Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Artist.Request
[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ 7lZx9e2
(Designed by Green)


* Tên truyện: 



Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!



* Tác giả: Hươu Cao Cổ



* Thể loại: tự sự, vui



* Độ tuổi: mọi lứa tuổi



* Warning: (cũng không hẳn gọi là cảnh báo)
  + Ghi là vui nhưng chưa chắc đã gây cười vì văn phong mình còn kém.
  + Truyện mình không thể xúc động như mọi người, có thể câu chuyện không đặc biệt, không hài hước như mọi người nhưng mình vẫn sẽ cố gắng hết sức để làm bài dự thi.
  + Truyện có rất nhiều chi tiết thật nhưng cũng có một số chỗ tưởng tượng để bớt nhạt. 












[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Z





Trịnh Thị Thùy Hương: chính là tôi, một cái tên rất bình thường, rất Việt nam!
Học sinh lớp 9A, trường trung học cơ sở Trường Chinh… đó là năm 2012- 2013.
Năm học 2013- 2014, tôi chính thức rời khỏi ngôi trường thân yêu đã gắn bó bốn năm trời, trở thành học sinh lớp 10A5, trường trung học phổ thông (bí mật).
Nơi sinh: Nha Trang
Quê quán: Thanh Hóa
Nơi ở hiện tại: Phú Yên!
Ngoại hình: bình thường, nếu tự khen thì là “ưa nhìn”.
Bạn thân hay gọi là Hươu Cao Cổ (lí do nói sau). Đứa nào dám mạnh mồm kêu hai tiếng “Bắc Kì” chính là kẻ thù của tôi!
Tính tình theo như mọi người nhận xét thì: vui tính, hòa đồng, hâm, dở, khùng, điên, đáng sợ…








Vân vân… tôi đại khái là như thế, sau này sẽ giới thiệu thêm một số bạn bè ha!




* Mở đầu *








Cuối tháng sáu, đầu tháng bảy năm 2014…
















 “Nóng thế này mà cũng bày đặt cúp điện, trời ơi!” Ngồi trên ghế sofa trong nhà, tôi vừa khổ sở cầm quyển vở quạt qua quạt lại vừa than thở. 






Chán quá! Bố mẹ đi vắng, hàng xóm đi làm, giữa trưa trời nắng gay gắt, muốn ra ngoài là chuyện không thể, trong nhà đúng lúc cúp điện, ti vi máy tính chẳng thể xài, nói chung đi không được, ở cũng không xong, thế là ngồi thẫn thờ như vầy đây!








Hè gì đâu mà chán không chịu được, suốt ngày ngồi ở nhà chỉ có thể cầm vở quạt cho mát người, tôi sắp “chán quá hóa điên” rồi!



Thử hỏi có ai…



“Eh…eh…eh… Em đang nơi nào… Can you feel me… Can you feel me…eh…eh…eh… Liệu rằng chia tay trong em có quên được câu ca. Tình yêu khi xưa anh trao cho em đâu nào phôi pha. Đừng lừa dối con tim anh, em sẽ không buông tay anh được đâu mà…”









Chậc chậc, hit của M-tp vang lên đúng lúc thật, thảo nào nãy giờ cứ thấy thiếu thiếu cái gì, sao lại có thế quên mất là còn có nhạc để nghe nhỉ! Tôi thích thú vừa hát vừa nhảy, gì chứ hát hò nhảy múa nghề đặc biệt của tôi đấy, cứ có nhạc thì bài gì cũng chơi… “Gạt nước mắt yếu đuối đó cứ quay lại nơi anh…oh baby, no baby…”








Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nhạc ở đâu ra mà nghe rõ mồn một thế nhỉ????



Tôi khựng lại suy nghĩ ba giây chợt giật mình, bây giờ mới đau khổ nhận ra “level điên” của mình bữa nay tăng cao thật, đến chuông điện thoại nhận không ra, trời ạ!



Tôi vội vàng chộp lấy cái “cục gạch” để trên bàn bấm nút nghe máy:



 - A…



Hic, chữ “lô” còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, tôi suýt tí nữa lủng màng nhĩ vì tiếng hét “Jaian” ở đầu dây bên kia:




 
- Trời ơi con quỷ, làm gì mà lâu bắt máy vậy hả?!


 
Là bà chị Trang thân yêu của tôi sống ở Nha Trang đây mà. Bao năm không gặp, giọng nói vẫn “rung trời chuyển đất” như ngày nào, nhớ quá đi!
Tôi chỉ biết cười cười giải thích đại khái:
 
- Hì hì, tại cái nhạc chuông đấy! Lâu lâu chị mới gọi tới hỏi thăm làm gì la dữ vậy!
 
- Em mà cũng biết đến hai từ “lâu lâu” cơ đấy! Biết lâu thì hè này xin hai cô chú về chơi đi. Trời ơi, từ Phú Yên về Nha Trang có xa xôi gì đâu mà đi mấy năm trời không thèm về thăm nhà một lần, có biết bà đây chờ đợi mỏi mòn thế nào không?!
 
Có phải phu thê xa cách ngàn dặm đâu mà chờ đợi mỏi mòn, cái tật nói quá của chị quả nhiên vẫn giữ!
 
- Em cũng muốn về lắm chứ, nhưng mà hè này bố bảo bận việc, hè kia mẹ bảo hết tiền… chị nói em bay về bằng cách nào bây giờ?!
 
Tôi phụng phịu than thở.


Chán đời! Năm lớp bốn, bố tôi chuyển công tác nên gia đình cũng phải chuyển qua Phú Yên sống. Từ đó đến nay bảy năm rồi, tôi cũng đã học lớp 10, năm nào chị tôi ngoài đó cũng bảo về chơi, khổ nỗi bận này bận nọ, lúc thì bố không thể nghỉ phép, lúc thì tôi phải học thêm, lúc thì nhà hết tiền, thành ra chẳng hè nào tôi về được cả.
Chị tôi gọi thì gọi vậy, chứ gia đình tôi năm nào cũng như thế thì chẳng thể nào nói gì hơn…
Thế là hai chị em hết than trời than đất lại “buôn dưa lê” đủ chuyện, cười nói hỉ hả, cũng phải mười lăm phút sau mới luyến tiếc mà cúp máy, không thương tiếc gì mà ném cái điện thoại xuống bàn, lại trở về tâm trạng buồn chán như lúc đầu, chả biết làm gì cả!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi lặng ngắm những cánh phượng rơi đầy trước sân nhà, phượng nở hoa đỏ rực dưới cái ánh nắng vàng chói chang, gay gắt, khung cảnh trước mắt bỗng dưng đẹp đến lạ thường. Tôi nhớ đến năm ngoái…



Nói thật, tôi không thích mùa hè cho lắm, trời lúc nào cũng nắng nóng đến khó chịu, đợi dài cả cổ mới có một ngày mưa, hè được cái không phải đi học ở trường, có thể nghỉ ngơi, đi tắm biển, đi du lịch đâu đó, làm bất cứ thứ gì mình thích, tự do, thoải mái… mà đó là mùa hè của người khác. Còn tôi từ nhỏ đến lớn á, suốt ba tháng hè ngày nào cũng ngồi ở nhà “ngáp ruồi”, chẳng đi đâu cả, chán gần chết!



Nhưng hè năm ngoái thì không như thế. Nhớ lại hè ấy, đến bây giờ tôi vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng nhếch miệng lên cười một cách ngớ ngẩn, cái mùa hè dở khóc dở cười của tôi…
----------------------------------------------

 




Mùa hè năm 2013…





Được sửa bởi Huoucaocodbg ngày Thu Jul 03, 2014 8:07 pm; sửa lần 8.

Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Dạ Hàn Doanh
Dạ Hàn Doanh

Dạ Hàn Doanh
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 19/06/2014
bạn ưi, đổi phông chữ đi nhé cho m.n dễ nhìn,có thêm thiện cảm.
còn về nội dung và văn phong thì đoạn đầu đc rồi đấy nhg chưa đánh giá tất cả đâu, bạn hãy cố gắng viết cho thật tự nhiên, đừng gò bó cảm xúc nhé. CHúc bạn thi tốt cheers 



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Dạ Hàn Doanh đã viết:bạn ưi, đổi phông chữ đi nhé cho m.n dễ nhìn,có thêm thiện cảm.
còn về nội dung và văn phong thì đoạn đầu đc rồi đấy nhg chưa đánh giá tất cả đâu, bạn hãy cố gắng viết cho thật tự nhiên, đừng gò bó cảm xúc nhé. CHúc bạn thi tốt cheers 
Cảm ơn bạn, văn phong mềnh ko tốt lắm nên viết truyện đọc lên đôi chỗ còn thấy kì kì... Mình sẽ cố gắng!



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Truyện bạn viết nghe có vẻ hấp dẫn và hài hước nhỉ, chúc bạn đạt giải cao nhá. Mong truyện của bạn sớm ra lò.



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Nghe thú vị nha, mau hoàn thành bài thi đi bạn nhé, sắp hết thời hạn rồi đó.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Bạn nhanh chóng hoàn thành bài thi nha, sắp hết thời gian rồi!
Chúc bạn đạt giải cao! ^^



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
06/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Nơi nào đó có anh
:
MiuNhuocYen
MiuNhuocYen

MiuNhuocYen
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 06/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Nơi nào đó có anh
Hài,văn phong gượng,bung cảm xúc ra hết đi cứ viết những gì mình nghĩ nhé!



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Hươu đang dốc hết sức để hoàn thành bài thi đúng thời hạn, cảm ơn mọi người đã góp ý kiến!



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ 9k=[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Images?q=tbn:ANd9GcSlgvYXdsDZi9_-GbZIoJeutJO_gxm6dn5kTUbJ1w4_GUUPnCjiIQ

Chương 1:
------------------------------------------------------
 
Mùa hè năm 2013:
 
“ Lễ tổng kết năm học 2012- 2013 đến đây là kết thúc, các em xếp ghế gọn lại, đợi thầy cô dặn dò một số công việc rồi ra về.”
 
“ Trời ơi, nắng gần chết, tui sắp cháy rùi nè”
“ Ê tụi bay, chút nữa đi ăn chè không?”
“ Chè cháo gì, đang khát nước gần chết, uống nước mía đi!”
“ Mấy ông trai xếp ghế lại coi, chưa gì bỏ đi hết à, ông thầy ổng kình* giờ!”
“ Các em trật tự để thầy phát phiếu liên lạc về đưa cho bố mẹ…”
 
Ồn ồn… ào ào…
(*kình: mắng)
 
Thầy hiệu trưởng vừa mới dứt câu thông báo buổi tổng kết năm học kết thúc, tiếng thở dài của toàn trường đông loạt vang lên, nghe cứ như muốn lăn ra xỉu tới nơi ấy, tôi cũng không ngoại lệ.
Hè đến rồi, mới tám chín giờ sáng mà ông mặt trời nỡ lòng chiếu bao nhiêu tia nắng vừa gay vừa gắt xuống sân trường, tia nào tia nấy như muốn nướng chín da thịt người ta, báo hại học sinh suốt hai tiếng đồng hồ ngồi tham dự buổi lễ đổ mồ hôi như mưa, tìm đủ mọi cách để che mà vẫn không thể tránh được ánh nắng, khổ thân!
Không khí buổi lễ vốn chẳng yên ắng gì, rất rất rất nhiều người nói chuyện riêng, giờ kết thúc rồi, tiếng rì rà rì rầm không còn nữa, mà thay vào đó là “một cái chợ” được hình thành!
Người thì xếp gọn lại ghế ngồi, người thì tranh thủ đứng “buôn dưa lê”, bàn xem chốc nữa về sẽ đi ăn món gì… thầy cô chủ nhiệm xuống căn dặn lớp một số việc rồi cho các em ra về,… mỗi người mỗi việc, một khung cảnh nhộn nhịp vô cùng bình thường mà năm nào cũng thấy.
Riêng khối 9 của tôi á, đứa nào đứa nấy cố chen chúc nhau nhìn vào cái bảng thông báo bé bằng lỗ mũi được treo trên tường mà đọc: “ Cách thức tuyển sinh vào lớp 10”
Năm nay xét tuyển, không phải thi, mẹ ơi con sướng quá!!!!
Đọc cái cách thức ấy chỉ để giúp học sinh lựa chọn trường phù hợp và nộp hồ sơ như thế nào thôi, tôi đọc qua rồi, dài dòng, khó hiểu, chả có tí cụ thể nào, dù sao tôi cũng sớm xác định ngôi trường sau này mình sẽ bước chân vào lớp 10 là trường nào rồi, đọc mấy cái đấy cũng không quan trọng lắm. Vậy nên buổi lễ kết thúc, công việc của tôi sẽ là: xếp ghế, đợi thầy giáo phát phiếu liên lạc và… đi đổi vở!
Năm cuối cấp hai, lớp 9A tôi ba mươi ba học sinh thì hết ba mươi hai đứa đạt học sinh giỏi, tôi may mắn nằm trong số nhiều đó, mấy lớp khác tuyệt nhiên không có. Phần thưởng nhận đươc vẫn như mọi năm: mười quyển vở, một tờ giấy khen, gọi tắt là một chồng vở!
Mặc dù giá tiền thì như nhau nhưng vở mỗi đứa mỗi khác, có vở đẹp, có vở xấu, cuộc đổi vở qua lại diễn ra. Vở xấu thì đi năn nỉ đổi một hai quyển với vở đẹp, vở đẹp còn tiếc nên vẫn ngập ngừng, gặp đứa nào suy nghĩ thoáng thì đồng ý đổi, còn nếu không thì giống như tôi đây này, đi năn nỉ rát cả cổ họng  cũng chỉ nhận được vỏn vẹn ba chữ: “Mơ đi con!”
Mấy con bạn thân keo kiệt đổi không được thì chuyển qua thằng bạn thân. Lớp tôi tám thằng con trai, hết thảy bảy đứa đã nổi tiếng với chức danh “đệ tử phái Dâm tà” rồi, dâm không tả nổi, tất nhiên là ở mức độ vừa phải. Mấy tên này mà năn nỉ đổi vở á, trước hết  là sẽ bị chọc cho phát điên, cuối cùng chốt lại một câu: “Còn lâu mới đổi!”
Vậy nên thằng bạn thân mà tôi muốn đổi vở chính là… tên con trai còn lại trong lớp!
Tuấn- Phan Anh Tuấn, thằng bạn mới chuyển vào lớp tôi đầu năm nay. Còn nhớ lần đầu tiên cậu ta bước vào lớp cũng là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của hai mươi bốn con bạn bỗng sáng rực lên, miệng đứa nào đứa nấy há hốc như không tin nổi, đến những đứa hiền nhất cũng không tránh khỏi biểu cảm ấy… Thật ra không phải vì quá hám trai trước mắt,chẳng qua trên mảnh đất Phú Yên đầy nắng và gió lại có thể nhìn thấy một cậu học sinh khôi ngô tuấn tú vào học chung lớp, không ngạc nhiên mới lạ. Tuy đầu tóc, mắt, mũi, miệng không có gì đặc biệt, nhưng mà kết hợp lại quả thật rất đẹp trai, lại thêm cái làn da trắng hơn con gái kia, nhìn thấy cậu ta, tôi cũng mở to mắt ra nhìn lắm, nhưng là vì… nhận ra người quen!
Chẳng phải cậu ta chính là bạn cùng lớp hồi tiểu học ở Nha Trang sao??? Hồi đó vừa thi xong học kì I lớp bốn, tôi đã chuyển đến Phú Yên nên không còn gặp lại. Bây giờ gương mặt không khác là bao, cộng với cái tên Phan Anh Tuấn ấy, chắc chắn cậu ta chính là kẻ đã gây thù chuốc oán với tôi sáu năm về trước. Không ngờ lâu như thế cũng có ngày đụng mặt, thù xưa chưa trả mà thù mới mọc thêm, quả nhiên: “Ghét của nào trời trao của ấy!”
Công việc đổi vở có phần dở hơi chút xíu nhưng mà… đã làm thì nhất định phải đổ được dù chỉ một quyển. Tôi ném thù cũ thù mới sang một bên, mon men tới gần thắng Tuấn, cậu ta đang ngồi trên ghế đá sắp xếp đồ đạc, mấy chồng vở để bên cạnh, tôi nhìn lóa cả mắt. Danh hiệu học sinh giỏi, giải nhất môn Văn cấp tỉnh, giải nhất môn Toán, Tiếng Anh trên mạng cấp tỉnh, giải nhất môn giải Toán bằng máy tính cầm tay Casio,…ngần ấy giải cũng đủ để chồng vở cậu ta gấp ba gấp bốn lần của tôi… ấm ức!
Được rồi, công nhận cậu ta học rất giỏi, nhiều vở như thế chả nhẽ keo tới nỗi không chịu đổi một quyển vở?! Tôi ngồi xuống cạnh Tuấn, nở nụ cười nhìn cậu ta , hai tay đặt chồng vở của mình xuống đùi, nhấc một chồng vở  của cậu ta lên ngắm nghía rồi chẹp miệng:
 
- Chậc chậc! Học giỏi ha! Nhiều vở ha! Vở đẹp ha! Cho đổi vài quyển ha!
 
Không cần cậu ta trả lời mà cũng chẳng cần nhìn sắc mặt, tôi cứ thế xé vỏ bì bóng bọc bên ngoài, lấy ra hai quyển đẹp nhất của Tuấn, rồi cũng xé bì bóng ở chồng vở của tôi, lấy ra hai quyển xấu nhất, đổi qua đổi lại, xong xuôi trả cho cậu ta.
Tùy tiện đổi như vậy, tôi cười thầm trong bụng, mặt cậu ta bây giờ chắc phải đen thui như đít nồi ấy chứ! Không nghĩ tới thằng Tuấn vẫn bình thản nhìn chồng vở tôi trả mà cười nói:
 
- Đổi thế làm gì cho mất công, Tuấn cho Hương luôn chồng vở này đấy!
 
- Hả?????
 
Tôi trố mắt ra nhìn cậu ta… chỉ là muốn đổi vở thôi mà, không phải vì cậu ta chưa trả lời tôi đã tùy tiện làm mà giận quá đến dứt mất một sợi dây thần kinh chứ!!!
 
- Đừng có đùa!
 
- Tuấn không đùa, dù sao nhiều vở thế này cũng không dùng hết, Hương cứ lấy một chồng đi!
 
Tôi đần mặt ra nhìn thằng Tuấn, quả nhiên là đứt mất dây thần kinh. Nhìn lại chồng vở của cậu ta, bảy chồng, tương đương với bảy mươi quyển vở, ngần này đủ dùng cho hai năm học ấy chứ. Cậu ta có lòng tốt như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng mà… bà đây cho dù thiếu vở cũng không thể hí hửng nhận lấy được, làm thế khó coi chết! Chưa kể đến ánh mắt của “bàn dân thiên hạ” nhìn vào, chúng nó sẽ hỏi: “Hương, mày lấy đâu ra chồng vở nữa vậy?”, chắc chắn không thể nhận. Nghĩ rồi tôi cười hì hì, dạng như cảm tạ lòng tốt của thằng Tuấn, rồi đưa chồng vở xấu nhất của mình, lấy đi chồng vở đẹp nhất của cậu ta nói:
 
- Không cần không cần! Tốt bụng như thế thì chỉ cần đổi cho tui một chồng vở được rồi. Dù sao ông nhiều vở đẹp như vậy, đổi một chút cũng đâu có sao.
 
Tôi lại cười hì hì nhìn Tuấn, vốn dĩ chỉ định đổi một hai quyển, không ngờ bây giờ được đổi những một chồng.
Giờ mới biết, tìm người đổi vở cũng quan trọng lắm à!
Tuấn không nói gì thêm, chỉ cười nhìn lại tỏ vẻ đồng ý. Đổi được vở rồi thì hết chuyện để làm, tôi ôm chồng vở đứng dậy định cùng mấy con bạn đi về thì nghe đằng sau tiếng thằng Tuấn gọi lại:
 
- Này Hươu Cụt Cổ, đợi đã!
 
Tôi… tức…!
Quay lại trừng mắt nhìn cậu ta.
Hươu Cụt Cổ? Tên kia, ngươi không biết cũng không thể hạ thấp chiều cao của người ta như vậy chứ! Ghen tị đến thế cơ à!
 
- Là Hươu Cao cổ!
 
Tôi tức tối hét lên, đính chính lại biệt danh của mình.
Bạn bè thường gọi vậy vì tôi khá là cao, so với dân Phú Yên thì bây giờ 1m62 cũng là cao hơn họ rất nhiều.Thằng Tuấn cái gì tôi cũng ghét, ghét nhất chính là cái da trắng hơn con gái ấy, mỗi lần đụng mặt đi ngang qua còn lườm cậu ta vài lần. Nhưng điểm tôi thích thú nhất chính là thằng Tuấn… thấp hơn tôi! Dù chỉ nhỉnh hơn chút xíu cũng đủ để tôi nhe răng ra cười từ sáng đến chiều. Vậy mà bây giờ dám mạnh miệng kêu ba tiếng “Hươu Cụt Cổ”, ôi trời ơi! Lại còn bày ra bộ mặt ngây thơ không biết gì mà nói:
 
- Hì hì, tại Tuấn thấy cổ Hương không dài nên nhớ nhầm!
  À nhưng mà… Hương định nộp hồ sơ vào trường nào? Tự, Kiên hay Chánh?
 
- Tự!
 
Tôi quả quyết trả lời không do dự.
Tự, Kiên, Chánh, đơn giản là từ đọc tắt của ba trường: Ngô Gia Tự, Lê Trung Kiên và Lương Văn Chánh, cũng là ba trường mà lớp A tôi lựa chọn nộp hồ sơ. Chánh là trường chuyên, Tự, Kiên là hai trường rất phù hợp cho những đứa học giỏi nhưng không có ý định thi chuyên như tôi, tùy thuộc vào trường nào gần nhà hơn thì chọn trường ấy, vậy nên tôi trả lời luôn.
Còn chưa kịp hỏi thằng Tuấn xem vào trường nào thì sắc mặt của cậu ta đã đen thui từ lúc nào không hay, tôi giật mình hỏi:
 
- Sao vậy?
 
- Hương… đi thi chuyên Lương Văn Chánh đi! Tuấn định thi vào đấy!
 
- Vớ vẩn! Ông thi mình ông ấy, sao lại rủ tui vào?
 
Tôi từ chối một cách phũ phàng!
 
- Đi thi trường chuyên đi!
 
Cậu ta vẫn tiếp tục nài nỉ
 
- Không thể được!
 
Thi trường chuyên?! Tôi đi thi cho “bàn dân thiên hạ” cười vào mặt à!
Lớp tôi lớp A cũng là lớp chọn, so với mấy lớp khác thì thầy cô giảng bài dễ hiểu hơn, làm bài tập tốt hơn, ngoan hiền hơn, chứ việc kiểm tra mười lăm phút, kiểm tra một tiết mà “lờ tờ lờ” là chuyện bình thường. Những môn tự nhiên không lật tài liệu được thì sẽ làm bài với một tinh thần “đoàn kết” hết sực mạnh mẽ, điểm của mình phụ thuộc vào đứa kế bên. Thi cuối học kì là thi tập trung, tôi đã cực kì ngu môn Toán Hình, Tiếng Anh từ vựng nhớ không nổi, chỉ chuyên được mỗi môn văn, viết bài lúc hay lúc dở, thi bình thường đã khó khăn, thi trường chuyên thì chết mất à!
Đi thi mà mất mặt dòng họ nhà Hươu thì ngu gì thi!
Tôi nhất quyết không đi là không đi! Vậy nên gửi lại cậu ta một câu rồi cùng mấy con bạn đi về:
 
- Ông cứ đăng kí thi, lớp mình còn có vài đưa khác cũng vô Chánh mà, lo gì không có bè có bạn!
 
Thằng Tuấn học giỏi, không đậu trường chuyên quả là chuyện lạ.
Tôi vui vẻ ra nhà để xe lấy xe đạp, buôn chuyện với bạn, đồng thời nhìn lại toàn bộ ngôi trường thân yêu đã gắn bó suốt bốn năm trời…
 
- Hương nhìn gì thế?
 
Tôi giật mình!
Thì ra là thằng Tuấn, cậu ta đứng cạnh từ lúc nào không hay, tôi cũng chẳng để ý lắm, bình thản trả lời:
 
- Sắp xa trường rồi, nhìn lại lần cuối!
 
Trường chinh tôi xây dựng được bảy năm rồi, nhưng nhìn bề ngoài lẫn thiết bị bên trong vẫn còn mới lắm. Mới xây nên không có phượng, chỉ có những tán lá bàng thưa thớt cố gắng tỏa bóng râm che phủ mặt đất mà thôi, có năm trăm mấy học sinh nên trường cũng chẳng rộng lớn gì, nhưng mà thầy cô, bạn bè thân thiện lắm, sau này không được học ở đây nữa cũng thấy buồn.
Tuấn nghe tôi nói cũng bình thản đáp lại:
 
- Ngôi trường này được xây lên để Hương có nơi học, thầy cô ở đây đã đổ bao công sức để trao cho Hương những kiến thức hay nhất, bổ ích nhất. Để không phụ lòng mọi người, Hương đi thi trường chuyên nhé!
 
Tôi: “…”
Còn đang lâng lâng, cảm xúc dâng trào, phán thêm câu cuối thật muốn nhào lên cho cậu ta một trận!
Không thèm nói chuyện nữa, tôi trừng mắt nhìn dạng như cảnh cáo rồi lên xe đạp đi.
Cả lớp tôi tập trung tại nhà lớp trưởng, thằng Tuấn thấy lớp dừng xe cũng thắc mắc dừng lại theo, tôi gọi hỏi luôn:
 
- Tuấn, lớp mình đi thắp hương cho thằng Hữu, ông đi không?
 
- Hữu… là ai thế?
 
Thằng Tuấn mới vào học ở đây một năm, cả lớp cũng chưa kể chuyện nên không biết là phải. Tôi từ từ kể cho cậu ta nghe.
Đó là một thằng bạn rất đẹp trai, học giỏi, cũng là một thành viên của 9A. Nhưng mà hè năm lớp 8, nó đã đi xa rồi… là do chết đuối… Hồi đó lớp tôi sốc nặng, đang yên đang lành, người còn khỏe mạnh, còn đi đứng, còn học hành, còn cười nói vui vẻ được, vậy mà đùng một cái cứ thế bỏ lại gia đình, bạn bè mà đi. Không còn được nhìn thấy nó nữa, không còn được nghe giọng cười đểu, giọng nói bá đạo của nó nữa, tôi vì chuyện này mà mấy đêm liền mất ngủ, nghĩ thế nào cũng không tin nổi chuyện đã qua.
Một năm rồi, hôm nay tổng kết, cũng là tròn một năm ngày nó ra đi, lớp tôi tập trung lại gom tiền mua hoa quả đến thắp hương. Thằng Tuấn mới vào, chưa gặp mặt thằng Hữu lần nào nên tôi hỏi nó xem có đi không. Nghe tôi kể, cậu ta không do dự gật đầu đồng ý.
Thế nên 9A tôi cử ra hai đứa đi chợ mua đồ, còn tôi cùng số còn lại đạp xe đến nhà thằng Hữu trước.
Trên đường đi, tôi cùng con bạn nói chuyện, cũng toàn là ôn lại chuyện buồn năm ấy mà than thở, thằng Tuấn lại từ đâu đạp xe tới tạo thành hàng ba chen vô nói:
 
- Hương nhìn xem, các cô chú công nhân lao động đã rất vất vả, đổ từng giọt mồ hôi mà làm ra con đường bằng phẳng này, để giúp ta có thể ngày ngày đạp xe tới trường đi học. Để cảm ơn sự vất vả đó, Hương thi vào trường chuyên đi.
 
Ôi cái đồ vô duyên!
Chuyên cái gì mà chuyên, nãy giờ cứ lải nhải hai từ “đi thi” ấy mãi, bộ không có tôi thi cùng thì cậu ta sẽ chết à.
Trời thì nắng chang chang, người ta đang đạp xe mệt gần chết mà toàn nói chuyện nhảm nhí không đâu. Tôi tức nghẹn cả họng, đã thế lại bị con bạn chọc:
 
- Không muốn xa con Hương thì nói đại đi cha nội, vòng vo tam quốc làm gì cho mệt. Mà anh Tuấn lo làm gì nhỉ, sau này hai người đằng nào chả lấy nhau, bày đặt làm gì!
 
Đó chính là thù hận trong lòng tôi bấy lâu nay đối với thằng Tuấn đó!
Hồi học tiểu học ở Nha Trang, chẳng hiểu vì lí do gì mà một ngày đẹp trời, bạn bè bỗng dưng gán ghép: “Tuấn yêu Hương, Hương yêu Tuấn”…gì gì đó, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện, cậu ta cũng không nói năng câu nào, cứ im im để tin đồn lan nhanh ra, nhiều lần còn quá đáng kéo tôi đụng vào người cậu ta. Và thế là tình yêu tuổi tiểu học được lũ bạn dựng lên một cách oan uổng. Tôi tức, cực kì tức. Tưởng đâu xa Nha Trang thì sẽ được bình yên, ai dè đầu năm cậu ta vào lớp, không hiểu sao tin đồn ấy bỗng lan ra cả khối chín. Tôi thề với trời đất là không hé răng nửa lời, vậy mà câu chuyện xa lắc xa lơ hồi Nha Trang ấy bỗng dưng bị moi ra ở Phú Yên, cộng thêm cái tật nói chuyện lịch sự của cậu ta, một câu xưng Tuấn, hai câu xưng Hương, bạn bè được đà nói: “Thấy hông, người ta xưng hô ngọt ngào thế mà…”. Vậy nên dù có đẹp trai tới đâu tôi nhìn vào cũng thấy chán ghét thằng Tuấn, nói chuyện được một hai câu lại bực bội cậy cao hơn chút xíu bắt nạt.
Tôi tức mình mắng:
 
- Lấy con khỉ ấy! Sao ông không lại chỗ mấy trai khác nói chuyện, gay hay sao mà cứ chen vào chuyện con gái nói, vô duyên!
 
Thế là cậu ta gãi đầu gãi tai xấu hổ, đạp xe tới chỗ khác nói chuyện.
Đến nhà thằng Hữu, lớp tôi để xe đạp nhà con bạn gần đó, đợi hai đứa kia đi chợ cầm một bịch hoa quả về mới lần lượt dẫn nhau vào nhà nó.
Tròn một năm, gia đình nó bẫn rộn chuẩn bị khá nhiều thứ. Nhà bán hàng nên hơi chật, chúng tôi nhẹ nhàng xếp hàng đi vào, mùi hương khói lan tỏa khắp ngôi nhà, không khí ảm đạm vô cùng.
Thấy bạn bè con mình đến, ba mẹ thằng Hữu tiếp đón nhiệt tình. Đại diện lớp tôi lên thắp hương, vì đông đứa tới mà không có chỗ đứng, sợ lại làm phiền đến gia đình, cả lớp định xin phép ra về sớm, nhưng mẹ thằng Hữu nhất quyết dữ lại thêm chút nữa, lớp trưởng tôi đành bảo mọi người ở lại, ngồi nói chuyện với gia đình. Nhìn bác gái vẫn đau lòng bật khóc mà tâm sự nỗi đau mất con, lớp tôi đứa nào đứa nấy cũng chỉ biết buồn im lặng, không thể nói được câu nào. Tôi thở dài mà tự thì thầm:
 
- Không biết nếu còn sống, Hữu nó sẽ chọn vào trường nào nhỉ?
 
Vốn chỉ là tự hỏi tự trả lời, ai dè thằng Tuấn từ đâu ngồi bên cạnh cất tiếng trả lời dùm:
 
- Bạn Hữu chắc chắn sẽ thi vào trường chuyên. Nhưng giờ nguyện vọng không thể thực hiện được, Hương đi thi hộ Hữu đi!
 
Tên kia, sao ngươi biết thằng Hữu thi chuyên, lỡ đâu nó vào Ngô Gia Tự thì sao?!
Nếu như không phải đang ngồi nói chuyện với bác gái, chắc chắn cho tên này nhừ đòn. Tôi trừng mắt cảnh cáo thằng Tuấn, cậu ta biết không thể nói thêm được câu gì  đành im lặng
Ngồi được một lúc, lớp tôi cũng phải đứng dậy chào gia đình rồi ra về.
 
-------------------------------------
 
Suốt một tuần sau đó, tôi nhàn rỗi ở nhà viết truyện, online, dạy em học bài, giúp mẹ việc nhà,…cuộc sống vẫn tiếp diễn chả có gì đặc biệt
Buổi tối ngồi chơi máy tính, không biết có chuyện gì mà thằng Tuấn nhắn tin đến, tôi mở ra đọc:
 
“ Tuấn xem phiếu liên lạc thầy phát, Hương tổng kết được 8,7; xếp vị thứ mười một, cũng cao mà. Ngày mai nộp hồ sơ, Hương đăng kí thi vào trường chuyên nhé?!”
 
Cái điện thoại suýt bị tôi đập nát.
Tôi tức đến run cả người, về nhà mà còn bị tên quỷ sứ ấy làm phiền, cậu ta ăn phải cái gì mà dai như đỉa vậy!
Không nói gì nhiều, tôi chỉ bực bội nhắn lại một câu:
 
“Đứa nào điên đứa đấy thi trường chuyên!”
 
---------------------------------------
 
Bảy giờ sáng hôm sau, khối chín tôi tập trung tại trường rút học bạ và mua hồ sơ. Thầy hiệu phó nói:
 
- Thầy sẽ phát cho mỗi em một tập hồ sơ, các em muốn vô trường nào thì cứ theo chỉ dẫn trong đấy mà điền thông tin vào. Cái nào không hiểu hỏi thầy, thầy sẽ giải thích.
 
Cầm lấy tập hồ sơ trong tay, tôi nhanh chóng tìm một cái bàn, cầm bút cầm giấy không do dự ghi vào:
“ Nguyện vọng 1: trường THPT Ngô Gia Tự
   Nguyện vọng 2: trường THPT Nguyễn Văn Linh…”
Tức là nếu không đậu vào Tự thì sẽ chuyển sang trường bình thường học.
Điền gần nửa tờ giấy hồ sơ, lớp trưởng không biết từ đâu cầm giấy bút ngồi xuống cạnh tôi, bắt chuyện:
 
- Hương, mày vô trường nào?!
 
- Thì Ngô Gia Tự!
 
- Sao không thi trường chuyên?
 
- Thôi mày ơi, biết mình sẽ rớt thì thi làm gì cho mất công.
 
- Ừ, mày nói cũng đúng, nếu đã ngu thì đừng thi làm gì cho mệt!
 
Tôi: “…”
Trời ơi là trời, xưa nay tôi vốn không mấy thích con nhỏ lớp trưởng này rồi, bây giờ phán thêm câu nữa, thật… hết chịu nổi mà!!!
Tên con nhỏ lớp trưởng này hay lắm nha: bố họ Nguyễn, rất thích sưu tầm ly chén, mẹ họ Hồ, yêu nhất loài hoa ly, thành ra đặt tên con “Nguyễn Hồ Ly”.
Bạn bè trong lớp hay gọi biệt danh Hồ Ly Tinh, cái tên quả nhiên nói lên tính cách. Mới đầu nói chuyện bình thường thì thấy cũng dễ thương, lại học rất giỏi. Không ngờ sau này chung lớp, tiếp xúc càng nhiều, cả lớp tôi càng ghét, chỉ cần dùng một từ “chãnh” là có thể miêu tả hết toàn bộ tính cách của nó. Nghĩ trong lòng như vậy nhưng dù sao cũng là bạn, cũng là lớp trưởng, cũng là Liên Đội Trưởng toàn trường, mọi việc trong lớp đều do nó quản lí nên nhiều lúc hống hách quá đáng, ai cũng phải nhịn một chút mà giữ hòa khí.
Bây giờ Hồ Ly Tinh bên cạnh vừa mới chửi người khác mà vẫn thản nhiên như lời mình nói là đúng. Tôi tức lộn ruột, tức, tức, tức anh ách ấy, chả lẽ lại dễ dàng bỏ qua cho một đứa đã mắng mình là đồ ngu sao?
Tôi dồn nén cơn giận…dồn…dồn…
Vài giây sau đó, cả khối chín giật mình vì tiếng la to của ai đấy:
 
- Thầy ơi, cho em xin lại một tập hồ sơ, em muốn thi trường chuyên!
...





Được sửa bởi Huoucaocodbg ngày Fri Jul 04, 2014 5:17 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Xuyên suốt câu chuyện văn phong không khi nào không hài hước, làm Thiên đang uống nước mà cười muốn phun nước ra luôn. Tuy nhiên đoạn cuối không hiểu là do hồi tưởng quá khứ nên tức giận hay gì đó mà gõ sai chính tả kìa, mau kiểm tra lại đi. Nhưng dù sao truyện của Hươu Cụt... à quên, Hươu Cao Cổ vẫn rất hay, văn phong trôi chảy lại thu hút, nhất định sẽ được giải cao. Good luck!



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
K. Thiên đã viết:Xuyên suốt câu chuyện văn phong không khi nào không hài hước, làm Thiên đang uống nước mà cười muốn phun nước ra luôn. Tuy nhiên đoạn cuối không hiểu là do hồi tưởng quá khứ nên tức giận hay gì đó mà gõ sai chính tả kìa, mau kiểm tra lại đi. Nhưng dù sao truyện của Hươu Cụt... à quên, Hươu Cao Cổ vẫn rất hay, văn phong trôi chảy lại thu hút, nhất định sẽ được giải cao. Good luck!
Hì hì, thank you bạn rất nhìu, nhưng mà nói thế hơi sớm, mình ngại à, lỡ đâu chương hai chương ba làm bạn thất vọng tội mình lắm



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Images?q=tbn:ANd9GcRPmQz-d5wV0mkcIqSPLm6T844x2ycUZgGiyzxf-5-meeHGqG6ffg


Chương 2:


Tiếng la ấy còn ai ngoài tôi kia chứ! Trong đầu tôi bây giờ toàn là những ý nghĩ trả thù, phải cho nhỏ Hồ Ly Tinh  biết “con ngu” này đây có thể làm được gì chứ! Nhưng mà…
 
“ Ủa, chớ sao kêu đi Tự?”
“ Hứng lên đòi đi Chánh liền mày!”
“ Ê Hươu, mới hôm qua mày còn hỏi tao chỗ học cua** mà, sao giờ đổi rồi?” (** học cua: học thêm)
“ Sao mày kêu đi Lương Văn Chánh là mày không được nghỉ hè, trời sập cũng không đi?”
“ Mấy ông mấy bà không hiểu gì hết, chị Hương là chỉ sợ không được học chung với anh Tuấn, phải vô thi cùng chớ, sao để anh Tuấn thi mình được, đúng hông?”
“ Ờ ha! Miệng thì nói ghét anh Tuấn lắm chớ, nhưng mà trong lòng đâu có nỡ…”
 
Tôi đứng hình!
Đúng là trước đây tôi không hề muốn thi chuyên, một chút cũng không có, đánh chết cũng không. Vì sức học của tôi có hạn, nói thẳng ra là bị mất gốc luôn rồi, nếu thi chuyên thì phải lao đầu vào mà học, mùa hè là để nghỉ ngơi, thư giãn mà học như thế thì còn gì là hè nữa, biết chắc thi rớt mà vẫn cố đăng kí, chẳng khác nào tự phá hủy mùa hè của mình. Vậy nên dù ba má có ép thế nào tôi cũng không thích đi.
Hic, vừa nãy chỉ là nhất thời kích động mà đòi đi thi thôi mà, sao bạn bè tụi nó lại phản ứng thái quá thế chứ, cứ như tôi thi chuyên là chuyện lạ có thật không bằng.
Lại còn lôi cả thằng Tuấn ra mà chọc cùng nữa chớ, cậu ta thì có dính dáng gì đến vụ này…
Ủa mà… bị tụi nó lôi ra gán ghép, sao nãy giờ không thấy cậu ta phản bác lại câu nào nhỉ?!
Tôi nhăn nhó mặt mày đảo mắt về hướng thằng Tuấn. Cậu ta đang ngoác miệng ra tới tận mang tai, cười tươi rói nhìn tôi, mắt không chớp lấy một lần. Sao tôi có thể quên cậu ta chính là tên đã tìm đủ mọi cách để khiến tôi đồng ý đi thi nhỉ, bây giờ thì ước muốn thành hiện thực rồi đấy!
Nhìn cậu ta xong, tôi không muốn nhìn thêm cái gì khác, không muốn nghe lời trêu chọc mà cũng chẳng muốn giải thích, biện minh gì nữa, chỉ biết ngậm ngùi  thở dài, ngẩng mặt nhìn bầu trời trong xanh kia mà thương cho số phận trớ trêu của mình.
Ông trời ơi, con hối hận rồi!
Có hối cũng không còn kịp. Thầy hiệu phó vui vẻ đưa cho tôi tập hồ sơ khác, chả nhẽ bây giờ lại bào: “Thôi thầy ơi, em không thi nữa đâu” sao?! Ngồi ngay bên cạnh là con Hồ Ly, đâu thể để mất mặt như thế được!
Vậy nên kết cục vẫn là tôi cầm cây bút lên làm lại hồ sơ
Tưởng đâu mình là người cuối cùng đăng kí, không ngờ một lúc sau, con Mai, con bạn thân yêu quý của tôi đột ngột nói:
 
- Thầy, cho em xin tập hồ sơ khác, em cũng thi trường chuyên!
 
Thế là thầy hiệu phó lại nở một nụ cười hiền hậu đưa cho nó. Tôi xúc động dang hai tay ôm chầm lấy con bạn:
 
- “Vợ yêu” của anh, chỉ có em là tốt nhất!
 
- Chồng yêu đi thi, sao có thể bỏ em lại một mình chớ!
 
Con Mai cũng hùa theo tình cảm mà đùa với tôi
Ông trời quả nhiên tốt bụng, cho con thêm đồng minh!
Vậy là lớp A tôi có tất cả bảy đứa đi thi, bao gồm: Tôi, Mai, Tuấn, Hồ Ly, Quỳnh, Như, Sơn.
Mất một tiếng đồng hồ sau, cả khối chín tôi mới xong xuôi mọi hồ sơ, nộp lại cho ông thầy để nhà trường xử lý!
 
-----------------------------------
 
Về đến nhà, tôi nói với gia đình sẽ đi thi, bố mẹ tôi vô cùng đắc ý, liên tục nhắc nhở:
 
“ Cố gắng mà thi con ạ. Đậu hay không không quan trọng, nhưng mà cần phải gắng, cứ thi thử một lần cho biết, có chết ai đâu!”
 
Bố mẹ nói người ngoài nghe thấy nhẹ nhàng lắm, nhưng lọt qua tai tôi nghe càng thêm chán nản. Động viên thì động viên chứ tôi biết ba mẹ cũng mong tôi đậu lắm, nếu như thi trượt, họ chắn chắn rất buồn, với một đứa đã mất gốc như tôi, để ôn tập thực sự rất khó, tôi không biết nên cố gắng kiểu gì đây…
Tôi chuyên văn, vào trường chuyên sẽ phải thi bốn môn: Toán, Anh, Văn và Văn chuyên.
Nhưng mà lôi ra lôi vào, đếm tới đếm lui, trong nhà chỉ có mấy quyển sách giáo khoa học ở trường, hai quyển bồi dưỡng Văn, một quyển học giao tiếp Tiếng Anh là có thể đem ra học. Ngần ấy sách vở thì ôn tập thế nào? Bây giờ đi mua, lỡ không đậu, phí tiền. Mà không mua thì chẳng có gì để ôn cả. Có ôn cũng không biết bắt đầu từ đâu, nên ôn cái gì! Tôi bực bội đành gọi điện cho “Vợ yêu” tâm sự chuyện buồn.
Không ngờ… cầm điện thoại vội vàng bấm nút gọi, đầu dây bên kia chưa kịp “A-lô” một tiếng, tôi lập tức đem hết phiền muội của mình ra kể:
 
“ Trời ơi Mai ơi, sáng nay tao với mày vừa làm một chuyện ngu cực kì ngu. Mày mau mau cứu tao đi, bây giờ nghèo tới nỗi không có sách để học đây này…balabala…”
 
 Tôi không chỉ buôn mỗi chuyện trước mắt không đâu, mà còn kể cả việc vì sao đột ngột đòi thi, thản thở tương lai phía trước mù mịt thế nào,… cũng phải mất mười phút à. Sau đó hứng thú chuyển đề tài:
 
“ Bỏ qua mấy chuyện đau đầu ấy đi, mày đọc tiểu thuyết “XXYYZZ” chưa, chừng nào thi Chánh xong đọc thử đi, hài lắm mày. Nhưng mà có cảnh… 18+…mà tác giả tả hay lắm nha mày…tao đọc mà… ặc ặc…”
 
Tôi lại buôn tiếp nhưng chuyện không đâu, mất thêm mười phút nữa! Càng nói càng hăng, nói miết nói mãi, suýt chút nữa thì nói luôn nếu không phải để ý từ nãy đến giờ đối phương không hé răng nửa lời mới lo lắng hỏi:
 
- Ê, nãy giờ mày có nghe tao nói gì không đấy?
 
- Có! Hương… mình là Tuấn!
 
Tôi: “…”
Trời ơi, đem con chôn đi!
Tôi vội vàng nhìn lại số điện thoại mình đang gọi… đúng là số thằng Tuấn…
Chết thật mà, số con Mai với số cậu ta liền kề nhau, thật là “nhìn gà hóa quốc”… sao có thể nhầm lẫn tai hại như thế chứ!
Tôi mất cả bình tĩnh ngồi dậy đập bàn đập ghế dữ dội. Hay lắm, suốt hai mươi phút đem tâm sự của một đứa con gái kể cho một thằng con trai nghe, lại là kẻ thù suốt sau năm trời, còn lôi cả chuyện “XXOO” ra mà kể…
 
- Sáng mai cậu tới nhà bạn Mai nhé, đem theo sách vở nữa, bảy giờ ba mươi Tuấn sẽ tới học chung.
 
Tôi còn chưa có phản ứng gì, thằng Tuấn tắt máy
Tên này không lúc nào là không làm cho tôi tức, biết rõ là tôi gọi nhầm số mà không thèm lên tiếng nhắc nhở một câu, cứ im im nghe hết, báo hại người ta tốn tiền điện thoại đi kể chuyện lung tung cho ngươi nghe, cái này là cố tình mà.
Mặc xác cậu ta nghe được cái gì, dù sao cũng đưa ra lời hẹn rồi, tôi cẩn thận tra danh bạ cho kĩ càng, bấm số con Mai, truyền đạt cho nó những lời thằng Tuấn nói rồi đi ngủ.
 
----------------------------------
 
Một ngày trôi qua, ngày mới lại đến, lời hẹn cũng phải thực hiện, tôi không ăn sáng đạp xe tới nhà “Vợ yêu”.
Cả gia đình nó đi vắng hết, tôi thoải mái dắt xe đi vào, nó từ trong nhà bê ra hai tô mì nóng hổi đặt lên cái bàn đá ở ngoài sân, tôi thắc mắc:
 
- Vợ yêu, sao em kêu muốn giảm cân, ăn hai tô mì có thể giảm hả?
 
Thực ra con Mai không phải quá béo, chỉ hơi thừa mỡ chút thôi.
 
- Anh nghĩ sao vậy, tô kia dành cho anh đấy!
 
Thảo nào tối qua trong điện thoại kêu mình đừng ăn sáng, thì ra muốn ăn chung.
Dù sao lâu rồi mới được ăn cùng “vợ yêu”, mà mì cũng lỡ pha, mình cũng chưa ăn sáng. Thế thì cần gì phải khiêm tốn từ chối!
Vậy nên nhân lúc ngồi đợi thằng Tuấn, tôi với con Mai  xơi hết tô mì, kể cho nó nghe chuyện nhầm số…
Tôi thì khóc la vang trời, con quỷ Mai cười rung động đất!
Đợi đến khi kim ngắn chỉ số bảy, kim dài chỉ số sáu, thằng Tuấn đạp xe đến. Tên này đúng giờ vô cùng, hẹn tám giờ thì không bao giờ đến chậm dù chỉ một phút.
Cậu ta cũng dắt xe vào, cười cười chào hỏi, rồi ngồi xuống cái ghế đã cạnh tôi, vừa nhìn thấy hai tô mì trên bàn đã nhăn mặt hỏi:
 
- Bữa sáng mà ăn mì tôm ư?
 
- Bộ có vấn đề gì à?!
 
Người ta ăn mì thì liên quan gì đến ngươi mà phải bày ra bộ mặt cứ như nhìn thấy thứ gì gớm ghiếc lắm thế.
Tôi gườm gườm nhìn Tuấn, mới sáng sớm hỏi một câu vớ vẩn, đã thế còn nói:
 
- Từ nay đừng ăn mì tôm nữa, cả ngày học bài nhiều mà ăn mỗi mì tôm sao có sức!
 
Dám nói ra câu này, cậu ta quả là dũng cảm hơn người.
Ngươi muốn nói cái gì thì đó là quyền của ngươi, nhưng mỗi lần phát ngôn ra toàn làm cho mấy đứa khác có cớ trêu chọc, nào là: “Anh Tuấn quan tâm chị Hương dữ”, “Vợ chồng sắp cưới phải thế chớ”, “Chắc giờ chị Hương cảm động lắm á”…
Ừ thì cảm động, tôi cảm động đến phát khóc rồi đấy này, thực sự rất muốn dùng kim khâu miệng cậu ta lại.
Quả nhiên, thằng Tuấn vừa dứt lời, con quỷ Mai bên cạnh bắt đầu nhìn tôi với cậu ta bằng một ánh mắt khác lạ, phải lả ngưỡng mộ mới đúng…
Tôi phải nhanh chóng phá nát cái bầu không khí này ngay lập tức:
 
- E hem! Dẹp đi! Bộ ông tới đây chỉ để bàn xem bữa sáng ăn gì thôi à?!
 
Nghe tôi bực bội xong, không khí bình thường trở lại, thằng Tuấn cũng không nhắc chuyện ăn uống nữa, gãi đầu gãi tai trả lời:
 
- Không! Tuấn tới giúp Hương với Mai ôn tập mà. Hai bạn lấy hết sách vở mình có được đặt lên bàn đi.
 
Tôi nhìn “vợ yêu”, “vợ yêu” nhìn tôi, hai đứa nín cười cùng nhìn thằng Tuấn.
Tên này được, từ đầu chính nó là kẻ lải nhải rủ đi thi Lương Văn Chánh, bây giờ cũng phải biết điều mà giúp bọn ta học bài chớ!
Dù sao cậu ta học cũng giỏi, việc ôn tập như thế nào chắc cậu ta nắm rõ nhất, tôi cùng “vợ yêu” nhanh chóng nghe lời “thầy giáo” mà lôi hết sách vở có thể ôn tập được đặt hết lên bàn.
Nhìn sơ qua khác biệt rõ ràng à, chồng sách của tôi toàn là sách giáo khoa, của con Mai nhiều hơn chút, sách giáo khoa và tùm lum sách bồi dưỡng văn. Thằng Tuấn nhìn hai chồng sách mà nhăn mặt.
 
- Vẫn còn thiếu!
 
Nói rồi mở ba- lô của mình, lấy ra thêm một chồng sách nữa đặt lên bàn… Toàn là sách ôn thi tuyển vào trường chuyên, hầu hết là Toán, Tiếng Anh,… Tôi với con Mai lóa hết cả mắt!
Cái này gọi là:
“Một chồng sách chẳng ăn thua
Ba chồng cộng lại ăn hòn núi cao”
Tôi hoang mang hỏi Tuấn:
 
- Chúng ta… sẽ phải…học hết số sách này sao???
 
- Tất nhiên là không, muốn ôn tập thì còn cần đến cái này…
 
Cậu ta lại lôi từ trong ba-lô ra một thứ, thứ này thì mắt tôi với con Mai lòi hết cả ra ngoài, chăm chăm nhìn cái Ipad to đùng trên tay thằng Tuấn mà giật mình.
 
- Ông… ông… cái… cái… này…
 
- À… cái này… Tuấn…Tuấn… mượn đấy!
 
“MƯỢN”
“MƯỢN”
 
Trong một căn nhà nhỏ giữa muôn vàn ngôi nhà khác trên Trái Đất, người ta nghe thấy tiếng của hai đứa con gái nào đó đồng thanh la lên, tưởng gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm chứ!
Tôi với con Mai vội vàng giật lấy Ipad trên tay thằng Tuấn mà ngắm nghía, bắt đầu nổi cơn điên:
 
- Cái này mà…
- …cũng có đứa cho mượn sao?
- Trời đất, hãng này là hàng hiệu đó, bộ ông không sợ làm hư…
- …tiền đâu mà đền cho người ta?
- Chết đi, ai mà có lòng tốt dữ vậy?
- Đứa này bị động kinh mới cho ông mượn đấy!
 
Cứ như thế, hai chúng tôi hết nhìn Ipad đến nhìn thằng Tuấn mà trầm trồ nhận xét, chân tay không ngồi yên được mà chạy loạn hết cả lên, như thế chưa đủ, cậu ta còn nói:
 
- Nhà người đấy còn nhiều cái hơn thế này nữa, cho hai ba người mượn cũng chẳng sao cả!
 
Phán thêm câu này, tôi, Mai chết ngay tại chỗ!
Mất năm phút sau mới bình tâm trở lại. Từ nay đến ngày thi còn một tháng, bắt đầu kế hoạch ôn tập!
Dù không biết nó có hiệu quả hay không nhưng nghe qua cũng thấy bùi tai lắm a!
Thằng Tuấn đóng vai trò làm thầy giáo, sẽ lên google tra ra tất cả các đề thi chuyên của mấy năm xa lắc xa lơ về trước, tìm ra điểm chung, điểm riêng của từng đề. Ví dụ như đề Toán luôn luôn có giải phương trình gì gì đó, Toán hình luôn luôn có các góc, cạnh gì gì đó, từ đấy chắt lọc ra những cái giỏi cái dở cho từng người, ai yếu cái gì thì học cái đấy. Ngày chẵn học Toán, ngày lẻ học Tiếng Anh, môn Văn khỏe hơn vì ba đứa cùng chuyên nên thời gian rảnh rỗi thì đọc thật nhiều sách tham khảo, trau dồi vốn từ, học thuộc những định nghĩa cần thiết, phải nhớ được nhiều bài thơ, càng nhiều càng tốt, vân vân… Nói chung dù không thích, nhưng cứ ráng ôn, ôn, và ôn, lúc nào cảm thấy mệt mỏi chán nản á, thì cứ lẩm bẩm thế này này: “ Vì ngôi trường, vì thầy cô, vì con đường làng, vì thằng bạn đã mất, vì bảng điểm, vì bố mẹ, vì hàng xóm… Vì tất cả những người sống trên Trái Đất, ta phải cố gắng đi thi trường chuyên!”
Vậy nên hôm nay thứ sáu, ngày chẵn, tôi, Mai rất chi là chăm chỉ cầm bút cầm vở nghe thằng Tuấn giảng lại tất cả những bài tập Toán hình, Toán số chưa hiểu, làm một đống bài tập, thi xem ai làm nhanh nhất, thỉnh thoảng dừng lại buôn chuyện:
 
Tôi: “Vợ yêu muốn thi rớt hay thi đậu?”
Mai: “Chồng rớt em rớt mà chồng đậu…em rớt!”
Tôi: “Ác mày!”
Mai: “Theo anh đi thi cho vui chớ em đâu muốn vào!”
Tuấn: “Hai bạn xưng hô kiểu gì thế?!”
Tôi, Mai: “Ha ha ha ha…”
 
Thật ra xưng hô “vợ chồng” thế này chỉ là một trò chơi giữa con gái với con gái, dành cho những con bạn thân lâu năm nay bỗng dưng nổi hứng muốn “đăng kí kết hôn giả”, tóm lại chơi cho vui.
Nhìn mặt thằng Tuấn nhăn nhó khó coi, quỷ Mai chọc:
 
- Kệ nẩu***, nẩu muốn kêu gì nẩu kêu, ông dô diêng! (***nẩu: tui, bọn tui, người ta,…)
 
- Ý nó nói là kệ người ta, người ta muốn kêu gì người ta kêu, ông vô duyên!
 
Đối với những câu nói đậm chất Phú Yên như thế này, tôi đều phải làm người phiên dịch cho cậu ta, nếu để cậu ta tự dịch chắc cũng phải mùa quít năm sau mới hiều à!
Thằng Tuấn nghe xong mặt mày càng nhăn nhó, không biết đang nghĩ cái gì, còn chưa kịp hỏi có vấn đề gì không thì cậu ta đột ngột lảng sang chuyện khác:
 
- Không buôn nữa, tập trung học bài!
 
Cứ như thế cho đến khi mười một giờ trưa lúc nào không hay.
Mai nó như chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi:
 
- Ờ Hươu, chủ nhật tuần này mày đi chợ mua vải may áo dài không?
 
- Sao may sớm vậy?
 
- May đi chớ để lâu người ta không nhận may nữa đâu.
 
- Ừa, để tao về nói mẹ tao rồi chủ nhật đi.
 
- Tuấn đi cùng nữa!
 
Tôi, Mai: “…” “…”
Tên này có thể nổi tiếng nhờ phát ngôn gây sốc được đấy!
Con gái bàn chuyện đi chợ mua đồ cho mình, con trai hóng ha hóng hớt đòi đi theo, chuyện này quả nhiên chỉ có cậu ta dám làm.
Tôi vừa bực vừa buồn cười, chọc:
 
- Bộ ông cũng muốn may áo dài à? Không biết như ông mà mặc áo dài thì như thế nào nhỉ? Chắc đẹp lắm á!
 
Nói xong, tôi với “vợ yêu” lăn ra cười, để mặc thằng Tuấn gãi đầu gãi tai xấu hổ giải thích:
 
- Đâu có, Tuấn định mua một số đồ ở chợ, nhưng mà không biết đường. Đúng lúc hai bạn muốn đi chợ, tiện thể theo luôn thôi.
 
Cũng muộn rồi, tôi không chọc thằng Tuấn nữa, cứ thống nhất hai giờ chiều chủ nhật đi chợ rồi ai về nhà nấy.
 
-------------------------------------
 
Bắt đầu từ đây, nhà tôi bỗng xảy ra kì tích, bình thường dù có gần sắp thi học kì, một đứa lười biếng như tôi phải đến buổi tối mới chịu vác người ngồi lên cái bàn học mà ôn bài, ôn được một chút lại chán ngán, ngồi suy nghĩ vớ vẩn… Mà lần này bỗng dưng chăm đột xuất à, rảnh một cái là cầm quyển sách quyển vở làm bài tập, học bài, học từ vựng học, thuộc thơ, đọc sách tham khảo, vân vân…


[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Z


Cứ như thế cho tới ngày chủ nhật.
Hai giờ chiều, tôi vui vẻ lái chiếc xe đạp điện bố mẹ mới mua tới nhà “vợ yêu”, thằng Tuấn cũng ở đó rồi, hai tụi nó được một phen trầm trồ:
 
- Á đù, anh yêu mua xe mới, nhiêu?
- Tám triệu rưỡi!
- Màu hồng sáng đó, hãng Hitasa cũng tốt, nhưng sao Tuấn thấy nó cũ cũ thế nào ấy!
- Cái mặt ông mới cũ!
 
Tôi bực bội nhìn thằng Tuấn, lần nào gặp mặt câu đầu tiên cũng làm người khác khó chịu, xe mới mua mà dám trù ẻo nó, bao giờ ngươi mua xe mới, ta sẽ trù cho bầm dập luôn.
Không nói nhiều nữa, ba đứa tôi thẳng tiến tới chợ, ai dè đi được nửa chừng, xe thằng Tuấn không dưng xẹp lép như con tép, đành phải dắt vào “viện bảo tàng” sửa xe, thành ra cái tên vừa trù xe mình bất đắc dĩ cho nó ngồi lên chở đi.
Buổi đi chợ vô cùng hài, tôi với “vợ yêu” vừa buôn chuyện, vừa đi hết hàng này hàng nọ, cứ gặp đồ gì thấy đẹp là mua, để mặc thằng Tuấn lẽo đẽo theo sau, mỗi lần hỏi mua cái gì thì cậu ta toàn nhòm qua nhòm lại rồi lắc đầu nói: “ Tuấn chưa thấy thứ mình cần”, rồi lại lẽo đẽo theo sau.
Cậu ta không mua, nhưng trả giá với người ta thì còn hơn con gái, tôi và “vợ yêu” muốn mua thứ gì mà trả giá không được, cậu ta liền chen vô giúp sức, vậy nên ở đâu có thằng Tuấn trả giá, ở đó giá trị của đồ vật sẽ bị giảm đến mức đáng thương. Sau này kể lại cảnh ấy, tôi cùng mấy con bạn không thể nhịn nổi cơn buồn cười.
Lúc đi tôi chở, lúc về thằng Tuấn chở.
Lúc đi thiệt vui vẻ, lúc về…
Vẫn con đường cũ từ chợ quay về nhà, tôi với con Mai đi thành hàng hai buôn chuyện, mình thằng Tuấn là con trai, biết điều nên chỉ im lặng làm nhiệm vụ lái xe chở tôi, không khí cực kì sôi động…
 
- Ê Hương, hôm qua ổng gọi điện…
 
- Sao sao? Kể đi!
 
Ổng ở đây mới chính là bạn trai đích thực của “vợ yêu” trong Sài Gòn.
 
- Mày nghĩ sao hôm qua ổng gọi điện tới, bà má tao bả…
 
“ Mày có dẹp hết mấy thứ này đi không?”
 

Két…kettttttttttttt….





Được sửa bởi Huoucaocodbg ngày Fri Jul 04, 2014 8:30 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Đang đoạn gay cấn, cắt cái phụt thế là sao? Hả?  a1  Hươu mau viết tiếp đi, tò mò quá!  a11 



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
K. Thiên đã viết:Đang đoạn gay cấn, cắt cái phụt thế là sao? Hả?  a1  Hươu mau viết tiếp đi, tò mò quá!  a11 
Làm Ad thất vọng là mềnh không chịu trách nhiệm à!



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Z[Bài dự thi Event THCH - Vòng I] Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!- Hươu Cao Cổ Images?q=tbn:ANd9GcS__XziHXX735p6JOZEWqAzhSMje5oKintqTo6rctq4krMkLcu60w


Chương 3:


Cuộc nói chuyện còn chưa đâu vào đâu, tiếng la mắng dữ dội không biết từ nhà ai vọng tới, xe đạp ba đứa tôi vốn chạy với tốc độ không nhanh không chậm phải đột ngột thắng gấp lại, bánh xe sau suýt nhào tới trước mà ngã ngửa.
 
“ Học không lo học, rảnh cái là điện thoại, mày có tin tao ném cái điện thoại đi không! Hè này đi thi mà không đậu thì đừng có về nhà gặp tao.”
 
Tiếng la mắng vẫn tiếp tục, còn kinh khủng hơn lúc trước, có khi hàng xóm ở cách xa mười ngôi nhà cũng có thể nghe thấy.
Tôi, Tuấn, Mai người run run nhìn về hướng âm thanh phát ra…
Chẳng phải là từ hiệu sách “Ly Ly”, nhà của lớp trưởng sao?! Tiếng la ấy hình như là của mẹ lớp trưởng!
Cảnh tượng trước mặt làm ba đứa tôi chỉ biết trố mắt ra nhìn, không nói được câu nào.
Không biết có chuyện gì mà bà cô Nga hung dữ cầm cây chổi lông gà hướng về phía lớp trưởng, còn Hồ Ly Tinh sợ hãi cúi gằm mặt xuống đứng nép bên cánh cửa, miệng lí nhí nói:
 
“ Học từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều rồi, con chỉ muốn ngồi nghỉ một chút…”
“ Mày còn cãi à?! Tao nuôi mày ăn học không phải để mày mất dạy mà cãi lại cha mẹ thế nhá!”
 
Mặc kệ Hồ ly nói gì, mẹ nó vẫn tiếp tục mắng, còn tiện lấy cái chổi đánh mấy cái. Nó không còn dám hé răng thêm câu nào, chỉ có thể nước mắt dàn dụa đứng đấy, không dám nhìn mẹ mình. Bà cô Nga chưa có ý định thôi, vẫn tức giận la:
 
“ Tao nói trước rồi đấy! Mày mà không vào được Lương Văn Chánh thì cũng không vào nhà được đâu! Còn đứng đấy làm gì, đi vào học bài!”
 
Con Ly sợ hãi nhanh chóng vào trong nhà.
Ba đứa tôi nhìn cảnh ấy mà người run cầm cập, tim đập rõ nhanh, còn sợ hơn cả lúc gặp ma.
Từ trước tới giờ chỉ thấy hình ảnh của một con nhỏ lớp trưởng xinh gái, học rất giỏi, đôi lúc tươi cười dễ thương, đôi lúc chãnh, hống hách, khó ưa, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy lớp trưởng của mình lại có lúc như vậy. Người đi đường ngang qua còn thấy hãi, đừng nói đến người trải nghiệm.
Ba đứa tôi đưa mắt nhìn nhau, không nói câu nào, tự động đạp xe rời khỏi “hiện trường”, nếu để Hồ Ly nhìn thấy thì khó xử lắm.
Sau khi chắc chắn đã qua khỏi nhà lớp trưởng mới dám mở miệng. Con Mai nhìn cả người run rẩy, lái xe vẫn còn lạng qua lạng lại mà than:
 
- Ôi mẹ ơi, cái này gọi là khủng bố tinh thần người ta mà!
 
Tôi nhăn nhó mặt mày thắc mắc:
 
- Hồi trước học cua Anh nhà bà cô Nga, thấy bả hiền lắm mà, sao giờ hung dữ vậy?
 
Quả thực, mẹ lớp trưởng là giáo viên dạy Tiếng Anh, tôi nhiều lần học thêm nhà bà ấy, giảng bài cũng được mà giao tiếp cũng chưa thấy tức giận như thế bao giờ. Tôi thực sự không tin vào mắt mình thấy, tai mình nghe được.
Mai nó làm bộ mặt nghiêm trọng lên rồi nói:
 
- Mày chưa thấy chớ ông ba nó còn hơn thế à, con Ly nó sợ ba nó hơn má nó nhiều!
 
Như vừa nãy là đủ hồn bay tứ phía rồi, ba nó mà hơn thế nữa thì chẳng lẽ đến xác cũng không còn?
Tôi vẫn không hiểu, Ly nó học rất giỏi, giỏi thực thụ chứ không “lờ tờ lờ” giống tôi, môn Toán không chuyên học rất tốt, môn Văn tôi cũng phải bái nó làm sư phụ, môn Anh thì khỏi phải nói, lớp tôi chỉ có thằng Tuấn mới xứng đáng làm đối thủ của nó. Việc thi chuyên là vô cùng nhẹ nhàng, mẹ Ly có cần phải khắt khe đến đáng sợ thế không?!
 
- Hồi xưa ba má nó mà không làm căng như thế thì bây giờ chưa chắc nó học giỏi vậy đâu. Nhưng mà bây giờ giỏi sẵn rồi, ôn tập cũng cần có mức độ, đâu phải thi đại học đâu mà căng thẳng thế nhỉ?!
 
Con Mai tiếp tục nhận xét.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến bố mẹ mình ở nhà, họ nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng thành tích học tập của tôi càng ngày càng đi xuống, đâu có được như lớp trưởng.
Thế nên là bố mẹ con Ly làm như thế rất đúng, chỉ vì muốn con mình thi đậu nên mới làm căng vậy thôi, hay là tôi nên bênh vực con Ly, học nhiều quá không tốt cho đầu óc, phải có thời gian thư thái mới hợp lí…?
Không biết không biết! Nghĩ tới đây, đầu óc tôi bỗng loạn xì ngầu hết cả lên, cảm xúc hỗn độn, không biết nên bình luận kiều gì cho phải, đành thở dài trong im lặng…
 
- Bữa nào Hương gọi điện động viên Ly một chút, Tuấn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó chẳng lành!
 
Chẳng lành cái đầu ông ấy!
Thằng Tuấn từ nãy tới giờ không nói câu nào bỗng dưng lên tiếng. Mà biết rồi đấy, tên này mỗi lần nói đều phát ngôn vớ vẩn, tôi bực bội lấy tay đánh vào lưng cậu ta một cái:
 
- Lo mà lái xe đi, chẳng với chả lành, ăn nói xui xẻo à!
 
Không khí trên đường đi bỗng im lặng lạ thường.
Nhà con Mai gần hơn nên nó đạp xe về nhà trước tiên, chỉ còn tôi với thằng Tuấn.
Vẫn chả ai nói năng câu nào, mỗi người một suy nghĩ. Cậu ta nghĩ gì tôi không biết, nhưng nhìn mặt trầm lặng hiếm thấy, còn tôi nghĩ lại chuyện vừa nãy, vẫn còn đang phân vân xem ai đúng ai sai, đầu óc sắp nổ tung rồi…
Hai đứa cứ nghĩ… nghĩ… và nghĩ… cho đến khi…
Nhìn lại con đường mình đang đi, tôi giật mình lay thằng Tuấn:
 
- Ê Tuấn, lạc lạc, quay xe lại, mau!
 
Thằng Tuấn cũng giật mình, vội vàng dừng xe, ngoái đầu ra đằng sau, đảo mắt nhìn qua xung quanh một lượt, sau đó rất bình tĩnh quay xe lại nói:
 
- Lạc à, đợi Tuấn một chút!
 
Trời ạ, nãy giờ mải nghĩ cho lắm vào, cuối cùng thế này đây!
Nhưng mà… mới quay đầu xe đi được một đoạn rất ngắn, thằng Tuấn bỗng dưng dừng ngay trước quán bán đậu phộng luộc bên lề đường, xuống xe hỏi người bán hàng:
 
- Cô ơi, nhiêu tiền một lon ạ?
 
- Ba ngàn cháu!
 
- Bán cháu ba lon!
 
Mua bán xong xuôi, tôi còn đang nơ ngác không hiểu cái gì thì cậu ta đưa bì đậu phộng nói:
 
- Của Hương nè!
 
- Sao lại đưa đậu phộng cho tui?
 
- Hương bảo mua mà!
 
Tôi: “…”
Tai nào của cậu ta nghe tôi nói muốn mua đậu phộng? Không dưng đổ tội à!
 
- Hương vừa mới kêu: “lạc lạc” còn gì?!
 
Tôi: dậm chân rầm rầm, cơn giận dồn nén, há hốc mồm nhìn cái tên đáng ghét trước mặt.
Sao tôi có thể quên mất lạc còn có nghĩa là đậu phộng nhỉ?!
 
- Trời đất ơi, lạc ở đây là lạc đường, tui nói ông đi nhầm đường rồi, quay xe lại!
 
Tiếng Việt ta quả là phong phú mà!
Bây giờ thằng Tuấn mới ngớ cái mặt ra, trông ngu vô độ, gãi đầu gãi tai tỏ vẻ áy náy, cười cười nói:
 
- Tuấn mải suy nghĩ chuyện khác, xin lỗi nhé, lên xe, Tuấn trở lại về nhà!
 
Hừ hừ! Tôi lườm lườm hết nói nổi! Mải suy nghĩ chuyện khác?! Thế hóa ra nãy giờ cậu ta lái xe bằng niềm tin à?! Nghĩ ngợi cũng phải có mức độ chứ, cũng may là chưa lạng ra giữa đường nằm đấy!
Bỏ qua cái chuyện “đậu phộng lạc đường” ấy, tôi bảo để tôi lái xe cho, tránh trường hợp như vừa nãy. Vậy nên chở cậu ta đến “viện bảo tàng” lấy xe trước rồi tạm biệt nhau, đường ai nấy đi!
----------
Kể từ lúc đi chợ về, kì tích trước kia của tôi bây giờ tăng lên gấp đôi à!
Tôi nghĩ lại rồi, không thi thì thôi, một khi đã thi thì phải cho ra hồn. Như lời bố mẹ nói đấy, đậu hay không thì cũng cần phải cố gắng, để lỡ có rớt thì cũng tự hào mà nói rằng: “Tui làm hết khả năng rồi, chỉ có thể là học tài thi phận thôi”.
Vậy nên tôi lao đầu vào ôn tập ngày đêm, bỏ qua nghỉ ngơi thư giãn, bỏ qua cái sức hấp dẫn của máy tính online, làm hết bài tập thằng Tuấn giao cho, chỗ nào không biết là lúc học nhóm lôi ra hỏi.
Cứ như thế, như thế…


---------------------------------------

Cho tới thứ ba của tuần thứ hai trong tháng:
Tôi ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm quyển sách bồi dưỡng đọc bài văn mẫu. Thời tiết chán quá, năm giờ chiều rồi mà trời vẫn còn nắng, gió thì gió nóng, chả mát tẹo nào, ngồi học bài cũng thấy ớn…
 
“ Hương ơi, con đi biển với bố mẹ không?”
 
Tiếng mama gọi.
Nghe tới việc đi chơi biển, tôi suýt nhảy cẫng lên. Sáu năm trời cư trú Phú Yên, vậy mà số lần đi biển chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lâu lâu mới có cơ hội tội gì ở nhà, nghĩ rồi nhanh nhẹn cầm áo phao đi cùng gia đình.
Ra đến biển, bầu không khí ở đây thoáng đãng vô cùng, cứ suốt ngày ru rú trong nhà khó thở gần chết, bây giờ cái mũi của tôi mới dễ dàng hít thở. Biển Phú Yên tất nhiên không thể đẹp bằng biển Nha Trang được, nhưng nó cũng trong xanh, cũng mát mẻ, cũng nhiều người đi tắm đấy chứ.
Bố mẹ tôi cùng mấy cô chú hàng xóm chưa tắm biển vội, trước tiên tìm cái quán ốc ngồi ăn đã. Tôi không muốn ăn, thích thú mặc áo phao vào, lâu rồi không được đắm chìm trong nước biển, nhớ nó chết đi được, phải tranh thủ tắm chớ!
Vậy nên, tôi cứ thế chạy ào ra biển, đến khi chân gần chạm tới nước thì dừng lại, từ tốn xuống tắm.
Biển hôm nay không nóng không lạnh, tắm rất mát nha! Tôi không biết bơi, nhưng cứ có áo phao thì bơi sấp, bơi ngửa,… kiểu gì cũng chơi. Vừa bơi vừa hát:
 
“Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo nóng, ngoi lên, lặn xuống, cá vàng cháy đen thui…!”
 
Hát rất chi là vui, tôi không mấy để ý tới xung quanh, dù sao cũng toàn là người đi tắm giống mình, để ý làm gì cho mỏi mắt, cứ nhắm vào mà hưởng thụ làn nước biển mát lành…
Ừ thì nhắm mắt, tôi suýt chút nữa thì nhắm luôn.
Bơi chưa được bao lâu, người dân xung quanh chắc cũng phải rớt tim ra ngoài sau khi…
 
“ Á á á á á á á á……..”
 
Một tiếng hét chói tai từ miệng tôi phát ra!
Ông trời sao nỡ hại con…!
Lần đầu tiên đi tắm biển, dưới chân tôi bỗng có bàn tay ai đó nắm chặt lấy, kéo mạnh. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi xuống, chìm trong làn nước biển mênh mông mặn không tả nổi, tôi sợ hãi mà hét lên.
Nghe nói mỗi năm kì nghỉ hè ở Phú Yên đều có một em học sinh chết do tai nạn đuối nước. Mấy con bạn đều nói có khi là do… ma kéo… Nghĩ tới đây, tôi mơ hồ hiểu được chuyện gì… Năm ngoái là thằng bạn trong lớp không may mắn, chẳng lẽ năm nay lại là tôi?!
“Không được!” Tôi hét lên trong đầu, tôi còn bố mẹ, còn bạn bè, còn kì thi sắp tới, tôi mới mười mấy tuổi đầu, còn chưa kịp dự định gì cho tương lai phía trước, sao có thể xấu số vậy được?!
Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như thế, cảm giác như mình đang đứng giữa ranh giới sống chết, khó thở vô cùng, ý nghĩ lúc này chính là ra sức đạp, cố làm sao để ngoi lên mặt nước kêu cứu, mong có người giúp mình.
Vậy nên tôi cứ đạp, dùng hết sức mình để đạp, đạp tứ lung tung…
 
“ Hương, là Tuấn…”
“ Hương…đừng... khụ khụ…đạp nữa…”
 
Mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi thoáng qua tia hi vọng, chắc sẽ có người tới cứu mình chứ! Miệng vẫn không dám mở to kêu lên vì sợ sặc nước biển, tôi đành ra sức đạp mạnh hơn nữa… Cho tới khi hai ba lần đạp trúng người nào đó mới bình tĩnh dừng lại, mở mắt ra…
Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là tôi vẫn mặc áo phao, nổi lênh đênh trên biển, còn thằng Tuấn trước mặt thì đau khổ nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác ho lên một cái, rất tốt, chưa bị sặc. Kiểm tra lại thân thể, vẫn nguyên vẹn, đã nổi lên mặt nước, nhưng đầu tóc mặt mũi ướt nhèm. Thở ra hít vào mấy lần, rất bình thường, chỉ hơi mệt chút xíu. Bây giờ mới nhìn lại thằng Tuấn trước mặt, cậu ta trông thảm hơn tôi gấp mấy lần, khổ sở ho sặc sụa mãi không dứt, tôi run rẩy hỏi:
 
- Tuấn, sao ông ở đây?
 
- Khụ... Tuấn đi tắm biển…khụ khụ…tình cờ thấy…khụ khụ… Hương…nên…khụ khụ… đùa chút thôi. Ai dè… khụ khụ… Hương… e hèm…phản ứng dữ quá!
 
Tình cờ? Đùa chút thôi? Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi mở to mắt ra, lắp bắp hỏi:
 
- Ông…ông…kéo chân…tui?!
 
Cậu ta không nói gì, chỉ gãi đầu gãi tai ra vẻ áy náy, đủ hiểu!
Tôi chưa kịp phản ứng gì, cậu ta giải thích tiếp:
 
- Tại Tuấn thấy Hương đang tắm biển mà lại hát bơi trong chảo nóng… Tuấn… khụ khụ… buồn cười… nên đùa một chút… Nhưng mà Hương mặc áo phao…e hèm… đâu có lo bị chìm đâu mà… đạp dữ thế?!
 
Tôi nghe xong, đơ hết cả người!
Lúc đó quá hoảng, tôi chỉ biết đập tay đập chân mong sao có thể ngoi lên mặt nước. Đâu có để ý nhờ cái áo phao mà mình đã sớm thoát khỏi tử thần từ lúc nào. Thành ra người ngoài nhìn vào tưởng đang tập bơi nên vẫn bình thản, chả ai thèm cứu!
Tôi không nói gì, tự động bơi nhanh vào bờ, cởi áo phao ra, quay lại phăng thẳng vào mặt thằng Tuấn, đưa ánh mắt oán hận nhìn cậu ta rồi ra bãi cát ngồi.
Đột ngột bị tôi ném áo vào người, thằng Tuấn coi cái mặt ngớ ra, lại gãi đầu gãi tai ôm lấy áo phao tiến về phía tôi ngồi xuống bên cạnh, cất giọng hỏi:
 
- Hương sao thế? Giận Tuấn à?
 
Tôi không nói gì, lấy tay nghịch cát xây lâu đài.
 
- Hương!...
 
- ……………!
 
- Tuấn xin lỗi, Hương đừng giận!
 
Cuối cùng, tôi nhịn không nổi nữa, quay lại mắng té tát:
 
- Cho dù tui có mặc áo phao hay không ông cũng không thể đùa dại như thế chứ. Lỡ có chuyện gì không may thì ông tính ngày này năm sau đi thắp hương cho tui à?! Ông có biết thằng Hữu chết là do đuối nước không?
 
Tô thực sự giận rồi đó!
Tại sao cậu ta có thể ngốc đến độ đùa dại như thế?! Tôi đã rất sợ!
Thằng Hữu cũng chỉ vì đuối nước mà ra đi đột ngột, tôi rất muốn gặp lại nó, nhưng là muốn nó sống lại, chứ không phải gặp nhau trên thiên đường. Thằng Tuấn làm như vậy khác nào rủa tôi mau mau chết đi cho đỡ phiền phức! Đùa cái gì thì đùa, nhưng lôi mạng sống của người khác ra đùa như thế, tôi chưa từ mặt cậu ta là may rồi đấy!
 
- Tuấn… Tuấn xin lỗi…khụ khụ… Tuấn không nghĩ tới hậu quả…khụ khụ… Hương tha cho Tuấn đi, từ nay về sau Tuấn hứa sẽ không đùa dại vậy đâu!
 
Nhìn mặt cậu ta coi bộ cũng biết ăn năn hối lỗi đó. Tôi hít lên thở xuống cho bớt giận, lườm mắt cảnh cáo lần sau còn dám làm thế thì đừng đứng trước mặt tôi nữa, rồi tiếp tục xây lâu đài cát của mình.
 
“ Khụ khụ”
 
Thằng Tuấn cũng biết tôi ngầm tha thứ lỗi lầm, cậu ta chỉ cười hì hì không nói gì, thỉnh thoảng ho sặc sụa.
Hình như hồi nãy cậu ta cố gắng mở miệng ra ngăn lại, định giải thích nhưng mà sức đạp của tôi mạnh quá, nước biển văng tung tóe, tôi chưa uống tí gì mà cậu ta đã chơi cả đống nước biển vào bụng thì phải…
 
- Sặc nước biển à?!
 
Tôi ân cần hỏi han chút xíu!
 
- Ừ… mặn quá… rát cả cổ họng Tuấn!
 
- Ha ha ha ha… cho chừa!
 
Tôi phá lên cười rồi phán một câu phũ phàng. Cái này gọi là: “Gậy ông đập lưng ông” nè! Ha ha ha ha!
Thằng Tuấn thấy tôi cười, cậu ta cũng cười theo, hai đưa cùng cười. Trông giống một con điên và một thằng khùng ngồi trên bãi cát cực kì!
Lát sau, thằng Tuấn bỗng cất tiếng hỏi:
 
- Hương nè, nhìn cảnh biển thế này Hương nghĩ tới bài thơ nào của lớp chín?!
 
Sao tự dưng cậu ta lại hỏi về thơ?
Tôi suy nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra… là “Đoàn thuyền đánh cá” của Huy Cận! Không đợi cậu ta nhắc, tôi đọc luôn:
 
“ Mặt trời xuống biển như hòn lửa
   Sóng đã cài then đêm sập cửa
   Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi
   Câu hát căng buồm cùng gió khơi…”
 
Cứ như thế, tôi đọc hết cả bài. Bình thường đây là bài thơ tôi khó học thuộc nhất vì nó dài và tôi cũng không thích mấy. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại có thể đọc một mạch hết bài như thế, quả là chuyện lạ à! Có thể vì đang ngồi trước cảnh biển chăng!
Đọc xong bài thơ, thằng Tuấn bảo tôi ngồi đợi, rồi chạy đi đâu đó. Hai phút sau quay lại, cậu ta đưa cho tôi nguyên một bì ổi rồi hỏi:
 
- Ăn ổi hương nhớ tới bài thơ nào?
 
Tôi: “…”
Nha, tên này là muốn “tức cảnh đọc thơ” à, bộ tưởng bà đây ngu lắm hay sao mà không biết:
 
“ Bỗng nhận ra hương ổi
   Phả vào trong gió se
   Sương chùng chình qua ngõ
   Hình như thu đã về…”
 
Tôi lại tiếp tục đọc thơ cho thằng Tuấn nghe, “Sang thu” của Hữu Thỉnh.
Đọc hết bài, cậu ta lại chỉ đâu đằng xa xa kia, tôi không thấy gì, chỉ thấy một bà già ngồi bên cạnh chiếc bếp than nướng đồ ăn, tôi phì cười, lập tức đọc “Bếp lửa” của Bằng Việt:
 
“ Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
  Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
  Cháu thương bà biết mấy nắng mưa…”

 
Lần này đọc xong, thằng Tuấn cười hì hì, coi bộ vui mừng nói:
 
- Hương học bài tốt đấy, nhớ nhiều bài thơ là được rồi. Mấy bài tập Toán Tuấn cho Hương có làm không đấy!
 
- Ông khinh người à?!
 
Mấy dạo đây nhờ sự cần cù chăm chỉ của ta mà mấy bài tập đấy đều được giải quyết nhanh, gọn, lẹ đó! Chỉ là một số bài còn chưa hiểu lắm nên chưa làm được thôi!


- Tui không hiểu cái chỗ “XY”, còn cả cái chỗ “YX” nữa, là như thế nào vậy?
 
- Đơn giản lắm, Tuấn chỉ cho hương nghe…
 
Nói rồi cậu ta vơ đại một cây que nhỏ bên cạnh, bắt đầu ghi ghi viết cái gì đó lên mặt cát, tay viết miệng nói:
 
- Thật ra cái đó tính như thế này này: Hương lấy cái này cộng với cái này, cái kia nhân với cái nọ…
 
Thằng Tuấn giảng bài mà loạn hết cả lên, cứ cái này rồi lại cái kia, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chăm chú nghe đến thế, không bỏ xót một từ, cơ mà… một chút cũng không hiểu!
Tật xấu của tôi ấy mà, thầy cô giảng bài mà nghe quá chăm chú, đâm ra tai nghe mà đầu óc không chịu hoạt động, cuối cùng thì chả hiểu cái gì cả. Hê hê, báo hại “thầy Tuấn” phải vất vả giảng đi giảng lại thêm lần nữa.
Buổi chiều hôm ấy là lần tắm biển sợ nhất mà cũng vui nhất trong đời tôi đấy!
 
-----------
 
Chỉ còn lại hai tuần, tôi vẫn tiếp tục công cuộc “cách mạng” lao đầu vào học, vẫn chăm chỉ ngày ngày kè kè cây bút, quyển sách, quyển vở bên người, vẫn đều đều đến học nhóm cùng “vợ yêu”, nghe “thầy Tuấn” giảng bài…
Thời gian thấm thoát thoi đưa…
 
-----------------------------------------

Ngày một tháng bảy, sáu giờ sáng:
Tôi, Mai, mỗi đứa trên tay cầm một ổ bánh mì kẹp thịt, dựng xe đứng bên lề đường đợi. Hôm nay đi thi rồi, ba môn luôn: Toán, Văn, Anh. Văn chuyên để sang ngày mai.
Địa điểm thi là trường Lương Văn Chánh, xa lắc xa lơ tít ngoài thành phố Tuy Hòa. Tôi với con Mai chưa tới đó bao giờ, cho nên mới sáng sớm phải ngáp ngắn ngáp dài bò ra giường, chuẩn bị nhiều thứ, sáu giờ đứng đợi thằng Tuấn chỉ đường nè!
_ _ _ _ Tích tắc tích tắc… mười lăm phút trôi qua_ _ _ _
_ _ _ _ Tích tắc tích tắc… mười lăm phút trồi qua_ _ _ _
Tổng cộng ba chục phút!
Sáu giờ rưỡi
Tôi, Mai: vứt bì bóng vừa mới ăn bánh mì xong, một đứa vừa ngáp xong, đến lượt đứa kia ngáp, chân tay dậm đất rầm rầm, mắt không ngừng liếc đồng hồ, chăm chú nhìn anh kim giây quay đều đều.
 
- Trời ơi, cái tên trời đánh ấy bảo sáu giờ nhất định phải có mặt tại đây, giờ cái mặt nó đâu sao mãi tao không thấy?!
 
- Ai biết được cậu ta, có khi chết dí ở nơi nào rồi cũng nên! Để tao gọi điện cho nó xem!
 
Thằng Tuấn trước giờ tính toán thời gian vô cùng chuẩn, sao có thể chậm trễ như thế được.
Bảy rưỡi bắt đầu thi, ta phải đến sớm ít nhất nửa tiếng hoặc mười lăm phút, nội việc đi đường cũng mất hơn nửa tiếng, còn phải chuẩn bị tâm lý trước khi vào phòng thi, đi trễ thì thi sao được!
Hai đứa con gái cứ thế ngồi bên lề đường mà than thở, trông giống hai con điên gần chết. Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra…
 
“ Là la lá la la là, là la lá lá la là…”
 
Còn chưa kịp bấm số, màn hình di động hiện lên dãy số lạ, tôi ngờ ngợ không biết của ai, cứ thử bấm nút nhận:
 
- Alo?
 
- Cho hỏi… đây có phải số máy của Trịnh tiểu thư không?
 
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của một người đàn ông trung niên, tôi nhăn mặt khó hiểu, hỏi lại:
 
- Xin lỗi, ông là ai thế ạ?! Ông hỏi Trịnh tiểu thư nào cơ?!
 
- Vậy cho tôi hỏi, tiểu thư có phải là Thùy Hương không?!
 
- Dạ vâng, nhưng cho hỏi ông là ai thế ạ?!
 
- Tôi là người nhà của cậu Phan Anh Tuấn, cậu chủ không may gặp tai nạn không thể đi thi được, tôi gọi điện để báo cho tiểu thư biết!
 
- Dạ?! Cái gì cơ ạ?!
 



 



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Chương 4:
 
Tôi bàng hoàng nghe người trong điện thoại nói…
Thằng Tuấn? Gặp tại nạn? Không thể đi thi? Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai chứng tỏ mình không nghe nhầm, run rẩy suýt làm rớt cái máy:
 
- Tai nạn? Sao có thể ? Cho cháu biết cậu ấy đang… ở đâu không ạ?!
 
- Cậu chủ nằm ở bệnh viện Đông Hòa, cậu ấy không sao. Cậu chủ dặn gọi điện báo cho tiểu thư biết. Tiểu thư cứ an tâm đi thi, đừng lo cho cậu chủ.
 
- Cháu… cháu cảm ơn!
 
Cúp máy!
Chỉ nghe được thằng Tuấn đang ở đâu, còn lại, những lời người đàn ông nói vừa rồi tôi đều nghe không lọt, lo sợ đưa mắt nhìn về phía con Mai, lí nhí nói:
 
- Thằng Tuấn… gặp tai nạn… không thể đi…
 
Tôi bắt đầu ứa nước mắt.
Rốt cuộc là cậu ta như thế nào mà phải vào bệnh viện chứ?! Tai nạn nặng hay nhẹ, bị thương ra sao?
Tôi bắt đầu tưởng tượng những chuyện không hay nhất có thể xảy ra, lo lắng không biết phải làm gì, mặt méo mó như bị ai vặn vẹo.
Con Mai mơ hồ nghe xong cũng phát hoảng, vội vàng đứng cạnh tôi hỏi cho rõ ràng:
 
- Tại nạn là sao, giờ nó ở đâu???
 
- Không biết?! Ở… bệnh viện Đông Hòa!
 
Tôi mếu máo nói, tay chân lóng ngóng, run rẩy, bây giờ phải làm sao, chỉ biết đứng như trời trồng khóc
 
- Mai, đến… đến bệnh viện đi!
 
- Ừ, đi! Lấy xe mày đi!
 
Nói rồi, hai đứa tôi nhanh chóng dắt xe đạp điện đi tới bệnh viện.
Vừa đi vừa khóc, tay tôi cứ run run, lái xe lạng qua lạng lại mà vẫn chạy với tốc độ tối đa, chỉ mong sao nhanh nhanh chóng chóng đến được bệnh viện, tâm lí hỗn loạn vô cùng…
Tôi lái, con Mai đằng sau chỉ đường, ba mươi phút sau có mặt tại bệnh viện.
Tìm lẹ chỗ để xe thích hợp, tôi quên cả việc rút chìa khóa mà chạy ào vào trong, Mai nó phải rút dùm.
Nhưng mà thằng Tuấn nằm ở phòng nào, bệnh viện lớn như vậy tìm cả ngày cũng không hết. Tôi vứt bỏ cái sự e dè, ngại giao tiếp vốn có của mình vào thùng rác, lật đật chạy tới phòng trực gặp một cô y tá đứng ở đấy, hỏi lẹ:
 
- Cô ơi, bệnh nhân Phan Anh Tuấn nằm ở phòng nào vậy cô?
 
- Đợi cô một chút… Phan Anh Tuấn, học sinh lớp 9 phải không? Nằm ở phòng 123, cháu đi lên cầu thang này rồi rẽ trái, đi thẳng là thấy.
 
- Cảm ơn cô!
 
Tôi với con Mai tức tốc chạy vèo lên lầu, theo chỉ dẫn của cô y tá tìm phòng 123, tới nơi cũng không thèm gõ cửa, xông thẳng một mạch vào làm người bên trong giật mình.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là cảnh thằng Tuấn đầu quấn băng trắng năm trên giường bệnh, mặt trắng bệch, hốc hác đi nhiều. Tôi đến cạnh cậu ta, không kiềm được mà mắng:
 
- Tuấn ơi, ông làm cái gì mà để ra nông nỗi này hả?! Làm bọn tui sốt hết cả ruột!
 
Thằng Tuấn tỉnh lại rồi, thấy tôi với con Mai chạy vào thì giật mình, chăm chăm nhìn tôi ráng mở miệng nói:
 
- Sao hai bạn lại tới đây, đi thi đi chứ, đừng lo cho Tuấn, đi đi!
 
- Ông như vầy mà kêu bọn tui đi thi kiểu gì?!
 
Tôi bực bội gắt lên. Thân mình chưa lo đã lo xa chuyện khác. Đi thi mà cứ vẩn vở lo lắng cho cậu ta thì làm sao tôi thi. Tôi nhìn cậu ta từ trên xuống dưới mà chán nản, bị thương ở đầu, sẽ không để lại di chứng chứ?! Đến ngày thi sao có thể để bất cẩn tai nạn thế! Thật là…
Con Mai bên cạnh cũng lo lắng hỏi:
 
- Ông bị làm sao mà quấn băng ở đầu thế kia? Đi xe mải nhìn trời đất nên đâm trụ điện hả?!
 
- Ừ, Mai nói đúng rồi đấy!
 
Tôi, Mai: “…” “…”
Đâm trụ điện?! Cái tên này đã như thế mà còn đùa được, nếu không phải cậu ta là bệnh nhân thì tôi sớm đá cho một phát rồi!
 
- Tuấn nói thiệt, thật ra đang đi, bất ngờ có một chiếc xe không hiểu sao lạng về phía Tuấn, Tuấn phải tránh sang bên phải, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tránh được xe thì quên mất không tránh trụ điện nên…
 
Hết nói nổi mà! Đi xe phải cẩn thận chứ, sao lại để lâm vào tình cảnh hài như thế?!
Tôi cười không được mà khóc cũng không xong, bộ mặt bây giờ vì lo cho cậu ta mà biến dạng mất rồi.
Dù sao vẫn còn mở mắt, vẫn còn nói chuyện được là may rồi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm được chút ít, hồi nãy đi xe đạp điện tới đây mà cũng mệt hết cả hơi!
 
- Tuấn không sao đâu, hai bạn mau đi thi đi, một tháng trời vất vả ôn tập, sao vì Tuấn mà bỏ được?!
 
Tôi nhìn vào đồng hồ: bảy giờ mười lăm phút, muốn đến Lương Văn Chánh cho kịp thời gian thi là không thể!
Tôi nhăn nhó mặt mày nhìn thằng Tuấn:
 
- Còn mười lăm phút nữa, ông bảo tui với con Mai bay đến đó à?!
 
Tưởng đâu tên này thấy không còn kịp thì sẽ từ bỏ, ai dè suy ngẫm một chút, cậu ta quay sang nói với người đàn ông trung niên nào đó ngồi bên cạnh mà nãy giờ tôi mới để ý:
 
- Chú Ba, chú lái xe đưa hai bạn ấy đi dùm con.
 
- Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ đưa hai tiểu thư đến kịp giờ thi.
 
Người đàn ông đó lên tiếng đồng ý, rồi quay sang hai đứa tôi nói:
 
- Mời hai tiểu thư đi theo tôi!
 
Tôi với con Mai chưa kịp hiểu chuyện gì, mặc dù còn lo cho thằng Tuấn, nhưng chân vẫn phải bước theo ông chú đó ra khỏi bệnh viện.
Ra ngoài rồi, hai đứa tôi định đến nơi để xe đạp điện, nhưng ông chú ấy lại nói:
 
- Hai tiểu thư, xe đạp của hai người tôi sẽ cho người canh giữ cẩn thận, không còn sớm nữa, mời hai tiểu thư lên xe của cậu chủ!
 
Xe của cậu chủ? Xe của cậu chủ là xe nào?
Tôi ngơ ngác đem lời của ông ấy nói nửa hiểu nửa không, chân vẫn bước cùng con Mai đi theo ông ấy tới nhà để xe của bệnh viện. Lúc này hai đứa mới hết hồn mở to hai con mắt ra, cằm rớt lộp bộp xuống đất, chăm chăm nhìn cái gọi là “xe của cậu chủ” trước mặt.
Một chiếc xe ô tô màu đen cực kì sang trọng, hãng gì thì tôi không rành lắm, nhưng nhìn sơ qua đủ biết là vô cùng mắc tiền, có khi gia đình tôi kiếm cả đời cũng không đủ để mua cái xe ấy.
Ông chú ấy nhanh chóng mở cửa xe, mời hai đứa tôi lên xe. Tôi với con Mai nhìn nhau mà run rẩy, chần chừ không lên. Giờ mới nhớ ra là cả hai đều mắc chứng say xe nặng, giờ mà bước lên đấy ngồi, chưa kịp tới phòng thi đã lăn ra xỉu hết rồi!
Hiểu ý, ông chú ấy cất tiếng nói:
 
- Hai tiểu thư yên tâm, chiếc xe này chưa từng mở máy lạnh bao giờ, sẽ không bị say đâu. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường cho kịp thời gian!
 
Nói đến đây, tôi với con Mai vội vàng ngồi vào xe, còn cẩn thận lấy tay bịt mũi lại, tránh hít phải hơi xe mà ngất. Thằng Tuấn là bệnh nhân, phải thực hiện mong muốn của cậu ta chứ, uổng công một tháng trời bỏ sức ra dạy học, thế nào thì trong ba đứa nhất định có đứa phải đi thi!
Ông chú ấy cũng nhanh chóng lái xe đi, có điều với tốc độ như thế này có phải là vượt quá quy định cho phép không. Tôi với con Mai ngồi đằng sau mà nổi hết da gà, rum cầm cập, tim đập nhanh, xe gì mà chạy như bay thế kia, có đến nơi an toàn hay không có trời mới biết…
Ngồi trong xe, tôi nhìn kĩ gương mặt ông chú ấy, trông ông ta tầm bốn mấy năm mươi, khá nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã vài sợi bạc trắng, vừa nãy xưng hô với thằng Tuấn là cậu chủ, còn chúng tôi thì một câu tiểu thư, hai câu tiểu thư, còn lấy cả chiếc xe đắt tiền này chở đi, rốt cuộc thằng Tuấn là người như thế nào?!
Mải nghĩ, xe dừng trước cổng trường Lương Văn Chánh hồi nào không hay, tôi nhìn lại đồng hồ: bảy rưỡi đúng!
Bảy rưỡi thì bảy rưỡi, nhưng giờ thí sinh vô phong thi, chuẩn bị thi hết rồi. Tôi lo lắng, lỡ người ta không cho vào thì thế nào?!
Cơ mà lo lắng đấy thành ra thừa, không hiểu làm sao mà cổng trường đã đóng rồi, bác bảo vệ trực ở đấy lại có thể nhanh chóng chạy ra mở cửa, nghênh đón nhiệt tình, cho xe của ông chú ấy đi vào mà không hề có ý định ngăn lại.
Tôi gạt bỏ cái thắc mắc ấy ra khỏi đầu, cùng Mai xuống xe đi tìm phòng thi của mình, may mắn, hai đứa thi chung phòng. Nhưng mấy thí sinh khác ổn định chỗ ngồi của mình rồi, giám thị phòng còn chuẩn bị phát đề thi Toán, hai đứa tôi cứ lấp ló ngoài cửa, không dám bước vô.
Cũng may có ông chú ấy đi vào hộ, nói gì gì đó với giáo viên mà họ gật đầu lia lịa, rồi quay sang nói với chúng tôi:
 
- Các em số báo danh 72 và 82 đúng không, các em tìm chỗ của mình nhanh đi cho kịp thời gian phát đề!
 
Vậy nên tôi với con Mai kéo nhau đi vào tìm chỗ, mấy chục con mắt khác trong phòng cứ nhìn hai đứa tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh xuất hiện, ngại gần chết!
Ổn định xong xuôi, giám thị bắt đầu phát đề ra, tôi đọc kĩ đề bài mà tim đập thình thịch, người run lẩy bẩy, chưa bao giờ đi thi mà hồi hộp như lúc này. Đúng là đến trễ luôn luôn bất lợi!
----------
Ba môn thi cuối cùng cũng qua, tôi thở cái phào, không phải đề chuyên nên làm cũng được được à, cũng chẳng biết đúng hay sai, cứ vó mặc cho số phận. Con Mai cứ mỗi lần ra khỏi phòng thi là than thở mình làm chỗ này không đúng, chỗ kia bỏ, tôi đi thi không sao hết mà nghe nó làu bàu đến đầu óc vỡ luôn rồi đây!
Hôm sau thi văn chuyên, câu một bốn điểm, câu hai sáu điểm, câu ba mười điểm nói về hình ảnh ánh trăng… Cái đề đọc qua hơi khó, với cái khả năng hứng lên thì viết tốt mà dốt dốt thì viết đơ như tôi, việc làm bài có đậu hay không là chuyện không thể biết trước!
----------
 
Thi xong rồi, cả ba đứa tôi thong thả nghỉ ngơi. Thằng Tuấn mấy ngày sau đó được xuất viện vì không có di chứng gì, tôi cũng không phải lo xa nữa… Một tuần sau khi thi, tôi với cậu ta tới nhà con Mai ngồi chơi, đồng thời buôn chuyện…
Cái việc hồi ngồi trên chiếc xe đắt tiền tôi thắc mắc, “vợ yêu cũng có chung suy nghĩ, vậy nên tôi với nó bộ mặt hằm hằm cùng nhìn về phía thằng Tuấn bắt đầu tra khảo:
 
- Nói! Rốt cuộc gia cảnh nhà ông là thế nào?! Từ nhỏ tới lớn tui chưa được biết hoàn cảnh gia đình của ông, nhà ông ở đâu cũng không biết…
 
- Mày tốt nhất khai thật ra… tao với con Hương một khi đã ra tay mà không chịu phối hợp thì chỉ có… chết!
 
Nói rồi, con Mai còn giả bộ lấy con dao gọt quả trên bàn dơ lên, ra vẻ xã hội đen uy hiếp thằng Tuấn, tôi suýt tí nữa thì cười phun nước miếng.
Cậu ta bị hai đứa gái tra hỏi mà mặt mày sợ phát khiếp, lập tức nói giọng lắp bắp mà khai hết ra:
 
- Hai bạn bình tĩnh, Tuấn nói là được mà! Thật ra, Tuấn…
 
Vài giây sau…
 
“ CÁI GÌ? CON THẦY HIỂU TRƯỞNG LƯƠNG VĂN CHÁNH?????”
“ CÁI GÌ? CON THẦY HIỂU TRƯỞNG LƯƠNG VĂN CHÁNH?????”
 
Hai tiếng sập trời sập đất đồng thanh vang lên, tôi với con Mai bắt đầu nháo nhào chạy quanh thằng Tuấn, hết cấu rồi véo, hết đánh rồi đập, miệng liên tục mắng:
 
- Cái tên trời đánh, nhà giàu như vậy mà không thèm nói tiếng nào…
- Ông khinh người đấy à?!
- Thảo nào… Lại được gọi là cậu chủ nữa cơ đấy!
- Ngươi là con hiệu trưởng rồi thì cần gì thi nữa, ông ba ngươi nói một tiếng thì ngươi muốn học chuyên môn nào chả được!
 
Cứ như thế, thằng Tuấn không khai thì chết mà khai ra thì bị hai đứa con gái tra tấn dã man, đến khi trông bộ dạng cậu ta nhếch nhác thảm thương mới chịu buông tha…
 
“ Là la lá la la là, là la lá lá la là…”
 
Tiếng chuông điện thoại của tôi bỗng dưng vang lên, lần này là số của con Quỳnh, một trong bảy đứa cũng đi thi Chánh, tôi bấm nút nhận:
 
- Alo, bữa nay rảnh rỗi gọi cho tao mày!
 
- Rảnh cái con khỉ! Biết tin gì chưa?! Nhà con Ly có quen ông thầy chấm thi bên Chánh ấy, có kết quả, ổng thông báo cho nhà nó biết trước, hôm qua nhà nó đi vắng, một mình nó ở nhà nghe điện thoại… con Ly vậy mà thi rớt mày! Nó sợ quá, nghĩ vớ vẩn thế nào mà cắt cổ tay tự sát…
 
- Cái gì? Tự sát?! Rồi sao?!
 
Tôi lại nháo nhào, suýt làm rớt điện thoại, tim lại đập nhanh y như lần nghe tin thằng Tuấn gặp tai nạn, vội vàng hỏi cho kĩ…
 
- Cũng may là phát hiện kịp thời, đưa đi bệnh viện qua cơn nguy kịch! Tao mới đầu nghe cũng sợ gần chết đây nè, giờ đang ở bệnh viện thăm nó, mày có đến thì đến, phòng 345 bệnh viện Đông Hòa!
 
- Tao biết rồi, cảm ơn nha!
 
Tôi nhanh chóng cúp máy, thuật lại tình hình với Mai, Tuấn, ba đứa lật đật lấy xe chạy một mạch tới bệnh viện.
Khổ ghê á! Trong một tháng mà đi đi về về cái bệnh viện ấy hai lần, làm sao mà dại dột thế trời!
Tới nơi, ba đứa tôi chạy nhanh lên lầu tìm phòng 345, mới đến trước cửa thì gặp bà cô Nga đi ra ngoài, mắt vẫn còn ươn ướt, thấy chúng tôi, cô xúc động nói:
 
- Mấy đứa tới thăm Ly đó hả?! Vào trong đi, cô ra ngoài mua cháo về cho nó. Con bé này, sao mà dại thế không biết, cũng tại cô cả, chỉ muốn khắt khe một chút cho nó tập trung ôn bài, chứ đâu có ngờ nó sợ đến mức tự tử như thế!
 
Vừa nói, cô lại không kiềm được mà bật khóc, bảo chúng tôi đi vào rồi ra ngoài.
Ba đứa tôi không ai nói năng câu gì, chỉ im lặng vào phòng.
Con Ly tỉnh rồi, tay thì quấn băng trắng, đang truyền nước, sắc mặt nó trắng bệch, tôi nhìn mà bỗng thấy hối hận.
Phải chi lúc đó nghe lời thằng Tuấn gọi điện an ủi nó mấy câu, chắc bây giờ không đến nỗi nằm viện như vầy, tôi thực sự hối hận rồi!
Ba đứa tôi đến bên giường nó mà hỏi han, con Quỳnh vẫn còn ở đấy cùng mấy đứa khác nữa, ngồi vây quanh lớp trưởng, mặt đứa nào đứa nấy cũng thở dài, tôi không kiềm được mắng:
 
- Mày trông vậy mà cũng có gan quá ha! Sao có thể dại dột làm chuyện như thế?! Đâu phải thi Đại học mà căng thẳng như vầy, mày không vô chuyên thì đi Tự, đi Kiên, chắc gì mày học chuyên đã giỏi bằng mấy đứa học Tự!
 
Mắng thế cũng chỉ lo cho nó thôi.
Bình thường ghét thì ghét, nhưng bạn bè cùng lớp lâu năm, cho dù có xấu tính tới đâu thì cũng là bạn, sao không lo cho được! Ngày nghe tin thằng Hữu ra đi đột ngột, lớp tôi thực sự không còn muốn mất thêm một người bạn nào nữa! Mạng sống là vô cùng quý giá, đôi lúc có ý nghĩ muốn chết, nhưng còn phải nghĩ đến gia đình, người thân, bạn bè xung quanh, mới chỉ thi rớt chuyên mà dại dột như vậy, không biết đời người đã chết đi sống lại bao nhiêu lần?!
-----------
 
Chuyện của con Ly cuối cùng cũng kết thúc, mất một tuần nó mới xuất viện được.
Sau vụ lần này, tôi không còn ghét lớp trưởng như trước nữa, nó bây giờ bỗng tươi cười hơn lúc trước rất nhiều, cái tính “chãnh” xưa kia đang có xu hướng giảm dần, cả lớp tôi đứa nào đứa nấy thở phào nhẹ nhõm.
 
-------------------------------------
 
Hồ Ly Tinh thì biết trước kết quả, còn tôi phải đợi dài cả cổ, Lương Văn Chánh mới chịu công bố kết quả.
Bảy đứa đi thi lớp tôi hồi hộp chở nhau hội tụ tại trường chuyên này thêm một lần nữa, lên tới nơi mà khó chịu hết cả người! Đâu phải có mấy đứa chúng tôi đi xem kết quả trực tiếp, mấy thí sinh khác cũng đến đông nghẹt cả trường, chen chúc nhau dán mắt vào bảng thông báo trúng tuyển, mới nhìn thôi đủ thấy mệt!
Nhưng mà điểm của mình thì vẫn phải coi, chúng tôi chia ra, đứa nào chuyên môn gì thì đi coi môn đó. Riêng tôi, Tuấn, Mai, tôi xung phong lên nhìn bảng điểm, bảo hai đứa nó đứng đợi, mất công chen chúc…
Khổ sở lắm tôi mới nhìn được bảng điểm bên môn chuyên văn,….
Nhìn từ trên xuống dưới…
 
“ Nguyễn Văn A
  Trần Thị B
  Lê Hoàng C…”
 
Dò đi dò lại, dò tới dò lui, cuối cùng dừng lại tên của tôi mà đọc, sau đó xem tên của con Mai, xem xong... cười như con điên tại chỗ, tay chỉ chỉ vào bảng mà kêu to:
 
“ Ha ha ha ha… Biết ngay mà!”
 
Làm mấy đứa xung quanh giật mình, tí nữa thì rút điện thoại ra gọi bệnh viện tâm thần.
Một con nhỏ mặc đồng phục trường cơ sở Trần Hưng Đạo không biết từ đâu chạy tới nắm lấy tay tôi mà hí hửng hỏi:
 
- Nè, bạn cũng đậu rồi phải không? Chuyên gì vậy? Văn à, tớ chuyên sử, cũng đậu rồi nè, mừng quá à!!!!
 
Tôi vẫn giữ nụ cười ngớ ngẩn trên mặt nhìn nhỏ đó, nó chia sẻ niềm vui với tôi xong thì bỏ đi, ăn mừng với mấy đứa khác, ngó bộ có đứa điên hơn mình à!!!
Tôi từ từ chạy lại chỗ con Mai với thằng Tuấn đang đứng, cười thêm một trận to nữa, hai tụi nó xúm lại hỏi:
 
- Sao sao? Mày đậu rồi hả?
 
- Thế nào Hương? Hai bạn có đậu không?! Sao cười tươi dữ vậy? Đậu rồi đúng không?!
 
Tôi tiếp tục cười rồi phán một câu:
 
- Đâu có… rớt rồi!
 
Hai đứa nó: “…”
 
- Hương ơi mày bình tĩnh, rớt rồi thì thôi, ta đi Tự học chung với mấy đứa bạn, mày đừng có nổi điên như vậy, tao sợ!
 
- Hương đừng như thế, đậu hay không đâu quan trọng, Hương đã cố gắng nhiều rồi mà, học tài thi phận, sao trách Hương được!
 
Chắc tụi nó thấy tôi cười tưởng rớt rồi hóa điên!
 
- Không phải, tui chưa có điên!
 
Thật ra cười như vậy chỉ để an ủi mình mà thôi, chớ tôi cũng buồn lắm chứ bộ, ba má ở nhà sẽ thất vọng lắm đấy!
Chỉ thiếu có 0,25 điểm nữa… hơi tiếc! Nhưng dù sao tôi cũng cố gắng mà, đâu có gì để tự trách bản thân, chỉ có thể học tài thi phận mà thôi.
Con Mai cũng rớt giống tôi, thằng Tuấn không thi thì không thể đậu được.
Cậu ta nhìn tôi cười cười, rồi bỗng dưng nói:
 
- Thật ra Tuấn biết trước Hương sẽ rớt. Thật ra mới lúc đầu rủ Hương đi thi chỉ muốn Hương ôn lại những kiến thức lớp 9, chuẩn bị cho năm học lớp 10 mà thôi!
 
Tôi: “…”

Nó nói thế là sao?!
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa những lời thằng Tuấn nói, con Mai bên cạnh đã trầm trồ khen:


- Á đù, anh Tuấn tốt với chị Hương giữ, Hương ơi, mày chọn thằng Tuấn làm vị hôn phu quả là lựa chọn đúng đắn!


Tôi tức mình mắng:


- Vị hôn phu nào? Mày cẩn thận cái miệng à?!


- Mặc kệ đi Hương, bọn họ kêu vị hôn phu thì có sao đâu?!


Thằng Tuấn lại chen vô nói tiếp, con Mai lần này la to lên:


- Bay ơi, thằng Tuấn công khai tình cảm với con Hương! Tao phải báo tin sốc này cho tụi nó biết mới được!


Nói rồi bỏ chạy!
Tôi mặt mày méo mó, giận sôi người mà nhìn thằng Tuấn, đúng là phát ngôn gây sốc mà...
Mặc kệ cậu ta, phải đuổi theo con Mai trước đã:


- Ê con quỷ kia, đứng lại!,.............


--------------------------------------


Hiện tại...
Cứ mỗi lần nhớ về mùa hè năm ngoái, tôi lại bật cười, cười nhiều mà khóc cũng nhiều, một mùa hè thú vị!
Bây giờ tôi học Ngô Gia Tự, Mai, Tuấn cũng vậy, lại học chung lớp nữa, tai hại nhất chính là thằng Tuấn ngồi cùng bàn với tôi, chán đời!
Chuyện này có nên viết thành truyện không nhỉ? Tên tựa đề sẽ là...


" Hè năm ngoái, ta đi thi trường chuyên!"



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
* mở cờ tung hoa*, cuối cùng cũng xong tác phẩm đầu tiên!
* đập bàn đập ghế*, ta hận cái thời gian 9h30´, làm ta viết vội vội vàng vang, bài chưa kịp đọc qua đã phải đăng lên, thành ra viết bị lặp từ, cái kết ta nghĩ ra trong đầu thiệt hay, lúc ghi ra thì tình tiết quá nhanh, ta ko kịp truyền đạt hết suy nghĩ của mình vào cái kết, đọc lên thấy dở hơi vô cùng. Sửa thì ko dám sửa, sợ qua thời gian quy định thì ad ko cho phép... Oa oa...ko chịu đâu, cái kết của tui...



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Yên tâm. Không sao hết, vòng 2 vẫn còn cơ hội sửa.



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
K. Thiên đã viết:Yên tâm. Không sao hết, vòng 2 vẫn còn cơ hội sửa.
còn có vòng hai nữa à?! như thế nào vậy?!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất