Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
 [Bài dự thi Event THCH – Vòng 1] Tuyết rơi ngày hè – Minami 7GSFQq3
Design by TST's teams

~ Tên tác phẩm: Tuyết rơi ngày hè.

~ Author: Minami

~Category: buồn, tự sự, cô đơn, có chút tình cảm,...
.
~ Rating: K+.

~ Status : on- going

~ Warning: Vì đây là câu chuyện đầu tiên mình nói về chính bản thân mình nên hơi ngại 1 chút, nhưng cũng chỉ là 1 kỉ niệm buồn về mùa hè năm ngoái nên mới viết ra thành 1 câu chuyện. Nếu mọi người không thích thì có thể comeback, mình không cấm vì chuyện nói về thực tế chứ không có phóng khoáng như những câu chuyện khác mà mình đã sáng tác ra. Cám ơn!


*** Summary***:

- Vào mùa hè năm đó, tôi chỉ là 1 đứa nhóc 11 tuổi, còn ăn chơi không lo xa gì nhiều cho lắm và được sống trong vòng tay yêu thương ấm áp của cha mẹ. Gia đình tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười yêu thương. Nhưng đến khi tôi 13 tuổi thì ba mẹ lại đi làm xa nhà, đi từ sáng sớm và về rất trễ, thế là nhà tôi chỉ còn: tôi, người giúp việc và con chó con nên căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn, vắng tiếng cười hẳn đi, còn tôi thì chỉ biết nằm ở nhà ngủ, ăn, và đi học, cứ thế mà cứ lặp đi lặp lại suốt. Một lần, tôi qua nhà nhỏ bạn thân chơi vì nghe nói nó mới đi chơi về. Nghe nhỏ bạn mình kể lại chuyến đi chơi biển ở xa rất vui và hấp dẫn làm tôi nảy sinh ý nghĩ muốn đi biển chơi. Và tôi nằng nặc đòi đi biển nhưng ba mẹ tôi lúc nào cũng bận. Thế là 1 bi kịch đã xảy ra, nó mãi mãi khắc ghi sâu trong tâm trí tôi và khiến tôi cảm thấy rất ân hận về điều đó. Tôi ước gì nếu như lúc đó tôi không nói rằng tôi muốn đi biển chơi thì hay biết mấy!




Quá khứ ơi tao buông tay mày nhé..
Ôm mãi mày tao đau quá mày ơi..
Tao chờ hiện tại nối tiếp tương lai..
Chờ ngày mai vết thương trong tao lành hẳn..
Tao lại trở về cái thuở còn ngây thơ...














Được sửa bởi Ylen Huynh ngày Mon Jun 23, 2014 6:34 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Thoải mái viết về bản thân mà bạn ^^! Mau đăng kí tác phẩm tại topic:https://truyensangtac.forumvi.com/t536-topic nha. Chúc bạn đạt giải cao.



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
K. Thiên đã viết:Thoải mái viết về bản thân mà bạn ^^! Mau đăng kí tác phẩm tại topic:https://truyensangtac.forumvi.com/t536-topic nha. Chúc bạn đạt giải cao.


Cám ơn bạn nhiều.



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
 [Bài dự thi Event THCH – Vòng 1] Tuyết rơi ngày hè – Minami 4ebc1e10
Chương 1: Sự ân hận trong quá khứ


Thấm thoát năm học đã kết thúc. Tôi thực sự bước vào một ki nghỉ hè với bao thú vị đang chờ phía trước. Mùa hè năm nay, tôi đã tròn 14 tuổi, càng lúc tôi càng thấy mình như đã trưởng thành rồi, không còn con nít, biết tự làm mọi việc, ít được ba mẹ nâng niu, ôm ấp nữa. Tôi... đã bắt đầu 1 cuộc sống tự lập, không còn ở trong vòng tay ấm áp của ba mẹ nữa. Tôi xin ba mẹ mình cho ra ở riêng, vì tôi không thích sống ở căn nhà lớn, nơi mà ba mẹ tôi kinh doanh và cho thuê nên ngày nào cũng ồn ào tiếng nói của người mua, người bán hàng. Tôi thì lại không thích cuộc sống ồn ào đó, ghét cái âm thanh la làng, kêu gọi của ba mẹ. Và ba mẹ mua cho tôi 1 căn nhà khá là nhỏ màu kem cách nhà ba mẹ tôi 2, 3 căn. Thỉnh thoảng mẹ tôi cũng qua đây chơi và nấu ăn cho tôi. Tôi rất thích căn nhà này, mọi thứ đều rất ngăn nắp, sạch sẽ và yên tĩnh. Cái cảm giác yên tĩnh này tôi rất thích, có thể làm những điều mà tôi thích làm mà không bị ngăn cản hay đợi sự đồng ý của ba mẹ. Rồi 1 ngày, tôi cùng với các bạn chung lớp tổ chức đi biển chơi 3 ngày 2 đêm. Tôi rất thích biển và đã lâu rồi, tôi chưa được đi biển, nghe tin đó thì tôi lập tức đồng ý liền, vẻ mặt đầy náo nức, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để lên đường tới biển, người bạn mà thiên nhiên ban tặng cho ta.

Địa điểm đến biển là Nha Trang. Tôi có phần hơi ngạc nhiên và sửng sốt. Nha Trang ư, nó được mệnh danh là viên ngọc xanh của biển Đông này.  Đi được một lúc, tôi bắt gặp hòn Vọng Phu. Quả đúng như mọi người nói, hòn Vọng Phu này có dáng đứng của một người mẹ đang bồng con, mỏi mòn đợi người chồng yêu quý thật. Rồi còn những ngọn núi với những hòn đá cuội nhẵn bóng. Hòn Nước thơ mộng diệu kì, chỉ tiếc là tôi không thể dừng lại để tham quan chúng được. Hoan hô, đến nơi rồi! Biển Nha Trang đã thấp thoáng hiện lên làm chúng tôi vui sướng cả người, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Chúng tôi đã đặt phòng ở khách sạn gần biển để có thể dễ dàng ra biển mà tắm. Chúng tôi sắp xếp lại đồ đạc và thay đồ để chuẩn bị ngâm mình dưới nước sau chuyến đi mệt mỏi này. Riêng tôi, khi đi đến đây, tôi lại có cảm giác như những kí ức kinh khủng đó lại ùa về, tôi không thể nào tin được là có thể quay lại đây, nơi mà tôi đã phải mất đi 1 người bạn tôi mới quen được. Bỗng tôi cảm thấy như có vài giọt nước mắt ứa ra khi nhắc đến đó, nỗi ân hận, day dứt của tôi lại nổi lên. Không kiềm được, tôi bỏ chạy ra ngoài biển, hít lấy hơi thở của biển để xua tan bớt đi cảm giác tội lỗi đó. Chúng tôi đi  vào buổi tối nên bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn. Ông mặt trời còn chưa thức giấc, biển đậm hơi sương, gió hiu hiu thổi nhưng lạnh thấu xương tôi, những con sóng dào dạt xô vào bờ….Bao trùm lên cảnh vật u ám, buồn tẻ bấy giờ là màn đêm yên tĩnh. Nó yên tĩnh đến nỗi tưởng chừng cả vùng biển này đều đang chìm sâu trong giấc ngủ, thỉnh thoảng mới có làn sóng xô dạt vào bờ… Tiếng sóng dữ dội liếm vào bãi cát trắng này, nước biển mặn nồng xuyên qua từng lớp da thịt chân tôi làm tôi cảm thấy tê cả chân. Tôi bước đi chậm rãi quanh bờ biển, ngắm nhìn các bạn đang chơi đùa dưới biển, lòng tôi lại càng nhớ về kí ức đó hơn. Tôi đứng lại, nhìn về phía sau lưng mình thì thấy bãi cát đang giữ lại những dấu chân mà tôi đã đi qua. Tôi nhớ lại, chỉ cần chìa bàn tay mình ra thì sẽ có 1 bàn tay ấm áp khác nắm lấy tay mình và kéo mình đi khắp bờ biển này. Tôi nhìn ra biển, tiếng sóng rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Những con sóng bạc đầu gối nhau đùa giỡn tạo nên những âm thanh, những khúc hát du dương. Nhưng tôi lại cảm nhận được sự giận dữ, la hét của thiên nhiên qua từng cơn gió xuyên qua tai tôi, tôi chợt cười, nụ cười đầy chua xót, nói từng chữ như thiết tha cầu xin:

- Giá như, tôi không gặp bạn thì bạn sẽ không bị bắt, đúng không ?

Hồi kí ức đó lại trở lại trong tôi.

****************************************************************************************************

Mùa hè năm ngoái,, tôi là 1 đứa con nít ranh, luôn quậy phá, luôn cho mình là đúng nên tôi thường hay không nghe lời ba mẹ mình. Những cái nắng gay gắt bởi mặt trời mùa hè rất rực rỡ và chói chang. Tuy nhiên thời tiết mùa hè rất oi nồng. Vì vậy mà tôi không thích ra ngoài chơi nhiều cho lắm vì sợ sẽ cháy da. Cái nắng đầu hè cũng thật lạ, nhưng thật đẹp. Không phải là cái nắng run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân nữa, nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, nắng làm phô thêm vẻ lẳng lơ, khiêu gợi của những chùm phượng rực đỏ, và tôn lên vẻ đằm thắm, sâu lắng của sắc tím bằng lăng. Lúc đó, ba mẹ tôi đều đi làm hết, chỉ có tôi và bà giúp việc trong nhà thôi. Tôi cứ ăn rồi ngủ rồi lại nằm và chơi trong nhà, thực sự rất nhàm chán, gặp mùa hè nắng chang chang nữa nên tôi lại rất muốn tắm.

' Reng, reng, reng' Đó là tiếng chuông điện thoại nhà tôi, tôi luôn thích nghe điện thoại nên lúc nào người bắt máy cũng là tôi. Tôi hằn giọng 1 cái rồi nói:

-  Alo!

- Alo, Như hả, tao nè, tao mới đi chơi về nè.- Đầu dây bên kia lảnh lót trả lời lại, tôi cũng nhận ra giọng nói đó là của ai nên đáp:

- Thanh hả, mày đi chơi về rồi à, có mua quà cho tao không?

- Không, tao làm gì có tiền chớ, mày rãnh không, qua nhà tao chơi.- NHỏ Thanh giọng trầm xuống rồi lại vui vẻ hỏi tôi.

- Ừ, tao qua liền, mày đợi tao nhá.- Tôi nói xong liền cúp máy, không cần nghe bên kia đáp lại làm gì.

- Dì Liên ơi, con qua nhà bạn chơi, chiều con về!- Tôi mặc lên người thêm 1 chiếc áo khoác nữa và nhanh chóng dắt xe đạp ra ngoài, không quên nhắn nhủ với bà giúp việc.

- Con nhớ về sớm đó.- Bà giúp việc từ trong bếp chạy ra nhìn tôi rồi dặn dò thật kĩ mới cho tôi đi.

- Vâng.- Nhanh như cắt, tôi ngồi lên xe đạp phóng thật nhanh như ngựa trên con đường phẳng phiu, sạch sẽ này, tôi rất háo hức muốn biết nó đi chơi có vui không, ở đó có gì vì tôi chưa bao giờ được đi đâu cả, ba mẹ tôi luôn bận rộn thì làm gì có thời gian đi.

10 phút sau. Tôi đứng trước nhà nhỏ Thanh, thở hộc hộc vì mệt quá, sau đó lấy lại sức gõ cửa thật mạnh:

- Thanh ơi!

- Ra liền đây.- Nhỏ Thanh nghe thấy liền chạy ùa ra mở cửa cho tôi vào.

- Thanh ơi, mày điệu nữa á?- Tôi nhìn thấy Thanh thắt bím 2 chùm, còn sơn móng tay và tô son nữa thì tôi phì cười nói.

- Thì... lâu lâu tao điệu chút ấy mà.- Nhỏ Thanh đỏ cả mặt xoay đi nơi khác không thèm nhìn tôi nói.

Tôi lắc đầu bó tay con nhỏ bạn này luôn, rồi tôi hỏi Thanh về chuyến đi chơi đó, nhỏ kể lại rất say sưa, thậm chí còn diễn tả nữa.
Còn tôi thì chỉ chăm chú lắng nghe nó kể, đầu tôi hình dung ra 1 bãi biển tuyệt đẹp với tiếng sóng rì rào, chắc là thích lắm, tôi cứ thế mà lắng nghe Thanh kể, trong lòng tôi rất muốn đi. Tôi ở lại chơi với nó 1 chút rồi tạm biệt nó ra về vì trời cũng đã chiều rồi. Trên đường về, tôi hí hửng nghĩ đến cái cảm giác được đứng ngắm nhìn biển, chắc là đẹp lắm. Về tới nhà, tôi nhìn thấy ba mẹ mình đã về, lại về sớm hơn mọi ngày nữa chứ. Hình nhưu ba mẹ đang có vẻ rất lo lắng thì phải. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi lao đến ôm chầm lấy mẹ tôi:

-Mẹ, sao hôm nay ba và mẹ về sớm thế?

- À, tại hôm nay công ty cho nghỉ sớm đó con.- Ba tôi dịu dàng nói, ông cởi cái áo khoác màu đen bên ngoài ra để trên móc áo, sau đó tiến tới xoa đầu tôi.

Tôi cảm thấy rất thích khi được ba sờ đầu như thế, trông tôi vẫn còn là con nít lắm. Rồi tôi nhìn ba lẫn mẹ hồi lâu, không biết là ý kiến này của tôi ba mẹ có chấp nhận không, nhưng không thửu làm sao mà biết được.

-Mẹ ơi, con muốn...- Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu của mẹ mà không tài nào nói được.

- Chuyện gì, con cứ nói đi.- Mẹ tôi cười hiền, xoa nhẹ đầu tôi nói.

- Con muốn... đi... biển chơi á mẹ. Ba Mẹ đồng ý đi nha?- Tôi lấy hết can đảm nhìn cả 2, mạnh miệng nói.

- Cái gì? Đi biển? Không được, cái này ba mẹ không thể làm cho con được.- Ba tôi khi nghe xong câu nói đó thì sửng sốt, trố mắt nhìn tôi, rồi lắc đầu khẳng định nói.

- Không, con muốn đi à, ba mẹ cho con đi đi.- Tôi bĩu môi, biết thế nào kết quả cũng vậy nên tôi nằm lăn vạ nằng nặc đòi đi.

- Con yêu, ba mẹ bận quá thì làm sao mà dẫn con đi chơi được, con hãy ngoan ngoãn ở nhà chơi đi nha.- Mẹ tôi cười buồn nhìn tôi, cố dập tắt đi ý định đi chơi biển đó.

- Nhưng đây là mùa hè mà, mùa hè thì phải đi chơi chứ, cứ ở nhà này hoài sao mẹ, con không muốn, con muốn đi biển.- Tôi nhõng nhẽo giậm mạnh chân xuống sàn, khuôn mặt nhăn nhó nhìn mẹ và ba.

- Không là không, khi nào con lớn đi rồi lúc đó con muốn đi đâu thì đi.- Ba tôi thở dài lắc đầu, ngồi xuống cầm ly trà lên uống.

- Nếu ba mẹ không đi biển với con thì con tự đi, dù sao ở Nha Trang cũng có dì Ba đó hả, dì ấy cũng sống ở biển mà, con về dưới đó chơi. mẹ cho con đi đi.- Tôi  sực nhớ lại là ở Nha Trang tôi có 1 người dì đang sống và làm ăn ở đó, tôi trề môi, tỏ ra vẻ hờn dỗi nói.

- Chuyện này...- Mẹ tôi ấp úng, không thể thốt ra lời khi nghe ý kiến của tôi.

- Ba mẹ không cho con đi, con giận ba mẹ.- Tôi bắt đầu tức giận, hét toáng lên.

- Ờ... thôi được rồi, nhưng mà... con có chắc không đấy?- Mẹ tôi thở dài, biết tính tôi nên mẹ tôi đành chấp nhận cho tôi đi.

- Yeah, cám ơn mẹ, mẹ yêu.- Tôi thay đổi vẻ mặt hẳn đi, chuyển sang vẻ mặt phấn khích, chạy lại ôm mẹ tôi lần nữa.

- Haiz... bó tay con luôn, để ba đi gọi cho dì Ba vậy.- Ba tôi đứng dậy đi tới chỗ để điện thoại và nhấc máy lên áp vào tai rồi bấm số của dì Ba.

- Vậy con lên soạn đồ nha mẹ?- Tôi chỉ lên lầu nói.

- Ừ, lấy 5 bộ thôi con.- mẹ tôi gật nhẹ đầu nói.

- Vâng.- Tôi chạy 1 mạch lên lầu và vào phòng mình, tôi vui quá nên đã hét lên đầy phấn khởi, còn bay bổng như con điên nữa chứ.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, vuốt nhẹ màn hình rồi bấm vào số nhỏ Thanh và đợi.

- Alo- đầu dây bên kia bắt máy.

- Tao vui quá Thanh ơi, tao được đi biển chơi rồi, hú hú...- Tôi vừa nói vừa hú lên, chạy nhảy khắp nơi trong phòng, rồi bất giác lại cười sảng khoái. Thế là tôi cứ nói chuyện với nhỏ Thanh suốt đêm đó, vừa tám, tôi vừa soạn đồ, lòng tôi cứ mong tới ngày mai, đầu óc cứ nghĩ về cảnh biển đẹp cỡ nào vào ngày hè.

*******************************************************************************************************

Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chẳng là yêu...



End chương 1, mai ra chương kế.





Được sửa bởi Ylen Huynh ngày Sat Aug 02, 2014 8:26 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Cuộc sống của bạn quả là có nhiều điều bí ẩn ' '
Mình vẫn thắc mắc là không hiểu sao 14t mà được ra ở riêng vậy bạn?
Dù sao vẫn háo hứng được nghe bạn kể phần tiếp theo của câu chuyện, cảm thấy rất vui vì bạn đã mở lòng chia sẻ cùng những người bạn ảo như chúng tớ ^^



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
K. Thiên đã viết:Cuộc sống của bạn quả là có nhiều điều bí ẩn ' '
Mình vẫn thắc mắc là không hiểu sao 14t mà được ra ở riêng vậy bạn?
Dù sao vẫn háo hứng được nghe bạn kể phần tiếp theo của câu chuyện, cảm thấy rất vui vì bạn đã mở lòng chia sẻ cùng những người bạn ảo như chúng tớ ^^

À, tại tớ thích ở 1 mình sớm, nhưng mà nhà tớ cũng gần bên nhà ba mẹ mình mà, thỉnh thoảng thì ba mẹ cũng qua ở với mình, giống như là nhà mình có 2 nhà lận chứ không phải 1. Mình đang ở với chị. Dù sao thì cám ơn bạn đã đọc câu truyện của mình.



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
Văn phong bạn rất tốt, tuy nhiên bạn sử dụng số khá nhiều trong bài văn. và cái câu " nước biển mặn nồng xuyên qua từng lớp da thịt chân tôi làm tôi cảm thấy tê cả chân " thiếu logic nhé ^^



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Karin KR đã viết:Văn phong bạn rất tốt, tuy nhiên bạn sử dụng số khá nhiều trong bài văn. và cái câu " nước biển mặn nồng xuyên qua từng lớp da thịt chân tôi làm tôi cảm thấy tê cả chân " thiếu logic nhé ^^

Cám ơn bạn, tại mình đã cạn kiệt hết suy nghĩ tạo văn hay rồi nên mới ghi đại vậy đó. ^_^



Được cảm ơn :
21
:
Ngày tham gia :
24/04/2014
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Cullen's Family - Twilight
:
Bích Linh
Bích Linh

Bích Linh
Beta Readers
  • Beta Readers
Được cảm ơn : 21
Ngày tham gia : 24/04/2014
Tuổi : 23
Đến từ : Cullen's Family - Twilight
Hành văn được lắm nhưng vẫn hơi thiếu cảm xúc. Một số chỗ chưa hợp lý và hơi thiếu logic. Nhưng cốt truyện rất hấp dẫn. Chúc bạn đạt giải cao~!



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
27/05/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Thế giới ảo
:
yokirane.102
yokirane.102

yokirane.102
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 27/05/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Thế giới ảo
ôi em gái tôi viết hay quá,văn phong mượt nhưng theo chị thì hình như có nhiều lời thoại quá em nên viết nhiều cảm xúc hơn thay vì ghi lời thoại như thế cái "chương" mới giống như tên của nó vừa dài vừa hay. Tiếp tục phát huy nhé ~ chúc em đạt giải cao



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng hết sức.



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Dạ Hàn Doanh
Dạ Hàn Doanh

Dạ Hàn Doanh
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 19/06/2014
Khi viết bạn có thể cách dòng ra cho đỡ đau mắt nhé ^_^
Văn phong của bạn trầm, buồn, nhưng có những đoạn vui thì nên viết có chút cảm xúc, sinh động nhé, chém gió thêm cũng được, chứ nếu bạn cứ giữ cách hành văn như vậy thì các teen sẽ mau nản đấy. Chúc pn thi tốt



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Dạ Hàn Doanh đã viết:Khi viết bạn có thể cách dòng ra cho đỡ đau mắt nhé ^_^
Văn phong của bạn trầm, buồn, nhưng có những đoạn vui thì nên viết có chút cảm xúc, sinh động nhé, chém gió thêm cũng được, chứ nếu bạn cứ giữ cách hành văn như vậy thì các teen sẽ mau nản đấy. Chúc pn thi tốt


Cám ơn bạn đã góp ý cho mình, mình sẽ cố gắng.  flower 



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
 [Bài dự thi Event THCH – Vòng 1] Tuyết rơi ngày hè – Minami 664263499abf899a5013a0cad09
Chương 2: Chuyến đi chơi thú vị


Một đêm nay là đêm không mộng mị, vì tôi bận sắp xếp đồ đạc nên không tài nào ngủ được, một phần là tôi vui mừng phấn khởi quá vì muốn thấy biển, còn phần khác thì tôi lại nôn nao đến ngày đi. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, tôi mới chợt phát hiện ra, dọn tới dọn lui cũng chỉ có một ba lô nhỏ. Tôi chỉ thấy  mình hơi ác quá với nhỏ Thanh vì mỗi lần nó thiếp đi là tôi lại gọi điện cho nó làm nó thức trắng đêm với tôi. Tôi phì cười vì cứ hễ mà tôi gọi đến toàn là tiếng rống thẹn quá hóa giận của Thanh, cũng thấy mình hơi quá tàn nhẫn thì phải, nhưng tôi muốn đem niềm vui này đi chia sẽ cho nhỏ bạn thân nhất của mình mà, tôi cứ hình dung ra cảnh vật này cảnh vật nọ, rồi lại cười thầm trong miệng. Sau khi đã tám xong, tôi quăng cái điện thoại trên giường, rồi ôm gối đắp chăn lại ngủ, thầm mong cho thời gian trôi qua nhanh lên để có thể đi chơi được.


**************************************************



Dù một đêm tôi không ngủ nhưng tinh thần rất hưng phấn, lại còn hát hò nữa, tôi cảm thấy mình hơi điên loạn thì phải. Khi mẹ tôi đưa bữa sáng tới, ánh mắt lo lắng như không muốn tôi đi, khuôn mặt có vài nếp nhăn rõ rệt thoáng buồn, nhưng cũng lẳng lặng mà dặn dò:

- Con à, đi đường nhớ cẩn thận đó. Ai kêu đi đâu cũng không được đi nghe không?

- Dạ, con biết mà, con sẽ nghe lời.- Tôi gật đầu đáp lễ cho qua nhanh rồi ngồi xuống thưởng thức tô phở nóng hổi ngon lành, không chú ý đến cảm xúc của mẹ vì tôi nghĩ người mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con trong lúc con đi chơi xa chứ.

- Ăn nhanh đi con, chúng ta chuẩn bị xuất phát đó.- Ba tôi cũng giống như mẹ tôi, dù không muốn tôi đi nhưng vì thương tôi quá hay sao mà cũng chấp nhận, ngay tối hôm qua ba đã thức khuya để rửa lại chiếc xe mô tô thật sạch sẽ để chở tôi đi.

Tôi cũng không biết nói gì, chỉ cặm cụi mà ăn cho hết tô phở thôi.
Đến lúc đi thì mẹ tôi đem ra một cái túi nhỏ, trong đó có rất nhiều trái cây đưa cho tôi, tôi thì ngơ ngác nhìn cái bọc túi, mắt ngước lên nhìn mẹ đầy khó hiểu. Biết tôi không hiểu gì thì mẹ xoa nhẹ đầu tôi nói:

- Con gái, đây là quà mẹ tặng cho dì Ba, con cho mẹ gởi lời thăm sức khoẻ đến dì ấy nhé!

- Dạ.- Tôi hiểu ra, thì gật nhẹ đầu, trong lòng cảm thấy núi tiếc vì cứ ngỡ đó là đồ ăn mẹ đem theo cho mình.

Lúc ra khỏi cổng, tôi trèo lên xe máy, vịn thật chắc  vào eo bố mình, còn mẹ tôi thì cứ nắm tay tôi thật chặt lại như không muốn rời xa tôi thì phải, thấy vậy, tôi mới an ủi mẹ:

- Mẹ à, con chỉ đi chơi có 3 ngày thôi mà, không sao đâu mẹ ơi.

Nghe vậy thì mẹ tôi mới từ từ thả lỏng tay tôi ra, 2 con mắt đỏ hoe, không biết là đã khóc từ khi nào. Chiếc xe bắt đầu chạy, lòng tôi thì cảm thấy nôn nao không sao tả được, đây là mùa hè thú vị nhất.

Thế rồi cuối cùng tôi cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như tôi có cảm giác ai cũng đi chơi biển thì phải. Ba tôi đợi tôi lên đến tàu và ngồi vào vị trí thì mới an tâm ra về. Tôi cứ nhìn theo bóng dáng người cha khuất dần. đây là lần đầu tiên tôi đi xa mà không có ba mẹ đi cùng thì tôi cũng khá là sợ hãi và lo lắng. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui mừng bâng khuâng khó tả. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng tôi không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm sao. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi cát bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại nhộn nhịp vô cùng khi tàu đi qua phố chợ. Tôi cứ ngắm thế miết mà không biết mình đã tới Thành phố Nha Trang rồi. Tôi khựng lại một hồi, há to miệng nhìn ra phía xa. Biển đấy ư? Sao mà nó rộng thế, cả một vùng trời nước rộng mênh mông. Thế mà trong tâm trí tôi, tôi cứ ngõ biển chỉ giống như con sông dưới quê thôi. Tôi mở cửa sổ ra, để có thể hít lấy hơi thở của biển, cảm nhận được sự mặn mà mà những cơn gió mang theo trên người. Thật tuyệt vời bởi tôi đã được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn trên bãi biển. Bãi biển Nha Trang thật đẹp và mộng mơ. Một khung cảnh rất yên bình, một thiên nhiên thực sự được ưu đãi bởi vừa có biển, vừa có núi. Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời.Có thể nói, Nha Trang – hòn ngọc Biển Đông, “vịnh biển đẹp nhất thế giới” theo bình chọn của tạp chí cẩm nang du lịch Lonely Planet trong những năm vừa qua đã và đang là nguồn cảm hứng vô tận cho rất nhiều hoạ sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ….  Và giờ, tôi lại được đứng đây, chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.  Tôi đang miên man suy nghĩ ngắm biển thì tàu đến sân ga.

Tôi bước xuống tàu, lòng đầy hưng phấn, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tóc tôi làm mái tóc thẳng đen mượt của tôi bồng bềnh bay lên nô đùa với gió. Phải chăng đó là sự chào đón của gió khi khách đến tham quan danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt vời này. Tuy nhiên, khi tôi đáp xuống là trời lại trong buổi tà chiều, không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả ao làng. Tất cả trông như rực sáng hơn. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là tôi phải tìm người dì của mình. Thế là tôi lật đật xách va li nhỏ xinh của mình đi khắp nhà ga. Càng lúc tôi càng thấy hụt hẫn và sợ hãi vì nghĩ... lỡ dì ấy không đến đón mình thì sao. Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ và sốt ruột kể lại sự việc cho mẹ nghe. Chắc mẹ cũng lo lắm vì tôi nghe được giọng nói thất thanh với ba tôi, tôi cúp máy lại, việc bây giờ của tôi là ngồi chờ đợi, nhìn những hành khách lần lượt bước qua bước lại, kể cả những đứa nhóc chay lon ton trên đường nữa. Dần dần rồi những người khác cũng rời khỏi nàh ga này, không khí trở nên im lặng hơn, lòng tôi thì càng lo sợ hơn, nãy giờ sau mà lâu thế này. Định nhấc máy lên gọi cho mẹ lần nữa thì một cái dáng người nhỏ nhắn cũng tầm tuổi tôi hiện ra trước mắt. Có vẻ như người đó đang rất hốt hoảng tìm xung quanh cái gì đó, tôi cúp điện thoại lại, nhìn về phía người đó. Tôi suy nghĩ:' Hình như cũng bằng tuổi mình, chắc là bị lạc hay sao nhỉ? Nhưng mà cậu ta đang tìm cái gì vậy nhỉ?'

Chân tôi như muốn chạy lại hỏi nhưng lại nghĩ lỡ đó là người xấu thì sao, vì mẹ tôi luôn dặn là không nên đi với người xấu, nghe theo người xấu hay là giúp đỡ người xấu, rồi tôi cũng dập tắt ngay cái ý nghĩ tò mò đó. Nhưng tôi nhìn thấy cậu nhóc đó đang nhìn tôi, với ánh mắt như cầu khẩn điều gì thì phải. Tôi giật mình, nhìn tôi làm gì chứ, tôi không muốn chuốc hoạ vào thân đâu nên đã tránh ngay cái ánh nhìn tuyệt vọng của cậu. Tôi cũng không để ý tới điều đó lắm, mà giờ tôi phải tìm dì tôi. Thế là tôi chạy vòng ra sau nhà ga để tìm một lần nữa thì thấy có một đám người, trên tay là những cây sắt to đùng, vẻ mặt thì rất dữ tợn. Tôi nheo mắt nhìn bọn họ, không hiểu bọn họ tính làm gì. Du côn ư? Nghĩ đến đó, tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch thoát khỏi chúng. Nhưng...

- Cô bé kia, đứng lại!!!!!!

Theo phản xạ, tôi cũng đứng lại, mồ hôi chảy dài trên trán, mặt tôi thì đầy sợ hãi vì nghĩ mình sắp bị đánh thì sao. Những tiếng bước chân càng đến gần hơn, tôi muốn được đi chơi biển thật vui chứ không phải với vẻ mặt lo sợ này.

- Cháu có thấy một cậu bé ăn mặc rách rưới, trên tay là một cái túi đồ đấy.- Một người trong số họ vịn vào vai tôi, tỏ vẻ nghiêm giọng nói.

- Cháu... cháu... cháu không thấy.- Tôi rùng mình khi cái chạm tay của người đó.

- Thiệt không?- Người đó có vẻ không tin tôi, liền nghiến răng hỏi lại lần nữa.

- Dạ, dạ thiệt, cháu... cháu phải tìm dì. - Tôi hoảng loạn, vội vùng ra khỏi người đó và chạy đi thật nhanh. Tôi thề lần sau thấy tụi du côn nào nữa là phải bỏ của chạy lấy mạng mới được.

Tôi chạy thẳng vào nhà ga và ngồi chờ ở đó, mặt không ngớt sợ hãi. Tôi hít thật sâu vào, vỗ vỗ mạnh ngực lấy lại tinh thần, thật là đáng sợ khi không có ba mẹ bên cạnh.


- Nè...- Một giọng nói từ phía sau lưng tôi vọng lên làm tôi giật mình lần nữa, cứ nghĩ lại là một người xấu nữa thì sao, ôi trời ơi, đúng như ba tôi nói, thời buổi này Thạch sanh thì ít mà Lí thông thì nhiều.

- Hả... ai.... vậy?- Tôi run sợ, không dám quay đầu lại nhìn, hai tay bấu chặt lại nhau, lần sau đi thì phải có ba mẹ đi cùng quá.


- Cám ơn.- Hình như đó là giọng của con trai, giọng nói khàn khàn đầy cảm kích nói làm tôi ngạc nhiên, sao lại cám ơn tôi? Bộ mình vừa làm điều gì sao?

- Ơ...- Giờ tôi mới quay đầu lại nhìn, khuôn mặt đơ ra nhìn cậu ta, hoá ra cũng chỉ là một cậu nhóc bằng tuổi tôi, tôi cũng không biết tại sao lại cám ơn tôi, nhưng tôi cũng chỉ Ừ lại rồi cười nhẹ.,

Nói rồi cậu nhóc đó lạnh lùng quay chân bước đi, không nói thêm gì nữa làm tôi khá ngạc nhiên, định đứng lên chạy theo thì một bàn tay nắm tôi lại, nói to làm tôi sửng sốt:

- Như, con đi đâu nãy giờ mà dì kiếm mãi không thấy hả?

- Dạ, con xin lỗi.- Tôi nhận ra đó là dì tôi, khuôn mặt rất tức giận làm tôi sợ sệt nói.

- Haiz... về.-Dì tôi thở dài rồi kéo tay tôi lôi đi, tôi thì nhìn lại phía sau, đi rồi, tôi im lặng theo sau người dì của mình.

Nhà ga bây giờ vắng tanh, không còn thấy bóng dáng khách qua lại, những cơn gió hiu hiu thổi nhẹ nhàng quanh nhà ga, tạo cảm giác thanh mát, nhẹ nhàng. Tôi thở dài thười thượi, giờ tôi chỉ muốn ngủ và ăn thôi chứu không muốn làm gì hết nữa.



Dữ dội và dịu êm
ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời các trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa.

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.




*******************************************************************************************************



End chương 2, mốt ra chương mới.





Được sửa bởi Ylen Huynh ngày Sat Aug 02, 2014 8:44 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
" Biển Nha Trang mới được đưa vào khai thác nên còn khá nguyên sơ..." Câu này mình thấy ko hợp lí nè. Biển NT hoạt động du lịch rất lâu rồi, dù là hoàng hôn nhưng khách đi du lịch hay đến tắm biển vẫn còn rất đông, làm sao mà nguyên sơ được?!
Dù sao vẫn chúc bạn đạt giải cao.



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
12
:
Ngày tham gia :
28/04/2014
:
Tuổi :
23
:
FreedomOfMine
FreedomOfMine

FreedomOfMine
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 12
Ngày tham gia : 28/04/2014
Tuổi : 23
Cốt truyện rất hấp dẫn, nhưng cách hành văn của bạn chưa ổn lắm. Còn nhiều lỗi lặp từ, lặp mục đích câu và sắp xếp lủng củng các câu văn. Ngoài ra, nội dung còn có một số chi tiết phi lí nữa.

Mong bạn rút kinh nghiệm.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Truyện của bạn có khá nhiều thoại, mong bạn sẽ miêu tả sâu hơn nội tâm nhân vật.
Chúc bạn đạt giải cao! ^^



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Thanh Linh đã viết:Truyện của bạn có khá nhiều thoại, mong bạn sẽ miêu tả sâu hơn nội tâm nhân vật.
Chúc bạn đạt giải cao! ^^

Cám ơn bạn đã góp ý, mình sẽ cố gắng.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
06/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Nơi nào đó có anh
:
MiuNhuocYen
MiuNhuocYen

MiuNhuocYen
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 06/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Nơi nào đó có anh
Thiếu logic,cốt truyện hay nhưng cách hành văn chưa ổn.Lặp từ hơi nhiều,câu văn lủg củng.Phóng size to lên nhé!



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
MiuNhuocYen đã viết:Thiếu logic,cốt truyện hay nhưng cách hành văn chưa ổn.Lặp từ hơi nhiều,câu văn lủg củng.Phóng size to lên nhé!


Cám ơn bạn đã góp ý.



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Chương 3: gặp gỡ





Một ngày mới nữa lại bắt đầu, nhưng tôi đón chào ngày mới đó là ở biển, một nơi đẹp tuyệt vời. Tôi vươn vai thức giấc sau một giấc ngủ dài trên chiếc giường lạ lẫm của dì tôi. Nhà dì tôi nằm rất gần biển nên chỉ cần nhìn ra phía cửa sổ là tôi có thể thấy biển. Tôi hít thật sâu để tận hưởng cảm giác thanh bình này, đây sẽ là chuyến đi chơi thú vị nhất của tôi. Phóng tầm mắt ra xa, mặt biển mang trọn một màu lam biếc. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Những con sóng bạc đầu gối nhau đùa giỡn tạo nên những âm thanh, những khúc hát du dương. Mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại từ từ đội biển nhú dần lên. Đến lúc mặt trời thoát ra khỏi chân trời thì cũng là lúc nó nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn, chào đón một ngày mới. Những tia nắng vàng được ban phát đi khắp nơi nơi. Nó tan chảy trên bờ cát trắng tô hồng những khuôn mặt rạng ngời. Nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao. Nắng nhảy nhót trên sóng nước hòa cùng bài ca bất tận của thiên nhiên. Bãi cát sau một đêm uống sương bây giờ trở nên ướt át màu nâu sẫm. Phải chăng vì lưu luyến những người con yêu dấu của quê hương, cát đã lưu giữ, in hình những đôi bàn chân trần của ai đó đã qua. Những hạt cát ngái ngủ bị sóng đánh thức nó giật mình chuyển động nhẹ rồi vươn vai thức dậy. Những hạt cát nhỏ li ti vàng óng như kim sa được xây thành một lâu đài lung linh, lộng lẫy. Vừng đông đã thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu mây trắng, chiếu ánh sáng kì diệu xuống vạn vật thì mặt biển lóe sáng một màu trắng bạc. Ánh sáng ấy phủ lên mặt biển, lan tỏa rất đẹp. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với màu sắc của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Cảnh biển lúc này chẳng khác gì một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ !

Tôi bước xuống lầu, việc đầu tiên là tôi mỉm cười, lễ phép chào người dì của tôi:

- Con chào dì!

- Ừm, dậy rồi thì xuống ăn sáng đi con!- Dì mỉm cười lại với tôi và giục tôi ngồi vào bàn.

Tôi cảm nhận được mùi vị lạ lùng phảng phất khắp nhà. Nó rất khác với hương vị ở nhà, mẹ tôi thường làm món rất ngon.

- Dì ơi, ăn với gì vậy dì?- Tôi nheo mày lại nhìn đống thức ăn trên bàn, thật là lạ lẫm.

- À, là món mực xào dưa cải đó con.  Nó mang hương vị thơm ngon do có sự hòa quyện giữa mực và các loại rau củ, món ăn này mang lại cảm giác ấm cúng vào mùa đông, hơn nữa mực cung cấp nhiều canxi, các vitamin B1, B2, phospho, sắt rất tốt cho sức khỏe. ăn đi con.- Dì tôi ôn tồn giải thích.

- Nó....sao mà lạ thế dì?- Tôi vẫn cảm thấy không ngon miệng với món này, liền hỏi.

- Chắc tại con chưa quen với vùng này nên vậy thôi, con ăn thử đi rồi biết, món này ngon lắm đó.- Dường như dì hiểu được tôi không thích ăn món này nên nói khích lệ tôi.

- Dạ.- Tôi thở dài, đành ngồi ăn vậy, dù sao cũng nên thử xem nó ngon cỡ nào.

Ăn được vài miếng, tôi cũng cảm thấy là món này rất ngon, liền ăn tiếp, dì tôi thấy vậy rất vui. Sau khi ăn xong buổi sáng, tôi xin phép dì cho mình ra ngoài biển chơi một tí, nhưng dì tôi vội cản.

- Không được đâu con, biển sóng to gió lớn lắm, tốt nhất là nên ở nhà đi, rồi chiều chiều đi cũng được mà.

- Không, con muốn đi bây giờ, dì cho con đi đi nha, nha dì?- Tôi ngang bướng cãi lại dì, nổi hứng muốn đi chơi thì nhất quyết phải đi được.

- Không được, vì an toàn của con nên dì không cho con đi đâu, con đâu có ra biển nhiều như dì thì làm sao mà biết được.- Dì tôi vẻ mặt hơi tức giận, nhưng tôi cung tức giận không kém:

- Con ra đây là để chơi biển mà, sao dì lại không cho con đi, con muốn đi, con muốn đi.- Nói rồi tôi la hét om sòm, nằng nặc đòi đi.

- Thôi được rồi, còn nhỏ này, đúng là lì lợm, đi sớm về sớm nghe chưa.- Dì tôi hết cách nói nổi với tôi thì hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. - Mà không được nghe theo hay đi theo người lạ đó!

- Con cám ơn dì.- Tôi cười vang, hí ha hí hửng chạy một mạch ra khỏi nhà, trong lòng tôi cảm thấy hơi bực vì lúc nào dì cũng coi tôi là một đứa con nít mới lên ba không.

Đứng trước bãi cát vàng mịn màng, tôi cảm thấy rất vui, biển kia rồi, người bạn mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho chúng tôi. Cái cảm giác được chạm vào dòng nước mát lạnh chắc là đã lắm. Không chần chừ gì nữa, tôi phóng thật nhanh về phía trước- nơi có những ngọn sóng bạc đầu, có hơi gió muối mặn mà. Cứ như thế, tôi chạy như bay, không để ý đến cảnh vật xung quanh và những người đi qua đó đang nhìn tôi với ánh mắt... ''Kinh ngạc''

Bỗng đâu từ phía xa, có một người khác đang chạy thật nhanh về phía tôi với tốc độ...rất nhanh, không chú ý đến đường đi, cứ dốc sức mà chạy mãi. Thân hình thì gầy gò, khuôn mặt bị che hết một nửa do cái nón lưỡi trai của người đó đang đội, trên tay là...một bọc ni lon, nhưng trong đó có chứa gì thì phải. Tôi cố gắng thắng lại thật nhanh vì nếu không sẽ đụng phải người đó mất.Dừng lại đối với tôi thật khó vì đang chạy nhanh mà dừng đột ngột thì phải từ từ mới được. Và kết quả là... Binh...

- A...A...A...- cả hai chúng tôi đều la lên thất thanh rồi nằm sõng soài dưới cát.

Thật không may là lúc đó chẳng còn một bóng người nào nữa, nên chẳng ai đỡ tôi dậy được, thế là tôi lồm cồm bò dậy, thân đau ê ẩm, nhất là cái đầu của tôi, đụng vào cái đầu như sắc kia đau quá trời luôn.

- Bộ đầu cô là đầu đá hả?- Lúc này thì người đó đứng dậy, lấy tay phủi cát trên người mình rồi quay sang nhìn tôi trừng trừng, nói to.

- Cái gì? Ai là đầu đá chứ? Anh đi mà không chịu nhìn đường gì cả, anh...anh không có ý tứ hả?- Tôi tức điên lên, tự nhiên mình là người bị hại mà lại bị nói là đầu đá gì đó, tôi nhăn mặt lại, gắt lên.

- Ai bảo cô đứng đó làm gì? Đồ đầu đá.- Nói rồi anh ta cuối xuống ôm lấy bọc ni lon đó rồi quay lưng bước đi thật nhanh, như muốn che giấu điều gì đó.

Tôi hơi tò mò về cái bọc đó, nó chắu cái gì trong đó mà sao thấy nó nặng thế nhỉ? Nhanh như cắt, tôi chạy vọt tới đứng chắn ngang đường anh ta, vẻ mặt tức giận chỉ vào cái bao đó:

- Cái gì trong đây? Có phải vì cái đó mà anh đụng tôi không?

- Cô lắm chuyện thật đấy, tránh ra!- Hình như cậu ta có vẻ gấp rút lắm, dùng cánh tay còn lại đẩy tôi sang một bên.

- Đứng lại đã, tôi chưa nói, hết. Khoan đã,... anh...- Tôi sơ ý quệt trúng cái nón của cậu ta và nó rơi xuống đất, lúc này, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt của cậu ta, rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.- Anh là người hôm trước tôi gặp ở nhà ga, đúng không?

Cậu ta ngước mặt lên nhìn tôi, trông cậu rất khó chịu, nhưng cũng đang dò xét tôi thì phải.

- Cô nhầm rồi.- Cậu ta phán một câu rồi lạnh lùng đi tiếp.

Tôi ngớ người ra, nhầm sao à nhầm được chứ, tôi nhớ như in khuôn mặt lúc đó của cậu ta mà lại nói tôi nhầm à.

- Không, tôi nhớ kĩ lắm, không nhầm đâu!- Tôi khẳng định.

- Ừ, là tôi, vậy tôi đi được chưa?-Cậu nhóc vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhìn tôi, dường như cậu đang cố né tránh ánh mắt của tôi thì phải.

- Ừ, mà...anh tên là gì vậy? Bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, chúng ta làm bạn nha!- Tôi đặt ra hàng loạt câu hỏi với người mới quen này, tôi có cảm giác rất thích thú với cậu bạn này.

- Xin lỗi, tôi không có thời gian trả lời.- Lại là giọng nói lạnh tanh đó, nhưng tôi vẫn không hề nao núng, vẫn tươi cười nói:

- Không sao đâu, nói đi, chúng ta là bạn bè mà!

Cậu nhóc ngước nhìn tôi, ánh mắt thoáng nét gì đó buồn bã, đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Tôi biết là anh ta đang cố dè chừng tôi nhưng tôi vẫn nở một nụ cười thật hiền, quên mất lời dì tôi dặn rồi.

- Long, 13 tuổi, nhà ở xa biển...- Đó là những câu nói kì quặc nhất mà tôi mới nghe từ cậu nhóc này, tôi phì cười, hoá ra cũng chỉ bằng tuổi tôi thôi, sau đó tôi chạm nhẹ vai cậu ta, rất tự nhiên, ý nói là giờ mình là bạn được không, nhưng hơi khó thì phải vì Long luôn tránh né tôi.

- Mà...sao bạn có vẻ đề phòng tôi quá thế, có gì đâu, hay là ngại hả?-Tôi cười hí hửng, rồi nhìn vẻ mặt Long hồi lâu.

Long không nói gì, chỉ im lặng, tay siết chặt cái bọc bự đó, ánh mắt buồn hướng nhìn ra biển, nói có những con sóng đang gào thét dữ dội, cộng với những tia nắng giòn tan lan chảy khắp nơi.

- Tôi không tin tưởng ai hết!- Cuối cùng, Long cũng thốt lên một câu, giọng cậu dần nhỏ lại, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra đối với Long thì phải.

- Tôi biết là rất khó để bạn tin tưởng tôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta là bạn bè thì có gì đâu chứ, thôi nào, vui vẻ lên đi, cho đời nó thanh thản một tí!- Tôi dùng hết những câu văn hay mà mình học được để an ủi cậu bạn, mặc dù tôi rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

- Ừm.- Long buông một tiếng thở dài, tay nhìn lại bọc bự đó, rồi nhìn tôi gật nhẹ đầu, gương mặt đã vui hơn lúc nãy rồi thì phải.

Dần dần, tôi và Long thân thiết hơn lúc đầu rồi, cậu ấy tuy ít nói nhưng cũng hay cười sau những gì tôi giới thiệu về nơi tôi ở và kể về sự việc, lí do tại sao tôi lại tới đây. Lúc đó tôi cảm thấy mình nói chuyện hơi bị nhiều thì phải, có lẽ là do hưng phấn quá vì có được một người bạn mới quen nữa. Chúng tôi ngồi xuống bãi cát mịn màng này, Long thì có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng ngồi xuống, trên tay vẫn ôm chặt lấy bọc màu đen chướng mắt đó, không rời nửa bước khỏi cái này được khiến tôi cảm thấy hơi bực. Tôi hướng mắt ra biển, theo dõi vầng mặt trời nhô lên với nhiều tia nắng vàng đỏ chói rực rỡ đang đợi biển. Chúng tôi im lặng khá là lâu, một phần là vì tôi đã mỏi miệng rồi, phần kia là Long ít khi mở miệng trò chuyện với tôi. Không gian khoáng đạt, nước biển mênh mông, mây trời lồng lộng. Tôi thích thú hoà mình vào thiên nhiên, những tia nắng đầu tiên đu mình xuống mặt biển, khung cảnh trở nên rực rỡ, bãi biển cũng bắt đầu nhộn nhịp. Tôi hướng mắt nhìn theo những cánh hải âu đang chơi chao lượn rồi lại nhìn xung quanh , nhìn nhịp sóng đang dâng tràn. Chợt tôi khẽ liếc nhìn sang Long, cậu ta vẫn nhìn ra biển, đôi mắt đen sâu thẳm như đang cất chứa nỗi buồn gì đó. Khuôn mặt trái xoan cộng thêm cái cằm nhọn nữa, rất hợp ý, sống mũi không cao lắm, hai cánh mũi bầu lại trông thật ngộ nghĩnh, mái tóc ngắn ngang tai bù xù, đan vào nhau rất rối. Cứ thế, tôi ngồi ngắm nhìn vẻ đẹp mà chỉ có mình cậu bạn này có thôi.

- Này,...ba mẹ anh đâu, có sống chung với anh không?- Tôi bất chợt nghĩ đến ba mẹ mình rồi nhìn Long hỏi.

- Họ chết rồi...- Câu nói từ miệng cậu nhóc nghe có vẻ rất bình thản nhưng tôi cảm nhận được bên trong cậu đang rất đau, tôi hiểu cái cảm giác mất ba mất mẹ là như thế nào mà, khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc nhưng đôi mắt thì có, chỉ cần nhìn qua đó là tôi có thể thấy được. Tôi thở dài, đời tại sao lại tàn nhẫn với những người như thế chứ, nhất là Long, mới tiếp xúc gần đây thôi, tôi lại nghĩ cậu ta rất đáng thương, chắc vì vết thương bên trong tim cậu chưa lành hẳn nên Long mới tỏ ra cộc lốc, lạnh lùng và không tin tưởng ai hết. Tôi vỗ nhẹ vai Long an ủi, biết mình đã đụng chạm đến quá khứ của con người tội nghiệp này rồi, tôi cảm thấy mình thật tội lỗi mà.
Định hỏi thêm vài câu về Long nữa nhưng một giọng nói thứ ba vang lên làm tôi giật mình:

- Như, con ở đây hả? Làm dì đi kiếm con nãy giờ đây này!

- Ơ, dì... con...tại...- Tôi ấp úng, không biết phải nên nói thế nào cho dì hiểu nữa, tôi chống tay xuống cát rồi lấy đà ngồi bật dậy, đứng đối diện với dì.

- Dì cô à?- Long cũng xoay người lại nhìn, rồi hất mặt hỏi tôi.

Tôi gật đầu, rồi giới thiệu Long với dì:

- Thưa dì, đây là Long, bạn mới của con đó dì!

Dì tôi chắc bất ngờ với câu nói của tôi lắm nên mở to mắt nhìn tôi rồi quay sang nhìn Long, ánh mắt dò xét, tò mò. Long cũng ngồi dậy, cúi đầu chào dì tôi rồi vẫy tay chào tôi, sau đó quay lưng bước đi, làm tôi không kịp nói gì cả.

- Đi thôi!- Dì tôi nói to, có vẻ dì đang rất bực thì phải, dì nắm chặt tay tôi nhẹ nhàng lôi đi, tôi không quên ngước nhìn lại cái bóng dáng gầy gò, bước chân chậm chạp đó mà thấy chạnh lòng, chợt tôi hét to lên như đang thi nói với sóng biển vậy:

- Long ơi, ngày mai... bạn có thể ra đây được không, buổi sáng, giờ này, mình đợi nhá!

Long đứng lại, không xoay người nhìn tôi, rồi cũng cất bước chân đi xa dần, tôi thở dài, nhưng trong lòng tôi nghĩ rằng nhất quyết Long sẽ đi mà. Tôi đi theo sau dì về nhà, nhà không xa nên đi bộ cũng khá gần. Về tới nhà, tôi ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, cúi gầm mặt xuống không dám nhìn dì vì dì đang rất tức giận.

- Con có biết dì lo cho con lắm không hả, con đã hứa đi sớm về sớm mà, đã vậy còn nói chuyện với người lạ nữa, sao con lì thế hả?- Dì tôi đập bàn, tức giận gắt lên làm căn nhà như vừa mới rung động sau cơn giận dữ của dì vậy.

Tôi chỉ ngồi im thin thít, muốn nói mà không biết nên nói thế nào, thôi thì im lặng là ''vàng'' vậy.

- Con bé bướng bỉnh này, ngày mai con nên về nhà đi, dì chịu hết nổi con rồi, tối nay dì sẽ gọi cho ba mẹ con!-Dì tôi lắc đầu trừng mắt nhìn tôi, tôi đâu thấy mình có lỗi gì đâu chứ, máu nóng bắt đầu dâng tới đầu rồi, tôi tức giận chạy một mạch lên lầu rồi đóng sầm cửa lại, nằm trên giường khóc to, tôi có lỗi gì đâu chứ, tự nhiên đồi đuổi tôi đi, trong khi biển rộng mênh mông vậy tôi còn chưa tìm hiểu kĩ mà. Tôi cứ khóc mãi, mà không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào...




Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Đọc thể lệ vòng 2 và tạo topic mới đi nha.



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Ủa, vậy là không được viết tiếp bài này nữa hả bạn? Vậy thì hơi...khó!



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Ylen Huynh đã viết:Ủa, vậy là không được viết tiếp bài này nữa hả bạn? Vậy thì hơi...khó!
Làm bài mới nha, thể lệ vòng 2 đơn giản mà bạn. Vòng 1 hết hạn lâu rồi không được làm nữa.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất