Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Truyện ngắn: Kế hoạch tán tỉnh hot boy
Tác giả: Kat
Nguồn: diendan.nhatruyen.com



“Có khi nào trên đường đời tấp nập.

Ta vô tình đi lướt qua nhau.”

Phạm Ngọc Phương Thảo tôi 16 tuổi 3 tháng 26 ngày, lần đầu bước qua cánh cửa trường Trung học, trong lúc mải mê ngắm nhìn và tận hưởng bầu không khí hoàn toàn khác biệt, lại cảm nhận một cơn gió thoảng qua đời mình, giật mình quay lại, để rồi nhận ra, mặt trời mà tôi mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Chàng trai được bao quanh bởi luồng ánh sáng mị hoặc ấy, chàng trai có nụ cười như nắng tôi vẫn tưởng tượng đến trong những giấc mơ hằng đêm ấy, thực sự đang đứng trước mặt tôi rồi.

.

.

.

1. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Nguyễn Quốc Duy

Lớp chuyên Toán, khối 11.

Chòm sao Nhân Mã.

Uỷ viên Hội Học Sinh.

Hội phó CLB Âm nhạc.

Đội phó đội tuyển Bóng rổ.

DJ cho Khoa Phát Thanh của trường.

Học lực: xếp thứ hai toàn khối, thứ ba toàn trường.

Năng khiếu: Rap, beatbox, chơi được rất nhiều nhạc cụ, bóng rổ.

Đã từng đạt giải nhất Cuộc thi Nam sinh Thanh lịch toàn trường vào năm ngoái.

Mục tiêu: trở thành một người thành công trong nhiều lĩnh vực.”

“Có phải là idol đâu chứ? Thế nào lại nắm rõ thông tin ghê thế?

“Cậu ngốc hay sao vậy? Người ta là hot boy được hâm mộ nhất trường đó.”

Sao cậu lại nói vậy hả Huyền?

Không phải là người ta ngốc đâu.

Người ta là cố tình không hiểu đó thôi.

==”



Có thể bạn không biết, kể từ lần gặp thoáng qua giữa sân trường, tôi chính là hoàn toàn bị ám ảnh mất rồi.

Ăn, ngủ, học, chơi game,... lúc nào trong đầu tôi cũng đều tràn ngập hình ảnh chàng trai với mái tóc nâu sáng và nụ cười toả nắng ấy.

Thoảng đến khi bị mama mắng té tát vì tội để đầu óc đâu đâu, tôi mới giật mình tỉnh lại.

Đem nỗi lòng này nói với cô bạn thân Ngọc Huyền, lại bị cô ấy tặng cho một cái thở dài.

“Thảo ơi là Thảo, sao lại đi cảm nắng một thằng hot boy cao cao tại thượng như vậy chứ?”

Phải không?

Tôi bây giờ chính là đang cảm nắng đấy sao?

Nhưng mà…người ta là hot boy được yêu thích nhất trường đấy nha …o>~<o…

Dù sao thì chưa thử, sao lại nói là không thể?

À mà đã có ai nói là không thể đâu nhỉ? ==”



Thế nên tôi bây giờ chính là đang mò mẫm trên trang fanpage của cái tên cao cao tại thượng ấy (có cả fanpage nữa cơ), mắt thì cố đọc cho bằng hết những thông tin từ cơ bản đến phức tạp, tay lại không ngừng nghỉ save biết bao nhiêu là ảnh HD siêu lung linh, tai lại tập trung lắng nghe tất cả những bản cover do anh ấy thể hiện.

Nhìn tôi bây giờ, có giống như người ta vẫn thường nói đến, chính là “fan cuồng” hay không?

Nhưng mà càng nhìn, càng đọc, càng nghe, càng tìm hiểu, tôi chính là càng không còn chút tự tin nào.

Này sao lại có người hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy chứ?

Cứ đứng trên cao như vậy làm sao người ta với tới được chứ?

Làm ơn leo xuống một chút đi mà.

.. o(>﹏<)o …

.

.

.

2. Thu hút sự chú ý từ ấn tượng đầu tiên.

“Này Khánh, lần đầu tiên gặp một người, cậu chú ý nhất điều gì?”

“Nếu là một cô gái, đầu tiên sẽ là ngực.”

“Vậy… nếu là một chàng trai?

“Cũng thế.”

“Vậy sao cậu không nói từ đầu là cậu chỉ chú ý đến ngực luôn đi.”

“Đâu có được. Ngực đàn ông và ngực phụ nữ không có giống nhau.”


Trần Nam Khánh, cậu đúng là đồ vô dụng!!!

Cái gì mà “thanh mai trúc mã” chứ? Đến lúc cần lại chẳng giúp được gì đấy thôi.



Thế nên tôi đành một mình lập kế hoạch “first time” vậy.

Mà có gì khó đâu chứ, tôi tin tưởng vào kinh nghiệm bao nhiêu năm …xem phim tình cảm sến rện của mình Smile).

Nói là làm, tôi sau khi tìm hiểu kỹ, một ngày đẹp trời đứng ở đầu cầu thang, chậm rãi theo dõi Quốc Duy đang cùng bạn từng bước đi về phía tôi, mà người đi bên cạnh anh ấy hình như cũng có chút quen quen thì phải. Nhưng mà đầu óc tôi bây giờ nào có để tâm được đó là ai, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào anh ấy thôi. Chỉ cần anh đến gần, tôi sẽ giả vờ như vừa đi đến, vô tình đụng phải, vô tình ngã vào, nhân tiện làm ra vẻ mặt cún con biết lỗi siêu đáng yêu, rồi sẽ đòi chịu trách nhiệm với anh ấy.

À ha. Nghĩ đến thôi cũng thấy đây là kế hoạch siêu cấp hoàn hảo rồi ha?

Chỉ là…

“Thảo, cậu đang làm gì ở đây vậy hả?”

“Aaaaaaaa”

Vũ Phương Anh chết tiệt, sao lại làm tớ giật mình, tớ ngã dập mặt rồi đó có biết không?

Ôi thôi còn đâu là gương mặt mỹ miều của tớ nữa chứ?

“Nè Thảo, em có đau không?”

Trong lúc tôi vì đau mà nước mắt nước mũi chảy dài, cũng chẳng quan tâm đâu là hình tượng, mà cái kế hoạch kia hình như cũng đã vứt xó đi đâu rồi, một nam thần tóc vàng thập phần thân thiết lại xuất hiện, xoa xoa đầu tôi rất ôn nhu, khiến tôi nhất thời không nghĩ thêm được gì, ngay lập tức trở lại với tính cách nhõng nhẽo thường có, dụi dụi đầu đang rất đau vào ngực người kia.

“Anh Tùng, em đauuuuuuuu~”

“Được rồi, để anh đưa em lên phòng y tế.”

Thế là tôi vẫn nước mắt nước mũi lưng tròng, cứ thế ôm chặt lấy anh Tùng, cứ thế để cho anh ấy cõng đến phòng y tế.

Cơ mà gượm đã.

Sao anh Tùng lại ở đây?

Vậy…Nguyễn Quốc Duy cao cao tại thượng đang ở đâu rồi?

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ đã thấy hết rồi saoooooo?

Thôi chết!

.

.

.

3. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Nôm na chính là phải tiếp cận sát mục tiêu thì mới có thể từ từ đạt được mục đích a.

Đầu tiên, Hội học sinh.

Nói không ngoa chứ Phạm Ngọc Phương Thảo tôi thi vào trường đỗ thủ khoa đấy nha, một chân Thư ký trong Hội học sinh cũng không phải là quá khó khăn có phải không?

Duyệt!

Thứ hai. CLB Âm Nhạc.

Cái này thì đúng là phải cám ơn mama ngày xưa đã cố công giúp tôi luyện Piano nha.

Mà tôi cũng có giọng hát trời phú cao vút người người ghen tỵ đấy nha.

Duyệt tập hai!

Thứ ba, Khoa Phát Thanh của trường.

Chuyện chứ nói là nghề của tôi rồi.

Với lại chị Thu Hằng xinh đẹp của Khoa Phát Thanh cũng siêu dễ tính, chỉ cần có chút hối lộ là gật đầu cái rụp hà.

Duyệt tập ba!

Thứ tư, Đội tuyển bóng rổ.

Cái này…

Thôi bỏ qua nhé.

Giờ thì một tuần 7 ngày không có ngày nào là tôi không được gặp người trong mộng nha, đến Chủ Nhật được nghỉ thì tôi và anh ấy cũng phải đi họp cho Hội học sinh cơ mà.

Đến cuối cùng trong vô vàn cái không tốt, tôi cũng đã làm tốt vài việc rồi đấy thôi.

Nguyễn Quốc Duy à, ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt siêu cấp đáng yêu của em, anh trước sau gì cũng phải chết mê chết mệt mà thôi.

*tự tin thấy ớn ==”*

.

.

.

4. Đường đến trái tim phải thông qua dạ dày.

Nếu bạn có một đứa bạn thân giỏi nấu ăn, bạn nhất định không biết nhiều cũng sẽ biết chút đỉnh.

Mà Đặng Ngọc Huyền lại là người siêu cấp giỏi nấu ăn, thế nên tôi có giỏi nấu ăn cũng là chuyện thường có phải không?



Tôi một tuần ba lần sẽ làm bánh kem đem đến trường, hy vọng anh ấy có thể thấy tôi thực sự rất đảm đang mà để ý đến tôi thêm một chút.

Nhưng mà tôi tính toán lầm rồi, sao lại có thể quên là anh Duy không thích ăn đồ ngọt cơ chứ?

Báo hại lại còn suốt ngày bị Hội trưởng CLB Âm Nhạc, cả trưởng Khoa Phát Thanh càm ràm vì tội khiến các anh chị ấy tăng cân nữa.

Ô ô…

Người khiến tôi mất công dậy sớm làm bánh là anh ấy cơ mà.

Cớ sao lại chẳng bao giờ ăn thử một miếng chứ?



“Thảo, hôm nay lại dậy sớm làm bánh hả? Sao mặt mũi lại xanh lét thế kia?

Thật xin lỗi anh Tùng nha, lại khiến anh phải lo lắng rồi. Cơ mà em thực sự đang rất buồn đấy nha. Huhu.

“Anh, bánh của em làm không ngon sao?”

Hử!!?

“Ai chê bánh của em? Anh nhất định sẽ khiến người đó sống không yên ổn.”

“Không có.”

“Không có sao lại hỏi vậy?”

“Chỉ là em tự thấy vậy.”

“Đừng có mà suy nghĩ lung tung, anh bao lâu nay chẳng phải cũng là ăn bánh em làm mà lớn đấy sao.”

Anh không cần phải nói quá lên vậy chứ?

Tôi lấy muỗng xúc một miếng bánh thật lớn đút vào miệng anh ấy, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy ai oán như kiểu muốn nói “anh rút lại lời lúc nãy, anh đang giảm cân” mà khẽ bật cười.

Thật cám ơn anh, quý anh nhất á.

Nhưng mà hình như tôi quên mất một điều, đây là văn phòng Hội học sinh, bất cứ ai trong Hội học sinh cũng có thể đến rồi.

.

.

.

5. Tận dụng tốt những mối quan hệ xung quanh.

À hình như chưa nói với các bạn, Trần Thanh Tùng là anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Nam Khánh, mà Nam Khánh là “thanh mai trúc mã” với tôi, lẽ dĩ nhiên anh Tùng cũng chính là anh trai hàng xóm kiêm luôn người bảo hộ của tôi.

Mà giờ tôi còn phát hiện ra một điều, Trần Thanh Tùng chính là bạn thân nhất của Nguyễn Quốc Duy cao cao tại thượng đấy nha.

Dĩ nhiên với cái đầu thông minh như tôi, tất nhiên sẽ lấy anh Tùng làm cái cớ để được thân thiết hơn với anh chàng hot boy kia, có phải không?



“Bé con đáng yêu, em đến gặp ai vậy?”

Tôi hé mắt nhìn một dãy các chị lớp lớn trước mặt, không khỏi có chút bất an.

Có phải lần đầu nhìn thấy người có khuôn mặt baby dễ thương đâu chứ, có cần phải xúm lại mà xuýt xoa như vậy không?

“Em muốn gặp…”

“Oa…chị nhớ rồi, em chính là cô bé lần trước Thanh Tùng đưa đến phòng y tế có phải không?”

“Thật vậy sao? Tùng à, đáng yêu như vậy sao cậu lại giấu chứ?”

“Tên kia, tình nhân bé nhỏ đến tìm cậu kìa.”

“Thật không công bằng, tại sao lúc nào cũng là cậu vậy Trần Thanh Tùng?”

Ô…

Thế này là thế nào chứ?

Sao lại thành cái sự vụ này chứ? Người mình thực sự muốn gặp là Nguyễn Quốc Duy cơ mà.

Tôi chỉ biết thẫn thờ nhìn vào hội các bà chị bàn tán trước mặt, khuôn mặt đỏ như gấc chín không biết phải nói gì.

Chỉ đến khi được anh Tùng kéo tay đi, mới hoàn hồn nhìn vào góc lớp, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Quốc Duy.

Anh ấy, có phải cũng đang nhìn về phía tôi không? Mà sao tôi lại nhìn thấy có chút đau lòng trong ánh mắt của anh ấy cơ chứ?



“Anh Tùng yêu quý,giúp em điiiiiiii~”

“Muốn anh giúp gì?”

“Tìm hiểu xem anh Quốc Duy lớp anh có đang thích ai không.”

“Cái đó thì cần gì tìm hiểu.”

“Anh biết?”

“Hôm trước nó nói với anh là đang thích một người.”

“Ô ô… Là ai anh biết không?”

“Làm sao anh biết được.”

Nói rồi anh ấy xoay người bỏ đi, để lại tôi đứng giữa hành lang đau lòng muốn khóc.

Không được đi aaaaaaaa.

Anh nhất định phải nói rõ với em mới được đi đấy nhaaaaaaaa.

Tôi đuổi theo anh ấy, vừa chạy vừa hét, bản thân lại quên mất một điều, đây là nơi công cộng, ai nhìn vào cũng thấy chúng tôi như một cặp tình nhân đang giận dỗi nhưng vẫn rất đáng yêu.

Mà nào tôi có muốn thế đâu cơ chứ? Sad(

.

.

.

6. Dục tốc bất đạt, cứ từ từ mà tiến.

Thấm thoắt cũng đã đến tháng 11, ngoài trời đã lạnh hơn rất nhiều, nhưng mà cơn tuyết đầu mùa dường như vẫn chưa muốn đến thì phải.

Ngẫm lại cũng đã hơn 3 tháng tôi tương tư Nguyễn Quốc Duy cao cao tại thượng rồi, mà cũng đúng 3 tháng tôi âm thầm theo đuổi người ta rồi.

Cơ mà, mọi chuyện dường như chả có gì tiến triển cả.

Tôi thì lại không muốn quá gấp rút, nhất định sẽ hỏng việc.

Nhưng mà cứ tương tư thế này tôi sẽ mòn mỏi, héo hon mà chết mất thôi.

Oa oa oa.

Thật là muốn khóc quá đi.



Hôm nay là sinh nhật Quốc Duy, tôi đã chuẩn bị quà từ mấy hôm trước, chính là một chiếc mũ rất đẹp, đúng theo sở thích của anh ấy. Cái này tôi đã phải cùng hai đứa bạn thân lượn lờ rất nhiều nơi mới mua được đấy nha.

Đứng trước cửa phòng Hội học sinh, tôi có chút lo lắng, nín thở một chút mới chậm chạp mở cửa bước vào.

Mà đập vào mắt, lại là một núi quà đầy đủ màu sắc và kích cỡ.

“Chị Linh, cái…cái này là gì vậy?”

“Thảo đó ah? Những cái này đều là quà sinh nhật của Duy đấy.”

“Sao nhiều vậy?”

“Thế này đã là gì? Năm ngoái còn nhiều hơn nữa cơ.”

“Vậy anh ấy ở đâu rồi?

“Kiểu gì lát nữa chả có thêm vài chục người đến tặng, nó sợ quá bỏ của chạy lấy người mất rồi."

Hình như tôi chỉ chăm chăm lo chuyện của mình, lại quên mất rằng xung quanh tôi vẫn còn bao nhiêu chuyện.

Sao tôi lại có thể quên được anh ấy là hotboy được người người hâm mộ, đâu chỉ riêng tôi.

Là tôi đã quá tự tin vào bản thân rồi, lại quên mất mình so với người khác cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Bàn tay cũng vì thế mà siết chặt món quà trong tay giấu phía sau lưng, mơ hồ buông lời tạm biệt với đàn chị Thùy Linh rồi nhanh chóng rời khỏi Hội học sinh, tâm trạng kỳ thực có chút chán nản.

Thế nào là “dục tốc bất đạt”? Chẳng phải tôi đây bước chậm lại bị không biết bao nhiêu người bỏ lại đằng sau đấy sao?

Thế nào là “cứ từ từ mà tiến”? Tôi nhất định sẽ bị đám đông đằng sau đè bẹp mất thôi ==”.



“Cái này là quà tặng anh sao?”

“Anh...anh Duy? Sao anh lại ở đây?”

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Có phải là quà của anh không?”

“A... phải.”

Anh ấy đưa tay cầm lấy món quà trên tay tôi, lại còn hướng phía tôi mỉm cười, mà tôi lại còn không biết xấu hổ cứ nhìn chăm chăm nụ cười của anh ấy.

Nào có phải lỗi tại tôi đâu, là tại nụ cười siêu cấp cuốn hút của anh ấy đấy chứ.

Thì ra đi chậm cũng có lợi như vậy.

Này Nguyễn Quốc Duy, nếu cứ thế này, em tình nguyện một bước đi hai bước nghỉ…cả đời.

.

.

.

7. Miracle in Christmas Day.

Tỏ tình vào ngày Giáng Sinh có phải là rất tuyệt vời hay không?

Tôi chính là đã lên biết bao kế hoạch cho ngày quan trọng này rồi.

Chỉ là đến cuối cùng, cơn sốt lại khiến tôi chẳng thể lết khỏi giường suốt nửa ngày, đến buổi tối mới có thể miễn cưỡng mà đi lại trong nhà một chút.

Ngoài trời đã vang lên những tiếng hát rộn rã của bọn trẻ, những căn nhà trong phố cũng bắt đầu lung linh những ánh đèn, bố mẹ tôi cũng đã kéo nhau đi Nhà thờ, chỉ một mình tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tự hỏi: anh chàng hot boy cao cao tại thượng, anh bây giờ đang làm gì vậy?

Giáng Sinh này anh làm gì?

Giáng Sinh này anh cùng với ai?

Giáng Sinh này có ai tỏ tình với anh không?

Giáng Sinh này em lại chậm chân nữa hay sao?

Giáng Sinh này, em thật sự muốn nói, em rất thích anh, thật lòng rất thích anh.



Tiếng chuông cửa vang lên, có chút vội vã mà reo liên tục ba lần.

Tôi xốc lại chiếc áo len cổ lọ dày sụ, đội vội chiếc mũ len màu đỏ, bước chậm chạp ra mở cửa, tự hỏi sao bố mẹ đi Nhà Thờ lại về sớm như thế.

Chỉ là không ngờ cửa mở ra, trước mặt lại là người mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Mà anh ấy dường như rất vội vã, vừa nhìn thấy tôi, lập tức đã buông ra một tràng câu nói.

“Phạm Ngọc Phương Thảo, anh hỏi em, em vào Hội học sinh, vào CLB Âm Nhạc, vào cả Khoa Phát Thanh của trường, tất cả là vì ai?

“Phạm Ngọc Phương Thảo, anh hỏi em, ngày ngày em làm bánh đem đến trường, người em muốn tặng cuối cùng là ai vậy?

“Phạm Ngọc Phương Thảo, lúc em đến lớp anh, người em muốn gặp, em hãy nói rõ đó là ai đi.”

“Còn câu này nữa, em nhất định phải lời. Em… có phải là thích Thanh Tùng hay không?”

Tôi bây giờ chính là nhất thời không tiêu hoá được toàn bộ những gì anh ấy nói, chỉ biết sững sờ nhìn chăm chăm vào ánh mắt đầy lo lắng của anh ấy.

“Không được. Em tốt nhất đừng nên nói gì cả. Người em thích…cũng nhất định không được là cậu ta.  Đợi một chút, anh nói thêm câu này nữa thôi.”

“Là anh…anh thật sự rất thích em. Nên em có thể cũng thích anh không?”

Này có phải là quà Giáng Sinh của tôi không? Chính là được nghe từ miệng người tôi yêu thích nhất, câu nói anh ấy thích tôi, lại muốn tôi cũng thích anh ấy như vậy.

Anh đúng là quá ngốc nghếch, những điều anh hỏi, trước giờ, em đều là vì anh, anh vẫn không hiểu sao?

Lại còn hỏi em có thích anh Tùng không. Làm sao thích được khi em lỡ thích chàng trai tóc nâu sáng với nụ cười như nắng là anh rồi.

Lại còn hỏi em có thể thích anh hay không, trong khi em đã thích anh từ lâu lâu lắm rồi, chỉ là ngốc nghếch không thể hiện thật tốt cho anh hiểu mà thôi.

Lại còn nói anh thích em, có biết em mong chờ câu nói này rất rất nhiều có biết không?

Hạnh phúc…

Là lúc tôi vùi đầu vào vòng tay ấm áp của anh ấy.

Là lúc tôi vòng tay ôm anh ấy thật chặt.

Là lúc tôi cảm nhận cái xoa đầu rất đỗi dịu dàng từ anh ấy.

Là lúc tôi âm thầm cảm nhận những nhịp đập mạnh mẽ của trái tim tôi và anh ấy hoà làm một.

Là lúc tôi biết, tôi đang yêu và được yêu.

Nguyễn Quốc Duy cao cao tại thượng, anh là điều kỳ diệu đêm Giáng Sinh của em, anh có biết không?

.

.

.

Bonus:

“Cái gì gọi là Nguyễn Quốc Duy cao cao tại thượng chứ? Em vứt Hội trưởng Hội học sinh, Đội trưởng đội tuyển bóng rổ, Rapper chính của CLB Âm Nhạc, Quản lý Khoa Phát Thanh của trường, lại còn đứng thứ nhất toàn khối, thứ nhất toàn trường – Trần Thanh Tùng này vào sọt rác rồi hả?”

“Từ bao giờ anh trai hàng xóm kiêm người bảo hộ lại trở thành cái bóng đèn của em vậy hả, Phạm Ngọc Phương Thảooooooooooooo?”

Dù có nói gì, anh cũng chỉ là cái bóng đèn thôi, Trần Thanh Tùng à.





Được sửa bởi Tinh Vân ngày Thu Mar 05, 2015 8:53 pm; sửa lần 3.

Được cảm ơn :
33
:
Ngày tham gia :
03/05/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Đảo Cô Hồn
:
Tiểu Mai
Tiểu Mai

Tiểu Mai
Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 33
Ngày tham gia : 03/05/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Đảo Cô Hồn
Thiếu nguồn sưu tầm bạn nhé.
Đăng kí truyện ngay nha!



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Tiểu Mai đã viết:Thiếu nguồn sưu tầm bạn nhé.
Đăng kí truyện ngay nha!
Cho mình hỏi chút là mình nên đăng ký ở đâu vậy?



Được cảm ơn :
33
:
Ngày tham gia :
03/05/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Đảo Cô Hồn
:
Tiểu Mai
Tiểu Mai

Tiểu Mai
Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 33
Ngày tham gia : 03/05/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Đảo Cô Hồn
Có mục đăng kí bạn ạ.



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Phiền bạn cho mình link nha. Xin lỗi nhiều.



Được cảm ơn :
33
:
Ngày tham gia :
03/05/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Đảo Cô Hồn
:
Tiểu Mai
Tiểu Mai

Tiểu Mai
Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 33
Ngày tham gia : 03/05/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Đảo Cô Hồn
https://truyensangtac.forumvi.com/t23-topic
Đây nhé bạn, mấy bài trước bạn cũng bổ sung thêm chỗ còn thiếu nha.
~Thân~



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Ngươi lại quên cái tiêu đề rồi kìa! *chỉ cái tiêu đề*



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Bạn Kat viết nhiều truyện hay lắm. Mình chỉ chọn một trong những truyện hay của bạn ấy để đăng. ^^



Được cảm ơn :
33
:
Ngày tham gia :
03/05/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Đảo Cô Hồn
:
Tiểu Mai
Tiểu Mai

Tiểu Mai
Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 33
Ngày tham gia : 03/05/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Đảo Cô Hồn
Kat? Sao mình nghe quen vậy nhỉ @.@~



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
#Tiểu Mai: Bạn vô ĐÂY coi xem quen thế nào nè! Smile



Được cảm ơn :
33
:
Ngày tham gia :
03/05/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Đảo Cô Hồn
:
Tiểu Mai
Tiểu Mai

Tiểu Mai
Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 33
Ngày tham gia : 03/05/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Đảo Cô Hồn
Hị hị :3 Mai nhầm người rầu @.@~



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:

KathyMoon
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 03/04/2015
Kat đây. Kat quyết định đổi tên rồi sang đây viết luôn.



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Kat có cần mình xóa truyện này cho Kat đăng không?
Bên Nhà Truyện bị khóa mấy tuần vì máy chủ lỗi, Vân cũng di cư qua đây nè.



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:

KathyMoon
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 03/04/2015
Thôi khỏi đi. Cứ để Kat đăng truyện mới, để nguyên đó cũng k sao mà



Message reputation : 100% (1 vote)


Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất