Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
06/06/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Gần nhà nàng Hươu
:
Vợ nàng Hươu
Vợ nàng Hươu

Vợ nàng Hươu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 06/06/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Gần nhà nàng Hươu
[ Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Ê...coi chừng...té!- Mèo Mai Mủm Mỉm NcC5sMC


*Tên tác phẩm: 


Ê…coi chừng…té!


*Tên tác giả: Mèo Mai mủm mỉm


*Thể loại: tự sự, hài hước


*Độ tuổi: không giới hạn


*Cảnh báo: không có


[ Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Ê...coi chừng...té!- Mèo Mai Mủm Mỉm 9k=


* Mở đầu*


1/6/2014, lúc 14h15’…
 
Xin thông báo! Đoàn tàu mang số hiệu SE-173 đang chuẩn bị dừng bánh trên đường ray số 1, kính mong quý khách giữ đúng khoảng cách để đoàn tàu vào bến được an toàn! Xin chân thành cảm ơn!
 
Xuống khỏi sân ga, tôi lôi trong ba-lô ra chiếc điện thoại, cố nhớ số điện thoại của ông nội rồi bấm máy gọi cho ông.
 
Tút…tút…tút…
 
- A lô! Nội nghe đây. Con tới nơi rồi hả? – sau ít phút chờ đợi, cuối cùng nội cũng nhấc máy, nói bằng chất giọng trầm ấm, chan chứa tình cảm vốn có của ông đối với đứa cháu gái ở xa như tôi.
 
- Dạ! Con vừa tới là gọi cho nội liền nè! Nội đón con hả nội? Mà thôi, để con đi xe ôm về được rồi, khỏi mất công nội chạy đi chạy về, trời còn nắng quá! Hì hì… – tôi trả lời nội trong sự hứng khởi lạ thường, phải chăng là cảm giác vui sướng sau một năm dài xa quê, xa người thân!?
 
Đầu dây bên nội im lặng trong vài giây, sau, nội nói có vẻ không đồng tình và đậm chất ra lệnh:
 
- Sao lại như vậy được?! Đi tận ngoài Phú Yên về tới Sài Gòn là mệt lắm rồi, giờ con còn đòi đi xe ôm nữa, nội nhất quyết không đồng ý đâu! Để nội kêu Anh Kiệt (Anh Kiệt – cháu ngoại của nội, anh họ của tôi và tôi thường gọi là ‘Heo ù’ bởi lúc nhỏ anh chẳng khác gì một con…heo mập mỉn) nó lái xe hơi ra đón con là ổn! Cấm có bướng nha, không cãi nội, nghe chưa?
 
Cái gì? Xe hơi của anh hai? Ông ‘heo ù’ đấy mà đón mình đằng nào cũng kể công này, công nọ! Lại còn hay trêu chọc mình nữa! Hừ…hừ! Rõ chán! Không nghe, nội buồn! Đành ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ vậy!
 
Nghĩ vậy, tôi chỉ còn ‘nước’ ngán ngẩm vâng lời ông nội chứ ‘chạy đường nào cho thoát’:
 
- Dạ! Nội tính sao con nghe vậy! Nhưng…con thấy… nội hơi khoa trương quá rồi, đi có chút xíu mà lái cả xe hơi đi luôn!
 
- Con nhỏ này… Ở đó đợi, đừng đi đâu hết nghe chưa! Lạc đường nội không có con đền ba mẹ con đâu!– nội cười hiền từ.
 
[Nội tôi vui tính đấy chứ?! Và thì ra…tôi được di truyền từ nội cái tính ấy đấy! * cười tít mắt *]
 
- Nội làm con như con nít không bằng! Con biết rồi, ngồi im luôn! Nội yên tâm chưa? – tôi nũng nịu, giọng đầy vẻ hờn dỗi.
 
- Rồi! Bye bye con! – nội lại cười, một nụ cười tuy tôi không thể thấy nhưng tôi cảm nhận được cái ấm áp ấy! Rõ, rõ lắm!
 
Tút…tút…tút…
 
Cất điện thoại trở vào ba-lô, tôi rảo bước nhanh nhanh qua đám đông, ‘vật lộn’ dữ lắm mới thoát khỏi đó và ngồi xuống một cái ghế trong phòng chờ.
 

30 phút trôi qua, nó trôi quá ư là chậm… Chưa bao giờ tôi muốn nhìn thấy ông anh ‘heo ù’ của tôi như bây giờ! Trời ơi…lâu quá là lâu! Chờ dài cổ rồi! Anh ơi là anh…khổ ơi là khổ! * tức xì khói tai *





Được sửa bởi Vợ nàng Hươu ngày Mon Jul 28, 2014 2:28 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Wow, cuối cùng Vợ yêu cũng đăng lên rùi, chúc vợ đạt giải cao nhá!



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Nội bạn "xì-tin" ghê nha. Mau mau hoàn thành bài dự thi đi nhé, 5/7 hết hạn nộp bài rồi đó.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
06/06/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Gần nhà nàng Hươu
:
Vợ nàng Hươu
Vợ nàng Hươu

Vợ nàng Hươu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 06/06/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Gần nhà nàng Hươu
Chương 1: Về Long An chơi trước.


[ Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Ê...coi chừng...té!- Mèo Mai Mủm Mỉm 2Q==[ Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Ê...coi chừng...té!- Mèo Mai Mủm Mỉm 2Q==


Vẫn ‘ngoan ngoãn’ ngồi chờ thêm 15 phút nữa, tôi thầm mắng ông anh của tôi, chắc kiếp trước ‘lão Heo’ là Lão Quy ngàn năm nên kiếp này mới ra thế này…chậm chạp thấy sợ *thở dài*.
 
Đối với một con nhỏ bất nhẫn trong mọi trường hợp như tôi mà ngồi chờ những 45 phút thì đó quả là kì tích… kì tích lớn!
 
Mất kiên nhẫn, tôi đứng phắt dậy tự kêu xe về nhà. Ông nội có la có mắng cũng được, hơi đâu ngồi tò tỏ đợi!
 
Mặc dù vậy, lòng tôi vẫn lưỡng lự:
 
- Đi thì có khó gì đâu…nhưng lỡ…lỡ Anh Kiệt tới không tìm thấy mình lại lo rồi làm chuyện um xùm lên thì khốn…Tới tai ba mẹ nữa chắc không còn lần hai mình được về quê một mình như vầy!
 
Vẫn còn đắn đắn đo đo, bỗng…
 
‘Kít’
 
Trời ơi! Sao có thể đẹp đến như vậy? Vẫn là hình dáng ấy, nhưng chỉ sau một năm đã thay đổi đến độ ấy sao?! Không thể! Tuyệt đối không! Từng đường cong đang hiện rõ dưới làn nắng chiều gắt gao kia, lại khoác ngoài một màu đen huyền bí, khiến con nhóc 15 tuổi như mình khao khát được chạm đến…Woa…*mắt long lanh*…” – chiếc xe tuy mua khoảng hai năm trước, chắc có lẽ vừa được ‘bảo hành-tân trang’ đã và đang làm tôi ngây ngất.
 
Trái với cảm xúc chiếc xe mang lại, ‘Heo ù’ mở cửa bước ra, bao nhiêu cảm xúc cứ thế trôi tuột đi đâu mất tiêu! Dáng vẻ tri thức, xem chừng cũng điển trai, không hiểu sao tôi lại không có thiện cảm với ông anh này!
 
[Bây giờ Anh Kiệt đã giảm cân rồi đấy! Sau một năm mà ‘thon thả’ ra hẳn! Dù vậy tôi vẫn gọi là ‘Heo ù’. Dễ thương mà!]
 
Anh Kiệt bước lại gần tôi, bỏ hai tay trong túi quần, nghiêng đầu, ánh mắt phát ra sau cặp kính ‘không tròng’ có chút kì lạ…
 
Ông này làm trò quái gì vậy trời???” – tôi nghĩ thầm.
 
Trong chốc lát, cái nhìn ấy mất đi, thay vào đó anh nói:
 
- Lên xe về nhà chớ Mèo?! Không lẽ em định ‘cuốc bộ’ hả? – Anh Kiệt cúi đầu cho vừa tầm với tôi, giở trò kiêu kích.
 
Đã quen cái lối nói sốc họng của ông anh, tôi tiếp chiêu:
 
- Anh Heo nói trúng ‘tim đen’ rồi! Hay ghê ta! *cười nham hiểm* Có như vậy anh tiết kiệm được khối thời gian chạy bộ giảm cân nhỉ?!
 
- Là sao? – anh trố mắt không hiểu.
 
- Chứ không phải ông nội giao nghĩa vụ cho anh Heo phải ‘hộ tống’ em về tới nhà sao hả? – sẵn anh đang cúi người, tôi khoác vai anh, vênh mặt cười đắc ý.
 
- Mồm mép ‘dữ hen’! Tui thua được chưa?! Đi về lẹ đi ‘cô tướng’! – anh cười.
 
Nói xong, anh giữ hai bên vai tôi ‘tống’ lên xe.
 
Xe bắt đầu chạy, lăn bánh ra khỏi sân ga, hòa vào dòng người hối hả của chốn Sài thành…
 
Tấp nập quá ha?! – theo suy nghĩ, lời nói tuôn ra không kịp dừng.
 
Là vậy từ xưa tới nay rồi, có gì lạ đâu! Xô bồ vốn là bản chất chốn phồn hoa mà! – vẫn chăm chú lái xe anh nói giọng đều đều. Anh đã chững chạc, trưởng thành hơn!
 
Tôi không nói thêm, chỉ lén nhìn sang anh. Bây giờ anh thật là ‘đàn ông’ rồi!
 
Bỗng…
 
- Ông ngoại dặn chở em về dưới quê chơi với bà ngoại luôn! Từ từ ông ngoại xuống sau.
 
- Ơ…*mở to mắt*…dạ! – hơi ngạc nhiên, tôi tỏ thái độ, nhưng cũng thấy hứng thú vì lâu rồi tôi chưa về Long An chơi, thăm bạn cũ nên sau gật đầu lia lịa.
 
Không gian trong xe lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe êm êm kêu đều.
 
Nhìn quang cảnh qua lớp cửa kính, vẫn là những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, mỗi ngôi nhà chọn cho riêng mình một loại mặt hàng riêng để kinh doanh. Lác đác trên vỉa hè vài quán ‘cóc’ bày bán mấy món ăn vặt cốc, ổi, xoài,…nhìn cũng thấy hay hay...chỉ hay chứ không đẹp bằng Sài Gòn về đêm.
Còn đang mơ mơ màng màng, tôi chợt nhớ dến ánh mắt kì lạ của lão Heo khi nãy nên xoay sang hỏi:
 
Này! Sao mới nãy nhìn Mèo kì vậy?
 
Ủa? Con nhóc này nó nói chuyện với ai tên ‘này’ vậy ta? – ánh mắt ngây thơ Anh Kiệt hỏi bâng quơ.
 
Bắt bẻ!...*lườm*…anh hai, sao mới nãy nhìn Mèo ghê vậy?
 
Lâu lâu nhìn lại thấy ngộ ngộ nên nó ghê vậy đó!
 
Tôi cứng họng…nói gì được nữa chứ?!
 
Con đường đại lộ chạy về miền tây còn dài thênh thang, toàn xe với cộ, tôi đánh một giấc dài…
 
Say sưa ngủ chẳng biết trời trăng gì, tôi giật phắn cả người khi ông anh vỗ lên má tôi. Hóa ra đã tới nơi rồi, cảnh vật đồng quê thật đẹp, xanh ngắt một màu xanh…

 



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
06/06/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Gần nhà nàng Hươu
:
Vợ nàng Hươu
Vợ nàng Hươu

Vợ nàng Hươu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 06/06/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Gần nhà nàng Hươu
Chương 2: Ê…coi chừng…té!
 
Thức dậy, tôi dụi dụi vào mắt cho tỉnh ngủ, mở mắt ra…
 
Qua lớp kính xe, hiện ra trước mắt tôi là con đường đất dài, uốn lượn như dẫn dắt con người ta đến chốn yên bình. Sắc xanh của cánh đồng trải khắp đến tận chân trời mới thật sự là đặc sắc, một màu xanh non bắt nắng theo gió đu đưa tạo hành từng đợt ‘sóng’ lúa mềm mại, uyển chuyển. Phản phất trong gió thoang thoảng hương lúa non, nhìn vài con cò trắng dang rộng cánh bay là đà trên đồng tìm cá về mớm cho con…Ôi! Cảnh vật nơi đây…nó cho tôi thấy nhịp sống hối hả chốn thị thành quá ư là nhạt nhẽo, con người ta sống vội - sống nhanh mà quên đi bản chất của cuộc sống là: cảm nhận và cho đi!
 
Bước xuống xe, ngay lập tức tôi hiểu những gì vừa diễn ra trong đầu tôi thật sự chỉ mới là mang tính chất bề nổi, mà để hoàn thiện một thứ gì đó cần cả phần ‘chìm’ nữa! Và phần ‘chìm’… trời ơi! Nắng - nóng khinh hãi! Mặc dù tôi chẳng trắng trẻo cho lắm *bĩu môi* nhưng cũng không đến nổi là ‘bánh mì cháy’ nên sợ nắng, sợ nóng là chuyện đương nhiên. Thế nên, kệ xác ông Heo ù còn loay hoay lấy đồ trong ‘cốp’ xe, men theo con ngỏ nhỏ, tôi chạy một lèo vào nhà…mất khoảng 8 phút…
 
Vừa vào tới cổng, giọng tôi đã oang oảng gọi dội vào trong:
 
- Nội ơi nội…con về tới rồi nè nội ơi! Mở cửa cho con đi nội!
 
Mãi mà không thấy nội trả lời trả vốn gì hết tôi lại cất giọng ‘lảnh lót’:
 
- Nội…mở cửa cho con đi…
 
Vốn định nói thêm có một chữ ‘nội’ nữa, còn chưa nói thì có một ‘nguồn âm’ khác ‘lảnh lót’ không kém ‘nhảy vô họng ngồi’ nên chữ ‘nội’ nó trôi tuột xuống dạ dày mất tiêu:
 
- Con gái con lứa, đứng ngoài đường mà la oang oảng là sao? Hả? Tui nhớ bà là Mèo chớ có phải vịt đâu!? Lớn mà như con nít vậy, điềm tỉnh lại coi…
 
Á…thì ra là thằng Bủm…chiến hữu của mình đây mà. Nhưng sao… càng lớn nói năng càng như ông già vậy trời?!” – dù đứng quay lưng với nó nhưng tôi chắc như đinh đóng cột là nó chứ chả ai vô cả, chỉ có điều nó…bị…vỡ giọng thì phải?!
 
Xoay người lại, trước mắt tôi…dáng người cao dong dỏng, da ngăm ngăm đen [ hố hố…da màu ‘bánh mật’ giống tôi *cười lớn* ]  Nó khác hẳn một năm về trước, ngày ấy nó đứng tới vai tôi thôi, vậy mà…vậy mà…bây giờ tôi nói chuyện với nó hoặc là tôi ngước cao cổ, hoặc là nó ngồi còn tôi đứng! Duy chỉ có nốt ruồi to đùng ở giữa trán lại không thay đổi, vậy là nó còn có ‘khuyết điểm’ để tôi trêu lại trong trường hợp bị nó ‘tập kích’ ra đòn ‘phủ đầu’ như bây giờ.
 
Lườm thẳng mặt nó, tôi nói:
 
- A di đà phật! Cảm ơn sư thầy có lòng nhắc nhở con ạ! – chắp hai tay, tôi từ từ cúi thấp đầu cung kính với thằng ‘chiến hữu’.
 
Nghe xong, nó cười lớn, cười ha hả, hai tay véo hai má tôi, ‘kéo’ mặt tôi ngẩng lên rồi nó thả tay ra, khoanh tay trước ngực, nói:
 
- Bà quỷ! Người như vầy mà cứ kêu bằng ‘sư’, phải kêu ‘anh’ cho thân mật chớ hen!
 
- Ông nghĩ ông là ai mà biểu tui kêu ông là anh!? Còn lâu à! – tôi nguýt sang bên phải, vênh mặt lên, khẩu khí phách lối.
 
- Thôi thôi đi ‘cô hai’! Em thua…em thua! Nói chuyện chính nè, bà Tám đi ra chợ rồi, bà dặn thấy ‘cô hai’ với anh Kiệt về thì dẫn qua nhà tui chơi chút xíu đợi bà về! Anh Kiệt qua bển[1]  trước rồi, tui qua đây ‘hộ tống’ bà nè! – tới lượt nó lạy tôi, sau nó lôi tôi đi luôn_đi về nhà nó!
 
[1]: từ địa phương.
 
Sức trai có khác, mới thoắt cái nó đã kéo tôi chạy khá xa nhà bà nội. Các bạn thử nghĩ coi, trong cái nắng như thiêu như đốt với sức của một đứa con gái ‘trói gà không chặt’ mà cắm đầu chạy theo một đứa con trai, đặc biệt tên đó lại từng là nhà vô địch điền kinh cự li 1200m, tôi mệt muốn đứt hơi.
 
Không chịu được nữa, tôi dừng hẳn lại, giật phắt tay mình ra khỏi tay Bủm, bước loạng choạng vào bóng của mấy gốc cây ven đường.
 
Đang ‘ngon trớn’ tự dưng tôi dừng làm Bủm ta ‘bối rối’:
 
- Sao? Đang đi mà dừng lại ‘bất tử’ vậy?
 
- Đi? Đi cái con khỉ ấy! Chạy mệt muốn chết đi sống lại luôn đây nè! – tôi vẫn còn thở hổn hển, tay ấn vào ngực để lấy lại nhịp thở bình thường.
 
- Đúng là con gái…chạy mới có chút xíu đã than trời rồi! – Bủm bĩu môi.
 
Chả thèm đôi co với nó, tôi tìm chỗ để ngồi, ngồi xuống duỗi thẳng chân và đấm bóp cho hai cái chân tội nghiệp của tôi.
 
Thấy tôi không thèm ‘đếm xỉa’ gì đến, Bủm ta nhìn láo liên xung quanh như tìm kiếm điều gì đó…lát sau mắt nó sáng rỡ, nhìn tôi, nó nói:
 
- Giờ đi tới nhà tui thì còn phải đi vòng lên cỡ 200m nữa mới có cây cầu bê-tông để đi lận[2], nên tui định hai đứa tụi mình đi đường tắc cho nhanh…nghen[3]!
 
[2],[3]: từ địa phương
 
- Đường tắc chỗ nào mới được chứ? Lỡ đâu cái con đường tắc của ông nó cách đây 199m thì cũng như không à! – nghe tới đường tắc trong lòng tôi mừng khấp khởi, có thế thì may ra tôi mới có cơ hội khỏi bị nó lôi ‘chạy như điên’ trong nắng.
 
- Ôi dào! Tưởng gì? Ngày nào tui không đi đường đó qua nhà bà Tám hái trộm dừa. Nó ngay sau lưng bà kia kìa! – Bủm vừa nói vừa chỉ tay về phía cây cầu khỉ sau lưng tôi.
 
Nhìn cây cầu khỉ, trông nó ‘mỏng manh dễ gãy’ quá! Tôi tưởng chừng như một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm nó sập xuống mất. Nếu là ai thì tôi không biết chứ đối với tôi, những thứ tôi thấy mạo hiểm thì y như rằng thứ ấy càng kích thích tôi phải làm cho bằng được.
 
Gật đầu đồng ý, tôi với Bủm tiến lại gần cây cầu.
 
 Lúc trước khi đặt chân lên ‘nó’ thì cũng ‘bình thường thôi’ nhưng khi đã đi được vài bước thì tim đập mạnh như trống trường, chân tay có cảm giác như nhũn ra, không còn sức lực để đi tiếp nữa. Dẫu sao đây là lần đầu tiên đi cầu khỉ mà! Lúc bé, toàn ba mẹ bế, lớn chút, đi cầu bê-tông, thi thoảng có đi cầu dừa nhưng cầu dừa bự hơn cầu khỉ nhiều!
 
Trời ơi…đúng thật là cầu khỉ! Đi qua mày, vừa đi ai chả vừa lẩm bẩm cái câu:khỉ thiệt mà!
 
Vẫn ‘án binh bất động’, tôi không giám tiến mà cũng không có gan để lui, ra tới giữa cầu rồi! *khóc không thành tiếng* Trường hợp giở khóc giở cười này tôi không biết phải xoay sở như thế nào đây?!
 
Bỗng…
 
- Này…bà không đi qua hả? – tiếng thằng Bủm chí chóe đằng sau làm tôi giật mình.
 
Theo bản năng, tôi quay đầu lại… chông chênh giữa cây cầu nãy giờ, lúc này lại phân tâm nhìn đằng sau, mất thăng bằng, cơ thể bắt đầu… rơi tự do…
 
Kể từ ngày đứa bạn thân của tôi mất vì đuối nước, trong đầu tôi luôn có phản ứng tiêu cực khi tiếp xúc với nước [trừ lúc đi tắm!] nên lúc nhận thức được mình đang té xuống nước tôi hoảng lắm.
 
Có lẽ Bủm cũng hoảng không kém, dẫn chứng rõ nhất là lúc tôi nghiêng người chuẩn bị té thì nó la to thật to:
 
- Ê…coi chừng…té!
 
Đáng lý ra mình không nên đi con đường tắc này! ”- lúc té xuống tôi mới nhận ra ‘chân lí’!



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
06/06/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
Gần nhà nàng Hươu
:
Vợ nàng Hươu
Vợ nàng Hươu

Vợ nàng Hươu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 06/06/2014
Tuổi : 25
Đến từ : Gần nhà nàng Hươu
Chương 3: Thay đổi...Dễ thương mà!
 
Điều được coi là chân lý luôn được nhận ra ở thời điểm nguy cấp nhất. Tại sao là lúc nguy cấp nhất chứ?! Không lẽ mình phải chết lãng xẹt như thế này? Nước lóng lánh trong làn nắng đang tàn gần buổi xế chiều là nguyên nhân sao?! Nhạt nhẽo, tào lao, vớ vẫn,…..
 
Té xuống nước, vùng vẫy trong vô vọng [chỉ là tôi nghĩ thế] còn tên đang đứng trên bờ kia thì lại cười sặc sụa, nước lành lạnh làm cái nắng nóng vơi đi vài phần, tiếc là thứ lành lạnh ấy không được tâm trí tôi tiếp nhận…
 
Suy nghĩ cách mấy tôi cũng không thể nào hiểu được thằng Bủm nó thấy bạn nó té xuống sông [nói sông cho hoành tráng chứ thật ra chỉ là con kênh thôi à!] mà nó đứng trên bờ cười toe cười toét, cười rụng cả răng, cười văng cả tóc là sao?!
 
Tức, tức trào máu! Càng tức tôi càng phải ra sức giành lại sự sống cho bản thân mình để còn ‘xử tử’ thằng bạn không ra bạn kia!
 
- Đại đại đại cô nương ơi…bà bình tĩnh lại coi nè… - Bủm nhảy ùm xuống chỗ tôi, vịn chặc hai vai cố trẫn tĩnh tôi.
 
- Ông nói hay quá à?! Chết đuối chứ có chơi đâu mà kêu bình tĩnh! – tôi gắt gỏng.
 
Nó lại cười, cười to hơn lúc trước, cười chảy nước mắt hành dòng, nói:
 
- Bà coi tui nè... đứng thẳng người lên, đứng lên nhanh đi!
 
Tôi nghe theo, đứng thẳng người lên, một sự thật phũ phàng hiển hiện trước mắt tôi…
 
- Tui thiệt chưa thấy ai như bà hết…nước có tới thắt lưng mà lo chết đuối! Bó tay luôn!
 
Chuyện quái quỷ gì vậy trời?! Cắt quách cái mặt đi giấu đâu cho thật xa quá! Xấu hổ quá! *mặt đỏ như gấc chín*
 
Lội vô bờ, tôi xụ mặt, đã thế nó cứ tò tò theo sau cười khúc khích hoài, làm tôi không dám ngẩng mặt lên. Vô tới nhà Bủm, ba mẹ nó, Anh Kiệt nhìn hai đứa tôi, ánh mắt tỏ rõ hai từ ngạc nhiên!
 
Nó nói nhanh trước khi kéo tôi chạy vào nha trong:
 
- Hai đứa con bị té dưới kênh, không sao hết! Thay đồ xong là ổn!
 
Nhà Bủm vẫn vậy, vẫn là ngôi nhà theo kiểu nam bộ chia gian, trong nhà phòng nào tôi cũng thuộc nằm lòng, tới cái chén cất ở đâu tôi cũng biết mà! Nên khi nó vừa nói vào phòng anh nó lấy đồ thay thì tôi chạy đi ngay…
 
Được nửa đường tôi nghệch mặt ra, biến sắc:
 
Đồ lấy đâu ra?! Té xuống nước cái ba-lô nó cũng ướt nhẹp rồi! Làm sao bây giờ?? Làm sao bây giờ??
 
Tôi quay lại tìm Bủm ‘bàn kế sách dàn xếp’ mọi chuyện. Tìm khắp nhà vẫn không thấy, tôi đánh liều gõ cửa phòng nó_gõ cửa phòng một đứa con trai! *xĩu*
 
Mới đặt tay lên cửa định gõ thì…cái cửa…tự nhiên…mà không có gì là tự nhiên cả, chắc tại kẻ bên trong quên khóa cửa nên…nên…nó mở toạc ra……
 
Phản xạ không điều kiện được dây thần kinh thực hiên ngay, tôi đưa tay lên che mặt. Thị giác tạm ngừng hoạt động, còn thính giác vẫn ‘dùng’ tốt nên tiếng bước chân của nó tiến lại gần tôi nghe rõ mồn một.
 
‘Ông nội’ này làm trò gì? Mình lỡ tay chứ đâu cố ý, định mắc đền mình hả? Mình biết đền gì?
 
- Dù cho hồi nhỏ có tắm mưa, tắm sông chung đi nữa thì giờ hai đứa cũng lớn tồng ngồng rồi! Vô phòng con trai mà không gõ cửa được một cái… Thiệt tình! *thở dài*
 
Nghe giọng Bủm đều đều, không có vẻ gì là bị ‘khủng bố’, tôi an tâm buông tay xuống, đối diện với nó, trả lời:
 
- Tui…ơ…mới nãy ướt đồ, ướt luôn ba-lô, bao nhiêu đồ đạc tui bỏ hết trong đó rồi…
 
- Bà hỏi hay…nhà tui hai anh em trai, anh tui đi học đại học trên Sài Gòn, còn mình tui ở nhà thôi à! Có một mình má tui là ‘đẹp gái nhất nhà’ nhưng đồ của má bằng hai người như bà cộng lại mặc mới vừa…
 
- Bây giờ làm sao? – tôi chợt thấy đầu tôi quay quay.
 
Tình hình rất là tình hình!
 
- Bà mặc đồ tui luôn đi! Đâu có sao đâu! Không thì cứ mặc đống đồ dính đầy ‘sình’ đi!
 
- Được rồi…mặc thì mặc…
 
20 phút sau…
 
Ông ‘Heo ù’ mới nhìn thấy tôi, trố mắt lên ngạc nhiên:
 
- Trời ơi…ăn mặc kiểu gì vậy?
 
- Tại đồ ướt hết rồi, nên… - mặt đỏ bừng, tôi e dè trả lời.
 
Ngay lúc đó, bà nội vào, nội còn bất ngờ hơn ai hết, hơn những người ở đây gấp trăm lần:
 
- Mèn đét ơi…bay bận đồ kiểu gì vậy Mai? Đồ của thằng Bủm mà sao bay bận? Đồ bay, bay không bận lại lấy đồ con trai bận! – ba nội nói một ‘tràn’ dài, ‘đậm chất quê hương’ luôn!
 
Cả năm nay không gặp bà nội, tôi nhớ lắm, nhớ mái tóc lưa thưa bạc, nhớ mùi trầu thơm thơm-đỏ thắm mà lúc nào nội cũng nhai nhóp nhép, nhớ cả bộ bà ba nội hay mặc, nội từng nói nội đã mặc như vậy từ lúc nội còn là một thiếu nữ 16 – 17 tuổi…
 
Thấy nội, tôi chạy tới ôm nội sụt sùi:
 
- Tại thằng Bủm, tại nó hết à nội; nó ‘dụ’ con đi cầu khỉ rồi hù cho con té xuống nước ướt hết đồ, thành ra phải mặc đồ của nó…
 
[Tôi nhớ tôi họ Nguyễn tên Mai chứ đâu phải họ Đỗ tên Thừa đâu! *cười lớn* ]
 
- Từ ‘bay’ mà ra không hà! – nội chỉ vào mặt nó, nó ức chịu không nổi_tôi nghĩ vậy.
 
- Ai khiến nó không biết bơi chi! Nước cạn tới thắt lưng mà lo đuối nước! – tới lượt thằng Bủm chỉ vào tôi.
 
Bỗng, hình như là tiếng ông nội, có cả tiếng khúc khích của ông Heo, ông anh này đang thuật lại chuyện cho ông nội sao? Xấu hổ chết mất…
 
- Thấy chưa?! Nội lo cho con đâu có sai! Chơi dưới này ít bữa, khi nào lên Sài Gòn nội dẫn con đi học bơi, dân biển mà không biết bơi! Bó tay! – ông nội điềm đạm trong bộ vest đen, bước lại gần xoa đầu tôi.
 
Lại coi mình là con nít nữa rồi!” – tôi bực mình, xụ mặt.
 
Bà nội ngay lập tức ra tay ngăn cản:
 
- Không! Lúc nào cũng Sài Gòn, ở dưới quê, thằng Bủm nó dạy cũng được. Mở miệng ra là thấy giọng có tiền! Ghét!
 
- Bà này! Thôi đi… - ông nội ‘dỗ dành’ bà nội.
 
- Ông bà ngoại thiệt tình… - Anh Kiệt xen vào.
 
- Vậy giờ sao nội? – tôi hỏi, giọng làm nũng.
 
Bà nội lườm ông nội, cuối cùng…bà nội thắng![lúc nào mà chả thế!]
 
Hơn một tháng trôi qua…
 
- ‘Thầy’ ơi…sao tập hoài mà bơi không được? Hả thầy?
 
- Im lặng…tập theo tui nè! Bà Tám nghe được tới nay vẫn chưa biết bơi là hai đứa nhừ đòn đấy! Tập đi…1...2…3...4…5…6…7…8
 
- Ớn lắm! Không tập nữa đâu….hức hức…
 
- Không muốn cũng phải muốn! Ớn gì?! Tui cũng ớn nhưng…tốt nhất là im lặng tập đi…Bà Tám dữ lắm!
 
Tôi với thằng Bủm lại hì hục tập bơi, hơn một tháng qua tới tối mịt mới mò về nhà…khổ! Biết bơi nhanh cho đời thanh thản!
 

 

Câu chuyện có vẻ nhạt nhưng qua câu chuyện tác giả chỉ muốn kể lại một mùa hè vui vẻ đối với tác giả, miêu tả một tình bạn có thể coi là ‘đẹp’, một nỗi niềm hướng về quê cha đất tổ, nhớ đến ông bà-gia đình! Chúc bạn đọc vui vẻ, cười tươi khi đọc truyện của mình! [mặc dù không hay! *cười tít mắt*]



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
vợ yêu của a, sao cốt truyện cuả em thay đổi 180 độ vậy?! nhìêu chỗ cần dấu hỏi thì đánh dấu ngã, cần ngã thì đánh hỏi nha!
đường tắt chứ ko phải tắc!
cơ mà đọc rất buồn cười, chúc vợ đạt giải cao!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất