chỉ tay về phía cầu thang bên kia

Bo gật đầu rồi đứng dậy bỏ đi mà chẳng nói thêm lời nào khiến cậu con trai kia đứng đơ người nhìn theo

- Đúng là cô gái kì lạ – Bo mỉm cười rồi lắc đầu

- Ai kì lạ? – Ken từ đâu tới vỗ vai cậu con trai đó

- À mới gặp một cô gái kì lạ đó mà – Bi cười nhếch miệng rồi nhúng vai

- Đừng nói Bi nhà ta bị nhỏ đó hớp hồn rồi nha – Ken nháy mắt

- Tào lao quá! Tớ có người khác trong tim rồi – Bi vỗ nhẹ lên ngực

- Ghê bay haha – ken cười giỡn rồi choàng vai lôi Bi đi

- À cậu học lớp nào? – Bi

- 11a3! Còn cậu? – Ken

- 11a1! Chép thời khóa biểu chưa?

- Chưa! Lát mấy con nhõ .cùng lớp gữi mail qua, giờ thì đi quẩy nào – ken hớn hở

Bi gật đàu rồi hai cậu bạn cùng nhau rời khỏi trường, Bo tìm đến lớp mình chép thời khóa bĩu rồi tìm lớp 11a3 của Kyo chép thời khóa biểu giùm nó, hoàn thành xong nhiệm vụ cô thở phào nhẹ nhõm và đón xe buýt về nhà. Kyo ngồi ở nhà xem tivi, thấy Bo về nó vui mừng chạy lại khoác tay Bo

- thế nào rồi? Trường mới thế nào?

- Hồi sáng rủ đi thì ham ngủ không đi rồi giờ hỏi – Bo thở dài

- Hìhì! À chép thời khóa biểu cho tớ chưa? Tớ học lớp nào?

- Rồi đây nè – Bo lúi húi lấy quyển vở trong cặp ra đưa cho Kyo – trong đó đó chép đi, cậu học lớp 11a3 còn tớ 11a1 – Bo ném cặp lên ghế

- Òh! – Kyo lật vở ra xem – à quên! Trong lúc chờ cậu về tớ có nấu mấy món để ăn trưa cậu xuống ăn thử cho í kiến với

Kyo nắm tay kéo Bo xuống bếp, nó lịch sự kéo ghế ra mời Bo ngồi như trong phim, rồi vội vàng rồi ghế đối diện Bo, chấp tay lên bàn nuót nước bọt nhìn Bo nếm thử, Bo đưa đũa đảo mắt một vòng rồi gấp thử miếng rau xào

- Thế nào? Thế nào? – Kyo háo hức

- Ưm…- Bo cố gắng nuót xuống và mỉm cười – nói thật nha, quá tệ đó

- Hả? – mặt kyo vẻ buồn rầu– nếm thử mấy cái này đi, cái này nữa

Nó lấy đũa gấp đủ thứ vào chén cho Bo, cô lại tiếp tục chịu sự tra tấn đồ ăn của nó, nó có biết nấu ăn đâu mà cứ hễ thấy Bo nấu là lại bày trò bắt trước theo kết quả lần nào cũng như lần nấy, đồ ăn không lạt thì mặn. Kyo buồn rầu lên phòng khách mở ti vi xem, nó mở trúng hài nên ngồi cười ha hả, đúng là một người vô tư, mới buồn giờ đã cười lại rồi. Bo thì lúc nào cũng phải dọn dẹp bãi chiễn trường do nó tạo ra rồi còn phải chuẩn bị nấu bữa trưa lại nữa và một ngày dài nữa lại tiếp tục trôi qua

…………………………….




Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 7: NGÀY ĐẦU ĐẾN TRƯỜNG

“ RENG…RENG..”

Tiếng chuông đồng hồ báo thức của Kyo reo in ỏi nhưng nó vẫn lì lợm nằm trên giường trở mình qua trở mình lại rồi nhăn mặt, nó nằm sấp xuống lấy gối đè mạnh lên đầu để không nghe thêm tiếng reo đó nữa những vẫn không được, Kyo tức tối ngồi bật dậy

- bà đã nói là đừng reo nữa mà! – Kyo gằng giọng với tay lấy cái đồng hồ ném mạnh xuống đất, Kyo mang dép vào – reo này! Reo này! Reo này! – Kyo vừa nhấn mạnh từng chữ nó vừa nhãy dậm chân lên đạp cái đồng hồ rồi nó sực tĩnh ngồi sụp xuống tay run run nâng cái đồng hồ báo thức của mình lên

- Không!!

Kyo la to khiến Bo đang dọn đồ ăn sáng ở dưới bếp cũng phải giật mình, nó ngước mắt nhìn lên phòng của Kyo rồi thở dài

- Chắc một bé đồng hồ nữa đã ra đi – Bo mỉm cười rồi lắc đầu

Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của nó và Bo nên hôm qua nó đã cài đồng hồ báo thức thật sớm để hôm nay dậy không cần Bo phải đánh thức nó vốn định làm cho Bo phải bất ngờ vì tính tự giác của mình nhưng cái đồng hồ đáng yêu đó đáng lí ra không nên vào tay người chủ như nó.chuyện như vậy đâu phải chỉ mới xảy ra đây mà lúc còn ở quê đã xảy ra rất nhiều rồi làm Bo cũng quen được với tình huống nên chẳng có chút ngạc nhiên gì cả. Bo tiếp tục chiên cơm trứng để làm bữa sáng, một lúc sau Kyo bước xuống bếp với quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù

- Cậu định ăn mặc như thế để đi học thiệt à!- Bo há hốc mồm nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới của nó

- À! Hèhè

Kyo đứng nhe răng cười rồi lấy tay hất hất mái tóc của mình để nó bớt rối vì nó cắt tóc ngắn nên không cần phải rắc rối để làm tóc, chỉ cần vuốt nhẹ cũng nhìn đó đã dễ thương rồi vì gương mặt nhỏ nhắn của nó vốn dĩ là hợp với tóc ngắn mà. Bo thở dài rồi tiến đến chỉnh chu lại đồng phục của nó một cách dịu dàng, Kyo vui vẻ mìm cười, cả hai đứa cùng nhau ăn sáng rồi đón xe buýt đến trường. Vừa tới trường, Kyo đứng lại vừa nhín vừa há hốc mồm

- WOW! To thật! Đúng là trường ở thành phố có khác ha

- Ừ hì! Đi theo tớ về lớp cậu thôi

Bo mỉm cười rồi bước đi dẫn đường còn Kyo thì lẽo đeo theo sau, trường thì cao to nhìn rất sang và đẹp, sãy hành lang của từng tầng thì kéo dài đến mấy trăm mét khiến Kyo hoa cả mắt.

- lớp 11a3 nè! Lớp cậu đó vào đi tớ về lớp tớ đây! – Bo dừng lại ở cửa một lớp học

- Lớp cậu chỗ nào? – Kyo đưa mắt nhìn qua nhìn lại

- Kìa! Cách lớp cậu 1 lớp ở gần cầu thang luôn đó – Bo chỉ tay về phía lớp nó

- Ừ về lớp đi gần vô học rồi đó có gì rãnh tớ chạy qua chơi hi

Bo gật đầu rỗi vẫy tay chào nó rồi về lớp mình, Kyo cũng quay người bước đi hiên ngang vào lớp thì không may vấp chân phải cạnh cửa làm nó té sấp xuống nền nhà, mọi người trong lớp đưa mắt nhìn nó rồi phá lên cười, Kyo đứng dậy phủi phủi đồ rồi trừng mắt đảo xung quanh

- Vấp té thôi mà có gì đau phải cười, trong đây có thánh nào chưa từng té không? Đưa tay lên xem cõi – Kyo gằng giọng khiến cả lớp bổng im bặt lại

Nó cao ngạo bước đến bàn chót gần cửa sổ nơi mà nó cho là chỗ ngồi lí tưởng trong lớp học để tránh ánh mắt của giáo viên rồi nằm dài trên bàn nhai kẹo singum, mọi người trong lớp ai cũng quay xuống nhìn nó rồi xì xào to nhỏ làm nó ngạc nhiên

- Mới tới mà cũng bị chú ý à? Lớp nhiều chuyện thật – Kyo lẩm bẩm rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ

Một lúc sau, một cậu học sinh trông rất cá tính mang cặp chéo vai bước vào lớp, nữ sinh của lớp bắt đầu nháo nhào cả lên, ngay cả nữ sinh lớp khác cũng chạy qua đứng chen chút kín hết cả cửa vào, tiếng ồn ào đó làm Kyo bực bội vừa tò mò quay mặt lại xem thì thấy một cậu con trai trông rất đẹp, từ đầu đến chân tất cả đều hoàn hảo không chê được vào đâu khiến nó đơ cả người, cảm giác rất quen, gương mặt đó, vóc dáng đó. Kyo chợt sực tĩnh, nó hớt hải giật mạnh cuốn sách của cô bé học sinh ngồi trước mình

- Cho mượn xí! – Kyo nói nhỏ rồi cúi đầu xuống bàn lấy quyển sách che mặt mình lại

Cậu học sinh cá tính đó đảo mắt nhìn xung quanh rồi nháy mắt với những nữ sinh đang đứng ở ngoài cửa khiến cả đám reo hò

- Ken ngồi chỗ tớ này! – cô học sinh đầu bàn đưa tay lên cao cười tươi

- Ngồi chỗ tớ đi – cô học sinh phủi ghế bên cạnh mình

Kyo vẫn cúi mặt xuống bàn, nó thở dài và nghĩ nữ sinh trong lớp và cả cái trường này đúng là lũ mê trai, chưa thấy được con người của hắn nên đang lầm tưởng mà, khi thấy được thì chắc bọn họ sẽ thay đổi ngay, Kyo vừa nghĩ vừa cười nhếch miệng rồi tiếp tục nhai kẹo singum, rồi hé mắt ra nhìn thì thấy hắn ta đang tiến đến chỗ nó, nó giật mình che mặt lại rồi nhfin sang phía cửa sổ

- Ê! Nhỏ tóc ngắn

Vừa kêu ken vừa vỗ vai nó khiến nó chợt run lên, mặt nó bắt đầu tái đi, kyo nheo mắt nhăn mặt

- Đi đi đi đi – Kyo lẩm bẩm trong miệng và cầu mong hắn đi chỗ khác

- Ê! Tai cô dùng để trang trí hả?

Mặc cho Ken nói nhưng nó vẫn nhất quyết không trả lời, Ken thở dài rồi ngồi xuống ghế sát cạnh nó, hắn đưa 1 ngón tay lên miệng nhìn xung quanh í nói im lặng rồi quay sang nhìn nó, mọi người trong lớp và cả những nữ sinh đứng ở ngoài bổng im bặt chẳng nói thêm tiếng nào rồi quan sát hành động của Ken. Lớp học đang ồn ào lúc nãy sao giờ trở nên im lặng một cách lạ thường, nó nghĩ chắc do Ken đã đi nên mới im lặng như vậy, nó gấp quyển sách lại rồi tươi cười trả cho cô bé học sinh lúc nãy

- Cảm ơn nha! Bạn vừa làm việc tốt đó hè

Kyo nhe răng cười rồi đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, chợt nó cảm nhận được luồn ám khí tỏa ra đâu đây, Kyo quay mặt sang thì nhìn thấy Ken đang trừng mắt nhìn nó khiến nó giất mình đẩy lùi ghế ra sau

- Gì..gì vậy? Cậu làm tôi giật cả mình đấy! – Kyo lúng túng

- Chào Bí ngô xấu xí không ngờ chúng ta có duyên nhĩ – Ken mỉm cười với gương mặt đầy sát khí

- Hả?..cậu nói gì tôi không hiểu? Hình như cậu nhận nhầm người rồi thì phải – Kyo cười gượng phẩy tay phụ nhận

- Sao có thể nhầm được – ken cười nhếch miệng – trên đời này làm gì có con nhõ nào vừa lùn vừa xấu như cô – ken nhấn mạnh từng chữ

“ – cái tên khốn này, tao mà xấu thì không có ai đẹp hơn tao đau nhá ” – suy nghĩ của Kyo là vậy nhưng ở ngoài thì – đau tớ đau biết cậu đâu! – Kyo cười gượng và xua tay lia lịa – “cái tên khốn này! Đã bảo nhận nhầm thì tin rồi biến đi” – kyo im lặng mỉm cười nhìn Ken

Trong đầu nó rất muốn nói ra những gì nó nghĩ nhưng nó lại sợ, lỡ như hắn đòi tiền lại thì sao, tiền đã vào tay nó thì là của nó cho dù có đòi thì nó cũng sẽ không trả.Ken càng lúc càng tức tối đưa tay lên định đánh nó thì giáo viên bước vào lớp giải tán đám nữ sinh đang tụ tập ngoài cửa

- E định làm gì vậy Ken?

- Dạ? – ken quay sang nhìn giáo viên rồi mỉm cười – dạ e đuổi ruồi giùm bạn đó cô, tại nhiều ruồi quá phải không bạn gì đó – Ken giếng răng mỉm cười nhìn Kyo rồi lẩm bẩm – hợp tác chút đi bí ngô,tôi là người chẳng nể trai gái đâu

- À! Dạ đúng rồi cô bạn Ken rất tốt – Kyo ngậm ngùi vỗ nhẹ lưng Ken để giáo viên thấy

- Ừ! Cả lớp ổn định chổ ngồi bắt đầu học, còn các em nữ ngoài cửa trở về lớp đi, làm gì mà nháo nhào ở đây vậy, vào học rồi đó, các em muốn bị ban thi đau kĩ luật à

Giáo viên gõ thước lên cửa và gằng giọng, đám nữ sinh kia trừng mắt nhìn Kyo rồi nhắn mặt bỏ đi

- Lát ra tiết biết tay tôi – Ken nói nhỏ vào tai nó khiến nó rùng mình

Kyo đưa tay lên miệng cắn móng vẻ đầy lo lắng, nó không biết sau khi ra tiết tên ác ma đó sẽ xử lí nó như thế nào? Đem nó vào nhà vệ sinh láy nội tạng của nó bán, cột đầu nó treo tòn ten trên sân thượng hay sẽ thường xuyên trấn lột tiền nó khi trả đủ tiền, nhìn tướng hắn to con như vậy chắc chắn nó sẽ không đánh thắng, Kyo nhìn Ken rồi quay ngược lại nhìn nó, trên mặt tràn đầy nỗi thất vọnng, “ mẹ ơi sao lại sinh con ra với thân hình có chút xíu như vầy” – kyo mếu máo, ken trừng mắt sang nhìn nó khiến nó im bặt quay mặt sang cửa sổ, nhưng để chắc chắn thêm một lần nữa Kyo lấy can đảm quay sang nhìn xung quanh người Ken, thật may mắn khi hắn không đem theo vũ khí nào bên người, Kyo thở phào nhẹ nhõm với suy nghĩ điên khùng của nó.Còn về Bo khi về tới lớp, nó lúi cúi tìm bàn để ngồi nhưng chỗ nào cũng đã đủ người ngồi khiến nó cảm thấy lúng túng, nó rụt rè đảo mắt nhìn xung quanh rồi tiến đến cái bàn trống một chỗ ở hàng thứ ba, cô vừa định ngồi xuống thì một cô học sinh từ ngoài lớp chạy vào đẩy cô ra rồi chen vào ngồi

- Xin lỗi nhường cho tớ nhé! Vì Hoàng Anh không muốn ngồi chung với bất cứ ai nên – cô bạn kia cười tươi

- À! Ừ không sao

Bo gật đầu rồi tiến đến bàn gần cúi chỗ cửa sổ nơi cậu học sinh đang nằm dài trên bàn quay mặt sang cửa sổ và nghe phone nhạc. Bo cứ gọi hoài nhưng chẳng thấy cậu ta trả lời, còn mọi người trong lớp thì cứ nhìn chầm chầm vào cô

- Hoàng Anh có cho nhỏ đó ngồi không?

- Hình như là học sinh mới chuyển tới lớp mình đó, năm trước tớ đau thấy

- Hoàng Anh mà không cho ngồi là hết chỗ ngồi luôn đấy, lớp đủ chỗ hết rồi

Từng tiếng xì xào to nhỏ của các học sinh trong lớp khiến cô càng rụt rè và sợ sệt hơn, Bo lấy hết can đảm dùng tay lay mạnh vai cậu học sinh đó khiến cậu ta ngồi thẳng dậy tháo tai phone ra rồi quay sang nhìn Bo

- Là cậu à? – Bi ngjac nhiên

- Hả?..à..ừ – Bo chẳng biết gì chỉ nói đại cho qua chuyện

- Cậu còn nhớ tớ không? – Bi cười tươi khiến cả lớp ngạc nhiên cứ nghĩ là người quen của hắn nên không quan tâm nữa mà ai trở về việc người nấy

- Tôi có biết cậu à? – Bo nghiêng đầu tròn xoe mắt hỏi

- Không nhớ à? Buồn nhĩ – bi bĩu môi rồi nhúng vai, hắn đảo mắt nhìn xung quanh – hết chỗ rồi?

- Ừ..tớ định

- Cứ ngồi đi, thoải mái hi , tớ tên Hoàng Anh có gì không biết cậu cứ hỏi tớ ha

Bi vui vẻ đẩy ghế ra cho Bo ngồi làm cô vừa ngạc nhiên vừa ngại về hành động của Bi, cô cứ thắc mắc tại sao Bi lại tỏ ra vẻ là quen biết cô, hay tại đã gặp ở đau đó mà cô không nhớ, sau một hồi suy nghĩ thì cô chợt nhớ về cậu bạn hôm qua chỉ lớp giùm mình, Bo quay sang nhìn Bi dang nằm dài trên bàn nghe phone

- là cậu à?

Bo nói nhỏ rồi quay mặt lên bảng chờ giáo viên vào để bắt đầu tiết học đầu

……………………………



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 8: KHỞI ĐẦU CHO NHỮNG NGÀY KHỔ SỞ CỦA KYO

Các tiết học cứ thế trôi qua và rồi tiếng chuông giờ ra tiết reo lên, mọi học sinh trong lớp đứng dậy chào giáo viên rồi ngồi xuống làm việc riêng, ồn ào náo nhiệt cả lớp học, Bo đứng dậy lặng lẽ bước ra khỏi lớp,Bi tò mò lén mắt nhìn theo

- giờ cô muốn tôi xử lí cô thế nào? Vì tôi là người tốt nên sẽ cho cô chọn – Ken cười nhếch miệng nhìn nó

“ tốt con khĩ..đồ đại ma vương xấu xa ” – Sao..sao?

Ken đưa tay lên, Kyo hoảng hồn chấp tay đưa lên đầu

- A! đừng mà! Tôi xin lỗi! Cậu muốn tôi làm gì cũng được – Kyo nhắm tịt mắt nói lia lịa

- Thật không? – Ken cười gian

- Hả? – Kyo mở mắt hốt hoảng – nãy tôi nói lộn đấy – Kyo cười gượng xua tay phủ nhận

- Đã nói thì phải làm! Đừng hai lời! Quân tư nhất ngôn – Ken ngiếng răng

- Tôi là con gái mà – Kyo sụ mặt cúi xuống, nó cắn răng tự chữi mình ngốc tại sao trong lúc sinh tử lại nói câu đó, chẳng khác gì hại chính bản thân mình, nó thở dài vì đã chuẩn bị được tinh thần mất đi tự do và phải chịu khổ trong suốt năm học rồi

- Bây giờ ra căn tin mua cho tôi lon coca ở máy bán hàng tự động đi

- Bây giờ ư? – Kyo ngạc nhiên hỏi, ken gật đầu chậm rãi – Nhưng gần vô tiết rồi lỡ..- Kyo lúng túng

- Bây giờ cô đang mất thời gian đấy

- Axx vậy đư tiên đây – Kyo chìa tay ra trước mặt Ken

- Tiền gì? Tự lấy tiền cô mua đi – ken giả nai

- Sao bắt tôi đi mua mà còn..- Kyo chưa kịp nói hết lời

- Bắt đầu thời gian đếm..1..2..3 – ken tĩnh bơ nhìn đồng hồ và đếm giây

- Axx..cái tên này

Kyo tức tối chạy nhanh đi, miệng thì không lẩm bẩm chửi rũa Ken, còn hắn thì ngồi nhìn nó bỏ đi rồi cười khoái chí

- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục khi đã dám đụng đến tôi – Ken cười nhếch miệng

Kyo chạy ra căn tin thì gặp Bo đang chuẩn bị về lớp

- Đi đâu vậy? – Kyo ngạc nhiên hỏi

- Đi vệ sinh! Còn cậu làm gì ở đây?

- Hôm nay tớ vô tình gặp lại cái tên khốn mà lúc trước kể cậu đó, cái tên mà xém tong chết tớ đó…

Kyo đứng kể một lèo sự tình cho Bo nghe rồi sực nhớ là gần vào tiết nên nó vội chạy tới máy bán hàng tự động, nhé tiền vào rồi chọn nước nhưng vẫn không nghe thấy tiếng động gì hay thấy cái gì rơi ra, nó đá mạnh vào cái máy

- Ăn tiền của bà mà không chịu nhã đồ ra hả mạy! Mày hết hạn sử dụng rồi để tao giúp mày trở thành đống phế liệu có ích cho xã hội nhé – vừa nói nó vừa đạp mạnh lien tiếp vào máy bán hàng, Bo thấy vậy chỉ biết lắc đầu, cô đứng dậy kéo nó ra rồi thò tay vào cái lỗ nhõ phía dưới lấy ra một nước rồi đưa cho Kyo làm nó ngây người

- Sao hay vậy? – nó trố mắt nhìn

- Ra nãy giờ mà cứ đứng đạp mãi vậy? Tức giận gì mà xả street lên cái máy tội nghiệp vậy! Bó tay – Bo lắc đầu

- Hahaha! Tại không nghe tiếng nó rơi ra! Xin lỗi mày nhé máy – vừa nói nó vừa vỗ mạnh vào máy thì bỗng một lon nước khác nữa lại rơi ra khiến nó há hốc mồm – nó đáp trả tấm lòng của tớ này! Tặng tớ thêm một lon nữa đấy

Kyo cười khoái chí khiến cả Bo cũng không nhịn được cười,tiếng chuông vào tiết lại reo lên, Kyo đưa cho Bo một lon nước rồi vẫy tay chào cô và chạy nhanh về lớp

- Đi mua nước bên mỹ hay sao không biết! Grr chẳng được tích sự gì – ken hậm hực

Kyo chạy nhanh vào lớp thở hổn hểnh, vừa thấy Ken đang nhìn nó nỏ bổng đổi sắc mặt ngay, hậm hực bước tới chỗ Ken thì không may vấp phải chân ghế làm nó té sấp thêm một lần nữa, chỉ trong một ngày mà té những hai lần, đúng là hậu đậu, không may hơn nữa là lon nước trên tay nó bay thẳng đến đầu Ken tạo ra một tiếng bốp khiến Ken phải bợ đầu

- Dau! Khốn kiếp

Ken hét to và trừng mắt nhìn Kyo đúng lúc giáo viên vừa bước vào lớp nên làm ai cũng giật mình quay lại nhìn hắn, Kyo thì nằm dài dưới nền nhà hoảng hốt bụm chặt miệng

- Em ken bước ra quỳ trước lớp cho tôi! Đừng nghĩ gia đình em có thế lực lớn rồi muốn vô lễ với giáo viên lúc nào thì vô lễ – giáo viên gằng giọng tức tối

- Nhưng cô..

Ken định biện minh nhưng cô giáo không nghe thêm bất cứ điều gì mà chỉ bắt hắn ra quỳ ở hành lang cho đến khi tiết học đó kết thúc, Ken tức tối trừng mắt nhìn Kyo đang nằm dưới nền nhà rồi hậm hực bước ra quỳ, Kyo thì nhẹ nhàng đứng dậy lén ngồi vào bàn để tránh bị cô phát hiện và bắt đầu học, Bo thì sau khi tạm biệt Kyo cũng nhanh chóng trở về lớp, tay cứ khư khư lấy lon nước ngọt mà Kyo cho và mỉm cười, vừa vào tới lớp thì Bi đã vừa cười vừa vẫy tay với Bo làm nó bối rối

- Cậu biết tớ đang khát nên xuống căn tin mua cho ớ à hi1 cậu tốt thật – Bi vui vẻ lấy lon nước ngọt trên tay Bo

- Không được – Bo vội giật lại lon nước ngọt làm Bi đơ người ngạc nhiên, cô lúng túng cúi mặt xuống – không phải đâu

- À! Vậy tớ nhầm xin lỗi hì – Bi cố đánh trống lãng

Giáo viên vào lớp, tiết học bắt đầu, suốt tiết học Bi cứ nhìn chầm chầm vào Bo khiến nó cảm giác như mặt sấp bị xuyên thủng, hắn suy nghĩ về hành động của Bo lúc nãy.các tiết học cứ thế trôi qua

- Ra về nhớ gọi tôi dậy – ken trừng mắt nhìn Kyo

Kyo gật đầu gượng cười rồi lảng mặt sang chỗ khác, Ken cúi mặt xuống bàn và đánh một giấc ngủ

“Reng..reng..”

Tiếng chuông ra về vang lên, mọi học sinh trong lớp thu dọn cặp vở và rời khỏi lớp, chỉ còn hai bạn nữ ở lại trực lớp. Kyo cũng nhanh chóng cất sạc vở vào cặp rồi rón rén đi nhanh ra cửa, nó quay đầu lại định lêu lêu hắn thì thấy bạn nữ trực nhật định đánh thức Ken dậy, nó hớt hải chạy tới trước mặt bạn nữ đó, đặt chéo tay trước mặt và lắc đầu lia lịa

- làm ơn

Kyo nói nhỏ đầy vẻ khẩn thiết khiến bạn gái đó gật đầu, nó vui vẻ bắt tay cảm ơn rồi lêu lêu ken đang ngủ và nhanh chóng chạy đi, Kyo chạy ra cổng trường

- Cậu ra lâu chưa?

- Mới à! Về thôi trễ xe đó

Kyo gật đầu rồi cùng Bo tới trạm xe buýt bắt xe về nhà, hai bạn nữ kia sau khi trực lớp xong định đi về nên tới đánh thức Ken dậy

- dậy đi Ken, về rồi! – bạn nữ lay lay người hắn

- Về rồi à! – Ken vươn vai nhìn người đánh thức hắn không phải Kyo, hắn dụi dụi dụi mắt rồi nhìn xung quanh – con nhỏ Bí ngô đau rồi?

- À! Lúc nãy bạn ấy về trước rồi! Bọn tớ trực nhật xong định về thấy cậu còn ngủ nên đánh thức về giùm, cậu về nhớ khép cửa lại nhé! – nói xong hai cô nữ sinh rời khỏi lớp

Ken ngồi đó tức đến bốc hỏa, người hắn lúc này chỉ toàn ám khí

- Axx! Con nhõ bí ngô, ngày maic hết với tôi

- Làm gì làm rần rần vậy? – Bi đứng khoanh tay dựa vào cửa lớp nhìn hắn

- Sao cậu ở đây? Chưa về à? – Ken ngạc nhiên mang cặp đi tới chỗ Bi

- Hôm nay tớ trực nhật nên về trễ, vừa bước ra lớp nghe tiếng cậu la như tức chuyện gì lắm vậy! Gặp chuyện gì à? Mà sao lại lớp trễ thế? Đừng nói là trực lớp giống tớ nha! Cậu có bao giờ làm mấy việc này đau – Bi châu mày choàng vai nhìn hắn

- Thôi bỏ đi! Về thôi

Cả hai cậu học sinh vừa đi vừa nói chuyện, ra tới cổng trường thì một chiếc xe con sang trọng dừng lại ngay trước chỗ Ken, một người đàn ông mặc bộ đồ vest đuôi én bước ra cúi chào

- Mời hai cậu lên xe ạ! Tôi được lênh của bà chủ đến đón cậu chủ và cậu Bi về ạ

Ken và Bi nhanh chóng lên xe và rời khỏi trường chứng kiến của nhiều học sinh khác trông trường, mặc dù biết là nhà của cả hai rất giàu nhưng không ngờ còn làm tới mức kêu quản gia tới đón về, ai nấy nhìn xì xào bàn tán, người thì ghen tị, người thì ngưỡng mộ và reo hò khi thấy cả hai hoàng tử nổi tiếng của trường.Còn hai cô nàng Bo và Kyo sau khi về nhà thì loay hoay cùng phụ nhau làm bữa trưa

- cứ sống như vầy sợ mẹ sẽ không chu cấp đủ tiền cho chúng ta ăn học đâu – Kyo thở dài

- Ừ! Tớ cũng nghĩ vậy! Ta nên kím công việc làm thêm nào đó ổn định thời gian học để kiếm thêm tiền trang trải thôi – Bo

- Ừ! Thôi ăn cơm đi rồi tính tiếp – Kyo nhanh chóng lấy đũa gấp đồ ăn cho Bo

- Ừ! Cậu cũng ăn đi

Sau một hồi vật lộn vất vả với cái đói, Kyo và Bo đã xử lí sạch sành sanh các món ăn trên bàn

- Ợ..no quá – Kyo ưởng người tựa vào ghế và xoa bụng

- Dọn xuống thôi – Bo đứng dậy bưng chén dĩa dơ tới chỗ rửa

- Kiếm gì ăn tráng miệng đi – Kyo nhe răng cười

- Miệng cậu là cái hạm không đấy à – Bo châu mày nhìn nó

- Chờ tớ chút, tớ đi mua kem và trái cây rồi về liền

Kyo đứng dậy lấy áo khoác và mũ rồi chạy nhanh đến siêu thị còn Bo thì ở nhà rửa chén, đến siêu thị nó nhanh chóng mua kem và trái cây trở về, mặt kênh kênh tướng đi vênh váo miệng thì gặp kẹo mút

- Tao đang đứng trước Club gần siêu thị Big C nè, tới nhanh đi mày

Giọng nói nghe quen quen đó khiến Kyo chợt khựng người, nó từ từ đưa đầu quay nhìn lại thì thấy ken đang đứng tựa mình vào chiếc xe con màu trăng hôm trước và nói chuyện điện thoại, nó hốt hoảng quay đầu lại trán đổ mồ hôi hột

- Sao số mình xui dữ vậy nè! - Kyo lẩm bẩm rồi đảo mắt lắc lia lo lắng
Không khí thành phố ồn ào, trời thì nắng nóng khiến Ken nhăn nhó khó chịu, hắn ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi bổng châu mày lại khi thấy dáng vẻ quen thuộc của bí ngô, hắn cười nhếch miệng rồi từ từ tiến đến



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 9: SỰ BÁ ĐẠO CỦA KYO VÀ CẢNH BÁO VỀ ĐIỀU GÌ ĐÓ DÀNH CHO KEN​


Kyo tay cầm chặt bị đồ ăn, miệng thì ngậm kẹo mút lo lắng, nó lén nghiêng đầu và liếc mắt lại nhìn thì thấy Ken đang chậm rãi tiến đến chỗ nó làm nó giật mình quay người lại
- Thằng cha này sao lanh mắt dữ vậy? Sao đây! Sao đây! – Kyo lấy cây kẹo mút ra rồi không ngừng lẩm bẩm
Chợt bóng đèn trong đầu nó sáng lên,nó ngậm kẹo mút lại vào miệng ngồi on ton xách bị đồ ăn bước đi thật nhanh hết mức có thể, Ken tiến đến thì bổng thấy nó đi rất nhanh
- Bí ngô xấu xí
Ken vừa gọi vừa đi nhanh theo nó, còn nó thì cứ giả vờ không nghe thấy gì và cố sức mà đi thật nhanh để lánh mặt hắn nhưng Ken vẫn dai như đĩa và cố gắng chen chút qua dòng người trên đường để đuổi theo nó, hắn cố gọi tên nó thật to nhưng nó vẫn không dừng lại khiến Ken càng sôi máu hơn, lúc này hắn im lặng không gọi tên nó nữa mà chỉ im lặng rồi tiến nhanh đến nó. Kyo không còn nghe thấy tiếng hắn gọi nữa nên nó nghĩ do nó đi nhanh nên hắn đã bị bỏ lại trong dòng người tấp nập, Kyo đứng lại rồi lén quay đầu ra sau xem thì chẳng còn thấy Ken đâu, nó quay lại lấy kẹo mút trong miệng ra rồi thở phào nhẹ nhõm cứ nghĩ đã thoát được tên ác ma đó
- Làm gì thở thế Bí ngô
Ken gằng giọng nhấn mạnh từng chữ cùng với sát khí tỏa ra khắp người, Kyo từ từ ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng sừng sững trước mặt mình
- Á! - nó giật mình lùi lại phía sau – cậu là mà à! – Kyo đưa tay lên ngực thở ra
- Cô điếc à! Không nghe tôi gọi sao – Ken trừng mắt nhìn Kyo còn nó thì cứ đảo mắt như đang tính toán chuyện gì đó
- Tránh ra!
Kyo xô Ken ra rồi bỏ chạy, Ken không chịu thua và cứ đuổi theo nó khiến nó vừa chạy vừa quay đầu nhìn hắn và la to làm mọi người xung quanh ai cũng ngạc nhiên nhìn hai đứa nó diễn trò. Kyo cứ chạy rồi suy nghĩ với tính khí của hắn thì bỏ cuộc là một chuyện không thể nào nên nó dừng lại quay lại phía sau, Ken đuổi theo nó nhanh quá nên mất chớn chạy ngang qua nó làm nó đưa mắt nhìn theo hắn, Ken thắng lại rồi thở dốc và tiến đến chỗ nó
- chạy cho cố! – Kyo lẩm bẩm
- cô! Cô! – Ken hai tay chống hông và thở dốc
- Giờ muốn gì nói đi – Kyo cố tạo ra vẻ là mình chẳng sợ gì hắn nhưng thật chất cả người nó đang run rẩy
- Muốn gì à! Hộc hộc! bây giờ..tôi rất..rất muốn..axx mệt quá – Ken thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi
Thấy dáng vẻ Ken đã thấm mệt, bóng đèn trong đầu nó lại sáng lên, nó mỉm cười thật giang xảo rồi rút cây kẹo mút đang ngậm trong miệng ra ném mạnh vào trán hắn khiến hắn đau rồi ngồi bệch xuống đất hai tay ôm trán còn nó thì nhanh chân xách bị đồ ăn chạy nhanh đi
- Khốn kiếp! grr
Ken vừa mệt vừa đau, hắn lấy tay chùi vết kẹo rích rích trên trán mình rồi nổi điên đứng dậy đá mạnh chân vào cây điện đường gần đó rồi thở dốc và quay lại chỗ đậu xe lúc nãy
- Mày kêu tao tới nhanh mà giờ bắt tao đợi mày hở? gọi điện cũng không bắt máy, mà dáng vẻ đó của mày là sao cứ i như mới…- Huy chưa kịp nói hết thì Ken đã gằng giọng
- Im đi! Dẹp, không đi đâu nữa hết! tao về đây grr! Xui xẻo
Nói xong Ken bước vào xe rồi phóng nhanh đi khiên Huy đứng ngơ ngác chẳng hiểu nổi hành động của Ken, còn Kyo thì chạy hụt hơi về nhà
- Bo! Bo! Hộc hộc mở cửa! Bo
Kyo vừa thở vừa đập cửa khiến Bo đang ngồi xem tivi thì giật mình ngước mặt ra cửa
- Cửa có khóa đâu mà kêu mở trời
- À! Wên! Hộc…hộc..
Kyo đẩy nhẹ cửa rồi lê bước mang bị đồ ăn vào, Bo ngạc nhiên mở to mắt nhìn nó, còn nó thì nhìn Bo mỉm cười với bộ mặt uể oải
- Cậu bị gì vậy?
- À! Chó rượt í mà – Kyo nhúng vai
- Kem còn nguyên à – Bo nhìn vào bị đồ ăn trên tay nó
- Đương nhiên rồi! tớ đã dùng chính sức lực cuối cùng để bảo vệ bị đồ ăn này đấy – Kyo đưa bị đồ ăn cho Bo rồi nằm dài ra nền nhà
- Mệt lắm à! – Bo nhìn nó cười còn nó thì gật đầu lia lịa – Vậy cậu cứ nghĩ ngơi đi ha kem cứ để tớ ăn
- Gì! – Kyo mở to mắt – cho nói lại đó – Kyo ngồi bật dậy
Cả hai đứa nhìn nhau rồi cười rôm rả vì tính tình của Kyo đúng thật là ham ăn mà!

- Bo à! Tới khi nào mình gặp được cậu đây? - Bi nằm dài trên bãi cỏ nhìn thẳng lên bầu trời anh với đôi mắt thoáng buồn – hôm nay tớ đã gặp một cô bạn tên Liên Y, cậu ấy cũng có cái tên khác là Bo giống cậu vậy đó! Nhìn cô ấy đôi lúc tớ đã nghĩ về cậu đấy! rất giống nhưng có lẽ cậu ấy chẳng mở lòng ra với ai cả, lại rất ít nói nữa! à mà thôi! Sao tớ lại nói về chuyện cô gái đó nhĩ! Không quan tâm nữa! cậu đừng buồn nhé! Tới nhất định sẽ tìm được cậu sớm nhất có thể! Chờ tớ nhé! – Bi lẩm bẩm mìm cười
- Cậu chủ hình như trời sắp mưa rồi đấy! cậu mau vào nhà đi nằm ở đây kẻo mắt mưa bệnh thì bà chủ sẽ la chúng tôi đó ạ - cô người hầu đứng chỗ gốc cây gần đó lúng túng lên tiếng
- Ừ! Tôi biết rồi! haizz – Bi thở dài đứng dậy vươn vai rồi thọc tay vào túi quần và từ tốn trở vào nhà
Buổi tối hôm nay trời mưa như trút nước, Kyo nằm gọn trong chăn ấm ngủ ngon giấc đến nổi gáy rất to và đạp chăn ra khỏi người luôn ( con gái đừng như vậy nhé ^^! ). Bo thì nằm dài trền giường nhìn chăm chăm vào cây kẹo trên tay
- Ở nơi rộng lớn như vầy, cậu ở đâu chứ? Tớ thật sự rất muốn gặp cậu! thật sự rất muốn..
Nói xong Bo nắm chặt viên kẹo trong tay rồi đặt ngay lên ngực, nó nhắm mắt lại để những kí ức lúc nhỏ về cậu bé kia tất cả tràn ngập trong suy nghĩ của nó như vậy sẽ giúp nó có thêm động lực để tìm kiếm.Ken thì cứ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được vì tức tối chuyện hồi chiều của Kyo, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn nghĩ về việc ngày mai sẽ trả thù Kyo như thế nào rồi tự cười một mình như gã điên chưa uống thuốc ^^! Hắn cứ nằm lên kế hoạch cho tới 2h sáng mới ngủ.
…………………………………
Buổi sáng hôm nay trời âm u nhưng lại chẳng có chút mưa nào, Kyo và Bo như thường lệ bắt xe buýt tới trường. Bo vào lớp với bộ mặt thường ngày lạnh lùng pha chút vẻ buồn, sau khi xuống trạm xe buýt gần trường, Kyo liu xiu bước đi tới trường với gương mặt vẫn còn mớ ngủ khiến Bo đi bên cạnh mắc cười nhưng lại không dám cười
- Ken đứng đây chờ ai thế nhĩ?
- Càng nhìn càng thấy anh Ken đẹp trai hi
- Ước gì anh Ken chờ mình nhĩ haha
- Hay thử tới làm quen đi
Cả đám nữ sinh trong trường tập trung trước cổng xì xào nhốn nháo về cái tên quen thuộc, cái tên mà đối với Kyo là một cực hình cho màng nhĩ cũng như ác mộng cuộc sống của nó, Kyo chợt giật mình tĩnh ngủ rồi thụt lùi lại trốn ngay sau lưng Bo khiến cô ngạc nhiên về hành động của nó
- Gì vậy? – Bo quay đầu lại nhìn nó
- Quay mặt về phía trước đi – Kyo cố nói nhỏ, Bo nghe lời quay mặt về phía trước đi – Cái tên ác ma tớ nói cậu bây giờ hắn đang đứng trướ cổng trường kìa, hắn mà thấy tớ là thể nào cũng có chuyện – Kyo lẩm bẩm nhỏ to cho Bo nghe, mặt đầy lo lắng
- Có làm gì đâu mà phải sợ chứ - Bo quay mặt lại nhìn nó
- Đã bảo đừng nhìn tớ! cậu cứ đi vào trường bình thường đi! Làm ơn – Kyo chấp tay trước mặt xoa xoa như năn nĩ
- Ò..ờ! - Bo lúng túng
- À!mà thôi tớ đi ngõ sau vào cũng được, cậu vào trước đi – Kyo cười mỉm đắt í
- Nhưng ngõ sau nhà trường mới nãy đóng cửa mà
- Yên tâm đi! Tớ có cách vào mà
Kyo cười tươi và hất tay ra hiệu cho Bo cứ vào rồi nó chạy nhanh vòng ra cổng sau của trường, nó loay hoay ném cặp vào phía trong tường rồi cúi mặt nhìn xuống, điều gây rắc rối cho nó chính là cái váy đồng phục này đây. Kyo thở dài rồi bất chấp và lùi ra xa lấy đà chạy nhanh rồi phóng lên tường váy ngắn của nó tóc lên thấy cả quần chip nhưng rồi cũng leo qua được một cách nhanh chóng (ôi! thật là bá đạo ^^!). Mấy chuyện cỏn còn này đối với nó quá dễ dàng vì lúc nhỏ ở quê nó đã là trùm leo trèo rồi mà. Kyo ôm cặp lẻn vào lớp an toàn mà không chạm mặt Ken còn hắn thì cứ đứng đợi mãi ở cổng trường mà chẳng thấy nó đâu, cứ qua một phút là hắn lại đưa đầu nhìn xung quanh xem nó tới chưa. Tiếng chuông vào lớp vang lên, Ken thở dài rồi quay trở về lớp
- Hôm nay con nhỏ đó không đi học hở ta? Chắc thấy thằng nào đẹp rồi đi theo rồi quá
Ken lẩm bẩm vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều về nó cứ tưởng hôm nay nó nghĩ học nên tất cả kế hoạch hắn nghĩ hôm qua coi nhu tan thành mây khói nhưng khi bước vào lớp thì những suy nghĩ lúc nãy chợt tan biến hết mà thay vào đó là gương mặt tức giận của hắn hiện lên khi thấy Kyo đang nằm dài trên bàn ngủ ngon lành, hắm hậm hực bước tới chỗ ngồi rồi đập mạnh tay lên bàn khiến nó giật mình ngồi dậy dụi dụi mắt
- Đứa nào! có biết là tao đang ngủ không hả? – Kyo nói to, mắt lờ đờ lấy tay chùi nước dãi trên miệng
- Cô ngủ ngon quá nhĩ – Ken gằng giọng nghiếng răng
- Hả? – Kyo mở to mắt và giật mình khi nhìn thấy Ken – gì..gì..muốn..muốn..gì đây – Kyo lấm bấp né mình ra sau
- Cô có biết là tôi đã đợi cô ở cổng trường bao lâu rồi không hả - Ken gằng giọng
- Đợi tôi làm gì! Tôi có bảo cậu đợi tôi đâu – Kyo nhăn mặt
Câu nói của Kyo bổng khiến Ken khựng người chẳng biết trả lời như thế nào nữa, ngay cả hắn cũng chẳng biết vì sao lại đợi nó, phải chăng hắn chờ chỉ muốn hành hạ nhỏ chăng, Kyo thì ngơ ngác nhìn hắn đứng im lặng chẳng nói gì mà cứ nhìn nó, nó run người chéo tay đưa lên ngang ngực
- Nhìn..nhìn gì - Kyo lấp bấp
- Bỏ đi
Ken nhắm mắt cho qua rồi ngồi xuống nằm dài trên bàn, Kyo thì trừng mắt nhìn hắn, nó thắc mắc khó hiểu tại sao một người tính tình kì lạ như hắn lại có thể sống sót nổi trên thế giới này, ngay bây giờ nó chỉ muốn cầm nguyên cái ghế và đập vào đầu hắn tới tấp đến khi hắn qufy xuống xin lỗi nó thì thôi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của nó, nó sụ mặt rồi cúi xuống bàn vì bất lực, đúng là suy nghĩ thì dễ mà để thực hiện thì hơi bị khó
………………………………..

-





Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 10: XUỐNG CĂN TIN NÀO!



Tiết học trong ngày bắt đầu, Bo bổng cảm thấy bụng nó nhói lên đau, mồ hôi trên trán nó lấm tấm, Bo tái mặt ôm chặt bụng mà chịu đựng mà chẳng nói tiếng nào. Bi đang trầm tư nhìn ra cửa sổ suy nghĩ về điều gì đó rồi quay sang Bo thì thấy nó đang gục đầu xuống bàn, tay thì ôm chặt bụng

- Này! Cậu sao vậy? Ngủ à? - Bi vỗ nhẹ vai Bo làm nó quay mặt lên nhìn hắn, nhìn mặt nó tái mét hắn lo lắng – Cậu bị đau ở đâu à?

Bo nhăn mặt gật đầu để đáp trả câu hỏi của Bi còn tay thì cứ ôm chặt bụng, Bi luống cuống nhanh chóng đỡ nó dậy.

- Cô ơi! Bạn Bo bị đau, cô cho phép em đưa bạn áy xuống phòng y tế ạ

- Ừ! Hai em đi đi

Nói xong giáo viên tiếp tục giảng bài giảng đang dang dỡ, Bi luống cuống dìu Bo từng bước đến phòng y tế. Sau khi được cô y tá của trường đưa thuốc uống Bo cảm thấy trong người đỡ hơn nhiều, bụng nó cũng hết đau, nhưng vẫn còn phải nằm để nghĩ ngơi. Bo quay sang nhìn Bi đang ngồi đấy

- Cảm ơn cậu! Hoàng Anh

- Cậu không có miệng à? – Bi gằng giọng

- Hả? – Bo ngây người chẳng biết vì sao lại bị hắn rày

- Nếu đau thì phải nói chứ, sao cứ im im vậy! Muốn làm học sinh gương mẫu hay muốn chẳng ai để ý tới mình – Bi cười nhếch miệng

- …- Bo im lặng trở người

- Thôi nghĩ ngơi đi, tớ đi mua bánh cho cậu

Nói xong Bi đứng dậy đi xuống căn tin vừa đi hắn vừa lẩm bẩm

- Sao trên dời này lại có người ngốc đến thế nhĩ, trong lớp thiếu gì người mà lại không kêu giúp lấy một tiếng..haizz..ngốc quá Bo nhĩ? với một cô bé có vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng như cậ có lẽ nếu là tớ thì cậu cũng sẽ giúp đỡ cô bạn này thôi đúng không?

Bi xuống căntin sau đó cầm 2 bịch bánh Sandwich và nước quay trở lại phòng y tế thì thấy Bo đã ngủ thiếp. Hắn tiến lại gần nhìn nó mà ngây nười, có lẽ đây là lần đầu tiên Bi chăm chú quan sát gương mặt của Bo. Làn da trắng hồng với hàng lông mi cong vút, chiếc mũi cao cùng cái miệng nhỏ xinh. Bi nuốt nước bọt xuống cuống họng rồi lắc đầu lia lịa để xua tan cái suy nghĩ trong đầu hắn, Bi đặt bị đồ ăn trên bàn rồi quay trở về lớp

………..Tại lớp 11a3………..

Ken đưa quyển vở sinh học của hắn cho Kyo, nó ngạc nhiên thộn mặt nhìn hắn, Ken hất cầm ra ám hiệu í bảo nó cầm lấy, Kyo vẫn không hiểu, nó bắt trước cầm quyển vở sinh đưa cho hắn rồi hất cằm ra hiệu lại

- Cô giỡn mặt với tôi hở? – Ken trừng mắt nhìn nó

- Gì? – Kyo châu mày – Tôi làm theo giống anh đó còn đòi gì nữa..tánh kì – Kyo bĩu môi

- Chép bài cho tôi – Ken nghiếng răng thì thào

- Ba tôi à! Sách vở ai thì người nấy tự ghi đi, tự nhiên đưa tôi ghi à, rãnh “zái” – Kyo thì thào lại hắn

- Grr! Cô muốn ăn đấm à! Bảo ghi thì ghi đi, sao nhiều chuyện quá vậy - Ken ngiếng răng

- Tôi đâu phải nô lệ cho cậu

- Thì từ giờ cô là nô lệ của tôi mà, nữa năm lận đấy cưng – Ken cười nhếch miệng

- What! – Kyo hét to rồi đứng bật dậy

- Sao vậy Di Anh? Em nghe cô giảng bài không kịp thì phải nói lễ phép nhờ cô giảng bài lại chứ, mà giờ này tôi đang dậy môn Sinh Học chứ không phải Ngoại Ngữ đâu nhé

- Dạ..dạ..em..em xin lỗi cô

Kyo lúng túng cúi người xin lỗi, còn Ken và cả lớp thì ngồi bụm môi cười

- Em ngồi xuống đi, lần sau còn vô phép như vậy nữa là tôi không tha đâu đấy – Cô giáo gằng giọng – Cả lớp chép bài vào đi – vừa nói cô vừa quay lên bảng ghi bài

Kyo ngồi thụp xuống quay mặt sang nhìn Ken với ánh mắt hình viên đạn còn hắn thì cứ tĩnh bơ và lơ nó đi. Nó hậm hực lấy vỡ chép bài cho hăn còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm chữi rũa, Ken chống cằm lén nhìn qua nó rồi mỉm cười khoái chí

“ Reng…reng..”

Tiếng chuông giờ ra chơi reo lên, cả lớp chào giáo viên rồi xôn xao tụm năm tụm bảy người thì tám chuyện, người thì đi khỏi lớp

- Xuống căn tin với tôi – Ken quay sang nhìn nó

- Sao tôi phải xuống chứ – vừa nói nó vừa nắn nót chép bài của nó

- Đã bảo đi thì đi đi

Ken nói rồi nắm tay nó kéo đi làm nó đang nắn nót với cây viết mực thì “xoẹt” một đường dài ngay giữa vở

- Á! – Kyo hét lên khiến Ken giật thót – Ôi! Quyển vở xinh đẹp của tôi

- Xé trang đó rồi lát về nhà viết lại

- Cậu có biết là tôi đã cố gắng nắn nót từng chữ với tất cả tâm huyết của tôi không? – Kyo nhìn Ken với ảnh mắt hình viên đạn

- Tôi bảo đi nhanh đi! Ồn ào quá rồi đấy! N-ô L-ệ – Ken nhấn mạnh từng chữ

- Khốn! – Kyo lầm bầm – Bỏ tay ra! Đi thì đi – vừa nói nó vừa hất mạnh tay hắn ra

Kyo cùng Ken xuống căn tin khiến mọi học sinh ở đấy ai cũng ngạc nhiên chăm chú nhìn rồi xì xào to nhỏ

- Nhỏ đó là ai vậy?

- Tự nhiên sao cứ đeo theo anh Ken vậy?

- Nghe nói nó là học sinh mới chuyển tới

- Coi cái bộ nó kìa..thấy mà ghét

Ken nhìn xung quanh như tìm bàn trống để ngồi, mặt dù nghe nhưng hắn vẫn lơ đi mà chẳng nói đỡ cho nó câu nào, nó đứng đằng sau hắn tức đến không nhịn được nữa, bước lên trước mặt hắn

- Ê mấy con kia! Ai theo ai hả? Không biết gì thì ngậm miệng lại cho đây nhờ nhé! Đừng ở đó mà bô bô cái mõ bên đây nhứt nách lắm nhé!

Kyo nói to rồi chỉ tay vào những đứa lúc nãy đang soi mói nó, Ken đứng đằng sau cốc mạnh vào đầu Kyo

- Đau! – Kyo nhăn mặt tay bợ đầu – cậu làm gì vậy hả? – Kyo trừng mắt nói lớn

- Im miệng cô lại đi! Con gái con lứa mà ăn nói vậy à! – Ken châu mày

- Tôi vậy đấy thì sao! Bộ mắt cậu đui tai cậu điếc hay sao mà không thấy cái bọn kia đang soi mói nói này nọ tôi hã

- Cái gì – Ken trừng mắt gằng giọng

- À!...không có gì hềhề chỗ kia có bàn trống kìa tới ngồi đi

Kyo chỉ tay tới chỗ cái bàn trống đó và mỉm cười cố đánh trống lãng nhưng thật ra trong đầu nó đang nguyền rũa hắn và muốn đấm vào cái bản mặt gai ưa của hắn mấy phát. Ken nhếch miệng rồi bước tới chỗ ngồi

- Cô ăn gì? – Ken ngồi khoanh tay và hất mặt nhìn nó

- Tôi không đem tiền – Kyo xị mặt tay xoa bụng, nhìn hành động của nó Ken cố nhịn cười – Lúc nãy tôi đã không muốn xuống rồi mà cậu cứ..

- Tôi trả – Ken

- Hả?- Kyo ngẩng mặt tròn mở to mắt nhìn hắn – cậu trả hả? Sao hào phóng dữ vậy?

- Không tin thì về lớp đi

- Tin.tin mà! – Kyo cười tươi nhướng người vỗ vai hắn khiến hắn sững người trừng mắt nhìn nó – à! Hơi lố, xin lỗi hèhè – Kyo đưa hai tay lên trước ngực rồi ngồi xuống

Ken lấy trong ví ra tờ tiền 200k đưa cho nó

- Lấy cho tôi 1 chai nước nutrifood cam còn cô muốn ăn gì thì cứ mua, tiền dư cô giữ luôn cũng được

- Tiền dư tôi giữ được hả? – Kyo cầm tờ tiền tròn xoe mắt

- Cô nói nhiều quá, coi chừng tôi đổi ý

- À! Tôi đi ngay

Vừa nói xong nó nhanh chóng chạy tới quầy bán đồ ăn ở căntin, Ken nhìn hành động của nó rồi mỉm cười. Xung quanh toàn đông nghẹt học sinh bon chen nhau mua đồ ăn hệt như một lũ kiến đói, Kyo đứng đấy nắm chặt tờ tiền hít một hơi thật sâu rồi lùi ra xa lấy chớn lao thẳng vào đám đông đang nhốn nháo ấy. Vừa chen vào được một chút thì nó đã bị đẩy ngược ra lại, và cứ như vậy nó chen vào lại bị đẩy ra đến mấy lần, cuối cùng nó đuối sức nằm bệch xuống nền nhà thở hổn hễnh, đầu tóc thì rối xù lên. Ken nhìn nó rồi thở dài và đứng dậy tiến đến chỗ nó

- Ăn hại! Đứng dậy đi – Ken đá nhẹ chân và người nó

Kyo đưa mắt liếc hắn một cái rồi đứng dậy phủi quần áo, hắn hiên ngang bước tới đám đông, bọn người đang nháo nhào đó chợt từng người từng người nhường đường tránh lối cho hắn khiến Kyo lẽo đẽo theo sau đảo mắt xung quanh nhìn đầy ngạc nhiên không biết Ken là người như ghê gớm thế nào mà có thể giải tán cái đám đông lúc nãy một cách nhanh chóng gọn lẹ, vừa đi nó nó suy nghĩ vừa đảo mắt nhìn xung quanh nên không chú ý là ken đã đứng lại, nó lỡ va phải vào lưng Ken rồi té bật ra sau

- Axx..dừng lại sao không nói – Kyo tay chống xuống đất ngước mặt nhìn ken

- Đi không để ý trước sau rồi giờ còn đổ thừa cho tôi à, muốn ăn đòn hả? – Ken trừng mắt nhìn nó

Nó bĩu môi đứng dậy chạy tới mua thật nhiều bánh và nước rồi ôm tới chỗ ngồi lúc nãy và ăn ngấu nghiếng cứ i như bị bỏ đói mấy ngày vậy, mọi học sinh xung quanh nhìn nó rồi xì xào bàn tán còn nó thì vẫn tĩnh bơ ăn và ăn chứ chẳng thèm để tâm những lời nói kia nữa. Ken thộn mặt nhìn nó ăn, hắn chống tay lên bàn che mặt lại rồi thì thào với nó

- Cô bị bỏ đói mấy ngày rồi?

- Âu..ó..âu – Nó vừa nhai bánh mì vừa nói

Ken thở dài rồi đứng dậy rời khỏi bàn

- Đi đâu vậy? Không ăn à?

- Nhìn cô ăn tôi cũng đủ no rồi, mặt dày thiệt chứ! Không biết quê là gì à! – ken nói giọng sĩ nhục nó rồi quay lưng bỏ đi

- Ừ! Về lớp trước đi, tôi ăn xong về sau

Nói xong nó lại tiếp tục ăn, Ken đơ người chẳng biết nói gì, hắn hậm hực quay lại chỗ nó

- Gì nữa? Đổi ý rồi à? Vậy thì ăn đi, sợ tôi ăn hết chứ gì, nhìn mặt là biết rồi – Kyo nheo mắt nhìn Ken

- Đi về lớp với tôi, tối đã nói như vậy mà cô còn ngồi ăn được là sao! Cái con nhỏ này!

Ken gằng giọng rồi nắm tay lôi nó đi làm nó chẳng kịp phản ứng gì chỉ biết ngơ ngác nhìn theo đống bánh trên bàn đang từ từ rời xa mà trong lòng tiếc nuối. Còn về Bo khi tỉnh ngủ, nó ngồi dậy xoa bụng vì cảm thấy đói, định là cuống căntin nhưng chợt nhìn thấy bị bánh và lon nước trên bàn

- Của em đó – cô y tá

- Dạ? – Bo ngạc nhiên

- Trong lúc em ngủ Hoàng Anh đã mua bánh và nước cho em đấy, em thấy đói thì ăn đi

- Dạ..

Bo lấy 1 bị bánh trên bàn ăn ngấu nghiếng trong rất đáng yêu, vừa ăn nó vừa nghĩ tới Kyo, sang giờ Kyo cũng có ăn gì đâu nên chắc giờ cũng đói lắm, Bo đứng dậy xin cô y tá về lớp rồi đem bị bánh còn lại và lon nước đến lớp Kyo, nó cứ thập thò trước cửa lớp 11a3.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 11: THẢM HỌA CỦA TIẾT HỌC NHẠC VÀ CẢM XÚC MỚI CỦA HOÀNG TỬ KEN – P1



Nhìn thấy Bo cứ lấp ló ở cửa, một bạn học sinh trong lớp thấy vậy bước ra hỏi

- Bạn tìm ai à?

- À..có..có Kyo..- Bo lấp bấp mặt cứ cúi xuống

- À! Chờ mình xí - Bạn học sinh kia quay lại vào lớp – Kyo có người tìm kìa? – bạn học sinh đó nhìn Kyo nói to

Kyo đang đọ mắt với Ken nghe vậy chạy ra xem thử ai tìm mình thì gặp Bo

- Là cậu à? Gì vậy? – Kyo nghiêng đầu

- Cậu chưa ăn sáng đúng không? Nè ăn đi – Bo dúi bị bánh và lon nước vào người nó

- Nhưng..

- Tớ ăn rồi, cậu ăn đi, tớ về lớp nhé!

Nói xong Bo chạy nhanh về lớp khiến Kyo chẳng kịp nói gì

- Nhưng tớ ăn rồi mà

Kyo lẩm bẩm rồi nghiêng đầu quay trở lại vào lớp tay thì cầm bị bánh và lon nước, ken châu mày nhìn nó

- Nảy giờ ăn chưa đã hay sao mà còn được người khác mua đồ ăn đem tới nữa – Ken cười nhếch miệng

- Không biết thì im đi

- Không đúng à! Đưa cho tôi coi

Vừa nói Ken vừa giật bị bánh trên tay Kyo làm nó tức tối vội vàng giật lại

- Trả đây! – Kyo nói to

Ken khựng người còn cả lớp thì ngạc nhiên nhìn nó, có gì quan trọng mà làm quá như vậy? Ken nằm dài trên bàn rồi lơ nó đi suót từ tiết ba đến cuối giờ cũng chẳng nói hay đụng chạm gì tới nó cả. Giờ ra về, Ken xách cặp lạnh lùng bỏ về trước còn nó thì ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Ken, như mọi khi là sai nó này kia rồi chứ không dễ dàng gì mà bỏ đi vậy đâu, nhưng dù sao như vậy cũng tốt nó đỡ phải vất vả suy nghĩ cách trốn hắn, Kyo đứng dậy vươn vai rồi vui vẻ chạy qua lớp Bo

- Nè! – Bi đưa quyển vở Địa Lý cho Bo

- …- Bo ngạc nhiên nhìn Bi

- Tiết học mà cậu vắng đó, đem về nhà chép đi rồi trả lại cho tớ

- Ò..ừ..cảm ơn – Bo cúi mặt nhận lấy quyển vở

- Bo ơi! Về thôi

Kyo đứng ở cửa lớp vẫy tay gọi tên nó, nó quay mặt nhìn Kyo rồi nở nụ cười và bước tới, Bi chợt níu tay nó lại

- Bo à? – Bi ngạc nhiên hỏi

- Hả? – Bo đơ người chẳng hiểu gì

Kyo nhanh chóng chạy tới kéo tay Bo đi, còn Bi thì đứng sững người nhìn theo. Ra tới cổng trường,

- Cậu ta là ai vậy? Nắm tay nắm chân nữa chứ – Kyo nheo mày

- À! Cậu ấy ngồi cùng bàn với tớ lại hay giúp đỡ tớ nữa hì – Bo cười

- Ò! Mà nhìn cũng đẹp trai phết nhĩ héhé – Kyo cười gian

- Bỏ cái suy nghĩ đó đi – Bo đưa tay xua xua trên đầu nó

- Gì chứ! – Kyo bĩu môi – thôi! Đi về – Kyo hiên ngang bước lên xe buýt

- Ai nói đi về?

- Hả? – Kyo ngạc nhiên quay đầu lại

- Tớ tìm được chỗ làm thêm rồi, giờ bọn mình tới đó làm luôn

- Nhanh vậy?

- Vào chỗ ngồi đi kìa – Bo chỉ tay vào ghế trống trên xe buýt

- À! Ừ – Kyo luống cuống chạy tới chỗ ngồi

Chiếc xe buýt chạy theo hướng về nhà, đi một đoạn thì cả hai cùng xin xuống xe và bước vào Tiệm Bánh Smile chỗ ngã tư

- 2 cháu tới rồi à? – Bà chủ

- Dạ – Kyo và Bo đồng thanh

2 cô bạn được phân công và bắt tay vào công việc của mình một cách sốt sắng khiến ai trong tiệm nhìn cũng mến. Bà chủ thì hiền lành còn mấy chị nhân viên khác thì vui vẻ dễ gần nên không gây khó dễ gì cho bọn nó khi mới ngày đầu vào làm cả. Nữa ngày làm việc cứ thế trôi qua trong mệt mõi nhưng cả hai đều thấy rất vui vì đã hoàn thành tốt công việc của mình....

- Haizz..mệt quá – Kyo ném cặp lên bàn rồi nằm dài trên ghế sofa

- Ăn gì tớ nấu

- Thôi khỏi! Nãy ăn mấy miếng bánh ở tiệm no rồi, tớ đi tắm rồi ngủ đây – Kyo vừa lê bước về phòng mình vừa lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài

Trong lúc Kyo tắm, Bo tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa chợt tiếng chuông điện thoại của Kyo reo lên, Bo tới xem

- Kyo mẹ cậu gọi này! – Bo đưa mắt nhìn vào nhà tắm

- Cậu nghe máy đi

- Òh! – Bo bấm nút nghe – Alo

- Con kia mày đi mất dạng luôn hả? Sao lúc nào cũng đê tao gọi mày trước vậy hã? – bà Hà hét to trong loa điện thoại

- Dạ..dạ..con là Bo – Bo lúng túng

- Ũa..Bo hả? Vậy Kyo đâu con?

- Dạ cậu ấy đang tắm

- À! Xin lỗi ta chữi nhầm con hì

- Dạ không sao

- Con dạo này sao rồi? sống ở trên đó tốt chứ?

- Dạ cũng tốt ạ còn dì Hà thì sao ạ?

- Ừ! Cũng tốt, thu hoạch bội thu lắm con à! Vài bữa dì với bà con sẽ gửi ít đồ lên cho hai đứa

- Dạ! Hì, còn Bà con sao rồi dì?

- À! Chờ dì chút nha..

- …- Bo ngạc nhiên

- …Alo! Bo à? Bà nè

- Dạ

Bo và bà của nó tám chuyện vui vẻ với nhau rất lâu, Kyo sau khi tắm xong thấy vậy cũng nhanh chóng chạy tới tham gia, nó mở loa ngoài điện thoại và cùng trò chuyện bốn người. Ken nằm ở nhà suy nghĩ về hành động của Kyo lúc sáng, người đưa bánh cho Kyo là ai? Trai hay gái? Là người đặc biệt chăng? Bạn thân hay là người yêu? Một người như Kyo chắc chẳng ai yêu nổi đâu? Hàng loạt suy nghĩ như vậy cứ hiện lên trong đầu Ken, trong lòng hắn thì không biết sao lại cảm thấy không vui, hắn vò đầu rồi trở mình qua trở mình lại

- Bí ngô xấu xí! – Ken hét ho - Axx..bực cả mình

Ken ôm cái gối dài và nhắm mắt lại để không phải nghĩ nữa, còn về Bi thì cứ trằn trọc không ngủ được, Liên y cũng có cái tên khác là Bo ư? Liệu nó có phải là cô bé Bo lúc nhỏ học ở trường Tiểu Học Tân Bình mà hắn đang tìm không? Hay chỉ là cái tên giống nhau thôi?

- Có phải cậu không? – Bi nói với ánh mắt buồn

Màn đêm như ập xuống, buổi tối của 4 người cứ thế trôi qua trong im lặng, từng người một chìm sâu vào giấc ngủ

…………………………

Hôm nay lớp Kyo sẽ kiểm tra 15p môn nhạc nên Bo và Kyo cùng nhau dậy thật sớm để giúp Kyo chuẩn bị thật tốt bài kiểm tra thử giọng. Tới trường Bo và Kyo lại ai về lớp nấy, Kyo vừa bước vào lớp đã bắt gặp ngay cái bản mặt Ken đang ngồi đấy, nó khó chịu bước những bước nặng nề tới chỗ ngồi, năm trước lúc nào Ken cũng là người đi trễ nhất lớp vậy mà dạo này không hiểu sao hắn lại đi học sớm hơn mọi khi. Bo vừa bước vào lớp thì thấy Bi đang vẫy tay và mỉm cười chào với nó khiến nó bối rối cúi mặt xuống như để che đi gương mặt đang ửng hồng của mình. Bo tiến đến chỗ ngồi, lấy trong cặp ra quyển vở địa rồi đưa trả cho Bi

- Cảm ơn

- Hì! Không có gì! lớp mới thông báo chiều nay 2giờ học thể dục đó – Bi chống cằm nhìn lên bảng

- Òh!

- À! Mà cậu..- Bi quay sang nhìn Bo

- Hửm? – Bo tròn xoe mắt

- À! Thôi không có gì đâu – Bi mỉm cười rồi khoanh tay nhìn ra cửa sổ

“chắc không phải là cậu ấy đâu” – Bi trầm ngâm suy nghĩ

Tiếng chuông vào lớp reo lên và tiết học nhạc của lớp 11a3 bắt đầu, cả lớp nháo nhào di chuyển qua phòng nhạc trên tầng ba. Cô giáo dạy nhạc lấy sổ ra điểm danh từng học sinh trong lớp, sau đó cô đọc to nội dung kiểm tra, cô sẽ gọi tên 2 bạn không kể nam nữ sẽ lên trình bày bài hát hôm trước đã học để lấy điểm 15p, cặp nào biết đánh piano sẽ được cộng thêm điểm cho bài kiểm tra của mình.

- Cặp kiểm tra đầu tiên là Linh – Thư

Và thế các cặp học sinh được đọc tên lần lượt bước lên bảng trình bày bài kiểm tra của mình và rồi kế đến là

- Kyo – Ken – cô giáo đọc to tên cặp tiếp theo

Kyo đang lẩm nhẩm học thuộc bài hát ở dưới mở to mắt ngạc nhiên, cả hai cùng quay mặt sang nhìn nhau vẻ không hài lòng rồi nhăn mặt quay ngoắc đi

- Xúi quẩy – ken và Kyo cùng đồng thanh lầm bầm

Kyo và Ken hậm hực bước lên bảng vẻ như không đồng tình với cô giáo, nhưng đâu phải cô muốn nó và hắn chung cặp đâu, mà do hai cái tên đấy gần kề nhau thôi

- Bây giờ hai em tự trình bày hay muốn cô đệm đàn, nếu cô đệm đàn thì sẽ không cộng điểm nhé

- Dạ! Để em chơi piano ạ – ken tiến đến ngồi vào cây piano để trên bảng giữa lớp

Bài kiểm tra bắt đầu, Ken lướt nhẹ bàn tay thon dài của hắn trên từng phím đàn, gương mặt lạnh lùng lúc này ngân vang cùng những nốt nhạc khiến hắn càng thêm nét quyến rũ, Kyo cùng những nữ sinh khác trong lớp ngước nhìn mà đơ người, rồi nó sực nhớ là đang kiểm tra, nó hít một hơi thật sâu để lấy giọng rồi cất tiếng hát theo nhịp đàn của Ken

- Rừng núi đưa tay..nối..lại..biển sâu..

Giọng hát của nó vang lên khiến bao bộ mặt phải ngơ ngác ngước nhìn đứng hình, lời thì sai tứ tung, hát thì lúc nhanh hơn nhạc lúc lại chậm hơn nhạc, mọi người bụm môi lại cười khúc khích, Ken châu mày khó chịu rồi chợt dừng tiếng đàn lại thở dài làm nó ngạc nhiên nên cũng ngừng hát

- gì vậy? Sao làm mất hứng vậy, đang tới khúc cao trào, chơi tiếp đi – Kyo nhăn mặt

- Nín ngay cái giọng hát kinh khủng khiếp của cô lại giùm tôi đi! Cô đang tra tấn màng nhĩ của người khác đấy à – Ken gằng giọng

- Cái gì! – Kyo há hốc mồm

- Kiểm tra chung với cô đúng là làm mai một tài năng của tôi mà, cô làm tôi mất hứng thì đúng hơn đấy, về học hát lại đi

- Grr! Cái tên dỡ hơi này

- Cô nói gì! – Ken trừng mắt – có giỏi nhắc lại coi

- Tôi nói cậu là tên..

- Hai em có im lặng cho tôi không thì bảo – Cô giáo quát khiến cả hai đứa giật mình im lặng quay lại nhìn – tôi đang đứng trong lớp này, hai em không coi tôi ra gì à, cả hai bước ra hành lang quỳ cho tôi, bài kiểm tra này hai em mỗi người một con zero nhé

- Nhưnq mà cô..- Ken và Kyo đồng thanh

- Bước ra khỏi lớp quỳ cho tôi

Cô giáo trừng mắt chỉ tay đuổi Kyo và ken ra ngoài, cả hai đứa hậm hực bước ra khoanh tay quỳ trước phòng học nhạc. Ken quay mặt sang trừng mắt nhìn Kyo

- Tại cô đó Bí Ngô xấu xí

- Tại cậu thì có! Mà tôi có tên đàng hoàng nhé, Di Anh đó

- Tôi thích gọi sao kệ tôi! Nô lệ thì đừng có lên giọng ở đây

- Cậu…

- Hai em có im lặng không để cho bạn khác kiểm tra không hả – cô giáo quát to làm Ken và Kyo giật thót người

- Dạ – hai đứa nó đồng thanh

Kyo xị mặt rồi quay sang đọ mắt cùng Ken…….



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 12: THẢM HỌA CỦA TIẾT HỌC NHẠC VÀ CẢM XÚC MỚI CỦA HOÀNG TỬ KEN – P2


Tại lớp 11a1

Tiết Ngữ Văn diễn ra trong chán nản, Bi nằm dài trên bàn còn Bo thì chỉ chú ý nhìn ra cửa sổ bên ngoài, giáo viên thấy vậy gọi nó đứng dậy nhưng nó chẳng để ý

- Liên Y thầy kêu cậu kìa – bạn nữ ngồi phía trên nó quay mặt xuống

- Hả? – Bo đứng dậy ngơ ngác

- Em làm gì mà tôi gọi không nghe hả?

- Dạ…- Bo lúng túng

- Em trả lời câu hỏi lúc nãy tôi hỏi em đi

- Dạ? – Bo luống cuống

- Thầy hỏi cậu thích con vật nào đấy? – Cô bạn phía trước quay xuống thì thào

- Dạ Con cún ạ

Bo lúng túng trả lời, khiến cả lớp phá lên cười rất to làm Bi đang ngủ thì tĩnh dậy, hắn ngồi dậy dụi mắt nhìn Liên Y đang đứng thì ngạc nhiên

- Lớp im lặng – thầy đập mạnh cây thước trên bàn khiến cả lớp im bặt lại – Em cũng giỏi đấy! Trong giờ học mà em chú ý đi đâu vậy hả? Em đứng đấy đến hết tiết cho tôi

Bo đứng cúi mặt xuống bàn còn cô bạn kia thì nhếch miệng cười khi thấy Liên Y bị phạt, lúc này Bi đưa tay lên

- Thưa thầy em xin chịu phạt cùng bạn Liên Y ạ – Bi đứng phắt dậy

- Sao?

- Dạ! Là do em nói dối nên bạn ấy trả lời sai câu hỏi của thầy

Cô bạn kia và cả lớp quay người lại nhìn Bi vẻ ngạc nhiên và người ngạc nhiên nhất chính là Bo vì nó biết người nói dối khiến nó trả lời sai đâu phải là Bi, nhưng rồi câu nói của Bi khiến thầy rất tức giận nên cho phép Bo ngồi còn hắn thì đứng phạt thay nó, nó đưa tay kéo áo hắn làm hắn ngạc nhiên quay mặt xuống

- Sao cậu lại nói dối chứ, đâu phải do cậu – Bo thì thào vẻ lúng túng

- Sao đâu! Tớ thích như vầy mà, sao có thể để câu đứng chứ, kẻ đứng đáng lí phải là kẻ khác

Bi cố nói rõ ràng rồi nhìn chằm chằm vào cô bạn kia, cô ta nghe được nên luống cuống giả lơ. Và rồi tiếng chuông giờ giải lao reo lên như giải thoát đám học sinh đang uể oải với tiết văn buồn ngủ đó

- Xuống căntin đi

Bi quay sang nhìn Bo, nó im lặng gật đầu rồi cùng hắn xuống căntin. Ken và Kyo thì quỳ ở phòng nhạc ngồi bệch xuống tựa lưng vào tường

- Mỏi quá – Kyo đấm nhẹ lên chân nó

- Tôi không mỏi chắc, do ai hả? – Ken trừng mắt

- Thôi bỏ đi! Đua không?

- Đua gì? – ken ngạc nhiên

- Ai xuống căn tin trước thì thắng, người thua sẽ khao nước ôcê không?

- Ôcê! – Ken nhếch miệng – cô sẽ thua tôi thôi

- Vậy tôi đếm từ 1 đến 3 thì bắt đầu chạy nhé

- Rồi ocê

Kyo và Ken đứng dậy phủi quần áo và khởi động chân tay như để bắt đầu cuộc đua

- 1.2.3

Kyo đếm thật nhanh rồi lấy hết sức phóng nhanh đi làm Ken đơ người bàng hoàng nhìn nó chạy đi mà không kịp phản ứng

- Này con nhỏ kia! Cô dám chơi ăn gian à

Ken gằng giọng rồi lấy hết tốc độ đuổi theo nó, Kyo quay mặt ra sau nhìn hắn đang lao đến nó cùng ám khí khiến nó hoảng hốt

- Áááááá!!!!

Kyo hét to rồi cố sức chạy thật nhanh, bọn nó cứ đuổi theo nhau chạy rật rật trên hành lang khiến mọi học sinh ai cũng thộn mặt ra nhìn, có phải trẻ trâu gì đâu mà làm mấy chuyện đó không biết..

- NÀY! HAI EM KIA KHÔNG ĐƯỢC CHẠY TRÊN HÀNH LANG, ĐỨNG LẠI ĐÓ! HAI EM HỌC LỚP NÀO? TÔI BẢO ĐỨNG LẠI ĐÓ MÀ

Thầy giám thị gằng giọng rồi xách cây rượt theo bọn nó, chạy tới căn tin cả ba cùng dừng lại thở hổn hểnh

- Ye!!! Tôi thắng rồi, cậu phải khao nước đấy

- Này! Cô chơi ăn gian không tính hộc..hộc - Ken nhăn mặt đứng chống hông thở dốc

- Quân tư nhất ngôn, tôi có đếm từ 1 đến 3 rõ ràng mà

Kyo và Ken vừa tranh cãi vừa bỏ đi mà chẳng chú ý gì tới người phía sau

- Hai em..hộc..hộc..đứng..đứng..lại

Thầy giám thị thở dốc rồi lăn ra xỉu, các học sinh đang đứng đó thấy vậy hoảng lên vội vàng khiêng thầy lên phòng y tế còn hai đứa nó thì cứ dửng dưng tranh cãi mà chẳng chú ý gì, đúng lúc đó Bo và Bi cũng cùng xuống căn tin

- Ơ..Bo – Kyo ngạc nhiên

- Kyo? – Bo lúng túng

- Wơ – Bi và Ken cùng đồng thanh chỉ tay vào đối phương

- Hai người biết nhau à?

Cả 4 đứa đồng thanh rồi bật cười, bọn nó tìm chỗ bàn trống ngồi

- Cậu có đem tiền không? – Kyo xị mặt hỏi Bo

- À! Tớ..

- Ăn đi tôi khao

Ken vênh váo nói, Kyo mắt sáng rỡ nhìn Bo

- Ăn gì tớ mua cho! Nó nói nó khao

- Mới nói cái gì vậy Bí Ngô – Ken nghiến răng trừng mắt nhìn nó

- À! Cậu ấy nói cậu ấy khao, cậu ăn gì Bo?

- Cho tớ chai nước là được - Bo

- Tớ cũng vậy – Bi cười tươi

Bo ngơ ngác quay sang nhìn Bi, Kyo nheo mắt nhìn biểu hiện của hai đứa kia rồi cười gian, Ken vỗ lên vai Kyo làm nó giật mình

- Gì vậy?

- Tiền kia mua đi

- Sao lại là tôi chứ

- Có đi không

Kyo hậm hực cầm tiền chạy đi mua nước và đồ ăn đem tới, cả 4 đứa vừa ăn uống vừa tám chuyện với nhau, nói là tám chuyện nhưng thật ra chỉ có hai đứa nó là ngồi tranh cãi những chuyện không đâu, còn Bi và Bo thì chỉ biết ngồi cười. Giờ vào lớp, cả 4 đứa ai trở về lớp nấy

- Cậu biết cậu bạn bên lớp kia à? – Kyo nghiêng đầu tò mò

- Ừ bạn thân của tôi – Ken chống cầm miệng ngậm kẹo nhìn ra cửa sổ

- À!!! – Kyo gật đầu lia lịa

- Mà cô hỏi chi vậy? – Ken quay sang nhìn nó – đừng nói là cô để ý nso nha? Đừng mơ mộng hão huyền nữa cỡ cô không có số vé đâu cưng à – Ken nhếch miệng

- Tào lao quá, chỉ hỏi thôi mà ai để ý gì chứ, xớ – Kyo bĩu môi rồi chống cằm quay sang chỗ khác

Ken đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn nó, tự nhiên hắn cảm thấy trong lòng cồn cào khó chịu, hắn lấy cây kẹo đang ngậm trong miệng và ném vào sọt rác cúi lớp rồi nằm dài trên bàn

…Giờ ra về….

Kyo mang cặp rồi đi nhanh qua lớp Bo, Ken cũng lẽo đẽo đi theo, nó đứng lại, quay người nhìn Ken

- Đi theo tôi làm gì? – Kyo nhăn mặt

- Hoang tưởng à? Tôi đâu có rãnh mà đi theo tôi – Ken vênh váo

Kyo nghiêng đầu rồi tiếp tục đi, nhưng rồi nó vẫn có cảm giác là Ken cứ đi theo sau nó, nó tức tối quay đầu lại

- Này! Rõ ràng là cậu đi theo t..

Chưa kịp nói hết thì Ken đã đi vượt qua nó làm nó đứng đơ người

- Chẳng lẽ mình hoàng tưởng thiệt hở?

Kyo nghiêng đầu lẩm bẩm, Ken thì nghe nó nói mà cười mỉm nhưng nó đâu có biết, nó gãi đầu rồi tiếp tục đến lớp 11a1

- Ũa hai cậu định về chung à? – Bi ngạc nhiên hỏi

- Đâu có tớ qua rủ Bo kìa

Kyo cười tươi, nhìn cái bản mặt đó của nó trước mặt Hoàng Anh khiến Ken ngứa cả mắt, hắn nghiếng răng

- Con nhỏ này lúc nãy nó nói với tao về..

Chưa kịp nói hết thì Ken đã bị Kyo dùng tay kẹp chặt cổ và bụm chặt miệng

- Tụi tớ có chuyện đi trước nhé! Bo cậu tới trước đi, tớ tới sau

- Òh!! – Bo ngơ ngác

Kyo kẹp cổ lôi Ken đi ra gốc cây gần cổng trường

- Bỏ ra coi, làm gì vậy hả? – Ken gạt mạnh tay Kyo ra

- Cậu định nói gì hả – Kyo trừng mắt

- Thì lúc nãy chẳng phải cô quan tâm Hoàng Anh sao? Thì tôi giúp cô nói thẳng đấy – Ken nhúng vai

- Điên à! Tôi đã bảo là không có mà – Kyo gằng giọng

- Vậy à? Thiệt là không quan tâm sao? Hoàng Anh đẹp trai nè, học giỏi nè, nhà giàu nè

- Ngậm miệng lại đi tôi đã bảo là không có quan tâm rồi mà cậu cứ lải nhải hoài vậy – Kyo trừng mắt – Đó không phải tuýp người của tôi, tuy là có đẹp trai thật – Kyo gãi đầu cười gian

- Mê trai – Ken thộn mặt nhìn nó

- Trai không mê mê gì! Thôi đi đây, vì cậu mà tôi mất thời gian quý báu đấy

- Này! – Ken gọi nó làm nó bực bội quay người lại

- Chuyện gì nữa – Kyo nhăn mặt

- Lấy điện thoại đưa đây – Ken mặt vênh váo đưa tay ra trước mặt nó

- Axx…có tay sao không tự lấy đi

Vừa nói Kyo vừa hậm hực tiến đến thọc tay vào cặp Ken như tìm gì đó làm hắn ngạc nhiên

- Gì vậy?

- Tìm điện thoại chứ chi hỏi hay nhĩ, điện thoại để đâu sao tìm không thấy?

Kyo gằng giọng và chăm chú tìm, Ken hất mạnh tay nó ra

- Cô khùng à? Tôi bảo đưa điện thoại cô cho tôi chứ không bảo cô tìm điện thoại của tôi, cô không có não à!

- Gì! – Kyo há hốc mồm – phải nói rõ ràng chứ – Kyo thọc tay vào cặp lấy điện thoại đưa cho Ken, hắn đưa tay định lấy thì nó chợt giật lại khiến hắn quế cả người – Mà lấy điện thoại tôi chi vậy? – Kyo ngạc nhiên - Đừng nói cậu tính lấy nó nha? Không được đâu – Kyo nheo mắt lắc đầu

- Đưa đây! Con nhỏ này

Ken quát rồi giật mạnh lấy cái điện thoại trên tay nó, hắn lưu số hắn trong điện thoại nó rồi bấm nhá máy qua số của hắn để có số của nó, sau khi làm xong hắn ném trả lại điện thoại cho nó

- Cậu vừa làm gì cái điện thoại yêu quý của tôi vậy hả? – Kyo vẻ tiếc nuối sâm soi cái điện thoại

- Tôi lưu số tôi trong máy cô rồi đó, nếu tôi gọi là phải bắt máy liền biết chưa hả Bí ngô

- Gì! – Kyo thộn mặt ra

- Thấy tôi gọi mà không bắt máy thì coi chừng đấy, còn nữa, tôi mà biết cô xóa số tôi thì không yên đâu đấy

- Hả? – Kyo há hốc mồm

- Thôi cô làm gì thì làm đi tôi về đây! Đứng đây với cô mất thời gian của tôi quá

Ken nhún vai rồi quay người bỏ đi khiến Kyo đứng sững người, nãy giờ nó chẳng nói được lời nào mà chỉ có hắn là nói tới tấp chẳng kịp để nó trả lời lại

- Cái tên khốn! Cậu mới là người làm tốn thời gian của tôi đấy

Kyo quát to đầy tức tối Kyo hậm hực bỏ đi, nó chạy nhanh ra bến xe buýt để bắt xe kịp lúc với Bo. Ken nhìn theo nó

- Không quan tâm Hoàng Anh à? Hì biết ngay mà con nhỏ đó có để ý tới ai đâu

Ken lẩm bẩm và cười mỉm rồi tiến đến cổng trường

- Mời cậu chủ ạ – Quản gia trịnh trọng mở cửa xe cho Ken

- Ken ném cặp vào rồi sau đó ngồi trên xe

Ken ngồi khoanh tay tựa đầu vào cửa xe, hắn nhìn ngày tháng trên điện thoại với đôi mắt thoáng nét buồn, chiếc xe riêng của hắn chạy ngang qua chiếc xe buýt của Kyo và Bo đang đi, hắn đưa mắt nhìn ra cửa xe thì thấy Kyo đang tựa đầu vào cửa xe ngủ, hắn nhìn nó rồi mỉm cười. Không biết sao đang buồn mà nhìn cái bản mặt của nó hắn lại thấy trong lòng đỡ buồn hơn phần nào, Ken đang dần cảm nhận được sự thay đổi nào đó đang diễn ra đối với hắn, cuộc sống của hắn bây giờ cũng đã trở nên thú vị hơn lúc trước, là nhờ nó sao?

- Không thể nào? – Ken lẩm bẩm rồi lắc đầu – bác tài chạy nhanh chút đi – Ken nói to

- Dạ

Ken đeo tai phone nghe nhạc rồi nhắm mắt lại, chiếc xe tăng tốc chạy nhanh đi....



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 13: NGÀY KHÔNG VUI CỦA KEN​


- Kyo cậu hôm nay cậu làm thêm một mình nhé, vì tớ có tiết học thể thể dục nên không thể làm chung được – Bo xị mặt

- À! Không sao! Cậu về nhà cẩn thận nhé tớ xuống chỗ làm đây

Nói xong Kyo vẫy tay chào Bo rồi đi xuống xe buýt để tới chỗ làm, Bo tiếp tục đi đến trạm xe rồi rảo bước một đoạn đường ngắn để về nhà, Bo chậm rãi quan sát cảnh vật xung quanh nó, bây giờ nó mới cảm thấy đô thị ồn ào này nếu nhìn kĩ thì rất đẹp, từng dòng người tấp nập chen chút nhau cộng thêm tiếng ồn ào của xe cộ làm cho cảnh vật trở nên huyên náo sôi động hẳn lên. Bo nhắm chặt mắt lại ngước mặt lên trời và hít một hơi thật sâu

- Không khí chẳng trong lành như ở quê chút nào

Bo cười mỉm rồi tiếp tục rão bước về nhà nhưng nó không biết rằng từ nãy giờ có một chiếc xe ở phía sau cứ luôn đi theo nó, và người đang ngồi trên xe ấy cứ luôn dõi theo từng hành động của nó qua cửa xe

- Chạy tới chỗ cô bé đó đi bác tài

- Dạ cậu chủ

Chiếc xe con đen bóng loáng chạy thẳng đến gần sát nó, kính cửa xe được từ từ hạ xuống, Bi nhướng người nhìn ra ngoài

- Cậu làm gì mà giờ này còn lang thang ở đây mà chưa về nhà vậy?

Giọng nói đó khiến Bo giật thót, nó lùi lại rồi quay mặt sang xem thì thấy Bi đang gác tay trên cửa xe

- Hoàng Anh à? - Bo ngạc nhiên

- Nhà cậu ở đâu để tớ đưa về

- Không cần đâu! – Bo xua tay lắc đầu - Đi khoảng hai ba căn nhà nữa là tới rồi nên...

- Òh!...à mà cậu có sài di động không? Cho tớ số đi – Bi lấy điện thoại ra sẵn sàng để nhập số – Cậu đọc số đi

- À! Tớ…tớ..không có sài di động – Bo lúng túng

- …- Bi nhìn nó

- Sao..sao vậy? – Bi nhìn Bo càng khiến nó lúng túng hơn

- Nè! Cậu cầm đi – Bi đưa cái Iphone 6 màu trắng của mình cho Bo

- Không..không đâu! Thứ mắc tiền như vậy tớ không dám nhận đâu – Bo xua tay lia lịa, Bi mở cửa bước xuống xe

- Đã bảo cầm đi mà! Tớ còn nhiều điện thoại lắm đừng ngại, cầm đi – Bi dí điện thoại vào người nó – Chiều nay tớ sẽ gọi rồi tới đón cậu đi học luôn

- Hả?..không..không..cần đ…

- Bye nhé! Chiều gặp

Bi mỉm cười vẫy tay chào nó rồi bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi. Bo im lặng đứng nhìn theo xe của hắn, ở trường nó cứ đồn ầm lên về tin đồn 2 Hoàng tử Ken và Hoàng Anh, 1 người là cậu chủ của Tập Đoàn Trần Thị đứng đầu cả nước, một gia đình có thế lực không nhỏ về tài chính còn người kia thì là cậu chủ của một gia đình danh giá, cánh tay đắc lực của Tập Đoàn Trần Thị. Khi nghe đồn như vậy nó cũng hơi nghi ngờ về một người luôn ăn mặc giản dị như Hoàng Anh sao có thể.., không ngờ hắn lại giàu đến vậy, có cả xe riêng sang trọng đưa đón mỗi ngày. Nếu làm bạn với nó chắc chắn hắn sẽ bị mọi người trong trường soi mói thôi, vì gia cảnh của nó khác một trời một vực với hắn mà, vừa đi nó vừa suy nghĩ thì đã tới nhà lúc nào không hay

- Cậu chủ định đi đâu vậy ạ? – Quản gia Kim luống cuống

- Tôi ra ngoài, chắc khoảng tối mới về nên nói vời mẹ tôi đừng chờ cơm tối mà cứ ăn trước đi, tôi ăn ở ngoài

- Vâng ạ

Quản gia cúi đầu chào còn hắn thì leo lên chiếc motô màu xanh đen rồi phóng nhanh đi

- Nó lại đi nữa à? - Bà Trần đứng vịn tay trên cầu thang

- Dạ thư bà chủ - quản gia Kim cúi người - năm nào tới ngày ông Trần mất cậu chủ cũng như thế mà! chắc cậu chủ đau lòng lắm

- ... - bà Trần đứng khoanh tay nhìn theo Ken

Vừa chạy xe Ken vừa suy nghĩ không biết nên đi đâu, cảm giác cô đơn lòng thì nặng trĩu. Đèn đỏ bật lên khiến Ken dừng xe lại chỗ ngã tư, hắn thở dài vẻ chán nản rồi đảo mắt một vòng thì chợt khựng lại khi thấy dáng người nhỏ bé đang đứng đổ rác trong trang phục hầu bàn. Ken cười nhếch miệng rồi cua xe lại chạy ngay tới tiệm bánh nơi cô phục vụ kia đang đổ rác. Ken dựng xe trước tiệm, đưa hai tay vào túi quần rồi từ tốn bước vào tiệm, mọi ánh mắt của các cô gái như đỗ dồn về hắn, Ken vênh váo bước đến một bàn trống gần đó. Một cô nhân viên chạy tới chỗ Ken với đôi mắt mơ màng

- Anh dùng gì ạ?

Ken ngoắc ngoắc tay ra ám hiệu, cô gái kia hiểu ý liền cúi người xuống nghe hắn thì thào, rồi nhanh chóng tiến đến quầy bánh

- Kyo!

- Dạ chị? – Kyo đang gắp bánh cho khách ngạc nhiên quay sang nhìn cô nhân viên kia

- Có một người khách muốn gặp em

- Ai chị?

- Anh chàng đẹp trai đằng đó đấy

Cô phục vụ kia chỉ tay đến chỗ Ken, Kyo đưa mắt nhìn theo tay của cô ta thì bàng hoàng khi thấy Ken đang ngồi vẫy tay nhìn nó và cười đểu, nó hoảng lên

- Thôi em bận rữa đống ly dĩa ở đằng sau rồi, chị tới tiếp hắn đi, hay kêu ai cũng được - Kyo gượng cười

- Nhưng anh ta nói phải là em chứ không ai cả

- Nhưng..em..- Kyo lúng túng viện lý do

- Con chiều khách đi, mình làm ăn nên phải ưu tiên khách hàng chứ, đống ly dĩa đằng sau để người khác rữa cũng được, con tới hỏi khách dùng gì đi

Giọng của bà chủ vang lên khiến Kyo chẳng thể viện thêm lý do gì để từ chối nữa, Kyo bực bội tiến đến chỗ Ken với vẻ mặt đầy sát khí

- Ăn gì chọn nhanh – Kyo gằng giọng

- Hỏi khách ăn gì mà như thế đó hả? Hỏi vậy ma nào thèm ăn

- Dạ…quý khách dùng gì ạ? – Kyo cắn răng gượng cười

- Vậy mới được chứ, mà tôi không biết cô làm thêm ở đây đó, bộ cần tiền à?

- …- Kyo im lặng tay cầm chắc cú đấm, máu trong người nó như sôi lên đến não khi nhìn cái bản mặt ngây ngô giả nai kia của Ken càng khiến nó muốn đấm mấy phát vào mặt hăn ta

- Sao im ru vậy? Bộ câm rồi à? – Ken nghiêng đầu bỡn cợt

- Bây giờ ăn gì nói nhanh tôi còn đi lấy, tôi không rãnh thời gian mà đứng đây nghe cậu nói chuyện không đâu nhé – Kyo

- Vậy tôi sẽ mua thời gian của cô! Ôcê không lỗ đâu – Ken nhúng vai cười đểu

- Bây giờ ăn gì nói nhanh gọn lẹ

Kyo quát to làm Ken giật thót, mọi người trong tiệm ai cũng quay lại nhìn nó khiến nó sực tĩnh xị mặt quay lại cúi đầu xin lỗi vì đã làm ồn

- Dữ dằn! Có gì ngon đem hết ra đây – Ken khoang tay ngồi dựa vào ghế

- Hết là bao nhiêu?

- Là hết cái menu luôn chứ bao nhiêu

- Rồi chờ chút – Kyo gằng giọng quay người đi – kiếp trước là heo chắc – Kyo lầm bầm rồi liếc mắt nhìn hắn

Kyo ra sau bếp gọi hết những món bánh trong tiệm ra cho Ken, các món bánh và nước đưa xếp đầy ấp trên bàn, Ken lấy trong ví ra một sấp tiền đặt trên bàn

- Tôi mua thời gian của của ta nhé bà chủ

Nói xong hắn nắm tay lôi nó đi, Kyo vùng vẫy hất tay hắn ra nhưng không được vì sức hắn mạnh hơn nó mà. Mọi người trong quán ai cũng nhìn theo Kyo một cách gưỡng mộ vì được một anh chàng bãnh bao như thế lôi đi tình cảm thé mà.. Ra tới xe hắn buông tay nó ra rồi ném mũ bảo hiểm cho nó, theo phản xạ nó nhanh chóng chụp lấy

- Hả? - Kyo bất giác mở to mắt nhìn cái nón bảo hiểm đang cầm trên tay - Này tôi đang làm thêm đấy, không rãnh đi với cậu đâu – Kyo dí mũ bảo hiểm vào người Ken nhưng hắn đẩy lại

- Tôi sẽ trả tiền khoảng thời gian cô đi với tôi

- Gì? – Kyo ngạc nhiên há hốc mồm – Khùng à?

- Bớt nhảm đi, đội mũ bảo hiểm vào rồi leo lên xe đi

- Nhưng..tôi.

Kyo ngậm ngừng quay đàu nhìn lại vào tiệm bánh, bà chủ tiệm nhìn nó cười rồi gật đầu í cho phép nó đi với hắn rồi vui vẻ ngồi đếm những tờ tiền mà lúc nãy hắn ném trên bàn, nó thất thần đội mũ bảo hiểm rồi leo lên ngồi phía sau xe hắn, Ken bắt đầu phóng xe đi với tốc độ kinh hoàng

- Á!!!! – Kyo hoảng hốt nắm chặt hông áo hắn và hét to

- Ngậm miệng lại đi trước khi tôi quẳn cô xuống xe

- Kinh khủng quá! Chạy từ từ thôi, cho tôi xuống đi, ôi má ơi!

Vừa nói nó vừa siết chặt áo Ken, cả người nó run lên, nước từ khe mắt nó bay nhanh ra hai bên theo gió, suốt đường đi nó cứ vang xin hắn chạy chầm rồi dừng xe nhưng hắn có thèm ngó ngàng gì tới lời nó nói đâu mà chỉ cười nhếch miệng rồi cố gắng tăng thêm tốc độ. Tới song Sài Gòn hắn dừng xe lại

- Xuống đi còn định ôm tới đến chừng nào nữa? Thích tôi rồi à?

Ken cười đểu, Kyo giật mình buông tay ra khỏi người hắn, nó nhanh chóng leo xuống xe, tháo mũ bảo hiểm ra rồi ném thẳng vào người Ken. Nhìn bộ dạng lúc này của nó khiến Ken chẳng thể nhịn nổi cười, nước mắt nước mũi tèm lem, đầu thì rối xù lên do đội mũ bảo hiểm còn hai chân thì cứ run cầm cập hắn bụm miệng rồi quay sang chỗ khác cười đến chảy cả nước mắt

- Cừ cái con khĩ khô, muốn giết người à – Kyo gằng giọng rồi lấy tay lau sạch mặt mũi

- Haha…được ôm tôi sướng thế kia mà còn đòi gì nữa

- Grr…cậu – Kyo quay người định bỏ đi

- Đứng đây với tôi một chút đi

Ken nói giọng trầm xuống khiến nó khựng lại quay đầu nhìn hắn, đôi mắt vô hồn nhìn ra dòng sông đang trải dài đó, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó rất buồn khiến Kyo sững người

- Cô biết hôm nay là ngày gì không? – Ken hỏi với giọng buồn

- …- Kyo chỉ im lặng và nhìn hắn

- Đúng vào ngày hôm nay! Ba tôi đã bỏ lại tôi mà đi, ông độc ác lắm đúng không? Tôi đã rất kính trọng ông vậy mà..sao ông lại không dẫn tôi đi chung nhĩ...

Ken nói với vẻ lạnh băng, hắn lúc này có một sức hút lạ thường làm nó cảm nhận được rằng đang dần có thể hiểu thêm về con người của hắn, là do ba của hắn nên khiến hắn thành ra tính cách đáng ghét như vậy chăng? Kyo tròn xoe mắt suy nghĩ, khoảnh khắc lặng như tờ tưởng rằng Kyo hiểu ra thì nó bổng cất tiếng

- Ba cậu đi du lịch à?

Câu nói của Kyo khiến mặt Ken thộn ra, làm tắt lịm cảm xúc của hắn khiến hắn chỉ biết há hốc mồm nhìn nó mà chẳng biết nói gì thêm, đúng là đầu óc nó chỉ có thể hiểu được đến chừng đó là cùng

- Thôi về giùm cái đi! Cô làm tôi mất hứng rồi

Ken châu mày đội mũ bảo hiểm vào đầu nó rồi leo lên xe, mặt nó tối sầm lại, người run run

- Đi nữa hả?

- Bây giờ đi bộ hay đi xe, nói trước ở đây chẳng có trạm xe nào đâu đấy

Kyo xị mặt, hít một hơi thật sâu rồi phóng lên xe nắm chặt áo Ken lại, mặt cúi gầm xuống mắt nhắm tịt lại. Ken bật nhẹ chìa khóa rồi rồ ga

- Áááááááá!!

Kyo la to như một con điên khiến mọi người xung quanh ai cũng đưa mắt nhìn, Ken giật thót quay người lại

- Bộ cô khùng hả?

- Hả? – Kyo mở to mắt ra nhìn hắn – ũa chưa chạy hở?

- Mới có rồ ga mà làm giống quỹ

- Hả? Nãy giờ tưởng cậu chạy nên tôi cố dùng hết s..

Kyo đang ồn tồn chưa kịp nói hết thì Ken đã vọt xe chạy đi khiến nó mất trớn bật ngửa ra sau xém chút thì ngã, nó hảng hồn ôm chặt lấy Ken nhắm tịt mắt

- Á! Nãy giờ tôi chuẩn bị tinh thần mà sao cậu không chạy..sao cậu ác quá dzậy tên khốn

- Cô nói gì? Gió quá tôi không nghe nói to lên

- Tên khốn…..

- Cô nói gì cơ?

- Tên mất nết….

Ken im lặng cười khúc khích nhưng gương mặt vui vẻ của Ken đã bị che đi bởi tấm lưng to rộng của hắn, Kyo ngồi đằng sau cứ rũa thầm trong bụng



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 14: BUỔI HỌC THỂ DỤC CỦA BO VÀ BI


Sau khi về nhà, Bo chế mì ăn liền ăn lót dạ rồi theo thói quen nó quét dọn nhà cửa xong đâu vào đó mới thay đồ thể dục.Nhìn lên đồng hồ vẫn còn sớm, Bo ngã người tựa vào ghế sofa và nghe những bản nhạc được phát trên đài HTVC ca nhạc rồi ngủ thiếp đi lúc không hay...

" Ting..toong.."

tiếng chuông cửa cứ reo liên hồi làm Bo giật mình tỉnh giấc, nó ngồi dậy dụi mắt rồi lấy tay che miệng ngáp ngắn một cái và đứng dậy tiến đến mở cửa. Hoàng Anh gãi đầu không biết có đúng là nhà Liên Y hay không nữa? Lúc nãy hắn có hỏi đường thì người ta chỉ tới đây mà nãy giờ bấm chuông cửa thì chẳng thấy ai ra mở cửa cả, đang thắc mắc thì chợt Liên Y bước ra khiến hắn mỉm cười

- Hi! Liên Y

- Bi mỉm cười vẫy tay nhìn nó

- Cậu?..sao..sao?.sao cậu biết nhà tớ..- Bo lúng túng đầy ngạc nhiên

- À! Lúc trưa cậu đi tới đoạn đường kia bảo cách 4cái nhà nữa là tới nên giờ tớ. hỏi người dân sống gần đây là biết thôi mà - Bi nhún vai - à mà cậu không định đi học à? trễ rồi đó - Bi nhìn đồng hồ đeo tay

- À!...

Bo luống cuống khoá cửa nẻo cẩn thận rồi tới chỗ Bi, hắn ga lăng mở cửa xe mời nó ngồi. Tài xế riêng của Hoàng Anh đưa cả hai tới trường, vừa bước xuống xe thì những tiếng xôn xao từ đâu cứ vang lên, mọi ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào nó làm nó cảm thấy hơi ngại

- Nhỏ đó là ai vậy? Sao nó lại đi cùng anh Hoàng Anh vậy?

- Được đi xe riêng của ảnh nữa chứ, ghét thật

- Nhìn mặt nó là không ưa rồi, tính quyến rũ Hoàng Anh đây mà grr

Liên Y biết những tiếng xì xào kia đang nhắm vào nó nhưng nó chỉ im lặng rồi cúi mặt xuống chứ không đủ can đảm mà nói lại giống Kyo vì nó vốn nhút nhát mà.

- Mấy cô không im miệng được à?

Bi nói lớn rồi trừng mắt nhìn xung quanh, đôi mắt hắn lanh tanh đến đáng sợ khiến những tiếng xôn xao lúc nãy dừng hẳn đi. Tuy bình thường Bi vui vẻ hoà đồng nhưng một khi hắn giận lên thì khỏi phải nói cũng biết hắn đáng sợ cỡ nào.

- Đi thôi! Kệ họ đi

Hoàng Anh nắm lấy tay Bo kéo đi làm nó ngơ ngác, hắn không muốn nó phải nghe và chịu đựng những tiếng nói hay những ánh mắt đang soi mói nó. Bo đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nó mà đỏ mặt còn tim thì tự nhiên cứ đập loạn cả lên, nó luống cuống giật mạnh tay lại khiến Bi ngạc nhiên, hắn đứng lại quay mặt nhìn nó

- Tớ xin lỗi tại tớ làm hơi quá thì phải - Bi gượng cười đưa tay lên gãi đầu cách bối rối

- Không đâu..tớ..- Bo lúng túng xua tay

- À! Tới sân sau học thể dục thôi trễ rồi đó hi

Hoàng Anh mỉm cười và quay người đi còn Bo thì im lặng và lẽo đẽo đi theo sau..

- Cả lớp tập trung

Tiếng thầy thể dục vang lên làm sự ồn ào của đám học sinh kia im hẳn, lớp 11a1 tập trung xếp hàng và bắt đầu điểm danh sĩ số. Thầy phân công Liên Y vào nhà kho bưng rổ bóng ra để các bạn tập đánh bóng. Bo vâng lời rồi lang thang đến kho dụng cụ, nó đưa mắt nhìn xung quanh tìm rỗ bóng rồi khệ nệ bưng đi

- Để tớ..- Hoàng Anh từ đâu đưa tay nhấc rỗ bóng lên làm nó ngạc nhiên

- Không cần đâu tớ bưng được mà - vừa nói Bo vừa kéo rỗ bóng lại nhưng Bi vẫn giữ chặt

- Đã bảo để tớ, thầy cũng kì, biết bao nhiêu người không sai đi sai cậu

Hoàng Anh bưng rỗ bóng bỏ đi Sau khi đem bóng tới, nữ thì tự bắt cặp với nhau chơi chuyền bóng còn nam thì tập chung chia đội ra chơi bóng rỗ. Liên Y ngồi một mình nhìn Hoàng Anh chơi bóng vì nữ sinh trong lớp chẳng có ai bắt cặp với nó cả, bình thường nó đã bị mọi người lơ đẹp rồi mà giờ Bi lúc nào cũng kè kè bên cạnh càng khiến các bạn nữ ghanh ghét nó hơn. Bo chóng cằm nhìn Hoàng Anh và mỉm cười, chợt nó sực tĩnh lắc đầu xua tan những ý nghĩ trong đầu, nó đưa tay lấy trong túi ra 1cây kẹo

- Tớ xin lỗi vì đã suy nghĩ về người con trai khác ngoài cậu..mà giờ cậu đang ở đâu vậy? - Bo nắm chặt viên kẹo trong tay và nhìn với đôi mắt buồn

- Liên Y cẩn thận

Tiếng Bi nói to làm nó giật mình ngước mặt nhìn thì nguyên trái bóng không cánh mà bay lao thẳng đến mặt nó

" Bốp "

Liên Y chảy máu mũi, nó ngã người ra sau, Bi hoảng lên chạy nhanh đến bế nó đến phòng y tế. Sau một hồi mơ màng Bo từ từ mở mắt, gương mặt đầy vẻ lo lắng của Hoàng Anh như đập ngay vào mắt nó khi nó vừa tỉnh

- Cậu không sao chứ? Còn thấy đau không? Tớ xin lỗi, tớ không cố ý..tớ - Bi cuống lên

- Không sao đâu

- Thiệt chứ? Cậu chảy cả máu mũi mà

- Tớ không sao thiệt mà

- Làm tớ lo muốn chết

Hoàng Anh thở dài nói giọng yên tâm khiến Bo đỏ mặt quay sang chỗ khác

- Sao cậu lại lo cho tớ chứ?

- Hả? Cậu nói gì cơ? - Bi tròn xoe mắt

- Sao cậu không ghét tớ như những người khác, sao không lơ tớ đi? Sao cứ quan tâm cứ bên cạnh tớ?

- Đơn giãn là bản thân tớ muốn thế nên cậu đừng nói mấy câu ngốc đó nữa, nghĩ ngơi xíu đi tớ cũng chẳng muốn học thể dục nữa

Sự im lặng như bao trùm cả căn phòng, khiến cả hai đứa nó bối rối đến ngạt thở nhưng rồi Bi nhanh chóng nói lãng chuyện khác để thay đổi không khí. Còn Ken và Kyo cứ đi chơi suốt cả buổi trưa đó, cũng nhờ Kyo mà hắn như quên đi nổi buồn của ngày hôm đó cái ngày mà ba hắn bị tai nạn 10năm trước...


Tối đó khi trở về nhà, Bo trông có vẻ rất vui. Kyo châu mày nhìn cô


- gì vậy? Sao cứ nhìn tớ mãi thế? - Bo ngạc nhiên


- Ăn trúng gì mà sao trông vui vậy? - Kyo chồm tới sát mặt Bo


- Có..có gì đâu - Bo bối rối quay mặt sang chỗ khác


- Giờ cậu có nói không thì bảo


Vừa nói Kyo vừa dùng tay cù léc Bo khiến cô nhột cười đến ngã nghiêng, sau một hồi Bo cũng chịu thua và ngồi kể lại mọi chuyện cho cô bé tò mò kia nghe.Cả hai đứa tâm sự với nhau trên giường ngủ của Bo rồi Kyo chợp mắt trước vì mệt.Khoảng 10 giờ tối Ken mò đầu về nhà

- Cậu chủ mới về ạ


Quản gia Kim cúi chào hắn nhưng hắn lại lơ đẹp và đi thẳng về phòng chẳng nói chẳng rằng, sau khi tắm xong Ken nằm dài trên giường nghĩ tới một ngày bên cạnh Kyo và mỉm cười


"Ring..Ring.."


Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến hắn theo phản xạ quay đầu nhìn, hắn nhướng tay lên bàn lấy điện thoại xem ai gọi rồi lướt nhẹ màn hình nghe máy


- Nghe nè Bi


- Nhỏ hay đi với cậu đó, cậu biết rõ về nhỏ không?


- Hỏi chi vậy? Cậu để ý Bí Ngô à? - mặt Ken chợt biến sắc, hắn nói giọng lanh tanh


- Đâu có! Tại tớ thấy nhỏ đó hay đi với Liên Y nên..


- Liên Y là con nào? - Ken nói tỉnh bơ


- Đầu cậu không chứa nổi một cái tên à! Là cô gái hay đi với tớ à không tớ hay đi theo cô ấy đó


- À! Nhỏ đó tên Liên Y à..mà hỏi Bí Ngô chi?


- À! Tớ cảm thấy hơi tò mò những người thân bên cạnh Liên Y đó mà


- Cậu quan tâm nhỏ đó nhiều nhỉ..tớ nhớ cậu có mối tình đầu rồi mà


- Ừ nhưng tớ không biết sao lại không ngừng chú ý đến nhỏ đó nữa


- Ngủ đi mai đi học, mệt rồi


Nói xong Ken tắt máy rồi ném điện thoại lên bàn mà không cần nghe Bi trả lời.Hắn nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi




Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 15: THIẾU GIA KEN LẦN ĐẦU ĐI XE BUÝT


Kyo và Bo loay hoay chuẩn bị cặp sách chỉnh chu trang phục để đến trường, vừa bước ra khỏi nhà thì cả hai nó bắt gặp ngay Bi đang đứng đấy bên cạnh là chiếc môtô xanh đen bóng loáng khiến Kyo choàng xoe mắt há hốc mồm nhìn. Hoàng Anh cười và vẫy tay nhìn Bo khiến nó bối rối cúi mặt xuống rồi tiến đến gần Bi, Kyo đứng nhìn từng biểu hiện của bọn nó đến nỗi thộn cả mặt ra

- Haizz...chậc chậc..thấy mà run - Kyo tắc lưỡi và lắc đầu

Nó bổng cười gian rồi nhãy tưng tưng đến chỗ Bi đảo mắt xung quanh ngắm ngía chiếc môtô bóng loáng kia rồi ngẩng đầu nhìn Bi khiến hắn ngạc nhiên

- Tới rước Bo đi học à? Kyo tròn xoe mắt hỏi khiến Bi bối rối gật đầu

- Xe này ngồi 3 người được không nhĩ? - Kyo đưa tay lên xoa cằm rồi nhìn chiếc xe

- À!..

- Chắc được nhĩ - Kyo mỉm cười nhìn Bi

- Ơ..

Những câu nói hết sức vô duyên của nó cứ thốt lên làm Bi đơ cả người chẳng biết từ chối ra sao vì hắn đến đây chỉ để đón Bo đi học mà chẳng lường trước được việc Kyo cũng đi cùng Bo, đang rắc rối với những suy nghĩ thì bổng Kyo phá lên cười làm hắn giật mình nhìn nó

- Vỡn đó cha nội, ai thèm làm kì đà cản mũi đâu mà lo! Tớ tới trạm xe đây, cậu đến trường với cậu ấy đi nhé bye

Nói xonq Kyo cười tươi rồi vẫy tay chào cả hai đứa rồi chạy nhanh ra trạm xe buýt làm Bi thộn mặt ra nhìn theo nó, lại lần nữa hắn chẳng được lên tiếng gì cả mà toàn là nó nói. Bo cười mỉm nhìn hắn

- Đến trường thôi

- À! - Bi sự tĩnh, hắn luống cuống đưa nón bảo hiểm cho Bo - giữ chặt vào nhé

Kết thúc câu nói đó thì Bi lao thẳng xe đi nhưng vì lo Bo đang ngồi phía sau nên hắn chạy rất cẩn thận. Kyo chạy một mạch đến trạm xe buýt, vừa đi nó vừa chu miệng huýt sáo với vẻ mặt láu cá, nói là huýt sáo chứ thật ra nó chỉ huýt ra toàn tiếng gió Kyo dừng lại ngạc nhiên châu mày nhìn vào cái người đang ngồi tựa đầu vào tấm bảng chỗ ghế ngồi ở trạm xe buýt,nó bước tới gần thì thấy Ken đang tựa đầu vào tấm bảng bên cạnh và ngủ. Nó trầm tư suy nghĩ gì đó rồi nở một nụ cười gian xão nhìn Ken và chồm người đến sát tai hắn

- XE BUÝT TỚI RỒI!!

Kyo hét thẳng vào tai Ken khiến hắn giật nảy người ôm tai và ngửa người ra sau nhưng vì ghế không có chỗ dựa nên hắn té bật ngửa dưới đất

- Axx...đứa nào..là đứa nào hả?

Ken gằng giọng đầy sát khí, hắn đứng dậy nhăn mặt tay chống lưng tay bịt tai rồi ngạc nhiên khi thấy Kyo đang đứng đấy khoanh tay mặt kênh kênh nhìn hắn

- Bí Ngô! Đừng nói là cô hét vào tai tôi nhé - Ken nghiếng răng

- Ừ đấy rồi sao

- Ô hay! Bữa nay gan nhĩ muốn ăn đấm à?

- Ken trừng mắt tay nấm chặt cú đấm đưa lên

- Á! Xin lỗi, tôi chỉ giúp gọi cậu dậy thôi tại xe buýt tới sắp tới rồi

Kyo nhắm tịt mắt miệng thì nói lia lịa, Ken thở dài rồi bỏ tay xuống nhăn mặt lấy tay đấm nhẹ sau lưng vì bị té đau quá mà, Kyo từ từ mở mắt nhìn dáng vẻ của hắn mà cười khoái chí trong lòng

- Sao nhìn mặt cô hớn hở vậy? - Ken trừng mắt

- Có đâu, cha sinh mẹ đẻ mặt tôi đã luôn hớn hở như vậy rồi

- Hớn hở một cách biến thái - Ken cười nhếch miệng

– Cậu nói gì hả - Kyo trừng mắt

- Con người không nói lần thứ 2, điếc thì đi chữa tai đi kẻo bệnh tình trầm trọng - Ken nhúng vai vẻ mặt khiêu khích

- Này! Cậu muốn ăn đấm à...

Cả hai cứ đứng mãi mê chữi nhau đến nổi bác tài xe buýt đến gọi mãi nhưng cả hai vẫn không để ý nên bác tài tức giận lại xe đi luôn. Một lúc sau Kyo sực nhớ, nó cuống cuồng la lên

- mă ơi! Xe buýt đâu rồi

Kyo bước xuống mặt đường nhìn xuôi nhìn ngược thì thấy bóng chiếc xe buýt đang chạy kia nó hốt hoảng chạy theo

- Này chờ với!!

Ken nói to rồi cũng chạy nhanh theo nó, cả hai đứa cùng chạy maratong rượt theo xe buýt. Quãng đường đến trường băng qua hai trạm xe mà Kyo và Ken đã chạy qua một trạm, cuối cùng cũng bắt chiếc xe buýt kia dừng lại, cả hai nhanh chóng leo lên xe thở dốc

- Mệt..hộc.hộc..chết..hộc..mất - Ken chống hông nhăn mặt

- Tôi cũng vậy..hộc.hộc..chứ phải mình cậu đâu..ôi ghế! - Kyo mắt sáng rỡ liêu xiêu người ngồi xuống ghế trống,Ken thấy vậy cũng ngồi xuống bên ghế trống cạnh nó.

- Ũa mà sao mình phải chạy theo mà không bắt taxi nhĩ? - Ken vẫn thở dốc vì còn mệt

- Òh hơ! - Kyo tròn mắt quay sang nhìn hắn

- Axx! Sao cô ngu vậy hả - Ken trừng mắt

- Cậu mới ngu đó ai bỉu không nói sớm mà còn chạy theo tôi chi - Kyo gằng giọng

- Trời ơi! Đi với cô tôi ngu giống cô luôn rồi - Ken vò đầu

- Axx! Cái tên này - Kyo nghiến răng

- 2đứa/người/anh chị không im lặng được à! Ồn ào quá

Cả đám người trên xe buýt đều trừng mắt và đồng thanh nói to làm cả hai đứa nó lúng túng sụ mặt im lặng không tranh cãi nữa. Đến trạm thứ 2 một bà cụ khoảng chừng 75 - 76 tuổi bước lên xe nhưng xe lại hết chỗ ngồi trống còn mọi người thì chẳng ai chịu nhường chỗ cả, Kyo định đứng lên thì đã thấy Ken dìu bà cụ đến chỗ ngồi của hắn khiến nó hết sức ngạc nhiên. Vì lúc nào cũng được đi xe riêng, xe cao cấp và đây là lần đầu tiên Ken đi xe buýt nên cảm giác chật chội, ngột ngạc khiến hắn cảm thấy không quen và rất khó chịu, Ken quay sang nhìn Kyo

- Lần sau tôi không đi xe buýt nữa đâu - Ken nhăn mặt

- Ai bắt cậu đi hồi nào mà giờ đứng đó than thở - Kyo châu mày

- Vì ai mà tôi phải vậy hã - Ken nhăn mặt vẻ không vui –

Đừng nói vì tôi nha - Kyo nói giọng trêu đùa

- Ừ - Ken trả lời cho có lệ quay mặt sang chỗ khác

- Hả?

Kyo đơ người ngơ ngác rồi cúi mặt xuống đỏ mặt, bà cụ ngồi bên cạnh khèo khèo tay nó làm nó ngạc nhiên

- Bạn trai cháu đẹp trai thật còn rất tốt nữa, cháu may mắn lắm đấy - Dạ??- Kyo ngơ ngác

- À! Không phải đâu bà..hắn ta với cháu không phải quan hệ đó đâu - Kyo xua tay chối

- Phải đó bà - Ken lên tiếng

- Hả? - Kyo há hốc mồm

- Bà biết ngay mà, nhìn hai đứa hợp thế kia mà hì

Bà cụ cùng Ken trò chuyện với nhau suốt đường đi. Xe buýt dừng lại ngay trạm xe gần trường, cả hai cùng chào bà cụ rồi bước xuống xe

- Này sao lúc nãy lại bảo là tôi quen cậu hả? Tôi có quen cậu đâu

- Cậu không thấy bà cụ nói câu nói đó và cuời rất tươi à! Đâu phải lúc nào cũng phải nói sự thật thì mới tốt đâu




Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 16: KYO NGỐC! QUAN TÂM VẬY MÀ...​


Ken bước nhanh đi, Kyo nhìn theo hắn, cảm giác như nó đang dần cảm nhận được điều gì đó từ con người của Ken, hắn cũng có mặt tốt và biết quan tâm đến người khác chứ đâu có lanh lùng như những gì nó đã nghĩ đâu, vừa đi nó vừa suy nghĩ

" Bum.."

Thay vì bước vào, Kyo tông đầu ngay vào cái trụ đẩy cổng bên cạnh rồi té ngồi bệch ra sau, nó nhăn mặt rên rĩ và đứng xoa trán, Ken quay lại nhìn nó mà bật cười to khiến nó nổi đoá nó trừng mắt nhìn hắn

- Axx! Tên khốn, coi như lúc nãy ta chưa nghĩ gì về ngươi - Kyo lẩm bẩm đầy ám khí

- Đi đứng không lo nhìn đường - Ken cười đểu

- Ừ đấy - Kyo trừng mắt

- Đứng dậy đi, đã lùn rồi còn ngồi bệch dưới đất nữa làm tôi nói chuyện cứ phải cúi xuống mỏi cổ quá - Ken nói giọng bỡn cợt

Kyo nhăn nhó đứng dậy phủi quần áo rồi sụ mặt xoa nhẹ trán, miệng thì cứ suýt xoa mãi vì đau. Nó ngó lơ Ken và bỏ đi trước

- Này Bí Ngô - Ken gọi to

- Đã nói tôi có tên đàng hoàng mà sao lúc nào cậu cũng g...

Kyo nói giọng đầy tức tối quay người lại thì Ken ném cặp ngay vào người nó khiến nó ngơ ngác chẳng nói được hết câu, nhưng cái cặp của Ken hơi nặng nên làm nó chúi cả người xuống

- Gì vậy? Đưa cặp cho tôi làm gì - Kyo ngạc nhiên

- Cầm cặp cho tôi - Ken trả lời tỉnh bơ

- Không có tay à

- Có

- Vậy tự cầm đi

Kyo tức tối nâng cặp lêmn định ném vào hắn nhưng vì nặng quá nên nó thở dài rồi kéo một cách nặng nề tới chỗ hắn

– Nè

Kyo chìa cặp ra nhưng hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn cái cặp luôn chứ nói chi đến cầm

- Đừng nói nhiều nữa đồ ôsin, lo mà đem cặp tôi vô lớp đó, tôi đi trước đây

Nói xong Ken bỏ đi mặt đầy vẻ khoái chí còn Kyo thì bị đơ 10giây

- Hả? - Kyo sực tĩnh - axx cái tên khốn, chết đi chết đi - vừa nói nó vừa đạp chân mạnh vào cặp Ken - hix..số mình phải làm ôsin cho tên ác ma đó sao huhu ông trời ơi con chiên này đã làm gì nên tội - Kyo mếu mặt rồi ỉu xìu nắm cặp kéo đi - Sao nặng thế không biết

Kyo thở hổn hểnh rồi tò mò mở cặp ra xem thì thấy nguyên bộ sách lớp 11 và cả vở, máy tính..v.v.. Nó tức tối vò đầu và nghiếng răng keng két, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía trước, Kyo đứng dậy kéo lê cặp hắn dưới đất 1cách tàn nhẫn với gương mặt hả hê. Ken ngồi phách đất trong lớp chờ nó tới với vẻ mặt hớn hở khiến cả lớp ngạc nhiên vì lần đầu nhìn thấy hắn như thế. Một lúc sau Kyo bước vào lớp với đầu tóc rối bù, Ken đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới người nó rồi hốt hoảng khi thấy cái cặp của hắn rách tan tành trầy trụa, Ken há hốc mồn còn nó thì tỉnh bơ bước tới chỗ ngồi rồi giao lại cái cặp cho hắn

- Trời ơi! Cô làm gì cái cặp của tôi vậy hả? - Ken suýt xoa nhìn cái cặp của hắn vẻ tiếc nuối

- Gì đâu, tôi chỉ giúp mang vào thôi mà hehe - Kyo cười gian và vỗ nhẹ vai hắn

- Cô..

Ken ngẹn họng tức tối không biết nói gì thêm với đứa như nó à không, phải nói là hắn không nói nên lời luôn đấy chứ. Các nữ sinh khác trong lớp trừng mắt nhìn Kyo vẻ đầy tức tối

- Con nhỏ đó là cái thá gì mả cả gan cải nhau với anh Ken chứ

- Hứ! Bực bội wă, đồ xấu xí

Ken vẫn chẳng màng đến những lời nói đó mà chỉ quan tâm sụ mặt nhìn cái cặp của hắn, đó là cái cặp có một không hai được đặt làm riêng lúc hắn còn ở New York nhưng giờ đây..haizz....Kyo nóng máu, nó chỉ tay vào mấy con nhỏ đang xì xào nó

- Xem lại tụi bây đi nhé, đẹp đẽ gì mà chê người ta xấu xí hả, toàn hàng giả, hàng độn, ăn mặt loè loẹt thấy mà gốm, kem phấn quá mặt đứa nào đứa nấy già hơn má tao nữa đó xì...

Kyo quát một tràng làm những đứa nói nó lúc nãy nhột người tự động im lặng nhưng vẫn cảm thấy tức tối, Kyo liếc mắt nhìn Ken

- Còn cậu không nghe mấy nó chữi tôi à, sao không nói giùm tiếng hả, thôi đi cái mặt đó đi có cặp mà làm quá như ai chết không bằng - Kyo theo đà lấy trớn quát

- Cái gì Ken trừng mắt gằng giọng nhìn nó khiến nó rùng mình

- À! Không có gì haha

Kyo cười gượng xua tay lia lịa rồi sụ mặt nằm sấp trên bàn nghiêng đầu wa hướng trái ngược với hắn và cắn răng lầm bầm " Chúa ơi! Con chiên bé nhỏ này luôn ăn ở hiền lành chưa làm gì sai trái.à không! Làm rất ích điều sai trái nhưng chưa làm hại ai bao giờ mà vì sao người lại để con phải chịu ấm ức vì bị bắt nạt chứ huhu" Kyo nhắm tịt mắt rồi úp mặt xuống bàn Các tiết học trong ngày cứ thế trôi qua

Tại lớp 11a1

Liên Y lén đưa mắt nhìn dáng vẻ Hoàng Anh đang ngồi bên cạnh, gương mặt chăm chú nghe cô giảng bài, mặt dù nhìn nghiêng nhưng vẫn toát lên được vẻ mỹ nam của hắn làm Bo ngẩng người. Hoàng Anh tuy là một cậu chủ nhà giàu nhưng lại không tỏ ra ta đây, không khoe khoang và luôn tự dựa vào chính khả năng của bản thân phấn đấu vương lên trong học tập, 10 năm qua hắn luôn dẫn đầu các kì thi học sinh giõi cấp thành phố, luôn là học sinh đứng đầu trong TOP những học sinh giỏi của trường, tự dựa vào chính năng lực của mình chứ không phải quyền lực của gia đình hắn, vừa là một mỹ nam về ngoại hình cùng gương mặt vừa là một cậu chủ nhà giàu lại học giỏi và thân thiện thì đúng là mẫu hình lý tưởng của biết bao cô gái nhưng đáng tiếc lại nghe nói từ đó tới giờ hắn chưa bao giờ quen bạn gái cũng chẳng để ý đến ai, mặc dù nhận được nhiều lời tỏ tình từ các cô gái trẻ cho tới các nữ sinh trong trường nhưng hắn đều từ chối. Kì lạ ở nổi là hắn lại quan tâm Bo rất nhiều khiến nó cảm thấy ngạc nhiên, không chỉ nó mà các nữ sinh trong trường và hội fan cuồng của hắn cũng cảm thấy đầy ngạc nhiên, tin đồn về hắn lúc nào cũng bên cạnh nó là chủ đề bán tán xôi nổi thứ 2 sau tin đồn của Kyo và Ken.

- Gì vậy? Mặt tớ dính gì à?

Giọng nói của Bi khiến nó sự tĩnh thì thấy hắn đang chống cằm mắt ngạc nhiên nhìn nó làm nó bổng trở nên luống cuống


- À! Không có gì - Bo lúng túng quay mặt về phía bảng


- Òh! Hì - Bi cười mỉm rồi cũng quay mặt đi tiếp tục nghe cô giảng bài


Bo lại lén mắt nhìn hắn mặt đỏ bừng bừng, nó vội vàng quay mặt đi



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 17: ĐÙA KHÔNG ĐÚNG LÚC​


Kyo cắm đầu cắm cổ ngủ vì bị tiếng sĩ ngây mê đầu độc ( giáo viên môn văn ) Ken thì chẳng biết sao lại chẳng thấy buồn ngủ tuy tí nào, tuy ngồi nghe giáo viên giảng bài buồn chán nhưng mắt lại vẫn cứ mở trao tráo cầu mong mau ra tiết để thoát khỏi địa ngục này, hắn thở dài quay mặt sang Kyo thì thấy nó đang ngủ rất ngon là đằng khác, ngủ đến nổi miệng chảy ra cả khe nước, hắn chóng cằm nhìn nó chằm chằm

Ken là con trai một độc nhất, là thiếu gia của tập đoàn lớn giàu có vì vậy từ lúc nhỏ đã được cưng chiều tính cách ngang ngược, sở hữu ngoại hình chuẩn như người mẫu và gương mặt baby đầy vẻ lạnh lùng toát ra từ đôi mắt khiến bao cô gái phải ngã quỵ. So với Hoàng Anh thì hắn lại thích hênh hoang khoe của, quen hết cô gái này đến cô gái khác rồi bỏ như trò chơi, chẳng bao giờ yêu ai thật lòng, luôn lạnh lùng và lơ đẹp những thứ mình không thích và chẳng mấy quan tâm đến người khác cũng như chẳng muốn xen vào bất cứ chuyện gì của ai, điều này càng làm hắn thêm vẻ cuống hút. Ken chỉ biết ăn chơi, học thì chẳng bằng ai nhưng được cái đánh đấm giỏi, chơi đàn piano thì rất giỏi là đằng khác, vì hắn đã được học từ nhỏ và tham gia các cuộc thi quốc tế để tranh giải nhưng dạo gần đây hắn chẳng mấy chơi piano nữa vì có lẽ đã tìm được thú vui khác

Ken chống cằm nhìn Kyo đang ngủ say, đôi mắt với hàng lông mi rậm, chiếc mũi tịt và cái miệng nhỏ xinh đang chấp cháp. Chẳng có gì nổi bật nhưng hắn lại cảm thấy thật dể thương. Ken sự tĩnh mắt mở to " mày điên rồi à? Suy nghĩ cái quỹ gì vậy chứ! " Ken lắc đầu xua tan suy nghĩ đúng lúc tiếng chuông giờ giải lao reo lên inh ỏi, giáo viên bước ra khỏi lớp, mọi học sinh vươn vai uể oải rồi bắt đầu ồn ào tụm ba tụm bẩy, người thì trong lớp tám chuyện người thì kéo nhau ra căntin cũng có người rất chăm chỉ ngồi làm bài tập.

" Cốc.."

- Á! - Kyo la lên mở mắt mơ màng ngồi dậy - Axx! Thằng khốn nào vừa mới đánh lên đầu bà lúc bà đang ngủ hả

Kyo quát to tay xoa xoa trán khiến các học sinh còn trong lớp quay xuống gốc lớp nhìn nó rồi im lặng quay mặt đi không muốn bị nó gây chuyện. Nó trừng mắt quay sang Ken đang ngồi tỉnh bơ bên cạnh

- Là cậu đánh lên đầ..

- Chùi nước dãi đi kìa - Ken cười nhếch miệng khiến nó chưa kịp nói hết lời thì đã giật mình vội đưa tay lên chùi chùi miệng – Nước dãi của cô là axit hả? Chảy xuống mà chốc sơn bàn gỗ luôn - Ken cười đểu đưa tay chỉ vào cái miếng gỗ bị chóc sơn trên bàn, Kyo trố mắt nhìn theo tay hắn chỉ

- Cái..cái đó là bị sẵn mà sao lại đổ thừa tôi cơ chứ

Kyo luống cuống nói nhưng hắn chẳng thèm nghe mà chỉ lắc đầu tắc lưỡi

- Axx! cái tên này đã bảo không phải tôi mà..axx

Kyo gằng giọng nhăn mặt nhưng Ken chỉ cười to khoái chí khiến nó càng tức tối hơn quên cả chuyện lúc nãy ai đã đánh lên đầu nó lúc đang ngủ luôn.

- Ngậm miệng lại đi, há miệng to quá coi chừng gió độc bay vào là ngủm lúc nào không hay đó

Câu nói của khiến Ken dừng cười đưa tay lên miệng ho nhẹ một cái rồi quay sang trừng mắt nhìn, Nó giả vờ lơ lơ đi để tránh ánh mắt đáng sợ của hắn ( đúng là chú giả nai mà )

Như thường lệ Ken và Kyo cùng xuống căntin, lần này tụi nó chơi oẳn tù tì ai thua thì phải bỏ tiền ra và đi mua đồ ăn cho người thắng, Kyo may mắn thay chơi thắng thế là Ken phải móc tiền túi ra đưa cho nó

- Gì vậy? Kyo ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn

- Tôi thua nên đưa tiền cô đi mua đồ ăn nè

- Sao tôi phải đi? Người thua thì phải bỏ tiền mua đồ ăn và phải..- Kyo chưa kịp nói hết thì Ken chen ngang

- cái này là người thua bỏ tiền ra không à, người thắng phải đi mua, có qua có lại mới toại lòng nhau, trò chơi là vậy đó

- À!

Kyo gật đầu vẻ đã hiểu rồi cầm tiền bước đí mua đồ ăn tay thì day day vùng thái dương, Ken mỉm cuời vì sự ngốc ngếch của nó. Khi mua đồ ăn xong quay trở lại nó mới sự nhớ nó là người thắng thì mớ gì phải đi mua, Ken là người thua sao lại nhàn rỗi như vậy, nó hậm hực ôm đống đồ ăn tới chỗ Ken ngồi, nhìn dáng vẻ của nó chắc là đã hiểu ra, Ken che miệng mỉm cười. Nó chợt nghĩ ra ý tưởng gì đó để trả đũa, nó chạy nhanh qua mặt Ken cùng với đống đồ ăn bỏ đi mà không quên quay đầu lại lè lưỡi trêu hắn, Ken trố mắt nhìn nó

- Cẩn thận

Sau câu nói của Ken nó vấp phải cái ghế do không chú ý phía trước nên té lăn quay ra đất, đồ ăn rơi vãi tứ tung, Ken phụt cười chợt cả đám người ở căntin cũng phá lên cười khiến Kyo bối rối xấu hổ, một tay ôm cái chân đau rên rĩ còn một tay nó mò nhặt lại đồ ăn, Ken trừng mắt nhìn xung quanh khiến mọi người im lặng rồi từ từ tiến đến chỗ nó đang ngồi

- Phải cẩn thận chứ - Ken đứng nhìn nó đang nhặt đồ ăn

- Cậu cũng cười cợt như bọn họ mà giờ đứng an ủi tôi à, đúng là vừa đấm vừa xoa - Kyo xách bị đồ ăn đứng dậy, chân đi cà nhách

- Tôi khác bọn họ, chỉ có tôi mới được cười vì những hành động của cô còn bọn họ thì không được vì tôi không thích

Giọng nói lạnh lùng đó của Ken vang lên cùng hành động khom người bế Kyo đi khiến nó đỏ mặt, mọi người xung quanh đều im lặng nhìn

- Gì!..làm gì vậy, bỏ tôi xuống đi tôi tự đi được mà - Kyo lúng túng giãy giụa

- Cô im lặng hay muốn tôi ném cô xuống đây hả

Giọng nói lạnh băng với đôi mắt đen sâu lắng khiến Kyo bối rối im lặng mặt đỏ bừng, Ken bế nó trở về lớp. Bo đứng nép ở đám đông mỉm cười nhìn cặp đôi tình tứ đó

- Cậu cười gì vậy? Hoàng Anh dí nhẹ hủ sữa dâu ướp lạnh vào má Bo khiến nó giật mình quay mặt lại - Cho cậu nè, uống đi - Hoàng Anh đưa hủ sữa cho nó

- Cảm ơn - nó từ tốn nhận lấy

- Cậu muốn được như vậy à? Để tớ bế cậu về lớp nha - Bi cười tươi nói đùa

- Hả? - Bo giật nảy người đỏ mặt

- À! tớ đùa thôi hì

Những lời Bi nói cứ vang vọng khắp đầu óc nó, cảm giác gượng gùng chẳng dám nhìn thẳng mặt Hoàng Anh, nó im lặng cầm chắc hộp sữa hắn đưa rồi từ từ trở về lớp còn hắn thì cũng cảm thấy hơi ngại mặt dù biết những lời đó chỉ là đùa....cả hai trở về lớp với sự im lặng...



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 18: KEN ĐI XE BUÝT LẦN HAI​



" Ai mắt kiếng...ai giày độn không... "



Nhạc chuông điện thoại của Kyo reo lên (nó mới đổi nhạc chuông của quảng cáo sữa vinamilk) làm nó đanq xem hài trên tivi với Bo thì mất hứng, nó lấy điện thoại trên bàn xem ai gọi rồi nhăn mặt khó chịu khi nhìn dòng chữ "Chủ Nhân calling" hiện trên điện thoại.



- Đứa nào cả gan dám làm chủ nhân của tao? - Kyo nghiếng răng



- Sao vậy? Ai gọi àk? - Bo ngơ ngác hỏi



- À không có gì đâu cậu xem tiếp đi tớ đi nghe máy tí



- Ừ



Kyo bước xuống bếp nghe điện thoại



- Bí ngô xấu xí



Tiếng đáng ghét đầy quen thuộc phát ra từ điện thoại khiến Kyo nhăn mặt



- Chuyện gì? Mà tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi có tên đàng hoà..



- Cô biết nấu ăn không?



- Biết chút chút - Kyo ngây thơ trả lời rồi chợt giật mình đớ lưỡi - à không! tôi không biết haha - nó cười gượng để phủ nhận câu nói lúc nãy



- Đừng giỡn mặt với tôi - Ken gằng giọng



- Ai giỡn cậu chứ - Kyo lầm bầm



- Mai làm cơn hộp đem lên trường cho tôi, phải làm sạch sẽ trang trí đẹp đẽ chút ôcê..nếu cô dám chơi xỏ tôi thì tôi cho cô "die" đó



“ Tút..tút..”

Kyo á khẩu đứng đơ người. Ken ném điện thoại sang một bên rồi nằm ngửa trên giường mắt nhìn thẳng lên trần nhà mỉm cười trong lòng hóng tới ngày mai.một lúc lâu sau Kyo mới có phản ứng lai, nó nhìn chăm chăm vào cái điện thoại



- Axx! Cái thằng..



Nó nhăn mặt hậm hực bước lên tiếp tục xem hài với Bo nhưng mặt toàn toả ra ám khi, những nụ cười gượng đầy vẻ hắc ám và chua xót của nó khiến Bo chẳng dám hỏi thêm gì (cái mặt nó như vậy cho tiền cũng chẳng ai dám bắt chuyện, chỉ sợ nó lên cơn dại haizz)



…………..................



"Leng..keng..rầm..choang"



Những tiếng động lớn cứ liên tiếp vang lên ở dưới bếp khiến Bo đang ngủ thì bị làm cho tỉnh giấc, cô nhìn đồng hồ trên bàn rồi che miệng ngáp ngắn một cái



- Mới có 5h45 mà? Ai làm gì..



Nói tới đây Bo mở to mắt ngạc nhiên chạy xuống xem thử phải ăn trộm vào nhà không thì thấy Kyo đang vật lộn trang trí đồ ăn vào cái camen còn căn bếp thì bị biến thành bãi chiến trường khiến Bo bàng hoàng, nhìn thấy Bo đang đứng đấy Kyo mỉm cười



- Cậu làm gì vậy? Cơm hộp à? Cho ai vậy?



- Tên khốn Ken đó



- Hả? - Bo mở to mắt



- Không phải như cậu nghĩ đâu - Kyo lắc đầu xua tay lia lịa



- Mấy món gì nhìn lạ vậy? Bo nhướng người nhìn vào hộp cơm đầy lộn xộn



- À! Món tớ tự nghĩ ra và làm thử luôn đấy, cậu nếm thử không? - Kyo hăng hái



- À! Không đâu tớ chưa đánh răng, à mấy giờ rồi tớ phải thay đồ tới trường

Bo cố đánh trống lãng rồi lướt nhanh đi còn Kyo vẫn chăm chú hoàn thành hộp cơm của mình, Bo thở dài không biết Ken sẽ phảng ứng thế nào khi nếm những món ăn tự chế của nó đây... Tiếng chuông cửa vang lên, Kyo chạy nhanh ra cửa xem là ai rồi



-Bo ơi!



- Hoàng Anh đến đón cậu kìa

Kyo nói to đến nổi Bi ở ngoài nghe thấy mà bối rối, Bo luống cuống chỉnh lại đồng phục rồi mang cặp đi ra



- Cậu không đi học à? - Bo tròn xoe mắt hỏi



- Cậu đi trước đi tớ đi sau..làm gần xong rồi – Kyo chăm chú



- Vậy tớ chờ cậu đi chung luôn – Bo kéo ghế ngồi cạnh nó



- Đi trước đi, lát bồ tớ đến đón - Kyo nói tỉnh bơ



- Hả - Bo trố mắt chữ A miệng chữ O, Kyo từ từ ngước mặt lên nhìn Bo



- Hèhè! vỡn đó đi trước đi người ta chờ kìa - Kyo cười tươi rồi vẩy vẩy tay



- Ừ vậy tớ đi trước nhé – Bo đứng dậy đẩy ghế gọn gàng



- Ừ – Kyo vẫn chăm chú vào hộp cơm



Bo lên xe Hoàng Anh và được đèo tới trường một cách nhanh chóng, còn Kyo sau khi hoàn thành hộp cơm trên bàn thì nhanh chóng thay đồng phục rồi vội vã chạy ra trạm xe buýt. Nó chợt dừng lại mắt nhìn vào người con trai đang đứng tựa lưng vào bảng quảng cáo ở trạm xe, hai tay đưa vào túi quần tai thì nghe phone, đôi mắt nhìn thẳng. Làn gió nhẹ chợt thoảng qua khẽ đung đưa mái tóc màu nâu làm đôi mắt nhỏ Chợt nheo lại, bộ đồng phục của trường nó được khoác lên người hắn một cách hoàn hảo kết hợp với một đôi boot da đen sành điệu. Bức tranh đó khiến nó chợt ngẩng ngơ, chẳng phải hắn nói là không đi xe buýt nữa mà? Sao hắn vẫn đứng chờ ở đây? Suy nghĩ ấy cứ văng vẳng trong đầu nó, Kyo cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh, cả người thì nóng ran



- Sao vậy nè? Bệnh hở ta

Kyo ngây ngô ngước mặt lên nhìn trời tay thì đặt lên trán như đo nhiệt độ. Xe buýt vừa dừng tại trạm, Ken đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nhăn mặt khó chịu, hắn đảo mắt qua lại rồi chợt khựng lại và cười nhếch miệng



- Bí Ngô Xấu Xí



Tiếng gọi đó làm Kyo giật mình, nó cúi xuống nhìn Ken, mặt nhăn mày nhó tiến lại gần



- Tôi đã nói cậu biết bao nhiêu lần là..



- Nãy cô làm gì vậy?



- À! Đo nhiệt độ - Kyo cười gượng



- Ai bày cô đo nhiệt độ theo cách của người cỏi trên vậy? Khùng à?



Nói xong Ken quay lưng bỏ lên xe trước, Kyo tức tối liếc mắt ghiếng răng nhìn hắn rồi hậm hực bước lên sau



- Sao cậu bảo không đi xe buýt nữa mà? - Kyo tò mò



- Gì?



- axx..nói một lần thì chú ý nghe đi chứ, tôi hỏi sao cậu bảo không đi xe buýt nữa mà sao giờ lại đi? Là vì tôi ư?



- ........



Thấy Ken im lặng chẳng nói gì tiếp khiến nó tò mò lén đưa mắt liếc sang nhìn hắn đúng lúc hắn quay mặt sang nhìn nó khiến cái bản mặt hắn ậpp vào mắt nó làm nó giật mình quay mặt về vị trí cũ



- Não à? Ai mà thèm vì cô , đúng là hoang tưởng, vịt mà đòi thành thiên nga sao? Mơ đi



Câu nói xõ của Ken khiến mặt nó tối sầm lại, những cảm giác lúc nảy cũng tan biến không còn manh giáp, " chúa ơi, xin người hãy tha thứ cho con chiên bé nhỏ này" Kyo nhắm chặt mắt chấp tay miệng lẩm bẩm thưa từ "Amen" rồi giáng liền cú đấm trời giáng ngay vào bụng Ken khiến hắn tái mặt ôm bụng rên ư ử, lúc này nó mới hả hê vênh mặt nhìn chỗ khác



- Cô..cô



Ken nói giọng yếu ớt mặt còn tái mét đưa tay run rẩy lên chỉ vào nó nhưng nó chẳng mảy may gì tới mà tiếp tục lơ đi, ai bảo hắn chọc nó điên lên.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 19: CƠM HỘP TỰ CHẾ CỦA KYO


- Cậu thanh niên đẹp trai kia gặp trúng hổ báo rồi



- Chị kia đáng sợ quá mẹ ơi



Những tiếng xì xào to nhỏ đang hướng về nó khiến mặt nó sụ xuống xấu hổ còn Ken thì ngước mặt nhìn nó rồi bật cười to khiến mọi người trên xe ai cũng nhìn đầy ngạc nhiên, bị đánh vậy mà còn cười được, rõ điên.



- Cười gì, muốn ăn đấm nữa à? - Kyo lầm bầm nhỏ bên tai Ken để tránh người khác nghe thấy



- Cô là người đầu tiên đánh tôi mà vẫn yên ổn lành lặn đấy



- Ken cười rồi bổng nheo mắt ôm bụng - axx..mà con gái gì khoẻ thế không biết đau chết mất

Ken làm ra vẻ đau đớn lắm rồi tựa đầu vào vai nó khiến nó giật mình mắt mở to quay sang nhìn hắn đầy ngạc nhiên đang xen bối rối



- Làm..làm gì vậy hả? - Kyo lúng túng



- Để yên đi ôsin, cô đánh tôi đau muốn chết may là tôi chưa cho cô ăn đòn lại đó khôn hồn thì để yên đi - Ken vừa nhắm mắt vừa thì thào



Mọi người trong xe lại bắt đầu xì xào to nhỏ



- Thì ra là người yêu của nhau



- Vậy chắc lúc nãy là đánh yêu rồi



- Chị ấy có phúc thật anh ấy đẹp trai như ca sĩ Hàn Quốc vậy

Mặc kệ những câu nói đó Ken vẫn chợp mắt khôg quan tâm còn Kyo thì đỏ mặt bối rối, nó xua tay lắc đầu



- Không phải như mọi người nghĩ đâu ạ, cháu và cậu ta thật ra...



- Cô bé đừng khiêm tốn mà - một người phụ nữ nói to làm cả đám người trên xe phả lên cười



- Thật sự không phải mà - Kyo sụ mặt quay sang nhìn Ken - Này! Cậu nói gì đi chứ sao cứ im im vậy người ta hiểu lầm thì sao - Kyo thì thào



- Sự thật ra sao thì tôi biết còn người khác nghĩ gì nói gì tôi chả quan tâm - Ken thẳng thắng



Câu nói đó của hắn tuy là đúng nhưng sao khiến lòng nó trợt nặng trĩu, nó gượng cười quay mặt sang hướng khác không ngừng thắc mắc đến những cảm giác kì lạ này. Đến trường Ken cùng Kyo bước xuống xe với vô vàn ánh mắt ghen tị của các học sinh nữ ở trường



- Có làm cơm hộp cho tôi không? - Ken quay sang nhìn nó



- Có



- Ừ tốt đó giờ thì xách cặp cho tôi



Nói xong Ken thảy cặp cho nó rồi quay người đi, cứ tưởng cặp sẽ nặng ai ngờ đâu nó nhẹ đến bất ngờ, Kyo tò mò lén mở cặp ra xem thì chỉ thấy đúng 1quyển vở và 2cây bút bi xanh đỏ, nó trố mắt nhìn rồi bụm miệng cười



" Cốc "



- Đau..- Kyo đưa tay lên xoa đầu rồi trừng mắt ngước lên nhìn - Cái..



- Cười cái gì - Ken nhếch cặp chân mày rồi gằng giọng - lo mà xách cặp đi

Nói xong hắn quay lưng lại, Kyo tức tối tay cầm chặt cú đấm đưa lên như muốn cho hắn một đấm ngay vào đầu nhưng không may là tự nhiên hắn bổng quay người lại khiến nó đứng hình, nhìn tư thế lúc này của nó hắn bổng châu mày



- Làm gì vậy?



- À! Tôi đang khởi động đó mà, tại nãy giờ đi xe buýt người nó uể oải quá haha - Kyo gượng cười vừa nói vừa cầm cú cả hai tay rồi đưa lên đưa xuống như động tác lái ôtô



- Khùng



Ken phán một câu như sét đánh ngang tai làm nó tiếp tục đứng hình mặt tối sầm lại, hắn quay người đi cười mỉm còn nó chỉ biết nghiếng răng rủa thầm và chịu đựng lủi thủi bước theo sau hắn vào lớp. Các tiết học cứ thế bắt đầu rồi trôi nhanh theo đồng hồ thời gian rồi đến giờ giải lao, tiếng chuông reo lên kéo đi mệt mỏi của học sinh thay vào đó là những tiếng nô nức ồn ào. Bo đảo mắt nhìn xung quanh tìm Bi vì hắn xin đi đâu đó từ đầu tiết 3 đến giờ vẫn chưa thấy trở về lớp, bình thường hắn lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh mà giờ chẳng thấy tâm hơi đâu khiến Bo cảm thấy trong lòng thiếu thiếu gì đó. Bo thở dài rồi đứng dậy định qua lớp rủ Kyo xuống cătin thì nó chợt dừng lại



- Hình như đầu tiết 3 anh Hoàng Anh lên sân thượng thì phải



- Giờ ảnh còn trên đó không nhĩ?



- Chắc không đâu! Thôi xuống căntin đi



- Ừ



Đám nữ sinh lớp 10 kia kéo nhau đi, Bo phân vân một lúc rồi quay lưng đi về hướng sân thượng, nó đứng phân vân trước cánh cửa sân thuợng không biết có nên mở cửa và bước ra đó, nhưng khi gặp Bi nó phải nói gì? Chẳng lẽ lại nói là nó đi theo hắn? Như vậy có quá dễ dãi chăng? Thôi đừng suy nghĩ nhiều. Bo lắc đầu xua tan suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu và đẩy nhẹ cánh cửa bước ra ngoài sân thượng, nó đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Bi đâu nên nó quay lưng định bỏ về thì



-Bo à!



Giọng nói trầm ấm phát ra làm nó chợt khựng người, nó bối rối nhắm tịt mắt định nói lời xin lỗi vì đã làm phiền thì giọng nói kia lại tiếp tục vang lên khiến nó im lặng

- Bo à! Tớ nhớ cậu lắm cậu biết không?



Câu nói đó khiến tim nó đập liên hồi, mặt đỏ ửng cả lên



- Tớ biết tìm cậu ở đâu bây giờ, cậu đi đã 10năm rồi còn gì



Bo khựng người, đôi mắt nó bổng trở nên buồn, nó nghĩ những lời Bi nói là dành cho một người với cái tên giả giống nó, nhưng sao nó lại buồn nhĩ? Lòng nặng trĩu? Chẳng phải người nó thích là cậu bé tên Bi lúc nhỏ sao? Sao nó lại đi để ý đến những lời của Hoàng Anh nói nhĩ. Bo thở dài định bước đi



- Đến khi nào cậy mới xuất hiện đây? Tớ đã chờ hơn 10năm rồi đấy, đến khi gặp tớ cậu có còn nhớ hay đã quên câu chuyện cậu bé tên Bi lúc nào cũng bên cạnh cậu ở sân chơi trường tiểu học Bình Minh cho đến khi cậu rời đi?



Những lời đó làm Bo như khựng lại, chân nó bổng trở nên không vững nữa, nó lảo đảo quay người lại bước nhẹ nhàng lên phía trước mấy bước rồi nhìn vào cậu con trai đang nằm dài nhìn lên trời đấy



- Cậu nói ngày mai cậu sẽ đến còn tớ thì cứ chờ, chờ cho đến lúc này vẫn chẳng thấy cậu đâu, tớ đã nghe chuyện ba cậu bih tai nạn và cậu về quê với bà, tớ đã chạy theo chiếc taxi lúc cậu và bà cùng rời trường nhưng không kịp, tớ đã tìm rất lâu..- đôi mắt của Hoàng Anh khi nói tới đây buồn vô hồn, đến cả giọng cũng nghẹn lại



Bo mở to mắt đầy bất ngờ, nó đưa tay lên bịt chặt miệng. Người mà nó tìm lại chính là người luôn bên cạnh quan tâm giúp đỡ nó. Ông trời đúng thật có mắt khi một lần nữa cho nó gặp lại hắn, cậu bé năm ấy, lần nữa cho tim nó đập nhanh cũng chính hắn



.....Tại sân sau....



Ken ngồi bệch dưới bãi cỏ chỗ gốc cây có bóng mát còn nó thì cứ đứng cầm hộp cơm trừng mắt nhìn hắn chằm chằm vì vừa ra chơi là bị hắn lôi đi chẳng kịp phàn ứng



- Cơm



Ken chìa tay về phía Kyo, nó hầm hầm đưa hộp cơm cho hắn rồi ngồi xuống theo, hắn hí hửng mở hộp cơm đảo mắt nhìn những món ăn lạ rồi dùng đũa gấp thử một món



- Sao sao? Được không



Kyo hớn hở nhìn hắn rồi ngạc nhiên khi thấy mặt hắn tái lại, hắn phun đồ ăn trong miệng ra ngoài làm nó thộn mặt nhìn theo



- Đồ ăn này cho người ăn à?



- Hả? - Kyo tròn xoe mắt ngạc nhiên - Axx cái tên này nấu cho ăn mà còn - Nó gằng giọng lấy đũa gấp đồ ăn nếm thử - Ố - Kyo mặt tái mét gượng cười nhìn hắn



- nuốt dzô - Ken gằng giọng

- Ực...oẹ..oẹ



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 20: TÌM ĐƯỢC CẬU RỒI


Kyo cố móc họng để ói hết ra nhưng không được, nó cứ lân lân ở cổ, Ken nhìn biểu hiện của nó mà "ư" lên một tiếng mà nhăn mặt thấy mà ghê. Cái tội không biết nấu ăn mà cứ thích chế đồ ăn, đây cũng là bài học mà Ken học được là đừng bao giờ bảo nó vào bếp nấu ăn.



Bo bàng hoàng bước những bước chân không vững lùi lại thì không may va phải cái xô cây chổi chổ góc tường làm nó rớt xuống đất tạo ra tiếng động



- Ai đó



Hoàng Anh gằng giọng ngồi bật dậy đưa mắt nhìn qua chỗ tiếng động vừa mới phát ra. Bo hai tay bịt chặt miệng hoảng hồn núm sau cánh cửa, Hoàng Anh bước tới gần miệng không ngừng hỏi " Ai ở đó? " rồi vịn tay vào cánh cửa, Bo đứng đằng sau cánh cửa nhắm tịt mắt sợ bị phát hiện nhưng nó cũng chẳng biết sao lại phải trốn, Hoàng Anh định kéo cánh cửa ra thì tiếng chuông vào tiết chợt reo lên làm hắn dừng hành động lại và quay trở về lớp. Bo ngồi thụp xuống thở hổn hểnh, mém chút nữa thôi thì đã bị phát hiện rồi



- Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi



Bo mỉm cười trong lòng đầy vui vẻ chồm người ra nhìn theo dáng Bi đang khuất dần ở phía cầu thang bộ. Một lúc sau nó mới mò về lớp



- Cậu đi đâu vậy? Tớ về lớp nhưng chẳng thấy cậu đâu - Bi nói vẻ lo lắng



- À tớ đi gặp Kyo - Bo gượng cười rồi ngồi vào chỗ lúi cúi lấy sách môn tiếp theo ra xem



- Cho cậu nè



Bi đặt cây kẹo mút hương dâu nằm trên quyển sách mà nó đang xem



- ....….



- Không lấy à? - Bi nói giọng hơi ỉu xìu



- Đâu có - Bo vội nhận cây kẹo - cảm ơn - Bo bối rối



- Cậu dễ thương thật đấy - Bi mỉm cười lẩm bẩm



- Hả? - Bo tròn xoe mắt



- À! Không có gì đâu..cậu làm bài tập cô giao chưa tớ mượn xem tí - Bi đánh trống lãng



Bo lúi cúi lấy vở cho hắn mượn rồi cả hai nói chuyện thì hai bạn nam trong lớp đang vội vàng chạy vào lớp thì lỡ hất tay trúng bàn của Bo và Bi khiến đống sách vở trên bàn của hau đứa nó rơi xuống đất



- Xin lỗi tớ không cố ý - Bảo lên tiếng



- Xin lỗi nha - Tùng tiếp lời



- Không sao đâu - Bo mỉm cười



Tùng và Bảo vừa về chỗ ngồi vừa nói chuyện rân bần, Bo cúi người xuống nhặt sách vở dưới đất lên, Hoàng Anh thấy thế cũng giúp nó, cả hai vô tình chạm tay nhau khi nhặt chung quyển sách môn Công Dân, Bo giật mình rụt tay lại khiến cả hai cùng bối rối, Bi gượng cười và bắt đầu lãng sang chuyện khác, cảm giác lúc ấy hắn vẫn nhớ rõ, tim đập mạnh, cả người nóng rang hồi hợp, Bo cứ nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn ngại



- Cậu đừng nhìn tớ nữa được không? - vừa nói hắn vừa quay gương mặt đỏ bừng sang chỗ khác

- Hả!..à..tớ xin lỗi



Bo bối rối vội nhặt nhanh sách vở rồi ngồi vào ghế và bắt đầu tiết học



…..Giờ ra về......



- Bo ơi! Về thôi



Kyo đứng trước lớp réo to



- Tớ về trước nhé - Bo chào Hoàng Anh



- Ừ hì



" Ring..Ring.."



Bi đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc Iphone 6 đang rung rồi lướt nhẹ màng hình cảm ứng

- Alô tôi nghe



- Tôi tìm được người cậu cần tìm rồi ạ, chừng nào cậu rãnh thì gặp mặt và tôi sẽ đưa hồ sơ điều tra cho cậu ạ



- Bây giờ luôn đi, chú ở đâu



- Tôi đang ở quán coffie Zin Zin gần trường cậu học



- Rồi chú đợi tôi ở đó chút đi tôi tới ngay



- Vâng thưa cậu chủ



Sau tiếng bíp của điện thoại Hoàng Anh hớt hải lao thẳng khỏi lớp mặt trông rất vui như tìm được thứ gì đó Kyo và Bo ngồi đợi xe buýt ở trạm



- Hôm nay cậu phải làm thêm một mình rồi, tớ học thể dục



- Ừ hi



Vừa dứt câu thì xe buýt đến cả hai đứa cùng lên xe khởi hành, Bo tới chỗ làm thêm còn Kyo thì về nhà ăn ngay 1 tô mì gói rồi lăn quay ra ngủ như heo



....Tại quán coffie Zin Zin...



Bi vội vàng bước vào đảo mắt nhìn xung quanh rồi bước nhanh tới chỗ người đàn ông đang bận bộ vest đen ngồi đó



- Cậu chủ ngồi đi ạ - Người đàn ông đứng dậy trịnh trọng mời hắn ngồi ghế phía đối diện



- Sao rồi chú?



- Đây là thông tin về cô bé đó

Người đàn ông đẩy tập hồ sơ trên bàn qua cho Hoàng Anh, hắn vội vàng mở ra xem, nhìn những tấm hình của cô gái kia



- Có đúng cô ấy không chú - Hoàng Anh châu mày

- Dạ đúng thưa cậu, như lời cậu kể thì tôi đã điều tra, lúc nhỏ cô ấy có biệt danh là Bo nhưng lên cấp 2 thì cô ấy không dùng tên đó nữa mà dùng tên thật là Nguyễn Ngọc Mi, lúc nhỏ cô ấy học ở trường THCS Q7 nhưng vì ba mẹ mất nên cô ấy về sống cùng ông bà ngoại ở quê An Giang



- Cô ấy chẳng có nét gì giống lúc nhỏ cả nhưng thôi tôi không quan tâm nhiều, miễn gập cô ấy là vui rồi - Hoàng Anh cầm tấm hình của cô gái kia và mỉm cười hạnh phúc - À! Chú làm thế này thế này....- Hoàng Anh kề sát tai người đàn ông kia nói nhỏ

- Dạ vâng thưa cậu tôi sẽ cố gắng

- Ừ! Tôi sẽ chuyển tiền vào tháng lương tới của chú, đừng tiếc lộ chuyện này với ai đặc biệt là mẹ tôi

- Dạ vâng thư cậu tôi sẽ giữ kín chuyện này

- Tôi về đây, chú quay lại làm công việc của chú đi

- Dạ chào cậu - Người đàn ông kia lễ phép chào hắn

Hoàng Anh mỉm cười vui vẻ quay người đi ra xe trở về nhà trong lòng hồi hợp. Bo vẫn chăm chỉ làm công việc làm thêm của mình và đang hóng tới ngày mai khi gặp hắn sẽ nói cho hắn ta nghe sự thật là nó chính là người mà hắn tìm, nó cứ cười ngây ngô mà không biết rằng có một chuyện sắp ập đến với nó à không cả hai đứa nó.



- Ở đây hình như nắng dịu hơn ở quê tôi nhiều Cô gái mặc chiếc váy xanh bo lai nữ tính đeo kính râm lên tiếng

- Từ giờ đây là nhà cô Ngọc Mi ở ạ, tôi đã giúp cô àm hồ sơ nhập học ở trường của cậu chủ mai tôi sẽ đến đón cô

- Ừ cảm ơn! Chú về được rồi đấy

- Dạ

Nói xong người đàn ông bận vest đen lái chiếc ôtô đen chạy đi, còn cô gái kia thì vui vẻ bước vào nhà, cô ta nằm dài trên chiếc giường êm và cười mỉm



- Cậu ấy là người thế nào nhĩ - Trà My châu mày suy nghĩ

……………………………................



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 21: TIẾT HỌC THỂ DỤC


Đồng hồ báo thức trên bàn reo ỉn ỏi cùng tiếng ồn ào phát ra từ tivi đang mở, Kyo nhăn mặt nằm rề rà trên ghế sofa không muốn dậy. Lúc chiều lúc ăn trưa xong xuôi nó định xem tivi chờ tới lúc 3 giờ thì đi học thể dục nhưng sợ sẽ ngủ quên lúc nào không hay nên đã chuẩn bị một cái đồng hồ báo thức có cài giờ để đề phòng, quả đúng như vậy. Nó ngù say để mặt cho tivi cứ mở, đồng hồ reo nhưng vẫn cò nằm ì đấy chà muốn dậy. Kyo trở mình qua lại thì “ rầm ” nó té ngay xuống ghế sofa
- Axx…!
Kyo nhăn mặt ngồi dậy chống tay ra sau lưng rên ư ử rồi đứng dậy đi vào tolet rửa mặt cho tỉnh ngủ nhưng miệng vẫn suýt xoa vì cái té ê ẩm lúc nãy, nó mơ màng đưa tay lên che miệng ngáp dài một cái chợt nó đứng hình mắt mở to nhìn chầm chầm vào cái đồng hồ to trên tường
- Wơ..3 giờ kém 5 rồi! Mă ơi! trễ rồi!..axx
Kyo luống cuống mang giày rồi xách cặp lao nhanh ra khỏi nhà mà khồng quên khóa cửa nẻo cẩn thận, nó cố gắng chạy hết tốc lực đến trường vì giờ chẳng còn chuyến xe buýt nào cả, cứ tưởng số xui thì

“ Bin..Bin..”

Tiếng kèn xe nảy giờ cứ vang lên làm nó đang chạy mà bực mình, nó chạy trong lề chứ có chạy ra giữa đường đâu mà cứ theo sau bóp kèn hoài, hay là mấy gã lên máu thấy gái đẹp như nó thì tươm tướp, nó nhếch miệng cười rồi tỏ vẻ khó chịu quay mặt lại chợt gương mặt khinh thường lúc nãy thay đổi 180 độ
- Wơ!! Trùng hợp ghê nhĩ hèhè – Kyo cười với gương mặt biến thái hết sức khiến Ken rùng mình
- Ờ! Tai cô điếc hay sao mà tôi bấm kèn nãy giờ không quay lại – Ken châu mày
- Tôi tưởng ai, mà cậu cũng cùng đường thì..- Kyo chưa kịp nói dứt câu
- Đi bộ tội nhĩ
Ken nói giọng khiêu khích rồi nhếch miệng cười đểu một cái làm Kyo tức tối vì cái thái độ nhưng vì sự nghiệp quá giang nó đành nhẫn nhịn, tiếp tục ra chiêu mĩ nhân kế
- À! Hềhề tại ngủ quên..cậu cho tôi đi…
- Thôi ráng đi bộ cho người mau lớn nhé
- Hả? – Kyo thộn mặt nhìn hắn
- Tôi đi trước nhé! Bye Bí Ngô – Ken vẫy tay rồi rồ ga lái chiếc excenter 6 chạy lên trước
- Ơ..này! - Kyo nhướng người nhìn theo xe Ken bất động 30giây – cái tên khốn grr!
Kyo bốc hỏa lẩm bẩm chữi xối xả chợt thấy Ken lái xe quay lại nó nghĩ chắc thấy có lỗi với nó nên quay lại chở đi đây mà, nếu vậy thì người rộng lượng như nó cũng không trách, nó khoanh tay vênh váo nhìn Ken
- Sao?
- Đi chung cho vui hì – Ken cười mỉm
Vừa nghe Ken nói xong, nó làm vẻ ta đây rồi tỉnh bơ định leo lên xe hắn thì
- Ê ê làm gì vậy – Ken quay đầu lại phía sau xe nhìn nó
- Lên xe chứ chi? – Kyo nghiêng đầu
- Ai bảo cô lên?
- Không phải quay lại chở tôi à – Kyo tròn xoe mắt chỉ tay vào nó thắc mắc
- Bộ cô hâm à? Điếc xung nghe rè rè chứ! – Ken châu mày khó chịu
- Gì? – Kyo thộn mặt nhìn hắn
- Tôi bảo đi chung cho vui là tôi lái xe máy đi chung với cô chạy bộ đó, động não giùm tôi xíu được không? – Ken dùng tay xoay xoay vào đầu - Người đã nhỏ mà sao não cũng nhỏ vậy?
- Hả? – Kyo lại thộn mặt
- Đứng đó nữa không sợ trễ học à? Đi nhanh đi chứ
Nói xong hắn rồ nhẹ ga chạy chậm chậm lên trước nó đầu thì hở chút lại ngoảnh lại hối nó chạy mau, Kyo cả người như bốc hỏa bừng bừng, có lẽ nó đã lầm, tên ác quỹ đáng ghét như hắn cũng chỉ là ác quỷ chứ chẳng bao giờ trở thành thiên sứ được. Kyo ghiếng răng rồi chạy theo sau xe hắn, mắt nó đằng đằng sát khí dốc toàn lực chạy theo còn Ken cứ cười khoái chí ngồi thong thả trên xe hể cứ thấy nó chạy gần tới xe mình thì hắn lại rồ tay ga chạy nhanh lên một tí để nó không tới gần được, đúng là tên ác ôn.
Sau một hồi chạy bộ mệt nhừ cúi cùng Kyo cũng lết được tới trường, nó ngồi bệch xuống trước cổng trường thở dốc, nhìn dáng vẻ của nó Ken cười mỉm một cái rồi cố nhịn cười
- Chờ tôi cất xe
- Hộc.hộc..gì?..hộc..hộc – Kyo chống hông nghiêng đầu thở lấy thở để
- Tôi bảo cô ngồi đây đợi tôi cất xe
- Cậu..hộc..cậu..mắ…mă..tôi chắc..hộc.hộc
- - Tôi nói thì nghe đi đừng nói nhiều, cô mà đi trước là coi chừng tôi luộc cô đấy Bí Ngô
Nói xong Ken lái xe chạy thẳng tới chỗ giữ xe đối diện trường học, Kyo ngơ ngác nhìn theo mà chẳng kịp phản ứng, nó ghiếng răng tay vo thành nắm đấm
- Khốn! – nó đấm mạnh tay xuống đất - Ă..đau đau – Kyo suýt xoa, nheo mắt rẫy rẫy tay vì đau, đúng là chơi ngu mà
Sau khi cất xe xong Ken quay lại chỗ Kyo rồi cùng nó đến sân sau nơi tập chung học thể dục của lớp. Vừa tới nơi thì đã thấy cả lớp đang xếp hàng tập động tác khởi động, cả hai mon men tới chỗ thầy thể dục đang ngồi đấy
- Dạ thưa thầy em mới tới ạ – Ken và Kyo đồng thanh
- À! Thế à? Hai anh chị có hẹn gì à?
- Dạ? – Kyo ngơ ngác rồi quay sang trừng mắt nhìn Ken – Khồng có đâu thầy – Ken nói giọng ấm ức
- Dạ đúng đso thầy, em sao hẹn với nhỏ Bí Ngô này được, tiêu chuẩn em cao lắm – Ken nói giọng khinh
- Còn trả treo à? Chạy 2 vòng sân cho tôi
- Dạ! Thầyyyy….tha bọn em đi mà thầyyyy- Kyo kéo dài tiếng mặt nản nhìn thầy với ánh mắt van xin
- Bớt nói đi, tôi bảo chạy
Thầy thể dục nhá cây lên hù cả hai đứa, Ken và Kyo uể oải chịu phạt chạy 2 vòng sân trường, chạy được vòng thứ nhất bổng 2 đứa nổi hứng thi chạy vòng cuối với nhau. Ken là con trai nên thể lực của hắn vốn hơn nó đã vậy lúc nãy nó còn chạy bộ tới trường vì thế sức lực càng giảm trầm trọng nên chẳng thể nào đọ lại nổi Ken, nói là thi chạy cho có chứ nó thì chạy cách nặng nề còn hắn thì cứ nhởn nhơ chạy lùi khiêu khích nó. Không chịu thua, Kyo cố gắng tăng tốc độ chạy vượt lên mặt hắn, vừa vượt lên được chút xí nó đã quay đầu lại khoái chí lêu lêu jắn ý cười nhạo thì không may vấp phải cục đá cản đường té lăn quay ra đất. Ken nhìn nó mà bật cười nghiêng ngã, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Kyo đưa mắt hình viên đạn nhìn hắn rồi co chân lại thổi nhẹ vào đầu gối bị rách máu thì loan ra
- Chảy máu rồi ..hix – Kyo mếu máo, miệng thổi nhẹ vào vết thương
Ken chợt dừng cười, hắn vội vàng đến chỗ nó ngồi thụp xuống nhìn vết thương đang rươm rướm máu, mặt Ken bổng chuyển sang lo lắng
- Có sao không? Đau không? Lên phòng y tế thôi
Hắn hỏi xối xả làm nó đơ mặt không kịp trả lời rồi còn nâng người đỡ nó đứng dậy
- Không sao! Hơi đau xíu nhưng lát nữa là hết à
- Ngốc! Thi chạy chi không biết – vừa nói Ken vừa nhìn vào vết thương đang rĩ máu của nó
- Là ai bày vẽ ra hả – Kyo châu mày
- Rồi rồi! Đi sơ cứu vết thương nhanh đi
- Nhưng..tôi không sao mà..chỉ là vết thương nhỏ
- Bớt nói đi – Ken gằng giọng
- Cái tên này! Giờ cậu còn lớn tiếng…
Kyo gằng giọng định đưa tay lên đánh hắn thì nó chợt im lặng quan sát biểu hiện lúc này của hắn đối với nó, Ken dìu nó lên phòng y tế, nhẹ nhàng sơ cứu vết thương cho nó mà không biết rằng nãy giờ nó cứ nhìn chầm chầm vào hắn
- Gì vậy? Sao lại tỏ ra lo lắng cho tôi như vậy? – Kyo thắc mắc
- Rồi sát trùng xong rồi, tự lấy khăn quấn vết thương lại đi
- Hả..- Kyo há hốc mồm
- Tôi dìu cô lên đây là may mắn lắm rồi đấy giờ còn muốn tôi băng bó giùm nữa à – Ken nheo mắt tỏ vẻ khó chịu
- Thôi khỏi..tôi tự làm
Kyo gằng giọng rồi hậm hực giật lấy hộp cứu thương trên bàn tự băng bó cho mình, mọi suy nghĩ tốt về hắn lúc nãy trong đầu nó chợt tan biến, tên ác quỹ Ken lại quay về như ngày thường, tỏ ra quan tâm giả tạo trước mặt nữ sinh khác để làm màu đó mà, tội nghiệp cho nó chỉ giỏi tưởng tượng lung tung vì bị bắt nạt tới ảnh hưởng cả tinh thần
- Thôi tôi xuống học thể dục đây, cô cứ ở đây nghĩ ngơi đi
Nói xong Ken quay đi còn Kyo liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ngồi băng bó vết thương và chẳng màng đến hắn nữa
Ken quay lại chỗ lớp học
- Thầy em vào lớp ạ – Ken lễ phép
- Đâu? Sao chỉ có e quay lại vậy?
- Dạ bạn ấy bị thương nên nằm ở phòng y tế nghĩ ngơi rồi ạ
- Ừ! Vậy em vào tập bóng với các bạn nam đi
- Dạ
Kyo sau khi băng bó vết thương thì nằm lăn quay ra giường đánh một giấc ngủ dài cho đến hết tiết học thể dục nó vẫn chưa chịu dậy. Ken quay lại phòng y tế nhìn nó ngủ ngon lành, hắn tiến sát lại bên giường nó nằm, kéo sát ghế lại ngồi nhìn nó một lúc lâu rồi lắc đầu
- Dậy! Đi về kìa
Mặc cho Ken gọi nó vẫn nằm lì đó không nhút nhích,
- Ưm..
Kyo trở mình quơ tay mớ ngủ rồi tán ngay vào cái bản mặt hắn một cái thiệt mạnh rồi chấp chấp miệng ngủ tỉnh bơ. Mặt Ken đỏ bừng lên, mặt in hằng 5 ngón tay của nó , người hắn đằng đằng sát khí nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó, hắn chồm người tới sát tai nó
- DẬY ĐIIIIII!!!!
Ken rống to làm Kyo giật mình bật người dậy nhưng mắt vẫn lim dim nhìn Ken, nó lờ đờ lấy tay dụi mắt
- Thể dục về rồi à? Cậu chờ tôi hả? Cảm ơn nha, tôi ngủ quên lúc nào vậy nhĩ? – Kyo gãi đầu rồi ngáp ngắn một cái – mà sao mặt cậu in dấu bàn tay của ai mà đỏ dữ vậy? – Kyo nheo mắt nhìn vào mặt hắn
- …. – Ken im lặng đáng sựo, sát khí tỏa ra bừng bừng
- À! Về thôi – Kyo gượng cười đánh trống lãng bước xuống giường
- Cô biết bàn tay năm ngón này ở đâu ra không? – Ken nghiếng răng nhìn nó – cô đó! Là cô đó! Khốn kiếp thiệt mà, bộ cô mơ thấy trai rồi định cưỡng hiếp con người ta không chịu rồi dùng bạo lực à – Ken quát xối xả
- Sorry – Kyo cười gượng chấp tay xoa xoa trước mặt hắn tỏ vẻ hối lỗi
Ken tức giận đứng dậy bỏ đi




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 22: HỌC SINH MỚI


Kyo lẽo đẽo theo sau miệng luôn lẩm bẩm từ xin lỗi với ý đồ mong Ken bớt giận bỏ qua cho nó và cho nó đi quá giang xe về nhà ( đúng là nhỏ gian manh )
- Này! – Kyo nói to
- Gì? – Ken đứng lại quay đầu nhìn nó
- Cho tôi đi quá giang về nhà với – Kyo xụ mặt
- Không – Ken thẳng thừng trả lời
- Chân tôi bị thương sao đi bộ đoạn đường xa như vậy được, với lại giờ đâu có chuyến xe buýt nào, chẳng nhẽ phải ngồi chờ 2 tiếng đồng hồ nữa à?..thôi đi bộ cũng được – Kyo mặt ỉu xìu tỏ vẻ đáng thương chân đi cà nhắc lên trước hắn
- Này!
Ken đứng đằng sau gọi nó nhưng nó vẫn giả bộ không nghe mặc dù trên mặt đang hiện lên vẻ muốn Ken gọi thêm lần nữa
- Lên tôi chở về
- Vậy đi thôi!
Kyo quay người lại nở nụ cười mản nguyện rồi nhanh nhẹn phóng ngay lên ngồi sau xe Ken làm hắn giật mình về cái phản xạ quái dị của nó cứ i như là đã tính từ trướcvậy ( thật sự thì nó đã tính từ trước chỉ là do hắn quá ngốc nen mắc bẫy thôi )
- Bám cho chắc đấy! Rớt xuống xe là tôi bỏ đầu cô lại luôn đấy – Ken liếc mắt nhìn ra sau
- Biết rồi! Đội mũ bảo hiểm đàng hoàng đã – vừa nói nó vừa loay hoay cài dây mũ – Rồi đi thôi – Kyo chồm người tới gần hắn, hai tay nắm chặt hông áo
- Nắm lỏng thôi coi chừng rách áo đó má – Ken nói giọng bỡn cợt
- Biết rồi cha à – Kyo không chịu thua nói xỏ lại hắn
Ken mỉm cười, nụ cười che đi bởi cái lưng dài và rộng của hắn khiến nó không thấy được, hắn rồ ga chạy nhanh đi, lần này hắn chạy xe cẩn thận và chậm hơn, nói là chậm chứ thật ra chỉ là chậm hơn mọi lúc hắn đi xe một chút thôi, hắn lái xe luồn lách qua từng chiếc xe lớn đến những chiếc xe nhỏ khiến Kyo la đến thót cả tim…
……Tới nhà…….
- Then cìu ku nhiều nha – Kyo hất mặt trả nón lại cho hắn
- Ơ con nhỏ này! Ai là ku hả – Ken nhăn mặt khó chịu
“ người yêu ơi anh muôn yêu và yêu mãi em thôi ”
Tiếng chuông điện thoại của Ken vang lên làm cả hai giật mình đỏ mặt mà chẳng hiểu vì sao, Ken đưa tay lên che miệng ho nhẹ rồi lướt nhẹ màn hình Oppo neo5
- Dạ mẹ…dạ..thiệt hả mẹ?...dạ…dạ…con về ngay đây..gặp mẹ ở nhà
Ken vui vẻ tắt điện thoại rồi nhìn sang Kyo
- Hên cho cô là hôm nay tôi có việc vui nên không trách cô chứ không là giờ cô no đòn rồi đấy, tôi về đây
Nói xong Ken lái xe phóng nhanh đi còn Kyo đứng nghiêng đầu thắc mắc không biết việc gì khiến hắn vui được nhĩ, nó nhìu mày lại rồi lấy tay vỗ nhẹ lên trán
- Sao lại nghĩ tới hắn nhĩ..axx..th khùng đó..chắc lên cơn
Kyo lẩm bẩm rồi mở cửa vào nhà vo gạo nấu cơm chờ Bo về làm bữa tối

……..Tại tiệm bánh………

- cũng trễ rồi cháu về đi, chắc giờ này … đang đợi ở nhà đấy
- Dạ..cháu chào cô cháu về ạ – Bo lễ phép cúi chào bà chủ tiệm bánh rồi quay đi
- À Bo này! – Bà chủ gọi tên nó làm nó giật mình quay người lại - Đem ít bánh về ăn đi – bà chủ dí hộp bánh vào người Bo làm nó cứ né người ra
- Dạ không cần đâu cô – Bo lùi người lại đưa hai tay xua lia lịa
- Cứ cầm đi, cháu làm việc vất vả ngồi với lại bánh này còn dư nhiều lắm cô chia co các nhân viên khác cùng ăn rồi, phần này cháu cứ đem về đi – bà chú nắm tay Bo rồi đặt hộp bánh lên tay nó
- Vậy cháu cảm ơn ạ, cô cháu về
- Ừ
Bo lang thang về nhà, một tay cầm hộp bánh, một tay cứ khư khư cái điện thoại, hở chút là nhìn vào màn hình như trông chờ tin nhắn hay cuộc gọi từ ai đó
- Chắc Hoàng Anh bận, mình không nên làm phiền cậu ấy
Bo lẩm bẩm rồi cất điện thoại vào túi quần rồi nhanh chóng về nhà
- Về rồi à! Hì
Câu nói cùng nụ cười ấm áp của Kyo như giúp nó xóa tan đi sự mệt mỏi trong lòng. Bây giờ trên thành phố rộng lớn này Kyo là người thân duy nhất của nó, người bạn, người chị em mà nó rất quý. Bo mỉm cười rồi gật đầu đáp trả câu hỏi lúc nãy của Kyo rồi đẩy nhẹ cửa bước vào nhà, căn nhà ấm cúng, căn nhà nhỏ bình yên của cuộc sống mới, cuộc sống đô thị ồn ào. Chợt trong đầu nó hiện lên gương mặt của cậu bạn lúc nhỏ rồi bổng chuyển sang gương mặt tươi cười của Hoàng Anh làm nó giật nãy người
- Gì vậy? – Kyo ngạc nhiên nhìn gương mặt của Bo
- À không có gì! Bà chủ tiệm bánh mới cho tụi mình bánh ăn nà – Bo đưa hộp bánh cho Kyo
- Wow! Nhìn ngon ghê nhĩ – Kyo mở hộp ra xem – tới ăn thôi nhanh nhanh tớ đang đói
Vừa nói nó vừa kéo tay Bo tới bàn ăn rồi đánh chén ngon lành
- Cậu ăn đi tớ hơi mệt tớlên phòng trước nhé
- Ừ cậu mau nghỉ ngơi đi trông sắc mặt cậu không được tốt lắm đâu – Kyo vừa ăn bánh vừa hất tay ra ám hiệu chỉ Bo về phòng
Bo quay đi về phòng, đặt chiếc điện thoại trên bàn rồi ngồi co rúm trên ghế mắt cứ dáng vào điện thoại, suy nghĩ về Bi, tính cách vẫn như lúc nhỏ, luôn thân thiện hay giúp đỡ người khác, là người luôn để lại ấn tượng không thể nào quên trong tim nó, nó không nghĩ rằng Bi còn nhớ nó và luôn tìm kím nó, hy vọng rằng ngày mai khi nó nói ra bất ngờ ấy, rằng nó chính là cô bé khi xưa thì Bi sẽ không quá đổi ngạc nhiên, vừa suy nghĩ nó vừa cười mỉm
“ rè..rè..”
Điện thoại trên bàn run lên làm nó giật mình thoát ra những suy nghĩ lúc nãy và trở lại với thực tại, nó vội cầm điệ thoại lên xem tin nhắn
- “ Ngủ chưa? ” – tin nhắn của Bi
- “ Chưa..còn cậu ” – tin nhắn của Bo
Những tin nhắn khởi đầu rồi đến tiếp theo cả hai đứa gọi luôn cho nhau, nói chuyện say sưa, thật ra là chỉ có mình Bi nói chứ nó chỉ trả lời một hai câu, vì bản tính rụt rè ít nói. Kyo ăn xong thì về phòng lăn quay ra ngủ như heo…
…….Sáng hôm sau………
Tiếng chuông reo vừa dứt, 1 phút sau giáo viên bước nhanh vào lớp nhưng tiếng ồn của học sinh trong lớp vẫn không giảm đi chút nào, Bi vẫn loay hoay bắt chuyện với Bo. Giáo viên đập mạnh cây thước lên bàn làm mọi tiêng ồn im bặt lại
- Cô vô rồi kìa – Bo nói nhỏ
- Ừ – Hoàng Anh cười tươi
Giáo viên đảo mắt xung quanh để chắc chắc không còn ai hé môi nói chuyện, cô bắt đầu đặt cây thước lại lên bàn
- Hôm nay cô sẽ giới thiệu một bạn học sinh mới chuyển vào lớp ta
Cả lớp im lặng lúc nãy bổng rạo rực lên xì xào, tò mò không biết là trai hay gái, phía bên các bạn nữ sinh thì mong rằng là một chàng trai dễ thương nhà giàu luôn vui vẻ dễ gần như hoàng tử Bi của bọn họ, còn phía bên nam sinh lại mong rằng là một cô gái xinh đẹp chân dài quyến rũ.
- Trà Mi vào đi em
Bi đang nằm dài trên bàn nhìn Bo thì chợt ngồi dậy nhìn dáng người cô nữ sinh đang bước vào lớp ấy. Cả bọn con trai trong lớp hò hét um sùm vì là nữ sinh, mjăc dù không phải chân dài hay xinh đẹp gì như bọn nó nghĩ nhưng dù sao nhìn cũng dễ thương, bọn con gái trong lớp thì ỉu xìu chẳng thèm quan tâm nữa. Trà Mi đứng đảo mắt một vòng quanh lớp rồi dừng mắt lại chỗ Bi đang ngồi
- Xin chào các bạn, tớ tên Doãnh Trà Mi, quê tớ ở An Giang, hôm nay tớ chuyển trường tới đây là để gặp mối tình đầu của tớ – Trà Mi dõng dạc giới thiệu về mình
- Wow!!! – Cả lớp ùa lên hú hét rồi vỗ tay cho sự bạo dạn của cô bạn học sinh mới
- Cô ấy bạo nhĩ hì – Bo nói nhỏ rồi mỉm cười quay sang nhìn Bi thì chợt khựng lại khi thấy Bi đang nhìn chầm chầm vào cô bạn họ csinh ấy
- Ừ ừ
Bi trả lời cho có còn mắt cứ nhìn vào cô bạn ấy, tay chống cằm vẻ rất vui, Bo chạnh lòng, nó gượng cười quay nhìn cô bạn kia
- Bây giờ cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho em..chỗ nào nhĩ – giáo viên đưa tay lên xoa cầm rồi đảo mắt nhìn quanh lớp phân vân kím chỗ trống
Trà Mi tự động bước xuống lớp làm mọi người ai cxung ngạc nhiên, cô ta tiến đến bàn của Hoàng Anh
- Cậu nhường chỗ này cho tớ được không? – trà Mi nở nụ cười nhìn Bo
- Hả?..- Bo ngơ ngác – à..ừ!
Bo lấy cặp đứng dậy nhường chỗ cho Trà Mi trong lòng thì mong Hoàng Anh sẽ giữ nó lại nhưng chẳng thấy động tĩnh của Hoàng Anh đâu cả, nó xách cặp sang cái bàn trống kế bên ngồi một mình, mặt ỉu xìu còn lòng thì nặng trĩu. Bo lén đưa mắt nhìn sang Bi thì thấy hắn đang nói chuyện với Trà Mi, nó im lặng cúi đầu quay sang hướng khác để không nhìn thấy cảnh tượng nhói lòng ấy nữa.
Các tiết học cứ thế trôi qua cho tới giờ ra về, Bo đứng dậy mang cặp tiến đến chổ Hoàng Anh, hắn quay đầu lên nhìn nó
- Tớ có chuyện muốn nói – Bo và Hoàng Anh đồng thanh
- À..chuyện gì thế? – Bo bối rối
Trà Mi nghiêng đầu nhìn biểu hiện của Bo và Hoàng Anh rồi bĩu môi
- Tớ ra cổng trước nhé
- Ừ! – Hoàng Anh gật đầu
Trà Mi mang cặp bỏ đi, Bi và Bo cùng nhau đi lên sân thượng trong sự im lặng, Bo luống cuống không biết phải mở lời như thế nào, trong lòng thì cứ cảm thấy nao nao. Tới sân thượng, Bo ngồi co rúm chỗ lan can đưa mắt nhìn xuống phía dười sân trường, Hoàng Anh cũng từ từ tiến đến đứng chống tay trên lan can và nhìn xuống theo
- Lúc nhỏ tớ đã gặp một cô bé, tuy chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng tớ nhận ra tớ đã thích cô ấy, tớ đã luôn tìm cô ấy cho đến bây giờ
- … - Bo im lặng quay sang nhìn vẻ mặt của Hoàng Anh
- Cậu nghĩ tớ giống trẻ con phải không? Chỉ là gặp có mấy lần, chỉ là tình yêu con nít mà phải tương tư đến giờ
Hoàng Anh phụt cười rồi đưa tay gãi đầu vẻ bối rối





Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 23: NƯỚC MẮT CỦA BO – CẢM GIÁC MỚI


Bo im lặng chẳng nói gì mà chỉ nhìn Hoàng Anh không chớp mắt
- Nếu người con gái mà tớ thích xuất hiện à không phải nói là tớ tìm được cô ấy thì tớ phải làm thế nào nhĩ?
Hoàng Anh quay đầu sang nhìn Bo làm nó hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nó, cảm giác vui vẻ hồi hợp tràn ngập khắp người nó, mỉm cười đáp trả
- Cậu phải nắm lấy và đừng để mất nữa – Bo vui vẻ đứng dậy phủi quần áo
- Cảm ơn cậu đã cho tớ lời khuyên nha, tớ biết chỉ cậu mới hiểu tớ mà, cô bạn dễ thương hì – Bi tiến đến xoa đầu nó
Câu nói ấy của hắn làm Bo khựng lại chắng hiểu vấn đề hắn đang nói là gì? Lời khuyên gì? Chẳng phải đang nhận ra nó sao?
- Hả? – Kyo tròn xoe mắt nhìn
- Cậu không hiểu à? Tớ bảo cảm ơn cậu vì cho tớ lời khuyên chân thành ấy, mối tình đầu của tớ đã xuất hiện rồi, bây giờ tớ phải đi nắm lấy cô ấy đây – vừa nói Bi vừa bước đi nhanh làm nó đơ người, chợt hắn quay đầu lại – à! Người tớ nói là Trà Mi đấy hì, tớ về trước nhé, gặp cậu sau
Bi vẫy tay chào Bo rồi chạy nhanh đi để lại nó đứng đấy nhìn bóng hắn khuất dần sau cánh cửa mà chẳng hiểu gì cả
- Cậu nói gì vậy?...người đó…là tớ mà – Bo nói giọng run
Nó đứng bất động ở đấy một phút rồi chợt quay lại đưa mắt nhìn xuống chổ cổng trường nhìn Bi đang đứng ôm chặt cô học sinh mới lúc nãy dưới sự vỗ tay hú hét náo nhiệt của những học sinh phía dưới rồi kéo nhẹ cô bạn ấy bỏ đi. Cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm đung đưa lọn tóc nhỏ của Bo cùng giọt nước mắt trên mi nó từ từ lăn dài trên má, nó đưa tay bóp chặt ngực rồi ngồi co rúm người lại, lòng đau nhói như ngàn mũi kim đâm mạnh vào tim nó
- Người đó..là tớ mà
Từng tiếc nấc nghẹn ngào cứ vang lên trong không gian yên lặng ấy
……………….
Ken chở Kyo đến chổ làm thêm, không biết nó dụ hắn thế nào mà hắn yên phận chở nó tới chỗ làm thêm không một tiếng càm ràm, cô nhân viên làm ca sáng trong tiệm đang định về thì gặp Kyo đang đứng đấy
- Ũa hôm nay chỉ mình em tới làm thôi à? Bo không tới hả?
- Dạ? Nãy giờ mà Bo chưa tới luôn hả chị?
- Ừ! Em gọi thử đi thôi chị về nhé
- Dạ chị
Nói xong Kyo vội lấy điện thoại ra gọi cho Bo sau khi vẫy tay chào cô nhân viên kia
- Gì vậy? – Ken ngồi phách dất trên xe nhìn nó
- Bạn tôi
- Bạn cô sao?
- Cậu ấy không đến nơi làm việc, gọi cũng không bắt máy, cậu gọi thử cho Hoàng Anh hỏi thử Bo có đi với cậu ấy không?
- Ò..
Ken gật đầu rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Anh, Kyo im lặng hồi hợp nhìn hắn vẻ lo lắng không biết Bo thế nào, nhỏ hiền lành như thế mà lỡ như có chuyện gì thì biết đối phó như thế nào
- Alo! Bi hả? Cậu có đang đi với Bo không?..òh..òh..không có gì đâu thôi nha..ừ – Ken tắt máy rồi cất lại vào túi quần
- Sao rồi? – Kyo lo lắng
- Bi nói không có đi chung với Bo, lúc nãy cậu ấy về trước nên..
Ken chợt dừng nói khi nhìn vẻ mặt của Kyo, hắn thở dài
- Lên xe đi
- Sao?
- Tôi bảo lên xe quay lại trường tìm bạn cô, chắc cô ấy chưa về đâu
- Ừ
Kyo leo lên xe, hắn chở nó quay lại trường rồi chia nhau đi tìm khắp nơi trong trường nhưng vẫn không thấy, chỉ còn mõi sân thượng, Kyo nhanh chóng quay đầu chạy về hướng sân thượng. Nó đẩy mạnh cánh cửa đưa mắt nhìn xung quanh rồi thở dài từ từ tiến đến chỗ cô nữ sinh đang ngồi co rúm ở đấy
- Bo! Sao vậy
Kyo nhẹ nhàng gọi tên cô nữ sinh ấy, cô ngẩng mặt lên nhìn Kyo với đôi mắt đỏ hoe đượm buồn khiến Kyo ngạc nhiên
- Cậu sao vậy? Sao lại khóc? Chuyện gì? – Kyo cuống cuồng lên ngồi thụp xuống nắm chặt hai vai Bo gặng hỏi
- Tớ đau
Cậu đau ở đâu? Sao? Bị gì?
- Tim tớ…đau lắm..phải làm sao đây..huhu..oa.oa
Bo chồm người lên ôm chặt Kyo khóc to khiến Kyo cũng buồn theo, nó đưa tay vỗ vỗ nhẹ lưng Bo
- Không sao rồi, có tớ đây, cậu cứ khóc cho thoải mái, đừng chịu đựng
Vừa nói Kyo vừa cắn chặt môi mình xót xa thay cô bạn mặt dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cùng lúc ấy Ken cũng chạy lên sân thượng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả hai, rồi đứng tựa lưng vào cửa im lặng quan sát nó. Khóc được một lúc thì Bo dừng khóc, nó dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, Kyo đỡ nó đứng dậy rồi quay đi mà chẳng ngó ngàng gì tới Ken đang đứng đấy
- Vô tâm thật - Ken nhún vai bĩu môi rồi cũng lẽo đẽo theo sau Kyo và Bo
Sau khi đưa Kyo và Bo tới chỗ làm thêm xong hắn lái xe đi, suốt đường đi hắn cứ suy nghĩ rất nhiều về nó, về cô bạn tên Bo kia sao lại khóc? Chắc cô bạn kia là ngừoi thân rất quan trọng với Kyo nên nó mới cuống cuồng lên như vậy. Mà thôi đâu phải chuyện của hắn thì quan tâm làm gì cho mệt. Ken về nhà đánh một giấc ngủ ngon lành đến chập tối khi chuẩn bị đi ăn tối thì hắn nhận được điện thoại của Bi thế là hắn chẳng nói chẳng rằng cứ thế phóng xe đi luôn, bỏ cả bữa tối đã được dọn sẵn
Một lúc sau Ken tới nơi, hắn bước vào clup náo nhiệt với tiếng nhạc ồn ào, hắn đảo mắt xung quanh rồi tiến đến chỗ cậu con trai đang vẫy tay với hắn ở bàn VIP
- Kêu tới đây nhậu à?
- Ừ – Bi nốc luôn chai sampanh
- Rãnh nhĩ? Chỉ tớ với cậu thôi à – Ken nhìn xung quanh
- Ừ! Có chuyện vui muốn chia sẽ với thằng bạn thôi
- Sao? – Ken rồi xuống tựa lưng vào sofa
- Tớ đã tìm được mối tình đầu rồi – Bi mỉm cười
- Wơ..sao? đẹp không? – Ken háo hức
- Cũng được, nhỏ mới chuyển vào lớp tớ đó – Bi bối rối gãi đầu
- Màsao biết nhỏ đó là mối tình đầu của cậu?
- Tớ cho người điều tra mà
- À..ra vậy..mà con nhỏ hay đi với Bí Ngô tên Liên Y gì phải không?
- Ừ sao a? – Bi ngạc nhiên khi thấy Ken lần đầu hỏi thăm về con gái
- Không có gì, lúc nãy đưa nhỏ về giùm thấy khóc dữ lắm mà chẳng biết lí do gì, còn cái con Bí Ngô cứ cuống cuồng lên i như lo cho người yêu vậy
Ken nhăn mặt, tay rót sampanh vào ly rồi đưa lên miệng chấp chấp vài ngụm
- Khóc? – Bi ngạc nhiên
- Ừ
- Sao lại khóc?
- Cậu hỏi tớ tớ biết hỏi ai?
- Òh!
- Ừ..thôi uống đi, rủ đám thằng Huy tới luôn cho vui
- Ừ..gọi đi
Ken lấy điện thoại gọi cho đám bạn tới quẩy, Bi xoay xoay ly rượi và suy nghĩ tới những lời Ken nói lúc nãy, sao Bo lại khóc nhĩ? Bi thắc mắc, và thắc mắc lớn nhất của hắn là sao khi nghe Ken nói Liên Y khóc lòng hắn lại tự nhiên lại nhói lên một cách lạ thường. Đám bạn lúc nãy Ken gọi kéo đến thế là cả đám nhập tiệc quẩy tưng bừng
Trời đã tối, tiệc bắt đầu tan, Bi bắt taxi về nhà trong tình trạng say bí tỉ, Kyo ngồi xem tivi một mình còn Bo thì lúc nãy ăn cơm xong đã nhốt mình trong phòng chẳng nói chẳng rằng nên Kyo cũng không muốn làm phiền, cứ để cho Bo không gian yên tĩnh
“ ai mắt kiếng ai giày độn không..”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn của nó reo lên làm nó giật thoát người, đúng lúc đang coi phim ma đoạn hấp dẫn, nó nhăn mặt nhìn số lạ đang gọi tới chẳng biết của ai nhưng thôi cũng nghe máy xem ai
- Alo!
- Ra công viên đi
Vừa nói dứt câu đó thì cuộc gọi đã kết thúc làm nó chẳng kịp nói gì thêm, Kyo bất động chẳng kịp phản ứng rồi nhanh chóng chuyển đổi sắc mặt tức giận khi nhận ra giọng nói ngang ngược xấc óc như ông nội người ta ấy chỉ có mỗi mình tên ác quỹ Ken ấy chứ chẳng nhầm vào đâu
- Thằng khùng
Kyo chữi thầm rồi tiếp tục xem phim ma, nhưng điện thoại cứ reo mãi làm nó bực mình, đã chẳng muốn nghe thì thôi đi cứ gọi hoài, đúng là đầu óc bã đậu chẳng hiểu ý con người gì cả. Kyo tức tối bắt máy
- GÌ NỮA – Kyo rống to vào điện thoại
- A..dạ..dạ..anh..cái anh…chị tới ghế đá chỗ tượng đài phun nước chỗ công viên đi ạ…hix
Giọng nói ấp úng của cô bé trong điện thoại vang lên rồi tắt ngang đi, chắc lúc nãy bị Kyo la một cái nên hoảng hồn đây mà. Kyo thở dài không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng ra xem thử.
- Bo tớ ra công viên xí nha, lát về liền
Kyo nhướng người lên nhà trên nói to rồi chạy nhanh ra công viên, nó ngó nghiêng rồi bước tới địa điểm lúc nãy mà cô bé kia nói thì thấy Ken đang nằm co rúm trên ghế đá bên cạnh là một cô bé khoảng 16 tuổi nhỏ hơn nó một tuổi, Kyo tiến đến gần
- Nãy em gọi chị à? – Kyo khom người nhìn cô bé ấy
- À..dạ dạ – cô bé sợ sệt lùi lại sau
- Ê đừng sợ, tại lúc nãy chị tưởng tên này gọi nên hơi to tiếng thôi chứ chị không giang nắng như em nghĩ đâu hè hè – kyo gượng cười xoa xoa đầu
- Dạ
Kyo quay sang nhìn Ken với ánh mắt hình viên đạn rồi nhăn mặt khó chịu, đưa tay lên bịt chặt mũi khi ngửi thấy mùi rượi bốc ra từ người hắn.
- Chị
- Hả? Sao? Nãy giờ em chưa đi à? - Kyo ngạc nhiên hỏi khi vẫn còn thấy cô bé lúc nãy chưa đi
- Dạ chưa! Chị là bạn gái của anh ấy hả?
- Không đâu em – Kyo xua tay lắc đầu – em nghĩ sao chị như thế này mà quen cái tên điên đó chứ, sĩ nhục xớ
- Dạ?
- Mà sao em chưa về đi? Giờ cũng tối lắm rồi còn gì
- Dạ..lúc nãy anh này thiếu tiền taxi nên mượn em trả giùm kêu gọi người ra đưa tiền lại cho em nên..
- Hả? – Kyo há hốc mồm rồi quay sang nhìn Ken – Cái tên này..axx..chết đi. Tôi là đầy tớ của cậu chắc
Kyo nhăn mặt rồi tát mạnh vào mặt Ken làm cô bé kia hoảng người, vừa mới nói không phải giang hồ mà cứ hành động bạo lực






Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
09/08/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Ninh Thuận
:
Ri Zin
Ri Zin

Ri Zin
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 09/08/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Ninh Thuận
CHƯƠNG 24: NHÓI LÒNG


Sau khi trả tiền cho cô bé kia xong nó thở dài quay sang nhìn hắn
- Dậy đi
Kyo vỗ nhẹ lên má hắn nhưng hắn vẫn không chút động tĩnh, nó tiếp tục làm lại hành động lúc nãy rồi nhắm mắt vẻ bực bội đưa tay bóp chặt mũi hắn và dùng tay còn lại bụm luôn miệng hắn không chừa chỗ thở, vì ngộp nên hắn vung tay hất mạnh nó ra rồi ngồi bật dậy vừa thở dốc vừa ho sặc sụa
- Gì vậy! Tính giết người hả Bí Ngô – Ken thở dốc, gằng giọng trừng mắt nhìn Kyo
- Chưa chết mà lo gì! Tại tôi kêu cậu có dậy đau nên phải dùng tới biện pháp này thôi – Kyo khoanh tay hất mặt kiểu đáng ghét
- Cô..- Ken nghẹn lời chỉ biết chỉ tay vào nó tức tối – mà thôi! Tôi không muốn nói nhiều mệt quá – Ken bỏ tay xuống nhắm mắt khoanh tay tựa người vào ghế đá do vẫn còn say do rượi
- Bộ không định về à?
- Ngồi xuống đi – Ken lạnh lùng nói
- Sao tôi phải ngồi chứ
- Tối bảo ngồi thì ngồi đi, cấm cô nói nhiều đồ ôsin
- Axx..
Kyo hậm hực ngồi xuống bên cạnh Ken, hắn vẫn tư thế khoanh tay mắt nhắm nghiềng từ từ tựa đầu vào vai nó làm nó bất ngờ đỏ mặt đứng dậy khiến hắn theo đà té đập đầu xuống ghế đến tỉnh cả ngủ
- Đau..axx..nhỏ này làm gì vậy hả – Ken quát lớn tay thì xoa xoa đầu
- Tôi hỏi cậu mới phải đấy! Làm gì vậy hả – Kyo lúng túng
- Làm gối tựa cho tôi – ken nói tỉnh bơ
- Sao…sao..sao tôi phải làm vậy chứ – Kyo lấp bấp làm vẻ tự cao
- ÔSIN – Ken nhấn mạnh từng chữ
Chỉ một câu nói đó của Ken khiến nó im bặt lại mặt sụ xuống, nó tiến đến ngồi xuống chỗ ghế tiếp tục làm gối tựa đầu cho hắn, nhưng sao tim nó lại đập nhanh còn cả người nó lại nóng như lửa đốt nhỉ, nó thắc mắc và nghĩ chắc là do trời hôm nay nóng nên nhiệt độ cơ thể cũng như tình trạng bất thường của tim tăng nhanh
“ Ring..ring..”
Điện thoại của Bo reo lên, nó lấy lên xem thử ai gọi thì thấy “ Bi calling”. Bo thở dài rồi nghe máy nhưng chẳng nói tiếng nào mà chỉ để điện thoại lên sát tai nghe
- Bo à?
- …
- Tìm được mối tình đầu rồi tớ rất vui…
Nghe Bi nói tới đó, lòng nó bắt đầu nhói lên, nó đưa điện thoại ra xa để không phải nghe Bi nói nữa nhưng lại không muốn tắt máy, thật sự trong lòng nó chẳng vui vẻ gì khi nghe người con trai mình thích tâm sự về người con gái khác, đâu phải người con gái nào cũng chịu nhẫn nhịn như vậy, nó đâu phải thuộc tuýp người con gái bao dung vị tha, nó cũng biết đau mà, đôi mắt buồn sâu thẳm của nó cứ dán vào cái điện thoại đang để bên cạnh ấy mà chẳng nói tiếng nào
- Tớ rất vui nhưng sao khi nghe cậu khóc lòng tớ lại thấy nhói lên, cậu biết vì sao không? Tớ cũng chả biết nữa, sao bây giờ tớ lại buồn nhĩ..alo..cậu nghe không? Alo..haizz
Bi tắt máy rồi ném thẳng lên bàn, tay đặt lên trán mắt thì nhắm ghiềng lại
“ Cốc..cốc”
- Cậu chủ có cần dùng bữa không ạ – Tiếng quản gia ngoài cửa vang lên
- Không đau! cháu muốn ngủ đừng làm phiền
- Vâng thưa cậu chủ
..….Tại công viên………
Kyo đưa tay lên vỗ mạnh vào má rồi lắc đầu xua tan cái ý nghĩa điên khùng trong đầu nó
- Sao lại muốn bên cạnh tên ác ma này chứ? Điên thật rồi – Kyo lầm bầm rồi quay sang nhìn Ken đang tựa đầu trên vai nó ngủ ngon lành – Tránh ra tên ác ma
Vừa nói nó vừa đẩy mạnh Ken ra khiến hắn một lần nữa lại bị đập đầu vào ghế đá và ôm đầu rên ư ử
- Axx..con nhỏ này sao cứ – Ken ghiếng răng
- Xin lỗi tôi không cô ý – Kyo gượng cười đưa tay lên xoa xoa trước mặt – nhưng cậu tỉnh rồi thì về nhà đi
- Về nhà cô à? – Ken mắt lờ đờ mệt mỏi
- Khùng
Kyo tiến đến lụt túi quần Ken lấy điện thoại hắn mà hắn chẳng phản ứng gì
- Tài xế riêng của cậu tên gì?
- Kim
Kyo bấm xem danh bạ rồi nhanh chóng gọi thông báo địa điểm cho chú tài xế riêng của hắn tới đón hắn rồi ném trả điện thoại lại cho hắn và bỏ đi
- Đi đâu vậy? – Ken
- Đi về chứ đâu, cậu ngồi im đó chờ tài xế riêng tới chở về đi đừng có lày nữa
Nói xong Kyo chạy nhanh đi còn Ken thì ngồi trên ghế đá nhìn theo dáng vẻ của nó rồi mỉm cười. Một lúc sau chiếc siêu xe màu đen của nhà hắn do tài xế Kim lái tới dừng ngay chỗ hắn ngồi, bác tài vội xuống xe mời hắn
- Cậu chủ lên xe ạ
- Ông tới trễ quá đấy
- Dạ..do đường kẹt xe nên..
- Đi thôi
- Dạ
Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi, Ken gác tay lên cửa xe nhìn ra bên ngoài, thật ra hắn đâu có say gì, chỉ là giả vờ đễ xem biểu hiện của thú vui là Bí Ngô sẽ ra sao về những hành đồng lúc nãy của hắn mà thôi, dù sao cũng vui nên không uổng công hắn mò tới đó, Ken vừa suy nghĩ vừa cười
Kyo vừa rảo bước đi vừa suy nghĩ về những việc lúc nãy, cảm giác hồi hợp, cả người nóng như lửa đốt, tim đập mạnh lúc nãy có phải là do thời tiết không hay là còn điều gì khác, sao cảm giác lạ đó lại xuất hiện lúc nó bên cạnh tên ác ma đó, hay bị hắn áp bức tinh thần đến kiệt sức suy nghĩ lung tung, chắc nó bệnh rồi. Kyo thở dài đưa tay lên sờ trán miệng lẩm bẩm
- Chắc bệnh rồi
Kyo chạy nhanh về nhà, khép cửa cẩn thận rồi tiến đến phòng của Bo, vẫn thói quen xin ngủ chung ấy mà. Nó đẩy cửa bước vào thì thấy Bo vẫn ngồi đấy , nó tiến đến tự tiện leo lên giường đấp chăn lại
- Có gì cần tâm sự không, tớ nghe nè
Kyo thẳng thắng nói khiến Bo quay sang nhìn nó, cô mỉm cười nằm xuống theo kéo phần chăn còn lại để đấp và tiếp tục kể câu chuyện buồn và lí do vì sao cô khóc cho Kyo nghe. Nghe vừa hết câu chuyện thì Kyo cũng ngủ mất tiu, Bo cũng mỉm cười rồi nhắm mắt mong đêm mau chóng qua….

Bổi sáng hôm nay trời thật trong lành mát mẻ nên tâm trạng Bo cũng tốt lên được đôi chút không còn ủ rủ vì chuyện hôm qua nữa, hôm nay là chủ nhật nên Bo và Kyo được nghĩ học cũng như nghĩ làm thêm, Bo đi dạo quanh công viên gần nhà hít thở không khí trong lành vào buổi sáng sớm để tâm trạng thoải mái hơn, đầu óc thông suốt để quyết định về diều mà nó đã suy nghĩ hôm qua. Ken và Kyo thì tiếp tục làm con sâu lười, Hoàng Anh sau khi ngủ dậy thì cả người uể oải do rượi gây ra, hôm qua hắn uống hơi nhiều, nốc lần mấy chai sampanh không quỵ mới lạ, hắn xoa đầu ngáp ngắn một cái rồi nheo mắt nhìn ra cửa sổ nơi những tia nắng sáng len lõi vào, chợt những chuyện tối hôm qua cứ lần lượt chạy chương trình trong đầu hắn
- Axx..hôm qua mình đã làm gì vậy nè! Không biết có nói gì quá lố với Liên Y không nữa – Bi ỉu xìu lo lắng
Bi với tay lấy cái điện thoại trên bàn gọi liền cho Bo để hỏi chuyện hôm qua sẵn tiện có gì quá đáng thì cho hắn xin lỗi luôn nhưng gọi hoài vẫn chẳng thấy nó trả lời càng làm hắn chắc chắn hơn một điều là đã làm Bo giận
- Axx..Liên Y giận thật rồ? Mình đúng thiệt là..
Vừa nói hắn vừa lấy tay vỗ mạnh vào má rồi ỉu xìu đứng dậy đi rửa mặt, Bo đi dạo ngoài công viên từ sớm để cả điện thoại ở nhà cũng chẳ biết Bi gọi nó. Bo ngừng lại nghĩ chân chỗ ghế đá trong công viên, hít thở bầu không khí sáng sớm rồi chợt sực tĩnh nhìn đồng hồ và chạy nhanh về nhà chuẩn bị bữa ăn sáng mà cũng chẳng màn đến việc kiểm tra điện thoại trên bàn.
- Cậu chủ đi đâu vậy ạ? – Quản gia
- Cháu đi dạo xíu ạ
- Nhưng cậu chưa dùng bữa sáng gì..
Chẳng kịp nghe quản gia nói hết cây Bi đã leo lên chiếc AB rồi phóng nhanh đi
Cùng lúc đó tại nhà Bo
- Kyo! Dậy ăn sáng đi – Bo vỗ nhẹ lên vai Kyo
- Ưm..xíu nữa thôi – Kyo nheo mắt trở mình
- Đã 9 giờ rồi còn gì nữa
- Gì?..- Kyo mở to mắt ngồi bật dậy
Bo quay lưng đi xuống nhà còn Kyo thì vẫn còn ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài, nó đứng dậy rời khỏi giường vươn vai mấy cái khởi động rồi bước đi rửa mặt sau đó mò tới bếp. Kyo nhìn lên đồng hồ trên tường nhà trên rồi châu mày
- Mới có 7 giờ kém à mà – kyo xị mặt quay sang nhìn Bo
- Hì..ăn sáng đi cô nương – Bo cười
- Thánh troll haizz
Kyo lắc đầu rồi tiến đến ngồi vào bàn ăn, định cầm đũa lên gấp thức ăn thì chuông cửa reo lên làm nó khựng lại nhăn mặt ngước đầu ra cửa xem thử tên nào phá bữa ăn của nó, trời đánh tránh bữa ăn mà lại..
- Để tớ ra xem thử
Bo đứng dậy đi ra cửa xem thử ai còn Kyo thì tiếp tục vào thẳng vấn đề ăn uống mà chẳng còn quan tâm đến cái người bấm chuông cửa kia là ai nữa. Bo vừa ra mở cửa thì đã thấy Bi đứng đấy vẫy tay và nở một nụ cười ngượng ngạo
- Cậu tới đây chi vậy? Bữa nay đâu có học? – bo ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn hắn
- À…tớ..- Bi lấp bấp
- …- Bo im lặng xem phản ứng của Bi
- Cho tớ xin lỗi về chuyện hôm qua, tại hôm qua tớ có uống ít rượi nên không được tỉnh táo lắm, lỡ có nói gì không đúng hay lỡ lời thì cho tớ xin lỗi nhé – Bi can đảm nói một lèo





Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất