Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
03/06/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Darkness
:
KawazoeYuki
KawazoeYuki

KawazoeYuki
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 03/06/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Darkness
[Bài dự thi Event THCH – Vòng I] Nỗi buồn của mùa hè - Nhung Yuki 10oha1x
Design by TST's teams



* Tên tác phẩm:Nỗi buồn của mùa hè.

* Author (tác giả):Nhung Yuki.

*Category (thể loại):Tự sự, nhẹ nhàng.
.
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K+.

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):finished.

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không có.






Mở đầu:

Năm đó tôi chỉ là một con bé mới chập chững vào ngưỡng cửa cấp ba, sức ép từ gia đình mà tôi chịu đựng vào năm đó thật sự là một cú sốc lớn. Vì công việc, vì đồng tiền mà gia đình tôi đỗ nát. Tôi nghĩ rằng nếu như trên thế giới này có phép thuật để tôi quay lại thời gian đó thì tôi rất vui. Nhưng hai chữ "nếu như" đó không thể thành hiện thực.





Được sửa bởi KawazoeYuki ngày Thu Jul 03, 2014 4:48 pm; sửa lần 13.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mong bạn mau chóng hoàn truyện và đăng kí tác phẩm tại topic đăng kí tác phẩm vòng I nhé. Mình sẽ move bài này sang box hợp lệ. Chúc bạn đạt giải cao.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Bạn mau chóng hoàn thành truyện đi nhé, sắp hết thời gian rồi.
Chúc bạn đạt giải cao! ^^



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
06/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Nơi nào đó có anh
:
MiuNhuocYen
MiuNhuocYen

MiuNhuocYen
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 06/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Nơi nào đó có anh
Sắp hết thời gian rồi mà chưa thấy gì hết!Mau lên bạn nheee



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Truyện của bạn đọc thấy hấp dẫn đấy, ko biết nội dung thế nào, nhanh ra chương nha
Chúc bạn đạt giải cao



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
03/06/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Darkness
:
KawazoeYuki
KawazoeYuki

KawazoeYuki
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 03/06/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Darkness
Chương 1



Thật tình thì tôi chả biết nói sao nữa, đối với tôi mùa hè là mùa buồn chán nhất.Năm ấy khi tôi tốt nghiệp cấp hai và bắt đầu mùa hè mà tôi mong chờ suốt cả năm học. Ngày thứ nhất im ắng trôi qua trong sự vui mừng và phấn khởi khi bạn bè hẹn nhau đi chơi đây đó trong thành phố.Nhà thờ Đức Bà hay vào các hàng quán lề đường ăn uống thả ga hoặc lòng vòng trên phố. Nhưng thiếu một nhân vật quan trọng mà tôi thường hay để mắt tới. Tôi đặt biệt danh cho cậu ấy là Cherry. Vì cậu có đôi gò má hồng hồng đỏ đỏ trông yêu lắm nên tôi gọi cậu như thế. Cậu ấy rất khó gần, hay cau có và nổi quạu vô cớ. Thoạt nhìn bề ngoài thì cũng được gọi là đẹp trai. Nhưng cái tính cách ấy của cậu chả ai ưa cho nổi. Tôi cầm ly cà phê, ngồi bệt xuống đất nhớ về những tháng ngày cùng học trong lớp với cậu ấy. Và tôi cũng biết lí do cậu ấy không có mặt tại buổi đi chơi này. Trước buổi lễ tổng kết một ngày, tôi có nói cho cậu ấy biết rằng tôi " thích " cậu ấy, không phải vì cậu ấy giàu hay đẹp trai mà tôi thích cái tính trẻ con hay hờn dỗi ấy.

Và khi buổi lễ tổng kết đã kết thúc, tôi thấy cậu nắm tay một bạn gái khác, thậm chí còn hôn cô ấy ở ngay sân sau của trường. Tình cờ đi ngang tôi đã nhìn thấy tất cả, thậm chí cậu cũng thấy tôi nhưng cậu không quan tâm rồi lại lấy tay xua xua tôi đi chỗ khác, như thể tôi đang làm phiền họ. Tối hôm qua tôi khóc rất nhiều. Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại, tôi là cô gái không có gì nổi bật và cũng chẳng có thể gọi là thông minh, cứ bình thường như bao bạn gái cùng trang lứa khác. Tôi ngồi nhớ lại những câu chuyện khó tin đã xảy ra trong năm học thì có một giọng nói kéo tôi về hiện tại.

- Nhung à! Cậu không sao chứ, thấy mặt cậu buồn quá! - Đó là Chi, cô bạn thân từ hồi cấp một của tôi.

- À ừ........Gì thế ? - Tôi ngơ ngác không biết cậu ấy nói gì.

- Tớ hỏi cậu là có bị sao không ? Thấy mặt cậu buồn quá. - Chi nheo mày liếc mắt sang tôi.

- Đúng đấy Nhung, nãy giờ đi chơi mà cậu không nói một tiếng nào. - Còn đây là Khánh, là bạn cùng bàn với tôi.

- Không sao đâu, tớ hơi nhức đầu tí thôi. Lát hết liền à ! Đừng lo! - Tôi cố cười thật tươi để các cậu ấy đừng lo lắng.

Mọi người đứng dậy và trả tiền cho phục vụ rồi tiếp tục đi lòng vòng trên phố. Đi theo cặp nên các bạn nam đèo các bạn nữ. Chi được Tuấn chở, từ năm ngoái hai người này đã là một cặp, đi chung với tôi có còn có Du - Lam, Long - Hoa. Ai cũng có đôi có cặp, chỉ còn Khánh và tôi là bơ vơ. Nên cả đám quyết định để Khánh đèo tôi. Trong Năm học ai cũng đồn là Khánh thích tôi, dĩ nhiên là tôi phủ định và không tin chuyện đó. Thứ nhất: Khánh đã có bạn gái. Bạn gái của cậu rất dễ thương. Thứ hai: Tôi với Khánh ngồi cùng bàn, nói chuyện hay hành động thân thiết với nhau cũng là điều bình thường. Nhưng cái tin đồn ấy ngày càng xa thêm nên phó mặc cho số trời là giải pháp tôi nghĩ tôi nghĩ trong lúc đó. Một thời gian sau, khi thi xong học kỳ II thì Khánh chia tay bạn gái. Tinh thần xa xúc, tham gia các hoạt động xã hội ít dần, Hầu như không nói chuyện với ai, bạn bè tới thăm hỏi cũng không xuống tiếp chuyện. Khánh tự cô lập mình trong một căn phòng trống. Ba mẹ Khánh đã rất lo nên gọi cho tôi, nói tôi qua nhà thử khuyên Khánh. Hai bác đưa cho tôi chìa khóa dự phòng và gọi tôi vào phòng khuyên Khánh.

Tôi không ngờ bây giờ cậu ấy gầy đến thế. Mới một tuần không gặp mà tôi trong cậu ốm đi nhiều. Khuôn mặt cậu hiện lên nét buồn phiền, mệt mỏi. Tôi biết cậu bị tổn thương rất nhiều. Nhưng ba ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, cậu ấy cứ như vậy thì sao thi đấy ? Chắc tôi tự nguyện ngồi ôn bài với cục đá này quá. Tôi vừa bước vào phòng thì Khánh cất tiếng:

- Cậu tới đây khuyên tôi thì tốt nhất cậu đi về đi. - Khánh lừ mắt nhìn tôi trong rất xa lạ, cứ như tôi là người ngoài vậy.

- À.... Thì tớ cũng vì chuyện đó, còn ba ngày nữa mà đúng không... ùm..... Vậy thì tớ với cậu cùng ôn bài. - Tôi cố gắng nhất chân đi lại chiếc giường cậu đang nằm.

- Tôi không cần, cậu biết là tôi học giỏi tới mức nào mà. Cần gì mà phải ôn chung. - Cậu nói xong là tôi giật mình, tôi nghĩ mình đã quên cái gì đó. Phải, cậu học rất giỏi, giỏi hơn tôi gấp nhiều lần.

- Tớ biết, nhưng tớ yếu môn toán với lý nên tớ muốn chúng ta ôn bài chung. Làm ơn giúp tớ. - Tôi nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn.

- Cậu có chắc sẽ theo kịp trình độ của tôi chứ? Đồ ngốc như cậu thì tôi nghĩ nên bỏ cuộc đi là vừa, chứ hơi đâu mà cố gắng thi vào các trường lớn. - Khánh khinh bỉ nhìn tôi, cứ muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

- Chắc mà, tớ sẽ cố gắng hết sức nhưng cậu cũng phải chỉ tớ. - Tôi cố gắng dùng ánh mắt đáng thương nhất có thể để nhìn cậu.

- Okie vậy ngày mai, từ năm giờ sáng đến bảy giờ chiều, tôi sẽ xem coi cậu làm được trò trống gì. - Khánh ngồi dậy vừa nói vừa đẩy tôi ra khỏi phòng.

Tôi rất vui khi lúc đó Khánh nhận lời kèm cho tôi. Thật là khó khăng khi phải khuyên ngăn cậu ấy.

- Nhung à ! Cậu im lặng thế ? Khó chịu hả? - Khánh quan tâm tôi từng chút một, kể cả khi tôi đang ngồi sau xe cậu ấy.

- Không có gì đâu! Tớ đang suy nghĩ chuyện quá khứ ấy mà. - Tôi nhìn xung quanh đường phố.

Nguyên ngày hôm nay, Khánh tình nguyện chở tôi trên phía sau xe của cậu ấy.Tôi cảm thấy ấm áp và một cảm giác kỳ lạ lẹn lỏi trong lòng ngực trái của mình. Tôi mong cảm xúc nó cứ như thế.





Được sửa bởi KawazoeYuki ngày Thu Jul 03, 2014 4:45 pm; sửa lần 5.

Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Dạ Hàn Doanh
Dạ Hàn Doanh

Dạ Hàn Doanh
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 19/06/2014
hình như bạn viết hơi vội nên nhiều chữ vẫn thiếu dấu câu và tình tiết có vẻ quá nhanh, vắn tắt. tuy vậy văn phong bạn rất ổn, trầm, thích hợp để viết truyện ngắn. mau nhanh lên bạn nhé, chúc bạn thi tốt



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mau mau hoàn thành bạn nhé. 9h30 ngày 5/7 là hết hạn rồi đó.



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
K. Thiên đã viết:Mau mau hoàn thành bạn nhé. 9h30 ngày 5/7 là hết hạn rồi đó.
9h30 là sáng hay tối ad?



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Huoucaocodbg đã viết:
K. Thiên đã viết:Mau mau hoàn thành bạn nhé. 9h30 ngày 5/7 là hết hạn rồi đó.
9h30 là sáng hay tối ad?
Tối bạn nhé.



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
03/06/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Darkness
:
KawazoeYuki
KawazoeYuki

KawazoeYuki
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 03/06/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Darkness
Chương 2


Sau khi thi xong kì tuyển sinh, tôi và Khánh rong chơi ngoài đường hàng ngày. Niềm vui này cứ như thế, diễn ra bình dị nhưng lại làm lòng tôi rạo rực như cái nắng nóng của mùa hè. Vào một buổi sáng tháng bảy, tôi đang nằm dài trên sân thượng ngắm mấy đám mây trắng có hình thù kỳ lạ thì Chi gọi điện tới:

" A lô, gọi tớ có chuyện gì không." - Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Chi gọi cho tôi, nhỏ ít khi chủ động gọi điện vầy lắm.

" Thì có chuyện tớ mới gọi cho cậu, chứ ai dư thời gian mà mà đi nói chuyện với con mọt sách như cậu ." - Chưa kịp gì hết là Chi đã nói như tát nước vào mặt tôi.

" Mà chuyện gì thì cậu nói đi cứ vòng vo hoài. " - Tôi bắt đầu nổi nóng sau khi nghe được câu nói của Chi.

" Hôm nay Khánh chuyển nhà đó, bộ nó không nói với cậu hả." - Chi giật mình hét vào điện thoại.

"Cậu, cậu nói thật sao, Khánh đi rồi à ?" - Tôi hoảng hốt la lên.

"Ừ! Mà tớ có chuyện gấp rồi, đi nhé ! Bye bye ! - Nhỏ nói xong cúp điện thoại.

Bây giờ lòng tôi cứ nôn nao khó chịu thế nào ấy ! Khánh đi rồi, cậu ta đi rồi. Cái suy nghĩ ấy cứ mãi quanh quẩn trong đầu tôi. Lại tiếp tục nằm xuống ngắm mây. Tôi suy nghĩ một vài thứ trong đầu. Tôi không biết cậu ấy dọn nhà đi đâu mà không báo tôi, cũng không nói tên địa chỉ mà cậu ấy chuyển đến. Tôi không biết tại sao và tại sao cậu ấy lại làm như thế.

- Nhung à ! Hàng xóm vừa dọn đến qua nhà mình chơi nè, xuống nhà phụ mẹ tiếp khách đi con. - Mẹ gọi tôi xuống phòng khách. Tôi thấy lạ, mấy bữa nay đâu có ai thông báo là có gia đình khác chuyển đến đâu ta.

Bước xuống nhà, ngó ra kệ giày dép thì thấy một đôi ba ta nam trắng tinh nằm đó. "Là con trai" ,trong đầu tôi hiện tại chỉ có ba từ như thế. Khi đặt chân vào phòng khách tôi ngạc nhiên tới nỗi mà mắt trợn trắng lên, miệng há to tới nỗi có thể cho một nắm tay vào.

- Cậu đừng há miệng to thế, ruồi chui vào bây giờ. - Đó là Khánh, cậu ta đang chọc tôi. Không thể ngờ là cậu ta đang ở đây.

- Cậu chuyển nhà rồi mà, sao còn ở đây, chuyển nhà mà không nói tớ, địa chỉ mấy thế ? Mốt rủ bạn bè qua chơi. - Tôi chạy nhanh đi lấy viết và một tờ giấy chiếc.

- Nói đâu cho xa thế, tôi chuyển qua kế nhà cậu đấy. Gần vậy có cần thông báo không, tôi chỉ nói với Chi thôi, còn cậu thì hôm nay tôi sang chào gia đình này. - Khánh giựt lấy cây bút rồi xoay xoay nó.

- Ờ ! Mà tớ thấy trùng hợp thật nha, nhà tớ ở đây, nhà cậu ở kia, hai nhà hai phòng sát nhau, cậu chuyển tới đây là có chủ đích. - Tôi dí mặt mình sát mặt Khánh, làm cậu giật mình né ra sau.

- Ừ thì ..... ba mẹ tôi có nghe là một căn hộ gần đây cho bán mà kế bên nhà cậu, thấy tiện nên chuyển qua vì chuyện học hành thôi. - Khánh gãi gãi đầu .

- Hahaha.......... Mắc cười quá, coi cái điệu bộ cậu kìa ! Như con gái mới lớn ấy. - Tôi nhịn cười không nổi nên đành phải cười lớn, sẵn tiện chọc cậu ấy.

- Cậu cũng là con gái mới lớn đấy, nói tôi làm gì, tôi là con trai, chuẩn men nhé ! - Khánh vỗ ngực tự hào.

Mẹ tôi bưng ra ba ly nước cam đặt trên bàn, quay lưng đi dẹp khay đựng rồi mẹ ngồi xuống kế tôi.

- Cháu cao ghê luôn đấy ! Một tháng trước gặp cháu thấy cháu cũng cao nhưng bây giờ còn cao hơn nữa. - Mẹ tôi cười nhẹ rồi khen Khánh.

- Cao gì đâu mẹ ơi, lùn tẹt mà mẹ nói cao, cậu ta nở lổ mũi to quá rồi xì hơi thì sao. - Tôi liếc sang Khánh.

- Ờ! Ai như cô, một tháng rồi mà tui có thấy cô cao lên miếng nào đâu. - Coi coi có ai đá đểu con gái mình trước mặt bạn nó không.

- Mà thôi giờ cháu về, sắp xếp đồ đạc nữa, mới dọn qua nên chưa dọn gì cả, có gì tối cháu rảnh cháu qua chơi. - Khánh nói rồi cười trừ.

- Ừ! Vậy cũng được, tối nay cháu nói ba mẹ cháu qua nhà ăn cơm chung với cô luôn nhé ! - Mẹ tôi tiễn Khánh ra cửa, còn tôi đi lên phòng mình.

Tuy là Khánh chuyển qua gần nhà tôi nhưng lòng tôi vẫn nao nao. Đặc biệt là lo cho ba tôi, ông nói là đi công tác hai tuần sẽ về. Nhưng giờ là ba tuần rồi còn đâu. Hỏi mẹ thì mẹ nói là ba có công chuyện đột xuất. Thường thì đi công tác ba luôn gọi điện về hỏi thăm tôi. Nhưng giờ thì không có nên hỏi mẹ thì mẹ chỉ trả lời bâng quơ đại khái cho xong. Cho nên từ hôm đó tôi cũng chả hỏi thêm gì ba cả. Nửa tháng sau tôi thấy ba về. Ông vui mừng ôm tôi và mẹ. Trước khi ông về, mỗi tối tôi nghe tiếng khóc thúc thít của mẹ. Tôi cũng khộng biết là chuyện gì đã xảy ra với mẹ nhưng tôi hỏi gián tiếp thì mẹ không trả lời, hỏi trực tiếp thì mẹ ậm ừ cho qua.

- Ba ! Sao ba đi lâu thế ba có biết là con nhớ ba lắm không? - Tôi giả bộ khóc.

- Tại công việc đột xuất của ba thôi, không có chuyện gì đâu. - Ba buông tôi ra rồi đi lên phòng.

Từ lúc ba về tôi có cảm giác ngột ngạc, căng thẳng trong ngôi nhà. Tôi cũng không biết tại sao ba ít nói chuyện với mẹ và ăn cơm ở nhà hơn. Điều đó tôi luôn thắc mắc nhưng không dám hỏi. Vào buổi tối, tôi xuống uống nước đi ngang phòng ba mẹ thì thấy hai người lớn tiếng với nhau.

- Anh vừa phải thôi, trong chuyến đi công tác, anh ngoại tình với thư ký, không lo cho con cái, mấy ngày vừa qua anh có biết tôi đóng kịch với con khổ sở thế nào không. - Mẹ khóc thét lên phi thẳng cái gối gần đấy vào mặt ba.

- Ừ tôi ngoại tình thế đấy! Tôi với bà cũng định ly dị lâu rồi mà chỉ qua là vì con bé nên tôi không dám, tôi nói cho bà biết, bà cũng chỉ lo cho công việc của bà thôi, cũng đâu quan tâm gì tới nó. Đừng có thấy cái gì cũng quơ đũa cả nắm. - Ba lấy cái xấp giấy ngay trên bàn quăng xuống đất.

- Tôi lo công việc là vì muốn kiếm tiền cho con, còn ông thì sao? Ngoại tình chưa đủ, còn cờ bạc bê tha. - Mẹ gào lên trong cơn tức.

BỐP.............

- Tôi nói cho bà biết, tôi làm gì là quyền của tôi không liên quan tới bà. Bây giờ ký đơn đi. Rồi gặp nhau ở tòa  nói chuyện sau. - Ba tôi tát mẹ rồi quát to.

- Bây giờ tôi không ly dị, Nhung còn nhỏ, chỉ mới bước chân vào cấp ba, ông nở thấy tương lai của nó bị hủy hoại dưới tay ông hay sao. Nếu ông làm như vậy ông không khác đồ cầm thú. - Giọng mẹ bây giờ nhỏ lại nhưng nghe chua sót làm lòng tôi không kìm được nước mắt.

Ba định giơ tay lên tát mẹ nhưng tôi chạy vào cản lấy tay và cố kìm nước mắt lạnh giọng nói.

- Vâng! Vậy thì cả nhà ta gặp nhau ở tòa. Còn ba, tôi yêu cầu ba đi ra khỏi nhà ngay bây giờ, đây là tài sản của mẹ tôi đứng tên nên ông không có quyền trong đấy, xin mời ông đi cho.

- Nhung à ! Nghe ba nói đã con, không phải lỗi tại ba, là do mẹ con. - Ba giật lấy tay tôi kéo ra xa khỏi nơi mẹ đang đứng.

- Ba buông ra, một khi tôi còn gọi ba là ba thì xin ba giữ lòng tự trọng giùm. - Tôi giằng tay mình ra khỏi tay ông.

Ba quay người bước đi. Khi ông ra khỏi cửa, tôi đã nghe tiếng rầm rất lớn. Là tiếng cánh cửa vỗ mạnh vào bức tường. Tôi thấy gia đình Khánh chạy sang, có cả khánh. Bác gái đỡ mẹ tội đứng dậy quay sang Khánh nói:

- Đưa con bé qua chúng ta, còn chuyện bên này để mẹ lo. - Bác dịu dàng đỡ mẹ ra khỏi phòng làm việc của ông.

Sau khi qua nhà Khánh. Tôi được bác chăm sóc và hỏi han. Lúc đó tôi chỉ biết òa khóc lên thật lớn . Còn mẹ thì đã bình tâm hơn. Sau bữa này mẹ biết là mình phải đi công tác đột xuất nên gởi tôi qua cho bác chăm sóc. Và một ngày nào đó tôi sẽ ra tòa với mẹ. Còn bây giờ đầu óc tôi không thể nghĩ được chuyện gì nữa.



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Diễn biến truyện hơi nhanh, tốt nhất bạn nên miêu tả chi tiết và chậm hơn để câu chuyện có sức hút và phù hợp với nội dung. Còn về nội dung thì... ừm... mình cũng đã từng trải qua hoàn cảnh gần giống như của bạn nên cũng phần nào đó hiểu được nỗi khó khăn khi xảy ra rắc rối gia đình. Rất mong được biết phần tiếp theo của câu chuyện. Bạn chú ý cải thiện văn phong một chút nhé.



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
03/06/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Darkness
:
KawazoeYuki
KawazoeYuki

KawazoeYuki
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 03/06/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Darkness
Chương 3

Bác Hà tận tâm chăm sóc cho tôi khi mẹ đi công tác. Lúc đó tính tình tôi trầm hơn nữa. không bao giờ mở miệng khi không cần thiết, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, đó là một thời gian tôi bị khủng hoảng tinh thần dài hạn. Thấy tôi như thế, mẹ cũng phải hủy bỏ chuyến công tác của mình để lo cho tôi. Mẹ sợ sẽ có lúc tôi nghĩ quẩn mà làm bậy. Tôi biết mọi người lo cho tôi lắm, nhưng sau chuyện lần này tôi không hiểu tại sao mình khó mở lòng hơn, và một điều nữa mà tôi nhận ra nó đã thay đổi quá nhiều chính bản thân tôi còn không tin được đó có phải là sự thật không đó là tôi không còn biết tha thứ.

Mẹ vẫn thường nhờ Bác Hà trông chừng tôi khi mẹ đi làm, tôi thấy khó chịu khi cả mẹ và bác không cho tôi ra đường. Lúc nào ra đường Khánh cũng phải đi theo kè kè. Khi đi siêu thị ,lúc vào gian hàng của phụ nữ thật sự thì tôi không biết giấu cái mặt đi đâu. Tôi ngày càng bực, tôi đành phải mở miệng ra đàm phán với mẹ.

Tôi chạy xuống nhà, thấy mẹ ngồi trên sofa duyệt hồ sơ gì đó, tôi đi lại gần mẹ ngồi xuống, cố ý vòng vo để mẹ khỏi nghi ngờ.

- Mẹ ! Ngày hôm qua con đi siêu thị với Khánh. À...mà mẹ, cái chuyện mà Khánh trông chừng con, mẹ nói với cậu ấy là đừng đi theo con nữa. - Tôi cố gắng làm mặt mình đáng thương hết mức có thể nhưng...

- Mẹ không yên tâm khi để con đi một mình, vì mẹ lo cho con nên bắt buộc mẹ phải làm thế, con đi với Khánh mẹ sẽ yên tâm hơn. - Mẹ tôi nhất quyết không cho tôi được tự do.

- Mẹ à ! Có nhều lúc con mua những thứ liên quan tới phụ nữ mà Khánh đi chung thấy kì lắm. - Tôi nài nỉ mẹ mà chẳng xi nhê gì cả.

- Mẹ thấy hai đứa đi chung thì có sao, thằng Khánh nó thích con nó đi theo con là chuyện đương nhiên. Mà mẹ thấy cũng tốt, hai đứa đi đâu lỡ có chuyện gì thì chống đỡ cho nhau. - Mẹ tôi lúc nào cũng nói lý thế đấy, không chịu hiểu tâm lý của tuổi mới lớn.

- Mẹ....

- Không nói nhiều, con lo ôn bài trong hè đi, cứ chơi hoài mốt vào học đừng nói tại sao quên hết. - Mẹ đuổi tôi đi lên phòng.

Nằm trên cầm quyển sách đọc đi đọc lại vẫn thấy chán, đi xuống nhà sẽ bị mẹ mắng nên tôi quyết định trèo cửa sổ. Nói gì chứ chuyện leo trèo tôi làm rất giỏi, kế bên cử sổ là một cây bàng to nên tôi có thể từ đó mà xuống dưới. Mọi lần đi bằng đường đấy trót lọt nhưng lần này...

- Bích Nhung ! Cậu lại trốn đi chơi à ? - Khánh đang đứng dưới gốc cây ngó lên.

Tôi lắc đầu, lạ thật sao cậu ta có thể biết tôi trốn chứ, bộ cậu ta lúc nào cũng đứng ở đó canh chừng hay sao ấy. Hay là mẹ tôi biết trước việc này.

- Mẹ ! Là mẹ nói kế sách của con cho cậu ta biết. Chuyện đó qua nửa tháng rồi mà sao mẹ lại quản thúc con, mẹ biết con đâu phải là đứa ngu ngốc, không thể nào đem bản thân mình ra đùa giỡn được. Mẹ phải hiểu cho con chứ. - Tôi ứa nước mắt nhìn mẹ.

- Mẹ hiểu cho con, ai hiểu cho mẹ. Mẹ không muốn mất con, con có biết ba con muốn bắt con rời khỏi mẹ, sao con không chịu hiểu cho mẹ, chỉ vì mẹ thương con, con biết rằng mình cần có một tương lai cho chính mình nhưng con đã không hiểu. Con có thể thoải mái ở với mẹ nhưng con đâu biết được ở bên ba có thoải mái như thế không ? Con hành động rất ích kỉ, mẹ không muốn mất con là do mẹ muốn tốt cho con thôi. Liệu người đàn ông đó bắt con về, có vợ mới, bắt con phải chấp nhận một người mẹ xa lạ, lúc đó con như thế nào ? Rồi người phụ nữ đó có con liệu ba con có còn thương con như lúc trước không ? Mẹ biết, con phải đối mặt trước tòa để đưa ra quyết định của mình là con sẽ ở với ai, rồi con chọn ba con hay chọn mẹ đó là phụ thuộc vào quyết định của con. - Mẹ tôi với đôi mắt dịu dàng trấn áp tôi.

- Vậy mẹ lấy chồng mới thì sao. Cũng bắt con nhận một người đàn ông xa lạ là ba, rồi mẹ có con riêng rồi con làm sao biết được mẹ còn thương con hay không ? Con đã nghe mẹ bàn chuyện với bác Hà, mẹ sẽ cưới một người đàn ông nữa với cái lí do là có người đàn ông trụ cột trong gia đình thì gia đình sẽ vui vẻ hơn và nhẹ nhõm hơn, vậy mẹ có biết cảm xúc của con không ? - Tôi khóc to rồi gào lên, quay người chạy lên phòng.

Trong thời gian chờ đợi ra tòa, tôi nhốt lì mình ở trong phòng. Không ăn cơm với mẹ, kể cả khi mẹ gọi tôi nhiều lần xuống ăn cơm. Tôi không dám đối mặt với mẹ vào lúc này. Chắc chắn tôi sẽ không gặp ai hết cho tới lúc ra tòa.

Tới ngày ra tòa, trong tôi không có cảm xúc gì cả, buồn không có, vui không có. Khi nhìn kỹ mặt mẹ, tôi đã nhận ra mắt mẹ quầng thâm rất đậm, vóc dáng sương sương ngày càng ốm. Và bây giò tôi không còn hi vọng điều gì nữa.

- Chủ tọa tuyên bố, hai người Trần Hoàng Phúc, Nguyễn Huệ Mai không còn là vợ chồng hợp pháp của nhau. - Chủ tọa dõng dạc công bố.

- Chủ tọa xin hỏi hài nhi của hai người theo ai ? - Chủ tọa hướng mắt về tôi.

- Con ở với.....Con muốn ở một mình . - Mới đầu tôi định nói là mẹ nhưng tôi lại không muốn nhìn cảnh mẹ tái hôn nên đã quyết định ở một mình.

- Chủ tọa không chấp nhận không trả lời, đề nghị trả lời lại. - Chủ tọa nhìn tôi đầy nghiêm nghị.

Tôi nghe phía dưới có tiếng đàm phán của người khác khi xem tòa.

- Con bé đó xem ra như cục đá thế, không khóc không muốn ở với ai luôn.

.........

- Con ở với mẹ. - Lúc đó tôi nói đại cho xong.

- Chủ tọa tuyên bố quyền nuôi con thuộc về bà Nguyễn huệ mai.




Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
03/06/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Darkness
:
KawazoeYuki
KawazoeYuki

KawazoeYuki
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 03/06/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Darkness
Chương 4

Tôi biết mẹ rất mừng khi nghe tin tôi ở với mẹ. Nhưng không lâu sau đó mẹ tái hôn. Tuy dượng rất tốt với tôi nhưng tôi lại có cảm giác gì đó trống trải. Dượng luôn mua những thứ tôi thích, làm những món mà tôi hay ăn, nhưng cảm giác đó không thoát khỏi. Bác Hà và Khánh nhiều lần khuyên tôi là hãy chấp nhận dượng, nếu chấp nhận dượng cả mẹ và tôi sẽ không khó xử. Nói thì dễ nhưng làm mới khó, muốn mở miệng ra nói chuyện với dượng nhưng không tài nào nói được, dượng có đứa con trai riêng, nó mười một tuổi, còn nhỏ vậy chứ nó khôn lắm. Tuy tôi thương dượng nhưng không phải là cảm giác con gái giành cho cha mà là tình thương của một người cháu giành cho chú là bạn của mẹ. Còn thằng nhóc nó cứ quấn quích bên tôi, có gì nó mua về nó cũng rủ tôi ăn chung, nhiều khi nó còn kéo tay tôi với Khánh chạy ra nhảy lò cò chung với tụi nhỏ trong xóm.

- Này Nhung ! Cậu không thể nào chấp nhận được dượng à. - Khánh với tôi ngồi ở phòng khách nhà Khánh.

- Không phải là không chấp nhận mà là tớ không biết thể hiên. Nếu tớ không thương dượng thì tớ đã không nói chuyện hay thương thằng Bi đâu. - Tôi nói mà lòng cứ thấy ngại ngại.

- Tôi nghĩ cậu nên chập nhận dượng đi, cố gắng lên, vì cậu vì mẹ và vì cả gia đình mới của cậu nữa. - Khánh nắm tay tôi.

- Được rồi, tớ sẽ thử nhưng tớ không chắc thành công. Mà tớ nghĩ không một mùa hè nào tồi tệ bằng mùa hè năm nay cả.

Sau khi ngồi nói chuyện với Khánh tôi đã hiểu được tí xíu ( chỉ tí xíu thôi ). Tôi thử vào nhà rồi đi thẳng xuống bếp hỏi dượng món ăn đang nấu rồi mặc tạp dề nhào vô phụ dượng. Mới đầu dượng rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng khi mẹ về, thấy hai 2 " dượng con " tôi nấu mẹ vui lằm. Tôi thấy tinh thần mẹ phấn chấn lên. Còn thằng Bi hôm nay như mọi ngày, lại lanh chanh giành đồ ăn rồi kể chuyện trong lớp học hè của nó. Bác Hà với Khánh thì đi thăm mộ bác trai. Mọi thứ đều tốt đẹp và cuộc sống của tôi bước qua trang mới. Tôi biết mẹ đã cất hết hình gia đình cũ ( gồm có ba, mẹ và tôi) rồi cả gia đình mới chụp hình rửa ra rồi gắn lên. Nhưng tôi vẫn thường trốn mẹ đi gặp ba, dượng cũng biết và thông cảm cho tôi. HIện tại tôi đã hài lòng với cuộc sống của mình và không đòi hỏi gì thêm nữa.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất