Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/07/2015
:

Bé Con Tập Yêu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/07/2015
“Tiếng sét ái tình” nghe có vẻ buồn cười nhỉ dường như chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim tình cảm hay tiểu thuyết lãng mạn nhưng ai ngờ nó lại có thật đấy…!
2h30 sáng…tinh tinh tinh tinh…Minh mơ màng tỉnh giấc với tay tắt chuông báo thức mà vẫn chưa chịu đậy
-Haiz…sao đi gì mà đi cái giờ quái quỷ này chứ,mới sáng sớm cứ làm như đi muộn tí thì chết người ý
Mẹ của Minh bước vào:
-Ơ thằng này!Giờ này mà vẫn chưa dậy à?Dậy đi đánh răng rửa mặt rồi đi nhanh lên!
-Mẹ…sao con lại phải đi thôi cho con ở nhà đi-nơi Minh ở tổ chức du lịch đi Huế và Đà Nẵng nhưng Minh lại không hứng thú với chuyến đi này cho lắm
-Nghỉ hè mà cứ suốt ngày ở nhà chơi game,xem tivi.Con phải ra ngoài chơi chứ!Cứ thế này thì bao giờ mới có người yêu hả?
-Haiz…con thiếu gì đứa yêu,đầy chẳng qua con không yêu ai thôi.Con của mẹ đẹp trai thế này cơ mà…hihi
-Thôi tự tin vừa thôi dậy đi cho mẹ nhờ
-Vâng
3h30 xe đến đón mọi người đi.Điểm đến đầu tiên:Huế.Minh lướt một loạt những người ngồi trên xe bỗng anh dừng lại ở một người:“oa…xinh thế…Cứ tưởng đi toàn mấy cô mấy bác chứ…hihi” Minh nghĩ thầm ít nhất có thêm một tí hứng thú từ cô gái này.Nhưng ánh mắt cô đang nhìn về phía cửa xe như đang mong chờ một ai đó mãi cho đến khi xe khởi hành ánh mắt đó mới rời khỏi đó có vẻ như đang thất vọng:“Anh ấy không đi sao?Có phải tại mình không?”Hạnh-cô gái Minh để ý nghĩ thầm.Rút điện thoại ra Hạnh online facebook tìm kiếm một cái tên nào đó…kéo xuống thấy một dòng stt:“ốm rồi…không được đi chơi…chán”.Hạnh đọc xong bỗng dưng mỉm cười:“anh ấy không đi không phải do mình.Nhưng mà không có anh ấy chán thật!” cô có vẻ rất vui mừng.Đàm Anh Tú-cái tên lúc nào cũng hiện hữu trong lòng cô không sao quên được.3 năm rồi…3 năm cô yêu đơn phương Tú mặc dù anh đã từ chối tình cảm của cô nhưng không hiểu sao cco vẫn không quên được anh.Minh cứ chăm chăm nhìn vào mọi biểu cảm của Hạnh cảm thấy khó hiểu sao cô lại có vẻ thất vọng xong nhìn điện thoại lúc thì bỗng nở nụ cười,nụ cười đó chỉ trong chớp mắt nhưng Minh lại nhìn thấy rất rõ ràng một nụ cười tỏa nắng vô cùng dễ thương.
Đến Huế mọi người có vẻ mệt mỏi lê bước chân vào phòng ở khách sạn,Hạnh và Minh ở phòng đối diện nhau nhưng hình như Hạnh không mấy khi nhìn Minh nhưng bất cứ lúc nào ánh mắt anh luôn dõi theo cô.Sáng sớm mọi nguwowifrur nhau đi Tử Cấm Thành tham quan
-Mấy đứa nhanh lên đi mọi người đang chờ kìa-Một người giục Minh và Hạnh nhanh đi
-Vâng cháu ra đây-Cả hai đồng thanh rồi bỗng dưng nhìn nhau,Minh nở nụ cười thân thiện nhưng Hạnh chẳng để tâm đeo balô chạy xuống trước
Đi tham quan được một lúc Hạnh tiện kêu chán xách balô đi thế này lâu mệt.Minh bỗng dưng chạy lên giựt lấy cái balô trên tay Hạnh:
-Mệt thì đưa anh cầm hộ cho.hihi
-Ơ nhưng mà…thôi kệ anh cầm cũng được đỡ mệt
-Thấy anh tốt bụng không giúp đỡ em ngay cả khi không quen nhau nhớ thế mà không biết cảm ơn anh à
-Ơ ai nhờ anh đâu,tự sướng ít thôi.Không thích thì đưa đây-Hạnh ngang ngạnh nói
-Thôi anh đùa tí cho anyh làm quen nhớ?Anh tên Minh em tên gì?
-Hạnh-cô trả lời cộc lốc rồi chạy lên trước bỏ mặc Minh ở đó
Sau ngày hôm đó mọi người lại lên xe điểm đến tiếp theo:Đà Nẵng thẳng tiến
4h30 sáng
-Hạnh dậy đi con,đi tắm biển này-Mẹ họi Hạnh dậy
-Sớm thế mẹ đi trước đi tí con ra sau
-Ừ cũng được ra sớm nhớ mẹ ra với mấy bác trước đây
-Vâng ạ…
“Giờ em cứ nhớ ngày đầu mình giận hờn nhau sáng đêm anh cuống quýt không biết phải làm sao dỗ dành em…”(tiếng nhạc chuông điện thoại)
-Con nghe ạ-Hạnh nhìn thấy mẹ gọi thì cầm điện thoại lên nghe
-Sao con vẫn chưa đây cơ à con lợn này ra biển đi
-Hả-quay ra nhìn đồng hồ 5h15-ơ con ra ngay đây
Hạnh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rồi nhanh chóng xuống dưới hấp tấp không nhìn đường thì
-Á…ai đi đứng gì kì thế…?
-Em đi không nhìn đường mà còn trách ai chứ-Minh xoa đầu bực tức
-Ơ anh à e xin lỗi
-Em đi đâu mà vội thế?
-Ra biển…-“Bây giờ nhìn kĩ mặt của tên Minh này cũng đẹp trai thật đấy” Hạnh nghĩ thầm
-Ừ đi từ từ thôi không lại ngã.Anh đi cùng em luôn…Đi…
-À vâng
Từ lần đó Hạnh bắt đầu quan sát kĩ Minh hơn.Minh thì hay ra chỗ chị Trang nói chuyện gì đó mà,Hạnh nhìn thấy họ cứ cười cười nói nói tự dưng lại cảm thấy khó chịu.Tối đang nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ thì có tin nhắn tới
-Em Hạnh à…Em đang làm gì đấy?
-Ai đấy?
-Anh Minh đây nhớ anh không mấy lần nói gặp em rồi đó
-Sao anh lại biết số của em?
-Ờ thì anh hỏi Trang thế em rảnh không?
“Thì ra là hỏi Trang số mình,hihi”Hạnh nghĩ thầm tự dưng thấy vui vui nhắn tin trả lời lại
-Rảnh làm gì hả anh?
-Rảnh thì để anh nhắn tin cho em xóa…hihi
-Anh rảnh thật đó!
-Ừ anh rảnh mà…hihi
-Cười nhiều thế người ta cho vào bệnh viện tâm thần bây giờ!
-Nói chuyện với em anh vui thì cười không được à mà có vào đấy thì anh bắt em đi cùng vì em có điên thì mới nói chuyện với thằng điên như anh
-Anh…Đồ đáng ghét
-ừ anh đồ đáng ghét,thế đồ đáng ghét làm quen với em được không?
Vậy là hai người giường như vô tình lại trở nên thân thiết,cười nói vui vẻ với nhau nhưng Minh không biết trái tim Hạnh đã thuộc về một người.Liệu trái tim đó có thể hoàn toàn thuộc về Minh hay không đây…



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất