Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Tuyệt Thế Thái Tử Phi



[XUYÊN KHÔNG] TUYỆT THẾ THÁI TỬ PHI 2nm3s00


Thể loại: Tiểu thuyết, xuyên không, nữ cường

Tình trạng: Đang tiến hành

Lời giới thiệu: Nàng đệ nhất sát thủ Huyết Tịch_ của thế kỉ 21, với đôi ngươi đỏ như máu, thân thủ siêu phàm, tàn khốc, phúc hắc, lạnh lùng. Bị bạn thân sát hại, nàng vô tình xuyên đến một thời đại không có trong lịch sử, nhập vào một thân xác là nhị tiểu thư nhà họ Cao, đích nữ của Cao tướng quân, một con người nhu nhược, bị người nhà khinh rẻ, cả phụ thân cũng bỏ mặc không ngó ngàng đến nàng… Chỉ trong một đêm, một sự thay đổi lớn, nàng từ nữ tử nhu nhược thành nữ tử ngoan độc, khiến ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc và khiếp sợ…





Được sửa bởi Cao Hân Hân ngày Sat Aug 13, 2016 9:04 am; sửa lần 14.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Chap 1: Quả là hảo bằng hữu





“Một bữa tiệc nhàn chán, thật là… Nhanh tàn đi là vừa !” Huyết Tịch ngồi trong một góc tối, nhàn nhã quan sát tình hình buổi tiệc, miệng nhẹ nhàng ngáp một tiếng, đặt ly rượu vang xuống, mắt liếc ra cửa đang được canh chừng nghiêm ngặt : Thật chu đáo, canh phòng nghiêm ngặt như vậy a, chỉ là ta đã vào từ lâu rồi.

Song cô di dời ánh mắt đến người đàn ông hoa lệ đang đứng nói chuyện trước đám đông kia, đáy mắt như ẩn như hiện lên ý tứ châm chọc. Người đàn ông hoa lệ đó chính là ‘con mồi’ của cô, anh ta tên Lâm Vân Sâm người thừa kế tập đoàn M_một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, buổi tiệc hôm nay chính là chúc mừng anh ta chính thức trở thành chủ nhân của tập đoàn đó. Khách hàng đã có chủ ý muốn Huyết Tịch ngày hôm nay giết chết Lâm Vân Sâm. Anh ta đang nói chuyện với các khách mời thì một cô nữ hầu chạy đến thì thầm to nhỏ bên tai, mặt anh ta đại biến gấp rút quay về phòng.

Cùng lúc này, một thân ảnh màu đen đã chờ ngay trong phòng anh, đợi anh đến. ‘Két’ Nam nhân hoa lệ đẩy cửa bước vào, ánh mắt Huyết Tịch để lộ ra một tia trào phúng. Lâm Vân Sâm phát hiện điều gì không ổn liền nhanh tay bật đèn lên. ‘Vút’ Đèn sáng, một cơn gió nhẹ bay đến người anh.

“Cô…” Đang bàng hoàng về sự xuất hiện của hắc y nhân trước mặt, Lâm Vân Sâm cảm thấy có gì lành lạnh trước cổ, liếc mắt xuống chính là một con dao đang kề sát cổ mình.

“Cô là ai, đến đây có mục đích gì ?” Con ngươi Huyết Tịch khẽ động, dần chuyển từ màu đen sang đỏ tươi. “Huyết Tịch ?!! Cô…cô đến đây làm gì ?” “Đến làm gì ? Đương nhiên là đến lấy mạng anh rồi.”

“Huyết…Tịch cô…cô hãy nể tình chúng ta từng có giao dịch tha cho tôi một mạng được không ?” Lâm Vân Sâm bắt đầu nài nỉ Huyết Tịch, anh biết, anh từng thuê cô giết người cho anh, anh rõ cách thức giết người của cô, nếu ai bị chỉ định thành ‘con mồi’ của cô thì nhất định sẽ không bao giờ toàn mạng để sống qua ngày mai.
Huyết Tịch im lặng, con dao càng sát vào cổ Lâm Vân Sâm, một chất loãng màu đỏ từ cổ anh chảy ra. Lâm Vân Sâm cả kinh, nói lắp bắp “Bao nhiêu ? Hắn trả cô bao nhiêu ? Chỉ cần cô thả tôi, tôi nhất định cho cô gấp đôi !”

Nghe vậy, Huyết Tịch cười nhạt “Tiền, đối với tôi không quan trọng. Nếu tôi dễ trao đổi như vậy thì tôi không xứng với cái tên Huyết Tịch này rồi.” Song, Huyết Tịch ngẩng đầu nhìn vào đám người mặc đồ đen đang hướng về phía phòng.

‘Đoàng’ Một trong đám người đó nổ súng đến người Huyết Tịch, cô xoay người kéo theo Lâm Vân Sâm tiến sâu vào phòng “Đây là đám vệ sĩ mà anh thuê sao ? Thật không chuyên nghiệp.” Nói rồi, Huyết Tịch khẽ lật bàn tay, những cây kim nhỏ bay ra giết đi năm mạng người

“Hừm muốn đấu với ta, đợi ngàn năm nữa đi !” Huyết Tịch chuyển mình, nhảy ra cửa sổ, bay từ tầng 4 xuống, còn về phần Lâm Vân Sâm sau khi Huyết Tịch đi, mọi người thấy anh đứng yên bất động, một người tiến lên, nhẹ lay người anh, ‘bịch’ cơ thể anh liền ngã xuống, lúc này mới có người la lên “Thiếu gia chết rồi !! Mau bắt tên kia lại !!!”.

Huyết Tịch chân vừa mới chạm đất, bỗng nhiên xung quanh bốn phía những bóng đèn được bật lên chíu lên người cô “Huyết Tịch, hôm nay chính là ngày chết của cô !” “Vậy sao, vậy phải để xem các người có bản lĩnh đó hay không !” Huyết Tịch mở miệng ý tứ tràn ngập sự khinh thường “Mau, các người còn không mau nổ súng !!” Một tên cầm đầu hét lên, những tên thủ hạ bốn góc tay nâng súng lên chuẩn bị bắn vào người Huyết Tịch : Hừm…Huyết Tịch ngươi cũng có ngày hôm nay, những bóng đèn này chính là khiến ngươi chói mắt không thể làm gì, ngươi nên đứng yên lĩnh đạn đi là vừa.

Nhưng mọi chuyện đều không như bọn người đó tính trước. Huyết Tịch mắt lóe lên tia sáng, lấy từ trong người những cây phi tiêu ném về phía bóng đèn ‘choang’. Tiếp, cô thi triển thân pháp kì lạ bay về phía đám thủ vệ ‘bịch bịch bịch’ hai mươi người liền ngã xuống sống chết không rõ. Huyết Tịch đưa tầm nhìn về phía tên cầm đầu, hắn ta liền run rẩy đến tè ra quần, lui lại từng bước, mấp máy nói “Tha…tha cho tôi, xin…tha cho tôi” Nhát gan, ta chính là ghét nhất loại người đó. Huyết Tịch lại xoay người bay đi, để hắn đứng lại đó nhưng đầu không còn.

“Tiểu Tịch” Huyết Tịch vừa bay ra khỏi căn biệt thự, thì thấy một bóng người đứng đó đợi cô. “Nhược Nhược” Người đó chính là bạn thân nhất của cô Tô Tiểu Nhược, biệt danh là Nhược Hoa.

“Làm xong nhiệm vụ rồi sao ?” “Ừ” Lúc này con ngươi Huyết Tịch đã trở lại màu đen, trong đáy mắt có ẩn một tia dịu dàng. “Vậy chúng ta về căn cứ thôi.”

“Được” Huyết Tịch tiến lại gần bên Nhược Hoa, liền phát hiện được trong đáy mắt của Nhược Hoa có ẩn nhẫn một tia sát khí. Phát hiện điều gì đó không đúng, cô nhanh chóng lùi về phía sau nhưng không kịp. ‘Đoàng’ Cô ngỡ ngàng cúi đầu nhìn xuống dưới.

Nhược Hoa trên tay cầm một khẩu súng bắn vào ngực Huyết Tịch. Đây chính là bạn thân của cô, từ nhỏ đã cùng cô kề vai sát cánh, trải qua bao nhiêu trận sinh tử có nhau, trên đời này cô không tin bất kỳ ai nhưng ngoại trừ Tô Tiểu Nhược này, cô tin tưởng tuyệt đối, thật không ngờ…

Huyết Tịch ánh mắt ‘không thể nào tin được’ nhìn vào Nhược Hoa trước mặt, thân thể nặng nề ngã xuống đất “Tại sao…” “Tại sao ? Cô hỏi tôi tại sao ? Sao cô không tự hỏi mình đi !! Vì cớ gì cô lại như vậy ? Lúc nhỏ khi tôi nhìn thấy cô lưu lạc đầu đường tôi thương tình nài nỉ Lăng ca ca cho cô gia nhập với chúng tôi, cô được như ngày hôm nay là nhờ vào tôi, nhưng…nhưng cô đã làm gì ? Cô lớn lên xinh đẹp hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, từ khi có cô không ai còn nhớ đến cái tên Nhược Hoa này, ai cũng tìm đến cô. Vậy thì thôi đi, tôi có thể chấp nhận nhưng đến cả Lăng ca ca cô cũng cướp đi ! Cô…”

Nhược Hoa đứng trước mặt Huyết Tịch, đáy mắt tràn ngập sự thù hận nhìn cô “Lăng Cung Hàn ?” “Phải, Lăng ca ca, từ ngày có cô, Lăng ca ca chưa từng nhìn đến tôi, lúc nào cũng chỉ là cô, tôi hỏi anh ta, anh ta nói anh ta thích cô muốn cô làm vợ mình… Hahaha !! Đúng là nực cười… Cô là cái thá gì ? Sao cô lại chiếm được trái tim anh ấy chứ ? Tôi hiện tại, tôi mới là người đang mang cốt nhục của anh ấy, mang trong mình con của anh ấy, vậy mà anh ta muốn tôi phá nó… Chỉ vì cô, vì cô !!!!”

Nhược Hoa như phát điên hét vào mặt Huyết Tịch “Chỉ cần cô chết thì Lăng ca ca sẽ là của tôi !! Hahaha !! Giờ cô hãy ở đây chờ người đến nhặt xác đi !” Nói rồi, Nhược Hoa xoay người định bay đi thì lúc này con ngươi Huyết  Tịch đã chuyển sang màu đỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười quỷ dị “Thật vậy sao ?” Huyết Tịch vừa nói xong, bóng người đang bay trước mặt bỗng nhiên… ‘Bùm’ đã không nhìn thấy được nữa…





Được sửa bởi Cao Hân Hân ngày Tue Aug 02, 2016 3:24 pm; sửa lần 8.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Chap 2: Tiểu thư ngốc của phủ Tướng Quân




‘Ào ào’ Trong mông lung Huyết Tịch nghe thấy tiếng mưa rơi, thân thể lạnh lẽo. Cô nặng nề nâng mí mắt lên, cô nhìn thấy mình đang nằm trên sàn xi măng. Kì lạ không phải là nằm trên cỏ sao ? Sao lại là sàn xi măng ?

Cô cố gắng gượng dậy, quan sát xung quanh, nhìn thấy cách đó không xa là một hòn núi giả, bên cạnh có cây cối. Lại nhìn xuống thân thể, trên mình đang mặc quần áo cổ đại với vài trang sức đơn giản, cô sờ sờ ngực mình : Không phải nơi này bị Nhược Hoa bắn sao ? Sao lại không có vết tích gì ?

Lại nhìn về tay mình, bỗng cảm thấy rát rát, cô kéo tay áo lên. Đây là chuyện gì ? Trên đôi tay ngọc ngà của cô chi chít những vết thương cũ chất chồng lên nhau, còn có những vết thương mới đang rỉ máu, khẳng định chính là do roi mà ra.

Sắc mặt Huyết Tịch đột nhiên âm trầm, trong đầu hiện lên những ký ức xa lạ : Chính là của thân xác này, nàng tên Cao Hân Hân là Nhị tiểu thư Tướng Quân phủ của Thiên Sương đế quốc. Thân thể nhu nhược, yếu ớt, đầu óc đơn giản.

Mẹ nàng lúc sinh nàng ra liền mất đi, cha nàng Cao Thất Viễn, ông là người rất mực yêu thương mẫu thân nàng. Sau khi mẫu thân nàng ra đi, ông vì nghe lời một tên đạo sĩ cho rằng nàng chính là khắc tinh, khắc chết mẫu thân mình nên lúc nào cũng lạnh nhạt với nàng.

Từ nhỏ đến lớn nàng đều là một tay Niên nhũ mẫu cưu mang, nuôi nàng trưởng thành nhưng 2 năm trước gặp tai nạn phải từ biệt nhân gian. Trong phủ ngoài đại ca ruột Cao Vấn Lạc, hầu như ai cũng xem thường nàng, chính vì thế, mặc dù nàng là trưởng nữ nhưng địa vị lại không bằng một nha hoàn. Ngày ngày nàng đều phải lau dọn, làm những công việc nặng nhọc của những kẻ nô bộc.

Hôm nay trong lúc dọn dẹp phòng của Nhị di nương Tô Gia Cầm, nàng lỡ tay làm rơi chiếc bình quý của bà ta, bà ta tức giận đem nàng đánh 20 roi, bắt nàng quỳ ngoài cửa cho đến khi bà ta có lệnh dừng mới thôi, kết quả bà ta lại đi ra ngoài quên đi nàng đang chịu phạt. Nhưng thân thể này suy nhược như vậy có thể chịu nổi sao ? Đáp án là không, vì thế nên Huyết Tịch mới được hồi sinh nhập vào cơ thể này.

Chậm rãi đứng lên từ mặt đất lạnh băng này, Huyết Tịch giờ là Cao Hân Hân liếc về hướng phòng mình, cô chậm rãi đi đến : Cao Hân Hân, cái tên không tồi, cô yên tâm, nếu tôi đã chiếm lấy thân thể này của cô thì nhất định tôi sẽ hảo hảo trân trọng nó, tôi cũng sẽ giúp cô trả thù, đem từng người đã khinh thường cô, khiến họ sống không bằng chết…

Vô tên Các

Đây chỉ là một tiểu viện, xung quanh hết sức lụi bại, trong viện cỏ mọc thành bụi. Cô bước đến đẩy cửa phòng, đây là căn phòng hết sức bình thường nhưng rất gọn gàng sạch sẽ. Cô vừa vào đã nhìn thấy một cô gái khoảng 18, 19 tuổi đang ngồi trên ghế ôm đầu khóc, vừa thấy Cao Hân Hân tiến vào cửa, nàng vui mừng nhảy cẩng lên, chạy đến ôm Cao Hân Hân khóc nói.

“Tiểu thư người về rồi !! Tiểu Mộc thật lo lắng cho người.” Cô gái tự xưng Tiểu Mộc này chính là nha hoàn thân cận của Cao Hân Hân, lúc nhỏ trong một lần ra ngoài cùng đại ca, nàng thấy cô gái này ở khu chợ đen nên đã rủ lòng thương mua về. Từ đó, Tiểu Mộc luôn đi theo nàng, chưa bao giờ bỏ rơi nàng, thay nàng chịu roi đòn, trong lòng Hân Hân dâng lên một cỗ ấm ấp nhưng nhanh chóng bị chìm xuống.

Nhìn thấy nàng ta khóc như mưa tuôn, Cao Hân Hân cảm thấy đau đầu liền đẩy nàng ra, mày khẽ cau nói “Đừng khóc nữa, không phải ta về rồi sao ? Thật đau đầu.” Nghe vậy, Tiểu Mộc liền im bặt, đứng ngây ngốc một chỗ : Sao mình lại cảm thấy tiểu thư có gì đó lạ lạ nhỉ ?

“Ngây ngốc gì đó ? Mau đi chuẩn bị nước cho ta.” “A ? Vâng tiểu thư.” Tiểu Mộc giật mình, phát hiện mình có chỗ không đúng liền lúng túng nhận lệnh lui ra : Tiểu thư hôm nay, quả nhiên kì lạ, giống như biến thành người khác vậy…Khiến người ta cảm thấy nàng đã không còn nhu nhược như trước kia. Nghĩ đến đây Tiểu Mộc liền vui mừng, nếu thật sự như vậy, có lẽ tiểu thư sẽ không bị ức hiếp nữa.

Sau khi Tiểu Mộc lui ra, Cao Hân Hân bắt đầu chậm rãi tiến đến bàn trang điểm. Nhìn qua dung nhan của mình hiện tại. Trong gương đồng hiện lên một gương mặt của một tiểu cô nương 15, 16 tuổi. Một cô nương xinh đẹp, thanh tú với đôi mi phượng, đôi mắt đen láy to tròn, mũi ngọc, môi anh đào, tóc dài đen nhánh có chút lộn xộn. Một tiểu mỹ nhân nha, Cao Hân Hân âm thầm nghĩ như vậy. Cô gái này sắc đẹp tự nhiên, thanh lịch so với dung nhan của Huyết Tịch chỉ có hơn chứ không kém… Không tồi nha, không nghĩ đến cô ngốc này lại đẹp như vậy, bất quá, thân thể gầy gò, sắc mặt xanh xao khiến dung nhan tuyệt sắc này không thể phát huy hết mức của nó… Aizz~~

Cao Hân Hân ngồi trước bàn gương âm thầm thở dài thì lúc này Tiểu Mộc mang nước vào, ngỏ ý muốn giúp cô tắm rửa nhưng cô cự tuyệt, dù sao cô cũng thói quen tự phục vụ, hơn nữa cô cũng không thích bất cứ ai chạm vào thân thể mình.

Sau khi tắm xong, Tiểu Mộc lại mang thức ăn cho cô, cô không ngừng nhíu mày bất mãn : Đây là thức ăn của tiểu thư nhà giàu có sao ? Thức ăn thế này cho chó cũng không thèm… Con cá bị gắp một nửa, hai cái trứng gà luộc, thịt cũng đã qua ‘xử lí’ (ý tỷ ấy là đã bị gặm qua ý) một chén cơm cháy đầy tròn. Các người muốn ta ăn mấy thứ này ? Muốn chết ? Bất quá, ta cũng không cho các người toại nguyện…

“Tiểu Mộc, mang mấy thứ này vứt hết đi.” Nói xong, Cao Hân Hân đứng dậy, mở cửa định đi, Tiểu Mộc mơ hồ không biết tiểu như của mình định làm gì, liền ngập ngừng hỏi “Tiểu thư, vứt hết thì người ăn cái gì ? Mà người định đi đâu vậy ?”

“Ăn trộm” dứt lời Cao Hân Hân liền thi triển khinh công bay đi, để lại Tiểu Mộc trong phòng há to miệng ngơ ngác: Tiểu thư từ khi nào lại có võ công ??

Khoảng một khắc (15 phút) sau, Cao Hân Hân quay về tay cầm theo một lồng thức ăn, bên trong toàn cao lương mỹ vị, mùi thơm theo gió không ngừng bay vào mũi làm bụng Tiểu Mộc sôi lên ùng ục.

Nhìn thấy Tiểu Mộc còn lề mề chưa chịu dọn đống kia, không nhịn được quát “Bảo ngươi dọn đống rác rưởi kia, ngươi lề mề đứng đây làm gì ? Mau đem đổ hết đi !” Lúc này Tiểu Mộc mới hoàn hồn tay chân luốn cuốn đem đống đồ ăn kia vứt đi. “Tiểu thư…người từ đâu có…có những thứ này ?” Tiểu Mộc nhìn vào một bàn thức ăn trước mặt, bụng không ngừng kêu: Cái này mình có thể ăn sao, từ nhỏ đến lớn những thức ăn như thế này mình chỉ được nhìn qua chứ chưa bao giờ nếm thử…

“Ngươi mau ăn đi, quan tâm đến quá trình làm gì.” Cao Hân Hân vừa ăn vừa lạnh nhạt mở miệng “Nhưng…tiểu thư…” “Ngươi không muốn ăn thì đem đi đổ hết đi. Ta ăn xong rồi.” Thật là, đứa nha hoàn này làm gì nhiều chuyện vậy không biết, cứ nhưng với nhị. “Tiểu thư người ăn ít vậy ? Hiếm khi chúng ta có những thức ăn này mà.” Thấy Cao Hân Hân chỉ ăn qua loa, Tiểu Mộc liền lo lắng hỏi, ăn ít như vậy lỡ như tối ngủ lại đói thì làm sao.

“Lắm lời.” Mệt mỏi, Cao Hân Hân ngáp nhẹ một tiếng rồi xoay người tiến về phía giường nằm ngủ. Tiểu Mộc thấy thế liền im bặt, lủi thủi ngồi ăn, rồi dọn dẹp, quay về phòng của nha hoàn.

Nửa đêm canh ba (từ 23 giờ đến 1 giờ) Cao Hân Hân từ trên giường bật dậy. Vận lại nội lực, lúc nãy khi dùng khinh công đi tìm thức ăn Cao Hân Hân đã không ngừng thở dài, khinh công này so với lúc trước đúng là còn kém lắm. Cô lúc trước là Huyết Tịch vì làm sát thủ ngoại trừ những võ công hiện đại, cô còn học võ công cổ đại nên chuyện cô có khinh công hay nội lực đều không phải điều bất ngờ gì.

Hiện đại võ công của cô đã ở tầng thứ chín và đang đột phá, nhưng ở cổ đại vì thân thể này quá yếu, chưa được rèn luyện nên qua cuộc thi triển lúc nãy cô biết mình chỉ mới là tầng thứ năm. Cô dám chắc qua cuộc rèn luyện của cô, sau 2 tháng cô sẽ có lại toàn bộ nội lực cũng như võ công trước kia. Hiện tại cô cần một nơi yên tĩnh không người để tập luyện, đương nhiên phủ Tướng quân không thể đáp ứng được điều này. Cô liền mang một bộ hắc y (là y phục màu đen đó) phi thân ra ngoài tìm nơi lý tưởng.

Rạng sáng khi mặt trời đang lấp ló ở phía Đông, Cao Hân Hân mới từ ‘căn cứ’ của mình quay về Tướng quân phủ. Đằng xa, cô nhìn thấy một cổ kiệu xa hoa, lại thấy những người trong Tướng quân phủ long trọng chạy ra nghênh đón : Hẳn là một người thân phận không thấp… Cao Hân Hân âm thầm nghĩ rồi hướng về phía phòng mình bay đi.

“Tiểu thư ! Tiểu thư !!” Cao Hân Hân đang ở trong phòng, thay y phục. Nghe tiếng Tiểu Mộc gọi, cô đi ra mở cửa. “Tiểu thư, cuối cùng người cũng ra mở cửa. Nhanh người thanh bộ y phục này vào chúng ta vào cung !!” Nhận lấy bộ y phục trên tay Tiểu Mộc, Cao Hân Hân hỏi “Vào cung ? Sao ta lại được vào cung ?” Theo như trí nhớ thì hình như Cao tướng quân chưa từng cho phép Cao Hân Hân bước nửa bước vào cung, hôm nay lại phá lệ, ắt hẳn phải có lý do.

“ Nghe nói hôm nay Hoàng thượng mở yến tiệc trong cung, Tống công công đến phủ truyền khẩu dụ của Hoàng thượng mời mọi người vào cung tham dự.” Tiểu Mộc mặt mày hớn hở trả lời vấn đề của Cao Hân Hân “Ồ, vậy lão già kia cho ta vào cung sao ?”

“Chuyện này… lão gia nói tiểu thư bị bệnh không đi được nhưng Tống công công lại bảo Hoàng thượng có lệnh ‘người trong phủ không ai đi cũng được nhưng phải có Nhị tiểu thư’. Chính vì như vậy nên, tiểu thư người mau thay y phục đi, mọi người đang ở cổng chính đợi người.”

Tiểu Mộc vừa thuật lại vừa thúc giục Cao Hân Hân thay y phục “Không phải ngươi vừa nói, ta chính là không thể không đi sao ? Nhìn tổng quát chính là phủ Tướng quân này phải nhờ có ta mới đi dự yến tiệc này. Mà…bộ đồ…à bộ y phục này ngươi từ đâu mà có ?” Cao Hân Hân nhếch miệng, nhìn xuống bộ y phục trên tay, màu sắc không được tươi sáng, hoa văn cũng đặc biệt ít, bất quá loại vải lại là thượng hạng, Cao Hân Hân một tiểu thư không quyền không thế này làm sao có được. “Y phục này là của Tam tiểu thư Cao Mộng Hà.” Tiểu Mộc thành thật trả lời.

Cao Mộng Hà ? Được lắm, sợ ta mang những y phục rẻ mạc kia khiến cho mọi người biết các ngươi ở nhà hành hạ ta như thế nào sao ? Nực cười, các ngươi càng không muốn thì ta lại càng muốn các ngươi mất mặt. Cao Hân Hân thầm nghĩ, khóe miệng cô cong cong, cười một quỷ dị.

“Tiểu Mộc ngươi vứt bộ y phục đó đi, ta vào thay y phục.” Tiểu Mộc nghe vậy liền ngẩn người, nhưng cũng cúi đầu làm theo, bởi cô biết tiểu thư của cô đã không còn như trước kia, bất kể tiểu thư làm gì nhất định cũng có lý do của tiểu thư.

Hoàng thượng sao ? Mẫu thân thân sinh của thân thể này là tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, ông ta có vẻ cũng quan tâm đến cô ngốc này, vậy cũng tốt đúng lúc nên cho bọn người Tướng phủ này biết Cao Hân Hân ta là người không dễ bị bắt nạt rồi.

Hai khắc sau (1 khắc = 15p, vậy 2 khắc = 30p), một thân ảnh màu lam, yểu điệu xuất hiện, không nhanh không chậm đi về phía bọn người của Tướng quân phủ, trên đầu Cao Hân Hân chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản cài tóc, lúc bước đi tóc bay bay trong gió, mềm mại tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo có chút ngây thơ, không nhiễm bụi đời, nhìn càng lâu sẽ làm người khác bất giác mà bị đôi mắt đó hút vào. Những người đang đứng đợi ở Tướng quân phủ khi nhìn thấy một màn đó cũng ngây người ra một hồi. (TG: Ngây thơ, không nhiễm bụi đời ? Hân tỷ thật biết diễn a~)

Nhị di nương là người phục hồi đầu tiên, lên tiếng quát “Thật là không ra thể thống gì, lại để mọi người đợi ngươi lâu như vậy.” Cao Hân Hân đang bước đến, liền rụt đầu lại, bộ dáng vờ nhu nhược đầu cúi thấp, khiến người ta không thể nhìn thấy được những biến hóa trong mắt cô. Cao Thất Viễn nhìn bộ dạng nhu nhược kia của Cao Hân Hân đáy mắt hiện lên sự khinh thường, ra lệnh cho mọi người lên kiệu.





Được sửa bởi Cao Hân Hân ngày Tue Aug 02, 2016 3:21 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Chap 3 : Yến tiệc trong cung






Cao Hân Hân được chỉ định ngồi chung với Đại tiểu thư Cao Gia Lâm và Tam tiểu thư Cao Mộng Hà. Trong kiệu Cao Hân Hân im lặng, cúi đầu, luôn khép mình vào một chỗ, khiến cho hai người kia nghĩ nàng đang lo sợ mình nên phi thường khinh thường. Bọn họ kẻ ca người xứng trêu chọc Cao Hân Hân. “Thật là không biết phụ thân nghĩ thế nào lại để con tiện tì này đi chung với chúng ta.”

“Gia Lâm tỷ tỷ, người ta là trưởng nữ đó, tỷ đừng nói vậy, người khác nghe sẽ không hay ! Hân Hân tỷ tỷ cũng đừng chấp tỷ ấy nha !”

“Trưởng nữ ? Nực cười chỉ là một nha đầu không được phụ thân coi trọng, trưởng nữ thì có sao, trong phủ cũng không bằng một con nha hoàn ! Hứ” ….

Mặc cho bọn họ nói gì thì nói, Cao Hân Hân cũng chỉ im lặng, thản nhiên như người bọn họ đang nói không phải mình. (TG : Hứ ! Hai con kia không biết tốt xấu, Hân Hân tỷ tỷ là người để hai người khi dễ hả ? Coi chừng chết không nhắm mắt !)

“Đến kinh thành rồi mời ba vị tiểu thư xuống xe.” Bên ngoài, một tiếng nói ẻo lả vọng vào khiến Cao Hân Hân không ngừng nổi da gà. Không lầm thì tiếng nói này chính là tiếng của thám giám trong cung, quả là danh bất hư truyền mà… Cao Hân Hân đứng lên vén rèm, Tiểu Mộc ở dưới đưa tay đỡ Cao Hân Hân. Nàng nhìn lên liền thấy những bức tường cao đầy khí thế.

Kiến trúc hoàng cung đúng là làm cho Cao Hân Hân phải mở rộng tầm mắt. Kiếp trước ở hiện đại nàng cũng có nhìn thấy nhiều lần trên tivi, thậm chí cũng có đi trải nghiệm thực tế. Nhưng so với hiện tại những thứ đó đều không có là gì.

Nơi này, mặc dù chỉ đứng ở bên ngoài nhưng vẫn có thể thấy được khí thế bất phàm. Chỉ tiếc, một nơi đẹp đẽ tinh xảo như vậy lại là một chiếc lồng vàng, biết giam giữ người sống.

“Hân Hân muội muội, lần đầu vào cung khẳng định là không quen, nhưng cũng đừng làm cho Tướng phủ ta mất mặt nhé !” Thấy Cao Hân Hân sững sờ trước tòa cung điện, Cao Gia Lâm tiếp tục khinh thường, lớn tiếng trêu chọc Cao Hân Hân.

Nghe vậy, Hân Hân thu lại tầm mắt, nghiêng cười nhìn Cao Gia Lâm một thân màu đỏ rực, trên đầu cắm đầy châu ngọc, mã não. Cao Hân Hân trong lòng cảm thán : Trên người mang nhiều vàng bạc như vậy, cô ta không mệt sao ? Những thứ đẹp đẽ, xa xỉ như vậy, mặc lên người cô ta khiến người ta có cảm giác kinh khủng.

Lại nhìn qua Cao Mộng Hà, nàng ta bộ dáng có đỡ hơn, một thân màu vàng, trên đầu cắm hai ba cây trâm, trước ngực lại thêm một chiếc vòng cổ bằng vàng đính thêm một viên huyết ngọc.

“Vâng, Hân Hân xin ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy.” Cao Hân Hân một bộ dạng nhu nhược, người hơi cúi, dáng vẻ rất nghe lời. Cao Gia Lâm thấy vậy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên sự khó chịu không rõ nguyên do, nhưng cũng phất tay đi trước, Cao Mộng Hà cũng lẳng lặng đi theo sau.

Cao Hân Hân cũng phất tay ý bảo Tiểu Mộc đi theo, rồi để cung nữ dẫn đường vào cung.

Sau khi đi qua một hành lang dài, thì đã đến đại sảnh. Cao Hân Hân đi vào, nàng quan sát bốn phía, mọi người hầu như đều đã đến đông đủ rồi.

“Mộng Hà tỷ tỷ ! Gia Lâm tỷ tỷ ! Hai người đều đến rồi !” Một cô gái trang điểm xinh đẹp hướng đến chỗ chúng tôi bắt chuyện với Cao Gia Lâm và Cao Mộng Hà.

Nàng ta chính là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư Lạc Y Hàm. Trước đây, các yên tiệc trong cung Cao Hân Hân thường không có tham gia nên ít ai biết đến nàng. Bọn họ chỉ nhận diện được hai thứ nữ Cao Gia Lâm và Cao Mộng Hà thôi, điều này khiến hai người họ cực kỳ đắc ý.

“Khụ…khụ…” Cao Hân Hân đằng sau liên tục ho khan, có lẽ vì hôm qua dầm mưa quá lâu nên bị nhiễm phong hàn.

“Không biết vị này là…” Lạc Y Hàm đang say sưa nói chuyện cùng hai chị em Gia Lâm, lại nghe có tiếng ho, nàng ta mới liếc mắt ra đằng sau thì thấy Cao Hân Hân, sững sờ một lát, nàng mới mở miệng dò hỏi.

“Nàng là muội muội của ta, Cao Hân Hân.” Thấy Lạc Y Hàm mở miệng nhắc đến Cao Hân Hân, Cao Gia Lâm có chút hờn giận giới thiệu.

Lạc Y Hàm không nhìn ra Cao Gia Lâm không thích Cao Hân Hân nên mới mở miệng “Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp nha !! Muội là Lạc Y Hàm.” Hai chữ xinh đẹp vừa thốt ra cả Cao Gia Lâm cảm thấy khó chịu, sự căm ghét cũng thể hiện ra ngoài, Cao Mộng Hà cũng không kém nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, đáy mắt chỉ thoáng hiện lên một tia ghen ghét.

Cao Hân Hân cười cười, thu hết biểu tình của hai người kia vào mắt “Y Hàm tiểu thư quá khen, Hân Hân không dám nhận. Khụ…khụ… Nếu nói về xinh đẹp thì nên nói đến Đại tỷ và Tam muội của ta mới đúng.”

“Ừm, Gia Lâm tỷ tỷ và Mộng Hà tỷ tỷ đều rất đẹp, ngươi cũng rất đẹp ! Tướng phủ thật có phúc, sinh ra ba nữ nhi đều là mỹ nữ. Có điểu Hân Hân tiểu thư bệnh sao ? Sắc mặt tỷ khá nhợt nhạc nha.” Lạc Y Hàm cảm thán.

Cao Hân Hân nghe vậy cũng cười cười cho có lệ. Nàng cảm thấy Lạc Y Hàm này cũng không tệ, tính tình khá trong sáng, hoạt bát, nhưng thực sự là như vậy sao ?

Bất quá hiện tại Cao Hân Hân cũng có chút thiện cảm “Không sao, chỉ nhiễm chút phong hàn. Y Hàm tiểu thư cũng vậy, cũng là mỹ nữ” Cao Hân Hân nói một câu cho phải phép lịch sự, Lạc Y Hàm nghe vậy cũng gật đầu lia lịa cười thỏa mãn.

“Được rồi, chúng ta mau đi đến chỗ ngồi của mình đi” Cao Mộng Hà nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng nhắc nhở mọi người quay lại chỗ ngồi.

Cao Hân Hân đi đến chỗ của mình đã được sắp xếp sẵn, nơi Cao Hân Hân ngồi là nơi chỉ đích nữ mới được ngồi, nhưng Cao Gia Lâm lại nhanh chân ngồi xuống vị trí đó. Cao Hân Hân không nói không rằng, chỉ im lặng ngồi ở vị trí thứ nữ.

Vừa mới đặt mông xuống ghế, thì một tiếng ẻo lả của thái giám truyền tới khiến Cao Hân Hân nổi hết da gà.

“Đại Thái tử, Nhị Thái tử, Tam Thái tử đến !!” Dứt lời, trên đại sảnh liền xuất hiện ba thân ảnh lục, tử, tố (TG : xanh lá, tím, trắng nha. Dùng từ hán việt cho nó hay ý mà Razz ) Cao Hân Hân quay đầu, đem lần lượt ba người ra đánh giá

Nam nhân khoát trên mình Lục bào chính là Đại Thái Tử Âu Dương Triết, nhan sắc nhìn sơ qua cũng được xem là mỹ nam bất quá thần sắc kiêu căng ngạo mạn, khiến Cao Hân Hân không ưa nổi.

Nhìn qua nam nhân Tử bào bên cạnh, là Nhị Thái Tử Âu Dương Cảnh Phong. Không giống Đại Thái Tử kiêu ngạo, Âu Dương Cảnh Phong có thần sắc hiền hòa hơn, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên ý cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy dễ mến. Nhưng Cao Hân Hân lại thấy biểu hiện này rất giả tạo.

Chuyển mắt qua nam tử cuối cùng. Cao Hân Hân không khỏi ngạc nhiên. Người nam nhân này thân mang Tố bào, tóc đen nhánh bó thành một quan để phía sau đầu. Ngũ quan cực kỳ hoàn mỹ, không để lộ chút khuyết điểm, khí chất tao nhã mà lạnh lùng, yêu nghiệt không gì sánh bằng, đây chính là Tam Thái Tử Âu Dương Vân Nhiên. Cao Hân Hân thu lại vẻ ngạc nhiên, chậm rãi thưởng thức mỹ nam.

Mà Âu Dương Vân Nhiên đang đi lên, dường như cảm giác được có người thưởng thức mình, hắn liếc mắt về phía Cao Hân Hân nhận thấy được ánh mắt của nàng, ánh mắt nàng không mang vẻ si mê điên cuồng như các nữ tử khác, chỉ đơn giản là thưởng thức hắn. Trong lòng hắn cũng âm thầm đánh giá nàng.

Nàng mặc một thân thanh y (TG : y phục màu xanh dương đó), chất vải rất bình thường, nhưng nàng mặc lên lại đẹp vô cùng. Tóc búi đơn giản, trên đầu chỉ có cây trâm ngọc bích điểm lên. Trên người toát ra khí chất thanh tao, ưu nhã. Bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là lạnh lùng vô hạn, không màng thế sự. Thật thú vị ! Thu lại tầm mắt Âu Dương Vân Nhiên bước đến chỗ ngồi.

“Hoàng thượng đến !!” Lại tiếng của thái giám cất lên. Một người thân mang Long bào bước vào, khí thế uy nghiêm, bộ mặt cương ngạnh, nhìn qua cũng khoảng 60, 70 tuổi nhưng bộ dáng vẫn không thua gì những vị Thái Tử kia là bao. Quả là một đế vương nghiêm nghị.

Hoàng thượng Âu Dương Chánh đến, mọi người trong đại sảnh đều đứng lên cung kính hành lễ, ông phất phất tay ý bảo không cần rồi đi lên phía trên, ngồi vào vị trí cao nhất. Ông đưa mắt nhìn xuống hàng ghế đích nữ Tướng quân, thấy Cao Gia Lâm, ánh mắt ông liền ôn hòa đi xuống bên cạnh nàng ta.

“Cao Hân Hân, nhiều năm không gặp con đã thành thiếu nữ rồi.”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Chap 4 : Đánh đòn phủ đầu






“Cao Hân Hân, nhiều năm không gặp con đã thành thiếu nữ rồi.”

Hoàng thượng lại gần Cao Gia Lâm, hiền hòa mở miệng. Cao Gia Lâm lúc đầu thấy Hoàng thượng đi về phía mình cũng không biết có ý gì, đến khi nghe Hoàng thượng hỏi thăm, nàng ta mới giận mình hoảng hốt. (TG : Hắc hắc, đáng đời ai biểu giành chỗ của Hân tỷ !) Cao Hân Hân ngồi cạnh cũng kinh ngạc không kém. Nàng không ngờ được Âu Dương Chánh lại đích thân xuống hỏi thăm nàng, mặc dù nàng biết ông ấy yêu thương nàng nhưng cũng không ngờ đến mức này.

Cả nhà Cao tướng quân cũng chảy mồ hôi hột, vị trí Cao Gia Lâm ngồi là vị trí của đích nữ, nàng ta chỉ là một thứ nữ lại cả gan giành chỗ của đích nữ, dù Hoàng thượng không sủng ái Cao Hân Hân cũng trừng trị nàng ta, huống hồ…

“Hân Hân, con sao vậy ? Có chỗ nào không khỏe ?” Âu Dương Chánh thấy Cao Gia Lâm chậm chạp không trả lời, nghĩ nàng ta không khỏe vì dạo gần đây, mỗi lần ông cho người mời Cao Hân Hân, Cao Thất Viễn thường lấy cớ là nàng không khỏe.

Cao Gia Lâm đang lúng túng không biết trả lời Hoàng thượng như thế nào, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên “Hoàng thượng, Hân Hân vẫn khỏe, có điều, người hoàng thượng hỏi không phải Hân Hân.” Cao Hân Hân vừa nói vừa đứng dậy nghiêng người, làm đúng lễ giáo đối đáp với Hoàng thượng.

Hoàng thượng nghe Cao Hân Hân nói thì cau mày “Hửm ? Ngươi là Cao Hân Hân ? Vậy nàng ta là ai ?”

“Đây là Đại tỷ của Hân Hân, Cao Gia Lâm.”

“Chỉ là một thứ nữ lại dám ngồi vào vị trí của đích nữ !! Ngươi chán sống ?!!” Hoàng thượng trong lòng phẫn nộ la to.

Cao Gia Lâm trong lòng cả kinh, liền từ trên ghế quỳ xuống đất liên tục cầu xin “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng !!!”

Trần Gia Y thấy thế cũng quỳ xuống cầu xin “Hoàng thượng tha mạng cho Gia Lâm, nó còn trẻ không hiểu chuyện. Hoàng thượng tha mạng.”

Cao Thất Viễn cũng quỳ đến bên cạnh cầu xin “Hoàng thượng, Gia Lâm còn trẻ không biết phép tắc trong cung nên lỡ ngồi không đúng chỗ. Hoàng thượng xin tha cho nữ nhi”

Cao Hân Hân đứng cạnh trong lòng âm thầm cười khinh bỉ. Hay cho một màn diễn gia đình tình thâm nha. Vậy Cao Hân Hân ta cũng đến góp vui. “Hoàng thượng đừng trách tỷ tỷ. Là tỷ tỷ muốn ngồi ở ghế đích nữ nên Hân Hân nhường cho. Hân Hân cũng có lỗi, mong Hoàng thượng trách phạt.” Cao Hân Hân hốc mắt ướt ướt, quỳ xuống cầu tình cho Cao Gia Lâm.

Nhưng lại có ngụ ý khác, lúc nãy Cao Thất Viễn có nói là do Cao Gia Lâm không biết đó là chỗ của đích nữ nên ngồi mà giờ Cao Hân Hân lại nói do Cao Gia Lâm thích ngồi vị trí trưởng nữ nên nàng nhường chỗ. Cho thấy Cao Gia Lâm thèm khát vị trí trưởng nữ Tướng quân phủ mà Cao Hân Hân hiền hậu không thích tranh giành. (TG : Hân tỷ cao tay nha *giơ ngón cái*)

Hoàng thượng thấy Cao Hân Hân quỳ xuống liền cúi người xuống đỡ “Hân Hân, con không cần cầu tình cho nàng ta. Nào, đứng dậy đi !”

“Vâng” Cao Hân Hân cũng nhu thuận để cho Hoàng thượng đỡ dậy “A” Cao Hân Hân hô nhẹ một tiếng rụt tay lại, vẻ mặt đau đớn. Hoàng thượng ngạc nhiên, lại quan tâm hỏi thăm “Hân Hân, con làm sao vậy ?”

“Không có gì.” Cao Hân Hân lắc lắc đầu, cắn môi dưới tỏ vẻ chịu đựng.

Âu Dương Chánh nhìn Cao Hân Hân thấy nàng sắc mặt nhợt nhạt, liền thấy đau xót “Thái y đâu, mau đến xem cho Nhị tiểu thư Tướng phủ”

“Vâng” Lão thái y đang ngồi ở hàng bên kia xem kịch, nghe Hoàng thượng gọi mình cũng lật đật chạy sang. Ông bắt mạch cho Cao Hân Hân, vẻ mặt trầm ngâm, đôi lông mày nhíu lại như muốn dính chặt vào nhau.

“Sao vậy ?” Thấy biểu tình thái y không ổn, Âu Dương Chánh lại càng sốt ruột hỏi. Đứa nhỏ này là con ruột của tỷ tỷ để lại nếu như nó có mệnh hệ gì thì mình biết ăn nói sao với tỷ ấy dưới suối vàng đây ? (TG: Aizz~ Đáng tiếc, Hân tỷ thật đã theo mẫu thân òi  Sad  )

“Hoàng thượng, lão thần xin phép được xem tay của Cao tiểu thư” Lão thái y cúi đầu cung kính xin phép Hoàng thượng.

“Chuẩn”

“Đem màng che lại đây” Lão thái y sai cung nữ mang màng che cao khoảng 1 xích* đủ che tay của Cao Hân Hân.

* 1 xích khoảng hơn 33 cm. Vì cổ đại kiêng kị nhìn thân thể nữ nhân, cả tay cũng không được. Trừ đại phu hoặc chồng của nữ nhân đó còn lại nam nhân nào cũng không được nhìn. Nếu bị nhìn thấy thì người nữ phải cưới nam nhân kia  a4  

Lão thái y bảo Cao Hân Hân để tay vào trong màng vén tay áo lên cho ông xem, thì thấy những vết lằng chi chít, cũ có mới có. Ông cả kinh, quay lại, hướng Hoàng thượng hai tay run tun nắm thành quyền, bẩm báo

“Cao tiểu thư theo mạch tượng cho thấy, nàng bị nhiễm phong hàn do đứng mưa quá lâu. Trên tay lại có nhiều vết thương nên sắc mặt mới nhợt nhạt như vậy.”

“Đứng mưa ? Bị thương ? Hân Hân sao con lại đứng dưới mưa ? Ai khiến con bị thương ?” Âu Dương Chánh kinh ngạc, quay qua lo lắng hỏi thăm Cao Hân Hân, mắt có hơi liếc qua đôi phu phụ Cao Thất Viễn.

Cao Hân Hân chậm rãi từ ghế đứng lên, đầu cúi xuống tỏ vẻ khó xử và sợ hãi nói “Hân Hân không sao. Mọi chuyện đều do Hân Hân sai.”

“Hân Hân, con cứ nói ta ở đây bảo đảm sẽ lấy lại công bằng cho con.”

“Chuyện…Chuyện… là lỗi của Hân Hân, do Hân Hân không tốt. Trong lúc dọn phòng cho Nhị di nương, lỡ tay làm bể bình hoa mà Nhị di nương yêu thích….” Cao Hân Hân đầu cúi càng thấp che giấu ánh mắt giảo hoạt của mình, ấp a ấp úng trả lời Hoàng thượng.

Nghe câu trả lời của Cao Hân Hân, toàn bộ đại sảnh ai nấy cũng hít một ngụm khí lạnh. Di nương bắt con dòng chính thất dọn phòng cho mình, quả là đại tội, huống hồ vị Cao tiểu thư được Hoàng thượng sủng ái như vậy…Aizz~~ Phủ tướng quân gặp nạn rồi. Vẻ mặt mọi người biến hóa không ngừng, có người lo lắng, có người vui khi thấy người gặp nạn… Duy có một người từ đầu ‘vở kịch’ đến giờ vẫn thản nhiên uống trà, mắt không ngừng nhìn về phía Cao Hân Hân ý cười trào phúng.

“Cao ái khanh, cách trị gia chi đạo của ái khanh thật tốt nha.” Âu Dương nghe Cao Hân Hân nói, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng bên ngoài lại thản nhiên nhìn cả đoàn người phủ Tướng quân (trừ Cao Hân Hân) đang quỳ ở dưới chân.

“Thần có tội.” Cao Thất Viễn vội dập đầu, nói.

Âu Dương Chánh liếc mắt nhìn Cao Thất Viễn một cái, lại nhìn qua phía Trần Gia Y, ánh mắt giống như một lưỡi đao sắc bén nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói “Thiếp thất của ái khanh, thật biết cách đối xử với con vợ cả nha. Dám sai bảo Hân Hân dọn phòng cho ngươi, ngươi tiếc mình mạng quá dài sao ?!!” Càng về sau Âu Dương Chánh càng đề cao thanh âm, khiến cho Trần Gia Y không ngừng run rẩy.

Cao Hân Hân thấy vậy cũng quỳ xuống ‘cầu xin’ cho Trần Gia Y “Hoàng thượng, là Hân Hân vô dụng sống ở trong phủ lại không an phận, ăn không ngồi rồi nên Nhị di nương kiếm việc cho Hân Hân làm cũng không sai.”

“Ai nói với con như vậy ?!! Ngoan, cũng bởi con quá nhu nhược nên mới bị người khác ức hiếp. Lần này để cậu lấy lại công bằng cho con.” Âu Dương Chánh đem Cao Hân Hân đứng lên xoa đầu nàng, lại nhìn Trần Gia Y liếc một cái “Nói ! Ngươi đã dùng cách gì để phạt Hân Hân ! Nói thật, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Trần Gia Y run lên, lắp ba lắp bắp mở miệng “Dạ…dạ…thần…thần phạt Nhị tiểu thư 20 roi…”

“Còn gì nữa ?!”

“Còn…còn…phạt đứng ở ngoài.”

“Bao lâu ?”

“Nửa…ngày”

“Tốt, tốt, tốt. Ngươi thừa biết Hân Hân từ nhỏ mang trong người nhiều bệnh tật lại bắt con bé gánh hai mươi roi, còn phạt đứng. Hay cho một di nương có giáo dưỡng nha.” Hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ giáo dưỡng.

“Đại tướng quân thiếp thất Trần Gia Y, không có hiền đức, khắt khe đích nữ, phạt roi 30 cái, treo thị chúng một ngày, ba tháng không thể xuất môn.” Nói xong, lại nhìn Trần Gia Y sắc mặt trắng bệch, ông quát lớn “Trần thị, ngươi có phục hay không ?”

“Thần phụ cam tâm chịu phạt.” Trần Gia Y có thể nói chữ không sao ? Đầu bà còn giữ được trên cổ đã là kỳ tích rồi, phạt roi và treo thị chúng quá mất mặt nhưng vẫn tốt hơn là mất đầu.(TG : Vơn, cố giữ kĩ cái mạng già của bà đi, à mà cũng sắp mất rồi !)

“Hân Hân, con tự mình động thủ được chứ ?” Âu Dương Chánh nâng mắt nhìn về phía Cao Hân Hân.

Nghe vậy Cao Hân Hân vội vàng đáp lại “Từ khi mẫu thân mất đến nay, Hân Hân đều là do một tay Nhị di nương nuôi lớn. Dù Nhị di nương có nặng tay với Hân Hân nhưng Hân Hân cũng nào dám ra tay với Nhị di nương. Ta thấy hay là để Tống ma ma bên người di nương xuất thủ đi.”

Một lời hợp tình hợp lí. Càng thể hiện lòng hiếu thảo và tính tiểu thư khuê các của nàng, nhẹ nhàng đem việc quăng cho Tống ma ma, tâm phúc của Trần Gia Y.

“Hân Hân thật hiểu chuyện. Người đâu, ra ngoài điện đem Tống ma ma đưa vào.” Âu Dương Chánh tán thưởng Cao Hân Hân, rồi ra lệnh cho thị vệ.

Lát sau, Tống ma ma bị thị vệ túm vào, cả người ngơ ngác không biết chuyện gì. Lại nghe nói muốn bà động thủ đánh Trần Gia Y, bà sợ kinh người, liền quỳ xuống đất không ngừng van xin “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ làm sao có thể ra tay với phu nhân.”

“A, Tống ma ma nói vậy không được ! Ngươi nói không muốn ra tay với Nhị di nương nhưng là cãi mệnh lệnh của Hoàng thượng. Không lẽ ngươi cho Nhị di nương so với Hoàng thượng lớn hơn ?” Cao Hân Hân vẻ mặt lo lắng, ‘nhắc nhở’ Tống ma ma.

“Làm càn. Hoàng thượng lệnh ngươi động thủ thì ngươi mau đánh đi !” Trần Gia Y nghe Cao Hân Hân nói vẻ mặt lại biến sắc ra lệnh cho Tống ma ma.

Tống ma ma nghe Trần Gia Y quát cũng chần chừ, chân run run đi đến nhận roi rồi hướng Trần Gia Y, tay giơ lên định động thủ.

“Uy nghiêm của thiếp thất ái khanh thật lớn. Chỉ một nô tỳ thôi mà đến trẫm ra lệnh cũng không nghe, đợi Trần thị cho phép mới dám động thủ” Âu Dương Chánh liếc mắt Trần Gia Y một cái, tiếu phi tiếu (cười như không cười) hướng Cao Thất Viễn nói.

Cao Thất Viễn nghe xong thì sắc mặt đại biến, lau lau mồ hôi trên trán “Là thần quản giáo không nghiêm, hồi phủ nhất định trị không tha.”

“Ừm, ái khanh cũng biết chính mình trị giáo không nghiêm. Tốt lắm, người đâu, mang Cao tướng quân xuống phạt 20 trượng vì tội quản giáo không nghiêm. Đánh xong thì đưa về phủ.” Âu Dương Chánh đề cao âm thanh ra lệnh.

“Vâng” Hai thị vệ nhận lệnh nhanh chóng lôi Cao Thất Viễn ra ngoài. Cao Thất Viễn cũng ngoan ngoãn để hai tên thị vệ lôi ra ngoài, mắt lại liên tục đảo qua Cao Hân Hân và Trần Gia Y.

“Ngươi cũng nhanh động thủ đi.” Hoàng thượng đứng nhìn cảnh tượng Cao Thất Viễn lôi đi xong mới quay lại ra lệnh cho Tống ma ma. Bà ta cũng gật gật đầu giơ tay động thủ.

“Chát ! Chát ! Chát !...” Âm thanh giòn giã vang lên. Mặc dù Tống ma ma run sợ không dám dùng sức nhưng trên lưng Trần Gia Y gánh 30 roi vẫn tía ra máu, mặt trắng bệch. Trước mặt thiên hạ ra tay động thủ với Trần Gia Y, với tính tình bà ta cuộc sống tốt đẹp của Tống ma ma sau này hẳn sẽ không còn đi.

Nhìn thân hình Trần Gia Y rỉ máu, Cao Hân Hân ra vẻ đau lòng đến bên Trần Gia Y xoa xoa vết thương, nói “Đều là lỗi của Hân Hân khiến cho di nương chịu khổ rồi.” Vừa nói trên mặt Cao Hân Hân đã ngân ngấn nước. (TG : Kiếp trước sao tỷ không làm diễn viên đi ? Làm sát thủ làm gì cho phí tài năng vậy ?; CHH : Sát thủ cũng có diễn mà ! *mắt vô tội*)

“Nào có ! Là di nương sai không nên bắt con làm việc nhà, di nương đáng chịu phạt.” Trần Gia Y bị Cao Hân Hân đụng đến vết thương, đau không tả nổi nhưng vẫn kiềm nén, cố rặn ra nụ cười với Cao Hân Hân.

“Nhị di nương không trách Hân Hân là tốt rồi !” Đáy mắt Cao Hân Hân hiện lên ý cười mỉa mai, khóe môi nhếch lên, cười cười với Trần Gia Y.

“Hân Hân, con lên đây ngồi với cậu. Trần thị, ngươi lui ra đi, đừng ở đây làm mất phong cảnh. À, chút nữa trẫm quên, thứ nữ Cao tướng quân giành chỗ với đích nữ lôi ra ngoài đánh 30 trượng, giải về phủ !” Lúc này, Âu Dương Chánh đã ngồi ở phía trên, ngoắt tay bảo Cao Hân Hân đến, lại nhớ đến chuyện Cao Gia Lâm liền ra lệnh cho thị vệ đem cả hai ra ngoài.

Cao Gia Lâm nghe thấy toàn thân run rẩy. Mặc dù không bị mất đầu nhưng 30 trượng vẫn quá nặng đi, không tàn phế thì cũng nằm liệt giường vài tháng.

Trần Gia Y liếc mắt nhìn Cao Hân Hân, lo sợ Cao Hân Hân còn nói cái gì khiến Hoàng thượng tức giận. Cao Hân Hân giả vờ không thấy, dịu dàng đáp “Hân Hân tuân chỉ.”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/07/2016
:
Tuổi :
22
:
Cao Hân Hân
Cao Hân Hân

Cao Hân Hân
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/07/2016
Tuổi : 22
Chap 5 : Hoàng thượng ban hôn




Cao Hân Hân bước đến ngồi cạnh Âu Dương Chánh. Im lặng một hồi, Âu Dương Chánh cũng mở miệng, ôn nhu hỏi Cao Hân Hân.

“Hân Hân, hôm nay là ngày sinh nhật của cháu nhỉ ? Năm nay hẳn là vừa tròn 16 đi ?”

“Vâng.” Cao Hân Hân không hiểu sao Hoàng thượng lại nhắc đến chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Thời gian trôi qua thật nhanh nha. Ta còn nhớ lúc con sinh ra, ngày đó con chỉ nhỏ xíu, nằm khóc trong vòng tay của ta vậy mà nháy mắt đã lớn thế này rồi.”

“Vâng.”

“Ta đúng là người cậu tồi ! Đứa cháu gái mình sống khổ cực lâu như vậy lại không hề biết, ta thật có lỗi với mẫu thân con !”

“Hoàng thúc, người đừng tự trách, người đã cố hết sức rồi. Mẫu thân trên trời có linh thiên sẽ hiểu tấm lòng của người.”

“Mong là vậy.”

Thì ra đây là tình thân, thật ấm áp ! Vị Hoàng thúc này nhìn như thế nào cũng thấy giống cha mình hơn cái tên Cao Thất Viễn kia. Haizz~~ Cô ngốc này coi như cũng tốt số.

“Hôm nay con đã đến tuổi cập kê ta đặc biệt mở tiệc để chúc mừng, con thấy thế nào ?”

Thì ra là vậy, hèn gì trên thiệp mời lại không ghi lý do mở yến tiệc, lại còn không cần thiết người Tướng phủ có đi hay không, phải có mình mới quan trọng, ra là tổ chức sinh nhật cho mình. Chỉ là sinh nhật của mình hắn tổ chức long trọng như vậy, còn mời các quan viên, thậm chí là ba Thái tử đến chúc mừng. Xem ra vị Hoàng thượng này rất yêu thương tỷ tỷ thân sinh của mình.

“Con vui lắm, nhưng… hôm nay cũng là ngày mẫu thân qua đời… nếu con ở đây vui mừng thì không đúng.” Cao Hân Hân bày ra vẻ mặt khó xử. Không phải vì thương mẫu thân, dù sao người mẹ đó vốn cũng không phải mẹ cô, nhưng Cao Hân Hân nói đến mẹ mình cũng chỉ vì giữ lễ.

“Hân Hân ngoan đừng buồn. Lại nói…năm nay con đã đủ tuổi cập kê, đã có ý trung nhân hay chưa ?”

Nghe Âu Dương Chánh nói đến chuyện này, Cao Hân Hân trong mắt lóe lên vài tia kinh ngạc. Âu Dương Chánh đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này…Nghe nói ở cổ đại, Hoàng thượng rất thích chỉ hôn sự cho người khác, không lẽ ông ấy định ban hôn cho mình ??? Dù nghĩ như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác, Cao Hân Hân cũng thành thật trả lời.

“Hân Hân vẫn chưa có ý trung nhân.”

“Ha ha!! Tốt tốt ! Trẫm đang lo, nếu Hân Hân có ý trung nhân rồi thì trẫm không biết làm sao. Hân Hân có điều không biết, lúc mẫu thân con đang mang thai con đã giúp con tìm một lang quân, dù sao cũng là ước nguyện của mẫu thân con nên ta cũng phải góp sức hoàn thành ước nguyện cho tỷ ấy.”

Giúp mình tìm một lang quân ?? Người mẹ này lo xa vậy ? Bộ sợ con gái mình ế sao ? Chỉ mới mang thai thôi đã lo tìm con rể, hừ ! (TG: Nếu tỷ không cưới thì muội cưới cho, muội có đức hy sinh lắm; CHH: *mài dao* Ồ vậy sao. Có đức hy sinh cơ à ? :11: ; TG: *toát mồ hôi hột* Muội giỡn thôi ! Giỡn thôi mờ ! b11 )

“Vậy không biết người mẫu thân nhìn trúng là ai ?” Cao Hân Hân trong lòng thầm rủa nhưng bên ngoài vẫn nhu thuận như một.

“Là nhi tử của trẫm Tam Thái Tử Âu Dương Vân Nhiên.” Hoàng thượng cười cười mở miệng.

Mọi người dưới đại sảnh hít vài ngụm khí lạnh, Cao Hân Hân cũng giật mình.

Trên đế quốc này không ai không biết, Tam Thái Tử Âu Dương Vân Nhiên mặc dù từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, trong số các Hoàng tử thì hắn là người xuất sắc nhất, cho nên dù không phải con Hoàng hậu hắn vẫn được phong làm Thái tử.

Lớn lên dáng vẻ hắn ngày càng tuyệt mĩ, chỉ có điều hắn ta không gần nữ sắc, nữ nhân nào gần hắn 3 thước (1 thước = 0,23 m) thì bị đá văng ra ngay, đến giờ vẫn chưa có ai là ngoại lệ.

“Hân Hân ý của con thế nào ?” Âu Dương Chánh rất hiểu tính cách con trai mình, mặc dù đây là mong ước của tỷ tỷ nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái mình chịu khổ được. Nếu Cao Hân Hân không đồng ý, hắn cũng không gượng ép.

Cao Hân Hân im lặng một hồi, định mở miệng từ chối lại nghe được một âm thanh trầm bổng, rất êm tai “Nếu phụ hoàng và cô cô đã có ước định từ trước thì người cứ làm như vậy đi. Người là Thiên tử cũng không thể nuốt lời được.” Âu Dương Vân Nhiên nhàn nhạt mở miệng, trên tay vẫn cầm ly trà nhấm nháp.

Thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao Hân Hân, Âu Dương Vân Nhiên đã cảm thấy nữ tử rất đặc biệt. Cho đến khi nghe Âu Dương Chánh gọi tên nàng, hắn mới biết nàng là Nhị tiểu thư nhu nhược của Tướng quân phủ mà mọi người vẫn hay đồn, Cao Hân Hân. Lại qua một màn ‘giáo huấn’ đặc sắc như vậy, càng làm khơi dậy sự hứng thú trong lòng hắn :
Một nữ tử như vậy, lại được cho là nhu nhược ? Ta thật sự muốn xem xem bên trong nàng rất cuộc ẩn chứa những thứ gì…

Âu Dương Chánh không ngờ Âu Dương Vân Nhiên lại nói như vậy, hắn (Vân Nhiên) nói đúng, dù hắn (Chánh) có sủng ái Cao Hân Hân bao nhiêu chăng nữa nhưng hắn (Chánh) vẫn là Thiên tử là vua một nước không thể nuốt lời. Bất quá, Âu Dương Vân Nhiên nói như vậy là muốn hắn (Chánh) ban hôn Cao Hân Hân cho hắn (Vân Nhiên) sao ?

Nghĩ đến đây Âu Dương Chánh khẽ cười mờ ám.

Về phía Cao Hân Hân, sau khi nghe lời đó lại trợn mắt nhìn Âu Dương Vân Nhiên. Hắn nói vậy có ý gì ? Muốn mình làm vợ hắn ??? Gì vậy, đùa à ? Dù mình có chút hứng thú với hắn, nhưng cũng là lần đầu gặp mặt, hà cớ gì mình phải lấy hắn ? Không phải nói hắn không ham mê mỹ sắc sao ? Không lẽ bị dung nhan của cô ngốc này làm động tâm rồi ?

Không, nhìn hắn ta thế kia mình một chút cũng không thấy hắn có chủ ý với dung nhan này, nhìn giống hứng thú với mình hơn. Nhưng mà… Hoàng thượng sẽ không vì lời này mà ban hôn mình với hắn chứ ?

Nghĩ vậy, Cao Hân Hân e dè quan sát biểu hiện của Âu Dương Chánh, thấy trên mặt hắn có thoáng qua vài tia khó xử, nàng trong lòng thầm kêu không xong.

Lại nhìn xuống Âu Dương Vân Nhiên với ánh mắt đầy địch ý, thấy hắn ung dung thưởng trà, địch ý trong mắt lại càng tăng lên.

Cái tên Âu Dương Vân Nhiên kia, kiếp này chúng ta kết thù rồi !!! Lão thiên gia, ta mới 16 thôi mà, bắt ta lấy chồng sớm làm gì ? Đối tượng lại là biểu ca của ta nữa, ngài không ngại nhưng ta ta ngại đó !! Bảo bối của ta sau này sẽ như thế nào a~~ (TG:  a1  Hân tỷ, hình như Huyết Tịch đã 24 tuổi rồi đó !; CHH: Vậy thì sao ? Cao Hân Hân này cũng chỉ có 16 thôi mà !)

Cao Hân Hân ngoài mặt biểu hiện thản nhiên, nhưng trong lòng lại hết sức gào thét. Hoàng thượng trầm mặt nửa ngày liền đứng dậy ra quyết định.

“Hảo ! Hôm nay trẫm ban hôn đem đích nữ phủ Tướng quân Cao Hân Hân gả cho Tam Thái Tử Âu Dương Vân Nhiên làm Thái tử phi, một tháng sau cử hành hôn lễ !”

Một tháng sau ??? Đùa à ? Ta còn chưa thích ứng được cuộc sống nơi đây mà đã lên xe bông nhanh như vậy, các người cho ta thở chút được không ?

Dưới đại sảnh, Cao Mộng Hà cực kỳ ghen tị, nàng ta dùng ánh mắt hình lưỡi dao nhìn Cao Hân Hân. Cao Mộng Hà trong một lần nhìn qua Âu Dương Vân Nhiên trong lòng đã sớm nhận định hắn là nam nhân của mình.

Nên hiện tại Cao Mộng Hà tay gắt gao nắm chặt. Tam Thái tử tuyệt thế như vậy lại rơi vào tay ả tiện nhân Cao Hân Hân thật không cam tâm !! Bất quá, với tính khí của Tam Thái tử ả ta nhất định sẽ sống không yên ổn. Tam Thái Tử là của ta, ngươi đừng hòng !!

Mọi người trong điện nhiều ánh mắt đưa lên nhìn Cao Hân Hân, ghen tị có, đồng tình có, thương tiếc có, hả dạ có…

Tiểu thư gả cho Tam Thái tử ??? Chuyện này… Rốt cuộc tiểu thư vẫn không thoát khỏi số khổ sao ?? Tiểu Mộc dưới đại sảnh cũng lo lắng không yên, sắc mặt u buồn giùm cho Cao Hân Hân.

Cao Hân Hân trong lòng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, đứng lên thi lễ “Tạ Hoàng thượng ban hôn.”

“Tạ phụ hoàng ban hôn.” Âu Dương Vân Nhiên cũng đứng dậy thi lễ.

“Tốt lắm ! Các con miễn lễ đi !” Âu Dương Chánh phất tay, nói.

Yến tiệc qua đi, Cao Hân Hân quay về phủ Tướng quân. Trong xe ngựa, sau sự việc vừa rồi Cao Mộng Hà cứ một mực im lặng bàn tay vẫn nắm chặt, lâu lâu lại lia cho Cao Hân Hân vài ánh mắt ác ý. Cao Hân Hân cũng không quan tâm chỉ yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Tướng Quân phủ.

Cao Hân Hân bước xuống xe ngựa, vẻ mặt lạnh nhạt đi thẳng một hơi về phía Vô tên Các.

Lúc này trong thư phòng, Cao Thất Viễn đã tức điên người đập hết đồ đạc trong phòng. Nhìn lại cái mông ê ẩm của mình, ông lớn tiếng quát.

“Thật là, ta đúng là đã xem thường nữ nhi kia rồi ! Chỉ một đêm nàng ta lại trở mặt như vậy. Một bước liền thành Tam Thái tử phi !!”

Lúc này ông hồi tưởng lại vẻ mặt nhu nhược thường ngày của Cao Hân Hân và lúc nàng ở buổi yến tiệc. Không lẽ từ trước đến giờ nàng đã che dấu tâm cơ của mình ? Không thể nào !! Mặc dù thường ngày ông không quan tâm đến Nhị tiểu thư này nhưng tính tình của nàng ông vẫn hiểu rất rõ… Chỉ là đêm nay, nàng vẫn nhu nhược như cũ, nhưng lại khiến cho ông phải thận trọng cảnh giác. (TG : À vâng, vẫn ‘nhu nhược’ như cũ  b12 )

Hiện tại, nàng là Thái tử phi tương lai của Tam Thái tử Âu Dương Vân Nhiên. Mà Tướng quân phủ lại sớm cùng một thuyền với Nhị Thái tử Âu Dương Cảnh Phong. Không biết Nhị Thái tử có vì chuyện này mà nghi ngờ mình không ? Có lẽ nên nhanh chóng gả Gia Lâm cho Nhị Thái tử.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất