Chương 3: Cuộc chiến cuối cùng của con cờ đi loạn.“Hừ, Vu Dương … năm đó ngươi là một con chó hèn hạ của mấy lão già kia, còn bây giờ thì lại là đại ca của Ngũ tổ chức. Ta có nên chúc mừng ngươi vì đã đánh đổi một cách ‘đúng đắn’ không nhỉ?”
Mặc kệ cho máu trào ra ở bàn tay và hai mắt, Diệp Anh Kỳ lấy một chiếc ly khác, rót đầy rượu, rồi vừa nhâm nhi ly rượu vừa giễu cợt nhìn Vu Dương.
“ Hừ … Diệp Anh Kỳ…. ngươi … Năm đó đâu chỉ có mình ta chứ, cả mấy lão già kia … cũng tham gia. Không chỉ….vậy…cả đại tổ…chức cũng có phần đấy… Hự … Nếu không có Đại tổ chức … ngáng đường thì FBI có thể cứu được…gia đình ngươi rồi … .Hự …”
Hủ cốt độc như những con dòi gặm nhấm da thịt khiến Vu Dương vừa nhịn đau đớn vừa nói. Còn lí do y sợ Diệp Anh Kỳ đến vậy là do 2 thứ: thứ nhất, trong vụ thảm sát 20 năm trước, Diệp Anh Kỳ chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà có thể thoát khỏi sự truy đuổi của y quả là một việc ko bình thường.
Cứ cho là nàng ta đã đc cha mẹ sắp đặt hay người của Đại tổ chức cứu thoát nhưng việc có thể qua được những khóa đặc huấn sát thủ của Đại tổ chức đã chứng tỏ bản lĩnh của nàng ta. Phải biết trong 1000 người mới may mắn có 1 người sống sót qua khóa đặc huấn sát thủ của Đại tổ chức, mà những người qua được hầu hết sau này là người có tiếng tăm trong giang hồ.
Không chỉ có vậy, từ khi Diệp Anh Kì làm sát thủ thì những câu chuyện về nàng ta khiến người khác không dám tin tưởng, chính y cũng đã nhiều lần chứng kiến thủ đoạn của nàng ta. Còn một lí do nữa, y chẳng bao giờ dám nghĩ tới…
“ Vu Dương, ngươi nghĩ rằng ta là con ngốc sao mà cần ngươi dạy bảo? Ngươi mới là đồ ngu đấy. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cùng mấy lão già kia “ chia sẻ giang sơn” sao? Ngươi lầm rồi, dã tâm của ngươi đã bị thấy ngay từ khi ngươi còn là con chó của bọn họ. Ta nói cho ngươi biết, lần này ta có thể giết ngươi dễ dàng như vậy cũng có phần của 3 lão già liên minh với ngươi đấy”
“Ah??? Ta đã che dấu … vô cùng kĩ mà ….”
“Hừ, kĩ ư? Ngươi hình như đánh giá hơi thấp những kẻ đó rồi.” Diệp Anh Kỳ đắc ý nhìn phản ứng hốt hoảng của Vu Dương.
“ Hừ, Diệp Anh Kỳ …. ngươi muốn dùng chiến thuật tâm lý sao, đừng hòng lừa bịp được ta. Ta sẽ không giao ra cuộn băng cho Đại tổ chức đâu. Ngươi cũng đừng quên, Đại tổ chức cũng luôn đề phòng ngươi. Có khi lại lợi dụng hôm nay cho ta và ngươi … cùng chết, như gia đình ngươi năm …. Aaaaa …..”
Vu Dương còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Anh Kỳ dùng chân dẫm mạnh vào nơi đang bị hủ cốt độc hành hạ khiến y rú ầm lên.
“ Ngươi, đừng đánh đồng ta với hạng chó má như ngươi. Ngươi nghĩ ngươi xứng nhắc đến gia đình ta sao? Không hề, ngươi ko hề xứng mở miệng chó ra để nói về gia đình ta.” Mỗi một câu, nàng lại dồn lực vào chân, nhấn mạnh xuống vết thương của Vu Dương khiến y quằn quại.
“ Ư … ưm …. Ngươi … ngươi …ta và ngươi … chỉ …. Aaa …. là con tốt trong tay … bọn họ thôi … không khác gì nhau ….”
“ Hừ, không khác? Có đấy, khác đấy. Khác chính là ngươi chỉ là 1 con tốt ngu xuẩn, luôn đem lòng phong đế hão huyền. Còn ta là 1 con tốt bất chấp tất cả để đứng trên mọi thứ, cho dù có phạm luật bàn cờ.”
“Phạm luật bàn cờ? Chẳng lẽ ngươi…” Vu Dương sợ hãi nhìn Diệp Anh Kỳ. Trong giang hồ xã hội đen, mỗi đường đi nước bước của những kẻ bên dưới đều do những lão đại điều khiển theo quy luật giang hồ. Như người chơi cờ vậy.
Tuy nhiên nếu để 1 con tốt phá hỏng quy luật, tự phong đế thì nguy hại cho cả người chủ và quân kẻ thù. Lời nói của Diệp Anh Kỳ chứng tỏ nàng ta đã không còn làm theo lệnh của Đại tổ chức. Phải chăng nàng ta đã che đậy quá kín đáo?
“ Hừm…” Anh Kỳ nhếch mép nhìn Vu Dương khiến y bỗng nhiên không dám nhìn thẳng nàng. Y cảm giác được 1 khí thế duy ngã độc tôn, ngạo thị quần chúng tỏa ra từ người nàng.
“ Ta nghe nói khi ngươi 25 tuổi đã có 1 người vợ mang thai …”
“ Hả? ngươi … ngươi …” Vu Dương hơi giật mình, run run chỉ tay vào mặt Diệp Anh Kỳ, biểu tình của y bỗng nhiên rối loạn. Ánh mắt y tràn ngập đe dọa nhìn Diệp Anh Kỳ như thể nàng mà nói tiếp thì y sẽ dùng ánh mắt giết chết nàng. Nhưng ánh mắt đâu thể băm vằm Diệp Anh Kỳ, nàng vẫn chậm rãi nói tiếp, ko coi Vu Dương ra gì.
“ Nhưng nửa năm sau, gia đình ngươi xảy ra hỏa hoạn, vợ ngươi bị đâm chết khi mang bầu 7 tháng, ngươi bị thương nặng. Cảnh sát đã mất hơn 1 tháng mới điều tra được nguyên nhân là do bọn đòi nợ thuê gây ra. Sau đó ngươi đã gia nhập giang hồ nhằm mục đích trả thù cho vợ con. Cũng chẳng mất bao lâu thì ngươi trả thù được. Nhưng có lẽ ngươi không biết hoặc không muốn biết, kẻ thực sự giết chết vợ ngươi, phá nát hạnh phúc gia đình ngươi chính là phu nhân của đại ca Nhị tổ chức …”
“ Ngươi … ngươi … nói … nói … gì …”
“ Haha…quả nhiên ngươi không biết. Vợ ngươi vì muốn giúp ngươi thoát khỏi cảnh nghèo khổ mà đã cắn răng bán trinh cho đại ca Nhị tổ chức lúc bấy giờ mới 30 tuổi.
Sau nhiều lần quan hệ, vợ ngươi đã kiếm đủ số vốn cho ngươi mở 1 công ty nhưng đổi lại bất hạnh đã đến với nàng ta: nàng ta đã mang thai. Vợ ngươi đã định phá bỏ nhưng nàng ta lại là 1 phụ nữ trẻ đẹp, tràn ngập tình yêu thương, đâu nỡ bỏ đi đứa con của mình. Thế là nàng ta đã dấu chuyện quan hệ với đại ca Nhị tổ chức đi, và nói dối đứa con trong bụng là của ngươi.
Tuy nhiên, phu nhân Nhị tổ chức qua nhiều lần tìm hiểu đã phát hiện ra sự thật và cho người giết chết cả nhà ngươi…”
“ Aaaaaaaaa ……. Ngươi là ai … tại sao lại biết ……. Aaaa …. đừng nói nữa … đừng nói nữa … ta van ngươi … đừng nói nữa ….” Vu Dương đột nhiên trở nên điên cuồng, ôm chặt 2 tai, rú lên. Đó chính là nỗi đau mà y đã cố gắng chôn chặt trong lòng suốt 30 năm.
“Sao hả? Muốn biết ta là ai sao? Dù sao ngươi cũng sẽ chết nên ta cho ngươi biết ta chính là người trực tiếp điều tra vụ án của gia đình ngươi, Joney- đội trưởng đội mật vụ FBI”
“ Sao … sao … F…. FBI?”
“Có ngạc nhiên không nào?”
“ Hộc … hộc … tại sao nói cho ta biết?” Hủ cốt độc đang ăn mòn tủy sống ở xương khiến y buốt đến tận óc, muốn chết đi. Lại thêm những lời nói của nàng khiến y trở nên cuồng dại.
“Tại sao ư? Vì ta biết mọi chuyện sắp kết thúc” Diệp Anh Kỳ nhàn nhã ngồi trên sofa, tiếp tục nhâm nhily rượu/.
“Kết … kết thúc? Ý ngươi là sao?”
“ Ý ta là ngươi sắp giao ra cuộn băng để chấm dứt mọi chuyện”
“ Giao ra cuộn băng? Mơ tưởng.”
“ Không hề, vì ngươi đang muốn trả thù kẻ thực sự giết hại người vợ yêu quý của ngươi.”
“ Hả???” Vu Dương như bị đâm đúng trái tim, khiến y quằn quại, dằn vặt trong suy nghĩ. Y đã từng tin tưởng hắn-kẻ cầm đầu Nhị tổ chức, y đã từng nghĩ y được như hôm nay là nhờ có hắn, y đã nghĩ hắn và y là 2 kẻ tâm giao, y đã nghĩ … đã nghĩ … nhưng không bao giờ nghĩ tới chuyện này….. Ôi! Trái tim y quằn quại như bị giày xéo. Y khóc, khóc cho tất cả những gì lầm lỗi của y,
Khóc … khóc … khóc đến nỗi quên đi nỗi đau thể xác…
*
**
*
“ Tút … tút … Anh Kỳ, người của Nhị tổ chức cùng Tam tổ chức đang đến …. có lẽ 30 phút nữa người của Tứ tổ chức cũng sẽ đến ….” Từ tai nghe, Diệp Anh Kỳ nghe thấy tiếng gọi của Lục Vy.
“ Ừm … có nghĩa là mình chỉ còn 30 phút?”
“ Đúng vậy, cậu phải mau chóng lên, đừng đùa giỡn nữa, kết thúc tất cả đi”
“ Ừm …. mình biết phải làm gì…Tút…tút….”
Ngắt lại cuộc nói chuyện với Lục Vy, Diệp Anh Kỳ quay qua Vu Dương, nhàn nhạt nói:
“ Hãy cho ta thấy ngươi ko phải là 1 kẻ ngu xuẩn”
“ Hà…thôi được rồi…” Vu Dương đột nhiên biến chuyển, y cười, nụ cười mang 1 tia đắng chát cũng có 1 nét như buông xuôi. “ Nhưng trước hết ngươi hãy cho ta vài phút thoải mái đã. Có thể giải độc cho ta, lấy 1 bộ quần áo giúp ta và cho ta xin hớp rượu được chứ?”
“ Ngươi…” Diệp Anh Kỳ lạnh lẽo nhìn Vu Dương
“ Hahaa…ta biết ngươi đã chuẩn bị quà cho bọn họ rồi mà, đâu cần lo nữa” Y lại cười, nụ cười bỡn cợt
“ Ngươi…” Diệp Anh Kỳ gằn giọng, sắc bén nhìn Vu Dương khiến y phải thu lại nụ cười, miễn cưỡng nói
“Thôi đc rồi, đc rồi, giải độc cho ta và ta sẽ nói cho ngươi biết cuộn băng ở đâu”
“Hừ”
Hừ lạnh 1 tiếng, Diệp Anh Kỳ lấy ra từ trong ngực 1 lọ thủy tinh nhỏ rồi mở nắp. Từ trong lọ thủy tinh, 1 mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng tràn ra, xua tan mùi hôi thôi của huyết nhục trong căn phòng.
Tách…tách…
Nhỏ 3 giọt chất lỏng màu xanh nhạt trong bình thủy tinh lên người Vu Dương, Diệp Anh Kỳ nhanh chóng đóng nắp lại. Nàng thật không muốn phí thuốc cho 1 kẻ sắp chết nhưng nàng cũng đã hết giờ rồi, phải hành động nhanh chóng…
“ AH, thật dễ chịu” Vu Dương ko nhịn được rên khẽ 1 tiếng. Nỗi đau của y đã biến mất, y như được sống lại lần nữa, tinh khí thần sảng khoái, sinh lực tràn đầy, mặc dù y biết ko quá 5 phút nữa y sẽ chết.
“ Đc rồi đó, nói mau đi” Diệp An Kỳ tiếc rẻ nhìn dược thuốc màu xanh nhạt đang thấm dần vào da thịt Vu Dương, ngăn chặn những tảng thịt đang muốn rời ra khỏi xương y, khâu lại những vết đứt do hủ cốt độc tàn phá.
“ Đợi đã, ngươi ko phiền nếu cho ta 1 chiếc chăn?” Y muốn sạch sẽ 1 chút để đi gặp Diêm Vương ah, biết đâu Ngài sẽ giảm tội cho y.
“Rất phiền” Nàng chán ghét nói nhưng cũng vung tay lấy 1 tấm chăn trùm lên người Vu Dương,để y tự quấn vào người 1 cách khó nhọc.
Sau khi quấn tạm chăn quanh người và cố gắng ngồi dậy, Vu Dương thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
“ Ngươi có nhìn thấy giá để đồ cổ của ta ở đó không? Hãy lấy chiếc đèn mạ vàng trên hàng ngang thứ 2 cột thứ 3 chiếu vào viên Dạ minh châu ở hàng ngang thứ 6 cột thứ 9, ngươi sẽ thấy mật mã. Nhưng chú ý đừng chạm vào những vật khác, nếu không thì ngươi và ta phải cùng chết đấy”
Theo lời Vu Dương, Diệp Anh Kỳ đi về phía giá để khoảng 50m2, cầm lấy chiếc đèn cũ kĩ, chiếu thứ ánh sáng màu bạc ma mị vào viên dạ minh châu màu tím ở hàng ngang thứ 6 hàng dọc thứ 9.
Ánh sáng màu bạc lạnh lùng vừa chạm đến viên dạ minh châu thì 1 loạt điều đáng kinh ngạc xảy ra: như 1 tấm gương, viên dạ minh châu màu tím phản chiếu lại ánh sáng màu bạc 1 góc 60 độ. Ánh sáng bạc chạy đi và lần nữa chạm đến 1 viên dạ minh châu màu đen khác và cũng như vừa nãy, viên dạ minh châu đen phản chiếu ánh sáng màu bạc 1 góc 60 độ, chạm ánh sáng đến viên dạ minh châu khác.
Tương tự như vậy, khoảng 50 giây sau thì ánh sáng bạc cũng dừng lại ở 1 chiếc nhẫn xấu xí, kì quái. Còn trên bề mặt giá để, những ánh sáng bạc đã chằng chịt thành hình 1 lưới tơ nhện, ở giữa là con nhện to phè.
“Biểu tượng của Ngũ tổ chức? Có ý tứ. Vốn nghe đồn đại ngươi am hiểu mật mã và cơ quan cổ xưa, bây giờ đc tận mắt chứng kiến,quả nhiên danh bất hư truyền” Diệp Anh Kỳ thu lại ánh sáng bạc,khen ngợi Vu Dương 1 tiếng.
Lời này cuả nàng chính là thật lòng. Nếu ko phải y nói ra thì nàng cũng mất ít nhất tầm 3h đồng hồ để giải mật mã, mà nàng thì ko dám xưng đệ nhất mở khóa nhưng cũng không ngại nhận là thiên tài phá mã.Ngay cả siêu trộm ngồi đây cũng phải vắt óc suy nghĩ.
Bởi vì mật mã này ko thể dùng máy móc để mở là điều thứ nhất.
Thứ 2, ở đây có cả 200 chiếc đèn cổ, chắc chắn là chỗ khởi động cơ quan, nếu lấy nhầm đèn thôi cũng đủ mệt rồi. Và thứ 3 có khoảng 599 viên dạ minh châu, biết chọn viên nào làm nơi khởi đầu? Chẳng may chọn nhầm thì chắc chắn sẽ đưa đến nhiều điều ‘hay’ đấy. Vả lại quanh đây chẳng có cái gì liên quan đến mật mã mở khóa.
Để chắc chắn Vu Dương ko nói dối, Diệp Anh Kỳ phá vỡ cửa kính, đeo dây bảo hộ phòng ngừa cơ quan khởi động ra 1 thứ gì đó nguy hiểm rồi mới vận chuyển cơ quan mở mật thất
Cót….két….
Nàng nắm chắc dây bảo hộ, chỉ cần có biến cố sẽ lập tức nhảy khỏi đây. Nàng ko thể coi thường loại cơ quan nàng ko am hiểu này đc.
Thấy hành động của nàng, Vu Dương cũng ko nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu:
“Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là đam mê nghiên cứu mật mã và cơ quan cổ đại thôi, cũng chẳng có gì lợi hại. Nếu thực sự nó lợi hại thì ta cũng đâu cần mở ra mật thất cho ngươi”
Vu Dương nhàn nhạt nói, khiêm nhường như 1 nhà hiền triết ở ẩn, đâu còn vẻ hung bạo, ngang tàn ngày thường. Có lẽ y đã thực sự muốn rời khỏi thế gian này, rời khỏi nơi máu tanh, rời khỏi nơi dối trá này hoặc y muốn đến gặp vợ con mình hoặc cũng có thể y biết không thể làm gì được nữa và đã buông tay. Dù là lí do nào thì y cũng đã mở rộng cánh tay chờ đợi tử thần.
Cót…két…Cọt…kẹt….
Giá để rung lên dữ dội và xoay chuyển nhưng không hề có đạn hay tên hay khí độc bắn ra mà chỉ có 1 lối đi tràn ngập ánh sáng của Dạ minh châu mở rộng trước mắt. Thấy vậy Vu Dương cất giọng:
“ Đó chính là lối vào mật thất, còn nữa, ngươi hãy cầm lấy chiếc nhẫn vừa khởi độngcơ quan đó đi, nó là vật báu được ví như túi áo của Trời- Linh giới trữ vật”
“ Ta có thể tin lời ngươi?” Diệp Anh Kỳ nghi hoặc nhìn Vu Dương, nàng không tin y lại đưa vật quý như vậy cho nàng.
‘‘ Tin hay ko tùy ngươi, nhg ta muốn ngươi biết 1 việc, vợ ta- trái tim của ta, chính là em gái bị thất lạc của mẹ ngươi, Tôn Hạ’’
” Ngươi nói gì, vợ ngươi là cô bị thất lạc của ta ?” Diệp Anh Kỳ ko dám tin nhìn Vu Dương.
” Ta cũng như ngươi vậy, sau 5 năm ngày ta hủy diệt gia đình ngươi thì ta tìm được cuốn nhật ký bị cháy hơn phân nửa của Hạ nhi cộng thêm thông tin ta thu được đã xác minh cô ấy là em gái bị thất lạc của Tôn Hiểu.
Trong nhật kí, cô ấy nói đã tìm thấy chị gái nhưng lại phát hiện ra chị gái là sát thủ nên đã không dám nhận. Còn về việc tại sao cô ấy biết thì nằm trong phần bị thiêu cháy, ta không thể tìm hiểu được. Nhưng ta nghĩ có lẽ Tôn Hạ biết được việc đó là do những lần đi cùng đại ca Nhị tổ chức, đã nghe lén cuộc nói chuyện của Tôn Hiểu cùng hắn... ” Nói đến đây Vu Dương thấy cổ họng tức nghẹn, y chẳng muốn nhắc đến chuyện này chút nào.
” Cuốn ... cuốn nhật kí ở đâu ? ” giọng Diệp Anh Kỳ hơi run run, tìm ra cô ruột của nàng – Tôn Hạ chính 1 phần khát vọng của mẹ nàng cũng chính là 1 phần kỳ vọng của nàng.
” Ngay ... ngay chiếc tủ bên đầu giường, lúc nào ta cũng đem nó theo như 1 kỉ vật cả Hạ Nhi vậy ” Giọng nói Vu Dương run rẩy như muốn nấc lên nhưng lại bị y đè nén.
Nghe thấy lời Vu Dương, Diệp Anh Kỳ vội vã lục tìm thì phát hiện dưới đáy tủ 1 cuốn sổ ngả vàng, cháy hơn phân nửa được gắn ghép lại 1 cách tỉ mỉ bằng băng dính. Cẩn thận xem xét nàng phát hiện quả nhiên y như lời Vu Dương nói, trong quyển sổ kẹp 1 đống giấy tờ cùng giấy xét nghiệm ADN. Bên cạnh cuốn sổ đặt thêm 1 chiếc vòng như lắc tay trẻ em, ko quá đẹp nhưng mới tinh,trên chiếc lắc viết 2 chữ nghệch ngoạc ‘Tôn Hạ’.
« Quyển sổ và vòng tay là những gì còn lại của Hạ Nhi, xin ngươi
hãy giữ gìn cẩn thận như 1 lời van cầu cuối cùng của ta trước khi ngươi giết ta » Vu Dương mệt nhọc cất lời khiến Diệp Anh Kỳ hơi liếc y
« Nếu sự thực là như vậy thì ta sẽ không giết ngươi, còn không thì ngươi tự biết »
« haha....cám ơn ngươi, nhưng tội lỗi của ta đối với Hạ nhi quá lớn, dù ngươi có để ta sống thì cũng là sống trong sợ hãi, dằn vặt, chi bằng hãy tiễn ta 1 đoạn »
Ngay từ khi biết Hạ Nhi chính là em gái ruột của Tôn Hiểu -kẻ bị y tàn sát cả gia đình thì y đã luôn dằn vặt trong sự hối hận tột cùng. Nay lại biết Diệp Anh Kỳ muốn đến trả thù cho gia đình mình thì y ngoài sợ hãi, hoảng hốt còn có cả 1 tia cam chịu. Đó là lí do thứ 2 khiến vụ thảm sát 20 năm về trước trở thành ác mộng của y.
« Hừm...ngươi nếu muốn thì có thể tự mình xuống dưới đó và van nài gia đình ta tha thứ. Còn với ta, giết ngươi cũng chẳng làm thay đổi được gì » Diệp Anh Kỳ vô cảm trả lời.
Nàng ném lại cho y cuốn nhật ký , chiếc lắc tay của Tôn Hạ cùng 1 khẩu súng lục. Ko phải nàng không muốn tự tay giết y, nàng rất rất muốn băm nát y cho dù y là cậu nàng, nhưng thời gian của nàng đã hết. Như bóng tối vậy, hoành hành trong đêm nhưng nó cũng chỉ tồn tại cho đến khi trời rạng sáng. Nàng sẽ kết thúc tất cả trong màn đêm...
Cầm theo bộ đàm điện tử cùng 1 va-ly đen, Diệp Anh Kỳ không 1 lần ngó ngàng tới Vu Dương đang kinh ngạc bởi hành động của nàng mà lạnh nhạt tiến vào mật thất sau giá để đồ, mặc kệ trong đó có nguy hiểm hay không. Nàng đã phí quá nhiều thời gian cho những chuyện không đâu.
Đằng sau lưng nàng, đoàng 1 tiếng súng kinh hoàng, máu tươi tuôn ra như thể chẳng bao giờ ngừng......
Bên trong mật thất, Diệp Anh Kỳ đã lấy được cuộn băng quan trọng trong 1 chiếc két điện tử tối tân, chuyện này chẳng có gì lạ đối với nàng. Mau lẹ tiến tới dàn máy tính, Diệp Anh Kỳ bắt đầu thao tác kết nối bao phủ toàn Thượng Hải, rồi toàn quốc.
« Tút ... Tút .... Lục Vy ... Đã tìm được cuộn băng thật, mình gửi nó qua cho cậu nhé »
« Ân, mau lên »
« Ukm » Diệp Anh Kỳ cũng không có chần chừ, gõ xuống bàn phím 1 loạt thao tác phức tạp, nhấn enter hoàn thành quá trình gửi cuộn băng. Vừa gửi xong cuộn băng, Diệp Anh Kỳ thở ra 1 hơi, nhanh chóng đứng dậy, định rời khỏi đây thì đột nhiên đầu dây bên kia, giọng nói Lục Vy bỗng dồn dập, hớt hải đập vào tai nàng :
« Anh ... Anh Kỳ ... kia ... kia chẳng phải ... sát thủ Đại tổ chức sao?! Bọn họ ... bọn họ đi cùng Tứ tổ chức ?!!!
Sao ... sao có thể như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra thân phận thực sự của cậu rồi sao »
« ..... » Đáp lại Lục Vy chỉ là 1 khoảng yên lặng, cho thấy Diệp Anh Kỳ đang rất trầm tư
« Anh Kỳ ? Cậu còn nghe mình chứ » Lục Vy lo lắng gọi Anh Kỳ
« ukm, mình đây » Diệp Anh Kỳ không hề có dấu hiệu hoảng loạn, tiếp tục gõ 1 loạt thao tác phức tạp hơn lúc trước lên bàn phím, khiến màn hình dàn máy tính hiện ra 1 loạt những kí tự khó hiểu.
« Mình sẽ liên lạc với FBI, cậu hãy mau thoát khỏi đó .... »
Uỳnh ... Uỳnh ... Bùm .... Bùm ....
Một loạt tiếng nổ lớn làm mọi thứ trở nên ồn ào, khiến Diệp Anh Kỳ ko thể nghe hết lời Lục Vy nói
« Bọn họ đã đến, mình đã hết thời gian » Diệp Anh Kỳ lẩm bẩm 1 tiếng với Lục Vy mà như tự nói với chính bản thân. Điều đó làm Lục Vy càng hoảng hốt :
« Không, Anh Kỳ ... » Nhưng nàng chưa kịp nói hết Diệp Anh Kỳ đã chen ngang.
« Hãy về FBI đi, đó là việc cậu có thể giúp tớ ngay bây giờ »
Không để Lục Vy kịp nói, nàng đã ngắt trò chuyện với Lục Vy, tiếp tục những thao tác phức tạp trên dàn máy tính. Nàng không lựa chọn rời đi vì nàng biết không thể trốn đc nữa, Đại tổ chức đã vào cuộc thì nàng không còn cách thoát, thứ 2 nàng muốn kéo dài thờ gian để cho Lục Vy kịp trở về FBI. Việc trốn về FBI nàng không dám chắc, nhưng việc đưa Lục Vy trốn thì nàng hoàn toàn có thể. Dù hôm nay có phải chết thì nàng cũng muốn để những kẻ đã tàn sát gia đình nàng thiệt hại đến mấy chục năm.
« Tiểu Vũ, Tiểu Như ngăn chặn các cuộc giao hàng của Tứ đại tổ chức như cách ta đã bàn, báo về FBI để thêm sự trợ giúp, đừng mạo hiểm »
« Dạ, chị »
« Tiểu Thanh, thu phục Ngũ tổ chức, ta sẽ cho thêm người đến giúp em »
« Vâng, chị »
« Tiểu Hoa, Tiểu Khải, xâm nhập tài khoản tiền Tứ đại tổ chức, chuyển khoản vào FBI »
« Được, chị hai »
« Tiểu Minh, lập tức mở hệ thống đường hầm, chuẩn bị cho mọi người rời căn cứ, tạm thời đến FBI sẽ có người giúp đỡ các em. Còn hiện giờ lập tức liên lạc và đón Lục Vy an toàn trở về .»
« Ân, tôi đi ngay đây, lão đại »
Diệp Anh Kỳ nhanh chóng thông báo cho người của nàng, để họ
tiến hành kế hoạch sau khi nàng ... chết.