Chapter 5: KHÓ HIỂU
Thức dậy vào sáng hôm sau, nó mở điện thoại lên, thấy hai tin nhắn chưa đọc và bốn cuộc gọi nhỡ, đều là từ “Chủ nợ”. Tối qua về phòng là lăn ra ngủ luôn, điện thoại để rung ném vào góc giường nên ai gọi cũng chẳng biết. Bấm nút “Delete”, đó là thói quen của nó: không bao giờ giữ tin nhắn hay lịch sử cuộc gọi trong máy. Nhìn vào đồng hồ điện thoại, đã 7h30, vậy là nó trễ học mất rồi. “Thôi kệ, bùng một tiết cũng chả sao!” - nó tự nhủ. Vớ lấy một quyển vở nhăn nhúm trên bàn, chẳng biết là vở gì, nó khoác ba lô lên và đi...tới trường.
Ông lại trốn tiết đấy à? Đồ hư hỏng! - Vừa ló mặt vào lớp, nhỏ lớp trưởng đã phủ đầu nó luôn
Ừ!
Thầy điểm danh đấy!
Thì sao?
Coi chừng bị cấm thi! Lúc ấy lại bảo tôi không nhắc!
Bà nhiều chuyện quá đấy!
Chưa làm bài tập đúng không?
Ừ!
Biết ngay mà! Tôi phải làm thay ông rồi! Chờ ông làm có mà đến Tết tây!
Ừ! Mà sắp đến Tết tây thật rồi còn gì! Hơn tháng nữa chứ mấy! - Nó vừa nói vừa ném cái ba lô vào chỗ của mình
Ông đi đâu đấy?
Đi đâu hỏi làm gì?
Sắp vào tiết rồi còn đi đâu? Lại định trốn tiết hả?
Đi vệ sinh, được chứ? Bà đi cùng không?
Vô duyên!
…
Này! - Nhỏ Yến lôi ra một cái gối nhỏ màu đỏ, hai mặt thêu hình con mèo màu vàng - Tôi thức cả đêm làm cho ông đấy! Đẹp không?
Xấu mù!
Đồ vô lương tâm! Ít ra ông cũng khen tôi một câu chứ!
Ừ, đẹp lắm!
Giả tạo ghê!
Thế tóm lại là bà muốn được khen hay muốn bị chê? Mà sao lại thêu hình con mèo lên gối?
Bởi vì ông thích mèo mà!
Tôi ghét mèo lắm!
Vậy sao ông lại có biệt danh là Mèo?
Bởi vì…mà thôi lấy sách ra đi, chuông reng rồi kìa!
Ông mà cũng có lúc quan tâm đến chuyện vào tiết cơ à?
Lắm chuyện! Canh chừng cho tôi ngủ đấy! Tôi phải test thử cái gối mới xem sao!
Rồi, rồi! Biết vậy tôi nhét gạch vào gối cho ông hết ngủ luôn!
Trưa tan học, nó và Yến vẫn là hai đứa ở lại cuối cùng, chính xác hơn thì một đứa ở lại còn một đứa...ngủ lại. Nhỏ Yến rủ nó đi ăn nhưng nó từ chối, vì nó đã hứa là sẽ về ăn trưa cùng bà Quỳnh. “Chẳng biết bà này khỏi ốm chưa? Chưa khỏe lại thì làm sao đi chợ được!”
Về đến nhà trọ, thấy phòng hàng xóm khóa cửa bên ngoài. Một túi to đùng treo trước cửa phòng nó, bên trong là hộp đồ ăn và một mảnh giấy nhỏ:
“Gửi Mèo!
Cảm ơn em về bát cháo hôm qua, nhờ nó mà chị đã khỏe lên nhiều! Hôm nay chị phải về quê có việc gấp, xin lỗi vì không ăn trưa cùng em được! Chị đã nấu sẵn đồ ăn cho cả ngày, em chỉ cần hâm nóng lại thôi! Còn cơm thì em chịu khó tự nấu lấy nhé! Khi nào lên HN chị sẽ mang quà cho em! Bye bye!”
Thôi xong, nó cầm đống đò ăn mà ngao ngán. Nồi niêu không có, gạo cũng không thì nấu cơm bằng niềm tin. Biết thế nó đi ăn cùng nhỏ Yến luôn cho xong. Mỳ tôm thì vừa hết, mà nó lại lười chạy đi mua. “Đành ra quán cơm bụi thôi chứ biết làm sao!” - nó tự nhủ
Bản nhạc chuông huyền thoại vang lên, cuộc gọi đến từ “Yến dở hơi”( nó đổi lại từ “sâu kiu” thành “dở hơi”)
A lô!
Ông đang làm gì đấy?
Có việc gì?
Ông ăn cơm chưa?
Chưa!
Tôi cũng chưa ăn!
Thì sao?
Mình đi ăn KFC đi!
Sao bà bảo ăn ở căng tin cơ mà?
Cơm căng tin ăn mãi chán lắm! Lâu rồi tôi không đi ăn KFC, rủ ông đi cùng cho vui!
Tôi không đi đâu!
Nhưng tôi đang ở đấy rồi! Ông đến đi, ngoài trời nắng quá!
Bà bị dở à? Đến rồi thì vào mà ăn, đứng ngoài làm gì rồi kêu nắng?
Đồ vô tâm! Vì rủ ông nên tôi mới đứng chờ chứ! Ông không đến tôi biết về bằng gì?
Thế bà đến bằng gì?
Taxi!
Vậy thì cứ taxi mà về!
Nhưng...nhưng…! - Nhỏ ngập ngừng
Cái gì nói to lên?
…………….!!
Chẳng nghe gì cả!
...TÔI MUỐN ÔNG ĐƯA VỀ CƠ!!!!!!!!!!!!!! - Tiếng nhỏ hét lên trong điện thoại làm nó giật mình suýt đánh rơi máy xuống đất
Được rồi! Bà làm gì mà hét toáng lên thế? Đọc địa chỉ đi, tôi đến! Giờ thì vào trong mà ngồi đi, muốn phơi xác thành cá khô à?
Uhm, biết rồi! Địa chỉ là ...
Nó ngước lên bầu trời nắng chang chang không một gợn mây. Chẳng hiểu thời tiết kiểu gì mà gần hết tháng 11 rồi mà vẫn còn một ngày nóng nực như mùa hè thế này. Cất hộp đồ ăn vào phòng rồi khóa lại, nó cưỡi em Mơ phi đến chỗ hẹn. Địa chỉ không khó tìm lắm, vì nhà hàng KFC này nằm ngay trên đường Nguyễn Trãi.
Gửi xe xong, nó bước lên tầng 2 tìm nhỏ Yến. Đảo mắt một vòng, nó thấy nhỏ đang ngồi ở cái bàn trong cùng cạnh cửa sổ, đúng vị trí ưa thích của nó. Nhưng nhìn nhỏ có vẻ hơi khác mọi ngày, mái tóc dài buộc vểnh đuôi gà giờ thả xõa xuống ngang vai, một cái băng đô xinh xắn rất hợp với chiếc váy màu vàng nhỏ đang mặc. Nhìn nhỏ thật dịu dàng nữ tính, khác hẳn với con nhỏ lớp trưởng suốt ngày thét ra lửa. Nó chợt nhận ra là cô bạn ngồi chung bàn với nó cũng xinh chẳng kém gì mấy em hot girl trong trường. Nhưng tại sao trước đây nó không hề thấy được điều này? Vì lúc nào nó cũng ngủ hay vì nó chưa bao giờ ngắm nhìn nhỏ thực sự? Có lẽ vì cả hai.
Hey Mèo! Bên này! - Nhỏ trông thấy nó liền vẫy tay rối rít
Ông làm gì mà đứng ngẩn người ra thế?
À không! Không có gì! - Tiến lại gần nhỏ nó mới biết, nhỏ còn xức nước hoa nữa
Bà dùng nước hoa đấy à?
Uh! Ông không thích hả?
Tôi ghét mùi nước hoa!
Vậy à? - Nhỏ xụ mặt xuống, có vẻ hơi thất vọng
Nhưng hôm nay bà xinh lắm! - Chẳng hiểu sao nó lại thốt được ra câu ấy
Thật chứ! - Tươi tỉnh lại ngay, đúng là bọn con gái, đứa nào cũng thích được khen
Ừ!
Tôi vẫn xinh mà!
Thôi đi mẹ trẻ!
Haha! Mà ông nhé, ông chưa từng hẹn hò với cô gái nào đúng không?
Sao hỏi thế?
Thì ông vẫn mặc nguyên bộ đồ hồi sáng đấy thôi! Lẽ ra có hẹn với con gái thì phải chải chuốt cho thật bảnh chứ! Đầu tóc thì bù xù như đống rơm, ông theo style Hàn xẻng à?
Vớ vẩn! Chính bà kêu tôi ra đây chứ tôi hẹn bà hồi nào? Với lại tôi đâu có nhiều quần áo như bà mà sáng, trưa, chiều, tối mỗi lúc thay một bộ được!
Ông chẳng hiểu tâm lý con gái gì hết nhở?
Hiểu gì? Bà thích tôi à?
Chuẩn luôn!
Ừ!
Ngốc! Tôi đùa thôi! Đừng có mà “ Ừ” nhanh thế!
Ừ!
Ghét ông thật đấy!
Gọi đồ ăn đi! Định ngồi nhìn nhau đến tối à?
Đồ ăn đưa ra, của nó là phần ức gà và cánh, còn của nhỏ là nguyên ba cái đùi to tướng. Mà công nhận nhỏ ăn nhanh thật, chớp mắt mấy cái đùi gà chỉ còn lại xương
Bà cạp nhanh thật đấy! Giả như con nguyên con gà trước mặt thì giờ cái phao câu cũng chẳng còn...Úi da! - Chưa nói hết câu nó đã bị nhỏ đạp cho một cái vào bàn chân. May mà nó đi giày, không thì bầm chân với cái guốc của nhỏ
Ăn với chả nói! Vô duyên! - Nhỏ đưa mắt lừ nó
Sao lại có đứa con gái vừa đanh đá vừa hung dữ như bà nhở?
Thì sao? Ý kiến gì?
Không! Chỉ thấy thương thằng nào sau này làm chồng bà thôi!
Thế thì ông đừng lo! Tôi nhất định sẽ không lấy ông đâu!
Hẳn rồi! Tiêu chí chọn vợ của tôi hơi bị cao đấy!
Là gì? Kể xem nào!
Để xem...cỡ như Maria Ozawa hay Yui Hatano chẳng hạn! Không thì chí ít cũng phải được như em Ria Sakurai!
Người Nhật à? Chưa nghe bao giờ! Họ là những ai?
Uhm...giáo viên, học sinh, bà nội trợ, cô y tá, cô con dâu, nhân viên văn phòng...nhiều nghề lắm! Thật tình, toàn các thần tiên tỷ tỷ mà bà không biết à?
Ông nói thế thì ai mà biết được!
Chán bà thật đấy! Đọc sách giáo khoa nhiều vào! Mà thôi về đi, gần 3h rồi, chiều tôi còn phải đi làm nữa!
Ông cũng đi làm cơ á? Làm gì?
Bảo kê!
Cái gì? Đồ hư hỏng!
Bảo vệ quán Karaoke!
…
Giờ bà vẫy taxi về nhá!
Còn lâu! Ông phải đưa tôi về cơ!
Nhưng tôi có một cái mũ bảo hiểm thôi!
Lẽ ra ông phải mua thêm một cái dự phòng chứ!
Có chở ai bao giờ đâu mà cần hai cái!
Thật không?
Thật! Sao hỏi thế?
À, không có gì! Vậy mai ông nhớ mua thêm một cái nữa nhá!
Ừ! Nhưng giờ bà đi taxi hay đi xe bus để tôi còn đưa ra trạm?
Tôi vẫn đi xe ông!
Nhưng bà làm gì có mũ! Nhỡ bị bọn bồ câu tuýt còi, nó xích em Mơ của tôi lên thùng thì tôi sống sao được!
Ông yên tâm! Đường về nhà tôi giờ này vắng lắm, không có công an đâu! - Vừa nói nhỏ vừa nhảy phóc lên xe nó luôn, miệng cười toe
Này, này! Bà nhẹ nhàng một chút được không? Đau em Mơ bây giờ!
Ông quý xe hơn cả quý người à?
Chứ sao! Người bà như thế kia mà cứ nhảy rầm rầm thế thì xe nào chịu nổi!
“Người như thế kia” là người như thế nào hả? Ông chê tôi béo chứ gì? - Nhỏ véo vào hông nó một cái đau điếng
A...bà có thôi đi không? Tôi cho đi bộ bây giờ!
Haha! Tôi biết ông không nỡ đâu!
Ánh nắng chói chang lúc ban trưa đã dịu lại, thay vào đó là những cơn gió chiều mát mẻ, nhưng chẳng hiểu sao người nó mồ hôi vẫn cứ túa ra. Vừa đi nó vừa phải căng mắt ngó nghiêng hai bên đường xem có bóng áo vàng nào hay không. Giấy tờ xe không có, mũ bảo hiểm cũng không, bây giờ mà bị bắt thì xác định cho xe lên phường
Này, bà có chắc là không có bồ câu trên đoạn này chứ?
Uhm thì...hên xui!
Sặc! Đi đời em Mơ của tôi rồi!
Ông lo gì chứ! Tôi có cách này!
Cách gì?
Đây! - Nhỏ bất ngờ áp mặt vào lưng nó làm nó giật mình lạng tay lái suýt tông vào vỉa hè - Vừa núp công an vừa tránh nắng luôn!
Nhưng mà có nắng đâu?
Nó ngoái đầu lại, chỉ thấy một mái tóc dài đang dựa vào vai mình. Nó cảm nhận được mùi hường từ mái tóc nhỏ, mùi hương thật ngọt ngào. Bỗng nó thấy tim mình đập mạnh, một cảm xúc kỳ lạ đang len loi trong nó. Là gì đây?
Sao ông im lặng mãi thế? Nói gì đi chứ!
Ừ!
Vai ông gầy thật đấy!
Ừ!
Nhưng mà...thích lắm!
Ừ!
Mèo này!
Hửm?
Lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng con trai như thế này đấy!
Ừ!
Mèo này!
Hửm?
Tôi nói...nhé!
Để lần sau hãy nói!
…?
Được không?
Ơ...uhm! - Nhỏ dụi đầu vào vai nó, im lặng
Và cứ thế, sự im lặng kéo dài cho đến khi chiếc xe dừng lại. Nhỏ khẽ nghiêng đầu chào nó rồi bước vào nhà, còn nó thì đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất dần sau cánh cổng sắt nặng nề.
....
Hơn một giờ đêm, chẳng hiểu sao nó vẫn nằm trằn trọc không ngủ được. Bỗng có tiếng tin nhắn gửi đến:
“Đồ hư hỏng! Tôi vừa lên tra google mấy cái tên ông nói lúc chiều! Toàn là…..! Mai đến lớp ông biết tay tôi!”
Vậy là nhỏ cũng mất ngủ giống nó, nghĩ đến điều này tự nhiên nó bật cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng nhòa đi bởi những trăn trở trong đầu nó. Nó nhớ lại những lời nói của nhỏ, mùi tóc thơm ngọt ngào, và cả cái cảm xúc kỳ lạ mà nó cảm nhận được. Không hiểu sao nó lại thấy ghét cái cảm xúc ấy đến thế? Nhưng có phải nó thật sự ghét hay không? Hay là nó sợ? Sợ rằng một lần nữa…
“Tôi thấy một cái hồ rộng lớn từ trên cao. Càng xuống thấp hơn, mặt hồ càng mở rộng ra mãi. Có một cậu bé đang ngồi trên một cồn cát giữa hồ, trên tay cầm chiếc cần câu nhỏ. Khung cảnh này trông quen thuộc quá, hình như tôi đã từng được thấy từ lâu lắm rồi. Và cậu bé đó có lẽ tôi cũng biết, không ai khác chính là tôi. Vậy thì cô gái thiên thần, cô gái đang đứng sau lưng cậu bé ấy, là…
Mình là Ngọc Lan, còn bạn?”