Name: Thế giới Conan
Author: Alissa ngốc
Category: viễn tưởng, trinh thám, xuyên không
Rating: K+
Status: hoàn thành
Warning: không war, không spam, không pơ, au không hiểu tiếng
Nhật mấy nên tên có thể có nghĩa không như mong muốn, nếu như
các reader có ý kiến cứ đóng góp, còn nữa, do sử dụng ngôi thứ
nhất lần đầu tiên nên cách biểu đạt tâm trạng không được tốt.
mong mọi người thứ lỗi Casting: Hiroshi Shizu, Tamada Kiyoshi, Conan, Ran, Haibara,
Ayumi, Genta, Mitsuhiko cùng một số nhân vật khác
____________________________________
Chhương 1: Xuyên không?!
Tôi ngồi bên đống truyện chất đầy cả căn phòng, vừa nhấm nháp mảnh khoai tây chiên vừa lật những trang cuối cùng. Phải tôi là một otaku, là một con mọt trinh thám hạng nặng đấy. À xin giới thiệu luôn, tôi là Dương Thanh An.
-Aish! Lại hết giữa chừng!
Bực bội quẳng cuốn truyện xuống sàn, tôi hậm hực tìm miến khoai tây chiên cắn cho hả dạ.
-Trời ơi sao lại hết khoai tây chiên vào lúc này?!-tôi mất kiềm chế, dường như bốc hỏa
-Thanh An! Con mau dọn phòng cho mẹ! Và dẹp ngay đống truyện đó để đi ngủ trước khi mẹ đốt chúng!-mẹ tôi dọa
-Con làm liền!-tôi chán nản
Lượm những bọc khoai tây đem xuống bao rác, rồi lại lúi húi sắp xếp đống truyện. Cả trăm cuốn làm sao mà dọn cho nổi đây…
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Tôi kéo chăn, chìm vào giấc ngủ.
Gần sáng, cơn lạnh lập tức bao lấy thân thể tôi, làm tôi cảm thấy như bị đóng băng ngay tức khắc. Cái gió lạnh của mùa mưa đâu có lạnh thế này?
Tôi cảm thấy có cái gì đó rơi trên tay. Khẽ mở đôi mắt nặng như chì vì cơn buồn ngủ, tôi thấy mờ mờ cái gì đó màu trắng. Màu trắng thuần khiết.
Lại nhắm mắt, tôi cảm thấy uể oải, tôi chỉ muốn ngủ một giấc dài.
Gió lạnh lại thổi qua
____________________________________
Tôi tỉnh dậy. Đập vào mắt tôi là căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, lạ tới mức tôi chỉ muốn hét lên như trong phim mà thôi.
Bình tĩnh nhìn quanh căn phòng, tôi chợt phát hiện ra, căn phòng này có gì đó không bình thường thì lập tức có một bức ảnh đập vào mắt tôi. Người trong ảnh làm tôi sửng sốt.
Là Shinichi và Ran trong bộ đồng phục trường Teitan
Tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Không ai lại để bức ảnh nhân vật hoạt hình mà lồng vào khung kính, lại ghi ngày tháng chụp, ký tên nữa cơ đấy!
-Chuyện này là sao? Đã xảy ra cái gì chứ?
Tôi khựng lại
Giọng nói của tôi quá trẻ, trẻ đến mức tôi chẳng còn nhận ra tôi là một cô bé 13 với cái giọng nói bị bạn bè chê là già trước tuổi. Thậm chí khi tôi lật tấm chăn lên, tôi suýt ngất xỉu khi trên người mình là quần áo của một cô bé 7 tuổi.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Cạch
Tiếng mở cửa đánh thức sự hoảng sợ trong tôi, rồi tôi khẽ thấy một bóng người
-Chào bé, em tỉnh rồi à?
Giọng nói thanh khiết như hoa lan làm vơi bớt tâm trạng căng thẳng của tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chào bé?!
Tôi sực tỉnh nhỉn người trước mặt, gương mặt ấy rất quen. Nhưng tôi không thể nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Tôi buộc phải nhìn chị ấy chằm chằm như phản xạ tự nhiên vô duyên nhất mà tôi đã làm.
-Bé gì đó ơi, em có đói không?-chị ấy tiếp tục hỏi, trên mặt có nét ngượng ngùng
-À không, em chỉ muốn hai tụi mình nói chuyện làm quen với nhau.
Tôi nở nụ cười tươi rói nhất có thể để chị ấy yên tâm. Dù gì từ nhỏ tới lớn ai cũng bảo mặt tôi gian như cáo ><
Chị ấy nở nụ cười thật tươi đáp trả rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi nhẹ lòng, lập tức hỏi
-Chị tên gì vậy?
-À chị tên Mouri Ran…
Nụ cười của tôi cứng ngay tức khắc. Là Mouri Ran đấy! Là nữ chính của Conan đấy! Thảo nào tôi thấy quen mắt
-Em tên… Hiroshi Shizu-tôi lấy thẳng thừng tên tiếng Nhật của tôi vừa bịa ra mấy ngày trước. Cũng may nhỉ
-Cái tên nghe thật bình an-Ran tán thưởng
-Tại sao em lại có mặt ở nhà chị vậy? Em đau đầu quá, không nhớ gì cả
Một khi đã diễn kịch phải diễn thật chuẩn. Tôi giả vờ ôm đầu kêu đau. Ran phải đỡ tôi nằm xuống và kể lại
-Khi chị đi siêu thị về thì gặp em nằm giữa đống tuyết đấy Shizu, chị còn nghĩ em đã chết rồi. Mà tại sao em lại như vậy?
-Nhà em ở Nagoya, em bị lạc bố mẹ khi đi chơi ở Tokyo-tôi tiếp tục bịa
-Có cần chị báo cảnh sát không? Chắc bố mẹ em cũng lo lắm
-A không cần!
Sự bộp chộp của tôi làm Ran khó hiểu. Chị ấy nhìn tôi bằng đôi mắc đầy sự tò mò và thắc mắc làm tôi chột dạ không biết nói như thế nào. Tôi không thể nào nói huỵch tẹt ra rằng tôi không phải là người của thế giới này.
-Chị Ran ơi!
Tiếng trẻ con vang lên ngoài cổng, nếu tôi đoán không lầm.
-Conan, vào đây!
Ầy, gặp bạn đồng cảnh ngộ rồi. Tôi khẽ thở dài, chờ Conan vào tới cửa.
Tôi thì quá quen thuộc và hiểu rõ cậu ấy, còn cậu ấy thì quá xa lạ với tôi. Tôi biết mà. Tôi lại thở dài.
Conan bước vào phòng và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Chắc cậu ấy nghĩ tôi là người của tổ chức áo đen. Hờ hờ, cái bang đó nó đang dần làm tôi phát bực lên.
-Xin chào, mình là Hiroshi Shizu, chào Conan!
Tôi nhảy xuống giường, nắm tay Conan làm anh chàng đỏ bừng cả mặt. Tôi chỉ cười, lòng gấp rút đến nỗi nói với Ran một cách vội vàng
-Cho em mượn Conan một chút nha, em muốn dạo chơi cho thoải mái. Conan chúng mình đi chơi nha!
Sau khi tiến hành lôi kéo được Conan, tôi chạy ra đường.
Dựa người vào bức tường gần đó, tôi ngước mắt nhìn bầu trời. Thật u ám, giống như tâm trạng tôi lúc này: u tối, mịt mờ.
-Cậu là ai?
-Tôi chả là ai cả, người tổ chức áo đen hay FBI, CIA lại càng không.
Tôi biết Conan đang nhìn tôi một cách sửng sốt, rằng làm sao tôi biết mấy điều đó. Nhưng mà… dư thừa.
-Dẫn tôi đến gặp Haibara ngay, tôi có vài vấn đề muốn trao đổi với cô ấy!
******** Tôi đang ngồi trong phòng khách của bác Agasa. Tự nhiên tôi có cảm giác mình là phạm nhân. Conan, Haibara, kể cả bác Agasa nhìn tôi như nhìn kẻ trốn ngục vậy. Tôi hắng giọng vài tiếng đề thay đổi bầu không khí
-Đừng nhìn mình với ánh mắt đó-tôi nói-tôi không phải người của mafia đâu
-Vậy tại sao..?-Haibara khoanh tay dò xét
-Nói ra chưa chắc mọi người tin
Tôi cười nhạt, nói cho mọi người biết tôi xuyên không à? Chắc chắn Haibara là người không tin tôi đầu tiên-một điều hiển nhiên với mẫu người thực tế như cậu ấy
-Như vậy chúng tôi buộc phải chấp nhận rằng cậu là người của tổ chức áo đen.-Conan nói, giọng nghiêm trọng
-Tôi có phải là người của cái đám mafia đó hay không cũng không ảnh hưởng tới cậu. Tôi chỉ muốn đi khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bởi vì tôi không thuộc về chỗ này.
-Dù chúng tôi có tin hay không, cậu vẫn phải nói. Chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu. Nếu như cậu bị bắt gặp thì…
-Trên đời này thiếu gì trẻ con 7 tuổi. Không lẽ chúng phải bắt từng đứa từng đứa kiểm tra?
Tôi lại im lặng. Hừ, 3 cái người kia nhìn tôi chằm chằm tôi nhột cả người. Nhìn chăm chú vào người ta có biết mất lịch sự lắm không? À mà lúc nãy tôi mới làm với Ran mà, trách ai được?
-Tin vào tôi!-Haibara trở nên thân thiện, nắm chặt tay tôi nói-Dù có phi lý, nhưng tôi vẫn tin cậu. Bởi vì… tôi có cảm giác cậu không phải người của mafia.
Lòng tin của Haibara làm tôi vững bụng yên tâm. Tôi chợt đổi ý, nếu nói ra biết đâu mọi người giúp mình thì sao?
-Được rồi chuyện là thế này…
Tôi kể lại, tất nhiên người nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ nhất vẫn là tên thám tử cùi bắp đó, nhưng mà thực sự cậu ta cũng không cùi bắp cho lắm. Ít ra cậu ta cũng thông minh hơn tôi nhiều, tôi công nhận điều đó. Vậy mà tôi vẫn thấy cậu thấy cậu ta cùi bắp như thế nào ấy.
-Vậy thì chắc là cậu bị một lực hút hút vào đây. Vậy là cuộc sống của chúng tôi bây giờ chỉ đơn giản là một quyển manga?-Ai (mình sẽ gọi bằng Ai từ chỗ này) khoanh tay nhắm mắt nói
-Tôi cũng không biết, nhưng mà khi ở nhà của Ran, tôi chỉ nghĩ ra cậu là người có thể giúp tôi trong hoàn cảnh này. Ngay cả cái tên kính cận kia chưa chắc có thể giúp tôi.
-Ta nghĩ chắc là cháu nên ở lại với Haibara-bác Agasa chen vào-Dù sao con bé cũng cần cháu trong một số việc, ta thấy cháu khá lanh lợi.
Mọi chuyện cứ tùy ý bọn họ sắp đặt đi, miễn tôi có chỗ ở đàng hoàng là được.
____________________________________
Đêm đến, tôi ngủ chung với Ai, cậu ấy quay lưng về phía tôi. Nhắm chừng Ai đã ngủ.
Tôi thực sự không nắm rõ thời gian, nhưng tôi nghĩ khoảng 8h tối.
-Cậu là ai? Mấy tuổi?
Ai chợt nói chuyện làm tôi đứng hình, cậu ấy cứ như vậy, thích chơi trò yếu tim với tôi chắc?
-Một cô nhóc 13 tuổi.-tôi thì thầm
-Ngủ đi. Sáng mai đây sớm chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Tôi khó ngủ, hàng loạt mối lo âu hiện ra trước mắt làm tôi rối bời, vậy mà cô gái bên kia vẫn ngủ ngon như thường. Nhưng rồi tôi mệt mỏi, thiếp đi.
|