Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
17/07/2017
:

Viemlagio_s2
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 17/07/2017
Làn gió nhẹ thổi bay những chiếc là vàng rơi trên nền đá lạnh lẽo ... anh đưa tay lau đi những vết bụi dính trên tấm hình của 1 người con gái có mái tóc ngang vai cùng với 1 nụ cười nhẹ nhưng anh biết cô không vui .... và cô chưa bao giờ hạnh phúc khi ở bên anh...
2 năm trước...
Anh được chuyển tới 1 nơi để làm tình nguyện ở 1 bệnh viện xa thành phố , ở đây phong cảnh hữu tình và nên thơ nó không ồn ào và náo nhiệt như tp ...
Mỗi ngày anh đều tiếp bệnh nhân già cũng như trẻ , rồi số phận cũng đến khi anh gặp cô ... 1 người con gái dịu dàng... cô cười rất tươi cùng bọn trẻ khuyết tất anh say sưa nhìn cô đến mức mà ông cụ đang đo huyết áp cũng chọc cười
_ Này anh bác sĩ trẻ có phải đã thích cô gái đó rồi không ? Câu nói nửa cười nửa thật của ông là anh khưng lại rồi mĩm cười
_ Ông này , con đâu có...
Ánh nắng cứ như thế khẽ qua nhưng hàng cây và vào căn phòng nhỏ , anh nhẹ nhàng nhặt chiếc ly lên khi cô vừa va phải...
_ Đứng yên , trên nền nhà toàn là mảnh vụn tôi sẽ kêu người lấy giúp cô... anh phía nhẹ tới rồi đưa cô đi qua phía trước ...
_ Cám ơn nhưng anh là ?
_ Tôi là bác sĩ là người sẽ điều trị mắt giúp cô ... anh vừa nói vừa dìu cô xuống gường ...
_ Nhưng mắt của tôi... cô nói rồi dừng lại dường như không thể nói thêm lời gì
Anh mĩm cười rồi nói
_ Tôi trị mắt rất giỏi đấy ... câu nói đùa của anh làm cô bật cười tuy là 1 lời động viên nho nhỏ nhưng cũng đủ làm ấm ấp cho cô trong sự hoang mang lo sợ... bước ra khỏi phòng anh đi tìm những cách giúp cho cô , có lẽ là tội nghiệp hoặc có lẽ là thương hại anh cũng không cần biết nhiều , có lẽ đều anh quan tâm bây giờ là cô ...
Thời gian luôn cứ trôi và không bao giờ đợi ai bao giờ .... cô nắm chặt tay anh khi vô phòng cấp cứu ...
_ Em đừng lo có anh ơ đây rồi , lời nói nhẹ nhàng chấn tỉnh cô hơn , anh buông tay để vào phẩu thuật , đổi với anh chuyện đó không có gì là khó với 1 bác sĩ nhưng bây giờ người nắm đó lại là cô , người mà anh quan tâm lo lắng và thẫm chí là yêu...
Không gian như ngừng trôi những cơn gió như lùa vào phòng kính , đèn cũng tắt đi anh đưa tay đập vào bức tường nơi phòng cấp cứu , mỗi người qua lại đều nhìn anh đã cố gắng nhưng cô vẫn không thể sáng mắt được...
Sau khi tỉnh dậy cô hóc hác hẳn ra có lẽ lại yếu đi rồi ...
_ Anh Vinh phải không ? Cô nhẹ lên tiếng khi có tiếng đẩy cửa bước vào...
_ Là anh ... anh nhẹ đến bên cô đưa tay đẩy những ngọn tóc là che đi khuôn mặt dịu dàng nhưng cũng tìu tị nhiều
_ Em nghe nói anh sắp về lại tp rồi chắc anh nhớ người nhà lắm...
_ Ừm tuần sao anh sẽ về lại tp hành lí cũng sắp xếp rồi có đều... anh chợt im tiếng nhìn ra khoảng sân rộng ngoài kia ...
_ Sao vậy anh có chuyện gì à ? Cô lo lắng hỏi
_ Không có gì chỉ là ... chỉ là anh không xa em... cuối cùng anh cũng nói lên lời trong lòng mình , anh yêu cô sự dịu dàng , sự hiền lành và đơn giản và anh biết mình không thể mất cô
Không gian như im lại , giọt nước mặt của cô khẽ rơi , anh hoang mang không biết phải làm thi cô lại lên tiếng
_ Em chỉ là 1 cô gái bị mù cả đời này sẽ không bao giờ thấy được ... cô vừa nói vừa khóc , những giọt nước mắt không thể ngăn được mà cứ trào ra...
_ Linh chỉ cần em đồng ý anh nguyện sẽ là con mắt cho em đến suốt đời ...
_ Anh nhất định sẽ hối hận khi yêu em vì.. cô chưa nói hết anh đã đưa tay ngăn môi cô lại anh lại nói
_ Cả đời này anh sẽ không hối hận và sẽ không bao giờ buông tay em ra ...
Tình yêu đôi lúc không ai biết trước sẽ gặp ai và sẽ yêu người đó thế nào ... vì khi yêu hò cần càn suy nghĩ cho ngày mai chỉ cần biết họ đang yêu và đang hạnh phúc là được rồi....
Tình yêu địch thực được thực hiện bằng 1 cái đám cưới ở bệnh viện nơi mà anh và cô yêu nhau ... kết thúc làm tình nguyện anh cùng cô về nhà anh trước sự ngỡ ngàng của ba mẹ đặt biệt là mẹ anh , sự không hài lòng không chỉ hiện lên mặt mà còn trong hành động hằng ngày , cô luôn làm việc hằng ngày khi đôi mắt không nhìn thấy gì , nhưng không để cho anh biết và khoing muốn mẹ anh nói gì cô lặng lặng làm việc mà ray chân đều bị chảy máu khi va chạm các vật trong nhà....
Thời gian trôi qua cũng được nửa năm anh liền đưa cô ra ở riêng để cô không phải vất vả nữa , mỗi ngày cô ở nhà cùng người giúp việc như đỡ buồn , cô cứ nghĩ hạnh phúc cứ như vậy mà trôi qua rồi đến 1 ngày ...
_ Sao em lại làm như vậy ? Anh cầm lọ thuốc trong tay nhìn cô nói
_ Em , em chỉ muốn cho anh 1 đứa con
_ Anh không cần mà thật đó , chúng ta có thể xin con nuôi ...
_ Nhưng em cảm thấy mình không xứng để làm 1 người vợ tốt chuyện lo trong nhà còn cần người giúp bây giờ đến nhiệm vụ cho anh 1 đứa con em cũng không thể em quá tệ phải không anh... cô bật khóc
_ Anh xin lỗi , anh chỉ muốn tốt cho em , em xin ra đã yếu đuối anh không muốn em lại bị bắt cứ chuyện gì
_ Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh em chỉ trách mình không đáng làm vợ anh
_ Đồ ngốc à ...em biết anh yêu em là được rồi ....
Mọi chuyện cứ tưởng sẽ dừng lại ở đó nhưng không...khi cả 2 xuất hiện 1 người....
_ Hôm nay bệnh viện ta xuất hiện 1 bác sĩ mới cô ấy là cháu gái của viện trưởng đấy , ai cũng tò mò khi thấy cô bước vào , khuôn mặt xinh đẹp và nings bỏng , cô bước lại chào mọi người và nhìn anh
_ Anh Vinh lâu rồi không gặp ...
Quá khứ là 1 kỉ niệm mà mọi người đều muốn quên đi , và anh cũng vậy ....
_ Sao em lại về đây ? Anh đưa tay lại hút 1 điếu thuốc nhìn xa săm
_ Vì em nhớ anh , cô gái đó đưa tay ôm anh từ phía sau giọng nói ngọt ngào
_ Buông ra tôi đã có vợ rồi , đưa tay đẩy cô đi anh bỏ điếu thuốc bược đi thì phía sao cô lại lên tiếng nói
_ Em không nghĩ anh tìm cách quên em bằng cách lấy 1 đứa bị mù làm vợ... cô khinh bỉ nói , anh quay đi không thèm nhìn cô lấy 1 cái...
Sau cuộc phẫu thuật ghép tủy thành công anh được thăng chức làm trưởng khoa mọi người đều chúc mừng , Loan cầm lấy 1 chai rượu vang đến chúc mừng , không chỉ vậy mọi người còn hẹn nhau cùng đi ăn chúc mừng...
Lấy đt điện cho Lan sợ cô sẽ lo lắng và chờ đợi anh nói chuyện và mĩm cười rồi tắt máy thays Loan bước tới nét mặt của anh khưng lại
_ Chúc mừng anh trưởng khoa , cô cầm ly rượu đưa cho anh mĩm cười
_ Cám ơn em nhưng sau này em không cần phải cần phải làm như vậy
_ Em có làm gì đâu , em chỉ nói với ông cho anh 1 cơ hội là do anh có bản lĩnh thôi...
Mọi người đều đang ăn uống vui vẻ thì chợt ngoài cửa vọng tiếng nói lớn
_ Cô này bị mù sao ? Đi không nhìn đường à ?
_ Tôi tôi tôi xin lỗi tôi ..
_ Tôi cái gì mà tôi giờ sao đây ... ???
Anh nghe tiếng nói thì biết ngay là cô , người cô bị dính đầy thức ăn dơ bẩn , anh kinh ngạc không biết phải làm sao , mọi người cũng đều ùa ra xem có chuyện gì , ai nấy đều bàn tán , thì cô giúp việc vô chạy vào
_ Cô chủ sao không đợi tôi , cô chủ có sao không ?
_ Tôi không sao ? Chị mau tìm phòng số 3 xem anh ấy có ở đó không ? Khi cô giúp việc liền đưa mắt nhìn thì anh đã bước tới trước ánh mắt của mọi người
_ Sao em lại ở đây ?
_ Anh hả ? Anh có sao không em.. cô chưa kịp nói hết thì anh đã lên tiếng
_ Tôi xin lỗi tôi về trước , sao đó anh đưa cô đi ra khỏi nhà hàng trước con mắt của mọi người...
Những cuộc cải vả những cái trách móc , những tiếng khóc và những cái đập cửa đã xảy ra cho cô và anh...
Bước vào bệnh viện sao những cái nhìn của mọi người , Loan lại bước cùng anh nắm lấy tay anh và bước đi , anh không biết cô sẽ làm gì thì 1 người đã lên tiếng
_ Không phải người cháu nói là cậu ấy chứ ?
_ Dạ ông bạn trai cháu là anh ấy ..
_Nhưng hôm qua người con gái kia ??
_ Anh nói cho ông em biết cô gái đó là em gái ở quê của anh đi..
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh biết 1 điều là sự nghiệp anh đang phát triển , và anh không muốn chỉ vì có 1 người vợ bị mù mà làm ảnh hưởng đến anh , anh đã không chần chừ suy nghĩ mà nói dối...
Tinh đồn về người vợ mù đã kết thúc thay vào đó là anh và Loan yêu nhau... 2 người cứ thân mật và gần gũi đến mức anh quên mất vợ anh là ai...
Thời gian anh về nhà cũng ít đi , Lan 1 mình buồn tuổi và khóc , cô càng ngày ốm nhiều hơn , người giúp việc thương tình đưa cô đi khám bệnh vì cô hay ổi , tới bệnh viện ai cũng biết cô là em gái anh cô cam chịu không nói gì , bà Mai người giúp việc cũng không thể chịu được khi trong lúc cô đi khám bà đã nhìn thấy ông chủ mình đang ôm hun say đắm cô gái khác , tức giận nhưng vẫn không thể nói cho Lan nghe bà im lặng đưa Lan về , cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay bà run run không tin vào mắt mình , bà phải làm sao đây nên vui hay nên buồn , Lan co thai rồi....
_ Anh hôm nay về trễ quá , công việc nhiều lắm hả anh ?
_ Ừm em ngủ trước đi anh còn phải coi vài bệnh án rồi mới ngủ , ...
Cô không nói gì bước lên lầu , hôm nay trời mưa to , còn có cả sấm chóp , cô yên giấc ngủ đưa tay sờ bụng mình mĩm cười nói
_ Con yêu của mẹ ngủ ngon nhé
Trời đã khuya nhưng lại có tiếng động ở dưới nhà , cô đi nhẹ xuống tới càu thang thì lại nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện
_ Tối rồi sao em còn lại đây ?
_ Em nhớ anh đó..
_ Em về đi cô ấy đang ngủ trên lầu
_ Anh đó cô ta bị mù mà thấy gì , anh cứ lo...
Lan ôm bụng nước mắt khẽ rơi , không phải cô không thấy thì cô không biết gì , cô có thể nghe mà , cô nghe những tiếng thở gấp , những cái rên rỉ của 2 người chưa bao giờ cô ước gì mình đừng bao giờ sáng mắt để thấy những cảnh này...
Cơn đau bụng chợt nhói lên cô cố gắng vươn tay nơi đt gọi cho bà Mai hôm nay bà được nghĩ , nhận được đt của cô kèm theo lời nói đứt quản bà lo lắng chạy tới nhà thì.. bà trong thấy 2 người không mảnh vải tại phòng khách và cô thì đang nằm trên sàn nhà lạnh băng... anh cũng ngạc nhiên không nhận ra nhưng khi bà Mai lên tiếng gọi anh mới biết mình nhìn thấy gì..
Láy xe thật nhanh vào bệnh viện , 1 lần nữa cô lại nằm trên chiếc xe đưa vào phòng cấp cứu , anh nắm chặc tay cô cũng nói câu như 1 năm trước anh từng nói
_ Có anh ở đây rồi , nhưng lần này cô có thể nghe được không ?
Không gian như yên tĩnh anh không biết mình phải lám sao ? Đến khi phòng cấp cứu tắt đèn thì bạn anh cũng bước ra bóp...
1 cú đánh vào mặt anh , anh hoàn toàn không biết tại sao ?
_ Thắng mày làm gì vậy ? Anh hét lên nói
_ Vinh tao hỏi mày cô ấy là gì của mày ? Câu hỏi này đều khiến mọi ngươi nhìn anh ... anh im lặng không nói Thắng lại 1 lần nữa nhắc lại
_ Nói đi cô ấy là gì của mày ? Không gian như im lặng cả phòng cấp cứu đều im lặng anh đứng thật lâu suy nghĩ thật nhiều rồi nói
_ Là vợ tao ... chỉ 3 từ đó làm cho cả bệnh viện lặng im , Loan tức giận bước tới tát anh 1 cái rồi bước đi
_ Vậy màu có biết coi ấy đang có thai không ? Tại sao mày lại đối xử với cô ấy như vậy ? Thắng bước tới nắm lấy cổ áo anh hét thật to lên , nhưng tiếng xì xào bàn tán lại 1 to hơn anh ngạc nhiên nhìn Thắng như không tin vào đều mình nghe , vội chạy đến bên cạnh cô đang nằm...
Chiếc gường trắng đầy máu giờ đã được thay sạch khuôn mặt xanh xao của cô khiến anh đâu lòng , đã lâu lắm rồi anh đã không quan tâm cô không lo lắng cho cô , kể cả chuyện cô sợ bóng tối anh cũng quên mất rồi ..
_ Lan anh xin lỗi ... anh vùi mặt vào ray cô khóc cô nhẹ nhàng cói gắng lau nước mắt cho anh mà nói nhẹ
_ Anh không sai anh à ...chỉ là em hối hận rồi
_ Lan...
_ Em hối hận rồi anh à , em ...cô cố gượng để nói tiếp . Em buông tay rồi đó anh.. đi đi ... bàn tay đang nắm của anh bổng dưng buông lỏng tay cô đã thật sự buông rồi...
Tới khi cô chết cô vẫn không tha thứ cho anh , anh mất cô , mất luôn đứa con của mình và cả sự nghiệp ... đó có phải là quả báo của anh không ...
......
2 năm nay anh đều ở bên cô , chỉ mong cô tha thứ , mỗi ngày mỗi giờ anh đều nhớ đến cô , anh ước gì cô có thể quay lại anh ước gì cô có thể đừng buông tay anh ...và anh ước gì anh đừng để mất cô...
Khi yêu ai đó thì hãy yêu bằng chính trái tim mình , tình yêu không phải bằng lời nói mà là hành động , nó xuất phát từ trái tim và biểu hiện bằng tấm lòng....
KẾT THÚC



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất