Phần 2 Em trai ít hơn tôi ba tuổi. Thằng nhỏ học Bách khoa, khoa Điện tử. Con so bao giờ cũng khờ khạo hơn con dạ, ông cha ta nói thế và tôi ngẫm lại thấy đúng. Tôi chỉ là thằng mọt sách ru rú trong phòng, hệt đứa tự kỉ. Em tôi thì trái ngược hẳn. Cu cậu giao tiếp rộng, chơi thể thao, mê mệt máy móc. Tuy hơi cứng đầu nhưng nó rất ngoan, ít ra tôi cảm thấy thế. Dù mạnh mẽ hơn, chưa bao giờ nó hỗn hào với thằng anh thư sinh yếu xèo này. Hai anh em trai, dù trái tính, cũng có một mối liên hệ đặc biệt không thể tách rời.
Sáng vừa mở mắt, tôi đã thấy em trai ngồi bên giường.
- Sao chú ở đây? – Tôi dụi mắt mấy lần để chắc mình không lầm.
- Đến thăm anh chứ sao! – Thằng em tôi cười hề hề. Khuôn mặt quen thuộc của nó lúc này pha thêm chút tinh quái khó đoán.
- Thế học hành?
- Em bỏ rồi!
Tôi trợn tròn mắt. Có lẽ sợ tôi xúc động quá có hại cho cơ thể, nó vội nói chữa:
- Sau thi được nghỉ mấy ngày. Em mới bắt xe hồi 4 giờ sáng.
Tôi và nó học cách xa nhau cả mấy trăm cây số. Từ hồi lên đại học, bọn tôi chỉ gặp nhau ở nhà, một năm hai lần Tết và hè. Cu cậu lớn phổng. Áo thun trắng phối cùng quần Jean sờn lộ nước da ngăm đen khỏe khoắn, tóc hất mái lệch, cu cậu bây giờ rất ra dáng sinh viên.
Bác sĩ gọi mẹ tôi lên phòng để trao đổi. Thằng em ở lại trông tôi, nó vừa dán mắt vào cái iPhone, vừa ríu rít khơi chuyện.
- Em có người yêu rồi, anh ạ! – Nó toe toét. – Tốt bụng, dễ thương thôi rồi!
Tôi phì cười:
- Có khi chú đưa vợ ra mắt trước bác cũng nên.
- Chắc thế còn gì!
Hai anh em cùng cười vang. Cứ ai ở cạnh cũng bị cái tính khôi hài của cu cậu đốn ngã. Hiếm khi thấy cu cậu nói về một cô gái, tôi chắc chắn tình cảm của nó là thật.
Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo rợn lên trong tôi. Tôi đưa mắt nhìn trần nhà, nói bâng quơ:
- Lo học cho tốt, sau này nhớ chăm nom ba mẹ!
- Không, anh là con cả, anh đi mà làm nghĩa vụ. Em là con thứ, sau khi lấy vợ em phải ra ở riêng.
Câu nói cay nghiệt của nó làm tôi giật mình. Tôi quay về phía em trai tôi, thấy nó đang cau mày nhìn thẳng mắt tôi, với bộ mặt nhăn nhúm.
- Sao bất hiếu thế? – Tôi gượng một nụ cười. – Lỡ anh có làm sao…
- Im nhé! Nói thêm nữa là tức luôn nhé!
Cu cậu ngắt lời tôi không thương tiếc. Mặt nó đỏ rựng như trái gấc chín.
- Chú khóc hả? – Tôi luống cuống.
- Vớ vẩn! – Nó quay mặt đi nơi khác. – Ba mẹ nghe thấy là buồn lắm biết không?
Chúng tôi im lặng rất lâu. Khoảng thời gian đó dài như chục thế kỉ. Mẹ vẫn chưa về, không ai giải tỏa tình trạng căng thẳng giữa hai anh em tôi.
- Thì anh nói đại thế thôi!
Tôi hạ giọng làm hòa. Đúng lúc đó mẹ vào, dáng đi thất thểu và đôi mắt sưng húp. Thằng em tôi kéo mẹ ra ngoài, nói dăm ba câu rồi khuất bóng sau hành lang. Nó đã không bắt chuyện với tôi suốt cả ngày hôm ấy.
Mẹ ngồi xuống, mở miệng cười ngượng nghịu. Tôi cũng muốn giả bộ vui vẻ nhưng cơ mặt cứ cứng đờ. Tôi nói thẳng:
- Bảo thằng út về đi, con chưa có chết, mắc gì phải bỏ học.
Mẹ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn tôi một lúc, đột nhiên mẹ che miệng, bắt đầu khóc. Mẹ nuốt tiếng nấc, bịt miệng chạy vội ra hành lang. Mẹ không muốn tôi biết rằng mẹ khóc.
Mẹ luôn yếu đuối. Đã có thời tôi hứa sẽ không bao giờ làm bà khóc. Tôi luôn khắc ghi điều đó tận sâu tâm khảm. Mẹ là tất cả những gì tinh túy nhất đối với tôi. Vậy mà giờ đây, thân xác này khiến bà tuyệt vọng, hơi thở này đang quất từng nhát roi lên lưng bà, dòng máu này rút cạn nước mắt của bà, sự sống của tôi đang dày vò người phụ nữ tôi yêu thương nhất.
Cơ thể tôi nặng như thúng đá tảng đè lên. Các khớp xương đau nhức, môi khô khốc, tay bầm tím đầy những vết kim tiêm và catheter. Tôi đã không còn cảm nhận được mùi vị, không còn biết đến niềm vui cuộc sống có người thân cạnh bên. Tôi sắp lìa đời, hiểu điều đó khiến tôi thêm bội phần đau đớn. Thay vì đau, tôi muốn chết. Chết thật thanh thản, tim ngừng hoạt động, não bất hoạt, dây thần kinh vô dụng, và tôi sẽ thấy thoải mái hơn.
Ngày ngày thu mình giữa bốn bức tường trắng, lòng tôi trỗi dậy ham muốn ngớ ngẩn là ngắm bầu trời. Trong xanh hay âm u, hoặc đen huyền, hoặc lóng lánh với ngàn vạn tinh tú, chỉ cần ngắm thật rõ, chỉ cần âm thầm thu gọn vào đôi mắt, chỉ cần hạnh phúc là bầu trời vẫn sừng sững ngay phía trên đỉnh đầu, thế thôi đã là quá đủ. Tôi vẫn thường liếc trộm ô cửa sổ duy nhất trong phòng bệnh, mong tìm thấy một mảnh trời đi lạc. Người ở đâu, Người đã mang cả trời cao bay về đâu?
***
Ngày bé, có lần em trai tôi trèo lên cây sung mọc bên bờ ao, lỡ trượt chân rơi tõm xuống. Tôi đứng trên bờ thấy nó vùng vẫy cũng lao xuống cứu. Nó năm tuổi, tôi tám tuổi, chẳng đứa nào biết bơi. Bọn tôi hét to kêu cứu. May thay ba mẹ đều ở nhà, nghe tiếng kêu mới chạy ra. Ba tôi mặc nguyên quần áo nhảy xuống lôi hai đứa lên, trong khi mẹ tôi gào khóc đến họng khản đặc. Sau lần đó ba tôi ốm cả tháng, còn hai anh em bị cấm đi chơi. Hồi ấy trí óc non nớt trẻ thơ ngập tràn niềm hờn dỗi vu vơ với hai đấng sinh thành, nhưng tới giờ khi đã nên người, thứ chúng tôi cảm nhận được lại là tình yêu thương vô hạn.
Ba tôi xuất hiện ngày hôm sau, mang cho tôi cặp lồng cháo bồ câu.
- Bà dì gửi ra mấy cặp bồ câu, nói cu anh tĩnh dưỡng cho khỏe. Ba vừa từ nhà cô Hường ra.
Cô Hường là em gái ba tôi. Vợ chồng cô sống gần đây nên đồ ăn thức uống của tôi rất đàng hoàng. Mấy năm qua nhờ ơn cô chú nên tôi mới trụ được. Cô qua thăm tôi hằng ngày, thi thoảng đổi ca để mẹ tôi về tắm rửa ăn uống.
Mùi cháo không át được mùi hóa chất. Mẹ bón cho tôi mấy thìa, đắng miệng nên tôi bảo ngừng. Dù lưỡi hầu khô cứng tôi vẫn gật gù khen ngon. Mẹ rót nước cho tôi uống, nhưng uống vào lại bị sặc. Tôi nôn hết thức ăn lẫn thuốc ra ngoài.
Hóa trị xong đợt này, tôi sẽ được phẫu thuật ghép tế bào gốc. Lịch mổ đã lên sẵn. Chi phí và người hiến tủy cũng đâu vào đó. Từ giờ đến ngày ấy mọi việc tôi làm được là cố tận hưởng những giây phút hạnh phúc hiếm hoi bên gia đình, với cơ thể gần mục nát.
- Ba vào làm chi ba? – Tôi hỏi.
Ba ngồi xuống bên tôi, cười:
- Thăm chứ làm gì. Có gì giúp mẹ mày một tay chứ mỗi bà ấy ở đây, lo không nổi.
Ba chợt im bặt, dường như mới biết mình lỡ lời. Tôi đành coi như không hiểu, nói lảng chuyện khác. Ghép tủy, cơ hội là 50-50. Nếu may mắn ca mổ thành công mĩ mãn, tôi sẽ kéo dài sự sống thêm được khoảng 4-5 năm. Có thể bệnh sẽ tái phát, cơ thể tự đào thải tế bào mới, hay gặp thêm biến chứng sau ghép tủy. Hoặc tôi sẽ chết ngay trên bàn mổ. Thật tệ hại là mình học y, tôi chua chát nghĩ, nếu không có lẽ ba mẹ sẽ nói dối tôi và tôi đã không phải mang trạng thái u uất này.
Mẹ và em trai về nhà cô Hường, ba tôi ở lại trông tôi. Hai cha con chẳng nói gì nhiều, toàn mấy câu vô thưởng vô phạt. Trong nhà, ba tôi thân với em trai hơn, tôi trầm tính nên rất ít nói. Tôi tách biệt khỏi những buổi câu cá, săn chim, soi ếch… của ba và em, cũng thường chỉ dám lặng im nhìn họ tán thưởng về một trận bóng, một con chim mồi đẹp đẽ… Tôi cũng không khép nép bên mẹ, dường như tôi là một cá thể khác biệt hẳn trong gia đình bốn người. Tôi không biết liệu suy nghĩ đó có sai, nhưng rõ ràng, sự săn sóc đặc biệt của gia đình khiến tôi thấy vô cùng dễ chịu, tuy rằng đôi chút lạ lẫm. Tôi chợt nảy ra ý tưởng về một câu chuyện lãng xẹt rằng bất thình lình tôi sẽ chết ngay tại đây, lúc này, giữa sự bàng hoàng của ba, của tất cả mọi người.
Tôi nghĩ đến việc bàn chuyện nghiêm túc, và tôi nói với ba:
- Nếu lỡ con chết, ba đốt cây đàn theo cho con nha ba!
Ba tôi hơi ngẩn người, nhưng rồi ông bình tĩnh hỏi lại:
- Sao thế?
- Cái iPhone cho thằng út, sách vở dành lại cho mấy đứa học khóa sau. Quần áo mới con cũng chẳng cần nhiều, mấy thứ còn dùng được thì cứ dùng, không cần đốt theo đâu, ba ạ!
- Ừ!
Ba tôi đã đáp như thế, từ tốn. Câu trả lời của ba không làm tôi tức giận, ngược lại tôi thấy rất nhẹ nhõm. Ở bên mẹ, bên em trai, tôi không được mở miệng nói gở hay bàn lùi. Họ sợ hãi rằng đó là lời trăng trối của tôi, rằng lỡ may Ông Trời sẽ nhầm tưởng đó là một điều ước, rằng tôi sẽ chết theo những gì tôi nói. Còn giờ, ba đã để cho tôi được nói. Tôi nói rất nhiều, nói hết, nói liên tù tì, nói toàn bộ những gì còn tắc nghẹn trong lòng. Tôi không muốn chết trong tức tưởi, tôi ghét cái chết, nhưng tôi muốn chủ động, tôi sẽ đón nhận số phận một cách bình thản, hả hê rằng điều đó chẳng thể nào làm tôi nuối tiếc. Cứ thế, chiều hôm đó, ba và tôi đã có cuộc nói chuyện tuyệt vời nhất trần đời. Ông để tôi giãi bày tất cả, ông lắng nghe tôi, ông ghi nhớ những gì tôi nói. Đó là một cuộc trò chuyện bí mật, giữa con trai và người cha.
Tôi gặp Người vào tối hôm đó. Người đứng kia, bên mép vực, lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt u buồn. Với chuyển động nhẹ tưng như đang bay, Người ngồi xuống, ôm cây đàn vào lòng. Người gảy một khúc nhạc kì lạ, Người hát. Giọng hát của thiên thần truyền tới từ địa đàng thuần khiết. Ánh trăng bọc quanh Người, làm nổi bật những đường viền huyễn hoặc. Thiên thần cất cao tiếng ca, theo làn gió hiu lạnh, thổi vờn qua tóc, thầm nhuần vào tâm can tôi. Bóng trăng im lìm gặp gỡ tia sáng lấp lánh nơi khóe mắt Người. Tôi và Người đã bắt kịp nhau ở góc khuất xa thẳm của thế giới cô quạnh. Tôi ngồi im như thế, đối diện Người, rồi chợt phát hiện các vì sao đang rơi. Nhiều lần tôi vươn tay chụp lấy ánh sao, nhưng lại chẳng bao giờ chạm thấy. Một cơn gió ào qua, hất tung lên cơ thể tôi vô số dải óng ánh kì lạ. Là bóng tối, là trăng, là bài hát thiên đường gửi tặng cho linh hồn lạc lối. Tôi đắm mình trong khung cảnh đó, tưởng chừng vô tận.
Ấy chính là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy Thiên thần ánh trăng.
***
Tôi hai mươi ba tuổi, đã sống một cuộc đời trầm luân, cái còn bám đuổi bên cạnh không phải là nuối tiếc về tuổi trẻ, mà là nguyện ước về tương lai. Thu tàn, đông tới, thời gian gập ghềnh theo bước chân chệnh choạng, theo hơi thở gấp rút và niềm mong chờ mòn mỏi. Mọi người đã đi trước rồi, tôi vẫn còn dềnh dàng sải bước. Tôi rớt lại sau, ngắm bóng lưng của những người thân yêu lấp ló phía xa, vật lộn cùng mặt đường vô cảm, cùng dòng chảy cuồn cuộn, níu chặt cơ thể với ý niệm quật ngã kẻ hành hương. Tôi không biết chắc mình đang ở đâu, không chắc rằng mình đi đúng hướng, tôi chỉ biết là tôi phải đi. Ngày lại ngày, tôi rảo bước tới khi đôi chân mỏi mệt, khi thân xác rã rời, khi cặp mắt nhòe nước. Có lúc sức lực kiệt quệ, bị dòng chảy cuốn trôi, lao vào bóng tối, phó mặc cho số phận đưa đẩy, sống vật vờ giữa màu đen và hi vọng về bến bờ xa tít. Tôi chắc chắn mình còn tồn tại. Tôi ở đây, ở giữa màu trắng tinh khôi, giữa dòng đời tất bật, giữa vô số bờ vai lướt qua và đang suy nghĩ về thế giới, về sự tồn tại.
Tôi đã mơ, mơ rất nhiều lần, nhưng Thiên thần đã không còn tới tìm tôi. Người bỏ tôi, hay Người đã hoàn thành nhiệm vụ đối với tôi? Người không nói, cũng không để lại chút vương vấn ban tặng kẻ phàm trần. Vĩnh viễn, Thiên thần ánh trăng biến mất. Những cơn mộng khác xâm chiếm tâm trí tôi.
Tôi mơ về thời thơ ấu. Tôi và em trai dành nhau chiếc cốc sứ in hình chuột Mickey, lỡ tuột tay vỡ tan tành. Tôi gối đầu trên đùi mẹ, lim dim mắt, để mặc mẹ vuốt nhè nhẹ lên tóc. Tôi đứng cạnh ba, nghe ba kể về loài cá thờn bơn, về chim trĩ. Tôi háo hức ngắm từng bức ảnh du lịch biển của bác cả. Tôi vòi vĩnh cô Hường chỉ để mua một gói mì tôm. Tôi đã cười thoải mái như thế, khi tôi là một đứa bé. Tôi đã khóc thật ngon lành khi tôi không vướng bận gì về cuộc đời. Hệt một cuốn phim quay chậm, từng phân đoạn, từng bước ngoặt tôi trải qua đang hiện ra tuần tự. Là lúc tôi được nhận quà sinh nhật, lúc tôi vui mừng khoe thành tích xuất sắc, khi tôi mang về giấy chứng nhận học sinh giỏi, và khi tôi nắm tờ giấy báo đại học trong tay. Rồi những khuôn mặt thân quen, có thầy cô, có bạn bè. Tôi đang ngồi trên ghế, ôm lấy cây guitar gảy một khúc nhạc. Tôi thả mình theo lời ca, để giọng hát đưa nỗi niềm đi xa. Khi tôi hát, người ta cũng hát. Khi tôi ngừng hát và trầm mặc đung đưa theo tiếng đàn, có ai đó đã sụt sùi.
Đêm ấy tôi khóc. Có lẽ là khóc theo tôi trong giấc mơ. Tỉnh dậy, tôi thấy gối ướt sũng, còn mắt ráo hoảnh, hơi nhức.
Trời chưa sáng hẳn. Mọi người vẫn còn say giấc. Thi thoảng có tiếng ai đó cựa mình, tiếng ho khan hay tiếng còi xe ngoài đường lớn. Tôi nhổm dậy, mở to mắt, đảo quanh không gian mờ mịt. Dường như trong bóng tối chỉ có mình tôi. Thân thể vẫn nặng nề, cơ khớp đau nhức, tôi biết mình chẳng còn mơ. Tôi dán mắt vào khung cửa sổ kính duy nhất trong phòng, vốn đã bị rèm che kín. Khác với màu đen của màn đêm, nơi đó có chút ánh sáng. Là ánh trăng? Không, không phải. Thứ ánh sáng trong mắt tôi đâu mong manh, nó tinh khiết và khó bị tan vỡ. Có khi chỉ là ảo giác, nhưng tôi thấy nó đang xao động, sự dịch chuyển nhỏ bé hầu như không thể nhận thấy, lùa dần vào cơ thể tôi, quyện vào nhịp đập trái tim tôi. Tôi thử đưa tay về phía trước, đơn giản tôi đã chạm vào nó, nhưng cũng hệt rằng nó đang cách xa tôi trăm ngàn cây số. Như con thú ăn đêm bị ánh trăng nhử khỏi hang, cái thứ ánh sáng xa vời đó đang gọi tôi. Tôi nhắm tịt mắt, hít thật sâu, ép lại niềm xúc động cuộn dâng trong từng mạch máu. Tôi nghĩ rằng tôi đang trôi.
Tôi lẩm nhẩm hát. Giữa đêm sâu, tiếng ca đó giống như lời chú nguyền. Dù tôi có bắt chước thiên thần, dù tôi có tôn sùng tạo hóa, tôi cũng chỉ có thể thì thào với bóng tối bằng những từ ngữ vô thanh.
“Chúa sinh ra đứa con cưng ngỗ ngược Chịu tội hình đày đọa chốn nhân gian Cặp mắt to tròn đem giọng hàm oan Sống làm sao nơi dương trần thế thái?...”
--- Gửi tặng Người, cùng những mảnh đời lầm lũi kiếm tìm ánh sáng cuối đường hầm. Một ngày nào đó phép màu sẽ xuất hiện, không phải từ một ông Bụt, hay một bà Tiên, đó là kết tinh từ tấm lòng đẹp đẽ của Người, nỗ lực cao quý của Người và tình yêu thương vô bờ bến họ dành cho Người
|