Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Xin dành tặng câu truyện này cho Bảo Yến - cô bạn lớp trưởng bé nhỏ của tôi!




Hẹn ước Bồ Công Anh





Tác giả: Mèo To






“Tôi đang mơ. Một giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ về cô gái nhỏ trong chiếc váy màu trắng. Cô gái ấy là ai? Cô đang đợi ai vậy? Tôi có biết cô không? Và tôi là ai, trong cái thế giới ngập tràn những cánh bồ công anh ấy?...”
Từ đây lên Giáp Bát bao nhiêu?
Bảy mươi nghìn!
Sáu mươi, đi thì đi không đi thì thôi!
Được rồi, lên xe đi!
Sau màn đối đáp ngắn ngủn, nó vác cái ba lô cũ kỹ ném phịch lên xe. Ngày đầu tiên của một tân sinh viên, vậy mà trông nó chẳng khác gì thằng bỏ nhà đi bụi. Quần áo xộc xệch, tốc tai bù xù, chẳng lỉnh kỉnh đồ đạc như mọi đứa sinh viên lên nhập trường, chỉ duy nhất một ba lô quần áo khoác trên vai. Chuyến xe khách buổi sáng sớm còn khá thưa, trên xe chỉ lác đác vài hành khách ở hàng ghế đầu. Nó lững thững đi về phía cuối xe, chui vào cái ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Cụp mũ xuống, đeo tai phone lên, và đắm chìm vào âm nhạc. Những giai điệu luôn là liều thuốc kích thích cho cái tâm trạng xám xịt và nặng nề y như bầu trời trên đầu nó. Mưa bắt đầu rơi, từng hạt từng hạt lăn lộp bộp trên ô cửa kính, thấm vào da thịt nó cái hơi lạnh cuối thu. Nó tự dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng hai mắt cứ ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài, mặc dù nó chẳng nhìn thấy gì ngoài những mảng xanh và trắng nhòe đi trong làn mưa dày đặc. Cứ như thế, chẳng biết là bao lâu, đến khi mắt nó nặng trĩu xuống, và nó chìm vào giấc ngủ.
...
Thức dậy bởi cái lay vai của tay lơ xe, nó vội khoác ba lô và bước xuống. Những gã xe ôm cứ bu kín lấy nó, y như bọn phóng viên nhà báo vây quanh một minh tinh màn bạc, với đủ lời mời mọc nài nỉ. Phớt lờ những cánh tay đang bấu víu, nó đi nhanh về phía hàng xe bus đang chực chờ cổng bến.
“Tuyến xe bus số 21: Bx Giáp Bát – Bx Yên Nghĩa”





Được sửa bởi Unforgiven ngày Sun Jul 26, 2015 6:35 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Chapter 1: BÀ HÀNG XÓM

Phòng trọ nó thuê nằm sâu trong một con hẻm dài ngoằn ngoèo, chen chúc giữa những căn nhà xiêu vẹo như đang xô vào nhau. So với những con đường trải hoa rộng thênh thang hay những tòa nhà cao chọc trời ở đất thủ đô hoa lệ, thì cái hẻm tối lụp xụp này quả thực chẳng khác gì một khu ổ chuột. Quán xá ven đường cứ cố sức đua ra lấn chiếm cái không gian vốn đã nhỏ hẹp, cộng hưởng với rác thải và mùi cống rãnh sau cơn mua làm cho con hẻm càng trở nên tù đọng. Nhưng nó chẳng mấy bận tâm vì điều này. Băng qua một cái chợ nhếch nhác, nó hướng tới dãy nhà cũ ba tầng, nơi mà nó đang thuê trọ
Hello hàng xóm! Chị mới chuyển đến đây! Chị là Quỳnh, sinh viên mới ra trường, hiện đang đi làm! Còn em? – Một đứa con gái, có vẻ lớn tuổi hơn nó, xung quanh là đống đồ đạc ngổn ngang
Em tên là gì?
Mèo! – Nó đáp cộc lốc
Hả? Đấy đâu phải tên thật của em đúng không?
Đừng quan tâm! Cứ gọi như vậy đi!
Ừ! Nghe cũng dễ thương đấy chứ! Hay chị gọi em là Miu nhé!
Tùy chị! Chào!
Đóng sập cửa lại, chẳng thèm bật đèn, nó nằm vật xuống giường. Thực sự nó chẳng hào hứng gì với vụ làm quen vừa rồi. Mọi thứ trong cuộc sống đối với nó thật là tẻ nhạt. Tất cả, trừ âm nhạc. Nhưng ngay cái lúc nó chỉ muốn ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau thì phòng bên cạnh bắt đầu mở nhạc ầm ĩ. Mà cái bà hàng xóm này hình như là fan Mít tơ Đờm thì phải.

Định sang góp ý vài câu phải chăng, ai dè bà ấy đã mò sang nó trước:
Mèo ơi! Mở cửa cho chị!
Hửm? – Nó mở cửa ra, một mùi thơm nồng đến ngạt thở, chắc là bà này vừa gội đầu đây mà
Tối nay chị tổ chức liên hoan phòng mới! Có vài đứa bạn chị thôi! Em sang góp vui nhé!
Không!
Sao vậy? Bạn chị thoải mái lắm! Không có gì phải ngại đâu!
Cảm ơn chị! Nhưng tôi không thích!
Vậy hả? Ừ, vậy…thôi!

Bà hàng xóm có vẻ hơi lúng túng, vì không ngờ nó lại từ chối thẳng thừng như thế. Nhưng nó chẳng quan tâm nó có làm phật ý bà ấy hay không. Tự dưng bị phá mất giấc ngủ, giờ có dán băng keo vào mắt nó cũng chẳng tài nào ngủ được nữa. “Thôi đi tắm cái cho thoải mái” – nó tự nhủ

Bước vào phòng tắm, đập vào mắt nó là một hàng bạch tuộc thuồng luồng đủ màu sắc treo lủng lẳng trên cái dây phơi. Đầu nó như muốn bốc hỏa, còn tâm hồn thì bắt đầu du lịch khắp nước Pháp. “Cái bà hàng xóm này đúng là vô duyên quá thể!”. Dội nhanh gáo nước lạnh cho cái đầu bớt nóng, nó cố gắng xua đi những hình ảnh nhạy cảm ấy ra khỏi trí óc

Tắm tưới xong xuôi, nó đi ra. Bà hàng xóm đã đứng trước cửa phòng tắm từ lúc nào, mặt tỉnh bơ như không. “Bỏ mợ, đứng soi hàng mình nãy giờ hay sao ấy!” – nó chột dạ
À..ừm...em có chắc là không muốn sang liên hoan cùng bọn chị không?
Chắc chắn!
Vậy chị sẽ mang đồ ăn sang cho em!
Không cần đâu! Tôi ăn mỳ cũng được!
Bà hàng xóm không nói gì nữa, lẳng lạng đi vào phòng tắm thu gom mớ thuồng luồng. Đám bạn của bà ấy đã bắt đầu làm ầm ĩ lên rồi. Nó thì vốn chẳng thích sự ồn ào, lại them cái điệu cười hô hố như khỉ đột của một đứa con gái bên ấy làm nó không thể thở được.

“Lượn ra quán net ngồi tý cho thư giãn đầu óc vậy!”

Nói là một tý, vậy mà ngồi tới tận mười hay giờ đêm nó mới chịu xách dép mò về. Con hẻm tối như hũ nút, chỉ leo lét thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra từ khung cửa sổ của những ngôi nhà nhỏ, văng vẳng xa xa tiếng chó sủa khiến nó có cảm giác cái góc nhỏ Hà Nội này chẳng khác quê nó là bao. Phòng hàng xóm đã đi ngủ từ lâu, cái ồn ào náo nhiệt ban chiều đã không còn, âm thanh duy nhất nó nghe được là tiếng nước chảy róc rách vào bồn nước trên gác mái. Mở cửa phòng ra, nó thấy cái túi gì đó treo ở tay nắm cửa. Cầm điện thoại lên soi, nó nhận ra là một túi thức ăn vẫn còn hơi ấm, có lẽ bà Quỳnh đã để phần cho nó.”Chỉ là hàng xóm thôi, có cần tốt bụng vậy không?” – nó nghĩ thầm – “Thôi kệ, đỡ phải úp mỳ tôm!”

Ăn xong, nó đánh răng vội vàng rồi leo lên giường ngủ. Bây giờ thì nó thực sự buồn ngủ rôi. Với lấy cái tai nghe ở góc giường đeo lên tai, hẹn giờ tắt nhạc, nó nhắm mắt lại.


“Cô gái nhỏ vẫn đứng đó, một mình, giữa cánh đồng có bao la, mái tóc dài của cô khẽ bay bay trong gió. Tôi muốn đến gần hơn để nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng tôi không hề có cảm giác thân thể mình tồn tại. Không có gì khác ngoài khung cảnh tôi đang nhìn thấy, một cô gái mặc chiếc váy màu trắng, và những cánh bồ công anh bay phấp phới trong không gian. Nhưng kỳ lạ thay, hình như cô gái đang mỉm cười…”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Chapter 2: BẢO YẾN

Lớp đại học của nó có khoảng ba mươi mạng, thì hầu như là đực rựa, chỉ duy nhất một mống con gái. “Có thể ví như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đen tối” – một thằng trong lớp nó đưa ra nhận xét. Hôm nhận lớp nó không đi nên chẳng biết cái mô tê gì. Mà thấy bọn kia bảo con nhỏ còn được bầu làm lớp trưởng. Cũng phải thôi, ở một cái lớp mà dương thịnh âm suy thế này thì con nhỏ ấy được quý hơn vàng sáu số chín. Bước vào lớp, nó thấy một đứa con gái buộc tóc đuôi gà đang ngồi ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ. Một mình con nhỏ ngồi ở cái bàn đôi, có vẻ đang đọc sách. Nó thản nhiên tiến xuống cuối lớp, ngồi vào chỗ trống bên trong cái bàn ấy trước ánh mắt tròn xoe của mấy thằng con trai trong lớp
Ê ông kia, sao ngồi đây? - Con nhỏ thôi không đọc sách nữa, ngước mắt lên nhìn nó
Bên kia còn nhiều bàn trống, sao ông không ngồi?
Thích thì ngồi! Không được à?
Lẽ ra ông phải hỏi ý kiến xem tôi có đồng ý không chứ!
Chẳng việc gì tôi phải hỏi! Tôi thích ngồi chỗ này, vậy thôi! Bà không muốn ngồi cùng thì kiếm bàn khác mà ngồi! - Nó thủng thằng đáp
Con nhỏ không đốp lại nó nữa, ánh mắt chuyển sang săm soi như thể nó là sinh vật ngoài hành tinh mới rơi đĩa bay xuống Trái Đất
Ông là T.L đúng không? – Con lớp trưởng cất tiếng hỏi
Ừ!
Sao hôm thứ bảy họp lớp ông không đi?
Không thích đi!
Nói thế mà nghe được à? – Nhỏ cau mày nhìn nó
Ừ!
Tôi là Bảo Yến, lớp trưởng!
Biết!
Lấy sách ra đi! Chuông reng rồi đấy!
Ừ!

Tiết học đầu tiên của Nó là môn Triết, một môn học mà nó ghét cay ghét đắng từ hồi phổ thông. Lằng nhằng, khó hiểu, và phi thực tế, biến cái đơn giản nhất thành cái phức tạp nhất. Đó là định nghĩa của nó về môn học này. Mắt nó đã lờ đờ cụp xuống rồi, cơ mà nhìn quanh chẳng thấy có đứa nào tỏ ra buồn ngủ cả.

“Chắc là buổi học đầu tiên nên hăng hái đây mà! Thây kệ, mình cứ ngủ!”. Nghĩ thế, và nó ngủ thật
Này, này! Dậy đi, cô giáo gọi tên ông kìa! – Nhỏ lớp trưởng lay lay cánh tay nó
Hửm! Gì thế? – Nó mắt nhắm mắt mở, hỏi lại bằng cái giọng ngái ngủ
Cô giáo gọi ông đấy! Đứng dậy đi!
Nó lật đật đứng lên
Anh là C.N?
Vâng!
Anh hãy cho tôi biết…abc…xyz…
Em không biết! – Nó dõng dạc trả lời

Bà giáo sững lại mất mấy giây, sau đó bà lôi quyển sổ trong cặp ra dò dò rồi chấm một cái

Không biết thì đứng đấy! Bao giờ tôi cho phép mới được ngồi! Mời anh Bùi Toàn Long trả lời!

Nó chẳng thèm quan tâm nạn nhân xấu số tiếp theo là đứa nào. Phóng cặp mắt ra ngoài cửa sổ như tìm một thứ mà nó cũng chẳng biết là thứ gì, nó thất vọng vì cái khung cảnh chán ngắt xung quanh. Chẳng có gì ngoài những dãy nhà học đơn điệu và bọn sinh viên nhí nhố dưới sân bóng. Bỗng một chú chuồn chuồn bay là là quanh khung cửa sổ rồi khẽ đậu trên song sắt, đôi cánh mỏng xòe rộng, cặp mắt xoay tròn như đang quan sát cái lớp học buồn tẻ, và lại cất cánh bay đi. Tự dưng nó ước được như cánh chuồn chuồn kia, chẳng bị điều gì ràng buộc, có thể bay đến bất cứ nơi đâu, và dừng lại ở bất cứ phương trời nào.


Ê! Hết giờ rồi kìa! Còn định ngủ đến tối đấy à? – Lại là con nhỏ lớp trưởng
Hửm? Mọi người đâu cả rồi? – Nó ngơ ngác nhìn cái lớp học đã vắng tanh vắng ngắt
Về hết rồi! Hôm nay buổi đầu cô cho nghỉ sớm!
Vậy à?
Mà cũng nể ông thật đấy! Đứng phạt mà cũng ngủ ngon lành được!
Ừ! Sao bà còn ở đây? Chờ tôi à?
Ai thèm chờ ông! Tôi có chút việc nên phải ở lại lớp thôi!
Ừ!
Không cảm ơn một tiếng à?
Vì cái gì?
Vì đã đánh thức ông dậy chứ còn gì!
Cảm ơn!
Con người ông khô khan thật đấy!
Ừ!
Đi về thôi! Hay là tôi mắc màn cho ông ngủ ở đây luôn nhá!

Nó nhìn vào cái đồng hồ da cũ kỹ đeo trên tay. Mới hơn bốn giờ chiều. Về nhà cũng chẳng biết làm gì, nó lại chui vào một quán net dọc đường. Đang hăng say bắn C4 thì bản nhạc chuông Nó kìa huyền thoại vang lên. Rút điện thoại ra, thấy một số lạ hoắc hiện lên trên màn hình
A lô!
Mèo hả? Chị Quỳnh đây!
Quỳnh nào?
Chị hàng xóm đây!
À..ừ! Sao chị biết số tôi?
Bí mật! Mà em đang làm gì?
Đang đặt bom!
Hả?
Đang chơi game!
Đừng ăn uống gì bên ngoài nhé! Tối về chị nấu cơm hại chị em cùng ăn
Chị nấu mình chị đi! Tôi không ăn đâu!
Chị để ở cửa phòng em nhé!
Đã bảo là không cần!
Thế nhé! Đừng về muộn quá đấy!

Thực tình nó chẳng hiểu vì sao bà Quỳnh lại quan tâm nó đến thế. Nếu chỉ là hàng xóm bình thường thì sự quan tâm ấy hơi bị vô lý. Nhưng nó cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lại cắm đầu vào chơi game.

Nửa đêm mò về, túi đồ ăn treo ở cửa vẫn còn hơi ấm. Nó ăn một cách vội vàng, rồi chẳng thèm tắm rửa, chẳng thèm đánh răng, nó lăn ra giường ngủ như chết.


“Cô gái nhỏ đang mỉm cười, một nụ cười thật đẹp. Cô mỉm cười với tôi phải không? Có lẽ vậy, bởi cô đang nhìn về phía tôi. Bây giờ tôi mới thấy rõ gương mặt cô. Cô đẹp dịu dàng, tựa như một thiên thần. Một thiên thần không có đôi cánh trắng…”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Sau tháng đầu tiên của học kỳ I, lịch học của nó chuyển từ buổi chiều sang buổi sáng. Nó bắt đầu tính đến việc đi làm them. Chẳng phải vì túng thiếu hay cần tiền, đơn giản là nó muốn kiếm một công việc giết thời gian. Việc làm thêm dành cho sinh viên cũng rất đa dạng, từ rửa chén đĩa, phục vụ bàn, trông coi quán net, làm gia sư, thậm chí…bán hàng đa cấp. Tất nhiên là nó chẳng dại gì mà tham gia cái trò “dễ hơn trúng đề một chút nhưng khó hơn trúng lô rất nhiều”. Và với thành tích học tập bết bát hồi phổ thông của nó thì cũng chẳng hy vọng gì vào cái nghề gia sư. Công việc khả dĩ nhất là trông coi quán net thì chỉ tuyển người trông đêm, trong khi lịch học của nó lại vào ban ngày, vậy nên cũng gần như là bất khả thi. Cuối cùng nó chọn được một công việc khá phù hợp, đó là làm bảo vệ quán karaoke. Chẳng cần động não, không cần khéo léo, cũng chẳng nặng nhọc chân tay. Chỉ việc ngồi một chỗ trông xe, khách đến dắt xe vào, khách đi dắt xe ra. Lương lậu cũng tạm ổn, 60k/buổi bắt đầu từ 5h chiều – 10h tối. Làm được một thời gian thì cũng kiếm được một khoản nho nhỏ. Nó đã có dự định từ lâu là mua một con xe máy cùi cùi để đi lại cho đỡ vất vả, vì từ nhà trọ đến trường cách đến hai chặng xe bus, chưa kể cái con hẻm quanh co như xứ Huế mà để mò ra đường cái thì cũng mất đến mười phút. Thế là nó mon men lên Chợ tốt, xúc một con Dream tàu nát như kiểu con xe ngày xưa Hai Bà Trưng cưỡi ra trận, vậy mà cũng đề xe chính chủ như ai. Mang về phải bỏ nửa củ nữa ra phẫu thuật thẩm mỹ mới ra hồn cái xe máy, không thì ai nhìn cũng tưởng đấy là cái xe thồ

Một buổi chiều mát mẻ cưỡi em ‘’Mơ’’ đi vòng vòng hóng gió, tâm trạng lâng lâng, thả hồn vào những bản nhạc Chopin, nó không hề để ý là vừa cho xe phi qua một vũng nước bẩn cạnh vỉa hè
Á!

Một tiếng hét thất thanh khiến nó giật mình quay lại. Trước mặt nó là một con bé học sinh cấp 3, nó đoán thế thôi, vì dáng người và bộ đồng phục giống kiểu trường phổ thông. Còn nguyên nhân khiến con bé hét lên là cái áo trắng con bé đang mặc dính tèm lem nước bẩn
Anh kia đứng lại! Gây ra hậu quả nghiêm trọng rồi định chuồn à? Con bé quát nó
Hửm? – Nó chống xe lên vỉa hè và quay lại
Anh có biết anh vừa làm gì không?
Không!
Anh đã làm vấy bẩn tấm thân trong trắng của tôi mất rồi!
Nó muốn bật ngửa với con điên này, bẩn cái áo thôi mà nói như kiểu nó vừa làm chuyện đồi bại lắm vậy
Vậy à?
Anh phải chịu trách nhiệm với tôi!
Chịu trách nhiệm?
Phải!
Chịu trách nhiệm kiểu gì?
Không biết! Đang suy nghĩ!
Vậy cứ nghĩ đi! Tôi đi đây!
Đứng lại! Muốn bỏ chạy hả? Tôi la lên bây giờ!
Cứ la hét thoải mái! Chẳng ai quan tâm đâu! Thế nhé! – Nó đội mũ bảo hiểm lên
A..A..! Đồ vô tâm, vô trách nhiệm, đồ sở khanh, háo sắc, dê xồm, biến thái! Kẻ thù của phụ nữ..blah..blah..
Mấy ông bà già đang chạy bộ thấy vậy xúm lại chỉ trỏ như đúng rồi, người đi đường cũng cố ngoái lại mà nhìn. Chả biết mấy người này có bị nhiễm phim Tàu hay không mà hóng chuyện kinh thế. Nhưng nó phớt lờ mấy ánh mắt soi mói ấy, lững thững tiến về phía em Mơ đang nằm chờ. Bỗng gấu áo nó giật giật, quay lưng lại thì thấy con bé dở hơi đang kéo áo nó
Muốn bồi thường chứ gì?
Phải!
Bao nhiêu? – Nó hỏi thẳng
Một triệu! – Trả lời thẳng không kém
Cô có bị điên không? Nghĩ gì làm bẩn cái áo đòi bồ thường một triệu? – Nó trợn mắt nhìn con bé
Anh không có tiền trả chứ gì? Vậy thì tôi sẽ cho anh vay!
Nói rồi con bé rút ra từ cái túi xách đang đeo hai tờ 500k rồi dúi vào tay nó
Đây! Và bây giờ anh bồi thường cho tôi! – Lại giật lấy tiền bỏ vào túi

Nó ngơ ngác chẳng hiểu những gì con bé này vừa làm. Tự nhiên lấy tiền ra rồi lại cất tiền vào làm quái gì không biết.
Anh tên là gì?
Hỏi làm gì?
Trả lời đê!
Mèo!
Con nợ: Mèo! – Con bé vừa lẩm bẩm vừa hí hoáy viết vào quyển sổ nhỏ trên tay
Ngày sinh?
19/07/19xx!
Số điện thoại?
0969 696 969!
Số CMND?
Không nhớ!
Số đo 3 vòng?
Không biết!
Có người yêu chưa?
Có hay không thì liên quan gì đến cô?
Ahaha! Câu hỏi phụ thôi! Không trả lời cũng được! Từ nay anh chính thức trở thành con nợ của tôi!
Thế nào cũng được! Tôi đi đây! – Nó cắm chìa khóa xe và nổ máy
Bái bai con nợ! Nhớ trả đúng kỳ hạn nhé! Tôi tính lãi cao lắm đấy! - Nói rồi con bé tung tăng chạy qua trạm xe bus bên kia đường

Nó cũng chẳng nhìn nữa, vào số phóng vụt đi, trong lòng đầy thắc mắc không biết có phải vừa bị con bé học sinh kia lừa tình hay không? Gần 5h rồi, nó phải quay về chỗ làm thêm ngay, không la cà được nữa. Cái công việc trông xe này nhàn thì nhàn thật cơ mà chán ngắt. Phải ngồi yên một chỗ bầu bạn với mấy con muỗi vo ve, thi thoảng mới có khách ra vào cho mà động chân động tay. Mà khách đến hát Karaoke thì đa phần là bọn cậu ấm cô chiêu, cầm được nắm tiền của ông bà già trong tay thì coi người khác như con giun con dế. Đúng là một cái xã hội bất công, người nai lưng làm lụng không đủ sống, kẻ há miệng chờ sung cũng phè phưỡn ăn chơi.

Hết giờ làm, nó không về nhà trọ ngay mà lượn ra cái hồ gần nhà hóng gió. Chạy xe chầm chậm, nghe một bản nhạc quen thuộc, và hít lấy cái hương thơm dịu dàng của những hàng hoa sữa hòa trong bầu không khí se lạnh, từ lâu đã trở thành thói quen của nó. Hương hoa sữa luôn gợi cho nó về một cái gì đó rất đỗi thân thuộc, một mảnh ký ức mà nó không bao giờ quên. Rất đẹp, và rất ấm…


A! Mèo về rồi đấy à? – Bà Quỳnh thấy nó về liền hớn hở chạy ra
Chị chưa ngủ à?
Ừ! Tự dưng hôm nay bị mất ngủ! Đợi chị chút, chị đang hâm nóng lại đồ ăn cho em!
Sao chị phải làm vậy?
Thì ăn đồ nóng sẽ ngon hơn!
Ý tôi không phải vậy! Tại sao chị phải cố tỏ ra tốt với tôi như thế? Tôi đâu có nhờ chị làm những việc này?
Chị chỉ muốn quan tâm chăm sóc em thôi! Không có lý do nào hết, em hiểu không?
Chẳng hiểu gì cả! Tôi chỉ thấy chị thật là phiền phức!
Nghe nó nói xong, bà Quỳnh liền quay mặt chạy vào trong phòng. Nó nghĩ chắc hẳn bà ấy phải giận nó lắm, bản thân nó cũng thấy mình hơi quá đáng. Nhưng không, bà Quỳnh lại tươi cười chạy ra với cái hộp nhựa cầm trên tay:
Đồ ăn chị đã hâm nóng rồi đây! Mải nói chuyện suýt thì quên mất! Em mang về phòng ăn đi!
Chị ngang như cua ấy nhở?
Thì em cũng vậy còn gì! Cùng là Cự Giải mà nhóc ơi!
Ừ! Dù sao thì cũng… đồ ăn chị nấu cũng không đến nỗi tệ! – Nó định nói lời cảm ơn, nhưng lại thấy gượng gạo quá nên thôi
Hơi bị ngon ấy chứ! – Lại bắt đầu tự sướng
Thôi tôi về phòng đây! Chị đi ngủ đi!
Uhm! Chúc ngủ ngon!

Ăn xong, nó mở điện thoại ra. Một tin nhắn từ số lạ gửi đến: “Hey con nợ! Đang làm gì đấy?”. Chắc là con bé dở hơi hồi chiều đây mà. Nó mỉm cười và lập tức nhắn tin lại:

“XSMB gửi 6996”



“Cô gái thiên thần đang đứng trước mặt tôi, gần thật gần. Tôi có thể cảm nhận được mùi hương dịu dàng từ mái tóc cô. Cô đưa tay ra phía trước. Cô muốn đưa tôi đi đâu? Tôi muốn nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, nhưng tôi lại chẳng có tay. Tôi cất tiếng gọi cô, nhưng giọng nói của tôi như bị nhấn chìm dưới đáy biển sâu. Có lẽ trong cái thế giới ấy, tôi chỉ là một hạt bụi, một hòn sỏi, hoặc cũng có thể là một đóa bồ công anh…”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Chapter 4: BÁT CHÁO GÀ
Tài liệu hôm qua tôi đưa, ông đã về làm chưa?
Chưa!
Tại sao chưa làm? Ông có biết ngày mai là hạn nộp bài không?
Thì sao? Mặc kệ tôi!
Mặc kệ cái đầu ông ấy! Đấy là bài tập nhóm ông biết không? Ông không làm là cả nhóm bị điểm thấp đấy!
Chẳng quan tâm!
Ông đưa điện thoại của ông đây!
Làm gì?
Tôi sẽ gọi cho bố mẹ ông để báo cáo tình hình học tập của Ngài Không Quan Tâm!
Này! Thích thì đi mà gọi! – Nó đưa điện thoại cho con nhỏ lớp trưởng không hề do dự, bởi vì nó mới thay sim, với lại chẳng bao giờ nó lưu số ông bà già trong điện thoại cả
Danh bạ gì mà lưu có mỗi hai số thế này? “Bà hàng xóm” với cả “Chủ nợ” là sao? Ông vay nặng lãi à?
Ừ đấy, sao không?
Đồ hư hỏng!
Muốn nghĩ sao thì nghĩ! Trả điện thoại cho tôi!
Không trả! Ông làm bài tập đi rồi tôi trả! – Con nhỏ nghếch mặt lên thách thức
Ừ! Cầm luôn đi cũng được! Bây giờ tôi ngủ đây! Đừng có mà làm phiền!

Nói rồi nó gục mặt xuống bàn ngủ luôn, chẳng thèm quan tâm tiết sau học gì. Vì bàn nó là bàn cuối cùng mà nó lại ngồi góc trong cạnh cửa sổ nên có ngủ trong giờ cũng chẳng giáo viên nào biết. Đang lúc mơ màng ở tận xứ chùa vàng thì thấy nhói nhói ở cánh tay, mở mắt ra thấy con điên lớp trưởng đang ngắt nhéo nó cực lực
Bà bị điên à? Làm gì thế? – Nó rít lên khe khẽ
Cho ông chết! Trong máy toàn là phim đen, đồ hư hỏng!
Thì sao? Đừng nói là bà chưa từng xem!
Tôi không đen tối như ông đâu!
Ừ! Nhưng tôi xem phim đen thì mắc mớ gì đến bà?
Người yêu ông mà biết thì nó xé xác ông ra đấy!
Vậy thì càng chẳng liên quan gì đến bà cả! Giờ thì để yên cho tôi ngủ! Còn léo nhéo nữa là tôi Phồng Tôm luôn đấy!
Đồ vũ phu!
Hai anh chị cuối lớp! Trật tự! – Tiếng ông giáo quát trên bục giảng, chấm dứt cuộc cãi lộn nhảm nhí của hai đứa.

Tan học, nó khoác ba lô lên đi về, thì nhỏ lớp trưởng kéo nó lại:
Chuyện gì?
Đi ăn trưa với tôi không?
Không!
Có muốn tôi trả điện thoại không hả?
Nói rồi! Thích thì cứ giữ lấy!
Tôi làm bài tập cho ông chịu không?
Tôi chẳng có ý định làm cái tập tài liệu ấy đâu! Bà không muốn bị điểm kém thì tự đi mà làm!
Thế tôi phải làm gì thì ông mới chịu đi?
Để nghĩ xem…À, làm cho tôi một cái gối!
Gối á? Nhưng để làm gì?
Để ngủ chứ còn gì! Gục xuống bàn đau đầu lắm!
Chịu ông luôn! Suốt ngày chỉ ngủ với ngủ, ông là sâu ngủ à?
Có ý kiến gì không? Mà phải là chính tay bà may mới được, đi mua hay nhờ người khác thì nghỉ!
Biết rồi ông tướng ạ! Giờ đi được chưa? Tôi đói lắm rồi!
Chưa được!
Gì nữa?
Ai trả tiền?
Tôi chủ trì thì ông phải chủ chi! Sách đã viết vậy rồi còn gì!
Còn lâu! Bà mời tôi thì bà đi mà trả!
Sao ông chẳng có tý ga lăng nào hết vậy nhở?
Ga lăng đây không thiếu! Chỉ thiếu tiền thôi!
Được rồi, tôi thua! Trả thì trả! Ra căng tin đi!

Căng tin trường nó khá rộng rãi, và cũng phục vụ cơm suất chẳng khác gì quán cơm bình dân, nhưng được cái…đắt hơn. Không phải lần đầu nó vào đây, cũng có một vài lần nó vào mua nước ngọt, cơ mà mục đích chủ yếu là để ngắm chị bán hàng xinh xinh có cái răng khểnh đáng yêu khi cười. Chứ hàng hóa thì chém đắt kinh khủng, một chai Sting đỏ quán net bán 7k thì trong này hét 10k. Nhưng thôi, để đổi lấy nụ cười của người đẹp thì bỏ thêm 3k cũng không phải là quá đáng.

Nhỏ Yến dắt nó đến quầy gọi món, chị nhân viên trông thấy liền nở một nụ cười tỏa nắng:
Hai suất hả em?
Vâng! Cho em một suất với món này, món này và món này! – Nhỏ chỉ chỏ đủ các món – Còn tên này thì chị cho một suất cơm không!
Ê, ê! Gì thế?
Haha, đùa thôi! Ông thích ăn gì thì cứ chọn đi!
Ngồi vào bàn, nhỏ lấy khăn giấy lau thìa và đũa đưa cho nó:
Sao ông toàn chọn món thịt không thế? Không ăn rau à?
Tôi không thích ăn rau!
Bảo sao con người ông khô khan như thế!
Chả liên quan!
Itadakimasu!
Gì thế?
Chúc ngon miệng kiểu Nhật đấy! – Nhỏ cười toe
Lắm chuyện!

Thực tình mà nói thì cơm căng tin chẳng ngon lành gì, so với com bà Quỳnh nấu thì còn kém xa. Nhắc đến bà Quỳnh mới nhớ, mấy hôm nay bà ấy lăn ra ốm nên chẳng nấu cho nó ăn được. Mấy hôm nay phải ăn mỳ gói, nó đã ngán đến tận cổ rồi. Tranh giành một hồi với nhỏ Yến, cuối cùng nó cũng giành được cái chức chủ chi. Nói gì thì nói, nó đâu thể để một đứa con gái trả tiền cho mình được. Chở nhỏ ra trạm xe bus xong, nó chui đầu vào một quán net gần đấy. Ngồi đến chiều lại xách xe đi làm. Những công việc buồn tẻ cứ lặp đi lặp lại hàng ngày như vậy.

Lết về nhà với tâm trạng chán nản, nó nhìn đồng hồ, đúng 12h đêm. Phòng hàng xóm vẫn còn sáng đèn, bà Quỳnh thì đang ho khù khụ như quốc kêu. Nó chẳng thèm hỏi han một câu, lấy quần áo đi tắm luôn. Nước lạnh làm cho nó tỉnh táo hơn, và cũng thấy đói hơn. Cắm ấm nước định pha mỳ, nó sực nhớ ra là hết mỳ tôm từ hôm qua. Tự dưng lại thấy thèm ăn cơm bà Quỳnh nấu quá
Chị bị gì thế?
A, Mèo đấy à! Chị không sao, chỉ là cảm vặt thôi! - Bà Quỳnh thấy nó sang liền ngồi dậy, một chút gì đó rạng rỡ trên gương mặt tái nhợt thiếu sức sống
Chị ăn uống gì chưa?
Chưa em à! Chị mệt nên lười nấu quá!
Chị có đói không?
Uhm… - Quỳnh ngập ngừng - Có!
Đợi tôi một lát! Tôi ra ngoài kiếm thứ gì đó cho chị ăn!
Phiền em quá!
Không có gì! Chị nằm xuống nghỉ đi! Tôi đi một lát rồi về!
Uhm!

Quán xá ban đêm hầu như đóng cửa hết, nó đi mãi mới tìm được một hàng cháo gà nho nhỏ:
Cho một suất cháo mang về!

Về đến nhà, nó đưa túi cháo cho bà Quỳnh rồi quay về phòng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó lấy tay xoa cái bụng đang kêu ọc ọc. “Mợ, mình cũng đang đói cồn cào, vậy mà lúc nãy chỉ mua một suất cháo mới ngu!”
Em cũng chưa ăn gì phải không? Mình cùng ăn nhé!

Giờ nó mới quan sát kỹ phòng bà Quỳnh. Đúng kiểu phòng của bọn con gái, với giấy dán tường và tranh ảnh mấy nhóm nhạc Hàn xẻng dán mọi ngóc nghách. Giường ngủ, bàn làm việc, bàn trang điểm, tủ quần áo, tủ giày dép.. cái gì cũng có. Chẳng bù cho cái phòng của nó, đơn giản tới mức hoang sơ.

Suất cháo vốn đã chẳng nhiều nhặn gì, lại còn chia đôi. Thế là mỗi đứa chỉ được một bát con. Nhưng xem ra bà Quỳnh có vẻ rất vui
Lần đầu tiên chị em mình ăn cùng nhau nhỉ!
Ừ!
Cảm ơn Mèo nhé!
Vì cái gì?
Vì đã quan tâm đến chị!
Chỉ là một bát cháo thôi! Không cần phải cảm kích thế đâu!
Nhưng chị vui lắm!
Ừ!
Nhìn Quỳnh mỉm cười rạng rỡ, trong lòng nó cũng thấy có một chút gì đó ấm áp. Từ hồi nhỏ nó đã ao ước có một người chị gái. Phải chẳng bây giờ điều ước ấy đã trở thành hiện thực?
Từ ngày mai em cố gắng về nhà buổi trưa nhé! Chị sẽ nấu cơm hai đứa cùng ăn!
Vâng! - Nó “vâng” rất ngoan ngoãn, y như một đứa em nhỏ biết nghe lời chị gái

Quỳnh hơi giật mình trước câu trả lời của nó. Bất giác, chị nở một nụ cười.


Tin nhắn từ “Chủ nợ”: “Này! Bơ tôi à? Tính xù nợ phải không? Đừng hòng!”

Tin nhắn từ “Yến sâu kiu’ ’(éo hiểu sâu kiu là cái cmz): “Làm bài tập đi đồ hư hỏng! Tôi đang may gối cho ông đây!”



“Cô gái nhỏ đang đưa tôi đến đâu? Tôi không biết! Cảnh vật cứ lao vun vút qua tầm mắt tôi. Tôi đang bay ư? Hay chính cái thế giới xung quanh tôi đang chuyển động? Tôi thấy những cánh đồng xanh, những ngọn núi cao, và bầu trời rộng lớn…”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
26/07/2015
:
Unforgiven
Unforgiven

Unforgiven
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 26/07/2015
Chapter 5: KHÓ HIỂU

Thức dậy vào sáng hôm sau, nó mở điện thoại lên, thấy hai tin nhắn chưa đọc và bốn cuộc gọi nhỡ, đều là từ “Chủ nợ”. Tối qua về phòng là lăn ra ngủ luôn, điện thoại để rung ném vào góc giường nên ai gọi cũng chẳng biết. Bấm nút “Delete”, đó là thói quen của nó: không bao giờ giữ tin nhắn hay lịch sử cuộc gọi trong máy. Nhìn vào đồng hồ điện thoại, đã 7h30, vậy là nó trễ học mất rồi. “Thôi kệ, bùng một tiết cũng chả sao!” - nó tự nhủ. Vớ lấy một quyển vở nhăn nhúm trên bàn, chẳng biết là vở gì, nó khoác ba lô lên và đi...tới trường.
Ông lại trốn tiết đấy à? Đồ hư hỏng! - Vừa ló mặt vào lớp, nhỏ lớp trưởng đã phủ đầu nó luôn
Ừ!
Thầy điểm danh đấy!
Thì sao?
Coi chừng bị cấm thi! Lúc ấy lại bảo tôi không nhắc!
Bà nhiều chuyện quá đấy!
Chưa làm bài tập đúng không?
Ừ!
Biết ngay mà! Tôi phải làm thay ông rồi! Chờ ông làm có mà đến Tết tây!
Ừ! Mà sắp đến Tết tây thật rồi còn gì! Hơn tháng nữa chứ mấy! - Nó vừa nói vừa ném cái ba lô vào chỗ của mình
Ông đi đâu đấy?
Đi đâu hỏi làm gì?
Sắp vào tiết rồi còn đi đâu? Lại định trốn tiết hả?
Đi vệ sinh, được chứ? Bà đi cùng không?
Vô duyên!

Này! - Nhỏ Yến lôi ra một cái gối nhỏ màu đỏ, hai mặt thêu hình con mèo màu vàng - Tôi thức cả đêm làm cho ông đấy! Đẹp không?
Xấu mù!
Đồ vô lương tâm! Ít ra ông cũng khen tôi một câu chứ!
Ừ, đẹp lắm!
Giả tạo ghê!
Thế tóm lại là bà muốn được khen hay muốn bị chê? Mà sao lại thêu hình con mèo lên gối?
Bởi vì ông thích mèo mà!
Tôi ghét mèo lắm!
Vậy sao ông lại có biệt danh là Mèo?
Bởi vì…mà thôi lấy sách ra đi, chuông reng rồi kìa!
Ông mà cũng có lúc quan tâm đến chuyện vào tiết cơ à?
Lắm chuyện! Canh chừng cho tôi ngủ đấy! Tôi phải test thử cái gối mới xem sao!
Rồi, rồi! Biết vậy tôi nhét gạch vào gối cho ông hết ngủ luôn!

Trưa tan học, nó và Yến vẫn là hai đứa ở lại cuối cùng, chính xác hơn thì một đứa ở lại còn một đứa...ngủ lại. Nhỏ Yến rủ nó đi ăn nhưng nó từ chối, vì nó đã hứa là sẽ về ăn trưa cùng bà Quỳnh. “Chẳng biết bà này khỏi ốm chưa? Chưa khỏe lại thì làm sao đi chợ được!”

Về đến nhà trọ, thấy phòng hàng xóm khóa cửa bên ngoài. Một túi to đùng treo trước cửa phòng nó, bên trong là hộp đồ ăn và một mảnh giấy nhỏ:

“Gửi Mèo!

Cảm ơn em về bát cháo hôm qua, nhờ nó mà chị đã khỏe lên nhiều! Hôm nay chị phải về quê có việc gấp, xin lỗi vì không ăn trưa cùng em được! Chị đã nấu sẵn đồ ăn cho cả ngày, em chỉ cần hâm nóng lại thôi! Còn cơm thì em chịu khó tự nấu lấy nhé! Khi nào lên HN chị sẽ mang quà cho em! Bye bye!”

Thôi xong, nó cầm đống đò ăn mà ngao ngán. Nồi niêu không có, gạo cũng không thì nấu cơm bằng niềm tin. Biết thế nó đi ăn cùng nhỏ Yến luôn cho xong. Mỳ tôm thì vừa hết, mà nó lại lười chạy đi mua. “Đành ra quán cơm bụi thôi chứ biết làm sao!” - nó tự nhủ

Bản nhạc chuông huyền thoại vang lên, cuộc gọi đến từ “Yến dở hơi”( nó đổi lại từ “sâu kiu” thành “dở hơi”)
A lô!
Ông đang làm gì đấy?
Có việc gì?
Ông ăn cơm chưa?
Chưa!
Tôi cũng chưa ăn!
Thì sao?
Mình đi ăn KFC đi!
Sao bà bảo ăn ở căng tin cơ mà?
Cơm căng tin ăn mãi chán lắm! Lâu rồi tôi không đi ăn KFC, rủ ông đi cùng cho vui!
Tôi không đi đâu!
Nhưng tôi đang ở đấy rồi! Ông đến đi, ngoài trời nắng quá!
Bà bị dở à? Đến rồi thì vào mà ăn, đứng ngoài làm gì rồi kêu nắng?
Đồ vô tâm! Vì rủ ông nên tôi mới đứng chờ chứ! Ông không đến tôi biết về bằng gì?
Thế bà đến bằng gì?
Taxi!
Vậy thì cứ taxi mà về!
Nhưng...nhưng…! - Nhỏ ngập ngừng
Cái gì nói to lên?
…………….!!
Chẳng nghe gì cả!
...TÔI MUỐN ÔNG ĐƯA VỀ CƠ!!!!!!!!!!!!!! - Tiếng nhỏ hét lên trong điện thoại làm nó giật mình suýt đánh rơi máy xuống đất
Được rồi! Bà làm gì mà hét toáng lên thế? Đọc địa chỉ đi, tôi đến! Giờ thì vào trong mà ngồi đi, muốn phơi xác thành cá khô à?
Uhm, biết rồi! Địa chỉ là ...

Nó ngước lên bầu trời nắng chang chang không một gợn mây. Chẳng hiểu thời tiết kiểu gì mà gần hết tháng 11 rồi mà vẫn còn một ngày nóng nực như mùa hè thế này. Cất hộp đồ ăn vào phòng rồi khóa lại, nó cưỡi em Mơ phi đến chỗ hẹn. Địa chỉ không khó tìm lắm, vì nhà hàng KFC này nằm ngay trên đường Nguyễn Trãi.

Gửi xe xong, nó bước lên tầng 2 tìm nhỏ Yến. Đảo mắt một vòng, nó thấy nhỏ đang ngồi ở cái bàn trong cùng cạnh cửa sổ, đúng vị trí ưa thích của nó. Nhưng nhìn nhỏ có vẻ hơi khác mọi ngày, mái tóc dài buộc vểnh đuôi gà giờ thả xõa xuống ngang vai, một cái băng đô xinh xắn rất hợp với chiếc váy màu vàng nhỏ đang mặc. Nhìn nhỏ thật dịu dàng nữ tính, khác hẳn với con nhỏ lớp trưởng suốt ngày thét ra lửa. Nó chợt nhận ra là cô bạn ngồi chung bàn với nó cũng xinh chẳng kém gì mấy em hot girl trong trường. Nhưng tại sao trước đây nó không hề thấy được điều này? Vì lúc nào nó cũng ngủ hay vì nó chưa bao giờ ngắm nhìn nhỏ thực sự? Có lẽ vì cả hai.
Hey Mèo! Bên này! - Nhỏ trông thấy nó liền vẫy tay rối rít
Ông làm gì mà đứng ngẩn người ra thế?
À không! Không có gì! - Tiến lại gần nhỏ nó mới biết, nhỏ còn xức nước hoa nữa
Bà dùng nước hoa đấy à?
Uh! Ông không thích hả?
Tôi ghét mùi nước hoa!
Vậy à? - Nhỏ xụ mặt xuống, có vẻ hơi thất vọng
Nhưng hôm nay bà xinh lắm! - Chẳng hiểu sao nó lại thốt được ra câu ấy
Thật chứ! - Tươi tỉnh lại ngay, đúng là bọn con gái, đứa nào cũng thích được khen
Ừ!
Tôi vẫn xinh mà!
Thôi đi mẹ trẻ!
Haha! Mà ông nhé, ông chưa từng hẹn hò với cô gái nào đúng không?
Sao hỏi thế?
Thì ông vẫn mặc nguyên bộ đồ hồi sáng đấy thôi! Lẽ ra có hẹn với con gái thì phải chải chuốt cho thật bảnh chứ! Đầu tóc thì bù xù như đống rơm, ông theo style Hàn xẻng à?
Vớ vẩn! Chính bà kêu tôi ra đây chứ tôi hẹn bà hồi nào? Với lại tôi đâu có nhiều quần áo như bà mà sáng, trưa, chiều, tối mỗi lúc thay một bộ được!
Ông chẳng hiểu tâm lý con gái gì hết nhở?
Hiểu gì? Bà thích tôi à?
Chuẩn luôn!
Ừ!
Ngốc! Tôi đùa thôi! Đừng có mà “ Ừ” nhanh thế!
Ừ!
Ghét ông thật đấy!
Gọi đồ ăn đi! Định ngồi nhìn nhau đến tối à?
Đồ ăn đưa ra, của nó là phần ức gà và cánh, còn của nhỏ là nguyên ba cái đùi to tướng. Mà công nhận nhỏ ăn nhanh thật, chớp mắt mấy cái đùi gà chỉ còn lại xương
Bà cạp nhanh thật đấy! Giả như con nguyên con gà trước mặt thì giờ cái phao câu cũng chẳng còn...Úi da! - Chưa nói hết câu nó đã bị nhỏ đạp cho một cái vào bàn chân. May mà nó đi giày, không thì bầm chân với cái guốc của nhỏ
Ăn với chả nói! Vô duyên! - Nhỏ đưa mắt lừ nó
Sao lại có đứa con gái vừa đanh đá vừa hung dữ như bà nhở?
Thì sao? Ý kiến gì?
Không! Chỉ thấy thương thằng nào sau này làm chồng bà thôi!
Thế thì ông đừng lo! Tôi nhất định sẽ không lấy ông đâu!
Hẳn rồi! Tiêu chí chọn vợ của tôi hơi bị cao đấy!
Là gì? Kể xem nào!
Để xem...cỡ như Maria Ozawa hay Yui Hatano chẳng hạn! Không thì chí ít cũng phải được như em Ria Sakurai!
Người Nhật à? Chưa nghe bao giờ! Họ là những ai?
Uhm...giáo viên, học sinh, bà nội trợ, cô y tá, cô con dâu, nhân viên văn phòng...nhiều nghề lắm! Thật tình, toàn các thần tiên tỷ tỷ mà bà không biết à?
Ông nói thế thì ai mà biết được!
Chán bà thật đấy! Đọc sách giáo khoa nhiều vào! Mà thôi về đi, gần 3h rồi, chiều tôi còn phải đi làm nữa!
Ông cũng đi làm cơ á? Làm gì?
Bảo kê!
Cái gì? Đồ hư hỏng!
Bảo vệ quán Karaoke!

Giờ bà vẫy taxi về nhá!
Còn lâu! Ông phải đưa tôi về cơ!
Nhưng tôi có một cái mũ bảo hiểm thôi!
Lẽ ra ông phải mua thêm một cái dự phòng chứ!
Có chở ai bao giờ đâu mà cần hai cái!
Thật không?
Thật! Sao hỏi thế?
À, không có gì! Vậy mai ông nhớ mua thêm một cái nữa nhá!
Ừ! Nhưng giờ bà đi taxi hay đi xe bus để tôi còn đưa ra trạm?
Tôi vẫn đi xe ông!
Nhưng bà làm gì có mũ! Nhỡ bị bọn bồ câu tuýt còi, nó xích em Mơ của tôi lên thùng thì tôi sống sao được!
Ông yên tâm! Đường về nhà tôi giờ này vắng lắm, không có công an đâu! - Vừa nói nhỏ vừa nhảy phóc lên xe nó luôn, miệng cười toe
Này, này! Bà nhẹ nhàng một chút được không? Đau em Mơ bây giờ!
Ông quý xe hơn cả quý người à?
Chứ sao! Người bà như thế kia mà cứ nhảy rầm rầm thế thì xe nào chịu nổi!
“Người như thế kia” là người như thế nào hả? Ông chê tôi béo chứ gì? - Nhỏ véo vào hông nó một cái đau điếng
A...bà có thôi đi không? Tôi cho đi bộ bây giờ!
Haha! Tôi biết ông không nỡ đâu!
Ánh nắng chói chang lúc ban trưa đã dịu lại, thay vào đó là những cơn gió chiều mát mẻ, nhưng chẳng hiểu sao người nó mồ hôi vẫn cứ túa ra. Vừa đi nó vừa phải căng mắt ngó nghiêng hai bên đường xem có bóng áo vàng nào hay không. Giấy tờ xe không có, mũ bảo hiểm cũng không, bây giờ mà bị bắt thì xác định cho xe lên phường
Này, bà có chắc là không có bồ câu trên đoạn này chứ?
Uhm thì...hên xui!
Sặc! Đi đời em Mơ của tôi rồi!
Ông lo gì chứ! Tôi có cách này!
Cách gì?
Đây! - Nhỏ bất ngờ áp mặt vào lưng nó làm nó giật mình lạng tay lái suýt tông vào vỉa hè - Vừa núp công an vừa tránh nắng luôn!
Nhưng mà có nắng đâu?
Nó ngoái đầu lại, chỉ thấy một mái tóc dài đang dựa vào vai mình. Nó cảm nhận được mùi hường từ mái tóc nhỏ, mùi hương thật ngọt ngào. Bỗng nó thấy tim mình đập mạnh, một cảm xúc kỳ lạ đang len loi trong nó. Là gì đây?
Sao ông im lặng mãi thế? Nói gì đi chứ!
Ừ!
Vai ông gầy thật đấy!
Ừ!
Nhưng mà...thích lắm!
Ừ!
Mèo này!
Hửm?
Lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng con trai như thế này đấy!
Ừ!
Mèo này!
Hửm?
Tôi nói...nhé!
Để lần sau hãy nói!
…?
Được không?
Ơ...uhm! - Nhỏ dụi đầu vào vai nó, im lặng
Và cứ thế, sự im lặng kéo dài cho đến khi chiếc xe dừng lại. Nhỏ khẽ nghiêng đầu chào nó rồi bước vào nhà, còn nó thì đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất dần sau cánh cổng sắt nặng nề.

....

Hơn một giờ đêm, chẳng hiểu sao nó vẫn nằm trằn trọc không ngủ được. Bỗng có tiếng tin nhắn gửi đến:

“Đồ hư hỏng! Tôi vừa lên tra google mấy cái tên ông nói lúc chiều! Toàn là…..! Mai đến lớp ông biết tay tôi!”

Vậy là nhỏ cũng mất ngủ giống nó, nghĩ đến điều này tự nhiên nó bật cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng nhòa đi bởi những trăn trở trong đầu nó. Nó nhớ lại những lời nói của nhỏ, mùi tóc thơm ngọt ngào, và cả cái cảm xúc kỳ lạ mà nó cảm nhận được. Không hiểu sao nó lại thấy ghét cái cảm xúc ấy đến thế? Nhưng có phải nó thật sự ghét hay không? Hay là nó sợ? Sợ rằng một lần nữa…



“Tôi thấy một cái hồ rộng lớn từ trên cao. Càng xuống thấp hơn, mặt hồ càng mở rộng ra mãi. Có một cậu bé đang ngồi trên một cồn cát giữa hồ, trên tay cầm chiếc cần câu nhỏ. Khung cảnh này trông quen thuộc quá, hình như tôi đã từng được thấy từ lâu lắm rồi. Và cậu bé đó có lẽ tôi cũng biết, không ai khác chính là tôi. Vậy thì cô gái thiên thần, cô gái đang đứng sau lưng cậu bé ấy, là…
Mình là Ngọc Lan, còn bạn?”



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mời bạn đọc lại nội quy box Tiểu thuyết tại đây: https://truyensangtac.forumvi.com/t14-topic sửa topic theo quy định và đăng kí fic nha.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất