Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
drunken Tác phẩm: Nắm lấy tay anh

Tác giả: Cá rô bơi ngửa

Thể loại: hiện đại, cực sủng, hắc đạo

Tình trạng: Đang tiến hành

Giới hạn độ tuổi: 17+

Cảnh báo: Chống chỉ định với ai không thích thể loại bạo lực gia đình,ngược thân. Nữ chính nhu nhược, vô dụng.Những ai đang stress lập tức come back, chuyện có nhiều phần gây ức chế theo cấp độ tăng dần, chỉ có hơn chứ không kém. Đã cảnh báo rồi đấy nhé!!. Nếu đọc tiếp mà có chuyện gì tui không chịu trách nhiệm đâu đấy. Wink

Giới thiệu nhân vật:
Xương rồng: Yếu đuối, nhu nhược, có khuynh hướng tự ngược,sau khi gặp nam chính thì mới tốt hơn 1 chút.

Vũ Phong: Phúc hắc, bá đạo hơi vô sỉ, Shocked Yêu nữ chính đến không còn thuốc chữa. Very Happy. Biểu tượng trên giang hồ, Hắc Miêu

Anh Tuấn: anh họ Phong.

Kiên: Culi của Phong. Laughing

Nghiêm: Trẻ mồ côi, được Phong nhận nuôi từ nhỏ. Biểu tượng Sói Bạc. Cánh tay phải đắc lực của Phong. Tuổi 17

Khang Duy: Cũng là người của Phong. Bạn thân cận của Nghiêm.

Văn Hải(Hải sẹo) và đồng bọn: Một kẻ khó hiểu. Biểu tượng giang hồ Cá Hai Mang.

Vương Tiến: Ông trùm bất động sản.

Vương Hùng: Con trai ông trùm bất động sản.

Tường Vi : Một cô gái.

Và rất nhiều nhân vật phụ.




Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Tue Jul 28, 2015 1:06 am; sửa lần 7.

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Bạn đặt gạch ở đây ngồi hóng nha.



Message reputation : 100% (2 votes)

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Ớ ! viết ở chỗ này ah? bị ngốc rồi. Shocked



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Bạn copy bên ấy rồi đăng lại vào nhé. Mình sẽ xóa bài kia sau khi bạn đăng.



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU.

(Điểm văn mình chỉ có 4 phẩy thôi. Embarassed mọi người đọc ko thấy hay, ném nhẹ tay dùm tongue . Cảnh báo nhé, mình viết về cảnh bạo lực và bạo lực gia đình khá nặng nề. Mọi người thông cảm!)

                      *         *          *

   - Xương rồng! Dậy đi... - Tiếng mẹ nó cáu bẳn. - Tám giờ hơn rồi, còn định ngủ đến bao giờ? Mẹ còn phải đi làm, dậy ngay đi...

   Xương rồng gạt cái chăn mỏng ra khỏi người, lò dò bò xuống giường,chui vào phòng tắm. 20 năm nay mọi chuyện vẫn diễn ra như thế.

   Không! Có lẽ đã bắt đầu từ 4 năm trước, khi Xương Rồng không thi được lên cấp ba nó buộc phải nghỉ học. Chuyện đó thật ra chả có gì quá to tát ở cái làng nhỏ bé này. Nghỉ rồi thì đi làm kiếm một tấm chồng... Nhưng lạ là cho đến giờ nó vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Mặt mũi nó thì cũng chẳng đến nỗi nào, nếu không muốn nói là nó khá xinh. Nguyên nhân có lẽ chắc do tính cách của nó.

   Từ nhỏ, bản tính nó khá trầm lặng, nó chẳng giỏi nói chuyện. Vậy mà nó được sinh vào tháng mười hai đấy, cái tháng đáng lẽ tính cách nó phải sôi nổi hơn... Nó chỉ là một con nhân mã buồn tẻ. Hai mươi tuổi khi mà bạn bè nó đã có cuộc sống riêng bên cạnh chồng và con nhỏ thì nó vẫn một mình.
   
   Đôi khi suy nghĩ nó thấy buồn buồn, Nhưng rồi nó cố ép bản thân không được nghĩ tới nữa. Bốn năm chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà, nó làm bản thân xa rời người thân, bạn bè. Nó tự đặt nó ở một góc khuất nào đó trong xã hội và ngay cả trong căn nhà của chính mình.

  - Xương rồng! Mẹ để tiền ở đầu tủ lạnh nhé! Mua rau về nấu cơm cho bố mày... - Nói xong bà dắt xe xuống, đi khỏi. Xương rồng cũng lật đật trui ra khỏi phòng tắm.

  -Lalala!!... - Ánh Tuyết ngân nga 1 giai điệu, thấy nó thì nở nụ cười. - Thui! chị đi nhe em gái cưng!!
 
  Xương rồng nhìn Ánh Tuyết cười nhẹ. Kém nhau một tuổi nhưng Ánh Tuyết trông cứ như là em, còn Xương rồng mới là chị. Nhìn Ánh Tuyết trẻ hơn tuổi thật của cô rất nhiều. Mà thật lạ là hai chị em cùng một mẹ sinh ra mà lại hoàn toàn trái ngược nhau, Xương Rồng gầy, cao 150 cm, tóc dài thẳng, gương mặt V-line thon gọn. Ngược lại, Ánh Tuyết có gương mặt tròn, cao 145 cm lùn nhưng khá dễ thương, tóc Ánh Tuyết chẳng cần làm xoăn cũng đẹp như vừa mới uốn vậy. Người ta nói nó giống bố còn Ánh Tuyết thì giống mẹ.

                             *   *    *

  - Con về rồi! - Nó vừa nói vừa nhấc xe đạp vào trong nhà.

  Bố nó ngước mặt lên, rồi lại chăm chú vào tờ bìa có ghi số đề của mình. Nó nhìn bố khẽ thở dài, mang rau vào bếp. 20 năm qua, việc nó ghét nhất là đối mặt với bố nó. 45 tuổi cái tuổi mà các ông bố khác đang sung sức kiếm tiền nuôi vợ con thì ông chỉ ở nhà, chăm chú vào tờ đề cả ngày. Mới 45 tuổi  nhưng đôi khi Xương rồng tưởng ông đã 50. Một mình mẹ nó cáng đáng cả gia đình nhưng vẫn luôn bị bố nó chửi bới, nhiếc móc. Rồi bà cũng trở lên cáu bẳn lúc nào không hay. Nhiều lúc không chịu nổi bà nổi cáu với nó, những lúc như vậy nó chỉ cúi đầu, mắt cụp xuống, cố đè nén cảm giác tủi thân đi.

  - Cạch! - bố nó với tay mở tủ cốc.

  - Bố muốn uống rượu ạ? - Nó hỏi. - Cốc con để ở kia kìa... - Nó chỉ tay chỗ gần nồi cơm.

  Bố nó không nói gì, chỉ lặng lẽ với lấy cái cốc rồi vào buồng rót ra một cốc đầy. Bình thường nó thích cái kiểu im lặng đó, có lẽ tính ít nói nó được thừa hưởng từ ông. Nhưng nó cũng biết chỉ cần uống xong cốc rượu kia bố nó sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, ông sẽ bắt đầu nói về cuộc đời, về những lý lẽ của con người, về sự bất công của ông trời dành cho ông. Sau đó, ông sẽ chuyển qua mắng nhiếc nó, về sự ngu ngốc của nó... Và có một lần, ông đã kề con dao vào cổ nó, lúc đó nó biết trong mắt ông nó chẳng là thứ gì.

Mỗi lần như vậy nó lại chỉ lặng lẽ bỏ về phòng, khi không kìm nén nổi thì nó bật khóc nhưng cũng chỉ là tiếng nức nở, nghẹn lại trong cổ họng. Nó chưa bao giờ khóc thật sự, khóc để có thể kết thúc mọi chuyện, nó chỉ khóc một mình nên chẳng ai biết và cũng chẳng ai quan tâm. Ngôi nhà với hai đứa con gái là nỗi buồn của bố Xương Rồng. Từ buồn, tới bất mãn nên ông đã uống, rồi chút giận lên những đứa con của mình 1 cách không thương tiếc. Ông đang đau khổ và ông cũng muốn người trong gia đình cảm nhận được điều đó. Căn nhà nơi chỉ có bốn người đó chỉ ngập toàn nỗi buồn...

                           *       *        *

  - Xương rồng! Cái mặt đấy là gì?... - Bà Lan nhăn mặt nhìn nó. - Thế mẹ mày đã chết chưa?

  Xương rồng ngẩng đầu lên định nói gì đó...

  - Suốt ngày cái mặt như có tang ấy! Sao tao lại đẻ ra cái loại con như mày thế không biết... Cả ngày cứ ru rú trong nhà lên mày bị điên rồi phải không??

  Cổ Xương Rồng như nghẹn lại, nó lại cúi mặt xuống, không nói.

  - Thôi mẹ kệ nó! Cái mặt nó thì lúc nào chả thế!. - Ánh Tuyết cười cười.

  Mẹ nó cười với Ánh Tuyết rồi quay ra lườm Xương Rông buông một câu. - Con với chả cái...
 
  Bố nó rót thêm một cốc rượu nữa lại tiếp tục nhìn vào tờ đề để dưới chân. Bữa cơm kết thúc cũng là lúc 1 ngày của Xương Rông kết thúc. Hôm nay nó định đi ngủ sớm, khoảng thời gian đẹp nhất của Xương Rồng trong 1 ngày có lẽ chính là lúc này.

                         *       *       *

  Mùa hè cứ thế trôi đi trong cái nóng bức oi ả. Mọi thứ vãn đang thay đổi , ngoại trừ nó. Dạo gần đây Ánh Tuyết chở lên vui đột xuất.

  - Tối thứ bảy, làm gì mà mặt buồn "zữ" vậy? Em cưng!!. - Ánh Tuyết cười hớn hở, vỗ bồm bộp vào lưng Xương Rồng. Nó gạt tay Ánh Tuyết ra thờ ơ nói.

  - Hẹn với bạn trai thì mau đi đi... Đừng có chọc em!. - Chẳng buồn ngẩng lên nó tiếp tục chăm chú nhìn vào quyển sách nó mới mua.

  - Ừ! Được rồi! - Ánh Tuyết chỉnh lại tóc. Ngoài cổng có tiếng người con trai gọi vọng vào - Ah!... Tới rồi. Chị đi nha, ăn bánh kem "hem"?? Chị mua cho?.

  - Sao cũng được! Mua về sẽ có người ăn thôi mà!. - Nó ngẩng mặt lên cười.

  - Ok! Chị đi nha, bye bye...

  Tiếng xe máy đi khuất, Xương rồng lại chăm chú vào cuốn sách. Đối với nó, ngày thứ 7 hay lễ tình nhân đều chẳng liên quan đến nó. Với nó thì ngày nào cũng là ngày nghỉ mà thôi.

  - Xương Rồng! - Giọng bố nó quát tháo ầm ĩ. - Mày xuống đây tao bảo!!

  Nó đặt cuốn sách xuống, thở dài. Chuyên này xảy ra nhiều đên nỗi nó chẳng còn thấy sợ nữa. Chứ hồi xưa, nghe quát đến tên là nó sợ giật nảy người. Đi xuống nhà, thấy mặt bố nó đỏ gay, chắc lại vừa đi uống thêm ở đâu về, giọng ông lè nhè, tức tối.
 
  - Mày lấy tiền của tao phải không?????

  - Không ạ! Bố tìm kỹ chưa?...

  - Không phải mày thì ai hả? Ở nhà chỉ có mỗi mày, mày không lấy thì tiền tao tự mọc cánh bay mất đấy!!

  - Con không lấy! Bố nghĩ lại xem có phải bố mua rượu rồi không? hay bố đánh bài thua mất rồi...

  - Á à!... Mày cãi tao đấy hả? Con mất dạy. Ai đẻ ra mày để mày cãi lại bố mày như thế này hả?? Con mẹ mày đâu rồi? Ra mà dạy lại con này... Con mất dạy! Mày có trả tao tiến hay không, hay để bố mày điên lên đây.?!!?

  - Con không lấy!...

  "Bốp!!??"

  Một cái tát mạnh đến nỗi khiên đầu nó quay quay. Nhận thấy trong miệng có vị rất tanh hình như nó cắn phải lưỡi rồi.

  - Ông làm cái gì thế??? - Bà Lan sợ hãi lao vào. - Sao ông đánh nó mạnh thế??

  - Im ngay!! Nó dám cãi tao... Nó hư là tại mày! Mày dạy đỗ con như thế này hả?? Học ở đâu ra cái kiểu ăn cắp...

  - Con nó không lấy! Ông tìm lại túi áo túi quần xem có không.!!

  - Á! à! Cả mày cũng dám cãi lại tao. Mày bảo tao nói dối sao? - Ông vừa nói vừa lao vào định đánh mẹ Xương Rồng.

  - Bố không được đánh mẹ!!! - Xương rồng chạy lại giữ chặt tay bố nó.

  - Hai mẹ con mày định hùa lại trêu tao phải không? Được! Hôm nay ông phải dạy cho chúng mày biết...

  Nói rồi ông nắm tóc Xương rồng ném mạnh vào tường. Cú đập làm nó choáng váng. Mẹ nó sợ hãi, chạy vội vào nhà lấy ra mấy triệu.

 - Đây! Đây! Tiền của ông đây - Người bà run lên. - Ông cầm đi đi, đừng đánh con nó nữa.

 Bố Xương rồng buông tay, nó ngã nhào xuống đất, ông ta cầm tiền nhưng miệng vẫn làu bàu chửi rủa. Bà Lan quỳ xuống, khóc nức nở. Nó lại gần

 - Mẹ có sao không?

 - Mày đi ngủ đi, lát nó mà về thì lại nát nhà...

  Bà đứng đậy, đi vào buồng đóng cửa, nó cứ đứng ngoài cửa, rất lâu. Nhiều lúc nó thật sự ước nó là một thằng con trai như vậy nó có thể bảo vệ đc mẹ nó rồi. Vị tanh vẫn còn trong miệng, cái lưỡi của nó đau rát...

                          *        *         *



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Wed Aug 24, 2016 1:17 pm; sửa lần 4.

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Truyện có nội dung khá ổn. Nội tâm nhân vật bộc lộ chưa rõ ràng lắm ở đoạn kết. Giá mà bạn trau chuốt hơn tí. Một chương truyện nói về cuộc sống trong một gia đình không mấy hạnh phúc. Mình chờ chương tiếp của bạn.



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 2: Mối Quan Hệ Ngắn Ngủi.

                                      *         *           *

   Đông đến,Những cơn gió lạnh tràn về. Xương rồng không ghét mùa đông, nó thích cái cảm giác lạnh thấu xương của mùa đông. Mưa mùa đông, lạnh lắm, nhưng nó cũng thích cơn mưa đó. Một tháng nữa sẽ tới sinh nhật nó, chắc chẳng có ai nhớ bởi thời gian đó cũng là lúc Ấnh Tuyết đi lấy chồng. Buổi tối mẹ vẫn hay nói chuyện với cô về cách làm dâu. Sau sau 21 năm, Ánh Tuyết cũng đi lấy chồng, trông cô có vẻ  hạnh phúc.

   Ngày cưới tới gần, cả nhà như nhộn nhịp hẳn lên, cô ,dì, chú, bác đều tới để dặn dò Ánh Tuyết. Các anh chị cũng tới nói chuyện thâu đêm với nhau , nửa tháng trước mọi người  đã làm lễ trạm ngõ... còn bây giờ là đám cưới. 12h đêm mà công việc cũng chưa kết thúc. Chị em Xương rồng ngồi hát karaoke, Ánh Tuyết trông rất vui nhưng vẫn thoáng chút hồi hộp lo lắng.

   - Xương rồng! Chị nói nghe nè..

   Khi mọi nguời đã ngủ gần hết

   - Em ngủ chưa?

   - Gì vậy chị?

   - Chị  sắp lấy chồng rồi - Ánh Tuyết ngập ngừng - Sau này sẽ không thường xyên được về nhà nữa. Dạo này Bố cứ uống rượu suốt, chị lo cho mẹ lắm..

   - ...

   - Lúc không có chị, em nhớ lo cho mẹ, giờ trong nhà chị còn có em thôi, chị sẽ cố về nhà thường xuyên...

   - Umh! Em biết mà, chị cứ yên tâm không cần lo lắng quá đâu. Việc chị phải lo bây giờ là phải làm 1 cô  dâu tốt cơ.

   - Ừ! Được rồi! em ngủ đi, chị ra phụ mẹ 1 tay đây.

   - Cô dâu thì đi ngủ sớm đi  chứ.

   - Hihi...
                                     *       *        *

   6h sáng, tiếng nhạc DJ ồn ã đánh thức Xương rồng tỉnh dậy. Đi xuống nhà đã thấy mọi nguời đông đủ. Dòng nhạc inh tai lại nổi lên, Ánh Tuyết đã đi trang điểm tứ 3h sáng, mọi cũng bắt đàu nấu nướng và chuẩn bị đón nhà tai đến. 8h Ánh Tuyết về, mấy chị em sắp xếp bánh kẹo , hoa và trà...8h30' nhà trai đến...Dòng nhạc inh tai lại nổi lên, Xương rồng ngồi ở 1 góc cuối dãy bàn, dạo này đầu nó trở lên nặng nề hơn, dù đang mở DJ nhưng nó tin chắc chỉ cần nhắm mắt lại là nó có thể chìm ngay vào giấc ngủ.

   - Sao mặt em buồn thế?

   - ...?

   - Ah! Chào em! - người lạ mỉm cười - Anh là bạn chú rể, tên anh là Tùng.

   - Em là Xương Rồng!.

   Nó quay mặt đi, thật sự thì nó chỉ muốn ở 1 mình, cảm thấy anh chàng này đang làm phiền nó. Chẳng bận tâm tới phản ứng của nó, anh chàng lại tiếp tục.

   - Tên em lạ nhỉ? Nhưng rất hay..

   - ....

   - Được rồi! không muốn nói chuyện với anh sao? Vậy anh làm ảo thuật cho e xem nhé!.

   Nói xong, anh chàng lôi từ trong túi quần ra 1 đồng xu nhỏ có mặt hình con sư tử, giơ ra cho nó xem.

   - Anh sẽ làm cho nó biến mất. Xem này!

   Anh ta đặt đồng xu nhỏ vào trong tay trái rồi nắm chặt lại. Rồi cầm 1 chùm chìa khóa đung đưa trên cánh tay trái một lúc, nói

   - 3 .2. 1...Tada!!!

   Xòe bàn tay ra, đồng xu thực sự đã biến mất. Mắt Xương rồng mở to.

   - Đồng xu đâu rồi??? - Nó hỏi

   - Em thử lật cái chén ở cạnh em ...

   - A! Nó đây rồi, đồng xu có mặt sư tử!! Sao anh để nó vào đây đc ????

   - Bí mật! - Nháy mắt với nó, Tùng mỉm cười. - Giờ em nói chuyện với a dc rồi chứ??

   - Ừ! Nói em nghe làm sao anh làm đc như vậy đi!!!

   - Anh nói là bí mật rồi mà....


                                        *         *          *

   Đám cưới kết thúc, mọi người lại quay về với hoạt động thường ngày. Chỉ có Xương rồng là khác, nó đã lập được thói quen nhắn tin đêm khuya với Tùng. Anh chàng nó quen trong Đám cưới, 2 tuần quen nhau , nó biết thêm chút ít về Tùng. Nhà anh cũng thuộc dạng có tiếng trong làng, anh vui tính, học giỏi và rất nhiều bạn bè. Cảm giác dù ở bất cứ đâu anh cũng có bạn hoặc người quen, không giống như nó một người bạn thân cũng chẳng có. Nó bắt đầu quen dần sự xuất hiện của Tùng trong cuộc sống của nó. Với nó chỉ là 1 tin nhắn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thôi đã khiến nó vui đến tận hôm sau. Nó thích cách nói chuyện của anh, cái cách mà anh làm nó cười, thích vẻ mặt nghiêm túc của anh mỗi khi nói về ô tô . Anh có đam mê sâu sắc với dòng xe 4 bánh, anh nói sẽ có 1 ngày anh mua được 1 chiếc Mercedes- CLA45 AMG và khi đó anh sẽ cho nó là người đầu tiên ngồi thử cùng anh.

Sau này anh còn muốn mở một công ty kinh doanh xe ô tô của riêng mình. Mong muốn và đam mê của Tùng nằm ngoài tầm hiểu biết của nó, nó chẳng có chút khái niệm nào về ô tô , về động cơ hay bộ giảm xóc gì gì đó. Mỗi khi nghe anh nói nó chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi khi gật đầu tán thưởng lời anh nói.

   Mùa đông cứ thế trôi, lần đầu tiên Xương rồng đón giáng sinh cùng bạn trai. Đường phố Hà Nội như sáng bừng lên với cây thông và những sợi dây đèn nhấp nháy. Mọi ngưòi vui vẻ cười nói có mấy cặp đôi còn nhờ nó chụp giùm mấy tấm ảnh . Dạo qua liền mấy khu phố, cuối cùng 2 ngưòi dừng lại ở 1 quán ăn nhỏ đc trang trí bày biện vô cùng bắt mắt. Không khí trong quán thật sự rất ấm áp, bản nhạc Merry  Christmas vang vọng . Một đĩa bánh kem hình khúc cây hiện ra trước mắt nó.

   - Woa!!

   - Anh cũng đoán là em sẽ thích nó...- Tùng đặt đĩa bánh xuống , mỉm cười.

   Hai ngưòi nói chuyên thêm 1 lúc thì Tùng bỗng nhiên dừng lại nhìn nó, hình như đang suy nghĩ.

   - Sao anh không nói gì?

   - Ừ! Chỉ là anh thấy quen nhau gần tháng rồi mà hình như hiểu biết của anh về em chẳng có bao nhiêu...

   - Chắc do em ... hơi ít nói...- Nó nhét miếng bánh kem vào miệng cười gượng gạo.

   - Vậy giờ kể anh nghe đi. - Tùng đề nghị - Bất cứ điều gì cũng đc..

   - Em... cuộc sống của em ấy hả? nó...

   - Sao?...Ring!Ring!Ring... Ah! khoan... em chờ anh 1 chút,anh có điện thoại, em muốn ăn gì cứ kêu thêm nhé!! - Tùng cười vói nó, rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa nghe điện.

   - May quá! - Xương rồng gạt mồ hôi thở phào 1 tiếng.

   - Xin lỗi! Cô bé...

   Một bàn tay gõ nhẹ vào vai nó từ phía sau. Nó quay lại

   - Chuyên gì vậy???

   Cái anh chàng đó lại ngoảnh mặt ra sau nói chuyện với bạn bè của mình.

   - Bất lịnh sự! - Xương rồng nghĩ thầm, quay đầu đi.

   - Ah! khoan... Đừng quay đi, anh chỉ định hỏi em có cần lọ đường kia ko?

   - Không có!

   - Vậy cho anh đi, bàn anh hết đường rồi mà ở đây có mấy thằng hảo ngọt quá!

   - Đây nè!

   -...

   Giờ thì anh ta lại nhìn chằm chằm vào mặt nó, cứ như nó giống người ngoài hành tinh lắm không bằng. 1 giây... 2 giây...3 giây...Đến giây thứ n thì nó không chịu nổi nữa.

   - Mặt em có dính gì sao mà anh cứ nhìn em hoài vậy??

   - Ừ! Có.. ở đây! - Vừa nói anh ta vừa chỉ vào khóe miệng mình.

   - Có... có sao??? - Nó luống cuống đưa tay lên lau - ... Đường của anh này.

   - Khoan,... Thật ra vết kem nằm ở bên này cơ...- Nói rồi anh ta đưa tay ra, lau 1 bên khóe miệng nó, mỉm cười - Ok. sạch rồi đó!... Cám ơn em về lọ đường nhé.!

   Buông 1 câu cuối trước khi quay lại với đám bạn của mình, chẳng mảy may quan tâm tới con nhỏ vì hành động của anh mà hóa đá. Nhờ có cái ghế mà khuôn mặt đỏ như tôm luộc của nó không bị ai trông thấy.

   - Thằng khỉ! Làm gì mà lâu quá vậy?

   - Im đi, đường này...

   - Bộ bên đó có con nhỏ xinh lắm hả? giữ chân thằng này đc 1phut chắc không tầm thường... Để tao coi chút.!

   Bên kia Xương rồng vẫn đang ngớ ngẩn.

   - Đủ rồi! Còn lắm chuyên là tao nhét cả hộp đường này vào miệng mày luôn đấy.

   - Ừ! Đưa đây! Để tao ăn hết cả hộp đường đó cho mày coi... Chứ giờ mày bảo tao không nhiều chuyện nữa thì mày giết tao đi còn hơn..

   - Hahahaa!!! Nói rất hay! Kiên ,tụi tao ủng hộ mày...- Mấy người đồng loạt giơ ngón cái về phía người vừa nói   , cười ha hả - Phong này! mày gặp phải quỷ rồi... chịu thua đi...

   - Cám ơn! cám ơn... - Kiên làm dáng như hết sức cảm động cúi chào.

   - Được thôi! - Phong khẽ nhún vai - Thay vào đó, trả tao toàn bộ tiên bọn mày đã vay mau...

   Im lặng...

   - Ấy! ấy! "anh" Phong, "anh" làm gì mà nóng thế?! để thư thư vài bữa nữa cho tụi em nha, nha...

   - Không anh em gì hết! trả mau...

   - Đừng mà! đừng mà...- gào khóc. gào khóc.

                               *       *        *

   -  Sao ngồi thẫn thờ thế?

   - Không sao. - Nó lấy tay vỗ vao má - anh noi chuyện xong rồi sao?

   - Ừ! Anh vừa nhận được tin...

   - Gì vậy?

   - Không, không có gì...em có muốn ăn thêm không?

   - Ơ! không, em nghĩ là đủ rồi...

   - Vậy chúng ta đi chỗ khác ngữa nhé!.

   - Ừ!

   Tùng gọi tính tiền rồi 2 người cùng nhau đi khỏi, ngoài đường vẫn rực rỡ như vậy.

                                            *         *           *
   - Phong! mày đang nhìn gì thế - Kiên huơ tay trước mặt anh hỏi.

   - Một cặp tình nhân...- Không thay đổi hướng mắt, Phong trả lời.

   - Đâu? Gì?? - Cả bọn không bảo nhau cùng hướng ra ngoài đường tìm kiếm - Cặp nào? Mày đang nhìn cặp naò vậy? ... Kia hả??... Hay kia??...

   - Ah! Phát hiện một cô nàng cực xinh đang ngồi một mình - kiên chỉ tay qua tấm kính hét lên.

   - Đâu? Đâu?...- Tất cả lại cùng nhau dán mặt vào cửa kính, phía tay Kiên chỉ.

   - Mấy cái thằng này... - Phong nổi cáu, quay lại với cốc cà phê của mình khi một bóng dáng nhỏ đi khuất khỏi tầm mắt anh.

     *        *        *

   Thời gian cứ thế trôi qua một cách êm ả, nhưng hình như đã có gì đó xảy ra giữa nó và Tùng. Dạo gần đây, anh ít khi gặp nó, những tin nhắn vẫn đều đặn gửi chỉ là trực giác cho nó biết rằng Tùng đang có bí mật giấu nó. Suy nghĩ rất lâu, Nó quyết định tìm Tùng để hỏi rõ mọi chuyện.

   - Dạo này anh lạ lắm! Có gì xảy ra phải không?

   - Không có! Mà thật ra thì... em có nhớ hôm Giáng Sinh không?

   - Có ! Nhưng sao?

   -  Hôm đó, mẹ anh đã gọi điện cho anh nói rằng anh có thể sang Mỹ học tập. Đây là điều anh ấp ủ khá lâu... Nên mấy hôm nay, anh đang phải lo thủ tục để xuất cảnh, có một vài thứ...

   - Khoan đã! khoan...Chuyện này là... Ý anh là anh sẽ đi ư???? - Nó như chưa tin vào tai mình.

   - Ừ!

   - Vậy... vậy anh sẽ đi trong bao lâu??

   - Ba năm! anh nghĩ thế!!...Xương rồng! anh biết là em cảm thấy bất ngờ về điều này, nhưng đây là tương lai của anh, nên anh mong em...

   Bầu không khí trở lên yên lặng, hồi lâu sau, nó là người mở lời trước.

   - Em hiểu rồi !... 3 năm cũng không phải là quá dài...- Nó cười gượng -...Bao giờ anh đi?

   - 2 tuần nữa...

   - Nhanh như vậy???

   - Ừ!...

   Cố nở nụ cười, nó nói:

   - Em sẽ gửi mail cho anh...

   - Anh cũng vậy...

   Hai tuần trôi qua thật nhanh. Nhớ lại thì, nó và anh quen nhau được gần 3 tháng, thời gian đó không thể nói là dài nên cái mốc 3 năm đó lám nó lo lắng. Nhưng nó vẫn tự nhủ rằng tình cảm của nó và anh là chân thành . Ngày chia tay, Tùng hào hứng bước những bước thật dài, nó thấy anh đang dần chạm tới giấc mơ của riêng mình. Nó mừng cho anh, nhưng nỗi lo lắng không tên cứ len lỏi trong lòng. Khiến nó thấy trống trải.
 
        >>>>>>>>>>>>>>>>*****<<<<<<<<<<<<<<<



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sun Oct 02, 2016 11:39 pm; sửa lần 4.

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Thoại nhiều quá bạn ạ.



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Thiếu tình trạng truyện và đánh giá theo độ tuổi nha bạn, mong bạn thêm vào #1.



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Mình sẽ lược bớt ở những chap mới. Cám ơn đã góp ý cho mình. Tình trạng truyện và dánh giá độ tuổi có sửa đc ko??



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Bạn ấn ở nút sửa bài ý.



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 3: CHIA TAY...CƠN ÁC MỘNG BẮT ĐẦU.

                       *                   *                  *
                 
   " Dạo này em khỏe không?  Anh ổn lắm! Anh nghĩ là mình đã thích ứng được với cuộc sống bên này rồi. .. Cuộc sống của em vẫn tốt chứ?"

   Nó chăm chú nhìn dòng mail Tùng gửi... Đáng lẽ nó phải thấy vui mừng mới đúng. Anh đã đi được sáu tháng và số mail nó nhận được, đây là cái thứ 10. Nó chưa nhắn tin lại cho anh vì còn mải nhìn những bức ảnh anh chụp. Nó còn nhớ, cách đây 2 tháng có 1 cô gái bắt đầu xuất hiện trong những bức ảnh của anh. Tấm ảnh mới nhất của anh và cô gái cho thấy hai người đã trở lên thân thiết.

   - Cô gái chụp cùng anh là ai vậy? - Nó bắt đầu gõ bàn phím.

   - Đó là Thanh Tâm, cô ấy cũng là du học sinh giống anh. Em biết không! Cô ấy thực sự là một người rất thú vị, hòa đồng , thân thiện và cực kì vui tính. Tin anh đi ,bất cứ ai đã từng nói chuyện đều sẽ thích cô ấy. Anh và cô ấy cũng có  khá nhiều điểm trung....

   Xương Rồng nhìn vào những dòng mail của Tùng mà cảm giác tim mình như bị ai đó hung hăng bóp chặt. Đêm hôm đó, cuộc nói chuyện của hai người hầu như chỉ toàn xoay quanh Thanh Tâm. Chính nó cũng ngạc nhiên vì có thể ngồi nhìn những điều mà Tùng viết. Khi mà anh dã đi khỏi thì nó vẫn còn ngồi lại bất động bên màm hình máy tính.

   - Xương Rồng! Còn thức không con? Xuống pha cho mẹ cốc nước chanh, bố mày lại say nữa rồi...- Tiếng mẹ nó gọi vọng lên.

   - Vâng!

                                                                                         *               *               *
   - Chúng ta chia tay nhé!...

   Một dòng mail ngắn , nhưng cũng đủ để bóp nát trái tim của nó, hai tháng kể từ lần nó và Tùng chat về Thanh Tâm. Nó không thấy ngạc nhiên nhưng nó thấy trái tim nó đau, rất đau...

   - Tại sao?? - Nó vô thức nhắn trả, dù nó đã đinh ninh nhận ra lý do.

   - Chỉ là anh thấy chúng ta là bạn sẽ tốt hơn...

   Nó chỉ đọc được đến đấy, Tùng vẫn đang viết ra những lý do, nhưng nó không tài nào đọc được bởi mắt nó đang tràn ngập nước. Nó thấy mình trống rỗng, muốn hét lên nhưng cổ họng dường như bị thứ gì chặn lại khiến nó không thốt nổi lên lời. Nó không muốn biết, cũng nhưng nhìn thêm những điều Tùng đang viết nữa. Nó muốn trách, nhưng nó cũng hiểu mình không có lấy nổi một lý do để trách Tùng ,vì nó chưa bao giờ hẹn thề gì với anh. Không có lý do để giữ lại anh vì cả hai thật sự không thể đến bên nhau được. Nó hiểu điều đó. Cố lau hết nước mắt nhìn vào bàn phím.

   - Em hiểu...

   Nhưng chỉ được hai chữ thì nó lại chẳng nhìn thấy gì cả, không thể viết tiếp. Nó nhấn enter rồi rời khỏi máy. Tắt đèn, trong bóng tối, tiếng nức nở vang lên nó không dám khóc to, chỉ dám để cho những ấm ức trong lòng trôi ra một cách từ từ...
                                                                           *               *               *
   - Xương Rồng! Dạo này con sao thế? - Mẹ nó đứng ử cầu thang từ lúc nào, nhìn nó đầy lo lắng.

   - Không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt...

   - Có chuyện gì phải không? Đừng dấu mẹ...

   - Không có mà mẹ, con ổn mà...

   - Hai mẹ con mày lầm bầm cái gì??- Tiếng bố nó vọng xuống từ tầng ba.

   - Ơ! Anh làm gì trên đó thế???

   - Làm gì kệ tao, không phải việc của hai mẹ con mày...

   Mắt mẹ nó cụp xuống, không dám nói gì nữa. Điều đó làm nó cảm thấy rất khó chịu.

   - Đưa tao ba triệu - Hất mặt về phía bà , ông ấy nói

   - Chẳng phải tôi mới đưa ông hôm trước rồi sao, ông tiêu gì mà nhanh thế??

   - Im! Bảo đưa thì đưa đi, lắm mồm thế??

   Bà Lan lại lật đật đi xuống cầu thang, đôi lúc Xương Rồng chỉ cầu mong mẹ nó có thể phản kháng lại một chút. Khẽ thở dài, nó quay mặt đi vào phòng.

   - Mày vừa làm gì đấy???...

   - Dạ?

   - Mày vừa mới thở dài phải không? Tao làm gì mà mày thở dài..?

   - Không! Con chỉ định về phòng thôi.

   - Câm ngay! Tao vừa nghe mày  thở dài mà. Mày muốn nói dối không?..

   - Con xin lỗi!  Vậy con về phòng ...

   Chưa kịp đi thì nó đã bị ông ta tóm lấy tóc kéo mạnh lại, đôi mắt vằn lên những tia máu vì tức giận.

   - Cái con mất dạy này , tao đã cho mày đi chưa mà mày đi. Ai dạy mày cái kiểu mất dạy đấy hả?  Là con mẹ mày đúng không??- Vừa nói ông ta vừa đạp thẳng vào sườn Xương Rồng.

   - Ôi trời ơi!! Ông làm gì thế?? Thả con nó ra...- Mẹ nó gào lên - Ông định giết nó sao???

   - ... Con mẹ mày đây rồi! Ra đây! Ra mà xem, mày dạy con như thế à????

   Ông ta buông Xương Rồng ra , thay vào đó ông ta tiến tới lắm lấy đầu mẹ nó mà lôi xềnh xệch tới chỗ Xương Rồng...

   - Dừng lại !! Bố đang làm mẹ đau đấy!! - Xương Rồng hét lên, lao tới giằng tay bố nó ra.

   - Á à!! Con với chả cái, mày dám đánh lại cả bố mày cơ à? Hôm nay ông phải cho hai mẹ con mày một trận không thì không lên thân đây.

   Nói xong ông ta lao vào, túm tóc nó đập mạnh vào tường, sẵn có cây chổi ở cạnh đấy, ông ta vơ lấy quất thẳng tay vào người Xương Rồng, khiến nó đau đến tưởng như ngất đi được... Mẹ nó vội lao ra đỡ thay cho nó, bà gào khóc một cách tuyệt vọng. Chẳng mảy may thương tình ông ta còn ra sức quật mạnh hơn.

   Xương Rồng choáng váng nhìn mẹ nó, thấy lưng bà rách một mảnh lớn, máu chảy ra thấm đỏ cái áo...

   - Dừng lại... - Tiếng kêu yếu ớt vang lên trong cổ họng nó - ... Dừng lại đi mà!!! Đủ rồi ! ... Làm ơn,...dừng lại đi...

   Nhưng đáp lại lời van xin vẫn chỉ là những cái quất thật mạnh...Nó nghiến chặt răng, đứng dậy.

   - Tôi nói đủ rồi mà !!! - Nó hét lên.- Đừng tiếp tục hành hạ mẹ nữa...

   - Câm ngay !! Con mất dạy này...

   Ông ta lại quay sang đánh nó, nó lùi lại, cố chịu đựng cơn đau từ cán chổi đem lại... Khi không chịu đựng nổi nữa, nó giơ tay đẩy ông ta ra mà quên mất phía sau ông là những bậc thang.

   Một tiếng " Cốp" thật mạnh vang lên, khi mở mắt ra, nó chỉ thấy bố nó nằm dưới đất xung quanh ông là màu đỏ chói lọi... Cơ thể nó như bị hóa đá, đôi mắt mở to kinh hoàng.

   - Ôi trời ơi !!! Mình ơi!!!!!- Tiếng mẹ nó hét lên sợ hãi - Xương Rồng! Con đã làm gì thế này???.
                                                              *               *               *
   
   Hai tiếng trôi qua, Xương Rồng vẫn ngồi thu lu 1góc trong phòng, hai tay ôm lấy đầu, nó vẫn không tin những gì vừa sảy ra. Mọi người đã đưa bố nó vào viện từ lâu nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng nó.

   - Ring!..ring ring...- Điện thoại kêu lên, nó vội vã bắt máy

   - Tuyết! ... Chị à!!... Sao rồi?? Bố sao rồi chị???- Giọng nó run rẩy.

   - ....- Phía đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của Ánh Tuyết.

   - Sao vậy?? Sao chị không nói gì hết??... Chị ơi!!! Đã có gì sảy ra sao?? Chị...

   - Xương Rồng em nghe này! ... Dù có chuyện gì em cũng phải bình tĩnh nhé!!

   - Chị nói gì vậy???...

   - Bố mất rồi...

   Tai Xương Rồng như ù đi, nó bàng hoàng.

   - Sao chứ?..

   - Cứ ở yên đó, chị sẽ về ngay! Nghe không??

   - Sao có thể?...

   - Xương Rồng! Em bình tĩnh lại đi, được không???

   - Em... Chính là em... Em đã...em...

   - Được rồi!! Chị về ngay đây... Em đừng có đi đâu đấy!

   Tiếng điện thoại tút dài rồi chìm vào yên lặng, nó cũng chẳng buồn bỏ máy ra khỏi tai. Cảm thấy bản thân như đang ở một khoảng vũ trụ nào đó, người nó chao đảo, ngã phịch xuống đất... Nó hoàn toàn không biết mình lên làm gì nữa...
                                                                 *                    *                    *



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:27 pm; sửa lần 3.

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 4: DẰN VẶT

    *               *               *
   Cái âm thanh làm nó khó chịu, nó không muốn nghe. Tiếng khóc, tiếng kèn ồn ã, nghe thê lương đễn não lùng... Trước mặt nó là cỗ quan tài màu đen khảm vàng, trên mặt quan tài là những chiếc nến đang cháy lập lòe, xung quanh mọi người đang nấc lên từng đợt với những tiếng gào " than ôi!!" , có vài người đã ngất xỉu vì khóc quá nhiều.

   Nó ngồi như một pho tượng cạnh linh cữu của bố, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và khóc nhiều. Nó sợ hãi khi nhớ lại  những gì sảy ra tối đó, run rẩy khi nghĩ tới điều mà mọi người sẽ làm với nó khi biết được sự thật... Nhưng điều nó sợ hơn cả là cái cảm giác tội lỗi này. Rằng , nó là kẻ sát nhân.

   Lý do nó được an toàn ngồi ở đây là vì mẹ và chị nó đã nghĩ ra một kết cục khác cho cái chết của bố nó, rằng bố nó vì uống say lên té cầu thang... Một cái cớ hoàn hảo không ai nghi ngờ vì chính bố nó đã khiến cho mọi người tin vào lời nói dối đó , nhưng dù là thế, dù cho mẹ nó có thể lừa được tất cả mọi người nhưng cũng không lừa được bản thân những người trong cuộc , gương mặt đau thương nhưng có thêm một chút lo lắng, sợ hãi, đôi lúc bà lại nhìn sang chỗ Xương Rồng.

   10 giờ đêm, tiếng kèn vẫn chưa kết thúc, mọi người đều có vẻ thấm mệt,  người đến viếng cũng đã về gần hết, lúc này mẹ và Ánh Tuyết đang ngồi cạnh cố giỗ nó ăn chút gì đó nhưng vô ích. Nó đã giữ tư thế đó khá lâu thứ duy nhất của nó còn hoạt động là đôi mắt vô hồn.

   - Xương Rồng, ăn chút gì đi con... Nghe lời mẹ, con cứ ngồi như thế này thì mẹ sợ chết mất...

   Dường như không ngăn nổi nước mắt bà cứ thế lăn dài trên khuôn mặt , cơ thể yếu đuối được thể co dúm lại với những đau khổ lấp đầy.

   - Con xin lỗi! - Cuối cùng nó cũng có thể cử động.

   Hai người ôm nhau, khóc nấc lên...

   Đám tang của bố nó qua đi, nhưng những ám ảnh để lại trong lòng nó thì còn nguyên , nỗi sợ hãi day dứt cứ thế dày vò khiến nó không chống cự nổi. Suốt mấy ngày nó chỉ giam mình trong phòng , không nói chuyện và cũng không gặp ai. Dù mẹ nó cố gắng trấn an giúp nó tin đó chỉ là một tai nạn thì hằng đêm nó vẫn luôn chịu sự tra tấn từ những cơn mơ, cơn ác mộng, mà nó có cảm giác là sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

                 *               *               *
   - Xương rồng, mở cửa ra cho mẹ... Con làm sao thế?

   Nó đang ngồi thu lu ở một góc phòng lặng lẽ và đau khổ, trên tay nó , con dao dọc giấy sắc lẻm loang loáng trước ánh sáng. Nó đã thất bại trong việc cố xóa đi những cơn ác mộng hằng đêm, nó quá mệt mỏi, muốn buông tay, muốn được giải thoát... Nó chăm chú nhìn vào con dao, trước khi đi nó về phía cổ tay của mình.

   Xương Rồng, Xương Rồng....

   Bên tai nó tiếng của mẹ như ngày một xa hơn, dường như âm thanh đó đang ở một nơi rất xa, rất xa...

   - Anh phá cửa đấy...

   Anh rể nó hét lên,  kèm theo đó là âm thanh ầm ĩ đập vào cánh cửa. Trước sự công phá mạnh, cánh cửa nhỏ đã bị húc đổ. Anh rể nó chạy vào theo sau là mẹ và chị nó, những gương mặt trở lên thảng thốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Người đàn ông vội chạy đến, nhanh trí dùng giẻ thít chặt cổ tay nó lại rồi bồng ra xe... Âm thanh hỗn loạn vang lên rồi cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi  tắt hẳn...
                    *               *                *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:28 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 5: Quyết Định.

*         *          *
   Ánh sáng chói mắt khiến nó tỉnh dậy, xung quanh nó, mọi thứ đều có màu trắng. Nặng nề quay cái cổ, nó cố hình dung về nơi này. Nó thấy một người đàn ông mặc chiếc blu trắng đang ngồi trên cái ghế ghi chép gì đó vào một tấm bảng.

   Người đàn ông ngước lên, thấy một đôi mắt đang nhìn mình, anh mỉm cười kéo cái ghế lại gần nó " em tỉnh rồi sao? " . Anh ta lên tiếng " thấy trong người sao rồi??".

   " Đây là đâu vậy??" . Nó hỏi trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

   " Đừng nói với anh là em chưa vào viện bao giờ nhé!" anh mỉm cười dịu dàng " Nhìn áo anh đi, em nghĩ anh là ai??"

   " Thiên thần..." Nó vẫn nhìn anh " Em còn tưởng mình đang ở trên thiên đường chứ?".

   Khóe môi vị bác sĩ trẻ khẽ giật giật. " Khụ..." Anh ta ho nhẹ " Đáng tiếc, nhưng anh phải thông báo cho em một tin, em chưa chết được đâu.". " Em có được phép cảm thấy thất vọng không??"  , " Nếu em muốn!" Anh bật cười . " Anh là Tuấn, bác sĩ phụ trách phòng này, em hôn mê tròn một ngày rồi , mẹ và chị gái em có vẻ rất lo lắng..."

   " Mẹ em đâu??..."

   Câu vừa thốt ra thì cánh cửa cũng bật mở . " Bác sĩ.."  Ánh Tuyết thò đầu vào " Ơ!... Mẹ.. Mẹ ơi! Xương rồng tỉnh rồi!."...

   " Họ đây... Vậy anh ra ngoài, mọi người cứ từ từ nói chuyện "  Anh nhìn nó mỉm cười rồi quay người đi khỏi.

   Mẹ nó từ ngoài chạy vào, thấy nó bà dang tay ôm , tiếng nức nở phát ra từ người phụ nữ đáng thương. " Không sao, không sao... May quá! Tạ ơn trời phật, con không sao là tốt rồi..." Rồi bà buông nó ra nở nụ cười hiền từ " Con hôn mê đã một ngày, mẹ lo quá! ... Không sao là tốt... Con đói chưa? Mẹ mua gì cho con ăn, con vừa mới khỏe lại chắc không ăn được cơm, để mẹ bảo cái Tuyết mua cháo... Con uống sữa nữa nhé..." . " Mẹ ơi! Con.." . Được rồi! Con vừa mới tỉnh đừng nói gì, để mẹ gọi chị con...". Vừa nói bà vừa đi ra ngoài phòng bệnh.

   " Mẹ..." Âm thanh khô khốc vang lên, khiến bà dừng lại, bà biết con gái bà đang muốn nói chuyện, và linh cảm của một người mẹ cho bà biết điều đó không hẳn là điều bà muốn nghe. " Con sao vây?" . " Con.. Con muốn".

   Đôi bàn tay nhỏ bé của Xương rồng đang úp ở trên mặt, run rẩy. Cố che đi gương mặt, nước mắt nó vẫn chảy chiếc băng gạc trên cổ tay cũng không giúp nó che giấu được hết những giọt nước mắt đó. " Con muốn ra đầu thú!..."

   Lời nói như bóp nghẹt trái tim người đàn bà khổ hạnh, bà đau đớn nói từng tiếng dời dạc, " Con... Nói .. Gì vậy??" Bà run rẩy " Đầu thú! Con có hiểu bản thân đang nói gì không?" . " Con thật sự rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi... Con sẽ điên mất.." Cổ nó nghẹn lại bởi những tiếng nấc " Một tuần qua, con đã cố gắng... Nhưng...nhưng mà... Cảm giác tội lỗi đó khiến con không một ngày yên ổn...con sợ lắm...". " Nếu con ra đầu thú...con có biết tất cả sẽ không tha cho con không hả??" . Bà nói gần như hét lên, " Con thật sự muốn chết sao?".

   " Mẹ, mẹ..."  Ánh Tuyết lo lắng đẩy cửa vào , " Đây là bệnh viện mà, đừng hét to như vậy.."

   " Con vào mà nghe em con nói gì kia kìa , nó nói muốn ra đầu thú, nó nói thế thì có nghĩ đến mẹ không? Nó nghĩ gì mà nói như vậy?" . " Xương Rồng!" Ánh Tuyết nhíu mày. " Mẹ.. Con biết mẹ sẽ cảm thấy con rất ích kỷ, nhưng mà.. Con không thể nào nghĩ được cách nào khác ngoài cách này cả... Con xin mẹ, hiểu cho con... Hãy giúp con đi."

   Bà Lan rớt nước mắt, không biết phải làm gì cho đúng. Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, " Xin lỗi! " Tuấn ngập ngừng đứng ngoài cửa " Làm phiền gia đình rồi! Nhưng đã đến giờ khám cho bệnh nhân, mọi người có thể ra ngoài không?" Theo sau anh là cô y tá đang đẩy xe thuốc vào.

   Sắc mặt bà Lan tái đi, nhìn chằm chằm vào anh. Ánh Tuyết  cũng vội vã che miệng mình còn Xương Rồng thì bất động, nước mắt vẫn tiếp tục chảy.

   " A!.. Yên tâm đi, cháu thật sự chưa nghe thấy gì cả " Tuấn nhìn bà vẻ mặt cực kỳ thành thật.

   " Vậy..vậy làm phiền bác sĩ..." Bà ngập ngừng kéo theo Ánh Tuyết ra ngoài.

   Nhìn theo bóng dáng hai người, anh trầm ngâm, rồi quay lại với Xương rồng, nói với cô y tá chuẩn bị  thiết bị, anh bắt đầu kiểm tra não và tim mạch cho nó. Sau khi kiểm tra hoàn tất, cô y tá chào anh kéo xe thuốc ra ngoài, anh vẫn ở lại ghi chép vào tờ bệnh án. Nó lại bất động, đôi mắt trở lên vô hồn.

   " Thấy mệt mỏi sao?" Anh ngồi xuống cạnh nó từ lúc nào, chăm chú nhìn vào gương mặt nó. Nó ngẩng lên chạm ngay vào một đôi mắt ấm áp. Không dám tiếp tục nhìn nó cúi đầu né tránh ánh mắt anh. Thấy vậy, anh không tức giận chỉ cười nhẹ chờ nó nói ra. Rất lâu sau, nó mới ngập ngừng. " Nếu như...anh phạm phải một sai lầm...và đứng trước hai lựa chọn: giấu diếm, thoát tội...hay sẽ nói ra sự thật và đối diện với hình phạt... Anh sẽ chọn cách nào?" Tay nó bấu chặt vào ga giường hơi run run.

   " Giấu diếm có thể thoát được sao? Vậy sao em..." . " Nhưng anh sẽ bị ám ảnh cả cuộc đời, anh sẽ phải sống trong sợ hãi và tội lỗi, anh muốn làm thế sao???" . Nó bật khóc

   Nhìn cơ thể nhỏ bé đó run rẩy, trái tim Tuấn thấy hơi nhói lên, chuyện mà cô phải đối mặt đáng sợ đến thế sao? . " Em biết không?..." Anh nói " Đôi khi chúng ta hay suy nghĩ bằng cái này..." Anh chỉ vào trái tim mình, mỉm cười dịu dàng. " Nhưng, khi phải đưa ra một quyết định trọng đại em hãy dùng thứ này..." Anh đặt tay lên đầu nó xoa nhẹ " Dùng lý trí của em để suy xét xem cái nào sẽ là quyết định đúng, và khi đã xác định được rồi thì cứ làm theo, miễn là bản thân em được thanh thản, vui vẻ" .  Xương Rồng nhìn lên đôi bàn tay to lớn đang vỗ về trên đầu nó như đang dỗ dành một đứa trẻ, tự dưng trong lòng nó dâng lên một cảm giác ấm áp. Sau một thời gian dài nó cuối cùng cũng nở được một nụ cười đúng nghĩa.

   " Anh thật sự rất giống thiên thần nha." Nó không ngại ngùng nhìn anh nói ra điều đó. " Cám ơn em!" Tuấn cũng không khách sáo chấp nhận lời khen của nó, bàn tay ấm áp vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ. " Được rồi , nếu không có chuyển biến xấu nào thì em có thể xuất viện . Đừng bao giờ lập lại điều này một lần nào nữa biết không?" Anh chỉ chỉ vào cổ tay nó dặn dò " Nếu như sau này còn có cơ hội gặp lại , anh thật không mong là vẫn trong trường hợp như này, con gái phải biết yêu quý bản thân chứ?" . " Ừm!" Nó mỉm cười, gật đầu. " Còn nữa, anh không biết em đang phải đối mặt với chuyên gì, nhưng phải mạnh mẽ lên biết không! Cứ tâm niệm tất cả rồi sẽ tốt đẹp... Nếu có khó khăn em có thể tới tìm anh.." . Nó hết gật đầu  lại tiếp tục gật đầu. " Vâng! Vâng.." Nhìn biểu hiện của nó anh bật cười.

   " Giờ anh sẽ tìm mẹ em nói chuyện, em nghỉ ngơi chút đi, làm thủ tục chắc mất khoảng 30 phút, anh đi nhé! " Tuấn nhìn nó lần cuối trước khi ra ngoài "Thật sự rất vui khi gặp em, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!".

   " Cám ơn anh!" Nó rất thật lòng khi nói ra điều đó, anh nhìn nó khóe môi không tự giác mỉm cười dịu dàng " Sau này gặp lại." Anh nói rồi quay bước đi khỏi.

   Sau này chắc chắn sẽ gặp lại, chỉ là lần gặp tiếp theo sẽ là chuyện của mấy năm sau rồi. Xương Rồng nhìn anh, hít một hơi thật sâu. Giờ là lúc nó phải học cách đối mặt.

        >>>>>>>>>>>>>>>>****<<<<<<<<<<<<<<<



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sun Oct 02, 2016 11:47 pm; sửa lần 4.

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 6:ĐỐI MẶT... CUỘC SỐNG MỚI.

                   *             *               *

   Hai tuần trôi qua, kể từ lúc nó ra viện giờ thì nó ở đây, khu vườn trong trại giam. Nó đã ra đầu thú với toàn bộ sự khinh miệt kì thị và rẻ rúng  từ phía họ nội. Đau thương, xót xa từ họ ngoại... Dù sao nó cũng đoán trước được việc này, các bác trong họ nội hầu như đều giống bố nó, gia trưởng và rất đáng sợ, chỉ cách đây hai hôm thôi nó đã bị bác trưởng nắm tóc đạp xuống bàn trại giam và hậu quả là giờ mặt nó có vài vết bầm, không sao dù sao nó vẫn chịu được. Nó xoa xoa vết sẹo chưa lành hẳn trên cổ tay, có thể vết sẹo sẽ không biến mất.

   - Tốt thôi! - Tự nhủ thầm, dù sao nó cũng không mong vết sẹo đó sẽ biến mất, đó là bằng chứng cho tội ác nó gây ra mà nó sẽ mang theo suốt cuộc đời.

   Nó bị tòa tuyên án 36 tháng tù, vì là không phải có chủ ý từ trước và tự động ra đàu thú nên mức phạt đã được xem xét và giảm nhẹ. Được ra ngoài 30 phút, nó chọn cho mình một góc nhỏ tận hưởng cái lạnh đầu mùa đông. Tháng 10, quả nhiên chưa đủ lạnh để trái tim nó đóng băng, nó vẫn còn cảm giác, vẫn thấy đau và mệt mỏi.

   - Con khốn! Sao mày dám ngồi đây? -  Tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến nó giật thót, ngẩng đầu lên nó trông thấy một phụ nữ to con đang nhằm hướng nó đi đến, theo sau là hai người nữa , bọn họ quây lại bên cạnh nó gương mặt là vẻ hung tợn ghê người. Một người không khách khí túm lấy cổ áo nó khéo lên, đập mạnh vào bức tường phía sau. Trên miệng người phụ nữ là diếu thuốc đang cháy, bà ta hít một hơi dài rồi phun thẳng vào mặt nó khiến nó ho sặc sụa , thấy thế mụ ta chỉ cười gằn lên.- Mày điếc phải không, con khốn?- Vừa nó mụ ta vừ thúc mạnh vào bụng nó, bị cơn đau bất ngờ, Xương Rồng kinh ngạc thở dốc. Vừa quỵ xuống lại bị kéo xốc lên, Xương Rồng chỉ thấy ruột gan mình đang lộn tùng phèo hết cả lên, rất khó thở, rất đau...

   - Sao nào! Sao nào! Mới có thế mà đã không chịu được sao? Quả nhiên là đại tiểu thư có khác, yếu đuối như vậy...- Người đàn bà đó quay lại phía sau nói với hai người còn lại, giong điệu mỉa mai, hai người kia rất phối hợp cười đáp trả. Xương Rồng cảm giác rất khó chịu , nó nhíu mày nhìn về người phụ nữ. Đúng lúc mụ ta vừa quay đầu lại, nhìn thây biểu tình trên mặt nó nụ cười trên miệng héo hắt. Đôi mắt nhìn nó trở lên cay nghiệt, túm lấy cổ áo nó mụ dí sát vào tường. Rồi lại chăm chú nhìn điếu thuốc đang cháy , ngay lạp tức gương mặt mụ giãn ra, tiếng cười khùng khục vang lên. Mắt Xương Rồng cũng nhìn vào diếu thuốc, một trận hoang mang trào lên làm nó xây xẩm.

   - Đừng!... - Nó vô thức thốt lên, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi, lạnh ngắt. Người đàn bà ngước mắt nhìn nó càng cười dữ tợn hơn, mụ ta giơ điếu thuốc lên, nhắm vào mặt nó, mắt nó mở to kinh hoàng thấy đầu thuốc sắp chạm tới mặt nó nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chịu dựng cơn đau. Chỉ thâý tai một trận bỏng rát , nó mở mắt, đầu thuốc bị dí vào tường bẹp dúm kèm theo là một cụm tóc nó cũng lả tả rơi, trên tai bị đầu thuốc xoẹt qua cũng đang chảy máu. Nó đau đến nhíu chặt mày.

   -  Mày nên biết ở đây ai mới là chủ... Người mới! - Bà ta gằn giọng nói từng chữ, bàn tay vẫn tiếp tục xoáy tròn điếu thuốc lá. - Có vẻ nó vẫn chưa ngộ ra được điều gì đâu...- Mụ ta chép chép miệng nhìn nó thương cảm, nhưng ngay lập tức đôi mắt đó chuyển thành căm hận, hằn học nhìn vào nó như muốn xé xác nó ra ngay tức thì, mụ ta gầm  lên - Bọn mày dạy cho con nhỏ này một bài học để nó biết sau này nhìn thấy tao còn biết cách mà cư xử...

   - Vâng ! Chị hai...- Hai người phía sau lúc này mới lên tiếng , áp sát vào người Xương Rồng, cú thúc thứ hai vẫn vào chỗ cũ , bụng nó quặn lên, gục xuống thở dốc. Chưa kịp lấy lại cân bằng nó bị một cú đạp mạnh từ sau lưng ấn nó dính vào đất. - Đau...- Nó rên rỉ, nhưng bàn chân vẫn tiếp tục đánh trên người nó không lương tay. Nó chỉ còn biết ôm lấy đầu, cắn chặt răng chịu đựng.

   Cơn ác mộng của nó bây giờ mới thực sự bắt đầu...

                           *                *                *

   36 tháng cuối cùng cũng trôi qua hết, giờ đã là tháng 4, trời nóng râm ran, những chú ve lại bắt đầu với bài ca của mình. Ồn ào nhưng vui tai. Bước ra khỏi cánh cử trại giam, Xương rồng đã trông thấy mẹ và chị nó dứng đợi và giờ đã có thêm một thành viên mới, bé Mai con gái đầu lòng của Ánh Tuyết, thấy Xương rồng bé Mai cười tươi rói đòi được bế.

   Mới đó mà 3 năm đã trôi qua, Xương Rồng có cảm giác như mất đi toàn bộ sức lực... Càng mệt mỏi hơn khi nghĩ tới cuộc sống sau này, khi nó phải đối mặt với mọi người, nhất là những người trong dòng họ.

   - Xương Rồng ! Lên xe nào...- Mẹ nó dục.

   - Giờ chúng ta sẽ về nhà ạ? - Nó hỏi, giọng có chút lo lắng

   - Phải!

   Bước vào taxi  nó tưởng tượng đến cảnh về nhà và các bác đã chờ sẵn ở đó và sau đó... Có trời mà biết được, có thể là nó sẽ phải vào nhập viện vài tháng hoặc nặng hơn, nó sẽ đi gặp bố để tạ lỗi... Đó là tình huống xấu nhất.

   Ba năm tách biệt với cuộc sống bên ngoài giờ khi được trông thấy mọi người đi lại, trò chuyện nó thấy vui vui... Mở ô kính taxi nó thò đầu ra ngoài, để gió có thể tự do phả vào mặt.

   - Bụi quá! Đóng cửa lại đi.- Ánh Tuyết nói rồi che mặt bé Mai lại.

   - A! Được mà! - Xương Rồng vui vẻ quay cửa kính xe lên - Ơ! Đây không phải đường về nhà mình mà mẹ, mẹ định đi đâu vậy??

   - Chúng ta sẽ không về nhà! - Mẹ nó nói, gương mặt thoáng đau thương.

   Nhìn bà, Xương Rồng chỉ biết im lặng, nó biết ba năm qua  bà đã phải chịu nhiều đau khổ lắm, đối mặt với cả dòng họ... Nhìn mấy nếp nhăn trên khóe mắt bà nó thấy bản thân bất hiếu vô cùng. 24 tuổi, cái tuổi đáng lẽ không cần mẹ nó lo lắng, chăm sóc cho nữa, thay vào đó bà đáng được hưởng cuộc sống an nhàn thảnh thơi. Vậy mà nó chẳng thể làm gì ngoại trừ việc im lặng ngồi đây như thế này... Nó thấy cổ họng nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.

   Chiếc xe dừng lại trong một ngõ nhỏ, mẹ nó xuống xe theo sau là Ánh Tuyết trên tay ôm bé Mai. Xương Rồng lững thững đi sau cùng. Mẹ nó  xuyên thẳng vào trong con hẻm, đến cuối cùng của con đường thì dừng lại, lấy chìa khóa tra ổ rồi bước vào trong. Nó đứng lai, ngắm nhìn nơi này, rất yên tĩnh, căn nhà mẹ nó bước vào chỉ rộng khoảng 3 met 5 , được xây cao ba tầng. Nó bước vào trong, chỉ thấy một phòng có một chiếc xe máy, một chiếc xe đạp còn lại trống không.

   - Mọi thứ dụng cụ ở tầng trên, tầng này chỉ để xe thôi, - Mẹ nó không nhìn nó, nói vừa mang theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên gác.

   - Để con xách cho - Nó chạy lại cầm lấy mấy túi đồ, vừ nhấc lên nó đã nhíu mày lại, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần xách đồ lên gác. Đến nơi, nó trông thấy 1 bộ bàn ghế , tivi... Đây có lẽ là phòng khách, nửa sau của phòng là một khuôn bếp nhỏ.

   - Mau cất đồ vào tủ lạnh đi - Mẹ nó nhẹ giọng nói.

   - Vâng! Nhưng đây là nhà mới của mình ah mẹ. Đẹp thật! - Xương Rồng để mấy túi đồ lên bàn, xắp xếp đồ ăn, rau củ, đồ hộp vào chiếc tủ lạnh nhỏ vừa hỏi, vừa ngắm nghía xung quanh. Bà  Lan nhìn nó thở dài, Ánh Tuyết đang cho bé Mai bú bên ngoài nghe vậy đôi mắt thoáng đau lòng...

   - Nhà tắm ở tầng một có một cái, tầng 3 là phòng ngủ của con, cũng có một phòng tắm - Bà Lan rửa xoong, chặt xương nấu một nồi cháo, tiếp tục dặn dò - Có sân thượng, máy giặt mẹ để trên đó, mẹ biết mày thích trồng hoa nên cũng xây 1 khuôn đất nhỏ.

   Đôi tay Xương Rồng khựng lại, tiếp nhận lời mẹ nó nói, sống mũi cảm thấy cay cay.

   - Mẹ...-  Nó ngập ngừng.

   - Căn nhà này là mẹ với mấy bác góp lại mua cho mày...- Bà vẫn tiếp tục nói - ...Nơi này cách chợ không xa, ba năm trước mẹ có dành dụm thuê dài hạn cho mày được cái chỗ nhỏ ở đó, muốn bán quần áo , túi sách hay gì là tùy mày, mẹ chỉ có thể cho mày thêm 20 triệu để buôn bán... Sau này sống một mình, cố mà tự lo cho bản thân. Mẹ sau này chắc cũng không đên đây thường xuyên được, đừng có mà ngủ tới tận trưa như hồi còn ở nhà nữa. 24 rồi,cũng lên học cách tự lập đi.

   - Mẹ!...- Xương Rồng nghẹn ngào.

   - ...Còn nữa, ở một mình không an toàn, yêu ai cũng đừng để nó biết mình sống một mình, bao giờ cảm thấy nó thật lòng với mình thì đưa nó đến gặp mẹ. Đừng có mà dại dột đâm đầu vào yêu mà hại cả đời mình đấy, biết chưa???.

   - Mẹ ah!!...- Mắt Xương Rồng nhòa đi.

   - Mày có tiền án rồi... Chắc cũng chẳng có gia đình tử tế nào chọn mày đâu con ạ!!!... - Bà giở giọng trách mắng, nhưng bờ vai lại run lên. Bên ngoài Ánh Tuyết ôm chặt bé Mai đã ngủ, nước mắt cũng nhẹ nhành rơi xuống.

   - Mẹ ơi! Con xin lỗi... Con xin lỗi!- Xương Rồng ôm lấy vai bà khóc nức lên, gương mặt bà ướt đầm vì nước mắt. Bà thật không biết phải làm gì với đứa con thứ hai này, đôi khi bà chỉ ước người phải chịu cảnh này sẽ là bà, Xương Rồng còn quá trẻ, cuộc đời nó còn chưa qua hết nửa, nó sẽ phải sống tiếp sao đây? Bao nhiêu đêm bà chỉ cầu mong ông trời để mình gánh hộ tội thay cho đứa con gái đáng thương của mình...

   - Trời ơi!... Sao số kiếp con gái tôi lại khổ như vậy??? Kiếp trước là tôi đã gây ra nghiệp trướng nào mà kiếp này người bắt con gái tôi phải chịu đựng như vậy???- Bà ngẩng đầu lên, khóc thành tiếng.

   - Là tại con, tại con... Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ mà...- Xương Rồng lắc lắc đầu, khóc không thành tiếng. Ánh Tuyết đặt bé Mai  xuống, chạy lại ôm lấy mẹ và em gái . Ba người ôm nhau khóc nghẹn ngào...

                     *                 *                     *

   Hai giờ chiều, khi chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Xương Rồng rồi, bà Lan quyết định đi mua tiếp... Xương Rồng và Ánh Tuyết được dịp nói chuyên cùng nhau.

   - Mẹ lại đi đâu rồi chị?? Em mới tắm xong...

   - Mẹ nói đi mua thêm cho em  mấy vật dụng , ở gần đây có một tiệp tạp hóa, cũng nhiều đồ lắm, thiếu thứ gì lần sau cứ tới đó mua..

   - Uh! Em không thể về nhà sao???

   - Hiện giờ thì không em gái ah!..

   - Bế... Gì ơi! Bế....- Bé Mai giang rộng hai tay về phía Xương Rồng.

   - Uh! Bế nào...- Xương Rồng vui vẻ ôm lấy Mai ngồi xuống, nhưng vừa chạm mông xuống cơn đau buốt từ đâu đánh thẳng vào người nó, kéo thẳng lên não. Đôi tay ôm bé Mai khẽ run lên. Nó cắn răng dằn cơn đau xuống. Phải mất một lúc mới có thể nói ra tiếng - Mẹ... Ba năm qua mẹ sống có tốt không??- Nó úp mặt vào bé Mai cố che đi biểu cảm trên mặt. Hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy hai má Xương Rồng, bé Mai chăm chú nhìn nó.

   - Nghĩ cũng biết là khổ rồi! - Ánh Tuyết thở dài không chú ý tới  gương mặt Xương Rồng - ... Ba năm nay, họ luôn gáy sức ép với mẹ, mấy làn làm giỗ cho bố chị cứ tưởng có đánh nhau...

   - Mẹ có sao không??...

   - Bác Lực bên ngoại nhà mình cũng dữ lắm! - Ánh Tuyết cười trấn an - Bác ấy tuyên bố ai dám động vào mẹ thì bác ấy sẽ không để yên, kể cả là vào tù cung em luôn.... Nên mẹ an toàn lắm... Mẹ chỉ lo cho em thôi. - Nói đến đây Ánh Tuyết lại thở dài - Dù bác Lực có ra mặt giúp thì khi trông thấy em, họ cũng sẽ không để yên đâu... Mẹ chỉ sợ... Nếu lại có chuyên sảy ra...

   - Umh! Em biết mà, em làm mẹ khổ nhiều quá!!...

   -Biết vậy thì cố mà sống cho tốt đi, tốt nhất là làm cách nào cho mình vừa có tiền vừa có quyền luôn ấy... Thế mới đủ sức bảo vệ mẹ...

   - Hay em đi làm xã hội đen nhá!!!

   - Điên à! em muốn mẹ lên huyết áp đấy phải không?

   - Đùa thôi mà! - Xương Rồng ôm bé Mai cười cười, nhưng rồi lại trầm mặc - ... Em muốn ra mộ bố.. Ba năm giỗ bố em đều không có mặt...

   - Uh! Bao giờ rảnh chị  đưa em đi...

   - Tuyết! - Tiếng mẹ vọng lên từ dưới lầu- Chúng ta về thôi, bác Lực mua đồ xuống nhà mình, bảo tối nay sẽ ăn liên hoan, con nhớ gọi cả chồng xuống nữa...- Bà Lan ôm theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh trèo lên

   - A! Mẹ để con. - Xương Rồng chạy xuống- ...Mẹ với chị về ngay ah?

   - Uh! Bác Lực biết mày mới về nhưng không tiên gặp lên bảo liên hoan chúc mừng mày ở nhà thôi, bác ấy lo cho mày lắm đấy..
 
   - Vâng! Mẹ cũng giử lời chào bác ấy dùm con, nói con khỏe lắm nha. Bao giờ được con sẽ tới nhà bác ấy.

   - Rồi! Rồi... Cầm lấy cái này đi, mẹ với Tuyết phải đi đây... Cửa nẻo nhớ phải khóa cẩn thận đấy! Chìa khóa két mẹ để ở trên phòng , mật khẩu nhớ xong thì xé đi biết không?...

   - Dạ! Mẹ với chị về cẩn thận...

   - Chị về nha!  Mai.! Bibi gì đi...nào bye bye...

   - bai... Gì... - Mai bi bô nói

   - Bye bye!!! Con đáng yêu quá đi...! - Xương Rồng nựng nựng cái má của Mai, cười toe toét.

                       *                 *                    *
   Cả hai vừa đi khỏi, Xương Rồng khóa chặt cửa, chắc chắn đã đóng toàn bộ cửa sổ, nó bò lên tầng hai, vừa chạm vào cái ghế sa lông, cả người nó cũng buông theo luôn. Nếu không phải mũi nó còn phập phồng, sợ rằng người ta sẽ tưởng là nó đã chết.

                      *                 *                  *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:22 pm; sửa lần 5.

Được cảm ơn :
12
:
Ngày tham gia :
16/04/2015
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Phú Yên
:
Tiênn Tiênn
Tiênn Tiênn

Tiênn Tiênn
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 12
Ngày tham gia : 16/04/2015
Tuổi : 25
Đến từ : Phú Yên
Thoại nhiều nhưng không sao Smile))
Nội dung truyện khá mới mẻ, khúc đầu ý, còn phần sau thì chưa biết.
Có nhiều chỗ sai chính tả, teencode, nên sửa lại nhé.
Chúc thành công



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
huhu. Mình rất muốn rút ngắn lời thoại lại, nhưng mà làm văn tả cảnh mình cực ngu. nên mới lấy thoại che đi. Vì viết bằng máy tính bảng lên chưa wen. còn nhiều lỗi chính tả minh sẽ cố sửa chữa ở những chap kế, thanks đã góp ý cho mình nha. Mong là những chap sau mình có thể giảm thoại lại . TT-TT.



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 7: HỒI ỨC ĐÁNG SỢ... DỨT KHOÁT.

                         *                   *                       *
   Mười giờ đêm hôm đó, Xương Rồng choàng tỉnh, thoát khỏi cơn ác mộng, trán ướt đầm mồ hôi, nó thở hổn hển, vuốt đi những giọt nước trên mặt nhận ra áo mình ướt đẫm nó thở dài quyết định tắm lại lần nữa... Bước vào nhà tắm, nó thoát chiếc áo ra khỏi người, trong gương, thân hình nó gầy nhom chằng chịt vết bầm tím, có vết thương khá nặng ở sườn phải được nó dán tạm bợ bởi sáu miếng urgo và chập giấy, vết thương đang rỉ máu, thấm xuyên qua chập giấy dày. Nó nhắm mắt , hít khí, đưa tay chạm vào miếng urgo, cẩn thận gỡ từng chút một, không khí như bị rút đi toàn bộ, đau không thở nổi...
   
   Đây là vết thương mới nhất mà mấy " bạn tù" tặng cho nó, " mừng" nó được ra tù. Vết cứa được tạo ra từ một mảnh bát nhọn, rất may là nó chỉ xẹt qua chứ không phải là đâm thẳng vào, nếu không chắc giờ nó sẽ không đứng ở đây. Đoạn cuối cùng được rứt ra cũng là lúc Xương Rồng gục xuống thở dốc vì đau, tay nó chống trên sàn nhà run rẩy.

   - Đau! Đau quá...- Nước mắt rớt xuống, nó rên rỉ.

   Miệng vết thương được dịp bung ra, lại tràn ra máu, nhìn rất đáng sợ... Mặc kệ đau, nó tháo toàn bộ quần áo, đứng trước vòi hoa sen xả nước, một dòng nước đỏ theo ống cống trôi đi... Nó vừa xả nước vừa run bần bật, rất xót, người nó chỗ nào cũng đau cả, làn da trắng nhưng lại loang lổ những vết bầm kéo dài từ ngực trở xuống đầu gối, trông rất nhức mắt...
                          *                 *                    *
   Ba năm trong tù, nó hiểu sâu sắc được từ đáng sợ là như thế nào, nhờ một khoản tiền lớn bảo lãnh và mời luật sư nó chỉ phải lĩnh án ba năm, vụ việc cũng được giấu diếm đăng trên báo. Đó là may mắn cho nó nhưng cũng khiến nó gặp rắc rối. Những người không có được sự hỗ trợ từ gia đình phải chịu mức án nặng nề, dù cho việc đó không nặng bằng tội ác của nó. Từ ngạc nhiên đến đố kị họ chuyển mọi tức giận lên đầu nó. Lấy việc chửi bới, đánh đập nó là công việc để xả mọi ức chế. Cách đánh của họ cũng cực kì thâm hiểm, chỉ đánh vào chỗ mà quần áo che đi được, chỉ cần một cú đạp cũng khiến Xương Rồng đau ngót một tuần, mà những trận đòn lại khá thường xuyên xảy ra...

   Cứ khoảng một tháng bà Lan lại đem cho nó một loạt túi to, túi nhỏ đồ ăn ngon để nó bồi bổ. Các bác cũng thường xuyên tới thăm nó, thế nên cơn ức chế của những người  không có ai tới thăm nom cũng bắt đầu chuyển hết sang nó. Một mình nó, không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng cho tới khi mãn hạn. Số lần mẹ nó tới thăm cũng gần tương đương với số lần họ nội tới thăm nó, hết người này tới người khác, chửi bới nó, có một lần trong cơn say, bác trưởng bên nội đã đập đầu nó xuống bàn và tát nó hai cái. Đến mức cảnh sát phải can thiệp và cấm ông ta lại gần nó, lần đó, trên mặt nó có sẵn vết bầm, vậy là mấy người cùng phòng lợi dụng điều đó mà thẳng tay trên mặt nó, khi mẹ nó tới thì khóc thành tiếng. Mọi người đều nghĩ là do bác trưởng gây ra, càng trở lên bức bối. Bác Lực vì tức giận đấm mạnh vào tường khiến tay bật máu. Xương rồng đau lắm, đau lòng thay mọi người kinh khủng, không dám nói sự thật, sợ mọi người sẽ càng lo thêm, nên nó chỉ biết gắng cười, nói không sao...

   Ba năm, cơn ác mộng của nó liệu có thể chấm dứt. Nhớ lại buổi sáng hôm nay, nó lại hít khí thật mạnh. Nó được tin mẹ nó sẽ đến đón nó vào 8h sáng thì  6h nó được lôi ra một góc khuất bởi ba người phụ nữ to béo. Ở đó, người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đã đợi sẵn, cô ta là đại ca ở đây, vào tù năm 20 tuổi và phải thêm hai năm nữa mới được ra ngoài. Cô ta nhìn nó, trong mắt là đố kị, căm ghét và khinh bỉ, trên tay là một mảnh bát sắc nhọn... Tiếng chửi, tiếng cười cùng với hình ảnh mảnh bát  quơ qua quơ lại trước mặt khiến nó rùng mình.

   Đau! Đó là cảm giác của nó trước khi nó lâm vào hôn mê. 8h kém 5  nó được y tá trại giam lay dậy nói mẹ nó đã đến bảo nó chuẩn bị, nhìn vết thương với khuôn mặt xám nghoét của nó cô y tá chỉ biết thở dài... Nó định khi nào không có mẹ ở đây sẽ thay băng, nhưng bà lại cứ dục nó đi tắm để tẩy trần, còn chu đáo chuẩn bị cả rau mùi , khiến nó phải tháo băng ra và dán lại bằng mấy miếng urgo, nó không nghĩ khi bóc ra lại làm nó đau đến chết đi sống lại như vậy.

   Choàng cái khăn tắm lớn, lấy một chập giấy giữ vết thương nó bước ra khỏi phòng tắm. Với tay lấy hộp thuốc, nó lục tìm bông gạc, lần đầu tiên tự băng bó nó phải dứng trước gương để làm, nhìn mấy vết đen xì trên cơ thể , nó nhíu mày. Sau khi xong xuôi, nó mới ngắm nhìn nơi ở mới của mình, lại nhìn mình trong gương, nó nhe răng, tự nhủ.

   - Từ ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn khác, là cuộc sống mới của mày. Cố lên! Mọi chuyện sẽ tốt đẹp... Go! Go... Ai ui! - Hứng chí mà động vào vết thương, nó la oai oái. La chán, nó lại im lặng nhìn lên trần nhà.

   - Kết thúc rồi phải không?? Thật sự mình đã được tự do rồi...- Lấy hai tay che lại đôi mắt, một giọt nước khẽ trôi xuống- ... Cứ như là mơ vậy!  Đây sẽ không phải giấc mơ chứ??? - Hai bàn tay từ từ mở ra, vẫn là trần nhà màu xanh nhạt, căn nhà chưa biến mất. Nó cười trong tiếng khóc nấc - Là thật! Không phai mơ... Mình được tự do rồi!!!

   Nó chạy loạn ôm tất cả những gì nó có thể ôm, kể cả bức tường, lao ra ban công, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được không khí. Đến lúc đó nó mới tin là sự thật...

   Hai giờ đêm, nó vẫn chưa dám đi ngủ, sợ khi ngủ dậy, mọi thứ sẽ biến mất, làm hết sạch mọi thứ, vẫn cố tìm xem có việc gì để làm không. Nó loay hoay nhìn căn phòng một lượt, rồi chợt dừng lại bên chiếc máy tính, vô thức lại gần, nó bật máy lên... Đăng nhập vào facebook, nó tìm thấy một cái tên quen thuộc, gương mặt quen thuộc mà ba năm rồi nó chưa gặp. Avatar là hình anh, anh chững chạc hơn nhiều, đẹp trai hơn. Nhưng khi nhìn thấy ảnh bìa của anh nó chỉ có thể cười nhạt. Gương mặt rạng rỡ của anh ngay bên cạnh là Thanh Tâm... Dòng status gần đây của anh thông báo hai người đã đính hôn, cuối năm nay sẽ làm đám cưới... Thay vì đau khổ Xương Rồng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có thể vì nó đã phải chịu nỗi đau còn hơn như thế này gấp trăm lần nên nó mới thanh thản mà đón nhận như vậy... Nó nhẹ nhàng thoát khỏi, định tắt máy lại phát hiện mình có email. Nó mở ra, có ba tin, từ Tùng...

   Tin đầu tiên từ 2 tháng trước: " Chuyện của em anh mới nghe được từ Nam ( chồng Ánh Tuyết) ... Tại sao lại như vậy?? Sao em không nói với anh? Em có ổn không? Anh mới về, muốn tìm em mới biết tin này... Nếu đọc được, thì giử lại cho anh..."  Nó im lặng, tiếp tục đọc.

   Tin thứ hai từ một tháng trước : " Anh và Tâm định kết hôn, hai gia đình đã đồng ý, anh biết nói điều này sẽ khiến em không vui, chỉ là anh cảm thấy rất có lỗi với em, cũng sắp đến thời hạn em tự do rồi phải không?? Nếu có gì khó khăn, em có thể đến tìm anh, anh không biết có thể làm gì, nhưng anh sẽ cố gắng. Em hãy tha thứ cho anh!!!" . Bức mail này đọc xong nó chỉ có thể cười nhạt.

   Tin cuối cùng được gửi vào sáng nay : "  Hôm nay là ngày em được mãn hạn mà phải không?? Sao không về nhà? Anh hỏi thằng Nam nó chẳng nói gì cả! Sao vậy?? Em đang ở đâu??"...

   Xương Rồng không biết mình đã ngồi thế này bao lâu, chỉ đến khi hai mắt nó cay xè, nó mới cử động lại, gạt tay lau nước mắt, nó quyết định viết mail cho Tùng, lần cuối cùng...

   " Em rất ổn! Anh đừng lo, cũng đừng hỏi em ở đâu. Chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Mà đã là quá khứ thì anh không cần phải day dứt hay cảm thấy  mình cần chịu trách nhiệm với em. Trái tim vốn không nằm trên đầu, nên anh không thể điều khiển nó được, yêu 1 ai đó không phải là sai và hết yêu ai đó cũng không phải là tội lỗi, chỉ bởi vì con tim anh nhận ra em không phải người anh tìm kiếm mà thôi, yêu rồi chia tay là việc rất bình thường. Người anh sắp cưới kia mới là điều anh phải lo và bận tâm. Xin anh, hãy để lại em chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình. Em đang làm lại cuộc đời mới, em muốn nó sẽ hoàn hảo như em mong muốn, không muốn quá khứ sẽ mãi giày vò em, anh cũng là quá khứ của em, là quá khứ trong chuỗi quá khứ đau khổ mà em muốn quên đi. Nếu anh muốn giúp em, thì đừng tìm em, cũng đừng nhớ tới em. Hãy coi em như một người bạn cũ không cần gặp lại. Đừng biến em thành kẻ phá hoại hạnh phúc của anh. Cuộc sống hiện giờ của em sẽ tốt, em chắc chắn đấy! Vậy nên anh đừng lo lắng, dằn vặt bản thân. Em thật lòng chúc phúc cho anh...".

   Nó nhìn những dòng chữ, nước mắt lặng lẽ rơi, bấm gửi, nó tắt máy, tiếp tục gữi nguyên trạng thái bất động. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng chẳng có âm thanh nào được phát ra....
               *                     *                       *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:23 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
bồ viết hay thật tớ bùn quá hok ai cmt truyện của tớ hết hu....hu.....hu (khóc lóc suôt ngày)



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất

#Cá: Có vài lỗi chính tả, văn phong tốt, đọc hay, bất quá vài chỗ hơi nặng nề.
aino minako đã viết:bồ viết hay thật tớ bùn quá hok ai cmt truyện của tớ hết hu....hu.....hu (khóc lóc suôt ngày)
Em cũng muốn nhận xét cho chị lắm, nhưng em không thích đọc fanfic thần tượng.



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
Tinh Vân đã viết:
#Cá: Có vài lỗi chính tả, văn phong tốt, đọc hay, bất quá vài chỗ hơi nặng nề.

aino minako đã viết:bồ viết hay thật tớ bùn quá hok ai cmt truyện của tớ hết hu....hu.....hu (khóc lóc suôt ngày)

Em cũng muốn nhận xét cho chị lắm, nhưng em không thích đọc fanfic thần tượng.
nói đùa thôi có người đọc là mừng muốn chết rồi, chỉ sợ viết xong mà ko ai đọc mới bùn đó



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Tinh Vân đã viết:
#Cá: Có vài lỗi chính tả, văn phong tốt, đọc hay, bất quá vài chỗ hơi nặng nề.

aino minako đã viết:bồ viết hay thật tớ bùn quá hok ai cmt truyện của tớ hết hu....hu.....hu (khóc lóc suôt ngày)

Em cũng muốn nhận xét cho chị lắm, nhưng em không thích đọc fanfic thần tượng.


Sửa lại bằng điên thoại hơi khó chút, nhưng trong thời gian nhanh nhất chị sẽ sửa hoàn tất, cám ơn nhé! Razz



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
không mà nhìn nhận bồ viết hay thật



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:không mà nhìn nhận bồ viết hay thật


Cám ơn nhiều nha. Razz . Mà đọc lại để sửa thấy bạo lực thật. Laughing Hihi. Từ chap sau chắc sẽ bớt một chút. Nam chính xuất hiện, mình sẽ viết bạo lực kiểu khác... Thấy bản thân giống mẹ kế quá đi. Razz .



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
ko đâu bồ ơi thời đại bây giờ ko bạo lực là ko được




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 8 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất