Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/11/2014
:

Dạ Tử Ly
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/11/2014
Author: Dạ Tử Ly (là mình đó, tự sáng tác)

Category: truyện tình cảm

Rating: không có

Status: on-going

Warning: không có

Casting: đọc rồi sẽ biết...



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/11/2014
:

Dạ Tử Ly
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/11/2014
Chương 1. Thẻ...
Shiyama mồ côi cha, sống với mẹ tại vùng Guda. Nhờ vào phần tài sản vừa đủ xài của ông để lại, cô nàng được mẹ gửi vào trường nổi tiếng để giúp con học tốt hơn. Đó là ngôi trường Yotogama. Cô đã 16 tuổi. Đến trường cô được xem là kẻ lạc loài nhất. Vì chỉ có cô là con nhà bình dân được nhận vào ngôi trường này. Cô cũng rất khâm phục khả năng của mẹ mình, vì đã thành công trong việc đưa cô vào đây.
Tại trường Yotogama, cô chỉ có mỗi Sudemugi là người bạn gái thân nhất. Cho nên, đi đâu cũng là một đôi...
Tại phòng gửi đồ...
- Shiyama, đi ăn kem với mình chứ?
- Kem ák? Để xem số tiền đủ không đã... 1...3...5, vừa đủ cho nó.. Nhưng nếu sử dụng nó mua kem, thì mình không còn xu nào để về nhà đó!
Cầm xấp giấy mỏng trên tay, Shiyama nhìn Sudemugi. Bỗng Sudemugi cười:
- Xoàng! Tưởng chuyện gì? Mình bao cậu mà!
- Bao mình! Mình ngại lắm đó! Nhưng nếu cậu mời, mình cũng không khách sáo!
Shiyama cười hô hố, đến nỗi híp cả đôi mắt một mí. Sudemugi đến cạnh cô, khoác tay lên vai mà ra khỏi phòng... Nhưng cả hai không biết rằng, trong hộc gửi đồ của Shiyama có một tấm thẻ...
....
Chiều đến, cả hai lại vào trường để học ba môn cuối. Ba môn ấy đối với Shiyama là một giấc ngủ dài. Cuối cùng, tiếng điểm kết thúc buổi học cũng vang lên...
Shiyama thu xếp mọi thứ vào cặp và ra khỏi lớp như mọi khi. Nhưng khác lạ, hôm nay, ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt có chút sợ sệt, có chút thích thú...
Đến gần trung tâm của trường, một đám bu lại xung quanh cô thành một vòng tròn lớn. Lúc này, Shiyama mới hiểu vấn đề mà nhìn xung quanh. "Bị thần kinh sao?" - Shiyama nhủ thầm. Cô tính thét lớn để cả đám tránh đường cho cô đi, nhưng chưa kịp suy nghĩ thét gì thì vòng tròn tự nhiên mở lối cho ai đó bước vào. Từ từ xuất hiện trước tâm nhãn của Shiyama là một tên đầu tóc xoắn xù như mì, cô nhìn mà chỉ muốn cười. Còn một người thì trầm lặng, đôi mắt như vô hồn. Và có hai tên nữa, nhưng hai tên đó không có gì nổi bật cả so với hai tên kia. Cô nhìn bốn tên đứng đối diện mình. Tên đầu xoắn tách nhóm, bước đến gần cô.
- Nhóc làm trò cho tụi anh nhé!
Shiyama không hiểu hắn nói gì, thét lớn đến nỗi cảm tưởng tiếng thét đó làm cho tóc xoăn của hắn rung rinh.
- Bị điên àk! Tui làm gì mà lại chặn đường thế này?
Cả trường "Ồ" lên sau khi cô chửi hắn xong. Tên tóc xoăn bị cô chửi, nắm đấm của hắn co lại hết cỡ, đôi mắt nảy lửa thật ghê sợ, nhưng Shiyama lại thản nhiên nhìn cái đầu xoăn của hắn mà nhịn cười.
- Cô biết tôi là ai không mà dám nói thế hả?
Shiyama bất thình lình bạt tay vào mặt hắn đến nỗi tì vết trên đó. Sudemugi đứng bên ngoài thót tim khi Shiyama giáng một bạt tay nảy lửa xuống hắn. Sudemugi im lặng, cô muốn xem bạn mình sẽ làm tiếp những gì...
Tên tóc xoăn hơi chao đảo khi Shiyama đánh bất ngờ, hắn tức tốc dùng cú đấm của mình nện vào bụng của Shiyama nhưng bị Shiyama né tránh kịp. Thấy chiêu đánh lén của mình thất bại hắn bèn dùng chiêu đấu khẩu.
- Cô dám đánh tôi àk?
Shiyama thản nhiên, tỏ vẻ đau cho Hasaki - tên tóc xoăn, hỏi thăm:
- Đau không?
Nghe cô hỏi, Hasaki xuýt xoa má mình, thét lớn:
- Cô bị điên àk? Đánh thế này người nào chả đau!
Chỉ nghe đến đó, Shiyama cười lớn...
- Đúng! Anh là con người, vậy sao lúc nãy anh hỏi tôi "Cô biết tôi là ai không mà dám nói thế hả?" làm gì? Không lẽ anh không phải...
- Im đi!
Hasaki khó chịu quát vào mắt Shiyama, cô nàng bỗng nhăn mặt và bịt tai lại vì sợ sẽ thủng màng nhỉ của mình. Cô tính nói gì đó nhưng bị Hasaki chặn lại...
- Không nói nữa! Hôm nay cô phải thi hành nhiệm vụ...
Shiyama tròn mắt nhìn hắn rồi nhìn ba tên kia - Tumuko, Yahadego, Heodaki. Cô chẳng hiểu hắn nói "thi hành nhiệm vụ" là cái gì. Nhìn vẻ mặt của Shiyama, Hasaki thích thú rồi đưa tay vào cặp lấy ra thứ gì đó. Shiyama nhìn theo hắn....
Một chiếc thẻ được lấy ra... Nó có màu vàng...
- Thấy nó quen chứ?
Hasaki hỏi Shiyama, nhưng cô không hề biết nó là cái gì. Cô hơi nghệch mặt ra.
- Cô chưa từng thấy nó àk?
- Đây là lần đầu tiên...
Hasaki hơi ngạc nhiên, bỗng hắn nắm tay Shiyama lôi đến phòng gửi đồ... Cả đám trong trường cũng túa theo...
Hắn lôi Shiyama đến trước hộc gửi đồ của cô, rồi hắng giọng:
- Mở ra xem nào!
Chung quanh, vài người tò mò chen vào xem nhưng đã bị Yahadego và Heodaki cản lại. Shiyama từ từ kéo chiếc hộc của mình ra. Và cô phát hiện, phía mặt trong của cánh cửa hộc có một cái thẻ giống hệt Hasaki vừa cầm... Shiyama tò mò, cầm nó lên rồi đưa trước mặt Hasaki:
- Nó có ý nghĩa gì?
- Cô không được ai nói về sức nguy hiểm của nó àk?
- Không!
Hasaki thở hắt, xoa xoa cái đầu xoắn của mình rồi đưa tay vào túi quần:
- Nó được gọi là "the punishment of the gods". Nhưng mọi người không khoa trương như thế mà gọi là "pót" (POG - viết tắt của punishment of gods).
Nói xong, Hasaki xoay người lại nhìn Shiyama. Shiyama đã "câm" tiếng anh, nên khi hắn nói "đờ-pún-nịt..." gì gì đó, cô nàng cứ tròn xoe nhìn cái đầu xoăn của hắn.
- Cái gì mà "pún" với "nem"?
- Tôi nói là "the punishment of the gods"! Ý là "sự trừng trị của đấng tối cao"...
- À! Thì ra là thế! Sao không nói thế cho dễ hiểu hơn không... Nhưng ý nghĩa của nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi...
Nói xong Shiyama nhìn lên đồng hồ treo tường. Nó đã điểm 4h00. Shiyama quát:
- Anh đã làm mất 30 phút của tôi rồi đấy! Nhảm nhí mà! Xin lỗi! Tôi về. Không rảnh đâu...
- Khoan đã! Tôi nói cho cô biết: những ai nhận được thẻ này đồng nghĩa là sẽ nhận được sự phân biệt chủng loại với những người khác; tất nhiên, những ai làm bạn với cô cũng nhận được sự trừng trị như cô thôi. Nên ai đang làm bạn với Damura Shiyama, xin hãy tránh xa cô ta ra!
Đôi mắt Shiyama trở nên tối lạnh, trừng về phía Hasaki.
- Anh nói vậy là ý gì? Muốn đuổi tôi ra khỏi trường àk?
- Cô nghĩ vậy cũng không sai! Dẫu sao cô không xứng với nơi này!
- ĐÚNG ĐÓ! ĐÚNG ĐÓ!
Tất cả mọi người xung quanh đồng thanh hưởng ứng. Rồi từ trong đám đó, một cô nàng mặc trang phục với dáng người nhìn vào thôi cũng say đắm lòng người bước ra dựa vào vai của Hasaki:
- Hasaki, anh rất tốt! Nơi đây không dành cho những kẻ phàm tục như cô ta! Em cũng xin nói thêm: nếu cô ta còn ở đây, thì em không chắc mỗi ngày cô ta về sẽ còn được nguyên vẹn như ngày hôm nay đâu nha...
"Phàm tục! Dám chửi mình àk?" Shiyama nổi giận tột độ muốn đánh cô ta ngay tại chỗ, nhưng Shiyama đã khống chế được bản thân, kìm nén cơn giận:
- PHÀM TỤC! Tôi phàm tục thì cô không phải là người...
- A! Tôi không muốn người khác xem mình là thần thánh đâu nha...
Gumosaki - là cô gái ấy, ưỡn đôi gò bông về phía trước, bàn tay phải trắng nõn dựa vào vai của Hasaki, tay trái thì vuốt ve bờ vai ấy. Tên Hasaki không phản ứng, hai tay đút vào túi quần. Nhìn họ lúc này trông rất xứng, như hoàng tử và công chúa nhưng có lẽ dã tâm ttong họ làm cho Shiyama nhìn họ như đôi ác quỷ đội lốt người... Shiyama cười lớn:
- Hahaha..., cô tự cho mình là tự cao sang àk! Theo khoa học, thì thần linh không tồn tại, nên theo đó tôi cho rằng, cô chửi tôi là kẻ phàm tục thì có lẽ cô là một sinh vật khác chăng?
Gumosaki nín lặng, trợn trừng đôi mắt về phía Shiyama. Shiyama cũng kịp bắt gặp Gumosaki đang níu nhẹ cánh tay của Hasaki. Shiyama bỗng thấy Gumosaki thật là nhu nhược, luôn dựa dẫm và phụ thuộc vào đàn ông.
- Tôi đã nói rồi đấy. Cô là người đã có thẻ POG...thì hãy thận trọng sau này khi trong trường đấy! Chúng ta đi!
Hasaki mặc Shiyama phản ứng thế nào, bỏ đi cùng ba tên kia. Còn cô nàng Gumosaki thì cũng tách nhóm đi với ba cô gái khác. Shiyama cũng chẳng quan tâm, hơi lo lắng về sau này sẽ ứng phó thế nào đây...
Cả đám đông cũng đã tách ra rồi ai về nhà nấy...
Hiện giờ là 4h56...



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/11/2014
:

Dạ Tử Ly
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/11/2014
Chương 2. Ngày đáng nhớ...
Bữa cơm tối của gia đình Shiyama chỉ vẻn vẹn hai người, Shiyama và mẹ của cô.
Shiyama nhìn mẹ mình hồi lâu, rồi cũng lên tiếng:
- Con...
- Chuyện gì thế Shiyama?
- Ưmm..., con...
- Hết tiền hả?
Shiyama chần chừ một lát, rồi cũng gật đầu. Cô muốn nói với mẹ mình là xin chuyển trường. Nhưng nếu nói ra, mẹ cô sẽ rất buồn và vô cùng thất vọng. Bà đưa cô vào đây vì muốn cho cô có chỗ học tốt hơn thôi. Shiyama lặng lẽ đặt đũa xuống, rồi tạm biệt mẹ mà lên phòng...
"Làm sao bây giờ, có lẽ đấy là lời nói đùa!"
"Không! Nhìn hắn như thế không thể là nói đùa!"
"Hắn ta sẽ làm gì mình khi ngày mai mình có mặt tại trường đây?"
"Chẳng lẽ ngày mai đến trường phải trùm áo mưa hả trời?"
"Không được! Dù có biện pháp cũng chỉ là tạm thời! Mình ở đó tới những ba năm lận... Chết mất!"
Shiyama lăn lộn trên chiếc giừơng của mình, đau đầu vì lời đe dọa của hắn "Tôi đã nói rồi đấy. Cô là người đã có thẻ POG...thì hãy thận trọng sau này khi trong trường đấy! Chúng ta đi!"...
"Không được! Mình không là kẻ nhu nhược chỉ vì lời đe dọa của hắn! Không để sỉ diện của mình bị hắn chà đạp... Đối mặt với hắn có lẽ là cách tốt nhất..."
Shiyama lo lắng rồi cũng quyết định ý kiến của mình, nhưng cô không biết rằng, ý kiến đó đã thay đổi cuộc sống của cô bắt đầu từ ngày mai...
*•***•***•*
Vào cổng trường, Shiyama cảnh giác nhìn mọi phía. "Không có ai quan tâm đến mình àk?" Shiyama thấy hơi lạ, nhưng việc đó cũng làm cho cô yên tâm hơn, chứng tỏ lời hắn nói hôm qua là lời đùa. Nhưng cũng đừng chủ quan quá sớm. Vì ÁC QUỶ LUÔN MƯỢN XÁC THIÊN THẦN!
Đang đi trên đường chính...bỗng "BỘP"...
Một chai nước không phải là vỏ nhựa mà còn có cả lượng nước đầy trong đó, trúng vào bả vai trái của Shiyama. Chai nước không mà rơi từ trên cao xuống cũng đủ đau huống chi là chai đầy nước. Shiyama cắn chặt môi đến nỗi rướm máu. Nhìn lên phía trên, một cô gái cười toe toét nhưng có chút ngại ngùng nhìn Shiyama xin lỗi:
- Ui, xin lỗi...xin lỗi nha...
Thấy cô gái kia cũng biết điều, Shiyama cười đáp trả. Nhưng nụ cười chưa được vẽ trên môi, thì Shiyama đã nghe tiếng nói của một chàng trai:
- Ồh, Punosara, cậu làm gì mà lại xin lỗi kẻ bần tiện thế kia? Àk, mà hôm qua cậu nghỉ học nên không biết chuyện gì...
Nói rồi, chàng trai kéo cô gái đi, vừa đi vừa nói vọng về phía Shiyama:
- Đấy là kẻ đã bị nhóm trưởng của F4 được "vinh dự" nhận thẻ POG rồi đấy! Cậu đừng quan tâm đến nó...
Shiyama nhìn theo bóng hai người khuất dần trên lầu, cô cảm thấy hình như mình đang bị chúa tể cô đơn vây kín bên mình. Shiyama bỗng nhớ đến Yotogama, cô ấy cũng chẳng lẽ vì sợ sự trừng trị của nhóm F4 mà cũng xa lánh mình. Vẻ mặt của Shiyama lúc này bi ai hơn bất kì ai hết...
Đang ngồi bệt xuống ghế đá xoa bả vai đau thì từ đâu xuất hiện Gumosaki với vẻ mặt hớn hở cùng với ba cô gái khác đến gần Shiyama.
- Ô hay! Chai nước nó còn ghét mày huống chi là một ai trong trường này... Hãy mau mà cuốn gói khỏi cái trường này đi... Không thì lát nữa có chuyện gì cũng không biết đâu nha...
Shiyama đang bực tức lại gặp Gumosaki ở đây, khói trong đầu cô từ từ bốc hỏa:
- Cô nên xưng hô lịch sự một chút, đường đường là thiên kim đại tiểu thư mà xưng hô mày-tao, có khác gì là chó với mèo chửi nhau chứ?
Gương mặt Gumosaki trở nên tối sầm, ngón tay run run chỉ về phía Shiyama:
- Mày nói ai là chó, mèo?
- Tôi không rảnh đôi co với cô. Xin lỗi tránh đường cho tôi đi! À, mà cô cũng không có tư cách đuổi tôi đi. Trừ khi là thầy hiệu trưởng thôi...
Shiyama lướt qua Gumosaki rồi bước đi, nhưng không ngờ rằng, Dagukio và Neohara đã chuẩn bị từ trước, nhanh tay túm tóc của Shiyama mà kéo ngược lại.
Đã đau ở vai, lại còn bị túm tóc, Shiyama ngã khuỵu xuống nền gạch. Sau đó Dagukio và Neohara buông tay ra, đồng thời Gumosaki đi đến đá mạnh vào lưng của Shiyama làm cô phải trong tư thế bò...
- Haha, nhìn cô lúc này rất giống thú nhồi bông đấy... Àk, mà nèk...nếu muốn ở lại trường thì ngày nào cũng "phục vụ" như thế này cho chị, chị sẽ khuyên giùm cưng với anh Hasaki cho. Bằng không chịu không nổi thì cuốn gói đi nhé cưng... Haha...
Nói rồi, cả đám Gumosaki bước đi mà cười lớn. Lúc này mọi người mới tò mò nhìn về phía họ rồi đến Shiyama, ai ai cũng đều lắc đầu rồi lướt qua, chẳng ai tốt bụng mà đến cạnh Shiyama hỏi vài ba câu quan tâm. Shiyama lúc này cảm thấy thật trống rỗng và vô vị đối với những kẻ giàu có...
*•***•***•*
Bước vào khuôn viên lớn bên trong, Shiyama có vẻ rất yên tâm vì nơi đây có mặt của giáo viên nhà trường. Nhưng không...
"ĐỘP"...
Một trứng vịt đã chọi ngay vào mặt của Shiyama, cô tức tối lắc mạnh cái đầu để lấy đi thứ nhơ nhớp trên mặt. Thật là một ngày kinh khủng! Cô nhìn về kẻ đã chọi cô...
Không!
Không phải là một người mà là ba bốn chục tên con trai và mười mấy đứa con gái cười sặc sụa trông thật mất nết, trong đó có cả nhóm của Hasaki và Gumosaki.
- Ai đã chọi tôi?
Shiyama lớn tiếng quát về phía họ khiến tiếng cười im bặt. Hasaki bỏ tay vào túi quần ra dáng công tử...bột bước đến gần Shiyama. Hắn nghênh mặt lên và cái đầu xoắn xù ngọ nguậy trước mặt Shiyama nhưng nó không còn tác dụng chọc cô cười mà nó làm cho Shiyama càng ghét hắn hơn.
- Là tôi thì sao?
Shiyama nhìn hắn hồi lâu, rồi quát đến rát cổ họng...
- Thì.... ĐI...CHẾT...ĐI...!!!
Vừa nói, Shiyama quất chiếc cặp vào người hắn đồng thời đá vào bụng hắn, làm cho hắn phải ngả ngửa ra, khiến ai nấy xung quanh đều "ỒH" lên một tiếng. Cảm thấy rất mất mặt, hắn nói đỡ.
- Nam nhi đại trượng phu! Tôi sẽ không đánh trả. Nhưng cũng không đồng nghĩa, cô sẽ bỏ qua cho cô! Hãy nhớ ngày hôm nay!
Nói rồi hắn bỏ đi mà tay vẫn xoa xoa cái bụng, ba tên kia cũng bước đi theo... Bỗng một tên phía ngoài nâng một rổ hột vịt lên, hỏi lớn:
- Thế còn cái này thế nào? Thủ lĩnh!
Hasaki quát lớn về phía tên đó:
- ĐEM VỀ NHÀ MÀ ĂN ĐI!!!
Tên đó sợ hãi vội vã bưng đi. Đám đông cũng thế, tách ra. Nhưng nhóm của Gumosaki thì lại tiến về phía Shiyama. Ai nấy đều lấy tay bịt mũi lại hết. Gumosaki lên tiếng:
- Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi! Nó kết thúc khi mày rời khỏi trường! Nhưng nếu mày vẫn lì lợm và ngoan cố thì nó chẳng bình thường là chọi trứng vào mày đâu! CHƯỚNG MẮT!
Gumosaki nói xong, vẫn đứng đấy xem sự tức giận hay khóc lóc của Shiyama ra sao... Nhưng không! Bất ngờ Shiyama dùng tay chùi mặt dính đầy lòng trắng, vàng của trứng rồi bạt tay vào mặt của Gumosaki, nói giọng thản nhiên...
- Nên nhớ! Shiyama này không dễ bắt nạt! Làm người thì phải can đảm và mạnh mẽ, chứ đừng nhu nhược và yếu hèn, điển hình là cô!
Bình thường, Shiyama từ từ bước vào nhà vệ sinh, còn Gumosaki thì mắt đầy sát khí, nhìn lên trần, cắn chặt môi. "Nên nhớ mày đã đánh tao, Shiyama!"....



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/11/2014
:

Dạ Tử Ly
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/11/2014
Chương 3. Đôi mắt nâu...
Shiyama bực tức bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi về phòng học. Cô chống cằm suy nghĩ sẽ trả đũa bằng cách nào...
Ba tiết học đối với Shiyama trôi qua thật nhanh, vì đó là phút giây "lắm mộng nhiều mơ" nhất của Shiyama. Cô không muốn về nhà, vì giờ có về cũng chỉ có một mình cô. Shiyama đành chọn cách ra khuôn viên trường dạo một vòng rồi tìm bãi cỏ xanh nào đó đánh tiếp một giấc ngủ ngon nữa...
Khuôn viên trường thật đẹp, nếu thêm vài chi tiết nữa là sẽ trở thành nơi lí tưởng cho những ai muốn thành công chúa hay hoàng tử. Shiyama đảo một vòng rồi bắt gặp ai đó ngồi trên bục thang của cuối dãy hành lang ra vào sảnh của dãy học...
Hơi nhíu mày vì Shiyama nhìn người đó rất quen thuộc, cô đã từng gặp hắn ở đâu thì phải... Cô bước lại gần hơn, àk, thì ra là kẻ chung nhóm với Hasaki. Hắn không phản ứng hay cau có, cô đánh bạo ngồi dưới hắn hai nấc thang.
Nhìn Tumuko, Shiyama cảm thấy thật cô đơn. Anh có một đôi mắt rất đặc biệt, đôi mắt màu nâu. Nó đang nhìn về một khoảng không vô định. Lưng anh dựa vào tường, tay phải anh gác lên đùi, tay trái anh thả lỏng chạm đất. Nhìn hình ảnh này, ai cũng biết trong Tumuko có rất nhiều tâm sự...
- Hôm nào anh cũng ngồi ở đây àk?
Một...hai...ba...phút trôi qua
Tumuko vẫn không trả lời, Shiyama không thế nổi cáu mà lại nói tiếp.
- Không trả lời có nghĩa là đúng. Vậy ngày nào tôi cũng ra đây ngồi với anh nha...
Vẫn là sự im lặng từ Tumuko, Shiyama không giận, lại tiếp tục bày tỏ:
- Anh không giống với Hasaki, cậu ấy rất đàn anh và cũng rất giang hồ. Tôi rất ghét hắn. Nhưng hình như anh không giống với cậu ta thì phải...
Shiyama im lặng hồi lâu rồi tiếp:
- ...anh lạnh lùng và trầm lặng. Anh biết không, người bạn của tôi mới quen là Sudemugi cũng chẳng thấy đâu. Trong trường tôi chẳng lấy ai là bạn cả. Những lúc tôi cũng chán cuộc sống này lắm. Nhưng tôi vẫn còn mẹ, nên không thể từ bỏ mọi thứ được...
- ... Hihi, thà có người không nói gì như anh tôi thấy còn tốt hơn là có một người bạn bình thường...
- CÚT ĐI!!!
Bất ngờ Tumuko quát lớn làm Shiyama hơi giật mình, cô tưởng cô có thể kiếm một người bạn an toàn nhưng nào ngờ lại là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế... Bỗng trên má Shiyama nóng hổi, cô sờ nhẹ lên, là...nước mắt! Sao lại khóc trước kẻ này chứ?
Shiyama lặng lẽ đứng dậy, ra bãi cỏ phía xa ngồi một mình. Hình ảnh cô dưới bóng râm buổi trưa trông thật ảm đạm, cô đơn làm sao... Tumuko nhíu mày nhìn dáng cô phía xa...
Tumuko đang nghĩ gì vậy?
*•***•***•*
Chiều, tiết học bắt đầu với phần thuyết trình của Hóa, Shiyama ngáp dài ngáp ngắn cho qua. Xong ba tiết, Shiyama vui sướng cho sách vào vở. Cô lưỡng lự có nên ra bãi cỏ kia nữa không hay đi thẳng về nhà. Shiyama tự hỏi, tại sao Tumuko lại nổi nóng với mình hôm qua chứ? Do dự, bỗng từ đâu Sudemugi xuất hiện vỗ vào bả vai trái của Shiyama. Shiyama hơi hoảng và giật mình, nhìn thẳng vào mắt Sudemugi:
- Ra là Sudemugi cậu àk?
- Thế nào? Sao lại hỏi thế?
- Người hỏi là mình mới đúng! Sao chẳng thấy cậu đâu cả trong mấy ngày mình bị F4 và nhóm Gumosaki bắt nạt vậy?
- Àk...ừk...
Shiyama nhìn Sudemugi tìm câu trả lời chính đáng, nhưng không Sudemugi vẫn im lặng và ậm ừ một cách khác lạ. Shiyama mất bình tĩnh mà lên tiếng:
- Mình biết và cậu cũng không cần nói. Cậu sợ bị liên lụy nên những ngày qua cậu không liên lạc với mình...
Shiyama nhìn Sudemugi với cặp mắt khinh rẽ, khóe môi cô bất chợt cong lên thành nụ cười chế giễu. Nghe thế, Sudemugi cúi gầm mặt xuống, thỏ thẻ bên khóe môi:
- Mình...mình xin lỗi! Nhưng nếu trong trường hợp này, ai cũng sẽ chẳng thế...
- Đúng... Và những người đó trong mắt mình là những kẻ nhu nhược...
Sudemugi tức giận, nhìn Shiyama tính nói gì đó rồi bất chợt cô thay đổi tính khí, như là có ai đang điều khiển cô, nhẹ giọng ôn tồn:
- Ưmmm..., mình biết lỗi rồi Shiyama. Mình...mình sẽ chẳng bỏ mặc cậu nữa đâu...
Sudemugi dùng đôi mắt long lanh của mình tỏ vẻ nũng nịu bên Shiyama, Shiyama thấy vậy cũng xiêu lòng, rồi "Ừk" một tiếng. Thế là họ lại làm hòa...
*•***•*
Shiyama và Sudemugi bước ra sảnh của trường. Lại là F4 đứng đón cô ở cửa, nhưng hiện tại trong nhóm chỉ có ba người, là thiếu mắt nâu - Tumuko. Shiyama đã nhận ra điều này. Mà từ lúc nào cô lại quan tâm Tumuko có mặt trong nhóm hay không vậy kia? Shiyama và Sudemugi từ từ bước về cánh cửa sảnh...
Bất ngờ, Shiyama chúi đầu về phía trước và nằm sấp xuống nền gạch. Thế là người qua kẻ lại và F4 cười sặc sụa... Shiyama trợn tròn mắt nhìn Hasaki và nhìn về phía Sudemugi, quát lớn:
- Cậu muốn mình làm trò hề cho nhóm F4 hả?
- Không...không phải Shiyama! Mình...mình không cố ý. Chỉ là vô ý dựa lưng trúng vào cậu. Không ngờ cậu mất đà và té thế này...
Sudemugi biện minh cho hành động vô ý xô ngã Shiyama. Nhưng trong đáy mắt của Sudemugi, lóe lên một tia sáng đắc chí...
Shiyama thấy đôi mắt long lanh của Sudemugi nhấp nháy, Shiyama cũng không trách cứ nữa mà đứng lên, vùng vằng xô mạnh Hasaki ra một bên rồi chạy ra ngoài bãi cỏ, bỏ mặc Sudemugi ở đó...
Shiyama đi về phía cuối bãi cỏ, lúc này cô chỉ muốn bỏ mặc tất cả mà cho mình rơi tự do xuống dưới kia thôi. Cô ghét tất cả, ghét mọi thứ nơi đây. Tại sao mọi thứ đều ghét bỏ cô thế? Shiyama ngồi bệt xuống cỏ, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định...
Tumuko từ xa nhìn lại trông thấy Shiyama bỗng nhíu mày... Cậu bỗng đứng dậy...
...
- Shiyama, sao ở đây một mình thế?
Shiyama không trả lời, Sudemugi bèn ngồi xuống cạnh.
- Cậu là người của Hasaki phải không?
Shiyama lên tiếng khiến cho Sudemugi giật mình:
- Cậu nói gì mà mình chẳng hiểu gì hết ák!
Shiyama chẳng nói thêm, chỉ cười mỉm có phần chế giễu. Hai người vẫn ngồi đó...
...
- Hasaki, cậu vẫn kiếm chuyện với Shiyama àk?
- Tumuko, chuyện này mà cậu vẫn hỏi àk! Ngốc thế. Đã nói cô ta nhận thẻ POG thì từ đây đến lúc cô ta rời trường, có lẽ sẽ không có ngày nào yên thân đâu...
Hasaki đứng trên tầng hai, qua khung cửa sổ nhìn về Shiyama và Sudemugi cười nhếch. Tumuko vẫn im lặng, chẳng nói gì, dựa lưng vào tường.
- Cậu thích nhỏ đó hả?
Hasaki hỏi Tumuko, rồi nhìn về phía cậu.
- Mình vẫn nhớ chị Kuhatero...
- Thật chứ? Sao cậu lại quan tâm nhỏ đó?
- Cô ấy không có tội... Chỉ là...
- Thôi được rồi! Cậu đã yêu Kuhatero thì đừng bắt cá hai tay. Mà mình nghe nói, chị ấy sắp trở lại trường rồi đấy!
Tumuko bỗng nhiên đứng vững, đôi tay níu chặt vạt áo. Trong đôi mắt ấy chứa chút vui vẻ nhưng cũng có tia sáng của nỗi buồn.
- Vậy àk!
- Thấy cậu chẳng vui tí nào vậy Tumuko. Hay cậu vẫn buồn chuyện Kuhatero bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào với cậu?
- Không... Và mình cũng không chắc sau khi chị về..., mình còn yêu chị sâu đậm như lúc trước không nữa...
Tumuko vừa đi ra ngoài vừa nói vọng vào... Hasaki thì im lặng dựa vào cửa sổ....



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/11/2014
:

Dạ Tử Ly
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/11/2014
Chương 4. Cô ấy là của tôi...
Shiyama mệt mỏi nằm ườn ra giừơng. Cô chán nản phải thấp thỏm lo sợ khi gặp hắn hay phải trốn tránh những khi ở trong trường. Cô muốn kết thúc mọi thứ ngay lúc này. Nhưng biết kết thúc bằng cách nào?
Chẳng lẽ chuyển trường? Làm thế chẳng được. Đánh chết hắn? Không! Shiyama này sẽ thành kẻ truy nã mất.
Nhưng cô vẫn thắc mắc một điều: nghèo đâu có tội. Thế sao hắn cứ đuổi cùng giết tận cô mãi chứ. Thật là tên đáng chết mà...
Suy nghĩ hồi lâu, Shiyama mệt dần và chìm vào giấc ngủ sâu...
*•***•***•*
Trưa đến, Shiyama hôm nay phải về nhà sớm, vì mẹ cô hôm nay không đi làm ở nhà hàng. Cô vội vã chạy nhanh về phía cổng trường để không bị ai giữ chân mình lại...
Nhưng...cô bị ai đó kéo lại. Shiyama bực tức vì dù trốn tránh cách mấy cũng không thoát được bọn họ...
- Buông tôi ra Hasaki!
- A! Xin lỗi. Tôi không phải Hasaki!
Shiyama giật mình quay về phía sau..., là Gumosaki. Shiyama đôi mắt thét ra lửa, dồn hết sức vào đôi chân, giơ cao lên và đá mạnh vào mắt cá của Gumosaki.
- A... Cô đá tôi...
- Con người, không ai cấm là không được đá người khác...
- Cô... Được... Dagukio, Neohara, đưa nó ra sân bóng chuyền đi!
- Được...
Dagukio và Neohara giữ hai cánh tay của Shiyama kéo ra sân bóng chuyền, mặc cho Shiyama la hét. Còn Gumosaki thì đi về hướng khác...
Tiếng hò hét inh ỏi của đám học sinh khoảng mấy chục đứa đứng bu vây xung quanh. Sân bóng chuyền thật rộng. Nó rộng khoảng bằng sân thế vận hội Olympic của thế giới, khiến cho Shiyama càng nhìn càng hoa mắt. Bỗng Dagukio và Neohara kéo Shiyama đến trước chiếc xe Veneno Roadster khủng nhất. Xe được một cậu con trai lái. Cậu ta cười lớn chồm ra xe, vuốt ve trước ngực của Shiyama:
- Chậc...chậc..., cũng khá xinh ấy nhỉ, mà sao khổ thế này... Thật tiếc là cưng bị rơi vào tay của Gumosaki rồi, nếu không thì vào tay anh cưng sẽ có những phút giây thú vị và tuyệt vời nhất...Hahaha
- Tên biến thái...
Shiyama thét lớn để ngăn lại hành vi quá đáng của hắn, rồi dùng chân đá vào mặt hắn một cước khiến mặt hắn sưng tấy. Hắn đang cười thì trở nên im bặt, tay hắn nắm lại thành cú đấm mạnh, nhưng phải nhịn vì...
- Thôi được rồi Taheko, bắt đầu diễn pha hành động ngoạn mục đi chứ...
Thấy Gumosaki xuất hiện, tên Taheko thả lỏng bàn tay, đặt nó lên bánh lái. Gumosaki cười nhếch, đến trước mặt Shiyama:
- Gương mặt xinh xắn mà sao chai lì quá vậy...
Dứt câu, Gumosaki bạt tay vào má của Shiyama. Shiyama đau điếng, đến nỗi muốn chảy nước mắt, nhưng cô không cho giọt nước mắt nào chảy trước mặt của Gumosaki này, vì cô khóc, cô ta sẽ càng vui và càng làm tới...
- Trả lại cái tát mày đã tát tao hôm trước...
Sau đó, Gumosaki đá vào mắt cá chân của Shiyama.
- ...và trả lại cái đá hồi nãy của mày... Còn giờ thì...cho nó vào vị trí đi...
- Dạ...
Shiyama không biết họ sẽ sử dụng trò gì khốc liệt nữa đây... Nhưng chỉ một phút sau, thì cô hầu như chết lặng... Vì họ trói cổ tay cô buông lơi ở đầu dây thừng, còn đầu kia thì buộc ở phía sau xe Veneno Roadster, rồi tên Taheko chuẩn bị khởi động máy... Shiyama đôi mắt ngấn chút nước, nhưng nhất quyết cô không để nó trào ra. Đúng là một lũ sói dữ! Cả trò chơi nguy hiểm này mà cũng nghĩ đến ư? Shiyama rùng mình nhìn về phía Gumosaki, chỉ nhận được đôi mắt tàn nhẫn của cô ta...
Họ cho hai tay cô phải chịu lực với xe, còn người cô thì thả lỏng dưới sân gạch. Cứ tưởng tượng nó kéo cô với vận tốc không phết hai mét trên giây thôi là cũng xảy ra xay xát huống chi lũ sói dữ này còn tàn nhẫn hơn nữa kìa...
Bỗng Shiyama nhớ tới mẹ, đã mất hơn nửa tiếng, và giờ, chắc mẹ cô lo lắng cho cô lắm... Shiyama nhắm mắt, mặc cho thân thể thế nào. Chiếc xe rồ ga, và nó...dần dần chuyển bánh. Đến thời khắc này, Shiyama không còn đủ sức để ngăn dòng nước mắt lăn trên má... Đau quá! Bả vai cô như bị kéo căng ra, hết sức khó chịu, còn áo đồng phục của cô, do cọ xát với nền gạch, nên đã đứt vài khuy và lộ ra làn da trắng nõn bên trong cùng với chiếc áo ngực cách điệu... Shiyama nhăn mặt, cô rất muốn kêu cứu, nhưng cô nghĩ, bọn này nghe cô kêu cứu sẽ càng thích thú và càng tăng tốc hơn...
- CỐ LÊN!!! CỐ LÊN!!!
Tiếng hò hét điên cuồng và tiếng huýt sáo rùng rợn pha lẫn chút âm thanh của gió vào tai Shiyama mà cô cứ tưởng nó là tiếng cười của ác quỷ. Thật kinh tởm...!!!
- Taheko, sao chậm vậy, lái nhanh chút nữa chứ?
Gumosaki đứng ở bên ngoài nói vọng vào thách thức Taheko. Taheko bị nói không phải là tay chơi, nên cậu rồ ga. Nhưng trước khi chạy đi, hắn nói vọng ra:
- Nhưng sợ cô ta sẽ nguy hiểm thôi!
- Àk, ta quên phía sau ngươi còn có một con ch*. Thôi thì rồ ga chạy nhanh tí xíu rồi thả cũng được...
Thế là bọn họ là bày ra trò mới. Nhưng họ có biết đâu, cơ thể của Shiyama giờ như mềm nhũn ra, trầy xước nhiều chỗ đến nỗi chảy máu. Nhìn Shiyama lúc này như là kẻ ăn mày, quần áo rách nhiều chỗ, tóc tai bù xù như kẻ điên và những giọt nước mắt của cô lăn trên má dính đầy cát bụi, trông như con búp bê đã bị vứt bỏ nhiều ngày...
Cô nhắm mắt, chỉ mong thời gian qua nhanh cho họ chán ngấm rồi bỏ mặc cô ở đây, để cô còn cơ hội hít thở sau cơn vật vã với chiếc xe này...
...
- Êk, Hasaki đến hay gì kìa!
Một vài cậu trai nói nhỏ nhau nghe, và lời nói ấy cũng vẳng đến tai của Gumosaki. Bỗng cô chợt rùng mình, quay về phía mà bọn kia chỉ trỏ. Đúng là nhóm Hasaki đi tới, cô liền ra dấu cho ba cô gái trong nhóm của cô rút đi...
...
Hasaki chẳng biết chuyện gì làm lũ học sinh kia nháo nhào lên thế này. Lại có trò nào hấp dẫn hơn là trò do Hasaki này bày ra sao... Thật là một lũ thức thời. Cậu khó chịu đi về phía nháo nhào ở đằng kia...
Khi thấy Hasaki xuất hiện, cả đám học sinh im lặng khác thường và tách ra một đường rộng cho cậu vào. Tên Taheko thấy cả đám im lặng, cậu vui vẻ hét lớn:
- Sao vậy! Hò hét cho vui lên chứ?
Vẫn chẳng tiếng động nào phát ra, cậu thấy lạ và xoay người lại. Tim cậu như đông cứng khi thấy người đó là Hasaki. Vì cậu biết, Shiyama khi không có sự cho phép của Hasaki thì không ai được bày trò với cô ta.... Taheko lúng túng, cậu loay hoay tìm Gumosaki, nhưng thật không ngờ đến, cô ta đã trốn đi mất dạng. Ú ớ khi gặp Hasaki, cậu rụng rời bước ra khỏi chiếc Veneno Roadster...
Hasaki tiến về phía chiếc xe, vuốt ve nó...
- Xe không tệ, nhưng tiếc là chủ của nó có một cái đầu ngu xuẩn...
Taheko tim đập thình thịch, cố gắng hít một hơi thật sâu... Cậu can đảm lắm mới nhìn về phía Hasaki, im lặng chờ sự trừng phạt.
- Cậu biết quy luật của tôi chứ?
- Dạ...biết...
- Biết thế nào?
Giọng Hasaki rùng rợn vang lên giữa sự im lặng lúc ban trưa.
- Là khi ai được "vinh dự" nhận thẻ POG thì không ai được quyền đụng đến người đó, ngoại trừ thủ lĩnh F4...
- Đúng! Thuộc rõ ràng thế mà sao lại thế này...
- Tại...tại...
- TẠI VÌ SAO?
Hasaki hét lớn rồi đạp mạnh Taheko xuống nền gạch, dùng chân đặt lên người hắn...
- Là...là...Gumosaki...
- Tôi đã làm gì?
Khi chữ "Gumosaki" phát ra từ Taheko thì cũng là lúc Gumosaki ngắt ngang lời nói của anh ta...
Gumosaki thản nhiên bước vào và trừng mắt về phía Taheko. Taheko vội im lặng, chẳng nói nữa...
- Cậu nói gì Taheko?
- Tôi...tôi nói là Gumosaki đã cản tôi nhưng tôi ngang bướng vẫn làm...
Taheko trả lời câu hỏi của Hasaki một cách ngập ngừng. Nhưng Hasaki cũng không quan tâm nhiều lời nói của Taheko mà nhìn về phía Shiyama. Nhìn cô lúc này trong như cái xác không hồn, đôi mắt cô nhắm chặt lại không đủ sức mở ra...
Tumuko đang ngồi cởi trói dây trên tay cô ra. Khi mở ra, tay cô sưng tấy. Tumuko dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Shiyama, nhưng giờ cô đã nhắm nghiền đôi mắt lại. Thấy cô bất động, Tumuko chẳng ngại ngần bồng cô lên trên tay, đưa mặt cô vào ngực anh để áo cô không lộ ra phần da bên trong. Nhìn cảnh Tumuko bế Shiyama, hình như Hasaki có chút khó chịu bước về phía cậu ta giật lại.
- Cậu sao thế? Cô ta đã bất động, cậu còn giành bế àk?
- Cô ta là CỦA TÔI, cậu đưa đây!
- Cậu nói gì?
Thấy mình lỡ lời quát bạn và cũng lỡ lời trong câu nói, Hasaki bào chữa:
- Ý mình là cô ta đã bị thẻ POG thì giờ cô ta cũng thuộc quyền cai quản của mình. Đưa cô ta cho mình!
Thấy Hasaki đang cãi với Tumuko chỉ vì con nhỏ chẳng ra gì, Gumosaki bước đến khuyên ngăn:
- Hasaki àk, cô ta lấm lem thế này nên để cho Tumuko chăm sóc thì tốt hơn. Cô ta có là gì mà anh phải hao hơi thế?
Thấy Gumosaki cũng nói đến, Hasaki cũng thôi không tranh giành với Tumuko, vì sợ lát nữa sẽ gây thêm nhiều hiểu lầm. Hasaki bước đi. Còn Tumuko thì trong lòng bỗng thấy như cao cả hơn, cảm thấy ấm lên khi hơi thở của Shiyama phà vào lòng ngực của mình...
Cậu cũng chẳng biết mình đang làm gì và suy nghĩ gì nữa...



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Thứ nhất, mình đã sửa lại Title cho topic của bạn, yêu cầu không viết hoa sai quy tắc.


Thứ hai, mong bạn xem xét lại truyện của bạn có thuộc thể loại ngôn tình (cổ, hiện đại, xuyên không...) hay không. Nếu không phải thì phiền bạn gửi tin nhắn cho mình để mình để mình move sang box Fiction. Sau khi move topic thì bạn phải đăng kí lại tại box Fiction để các Mod kiểm duyệt.


Thứ ba, #1 của topic phải có đầy đủ các thông tin sau:
* Tên tác phẩm:
* Author (tác giả):
* Category (thể loại):
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):
* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện):
* Casting (giới thiệu nhân vật):




Mong bạn thực hiện đầy đủ. Cảm ơn.
Thân,
Admin Khổng Thiên




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất