Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
23/06/2015
:

phuongrynki
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 23/06/2015
TRÊN CHIẾC XÍCH ĐU GỖ
Thể loại: Truyện ngắn
Tác giả: Phương Rynki
*Đây là truyện tớ tự viết. Mong các bạn góp ý nhận xét.
----------------------------------------------------------------
1. Gặp Gỡ - Thoại
  Tôi có thể dễ dàng trèo sang nhà Duy qua một cái cửa sổ lớn không có song ở trên sân thượng. Hồi bé, Duy vẫn thường trèo qua nhà tôi, ngồi cùng tôi trên chiếc xích đu gỗ có dây leo trên sân thượng. Khi ấy, Duy sẽ cố gắng đu mạnh hết sức, còn tôi sẽ nhắm tít mắt vào và la thất thanh lên. Trên chiếc xích đu gỗ, tôi và Duy trao đổi cho nhau những mẫu rô-bốt đẹp hay những bộ truyện tranh hâp dẫn.  Trên chiếc xích đu gỗ, tôi và Duy thi hút sữa, đứa nào hút hết trước là thắng. Trên chiếc xích đu gỗ, chúng tôi cùng nhau ngửa mặt lên trời ngắm mây. Trên chiếc xích đu gỗ, chúng tôi chơi đùa với nhau như những người bạn thân. Có lần, Duy còn mang hai chiếc diều mà bố mẹ cậu ấy mới mua, trèo sang nhà tôi, thả diều cùng. Hai đứa còn thi nhau xem đứa nào thả diều được cao hơn. Đôi lúc dây diều vướng vào nhau, và... Pực!! Dây đứt, diều bay đi, không lưu luyến. Duy tiếc đứt ruột. Cậu ấy bắt đầu trách móc tôi... Thời gian qua đi, tôi chẳng có thời gian lên sân thượng nữa. Hình ảnh hai đứa chơi đùa với nhau vẫn còn đó, nhưng có lẽ nó đang mờ dần. Tôi cũng chẳng biết nữa.
  Tôi và Duy không học cùng trường. Thế là, khoảng cách giữa hai đứa cứ dần dần mà bị đẩy ra xa nhau. Thỉnh thoảng bất chợt nhớ đến Duy, tôi lại lót tót chạy lên sân thượng, trên tay cầm cốc cà phê đá. Thế nhưng, Duy không có ở đó. Tôi không vội chạy xuống mà ngồi trên xích đu, ngửa mặt lên trời ngắm mây. Có lẽ bạn đang thắc mắc tại sao tôi không gọi cổng Duy? Bởi vì, tôi là một con bé rất rụt rè. Đến đi chợ giúp mẹ mà tôi còn không dám nữa là...
  Ve kêu. Hoa phượng xuất hiện. Nắng lóa mắt. Mùa hè lặng lẽ bước chân đến từ lúc nào không hay. Trong cái nắng chói chang của mùa hè, tôi guồng mình đạp xe hết tốc lực đến nhà thầy Vệ, trong giỏ xe lọc xọc một quyển vở dày cộp và một cây bút bi. Trước hôm nghỉ hè một buổi, thầy Vệ có thông báo với lớp tôi, rằng thầy sẽ tổ chức học thêm môn Toán trong thời gian nghỉ hè. Điểm cuối năm môn Toán của tôi cũng tầm tầm, học lực thì tôi tự thấy mình cũng không đến nỗi tệ. Thế nhưng, tôi vẫn là một trong những người đầu tiên đăng kí tham gia học thêm. Đó là vì, cậu bạn mà tôi đã thầm để ý bấy lâu - Minh, cũng đăng kí đi học. Lí do hết sức vớ vẩn.
  Kéééét.....!! Tôi bóp mạnh phanh làm cái mũ trên đầu suýt thì văng ra, khi nhìn thấy cổng nhà thầy Vệ ngay trước mặt. Tôi nhòm vào trong sân. Vắng tanh vắng ngắt. Nhận ra mình là người đến sớm nhất, tôi không vào trong vội mà đỗ xe bên ngoài, núp dưới  bóng cây xà cừ già. Tiếng ve râm ran khắp ngõ xóm như một dàn đồng ca đông đúc đang biểu diễn. Thế nhưng, dù quanh quất thế nào đi chăng nữa thì, dù chỉ một cái bóng của con ve bé xíu thôi, tôi cũng không thể tìm được. Lưng áo tôi bắt đầu đẫm mồ hôi, và chợt cảm thấy mát lạnh khi một cơn gió lạc vào trong ngõ. Trong đầu tôi nghĩ vu vơ. Nếu bây giờ, Minh là người đến sớm thứ hai, sau tôi, thì tôi và Minh sẽ vô tình gặp nhau trong không gian vắng lặng, gió thổi mát lồng lộng. Minh sẽ từ từ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của tôi, trên môi nở một nụ cười thân thiện. Hai chúng tôi sẽ tay trong tay bước vào nhà thầy... Ôi... đó sẽ là khung cảnh thật lãng mạn chỉ có hai người... Bỗng một làn gió mạnh lướt qua, đưa tôi về hiện thực. Đúng như lời nhận xét của con Vy bạn thân, tôi đúng là một cô nhóc hay mơ mộng viển vông quá.
  Đang  mân mê quyển vở mới cóng, bất chợt...
  Từ ngoài ngõ, một chiếc xe đạp màu bạc lăn bánh tới. Có lẽ chủ nhân của chiếc xe đó cũng tới học thêm. Nhưng... chủ nhân của chiếc xe mới làm cho tôi trở nên bất ngờ...
  Là... Duy?
  So với hình ảnh trong kí ức tôi, Duy bây giờ đã cao hơn (tất nhiên), không còn là một cậu nhóc thò lò mũi xanh nữa. Dù gương mặt có một chút thay đổi vì thời gian, nhưng tôi không thể nhầm lẫn được. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao, mái tóc xù... Đây đích thị là Duy – cậu bạn ngày bé đã từng ngồi trên chiếc xích đu trên sân thượng cùng tôi, cậu bé đã khóc òa lên khi tôi vô tình làm mất con diều hình siêu nhân ngày ấy...
  - Sao cậu nhìn tớ ghê vậy? Bộ mặt tớ có dính nhọ sao? – Duy lên tiếng.
   Tôi ngạc nhiên. Duy vẫn chưa nhận ra cô bé từng chơi với cậu ấy ngày nào...
  - Không... Chỉ là... Cậu cũng đi học thêm nhà thầy Vệ sao?
  - Ừm. Chắc cậu cũng vậy hả?
  - Ừ...
  Bốn câu đối thoại ngắn ngủn đủ làm cho tôi thất vọng. Duy không hề nhận ra tôi - cô bạn hàng xóm ngày nào.
  - Vậy là lát nữa chúng mình sẽ học cùng nhau. Làm quen nhé. Cậu tên gì?
  - Thoại Anh. Nguyễn Thoại Anh. – Tôi trả lời sau vài giây. Đúng là Duy không nhận ra tôi thật.
  - Thoại Anh sao?  Ngày bé, tớ cũng có một người bạn thân như thế thì phải.
  Tôi sững người. Miệng định nói câu gì đó nhưng thoáng thấy bóng dáng chiếc xe đạp của lũ bạn thân tiến vào, tôi vội im bặt. Họ cười đùa rôm rả, làm tôi cũng bị (hay được) cuốn vào theo. Tôi đi theo họ vào trong nhà thầy. Duy cũng đi theo. Được một lúc sau thì nhóm bạn của Minh đến. Mọi nỗi thất vọng về Duy tan biến hết. Tôi cảm thấy vui lòng khi nhìn thấy hình ảnh của Minh. Tôi chọn chỗ ngồi ngay dưới cậu ấy, còn Duy ngồi ngay sau tôi. Thỉnh thoảng Duy cũng kéo áo tôi để bắt chuyện.
  - Hình như là cậu chưa biết tên tớ thì phải? – Duy thì thầm vào tai tôi. Trong lớp học thêm khá mát lạnh, nên chúng tôi chẳng thể nói to được.
  - Cậu là Duy phải không? – Tôi thì thầm đáp lại. Duy mở to mắt, như  cậu ấy muốn hỏi tại sao tôi lại biết. Chưa để cậu ấy mở miệng, tôi đã nói ngay:
  - Ở nhãn vở của cậu có ghi tên cậu kìa.
  Duy nhìn vào vở, rồi quay lên cười khì khì với tôi. Vẫn cái nụ cười “khì khì” ngày ấy, cậu ấy vẫn thế. Thật thân thiện. Nhưng chắc cậu ấy sẽ chẳng nhận ra tôi đâu.
2. Hối hận – Duy
   Ngay từ phút đầu tiên đạp chiếc xe bạc vào ngõ, tôi đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Tôi hơi nheo mắt và nhận ra đó chính là Thoại Anh – cô bé hàng xóm ngày xưa còn nợ tôi một chiếc diều đắt tiền hình siêu nhân. Tôi quen gọi Thoại Anh là Thoại. Thoại là một cô bé rất hay nhõng nhẽo đòi tôi mang bịch bánh quế lên sân thượng để vừa ngồi xích đu vừa ăn. Tôi và Thoại từng rất thân nhau, nhưng khi lớn dần, đường ai nấy đi. Thời gian rảnh, tôi không lên sân thượng để trèo sang nhà Thoại mà vùi đầu vào đống bài tập Toán. Rồi hai đứa cứ thế xa nhau dần dần...
  Từ trong sâu thẳm, tôi nhận ra tình cảm tôi dành cho Thoại đột nhiên dội về. Có vẻ như ngày bé, tôi đã yêu Thoại mất rồi, chỉ là tôi không nhận ra. Tình cảm đó như một làn gió hạ, đến bất chợt, rồi lại đi một cách nhanh chóng. Sau bao ngày, cơn gió đó lại quay về. Giờ đây, Thoại xuất hiện, đang đứng ngay trước mặt tôi, không báo trước. Thoại bây giờ xinh đẹp và ra dáng hơn nhiều rồi. Tôi như muốn thét lên để biểu lộ niềm vui sướng. Thoại nhìn tôi rất lâu, có vẻ như Thoại cũng đã nhận ra tôi rồi. Tôi bỗng nảy ra một ý,  giả vờ như chưa nhận ra Thoại. Thoại có vẻ thất vọng. Cậu ấy đi vào cùng nhóm bạn. Vẻ mặt thất vọng của Thoại trông khá là ngố tàu, tuy rằng đôi lúc tôi cảm thấy mình thật có lỗi.
  Trong lớp học thêm, tôi hay cố gây sự chú ý với Thoại bằng cách hỏi bài, hay mượn thước... Hơn một lần, tôi đã nói với Thoại rằng tôi đã nhận ra cậu ấy, nhưng tôi không nói thẳng ra mà nói một cách đậm chất “mật mã”. Thế nhưng, Thoại ngố tàu đến nỗi không nhận ra được. Có vẻ như cậu ấy đổ hết thất vọng đi chỗ khác và nhặt lấy niềm hạnh phúc về Minh – một cậu bạn cùng lớp của Thoại. Tôi khá là lo lắng. Vì suốt buổi học, Thoại toàn cố lảng tôi để bắt chuyện cùng Minh. Sự lảng tránh của Thoại khiến tôi hoang mang. Giá như lúc đầu tôi không giả vờ không nhận ra Thoại, thì bây giờ, tôi đâu phải đau đầu như thế này? Hối hận, tôi nghĩ rằng mình nên thú thật với Thoại. Nhưng tôi muốn thú nhận một cách “ngọt ngào” cơ, vì chưa chắc nói thẳng ra thì Thoại sẽ hài lòng đâu.
  Dường như Thoại càng lảng tránh thì tình cảm mà tôi dành cho cô ấy càng được tích tụ, chỉ cần đợi đến thời điểm phù hợp, tôi sẽ đưa cho Thoại bao nhiêu tình cảm mà tôi tích tụ bấy lâu. Nghĩ vậy, tôi lại kéo áo Thoại, mặc dù không biết mình kéo để làm gì. Khi Thoại quay xuống, tôi mới bắt đầu bối rối. Cảm xúc bỗng nhiên rối xù lên. Thấy vẻ lúng túng của tôi, Thoại hỏi:
  - Cậu sao vậy?
  Tôi rối quá. Tôi đánh bạo tự làm rơi cây bút của mình, cố làm nó rơi lên chỗ Thoại. Khi nó đã rơi xuống đúng chỗ rồi, tôi vừa gãi gãi đầu vừa cười gượng gạo:
  - Cậu... nhặt giúp tớ cây bút...
  Thoại cúi xuống nhặt cây bút của tôi lên, đưa tận tay tôi, cười:
  - Này. Lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy.
  Tôi nhận lấy cây bút từ tay Thoại. Đến khi Thoại quay lên rồi, tôi mới cho phép mặt tôi nóng ran lên. Sao thế này? Chỉ là nhờ nhặt bút, mà tim tôi gần như đã đập trật nhịp rồi hay sao? Cảm giác ngượng ngùng bỗng nhiên tràn ngập trong tôi. Tôi không thể nói chuyện với Thoại một cách bình thương, làm sao mà thú nhận tình cảm của mình cho Thoại biết được?
  Mọi thứ bắt đầu rối tung lên...
  Tôi ngồi ngay dưới Thoại. Thế nên, tôi có thể biết rõ Thoại đang làm gì, nghe rõ Thoại đang nói gì. Thật tuyệt vời khi ngắm nhìn người mình yêu ở một cự li gần nhất, mà người đó không hề hay biết... Minh là một cậu học sinh với vẻ mặt cứng cỏi, ăn mặc đúng mốt, nói chuyện nó duyên. Dù Minh là đối tượng mà Thoại đang “cảm nắng”, nhưng tôi vẫn thường nhìn Minh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi không thể bằng Minh. Tôi biết chắc điều đó. Thế nhưng, nếu được, tôi có thể giành lại Thoại một cách dễ dàng.
3. Bối Rối – Thoại
  Tôi nhận thấy rằng, suốt cả buổi học, Duy cứ bồn chồn một cách khó hiểu. Dù cậu ấy không nói ra, nhưng tôi thừa biết rằng, Duy đang muốn nói với tôi điều gì đó. Rất muốn. Mặc dù tôi không biết cậu ấy định nói với tôi điều gì.
  Những lúc căn phòng học im ắng, ai nấy đều bặm môi làm bài, thỉnh thoảng tôi bất chợt dừng bút, khẽ quay xuống liếc Duy. Duy cũng đang viết nhoay nhoáy, chỉ có điều, gương mặt cậu ấy có vẻ thẫn thờ. Tôi hỏi nhỏ:
  - Duy sao vậy?
  Cậu ấy mệt mỏi ngước mặt lên, nhận ra tôi, cậu ấy có vẻ hơi giật mình, rồi cười. Có lẽ là cười gượng gạo.
  - À... Hôm nay tớ quên không ngủ trưa... Nên hơi buồn ngủ chút...
  Tôi ậm ừ hai chữ “Vậy hả...” rồi quay lên, lặng lẽ như khi quay xuống. Tôi biết chắc rằng cậu ấy nói dối tôi. Cái vẻ mặt gượng gạo như ly sữa tươi không đường kia, tôi còn lạ gì nữa. Trước khi quay lên bàn trên, tôi còn kịp nhìn thấy sắc đỏ hiện rõ trên khuôn mặt Duy.  Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi rồi chợt vụt tắt như chưa từng tồn tại. Có khi nào...
  Buổi học ngắn ngủi kết thúc nhanh chóng. Cũng như mọi người, tôi lấy xe của mình rồi chạy xe về nhà. Minh sẽ là người ra về trước tiên, khi tất cả chúng tôi quẹo phải, còn Minh vòng xe sang bên trái con đường. Lần lượt, lũ bạn về hết, chỉ còn tôi và Duy đi cùng nhau trên con đường đất nhỏ. Suốt quãng đường, mặc dù tôi cố bắt chuyện nhưng Duy chỉ trả lời vài câu rồi im bặt. Thái độ này là sao? Thật khác xa so với lúc cậu ấy mới đến.
  - Hôm nay cậu ốm hả? – Tôi hỏi.
  Duy trả lời, mặt vẫn cúi gằm:
  - Không...
  Tôi cố nheo mắt để nhìn rõ gương mặt Duy lúc này. Nhưng cũng chỉ thấy một sắc đỏ hơi nhẹ thôi. Suốt chặng đường dài ngoẵng, Duy chẳng nói được câu nào. Tôi tự cười với ý nghĩ trẻ con của mình :“Chắc Duy ngại...”.  Hẳn là Duy đã nhận ra tôi rồi. Tôi biết, Duy luôn ngại ngùng khi dính vào những câu chuyện như thế này mà.
  Sau một hồi không mở miệng, cuối cùng cổng nhà tôi cũng xuất hiện ngay trước mắt. Tôi  đỗ xe lại. Chẳng hiểu sao Duy cũng đỗ. Tôi liếc nhìn Duy vài giây. Nhưng kệ, tôi dắt xe đi vào nhà. Bỗng nhiên, Duy đặt tay lên vai tôi. Tôi giật mình ngoái đầu lại. Ánh mắt Duy hơi người lớn, xen chút bối rối. Chẳng hiểu sao mặt tôi bỗng đỏ bừng lên như đang bị nướng lên vậy. Mặc dù không muốn nhưng tim tôi đột nhiên đập mạnh hơn bình thường. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, có lẽ một phần là do đạp xe một quãng đường dài, một phần là do Duy...
  - Cậu... thích Minh sao? – Duy lắp bắp.
  Tôi hơi giật mình. Tôi chưa chuẩn bị được tinh thần. Rõ ràng tôi chỉ thích Minh một cách âm thầm thôi, ngay cả lũ bạn thân còn không biết. Vậy mà Duy đã chạm đúng vào một trong những bí mật của tôi. Câu hỏi này, nếu là con bạn thân hỏi, tôi sẽ ngượng nghịu mà gật đầu. Còn nếu là Duy hỏi thì... Tôi sợ rằng, nếu tôi nói thật thì sẽ làm tổn thương Duy, nhưng tôi biết Duy không thích sự dối trá. Thực sự tôi không biết nên trả lời ra sao nữa...
  - Cậu không sao chứ? – Duy hỏi tôi, khi thấy vẻ lúng túng của tôi trước câu hỏi bất chợt ấy.
  - Không... Duy này. Cậu nhận ra tớ chưa? – Thay vì trả lời , tôi hỏi lại Duy.
  - Có lẽ là rồi... Và... quan trọng hơn hết... khi nhận ra... Tớ... tớ...
  Mặt Duy bắt đầu đỏ phừng lên như nắng lúc rực rỡ nhất. Chưa nói hết câu, Duy đã vội phóng xe đi mất hút. Vô thức, tôi với tay về phía Duy, như thể với tay về một mối tình đã xa. Rõ ràng ngay từ khi nhìn thấy Duy từ đầu ngõ, tôi đã nhận ra rằng, tình cảm tôi dành cho Duy vẫn còn ở đó. Chỉ có điều, nó mơ hồ lắm. Còn bây giờ, có lẽ, tôi đã vứt bỏ đi tình cảm trẻ con ngốc nghếch mà mình dành cho Minh bấy lâu nay, thay vào đó, tôi giữ lấy tình cảm nồng nàn, trong trẻo với Duy – một tình cảm lạ lẫm, nhưng đủ để làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.
4. Thú Nhận – Duy
  0h56p.
  Tôi vẫn thức. Làm sao tôi có thể nhắm mắt ngủ yên khi cứ nghĩ về hành động ngu ngốc chiều hôm nay được cơ chứ? Rõ ràng tôi muốn có câu trả lời trung thực nhất từ Thoại, nhưng, tôi lại can ngăn Thoại không được trả lời. Cái vẻ bối rối của Thoại hồi chiều nay, chính là câu trả lời chân thực nhất. Thoại thích Minh, mặc dù cậu ấy đã nhận ra tôi chính là cậu bạn nghịch ngợm ngày nào. Có lẽ, đối với Thoại, đơn giản tôi chỉ là một cậu bạn thân từ nhỏ mà thôi. Còn đối với tôi, Thoại là một con người đặc biệt, một con người mà, trong tình yêu, người ta gọi là “Tất Cả”.
  Thao thức suốt đêm. Chán nản, tôi vùng dậy khỏi giường, chạy lên sân thượng, trèo qua cửa sổ sang nhà Thoại. Khung cảnh vẫn thế, chiếc xích đu gỗ vẫn còn đó. Hình như... có một bóng người đang ngồi trên chiếc xích đu thì phải?
  Bóng người đó đang hát. Giai điệu thân quen và buồn bã. Tôi cố bước chân đến chiếc xích đu. Bóng người quay đầu lại. Nhờ ánh trăng sáng, tôi nhận ra một gương mặt thân thuộc. Là Thoại. Tôi đã định chạy vội về nhà mình, nhưng không hiểu sao lại thôi. Thoại đứng lên, nhìn tôi một hồi lâu. Tôi cũng hơi run, nhưng rồi cũng bước lại gần chiếc xích đu gỗ rồi ngồi xuống ngay kế bên Thoại. Lâu lắm rồi, hai đứa chưa ngồi sát nhau như thế này. Đêm lạnh và yên ắng. Thoại khẽ nói:
  - Cũng lâu rồi nhỉ... Cái cảm giác ngày ấy và bây giờ... Sao khác quá...
  Tôi quay sang nhìn Thoại. Ánh trăng vàng rọi lên khuôn mặt Thoại, ánh lên một nỗi buồn sâu sắc.
  - Khác chỗ nào? - Tôi thắc mắc.
  Thoại cụp mắt xuống. Hàng mi dài, rậm che đi khoảng tối trong mắt. Thoại thì thầm, nhưng đủ để tôi nghe thấy:
  - Hình ảnh của Duy trong tớ ngày ấy là một cậu nhóc thò lò mũi xanh, nghịch ngợm và hay trêu chọc tớ. Duy ngày đó là một cậu bạn thân hay chơi với tớ mỗi ngày. Nói tóm lại, ngày ấy, Duy là một cậu bạn thân thiết của tớ. Định nghĩa hai chữ "bạn bè" với tớ ngày ấy chính là Duy...
  Tôi hơi bất ngờ. Suy nghĩ của Thoại giống hệt suy nghĩ của tôi. Im lặng vài giây, Thoại nói tiếp:
  - Còn hôm nay, Duy của tớ đã thay đổi nhiều lắm. Chững chạc hơn này, đẹp trai hơn này, và không bị viêm mũi nữa... Đặc biệt hơn, ngày hôm nay, Duy đã làm tớ thay đổi cách suy nghĩ của mình về Duy. Tớ đã nghĩ rằng Duy phớt lờ tớ, không quan tâm đến tớ. Nhưng, tớ biết, Duy muốn làm tớ bất ngờ. Đúng không nào?
  Tôi ngạc nhiên. Thoại dường như đọc được từng suy nghĩ của tôi. Cũng đúng thôi. Nhà hai đứa ở sát nhau mà không gặp nhau suốt cả mấy năm cơ mà...
  Không để tôi nói câu nào, Thoại lên tiếng, giọng có vẻ ấm áp hơn trong màn đêm lạnh lẽo tĩnh mịch:
  - Duy... Cậu đã mang đến cho tớ cảm giác yêu thương đúng đắn. Tớ đã nghĩ rằng mình yêu Minh vì luôn cảm thấy vui vẻ khi ở bên cậu ấy. Nhưng Minh chẳng thể mang lại cảm giác xao xuyến trong lòng tớ. Còn Duy thì... tớ nói thật. Đây là lần đầu tiên trong đời tớ biết thế nào là “yêu”. “Yêu” là luôn suy nghĩ về người đó, luôn cảm thấy bối rối trước mặt người đó. Đúng không? Tớ... tớ yêu cậu!
    ...
  Thời gian như đọng lại trên chiếc xích đu gỗ. Trong màn đêm lạnh lẽo, tôi thấy trái tim mình như ấm lên từng giây, từng phút... Thoại lắp bắp:
  - Cậu... làm người yêu tớ nhé!
  Tôi không nói gì. Tôi chỉ ngửa mặt lên trời nghĩ mông lung. Tay tôi siết nhẹ tay Thoại trên chiếc xích đu gỗ. Quay sang Thoại, tôi cười:
  - Ngốc... Tớ đã trả lời từ sáng nay rồi cơ mà. Cậu thừa hiểu là tớ yêu cậu mà. Đúng không, cô nhóc nhõng nhẽo?
  Thoại nhìn tôi, thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười hạnh phúc...
  ...
  ...
5. Hạnh Phúc – Thoại
  Đêm hôm đó, tôi và Duy đã cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu gỗ cả giờ. Tôi khẽ tựa đầu vào vai Duy. Hơi thở Duy ấm áp bên tai. Đến gần sáng, Duy mới chịu trèo qua cửa sổ và về nhà.
  Từ hôm đó, tôi và Duy lại trở về như xưa. Tôi sẽ lên sân thượng của nhà mình, còn Duy sẽ trèo sang nhà tôi qua đường cửa sổ. Hai đứa chúng tôi sẽ ngồi cùng nhau trên chiếc xích đu gỗ có dây quấn ở hai thanh bên. Chúng tôi sẽ thi uống sữa, sẽ đu xích đu thật mạnh. Mệt, chúng tôi sẽ tựa đầu vào nhau, nghe những bản nhạc lãng mạn. Những lúc ấy,  tôi sẽ siết chặt tay Duy. Làm như vậy, tim tôi sẽ ấm lên sau nhứng đợt gió lạnh vô tình thổi qua.
_Hết_



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất