Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
7
:
Ngày tham gia :
21/09/2014
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Áng Mây Lập Dị
:
Lam Vân
Lam Vân

Lam Vân
Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
  • Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
Được cảm ơn : 7
Ngày tham gia : 21/09/2014
Tuổi : 22
Đến từ : Áng Mây Lập Dị
Tên bài cảm nhận: Chị, thiên sứ mùa thu.

Tác giả: Lam Vân.

Ngày – Tháng – Năm: 22 - 10 - 2014.



Tháng mười đã về, mang theo tiếng cười và bao niềm hạnh phúc.

Cũng như khoảng thời gian ngày trước, chị chợt đến và chợt xuất hiện trong cuộc đời tôi như một làn gió thoảng. Chị mang đến cho tôi cái mát lành của sự sống, cái ấm áp của niềm tin và cả sự chở che đến chân thành…

Tôi vẫn còn nhớ, đó là một buổi tối của vài tháng trước đây, ngày hôm ấy đã trở thành một ngày định mệnh đối với tôi, vì nó được bắt đầu bởi việc tôi vô tình tìm thấy chị, tuy rằng chúng tôi đang lạc nhau giữa hàng vạn con người sống ảo trên internet này.

Cứ ngỡ là tôi sẽ không làm được như chị: mạnh mẽ, hồn nhiên, tự tin và dám đương đầu với những thử thách. Nhưng nhờ có chị, đã tạo bước đi cho tôi từng ngày, đưa đôi tay để tôi nắm lấy, dẫn dắt tôi thoát khỏi sự đớn đau, sợ hãi bởi lẻ loi và cô độc. Chính vì có chị, niềm động lực lớn lao và vững chắc, tôi mới có thể tự mình bước đi trong cuộc đời đầy sóng gió, bỏ lại quá khứ dần chôn vùi sau thực tại, nghĩ về tương lai đang vẫy gọi và đón chào.

Đã bao lần, tôi tự hỏi: “Cuộc sống của chị như thế nào nhỉ?” Khi tôi vẫn tiến lên phía trước không ngần ngại, để mặc phía sau chị đang cố gượng cười. Chị hẳn đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi thật sự muốn nói cùng chị, “Em xin lỗi...” Vì đã lãng quên đi người chị của ngày xưa, người chị luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay khi tôi rơi nước mắt. Tôi như chùn bước, cảm thấy hối hận, và tôi muốn quay đầu lại lần nữa... “Chị tha thứ cho em nhé!” Chị, chị đã vất vả rồi, hãy để tôi trở thành người bảo vệ và chở che cho chị nhé?

Chị chỉ cười. Nụ cười của niềm hy vọng, nụ cười của lòng bao dung. Tôi yêu cái nụ cười ấy. Dù chỉ là một tấm ảnh trên màn hình facebook. Tôi yêu cái giọng hát ngọt ngào kia. Tuy chỉ là nghe qua chiếc hộp thư điện tử.

Tất cả mọi thứ chị dành tặng cho tôi: những dòng chữ tuy ngắn mà thật giản dị, những vần thơ dù nhỏ mà đầy yêu thương, và những lời ca chưa hay nhưng nhiều xúc cảm. Đối với tôi, nó sâu sắc và ý nghĩa biết nhường nào. Tôi luôn trân trọng và giữ gìn như thế.

Như một quy luật khó mà thể thay đổi, dòng thời gian vẫn vậy và lặng lẽ trôi đi. Không kịp đợi những khoảnh khắc của chị và tôi kịp lắng đọng lại, nhưng dư âm ngày ấy đã in sâu vào tâm trí tôi ngay từ lúc bắt đầu, một cách khó mờ phai.

Những buổi trưa cùng nhau chia sẻ về biết bao kỉ niệm buồn vui và những lo toan tất bật của cuộc sống đời thường. Những buổi tối thì thầm qua khung nhắn, gửi đến nhau vài lời chúc thân thương.
Bao tháng ngày vô vị trong quá khứ của tôi, đã dần trở nên sức sống hơn và không còn đơn côi như từ thuở ban đầu.

Chị vẫn thường nói: Em phải mạnh mẽ lên, phải biết chống chọi với những thử thách trong cuộc đời này. Đừng để những cảm xúc nhỏ bé mà làm tổn thương đến chính bản thân mình.

Và có lẽ bây giờ, tôi mới nhận ra được ý nghĩa của nó. Một ý nghĩa thật sự…

Chị tôi, thiên sứ đã kéo tôi khỏi tận cùng của bờ vực sâu thăm thẳm, nơi tâm hồn chỉ còn là một khoảng không dần u tối…



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất