Chapter 1
Cherry in the dawn of goodbye
Gió thổi lồng lộng qua những bãi cỏ dập dờn như sóng . Ánh mặt trời vừa lên hồng ửng trải mơn man trong sắc trời tím man mác . Phía xa xa , dường như vài cuộn khói quẩn quanh cuốn
tròn vương lên không trung .
Và gió .
Gió lại ào ạt thổi , mang theo hơi nước biển mặn chát .
Hay là nước mắt ?
Không . Cậu không bao giờ khóc . Cuộc sống đã dạy cho cậu rằng nước mắt thật vô ích . Cuộc sống đã làm khô cạn nước mắt của cậu . Lâu lắm
rồi … Sống để nhìn tất cả vuột qua tầm tay , những gì mình yêu thương nhất , trân trọng nhất.
… Nhưng khi chết đi , ta có thể gặp lại họ không ? Hay là … như những cuộn khói bốc cao bay vào không trung …
Vô định …
Gió . Và chỉ có gió .
Ánh mặt trời tím loang ra . Vài giọt nắng vàng hắt lên chấp chới . Dù có đi đâu chăng nữa … cũng không thể ở bên nhau . Dù có sống hay chết … cũng không thể ở bên nhau.
Khác với mọi lần , cậu nghe trái tim mình bình thản . Hay là chính nó cũng đã chết lịm trong đau đớn từ lâu , lâu lắm rồi. Cẩn thận . Cậu lắng nghe lại lần nữa nhịp đập trái tim mình . Hết rồi . Hết thật rồi . Không thổn thức , không kêu gào , thậm chí không nhức nhối.
Hết thật rồi .
“ MiMi"
Cậu quay lại , mỉm cười “ Wonnie"
“ Đi thôi !”
"Uh"
Như mọi lần , vẫn những câu ngắn gọn và không xúc cảm , ít ra bây giờ là phía cậu . Có phải cậu tưởng tượng không khi nghe trong giọng nói
bình thản , lạnh lùng đó có gì uất nghẹn ? Cậu dõi mắt nhìn theo bóng người đang đi đằng trước … như mọi lần vẫn làm . Cái bóng trắng nhạt nhòa trong làn sương trắng . Mong manh …
Dường như mọi vật sắp tan ra … Tan ra …
Anh quay đầu lại . Đôi mắt hổ phách vẫn không biểu lộ chút cảm xúc . Cậu mỉm cười “Có chuyện gì sao"
Anh im lặng quay lưng đi . Từ bao giờ cậu đã có nụ cười đó ? Không vui , không buồn , chỉ là mỉm cười - hạnh phúc ? Dường như , chỉ cần anh
quay lại là có thể bắt gặp nụ cười đó - nụ cười chỉ dành cho anh .
Trong cuộc sống ngắn ngủi – và cũng đầy bất hạnh của cậu, cái gì được gọi là hạnh phúc ? Và lúc này , khi sắp mất đi tất cả , có gì còn được gọi là hạnh phúc ?
“ Tôi nợ anh rất nhiều , nhưng tôi
không có gì để trả lại … Tất cả những gì tôi có thể làm là mỉm cười đón anh về, là sống hạnh phúc vì anh"
Như thế , anh sẽ hạnh phúc sao?
Phải , nụ cười của cậu đã là niềm hạnh phúc của anh . Nhưng anh biết , từ nay nó sẽ là nỗi ám ảnh suốt cuộc
đời. Danh vọng, tiền bạc, đánh đổi những thứ mình yêu thương , trân trọng vuột qua tầm tay , để sống
với những hoài niệm hay nỗi đau. Cho đến bây giờ, cậuvẫn có thể mỉm cười.
… Nhưng có bao giờ trong cuộc đời dài dằng dặc của mình , anh có thể mỉm cười … một lần nữa … ?
“ ZhouMi… “
“ ????”
“ Lại đây “
Họ đi ngang qua một khu phố nhỏ. Gió vẫn thổi như muốn hất tung
những con người đi trên phố.
Lạnh lẽo.
Một mình.
Một chàng trai với áo sơmi trắng một mình băng qua những cơn gió mùa đông mà tưởng chừng như, biến mất cùng làn gió.
Có khi … thế lại tốt hơn …
Anh thở dài , nắm lấy tay cậu“ Đi thôi!"
Bàn tay cậu khô lạnh trong tay anh . Bàn tay đã chăm sóc anh nhiều năm về trước. Cho đi rất nhiều nhưng chưa từng đòi hỏi gì đáp trả . Cậu mỉm cười , nắm chặt tay anh . Như mọi lần, và cũng chỉ như thế thôi .
Trong ánh nắng sớm , những cánh hoa rơi lả tả theo gió như những trận tuyết hồng . Trời chuyển dần sang sắc xanh tím . Ánh nắng trong suốt như lọc qua màn sương một lớp bụi thủy
tinh lóng lánh .
Anh buông tay cậu, bước lên phía trước . Hoa rơi xung quanh anh . Gió thổi mái tóc của anh bay tung . Cậu chớp mắt nhìn lên những cành
hoa đan vào nhau trên đầu. Đâu đó trong trái tim cậi đang nổi gió. Cậu biết nơi này , phải không ?
Phải chăng
Cậu đã từng nhìn anh bước đi như thế này..
Ở nơi đây..
một mình …
“Siwon ah”
“ Hmn … “
“ Anh cô đơn lắm phải không ?"
Siwon dường như giật mình trước câu hỏi của cậu. Cặp mắt nâu mở to , như
nhìn thấu vào anh .
“ Không “
Nói dối . Khi anh quay lưng đi , dường như cặp mắt nâu đó vẫn dõi theo anh.
Khó chịu !
Nói dối. Đánh đổi? Để được cái gì?