Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
Tên truyện: Chúng ta đã từng yêu nhau như thế đấy!
Tên tác giả: Lăng Nhược Hàn
Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm
Tình trạng: On-going
Đánh giá độ tuổi: không
Cảnh báo:không

Nhược Hàn: Đây có thể là một truyện với motip không mới, hình tượng nhân vật không mới nhưng nó sẽ đặc biệt Razz Razz Razz Razz



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi minhthiencongtu ngày Wed Apr 15, 2015 3:28 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Ngoài lề là tên truyện bạn giống tên truyện ngắn của mình.
Bổ sung liền nè:
Tên truyện:
Tên tác giả:
Thể loại:
Tình trạng:
Đánh giá độ tuổi:
Cảnh báo:




Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
Tks bạn đã góp ý nhé!!! Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy
Mình sẽ bổ sung liền Razz Razz Razz Razz Razz



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
MỞ ĐẦU
Tuyên Quang náo nhiệt nhất là thời điểm Trung thu. Đường phố tấp nập người và những mô hình của các tổ dân phố, kết hợp với tiếng trống, tiếng nhạc khiến cho nơi đây vui vẻ hơn bao giờ hết.
- Linh! Chúng ta mau lại đằng kia đi! Tớ cũng muốn chơi phi tiêu nữa! – Cô gái với mái tóc buông dài thích thú nói với bạn của mình!
- Được rồi. Được rồi. Nhưng Trang đi chậm thôi được không, đường đang rất đông đ… A!
- Linh! Cậu không sao chứ!
- Không sao! – Nói rồi cô vội đứng lên, cúi người, - Tôi xin lỗi!
- Không có gì! Cô không sao là tốt rồi! – Giọng nói trầm ấm của người con trai trước mặt vang lên. Anh mỉm cười – một nụ cười tỏa nắng.
Linh ngẩn người, cô chưa từng thấy ai đẹp đến thế. Vài sợi tóc màu hạ dẻ dính vào vầng trán cao rộng của anh, đôi mắt ẩn hiện ý cười cùng đôi môi mỏng đang nhếch lên một cách hoàn mỹ. Chỉ với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần bò đen và đôi giày convert đen cao cổ, cũng đã đủ khiến anh trông thật nổi bật so với những người bạn đi cùng.
- Ừm, vậy chúng tôi đi trước, chào anh! – Cô lại cúi người rồi quay lưng, kéo theo Trang, bước nhanh đi.
Thời gian trôi qua cũng thật mau, thoáng cái đã gần 11 giờ đêm nhưng đường phố vẫn vô cùng đông đúc. Hai cô gái vui vẻ ra về, trên tay Trang là một con gấu trúc bông to, bộ lông mềm mại, đây là thành quả sau hơn nửa tiếng đứng phi tiêu của cô.
- Vui quá đi mất. Tiếc là mai là ngày cuối cùng rồi! Ài! Chán thật! Sao Trung thu lại ngắn như vậy hả trời!
- Ngắn á? Lễ hội ở đây kéo dài gần mười ngày rồi đấy! Cậu muốn ngày nào cũng là Trung thu mới vừa lòng à? – Linh bĩu môi, cô vốn không thích thú lắm với những dịp ồn ào như thế này.
- Ài! Biết Linh không thích lễ hội rồi! Nhưng mai đi cùng mình nốt ngày cuối nhá! Nhá!
Linh im lặng, không nói gì, chỉ chậm rãi bước tiếp.
- Đi mà, đồng ý đi nào! Đi màaaaaaaaaa……!!! - Trang tiếp tục nài nỉ.
- Thôi được rồi! - Linh thở dài, quay sang nhìn cô bạn.
- Hoan hô! Quý Linh nhất đấy! – Trang cười tít mắt, chú gấu trên tay như cũng vui lây.
Tối hôm sau…
- Linh! Ba con vừa gọi điện, nói tối nay bạn của ba con sẽ đến nhà mình. Mẹ đi mua thức ăn, con ở nhà chuẩn bị cơm nước nhé!
- Vâng ạ!
Linh tươi cười vẫy tay chào mẹ rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trang.
- Linh à? Có chuyện gì vậy?
- Tối nay nhà mình có khách, có lẽ là không đi được cùng cậu rồi! Mình xin lỗi!
- Hả? Tại sao lại là hôm nay chứ? – Trang thở dài, giọng nói vui vẻ biến mất.
- Mình xin lỗi! Để tới Giáng sinh đi bù có được không?
- Thật hả? Vậy cho Linh nợ nhé!
- Ok luôn! – Linh mỉm cười, cúp máy.
***
“Ding…ding…” – 5 giờ chiều, tiếng chuông cửa vang lên. Linh vội chạy ra ngoài đón khách. Trước mặt cô là một người đàn ông cao, gầy, đang cười nói vui vẻ với ba cô. Linh hơi ngớ người, phía sau còn một người nữa – một chàng trai với mái tóc hạt dẻ. Thấy cô, anh liền mỉm cười, vẫy vẫy tay như hai người đã thân thiết lắm vậy.
- Con chào ba! Chào bác! Mời bác và anh vào nhà! – Linh mỉm cười.
- Con lớn nhanh thật! Mới ngày nào còn bé xíu mà giờ đã thiếu nữ rồi nhỉ? – Người đàn ông cười đôn hậu, khẽ xoa đầu cô.
- Dạ! – Linh le lưỡi, cô thật sự không có mấy ấn tượng với người đàn ông này, có lẽ do lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhớ được người này là ai.
.........
Sau khi dùng xong cơm tối, mọi người ngồi quay quần với nhau, nói cười thật vui vẻ. Cô cuối cùng cũng biết được bác Phong là bạn thân của ba từ hồi cấp 2. Ba mươi năm trước, do muốn phát triển làm ăn nên gia đình bác mới chuyển vào Sài Gòn sinh sống, thỉnh thoảng cũng ra Tuyên Quang vài lần. Còn Thiên – con trai bác vừa du học ở Mỹ về, là sinh viên tốt nghiệp trường Đại học Pennsylvania.
- Linh! Anh Thiên mới về nước, con dẫn anh đi dạo một chút để người lớn bọn ta nói chuyện với nhau!
- Phải rồi! Phải rồi! Hai đứa đi chơi cùng nhau đi! – Bác Phong cũng cười cười đầy thâm ý rồi hùa theo ba cô.
- Ơ, dạ. Con biết rồi! – Linh khẽ cười khổ. Tại sao lại bắt cô một mình đi với một chàng trai không quen biết thế này. Cô không nghi ngờ nhân phẩm của anh, nhưng đi bên cạnh một người đẹp trai thế này, cô có cảm giác rất không an toàn nha.
- Vậy con chào hai bác, chào ba. – Thiên cũng đứng lên chào mọi người rồi bước theo cô.
Hôm nay là buổi cuối của lễ hội nên đường phố vô cùng đông đúc và ồn ào. Linh vốn thích không khí yên tĩnh nên không đắn đo mà dẫn anh tới cây cầu sau bảo tàng. Mặc dù cách khá xa đường nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trống, tiếng nhạc. Cô tựa người vào thành cầu, ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, từng cơn gió thổi qua khiến cô liên tục phải dùng tay gài tóc ra sau tai.
- Em khá trầm tính nhỉ? – Thiên mỉm cười, mắt vẫn hướng về phía hồ.
Linh không nói gì, khẽ cười như xác nhận.
- Tôi nghe chú Long nói em có ý định đi du học ở Mỹ. Không biết em muốn học ở đâu?
- Em muốn thi vào Harvard. Nhưng khả năng giao tiếp tiếng Anh của em lại khá kém, không biết có thể thực hiện ước mơ này không nữa. Nhưng không sao, em vẫn còn hai năm nữa để cố gắng.– Linh trầm ngâm, quả thật, cô rất muốn sang nước ngoài du học, rất muốn thực hiện những ước mơ và hoài bão của mình. Cô muốn trở nên giàu có để có thể biến xứ Tuyên quê hương cô trở nên phồn vinh hơn bao giờ hết.
- Nếu em không ngại, tôi có dạy em tiếng Anh. Dù sao tôi cũng ở lại Tuyên Quang một năm cùng bà nội.
- Thật sao ạ? – Linh ngạc nhiên nhìn anh. Đây có thể coi là lần đầu cô gặp anh, vậy mà anh có thể không ngần ngại mà giúp cô như vậy. Thật sự cô có chút không tin được.
- Tại sao không nhỉ? Dù gì em cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở đây, ngoài em ra thì tôi chưa quen biết ai cả. Tôi không muốn mắc bệnh tự kỷ đâu. - Tuy nói đùa nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng chân thật khiến cô thật sự hơi bị cảm động một tí.
- Vậy được ạ! Được học tiếng Anh với một người vừa du học về nước như anh, em mừng còn không kịp. Ừm, để cảm ơn anh, em sẽ kiêm chức vụ hướng dẫn viên, mặc dù Tuyên Quang hiện tại chưa có nhiều chỗ để chơi cho lắm.
- Nhưng tôi còn một điều kiện. - Thiên quay sang nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười hoàn mỹ.
- Ơ, điều kiện gì ạ?
- Vì bà tôi lớn tuổi rồi nên tôi muốn em kiêm luôn chức đầu bếp. Ok?
- Em đồng ý! Tưởng gì chứ nấu ăn là sở trường của em mà! - Cô nhìn anh, rồi giơ tay lên - Vậy là đàm phán xong!
Thiên cũng mỉm cười, đập bàn tay của mình vào tay cô:
- Hợp tác vui vẻ!
***
Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay có rất nhiều sao, trăng cũng rất sáng, bầu trời trở lên lùng linh và huyền ảo hơn bao giờ hết, cũng có thể là vì tâm trạng cô đang rất tốt. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Thiên - một người con trai lạ lùng. Anh không lạnh lùng, cũng không bá đạo như những nam chính trong ngôn tình mà vô cùng dễ mếm, ở cạnh anh, cô luôn cảm thấy an toàn và thanh bình hơn bao giờ hết. Linh mỉm cười, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Nhược Hàn: Mình học chuyên toán nên văn không được hay cho lắm.  Mong mọi người ném đá nhẹ tay và góp ý nhiệt tình study study study study
[/color][/color]





Được sửa bởi minhthiencongtu ngày Wed Apr 15, 2015 4:54 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
CHƯƠNG 1
Từng cơn gió se lạnh thổi qua, sương sớm giăng khắp nơi khiến đường phố sáng sớm mùa thu trở nên vô cùng mờ ảo. Tôi bước nhanh vào lớp, hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi ngày nên trong lớp học giờ đây vắng lặng, không một bóng người. Tôi ngồi xuống ghế, lôi tai nghe từ trong cặp sách ra, khẽ ngân nga theo những câu hát của Khởi My - ca sĩ mà tôi thích nhất.
- Này! Sao hôm nay yêu đời vậy? - Trang vừa tới lớp đã vỗ vào vai tôi, cười nói.
- Có gì yêu đời đâu. Mình vẫn bình thường mà.
- Thật không? - Trang cười đầy thâm ý, tự dưng tôi lại có cảm giác rất không an toàn.
- Tất nhiên là thật rồi. Hôm nay cậu làm sao vậy?
- Thôi. Vào chủ đề chính. - Trang ngồi thẳng người, để hai tay lên bàn, người hơi nghiêng về phía tôi, đôi mắt to tròn của cô ấy ẩn hiện ý cười. - Tối qua cậu đi chơi cùng ai? Khai mau.
- Hôm qua à? Mình có đi chơi cùng ai đâu, nhà mình có khách mà. - Tôi khó hiểu trả lời.
- Ầy. Đừng giả vờ nữa. Tối qua rõ ràng mình nhìn thấy cậu đi cùng một anh đẹp trai mà, lúc đấy còn khá muộn rồi cơ, hai người có vẻ nói chuyện rất vui vẻ.
- À, ý cậu nói là anh Minh Thiên hả? - Tôi bật cười, hình như Trang lại nghĩ linh tinh gì rồi.
- Minh Thiên?
- Anh ấy là con trai của bác Phong - bạn của ba mình. Anh ấy cùng bác Phong từ Sài Gòn ra đây chơi vài ngày. Tối qua mình chỉ đưa anh ấy đi dạo chút thôi, cậu đừng nghĩ linh tinh đấy.
- Ái chà! Xem kìa! Mình còn chưa nghĩ gì mà. - Trang cười vui vẻ. - Cậu xem, cậu xem, mặt cậu đỏ bừng lên rồi kìa. Không phải cậu có ý gì với người ta đấy chứ?
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, quả nhiên là nóng thật.
- Thôi, cậu học đi. Tiết đầu tiết sử đấy, tí cô lại gọi lên kiểm tra bây giờ. - Tôi vội vàng cúi xuống cuốn vở đang đọc dở của mình, nhưng sự thật là chẳng chữ nào chịu vào đầu cả, tôi lại nghĩ đến anh - chàng trai với mái tóc hạt dẻ.
Năm tiết học cuối cùng cũng trôi qua, Trang ấm ức ngồi quay đầu về phía tôi:
- Đúng là đen đủi thật. Tối qua mình đi chơi, quên mất không học hóa, bị điểm kém mất rồi.
- Thôi. Cậu đừng buồn. Cậu là học sinh cưng của cô, thế nào cô chẳng cho cơ hội gỡ điểm. - Tôi quay sang an ủi Trang, hóa là môn Trang thích nhất, cũng là môn cô giỏi nhất. Tuy vậy, Trang lại rất ít khi học lý thuyết, thật chẳng hiểu sao cô ấy vẫn giỏi được như vậy.
- Đành vậy thôi chứ biết làm sao. Ôi mẹ ơi con nhớ nhà quá!
Đấy! Biết ngay mà, cô bạn này thì buồn được bao lâu đâu, cứ được một tí là lại hâm hâm được luôn.
Từ khu lớp học đối diện, một chàng trai đang ôm một hộp quà lớn từ từ tiến về phía lớp học của tôi. Trang vừa thoáng thấy anh ta đã hốt hoảng quay sang nói với tôi, vừa nói vừa ôm cặp chạy về phía sau tủ sách của lớp.
-Cậu, cậu mau nói với anh ấy là tớ về rồi. Đừng để anh ấy vào đây.
Tôi thở dài, gật đầu, khoác cặp lên vai, bước về phía cửa lớp, chàng trai khi nãy đã vội gọi tôi lại:
- Linh! Trang không đi cùng em à?
- Ơ, anh Hiếu. - Tôi quay người lại đối diện với Hiếu, ra vẻ ngạc nhiên. - Anh lại tìm bạn ấy ạ? Tiếc thật, hôm nay nhà Trang có việc nên bạn ấy phải về sớm rồi.
- Ồ! Vậy sao? - Hiếu đưa mắt nhìn vào trong lớp, cười bất đắc dĩ rồi đưa cho tôi hộp quà cùng với một phong thư. - Thứ này phiền em đưa cho Trang, anh về trước nhé!
Hiếu quay bước xuống nhà để xe. Anh là đàn anh trên tôi một khóa, khá là thân thiết với Trang, cũng chẳng hiểu sao tự dưng mấy hôm nay giữa hai người xảy ra chuyện gì mà Trang hễ nhìn thấy anh là tránh mặt.
Tôi cúi người nhìn phong thư trong tay mình. Phong thư màu tự làm bằng giấy thơm màu hồng phấn - màu mà Trang thích nhất, được trang trí bằng rất nhiều bông bồ công anh vẽ bằng bút mực nhiều màu khác nhau, vô cùng đẹp mắt. Chắc anh ấy đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để làm ra những thứ này, mỗi một chi tiết đều được làm vô cùng tỉ mỉ.
- Cậu nhìn xem, người ta vì cậu mà hao tâm như vậy! Cậu lại nhìn thấy là trốn. - Tôi giơ hộp quà lên trước mặt Trang, nói.
- Đã là những thứ không thuộc về mình, níu kéo cũng được gì. - Trang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc phong thư, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại thả nó vào sọt rác, cô ôm hộp quà lên, rồi lại đưa nó cho tôi. - Cái này cậu cầm về đi, giữ cũng được, không muốn giữ thì cứ vứt đi.
Nói rồi Trang quay đi, bước về phía cổng trường. Tôi im lặng cầm phong thư lên, cảm thấy thật kỳ lạ. Trang chưa bao giờ có thái độ lạ lùng như vậy. Những món quà người khác tặng, cô luôn giữ gìn thật cẩn thận, cho dù đó là những thứ nhỏ nhất.
***





Được sửa bởi minhthiencongtu ngày Wed Apr 15, 2015 5:00 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
Chương 2
Sau khi về đến nhà, tôi ngồi vào bàn học, chuẩn bị cho bài học ngày mai. Đang chuẩn bị học, tôi lại bỗng dưng nhớ đến hộp quà và phong thư của Hiếu nhờ tôi đưa cho Trang. Tôi vội lấy phong thư ấy ra, cẩn thận cắt một đường ở mép phong thư, tôi không muốn làm hỏng một thứ đẹp đẽ như vậy. Mặc dù biết là không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác nhưng tôi nghĩ chắc chắn giữa hai người đó đang có vấn đề. Biết đâu tôi có thể trở thành người gõ bỏ những hiểu lầm ấy. Từng dòng chữ như rồng bay phượng múa hiện ra trước mắt tôi:
"Nhóc con!
Đây là bức thư cuối cùng tôi gửi cho em, cũng sẽ là lần cuối tôi gọi em bằng cái biệt danh ấy.
Có lẽ khi em đọc được bức thư này, tôi đã lên đường tới Singapore. Rất xin lỗi em vì những ngày qua tôi đã không cho em một câu trả lời chính đáng. Tôi biết, em đang rất hận tôi vì đã nói chia tay với em mà không cho em biết lí do. Nhưng biết làm sao đây? Xin lỗi nhé, cô nhóc!
Mấy hôm nay, nhiều lúc vô tình nhìn thấy em thu mình ngồi khóc ở góc lớp, tôi thực sự rất muốn ôm em vào lòng, an ủi em, nhưng tôi không thể để em hi vọng rồi lại để em thất vọng. Em biết những lúc đó tôi đau thế nào không? Sau này không có tôi ở bên, nhất định không được khóc nữa, nhớ không?
Sau này khi tôi không còn ở bên em nữa, nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, mùa đông nhớ mặc nhiều áo một chút, vì em mặc cái gì cũng không đẹp lên được nữa đâu! Em có biết tại sao không? Vì trong mắt tôi, em luôn là người con gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất. Mùa đông cũng đừng nên ăn nhiều kem nữa, biết không? Vì sau này sẽ không còn ai không quản nắng mưa đi mua thuốc cho em nữa đâu, nhóc ạ! Đi ra ngoài phải chăm chỉ mang áo mưa theo vì sau này cũng chẳng có ai cho em dùng chung áo mưa, đèo em về nữa.
Thực sự thì em có rất nhiều thói xấu, tôi không biết kể ra thì đến bao giờ mới hết đây. Nói tóm lại, em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Nếu không, tôi sẽ rất đau lòng. ^^
Trong chiếc hộp này đều là những thứ tôi tự làm, những thứ cuối cùng tôi làm danh tặng cho em, mất hơn hai tháng trời đấy, em nhớ giữ gìn cẩn thận.
Nhóc à! Nhớ sống thật tốt nhé! Đừng quên tôi, nhưng cũng đừng nhớ tôi đến nỗi không yêu được ai khác nhé! Sẽ ế đấy, tôi không gánh vác nổi trách nhiệm đâu. Hãy tìm kiếm một người con trai tốt với em, thực sự yêu em để tôi được yên tâm.Smile)
Tạm biệt em, cô nhóc của tôi!"
Rất nhiều chữ trong bức thư đã bị nhòe đi, có lẽ là do nước mắt. Tôi vội nhét lá thư lại vào phong thư, ôm hộp quà chạy sang ngôi nhà sát vách. Tôi nhấn chuông cửa, chẳng phải đợi lâu, bác Vân - mẹ Trang đã đi ra mở cửa.
- Linh đấy à? Cháu sang tìm Trang hả? Nó đang ở trên phòng đấy.
- Dạ vâng, cháu cảm ơn bác. Cháu vào nhà trước ạ. - Tôi vội vội vàng vàng chạy thẳng lên phòng của Trang, hấp tấp gõ cửa.
- Muộn vậy rồi cậu còn... - Trang đang nói thì nhìn thấy hộp quà trên tay tôi, liền im lặng một lúc, chuyển giọng. - Cậu mang nó sang đây làm gì?
Tôi đẩy Trang vào phòng, đóng chặt cửa, đặt hộp quà lên bàn rồi đưa phong thư cho Trang:
- Mình nghĩ cậu nên đọc nó. Nếu không, cậu sẽ phải hối hận cả đời.
Trang không nói gì, lẳng lặng cầm lá thư lên tay. Cô ấy nhìn lá thư ây rất lâu, tôi nghĩ ít nhất cũng đã đọc đi đọc lại trên dưới cả chục lần, nước mắt đã không kìm chế được mà lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu của cô, chẳng mấy chốc, mặt Trang đã đẫm nước. Cuối cùng, cô bật khóc thành tiếng. Cô ấy lóng ngóng cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, đôi tay không kìm được bắt đầu run lên, mãi mới nhấn hết một dãy số. Cô căng thẳng chờ đợi âm thanh từ bên kia đầu dây nhưng cuối cùng lại là tiếng nói của tổng đài: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không...
- Anh nghe điện thoại cho em, nghe điện thoại ngay cho em. Anh tưởng làm thế hay ho lắm à, anh tưởng em sẽ buồn vì anh à? Anh đừng mơ! Anh đi rồi, em nhất định tìm một người con trai khác đẹp trai hơn anh, yêu em hơn anh, tốt với em hơn anh. Nếu anh không muốn vậy thì nghe máy ngay cho em, anh có nghe không? Anh nghe thấy không? - Cô điên cuồng hét vào điện thoại, nước mắt vẫn rơi, ướt đẫm khuôn mặt.
Chiếc điện thoại cuối cùng tuột mất khỏi bàn tay cô. Tôi không biết nên làm thế nào, đành đi đến ngồi ôm Trang, cô gục đầu vào vai tôi khóc. Rất lâu sau, Trang không khóc nữa, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào vẫn không thể ngừng lại. Cô đi về phía  bàn học, ôm hộp quà lên giường, mở ra. Bên trong có rất nhiều đồ. Một bức chân dung vẽ cô, một ngôi nhà bằng tăm được Hiếu làm vô cùng tỉ mỉ, ở sân có ghi tên anh cùng Trang, một chiếc bút chì khắc tên cô, từng con chữ như những dải lụa mềm mại tung bay trong gió, một chiếc móc treo chìa khóa bằng vải nỉ nhỏ xinh hình gấu Poor, những chiếc vòng tay bằng da lộn với nhiều kiểu dáng khác nhau,...tất cả đều rất đẹp, rất hoàn hảo. Trang ôm những thứ đó vào lòng, lại không kìm được mà òa lên khóc.
- Đừng khóc nữa, anh ấy đã nói cậu không được khóc nữa cơ mà. - Tôi vỗ nhẹ vào bờ vai đang run lên của Trang nhưng cô dường như không nghe thấy gì.
- Cậu xem, tại sao anh ấy lại quá đáng như vậy? Tại sao lại không nói với mình ngay từ đầu? Cho tới bây giờ, mình vẫn không biết anh ấy bị làm sao mà phải sang nước ngoài, không biết anh ấy vì sao lại phải viết ra những lời này, không biết vì sao anh ấy lại làm tặng mình những thứ này. Tại sao lại không nói với mình? Mình tránh mặt anh ấy, anh ấy cũng không nói sự thật, có phải anh ấy muốn mình phải day dứt cả đời hay không?
- Anh ấy làm vậy là muốn tốt cho cậu. Anh ấy không muốn thấy cậu buồn.
- Muốn tốt cho mình? Muốn tốt cho mình mà lừa dối mình? Anh ấy quá đáng lắm. Lần sau gặp lại, nhất định mình phải đánh anh ấy một trận. Cậu nói xem, có nên không? - Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại nở nụ cười - một nụ cười chua chát.
- Cậu đừng như vậy nữa. Anh ấy sẽ rất buồn!
- Buồn? Đáng đời anh ấy lắm!
Tôi không biêt nói thế nào, lại ôm Trang. Tôi biết, đây là lúc cô ấy cần có tôi bên cạnh nhất.
***
Sáng hôm sau, hai đứa chúng tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Trang không vào lớp, cô ấy chỉ im lặng đúng trước của lớp của Hiếu. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cổng trường, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt cô vô hồn như vậy. Trời sáng dần, học sinh cũng tới trường ngày một đông hơn, ánh mắt cô ấy vẫn ghim chặt về phía cánh cổng xanh nhạt, mỗi phút giây trôi qua, tôi dường như cảm thấy sự thất vọng trong Trang lại lớn dần lên. Cứ như vậy, một tiếng đồng hồ trôi qua, trống vào lớp cũng đã vang lên, ấy vậy mà người con trai cô ấy chờ đợi vẫn không hề xuất hiện.
- Chúng ta về lớp thôi. - Cô ấy quay lại nói với tôi rồi lẳng lặng bước về phía lớp học.
Trong một ngày thu có nắng hiếm hoi như vậy, giữa sân trường, tấm lưng nhỏ bé của Trang trở nên đơn độc, lẻ loi hơn bao giờ hết, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy xa lạ đến vậy. Một cô gái ngây thơ, suốt ngày cười nói, đùa nghịch ấy đây sao?
Tôi lẳng lặng bước theo Trang về phía lớp học, rất muốn chạy đến ôm cô ấy, an ủi cô ấy, nhưng lại chần chừ lưỡng lự, tôi rất sợ lại phải nhìn thấy khuôn mặt đau khổ, ánh mắt vô hồn hay những giọt nước mắt của người con gái ấy - người bạn thân thiết nhất của tôi.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
14/04/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Trái Đất :))
:
minhthiencongtu
minhthiencongtu

minhthiencongtu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 14/04/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Trái Đất :))
Chương 3
Hai tháng trôi qua kể từ ngày Hiếu không tới trường. Qua những người bạn của anh, tôi và Trang mới vỡ lẽ rằng anh có khối u ở não, phải cùng gia đình sang Singapore điều trị. Giờ này, có lẽ anh đang trải qua những ngày đau đớn nhất cuộc đời mình. Hai tháng trôi qua, đó cũng là khoảng thời gian tôi không hề được một lần nhìn thấy nụ cười của Trang, cô dần trở nên trầm tính hơn, không còn cười đùa, nghịch ngợm trên lớp như lúc trước. Ngày nào tôi sang nhà Trang, cô ấy cũng kể cho tôi nghe về Hiếu, đôi lúc không kiềm chế được mà bật khóc, những lúc như vậy, tôi chỉ biết ôm lấy đôi vai gầy của cô ấy, mặc cho nước mắt Trang thấm đẫm vai áo.
***
Tiết sinh hoạt ngày thứ bảy, mỗi thành viên trong lớp tôi đều nghiêm túc ngồi đúng chỗ của mình, không một tiếng động phát ra vì mọi người đều nhận thấy vẻ mặt khác thường của cô Ngọc - cô giáo chủ nhiệm lớp tôi.
- Các em, hẳn là các em đều biết anh Hiếu học trên các em một khóa, đúng không?
- Vâng ạ! Anh ấy học rất giỏi, từng đạt nhiều giải thưởng cao, đem lại nhiều thành tích cho trường, sao chúng em lại không biết được ạ. - Hương - cô bạn mọt sách lớp chúng tôi vui vẻ nói.
Liền sau câu nói đó của Hương, lớp học cũng sôi động hẳn lên. Những lời bàn tán, khen ngợi của các bạn nữ về sự khéo tay cùng tài năng của anh không ngừng vang lên, mọi người đều rất vui vẻ. Trong lúc ấy, không ai, trừ tôi để ý rằng, khuôn mặt của cô không hề có chút vui vẻ nào mà còn có phần buồn bã, còn Trang vẫn im lặng chờ đợi cô Ngọc nói tiếp.
- Nào, các em hãy im lặng một chút, nghe cô nói tiếp. - Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt đã đỏ hoe. - Anh Hiếu đã mất sáng hôm nay sau khi trở về nước từ Singapore. Chiều nay, trường ta sẽ tổ chức một buổi đi viếng. Em nào muốn đi thì đúng hai giờ có mặt tại trường.
Sau câu nói ấy, cả lớp trở nên im lặng, mặt ai nấy đều hiện lên sự ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Tôi ái ngại quay sang nhìn Trang. Bàn tay đang cầm bút của cô ấy run lên, đôi môi mím chặt lại, những giọt nước mắt của cô ấy không kìm được lại một lần nữa tuôn rơi.
Trống tan trường vang lên đã được gần nửa tiếng, tất cả mọi người đều đã ra về, vậy mà Trang vẫn chẳng buồn sắp xếp sách vở. Đến khi lớp học đã chẳng còn ai trừ hai chúng tôi, cô ấy mới gục đầu xuống bàn khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô ấy vang lên như xé toạc không gian khiến tim tôi cũng thắt lại. Tôi không biết phải an ủi cô ấy thế nào, đành ngồi xếp sách vở vào cặp cho cô ấy. Mười hai rưỡi trưa, khó khăn lắm tôi mới khuyên được cô ấy ra về vậy mà trời lại đổ mưa lớn. Trang vẫn tiếp tục tiến về phía trước, dáng người nhỏ bé của cô ấy xiêu vẹo trong làn mưa xối xả, mỗi bước đi của cô ấy đều loạng choạng, giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống.
Tôi chạy đến đi ngang bằng với cô ấy, cô ấy lại quay sang tôi cười - một nụ cười vô hồn.
- Anh ấy đi thật rồi! Anh ấy thật sự đã bỏ mình đi thật rồi. Mình thậm chí còn không được gặp anh ấy lần cuối.
Tôi nhìn Trang, cũng không biết là nước mưa hay chính nước mắt của cô ấy khiến khuôn mặt cô ướt đẫm. Tôi thở dài:
- Cậu đừng như vậy nữa! Cậu vì anh ấy mà đau khổ như vậy, buồn bã như vậy thì anh ấy dưới suối vàng sao yên tâm được.
- Linh, mình thật sự rất hối hận. Sao mình lại ngốc nghếch đến vậy cơ chứ? Sao lại giận anh ấy, tránh mặt anh ấy nhiều như vậy? Nếu như lúc đấy tớ không.... - Trang im lặng, không thể nói thêm gì, cô ấy gục đầu vào vai tôi, khóc. Nước mưa tuôn xối xả vào mặt, người chúng tôi, lạnh buốt.
- Hai em lên xe đi, định đứng đây ôm nhau khóc rồi về ốm luôn à? - Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, là anh. Thiên đứng đó, một tay đút túi quần, một tay cầm chiếc ô che cho chúng tôi, anh hơi nghiêng đầu, mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của anh, tâm trạng của tôi cũng dịu đi một phần. Anh giúp tôi đỡ Trang vào trong xe, tăng nhiệt độ điều hòa. Trên suốt quãng đường, chẳng ai nói với ai câu nào, trong xe chỉ còn lại tiếng Trang khóc nấc lên. Sau khi về đến nhà, tôi loay hoay tìm trong cặp và khắp các túi áo, túi quần nhưng vẫn không thấy chìa khóa nhà đâu. Thấy khuôn mặt bí xị của tôi, Thiên phì cười:
- Em không mang theo chìa khóa sao?
- Em... - Tôi ấp úng, chẳng biết nói gì.
- Hay là em đến nhà bà tôi đi, trời mưa thế này, người em lại đang ướt, đứng ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh.
- Gì cơ ạ? - Tôi ngạc nhiên nhìn anh, định từ chối. Nhưng nhìn lại người mình một lượt, lại nghĩ tốt nhất nên nghe theo lời anh. - À, vâng.
Anh không lập tức đi về nhà mà còn vòng qua một shop quần áo nữ.
- Em ngồi đây đợi tôi một lát. - Nói rồi anh bước vào shop, một lúc sau đi ra, đưa cho tôi một túi đồ. - Đồ của em.
- Cảm ơn anh. - Tôi mỉm cười.
Cảm giác ngâm mình trong bồn nước nóng thật vô cùng thoải mái, tôi vừa tắm vừa vui vẻ hát, hoàn toàn quên mất đây không phải phòng tắm nhà mình. Cho đến lúc tắm gội xong, mở túi đồ ban nãy, tôi mới giật mình, mặt nóng ran lên. Anh có cần chu đáo đến vậy không? Áo sơ mi và váy thì không nói làm gì, nhưng những thứ còn lại...đáng ra phải để tôi tự mình mua chứ?
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy anh ngồi ở mép giường, vắt chéo chân, bên cạnh là chiếc khăn màu trắng cùng máy sấy tóc. Anh nhìn tôi một lượt, lại phì cười. Đó cũng là lẽ đương nhiên, tự tôi còn thấy nhìn bản thân mình thật quá mắc cười. Chiếc áo sơ mi anh mua hơi rộng, à không, là quá rộng, áo dài tới nửa đùi, tay áo cũng dài tới nỗi tôi phải xắn lên vài nếp. Trong khi đó, chiếc váy tầng chỉ dài quá đầu gối một chút. Anh đứng dậy, nói tôi ngồi xuống, cầm khăn lau đầu cho tôi. Đây là lần đầu tiên có một người con trai lau đầu cho tôi, lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác của các nhân vật nữ chính trong phim, thật hạnh phúc biết mấy! Anh thong thả dùng chiếc khăn mềm mại ấy lau lau mái tóc tôi rồi lại dùng máy sấy tóc làm khô tóc tôi.
- Hôm nay bạn em làm sao vậy?
- Anh còn nhớ người mà em kể cho anh nghe chứ? Anh Hiếu ấy?
- Ừ, nhớ. Cậu ấy có chuyện gì sao?
- Anh ấy mất rồi! - Tôi buồn bã cúi đầu nói, cảm nhận thấy tay a khựng lại trong vài giây.
- Vậy sao? Vậy em nên an ủi bạn em. Chắc cô ấy rất đau khổ.
- Vâng. - Tôi dừng lại một lát, lại nói tiếp. - Nhưng em thật sự không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Anh ấy ra đi là mất mát quá lớn với Trang, chưa bao giờ em thấy cô ấy suy sụp như hiện tại.
- Ngày mà mẹ anh mất, tôi còn suy sụp hơn như vậy. - Anh lặng lẽ đặt máy sấy tóc lên bàn, ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt trở nên xa xăm. - Lúc ấy, tôi rất muốn khóc, nhưng lại không thể khóc. Một thời gian dài, ba và tôi đều ăn ở ngoài, vì mỗi lần ngồi vào bàn ăn ở nhà là lại nhớ tới bóng dáng mẹ lụi cụi trong bếp, vui vẻ nấu ăn cho cả gia đình rồi cả những khi cả nhà quây quần bên nhau. Tôi cũng ít về nhà hơn, đa phần thời gian tôi đều ở thư viện hoặc phòng làm việc tại công ty, cắm mặt vào sổ sách, hợp đồng, liều mạng lao vào các mối làm ăn để không còn thời gian dành cho nỗi buồn. Có lẽ cũng chính bởi có quãng thời gian ấy mà công ty do tôi xây dựng mới lớn mạnh nhanh như vậy.
- Khi đó, chắc anh rất cô đơn, đúng không? - Tôi quay sang nhìn anh, tự dưng thấy tim nhói lên.
- Phải, nhưng tôi cũng nhanh chóng quen với việc lúc nào cũng một mình như vậy. Chỉ là, cảm thấy rất thương ba. - Anh khẽ cười, quay sang nhìn tôi. - Có lẽ sự an ủi lớn nhất là em có thể bên Trang, làm chỗ dựa tinh thần cho cô ấy cho tới khi cô ấy bình tĩnh lại. Thời gian không thể chữa lành vết thương nhưng nó có thể khiến cô ấy quen dần với nỗi đau.
- Vâng. - Tôi cúi đầu, trầm mặc.
Một rưỡi hơn, sau khi ăn trưa xong, Thiên lái xe đi đón Trang, tôi vào nhà cô ấy lấy tạm một bộ đồng phục mặc vì dáng người hai chúng tôi cũng tương đương nhau. Sau đó, anh đưa hai đứa chúng tôi tới trường. Đúng hai giờ, khi mọi người đã tập trung đầy đủ, ai nấy đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh, chúng tôi ngồi lên xe của trường. Suốt quãng đường, chẳng ai buồn nói gì, không khí trong xe vô cùng yên ắng. Tới nhà Hiếu - một ngôi biệt thự lớn nằm ngay mặt đường, chúng tôi xuống xe, xếp thành hai hàng lần lượt vào nhà. Bao trùm ngôi nhà là không khí vô cùng đau thương, người nhà đều vây quanh chiếc quan tài khóc nức lên, khói hương bay khắp phòng khách. Tôi đặc biệt chú ý tới mẹ anh, bà không khóc, cũng có thể là không còn nước mắt mà khóc nữa, chỉ ngồi im lặng, mắt dán chặt vào người con trai đang nằm bất động. Trang nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh bà ấy, ngắm nhìn khuôn mặt người con trai ấy - người con trai từng khiến cô hạnh phúc nhất, nhưng cũng là người lấy đi của cô nhiều nước mắt nhất.
- Nó đã nhắc đến con rất nhiều. Cho tới lúc sắp ra đi, nó vẫn muốn gặp con lần cuối, nó bảo bác nói với con lời xin xin lỗi. - Người đàn bà quay sang nhìn Trang, khẽ nói.
- Không, là con phải xin lỗi anh ấy. Là con không hiểu anh ấy, vì con quá trẻ con nên mới trách nhầm anh ấy.- Trang nói nhỏ, tôi phải cố gắng lắm mới nghe thấy những lời cô ấy nói, ánh mắt vô hồn của cô ấy vẫn cứ hướng tới khuôn mặt anh.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất