Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Tên truyện: Vũ điệu của những đôi giày trượt
Tác giả: Vicy Riko (Trước), Hannah Riko (nay)
Thể loại: Tiểu thuyết
Rating: 13+
Tình trạng: ok, đang cày bừa.
Cảnh báo: không hề có.
Giới thiệu nhân vật: Chưa biết nam chính là ai nên chưa thể :v

Vũ điệu của những đôi giày trượt

“Ta cứ ngỡ mọi thứ vẫn ở đấy, ta vẫn nghĩ nó sẽ chờ ta, và ta cứ tưởng rằng chỉ cần ta ngoảnh lại thì sẽ lại thấy nó nhưng, tại sao ta lại không hiểu, rằng…những thứ đã qua thì không thể trở lại, những thứ vốn đã bị ta bở lỡ thì mãi mãi không bao giờ có được lần nữa…giống như là giọt lệ tràn mi, chảy dài mãi, mãi chẳng bao giờ trở lại khóe mi…”



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Hannah Riko ngày Mon Jul 14, 2014 12:15 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 1:
------------------ ---Lost--- -------------------

Tiệm cắt tóc, 11h32’ trưa, tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chiếc quạt cũ chạy phành phạch. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi, luồn qua cửa sổ vào, mát mẻ lạ lùng. Chị chủ tiệm ngồi trên chiếc ghế nệm dành cho khách, nhìn nó một cách chăm chú. “Cắt tóc rồi thấy em cá tính hơn hẳn”, chị nói thế.

Cắt tóc rồi, ngồi đối diện với chiếc gương cỡ lớn, nó cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương rồi chợt mỉm cười: “ Được chị ạ, bao nhiêu tiền hả chị?”

“ Rẻ thôi! 40 ngàn!”, chị cười rồi bước lại gần vuốt lấy mái tóc ngắn cũn của nó.
“ Em thất tình phải không?”
“ Dạ không! Tiền đây chị! Em cảm ơn!”, cố gắng không nhắc đến nguyên nhân của mái tóc ngắn cũn này, nó lấy ví trả tiền.

“ Ừ!” Chị chủ tiệm cũng không hỏi gì thêm nữa. Cũng phải thôi đâu có ai muốn tự mình khơi lại chuyện đau lòng làm gì. Con gái bỗng dưng muốn cắt tóc ngắn chỉ có hai khả năng: một là vì cá tính của bản thân, hai là gặp chuyện buồn, cực kì buồn, có thể nói là tuyệt vọng mà không thể chết được mới làm như vậy.

Chậm rãi đứng dậy, nó lưu luyến nhìn mình trong gương một tẹo nữa: trong gương là một thằng con trai. Nó cười, bình thường nó xinh là thế mà giờ cắt tóc rồi lại thấy “đập chai” phết.

“ Cỡ mấy tháng thì cắt lại hả chị?”, tự đưa tay vuốt vuốt phần tóc mái bị lệch nó nhìn chị hỏi. Nụ cười trên môi có phần nhạt.

“ Em định không để tóc dài nữa sao?” đặt nhẹ bàn tay mình lên vai của nó, chị chủ tiệm lại hỏi. Có lẽ chị vẫn tiếc thương cho mái tóc dài óng ả của nó ngày nào.

“ Không ạ!” cũng chẳng cần giấu giếm gì, nó trả lời thẳng, dù gì đây cũng là tiệm căt tóc nó ưng ý nhất, sau này không cắt ở đây thì cắt ở đâu, nói với chị cũng chẳng sao.

“ Cỡ hai tháng hoặc tháng rưỡi gì đó, nhưng tóc em đẹp mà!”

“ Dạ! Vậy em về nha! Hẹn gặp chị vào hai tháng nữa, chào chị”. Rất nhanh chóng, nó đánh trống lảng rồi ra về, không ai là không muốn nghe những lời khuyên tốt cả, chỉ là bản thân mình, ngay lúc được nhận nhũng lời khuyên ấy có muốn nghe, muốn tiếp thu hay không thôi. Nó là vậy, không phải là không cần, không phải là không muốn, mà chỉ đơn giản là chưa kịp thích ứng, chưa thể dung nạp, tiếp nhận.

Đã có rất nhiều người nói cho nó biết rằng tóc của nó rất đẹp, nó mà mặc váy để tóc dài trông sẽ vô cùng dịu dàng, thuần khiết, xinh đến độ bạn bè mới quen, nhìn sơ qua nó, chắc cũng sẽ chẳng có ai ngờ nổi nó là một trong những phần tử phá hoại của trường, là đứa mà ngay cả cháu trai hiệu trưởng cũng dám dây vào mà một câu ông hiệu trưởng già ấy cũng không nói lại nó.

Đi học, không ai là không biết nó nhưng không ai dám dây dưa với nó, đơn giản vì nó là học sinh cá biệt, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, dăm bữa nửa tháng, người nhà lại chạy tới trưởng hỏi chuyện vì cả đêm không về nhà.

Đi chơi, chẳng ai biết nó là ai nhưng cũng chẳng ai dám làm gì nó. Một đứa con gái, mặc váy trắng xinh, tóc xõa dài, gương mặt vô cùng thuần khiết, đẹp tựa thiên thần nhưng lại ôm nguyên một chai rượu mạnh vừa trượt patin vừa uống, thử hỏi ai dám hỏi chuyện nó nữa đây.

Ai cũng nói nó là một đứa con gái hư hỏng, nó cũng thấy vậy nhưng có một người thì không. Anh, vào một ngày mưa lạnh, khẽ hôn lên mái tóc dài bê bết nước mưa cùng máu của nó “ Em là một cô bé đáng thương, không phải hư hỏng.”

Nó đã khóc khi nghe những lời đó, cũng đã từng bị những lời giáo huấn của anh làm cho thay đổi. Nhưng đến lúc nó gần như thay đổi được thì nó mới nhận ra, cuộc đời này thật quá trớ trêu, căn bản là ông trời không muốn nó thay đổi để sống tốt hơn…

Tạm biệt chủ tiệm cắt tóc, nó cũng chẳng vội đi đâu vì có vội cũng chẳng có gì để cho nó vội, không xe, không tiền đi xe buýt. Hôm nay toàn bộ số tiền nó mang theo đã bị nó tiêu xài đủ kiểu, thật may vẫn còn sót lại một ít đủ để trả tiền cắt tóc, không là cũng chịu. Bây giờ nhẵn chỉ còn lại ba ngàn tiền lẻ.

Giờ, nó cứ vô định trên dòng đường dưới cái nắng chết da, khét thịt, bước từng bước nặng nề, lầm lũi, miệng lẩm bẩm “ Vậy là cắt tóc rồi!”

Dòng xe cộ về trưa có phần thưa thớt nhưng không phải là ít, họ lướt qua nó, một cách vô thức lướt qua rồi lại tròn xoe đôi mắt ngoái lại nhìn: nhìn đầu tóc rồi lại nhìn xuống…ngực nó. Một bà bán hàng rong về muộn, đạp xe đi ngang qua cũng ngoái cổ lại nhìn trân trối, bất giác nó cười lớn “ Cháu là con gái bác à”. Kể ra thì cắt tóc rồi cũng hay phết.
Te…te….te….te

“ Nó đang ở đâu?”, đó là câu đầu tiên nó nghe được khi chiếc điện thoại, à không cục gạch của nó “nổi giông”.

“ Cậu ơi!”, chần chừ mãi một lúc nó mới lên tiếng, giọng có phần lạc đi, cùng lúc hai chiếc con-tai-nơ nối nhau chạy qua chỗ nó đứng, điện thoại ù ù không nghe rõ, mặt trời gay gắt vẫn ở trên đỉnh đầu, từng giọt mồ hôi khẽ lăn dài trên gương mặt, khóe mắt cũng ươn ướt, chẳng hiểu là do bụi hay mồ hôi.

“ Ừ! Cậu đây! Nó nói đi!”, ở đầu dây bên kia, cậu vẫn nhẫn nại chờ nó nói tiếp. Cậu luôn như thế.

“ Cậu ơi…”, một giọt nước mắt lăn dài. Lúc đầu, nó cứ nghĩ là sẽ không sao, vậy mà khi nghe tiếng của cậu, nó vẫn khóc. Thế mà, lắm lúc nó đã tự cho mình là một cô bé mạnh mẽ cơ đấy.

“ Nói đi! Nó đang ở đâu, cậu sẽ tới.”

5 phút sau khi kết thúc cuộc gọi, một chiếc xe máy đậu ngay sát bên lề đường ngay cạnh chỗ nó ngồi. Dưới cái nắng gay gắt, nó ngồi một cách héo hon trên vỉa hè, đầu gục xuống như kẻ say, hai vai lại khẽ run…

“ Cậu tới rồi?”, nó ngẩng đầu lên nhìn cậu, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.

“ Theo cậu về nhà!”, cậu ngồi xổm trước mặt nó, nói bằng giọng trầm trầm. Hôm nay cậu mang một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản hở ba cúc trên, cùng chiếc quần bò màu xanh, giày da bóng loáng, trông rất bảnh, rất tuyệt. Nó nhìn cậu, cười nhạt rồi khóc. Sao lại thành ra như thế cơ chứ?

“ Cậu…”, nó nghẹn ngào.

“ Ừ! Cậu đây!”, cậu vừa nhìn nó vừa đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.

“ Cậu ơi! Nó cắt tóc rồi!”, nó gào lên rồi ôm lấy cậu, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống rồi biến mất trên lớp áo của cậu. Tiếng của nó ré lên rồi một tràng nấc kéo dài, tất cả như khiến lòng cậu thắt lại. Ai bảo chứ…

“ Cậu biết rồi, cậu thấy rồi! Không sao, không sao, nó đừng khóc, không sao mà.”, Vỗ vỗ vào lưng nó, cậu vỗ về, ánh mắt cậu có chút gì đó thê lương đau khổ.

“ Nó cắt tóc rồi, cắt rồi, mái tóc của nó, nó cắt rồi….”, như chú cún nhỏ yếu ớt, nó rúc đầu vào ngực cậu khóc, miệng vẫn không ngừng. Nó yêu tóc dài là thế, chăm chút từng ngọn tóc là thế, mà giờ…

Trưa, nắng ở trên đỉnh đầu, một trai một ‘zai’ ôm nhau khóc. Con đường xe vẫn chạy, bụi vẫn bay. Ai bảo chứ…

--------------------- --- Lost--- ---------------------



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
------------------- ---Lost--- ----------------

Chap 2:

Chiều, cuối cùng nó và cậu cũng về được đến nhà.

“ Bảo Nhi…tóc…tóc…”, mẹ nó đứng ngây người nhìn nó bước vào nhà với mái tóc ngắn cũn.

“ Mẹ! Con lên phòng!”

“ Bảo Nhi! Con đứng lại!”, mẹ nó hét lên khi thấy nó nhanh chân bước lên cầu thang. Gương mặt bà trông giận dữ thật sự.

“ Chị! Cứ để nó lên, em sẽ nói chuyện với chị!”, cậu kéo tay mẹ nó lại. Nó nhìn cậu một cái rồi chạy lên phòng.

Bước được chân vào phòng, việc đầu tiên nó muốn làm là nhìn bản thân trong gương. Hôm nay, nó mặc một chiếc áo phông rộng cùng chiếc quần ôm màu đen, cộng thêm mái tóc Tomboy, trông nó giờ thật dị hợm, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nhìn mình trong gương, nó lại cười “ Không sao, rồi sẽ ổn thôi!”. Nhìn, nhìn rồi cười, cười mãi rồi khóc, nó nhìn thấy gương mặt mình méo mó trông gương, nhìn mái tóc cũn cỡn của mình. Ai bảo chứ…

Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, nó thấy mình bất lực ngồi sụp xuống sàn nhà, tay vẫn không ngừng ma sát, lau chùi những giọt nước mắt, dù biết tất cả cũng chỉ là những hành động ngu ngốc.

Nó khóc vì thực sự lúc này nó chẳng biết phải làm gì, nó bất lực, nó mệt mỏi, tất cả dường như đã quá sức. “ Yêu một người đau khổ đến thế sao? Thật sự thế sao?”

Thật nhạt nhẽo!

***

Chẳng biết là bao lâu, nó chỉ nhớ là đã khóc rồi trong phút túng quẫn lên đến đỉnh điểm ấy, nó thấy mình chạy về phòng cậu, lúc qua dãy hành lang, nó nghe thấy tiếng mẹ nó kích động ở dưới tầng. Cậu nói rồi, có lẽ vậy, vậy đấy. Nó cười nhạt một cách đau khổ, bất lực lắc đầu, hai tay lại vô thức đan vào nhau, nó khóc, lại khóc.

Nó lấy áo phông, áo sơ mi, quần jean, quần đùi, đồng hồ, phụ kiện của cậu…tất tần tật rồi ôm về phòng mình trước con mắt ngỡ ngàng của cậu khi cậu bước lên tầng hai.

“ Nó muốn mượn, rồi sẽ trả!”, lướt qua cậu, nó lí nhí. Cậu hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng ậm ừ.

‘Cướp của’ xong rồi, thử đồ xong rồi, cũng chọn được một bộ rồi, nó lại cười “ Mình sẽ là Tomboy!”.


“ Cậu ơi! Nó đi chơi!”, nó nói lớn khi đi ngang qua phòng cậu, bao giờ cũng vậy, cậu không có khái niệm đóng cửa phòng vào ban ngày, và đó chính là lí do mà nó có thể ‘cướp của’ được một cách dễ dàng. Chẳng cần biết là cậu có nghe thấy hay không, có cho phép hay không, nó tự mình chạy xuống tầng, ngỏ ý muốn đi chơi với mẹ.

“ Mẹ! Con đi chơi! Cơm con sẽ ăn sau!”, xuống tầng một nó chần chừ mãi, mẹ nó vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế, trên người còn nguyên cả chiếc tạp dề. Đôi bàn tay xương xẩu vẫn vô thức hái chỗ rau đặt trên bàn.

“ Bảo Nhi…” Mẹ nó gọi, giọng như nghẹn ứ lại.

“ Con sẽ về nhà sớm!”, chạy thật nhanh ra khỏi cửa, giờ, nó chẳng thể nào đối diện với đôi mắt của mẹ. Chỉ có thể là lẫn tránh, cũng chỉ có thể như vậy. Ai bảo chứ…

***

Lần đầu tiên tự mình đến quầy áo quần, nó hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng tự chọn cho mình một chiếc áo nịt ngực, thay áo rồi mua thêm một chiếc mũ, nó tự nhận “ Mình có một vẻ đập chai nghiêng thùng đổ chậu”. Nó cười với dì bán hàng khi dì ấy cứ nhìn nó mãi không thôi, rồi bước đi, có gì đó mặn mặn ở cổ. “ Tôi đã làm gì sai sao?”

Nhìn đồng hồ, nó trượt trên đôi giày pa-tin, đi thẳng tới nơi đã được thông báo qua face trước đó. Hôm nay nó sẽ gia nhập nhóm nhảy pa-tin.

Mất một lúc để tự chứng minh bản thân, cuối cùng nó được nhận vào nhóm trượt pa-tin đường phố. Tất cả những người trong nhóm, trừ nó, đều là con trai, nó tự nhận, à, với ngoại hình bây giờ nó nghiễm nhiên là con trai, cũng chẳng ai nghi ngờ, không ai biết. Nó cười “ Thì thay đổi một lần, cứ nghĩ mình là một Transguy là được rồi!”

“ Mày tên gì?”, thấy nó cứ bần thần ngồi trên vỉa hè, một tên- dường như là tên cầm đầu của đám tiến đến hỏi nó. Nhìn hắn, nó đột thấy lạ, à, chỉ là chút quen mắt thôi, có lẽ vì hắn có một vẻ đẹp trai hoang dã cùng cái nhìn sắc bén nên vậy. Thực sự có thể là đã gặp ở đâu đó rồi, đôi mắt rất quen.

“ Bảo Nhiên!”, nó cộc lốc đáp dù có vẻ tên đó hơn tuổi mình. Có sao chứ, ngoài cậu ra nó chưa từng gọi ai là anh.

“ Tên lạ thế?” hắn nhíu nhíu mày nhìn nó. Ánh mắt như đang có ý dò xét.

“ Kệ mẹ nó chứ, ai mà biết! Bố tao còn không biết!”, nó nhìn vào mắt hắn tỏ ý khinh. Gì chứ, tên thôi cũng đi hỏi kiểu đó.

“ Đã đấu lần nào chưa? Ở hội đêm ấy?”

“ Gì?”

“ Đi Pa-tin và…đấu karate?”

***

6h chiều, cái nhóm mà nó vừa gia nhập gồm 10 người kể cả nó đã có mặt đông đủ tại sân vận động của khu phố. Mọi ngõ ngách đã bắt đầu lên đèn, nó thấy đói.

“ Ăn đi! Tí còn đấu, nghe nói mày đai đen?” Tên lúc nãy hỏi tên nó ném cho nó một hộp xôi gà.

“ Xàm thôi! Mày tên gì?” nhận hộp xôi, nó quay lại nhìn hắn.

“ Gia Bảo, cứ gọi Bảo…giọng của mày hơi lạ, nó éo..”, hắn nheo mắt tỏ ý nghi kỵ.

“ Ngay cả sinh đôi cùng trứng còn khác nhau, mày nghĩ cái giọng nói lên cái gì?”, gạt gạt miếng gà trong phần xôi hộp sang một bên nó liếc hắn, giọng cũng có phần bực bội. Hắn cũng đang bưng một hộp xôi như nó.

“ Được thôi! Mày là đứa thứ 11 gia nhập nhóm, bọn tao cũng chưa nhìn thấy khả năng của mày nhưng vì hôm nay một đứa đang nằm viện nên mày sẽ thay thế nó,nếu sợ cứ đứng im một chỗ hoặc chạy nhảy né, mà nhỏ con như mày chắc cũng chẳng đứa nào hèn hạ tới ‘chảng’ đâu. Đứng cho đủ đội hình là được rồi, bọn tao sẽ ứng phó, hãy cứ lượn lờ như lúc chiều mày chứng tỏ khả năng trượt pa-tin với bọn tao.”

Nghe tên này nói chuyện, mắt nó lờ đờ rồi nghiêng đầu bất mãn. Tự nhiên lại bị lôi đi đánh nhau, hazzz, ai bảo nó ham hố cơ chứ. Cứ tưởng chỉ đơn giản là trượt pa-tin, ai dè… mà giờ nếu nó rút lui, bỏ cuộc thì quá ư là nhục, dù dì giờ nó cũng đang xuất hiện với bộ dạng một thằng con trai. Lần sau nhất định nó phải chú ý mới được.

***

Đúng 7h, cái tụi gì mà được nhóm của nó gọi là ‘second hand’ xuất hiện, nó cũng chả thèm biết nhóm của nó tên là gì. Bọn chúng đang dàn hàng theo đội hình, nhóm của nó cũng vậy, nó đứng sau cùng. Tên cầm đầu nhóm của nó- Bảo bước lên đứng nói gì đó với cái thằng bặm trợn nhất, có lẽ là tên cầm đầu của nhóm kia, điệu bộ của hai người vô cùng ‘đường phố’. Nghe loáng thoáng thì hình như, mỗi tháng sẽ có một trận đấu kiểu như này thì phải, “ chắc là tranh giành địa bàn hay là gì gì đó”. Nó chả buồn quan tâm. Điều nó quan tâm lúc này là có “ai” đang chờ nó hay không. Nó thực sự không lo lắng cho cái mạng của mình vì theo như Bảo- tên cầm đầu của nhóm nói là sẽ không ai hèn hạ tới mực đi đo ván với một đứa nhỏ con như nó.

Nó chợt thấy buồn ngủ, miệng nó cứ ngáp mãi, hình như nó chơi quá đà rồi, nó chỉ là muốn thi nhảy pa-tin thôi mà, trên face cũng nói vậy… Mệt mỏi nhìn hai thằng cha đang đứng lườm nhau, nó nhìn quanh…

Sân vận động cách con đường quốc lộ một quãng khá xa, trên từng con đường, đèn đã sáng trưng, nhìn nheo mắt một chút mới thấy dòng xe cộ tấp nập đang chạy đua với thời gian. Có lẽ họ là những người làm tăng ca đang trên đường về với gia đình.

Gia đình.

Gia đình?

Nó bất giác thở dài.

Đang ngẩn ngơ, bỗng có ai đó đánh vào bả vai nó một cái, đau kinh khủng, suýt nữa là nó đã khóc đé lên rồi. Một cách ai oán nó ngẩng mặt lên nhìn xem tên nào chán sống mà đánh nó. Thiếu chút nữa là nó thét lên kinh hoàng khi mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nó. Bọn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, Hix, nó làm gì sai à? Bất giác nó đưa ánh mắt quanh quẩn tìm kiếm sự cầu cứu của Bảo.

Ở phía bên phải nó, hắn dường như nhìn thấu nó bèn lên tiếng.

“ Bước lên đi! Bảo Nhiên!”

Hả? gì? sao lại bước lên, bước lên đó làm gì?

Nó ném ánh mắt khó hiểu về phía Bảo.

“ Đối thủ muốn đọ sức với mày, hôm nay chỉ đấu tay đôi thôi và…chỉ một cặp duy nhất- Mày và hắn” chỉ tay về phía một thằng cha to xác, nhìn thoáng qua trông vô cùng…cơ bắp.

Đoàng! Như tiếng sấm dài giữa trời quang mây, nó chợt thấy choáng váng. Nó mà đấu với cái thằng đó, không chết thì cũng bầm dập đủ kiểu, toàn mạng là một điều vô cùng kỳ tích. Hix.

“Sao lại là tôi?”, nó thầm ai oán.

“ Bước lên!” Bảo lên tiếng lần nữa, giọng nói của hắn mạnh mẽ như một mệnh lệnh uy quyền khiến người ta khó cưỡng lại được sự run sợ mà làm theo.

Hắn không ngờ nó lại hèn nhát như vậy, sau trận hôm nay, hắn nhất định sẽ loại nó ra khỏi nhóm ngay tức khắc. Lần sau dù có bất đăc dĩ thiếu người, hắn chắc chắn cũng sẽ thật kỹ càng mà tuyển chọn chứ không thể có chuyện đăng lên face tìm kiếm một cách nhạt nhẽo cùng liều lĩnh như ngày hôm nay.

Hazz, dưới áp lực của những ánh mắt của những người trong đội, lại thêm nụ cười nửa miệng của bọn kia, nó cuối cùng cũng bước lên, trượt về phía trước. Nó lắc đầu “ Lần này thì tiêu rồi!”

---------------- ---Lost--- -----------------------




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 3

------------------ ---Lost--- --------------------

Dân chơi sành điệu sẽ có cách chơi đẹp với nhau khác với dân anh chị đường phố vô công rồi nghề, đương nhiên, ngoài ra chúng cũng muốn tìm cảm giác mạnh. Đấu karate bình thường thì rất xàm, uýnh nhau hội đồng thì rất nhạt, vậy nên vừa trượt pa-tin vừa đấu karate hay vừa nhảy theo nhạc vừa đấu karate sẽ là trò chơi mà chúng-những tên ‘đường phố văn minh’ lựa chọn để ra oai với nhau. Vừa mới mẻ lại kích thích thị giác.

Mỗi một tháng sẽ có hai lần giao đấu, trong đó có một lần giao đấu là trượt pa-tin song song đấu karate, còn lại đương nhiên là nhảy theo nhạc đấu karate. Hôm nay là ngày giao đấu trên giày trượt.

Bình thường luật chơi sẽ do tên cầm đầu hoặc quân sư của đội thắng trước đó đưa ra để tỏ rõ ưu thế cũng như là kiếm mọi cách để đày đọa, hành hạ đối phương.

Hình như lần trước đội của nó thua nên lần này luật chơi do đội kia quyết định, chọn người thi đấu chắc cũng là đội kia.

Và hôm nay, ực, nó chính thức lọt vào ‘ mắt xanh’ của bọn đó. Sh,it đời nó coi như xong.

***

Bây giờ, có hối cũng đã muộn, nó nghĩ thế vì lúc này, toàn bộ thành viên của hai đội đang dàn hàng, đôi mắt dán chặt vào người nó và tên cùng giao đấu. Ánh mắt của họ vô cùng khác nhau: bon second hand thì cười cười, ánh mắt lộ rõ sự kinh bỉ, nhóm của nó thì ai oán mà nhìn, tỏ ra như đã biết trước kết cục thảm hại của nó.

“ Tất cả chú ý!” một tên đeo kính trông có vẻ trí thức của bọn second hand một tay cầm cờ phất lên ra hiệu. Nó nhìn hắn, một thoáng đơ người, hix, “đập chai” thật, nhìn như học sinh cấp ba ý, tri thức và điềm đạm kinh. Thật sự thì, nếu hôm nay hắn mà không có mặt ở đây, nó không có mặt ở đây, mà có gặp hắn ở đâu khác, một nơi khác, nó sẽ lên tưởng đến một anh chàng thư sinh chăm ngoan học giỏi, mọt sách đến độ thủng vở, lủng sách và có lẽ nào, nó sẽ ôm một tình yêu đơn phương. Cơ mà hôm nay hắn xuất hiện tại đây, điều đó chứng tỏ hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình. Kinh thật!


Mà kể ra, thì ngoài cái tên sắp giao đấu với nó có khuôn mặt hơi bặm trợn một xíu tất cả còn lại, kể cả đội nó ai cũng ‘đập chai- bể lọ” hết, như là cái thằng có cái tên giống tên lót của nó chẳng hạn- Bảo, mặc dù vẻ đẹp có hơi ‘hoang dã’ nhưng thuần túy cũng là đẹp.

Nuốt nước miếng, nó có nhầm không, dân đường phố, uýnh nhau cả ngày mà đứa nào đứa nấy đẹp như thiên thần thế á? Là thiên thần lạc lối chăng?

“ Luật chơi hôm nay rất đơn giản, vô cùng đơn giản, đó là : Không gây thương tích cho nhau…” nói xong câu đó, ánh mắt của tên tri thức đó khẽ nheo lại dù là qua một lớp kính dày nó vẫn có thể nhìn ra,( tại cậu cũng vậy mà), đôi môi cũng nhếch lên theo một đường cong khinh bỉ. Mọi người, kể cả thành viên trong đội của hắn bắt đầu lên tiếng xôn xao. Có vẻ như luật chơi hôm nay tụi nó chưa được thông qua. Tên sắp giao đấu với nó cũng vậy, đang đưa ánh mắt khó hiểu về phía đội mình hỏi thăm.

‘ không gây thương tích thì làm gì?’

‘ Đúng! Không đánh nhau thì làm gì? lượn qua lượn về nhìn nhau à?’

‘ Cái shi,t gì vậy nhỉ?”

“ Mọi người trật tự, tôi còn chưa nói xong mà…” Tên trí thức này đưa ánh mắt lãnh băng cùng giọng nói lạnh lùng của mình dẹp trật tự. Hắn khẽ liếc về tên cầm đầu của nhóm rồi lại lia mắt về phía nó, ánh mắt đó khiến nó không hẹn mà rùng mình, da gà da vịt nổi lên rần rần. Qúa lạnh lùng. Hix, có lẽ hắn là điển hình của hotboy lạnh lùng không cần súng cũng giết được cả bầy ‘gà tơ’.

“ Luật chơi là không được gây thương tích nhưng…bắt buộc…” hắn hạ giọng xuống, ánh mắt thâm trầm hơn mà nhìn nó, nếu ánh mắt mà có thể giết được người chắc chắn nó đã chết mấy cái mạng rồi cũng nên. Sợ hãi nó né ánh mắt của mình sang hướng khác, có điên mới nhìn vào mắt hắn, cứ như là bị nhìn thấu tâm tư rồi ý. “ Nhưng bắt buộc là phải lột đồ của đối phương…”

“ Ồ!” cả đám người ở đó rộ lên một tiếng rồi lăn ra cười, còn nó thì như sét đánh ngang tai, ‘gì mà lột đồ cơ chứ, lừa đảo à?’

Hix, đầu tiên là bị lừa đi đánh nhau trong khi facebook chỉ thông báo là cần tuyển thành viên trượt pa-tin đi giao đấu, nay chấp nhận đi uýnh nhau thì bảo là đi ‘lột’ nhau. Thế có đau không chứ.

‘M,ẹ mày, tao là con gái đó cụ’, nó tức tối lầm bầm. Mắt hết hằm hằm nhìn về phía Bảo lại đến nhìn cái tên tri thức của nhóm kia, nó bực tức quát “ Nói gì nói mẹ nó đi, dài dòng ấp úng mãi thế, đói cơm à? Huỵch toẹt ra đi cho ông nhờ. Còn gì nữa?”

‘Bỏ xác nó, dám giỡn mặt! Bà là bà chẳng sợ nhá, lột thì lột, sợ gì, hai năm cấp ba tiền án của bà là đánh nhau hội đồng rồi tẩu thoát bằng giày trượt pa-tin nhá, é,o thèm sợ chúng mày!’ Nó âm thầm chửi đổng.

“ A!” tên tri thức của nhóm kia nở một nụ cười trào phúng “ Xem ra bạn này nóng lòng muốn được thấy cơ bắp của mày quá, Dũng ơi!”

“ Tẹc mày! Tạo mà để cho nó lột à, cơ mà lột được cũng chẳng sao, tý có mấy em trường chuyên qua, lộ hàng xíu, coi như khoe của.” Tên sắp giao đấu với nó- Dũng nhìn bặm trợn là thế mà khi cười trông cũng ‘hiền’ thật. Nó hít lấy vài hơi, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt: ai nói dân anh chị, đàn đúm là một bọn xấu xa cả về thể chất lẫn tâm hồn nào?

“ Nhãi!” Dũng đã mắt về phía nó. “ Nhỏ con như mày, không biết ‘chuột’ có lớn không nhỉ, e hèm, nếu bị lột giữa đám nữ sinh thì sao nhỉ…” Câu nói của hắn vừa dứt, cả đám đồng thanh ồ lên, cười nghiêng ngả. Nhóm của nó cũng cười nhưng chỉ một vài đứa là cùng vì ngay khi chúng mở mồm thì liền bị Bảo cho mỗi đứa một bạt tai nên cũng chẳng dám ho he.

“ E hèm, thôi, không giỡn nữa, nói huỵch toẹt ra này.” Tên trí thức nhìn về phía nó cười đểu rồi tiếp “ Luật chơi là không được gây ra thương tích cho nhau, không đánh nhau nhưng phải giật được đồ của nhau, cuộc đấu sẽ kết thúc khi đồng hồ điểm đến con số này- 8 giờ đêm, Bây giờ là 7h24’, cuộc đấu sẽ diễn ra từ 7h30’. Sau khi hết thời gian, người nào bị lột, để lộ….nhiều ‘đường cong’ nhất sẽ là người thua cuộc. ha ha xem ra thằng ái kia đường cong thâm tàng bất lộ lắm, Dũng…cố lên nha. Hiếm khi mà thấy được tận mắt hàng của mấy đứa con trai có bộ dạng đẹp hơn con gái như thằng này lắm.”

“ Im!” Tiếng quát của nó bất chợt vang lên làm cho mấy tên đang cười cũng đơ lại mà nhìn nó đầy kiêng dè. Trông nó bây giờ như một con cọp dữ, sẵn sàng lao vào, cắn xé bất cứ đứa nào dám ho he, cười cợt. Nhìn nó bây giờ, Bảo khẽ nhếch môi hài lòng.

6 phút trôi qua trông yên lặng, cuộc đấu bắt đầu….

------------------- ---Lost--- -----------------




Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Tiếp nào...sao tự dưng cắt đoạn này thế...* ức chế*...



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Bạn ơi, còn thiếu một số thông tin #1 nhé, bạn thêm vào cho đầy đủ nha.
(#1 đủ các phần: 
Tên tác phẩm:
Author (tác giả):
Category (thể loại):
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):
Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):
Warning (cảnh cáo về nội dung truyện):
Casting (giới thiệu nhân vật)Smile



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 4:

----------------- ---Lost--- ------------------

7h30’: Trận đấu bắt đầu.

Bị chê bai, khinh bỉ, giỡn mặt nên giờ tâm trạng của nó rất tệ, có thể nói là gặm xác luôn tên trước mặt vẫn không hề gì, cơ mà, luật chơi lại không cho phép gây thương tích. Khỉ thật!

‘ Đã thế thì cho mày mất mặt luôn!’, nó nghiến răng.

“ Action!”

Ngay khi tên trí thức kia, giơ cờ hiệu phất lên, đồng hồ cả hai đội cũng được bấm tính thời gian, nó và Dũng bắt đầu lượn lờ trên sân trượt quan sát đối phương tìm sơ hở.

Xoạc!

Nó bất ngờ lao tới, xoạc chân 120 độ, kéo lấy thắt lưng của hắn, hành động của nó nhanh như chớp khiến Dũng không kịp trở tay mà chúi người về trước rồi lại chao đảo ra sau.

Mọi người đang quan sát trận đấu thấy vậy cả kinh. Xoạc 120 độ không phải là khó nhưng là khó khi trượt trên pa-tin, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng sẽ dẫn đến tình trạng mất cân bằng ngã xuống đất mà hai tay cùng chân khó có thể tiếp đất một cách an toàn, đôi khi còn khiến vùng hạ thể tổn thương khi bị vướng đà kéo xoạc 180 độ chính diện: Như là ‘hương hỏa’ nhà mình chẳng hạn.

Nhưng nó thì không sao cả, vẫn đứng vững trên đôi giày, chỉ là hai tay vẫn nắm lấy cạp thắt lưng của Dũng tiện đà mà kéo giật lại về phía mình rồi buông lỏng khiến hắn mất thăng bằng từ sau chúi về trước ‘hôn địa, cạp đất’ một cách oanh liệt. Toàn bộ hành động cũng chỉ mất 10s.

‘ Ô! Mày tự ngã đấy nhá, luật chơi là không cho phép gây thương tích cho nhau nhưng không nói là sẽ không được tự-mình gây thương tích nên bà chẳng phạm luật nhá! Hứ!’

Mãn nguyện nhìn Dũng đang lồm cồm bò dậy, nó bỗng vô thức đưa ngón tay chỉ về nhóm nhảy của mình, mà tất cả họ giờ đây cũng đang ‘rạng ngời tinh khôi’ mà nhìn nó.

Bất ngờ, nó nở nụ cười, chiếc răng khểnh duyên duyên cùng núm đồng tiền ẩn hiện của nó khiến không khí của trận đấu như ngưng động, ngay cả hít thở dường như cũng quên mất.

Nó trượt dài trên sân, đưa tay vẫy vẫy với đồng đội.

Bảo vẫn nhìn nó, hai tai lại khẽ ửng đỏ. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời hắn ta thấy mình ‘lạc lối con tim’ có suy nghĩ bậy bạ với một thằng con trai, vừa rồi hắn đã thoáng nghĩ nó là con gái.

Ựa, hắn lắc đầu, gì chứ, con trai cũng có quyền làm đẹp và làm duyên mà, đâu nhất thiết phải cơ bắp đâu. Đâu phải là chưa từng gặp trường hợp đó chứ. Cơ mà, loại đó- loại con trai thích làm đẹp đó chỉ có thể là….Gay.

=_= , hắn điên đầu vì những suy nghĩ trong đầu.


Thằng ‘cờ hó bốn mắt’- lưu manh giả danh trí thức của đội kia cũng nheo mắt nhìn nó, đôi lông mày khẽ chau lại.

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Sau cú lột thắt lưng kinh hoàng đó, Dũng dường như kiêng dè hơn, cảnh giác hơn với nó.

Đang chiếm ưu thế, nhưng nó ngay lập tức bình thản trở lại, ánh mắt tựa hồ thu nhưng lại không thiếu phần cảnh giác, phản ứng đó là những gì mà nó học được trong bao nhiêu năm qua, nó phải như vậy nếu không, nó đã chết không biết bao nhiêu là cái mạng rồi.

Xoẹt

Tiếng vải rách làm nó thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía dũng, nó thấy hắn đang cầm trên tay một mảnh vải rách trên tay, một làn gió nhẹ thổi, nó thấy lưng của nó như có luồng điện xẹt qua.

Tên cờ hó tên Dũng cầm dao rạch áo nó.

Trời tối, cộng thêm ánh sáng màu vàng nhạt từ các cột trên sân vận động, nên dù phần lưng của nó bị hở khá nghiêm trọng nhưng cũng chẳng hề gì.

Bẩn thỉu!

Nó nghiến răng.

Chợt có tiếng còi, từ đội của nó. Mà thằng cờ hó tên Dũng cũng ngừng lại, trượt nhanh về phía đội mình đứng. ‘Có chuyện gì sao? Trân đấu kết thúc rồi á? Mới có mấy phút mà!”

“ Giề mày?” Tên trí thức của đội kia chán nản, hướng mắt về phía Bảo, hỏi.

“ Đội mày chơi bẩn, tại sao nói là không gây thương tích mà hắn lại được sử dụng dao?”

“ A!” Lưu manh giả danh trí thức bất giờ thốt ra một âm vị như thôi rồi, miệng nhếch lên khinh bỉ “ Cưng, cưng có não mà. A! hay não cưng phẳng nhỉ? Chồi ôi, đập chai-bể lọ thế mà phẳng não sao, thiểu năng hả? Chồi ôi, tội nghiệp!”

Ọe! nó muốn ói. Cái giọng của thằng cha này kinh quá. Sởn cả da gà. Cái tên ‘Lưu Trí’ ( lưu manh giả danh trí thức) này kinh thật. Tởm!

Bảo nhăn mặt.

“ Cưng! Luật chơi là không được gây thương tích cho đối phương nhưng không nói là không được sử dụng mấy thứ đồ chơi này.” Tên Lưu Trí vừa cười vừa đưa cánh tay đnag cầm con dao của Dũng cờ hó lên. “ Như mày cũng thấy đấy, cái đồ chơi này là để phụ giúp công cuộc ‘lột hàng’ mà. Nếu muốn, ‘em xinh tươi’ kia cũng có thể sử dụng!”

‘Đậu móa! Cái thằng uốn lưỡi dẽo kinh! Bảo! dẹp thằng cha này đi! Gớm quá!’, nó bực mình trừng mắt nhìn về phía tên Luu Trí rồi sủng nịnh nhìn Bảo.

“ Được rồi! trận đấu tiếp tục.” Bảo nói.

Sặc!

‘Móa! Mày hèn thế hả?’ nó ai oán nhìn Bảo. Bảo làm lơ.

‘Được thôi, đã vậy thì bà cũng chẳng cần chúng mày!’

Tên Lưu Trí lại đưa cờ hiệu lên“ Vì trục trặc kỹ thuật nên trận đấu xin được ‘rướn’ thêm 5 phút. Dũng-‘ái’, Continue!”

Và trận đấu lại tiếp tục.

Nó lại lượn lờ…

‘Thật may cho mày là hôm nay bà mua loại áo nịt ngực ngắn thân, nên giờ không bị lộ, nếu không mày sẽ ‘về nơi an nghỉ cuối cùng’ ngay tại nơi này…’

‘còn 20’ 15s’, nó liếc mắt qua chiếc đồng hồ của mình, tự canh thời gian rồi lao vè phía hắn. Ai cũng có thể không coi trọng thời gian nhưng nó là phải bắt buộc, vì canh chuẩn xác thời gian chính là đang canh chừng sự sống của mình, đặc biệt là vào những tình huống nguy hiểm. Hôm nay dù không được gọi là nguy hiểm, nhưng xét cho cùng vẫn là cần phải bảo toàn mạng sống quay về nhà.

Nó tiến lên, một lúc một nhanh, mỗi lúc lại càng gần hắn.

Hắn lại khẽ cười, ánh mắt nhìn nó đểu cáng như thể đã biết rõ hành động của nó, lùi lại lùi về sau.

Đang thuận đà trên bánh trượt trượt lên, nó đột nhiên phanh cái két, đưa chân ngáng qua giày trượt của hắn, hai tay: một tay túm lấy vạt áo của hắn, một tay luồn vào trong dùng chiếc dao nhỏ nhọn cắt lấy hai cầu vai của chiếc áo rồi thuận tay đẩy mạnh hắn về phía sau.

Chiếc áo bị cắt hai cầu vai, giờ không thể bám được trên người Dũng liền theo trọng lực trượt xuống- hàng của hắn chính thức bị lộ.

“ Ồ! Cơ bắp mày tuyệt quá, làm tao chảy nước miếng ùi này! Haha!” nó chỉ tay về phía Dũng, cười ma mãnh mà thét lên. Đội của nó thì vỗ tay rần rần, cũng cười nghiêng ngả vì câu nói của nó.

Riêng Bảo thì xám mặt…. ‘ Hix, có lẽ nào như mình nghĩ- hắn là…Gay!’

Tội lỗi! tội lỗi!

Dũng điên tiết, lột phăng cái áo giờ đã chẳng ra cái thế thống gì ở dưới chân rồi lao về phía nó, tay lăm lăm con dao.

Cả kinh!

Nó luống cuống. Vẫn biết là luật chơi không cho phép gây thương tích nhưng ai có thể đảm bảo được lũ vô tổ chức, vô kỷ luật này không làm càn một khi điên tiết.

Xoay mũi giày chếch về phải 20 độ, nó chuẩn bị.

Dũng đã đến gần.

Nó cho hai chân của mình trượt về bên phải, theo quán tính, nó bị ngã về sau.

Vụt!

Cánh tay của Dũng sượt qua áo. Đó là cơ hội. Nó chụp lấy cánh tay của hắn, đu người về sau, đứng sau lưng hắn. Nó chuyển thế cánh tay của mình: Từ tay hắn xuống eo rồi vòng hai tay qua gỡ chiếc nút quần và kéo khóa quần, tất cả rất dễ dàng, bởi chiếc cạp quần đã bị bung ra từ trước.

Qúa hạnh phúc!

Nhưng mà….

Thật kinh hoàng!

Nó vừa…cởi quần một thằng cờ hó!

Hazzz, thôi kệ!

‘khổ thân mày, thôi bà cũng không ngại nên chú cứ yên tâm, không mất hình tượng đâu! Cơ mà, rất là kỹ thuật mới cởi được đồ của chú đấy!’

Đó chính là kỹ thuật mà nó đúc kết được từ những trận lột hội đồng tập thể với đám nữ nhân trường chuyên. Một mình nó chặn đường 11 đứa con gái- những đứa dám bịt mũi, che miệng khi đi ngang qua một đống sh,it của con cờ hó trong đợt tình nguyện hè ‘mùa hè xanh’ năm ngoái và dám to mồm bảo là sẽ lột áo nó trước toàn bộ nam sinh trường nó.

Suốt gần hai năm cấp ba, ngoài chiếc xe đạp quèn ra, pa-tin chính là phương tiện mà nó dùng để đi lại nhiều nhất. Không phải là nhà nó không có điều kiện mua xe máy hay xe đạp điện cho nó, chỉ đơn giản là nó không muốn chạy bạt mạng khi hai đầu xe bị chặn đường, Pa-tin sẽ dễ luồn lách trốn thoát hơn khi gặp tình huống không thể đáp trả.
Giày trượt mặc dù có chậm so với mô tô nhưng lại là vua của các loại phương tiện trên mảnh đất Quảng Bình eo hẹp, đặc biệt là ‘Đồng Hới city’ này. Vì vậy, chớ có ngu ngốc mà khinh xuất biệt tài đi pa-tin của nó. * cười*

---------------- ---Lost--- ----------------



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014

-------------------- ---Lost--- --------------------

Đêm nay, trời vô cùng mát mẻ và đặc biệt là bản thân nó cũng thấy dễ chịu, tại vì bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau thương đã có thể vơi đi một chút bởi trò vui này.

Yêu ư? Qúa mệt mỏi!
Chơi ư? Qúa tuyệt!
=>Nó nghĩ vậy đấy.

‘Cơ mà, nếu ‘tình yêu là một trò chơi thì sao hả, Bảo Nhi?’
Nó chưa từng nghĩ thế.

“ Ấy! Ấy! Không được kéo quần lên!” Nó đứng chống nạnh hai tay, cố gắng không đỏ mặt mà đối diện với Dũng.

“ Lưu Trí!” Dường như cảm nhận được câu nói của mình không có trọng lượng với Dũng cờ hó, nó bực bội quay ngoắt người lại, chỉ thẳng vào mặt thằng ‘cờ hó bốn mắt’ mà chỉ rồi hét lên.

‘Cờ hó bốn mắt’ nghe nó gọi như thế bèn nhăn mặt. Theo hắn nhớ thì hình như giấy khai sinh của hắn không có vẫn đề gì thì phải, từ lúc nào hắn có tên là ‘Lưu Trí’ thế?

“Chẳng phải luật là đến 8h5’ thì ai bị ‘lột’ nhiều nhất sẽ thua cuộc hay sao?” Nó hạnh họe rồi chỉ tay về phía Dũng“ Giờ, thằng cờ hó này mặc lại chẳng phải là phi tang chứng cứ à? Không công bằng!” Nó nói với Lưu Trí cờ hó, nhưng mặt hắn vẫn vậy: lạnh băng.

Sh,it mày!

“ Anh em!” Nó quay về phía đội mình hét lớn “ Anh em thấy sao? tôi nói có đúng không?”

“ Đúng! Rất đúng! WARLOCK chơi bẩn! chơi bẩn!” Mấy thằng trong đội của nó gào lên như cờ hó hú đêm khuya phụ trợ cho nó. Bảo thì vẫn giữ nguyên thái độ ‘tĩnh như nước’ quan sát tiếp hành động của nó.

‘ ‘Warlock!’- đây là tên của đội tụi nó? Đồng loại với mình sao? Hix, gì vậy chứ?’ Nó lầm bầm khi nghe thấy cái tên này, ai oán mà thở dài.

“ Dũng! Giữ nguyên ‘hiện trường’!” Lưu Trí cờ hó phất cờ hiệu.

‘ Có thế chứ!’ Nó mãn nguyện gật gù.

“ Warlock! Hội đêm sắp bắt đầu!” Thằng Dũng mếu máo nhìn về phía Lưu Trí, à không, giờ biết gọi sao nhỉ, thằng cha cờ hó này gọi hắn là Warlock thì có nghĩa là hắn tên là Warlock chứ không phải đội của hắn tên là Warlock.

‘Móa! Thực chất là tên gì mới được chứ! Là tên mày hay tên đội mày?’ Nó nhăn trán, bực mình. ‘ Thôi thì cứ để tao khai lại tên cho mày cũng được, mày là Lưu Trí vậy!’

“ Cởi ra!” Lưu Trí nheo mắt qua lớp kính dày rít từng từ đầy đe dọa.

Bị giọng điệu lãnh băng của Lưu Trí áp đảo, Dũng cuối cùng cũng miễn cưỡng cởi quần ra: ‘Màu xanh’ của hắn lại phấp phới trong gió khuya.

“Vì trục trặc kĩ….”

“ Vì trục trặc kĩ thuật mom mày!” Nó trừng mắt về phía Lưu Trí, cướp lời của hắn mà chư,ỉ, trong câu này, thực sự thì nó muốn dùng từ ‘móa mày’ lắm nhưng nghĩ lại thì thằng này cũng là ‘Lưu manh giả danh trí thức’ nên nó thấy bản thân mình cũng cần phải nâng cấp từ ngữ cho ‘xứng’ với hắn.

“ Là tụi bây dây dưa đấy chứ, lại định quy đổi cho đội tao đấy hả? Cưng à cưng đang mơ sao? Đừng tưởng lần này tự mình đưa ra ‘luật’ thì muốn làm gì thì làm nhá. Nói là đi pa-tin đánh karate mà giờ bị tụi mày biến thành đi lột nhau, lại còn dùng cả dao. Mom! Karate mà dùng dao hả? Đến khi…à ờ…đại ca đội tao lên tiếng đã thì bọn mày mới nói là cho phép tao dùng rồi đòi dây dưa thêm 5’. Ok! Thì thế coi cũng được đi! Xong! Nhưng giờ thì sao nào? Là người của đội mày tự mình không-hiểu-luật đấy! Là phe của mày đấy, con dog ạ! Theo như luật giang hồ thì biết luật mà vẫn tự mình phạm luật thì là thua đó cưng! Đòi rướn thêm hả? rướn đến khi nào? 12h đêm hay sáng mai? Mom! Mày đểu vừa thôi, để tụi tao đểu với chứ, tưởng chỉ có bọn mày chắc! Anh em!” Nó tiếp tục chặn họng của Lưu Trí, nói một tràng dài, bản lĩnh của nó là nói dài, nói dai, nhưng không bao giờ nói dại đâu nhá. Nghe nó hét hai từ cuối cùng là biết, nó đang kêu gọi ‘đồng bào’ ủng hộ ‘áo ấm’ để chống đỡ ánh mắt tựa‘ mùa đông băng giá’ của Lưu Trí.

Gia Bảo lại khẽ cười và dường như có dự tính gì đó nhưng có vẻ lại đang lưỡng lự.

Lưu Trí thâm trầm nhìn trực diện nó. Bầu không khí như giảm đi chục độ theo cái nhìn băng giá của hắn. Tĩnh lặng đến sởn cả da gà.

Đến lúc này, nó mới cảm thấy hơi…hơi hối hận.

“Được rồi! Trận đấu kết thúc! Vì Dũng phạm luật nên phần thắng nghiêng về ALCHEMIST!”

‘Hả? thiệt hả?’ Nó tròn xoe con mắt kinh ngạc nhìn Lưu Trí. Giờ, hắn đang nói chuyện với tên thủ lĩnh, trông có vẻ như là thật!
Thật hả?

Chỉ mấy lời của nó thôi hả? haha, buồn cười ghê!

Mà đội của nó là Alchemist sao? Lấy tên gì dài vậy? Khó nhớ nữa. Đúng là dân chơi hiện đại mà hại điện có khác.


“Bảo Nhiên!” nó giật mình.

“ Rời khỏi đây ngay!” Bảo trượt đến chỗ nó, nói với giọng không mấy tốt.

‘Là thao?’ Nó nhăn nhó nhìn hắn, ở đây có gì không tốt sao?

“ Mày vừa gọi Warlock là con dog!” Bảo giải thích.

“ Thì sao?” Nó bực bội. Nhưng hắn tên là Warlock sao? Đúng là đồng loại với nó rồi! ‘Cơ mà đó đâu phải tên thật, là biệt danh mà, thế tên hắn là giề?’

“Rời khỏi đây ngay trước khi hội đêm bắt đầu! Tao khuyên mày thật lòng! Nếu còn muốn sống thì rời khỏi đây ngay! Sau này nhớ cần thận.” Bảo nói rồi nhăn mặt bỏ đi.

‘Móa! Không nói bà cũng về! Mệt xác! Tự dưng làm lính đánh thuê cho tụi mày! A! Mà đâu có phải đánh thuê, là đánh không công đấy chứ! Móa! Ăn cháo đá bát, giành chiến thắng cho tụi mày rồi giờ trở mặt hả? một lũ Dog!’ Nó lầm bầm rồi ngáp.

Không coi trọng những gì Bảo vừa nói, nó bước đi, rời khỏi sân vận động. Bây giờ nó thấy buồn ngủ. Mặc xác có bị ngăm đánh hay không, xử lý nhu cầu sinh lý trước đã. Cơ mà chỗ này xa nhà quá, vừa đi vừa ngủ chắc đâm cột điện luôn quá.

Nó đi mà chẳng một lần thử lại nhìn xem sau lưng mình đang diễn ra chuyện gì và cái gọi là ‘hội đêm’ chính xác là cái quái gì. Bóng nó nhỏ bé trên con đường rồi khuất dần…


“ Hàn Nhân! Hội đêm sắp bắt đầu! Nhìn đâu vậy? Nhìn em nè!” động vật không xương sống, à nhầm một cô gái mình dây đang bám lấy người Lưu Trí- tức chủ nhân của cái tên Hàn Nhân, nói nũng nịu trong khi đôi bàn tay lại sờ soạng vào trong áo sơ mi của hắn.

“ Ai cho phép cô gọi tên của tôi?” Hàn Nhân đưa tay bóp lấy cằm của ả khiến ả kêu rên đau đớn.

“ Warlock! Em sai rồi, em sai rồi! Em không dám nữa, xin anh tha cho em!”

“ Không có lần hai! Nhớ kĩ! Nếu không, tôi sẽ đem cái lưỡi này của cô đi làm mồi cho chó đấy!” hắn dọa rồi lại nhìn xuống rãnh ngực của ả đang lấp ló trong chiếc áo trễ “ Muốn lên giường cùng tôi?” cười nửa miệng, hắn ma mị hỏi.

Ả tỏ vẻ thẹn thùng mà gật đầu.

Hàn Nhân cười ranh mãnh.

“Đi mà phục vụ Alchemist ấy, cút!” Hắn nói với ả rồi buông tay, đẩy ả ra khỏi người như đẩy một đống rác rưởi,tự mình trượt đến gần mô tô, tháo pa-tin cho vào cốp xe rồi rú ga đi, chẳng thèm nhìn ả lấy một cái nào nữa.

“Hôm nay anh ấy sao vậy chứ!” Ả bực mình, đưa toàn bộ bực tức dẫm chân xuống đất.

“Haha! Xem ra mày không gặp may rồi! Phương Nga!” tiếp, một cô gái xuất hiện, nụ cười của cô gái này rất đẹp, đẹp như tranh vẽ, thuần khiết, đặc biệt là cô có một giọng nói rất thanh thoát dễ thương.

“Ý Nhi! Cất ngay cái vẻ đẹp thanh thuần, tinh khiết ấy đi, muốn ói.” Phương Nga khó chịu.

“ Có sao, đẹp mà!” Ý Nhi làm bộ giả nai búng miệng, chu môi lên như chuẩn bị tự sướng.

“ Tao thật sự thấy thương cho thằng Phong! Có con bạn gái đểu giả như mày! Tởm!” Phương Nga nói rồi thu gót giày lên bước đi.

“Biết ai làm Warlock của mày nổi giận không? Hợp tác chứ?” như không để ý đến những lời nói của Phương Nga, ÝNhi tiếp tục ngáng đường.

“ Ý gì?”

“ Warlock vừa bị gọi là Dog?”

“Gì? AI?” Phương Nga tỏ ra kinh hoàng cùng phẫn nộ.

“ Là….kẻ thù của tao- Witch!”



P/s: chú thích:

Warlock: thầy phù thủy.
Alchemist: nhà giả kim.
Witch: phù thủy.




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Tiếp tiếp tiếp............ tiếp nào... đừng cắt ngang thế chứ....



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Huoucaocodbg đã viết:Tiếp tiếp tiếp............ tiếp nào... đừng cắt ngang thế chứ....
Thành thật xin lỗi bạn, có đôi khi mình không tập trung được, viết được nhưng không hài lòng và không diễn tả được. Mình không thể nhanh. Chỉ có thể từ từ thôi. Mong bạn hiểu Very Happy



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 5.2:

Đường phố về đêm trông thật huyền bí mà sao cũng nhiều thương đau.

Xa xa bên cầu, những quán cafe, hộp đêm hiện lên một cách mờ ảo trong màn đêm nhờ những chiếc đèn led sắc màu, lập lòe, lập lòe ẩn hiện vừa huyền bí lại vừa kích thích thị giác, như muốn mời gọi những con người cô đơn, lạc bước bước vào. Nó cũng muốn nhưng có lẽ là phải để hôm khác, giờ nó quá buồn ngủ rồi.

Vừa đi vừa ngáp, nó buồn ngủ, nhưng khi qua ngã rẽ đường Phan Đình Phùng, đôi mắt nó như được kéo lên, không buồn ngủ nữa. Nó thầm ước, lúc này mình có thể gục xuống và ngủ thiếp đi, không quan tâm gì nữa, mọi thứ. Mắt nó nhòe dần. Nó khóc. Nó khóc vì cảnh tượng trước mắt nó quá đẹp, đẹp như trong trí nhớ của nó trước đây. Tim nó đập lên từng hồi đầy đau đớn, ước gì nó có thể ngủ, ước gì nó có thể quay lưng, ngoảnh đầu bước đi.

Ánh đèn vàng vàng mờ nhạt trên các lối đi, dòng xe cộ vẫn tấp nập: tiếng còi xe, tiếng xe phanh gấp, tiếng chửi rủa hòa cùng những tiếng nhạc xập xình của các quán ăn ven đường. Nó vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn quang cảnh trước mắt, dù rằng hình bóng của họ đã khuất dần trong đám đông.

Dường như ban đêm rất nhiều bụi, dường như chân nó đã đi quá nhiều, nó sụp xuống vỉa hè và khóc. Không, nó không khóc, nó chỉ là muốn ép bụi ra ngoài mà thôi. Ngày còn bé mẹ nó cũng bảo nó như vậy mà.

Nhưng mà, sao bụi nhiều thế cơ chứ, vì sao, nước mắt chảy nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa trôi đi hết là sao? Vì sao?

Vì sao?

Gió lạnh khẽ thổi, nó rùng mình rồi khóc to hơn, mặc kệ người đi đường nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.

Hai năm trước…

[ “ Bảo Nhi! Đồng ý làm bạn gái anh nha!” trên vỉa hè đêm đông, gió lạnh một chàng trai tay cầm một sợi dây chuyền mặt thủy tinh trong suốt nói với cô gái rồi đeo nó lên cho cô.
Hai người nhìn nhau say đắm rồi trao nhau một nụ hôn hạnh phúc.

Trời se se, mái tóc cô gái buông dài theo làn gió lạnh….]

Tất cả như đã nhạt nhòa.

Người con trai ấy, người con trai đã từng nói yêu nó, bên cạnh nó đã cùng với một người con gái khác ôm hôn nhau tại nơi đây- nơi mà…nó cũng đã từng nhận được một lời cầu thân như vậy.
Anh đã từng hứa, nhưng rồi anh đã quên, vì tất cả chỉ là ĐÃ TỪNG.

Gió lạnh thổi…

Tan nát. Không phải tự dưng hôm nay nó muốn cắt tóc, đơn giản chỉ là, ngày mai anh và cô gái ấy đính hôn.

“Đính hôn”? Nó cười nhạt rồi khóc to hơn. Mọi uất ức cứ thế trỗi dậy. ‘ Yêu đau khổ thế sao? Thật sự thế sao?’

Nó ngồi trên vỉa hè khóc, người đi đường cũng mặc, chỉ là ánh mắt của họ… “Con trai mà khóc dữ dội như thế á?????”
“Có đúng là con trai không thế?”
Bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt nó, y đúc cảnh trong phim. Thoại cũng y hệt, chỉ là lúc này, nó cũng y hệt mấy cô bé khóc nhè trong phim…
“Đứng lên nào, cô bé!”
Nó ngẩng đầu.

Là một thiên thần! Rất đẹp, rất hoàn mĩ.

Thiên thần ấy đang giơ tay với nó.

“ Anh là thiên thần sao?”


------------------- ---Lost--- -------------------



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
* đập bàn*, sao lại cắt ngay đoạn này thế, tiếp đi chứ...  b20



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 6.1:

------------------ ---Lost--- ---------------------


“ Không muốn về nhà sao?” Bảo dựa người vào chiếc mô tô đăm đăm nhìn nó đang đứng thần ra trên cầu, tay lại xỏ vào túi, vần theo viền cái thứ mà hắn nhặt được lúc nãy- cái thứ mà nó đánh rơi- cái thứ khẳng định giới tính của nó.

Nó vẫn im lặng, hai tay cũng không buồn kéo lại cái áo khoác đã lệch của hắn trên người mình. Đã mấy tiếng rồi kể từ khi hắn đưa nó tới đây,nó, ngoài việc đứng thừ ra, cũng chưa từng có hành động gì khác, cũng không thèm nói với hắn thêm một câu nào nữa ngoài câu “ Anh là thiên thần sao?” khi nãy.

Có lẽ nó đang rất buồn, cực kì buồn.

Cơ mà….

Biết là nó đang có chuyện buồn đó, nhưng nó không về nhà thì hắn cũng cần về nhà, hơn 11h rồi, chắc chắn ‘mắm’ và ‘đệt’( mom và dad) của hắn đang rất mong. Hắn là dân ăn chơi, lêu lỏng đường phố, hắn biết, thiên hạ biết, mắm đệt nhà hắn cũng biết nhưng mà điều đó không có nghĩa là hắn không ‘ngoan’. Một tuần một lần hắn sẽ được mắm đệt cho phép 1 lần không cần về nhà, cơ mà lần đó đã là hai ngày về trước rồi, đêm ấy hắn đi với Bé Hà, khổ, hôm nay không phải. Nếu trước 12h đêm, hắn mà không có mặt tại nhà, chắc chắn hắn sẽ không-cần-về-nhà nữa và mắm đệt của hắn cũng sẽ chẳng thiết tha gì thằng con ‘yêu quái’ như hắn.

Hắn đã thử và rồi hắn đã thề trước rằng khi mắm đệt nhà hắn qua đời hắn sẽ không đời nào làm ‘cá ươn’ ( Cá không ăn muối cá ươn- Con cãi cha mẹ trăm đường con hư) thêm một lần nào nữa.

Một lần là quá đủ.

Cơ mà sao nó chẳng có phản ứng gì vậy? Hắn vò đầu.

Đứng trên cầu Nhật Lệ- cây cầu bắc ngang qua dòng sông thơ mộng chảy ra cửa biển Nhật Lệ, nó dường như đang thả trôi cả lòng mình theo dòng chảy của làn nước mát lạnh ở dưới kia. Nhật Lệ- một cái tên thật đẹp mà buồn, nó nghĩ vậy.

Nhật Lệ- Nước mắt thần mặt trời…

Nhật Lệ- Mặt trời rơi lệ…

“ Bảo Nhiên! Lên xe máy ngay! Nhanh!” Bảo đột nhiên hét lớn làm nó giật mình làm rơi cái áo khoác lộ ra một khoảng lưng trăng ngần do chiếc áo không còn nguyên vẹn. Dưới ánh sáng của đèn đường trên cầu, càng thêm nổi bật.

Như vẫn còn đang trong cơn mê, nó chậm chạp ngoái lại nhìn Bảo đang đội mũ bảo hiểm rồi lại nhìn ngược về phía cây cầu- Một tập đoàn ‘anh hùng xa lộ’ ở đằng xa, xa tít với tiếng rú động cơ vọng lại, ngày càng gần.

“ Bảo Nhiên!” Bảo lại hét lên, lái xe lại gần, kéo tay nó.

“ Đi đi! Tôi tự lo được!” Nó mệt mỏi đáp lại lời của Bảo, rút tay về.

“Cô có điên không? Bọn chúng là đàn em của Warlock đấy!” Bảo bực mình “ Hôm nay, nếu cô là một thằng con trai, tôi sẽ chẳng quan tâm, vì ít nhiều lãnh vài cú đấm cũng chẳng hề gì đối với một thằng con trai, nhưng cô là…”

“ Đủ rồi!” Nó xoa mi tâm, cắt lời Bảo, từ khi nào nó lại phải nghe lời người khác? Từ lúc nào nó lại cần giúp đỡ. Nó không cần. Một lần là quá đủ. ( Lúc Bảo đưa tay kéo nó lên và đưa nó tới đây).

Nó bỏ mặc Bảo với cái đầu bốc khói lại đó, từ từ trượt trên cây cầu.

Tiếng mô tô như đang thúc giục lòng người. Bảo nghiến răng nuốt lại mấy điều gì đó tục tĩu rồi im lặng cố tìm từ ngữ thích hợp để thay thế

“ Cô có biết kết cục của cô sẽ thế nào nếu như bọn chúng biết cô là con gái không?” Bảo ngồi yên trên xe, nói với âm lượng bình thường nhưng vẫn chắc chắn rằng nó không bỏ sót từ nào.

Đôi chân của nó chợt dừng lại…

Bảo thở phào nhưng hắn còn chưa kịp nói thì…

“ Tôi thách!” Nó quay người lại nhìn Bảo, hai tay khoanh lên ngực còn hai mắt lại khẽ nheo lại, long sòng sọc như khi giao đấu với Dũng, nói như đóng cột rồi nháy mắt, chỉ xuống đôi patin của mình, có lẽ nó đã lấy lại được tinh thần.

Có thế chứ, có thế nó mới là Witch của Trường THPT Số 1 Bố Trạch chứ! “ Patin- Đây là bản lĩnh của tôi! Đừng lo! Cảm ơn anh về tối nay! Face của tôi là Hannah Riko, tôi đã tham gia nhóm “ Patin- hội những người ham hố patin” rồi! Kết bạn nhá! Có chuyện!” Nó nói xong rồi nhanh chóng quay đi, trượt nhanh.

Bảo ngớ ra, thần người mà nhìn nó đang xa dần chỗ mình đứng rồi mất hút sau các ngõ hẻm. Miệng méo xệch“ Cái thứ gì vậy?”

Hắn lắc đầu. “ Vậy mặc xác cô!”

Nhìn đồng hồ, nhìn về phía những chiếc mô tô đang cách mình một đoạn xa.

“ Mắm đệt ơi! Đứa con yêu quái này sắp về với hai người rồi!” Hắn dẻo kẹo trên điện thoại rồi rú ga, lượn.

Đồng Hới về khuya, lạnh lẽo một màu xám.

----------------- ---Lost--- -------------------




Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 6.2

----------------- ---Lost--- --------------------

Phải nói rằng chơi trò chuột vờn cờ hó rất chi là cực khổ. Vẫn biết là mô tô chỉ đi được trên những địa hình đẹp còn nó thì có thể chạy nhảy ở trong các ngõ hẻm, góc khuất và hai địa hình này thì chẳng bao giờ động chạm gì đến nhau nhưng thử nghĩ xem, tụi “anh hùng xa lộ” này có đến mấy chục tên, tên nào tên nấy to khỏe như atozat, đâu phải nói thoát là thoát, nói giỡn là giỡn được. Phải dùng mưu!

Mà sai một li là ‘đi’ xuống ‘lỗ’ đấy! chả chơi được với tụi này đâu.

Nhưng mà…
Nó là Witch, biệt danh của nó là Witch- tức là phù thủy và thú vui của nó là chơi trò thoắt ẩn thoắt hiện. Thế nên…

“ Mấy anh!” Nó đu mình ra con đường lớn, với điệu bộ như gái-đứng-đường, vẫy vẫy cánh tay với mấy thằng cờ hó đang dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. Chỗ nó đang đứng là một hẻm nhỏ, cạnh cửa tiệm cắt tóc cũ kĩ, đầy rác.

Nghe loáng thoáng tiếng gọi, một trong số chúng theo tiếng vọng hướng mắt về con hẻm nhỏ. Hắn là Dũng- tên giao đấu với nó khi nãy.

Gia nhập nhóm bao năm nay, hắn thực sự shock khi có người dám cả gan gọi warlock là con dog. Dù là trong nội bộ nhóm hay là người của nhóm khác, tất cả đều ngầm hiểu rõ Warlock không đơn thuần chỉ là giữ cương vị quân sư không thôi. Có tin đồn hắn mới chính là đại ca của nhóm WARLOCK, vì đơn giản, tên nhóm lấy theo tên hắn, quyền lên tiếng, quyết định cũng là hắn. Nhưng tất cả mới chỉ là ‘ngầm hiểu’ vì chẳng ai dám đối diện với sự thất thường trong tính cách của hắn cũng như chẳng thể nào lường hết được những chuyện sẽ xảy ra nếu dám ngo ngoe hỏi thẳng hắn : “who are you?”. Thế mà cái thằng ái cờ hó này lại dám… Tận mạng rồi con ơi.

. “ Gía một đêm bao nhiêu vậy?” Nó phe phẩy mấy tờ 2000 đồng với Dũng rồi chỉ tay về phía dãy nhà cao cao với dòng chữ lớn : SWEET HOTEL.

“ Tụi bây! Ở kia!” Khi Dũng cờ hó điên tiết, tức tối hét lên với đồng bọn, cũng là lúc thân ảnh của nó mất hút trong con hẻm đầy rác thải và sh.it cờ hó. Đây cũng chính là con hẻm ngày trước nó bị tụi trường chuyên đánh đến suýt mất mạng nếu không bị người đi đổ rác phát hiện và giải cứu. Còn nhớ, sau lần bị đánh đó, nó đã nghiên cứu con hẻm này, cũng như thăm dò tất tần tật những con ngõ, hẻm khác và các biện pháp, con đường thoát thân để đề phòng trường hợp đánh không lại. Đây cũng là nơi…người ấy và nó đã gặp nhau….

Tiếng mô tô gầm gừ trước hẻm cùng tiếng chửi rủa của mấy thằng cờ hó, cái hẻm quá nhỏ so với phân khối của một chiếc mô tô. Ờ thì có thể chui lọt nhưng không thể quay xe.

“ Mẹ kiếp!” Dũng bực mình ch,ửi tục rồi quẳng xe máy lại, mang theo cây côn chạy vào trong hẻm. Hôm nay, hắn mà không xử được thằng ái này, hắn sẽ không sống nổi với Warlock. Mấy tên còn lại thấy thế cũng bỏ xe chạy theo.

“ Ngu!” Dũng phang cây côn vào một tên cờ hó theo sau hắn “ Chia ra hai ngả, chặn đường!” Rồi hắn tiếp tục chạy. Thật đáng chết- cái thằng dám gọi Warlock là con dog!

Cơ mà sao chạy mãi chẳng thấy gì vậy?

“Sh,itttttttttttttttttttttt!” Dũng ré lên một tiếng trong hẻm tối.

Nhưng mà đúng là shi,t thật, sh,it của cờ hó. Hắn dẫm trúng….

Bốp!

Lại chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng va đập của ‘cơ bắp’ với ‘cùi bắp’.

“Mẹ! Đèn đâu?” Dũng đấm vào tên theo sau hắn, rồi quát với mấy thằng tiếp theo. Nhờ ánh của mấy chiếc điện thoại, mới thấy, mặt hắn giờ đen hơn cả shi,t chó. Smile

“ Dạ…không có ạ!” Mấy tên theo sau đồng loạt lùi một bước khi thấy tên đứng trước mặt mình lăn quay xuống đất, ôm hôn cái mảnh đất có đến hàng triệu tấn vi khuẩn.

“ Đại caaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Một tên cờ hó chạy từ đầu hẻm tới, dáng vẻ vô cùng tất tả, hắn mất đà mà chới với, ngã xuống chạm môi vào chiếc giày dính shi,t của Dũng. “ Huhu, Đại ca…Phân chó!” hắn mếu máo ngồi dưới đất.

“ Mẹ! Gì?” Dũng tiếp tục giáng thêm một cú đấm nữa cho cái tên vừa hôn giày hắn.

“ Xe của chúng…phiu phiu…. ta bị rạch lốp rồi ạ! Hix, phiu phiu. Tởm.” vừa ôm đầu, vừa nhổ bã mấy thứ trong miệng ra, hắn nói. Dưới ánh sáng chập chờn của màn hình điện thoại, mấy thằng cha này cứ như là hiện thân của “ anh nùng xô lô”.

“ Mẹ…” Dũng còn chưa kịp dứt câu thì….

Bỗng ngõ hẻm sáng rực lên: hai bên tường có bóng đèn, tất cả chúng đều được bật sáng.

Từ một ngách nhỏ, nó bước ra, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, tươi cười mà nhìn lũ cờ hó trước mặt:

“ Ô hô, ai đây! Dũng! Sao mày lại ở xó xỉn này vậy? A….tụi bây là cái bang?” Nó lên mặt, giả vờ ngạc nhiên “ A! Cũng phải…anh bạn kia còn đang gặm shi,t cờ hó kìa.”

“ M,ẹ mày! Bọn bây xông lên! Xé xác nó ra!” Dũng tức tối bảo đồng bọn xông lên.

Nó nở nụ cười trào phúng, khoan thai mà cầm lấy sợi dây sát bên tường rồi dùng tay còn lại chỉ vào sợi dây, đảo mắt mà nhìn hắn. Dũng cờ hó thấy vậy liền giật thót lập tức đứng yên tại chỗ rồi đi giật lùi.

“ Nó…nó là cái gì?” Dũng nuốt nước bọt nhìn theo sợi dây. Móa! Hôm nay là ngày sh,it gì vậy? Trên đầu của tụi hắn, cứ cách một đoạn ngắn là lại có một cái xô nhỏ.

“ Là…sh,it chó cộng thêm nước mưa, bạn thân yêu ạ!” Tỏ ra vô cùng hối tiếc “ Thật buồn vì tụi mày quá đẹp trai!”

“ Này! Mày có tin là tao sẽ giết mày không? Hả?”

“ Tao đé,o sợ!”

“Về nhà nhớ đầu tư ô mô cho nhiều mà tắm cho sạch nhá.” Nó chu môi lên, hôn gió Dũng cái chụt rồi….

“ TAO SẼ GIẾT MÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!”

Chuồn theo ngả đường sau, nó với tay lấy một túi đinh đã được nó cất giấu từ mấy vụ ẩu đả trước, lầm bầm “ Dám chặn đường tao sao? Chỉ có đồ ngu mới dám chặn đường tao.”

“ Heyyyyyyyyyy you!” Nó tiếp tục vẫy vẫy mấy ẻm lọt lưới do đi đường khác đang bước ra từ mấy con hẻm. Hazzz, mấy cái hẻm này chỉ có nó mới ‘xài’ nổi thôi.

Bọn kia thấy nó liền phóng xe máy tới. Nó lắc đầu rồi quay múi giày trượt trên vỉa hè, tụi kia cũng chẳng ngán, phóng xe lượn lên.

“ Chạy chậm thôi, ngã bây giờ!” Nó ngoảnh lại, hét, đồng thời ngấm ngầm làm ‘Đinh tặc’.

Oa công nhận, hôm nay nó quá ‘tặc’, hết ‘rác tặc’, ‘sh,it tặc’ rồi giờ là ‘đinh tặc’.

Xe trước xịt lốp, xe sau lao tới, hiệu ứng domino- chúng đồng loạt lăn quay, ngã ngay xuống đất.

Chẳng thèm quay đầu lại nữa, nó cười nhạt rồi vụt.

Nhưng…. sao thế nhỉ? Rất lạ.

Bình thường, với trường hợp này, chắc chắn nó đã cười tít mắt lên rồi, vậy mà hôm nay, dù là cười nhưng vẫn là nhạt. Chẳng vui gì cả.

Thật khó chịu.

History:


[“ Bảo Nhi! Anh xin lỗi! Cậu có bạn gái rồi!”]

“ Vì sao?” một giọt nước mắt lăn dài. “ Vì sao lại để cho em thấy?”




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Khóc, buồn, cứ mỗi lần như vậy, nó sẽ khiến cho đôi chân trượt của nó đi chậm lại, thậm chí là có lúc không buồn nhúc nhích.
Rất nguy hiểm, thật sự nguy hiểm, nếu có người đuổi theo.
Và…
“ Tại sao mày không nghĩ là những người muốn gây hấn với mày không chỉ có một?” Một giọng nói ồm ồm vang lên từ đằng sau cùng một bàn tay đặt mạnh lên vai nó khiến nó thoáng thật thót tim. Theo phản xạ, nó ngồi xuống né.
Nhìn xung quanh, mắt nó ánh lên một tia cảnh giác. Bao quanh nó giờ là một lũ cờ hó, tóc tai xanh đỏ, dưới ánh đèn đường vàng vàng, chúng càng trở nên dị hợm.
“ Ơ! Bây! Nãy tao không để ý, thì ra thằng nhãi này là gái! Haha.” Tên nhuộm tóc đỏ- cái tên đã nói chuyện với Bảo- cái tên đại ca của nhóm bọn kia bất ngờ lên tiếng. Nó chột dạ nhìn lại mình. Từ lúc nào, cái áo trên người nó đã bị tuột một đường chỉ dài, phần cổ bị hở, lộ ra cái áo nịt ngực. Dù không bị thấy gì cả nhưng nhìn qua cũng biết, nó là con gái. Bất giác nó nhớ đến câu nói của Bảo khi nãy.
Nó kéo lại mảnh áo.
“ Tụi bây!” Tên tóc đỏ lên tiếng, mắt vẫn không dời khỏi nó. “ Quanh đây thế nào?” nham hiểm.
“ Đại ca yên tâm. Gần, có một công trường đang thi công, đêm người ta về hết, yên tĩnh lắm!”
“ Cưng! Lại đây nào, anh sẽ làm em vui vẻ , hí hí hí !” Tên tóc đỏ cờ hó bước tiếp, tiến về gần nó.

Mặc dù rất sợ hãi nhưng nó vẫn dặn lòng phải bình tĩnh vì bây giờ, ngay lúc này, sự sợ hãi chỉ làm mọi chuyện thêm rối thêm thôi.

Việc nó có thể nghĩ bây giờ chỉ có chuồn lẹ, nhưng tụi này đang vây quanh người nó, sao chuồn khỏi đây.

Đang không biết làm gì ngoài việc cố thu người lại dưới ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình của chúng thì trên vỉa hè, một chiếc mô tô mạnh mẽ lao tới. Không hề kiêng dè, chiếc mô tô cán thẳng lên chân của một thằng cờ hó khiến hắn gầm rú lên đau đớn nhưng chỉ được một tiếng rồi trở nên im bặt khi đứng trước mặt hắn chính là “ Lưu Trí kaka”.

Nhất thời, bọn chúng chỉ chăm chăm nhìn tên Lưu Trí, nó đá nhanh vào hạ thể của một thằng cờ hó bên cạnh rồi trượt nhanh về phía trước, bỏ chạy.

Đằng sau, tiếng la hét, tiếng động cơ mô tô rầm rầm tiến tới.

‘Móa!’ nó chửi đổng trong bụng. “ Bà không tin là bà không thoát khỏi tụi mày!”

Trượt một đường thật dài về phía trước, rẽ liền mấy khúc cua, nó thật may mắn là hôm nay hội chợ mở, người đi mua sắm ở hội chợ giảm giá rất đông nên nó thừa dịp mà lẻn vào đó và rồi mất hút...



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chap 7
Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng nó cũng cắt được đuôi và về nhà…

Chầm chậm trượt trên đôi patin màu xám, nó xuôi xị theo từng làn gió thổi. Giờ, nó rất mệt, rất mệt. Nó mệt không phải là vì buồn ngủ, cũng chẳng phải vì trượt patin, thong dong cả ngày ngoài đường, mà chỉ đơn giản là tâm hồn của nó mệt mỏi, trái tim nó đã cạn sức. Làm sao đây…

Gía mà ngay lúc này, có vòng tay của ai đó thì tốt biết bao…

“Em lạnh….!”

Gió lạnh thổi, xào xạc tiếng lá rụng. Nó không bước tiếp nữa, mà chỉ đứng dựa mình vào gốc cây lớn trước con đường về nhà, xoay mặt, đối diện về mảnh trăng sắp tàn. Hôm nay trăng mờ lắm, nhạt lắm…

Về nhà muộn hay cả đêm không về nhà, với nó mà nói dường như đã dần trở thành chuyện cơm bữa từ một năm trở lại đây. Ừ thì lúc đầu mẹ nó cũng hốt hoảng, lo lắng, thậm chí công an cũng đã báo…rồi sau, sau khi biết nó đơn giản chỉ là đã-hư-hỏng thì liền nổi giận mà đánh, răn đe, bắt nhịn cơm, nhốt trong nhà; nhưng… cuối cùng thì bà cũng đã bất lực mà…quỳ xuống trước mặt nó cầu xin khi nó xuất hiện trước cổng nhà với toàn thân đầy máu là máu sau gần một tháng ‘ăn bụi ở bờ’ kể từ khi trốn ra được khỏi nhà.

“ Bảo Nhi! Mẹ xin con! Giờ, con muốn làm gì cũng được, nhưng làm ơn hãy sống, hãy sống mà quay về với mẹ…”

Và đó chính là lí do tại vì sao mà dù muốn ‘bất cần đời’ lắm nhưng nó cũng phải cố gắng mà bảo toàn mạng sống. Nó phải sống, phải sống dù trái tim nó dường như đã chết.

Trăng nhạt, đèn mờ…lệ nhạt nhòa…

Ngốc lắm! Vì ai chứ…

---------

Gần 3 giờ sáng!

Một cách nặng nhọc đưa cánh tay lên nhìn, nó cười nhạt rồi tháo chiếc đồng phát quang ra.

History:
[ ‘ Anh tặng em chiếc đồng hồ này là để em biết mà về nhà đúng giờ! Nghe chưa?’]

Càng nhìn chiếc đồng hồ, đôi mắt của nó càng nhòa lệ. Từng giọt, từng giọt chảy dài rồi rơi xuống mặt chiếc đồng hồ xinh xắn. “ Yêu một người đau khổ như thế sao?”

Cộp! Chiếc đồng hồ lăn lóc dưới đất. Đôi pa-tin dịch chuyển, nó bước đi.

Thân ảnh bé nhỏ của nó cô độc, mong manh theo làn gió. Ngõ tối như nhấn chìm tất cả.

….

“ Có cần….” Dũng khó hiểu nhìn thằng cha trước mặt đang nhặt chiếc đồng hồ, lên tiếng.

“ Không cần! Cũng không cần gây khó dễ nữa đâu!”

“ Sao?” Dũng trợn tròn mắt, há mồm mà nhìn như thể ‘mục đích chú đến trái đất này là gì?’

“ Về thôi!” vẫn không rời mắt khỏi chiếc đồng hồ, hắn lên tiếng rồi trượt dài trên đôi patin, bỏ mặc Dũng lại phía sau. ‘ Tưởng chỉ có mình cô là giỏi pa-tin sao? Bị theo đuôi về đến nhà mà không biết!’ hắn lẩm bầm.

“ Này đợi tớ với! Này!” Dũng thấy mình bị bỏ xa thì liền ré lên, tăng tốc về phía trước.

Trăng tàn, đêm tan….

--------------------- ---Lost--- --------------------





Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
13/07/2014
:

Hannah Riko
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 13/07/2014
Chương 8
-------------------------- --- -Lost- --- -------------------------------

Chần chừ một lúc trước cửa nhà, cuối cùng nó cũng quyết định leo tường mà vào chỉ bởi ngày mai có tiết kiểm tra môn Lịch Sử. Nó là một đứa ham chơi, là một đứa hư hỏng, bài vở tất nhiên từ lâu đã không nằm trong bộ nhớ của nó nhưng chỉ duy có môn Lịch Sử là khác. Nó rất thích học Lịch Sử, tìm hiểu về các vị anh hùng trong lịch sử. Có thể là do bị ảnh hưởng từ ba của mình nên nó mới vậy chăng? Ba nó từng là một giáo viên dạy môn Lịch sử…
Không phải là chăm học gì, nhưng vì thích học nên điểm số môn này của nó rất cao, giáo viên rất ưng ý, trong trường tất nhiên cũng chỉ có mỗi Bà La Sát dạy môn Lịch Sử mới thích nổi nó. Nhớ, có lần bà ta còn muốn nó đi thi học sinh giỏi môn Lịch Sử nữa cơ, nhưng khổ nỗi là các điểm thành phần, ngoài Lịch Sử ra không có môn nào của nó là trên nổi 5.5 nên bà ta đành ngậm đắng nuốt cay mà cho qua một ‘nhân tài’.

Nhẹ nhàng đặt đôi patin xuống sàn, nó rón rén mở cửa.

“Vẫn còn nhớ đường về nhà sao?”

A, nó cứng người phát hoảng khi vai mình bị ai đó chạm vào nhưng sau khi nghe thấy thang âm quen thuộc này thì nhẹ nhàng thở hắt ra. Nhưng sau đó, nỗi tuyệt vọng đau khổ liền vây hãm lấy nó, lòng nó chợt chùng xuống. Nặng nề, nặng nề.

“Hồi hộp nên không ngủ được sao? Cũng phải, ngày mai đính hôn rồi mà.” Nó cười cười ngoảnh lại nói cợt nhả với cậu. Giờ, nó ghét nhìn thấy cậu vô cùng…

“Bảo Nhi…” Cậu gầm lên với điệu bộ không mấy vui, đang định nói gì đó nhưng khi thấy quần áo xộc xệch, rách nát của nó thì liền hoảng loạn, bước lại gần nó. “Bảo Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Em… sao?”

Nó thu lại nụ cượi cợt nhả lúc nãy, lạnh lùng nhìn cậu.

Đèn ngoài hiên nhà để sáng suốt đêm, bình thường, nó cứ bảo mẹ nó sao lại cứ mua mấy cái đèn mờ mờ vàng vàng, mua đèn trắng đặt ở ngoài hiên vừa sáng, vừa tiết kiệm lại đỡ sợ ma hơn. Nhưng giờ, nó thấy đèn vàng hay đèn trắng gì cũng như nhau, thậm chí nó còn hi vọng là ở đây không có đèn hoặc là đèn bị chập đi chẳng hạn… Bên ve cổ áo của cậu vẫn còn nguyên vết son đỏ. Để ý thấy, cậu vẫn mặc quần bò, áo sơ mi, nó cười chua chát trong lòng, cậu đi chơi đến giờ mới về. Đi chơi với cô ta…

Cậu và cô ta, đi chơi. Đi đâu? Đi dạo hay là…
Nó bỗng bật cười lớn,, trong đêm tiếng cười lanh lãnh của nó nghe thật rùng rợn.

“Bảo Nhi!” Cậu kinh ngạc nhìn biểu hiện của nó, lo lắng mà vô thức gọi tên của nó, chân lại bước dồn lên, lại gần nó. Nhưng nó né tránh việc đứng gần cậu lúc này. Mắt nó rơm rớm nước.

Hôn nhau ở trên đường, lại đi giờ mới về, áo nhàu nhĩ… còn có vết son… vậy thì có thể là gì nữa đây? Cô ta còn là vợ chưa cưới của cậu nữa…
Đôi mắt nhòe nhòe nước, nó nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt của cậu, nó thấy bộ dáng tàn tạ, chật vật của mình. Nó giật mình nhìn lại, bản thân nó cũng bị làm cho hoảng sợ. Áo quần rách nát, tóc tai bù xù, người đẫm mồ hôi và bụi bẩn có chỗ vết thâm nổi bầm lên, giống như vừa bị người ta… cưỡng hiếp.

‘Mình đây sao? Tàn tạ, gớm ghiếc như này sao?’ Nó nhìn mình rồi cười khổ, nó đang làm gì với bản thân vậy? Bị người ta bỏ rơi nên giờ sống như này sao?

“Bảo Nhi, chuyện gì đã xảy ra? Sao lại thế, em đã đi đâu?”

Nó nở nụ cười nửa miệng, nhìn cậu khinh bỉ “Cậu à, có phải là thiếu ngủ nên cậu xưng hô nhầm lẫn rồi không, cháu là Bảo Nhi- cháu gái của cậu, không phải Ý Nhi- bạn gái cậu.” Nói một hơi dài, liền mạch, nhưng chỉ có bản thân nó mới biết, để nói ra hai từ ‘cháu gái’ nó đã khó khăn như thế nào.

‘Bạn gái’ và ‘cháu gái’? Đan Phong chợt thấy chua xót ở trong lòng. Phải rồi, nó là cháu của cậu…
Phải chăng ông trời rất thích trêu người???

Nếu như thời gian có thể trở lại…

“Ừ…” Giọng của cậu đầy bi thương, ánh mắt cũng cảm đạm hẳn đi.

Thấy cậu như vậy, nó cũng thôi đi điệu bộ khinh khỉnh, lòng cũng nặng trĩu đi. Biết sao giờ, sự thật chính là như vậy. Ai bảo chứ…

“Cậu ngủ ngon.” Nó lí nhí rồi mở cửa. Đằng sau lưng, chợt vang lên thanh âm đầy bất đắc dĩ…

“Bảo Nhi… Anh xin lỗi…xin lỗi…”

Nó nở một nụ cười méo mó. Xin lỗi? Xin lỗi thì được gì nữa đây…



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Chap hơi ngắn bạn ơi. Post tiếp đi nha.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất