chap 8
***************************************************
***
Ring..ring
Tiếng chuông điện thoại vang lên nho nhỏ kéo Ma Kết ra khỏi những mớ cảm xúc hỗn loạn. Anh vội đứng dậy, rời khỏi cửa phòng của Nhân Mã. Khó khăn lắm mới đẩy em mình vào giấc ngủ nên anh không muốn đánh thức cô dậy.
- Tôi nghe – Ma Kết nhấc máy sau khi đã bước ra tới phòng khách.
- Thưa chỉ huy, chúng tôi đã kiểm tra lại kĩ tử thi của Song Tử theo yêu cầu của anh. Kết quả như ban đầu, hoàn toàn không có nhầm lẫn. Hình nộm của vampire. – Một giọng nói đều đều vang lên bên kia đầu dây,
- Được rồi. Anh thay tôi xử lí công việc ở đó 1 vài hôm. Em gái tôi đang bệnh nên tạm thời tôi không thể điều hành được. Tiếp tục tuần thật kĩ, giảm số người bị hại lại. Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể - Ma Kết mệt mỏi trả lời.
- Tôi đã rõ, thưa chỉ huy. Bây giờ tôi quay lại công việc của mình đây. Chào anh – Người bên kia đầu dây sau khi nhận lệnh cũng nhanh chóng xin cáo từ. Có lẽ là do bị ảnh hưởng tác phong làm việc của Ma Kết: Dứt khoát.
- Ừ - Nói rồi, Ma Kết dập máy. Anh thả người xuống chiếc sofa sau lưng. Mưa ngoài trời không có dấu hiệu gì là sẽ kết thúc sớm, vẫn nặng hạt và tầm tã. "Cái chết" của Song Tử khiến anh ít nhiều cũng đau đầu. Ngay từ khi đến xem xét hiện trường, kinh nghiệm đã chỉ thẳng cho anh biết đó chỉ là trò bịp bợm của bọn vampire. Không sai, sự thật là thế. Nhưng khi nhìn thấy Nhân Mã của anh đau khổ như vậy, anh ước gì cô gái đó đừng là Song Tử.
Nhiều lúc, bằng cách này hay cách khác, anh luôn muốn cho em gái của anh được biết công việc thật sự của anh và cả sự tồn tại của những sinh vật đáng sợ kia. Và anh còn có cả ý định đào tạo Nhân Mã thành 1 hunter. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc anh chấp nhận hi sinh cô bất cứ lúc nào. Hunter, dù sao cũng là con người. Mà mục tiêu của vampire là tiêu diệt hết bọn anh – những cục đá to lớn cản đường chúng.
- Anh xin lỗi em, Song Tử. Anh không thể cứu em thoát khỏi bọn vampire sát nhân đó kịp thời. Xin lỗi, rất xin lỗi em – Ma Kết bất giác nói 1 câu xin lỗi, rất nhỏ. Chắc chỉ vừa đủ cho màn mưa và cả hư không nghe thấy rồi nuốt chửng
Bộp
Một chiếc cốc nhựa tròn rơi xuống. Nhân Mã, tựa người vào thành tường, loạng choạng trượt dài người xuống. Ma Kết nghe động, cũng nhanh chóng quay người lại. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của Nhân Mã. Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng và nó làm anh sợ.
- Nhân Mã, em không ngủ sao lại ra đây? – Ma Kết cố lấy lại vẻ bình tĩnh, tiến chầm chậm về phía cô.
- Anh.. mới nói cái gì? – Nhân Mã cố gắng gượng mở lời. Có cảm giác như cô đang kiềm nén 1 thứ gì đó sắp sửa nổ tung.
- Nhân Mã, anh đâu.. – Từng bước chân của anh dồn dập hơn tiếng về phía em mình.
- Anh nói dối. Đừng nói là anh không nói gì. Song Tử bị vampire hại chết sao? Ý anh là thế nào? Anh giải thích đi! – Nhân Mã gào lên chặn ngang lời Ma Kết.
- Em thật sự không hiểu được đâu. Làm ơn nghe anh, quay về phòng và nghỉ đi – Ma Kết đang mất dần sự bình tĩnh cố hữu.
- Em không nghe. Anh giải thích đi, chuyện này là thế nào? – Mã Mã vùng vằng, bản chất khó bảo lại được phô ra mạnh mẽ và nó cũng không có dấu hiệu gì là sẽ-bị-dập-tắt cả.
- Anh.. – Không gian như đông cứng lại trong vài khắc. Bỗng dung Ma Kết không biết phải ứng xử thế nào trước cô em của mình. Nói hay không nói? Tâm tư anh đang giằng xé dữ dội. Nếu có 1 điều ước, ngay lúc này anh ước mình có thể cắn phập cái lưỡi của mình đi.
- Lại đây – Anh đưa tay có ý đỡ Nhân Mã nhưng cô lờ đi, ngoan cố bước thẳng về phía sofa. Nhưng hình như bước chân của cô đang muốn phản pháo lại chủ nhân của nó. Chỉ đi được vài bước là cô lại loạng choạng sắp ngã. Tất nhiên là Ma Kết đỡ được cô. Vừa dìu cô lại chiếc ghế sofa đằng trước, lòng anh như sắp bị ai đó xé toạc. Anh sắp sửa đẩy cô vào 1 chặng đường nguy hiểm vì anh biết, với tính cách kiểu này, Nhân Mã sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên.
Nhân Mã đã ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa đối diện anh, kiên nhẫn đợi 1 lời giải thích cho câu nói trong vô thức của anh mình lúc nãy.
- Anh muốn nói trước, câu chuyện mà anh sắp kể nghe giống 1 câu chuyện hoang đường. Nhưng..đó là sự thật – Ma Kết chậm rãi nhả từng từ. Nhìn vẻ kiên định trước mắt, anh biết mình sắp sửa không thể giấu được nữa rồi.
Nhân Mã im lặng, và Ma Kết tiếp tục:
- Em đã từng đọc qua những bộ truyện kinh dị có nhắc đến vampire rồi phải không? Bộ tiêu biểu nhất của Stephenie Mayer – Twilight. Em vẫn sẽ nghĩ trên đời này không thể tồn tại những sinh vật kì dị như thế. Nhưng sự thật là..có – Dừng lại 1 lát, như để chuẩn bị tinh thần cho những sự thật khó chấp nhận sắp tới.
- Chúng chọn con người chúng ta làm những đối tượng để săn mỗi hàng tuần. Vì vampire cần máu hơn hết thảy thứ gì. Chúng không ngại tàn sát để có được thứ chúng muốn. Và Song Tử là 1 trong những nạn nhân. – Chỉ có mấy câu nói nhưng Ma Kết phải rất khó khăn mới có thế nói ra được. Đưa mắt nhìn thẳng vào Nhân Mã đang ngồi đối diện, anh thấp thỏm chờ đợi 1 phản ứng.
- Vậy..anh là..ai? – Nhân Mã cố gắng để không quá kích động. Cô vẫn còn 1 câu hỏi nữa cho anh mình.
Ma Kết biết chắc dù sớm hay muộn gì anh cũng phải đối mặt với tình huống này nhưng hình như là nó đến hơi sớm và có phần bất ngờ. Anh lưỡng lự. Cuối cùng cũng nhả ra được 1 cụm từ:
- Hunter – kẻ thù không đội trời chung của vampire
Xoẹt
Tiếng sấm nổ rền vang bầu trời. Nhân Mã thì đã sớm bị câu trả lời của anh trai mình làm cho ngạc nhiên quá mức.
- Công việc của các anh? – Vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh đến mức gượng gạo, cô tiếp tục.
- Tiêu diệt vampire bằng những viên đạn bạc.
- Anh như thế này..bao lâu rồi?
- ..
- 5 năm – Ma Kết buông ra 1 câu trả lời ngắn gọn hết mức có thể.
- Lâu như vậy sao? Tại sao em không biết gì cả? – Giọng nói của Nhân Mã đang có 1 sự thay đổi nhỏ.
- Nó không mang lại bất cứ 1 lợi ích nào cho em cả, thậm chí là sự nguy hiểm mà ngay cả anh cũng không thể nào lường trước được hậu quả. Anh không muốn em biết đến sự tồn tại của những thứ như thế. – Ngay cả Ma Kết cũng đang thay đổi tone.
- Em có 1 yêu cầu. – Nhân Mã ngước đôi mắt đã sũng nước của mình lên nhìn Ma Kết. Trong ánh mắt đó có thêm vẻ cầu xin.
- Gì cũng được nhưng đừng là.. - Điều anh lo sợ nhất đang tới gần, nó cách anh hầu như chỉ còn 1 bước chân.
- Hãy cho em tham gia – Nhân Mã nhanh nhẹn tước lời anh mình. Cô biết anh cô sắp sửa nói cái gì.
- Không.. – Anh lên tiếng gần như ngay lúc đó.
- Em cầu xin anh. Em cũng lớn rồi, đủ để hiểu chuyện rồi. Bạn em cũng bị vampire hại chết, anh bảo em ngồi yên nhìn mọi thứ trôi qua như vậy, sao có thể chứ? – Nhân Mã vừa nói vừa để mặc cho những hàng nước mắt thi nhau rơi trên mặt mình.
- Nhân Mã, đừng.. – Ma Kết đang dần bị đông cứng lại trước tình cảnh như thế này.
Nhân Mã bỗng nhiên từ trên ghế sofa, thả người xuống 2 gối.
- Em..em làm gì vậy? – Ma Kết cũng bị hành động của Nhân Mã làm cho bất ngờ. Anh đứng phắt lại chỗ cô, quỳ xuống nâng cô dậy nhưng cô vẫn cố chấp mà lắc đầu nguầy nguậy.
- Em sẽ không đứng dậy nếu như anh không đồng ý.
Ma Kết trong lòng hiện nay đang vô cùng khó xử. Anh không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như thế này. Nhân Mã – người con gái bé nhỏ mà anh đã từng hứa sẽ đánh đổi tất cả để bảo vệ - nay lại bị chính anh gián tiếp đẩy vào trong bể lửa. Nếu có chuyện gì, anh hận bản thân cả đời mất.
- Nhân Mã, nếu như anh đồng ý, em phải hứa với anh 1 điều. – Ma Kết nói như đang thì thầm.
- Anh nói đi. Điều kiện nào em cũng làm được hết. – Nhân Mã ngưng khóc, ngước nhìn lên anh mình. Trong ánh mắt sáng lên 1 tia hi vọng.
- Bất cứ ở đâu, không được tùy tiện hành động và không được hành động 1 mình. Em làm được không? – Anh chậm rãi hỏi.
- Được ạ. – Nhân Mã trả lời vẻ chắc nịch.
Ma Kết không nói gì nữa. Anh gật đầu vẻ hài lòng rồi vẫn giữ tư thế quỳ trên nền nhà trải thảm, anh – một lần nữa – kéo Nhân Mã vào lòng mình. Vì cô, anh có thể hi sinh cả mạng sống để bảo vệ mà tuyệt nhiên không hối hận. Để anh có thể được ôm cô mãi như thế này, anh cũng không ngại mà bất chấp nguy hiểm. Hạnh phúc của anh, đơn giản, nhỏ bé, chính là những giây phút thế này thôi.
Hạnh phúc
Giống như 1 đóa hoa thạch thảo
Nhỏ bé
Nhưng
Rất mạnh mẽ và kiên cường
Khó tìm
Nhưng không phải là không tồn tại....
***
***
Kim Ngưu, sau khi đưa 2 cô bạn của mình đến nơi cần đến thì cũng quay lại phòng. Nhẹ khép cánh cửa lại, cô buông lỏng cơ thể trên chiếc ghế dựa đặt ở cửa sổ. Một tầm nhìn được phóng ra ngoài khung cửa nhưng trong ánh mắt đó, không đơn thuần chỉ là sự thả lỏng mà còn là sự lo lắng. Cô tuy đã cố gắng tự giải tỏa căng thẳng cho bản thân vì cô không giỏi trong việc chịu đựng áp lực nhưng vẫn có nhiều nỗi lo đang bủa vây đầu óc.
- Song Tử, Thủy Bình và cả.. Thiên Yết nữa, mọi người nhớ bảo trọng. Nhất là anh, đừng cố quá. Anh đang bị thương mà – Kim Ngưu vừa nói, vừa nhìn lên mặt trăng đang treo ngoài cửa sổ. Hi vọng, trăng có thể nhờ gió mà đem nỗi lòng của cô đi xa. Thảng hoặc mà đến được đúng chỗ thì càng tốt.
Gió ngoài cửa sổ bỗng thốc 1 đợt lạnh ngắt vào mặt Kim Ngưu. Cơn gió mát lạnh đó những tưởng có thể đem đến cho cô 1 sự thoải mái nhưng nét mặt của cô thì đang từ từ đanh lại
- Chúa tể - Cô quay người ra phía cửa phòng, mở tung cánh cửa ra. Một làn khói đen chậm rãi nâng 1 người con gái có mái tóc hồng nhạt vào phòng Kim Ngưu, đặt ngay ngắn trên giường. Ngay khi vừa chạm đến thành giường, làn khói lập tức tan biến thành từng mảng nhỏ, trôi lững lờ trong không trung. Một mẩu giấy nhỏ bay về chỗ Kim Ngưu. Theo phản xạ, cô đưa tay đón lấy.
" Quản gia
Ta cần ngươi làm cho ta 1 việc. Hãy mang vampire mới sinh này đến lâu đài Vampire Green. Coi như đây là quà ta tặng cho anh họ của ta nhân dịp ta tỉnh dậy. Còn việc hắn muốn làm gì với nó thì tùy.Nhận được tin báo lập tức đi ngay. Sau khi quay về thì ngươi vẫn còn nhiều việc phải làm.
Chúa tể"
Sắc mặt của Kim Ngưu trông còn tệ hơn cả lúc trước. Tờ giấy trong tay cô đã bị bóp chặt thành 1 khối nhăn nheo, khó coi. Cô không bao giờ muốn bước chân tới lâu đài đó – nơi có 2 kẻ cai trị ngang ngược. À mà nếu nói đến mức độ ngang ngược thì chủ nhân của 2 lâu đài đều như nhau cả, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng..ít nhất cô còn có lí do để cô làm việc ở đây.
- Ash, mình phải đến đó thật sao? Lại còn tặng quà? Chúa tể trở nên tử tế từ khi nào vậy chứ? – Kim Ngưu thiếu điều muốn rít lên. Cứ nghĩ đến việc phải gặp 1 tên chủ nhân lâu đài gian manh với con nhỏ em gái ưa không vào kia là làm cô phát sốt.
Sau 1 hồi vò đầu bứt tóc, Kim Ngưu cũng đành phải chán nản ngồi dậy mà đi thực hiện mệnh lệnh của Chúa tể. Chúa tể đã gửi người đến tận đây, cô không thể không đi. Với tay lấy chiếc áo choàng có mũ trùm trong tủ, cô thận trọng khoác vào. Khi đã khoác xong chiếc áo và kéo chiếc mũ che gần kín đôi mắt, cô lại tiến về phía cửa sổ.
Hoét
Cô huýt sáo 1 tiếng nhỏ. Bỗng dưng, từ trên không trung 1 con chim có thân hình khá to lớn, màu đen lao nhanh đến chỗ cửa sổ nơi Kim Ngưu đang đứng. Nó chao đi chao lại mấy lần trước khung cửa sổ rồi mới đậu lại trên một cành cây cao gần đó. Kim Ngưu quay người vào trong phòng, nhìn về phía chiếc giường nơi cô gái tóc hồng lạ hoắc kia đang nằm. Kim Ngưu thở dài ra vẻ chán nản rồi lại nhấc người cô gái kia lên. Cô phóng cả thân người ra ngoài cửa sổ, chú chim to lớn đang đậu trên cây kia nhanh chóng đón lấy chủ nhân.
- Âu Âu, đến lâu đài Vampire Green – Kim Ngưu nhoài người ra phần đầu con vật nuôi của cô, thì thầm. Lúc đầu, con vật cũng có 1 vài phản ứng tỏ vẻ không đồng tình nhưng cô cuối cùng cũng trấn an được nó là cô sẽ ráng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể. Đó là cô trấn an. Còn việc nhanh-nhất-có-thể thì đến cô cũng chẳng biết được nó sẽ kéo dài bao lâu.
***
Tại lâu đài Vampire Green..
Một vị vampire vương đầy vẻ uy quyền với mái tóc màu xanh ngọc cũng với ánh mắt sâu, khó đoán đang ngự trị trên 1 chiếc ngai vàng và thưởng thức rượu. Hắn ta cũng vừa mới trở về sau chuyến đi thăm họ hàng ở Moonland. Cũng vừa vặn lúc em họ của hắn thức dậy. Bên môi hắn bỗng cong lên tạo thành 1 nét cười khó hiểu.
- Em họ ah, thức dậy rồi là càng ngày càng nhiều trò vui nhỉ? – Hắn nhấp 1 ít rượu trong chiếc ly thủy tinh bóng loáng.
- AAAAAAAAAAAAAA, cái bọn vampire chết tiệt này, ngươi có biết phục tùng chủ nhân của mình là gì không? Thức ăn thì không vừa miệng, trang phục thì hỏng. Hỏi làm sao ta có thể đến gặp Chúa tể của ta được chứ? – Không gian tĩnh mịch bỗng chốc bị xé toạc đi bởi tiếng la lên thất thanh của 1 đứa con gái.
- Tôi..tôi xin lỗi, thưa công chúa Sư Tử. Tôi..sẽ làm lại ngay lập tức – Tiếng của người hầu lập cập vang lên, thể hiện rõ sự sợ hãi,.
- Không cần ngươi nhiều lời – Dứt tiếng, Sư Tử trừng mắt lên nhìn nữ hầu của mình. Cô hầu đang quỳ gối trên sàn bỗng nhiên co gập người lại, hai tay bám chặt lên tấm thảm dưới sàn, hàm răng cắn chặt lại và đôi mắt thì mở to ra hết cỡ. Nữ hầu này đang chịu 1 sự đau đớn khủng khiếp từ chính chủ nhân của mình. Cô không thể làm gì khác được ngoài việc cong người chịu đựng cơn đau như đang xé nát cơ thể ra thành từng mảnh.
Được 1 lúc, Sư Tử ngừng lại. Không cần đợi đến những tên lính ngoài cửa xông vào, cô đến gần nữ hầu xấu số còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau dữ dội, dùng 1 tay và giật phăng đầu cô hầu. Kết liễu 1 cách nhanh gọn những kẻ dưới quyền. Những tên lính ngoài cửa lúc này mới thận trọng tiến vào, mang xác vampire vừa mới bị giết ra ngoài, lấy 1 ít lửa để phân hủy nó.
Sư Tử quay trở vào phòng, hậm hực tự sửa soạn lại trang phục cũng như đầu tóc theo đúng như ý của mình. Và khi bước ra khỏi phòng, tất cả các vampire đều nhìn cô với ánh mắt vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ. Một công chúa vampire với vẻ đẹp khiến tất cả mọi người phải cúi mình ghen tị. Con người hay vampire, khi nhìn vào vẻ đẹp này cho dù có tự tin đến mấy cũng đều phải xem xét lại. Mái tóc vàng óng mượt được uốn cong thành những lọn tóc nhỏ, xõa ra hai bên vai. Đôi mắt đỏ ánh lên sự uy quyền vốn có cộng thêm sự khát máu luôn tràn đầy trong mỗi tia nhìn.
Cô bước ra phòng lớn, nơi mà anh trai cô – Thiên Bình – đang ngự trị trên 1 chiếc ngai vàng. Cũng phải nói thêm về Thiên Bình. Hắn ta có mái tóc màu xanh ngọc, khá dài. Vẻ bề ngoài hào nhoáng của hắn khiến ai cũng đoán được hắn thuộc loại tính cách gì: Đào hoa. Đôi mắt của hắn cũng 1 phần gợi tả được nét tính cách này và bằng chứng đó là luôn có 1 sự phong tình trong mỗi ánh mắt. Và khóe môi hắn lúc nào cũng là 1 nụ cười thường trực.
- Ái chà chà, em gái xinh đẹp của anh, có hôm nay thôi mà em đã thủ tiêu những 5 con hầu. Càng ngày càng khó tính nhỉ? Không sợ già trước tuổi sao? – Thiên Bình cười cười, đưa ly rượu lên miệng và nhấp 1 ngụm nhỏ.
- Anh im ngay. Bộ anh không thấy là bọn đó càng ngày càng thiếu chất lượng hả? Làm không ra gì. 5 đứa là còn ít đấy. Còn anh, thôi ngay việc nói em già đi, nếu không.. – Sư Tử chưa nói hết câu thì đã lừ mắt lên ông anh của mình.
- Oh wow, em đang dọa ai đấy? Mắt là vũ khí của em, còn vũ khí của anh là làm mất thị giác của người khác đấy. Haha – Thiên Bình nhẹ lắc đầu.
- Anh..thôi ngay cái khả năng ngớ ngẩn đó đi – Sư Tử tức giận thu ánh mắt giết người về, đùng đùng đi về phía ngai vàng đặt cạnh Thiên Bình và ngự trên đấy. 1 tên vampire đứng gần kính cẩn rót rượu vào chiếc ly thủy tinh còn đặt trên khay, chờ Sư Tử với lấy. Cô cầm ly rượu toan uống, Thiên Bình lại lên tiếng chặn trước:
- Đừng uống khi tức giận, kẻo sặc thì hỏng áo váy kiều diễm này đấy. Haiz, thay lại thì chắc là cũng khá là tốn công.
- Anh..anh không chọc khóe người khác là ăn mất ngon ah? – Sư Tử đưa ly rượu lên không trung rồi nốc 1 hơi cạn sạch.
- Tửu lượng của em tăng rồi đấy. Rượu này cũng khá là mạnh, khéo 1 lát có đi về phòng cũng không nổi – Thiên Bình lại cười, 1 tay chống lên ngai vàng, đặt ly rượu vẫn còn 1 ít trên khay. Hắn vẫy tên vampire đang đứng đằng sau hầu rượu, ra lệnh:
- Đem 1 chai rượu mới ra đây. Chúng ta sắp có khách.
- Khách ah? Ai có phúc phần được anh mời đến lâu đài Vampire Green này vậy? – Sư Tử cũng đặt li rượu rỗng lên trên bàn, ánh mắt dò xét hướng thẳng qua anh trai cô
- Người của Chúa tể. Quản gia Kim Ngưu. Để xem cô ấy mang đến cho chúng ta cái gì? – Thiên Bình nghiêng người ra vẻ chờ đợi. Trên khuôn mặt, tia nhìn trong ánh mắt lại có ít nhiều thay đổi.
***
***
Tiểu Âu – vật nuôi của Kim Ngưu - vẫn đang vỗ cánh 1 cách đều đặn trên bầu trời đêm. Từng cơn gió lạnh trôi ngược vào trong cổ áo của 2 cô gái, 1 người điềm tĩnh yên vị trên lưng chim, 1 người vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt. Kim Ngưu đưa mắt nhìn xuống cô gái lạ kia, khẽ lắc đầu. Kim Ngưu tháo chiếc áo choàng đang khoác trên người xuống và đắp nhẹ lên cho cô gái, mặc cho mái tóc của mình bị gió thổi không ngừng. Song Ngư khẽ cựa mình, nhíu mày và từ từ mở mắt.
- Tỉnh rồi sao? – Kim Ngưu nãy giờ vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của người bạn đồng hành với mình.
- Tôi..tôi đang ở đâu đây? – Song Ngư từ từ ngồi dậy và nhìn quanh quất.
- Chúng ta đang trên đường đến 1 lâu đài của vampire. Em tên gì? – Kim Ngưu đang cố bắt chuyện với cô gái này. Cô nghĩ, ít ra như vậy cũng xua đi được 1 ít bất an trong lòng của cô suốt chặng đường này.
- Là Song Ngư. Còn chị? – Song Ngư trả lời, ánh mắt như vẫn còn nhiều câu hỏi.
- Kim Ngưu – quản gia của lâu đài lúc em mới bị bắt về. – Kim Ngưu ôn tồn trả lời.
- Em..đã thành 1 vampire rồi sao? – Song Ngư nửa tỉnh nửa mơ hỏi Kim Ngưu 1 câu. Có lẽ cô hỏi hơi bị thừa, chính cô là người quyết định cơ mà.
- Uhm, 1 vampire mới sinh. Em phải tập làm quen với hình hài mới của mình lúc này, hoàn cảnh sắp tới e là hơi làm khó cho em rồi – Kim Ngưu nói xong rồi im lặng. Cô xoay gương mặt ra phía ngược gió, mượn sức thổi của gió làm tan đi những suy nghĩ trong cô. Song Ngư vẫn có nhiều thắc mắc nhưng khi nhìn Kim Ngưu với phản ứng như vậy, cô cũng bất giác lặng đi. Chẳng hiểu, quyết định làm 1 vampire của cô có phải là 1 quyết định sai lầm hay không? Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng kịp nữa, cô đành phải chấp nhận 1 hình hài mới mà tiếp tục tồn tại, hi vọng thế giới mới có thể chắp vá những mảnh vụn kí ức bị tổn thương.
Bầu khí quyển bỗng thay đổi 1 cách đột ngột. Có cảm giác như 2 người bọn họ vừa mới xuyên qua 1 tấm ngăn cách nào đó, mỏng nhưng vẫn có thể cảm thấy được. Cảm giác này đã lôi Kim Ngưu về với thực tại 1 cách nhanh chóng. Cô biết nó là cái gì: một vòng phép thuật bao quanh lâu đài.
- Chúng ta sắp đến nơi rồi. Nhớ giùm chị 1 điều, khi vào trong lâu đài gặp 2 vị chủ nhân thì phải dùng lời lẽ cẩn thận. Thế thôi – Kim Ngưu lên tiếng dặn dò Song Ngư, tiện thể cô cũng đưa tay kéo chiếc mũ trùm của chiếc áo choàng trên người Song Ngư xuống, che gần hết khuôn mặt.
Tiểu Âu, sau 1 chặng đường dài, cuối cùng cũng đưa được chủ nhân của nó đến nơi yêu cầu – lâu đài Vampire Green. Nó sà xuống trước cổng của lâu đài, cúi người cho chủ nhân bước xuống. Kim Ngưu đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung rồi nhảy ra khỏi người Tiểu Âu. Song Ngư cũng toan bước xuống nhưng Kim Ngưu ra dấu cho cô ngồi yên đấy. Song Ngư cũng ngoan ngoãn nghe lời, sửa tư thế ngồi cho ngay ngắn hơn. Kim Ngưu đi từng bước chậm rãi về phía trước, Tiểu Âu cũng cõng Song Ngư đi sát theo sau. Kim Ngưu vẫn thong thả đi vào rồi đột nhiên, 1 tên lính chặn ngay mũi chân của cô.
- Có chuyện gì? – Cô hỏi bằng chất giọng lạnh tanh, không cảm xúc
- Quản gia, Thiên Bình vương chỉ cho phép cô vào bên trong. Còn con vật kia phải ở ngoài. – Vừa nói, hắn đưa mắt liếc sang Tiểu Âu đang đứng đằng sau.
- Đó là thú nuôi của ta. Sao lại không cho vào? – Kim Ngưu đang cố gắng đè nén sự bức xúc của mình xuống, chất giọng vẫn lạnh như trước.
- Đó là lệnh. Mong quản gia thông cảm – Tên lính không hề nhiều lời
Kim Ngưu quay đầu lại nhìn Tiểu Âu. Cô khẽ vuốt ve trấn an nó và gật nhẹ đầu 1 cái với Song Ngư. Xong đâu vào đó, cô lặng lẽ 1 mình tiến vào trong.
- Lâu rồi không gặp, Kim Ngưu quản gia. Cô vẫn khỏe chứ? – Thiên Bình ngồi dựa người trên ngai vàng, cất tiếng hỏi khi mới thấy bóng Kim Ngưu từ ngoài tiến vào.
- Chào ngài, Thiên Bình vương. Chào công chúa. Rất vui khi được gặp lại 2 vị – Kim Ngưu cúi nhẹ đầu xuống nhưng rồi cũng nhanh chóng ngẩng lên.
- Aiz, cơn gió độc nào đưa cô đến đây vậy hả, Kim Ngưu? Mà trước khi bước vào lâu đài, cô có xem thử coi là giày của mình có sạch không vậy? – Sư Tử bắt chéo chân, mỉa mai lên tiếng.
- Thưa công chúa, quả thật là có 1 cơn gió độc mang tôi đến đây. Gió lành không làm được như vậy – Kim Ngưu bình thản đáp trả
Rầm
- Vô lễ! Ngươi dám dùng cái giọng đó nói chuyện với ta sao? – Sư Tử đập bàn đứng dậy, đưa ánh mắt giết người chĩa thẳng vào Kim Ngưu.
Một bầu không khí im lặng bỗng chốc đổ ập xuống tòa lâu đài. Những vampire dưới quyền đứng xung quanh len lén đưa mắt dõi theo 2 nữ vampire và đặc biệt là Kim Ngưu. Họ đang nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm xen lẫn lo sợ vì chẳng ai có thể đứng nổi quá 10s nếu bị ánh mắt sát khí của Sư Tử chĩa thẳng vào người.
Nhưng..không. Kim Ngưu vẫn đứng đơ ra đấy, khuôn mặt không có vẻ gì là đang chịu đựng hết cả.
- Sư Tử, đủ rồi – Thiên Bình đặt li rượu rỗng xuống, lên tiếng với em gái mình.
- Sao cô ta vẫn đứng trơ ra đấy vậy? Đừng có nói là anh.. – Sư Tử thôi không nhìn Kim Ngưu nữa mà xoay sang ông anh "đáng mến" kia
- Đây là khách của chúng ta. Và anh cũng không muốn sát thương – Thiên Bình nhún vai.
- Ash, không đi phá người khác là anh bị tụt huyết áp ah? Đâu ra cái khả năng ngớ ngẩn là làm mất thị giác cơ chứ? – Sư Tử lại hậm hực ngồi xuống – Còn ngươi, đến đây làm gì? – Sư Tử hất hàm hỏi.
- Thưa công chúa, tôi đến để gửi quà – một món quà mà chắc hẳn cô sẽ rất thích. – Kim Ngưu vẫn sử dụng chất giọng ngang ngang, không cảm xúc
- Của ai? – Sư Tử hỏi gần như ngay lập tức
- Từ Chúa tể của chúng tôi – Kim Ngưu trả lời và chờ đợi phản ứng của Sư Tử. Lâu đài lại rơi tõm vào sự im lặng. Nhưng sự im lặng đó kéo dài không lâu bởi nó là sự chuẩn bị cho 1 chuỗi âm thanh dồn dập sắp tới. Thiên Bình đang với tay lấy li rượu mới được rót đầy thì..
- AAAAAAAAAAAA, LÀ QUÀ TỪ CHÚA TỂ SAO? Sao nãy giờ không nói ra? Đâu, đâu? Quà đâu? Sao ta không thấy? Ngươi cất ở đâu rồi? – Sư Tử hét 1 tiếng làm rung rinh cả lâu đài, khiến cho hết thảy bọn vampire ở gần đó giật bắn cả người.
Xoảng
Li rượu trên tay Thiên Bình cũng rơi xuống nền nhà lạnh ngắt, tạo ra 1 vết đỏ loang lổ. Sư Tử bị hành động của anh trai mình làm
cho bất ngờ, bên môi cô nhếch lên 1 nét cười đầy châm chọc:
- Ái chà chà, ở với anh lâu như vậy rồi mà giờ em mới biết anh bị yếu bóng vía đó, Thiên Bình ah?
Thiên Bình vội điều chỉnh lại nét cười trên mặt rồi nhún vai cho qua chuyện. Hắn đang chờ đợi 1 li rượu mới để thay đổi khẩu vị. Cũ không đi, mới sao đến được! Lại nói đến Sư Tử, sau khi chớp được thời cơ hiếm có để đá xoáy anh mình thì nhảy lại ngay trước mặt của Kim Ngưu và xoay cô 360 độ.
- Thưa công chúa, Tiểu Âu của tôi đang giữ quà ngoài kia. Mà hình như là nó không được phép vào trong thì phải. – Phải đợi đến khi Sư Tử buông hẳn người cô ra thì Kim Ngưu mới lên tiếng.
- Mau cho người mở cổng ra, mau lên – Sư Tử vội vã ra lệnh cho 1 vampire đứng gần cửa phòng chính điện. Hắn cúi đầu rồi tuân mệnh đi ngay.
Song Ngư và Tiểu Âu đứng ở ngoài cũng đã lâu mà chưa thấy động tĩnh gì nên cũng có phần hơi sốt ruột. Tuy đã khoác 1 lớp áo choàng nhưng đôi khi Song Ngư vẫn khẽ rùng mình vì những cơn gió lạnh thốc vào đột ngột. Tiểu Âu thấy Song Ngư cứ thi thoảng lại xuýt xoa thì nó tự động ngồi xuống, giở 1 cánh lên và ra hiệu cho cô ngồi gần vào. Song Ngư mới đầu cũng rất ngạc nhiên vì cô không phải chủ nhân của nó nhưng cô vẫn nhích vào trong đôi cánh đó. Ít nhất, nó đang sưởi ấm cho cái xác vốn dĩ đã lạnh của cô bây giờ.
- Cảm ơn ngươi! – Song Ngư đưa tay ra ôm cổ của nó, cứ như cô đã quen biết nó từ lâu. Tiểu Âu, rất tự nhiên, cũng đẩy chiếc mỏ to kềnh xuống vai Song Ngư – như là 1 cách cảm ơn cho sự tử tế từ 1 người không quen biết.
Két..két
Cánh cổng lâu đài to lớn từ từ mở ra. Một tên lính ra lệnh cho Tiểu Âu:
- Vào đi!
Nó nghiêng người đợi Song Ngư leo lại lên lưng rồi mới vỗ cánh và bay vào trong. Cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại.
***
Tiểu Âu đã đến khu chính điện. Trước hết nó cúi người chào 2 kẻ chủ nhân nhưng cũng rất nhanh chóng, nó ngẩng lên và bay lại phía của Kim Ngưu.
- Chủ và tớ, rất giống nhau – Thiên Bình bất giác buông ra 1 câu nhận xét nhưng hình như là đang nói cho mình nghe.
- Đây là món quà mà tôi đang nhắc đến. Song Ngư, xuống đây – Kim Ngưu tiến lại phía Tiểu Âu, đưa tay có ý đỡ cô xuống.
- Song, Ngư. Tên đẹp nhỉ? – Thiên Bình ngưng uống rượu, chuyển tầm nhìn xuống người mà Kim Ngưu đang muốn đỡ xuống đằng kia.
Song Ngư đưa tay ra cho Kim Ngưu nắm lấy, cô hơi nhoài người ra để bước xuống khỏi người Tiểu Âu. Từ góc độ này, Thiên Bình có thể trông thấy rõ nhất được dung mạo của "món quà" kia. Khi bàn tay Song Ngư chỉ còn cách tay của Kim Ngưu có 1cm thì..
Vụt
Với tốc độ ánh sáng vốn có của 1 vampire, Thiên Bình chạy ngay đến chỗ của Kim Ngưu đang đứng, đưa tay ra đỡ lấy tay của Song Ngư
- Cho phép ta nhé – Hắn nở 1 nụ cười cố hữu trên gương mặt. Song Ngư hơi lưỡng lự nhìn sang Kim Ngưu thì thấy được 1 cái gật đầu từ cô. Không đợi Song Ngư đặt tay vào, Thiên Bình đã nắm lấy và giật ngay cô xuống. Song Ngư bị kéo bất ngờ nên cũng thuận đà mà lao ngay vào lòng của Thiên Bình.
- Anh ah, anh tự nhiên hơi bị lố rồi đó. Qùa Chúa tể gửi cho em mà – Sư Tử tiến về phía Thiên Bình. Âm thanh của giày cao gót nện cộp cộp xuống sàn nhà vang lên rõ ràng, dứt khoát. Cô đến và giằng lấy tay của Song Ngư về phía mình.
- Là anh thấy trước chứ nhỉ. – Thiên Bình cũng giật tay Song Ngư về phía mình.
- Nhưng của Chúa tể gửi cho em – Sư Tử không chịu kém cạnh, kéo Song Ngư về phía mình
- Gửi cho anh không được sao?
- Bộ 2 người có gian tình hay gì mà đi gửi quà chuyền tay hả?
- Không có liên quan gì hết. Nhắc em nhớ, là anh lấy trước
- Thì sao?
- Thì em mất phần chứ sao!
- Thôi ngay cái điệu bộ đó cho tôi!!!
- Ai bảo em chậm chân làm gì
- Anh..
- …….
Kim Ngưu đứng nhìn 2 anh em nhà này gây nhau 1 hồi mà chỉ thấy tội nghiệp cho Song Ngư. Con bé còn chưa kịp chào hỏi gì hết mà đã phải chứng kiến cảnh tượng "huy hoàng" này. Nhưng khi về sống ở đây, chắc hẳn cô phải quen dần thôi. Đó là còn chưa kể, sau mỗi câu đá xoáy nhau là 1 trong 2 anh em họ đều kéo tay Song Ngư về phía mình. Nhìn tình cảnh cô trông đến là thảm thương nhưng tuyệt nhiên Song Ngư không hề phát ra bất kì 1 âm thanh nào.
- Hai người không sợ là sẽ xé nát Song Ngư ra sao? – Kim Ngưu lên tiếng sau 1 hồi im lặng, ngữ khí vẫn không có gì thay đổi. Ngay lúc đó, Song Ngư đang đứng ở giữa Thiên Bình và Sư Tử, chịu đựng hàn khí toát ra từ cả 2.
- Chúa tể không nói trong thư là gửi "món quà" này cho ai. Chi bằng hãy để cô ấy lựa chọn. Song Ngư, cô chọn ở với ai? Công chúa hay hoàng tử? – Kim Ngưu đánh mắt sang chỗ Song Ngư.
- Ở với ta. Ta hứa sẽ không bắt nạt ngươi đâu – Sư Tử giành nói trước.
- Ta cũng rất cần ngươi. Qua đây – Thiên Bình cũng không chịu thua.
- Tôi..hmm.tôi chọn ở với công chúa – Song Ngư trả lời, giọng nói vẫn còn đầy sự e dè.
- Tốt lắm. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi 1 phòng cạnh ta. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ trở thành người hầu thân cận nhất của ta. Được không? – Sư Tử reo lên mừng rỡ.
- Thưa công chúa, được ạ - Song Ngư cúi đầu.
- Thiên Bình ahhh – Sư Tử cố kéo dài giọng sao cho tương xứng với cái mặt đang dài ra của anh trai mình – Lần này á, là em thắng đó nha. Hihi – Cô nở nụ cười của kẻ thắng cuộc để trêu tức anh mình. Thiên Bình cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay về ngai vàng của mình, thả ánh mắt chạy dọc khắp người Song Ngư.
- Kim Ngưu, ngươi có thể về. Sẵn đó, cho ta gửi lời cảm ơn đến Xử Nữ của ta luôn nha – Giọng Sư Tử trở nên hí hửng hẳn lên chứ không bùng bùng lửa như lúc trước đó không lâu.
- Nhiệm vụ của tôi đã xong. Xin phép 2 vị, tôi về - Nói rồi, Kim Ngưu ra hiệu cho Tiểu Âu lại gần và cho cô ngồi lên trên lưng. Cô khẽ nhìn qua Song Ngư, thấy bờ môi Song Ngư đang lẩm nhẩm gì đó
- Cảm ơn và tạm biệt chị, Kim Ngưu – Âm thanh rất nhỏ nhưng vì là 1 vampire nên Kim Ngưu hoàn toàn có thể nghe thấy được. Cô cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng Tiểu Âu bay vụt đi. Song Ngư đứng nhìn Kim Ngưu đã đi khuất rồi mới xoay sang nhìn Sư Tử. Sư Tử cũng nhìn Song Ngư từ trên xuống dưới khắp lượt rồi buông ra 1 câu nhận xét:
- Không tồi tí nào. Chúa tể vẫn có mắt thẩm mỹ quá đấy chứ. Ok, và giờ thì theo ta, ta sẽ chỉ phòng của ngươi.
- Cảm ơn, chủ nhân – Song Ngư kính cẩn đáp. Cô chắc vẫn nhớ lời của Kim Ngưu dặn lúc trước. Cô xoay sang cúi đầu 1 cái với Thiên Bình rồi mới từ từ đi theo phía sau Sư Tử.
Ánh mắt của Thiên Bình nãy giờ vẫn không rời khỏi người Song Ngư. Khi thấy bóng cô đã khuất sau dãy hành lang mập mờ, hắn mới để nụ cười đểu giả của mình lên trên bề mặt:
- Sư Tử, em chưa thắng đâu. Song Ngư, phải là của anh.
***