Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
02/06/2017
:

alucarddxt
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 02/06/2017
Beng…….. Beng……. Beng………………………
Bên tai tôi, tiếng chuông nhà thờ đang vang lên, một âm điệu nghe thật thân thuộc, mà cũng thật xa cách đến kì lạ.
Xung quanh, mọi người đang cười nói rất vui vẻ, không khí thật náo nhiệt làm sao, có lẽ hôm nay là lễ cưới của một ai đó rồi, mà tại sao tôi lại có mặt tại nơi đây vậy chứ?
Chưa kịp lấy một giây để suy nghĩ về vấn đề đó, tôi đã phải theo chân đám đông vào bên trong nhà thờ rồi. Mọi người đã tự lấy cho mình một chổ rồi và tôi cũng thế, chú rễ thì cũng đã ở đúng chổ cần nên ở rồi, và tất cả chỉ đang chờ đợi 1 nhân vật quan trọng nữa để tiến hành buổi lễ. Cánh cửa lại mở một lần nữa, ánh sáng tràn vào khắp cả căn phòng, lan tỏa đến từng ngóc ngách một. Theo chân những tia sáng chói lóa và lấp lánh đó, cô dâu bước đến cùng chiếc váy cưới trắng như tuyết, thướt tha và óng ánh. Ánh sáng và cô, trong giây phút đó, như được hòa lại làm một với nhau, thật tuyệt vời, tôi cứ ngỡ như mình vừa được thấy một thiên thần đang giáng trần vậy.
Cô bước từng bước về phía trước, tất cả mọi người trong kháng phòng đều đứng dậy và nhìn về phía cô. Phía sau tấm vải trắng phủ trên đầu, là một gương mặt xinh đẹp và dịu dàng, và với nụ cười của cô, ta có thể cảm nhận ngay được hai từ “hạnh phúc” khi chỉ vừa chợt bắt gặp. Trông cô ấy thật tuyệt vời làm sao. Nhưng sao, dáng dấp ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy, lại có cảm giác quá đỗi quen thuộc với tôi đến vậy. Tôi cố gắng căng mắt mình ra để nhìn cho thật kỹ tất cả về cô, và nỗi bàng hoàng cũng đến từ cái nhìn đó của tôi. “Em, thì ra chính là em sao? Vậy hôm nay là lễ cưới của em sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là em và tại sao lại là ngày hôm nay chứ?” – Hàng trăm những câu hỏi cứ vang mãi lên trong đầu của tôi khi chứng kiến người mình yêu thương đang mặc chiếc váy cưới và người đang đợi cô ấy ở nơi cuối đoạn đường này lại không phải là tôi.
Tôi bàng hoàng, kinh hãi, tôi có cảm giác mình đang rơi vào một hố sâu, cứ rơi, rơi mãi. Đôi chân tôi không còn chịu nỗi sức nặng này nữa, tôi ngồi phịch xuống ghế khi chứng kiến nụ cười của 2 người họ trao nhau. Tôi phải làm gì đây, ngay lúc này tôi phải làm gì đây, cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ rối rắm đó, tôi chợt nhận ra đôi mắt mình đã đẫm lệ khi mà miệng tôi đã mặn chát những giọt nước mắt rồi. Tôi khóc ư? Tại sao tôi lại khóc trước nhiều người như thế này? Và lại khóc trong một ngày vui vẻ như thế này? Tôi cố lấy tay lau đi hết những giọt lệ để hy vọng là mọi người không ai thấy điều không nên này, nhưng có lẽ tôi đã lo lắng đến thái quá rồi, thật sự thì chẳng có ai đang chú ý đến tôi cả, tất cả đều đang tập trung hoàn toàn về phía hai người họ rồi. Sự tập trung đó cao đến độ tôi có cảm giác là mình là một người thừa mứa trong tất cả mọi người đang ở trong đây vậy, không ai quan tâm đến tôi ư? Không ai thèm để mắt đến tôi ư? Thậm chí là một người đang khóc sướt mướt như thế này ư? Tôi co rụt người lại và cảm thấy sự cô đơn đã bao phủ hết cả con người mình rồi, cả bên trong lẫn bên ngoài, đây có lẽ chính là cảm giác tột cùng của sự cô đơn.
Tôi co rụt người lại và chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Tôi không còn nghe và cũng chẳng mong muốn nghe hay thấy điều gì nữa hết cả. Nhưng rồi bỗng có một lời nói vang vọng đến bên tai của tôi, “Tôi xin hỏi ở đây có ai phản đối việc thành hôn của đôi trai gái này hay không, hãy nói ra điều đó hoặc im lặng mãi mãi” . Ngay lúc đó một tia sáng hy vọng chợt lóe lên trong đầu tôi, có thể đây chính là cơ hội cuối cùng của tôi để có thể lại có được cô ấy như ngày xưa. Không cần suy nghĩ lấy một giây, ngay tức khắc tôi ngẫng đầu lên và sẵn sàng để đứng lên để nói câu phản đối. Nhưng chợt nhận thấy ánh mặt của tất cả mọi người trong phòng này đều đang hướng mắt về tôi; tất cả khách mời, phụ dâu, phụ rễ, cha xứ và cả 2 người họ nữa, họ đang trừng trừng nhìn vào tôi. Tôi… tôi… tôi phải làm gì đây? Tôi sẽ nói thành lời hay sẽ im lặng như vậy mãi mãi! Tôi bấn loạn không biết nên làm gì và người tôi cứ run mãi; rồi cặp mắt tôi dè dặt nhìn ra xung quanh, nhìn những đôi mắt nghiêm nghị và đỏ thấu đó, thì hai từ “từ bỏ” đã xuất hiện trong đầu của tôi rồi. Nhưng, khi đôi đưa mắt nhìn về phía em, nhìn về đôi mắt đó, nhìn về gương mặt đó, tôi thật sự đã biết rằng mình cần phải làm gì. Tôi vụt đứng dậy ngay tức khắc, nhưng…tôi…không thể thốt nổi lên một lời nào cả, tôi cố gắng, thật sự cố gắng đến hết cả sức của mình để nói một điều gì đó, thậm chí là cả việc hét lên cũng không được. Tiếng nói của tôi, âm thanh của tôi dường như đã không còn tồn tại ngay lúc này nữa rồi. Tôi đứng lặng im nhìn em, và nghe “Tôi xin tuyên bố chàng trai này và cô gái này chính thức trở thành vợ chồng”. Tôi ngồi phịch xuống ghế và thần thờ, còn tất cả mọi người cùng đứng lên và vỗ tay chúc mừng; tôi gục xuống rồi úp mặt vào lòng bàn tay. Dù trong tiếng hò reo đầy phấn khích của những vị khách, thì vẫn văng vẵng bên tai của tôi là câu nói “Con có thể hôn cô dâu của mình được rồi” . Tôi không dám, thật sự không dám ngẩn đầu của mình lên để chứng kiến cảnh đó nữa, tôi chỉ biết úp mặt mình vào bàn tay và lặng đi.
Ông trời ơi! Tại sao, ông lại đối xử với con như vậy? Tại sao vậy? Ông hãy trả lời cho con biết đi! Linh hồn tôi và cả những suy nghĩ trong đầu của tôi hiện giờ như đang gào thét lên những câu nói, những câu hỏi như điên như dại. Đây chắc không còn là đám cưới của em nữa rồi, mà đây chính là địa ngục của tôi.
Khi cả thể xác và linh hồn tôi đang dần chìm sâu vào trong khoảng không sâu thẩm, thì bỗng ngay lúc đó tôi chợt nghe được tiếng của ai đó đang gọi tên mình “anh Đông ơi!” , tiếng nói đó nghe thân thuộc làm sao, “anh có nghe em gọi không vậy anh Đông” ; đó…thì ra đó chính là tiếng gọi của em. Tai tôi có đang nghe lầm không? Một tia sáng, một tia sáng của sự hy vọng, ngay lúc này đang soi rọi vào trong khoảng không u tối của tâm hồn tôi. Ánh sáng đó đang dẫn lối cho tôi bước ra khỏi những khổ đau của chính mình; tôi ngẫng đầu lên và nhìn về phía em với đôi mắt của một người vừa mất đi hết tất cả những gì quý giá nhất của cuộc đời mình nhưng cuối cùng lại có được một cơ hội để tìm lại những điều quý giá đó. Em nhìn tôi và nói : “Anh Đông à, thật sự, em… em vẫn còn yêu anh rất nhiều! Chúng mình hãy quay lại với nhau như ngày xưa vậy, được không anh? Tôi nín lặn, tôi đang vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc khi nghe được điều em nói, vì đó cũng chính là điều mà tôi đã mong ước từ bấy lâu nay. “Được, được chứ em!” – giọng tôi run run như sắp vỡ òa – không gian xung quanh, ngay lúc đó, chẳng còn bóng dáng của một ai nữa, mọi thứ đang dần tan biến mất chỉ còn lại hai chúng tôi, hai con người đang đắm chìm trong tình yêu và niềm hạnh phúc.
Lấy hết sức của mình, tôi chạy đến bên em thật nhanh, để có thể một lần nữa được ôm em vào lòng, được có em trong vòng tay mình. Nhưng bổng nhiên, mọi thứ xung quanh dần trắng xóa đi, còn khoảng cách của hai chúng tôi ngày càng xa hơn. Tôi cố gắng chạy, chạy mãi, nhưng càng cố gắng chạy bao nhiêu thì khoảng cách lại càng xa hơn. Tôi đưa bàn tay mình ra để cố với lấy hình ảnh của em trước mắt mình, nhưng mọi thứ cứ xa đi, xa mãi đi, dần biến mất trong hư vô. Tôi chỉ còn có thể gào lên trong vô vọng những tiếng xót xa : “Thu ơi! Anh yêu em”.
Và rồi tất cả chìm vào trong bóng tối.
Chợt tỉnh giấc, tôi ngồi bật dậy, những giọt nước mắt đang đầm đìa phía trên gò má của tôi. Tôi đưa mắt mình nhìn ra cửa sổ, những tia nắng của ngày mới đã bắt đầu chiếu sáng lên ô cửa kính, tiếng gió xào xạt bên những lá cây và tiếng chim ríu rít như đang chào đón một ngày mới lại bắt đầu. Mơ, tất cả chỉ là mơ mà thôi, một giác mơ thật quá đớn đau và xót xa cho chính tôi.
Tôi đưa mắt về bàn làm việc của mình, một tấm thiệp mời được đặt cạnh sổ lịch. “Đã tháng 10 rồi ư, vậy là đã 1 tháng trôi qua rồi à?”. Những cơn gió lạnh đầu đông đang thổi qua cửa sổ như muốn nói với tôi rằng : “Mùa Thu đã qua rồi!”.




Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất