Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
Cà phê đen không đường
Tác giả: Titi.kill
---------------------------------
Category : tình cảm

Rating : K

Status : đang sáng tác

Warning : có 1 vài cảnh bạo lực nhé

Casting : Ở dưới Smile

Lời tựa:


Bạn có phải là một người thích uống cà phê đen? Nếu bạn đã uống hoặc bạn đã từng nhìn thấy cái màu đen sóng sánh, huyền hoặc của nó, hắn bạn sẽ tưởng tượng ra cái vị đắng chát tan chảy nơi đầu lưỡi khi ta đưa môi nhấm nháp một ngụm nhỏ.
Cà phê đen kén người uống, cà phê đen không đường lại càng kén người thưởng thức hơn. Cái vị đắng ngấm vào lưỡi, chảy dọc theo xương tủy có thể khiến ta rùng mình. Nhưng không chỉ là vị đắng, ẩn sau nó là một mùi vị thơm ngon mà chỉ những ai đã thử, đã nếm rất nhiều lần, rất tinh tế trong khẩu vị mới có thể nhận ra.
Cuộc đời, số phận những con người tôi viết cũng vậy, tràn ngập đau khổ, thất vọng, nghiệt ngã, đắng chát như từng giọt cà phê rời fin rơi xuống đáy tách, chậm… MÀ THẤM. Cái tôi viết ra, bạn gọi là bi kich cũng được, nhưng tôi gọi nó là trải nghiệm, những trải nghiệm mà chỉ những ai thật sự mạnh mẽ mới có thể vượt qua để giành lấy hạnh phúc. Và cà phê đen không đường lại ngon theo 1 khẩu vị của ai đó hoặc họ biến tấu nó trở nên ngon!
------------------------------------
Nhân vật:

- Trần Ngọc Thảo An
- Phạm Hoàng Duy Khánh
Tính cách, gia thế, số phận của họ, hãy để từng trang truyện gợi mở cho các bạn nhé!

Thân,

Titi.kill





Được sửa bởi titi.kill ngày Mon Jul 21, 2014 10:01 am; sửa lần 5.

Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
[*]Thảo An:
Tôi là Trần Ngọc Thảo An, 9 tuổi. Tôi có cái tên ko quá đặc biệt, ko quá hay nhưng bố mẹ tôi bảo cái tên này rất hiền, rất thiện cảm, giống như tôi vậy ^_^
Tôi ko xinh. Bố mẹ bảo hồi bé tôi xinh xắn đáng yêu lắm, nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi  Càng lớn tôi càng kém xinh, nhất là giai đoạn này, khi mà toàn bộ hàng tiền đạo của tôi thi nhau lũ lượt đòi nghỉ hưu, chúng bay sạch, thế là mọi người vẫn thường trêu tôi là: Cô bé sún răng Very Happy Da tôi vốn trắng và mịn, đó là ưu điểm duy nhất trên cơ thể tôi, thế nhưng gần đây nó đã cháy sạm đi bởi hành trình đầu trần xách xe đạp ra tập chạy suốt mấy trưa liền của tôi. Và tôi đã có thể hãnh diện khoe với mọi người: tôi đã có thể tự đến trường bằng chiếc xe đạp mini màu hồng cực yêu này rồi, tôi giỏi thật đấy ^_^
Ừ thì tôi không xinh, nhưng mọi người vẫn bảo tôi là một cô bé đáng yêu, bởi tôi thánh thiện. Tôi cũng chưa ý thức được thánh thiện là thế nào nhưng mọi người bảo vậy thì chắc là vậy rồi  Gia đình tôi không được khá giả lắm, nói đúng ra là khá khó khăn, thế nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc, bố mẹ tôi yêu thương nhau và họ cũng yêu tôi nữa. Nhưng tôi chưa bao giờ được gặp ông bà cả. Bố mẹ bảo ông bà nội đã mất, còn ông bà ngoại thì rất giàu, bởi giàu nên rất bận, mà bận thì ko thể đến thăm tôi được. Mỗi lần nhắc đến ông bà, bố mẹ đều rất buồn, thế nên tôi luôn tự nhủ sẽ không bao giờ nhắc đến họ nữa.
Duy Khánh:
Tôi là Phạm Hoàng Duy Khánh, 14 tuổi. Tôi là trẻ mồ côi. Vâng, cũng chẳng có gì lạ cả, tôi bị bố mẹ bỏ rơi trước cổng côi nhi viện từ lúc mới mấy tuần tuổi, vú nuôi tôi bảo thế. Cuộc sống ở đây chật vật và kinh khủng hơn các bạn tưởng nhiều. Mọi đứa trẻ ở đây luôn biết cách tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhưng thực tế lại vô cùng xấu xa. Chúng sống bằng cách bóc lột, chèn ép kẻ yếu, giành giật, cướp bóc, thậm chí là đánh nhau nếu đối phương không nghe lời. Mà tôi, 1 thằng nhóc cao to, điển trai lại chính là đại ca trong số chúng. Chính xác, tôi hách dịch và kiêu ngạo lắm, nhưng cũng chỉ để che giấu cái nỗi đau bên trong và cũng chỉ để đập tan cái nỗi sợ hãi bị mọi người khinh thường mà thôi, khinh thường vì tôi là một côi nhi.
Ở trường học tôi là một học sinh mẫu mực, một lớp trưởng gương mẫu, gọn gàng, thông mình và giàu sức hút với nữ sinh Wink Ở côi nhi viện, tôi là đại ca, là tên giang hồ hung tợn, tôi, ngoan ngoãn trước mặt vú nuôi và chèn ép lũ trẻ ở dưới. Ừ, 2 mặt đấy, thì sao chứ, có thế tôi mới có thể tồn tại trong cái xã hội này được. Dù bạn là ai đi nữa, tôi cá nếu bạn sống trong cái thế giới dơ bẩn này, bạn cũng sẽ xấu xa và tàn nhẫn như tôi thôi.





Được sửa bởi titi.kill ngày Sun Jul 20, 2014 10:05 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
CHAP 2 : Biến cố
Thảo An :
Tôi cãi lời mẹ, lần đầu tiên trong đời, tôi cáu gắt và xù lông lên với mẹ. Chuyện là trong tiết học hôm nay, cô giáo muốn chúng tôi kể về ông bà của mình. Bạn nào cũng có ông bà, được ông bà yêu thương, chiều chuộng, mua cho đủ thứ bánh kẹo, đồ chơi và kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Còn tôi, tôi chưa bao giờ thấy mặt ông bà mình, rõ là họ vẫn đang tồn tại, nhưng tại sao họ không bao giờ đến thăm tôi. Tôi ấp úng trước mặt cô giáo, và gần như khóc thét lên khi các bạn xôn xao vì câu nói của tôi: “Ông bà em rất bận nên chưa bao giờ đến thăm em ạ!”
Tôi, đơn giản là muốn đến thăm ông bà mình, đó chẳng phải là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là điều cơ bản nhất sao? Vậy mà trước mong muốn rất đỗi tự nhiên của tôi: được sà vào lòng ông bà ngoại, được nhìn ngắm khuôn mặt phúc hậu của ông bà mình, mẹ tôi gay gắt và nổi cáu, mẹ la mắng tôi. Có gì không đúng chứ, tôi làm sai ở đâu? Bực mình lan toả, tôi không kiềm chế đến mức buột miệng nói ra 1 câu không bao giờ nên nói: “Mẹ là con của ông bà mà, tại sao không bao giờ đến thăm bố mẹ mình, mẹ thật là bất hiếu”
Và ngay giây phút đó, tôi biết mình đã lỡ lời, thật ngu ngốc. Ánh mắt tức giận của mẹ bống tối sầm, nét tuyệt vọng day dứt trên khuôn mặt mẹ. Mẹ bỗng khuỵ xuống, nước mắt cứ thế tuôn trào. Mẹ làm sao vậy, tôi đã nói sai, là tôi không đúng, nhưng tại sao mẹ khóc như vậy, lỗi của tôi sao? Tay mẹ đỡ lấy ngực, đôi chân mày nhíu lại, mẹ đang đau, mẹ đau gì vậy, tôi hoảng hốt khóc theo. Nhưng mẹ ôm chầm lấy tôi, nước mắt mẹ rớt xuống làm ướt đôi gò má sạm màu, đôi tay gầy guộc xỏ và tóc tôi mà vuốt ve,  mẹ mở giọng, lời nói khàn đi theo nước mắt: “ Mẹ đúng là đứa con bất hiếu. Ông bà con không chấp nhận bố con, vì ông ấy chỉ là 1 côi nhi. Thế nhưng, bố mẹ yêu nhau, tình yêu không gì chia cắt được, mẹ đoạn tuyệt với ông bà con, bỏ gia đình giàu sang để lấy ba con. Là mẹ bất hiếu, suốt ngần ấy năm không một lần về thăm bố mẹ mình. Nhưng giờ không kịp nữa rồi, mẹ không chịu đựng thêm được nữa rồi.”
Mẹ vừa nói gì vậy, tại sao , tôi hốt hoảng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của mẹ. Buồn, nét buồn vương vấn đến khó chịu, mặt mẹ tái xanh và nhăn nhó. Phải rồi, gần đây tôi thấy mẹ hay uống thuốc, một loại thuốc gì đó với những viên thuốc trắng đắng nghét, thuốc ở đâu? Tôi toan vùng dậy, nhưng mẹ ghì lấy tôi: “Con đừng đi, hãy để mẹ ôm con, thêm 1 chút nữa, chỉ 1 lúc thôi…” Tôi ngồi im trong lòng mẹ, ấm áp, mùi hương của mẹ dịu dàng và quen thuộc quá, tôi bắt chước xỏ tay vào tóc mẹ và vuốt ve, tóc mẹ mềm và thơm, thơm hơn tất cả mọi thứ trên đời. Mẹ nặng dần trên vai tôi và mẹ cũng lạnh dần. Tôi vẫn ngồi đó, ôm mẹ, hình như mẹ đã ngủ rồi!
Trời mưa, sấm chớp, giông tố kéo về, những âm thanh đùng đoàng làm tôi phát hoảng, tôi sợ hãi. Tôi lay mẹ, nhưng mẹ không tỉnh giấc, mẹ ngủ say quá, tôi tiếp tục lay mạnh hơn, nhưng không có tác dụng, tôi oà khóc. Tôi khóc nức nở, tôi rất sợ sấm chớp, nếu mẹ tỉnh dậy hẳn là mẹ sẽ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng ru tôi ngủ. Nhưng mẹ ngủ mãi không chịu tỉnh, tiếng khóc của tôi cứ thế cùng tiếng sấm hoà đi trong cơn mưa.
Bố về. Gương mặt ông tối sầm, ông nhào đến, khuôn mặt tái xanh rồi trắng bệch, ông ôm chầm lấy mẹ, ông lay mẹ, nhưng mẹ vẫn không tỉnh. Bất chợt, người ông cứng đờ, mắt không ngừng chớp, tôi vẫn khóc, vừa khóc vừa hét lên: “Là do con, con vô lễ, con nhắc đến ông bà ngoại, mẹ giận con nên mẹ mới bị đau”. Bỗng chốc, người ông đổ xuống sàn, chân tay tê cứng, tôi ôm chầm lấy ông nhưng ông hất tôi ra: “Đồ bất hiếu!”
Kể từ hôm đó, tôi không bao giờ thấy bố cười với tôi nữa.
Duy Khánh:
Cuộc đời toàn những thứ thối tha, chó ghẻ. Thằng đệ tay sai thân cận nhất của tôi, nó bán đứng tôi, thằng phản bội. Trong lúc tôi đang cùng đàn em dạy dỗ một thằng nhóc ngu ngốc không biết trời cao đất dày là gì thì nó lại âm thầm đi mách vú nuôi. Chết tiệt, tôi bị đánh ê ẩm cả người, lại còn bị phạt quỳ suốt một đêm. Nhưng quan trọng nhất là mọi tình cảm tốt đẹp bấy lâu tôi ra sức gây dựng với người lớn phút chốc đều đổ bể, tan thành mây khói. Tôi bắt đầu bị giám sát, bị coi thường, bị ghẻ lạnh, bị bỏ rơi. Nhưng như thế thì vẫn chưa đáng là gì, thứ đáng để đau khổ hơn đang chờ tôi ở trường học.
Ở trường, tôi vẫn là một nam sinh ưu tú, bao nhiêu nữ sinh vẫn đang sắp hàng chờ tôi mỗi ngày, cố gắng đuổi theo tôi chỉ để tặng tôi 1 đôi giày hay 1 cái bánh kem dâu sến súa diêm dúa gì đấy. Tôi nhận tất, lúc nào cũng thường trực 1 nụ cười và 1 lời cảm ơn, dù cái đống đấy tôi toàn tiện tay cho thẳng vào thùng rác. Tôi, chỉ cần ôm đàn ghi ta nghêu ngao hát, mọi người từ học sinh đến thầy cô giáo, giám thị hay bảo vệ đều phải ngưng lại, lặng im nghe, và … đổ gục Wink
Mọi người bảo tôi đẹp trai, tôi cũng tự thấy như thế. Tôi, đẹp trai, cao to, cơ bắp và rắn rỏi đúng nghĩa (tôi là đại ca giang hồ mà), da trắng tự nhiên nhưng không ẻo lả, gay go gì hết, trắng sạch sẽ và khoẻ mạnh Very Happy, mũi cao chuẩn tây, mắt đen và lông mày rậm. Đôi lông mày này không biết thừa hưởng từ ông bà nào, nhưng xem ra rất có lợi, là vũ khí tối tân và tuyệt đối nguy hiểm khiến mọi nữ sinh trong trường đều bị tôi làm nghiêng ngã, ôi, đẹp đúng là 1 cái tội mà *nhếch môi* (Titi: có thôi ngay đi không, chú mi đẹp trai gì lắm đâu nào *bĩu môi*)
Chuyện tôi thông mình thì tôi có nói rồi mọi người nhỉ, nhưng bây giờ nhắc lại chút cũng không thừa, vì tôi đang tự sướng về bản thân mà. Ngoài đẹp trai, tôi còn nhanh nhẹn và thông minh, cao to và chắc khoẻ, là học sinh ưu tú của trường, không chỉ cướp được mấy cái giải vặt vãnh kiểu học sinh giỏi toàn diện của trường, đội viên ưu tú cấp quốc gia, giải nhất thành phố môn toán, vân vân và mây mây @#$%%&^&*&^  mà mấy cái huy chương về thể thao như bóng đá, bơi lội, cờ vua, tôi có cả 1 bộ sưu tập ở trong phòng, ngoài ra còn đàn hay hát ngọt. Đấy đấy, toàn diện kiểu đấy thì bảo sao mọi người không thích, không mê cho được *vênh mặt* Cũng sinh ra lắm đứa gato nữa ấy chứ.
Nhắc đến chuyện gato mới nhớ đến thằng đệ, cái thằng chết tiệt, tôi quay lại vấn đề chính ngay đây. Vẫn cái thằng chết tiệt ấy, hôm nay, nó hẹn tôi giao đấu một trận quyết tử, chắc tưởng biết vài món võ thì có thể giành chức đại ca của tôi đây mà, thằng nhãi này nằm mơ giữa ban ngày chắc. Luôn tiện cái vụ nó chơi tôi lần trước, tôi tính cả vào lần này, thù đấy mà không trả thì tôi không phải là Phạm Hoàng Duy Khánh rồi, tôi vênh váo nhận lời ngay.
Nơi công trường chập tối, với ánh đèn đường mờ ảo, tôi đứng đối diện với nó, áo ngoài quần, xộc xệch, tóc rối, tay quấn vải, vứt cái cặp rơi phịch xuống đất, tôi hét lên 1 tiếng rồi nhào tới. Tôi đánh, nó chịu trận, không chống trả. Kì lạ cái thằng này, võ vẽ bỏ đâu hết rồi, à, chắc nó thấy tôi hùng hổ, sát khí đằng đằng, sợ quá hồn bay mất cả *cười to*, đã thế tôi phải cho nó nếm mùi lợi hại của đại ca giang hồ. Không suy nghĩ nhiều, tôi đánh nó thừa sống thiếu chết, bao nợ nần hận thù quyết trả hết trong hôm nay. Nó vật vã, quằn quại dưới chân tôi, bị tôi thúc 1 phát vào bụng, nó phun cả máu tươi ra ngoài, áo bê bết và ướt đẫm, tôi vơ luôn cây gậy gần đó, đánh mạnh vào 1 cái phát, nó giơ tay lên đỡ… RẮC…Tôi đoán nó gãy xương.
Nhưng tôi chỉ chiếm ưu thế đến ngang ấy thôi, lũ lâu la đệ của nó từ đâu xông hết ra, vồ lấy tôi, thằng xô tôi ngã quỳ, thằng giữ tay, thằng trói chân tôi lại. Tôi ra sức chống trả, nhưng chống đông quá, sức người thì có hạn, tôi vốn đã thấm mệt, cầm cự được 1 lúc, tôi đành chịu trận. Bọn chúng nhân cơ hội xông vào đánh tôi, dùng cả gậy, nhị khúc, mã tấu và dao để chém tôi, máu tươi loang ra cả chiếc áo trắng, tóc tai tôi bê bết, quần rách, tôi đau đến mức mất hết cảm giác, xung quanh tràn ngập mùi máu, tanh tưởi quá mức, tôi ngất đi…
Tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, tôi vẫn nằm ở đó, còn lũ khốn kiếp kia đã đi mất, tôi liều vắng luôn 1 buổi học, gồng mình đi mua bông băng tự sát trùng vết thương, mẹ kiếp, đau rát đến tê dại. Xong thì tới nhà thằng bạn mượn áo quần của nó, tắm rửa sạch sẽ tinh tươm, đúng giờ tan học ,tôi mới trở về.
Vú nuôi mới thấy tôi đã nổi trận lôi đình, bảo là cô giáo chủ nhiệm vừa gọi về thông báo chuyện tôi nghỉ học không phép. Thế đấy, trên đời lắm kẻ rãnh rỗi thích mách lẻo người khác cơ. Tôi lại ghi thêm điểm xấu, lại còn bị nghi ngờ đủ thứ um xùm lên, kết quả lại bị phạt quỳ, giơ 2 tay lên cao. Vết thương còn chưa khô, người đau nhức, tôi mệt và kiệt sức đến mức muốn ngã vật ra, nhưng tôi vẫn quỳ ở đây, cố gắng ngoan ngoãn và nghiêm túc, thử ngã ra đấy mà xem, mọi thứ sẽ lộ tẩy mất.
Hôm sau, tôi đi học trở lại, quaí lạ, cớ sao mấy em gái kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ thế kia, thầy cô thì trông có vẻ kì thị mình, tôi là học sinh đẹp trai và ưu tú đây mà. Vào lớp, tôi bị gọi lên phòng hiệu trưởng, thôi rồi, điềm báo chẳng lành.
Ai cho tôi biết thứ quái quỷ gì đang diễn ra ở đây đi, trên màn hình là cảnh tôi đánh thằng đệ thừa sống thiếu chết. Và…chỉ thế thôi, chỉ cảnh tôi đánh nó thôi, chết tiệt, tôi bị gài, tôi sập bẫy nó rồi, assaaaaaaaaaaaa!
Tôi luống cuống giải thích, nhưng nói sao cho phải đây. Thầy ngắt lời tôi, cũng chẳng buồn nghe tôi giải thích. Tôi- BỊ ĐUỔI HỌC!
Thế là hết, cái tương lại mù mịt phía trước tôi đang dần hình dung ra, tôi ra khỏi trường trong cái nhìn khinh bỉ của mọi người và những lời bàn tán xôn xao: “Đồ giả tạo” … “Nó hư hỏng lắm đấy” … “Mồ côi thì thế thôi, đâu có ra người được” … “Không cha không mẹ là thế đấy”… Tôi ước mình có thể quay lại, GIẾT CHẾT lũ người kia, bọn khốn nạn.
Nhưng thế thôi thì chưa đủ, đỉnh điểm là khi tôi trở về côi nhi viện cơ.
Hoảng hốt, đồ đạc của tôi được cất xếp và đóng gói gọn gàng trong túi, tất cả đều đặt trước cổng côi nhi viện. Tôi chạy ào vào định hỏi cho ra nhẽ, nhưng bảo vệ giữ tôi lại. Vú nuôi đi ra, theo sau là thằng chó chết tiệt đấy, tay nó bó bột, hừ, giả tạo thật, tôi chỉ muốn lao vào ăn sống nó đi, nhưng bất lực. Vú nhìn tôi, nước mắt từ từ ứa ra, rồi chảy thành hàng: “Con làm vú thất vọng quá, trước giờ con chỉ đóng kịch thôi sao, con người con thật quá tàn nhẫn, có thể đánh gãy tay người bạn luôn ở bên mình. Con đi đi, nơi này không thể chứa chấp con được nữa.”Vú đi vào, thằng đệ còn quay đầu nhìn tôi nhếch mép siêu khinh bỉ, tôi điên cuồng như con mãnh thú bị nhốt vào chuồng, mắt trợn tròng, đỏ ngầu, cả người căng cứng. Nhưng cánh cổng từ từ khép lại, và rồi khoá chặt. Tôi vẫn đứng như trời trồng. Tôi bị đuổi, bị đuổi ư? Là tôi sao? Tôi biết đi đâu? Tôi sẽ sống như thế nào?
Giông bão bất ngờ kéo tới, sấm chớp đùng đùng, mưa hay gió xô tôi ngã khuỵ xuống, và cũng không biết mưa hay nước mắt đang chảy ướt má tôi. Tôi, 1 thằng con trai 14tuổi, lần đầu tiên…cảm thấy…bất lực. Tôi sẽ sống như thế nào?



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
15/07/2014
:
Suiseki
Suiseki

Suiseki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 15/07/2014
Post tiếp đi bạn, mình đang chờ đây.
P/s: Lưu ý một chút là bạn cần thêm những thông tin cần thiết vào #1 của mình nha, đọc tại đây nhé: https://truyensangtac.forumvi.com/t6-topic



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
Suiseki đã viết:Post tiếp đi bạn, mình đang chờ đây.
P/s: Lưu ý một chút là bạn cần thêm những thông tin cần thiết vào #1 của mình nha, đọc tại đây nhé: https://truyensangtac.forumvi.com/t6-topic
Mình đã sửa rồi, cảm ơn bạn nhé



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Bạn ơi post tiếp đi!



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
CHAP 3: Cuộc sống mới
Thảo An:
Cuộc sống của tôi không còn vui và hạnh phúc như trước kia nữa. Kể từ ngày mẹ mất, tôi, hầu như không thể làm gì khác ngoài khóc… và khóc. Bố không còn yêu thương tôi, tôi biết, vì tôi đã khiến cho người ông yêu thương nhất trên đời này ra đi mãi mãi. Nhìn khuôn mặt ông, tôi biết nỗi đau trong ông lớn gấp trăm lần nỗi đau mà tôi đang chịu đựng. Bố không cười với tôi, chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa, tôi tự đi học bằng xe đạp, tôi tự nấu ăn cho mình và cho bố, tôi tự học bài đến tận khuya và sáng dậy sớm dọn dẹp nhà cửa trước khi đến trường. Mọi người bảo tôi thật ngoan, nhưng, đối với bố, tôi là đứa con bất hiếu nhất trên thế giới này. Ông không ăn đồ tôi nấu, tan sở ông không về nhà mà cùng các đồng nhiệp của ông đi nhậu nhẹt đến tận khuya. Đêm nào cũng vậy, ông bước vào nhà khi trời tối đen như mực, người ông say khướt và nồng nặc mùi rượu, ông ngã vật giữa nhà, có khi nằm ườn trên ghế sô fa. Những lúc ấy tôi chỉ biết đứng nép ở góc phòng, nhìn ông, và khóc. tại sao ư? Nếu tôi đến gần, ông sẽ đánh tôi.
Đúng đấy, các bạn không nhìn nhầm đâu, ông ấy sẽ đánh tôi bằng bất cứ thứ gì ông có thể vơ lấy, vừa đánh vừa chửi. Có lần ông cầm bình hoa trên bàn đánh vào đầu tôi, máu tươi chảy thành dòng, mùi tanh xộc vào mũi, tôi ngất lịm đi lúc nào chẳng hay. Chuyện đó dần trở nên quen thuộc như cơm bữa, bố say xỉn, đánh chửi tôi. Cuộc sống tưởng chừng như địa ngục trần thế ấy khiến tôi, 1 cô bé 9 tuổi suốt ngày chỉ biết khóc và khóc. Tôi quá nhỏ bé, quá yếu đuối, tôi phải làm sao để ông yêu thương tôi như ngày trước đây?
Việc ông say khướt và chẳng bao giờ tập trung khiến mọi người không thể thông cảm thêm được nữa, họ thẳng tay đuổi việc bố tôi. Cuộc sống nghèo túng càng thêm khốn khổ, 2 bố con không biết làm sao sống qua ngày, đã vậy, ông càng rượu chè nhiều hơn. Tôi ko ghét bố, tôi cũng chưa bao giờ giận bố, bởi kẻ đáng bị giận là tôi. Những lúc ông đối xử tệ với tôi, không hiểu sao những kí ức đẹp đẽ ngày xưa lại ào ạt tràn về. Trước đây, ông rất thương yêu tôi, tôi vẫn thường sà vào lòng ông mỗi khi ông đi làm về, ông thường vuốt ve tóc tôi và còn buộc tóc cho tôi nữa. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng bố tôi rất thích chải và buộc tóc cho tôi, mặc dù nhiều khi ông vày vò nó như tổ quạ. Mặc dù vậy, tôi vẫn rất thích được ông buộc tóc cho mình, tôi biết, bởi vì ông yêu tôi, và bởi vì tóc tôi giống y hệt như tóc mẹ vậy. Tôi không muốn nói nhiều đến những kí ức nữa, bởi nước mắt tôi đã chảy thành dòng rồi. Hiện tại, mối quan hệ xa cách của chúng tôi, tôi vẫn không cách nào thay đổi được. Thật sự bế tắc!
Cho đến một hôm, bố tôi không say xỉn nữa, ông ăn mặc chỉnh tề, ra hiệu cho tôi ăn mặc gọn gàng và trèo lên yên sau xe máy. Băng qua nhiều con đường lớn, cây cối nhà cửa, những cảnh vật quen thuộc dần dần bị bỏ lại phía sau, chiếc xe máy của 2 bố con tôi chạy càng ngày càng xa nơi tôi sống, tôi bỗng chốc cảm thấy buồn và bất an, hình như tôi chưa bao giờ rời khỏi cái chốn nhỏ bé mà bình yên ấy cả. Còn bây giờ, bố đang đưa tôi đi đâu?
Cách trung tâm thành phố vài km, bố dừng xe trước một ngôi nhà cực kì sang trọng, tôi đoán người ta dùng từ biệt thự là để chỉ những ngôi nhà như thế này. Nó to, rộng và đẹp 1 cách lạ kì, 1 màu trắng tao nhã đến thuần khiết, mái ngói đỏ tươi, khu vườn đầy hoa nở rộ ở 2 bên lối dẫn từ cổng vào đến nhà, trước hiên còn có 1 chiếc xích đu với hoạ tiết tinh xảo, trên ghế đặt 1 chú gấu bông màu trắng cổ đeo nơ, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đủ cảm thấy thích thú và ghen tị, trông như 1 bức tranh cổ tích vậy. Nhưng, đây là đâu? Tại sao bố lại dẫn tôi đến đây?
Bố nhấn chuông, tiếng chuông vang thật xa, bỗng chốc cánh cổng từ từ mở ra, không có ai cả, hoàn toàn không có ai ở bên trong. Tôi vẫn đứng đó trố mắt nhìn, cho đến khi ông vỗ nhẹ vào vai tôi:
- Vào đi con.
- Đây là đâu ạ?
- Con cứ vào đi đã.
Tôi nhìn ông, cảm nhận ánh mắt trìu mến thuở nào, tôi mạnh mẽ bước vào. Bất ngờ, cánh cổng đóng lại, bố tôi vẫn đứng ngoài kia, mỉm cười với tôi. Tôi hoảng hốt quay người với lấy ông:
- Bố, bố không vào sao?
Cánh cổng khép lại quá nhanh, tiếng khoá tự động vang lên thật đáng sợ, tôi nhìn ông, 2 mắt long lanh, nỗi sợ hãi bao trùm lên tất cả. Ông vẫn đứng đó, cuối cùng chỉ nói 1 câu, giọng ông nghẹn lại như sắp khóc:
- Sống tốt con nhé, tạm biệt con!
Ông lên xe và phóng đi thật nhanh, tôi gào thét tên ông nhưng ông nhất quyết không quay đầu lại. Bóng ông mất hút, mất hút về phía xa. Tôi cầm lấy 2 cánh cổng lay mạnh nhưng nó vẫn không chịu mở ra, 2 chân tôi mềm rũ như bún, cứ thế tôi trượt xuống, cho đến khi ngồi hẳn trên mặt đất lúc nào chẳng hay. Chuyện gì đang xảy ra vậy, đây là đâu, tại sao bố lại bỏ tôi lại, ông thực sự ghét tôi đến như vậy sao? Tôi khóc, nước mắt đầm đìa khuôn mặt, tại sao ông nhẫn tâm đến thế, dù ông có đánh chửi tôi cũng được, nhưng xin ông đừng bỏ rơi tôi như thế này.
Tôi buồn, thất vọng… và cả sợ hãi, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi run bắn lên như cầy sấy, nhưng một giọng nói ấm áp vang lên khiến tôi giật mình và quay đầu lại:
- Thảo An, cuối cùng cháu cũng đến rồi.
Duy Khánh: :-sobaka: 
Chắc mọi người đang thắc mắc cuộc sống hiện tại của tôi thế nào đây mà. Ôi mọi người chắc đang tưởng tượng đủ thứ chuyện ấy nhỉ, nhưng mà chắc tôi làm mọi người thất vọng lắm đây. Thì tôi dù có thông mình hơn người hay đẹp trai hơn mấy tên hoàng tử Hàn Quốc thì chung quy cũng chỉ là thằng nhóc 14 tuổi không nhà không người thân, liệu có thể có tương lai tươi sáng sao? 1 công việc ư, tôi còn chưa tốt nghiệp THCS nhé, có nhà ư, một cái thân quèn này còn chưa được học xây nhà các bác ạ, gia đình ư, cái này cũng khó, tôi vẫn chưa lừa được ai để họ đem tôi về nuôi cả. Giờ tôi là trẻ lang thang, chuyên ngủ gầm cầu, công việc chính là phụ hồ, nhưng nói chung là toàn thất nghiệp, thế đấy.
Tháng này tôi đã làm việc quá vất vả rồi, nhìn tôi bây giờ chả khác gì 1 thằng vô gia cư cả (mà đúng là anh vô gia cư thật nhể - TiTi *cười đểu*). áo quần lấm lem, da cũng sạm đi, cả người đau nhức. Khoẻ mạnh thế nào thì công việc này đối với 1 thằng vốn chỉ biết cắp sách đến trường như tôi, nhất thời không thích ứng nổi. Cuối cùng thì ngày này cũng đến, mấy đồng lương ít ỏi cuối cùng cũng đã có trong tay. Với tâm trạng cứ phải nói là cực kì hân hoan, phấn khởi, tôi quyết định tạt ngay qua tiệm bánh bên kia đường mua cái gì lót dạ đã, siêu siêu đói Very Happy
Tiệm bánh này khá nhỏ nhưng được trang trí khá màu mè, diêm dúa, mà tôi cá là tụi con gái nó thích mê. Bằng chứng là bao nhiêu em xinh tươi đang ngồi ăn cả chồng bánh trong đấy. Tôi vào quán, theo thói quen đưa tay vuốt tóc, tiện thể nháy mắt với em bán hàng xinh xắn ở đấy một cái, không khéo lại được ăn bánh không phải trả tiền, mà của chùa thì bao giờ chả ngon :v Bất ngờ, em nó nhìn tôi một cách đầy khinh bỉ rồi hất hàm:
- Mua gì?
Ôi cái quái gì thế này? Giật mình, cố gắng bình tĩnh, tự ngắm nghía bản thân từ đầu đến chân xem con bé này mắt có phải có vấn đề rồi không trước khi quát cho nó vài câu, may mà kiềm chế được. Phải rồi, nhìn lếch thếch như thằng bụi đời thế này bảo sao nó không khinh. Mất cả hứng, tôi chỉ đại 1 cái rồi dõng dạc ra lệnh:
- Lấy cho anh cái này, nhanh!
Nó bĩu môi, hất hàm, khom người lấy cái bánh xong quăng thẳng vào người tôi, mặt cong cớn. Ôi cái con nhìn thấy ghét cơ. Tôi cũng ném lại cho nó đống tiền lẻ rồi vênh váo cái mặt, quay lưng đi thẳng. Ây da, nhưng cớ sao hôm nay lại xui xẻo nối tiếp xui xẻo thế này. Mãi vênh váo, mới bước ra khỏi tiệm bánh, đâu ra cái cột điện ngáng đường đại ca thế nhỉ, loạn, loạn hết rồi. Đầu tôi đập thẳng vào cột điện không thương tiếc, mũi đến gãy mất thôi. Đang mãi đau đớn và xấu hổ đến uất nghẹn, tôi bỗng nhận ra cái bánh trên tay đã không cánh mà bay. Tôi hoảng hốt tìm kiếm, trời ạ, công sức lao động của ta dồn hết vào mi đấy, mi chạy đâu mất rồi. May mắn, cộng với đôi mắt siêu đẹp và siêu tinh tường của mình, tôi phát hiện ra nó ngay. Cái bánh xinh đẹp đã lăn xuống lòng đường từ khi nào. Tôi dậm chân, bực bội để đâu cho hết, tính nhìn ngó xe cộ đã rồi mới trịnh trọng đi lấy lại cái bánh đắt tiền, bỗng đâu ra 1 ông cụ, chả thấy rõ được mặt mũi nữa, đang gấp gáp qua đường, mắt thì nhìn đi đâu đâu, ra vẻ vội vàng lắm. Mà tôi cũng chả rỗi hơi để đi ngắm nghía 1 ông lão qua đường làm gì, quan trọng là bước chân ông ta đang tiến thẳng, tiến thẳng, và… sắp sửa giẫm lên chiếc bánh.
Cái gì, ông già này, tôi nghiến răng, bất chấp lao đến bằng mọi giá, quyết cứu lấy miếng ăn mà mình đã vất vả biết bao nhiêu mới kiếm được, nào là những ngày phụ hồ nắng gắt, nào là phải chướng mắt với con bé bán hàng, lại còn u đầu vì tông vào cột điện. Đấy, đủ thứ khó khăn tôi cũng trải qua hết rồi, chẳng phải cũng chỉ vì cái bánh này sao, nhất định không thể để nó tan nát dưới dép ông già kia được, khỉ thật.
Lao đến như tên bắn,tôi quyết tâm đẩy ông già ra khỏi quỹ đạo đi điên rồ để chụp lấy cái bánh của mình. Nhưng, không may, phải đấy, lại không may nữa , tôi chỉ kịp túm lấy ông già và ngã xuống. Một chiếc xe lao với tốc độ chóng hết cả mặt, không biết từ đâu vọt qua, ôi cái bánh của tôi, kết cục lại bị cái bánh xe chết dẫm ấy nghiền nát, số phận mày bi đát quá, thật đáng thương.
Lúc này, tôi chỉ muốn khóc ròng, cái bánh thân yêu nát bét và vỡ vụn, ây dà, nhìn gớm, còn chưa kịp đến mang xác em nó đi chôn thì nhận ra có 1 bàn tay vừa đưa lên nắm lấy cổ tay tôi, à, ông già. Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào mặt ông cụ, toan xổ hết mọi tức giận và bực bội lên ông ta thì ông ta đã cất lời trước:
- Cháu trai, cảm ơn cháu đã cứu ta, cháu tốt bụng và dũng cảm lắm.
Ông ta cười với tôi. Âu men, chuyện quái gì vậy, ông ta cảm ơn tôi hả ?? Tôi đần mặt, chả hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ú ớ mà không biết trả lời thế nào. Bỗng có 2 người mặc đồ đen, mang kính đen, đi giày đen, nói chung là đen thui từ đầu đến chân vội vã chạy đến đỡ ông già dậy. Gì đây, giống Mafia quá trời ) Xong xuôi, họ cũng kéo tôi lên rồi kính cẩn cúi đầu với tôi :
- Cảm ơn cậu đã bảo vệ ông chủ của chúng tôi, cậu muốn gì, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện giúp !
Ngu người lần 2. Từ từ kết nối các dây thần kinh, dồn máu lên não, tập trung các tình tiết và suy đoán... Á, lúc tôi đẩy ngã ông già để cứu cái bánh, vô tình tôi đã cứu ông ta thoát khỏi cái xe khốn kiếp. Hèn gì, hớ hơ, ta thành anh hùng rôi. Tôi cười to như thằng điên khiến 3 người kia giật mình, tí nữa thì quay lưng bỏ chạy vì tưởng gặp phải thằng tâm thần. Vội vã chỉnh đốn lại tư thế, tôi cao giọng :
- Ông à, ông đã gián tiếp làm hỏng cái bánh của cháu rồi, bây giờ cháu biết ăn gì trừ bữa đây ?
Tôi chỉ muốn thăm dò thôi, xem bộ dạng này hẳn là người giàu có, nếu có thể lợi dụng và bám víu thì chẳng phải quá hời hay sao. Không làm tôi thất vọng, ông cụ mỉm cười đáp :
- Được rồi, tau sẽ đền cho cháu một bữa ăn thật no, được không ?
Ôi chuẩn ý ta thế nhở, tôi hào hứng gật đầu cái rụp, nhanh nhảu theo ông cụ trèo lên chiếc BMW đen tuyền đến loá cả mắt, ây da, đúng là dân đại gia rồi, hên quá !
Xe dừng trước một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp, mọi chi tiết đều được chạm khắc tinh xảo, đồ ăn thì cứ phải gọi là siêu siêu ngon, lâu lắm mới được ăn uống đầy đủ thế này, tôi không ngần ngại nuốt gọn tất cả những thứ trên bàn ăn, ôi ta lại được hồi sinh một lần nữa Very Happy Ăn uống xong xuôi, ông cụ nhẹ nhàng bảo :
- Vậy là ta đã trả hết cho cháu rồi nhé, ta đi trước, tạm biệt cháu !
- Ấy, ông vội thế à, chúng ta còn chuyện để nói ông ạ.
- Chuyện gì nữa cháu ?
- Bữa ăn này là ông bù cho cháu chuyện chiếc bánh, còn việc cứu ông, 2 người kia đã nói sẽ trả ơn cháu kia mà.
Khuôn mặt ông ta có chút kinh ngạc, lông mày hơi nhíu lại, nhưng nhanh chóng giãn ra, ông cười nhẹ :
- Cháu trai này thật thông minh, nhưng tính toán như vậy không hẳn là tốt. Nào cháu nói đi, cháu muốn gì ?
- Cháu muốn trở thành vệ sĩ của ông, giống bọn họ - Tôi chỉ tay về phía 2 người mặc áo đen đang đứng ở xa – Cháu biết võ, cháu cũng mạnh khoẻ nữa, xin ông hãy tin tưởng ở cháu.
Giàu như ông ta, nếu tôi có thể làm vệ sĩ, rồi trèo lên thành kẻ thân cận nhất, đến cuối cùng có thể cướp lấy tài sản của ông ta thật dễ dàng, xem ra hôm nay không phải ngày xui xẻo, mà là ngày cực may mắn của tôi rồi. Tôi cố nở 1 nụ cười trông hiền lành và thiện cảm nhất, cái kiểu cười lấy lòng mà ngày trước tôi vẫn luôn thành công ấy. Thế nhưng, trái với mong đợi của tôi, ông ta nhếch mép :
- Cái gì, loại trẻ lang thang, suốt ngày chỉ biết lừa gạt người ta như cậu mà đòi làm vệ sĩ của ta ư, cậu nên suy nghĩ sáng suốt hơn 1 chút.
Nói xong ông ta nghiễm nhiên đi thẳng, bỏ lại tôi ở đó, há hốc mồm. Cái gì, ông ta không hiền như tôi nghĩ !



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
Đã có chương mới, chương này thật dài quá đi
Cảm ơn K.THiên đã ủng hộ nha  Laughing Cool 



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Post tiếp đi bạn.... Truyện thú vị lắm... Chúc fic đông khách



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
Huoucaocodbg đã viết:Post tiếp đi bạn.... Truyện thú vị lắm... Chúc fic đông khách
cảm ơn bạn nhé, mong bạn tiếp tục theo dõi fic của tớ



Được cảm ơn :
2
:
Ngày tham gia :
19/07/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
huế
:
titi.kill
titi.kill

titi.kill
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 2
Ngày tham gia : 19/07/2014
Tuổi : 27
Đến từ : huế
CHAP 4 : Gặp gỡ
Part 1 : Thảo An :

- Thảo An, cuối cùng cháu cũng đến rồi !
Đó là một ông cụ, trên môi nở nụ cười. Mái tóc bạc, khuôn mặt đã nhăn nheo, song dáng đi vẫn thẳng, tư thế vẫn rất hiên ngang, trông sang trọng và hiền hậu. Ông bước đến gần tôi hơn, cảm giác thân quen và dịu dàng khiến tôi ngừng khóc, ngơ ngác nhìn ông. Ông đỡ tôi đứng dậy, đưa khăn cho tôi lau nước mắt rồi dịu dàng bảo :
- Cháu vào trong nhà đi, ông đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi.
Mọi thứ như xoay vòng, tôi choáng váng đến suýt ngã, tôi sẽ sống ở đây sao, ngôi biệt thự hoành tráng như thế này sao ? Vậy còn bố, bố tôi đi đâu, sống ở đâu, bố thực sự bỏ rơi tôi sao ? Còn nữa, người này là ai, tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế ? Như hiểu được suy nghĩ của tôi, ông nhẹ nhàng mỉm cười và bảo :
- Thảo An, cháu không biết ông sao ? Ông là ông ngoại của cháu đây.
- Ông… ông… ng…ngoại?- Tôi lắp bắp
- Đúng, ta là ông ngoại của cháu, từ nay cháu sẽ sống cùng ta, sẽ được ăn ngon mặc đẹp, cháu ngan của ta ạ
Tôi bàng hoàng đến ú ớ không nói được gì, ông cụ đang đứng trước mặt tôi đây, là ông ngoại tôi sao, người tôi vẫn luôn mong muốn được gặp một lần trong đời, bây giờ, đang đứng trước mặt tôi sao? Tôi thực sự vui sướng, tất nhiên, được gặp người mà tôi luôn tưởng tưởng trước khi ngủ mỗi đêm, người tôi luôn ao ước được sà vào lòng, được cho ăn kẹo ngọt, được dắt đi chơi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy ông rồi. Hơn nữa, ông của tôi, già nhưng vẫn còn khí thế lắm cơ, lại còn cực kì đẹp lão nữa Very Happy
Tôi ôm chầm lấy ông, nước mắt lại chảy 1 lần nữa. Ông hiền hậu ôm lấy tôi, đưa tay vuốt ve mái tóc dài đến thắt lưng của tôi âu yếm:
- Cháu ngoan đừng khóc, nhanh vào trong nào!
Tôi ngước nhìn ông, khẽ gật đầu rồi theo ông vào trong. Nhưng, như sực tỉnh, tôi hốt hoảng:
- Ông, thế còn bố cháu, sao bố cháu không ở đây với chúng ta?
- Bố cháu?- Ông có phần lúng túng- Bố cháu không thích ông, bố cháu sẽ đi tìm cuộc sống mới, không sao đâu, bố cháu sẽ ổn thôi mà.
- Nhưng cháu thực sự muốn sống với bố
- Thảo An, nếu cháu ngoan ngoãn, học thật giỏi, sau này bố cháu nhất định về thăm cháu.
- Thật ạ? Tôi tròn mắt, chỉ cần ngoan bố sẽ về với tôi đấy. Tôi vốn dĩ rất ngoan mà, vậy bố sẽ sớm về với tôi thôi. Tôi mỉm cười và ôm lấy ông. Cảm giác ấm áp và dịu dàng gợi nhớ về mẹ:
- Ông à, ôm ông thật thích!
Ông mỉm cười, nụ cười hiền từ nhất mà tôi từng gặp trên đời, chúng tôi cùng nhau vào trong.
Bên trong ngôi biệt thự thực sự là một kiệt tác. Vẫn là một màu trắng sạch sẽ và tinh khiết đến mức ta có cảm tưởng như đây là một thiên đường. Mọi vật dụng đều bằng thuỷ tinh trong suốt, sạch sẽ như thể không một vết bụi nào dám đụng đến. Trên trần là một chùm đèn pha lê lấp lánh như gương, tinh xảo và hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Ông đưa tôi đến phòng ăn. Giữa phòng là bàn ăn trải khăn trắng tinh, trên bàn bày biện rất nhiều món ngon và đẹp mắt. Thu hút ánh nhìn của tôi là bình hoa thuỷ tinh đặt trên bệ cửa sổ, ánh nắng dịu dàng như vờn lên từng cánh hoa, như chơi đùa, như mê đắm. Những bông hoa tươi xinh đẹp dịu dàng và thuần khiết, đó là hoa hồng trắng. Phải, đó là loài hoa tôi yêu thích nhất, bởi mẹ tôi rất yêu nó, những thứ mẹ tôi yêu, cũng là những thứ tôi suốt đời trân trọng.
- Thảo An, nhanh đến ăn nào, chắc cháu đói lắm rồi.
- Bà… Là bà ngoại phải không ạ?
Ngồi ở bàn ăn là một bà cụ hiền lành hết mức, dịu dàng và ấm áp. Khuôn mặt mặc dù nhiều nếp nhăn nhưng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp một thời nhất định là hiếm có. Trông bà có vẻ yếu và đôi chút mệt mỏi:
- Là bà đây, bà rất nhớ Thảo An
Tôi cứ thế mà sà vào lòng bà, cảm nhận hơi ấm và mùi hương y hệt như của mẹ, mọi cảm xúc nhẹ nhàng lan toả, xâm nhập và ngấm vào da thịt, khiến tâm hồn tôi nhẹ bẫng. Nhưng, tay vịn lạnh ngắt chạm vào da thịt, tôi bất giác rụt người lại… Là …xe lăn. Bà ngoại tôi đang ngồi trên xe lăn!
- Bà, bà ko khoẻ sao, tại sao lại…?
- Không sao, chân bà hơi yếu thôi, bà vẫn có thể ở bên Thảo An thật lâu nếu cháu ngoan ngoãn và vâng lời.
Bà cười hiền hậu, đôi mắt nheo lại nhìn tôi đầy yêu thương. Tôi khẽ gật đầu. Phải rồi, chỉ cần tôi ngoan, mọi thứ sẽ theo đúng quy luật của nó, cố lên nào Thảo An!
Sau khi dùng bữa, tôi được ông ngoại dẫn lên phòng của mình ở tầng 2. Một căn phòng siêu siêu đáng yêu với tông màu hồng cánh sen hấp dẫn. Giường ngủ màu trắng thuần khiết, nhưng chiếc chăn trên giường thì đủ màu sắc tươi mới cùng những hình thù ngộ nghĩnh đáng yêu. Bàn học màu hồng phấn, còn có tủ quần áo thật lớn màu trắng sữa và rèm cửa màu xanh ngọc dịu nhạt và tươi mắt. Ông chỉ tay về phía cánh cửa trắng ở cuối phòng:
- Cháu có thể đi ra ban công ở hướng đó, nghỉ ngơi đi nhé, chiều ông sẽ mang đồng phục mới cho cháu, ngày mai cháu sẽ đi học trở lại.
- Cháu sẽ học ở trường mới ạ?
- Đúng vậy, đừng lo lắng gì cả, cứ cố gắng chăm chỉ là được rồi.
- Vâng!
Ông rời khỏi phòng, tôi tò mò mở cánh cửa ra ban công. Gió nhẹ nhàng thổi, những sợi tóc đùa nghịch bên má tôi rồi bay hẳn ra sau gáy, cảm giác thật dê chịu. ở đây cũng đặt một bình hoa hồng trắng, cảm giác thích thú ùa về, tôi khẽ mơn man cánh hoa rồi thoải mái dựa vào lan can, phóng tầm mắt xuống dưới.
Là một vườn hoa, trước mắt tôi là cả một vườn hoa hồng trắng thật lớn, vẻ đẹp tinh khiết đến mức người ta không dám chạm vào. Có phải vì mẹ rất thích, nên ông bà mới chăm sóc chúng như vậy không? Có phải ông bà trước giờ vẫn luôn yêu mẹ và tôi nhiều hơn thế không?
----------------------------------------
Đi học!
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường. Là trường học quý tộc, toàn những cậu ấm cô chiêu cả. Chính tôi đây cũng trở thành một tiểu thư nhà giàu rồi. Khoác lên mình bộ đồng phục siêu dễ thương khiến tôi shock khi ngắm mình trước gương. Hẳn là người đẹp vì lụa, trông tôi xinh và nổi bật như thiên thần ấy (ôi tự sướng). Áo sơ mi trong, ghi lê ngoài, mang nơ, váy ngắn, đi giày thể thao, cặp sách màu hồng xinh xắn, tôi chào ông bà rồi bước lên xe cùng 2 chú mafia diện đồ đen từ đầu đến chân trông cực ngầu. Tôi đi học bằng xe hơi, màu đen tuyền bóng loáng, cũng chả biết là hãng gì nhưng cực kì đẹp và sang trọng, thích ghê cơ, tôi cười đến híp cả mắt.
Trường học cách nhà ông không xa lắm, đi một lúc là đến nơi. Tôi xuống xe, cúi đầu chào 2 chú vệ sĩ “quạ” rồi quay lưng, hít một hơi dài, lấy khí thế, cố thẳng người mà bước vào trường mới. Nhưng, có tiếng xe đạp lóc cóc chạy với tốc độ phi thường, cộng với tiếng hét của ai đó đang hướng đến làm tôi giật mình:
- Đứng lại! Này…. AAAAAAaaaaaa, tránh ra em ơi….!
Trời đất quay cuồng, tôi ngã xuống, nhưng không đau. Ôi lạ nhở, ngã mà không đau. Tối sầm mặt mũi, tôi vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy, cứ nằm yên chả thèm cựa quậy. Đúng lúc có tiếng nói phát ra ở đâu đó rất rất gần:
- Cô bé, em… đứng dậy giùm anh cái!
Ủa, tiếng nói phát ra ở dưới người tôi. AAAAAAAAAAa.
- Cô chủ, cô chủ không sao chứ?
2 chú vệ sĩ “quạ” từ đâu hốt hoảng chạy đến đỡ tôi dậy, một người ra sức lay lay tôi, quan sát từ đầu đến chân, một người thì hỏi han luôn miệng. Thực tình thì đến một sợi tóc còn chả bị rụng nữa là, tôi đâu có làm sao Very Happy
- Thế có ai đỡ tôi dậy không?
Tôi cùng 2 vệ sĩ bất giác quay lại, anh ta… vẫn còn nằm đó!
Tôi ú ớ không nói được gì, không phải vì tôi bất ngờ chuyện lúc nãy, cũng chả phải vì tôi bị thương, đau họng thì cũng không phải nốt, lí do đơn thuần là: Anh ấy trông cực kì đáng yêu! Dáng người cao ráo, chắc là học sinh cấp 2, da trắng, mũi cao và hàng lông mày rậm. Khuôn mặt cực ưa nhìn và thu hút!
- Em có sao không, suýt chút nữa thì cái thằng nhóc cà chớn kia đâm phải em rôi. Cái thằng đó thật là, cũng chả thèm dừng lại xin lỗi người khác!
Anh nhìn tôi dịu dàng. Ôi, con nhóc 9 tuổi là tôi, ngoại trừ lúc xem phim ra, tôi chưa bao giờ gặp anh chàng nào trông có duyên, đáng yêu và dịu dàng như vậy cả. Nụ cười của anh ấy tỏa sáng như tia nắng mặt trời, dịu dàng nhưng tinh nghịch và năng động, khiến tôi vẫn không tài nào mở miệng nói gì được. Một người dễ thương và tốt bụng nữa.
- Xem ra em ấy đang còn shock lắm, các chú nên đưa em ấy đi kiểm tra lại cho chắc chắn.
- Cậu có làm sao không, cảm ơn cậu đã cứu tiểu thư. Xin lỗi, nhưng tôi thấy cậu quen quen, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải! – Một chú vệ sĩ “quạ” lên tiếng
- Cháu không sao, chỉ bị trầy xước một chút…à… chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, chắc do khuôn mặt cháu là khuôn mặt điển hình ấy mà – Anh ta cười toe, sau đó quay sang tôi:
- Xem ra em không bị thương ở đâu cả, may quá.
- Em…cảm ơn ạ - Tôi ấp úng
- Sao em lại ấp úng thế, cô bé này thật dễ thương, em học lớp mấy rồi?
- Lớp 4 ạ. Còn anh?
- Anh á, anh không được đi học- Anh ta tiu nghỉu- Anh là trẻ mồ côi
Thật tội nghiệp, trông anh ấy rất đáng thương. Bố tôi cũng là trẻ mồ côi, hẳn ông cũng từng vất vả như thế này, tôi thấy cả người mềm nhũn ra, buồn quá.
- Chú à, hay là cho anh ấy về nhà chúng ta được không?
- Cô chủ, cô nhanh vào trong đi, sắp muộn học rồi, việc còn lại chúng tôi sẽ giải quyết.
Chú vệ sĩ còn lại quay sang anh, cúi đầu rồi bảo:
- Rất cảm ơn cậu, cậu muốn gì cứ nói, chúng tôi sẽ giúp!
- Cháu cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, cháu cũng luôn mong có em gái, liệu có thể cho cháu làm vệ sĩ của em ấy không?



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Sao có ngần này thế , post típ đi nào



Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
Đã quá thời hạn quy định mà không có chap mới nên topic tạm thời bị khóa. Khi nào có chap mới liên hệ Tại Đây để mở khóa.


Thay mặt BQT
Smod - Atula



Message reputation : 100% (1 vote)


Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất