Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
~Tên fic: Dụ hoặc

~Rating: 18+

~Tác giả: Lan Lou

~Thể loại: ngôn tình

~Summary:

Hơi thở nóng hổi sượt qua mái tóc dài đen nhánh của Lệ Phương, mang theo mùi bạc hà thơm mát, bóng đen tiến tới gần, ôm lấy chiếc eo thon gầy của cô.
Cô biết hắn - tên quỷ bá đạo và đề cao sự chiếm hữu ấy đã trở lại. Chỉ có điều cô không hiểu mục đích trở lại lần này của hắn là gì, hắn sẽ làm gì?
Một lần nữa cuộc sống yên bình của cô mất đi.......
Trở lại lần này là yêu thương hay thù hận? Hạnh phúc hay khổ đau?

~~Lời tác giả~~
Tôi không phải một cây bút nghiệp dư. Đơn giản là một người có niềm đam mê viết lách. Tuy không phải fic đầu tay nhưng có lẽ tay nghề vẫn còn non kém. Rất mong nhận đc những lời nhận xét chân thành





Được sửa bởi Hương Kaori ngày Wed Jul 08, 2015 5:11 pm; sửa lần 2. (Reason for editing : Title)

Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
ra chap đi bạn~ hóng~



Được cảm ơn :
21
:
Ngày tham gia :
24/04/2014
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Cullen's Family - Twilight
:
Bích Linh
Bích Linh

Bích Linh
Beta Readers
  • Beta Readers
Được cảm ơn : 21
Ngày tham gia : 24/04/2014
Tuổi : 22
Đến từ : Cullen's Family - Twilight
Em không được đọc, ngại quớ. Cái sum cũng không đến nỗi nóng lắm nhưng cái tên thì có vẻ 18+ thật. Chúc fic đông khách nha.



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Uôi! 18+, vậy là 4, 5 năm nữa em mới đọc được. 
Tủi thân quá! Cả khu vực tiểu thuyết văn phong của em đứng thứ ba...(Mà cả forum chỉ có ba tiểu thuyết)
Chúc fic đông khách nha!



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Cảm ơn mọi người nha  Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy 



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Chapter 1:

Mặt trời dần bị che khuất sau những đám mây. Bầu trời ngả dần sang màu vàng cam lạnh lẽo cô độc. Chúng giống như tâm trạng của tôi,. Tiếng sóng xô bờ vang lên vui tai nhưng không hiểu sao khi nó vào trong tôi lại thành tiếng khóc thê lương đến quặn lòng.Cái lạnh bao trùm khắp cơ thể, tôi lê bước chân nặng nhọc tiến về phía trước.

Chính tại nơi này, năm đó tôi đã mất đi đứa con đầu lòng khi còn chưa biết mặt.........

Tôi hận kẻ đó, tên sức sinh Uy Vũ, người đã khiến tôi mất đi đứa con của mình. Có vẻ nực cười nhưng hắn lại chính là cha của con tôi. Trong quá khứ, tôi yêu hắn điên dại, mất hết lý trí.

Nhớ lại, ngày tôi 19 tuổi, lần đầu tiên bước vào đời tôi một cách đường hoàng. Cũng kể từ đó, trái tim tôi đã theo hắn. Ngày ấy tôi là một cô sinh viên năm nhất năm nhất trường đại học X. Không phải thuộc dạng sắc nước hương trời nhưng nhờ sự nhạy bén bản thân, người theo đuổi tôi cũng không ít. Còn hắn, một kẻ tàn ác, giàu có và quyền lực, tài năng học vị thì không phải bàn dù chỉ 21 tuổi nhưng đã học đến bậc tiến sĩ ở đại học Y của Mĩ đã vậy thế lực gia đình tiềm lực lại chưa kể tới vẻ ngoài cao ngạo, và lộng lẫy hắn chẳng cần tốn công sức, chỉ cần mở miệng hàng trăm người đàn bà sẵn sàng tiến lên giường của hắn, trao cả cuộc đời và mạng sống cho hắn

Cho tới giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu sao hắn chọn tôi... Tôi thừa nhận mình ngu ngốc! Năm đó dù biết trước chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa mà điên cuồng yêu hắn. Trao cho hắn thứ quý giá nhất đời người con gái, cùng hắn từng đêm mê đắm trong trụy lạc dục vọng. Cho đến một ngày hắn lạnh lùng buông ra câu nói: "Tôi không cần em nữa, hãy về nơi thuộc về em." rồi hắn xoay người lên cầu thang.

Khoảnh khắc ấy trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đến hơi thở cũng trở nên khó khăn. Tôi cảm giác các cơ quan trong cơ thể như bị giằng xé. Sau trong tâm can là nỗi đau vô bờ. Hóa ra từ đầu đến cuối hắn lừa dối tôi. Hóa ra từ đầu đến cuối là mình tôi lụy tình. Thật nực cười. Ấy thế mà sao khóe mắt tôi cay cay, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Rốt cuộc tôi nhận ra, sau tất cả, tôi nhận được gì? Hạnh phúc? Niềm vui? Một gia đình nhỏ? Tất cả chỉ là mình tôi tự suy diễn, nó vĩnh viễn không thành hiện thực. Thật ngu xuẩn! Biết trước kết quả sao vẫn cứ ảo tưởng?

Cố gắng đứng lên, tôi nặng nhọc tiến ra phía cổng, đi ra khỏi căn nhà này, rời xa hắn như điều hắn muốn. Tôi chẳng nhớ mình đã đi đến những đâu, chỉ biết rằng tôi đã đi qua rất nhiều con đường với đôi chân trần, tôi đi đến khi đôi chân rớm máu, tôi cũng không cảm thấy đau. Chỉ thấy đau trong tim, hắn đã rạch vào tim tôi một nhát đau đớn. Điều cuối cùng tôi nhớ là tôi đã tới biển. Nơi mà tôi và hắn hay tới lúc còn bên nhau. Tôi nhớ ở đó tôi điên cuồng gào thét, khóc thê thảm.

Cho khi tỉnh lại, tôi nằm trên chiếc giường trắng muốt, xung quanh là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Tôi đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói, tôi bị trấn động tinh thần do bị đả kích lớn, ông dặn tôi không được kích động mạnh. Nhưng có điều khiến tôi bất ngờ nhất khi vị bác sĩ lớn tuổi báo, tôi bị sẩy thai. Thẫn thờ, đứa con đầu lòng của tôi đã mất rồi sao? Đứa con tôi còn chưa kịp biết mặt. Tôi không còn đủ sức để khóc nữa, quá mệt mỏi rồi, tôi quá mệt mỏi rồi.



Được cảm ơn :
21
:
Ngày tham gia :
24/04/2014
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Cullen's Family - Twilight
:
Bích Linh
Bích Linh

Bích Linh
Beta Readers
  • Beta Readers
Được cảm ơn : 21
Ngày tham gia : 24/04/2014
Tuổi : 22
Đến từ : Cullen's Family - Twilight
Một chap... hơi ngắn nhưng miêu tả nội tâm thực sự sâu sắc. Không thể trách nữ chính... chỉ trách kẻ kia thật bạc tình. hóng chap mới của chị~



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Bích Linh đã viết:Một chap... hơi ngắn nhưng miêu tả nội tâm thực sự sâu sắc. Không thể trách nữ chính... chỉ trách kẻ kia thật bạc tình. hóng chap mới của chị~
~~~ Tốc độ ra chap của ta có lẽ chậm lắm nàng a ~.~ Tại hay viết rùi sửa lung tung a! Nhưng chap 2 khá dài á :"> Đọc r nx ta nhaa



Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
Lụy tình quá nhiều chỉ chuốc đau khổ.....hóng chương mới~~~



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
thích fic này rồi nhá :3 ~
Đặt ghế ngồi hóng ~~~



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Atula Sophia đã viết:Lụy tình quá nhiều chỉ chuốc đau khổ.....hóng chương mới~~~
~~~~ ths nàng a :*



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Karin KR đã viết:thích fic này rồi nhá :3 ~
Đặt ghế ngồi hóng ~~~
Ôtee Smile ths nàng nhìu henn cơ mà sao cx phải cho t cái ý kiến hén bom 



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
~~~~~~~~~~Chapter 2:~~~~~~~~~~~~~~~

- Lệ Phương! Đợi tôi.

Tiếng gọi trầm ấm của Nam Anh vang lên phía sau. Tôi cắt đứt dòng hồi tưởng, dừng chân, quay lưng lại đợi anh. Người đàn ông nàycó thể nói sở hữu một vẻ ngoài tương đói hoàn hảo. Thân hình cao lớn, vạm vỡ thể hiện khí thế của một người đàn ông chững chạc. Sống mũi thẳng tắp, đôi mắt cương nghị toát lên vẻ chững chạc của người đàn ông mạnh mẽ và cẩn thận. Với đầu óc tinh tế, nhanh nhạy và quyết đoán, anh luôn là kẻ cán đích tới thành công đầu tiên.

- Lệ Phương, trời lạnh như vậy sao em không mặc áo khoác, kẻo bị cảm lạnh.

Vừa nói Nam Anh cởi chiếc áo vest ngoài khoác lên vai tôi. Sự quan tâm của anh khiến tâm trạng của tôi tốt hơn chút đỉnh Tôi hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ giúp đỡ tôi, tôi coi anh như một người anh trai. Tôi mỉm cười:

-Đừng lo, em không sao cả.

Nam Anh không nói gì, tôi chỉ nhìn thấy trong mắt anh ý cười đậm in hằn trên khóe mắt. Anh kéo tay tôi về phía trước, cất cao giọng:

-Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến công tác rồi. Tôi và em sẽ đi chơi, em nghĩ sao? Sẵn lòng đi cùng tôi chứ cô trợ lý xinh đẹp?

-Tôi sẵn lòng thưa quý ông lịch thiệp._ Tôi đáp trả lại anh câu trả lời lém lỉnh. Thầm nghĩ, có lẽ ai nghe thấy câu nói bông đùa và tác phong này của Nam Anh thì không ai sẽ nghĩ anh là một tổng giám đốc khó tính của công ty Anh Thạch. Lúc này anh như một người thanh niên trẻ trung và năng động cũng biết nói đừa và trêu trọc người khác.

Tôi và anh đi khắp chợ hải sản, chọn mua đủ thứ mang về làm quà cho gia đình Nam Anh. Thật buồn cười nếu bạn thấy hình ảnh một người đàn ông đứng trong chợ hải sản mà lại mặc quần áo vest sang trọng bên người. Thật hiếm khi tôi thấy anh như vậy. Nhờ vậy mà tâm trạng của tôi thoải mái hơn. Anh như luồng gió mát lạnh ùa vào đời tôi, cứu tôi và cho tôi một cuộc sống mới tươi sáng hơn, giúp tôi thoát khỏi hình ảnh một Lệ Phương yếu đuối ngày xưa. Anh cho tôi trở lại học tập, dìu dắt tôi, cho tôi kinh nghiệm và làm trợ lí cho tổng giám đốc của Anh Thạch, trở thành một người phụ nữ thành đạt và chín chắn như ngày hôm nay.

Tối, tôi và Nam Anh đi dạo quay bãi biển. Hai đầu bãi là cảnh mua bán, trò chơi tấp nập, những bóng đèn neon màu sắc được thắp sáng khắp nơi. Không khí tấp nập bao trọn bờ biển đêm. Tôi có thể cảm nhận những hạt cát nhỏ li ti mềm mại dưới đôi chân trần, tôi có thể nhìn thấy những vỏ ốc trôi dạt vào bờ phát ra áng sáng long lanh tựa như những viên kim cương. Những con sóng nhẹ lăn tăn đưa vào bờ... Buổi tối ở biển là thoải mái nhất - tôi thầm cảm thán.

Đột nhiên Nam Anh lấy hai tay bịt mắt tôi, thì thầm: "Em hãy yên lặng, tôi có bất ngờ cho em" lời nói của anh nhẹ nhàng như không vào tai tôi rồi tan biến trong không khí.

Tôi yên lặng, đi theo bước chân của anh. Từng bước chân thoăn thoắt nhanh nhẹn của anh đi qua bãi cát, anh bỏ tay ra khỏi, ánh nến vàng lung linh dội vào mắt tôi. Một bàn ăn được bày đẹp đẽ hiện ra trước mắt, tôi kinh ngạc.

Dưới ánh nến lãng mạn, anh mỉm cười, quỳ xuống. Mở lòng bàn tay ấm áp của anh, ánh sáng một chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc tinh xảo bằng phương pháp thủ công hiện ra . Anh nói:

-Lệ Phương, anh yêu em. Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ lần anh nhìn thấy em nằm gục trên bãi biển này, kể từ giây phút ấy trái tim anh đã thuộc về em, vĩnh viễn thuộc về em. Vì thế em có thể cho anh cơ hội chăm lo cho em suốt cuộc đời này không?

Tôi thực sự bất ngờ với biểu hiện này của Nam Anh, ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ chờ mong, có sự hi vọng và cả tình yêu. Thầm nghĩ, sau này nếu ai có được người chồng như anh thật hạnh phúc. Còn điều gì thuyệt vời hơn khi có một người chồng tài giỏi và chung thủy như anh? Đáng tiếc, tôi không có phúc phận để hưởng hạnh phúc ấy. Rất đáng tiếc. Tôi không thể yêu anh, trái tim này của tôi đang chất đầy thù hận, tôi vẫn còn chưa trả thù cho con tôi, chưa kể, nếu trả thù, tôi sợ sẽ liên lụy đến anh. Mà tôi cũng không còn trong sạch nữa, thân ảnh này nhuốm đầy vết nhơ từ quá khứ, tôi không xứng với anh! Người như anh xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn, anh xứng đáng với người phụ nữ yêu anh. Vì vậy, tôi vĩnh viễn không thể lấy anh. Quả thực là không thế. Giả như tôi lấy anh, tôi cũng sẽ chỉ cho anh đau khổ chứ không có gì hơn. Vì thế, tôi chỉ có thể xin lỗi anh, tôi không thể làm theo điều anh mong muốn.

-Nam Anh, em xin lỗi nhưng em không thể. Em không yêu anh, em không thể kết hôn với anh, em xin lỗi.

Nói xong tôi chạy đi, để lại anh một mình đơn độc trên bãi biển đầy gió lộng. Tôi biết rõ, tôi đã rất tàn nhẫn khi nói ra điều này! Nhưng tôi có thể làm gì hơn đây? Nếu không từ chối ngay, tôi để anh hi vọng, kết quả chỉ càng tệ hại hơn. Tốt hơn là để kết thức càng nhanh càng tốt.



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Đau khổ, thù hận, tàn nhẫn...
Hay quá... không biết nói gì!!!
Chưa có đoạn nào 18+ nên chưa lo.
Hóng chap tiếp thep nhé!



Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
thù hận chỉ mang đau khổ~
hóng chap mới ~
*hóng 18+~ tâm hồn hơi trong sáng :3*



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Tình trạng truyện và cảnh báo đâu bạn? Chưa có nhé, mau thêm vào đi.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
01/06/2014
:

lanlou1202
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 01/06/2014
Chương 4: Ra đi

Cơn tức giận của tôi... Bốp.. Tôi tát một cái thật đau vào mặt Nam Anh, một bên má của anh như đỏ rực. Cái tát ấy của tôi, là cả yêu thương, căm ghét những cũng là niềm thương xót. Yêu thương Nam Anh như một người anh trai. thù hận vì cái hành động quá khích vừa rồi. Còn thương xót, chính là sự kết thúc của tồi. Cái gì cũng phải có giới hạn nhất quán của nó. Quá đà, mọi thứ sẽ kết thúc và tan biến vào hư vô. Tôi và Nam Anh có lẽ nên kết thúc được rồi. Dừng chân lại thôi. Mối quan hệ gì sau cuộc gặp ngày hôm nay. Chẳng thể nói được điều gì cả nhưng mà thật sự là tôi làm không nổi. Không thể giả vờ như không có chuyện gì.Càng không thể im lặng mà đối mặt với nhau như thế. Tốt hơn hết, chúng tôi nên cách xa nhau ra. Hai con đường riêng biệt. Hai cuộc sống. Hai cuộc đời khác nhau. Dù sao vĩnh viễn tôi cũng chẳng thể chấp nhận anh, tôi thực sự rất khó xử. Cơ thể tôi bài xích với Nam Anh. Không hợp vẫn là không hợp! Không thể trở thành hai đường thẳng trùng nhau, chỉ có thể đi song song, nhìn thấy cuộc sống của nhau. "Nam Anh, anh hạnh phúc nhé và quên em đi..." - Đó là những lời nói thì thầm vào bên tai anh trước khi bỏ đi. Chẳng hiểu trong cái cảm giác say mèm, anh có nghe thấy hay không ? Mong rằng anh nghe thấy, tỉnh ngộ và làm lại từ đầu. Tin chắc rằng ngoài kia còn nhiều người theo anh, cho anh một tương lai mà anh luôn hướng đến.

Tôi như biến mất như giọt sương mong manh trong không khí, biến đi khỏi cuộc sống của Nam Anh, tan biến vào hư vô. Tôi vẫn luôn quan tâm thầm lặng đến Anh Thạch. Nghe nói Anh Thạch sau ngày tôi đi giá cổ phiếu thấp đến tệ hại, sụt 2/3 so với ban đầu. Còn Nam Anh thì lặn mất tắm, để lại Anh Thạch như con rắn mất đầu, tiến không được lui không xong. Tôi đã tự hỏi Nam Anh quá suy sụp chăng mà để công ty đình đốn đến vậy? Anh bỏ đi đâu mà gia đình cũng không biết? Quả thực tôi cảm thấy rất xót xa, tôi góp một phần trong Anh Thạch. Nó là đứa con tinh thần của tôi, là một phần cuộc sống của tôi. Không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền của công ty nữa. Nam Anh chắc sẽ không để tình trạng này kéo dài lâu. Chắc anh chỉ đi tìm lại chính mình, chắc anh đang cố quên tôi hay bị làm sao đó Quả đúng, anh đã trở lại, báo chí nới, công ty của anh có bước nhảy vọt sau 2 tháng mà đã lấy lại được doanh thu bị lỗ, không những thế mà còn sinh lời. Anh Thạch lại như đàn chim được đà bay cao như diều gặp gió.


- 3 năm sau -
- Úc -

Còn y nguyên trong tâm trí tôi những ngày gửi đơn thôi việc ở Anh Thạch, đặt vé máy bay chập chững bước sang đây. Ngày ấy tôi đã hấy mệt mỏi hay yếu đuối thế nào, tôi nhớ cả. Nhưng điều quan trọng tôi làm được chính là đã vượt qua được tất cả mọi thứ, làm lại từ đầu. Ba năm - không dài cũng không ngắn, kể từ khi tôi có cuộc sống mới, cũng khá ổn định, tôi làm kế toán cho một chi nhánh con của tập đoàn khá là bí ẩn, thú thật là đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mặt giám đốc và tên đầy đủ của tập đoàn này, chỉ biết tên tắt của nó là LV. Cái tên khá lạ như hãng thời trang nước hoa Luis Viiton. Mà thôi cũng không quan trọng lắm, cái tôi cần chỉ là cuộc sống bình yên mà thôi. Ở cái đất này, càng biết ít càng tốt. Biết nhiều quá nguy hiểm cho bản thân mình. Rồi bạn sẽ hiểu khi đặt chân đến đây, cuộc sống diễm lệ trước mắt chẳng phải tất cả. Phía sau những chung cư lớn, khu đô thị lớn mạnh nổi tiếng thế giới, những bóng đèn cao áp sang lung linh hay những con đường trải dại với những hoa thơm cỏ lạ là những con nhỏ trải đầy những gai ngọn, uẩn khúc hay những cạm bẫy nguy hiểm. Chỉ cần sai một bước, chắc gì bạn đã nhìn thấy ban mai ngày hôm sau. Thật sự quá phức tạp! Chừng ấy năm lăn lộn đã giúp tôi rút ra được điều ấy. Bây giờ tôi quen với cái vỏ này, như một con ốc hèn nhát cúi mình trong vỏ, trốn tránh xung quanh, hiện tại và ngay cả quá khứ của chính mình...

Tôi cho đến bây giờ vẫn cứ trốn tránh như thế, khép mình như thế, có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ chẳng thể mở lòng với ai được nữa. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, trái tim tôi có lẽ nên khép lại thôi. Chính bản thân mình còn cảm thấy nặng nề, đừng nói thêm bất cứ mối quan hệ nào nữa, vả lại nó cũng chẳng cần thiết với tôi. Cứ sống thế này cho hết phần đời còn lại nơi đất khách này.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất