Chap 6.2
----------------- ---Lost--- --------------------
Phải nói rằng chơi trò chuột vờn cờ hó rất chi là cực khổ. Vẫn biết là mô tô chỉ đi được trên những địa hình đẹp còn nó thì có thể chạy nhảy ở trong các ngõ hẻm, góc khuất và hai địa hình này thì chẳng bao giờ động chạm gì đến nhau nhưng thử nghĩ xem, tụi “anh hùng xa lộ” này có đến mấy chục tên, tên nào tên nấy to khỏe như atozat, đâu phải nói thoát là thoát, nói giỡn là giỡn được. Phải dùng mưu!
Mà sai một li là ‘đi’ xuống ‘lỗ’ đấy! chả chơi được với tụi này đâu.
Nhưng mà…
Nó là Witch, biệt danh của nó là Witch- tức là phù thủy và thú vui của nó là chơi trò thoắt ẩn thoắt hiện. Thế nên…
“ Mấy anh!” Nó đu mình ra con đường lớn, với điệu bộ như gái-đứng-đường, vẫy vẫy cánh tay với mấy thằng cờ hó đang dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. Chỗ nó đang đứng là một hẻm nhỏ, cạnh cửa tiệm cắt tóc cũ kĩ, đầy rác.
Nghe loáng thoáng tiếng gọi, một trong số chúng theo tiếng vọng hướng mắt về con hẻm nhỏ. Hắn là Dũng- tên giao đấu với nó khi nãy.
Gia nhập nhóm bao năm nay, hắn thực sự shock khi có người dám cả gan gọi warlock là con dog. Dù là trong nội bộ nhóm hay là người của nhóm khác, tất cả đều ngầm hiểu rõ Warlock không đơn thuần chỉ là giữ cương vị quân sư không thôi. Có tin đồn hắn mới chính là đại ca của nhóm WARLOCK, vì đơn giản, tên nhóm lấy theo tên hắn, quyền lên tiếng, quyết định cũng là hắn. Nhưng tất cả mới chỉ là ‘ngầm hiểu’ vì chẳng ai dám đối diện với sự thất thường trong tính cách của hắn cũng như chẳng thể nào lường hết được những chuyện sẽ xảy ra nếu dám ngo ngoe hỏi thẳng hắn : “who are you?”. Thế mà cái thằng ái cờ hó này lại dám… Tận mạng rồi con ơi.
. “ Gía một đêm bao nhiêu vậy?” Nó phe phẩy mấy tờ 2000 đồng với Dũng rồi chỉ tay về phía dãy nhà cao cao với dòng chữ lớn : SWEET HOTEL.
“ Tụi bây! Ở kia!” Khi Dũng cờ hó điên tiết, tức tối hét lên với đồng bọn, cũng là lúc thân ảnh của nó mất hút trong con hẻm đầy rác thải và sh.it cờ hó. Đây cũng chính là con hẻm ngày trước nó bị tụi trường chuyên đánh đến suýt mất mạng nếu không bị người đi đổ rác phát hiện và giải cứu. Còn nhớ, sau lần bị đánh đó, nó đã nghiên cứu con hẻm này, cũng như thăm dò tất tần tật những con ngõ, hẻm khác và các biện pháp, con đường thoát thân để đề phòng trường hợp đánh không lại. Đây cũng là nơi…người ấy và nó đã gặp nhau….
Tiếng mô tô gầm gừ trước hẻm cùng tiếng chửi rủa của mấy thằng cờ hó, cái hẻm quá nhỏ so với phân khối của một chiếc mô tô. Ờ thì có thể chui lọt nhưng không thể quay xe.
“ Mẹ kiếp!” Dũng bực mình ch,ửi tục rồi quẳng xe máy lại, mang theo cây côn chạy vào trong hẻm. Hôm nay, hắn mà không xử được thằng ái này, hắn sẽ không sống nổi với Warlock. Mấy tên còn lại thấy thế cũng bỏ xe chạy theo.
“ Ngu!” Dũng phang cây côn vào một tên cờ hó theo sau hắn “ Chia ra hai ngả, chặn đường!” Rồi hắn tiếp tục chạy. Thật đáng chết- cái thằng dám gọi Warlock là con dog!
Cơ mà sao chạy mãi chẳng thấy gì vậy?
“Sh,itttttttttttttttttttttt!” Dũng ré lên một tiếng trong hẻm tối.
Nhưng mà đúng là shi,t thật, sh,it của cờ hó. Hắn dẫm trúng….
Bốp!
Lại chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng va đập của ‘cơ bắp’ với ‘cùi bắp’.
“Mẹ! Đèn đâu?” Dũng đấm vào tên theo sau hắn, rồi quát với mấy thằng tiếp theo. Nhờ ánh của mấy chiếc điện thoại, mới thấy, mặt hắn giờ đen hơn cả shi,t chó.
“ Dạ…không có ạ!” Mấy tên theo sau đồng loạt lùi một bước khi thấy tên đứng trước mặt mình lăn quay xuống đất, ôm hôn cái mảnh đất có đến hàng triệu tấn vi khuẩn.
“ Đại caaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Một tên cờ hó chạy từ đầu hẻm tới, dáng vẻ vô cùng tất tả, hắn mất đà mà chới với, ngã xuống chạm môi vào chiếc giày dính shi,t của Dũng. “ Huhu, Đại ca…Phân chó!” hắn mếu máo ngồi dưới đất.
“ Mẹ! Gì?” Dũng tiếp tục giáng thêm một cú đấm nữa cho cái tên vừa hôn giày hắn.
“ Xe của chúng…phiu phiu…. ta bị rạch lốp rồi ạ! Hix, phiu phiu. Tởm.” vừa ôm đầu, vừa nhổ bã mấy thứ trong miệng ra, hắn nói. Dưới ánh sáng chập chờn của màn hình điện thoại, mấy thằng cha này cứ như là hiện thân của “ anh nùng xô lô”.
“ Mẹ…” Dũng còn chưa kịp dứt câu thì….
Bỗng ngõ hẻm sáng rực lên: hai bên tường có bóng đèn, tất cả chúng đều được bật sáng.
Từ một ngách nhỏ, nó bước ra, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, tươi cười mà nhìn lũ cờ hó trước mặt:
“ Ô hô, ai đây! Dũng! Sao mày lại ở xó xỉn này vậy? A….tụi bây là cái bang?” Nó lên mặt, giả vờ ngạc nhiên “ A! Cũng phải…anh bạn kia còn đang gặm shi,t cờ hó kìa.”
“ M,ẹ mày! Bọn bây xông lên! Xé xác nó ra!” Dũng tức tối bảo đồng bọn xông lên.
Nó nở nụ cười trào phúng, khoan thai mà cầm lấy sợi dây sát bên tường rồi dùng tay còn lại chỉ vào sợi dây, đảo mắt mà nhìn hắn. Dũng cờ hó thấy vậy liền giật thót lập tức đứng yên tại chỗ rồi đi giật lùi.
“ Nó…nó là cái gì?” Dũng nuốt nước bọt nhìn theo sợi dây. Móa! Hôm nay là ngày sh,it gì vậy? Trên đầu của tụi hắn, cứ cách một đoạn ngắn là lại có một cái xô nhỏ.
“ Là…sh,it chó cộng thêm nước mưa, bạn thân yêu ạ!” Tỏ ra vô cùng hối tiếc “ Thật buồn vì tụi mày quá đẹp trai!”
“ Này! Mày có tin là tao sẽ giết mày không? Hả?”
“ Tao đé,o sợ!”
“Về nhà nhớ đầu tư ô mô cho nhiều mà tắm cho sạch nhá.” Nó chu môi lên, hôn gió Dũng cái chụt rồi….
“ TAO SẼ GIẾT MÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!”
Chuồn theo ngả đường sau, nó với tay lấy một túi đinh đã được nó cất giấu từ mấy vụ ẩu đả trước, lầm bầm “ Dám chặn đường tao sao? Chỉ có đồ ngu mới dám chặn đường tao.”
“ Heyyyyyyyyyy you!” Nó tiếp tục vẫy vẫy mấy ẻm lọt lưới do đi đường khác đang bước ra từ mấy con hẻm. Hazzz, mấy cái hẻm này chỉ có nó mới ‘xài’ nổi thôi.
Bọn kia thấy nó liền phóng xe máy tới. Nó lắc đầu rồi quay múi giày trượt trên vỉa hè, tụi kia cũng chẳng ngán, phóng xe lượn lên.
“ Chạy chậm thôi, ngã bây giờ!” Nó ngoảnh lại, hét, đồng thời ngấm ngầm làm ‘Đinh tặc’.
Oa công nhận, hôm nay nó quá ‘tặc’, hết ‘rác tặc’, ‘sh,it tặc’ rồi giờ là ‘đinh tặc’.
Xe trước xịt lốp, xe sau lao tới, hiệu ứng domino- chúng đồng loạt lăn quay, ngã ngay xuống đất.
Chẳng thèm quay đầu lại nữa, nó cười nhạt rồi vụt.
Nhưng…. sao thế nhỉ? Rất lạ.
Bình thường, với trường hợp này, chắc chắn nó đã cười tít mắt lên rồi, vậy mà hôm nay, dù là cười nhưng vẫn là nhạt. Chẳng vui gì cả.
Thật khó chịu.
History:
[“ Bảo Nhi! Anh xin lỗi! Cậu có bạn gái rồi!”]
“ Vì sao?” một giọt nước mắt lăn dài. “ Vì sao lại để cho em thấy?”