Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
44
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Động Lười
:
Kẹo Hết Hạn
Kẹo Hết Hạn

Kẹo Hết Hạn
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 44
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Động Lười
Name: Tôn nghiêm của một con đĩ

Author: Kẹo Hết Hạn

Category: Hiện đại, SE

Ratting: ai cũng có thể đọc

Warning: Đây là câu chuyện của tôi. Tính cách nhân vật, cốt truyện, diễn biến được xây dựng theo cảm xúc của tôi. Mong m.n góp ý. Ai thấy dở cứ việc click back!!!

Status: Full

***

Vũ trường náo nhiệt trong tiếng nhạc sập sình hòa lẫn với đám âm thanh hỗn tạp, một cái bóng nhỏ cố chen chúc len qua đám người đang nhảy nhót cuồng loạn. Dưới ánh đèn lập lòe đủ các màu, cái dáng nhỏ nhắn kia bỗng khựng lại, ánh mắt vội vã rơi trên đôi tay đang lả lướt khắp cơ thể một cô gái trẻ. Trông cô ta thuộc hạng gái làng chơi, váy ngắn bó sát gợi lên đường cong cơ thể đầy quyến rũ, ly rượu trong tay cô ta cứ lắc lư theo giai điệu du dương phía xa, ánh mắt đưa tình cùng nụ cười sắc sảo như cứa từng vệt dài trong tim người nào đó. Ngưng An từng bước nặng trĩu bước khó khăn về phía đôi nam nữ kia, không nói gì cầm lấy ly rượu trên bàn tạt thẳng vào mặt tên con trai kia, mặt không đổi sắc, giọng oán trách:
“Anh nói với tôi bận thực tập, thực tập là thế này ư? Thực tập mà anh nói là tập ôm ấp, vuốt vẻ con gái ở chốn này đây?”
Bàn tay anh ta rời khỏi cái eo thon gọn của mỹ nhân bên cạnh, đưa tay vuốt đi lớp rượu trên mặt, giọng bình thản:
“Em lấy tư cách gì ở đây lớn tiếng dạy dỗ tôi? Vợ à? Hay má? Đều không phải, em không có quyền lên tiếng ở đây, về nhà đi.”
“Anh nói gì? Không có quyền? Tôi còn khác gì vợ anh nữa sao?”
“Vợ? Haha giấy tờ hôn thú đâu? Không có chứ gì? Em đến trinh tiết của mình còn không giữ được mà đòi giữ tôi ư? Cút về nhà ngay.”
“Anh dám…”
“Cút về!”
“Hạ Phi Khanh, anh nhớ kĩ những lời anh nói hôm nay. Chúng ta, xem như chưa quen!”
Hạ Phi Khanh không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười kiêu ngạo, tay châm thuốc vờ như không quan tâm. Tôn Ngưng An mím môi tức giận, quay người đi nhanh về phía cửa, cố gắng không để anh nhận thấy những giọt nước mắt lăn dài hai bên gò má mình.

Cô vì anh mà bất chấp sự cấm cản của bố mẹ, sự điều tiếng của họ hàng, người quen. Vì anh mà cô cam lòng từ bỏ cuộc sống tiểu thư an nhàn để sống cuộc sống chậc vật lo ăn ở từng ngày một. Vì anh mà mới học đại học năm đầu tiên cô đã phải nghỉ học để đi làm, giúp anh chuyên tâm học y dược. Lên thực tập sinh anh lại bận đủ thứ cái, thời gian cô gặp anh chưa đủ cái nắm tay đã vội tạm biệt. Có khi đêm khuya cô phải mang cơm đến bệnh viện cho anh… Tất cả đều là cô cam tâm tình nguyện.
Cô đã dành cho anh tất cả những gì có thể, kể cả cái quý giá nhất của bản thân. Để được gì khi tình yêu chân thành của cô bị anh chà đạp như một món đồ chơi hết hạn, khi hả hê rồi anh xem cô không khác gì một con đĩ rẻ tiền ngoài kia.

***

Sau cuộc chạm mặt đêm hôm đó, hai người bọn họ đến một tin nhắn cũng không có. Hai hôm sau, khi Hạ Phi Khanh trở về nhà trọ, từ trong ra ngoài một màu tối đen im ắng. Nghe chủ nhà nói lại Ngưng An đã xách balô đi từ đêm hôm đó, anh phản ứng gì chỉ đấp lại bằng vẻ mặt thờ ơ, cứ như mọi chuyện đang diễn ra hoàn toàn không liên quan đến anh.

Từ ngày cô rời đi, ngôi nhà bỗng lặng lẽo đáng sợ. Phi Khanh mỗi ngày sớm đi tối khuya mới về, có khi ở lại mấy ngày liền trong bẹnh viện. Đối với Tôn Ngưng An, ba chữ Hạ Phi Khanh gần như là cả sự sống và sinh lực của cô. Bất chấp tất cả vì tình yêu, hy sinh tất cả vì người mình yêu, để đổi lấy sự lạnh lùng kinh bỉ từ anh. Vậy, trong lòng Hạ Phi Khanh, cô gái mang tên Tôn Ngưng An kia liệu có là gì? Hay một cái phao cứu sinh, lúc nguy nan bám vào, khi an toàn ném đi? Vậy, tình yêu sâu đậm của cô có là gì, hay chỉ là thứ tình cảm ngu ngốc bị anh vứt bỏ?
Liệu cái tình yêu vĩnh cửu, mãi mãi trường tồn mà người người ca tụng ấy có thật không? Hay chỉ như bài hát Đồng Thoại mà anh thường hay hát cho cô nghe, câu chuyện đồng thoại kia vốn dĩ chỉ là lừa người thôi?
Trong tình yêu, cho dù là con trai hay con gái ít nhiều đều chịu tổn thương, tuy nhiên, mất mát lớn nhất vẫn nghiên về người con gái. Ngu ngốc và cả tin, sau cuộc chơi hoan lạc, anh vẫn là anh nhưng cô đã chính thức trở thành một người đàn bà… Nếu anh đã mạnh dạn cởi xuống lớp áo che đậy bấy lâu của cô thì tại sao không ý thức được trách nhiệm phải mang? Đó là khoác lên người cô chiếc áo cưới thề trọn người bảo bọc, che chở cô, chứ không phải sự ruồng bỏ vô tình ấy.

Đông về, từng đợt gió cứ ồ ạt kéo đến, thổi tung nỗi trống trải trong tâm thâm nguwòi nào đó, làm cứng thêm tảng băng trôi lạc bấy lâu…

***

Bừng tỉnh sau cơn ác mộng, Ngưng An đưa tay lau đi những giọt mồ hôi đọng lại trên trán, môi mím chặc như cố gắng đè nén một điều gì đó. Điểm lại đôi mắt thâm quầng, tô lại đôi môi khô ráp, Ngưng An khoác lên chiếc áo tơ mỏng, nửa che nửa hở chiếc váy ren bên trong, tạo nên một sức hút mê người. Ngưng An sải bước thong dong ra cửa, ngay trước cửa là chiếc Lexus IS sang trọng đợi sẵn. Khi cô vừa rời cửa, từ trong xe một thanh niên tao nhã bước ra mở cửa xe, đón cô với vẻ tươi cười hớn hở.
Cặp với đại gia ư? Mới đó đã có bạn trai mới? Không chỉ một mà là rất nhiều, hầu như toàn các công tử chịu chơi… Tin đồn từ bạn bè nhanh chóng truyền đến tai Phi Khanh, vẫn thái độ thờ ơ không quan tâm tâm, anh ném cho người đưa tin nụ cười khinh bỉ:
“Lần sau đừng phiền tôi vì những chuyện không đâu này nữa!”

Anh vô tâm là thế, vô tình là thế, nhưng anh suy cho cùng cũng là người, trái tim anh cũng hô hấp bằng máu. Ai ai cũng biết anh đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào, nhưng có ai biết được anh thực sự, cũng rất yêu cô. Anh đến bên người con gái khác, anh nói ra những lời cay độc với cô, anh vô tình với cô… Tất cả điều đó không phải vì anh yêu người con gái kia, đơn giản là vì cô ta là con gái duy nhất của viện trưởng. Ừ thì anh là đồ tồi, ừ thì anh là kẻ lợi dụng nhằm chuộc lời riêng… nhưng tất cả cũng chỉ vì cô, vì không muốn cô chịu bất kì gian khổ nào nữa, anh muốn cuộc sống của họ tốt đẹp hơn…
Tuy nhiên, trò chơi này càng chơi càng lún sâu, anh vô tình đẩy Ngưng An vào đáy sâu thù hận, cô ai oán sự phản bội của anh, cô căm ghét sự chà đạp của số phận, đã tự biến mình thành con người tầm thường, hạ đẳng.

***

Ngưng An về đến chung cư cũng đã quá nửa đêm, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đáp với giọng lười nhát:
“Ai?”
“…”
Đáp lại câu hỏi cụt ngủn của cô là tiếng gõ cửa liên hồi. Ngưng An bực dọc mở cửa, đôi mắt mệt mỏi mở to hoảng hốt, trong phút chốc cô mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh
“Xin lỗi, tôi không quen anh.”
Ngưng An toan đóng cửa thì bị đôi tay nam nhâm mạnh mẽ của người kia chặn lại, giọng ồ ồ : “Quen hay không có quan trọng sao?”
Đúng là không quan trọng. Với một cô gái như cô làm gì có chuyện quen hay không khi có một người đàn ông đến tìm cô chứ. Nhưng đây lại là anh, Hạ Phi Khanh, người con trai cô yêu nhất cũng chính là người cô hận nhất, Ngưng An nhếch môi, khóe miệng cong lên ý cười chua chát.
“Phiền anh về cho.”
“Em đuổi khách?”
Khách? Anh ta có ý thức được mình vừa nói điều gì không vậy? Anh ta không phải bác sĩ danh tiếng sao? Bác sĩ mà như vầy à? Thật đáng khinh bỉ.
“Anh không chịu tìm hiểu rõ mà đến tìm tôi à? Xin lỗi, tôi không tiếp ai lần thứ hai. Phiền anh về cho.”
Đúng vậy, điều này anh biết rõ. Quy tắc của cô chưa ai có thể phá vỡ. Mỗi một ngày cô đều đi lại với một tên con trai khác nhau, nhưng không có tên nào đi lại với cô lần thứ hai. Nhiều người còn cho rằng không phải họ đi chơi với cô, mà là cô đi chơi với họ. Cũng phải, cô đâu cần tiền, cô chỉ muốn anh biết, không có anh cô vẫn còn hàng tá người đàn ông khác tốt hơn.
“Hửm? Thứ em cần chẳng phải cái này sao?”
Phi Khanh lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền, thả trượt dài từ trên má Ngưng An. Cô khom người nhặt nó lên, vuốt nhẹ lớp bụi rồi nhét lại vào tay anh
“Cũng không nhất thiết từ anh.”
Anh nghĩ rằng cứ dùng tiền là có thể mua được tất cả sao? Anh quên mất rằng tiền luôn đi liền với hạn sử dụng. Cô đã dành cái ngàn vàng của người con gái cho anh, dành cho người con trai mình yêu để rồi bị chính hắn quay lại khinh bỉ mình, chi bằng cứ xem từ thiện cho những ai cần nó vậy.
“Em đang kén khách đấy à?”
Phi Khanh đẩy sát cô vào tường, một tay ấn tay cô lên cao, tay kia trượt lả lướt trên người cô.
Chát!
Ngưng An đẩy mạnh anh ra, tặng kèm cái tát đầy oán hận. Cô đã cố gắng nhẫn nhịn anh quá nhiều, nhưng càng nhịn anh càng lấn lướt, mỗi hành động, mỗi câu nói cứ như từng đợt chà xát vào vết thương không ngừng rỉ máu của cô.
“Xin lỗi, tôi là đĩ nhưng tôi có tôn nghiêm của riêng tôi.”
Ngưng An vội chụp lấy điện thoại, nhanh chóng nhấn dãy số bảo vệ chung cư, thật nực cười khi loại gái làm tiền như cô mà lại sợ bị quấy nhiễu. Anh không nói gì, cười ẩn ý rồi quay đầu rời đi. Ngây người vài phút nhìn cái bóng dáng cao lớn kia rời đi, cô khóa chặc cửa, người vô lực trượt dài xuống sàn, từng giọt trắng xóa lăn dài trên khóa mắt. Cô mặc sức cho tiếng nấc thất thanh vỡ òa trong đau khổ.
Mỗi một ai đó lướt ngang đời ta đều để thực hiện một nhiệm vụ nào đó, khi họ rời đi cũng chính là lúc nhiệm vụ đó hoàn thành. Anh đến và đi cứ vô tình như vậy, phải chẳng nhiệm vụ của anh là bước vào và chà nát trái tim cô, sau đó rời đi mặt kệ cho vết thương loang lỗ?

Anh đến và đi đơn giản như vậy sao?
Tất nhiên là không.

Vài ngày sau đó, người ta thấy anh quay lại khu chung cư ấy, tay cầm hình như là giấy đăng kí kết hôn ?! Thong dong đi lên và thất thần chạy xuống.
Vâng, anh tiếp tục sai lầm khi để cô một lần nữa rời đi. Người ta thấy anh phóng xe điên cuồng trên đường cao tốc.
Nếu trước là anh đã hy sinh cô để đổi lấy tiền tài danh vọng thì bây giờ, anh đã có trong tay mọi thứ anh muốn, duy nhất một điều, anh vĩnh viễn mất cô.

Gục đầu trong xe, anh nhận ra chính anh đã đẩy cô ra xa anh, ra khỏi vòng tay và tầm nhìn của anh. Bây giờ anh và cô thực sự trở thành người dưng, người dưng thân thuộc nhất…

Gió thổi tung tờ giấy trong tay anh, thả trôi giữ dòng nước xanh bao la, nước thấm qua mặt giấy làm nhòe dần dòng chữ
“Bệnh nhân: Tôn Ngưng An
Chuẩn đoán: Ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối”

Trên đỉnh đầu, chiếc máy bay đang lao về phía đất nước xinh đẹp nào đó, mang theo cô gái nhỏ ra đi, vĩnh viễn không về lại nơi đau thương này.

[THE END]



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Dạ Hàn Doanh
Dạ Hàn Doanh

Dạ Hàn Doanh
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 19/06/2014
Hay. Nếu pn viết ngôn tình hẳn còn hay nữa



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
09/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Ở đâu còn lâu mới nói
:
Mie-sama
Mie-sama

Mie-sama
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 09/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Ở đâu còn lâu mới nói
Hức, lại SE, cơ mà mà không khóc như truyện Kí ức Valentine, hô hô.
Hay hay hay....
Mau có truyện mới



Được cảm ơn :
44
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Động Lười
:
Kẹo Hết Hạn
Kẹo Hết Hạn

Kẹo Hết Hạn
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 44
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Động Lười
Dạ Hàn Doanh đã viết:Hay. Nếu pn viết ngôn tình hẳn còn hay nữa

Cảm ơn bạn Smile) nhưng mình viết theo cảm hứng, viết ngôn tình á, chưa có trình độ đó đâu :3



Được cảm ơn :
44
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Động Lười
:
Kẹo Hết Hạn
Kẹo Hết Hạn

Kẹo Hết Hạn
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 44
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Động Lười
Mie-sama đã viết:Hức, lại SE, cơ mà mà không khóc như truyện Kí ức Valentine, hô hô.
Hay hay hay....
Mau có truyện mới

tỷ chưa có trình lấy nước mắt người ta đâu mụi ơi :3 cơ mà tỷ bị cuồng SE mà =.=



Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
SE SE SE, sao bữa nay tỷ cuồng SE quớ, hiu hiu, truyện hay lắm muội, mau chóng ra truyện khác nhé Smile




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất