Chương 2
- Spoiler:
Lại qua một sinh nhật nữa của Tống Nhậm Hàn, bây giờ hắn đã mười bảy tuổi, có thể tự do tự tại ra ngoài mà không cần có vệ sĩ đi theo. Nhưng, Triệu Tần Khanh nha, cô vẫn không được nghỉ ngơi, vẫn phải đi theo phục vụ hắn, vì như cô chú nói với cô, đó là sứ mệnh quang vinh mà thần thánh.
Triệu Tần Khanh mặc một cái váy ngắn, trên vai đeo một chiếc balo, lẽo đẽo theo sau Tống Nhậm Hàn.
Hắn từ tốn đi trên đường, vẫn là không quan tâm đến cô gái nhỏ ở đằng sau.
Bỗng nhiên hai cô gái từ đâu chạy tới, xin chụp ảnh cùng hắn. Nhưng hắn chỉ nhếch mép, sau đó kéo cô ở đằng sau lên, nghiêng đầu một chút, ý tứ vô cùng rõ ràng rằng: Nhìn thấy chưa, tôi đã có bạn gái rồi.
Hai cô gái kia biết điều liền rời đi.
Còn cô gái nhỏ nhắn ngốc nghếch kia, căn bản vẫn chẳng hiểu hắn kéo tay mình làm gì, còn tưởng hắn khát, bèn mở balo ra lấy cho hắn một chai nước:
“Anh, anh khát phải không?”.
Lúc này, hắn hận không thể bóp chết cô. Tại sao trên đời lại có cô gái ngốc như vậy?
Liếc mặt thấy hai gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, không hiểu sao trong lòng hắn nổi lên một cỗ tức giận, bèn kéo Triệu Tần Khanh vào trong lòng mình, che đi thân hình của cô.
“Anh, có phải anh rất mệt không?”.
“Từ nay trở đi, không cần mặc nữa”.
“A?”. Anh, cái câu mờ ám kia anh phải nói cho đầy đủ chứ. Như thế dễ gây hiểu lầm a.
Tống Nhậm Hàn nhìn gương mặt ngây thơ như thỏ con của Triệu Tần Khanh, lãnh khí một lần nữa ngập tràn trong ánh mắt, liền đẩy cô qua một bên, sau đó quay người đi về hướng căn biệt thự của Tống gia.
“Anh, anh phải đợi em nha. Em không muốn anh bị lạc đường a”.
Hắn nắm chặt bàn tay lại. Cô như thế nào lại nghĩ hắn sẽ bị lạc đường? Nếu lạc thì cũng chỉ có cô.
Về đến nhà, hắn liền trở về phòng. Cô cũng đang rón rén muốn về phòng thì bị bà quản gia kéo lại trách mắng:
“Triệu Tần Khanh, con bé này, có phải cháu lại làm thiếu gia tức giận?”.
“A, cháu vô tội nha”.
“Nhìn khuôn mặt của thiếu gia, chắc chắn bị cháu không chọc ít thì cũng chọc nhiều làm cho biến dạng”.
“Quản gia, bà nói mặt tôi bị biến dạng?”. Tống Nhậm Hàn không biết từ đâu xuất hiện, buông ra một câu làm bà quản gia ú ớ không nói được gì. “Tần Khanh, cô mau lên đây”.
Triệu Tần Khanh vừa bị đưa lên chín tầng mây lại bị kéo xuống. Bà quản gia đẩy đẩy cô về phía cầu thang.
Cô chậm chạp đi lên, lại phát hiện ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tống Nhậm Hàn thì ba chân bốn cẳng chạy tới bên hắn.
Hắn vào phòng, cô cũng đi vào theo.
“Tôi sẽ ra nước ngoài”. Hắn ngồi trên ghế, chân vắt chéo.
“A, em cũng muốn đi cùng anh”.
“Tôi có nói cho cô đi sao?”.
“Vậy là em phải ở nhà ư?”.
“Nếu như cô có tiền, tôi có thể cho cô theo”.
Cô cũng muốn đi, nhưng căn bản là túi của cô không hề có một đồng.
“Vậy… anh phải đi thật vui vẻ nha. Anh sẽ đi trong bao lâu?”.
Tống Nhậm Hàn thoáng sững người. Hắn không ngờ cô lại bỏ cuộc nhanh như vậy, hắn đã nghĩ cái miệng của cô sẽ ríu ra ríu rít không ngừng xin hắn cho đi theo, khi đó hắn sẽ giả vờ thở dài mà đồng ý, nhưng… đây là kết quả ngoài ý muốn của hắn. Nhưng mà tại sao hắn lại trông đợi ở cô cơ chứ?
“Một tháng?”. Cô vẫn mở to đôi mắt nai tơ nhìn hắn.
Hắn im lặng, nhìn qua cửa sổ mông lung suy nghĩ.
“Một năm?”.
“…”
“Hai năm?”.
“…”.
“Hay ba năm?” Có khi là không trở về nữa, mặc dù Tống Nhậm Hàn không trả lời, nhưng Triệu Tần Khanh vẫn nghĩ như vậy.
Ngày hắn ra sân bay, hắn mở mật khẩu phòng, ra lệnh cho cô mỗi ngày đều phải lết vào đó lau ảnh chân dung cỡ lớn của hắn mười lần.
Cô không biết hắn sai mình như thế để làm gì, chỉ có thể nịnh nọt cùng vui mừng:
“Anh, em nhất định mỗi ngày đều lết qua phòng anh, lau ảnh của anh, để không bao giờ quên khuôn mặt siêu đẹp trai của anh”.
Hắn vừa lòng xoa mái tóc của Triệu Tần Khanh đến rối bời cả lên. Rồi ung dung kéo vali qua cổng soát vé.
Khi đó, không hiểu tại sao lòng Tống Nhậm Hàn lại cảm thấy mất mát.
Lại nói về Triệu Tần Khanh, bảy năm, không dài hơn cũng không ngắn hơn đối với cô chẳng là gì. Cô làm theo đúng lời Tống Nhầm Hàn nói trước khi đi, mỗi ngày đều nhảy tung tăng tới phòng hắn, lau qua lau lại ảnh hắn mười lần, tùy tiện ngắm ảnh hắn hơn năm phút rồi rời đi.
Bà quản gia nhìn thấy sự tích cực của Triệu Tần Khanh, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cô đúng là bị mắc căn bệnh cuồng Tống Nhậm Hàn. Ngu ngốc thế nào lại đi làm theo lời hắn?
“Tần Khanh, cái con bé này, dậy cho ta”.
“Ưm… quản gia, cháu muốn ngủ thêm một chút nữa nha”.
“Con bé này, tính ở đây tới bao giờ nữa, hai mốt tuổi rồi, lo tìm chồng mà gả đi, ở đây ăn bám ông bà chủ và thiếu gia hả?”.
Thấy cô vẫn nằm im bất động, bà quản gia thở dài. Mặc dù lời nói của bà có chút cay độc, nhưng vẫn là lo lắng cho cuộc đời của Triệu Tần Khanh.
Triệu Tần Khanh theo bản năng ngồi dậy ngáp một cái, cúi đầu chào bà quản gia, sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.
Cô vừa ngáp vừa chải chuốt mái tóc mình, vừa ngáp vừa mặc váy, vừa ngáp vừa để bà quản gia trang điểm, vừa ngáp vừa thử giày. Kết quả cuối cùng là cô không chịu nổi mà ngã gục.
“Tần Khanh, đứng dậy cho ta, ta nói cháu nghe, đối tượng xem mắt lần này tuyệt đối được. Cháu nhất định phải làm thật tốt để anh ta rước cháu đi, nghe chưa?”. Đối với Triệu Tần Khanh, nhất định phải cho “ăn cứng không ăn mềm”.
“Quản gia, bà muốn đuổi cháu đi?”. Triệu Tần Khanh dụi dụi mắt, cào cào lại mái tóc, nghiêm chỉnh hỏi.
“Như thế nào lại nói ta đuổi cháu, nhanh đi đi, tránh để chồng tương lai chờ lâu”. Quản gia đẩy Triệu Tần Khanh ra khỏi cửa.
Cô buồn ngủ đi đến nhà hàng năm sao vô cùng nổi tiếng ở Bắc Kinh, rồi tìm đến bàn ăn đã đặt sẵn, nằm xuống đánh một giấc thật đẹp.
Thiệu Vũ An vận một bộ vest lịch thiệp, cả người toát nên sự tri thức hiểu biết, đi tới đâu thu hút ánh nhìn theo tới đó. Anh đi tới bàn số tám, liền phát hiện một cô gái nằm ngủ như chết, mặc kệ cho phục vụ lay lay đến mỏi tay.
“A, anh là bạn trai cô ấy phải không? Thật xin lỗi, nhà hàng chúng tôi không cho phép ngủ ở đây”.
“Được rồi, để tôi gọi cô ấy”. Anh phất tay.
Ngồi xuống phía đối diện, anh nhẹ nhàng nói, vẻ bình tĩnh ban đầu hầu như không hề mất:
“Xin hỏi, cô là đối tượng xem mắt của tôi?”.
Đùng đoàng một tiếng, Triệu Tần Khanh vội vã mở mắt, vuốt lại tóc, lau nước bọt dính đầy trên mặt, đối mặt với người đàn ông đẹp trai nho nhã trước mặt.
“Chào… chào anh”. Cô nắm chặt tay, thế nào cô lại có thể ngủ quên trước mặt đối tượng xem mắt đầu tiên này cơ chứ.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều. Tôi tên Thiệu Vũ An, hiện đã hai mươi lăm tuổi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô chỉ cần làm một cô vợ ngoan ngoãn là được”.
A? Mới gặp một lần mà đã tính tới chuyện kết hôn sao? Triệu Tần Khanh không khỏi há hốc miệng.
“Nếu cô thích, bây giờ chúng ta đi ký giấy chứng nhận kết hôn luôn”.
“Hả?”. Đôi mắt vốn đã to, nay trợn tròn ra nhìn còn khiếp sợ hơn.
“Theo kinh nghiệm xem mắt bao lâu nay, tôi thấy đối tượng xem mắt càng về sau càng tệ hại, vừa thiếu thẫm mỹ vừa vô duyên, cô nên đưa ra quyết định đúng đắn”. Thiệu Vũ An đan hai tay vào nhau, con mắt phưọng hẹp dài khép lại.
“Tôi… là đối tượng xem mắt thứ mấy của anh?”. Triệu Tần Khanh ngơ ngác hỏi.
“Thứ chín”.
Cô thực sự bị đả kích nặng nề nha. Đối tượng càng về sau càng tệ hại, không phải đang ám chỉ cô đấy chứ?
Bỗng nhiên, điện thoại của Thiệu Vũ An vang lên, anh nghe đầu dây bên kia nói một lúc thì liền nhíu mày.
Cho điện thoại vào túi, anh đứng dậy kéo ghế sau đó lôi tay cô ra ngoài.
|