Chap 1 [Edit : Bích Linh] Chiếc xe mui trần lao vun vút trên đường quốc lộ với tốc kinh hoàng rồi dừng lại trước nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Vắng vẻ và yên tĩnh. Nghĩa trang không một bóng người, không một tiếng động. Đến mức ta có thể nghe được cả tiếng gió thổi.
Trời mùa đông thật lạnh! Những cơn gió đông ùa về mang theo cái lạnh thấu xương. Từng cơn gió cứ gào thét mãi không ngưng Tựa như muốn đập tan lớp kính...
Cánh cửa xe chợt mở cùng với hai chàng trai bước ra. Khuôn mặt họ thoáng nét buồn nhưng vẫn toát lên được sự hoàn hảo trong từng đường nét. Họ bước từng bước chậm rãi rồi dừng lại trước ngôi mộ lát gạch trắng, nhẹ nhàng đặt lên một bó huệ cũng mang sắc trắng tinh khiết.
Thiên Phong chậm rãi tiến lại gần nhẹ nhàng lau đi lớp bụi bám trên bia mộ. Sau lớp bụi là tấm ảnh một người phụ nữ với nụ cười thoáng nét buồn.
~ 15 năm trước ~
-“ Chát “
Cái tát từ người đàn ông kia giáng xuống mang theo âm thanh chát chúa. Nạn nhân của cái tát là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Bà mang một nét đẹp mềm yếu, quyến rũ và điểm khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu nâu sâu tựa vực thẳm. Một đôi mắt có quyền lực và một sức hút rất lớn. Những ai nhìn vào đôi mắt đó đều có cảm giác như bị thôi miên.
Người phụ nữ ngồi bệt dưới sàn. Cô đang khóc. Từng giọt nước mắt ứa ra rồi rơi xuống không kiềm lại được.
- Ta bảo làm là phải làm! Con không có quyền cãi lệnh ta và cũng không có quyền quyết định hay chọn lựa. Con hiểu không ?
Giọng nói quyền lực từ miệng người đàn ông đó thốt lên.
- Không được, xin ba... hãy tha cho anh ấy. Anh ấy là chồng của con và là ba của anh em Thiên Quân, Thiên Phong. Chúng còn nhỏ, không thể mồ côi cha được, ba không thể đối xử với chúng như vậy.
Người phụ nữ nói trong tiếng nấc như muốn hét lên. Bên ngoài, những đám mây màu đen nặng trĩu phủ kín bầu trời. Gió bắt đầu thổi mạnh làm cho cây cối ngã nghiêng, gần như rạp xuống mặt đất. Sấm sét nổi lên ầm ầm, những tia sáng vàng lóe rạch ngang trời. Mưa bắt đầu rơi, lách tách từng hạt rồi to dần.
Tiếng bước chân yếu ớt nhưng vội vã vang lên trên hành lang hoà lẫn với tiếng mưa, kéo theo sau là nhịp đuổi dồn dập. Tất cả đều hướng về phía cánh cổng của ngôi biệt thự và tới một căn phòng u ám, lạnh lẽo.
Trong phòng, người đàn ông có vẻ cường tráng nhưng đã bị kiệt sức. Một bóng dáng ướt sũng, quần áo xộc xệch chạy đến trước căn phòng. Một ánh mắt căm hận nhìn dán chặt trên cánh cửa như muốn xoáy vào bên trong.
Nhưng khi cánh cửa đã mở ra, ánh mắt chuyển sang đượm nỗi thất vọng như không tin vào mắt mình.
-Băng Băng? Sao em lại ở đây ? Đáng lẽ bây giờ em phải ở nhà chăm sóc con của chúng ta chứ ?
Giọng nói người nam không khỏi hoảng loạn.
-Không sai, ta đã gọi nó tới đây... Nó là con gái ta, ta gọi mà dám cãi lời sao? Ha ha.
-Ông đúng là đồ rắn độc, tôi sẽ không để ông toại nguyện đâu. Trần Phúc Khanh, ông nghe rõ đây, dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ phải bị trừng trị dưới tay pháp luật.
-Haha… ngươi đang hù dọa ta sao? Ta sẽ trống mắt lên xem ngươi và pháp luật trừng trị ta bằng cách nào. Công ty đó chỉ có một chủ, ngươi và ta… một trong hai sẽ phải chết, và người chết là NGƯƠI!
Vừa nói, Trần Phúc Khanh vừa lấy tay vuốt cằm cười một cách sảng khoái, đôi mắt ẩn chứa sự gian xảo, độc ác. Ông xoay người qua người phụ nữ có tên Băng Băng. Đúng. Con gái của ông – Trần Băng Băng.
-Băng Băng, con còn nhớ mục đích của chúng ta chứ? Mục đích con tiếp cận Chấn Nam? Không phải muốn chiếm đoạt công ty từ tay hắn sao? Bây giờ con sẽ được toại nguyện. Ta muốn chính tay con giết tên Chấn Nam đó.
- Con không làm được. Người muốn chiếm đoạt công ty là ba chứ không phải là con. Con sẽ không để ba có được những thứ mà ba muốn đâu. KHÔNG BAO GIỜ.
Băng Băng hét lên một cách giận dữ, con ngươi vằn lên những tia máu. Hẳn là sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Nói xong, cô nhìn sang Chấn Nam dịu giọng lại:
- Chấn Nam, chúng ta về thôi. Quân và Phong đang ở nhà chờ chúng ta!
Băng Băng kéo tay Chấn Nam bước đi. Ngay khi bàn tay vừa chạm đến cánh cửa…
‘’Đoàng’’ tiếng nổ vang lên mang theo mùi thuốc súng. Ai cũng giật mình nhìn về phía Trần Phúc Khanh. Không riêng Băng Băng và Chấn Nam. Giờ đây, nét xanh xao và lo sợ trên gương mặt cô lộ rõ hẳn, còn Chấn Nam thì vẫn vậy, xem như không có chuyện gì xảy ra.
-Ta nói một lần nữa, không ai được ra khỏi đây. Nếu hai ngươi bước một bước ra khỏi cánh cửa, thì người chết sẽ là tên Chấn Nam kia. Sao? Dám không?
Ông gằn lên từng chữ. Ánh mắt giận dữ và đầy sát khí.
-Đi, chúng ta đi thôi, mặc kệ ông ta.
Băng Băng không quan tâm những lời Trần Phúc Khanh nói, liền tiếp tục kéo Chấn Nam ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì ‘’ đoàng’’... Tiếng súng nổ thứ hai vang lên, lần này là kéo dài đến lạ lùng. Những người có mặt trong phòng đều phải ngạc nhiên hoảng hốt.
Chấn Nam đứng sựng lại như người không hồn. Đôi tay bất giác buông lỏng bàn tay người bên cạnh.
Thân hình mảnh mai bỗng chốc ngã nhào xuống chân anh.
-Băng Băng… Băng Băng, sao em ngốc thế? Sao lại đỡ cho anh? Đừng làm anh sợ… tỉnh lại đi…
Chấn Nam hét lên, ôm chặt cô vào lòng, áp đầu cô vào ngực. Nước mắt anh cứ thế rơi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khóc. Một giọng nói thều thào cất lên run rẩy:
-Chấn Nam… nhớ… đừng để ông ta… làm hại con trai của mình… dẫn chúng đi thật xa ông ta, ra khỏi tầm mắt… của ông ta!
Sau câu nói đó , một đôi mắt từ từ khép lại, đôi tay buông lỏng xuống nền gạch lạnh lẽo. Một ánh mắt đầy căm thù hướng về phía Trần Phúc Khanh.
Lúc này Trần Phúc Khanh chết đứng, không biết tại sao, chỉ trong một khắc, ông ta đã ra tay giết chết con gái của chính mình.
Sau cánh cửa, có hai đứa nhóc đứng nép vào bên tường. Được chứng kiến cảnh vừa rồi, chúng run lên vì sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Yên lặng hồi lâu, ông ta cất tiếng, không thêm một giây thương xót:
-Hôm nay tâm trạng ta không tốt, mọi chuyện tới đây kết thúc. Các ngươi đem tên đó ra ngoài, sẵn tiện mang xác con gái ta đưa cho tên đó luôn. Người chết… ta không cần. Đừng ai phản bội ta… dù là con ta hoặc người có quan hệ cùng huyết thống, đều phải chết! Lâm Chấn Nam, ngươi hãy nhớ, 15 năm sau ta sẽ tìm con trai của ngươi, kẻ được thừa kế quyền lợi và tài sản.
~ Hiện tại ~
Lúc này, Thiên Quân cầm bó nhang đi lại chỗ Thiên Phong đang đứng. Nhìn qua, thấy khuôn mặt cậu có gì đó ưu tư, đôi mắt chớp nhanh vài cái như cố ép những giọt nước yếu đuối kia trở lại tuyến lệ.
-Em còn nhớ chuyện đó sao? Ba nói chúng ta không cần phải… Một giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự ấm áp, lo lắng.
-Được rồi, em không muốn nghe câu đó hoài, ngán chết được. Cắt ngang lời nói của anh trai, một giọng nói với vẻ bất cần, lạnh lẽo, trầm như tảng băng ngàn năm. Nhưng nếu tinh ý, có thể phát hiện nó hơi vội vàng, run rẩy giống như cố trốn tránh những sự thật kinh hoàng trong quá khứ.
- Thôi được. Thắp nhang nhanh rồi chúng ta về.
Thiên Quân xỏ tay vào túi quần Âu, xoay người bước đi. Anh chỉ biết đứng sau nhìn người em trai yêu quý của mình. Nhìn nó càng ngày càng lạnh lẽo hơn. Ngày hôm đó đã thay đổi hoàn toàn tính cách của nó, đưa nó vào thế giới chỉ toàn là bóng đêm.
Ở lại một chút rồi Thiên Phong cũng quay bước trở ra. Kèm theo giọng nói đầy thù hận, căm ghét thể hiện một cách chắc chắn để minh chứng trước ngôi mộ của người mẹ đã khuất:
-Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trả thù. Bằng mọi cách, sẽ tìm được và phải trả thù ông ta.
Chiếc xe thể thao lại phóng vút đi.
Một thoáng, nghĩa trang lại trở lại với vẻ tĩnh mịch. Mùi hương cùng với làn khói trắng mờ mờ lan trong không khí nhuốm màu thê lương.
|