Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
7
:
Ngày tham gia :
21/09/2014
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Áng Mây Lập Dị
:
Lam Vân
Lam Vân

Lam Vân
Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
  • Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
Được cảm ơn : 7
Ngày tham gia : 21/09/2014
Tuổi : 22
Đến từ : Áng Mây Lập Dị
Tên tác phẩm: Đôi mắt từ tình yêu

Tên tác giả: Lam Vân

Thể loại: Tình cảm, nhẹ nhàng

Tình trạng truyện: Đang sáng tác

Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn

Cảnh báo: Không có

Giới thiệu:​


Em sẽ mãi sống trong bóng tối nếu không có anh…

Anh vẫn mãi sống trong khoảng lặng và đến một nơi thật xa…

Nơi ấy chỉ có mỗi anh... và thiên đường.

Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, bình dị. Không tranh giành, không ích kỷ, chỉ có cho đi và không được... nhận lại.

Tình yêu ấy sẽ chẳng bao giờ nói được thành lời, chỉ có đôi mắt này mang tâm hồn đã chết, để em có thể nhìn thấy được hình bóng của anh tận sâu trong trái tim em.

Mãi mãi không trọn vẹn cho cả em... và anh.



Được cảm ơn :
7
:
Ngày tham gia :
21/09/2014
:
Tuổi :
22
:
Đến từ :
Áng Mây Lập Dị
:
Lam Vân
Lam Vân

Lam Vân
Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
  • Trial Moderator - Box Tiểu Thuyết
Được cảm ơn : 7
Ngày tham gia : 21/09/2014
Tuổi : 22
Đến từ : Áng Mây Lập Dị
Chương 1.1: Hoàng hôn và em xuất hiện​


Chiếc xe hơi từ từ lăn bánh, chở một người con gái rời khỏi nơi đây, đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, thành phố của sự yên bình và tĩnh lặng.

Dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng, cánh cổng lớn dần được mở ra để chào đón thêm thành viên mới của gia đình.

Bước xuống xe, bác Nga nhẹ nhàng dìu cô vào phòng khách. Hai hàng người làm trong nhà cùng quản gia đều đã đứng sẵn thành lối đi, cung kính cúi đầu trước bà và cô. Nở một nụ cười phúc hậu, bà khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ to được chạm khắc tinh xảo, bà nhìn người con trai đối diện nhíu mày thắc mắc:

“Vũ! Em con đâu rồi, sao nó không xuống đây?”

“Dạ Phong nó ở trên phòng đó mẹ. Mẹ cũng biết tính nó rồi, ít khi nào bước chân ra khỏi phòng mình mà.” – Vũ nhìn mẹ lễ phép nói rồi khẽ liếc qua cô gái ngồi bên cạnh.

Cậu thoáng giật mình khi bắt gặp cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, rồi quay sang mẹ đưa ánh mắt ngạc nhiên. Như đã hiểu ra suy nghĩ của cậu, bà vào chủ đề chính:

“Đây là Dương Nhã Lam, con của một họ hàng xa. Vì gia đình gặp phải chuyện không hay, nên kể từ bây giờ, Lam sẽ được chuyển đến đây để mọi người chăm sóc. Tất cả hiểu rồi chứ?”

“Nhưng hình như…” – Vị quản gia ngập ngừng nhìn vào đôi mắt của Lam.

“Sau khi tai nạn xảy ra, Lam đã không thể nhìn thấy được gì nữa.” – Bà đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của Lam mà từ tốn nói.

“À vâng.” – Tất cả cúi đầu rồi nhìn về phía cô bằng ánh mắt thương cảm lẫn xót xa.

Một lúc sau, bà và Vũ dẫn cô lên phòng để nghỉ ngơi.

Cô vẫn bình thản mà tiến thẳng vào trong. Dù đâu biết rằng căn phòng mình đang đặt chân lên là một nơi chỉ dành riêng cho công chúa. Từ cách thiết kế đến những vật dụng được bố trí xung quanh, chỉ có hai từ: đặc biệt.

Cánh cửa phòng được khép kín, để lại Nhã Lam với tâm trạng hỗn độn cứ như vừa trải qua một giấc mơ, nói đúng hơn là một cơn ác mộng.

Khẽ hướng đến bên chiếc cửa sổ, cô đưa những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê chậu hoa lan tím đang đung đưa trong gió. Có lẽ từ khi sống mãi trong bóng tối, Lam có thể cảm nhận được tất cả. Mùi hương thoang thoảng của những cánh hoa lan như hòa vào cùng ngọn gió phất phơ mái tóc dài nâu mềm. Thân hình nhỏ bé của cô gái tuổi trăng rằm lúc ẩn lúc hiện dưới ánh nắng chiều tà rực rỡ.

Lam hiểu. Ngay lúc bước chân ra khỏi bệnh viện, cuộc sống của cô sẽ được lật sang một trang giấy mới, một khởi đầu mới. Là biệt thự Sương Lam.

Đây là nơi nằm ở khu vực vắng vẻ nhất trong thành phố. Không khí luôn trong lành và mát mẻ. Với phong cách kiến trúc và đường nét hiện đại, màu lam nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp thanh tao, nho nhã. Xung quanh là những hàng cây cảnh cùng nhiều khóm hoa đầy màu sắc, bãi cỏ xanh mướt trải dài khắp lối đi. Điểm thu hút nhất chính là hàng rào trắng được trang trí bằng giàn hoa hồng leo tạo nên nét thanh lịch cho ngôi biệt thự lớn. Và cô đang đứng trên tầng thứ hai trong số ba tầng lầu.


...oOo...​


Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Lam vẫn cứ đứng đó. Đứng hoài trong thầm lặng, dù biết rằng mình sẽ mãi mãi không còn nhìn thấy ánh hoàng hôn được nữa.

Cũng ngay tại thời khắc đó, chỉ cách nhau có vài cánh cửa, hình bóng một người con trai đang tựa lưng trên khung cửa sổ. Đôi mắt đen láy khép hờ sau hàng mi rậm, chốc chốc lại mở ra rồi đưa ánh nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những đám mây trắng muốt đang lững lờ trôi. Kết thúc một ngày vô vị đối với cậu.

Đặt đôi chân của mình lên nền gạch bóng loáng, Phong lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng của mình. Sự việc này chỉ xảy ra vào lúc ánh hoàng hôn buông xuống mà thôi.

Phong bước từng bước trên hành lang lầu hai, khuôn mặt không biểu lộ chút gì là cảm xúc, ánh mắt vẫn cứ hướng thẳng về phía trước, một khoảng không vô định. Lướt ngang qua cánh cửa phòng cuối cùng, cậu chợt khựng người lại. Từ từ quay đầu về phía sau, cánh tay thả lõng được đưa lên, khẽ chạm vào cánh cửa đóng kín. Cậu chẳng biết mình đang làm gì, hành động này chỉ là trong vô thức, nếu như đập vào mắt cậu không phải là hình ảnh kia. Hình ảnh người con gái mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc nâu xõa dài đang bay bay cùng gió, làn môi đỏ mọng cất tiếng hát du dương. Sao mà đôi mắt đen kia, đẹp và buồn giống cậu quá! Phải chăng...?

“Ai đó?” – Giọng nói của Lam vang lên, nhẹ nhàng và trong trẻo. Tiếng nói đầu tiên khi bước vào căn nhà này.

Như đã thoát khỏi bức tranh nửa thật nửa ảo, Phong vội vàng quay lưng bước đi, mặc cho tiếng gọi của Lam càng vọng to hơn.

Cùng lúc đó, Vũ bước vào tiến lại gần Lam.

“Chuyện gì thế em?”

“Anh là ai?” – Lam cất tiếng hỏi.

“Anh là Hoàng Thiên Vũ, con của bác Nga đây.” – Mỉm cười hiền từ, anh đáp lại.

“À! Vâng.” – Tuy nơi khóe miệng vẽ lên một nụ cười, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, tiếng động hồi nãy không phải là từ Vũ, mà là một ai khác.

“Em xuống ăn tối cùng gia đình nào. Để anh dìu em xuống.” – Nói xong, Vũ đưa tay đỡ Lam bước xuống lầu.

Vừa đi, Vũ vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú của Lam. Phải, trông cô rất đẹp. Đẹp như một thiên sứ trắng. Chiếc mái ngố xinh xắn được kẹp bằng dải ruy băng xanh, cái mũi cao tinh nghịch cùng đôi gò má hồng. Nổi bật nhất chính là đôi mắt đen tuyền ấy, có đôi lúc ẩn nắp sau hai hàng mi cong vút. Nhưng rất tiếc vì nó đã không còn nguyên vẹn, không còn hoàn hảo nữa.

Vào đến phòng ăn, mọi người đã ngồi yên vị trong chiếc bàn lớn, bác Nga vui vẻ kéo Lam ngồi xuống bên cạnh mình.

“Các con ăn cơm đi.”

“Mẹ và mọi người ăn ngon miệng.”

“Mời mọi người ăn cơm.”

Những câu nói ấy dần vang lên, chẳng ai biết rằng nó đã vô tình làm tổn thương trái tim cậu. Trái tim của một người không bao giờ nói được. Dừng đôi đũa rồi đặt xuống bàn, Phong lại lặng lẽ bước lên cầu thang, trở về căn phòng cũ. Nơi mà có thể gọi là đang chôn sống cậu từng phút, từng giây và từng giờ.

Tất cả mọi người lắc đầu nhìn dáng người đang khuất dần sau bức tường lớn, bà Nga nén tiếng thở dài. Lam khẽ nhíu mày, tập trung lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Nhưng chỉ toàn là tiếng thở dài của Vũ và người quản gia. Không khí ảm đạm lại trở về như lúc ban đầu.

Kết thúc bữa ăn tối, Lam được Hân - Người giúp việc đưa lên phòng mình. Cô bé cũng chỉ hơn Lam một tuổi, bằng cậu Thiên Vũ, tính tình thật thà, dễ thương. Vì nghe bà Nga kể vậy nên Lam mới dám lên tiếng hỏi thăm:

“Chị Hân!”

“Sao cô chủ?” – Hân ngạc nhiên quay lại khi định bước ra ngoài.

“Lúc nãy ở phòng ăn…” – Lam cũng ngại nên hơi ngập ngừng.

Hân hơi phân vân không biết có nên nói ra hay không, nhưng vì nghĩ chung một gia đình nên cô cũng quyết định giải thích:

“Đó là cậu Thiên Phong, em của cậu Thiên Vũ.”

“Nhưng tại sao…” – Lam lại càng thắc mắc.

“Cậu ấy không thể nói được nữa từ năm mười tuổi, sau một vụ tai nạn xảy ra. Ông chủ đã ra đi và cậu ấy đã trở nên trầm cảm đến bây giờ. Tôi nghe bác quản gia nói vậy.” – Hân nói mà đôi mắt rưng rưng.

“Vậy à!”

Bỗng nhiên Nhã Lam cảm thấy buồn cho Phong. Cũng là vì tai nạn nên cả hai mới trở nên thế này.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Hân cũng lủi thủi đi ra. Nhưng mới bước được vài bước, tiếng Nhã Lam lại vang lên phá tan bầu không khí trong màn đêm tĩnh mịch:

“Từ nay em gọi Hân là chị nha!”

Hân hơi ngạc nhiên trước thái độ này của Lam, mím đôi môi thật chặt, Hân nói mà giọng như nghẹn lại:

“Vâng. Em Lam.”

Cạch.

Cánh cửa phòng được khép lại…

Mang theo bao hạnh phúc và yêu thương…



Message reputation : 100% (1 vote)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất