Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
NGÀY MưA RƠI KHÔNG BAO GIỜ DứT

Tên fic: Ngày Mưa Rơi Không Bao Giờ Dứt
Thể loại: Truyện ngắn
Tác giả: Karin KR
Nguồn: hanlecung.wordpress.com
Cảnh báo: - Dù truyện ngắn nhưng cũng hơi dài, ai đọc được thì đọc.



Ngày Mưa Rơi Không Bao Giờ Dứt - Karin  10176099_387871054683919_4027646753153745343_n

Vừa nghe nhạc vừa đọc truyện để thêm cảm xúc nhé ^^: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Fly-Me-To-Polaris-Wang-Wei/ZWZ9CZEB.html
....Begin....

“Em thà rằng chúng ta như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, còn hơn cắt một lần rồi vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa…”

Phần 1 – Mạc Lệ

Bất luận là ai, bất luận là người nào, đều trải qua giai đoạn yêu phải một ai đó. Vấn đề là sớm hay muộn, yêu nhiều hay yêu ít mà thôi. Có người hạnh phúc, có người lại đau thương.Có người nhận được kết quả tốt đẹp, có người lại nhận được một kết cục bi thảm.

Tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng yêu, và mong được yêu. Nhưng mà sự thật, đó không phải là một tình yêu đẹp như tôi vọng tưởng…

Tôi là một đứa con gái bị câm, tên Mạc Lệ. Làm bạn với tôi chỉ có những mảnh giấy và cây bút luôn mang theo trong người. Bố mẹ tôi vốn khá giả, nên chuyện kiếm một tấm chồng cho con gái mình cũng chẳng khó khăn gì mấy.

Đến tuổi mười tám, tôi được gả vào một gia đình có tài chính ngang tầm với nhà mình. Không được gọi ai hơn ai về kinh tế cả, nhưng có điều, tôi vẫn cảm thấy mình không hề xứng với người sắp lấy tôi làm vợ. Anh đẹp trai, lại giàu có, dáng dấp phong độ vô cùng, tài ăn nói cũng giỏi giang. Còn tôi thì sao ? Phải chi tôi xinh hơn được một chút, phải chi tôi biết nói giống như người ta.

Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn biết hôn nhân giữa chúng tôi không hề có tình yêu. Anh giàu có như vậy, tương lai sáng ngời như vậy, biết bao cô tiểu thư môn đăng hộ đối, nhan sắc kiều diễm muốn được gả cho anh. Anh chịu lấy một người câm như tôi, chưa chắc gì đã thật lòng thích tôi. Tôi đã từng suy nghĩ rằng: Cưới một cô vợ không thể nói chuyện phải chăng là có lợi ích gì đó? Sẽ không thể lải nhải khi chồng về khuya, sẽ không thể la mắng con cái của mình khi chúng đùa nghịch một cái gì đó quá đáng, sẽ không thể lên tiếng khi thấy chồng mình ngoại tình với một người đàn bà nào khác.

Có lẽ, anh nghĩ như thế. Chứ gã đàn ông nào đâm đầu vào yêu một người như tôi cơ chứ? Quá đỗi buồn cười rồi ! Với lại tôi không tin trên đời này có thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, làm gì có chuyện…

Sau khi cưới, tôi và anh đều có cuộc sống riêng của nhau, không ai liên quan đến ai. Anh thì vẫn ngày ngày tới công ty làm việc, thỉnh thoảng qua đêm ở đó, lắm lúc người còn say khướt đầy mùi rượu, lắm lúc lại thoang thoảng hương nước hoa của phụ nữ. Nhưng những điều đó tôi không quan tâm, tôi cũng có những khoảnh khắc riêng tư của mình mà? Không ăn thì ngủ, lúc buồn thì lôi máy tính ra lên mạng chat với một vài độc giả. Tôi quên nói mình chính là một trong những tác giả trên mạng chuyên viết truyện ngắn, tiểu thuyết tình cảm. Hằng ngày vẫn thường chìm đắm trong những nhân vật ảo của mình, say sưa với những cốt truyện đầy đau thương và nước mắt.

Vậy đấy ! Tôi và anh dù trên danh nghĩa là phu thê gì đi nữa, thì cũng như hai kẻ xa lạ. Chẳng qua là cùng giường, cùng phòng, cùng chăn, cùng gối thôi mà ? Có điều, anh vẫn chưa từng chạm vào tôi một lần nào. Hai năm, hai năm cho một đôi vợ chồng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì cả. Nằm ngủ cạnh nhau mà cứ như người ở bên mình lúc này là một khối đá, không có cảm xúc, không có cảm giác tim đập mãnh liệt, không có chút rung động nào.

Vẫn tưởng vợ chồng chúng tôi như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau hay có một điểm chung nào cả. Cho đến một ngày, tôi phát hiện thật ra mình có một chút thích anh. Chỉ đơn giản là hơi thích thôi nhé ! Bởi lẽ người ta, sống chung lâu ngày ắt sẽ sinh ra tình cảm, cho dù đó chưa phải là yêu đi chăng nữa…Huống hồ bên cạnh tôi lại là một người đàn ông tuấn tú và hoàn hảo như vậy.

Có lần, sau khi ăn tối xong, tôi vào phòng đem máy tính ra viết truyện thì một con nhện bò lên người lúc nào không hay. Trời biết tôi sợ cái thứ nhiều chân này như thế nào, liền hốt hoảng nhảy cẫng lên, dẫm phải chiếc gối rơi dưới đất nên trượt chân ngã đập đầu vào thành giường. Máu ở miệng vết thương tràn ra chút ít, tôi không còn cảm giác đau đớn nữa, rồi dần dần trở nên ngất lịm…

Tôi không biết ai đã giúp mình băng bó đầu lại, cũng không biết ai đã bế mình từ dưới sàn nhà lên giường ngủ. Nhưng mà rõ ràng đó chính là một người đàn ông ! Bởi dù ngất đi, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của người đó, bế tôi lên rất nhẹ nhàng. Ngay cả hơi thở cũng mạnh mẽ cùng lồng ngực rắn chắc - nơi tôi tựa đầu vào. Tôi miên man ngất trên tay anh, không biết gì, không rõ gì. Ấy vậy mà vẫn có thể cảm nhận được ai đó đang lo lắng cho tôi.

Tỉnh lại vào một buổi hoàng hôn của chiều ngày hôm sau, tôi hốt hoảng “A” lên một tiếng. Hóa ra, tôi đã ngủ lâu như vậy ư? Nhìn sang chiếc gối bên cạnh, một mảnh giấy được dán lên đó với dòng chữ: “Tỉnh dậy thì xuống nhà bếp lấy thức ăn đi, tôi đã mua giúp em sẵn rồi.”

Tôi mỉm cười. Chồng trên danh nghĩa của tôi lại quan tâm tôi cơ đấy ! Hai năm qua, anh chưa từng để ý đến tôi nói chi là đến việc ăn uống, rồi băng bó, rồi viết giấy để lại như thế này. Trong trái tim non nớt chưa từng rung động trước một người con trai nào của tôi dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ, như một dòng nước ấm chảy tràn vào lòng – nơi chứa đựng sự lạnh giá của ngày nào. Bất giác, khóe môi tôi cong lên. Mặc dù tôi không biết vì sao anh lại đột nhiên để ý tới tôi như vậy, cứ cho là có lí do đặc biệt gì đi, không phải thật sự quan tâm tôi thật lòng đi, tôi vẫn cảm kích vô cùng.

Thế là tôi quyết tâm đền ơn anh bằng món ăn anh yêu thích nhất. Tôi không rõ anh thích ăn gì nữa, vì cũng có bao giờ tôi để ý đến việc này đâu ? Bối rối, tôi gửi mail hỏi cô bạn là thư ký của anh, chắc cô ấy cũng biết chứ nhỉ? Mà hóa ra, cô ấy biết thật ! Món ăn ấy cũng không khó nấu lắm, chỉ cần search cách chế biến nhìn vào là biết làm ngay. Dù là lần đầu tiên làm thật, nhưng thử mùi vị thì cũng không tệ.

Tôi mang đến công ty cho anh. Lần trước có đến một lần rồi nên vẫn còn nhớ đường rất rõ, chỉ là hơi xa xôi một chút thôi. Có lẽ nhân viên trong công ty nhớ mặt tôi chăng? Họ gọi tôi là thiếu phu nhân, họ biết tôi là vợ của sếp trên họ. Việc ra vào dễ dàng hơn như tôi tưởng, lẽ nào thật sự người có thân phận cao sang sẽ được đón tiếp nồng nhiệt như quy luật ở đời? Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi chờ thang máy rồi lên thẳng tới tầng cao nhất, sau đó rẽ trái bước vào một gian phòng – nơi làm việc của anh.

Cô bạn là thư ký của chồng tôi mỉm cười, trên gương mặt có chút ngạc nhiên. À là bởi vì tôi không thường xuyên đến đây, mà chỉ đến có một lần duy nhất. Nay xuất hiện có hơi đột ngột nên cô ấy tỏ thái độ như thế mà ! Tôi cũng cười lại coi như chào hỏi, vì nếu ra dấu chắc gì cô ta đã hiểu ?

Tôi đi đến bàn làm việc, đưa hộp thức ăn cho anh, rồi huơ huơ tay:

(Trả ơn anh đã chăm sóc, quan tâm tôi.)

“Không có gì ! đó cũng là việc một người chồng nên làm.”

(Anh mở hộp ra xem đi, tôi nấu món ăn anh thích nhất đó!)

Anh nghe theo tôi, mở nắp hộp ra, mùi hương của thịt gà bắt đầu bay thoang thoảng trong không gian này. Cảm giác thèm muốn được ăn nó trong tôi trỗi dậy ! Tôi quên nói vì sao anh hiểu được những cử chỉ ra dấu của tôi để mà trả lời. Sống chung với nhau đã hai năm, khoảng thời gian dài như vậy cũng đã quen thuộc với cách huơ huơ tay thay cho viết lên từng mảnh giấy.

Anh nhíu mày, tỏ vẻ không muốn ăn, rồi lại quay đầu nhìn sang tôi. Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện hóa ra anh đẹp trai đến chết người như vậy. Nó khiến tôi phải mê mẫn nhất thời, quên cả việc anh có thích ăn món tôi nấu hay không.

“Em không biết đây là món ăn tôi ghét nhất hay sao?” – Anh hỏi.

(Ơ, thư ký anh bảo món này anh thích lắm, nên tôi mới…)

“Thôi cũng lỡ rồi. Em đói bụng không, tôi đút em nhé !”

Tôi tròn to mắt, không biết mình có đang nghe lầm gì hay không? Anh…anh đòi đút cho tôi ăn cơ đấy ! Lần đầu tiên trong đời chúng tôi có cảm giác gần gũi với nhau như vậy. Trước đây cho dù có ngủ chung giường, đắp chung chăn cũng cảm thấy đôi bên thật xa lạ.

Tôi hơi ngượng, nhưng mà đã thế thì có sao đâu ! Chỉ là đút cho nhau ăn mà thôi, với lại chúng tôi cũng là vợ chồng mà !

Ngồi xuống ghế sopha, anh bắt đầu dùng đũa gắp những miếng cánh gà trông thật ngon mắt đút vào miệng tôi. Quái lạ, sao thịt lại ngọt thế? Sao lại ngon đến nỗi tôi không muốn dừng lại. Trước đó ở nhà tôi đã thử trước, nhưng lại không có cảm giác đặc biệt như lúc bấy giờ. Chỉ là ăn thịt gà thôi mà ! Có cần tim phải đập mạnh mẽ như vậy không ? Chỉ là anh đút cho tôi ăn thôi mà ! Có cần tôi phải run rẩy như thế này không !

Nguyên ngày hôm đó tôi cứ như trên mây xuống vậy, cả người cứ cảm giác lạ thế nào ấy. Tôi thích anh rồi phải chăng? Trước đây viết truyện nhiều về tình cảm, nhưng thật ra cũng chẳng biết cảm giác khi thích một ai đó là gì. Cứ dựa trên những cuốn sách tâm lí của con gái khi yêu mà viết, hoàn toàn không thực tế chút nào. Và có lẽ, tôi thật sự thích anh thật rồi, chỉ là hơi thích thôi. Nhưng đâu biết rồi mai này từ cái hơi thích đó lại trở thành một tình yêu hết thuốc chữa…

Kể từ ngày ấy, tôi và anh gần gũi nhau hơn. Có thể nói quan hệ chúng tôi đã ở mức bạn bè rồi, nhưng thân thiết thì chưa chắc lắm.

Có hôm tôi bị sốt cao đến mức phải vào bệnh viện truyền dịch, chính anh là người đã thức suốt đêm thâu để canh chừng tôi. Tôi thì vẫn cứ ngủ miên man không hay biết gì. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình gào thét đập cửa trong một đêm mưa giông tố. Chờ đợi ai đó ra mở cửa mà vẫn không thấy một bóng người nào. Tôi đau đớn biết mấy, từng cơn gió lạnh đập vào da thịt mà buốt tận tâm can. Mưa lất phất rơi trong ngày đông lạnh giá, cứ như vậy mà tạt vào người tôi. Từ lạnh đến buốt, đến khi tôi cảm thấy từng thớ thịt trên người mình như tảng đá, môi trở nên từ bạc rồi tím dần, tím dần…Tôi sợ lắm, trong tai nghe thoang thoảng tiếng một người đàn ông mình yêu đang mặn nồng với một cô gái khác không phải là tôi. Bắt đầu bằng những trận run rẩy, phía trước mặt xuất hiện những hình ảnh mập mờ nào là ba tôi đi tù, gia sản mất sạch, mẹ bị dồn vào đường cùng nên tự sát. Tôi ôm đầu thét lên….

Giật mình mở mắt, thấy anh vẫn yên tĩnh ngồi ở đó dùng khăn tay nhúng nước ấm lau mặt cho tôi. Tôi không còn đủ sức để viết giấy hay huơ tay nói chuyện với anh nữa, cũng chỉ im lặng đưa mắt về phía anh mà nhìn ngắm. Anh hoàn hảo quá ! Phong độ quá ! Ôn nhu quá ! Biết bao cô gái muốn lấy anh làm chồng đây ? Vậy mà tôi lại là vợ anh, một cô gái câm vả lại còn không phải hạng xinh đẹp gì.

Anh từng nói anh rất thích nghe hát, cũng từng mong tôi biết hát như người ta. Anh cười đùa với tôi và cho rằng, chắc hẳn giọng tôi hay lắm. Tôi cười lại, nhưng đó lại là một nụ cười giễu cho chính mình. Anh ơi, ngay cả chính tôi còn chưa từng nghe được giọng nói của mình nữa kìa…Có đáng buồn hay không…

Tôi nhớ có lần hai chúng tôi mắc mưa giữa đường, do hôm đó tôi vòi vĩnh anh phải đi dạo cùng tôi cho bằng được. Mà anh thì không hiểu sao lại dễ dàng đồng ý hơn cả tôi tưởng, vốn nghĩ rằng anh sẽ từ chối ấy chứ. Tôi và anh đi dạo trên một đoạn đường dài, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân đầy hạnh phúc giữa một cô gái trạc tuổi hai mươi và chàng trai đầy vẻ chững chạc. Ừ thì tôi thích anh đó, cũng mong anh sẽ thích tôi. Tình cảm tôi dành cho anh không đơn giản như ngày nào nữa, thay vào đó là những nhớ nhung, những nỗi tương tư khi không có anh bên cạnh. Nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết mình thích anh đến như vậy đâu. Bởi vì tôi nhút nhát đấy, bởi vì tôi sợ anh sẽ từ chối mình, bởi vì tôi sợ khi ấy sẽ mất đi cả tình bạn vốn có của bấy giờ.

Mưa đột nhiên rơi, mưa rơi không báo trước, khiến chúng tôi ướt nhèm, nhanh chóng chạy vào mái hiên của một căn nhà nào đó để trú. Ướt hết cả rồi, nhưng tôi lại không cảm thấy buồn rầu vì chuyện đó mà còn vui nữa là đằng khác ! Vì, hiện tại người đứng trước mặt tôi, người cùng tránh mưa với tôi là người tôi yêu thầm, nhớ thương một cách thầm lặng…

Anh hỏi tôi có thích mưa hay không? Tôi chỉ mỉm cười, không ra dấu gì cả thay cho sự im lặng. Nếu tôi ra dấu tay để trả lời, phải chăng người nghe sẽ thấy câu trả lời của tôi rất kỳ quái và mâu thuẫn ? Thật sự tôi thích mưa nhưng lại càng sợ mưa, bởi đứng dưới mưa sẽ không ai biết tôi đang khóc, bởi đứng dưới mưa khiến tôi cảm thấy mình càng thêm cô độc đến đáng thương, bởi đứng dưới mưa ít ra còn cảm thấy không phải riêng mình rơi lệ mà còn có ông trời, bởi đứng dưới mưa tôi luôn sợ hãi những tiếng sấm rền vang như tiếng gào thét của một ai đó...

Trở về với hiện tại, tôi nhăn nhó mặt, tay chỉ vào cánh cửa phòng vệ sinh. Anh như hiểu ra rồi bước tới bế tôi lên. Tôi giật mình hoảng hốt, ý của tôi chỉ là đỡ tôi ngồi dậy thôi mà? Ấy vậy mà anh lại nhấc bổng tôi trên tay rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi lại nhăn mặt nhíu mày, hai tay xua anh ra ngoài. Anh nói:

“Không được, nếu tôi đi rồi em làm sao cởi quần được đây? Hai cánh tay đều đầy những vết kim kia mà.”

Ừ đúng nhỉ, lúc người ta tìm mạch để xét nghiệm máu cho tôi hoài mà không được, nên có thử đâm nhiều chỗ khác nhau. Bây giờ thì nó bầm tím và đau đớn lắm rồi. Nhưng tôi và anh dẫu là vợ chồng với nhau đi chăng nữa, tôi vẫn ngại. Dù gì thì chưa từng thấy cơ thể của nhau…

Thấy tôi ngượng là vậy đấy, anh vẫn mặt dày xấu xa kéo quần tôi xuống rồi đặt lên bồn cầu. Ôi trời ạ… Tôi muốn độn thổ rồi ! Người ơi đừng làm tôi sau này không có mặt mũi nào để đứng trước mặt anh nữa chứ ! Tôi lệ rơi đầy mặt đau khổ chẳng thành tiếng nên lời được nữa, cứ vậy mà đi tiểu tiện trước mặt anh, dù da mặt tôi đã mỏng đến nỗi đỏ lên cả rồi.

Giải quyết xong, anh dùng tay chẳng nề hà kéo quần tôi lên, rồi nhấn nút dội nước, sau đó bế tôi ra ngoài đặt xuống giường. Tôi không biết cảm giác của mình lúc này là như thế nào nữa. Nó không hề đơn giản là rung động, cũng không hề mộc mạc như chỉ là hơi thích. Thời gian và những hành động gần đây của anh, khiến tôi dường như càng thêm trầm luân trong mối tình thầm lặng này rồi…

Một ngày nọ, tôi nhận được tin nhắn của anh. Anh nhờ tôi sang công ty ba vợ để lấy giúp tài liệu mà ông ấy bảo anh gọi người tới lấy. Tôi không biết tài liệu đó là gì, bởi tôi không có chút kiến thức gì về kinh doanh cả. Nhưng có lẽ nó quan trọng lắm. Tôi phải đi đi lại lại mấy lần hai bên công ty lận đấy ! Vì lần thứ nhất tôi mang về cho anh không phải là tài liệu anh cần thiết. Lần thứ hai là lấy nhầm. Lần thứ ba tôi mới cầm đúng. Đó là một xấp hồ sơ gì ấy, tôi chẳng biết nữa. Nhưng mà bên trong đó còn có một đĩa CD.

Để cảm ơn tôi đã vì anh mà không ngại chạy qua chạy lại hai công ty như vậy, anh hứa là đến cuối tuần sẽ dẫn tôi đi du lịch.

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng tôi đi du lịch đấy trời ạ ! Trước giờ tôi chỉ đi với gia đình là ba mẹ, chưa từng có cảm giác riêng tư với người bạn khác giới nào. Lần đi này có tính là tuần trăng mật sau hai năm kết hôn hay không ?

Chúng tôi đi qua những dải thảo nguyên xanh mướt, nơi có những sợi cỏ mịn nhẹ nhàng cọ sát vào chân. Chúng tôi lại đi qua những đồng ruộng lúa màu mỡ tươi tốt, nơi có những ngọn gió thổi bay cánh diều thời tuổi thơ. Chúng tôi đi qua mảnh đất đỏ đầy bùn lầy, ấy mà lại vui. Không gian nơi đây yên tĩnh và không hề có chút ồn ào nào của thành phố xa hoa nơi tôi thường ở.

Dừng chân lại tại một nơi được gọi là nhà nghỉ. Nơi này tuy không phải sang trọng gì, thua kém chốn tôi hay đến nữa là đằng khác. Vậy mà tôi vẫn cảm thấy thích vô cùng. Không biết có phải là do phong cảnh ở đây không nữa, hay là vì một lí do khác, ở bên cạnh tôi…có anh.

Anh đúng là một người đàn ông nhạt nhẽo mà ! Chẳng biết chọc cười tôi chi hết, chẳng biết nói năng gì hài hước cả. Con người anh lúc nào cũng trầm, đi bên một đứa câm như tôi lại càng nhàm chán. Hai chúng tôi cứ như vậy mà im lặng suốt cả buổi đi chơi.

Tối đó, tôi và anh không dùng cơm trong nhà nghỉ mà tự nướng thịt. Chỉ cần mượn vỉ nướng, bếp ga mini, rồi đi mua một ít thịt bò, sau đó thưởng thức món ăn mình tự làm. Tay nghề của anh nhìn vậy mà cao lắm nhé ! Không phải vì tôi thích anh mà lại đi khen anh đâu. Thật đấy, còn hơn cả tôi nấu nữa, đúng là nhân tài bấy lâu không lộ diện mà.

Ăn uống no nê xong, tôi nằm lì trên giường ôm bụng. Anh thì vừa tắm xong, trên người vẫn còn đọng lại tí nước chảy từ đầu tóc xuống. Tôi đây nhìn chồng mình mà còn muốn chảy cả máu mũi. Vì sao hai năm nay, tôi không hề có cảm giác này ?

Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt tóc tôi. Anh hỏi tôi một chuyện rất quái lạ:

“Nếu một ngày nào đó em mất hết tất cả, tôi trở thành con người khác. Vậy em có hận tôi không?”

Tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì, mặt vẫn đơ ra. Tôi chỉ mới hai mươi thôi, đâu có toan tính và am hiểu đến thế ? Dẫu đọc truyện nhiều, viết truyện nhiều, nhưng hóa ra tôi phát hiện mình thật ngốc. Tôi cầm mảnh giấy để ngay đầu giường rồi viết lên hai chữ: “Không hiểu.”

Anh bỗng cười nhạt, nụ cười ấy khiến tôi có cảm giác có chuyện gì đó khác thường. Bởi vì…anh chưa từng cười như vậy với tôi.

Anh đắp chăn cho tôi sau đó bảo:

“Ngủ đi. Rồi ngày mai em sẽ không còn tâm trạng để ngủ nữa đâu.”

Anh đang nói gì vậy ? Không còn tâm trạng để ngủ ? Hay là anh định làm điều gì đó khiến tôi bất ngờ vào ngày mai đến nỗi quên cả ngủ nhỉ ?

Thế rồi những câu nói của anh tôi cũng quên mất đi, thanh thản mà đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng. Tối đó tôi mơ rất đẹp. Hai vợ chồng chúng tôi có hai đứa con song sinh, chúng đáng yêu đến nỗi khiến tôi không muốn thức dậy. Cuộc sống hôn nhân quả thật không khủng khiếp lắm, quá đỗi hạnh phúc và an nhàn ấy chứ. Sau hai năm lạnh nhạt với nhau, cứ tưởng tôi và anh như hai đường thẳng song song, vậy mà có ngày lại cắt nhau, lại có tình cảm với nhau. Nhưng mà, hai chúng tôi vẫn chưa nói ra tâm tình của mình, chỉ là thích trong thầm lặng mà thôi.

Tôi thức dậy vào một ngày mưa rơi nặng hạt, sấm vang ầm trời. Tiếng mưa của buổi sớm tạt vào khung cửa kính ào ạt. Tiếng gió rít như oán than gào thét. Tôi bất giác sợ hãi khi không còn thấy anh bên cạnh nữa. Không gian trong phòng lúc này là cô đơn, là lạnh lẽo, là im lặng đến mức lòng tôi đau nhói.

Lạnh quá ! Tôi co người lại, vô tình làm rơi tờ giấy gì đó được nhét ở trong gối xuống đất. Vội nhặt nó lên xem thử, dòng chữ màu đen đập thẳng vào mắt tôi….

‘ĐƠN LY HÔN.’

Sẽ không phải đùa chứ ? Lại định chọc tôi cười ư ? Phải rồi ! Có lẽ anh làm như vậy khiến tôi bất ngờ đây mà ! Phải rồi ! Có lẽ anh đang đùa với tôi, không chừng chút nữa còn làm ra những chuyện khiến tôi buồn rồi qua ngày hôm nay tất cả mọi chuyện sẽ như bình thường thôi ! Vì tôi biết, anh sẽ không tàn nhẫn với tôi vậy đâu…Thích anh tôi còn chưa kịp nói ra, lẽ nào giờ đây lại kết thúc khi chưa bắt đầu ?

Tôi hớt hải tìm khắp gian phòng mà vẫn không có anh, ở trong nhà vệ sinh lại càng không. Chạy xuống lầu, tôi đưa một mảnh giấy cho cô tiếp tân:

(Cho hỏi người đàn ông thuê phòng số 124 đâu rồi?)

Cô ta trả lời:

“Sáng nay vừa trả tiền phòng sau đó đi mất rồi ạ”

Tôi đờ người ra, có lẽ nào tôi nghe nhầm rồi chăng ? Anh bỏ rơi tôi lại chốn xa lạ này, một mình cất bước rời đi, thứ để lại cho tôi chỉ là một tờ giấy ly hôn tàn nhẫn. Tôi không tin ! Tôi không tin ! Anh là đồ bịp bọm ! Đồ lừa đảo ! Anh đang chơi trò trốn tìm với tôi đây mà.

Trên màn hình TV to lớn được đính trước đại sảnh của nhà nghỉ lúc bấy giờ đưa tin tức. Người trong đó là ba tôi, bị cảnh sát dắt vào nhà giam và được phán ở tù mười mấy năm. Còn công ty của cơ nghiệp nhà tôi thì bị phá sản trong tít tắc. Vì quá đau buồn, mẹ tôi uống thuốc tự kết liễu đời mình khi nghe tin con gái mình mất tích, chồng ở tù, sản nghiệp gầy dựng bấy lâu phá sản.

Trong phút chốc, cả người tôi như nhũn ra, không thể tin được những gì mình vừa thấy vừa nghe tức thì đó. Thật không ngờ sau một đêm, gia đình tôi lại hoang tàn như vậy. Mất mẹ, cha đi tù, kinh tế tàn lụi, tôi thì vừa bị chồng vứt bỏ. Tôi không đủ sức để khóc, không đủ sức để gào thét lên trong tuyệt vọng, tim chỉ thắt lại một cách đau đớn khôn tả.

Hỡi ơi con người ta đâu lường trước được những gì xảy ra trong tương lai ? Mới đó lên voi, bây giờ lại xuống chó. Thảm hại, đáng thương, tội nghiệp vô cùng. Tôi đâu nào biết chỉ trong một đêm nhà tan cửa nát. Tôi đâu nào biết chỉ trong một đêm mẹ tôi đã vĩnh viễn lìa khỏi cuộc đời. Tôi đâu nào biết chỉ trong một đêm, ba tôi phải ngồi tù mười mấy năm ròng rã.Tôi đâu nào biết chỉ trong một đêm tôi đã mất đi người chồng tôi yêu trong thầm lặng.

“Ngủ đi. Rồi ngày mai em sẽ không còn tâm trạng để ngủ nữa đâu.”

“Ngủ đi. Rồi ngày mai em sẽ không còn tâm trạng để ngủ nữa đâu.”

“Ngủ đi. Rồi ngày mai em sẽ không còn tâm trạng để ngủ nữa đâu.”



Trong đầu tôi bất chợt hiện lên câu nói của anh, tôi hiểu ra rằng: anh biết trước được ngày hôm nay tôi sẽ gặp những chuyện gì. Ô hóa ra khi gia đình tôi phá sản, anh liền chẳng hề thương tiếc mà vứt tôi đi một cách tàn nhẫn. Ô hóa ra anh chưa từng có cảm giác đặc biệt một chút với tôi, cho dù là tình bạn cũng không có. Là tôi quá ngu ngốc, quá vọng tưởng. Có ai đi yêu một đứa câm cơ chứ? Chẳng qua, gia đình tôi có chút quyền thế, có chút giàu sang cân xứng với anh mà thôi. Tôi đã quá đa tình, quá trông chờ vào một mối tình vô vọng.

Anh chưa từng nói yêu tôi.

Cũng chưa từng bảo thích tôi.

Vậy mà tôi lại ngu ngốc dám mơ mộng hão huyền rằng sẽ có một ngày hai chúng tôi có tình cảm và sống chung đến đầu bạc răng long? Tự hỏi rằng vì sao những ngày qua tôi lại quá ảo tưởng ! Một tình yêu đẹp chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Mặt tôi ướt đi, chẳng biết rằng mồ hôi hay là nước mắt. Tôi dùng tay quệt đi, rồi đứng thẳng người lên. Tôi bất giác có suy nghĩ sẽ tìm anh để giải thích. Nhưng anh ở xa tôi quá ! Mà tôi thì trên người không có một xu để đón xe về thành phố.

Để có tiền, tôi đã xin vào làm nhân viên phục vụ nhà nghỉ này trong vòng một tuần. Một tuần, một tuần đó tôi nhớ anh da diết. Một tuần, một tuần đó tôi đau khổ cùng cực. Cô tiểu thư sài thành ngày nào bây giờ ngồi bưng cơm rót nước cho khách. Cô công chúa được cưng chiều ngày nào bây giờ thui thủi ăn những bữa cơm thừa do khách để lại. Không phải là không được ăn đàng hoàng, nhưng mà vì tôi muốn có đủ tiền để gặp anh nhanh chóng. Tôi muốn được nghe chính miệng anh giải thích: Tất cả những gì tôi nghĩ có phải là thật hay không !

Chống chọi với tất cả trong 7 ngày cô độc, cuối cùng tôi cũng đã đủ tiền xe lên thành phố. Mặc kệ có đói khát gì nữa cũng phải nhịn. Dẫu sao chịu khổ quen rồi, bây giờ chịu thêm tí thì có sao đâu ? Nhưng người ơi, tôi ngu ngốc quá, người đã bỏ rơi tôi 7 ngày không tìm đến đó chính là câu trả lời xác thực nhất. Tôi còn mong đợi những lời nói êm dịu nào nữa đây ? Còn mong đợi một sự thật nào nữa đây ?

Tôi đi đến trước công ty của anh, phóng viên bu nghịt lại. Họ hỏi tôi vì sao lại mất tích, kẻ nào hãm hại ? Họ hỏi tôi có suy nghĩ gì về việc ba bị đi tù vì vi phạm pháp luật trên thương trường?. Họ hỏi tôi có cảm giác gì khi tài chính của nhà bị phá sản? Họ hỏi tôi có đau buồn không khi mẹ tôi bị bức đến tự tử… Những câu hỏi vô cảm của phóng viên khiến trái tim tôi như bị xát muối, đau đớn đến cùng cực. Tôi đã dùng bao nhiêu lí trí để kiềm chế mình không được dại dột khi ở miền quê đó. Tôi đã dùng bao nhiêu công sức để dỗ dành mình phải gắng gượng tìm ra sự thật. Ấy vậy mà, họ lại làm tôi rơi nước mắt.

Có một điều, tôi vẫn không hiểu vì sao tất cả phóng viên đều biết ngày hôm nay tôi sẽ trở về để mà chặn đường ?

Bất chợt, tôi dường như nhìn thấy bóng dáng anh ra khỏi cửa công ty, lướt qua tôi. Anh thấy tôi ! Rõ ràng là nhìn thấy tôi ! Vậy mà lại làm ngơ như chưa từng quen biết. Tôi xô đám đông phóng viên đó chạy về phía anh. Nhưng rồi, bước chân tôi bỗng khựng lại, anh đang tay trong tay với một cô gái khác. Không ai xa lạ, chính là cô thư ký của anh – từng là người bạn tôi quen biết qua mạng.

Thế giới của tôi như đang sụp đổ. Nhìn thấy họ bước vào trong xe, tôi muốn đuổi theo lắm chứ, nhưng phát hiện ra mình không còn đủ sức để chạy. Nhìn thấy họ, tôi muốn hét lên rằng: “Anh đứng lại đó cho tôi !” Nhưng phát hiện ra tôi bị câm từ nhỏ.

Phải rồi anh, người câm mà, người câm như tôi sao anh lại yêu được chứ. Yêu một cô gái không biết nói rất nhàm chán, chính tôi cũng cảm thấy như vậy. Do tôi quá lầm tưởng rằng trên đời này có cái thứ tình yêu sến súa đó, bỏ qua cái gì gọi là hoàn hảo, chỉ cần yêu là được, không cần nhan sắc hay miệng lưỡi gì.

Hóa ra, bấy lâu nay anh gần gũi tôi, quan tâm tôi, tất cả là giả dối.

Hóa ra, chỉ là tôi ngu ngốc viễn vong mơ tưởng mà thôi.

Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Đơn ly hôn đó đã chứng minh được hai chúng tôi sống trong hai thế giới khác nhau, không thể nào bước chung đường chung lối nữa.

Mối tình đầu của tôi, chưa kịp nói ra đã bị anh dẫm đạp.

Mãi đến sau này tôi mới biết được tất cả, tất cả những gì xảy ra với gia đình tôi đều do một tay anh chi phối. Từ việc mưu mô lấy tôi làm vợ, từ việc công ty ba tôi phá sản, từ việc mẹ tôi tự sát không phải là do quá đau khổ dẫn đến suy nghĩ dại dột mà là bị người ta bức ép. Từ việc ba tôi đi tù oan ức mười mấy năm. Lúc đó, khi tôi biết những sự thật này tôi đã hận anh lắm, hận đến nỗi chỉ muốn giết anh tức khắc. Anh đã khiến gia đình tôi tan nát như vậy, là vì cái gì ? Là vì cái gì ? Anh lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để lấy cái CD gì đó, hồ sơ gì đó, vô tình khiến tôi chính là một trong nguyên nhân công ty phá sản, ba chịu cảnh tù tội.

Tôi hận anh, nhưng lại càng yêu anh.

Tôi muốn giết anh, nhưng lại càng muốn được anh ở bên cạnh.

Tôi muốn đẩy anh xuống tận cùng của địa ngục, nhưng lại càng sợ mất anh.

Anh bước vào đời tôi, từng chút từng chút một đi vào tim tôi, cho đến khi tôi thật sự yêu anh thì anh chèn ép tôi vào đường cùng không lối thoát. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu việc anh làm, hãm hại cả nhà tôi là có ý gì ? Khiến tôi mất đi toàn bộ người thân là có ý gì ? Vì sao anh lại phải làm như vậy ! Vì sao ! Vì sao !

Tôi viết rất nhiều lá thư để gửi cho anh, nhưng không nhận được một lời hồi âm nào. Tôi gửi cho anh rất nhiều mail, nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào. Tôi muốn được nghe lời giải thích ! Muốn được anh giải thích !

Tối hôm đó, là một đêm giông bão. Tôi đứng trước cửa nhà anh, biết anh có ở nhà nên gõ cửa dồn dập, kết quả là không ai ra mở cửa. Tôi từ khóc, rồi trở nên cười, sau cuối cùng là không còn đủ sức lực nào nữa để biểu cảm.

Mưa vẫn rơi, sấm vẫn rền vang dữ dội.

Bóng dáng ai vô lực tựa vào cánh cửa, mong đợi một người nào đó sẽ xót thương mà ra mở cửa. Tôi…lạnh quá ! Không phải cái lạnh ở ngoài da, mà là trong tâm trí. Yêu một người khó đến vậy sao? Chờ đợi giải thích khó đến vậy sao?

Mưa tạt vào trong tôi, nước mưa lạnh ngắt. Tiếng gió rít như tiếng rên rỉ của ai đó nghe đến mủi lòng. Tiếng sấm rền vang như tiếng gào thét của một ai đó trong tuyệt vọng. Chờ anh, tôi chờ anh ra mở cửa, chờ đến mỏi mòn.

Môi tôi tái đi, những hình ảnh của ba tôi ngồi tù, mẹ tôi thắt cổ dần dần chập chờn ngay trước mắt. Lại kèm theo cả hình ảnh anh âu âu yếm yếm cô gái khác, không phải là tôi. Chúng cứ như vậy mà xuất hiện, mà chập chờn, mà dồn dập.

Đầu óc tôi quay cuồng, sức lực cạn kiệt, tôi muốn nhắm mắt quá… Muốn vĩnh viễn không thể tỉnh dậy. Mẹ ơi, con sẽ đi theo người đến nơi tận cùng của bóng tối. Ba ơi, con gái bất hiếu không thể nào chờ đợi được ngày ba ra tù, cho con vạn lần xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Chồng cũ ơi, em sắp phải xa anh rồi, sắp phải lìa khỏi cuộc đời rồi, xin anh mở cửa nhìn em một chút, một chút thôi, được không?

Từng thớ thịt trên người tôi như bị đông cứng, cơ co lại, môi tím dần, tím dần…

Mưa lại vẫn rơi…

Dường như mưa rơi không bao giờ dứt…

Dường như mưa muốn xé tan xác thịt của tôi ra…

Mắt tôi trợn trắng, cả người phát sốt lên cơn co giật.

Anh à, em đợi anh lâu như vậy, vì sao anh không mở cửa cho em? Anh à, em thà rằng chúng ta như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, còn hơn cắt một lần rỗi vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa. Anh à, em hận anh lắm, nhưng em không thể nào chối bỏ được một sự thật, rằng em rất yêu anh. Anh à, anh chưa từng nghe thấy em tỏ tình với anh, nhưng chắc anh đã đọc được rất nhiều mail của em đúng không? Dù anh không trả lời lại, nhưng em vẫn không đau buồn bằng khi anh không chịu mở cửa ra nhìn em, giải thích với em. Anh à, em chờ câu trả lời của anh, chờ anh một ngày mưa rơi không bao giờ dứt.

Chờ anh.

Chờ đến hơi thở cuối cùng.

Tôi buông cánh tay mình xuống, làm rơi lá thư vốn định viết gửi anh bên thềm, mưa tạt vào, ướt nhèm, ướt đến thảm hại.

Phần 2 – Anh Vũ

Năm tôi mười tuổi, ông ta – cha của Mạc Lệ đã sai người giết sạch cả nhà tôi, cướp đoạt toàn bộ gia sản. Vốn ông ta chỉ là quản gia được gia đình tôi tin tưởng, thoạt nhìn là con người rất đáng tin cậy. Ấy vậy mà lại mưu mô, độc ác, tham vọng biết mấy.

Tôi vẫn nhớ cái chết kinh hoàng của cha mẹ. Tôi vẫn nhớ ngày ông ta truy cùng đuổi tận đứa bé chỉ mới mười tuổi. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc ông ta đẩy tôi từ trên cao xuống vực thẳm. Số tôi may mắn ngã cao thế mà không mất mạng, được một người phụ nữ tốt bụng đưa đi bệnh viện chữa trị kịp thời. Bà ấy là một thương nhân giàu có, chồng mất sớm, không có con, nên nhận tôi làm con nuôi và đặt tên là Anh Vũ.

Trong suốt 20 năm trời, tôi chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng đó. Mỗi lần chợp mắt, hình ảnh cha mẹ bị tàn sát cứ luôn xuất hiện trong giấc mơ. Nó ám ảnh tôi, xui khiến tôi, rồi một ngày, một ngày nào đó sẽ khiến hung thủ gây ra mọi chuyện phải trả giá.

Cho đến khi, công ty của mẹ nuôi tôi – sản nghiệp tôi được thừa kế say khi bà mất đi hợp tác làm ăn với công ty của ông – người quản gia tàn nhẫn.

Và nực cười rằng, ông ta chẳng hề nhớ được tôi chính là đứa bé năm xưa mình xuống tay giết hại. Mà cũng phải thôi, bởi vì hắn vốn nghĩ tôi đã chết ! Đâu nào ngờ rằng đứa bé mười tuổi đó mạng lớn như vậy. Dù hắn đã quên đi tôi, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt của ông ta, cho dù đã bị sức nặng của thời gian làm khác đi chút ít. Giọng nói, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

Để bắt đầu cho việc trả thù, tôi đã làm mọi cách để cưới được con gái của hắn – Mạc Lệ.

Mạc Lệ là một cô gái câm, một nhà văn mạng chuyện viết truyện ngắn, tiểu thuyết tình cảm. Truyện cô ấy viết luôn luôn mang một nét gì đó buồn rượi và châm biếm, đa số là châm biếm những người yêu đơn phương quá cuồng nhiệt đến mức ngu ngốc. Sau khi đọc những tác phẩm của Mạc Lệ, tôi mới biết rằng cô ấy chính là một kẻ sống nội tâm.

Thế rồi cuộc sống vợ chồng của chúng tôi trải qua biết bao nhiêu ngày tháng. Tôi và cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì quá bao giờ. Dù là nằm cùng phòng, cùng giường, cùng chăn, cùng gối, nhưng cũng chỉ như hai kẻ xa lạ.

Tôi giành thời gian 2 năm hôn nhân đó để tìm kiếm chứng cứ phạm tội năm xưa của người cha vợ tàn ác, tìm hoài, tìm mãi vẫn không có dấu vết gì. Lúc đó tôi mới biết những người ngày xưa được ông ta thuê để giết cha mẹ tôi rồi đoạt lấy tài sản đã bị thủ tiêu sạch.

Tôi không thể nào buộc tội hắn vì tội giết người, nên đành tìm cách khác.

Tiếp cận em, đó là điều tôi làm trước tiên sau 2 năm cưới nhau.Tôi thừa nhận rằng việc mình từng bước từng bước khiến em có tình cảm để rồi lợi dụng rất không công bằng với em. Bởi em đâu có tội tình gì, bởi em đâu biết những ân oán tư thù giữa chúng tôi.

Lúc đầu, tôi hoàn toàn chỉ xem em là một dụng cụ để trả thù. Nhưng những ngày tháng tôi và em gần nhau, nó khiến tôi có nhiều suy nghĩ kì quái. Tôi nghĩ rằng, giá như em không phải là con gái của ông ta thì tốt biết mấy. Tôi nghĩ rằng, giá như em không mang họ Mạc bẩn thỉu của ông ta thì tốt biết mấy.

Và rồi, tôi điều tra được trên thương trường ông ta có gian lận, vi phạm pháp luật, tội rất lớn nhưng vẫn chưa có bằng chứng để buộc tội. Tôi nhờ em sang phòng làm việc của hắn để lấy một vài tài liệu quan trọng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với công ty, đối với người làm sếp như ông ta, sau đó xem xét qua rồi âm thầm khởi kiện.

Em không biết những gì tôi làm.

Cũng không hề nghi ngờ dù chỉ một chút.

Tôi biết được tình cảm em dành cho tôi, nhưng không dám nhận, bởi vì, em là con gái của người đó. Rồi một ngày, em sẽ nhận ra người đẩy cả nhà em vào đường cùng là tôi. Thà kết thúc ngay hiện tại để sau này khỏi phải đau khổ gấp vạn lần.

Tôi vứt lại em một tờ giấy ly hôn rồi biến mất, sau đó sai người theo dõi từng hành động của em, nhờ họ báo về cho tôi. Cứ ngỡ rằng em sẽ hận tôi thật nhiều, thậm chí không muốn nhìn mặt tôi nữa. Nhưng không, tôi đã lầm, tôi thật sự lầm. Em quyết chí làm lụng vất vả suốt 7 ngày trời để có đủ tiền trở về thành phố nơi tôi ở, muốn nghe được tôi giải thích vì sao lại như vậy.

Biết được ngày em tới công ty tìm tôi, tôi đã báo cho khá nhiều phóng viên để chặn đường em lại. Nhưng em lại xô họ ra, rảo bước về phía tôi, tôi vô tình mà khoác tay với một cô gái khác, vô tình mà rời đi khỏi tầm mắt cô độc của em, không ngoảnh mặt lại. Đâu ai biết rằng, thật ra, lòng tôi cũng đau như cắt……



Vào một đêm mưa giông bão, sấm vỗ ầm ầm, tiếng gió gào rít thảm thương, những tiếng đập cửa trong đêm vẫn vang lên không dứt. Tôi biết đó chính là Mạc Lệ. Thông qua camera, tôi luôn thấy em đập cửa chờ đợi tôi ra ngoài. Nhưng mà tôi không có đủ dũng khí, không có dũng khí để đứng trước mặt em. Biết bao lá thư em gửi cho tôi, biết bao email tôi nhận được từ em, tôi đều đọc được hết nhưng chẳng hề trả lời tin nào. Có duyên mà không phận, lẽ nào đây chính là kết cục của hai người yêu nhau sao ? Ba em giết sạch cả nhà tôi, tôi giết lại cả nhà em, ân ân oán oán dây dưa không dứt, số trời đã định hai chúng tôi không phải là một đôi một cặp.

Qua một hồi lâu, tôi không còn nghe thấy tiếng đập cửa hay tiếng gào thét khổ sở của em nữa. Có lẽ, em đã về rồi. Tôi lê thân xác mệt nhọc vào phòng rồi ngã người xuống giường. Trong đầu toàn ngập những hình ảnh đau thương của em, mà lòng tôi đau buốt, đau đến tận tâm can, như có một sợi dây nào đó siết chặt tim mình lại.

Rõ ràng là yêu nhau, nhưng không thể nào đến với nhau.

Rõ ràng là có tình cảm với nhau, nhưng vẫn phải bị chia cắt.

Do số trời, do định mệnh, do duyên phận, hai đường thẳng song song đó bắt đầu di chuyển để rồi cắt nhau, để rồi cắt duy nhất một lần sau đó không gặp lại nhau nữa vĩnh viễn.

Em không phải là tình đầu của tôi, nhưng em là người khiến tôi dằn vặt và đau khổ nhất. Em không phải là người đầu tiên yêu tôi, nhưng là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác tội lỗi và câm giận chính bản thân mình. Bởi vì, chưa kịp nói yêu, đã phải dẫm đạp lên mối tình trong sáng ấy. Bởi vì, chưa kịp ngõ lời, tôi đã đẩy em vào tận cùng của địa ngục.

Đêm đó, tôi không hề chợp mắt được.

Mưa vẫn rơi, ngoài trời vẫn vang dội tiếng sấm dường như không bao giờ dứt.

Tôi giống như bị ai sai khiến, chạy một mạch ra ngoài mở cửa. Và thứ đập vào mắt tôi đầu tiên chính là thân hình bé nhỏ của em nằm gọn trên nền đất lạnh. Da thịt em lạnh quá ! Không một chút âm ấm nào ! Môi em tái quá ! Không có chút gì gọi là sức sống ! Nhưng trời ơi, hơi thở của em không còn nữa rồi.

Đó chính là lần thứ hai trong đời tôi bật khóc, lần thứ hai trong đời tim tôi như rạng vỡ, như ngàn nhác dao đâm vào, như mảnh thủy tinh bị đập nát.

Mưa rơi lất phất tạt vào người hai chúng tôi – một kẻ còn sống, một người thì đã ngủ vĩnh viễn mất rồi.

Tôi hét lên, hét giữa trời đêm lạnh giá, hét giữa giông tố bão bùng. Tiếng thét bi ai chưa bao giờ có, hòa với tiếng gào rít của gió trời và tiếng sét ầm ầm vang dội tạo nên một thứ âm thanh đau thương vô cùng.

Người mất rồi ! Người tôi yêu thật sự mất rồi ! Mạc Lệ của tôi đã ra đi rồi ! Đều tại tôi, đều tại tôi !!!! Giá như mấy tiếng trước tôi bước ra ngoài mở cửa, thì em đâu phải lạnh và kiệt sức cho đến khi chết ? Giá như tôi sáng suốt hơn, không làm lơ những tiếng đập cửa đó, thì bây giờ xác của em đâu nằm đây ? Hận tôi, hận bản thân tôi, hận cả ông trời nghiệt ngã.

Tôi bất chợt nhìn thấy mảnh giấy ướt nhèm rơi dưới thềm, đó là một bức thư cuối cùng em gửi cho tôi nhưng đã bị nước mưa làm cho nhòe mực. Chỉ còn lại một dòng chữ mờ ảo:

“Vũ – Lệ , mưa và nước mắt. Nước mắt luôn rất yêu mưa, yêu âm thầm không dám nói, vậy mưa có bao giờ yêu nước mắt hay không…”

Có…mưa, cũng rất yêu nước mắt…

Tôi gục đầu xuống bên thềm, ôm trọn cái xác vào lòng. Đôi mắt nhắm lại, chợt nhớ đến những ngày tháng tôi và em ở bên nhau:

“Chúng tôi đi qua những dải thảo nguyên xanh mướt, nơi có những sợi cỏ mịn nhẹ nhàng cọ sát vào chân. Chúng tôi lại đi qua những đồng ruộng lúa màu mỡ tươi tốt, nơi có những ngọn gió thổi bay cánh diều thời tuổi thơ. Chúng tôi đi qua mảnh đất đỏ đầy bùn lầy, ấy mà lại vui…”

_Hết_


Chú thích: Vũ: có nghĩa là mưa, còn Lệ là nước mắt thì ai cũng biết rồi.





Được sửa bởi Karin KR ngày Tue May 06, 2014 10:13 am; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Cái kết bi thảm quá.



Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
Crying or Very sad buồn quá à  Crying or Very sad Crying or Very sad 



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
Thanks mọi người đã đọc và để lại cảm nhận Very Happy



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
28/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Mèo Hoang
Mèo Hoang

Mèo Hoang
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 28/04/2014
Tuổi : 24
: x Tuy vậy em vẫn thấy nó hơi "nhẹ nhàng" Smile))
Chị thớt viết hay nhé, thích quá :33333



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
Thì có ngược đâu mà k nhẹ nhàng hở bạn :v cơ mờ thanks bạn đã đọc và để lại cảm nhận :3



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Yêu cầu hai bạn Karin và Atula không spam trong fic.



Được cảm ơn :
7
:
Ngày tham gia :
26/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
nhà có cái cổng cao cao
:
Tiêu Dương
Tiêu Dương

Tiêu Dương
Moderator - Box Tranh ảnh
  • Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 7
Ngày tham gia : 26/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : nhà có cái cổng cao cao
truyện rất hay và cảm động đọc truyện của tỷ chắc cạn nước mắt mất, chúc tỷ đông khách



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
18/06/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
tận cùng bóng tối
:
Đếck cần iu tkương
Đếck cần iu tkương

Đếck cần iu tkương
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 18/06/2014
Tuổi : 25
Đến từ : tận cùng bóng tối
truyên rất hay cảm ơn nàng nhé!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất