Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
16/10/2014
:

độc dược
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 16/10/2014
Chiều hồ gươm lặng lẽ, hàng liễu rung, gió mát….làn nước xanh chảy êm đềm như cái không khí yên bình lúc này của nó….Một cô gái trẻ, ngồi trên hang ghế đá sát bờ hồ nhìn thẳng ra tháp rùa……..đối diện bờ bên kia là bưu điện thành phố, đó là nơi cô thích ngồi nhất, là nơi mà cô với anh thường ngồi….chiếc ghế đá mà bên dưới cô bé nghịch ngợm nào đó đã khắc tên “PHOng mãi là của Hạ”……giờ đây cô ngồi một mình rồi tự nói chuyện vói chính mình hay dòng nước trước mặt: Anh à, có lẽ anh không biết lúc này em đang ngồi đây, cái ghế đá mà chúng ta hay ngồi……ngày trước… nó vẫn vậy chỉ khác…là giờ chỉ có mình em. Hai năm ròi anh nhỉ…, anh đã đi chơi 2 năm rồi…anh không chán sao? Chẳng quay về, không rep tin nhắn của em cũng không hỏi han giờ này em sống có tốt không, có học hành chăm chỉ không…có nhớ anh không…anh không tò mò sao? mỗi tối em lại …lang thang facebook vào lúc nick của ai đó không sáng rồi chờ cái khoảnh khắc đang hí hửng thì …có ngay một inbox “tắt face học ngay cho anh….kì này học kém nữa anh cắt tóc em nghe chưa hả???” rồi lại lụi hụi tắt face…..nhưng anh à…dạo này anh bận phải không? 2 năm rồi anh không trả lời tin nhắn của em ngay cả khi em bảo với anh em ốm rồi, như ngày xưa đó…anh lại mắng em: “mấy tuổi rồi hả, hôm qua trước khi đi học anh đã nhắc phải mặc áo ấm rồi cơ mà….không nghe lời chép phạt 10 lần câu lần sau em không dám thế nữa cho anh mau…rồi chờ anh qua anh xử lí em…thế giờ sao rồi đã uống thuốc chưa?.muốn ăn gì….nào…thôi được rồi đừng động đậy gì cả chờ anh chút rồi rồi anh biết rồi lại muốn ăn cháo gà chứ gì?..” anh à…ở nhà em chép phạt nhiều lắm rồi luôn…….anh không muốn kiểm tra sao?em cũng muốn ăn cơm anh nấu nữa….. Không biết có phải anh học y nên ân cần vậy không nữa nhưng mà anh à chắc em chưa kể với anh bọn bạn em chúng nó thích anh lắm…có mấy đứa còn xin số này nọ nhưng mà em không cho đấy……..em ích kỉ quá phải không? Anh chưa nói yêu em cho tới tận hôm ấy…anh thật quá đáng thật nhẫn tâm……………..sao anh phải để trong lòng, sao anh phải nghĩ khi anh có sự nghiệp ổn định thì mới bày tỏ tình cảm với em? Anh nói cái gì mà muốn em được hạnh phúc, muốn anh có thể trở thành một bờ vai vững chắc cho em? Anh thấy chưa bây giờ bờ vai của anh ở nơi nào hả??? bây giờ anh có thấy em được hạnh phúc không? Người ta nói với em, anh đã chết rồi…em không tin…không nói đúng hơn là em không thể tin, không muốn tin…cái gì mà chết chứ??? Anh không bao giờ dời bỏ em, không bao giờ để em một mình cơ mà…anh không nhờ gì hay sao??? anh đã hứa với em cả đời này sẽ nấu cơm, chữa bệnh rồi dẫn em đi ăn kem…anh nói anh sẽ nuôi em cả đời cơ mà……anh nói anh sẽ là thuốc giảm đau cho em mỗi lúc em đau lòng, sẽ là gối ôm cho em mỗi lúc em cô đơn, sẽ hạ mình quản gia cho em mỗi lúc em lười biếng, làm ghế đá lặng lẽ bên em mỗi lúc em chỉ muốn một mình rồi làm mặt cười cho em mỗi lúc em buồn, làm vệ sĩ cả đời không cho ai bắt nạt em….anh nói anh sẽ không để em phải khóc cơ mà…còn nhiều chuyện anh chưa làm như thế sao anh có thể bỏ em được???......
Hồ Gươm hôm nay vẫn thế anh ạ, từ ngày không có anh đi cùng…em không đến…lúc buồn em sẽ nhìn hình chúng mình chụp ở đây, cũng có nước, có anh thế là em hết buồn…..thói quen cũng có thể bỏ……anh không bên em……lâu như thế….em chỉ sợ mình sẽ không còn nhớ được anh…..em sợ mình sẽ quên anh!!!!!
Anh à quên không kể với anh, hôm nay….em đã nghỉ học đấy…anh sẽ chạy ra mắng em phải không?lại véo má em rồi hét”con nhóc này……ai cho nghỉ học hả??? ở nhà lấy chồng luôn đi….à mà…quên cô có mà ma nó lấy….” …chờ anh nói câu ấy đấy……..
Mùa thu rồi, nắng vàng nhưng chẳng còn chói trang, từng cơn gió mát đùa giỡn trước mắt nhưng…nó không còn mang đến cái cảm giác sảng khoái mát lạnh, nó không còn tươi mới…nó hanh khô nó đem con người ta đến một miền kí ức xa xôi nào đó….nơi đó có anh…nơi đó cô còn khoác tay anh đi khắp phố cổ, dạo dọc bờ hồ gươm với cái kem tràng tiền mát lạnh…………với sự thân thiết như một thói quen……
Anh học Y hơn cô 3 tuổi, cùng quê với cô……còn cô thì học dược, việc học có phần đỡ vất vả hơn. vì cùng quê lại cùng chơi với nhau từ nhỏ nên hai đứa cứ như hình với bóng.
Nhiều người còn tưởng nhầm anh là anh trai cô, năm nhất anh đưa cô đi học rồi đến giờ lại đến đón về…kèm cô học bài, nhắc cô đi ngủ sớm……..dẫn cô đi chơi vào mỗi ngày cuối tuần…có hôm anh phải trực hay ôn thi là lại bận bù đầu nhưng thói quen nhắn tin nhắc nhở cô học bài, uống thuốc, ăn cơm vẫn đều đặn…….
Năm nhất, có bạn cùng lớp định tán tỉnh cô..cô khoe với anh, anh chẳng nói chẳng rằng không nhắn tin lại….chỉ để lại một dòng stt trên wall “chậm trễ rồi….nhưng sự thực không thể nhanh hơn được…” . cô hiểu chứ….anh yêu cô….cô cũng vậy..trái tim cô không dành chỗ cho người khác…chỉ có một người…là anh chằng cao gầy, thư sinh học giỏi lại đẹp trai nào đó…….mà anh ta lại chẳng chịu tỏ tình với cô……………
Anh dẫn cô đi chơi, thường ra bờ hồ vì gần nơi cô học, hơn thế anh thích quang cảnh nơi đây, trong lành tươi mới nhưng lại cổ kính đến bất ngờ…..nơi đây cứ như là một miền không gian khác giữa cái thành phố đông đúc đầy bon chen này….bước chân vào nơi này chẳng còn vội vẩ, chẳng còn bon chen, chỉ còn lại những cảm xúc…những suy tư…từ từ suy ngẫm, từ từ cảm nhận…từ từ hòa mình vào thiên nhiên, bao nhiêu mưu tính mệt mỏi đều tan đi hết……..anh nói thế……..rồi lại xoa đầu cô……đó là thói quen của anh…buồn lại ra đây…và nó đã ngấm vào cô tự lúc nào…cô yêu từng thói quen của anh, tập thích những thứ mà anh thích…tập làm đầu bếp cho anh mỗi lúc anh phải trực…tập làm thư kí kiêm quản gia mỗi khi anh ôn thi……….
Rồi cũng được 3 năm…năm cô học năm 3 anh học năm cuối…..năm ấy…anh đi tình nguyện phát thuốc ở Lào Cai…anh đi có 1 tuần mà cứ như đi xa đâu lắm…anh dặn cô không được bỏ bữa sáng, không có anh ở đây…nhớ phải ăn uống đủ chất , đi ngủ đúng giờ…lúc buồn thì mở ảnh của anh ra xem, không được đi xe máy vì đi còn chưa thạo………rồi lúc ốm thì bảo với anh Hùng bạn thân của anh………….có chuyện buồn không được khóc….rồi anh lại dẫn cô đi ăn kem………thấy cô đi quên không mang theo khẩu trang anh lại mắng: “em bị viêm mũi dị ứng anh nhắc bao nhiêu lần là đi đâu phải mang khẩu trang rồi hả” rồi lại lấy khẩu trang đeo cho cô…xoa đầu cô rồi lại cười khổ “con bé này lúc nào mới lớn được hả..? không có anh thì phải làm sao hả?” cô lại cười rồi véo anh: “anh đi đâu mà thoát được em…em đeo bám anh cả đời hehe” ......h này cô chỉ biết trách mình: “nếu biết trước có những truyện như thế thì em đã không để anh đi rồi…………..em thật vô tâm thật ngu ngốc…vì thế em mới mất anh, mất anh….”.
Ngày anh đi cô cũng ra tiễn anh rồi còn mang khan cho anh, dặn anh phải cân thận…anh chỉ cười xòa….”cô lo cho cô đi..anh biết rồi mà…anh là anh không yên tâm em nhất đây…nếu cho em vào túi mang đi thì tốt ghê…ở nhà nghe lời anh dặn nhé…ở đấy không có song điện thoại đâu…nhớ anh quá thì mang ảnh anh ra ngắm được rồi…”
Dù buồn nhưng mà…anh muốn đi tình nguyện nên cô không ngăn cản anh…ai mà biết lần đó là lần cuối họ nói chuyện với nhau?
Ngày thứ 6 kể từ ngày anh đi, cô nhận được tin nơi anh đến bị lũ quét, một đoàn thanh niên tình nguyện cũng bị mắc kẹt ở đó……một trong số thành viên trong đoàn đã tử nạn vì cứu một cụ già và 3 em nhỏ……………
Cô lạnh run..bần thần, không hiểu sao lúc này trong đầu cô chỉ có anh…cô thất thần chỉ biết phải nhanh chóng liên lạc với anh nhưng không được…nơi đó không có song…….cô cắn môi đến chảy máu….lo lắng, cầu nguyện..chỉ mong người đó không phải anh…nhưng………..đúng lúc ấy…điện thoại reo…là số của anh…cô vui mừng…nước mắt trào ra…vừa bắt máy cô đã hét lên….”anh làm gì mà giờ này mới gọi cho em hả???? anh có sao không??? Gọi được về thế này là tốt lắm rồi…mau về gặp em mau mau……….nhanh lên không thì đừng trách em đấy…mà thôi…đợi anh lại lề mề….anh ở đâu để em đến cho nhanh…………”
Nhưng đầu dây bên kia không phải giọng nói quen thuộc nữa… “xin chào cô là Mai Hạ phải không??? Xin lỗi nhưng….tôi là Hùng…bạn thân của Nguyên Phong…..giờ tôi đang ở…bệnh viện đại học Y….cô….cô có thể đến đây một chút không?????”
Điện thoại rơi…….anh đã về………nhưng sao không gọi cho cô? Anh đã về nhưng sao không như thường ngày…chạy về kêu mệt nhưng không quên kiểm tra xem cô gầy ốm thế nào…đôi lúc lại ôm cô vào lòng…………..chợp mắt………….
Loạng choạng, khoác vội chiếc áo ngoài chiếc áo anh tặng cô……..nói ngày anh tốt nghiệp nhớ mặc cái áo này…chụp ảnh với anh…………….
Bắt taxi……đi đến bệnh viện….nhưng cô không vào…lưỡng lự…bồn chồn…cô chjir biết cắn chặt môi mình…..bên trong đó liệu rằng có cảnh tượng mà cô không muốn thấy? bên trong đó liệu rằng…anh có……..cô có thể chịu đựng được hay không?????
Chỉ biết mình không còn chút sức lực….chỉ muốn mọi chuyện như một giấc mơ, như một cơn ác mộng…mà khi anh ôm cô vào lòng, cơn ác mộng ấy sẽ tan biến….nhưng…….anh không xuất hiện……
Lấy hết dung khí bước vào…..hỏi y tá rồi vào nơi cô cần đến….nhà xác bệnh viện đại học Y…cô không tin…có lẽ anh chỉ đến trực ở đấy như mọi lần, tự thôi mien bản thân nhưng….hai bàn tay đã nắm chặt….máu chỉ trực ứa ra…..bước vào phòng đã thấy bạn bè anh thầy cô giáo…và cả…..bố mẹ anh ấy….cô bước đến, mọi người nhìn cô…nhưng trong đó không có anh…cô gọi “Nguyên Phong…anh ở đâu??? Anh nói anh đi 7 ngày cơ mà…hôm nay mới có 6 ngày thôi……..anh về rồi sao không tự gọi điện cho em mà phải nhờ bạn hả???”
Cô không khóc, cô chỉ biết gọi to……..chỉ biết mình nghẹn lại, trái tim thì đau nhức…dần dần tiếng gọi cũng yếu đi vì nghẹn lời………….
“bình tĩnh em…….Nguyên Phong nó………trước khi đi nó đã cố gắng hết sức để nói một lời cuối cùng……….nó nói…”hãy nói với cô ấy…”anh yêu em”-câu mà nó chưa kịp nói…nó lấy từ túi áo ngực ra cái này…cái này nó đã đặt làm cẩn thận…còn khắc tên em ở đây…”
Cầm lấy nó…kỉ vật cuối cùng của anh…chiếc nhẫn bạc của người dân tộc…nó tượng trưng cho hôn nhân và cả tình yêu vĩnh cửu………nắc nghẹn…….chỉ thấy mình không thể thở được nữa………………….cô tiến đến bên anh…..lay anh dậy…” anh mau dậy cho em…mẹ đến đây mà anh còn ngủ được à??? Cái này phải chính tay anh đeo nó cho em…….em không biết không biết………bác à..bác đánh anh ấy đi..mắng anh ấy đi ai bảo anh ấy…không chịu dậy……….anh ấy hứa sẽ bên cháu cả đời cơ mà…”
Nghẹn ngào khóc nức nở…mẹ anh chỉ biết quay mặt khóc còn cha anh…”cháu ơi…nó đã đi thật rồi…con trai bác nó đã bỏ chúng ta mà đi thật rôi….”
“không…anh ấy không chết…anh ấy làm sao mà có thể bỏ cháu mà đi được…anh ấy chỉ đùa mọi người thôi….chỉ đùa thôi…anh mau dậy đi…mọi người tin hết rồi…còn mình em không bị lừa thôi………anh làm sao mà thắng em được mấy trò này…cô cười…cười trong nước mắt……….mẹ anh còn nói….” Nó chết thật rồi……..” thì còn sự thật nào có thể khủng khiếp hơn?
Cô vén chiếc khăn trùm mặt anh……mặt anh đã xây xát……đã bầm tím…….nhưng vẫn đẹp trai đến lạ lùng…khuôn mặt này…thân thuộc đến thế gần đến thế nhưng mà……………….2 người họ đã cách nhau xa đến trừng nào?
Anh mặc chiếc sơ mi xanh lam nhạt mà cô thích nhất….chiếc áo cô tặng sinh nhật lần thứ 25 của anh………………….anh nói anh sẽ mặc nó trong ngày tỏ tình bạn gái……còn hôm nay anh mặc nó……….trong giờ phút gì đây????
Cô chỉ biết khóc….nước mắt rơi như sợ không kịp để thể hiện nỗi đau của cô…gái trẻ mất đi người mình yêu thương nhất…..mất đi một phần trong cơ thể mình…..
…….
Tất cả còn lại chỉ là cuốn nhật kí, cùng những kỉ niệm ngọt ngào mà anh để lại cho cô…………………………….. hôm nay ngày giỗ của anh…cô mới lại ra đây…ra gần nước-thứ đã cướp anh từ cô……………..vì cô muốn gần anh……
Đâu đây trong gió lại từng trang nhật kí của anh lại được đọc: “chờ anh nhé! Anh yêu em!!!”
Và trong dòng nước hồ thu…ẩn hiện bóng dáng anh……nụ cười thân thiện với đôi mắt biết nói…anh vẫy tay chào cô rồi từ từ bay lên không trung…………bằng đôi cánh mỏng màu trắng…………………….



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Còn thiếu phần thông tin, bổ sung bạn nhé!
Chúc truyện thành công!



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Đọc lại nội quy box Truyện ngắn, thêm thông tin và đăng kí fic trong vòng 1 tuần nha.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất