Title: Kí ức bằng lăng tím
Author: Candy
Rating: K+
Category: học đường, tâm lí,...
Length: One short
Status: Finished
Main character: Thiên Bình ~ Nhân Mã
-------------
Lớn lên trong một gia đình quyền quý, Thiên Bình ngay từ nhỏ đã biểu hiện không ít tính tiểu thư, theo như bạn bè, cô hơi chảnh và làm kiêu.
Nhưng họ đâu có hiểu…
Lớp 11A.
"Các em, hôm nay chúng ta có bạn mới."
Cậu bạn mới của lớp 11A là một cậu bạn khá dễ thương, khuôn mặt toát lên vẻ nhanh nhẹn, lém lỉnh. Điểm thêm cho cậu là một má lúm đồng tiền cực kì duyên.
Cách nói chuyện thì lại cực kì dễ thương.
"Chào các bạn, tớ là Nhân Mã. Tớ mới chuyển về đây, mong các bạn sẽ giúp đỡ."
Ngay cả khi chỉ giới thiệu thế thôi, kèm theo một nụ cười thân thiện đã gây được cảm tình với nhiều người rồi.
Thiên Bình thu mình vào một góc, thật khác với lúc cô giới thiệu.
Trong lớp chắc sẽ chẳng có mấy người nhận ra cô khi cô không ở trong lớp, trong trường đâu.
Cái địa vị xã hội cũng không thể xóa đi sự mờ nhạt của cô…
"Được rồi Nhân Mã, em có thể chọn cho mình chỗ ngồi."
"Em muốn ngồi cạnh bạn nữ đó."
Nhân Mã hơi nghiêng đầu, không do dự chỉ ngay vào chỗ trống cạnh Thiên Bình, sau một hồi kín đáo quan sát.
Ngay lập tức xách cặp xuống, và tìm cách bắt chuyện với người ngồi cạnh trong khi xung quanh vang lên những tiếng xì xào nho nhỏ.
"Cậu tên gì vậy? Tớ là Nhân Mã."
"Thiên…Thiên Bình."
Trước sự nhiệt tình của người bạn mới, Thiên Bình trở nên ngập ngừng. Cô không rõ thái độ như vậy có đúng không nữa. Liệu đây có phải là tín hiệu của một trò đùa quái ác nào đó sắp đến với cô?
Mọi người đều muốn xem cô bị đem ra làm trò cười mà…
"Tên đẹp thế mà, có gì phải lắp bắp chứ!" Nhân Mã cười tươi rói "Cậu cười lên cái coi, cười lên trông xinh hơn nhiều."
Thiên Bình giương đôi mắt ngơ ngác nhìn Nhân Mã đã đang chăm chú ghi bài. Trong suốt cả tiết học chẳng thấy cậu nói với cô câu gì nữa.
Mỗi người, đều chỉ chú tâm vào việc của mình.
Nhưng riêng Thiên Bình, cô còn đang bận suy nghĩ. Cậu nói thật? Cô cười lên trông sẽ xinh hơn thật à?
Nghe thật là buồn cười. Tình cảnh như thế này, cô còn có thể cười sao ?
***
Giờ ra chơi.
"Các cậu nè, sao tớ không thấy Thiên Bình cười lúc nào ha?"
Nhân Mã tựa tay vào lan can, tò mò hỏi. Từ lúc cậu vào lớp, thái độ của cô gái đó đã có gì lạ lắm ấy.
Lúc nào cũng thu mình vào một góc, không thứ gì có thể khiến tâm trí người con gái ấy thoát ra khỏi vỏ bọc đơn độc của chính mình.
Nhưng ngay lúc này, cậu lại nhận được những lời khuyên không đúng lắm với quan điểm của cậu khi nhìn nhận về cô bạn cùng bàn.
"Tốt nhất cậu đừng dính vào con nhỏ đó, nó phiền lắm đấy !"
"Sao vậy ?"
"Đúng đó Nhân Mã, nó cậy nhà mình giàu chảnh lắm. Trong lớp chả có mấy ai chơi với nó đâu."
"Tính khí nó lại bất thường sao ấy. Lúc thì dễ tính, hỏi mượn cái gì hay nhờ làm gì nó cũng gật, xong nhiều lúc lại bất thình lình nổi giận, giật cả mình."
"Nó lại hay giả tạo sao ấy, tóm lại Nhân Mã không nên dính vào nó thì hơn, không lại chuốc họa vào thân thì khổ."
"..."
Nhân Mẫ lắng nghe tất cả những lời nhận xét không mấy tích cực gì với vẻ mặt hơi khó hiểu. Tính cách bất thường lắm sao? Nhưng lúc nãy cậu giới thiệu, cô gái đó đâu có vẻ gì là chảnh chọe đâu nhỉ ?
Chắc phải có lí do gì đó chứ...
"Có phải lúc đầu cậu ấy rất dễ tính, về sau mới hay cáu giận không?"
Mọi câu hỏi mà Nhân Mã đưa ra đều nhận được lời giải đáp chi tiết và cặn kẽ, chỉ là, thái độ đi kèm khiến cậu hơi hoài nghi thôi. Riêng cậu lại thấy người con gái đó đang chất chứa tâm sự gì khó nói lắm.
"Đúng rồi, còn nhớ rất lâu nữa. Mà sao cậu biết hay vậy?"
Nhân Mã nở một nụ cười đầy thích thú, quay người bước vào lớp "Tớ đoán."
Thế là sáng rõ được một nửa rồi.
Tính cách con người, bất thường hay không, đều là do hoàn cảnh tác động lên tâm sinh lí dễ dao động mà thôi.
Thiên Bình, cũng vậy cả...
***
Thiên Bình đi dọc dãy hành lang vắng ngắt, nét mặt thoáng lo lắng. Không biết tụi bạn cùng lớp đã giấu cặp sách của cô đi đâu rồi ?
Cô chỉ nhắc nhở khi cô hotgirl của lớp làm hỏng đồ của cô thôi, như vậy cũng là sai hay sao?
Hết dãy hành lang tầng 1 rồi mà không thấy đâu. Có khi nào bọn họ đã đem ném đâu đó ngoài trường hay không? Để cô không thể nào tìm được cái cặp đó nữa...
Thiên Bình ngập ngừng bước lên tầng 2. Vừa đi hết cầu thang, cô đã thấy ngay balo của mình nằm chỏng chơ trong thùng rác rỗng không, sách vở thì bị ném lung tung xung quanh, còn có ở cả dãy cầu thang dẫn lên tầng trên nữa.
Cô lặng lẽ thu gọn sách vở, nhặt chiếc balo ra và giũ thật sach, rồi xếp hết đồ dùng vào đó. Tiếng cười nói dưới sân trường ngày một thưa thớt, cả khu nhà học cô đang đứng dần chìm trong yên lặng.
Mặt trời dần buông xuống những tia nắng màu đỏ cam cuối cùng trong ngày, lọt qua ô cửa kính, soi rọi một vùng nền đá. Bóng Thiên Bình đổ dài trên mặt đất trông thật cô độc.
Cô quen rồi.
Nhưng cuộc sống này, cô phải tiếp tục sống. Vì lời hứa đó, cô đã hứa với bố lớn lên sẽ theo đuổi ước mơ làm ca sĩ của mình.
Cô không thể làm cho ông thất vọng. Nhưng cuộc sống của cô, dường như nó chẳng còn lóe lên một tia hy vọng nào...
Thiên Bình ôm chặt balo, đột nhiên ngồi phịch xuống dưới nền nhà lành lạnh. Và cô bắt đầu khóc.
Tiếng khóc lúc đầu còn to, sau đó lại nhỏ dần. Mấy lần Thiên Bình cố gắng quệt sạch nước mắt còn vương nhưng cô không làm được, cô không kiềm được những giọt nước mắt cứ lăn dài, lăn mãi cuốn theo cả nỗi lòng cô mang chẳng ai hiểu được...
Không biết bao nhiêu lần như thế lặp lại, cứ khóc rồi lại cố câm nín, rồi lại khóc, rồi lại cố. Mãi vẫn chưa biết cuối cùng sẽ thế nào.
Cô không sợ gì nữa. Vì cô biết, cô có thể khóc bao lâu mình muốn mà không sợ bị chê bai, không sợ ai nhìn thấy trong cái không gian vắng vẻ này.. Những chiều muộn, khi chẳng còn ai cô mới dám bộc lộ sự yếu đuối thầm kín của bản thân, sự yếu đuối mà cô luôn tìm cách giấu kín trước mặt người khác.
Rốt cuộc, Thiên Bình cũng nén được tiếng khóc vào trong, nuốt lại mọi lời khinh bạc và chế giễu vào tận góc khuất của tâm hồn. Nhưng cô chưa thể bình tĩnh lại được, khóe mắt vẫn còn đọng nước, sưng húp, đỏ mọng. Và cả những tiếng nấc cũng không thể ngay lập tức mà biến mất.
"Có phải bố hay mẹ cậu nói những ai hay khóc là những kẻ yếu đuối không? Đáng lẽ ra họ không nên nói như vậy!"
Nghe giọng nói có phần quen thuộc, Thiên Bình vội quẹt nước mắt rồi quay sang. Nhân Mã ngồi phệt xuống ngay cạnh cô, không hề né tránh ánh mắt của người đối diện nhìn mình, cậu còn tự tin nở một nụ cười rất tươi.
"Làm sao mà cậu..."
Thiên Bình định hỏi làm sao Nhân Mã lại biết chính bố đã nói với cô là không được khóc, cô phải mạnh mẽ lên, để có thể bảo vệ mẹ thay bố nữa, nhưng lí trí vực dậy, cô hỏi lảng sang một nội dung hoàn toàn khác "Sao cậu...cậu lại ở đây ? Muộn lắm rồi..."
"Thiên Bình khóc hả?" Nhân Mã lắc lắc đầu, không trả lời, chống hai tay xuống đất, tò mò nhìn sát vào đôi mắt của người đối diện. Câu trả lời thật giống như cậu đã nghĩ.
"Không, tôi không khóc."
Thiên Bình chẳng mất gì khi nói ra một câu nói dối trơn tru như thế. Cô đã buộc bản thân phải tự tạo cho mình thật nhiều vỏ bọc, giả tạo là một yếu tố không thể thiếu.
"Nói dối là rất xấu."
Nhân Mã trực tiếp phanh phui ra bộ mặt thật của Thiên Bình không một chút ngượng ngập "Những người hay rơi nước mắt không phải đều là yếu đuối, và những người không rơi nước mắt cũng không thể coi là mạnh mẽ. Cậu không cần giấu chuyện đó đâu, nếu muốn, cậu cứ khóc đi, đừng sợ gì cả. Ngay cả đến tớ cũng không dưới hai lần khóc mà."
Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Nhân Mã. Người con trai luôn mỉm cười ấy mà cũng có lúc khóc sao? Bảo cô làm sao tin được?
"Bố nói con trai không bao giờ khóc..."
Cô ngập ngừng. Vì cô chưa thấy ông rơi nước mắt bao giờ, nhưng cô lại chẳng chắc chắn lắm.
"Đó là vì ông ấy không dạy cậu ý nghĩa thật sự của những giọt nước mắt."
Nhân Mã lại mỉm cười, nụ cười điểm thêm má lúm đồng tiền trông thật đáng yêu "Cậu có biết ý nghĩa của nó không?"
Thiên Bình lắc đầu.
"Cậu có biết tại sao tớ có thể luôn luôn mỉm cười không? Tớ cũng có nhiều nỗi buồn lắm mà."
Lại lắc đầu.
Nhân Mã kéo tay Thiên Bình đứng dậy, phủi lại một lượt chiếc balo đầy bụi bặm, và đeo ngay ngắn nó lên trên vai cho cô, thì thầm "Tớ sẽ nói cho cậu biết tại sao, nhưng cậu phải hứa sẽ không được quên đâu đấy!"
Cô gật đầu.
Nhân Mã cười đầy hài lòng, kéo tay Thiên Bình xuống từng bậc cầu thang, thật chậm rãi.
"Thiên Bình, nước mắt chính là những giọt nước mưa cuốn đi hết sự đau thương, nước mắt hết tức là đã rũ bỏ được tất cả ưu phiền. Nhiệm vụ tiếp theo có thể rất dễ dàng, cũng có thể rất khó khăn, nên cậu, bắt buộc phải học được một thứ…"
Cô ngơ ngác nhìn lên, mặc dù Nhân Mã chẳng hề nghoảnh mặt lại, cô cũng cảm thấy như cậu đang nhìn chăm chú vào mình.
"Thiên Bình, cậu phải học cách mỉm cười!"
***
Thiên Bình cố gắng làm nốt bài tập toán cuối cùng, cô muốn buổi tối còn tranh thủ để học thêm vài môn khác nữa. Điện thoại không đầy 5 giây sau liền báo có tin nhắn.
Cô chỉ đưa số điện thoại cho Nhân Mã, chắc là cậu ấy rồi.
"Tối nay là sinh nhật lớp trưởng. Đi nhé! 7 rưỡi tớ sẽ đến đón cậu."
Thiên Bình khẽ thở dài, cô không biết mình có nên đi không nữa. Cô chưa từng đến dự sinh nhật ai mà nhận được sự chào đón cả. Chỉ có những trò đùa quái ác luôn đợi cô mà thôi.
Nhưng lần này, có Nhân Mã, có lẽ cô cũng thử một lần nữa xem…
Cuộc sống là những trải nghiệm…
***
"Cậu ăn mặc lạnh lùng quá ! Bỏ đi, vào đây tớ chọn lại cho."
Nhân Mã nhìn từ đầu đến chân Thiên Bình với chiếc quần bò xanh và chiếc áo sơ mi hơi rộng tỏ vẻ không hài lòng. Cô đồng ý quay lại, và sau mười phút, cậu chọn cho cô một chiếc váy trắng viền ren, có những bong hoa đỏ ở phần gấu váy.
Thật giống như tính cách, đồ Nhân Mã chọn cũng dễ thương và đơn giản y như con người cậu ấy vậy.
"Đi nhanh lên, muộn mất!"
Nhân Mã giục. Chẳng khó khăn gì cho Thiên Bình để xin mẹ đi sinh nhật bạn. Mẹ cô luôn mong cô có thể tìm thêm những người bạn mới chứ không phải chỉ đơn độc một mình.
Thật lạc lõng…
***
Không nằm ngoài dự đoán của Thiên Bình, bọn bạn cùng lớp tỏ ra không có gì là đón chào sự có mặt của cô cả. Việc đó thực sự làm bao nhiêu dũng cảm của Thiên Bình tiêu tan hết, cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, tìm một góc nào thật khuất, và chịu đựng sự cô đơn quá lớn.
Nhưng cô không thể, khi mà Nhân Mã không chịu buông tay cô ra.
Lớp trưởng Song Ngư có một giọng hát khá hay, cậu đã đề nghị cả nhóm sau khi cắt bánh mỗi người sẽ hát một bài, ai hát hay nhất sẽ có quà.
"Vậy ai muốn hát trước?"
Mặc dù hứa hẹn nhiều như thế, nhưng khi Song Ngư vừa cất lời, chẳng một ai xung phong cả. Vài phút trôi qua cũng vậy.
"Có Thiên Bình nè!"
Nhân Mã đột nhiên nói to, đưa tay Thiên Bình lên thật cao. Khung cảnh sau đó còn im ắng đến đáng sợ hơn nữa. Thiên Bình nghe xong, chỉ muốn rút tay mình khỏi tay Nhân Mã nhưng vô hiệu.
Một vài ánh mắt nhìn cô đầy hoài nghi.
"Vậy Thiên Bình lên đi."
Lớp trưởng là một trong những người ít ỏi không có ác cảm với Thiên Bình. Trách nhiệm của cậu là tìm cách nào để cô có thể hòa mình vào tập thể lớp, nhưng cô lại luôn nép mình vào một góc khuất, và thật không dễ gì để có thể bắt chuyện.
"Lên đi."
Nhân Mã nói mấy lần, Thiên Bình chỉ lắc đầu. Cô không muốn lên đó, cô không muốn trở thành trò cười cho tất cả bọn họ.
"Cậu có nhớ cậu muốn kết bạn không? Nghe tớ đi."
Nhân Mã thì thầm vào tai cô, làm cô sững sờ. Làm sao cậu có thể biết ý nghĩa những hành động của cô một cách rõ ràng thế, làm sao...
"Bố cậu nói cậu phải dũng cảm mà đúng không? Nếu bây giờ cậu có thể lên đó và hát, cậu sẽ là người dũng cảm nhất! Bố cậu sẽ rất tự hào về cậu."
Thiên Bình nhìn lên, và Nhân Mã nở một nụ cười tin cẩn. Đó không phải mục đích của cô sao, làm ông hãnh diện về cô, đó là mục đích của cô mà...
Cô không quên, ước mơ trở thành một ca sĩ.
Nhưng liệu cô có thể làm không? Bọn họ, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô, và xung quanh, là những lời xì xào quen thuộc.
Cô có thể không?
Không, không thể...
"Thiên Bình, cậu cười lên đi."
Lần này thì Nhân Mã không cười nữa. Cái cảm giác không nhìn thấy nụ cười của cậu, mới khó chịu làm sao. Bây giờ cô mới hiểu cảm giác của cậu, khi mà cô muốn cậu cười nhưng bản thân mình thì lại không làm như thế.
"Tớ...tớ nhất định...sẽ làm được."
"Tớ tin mà."
Nhân Mã lại cười. Lại cười rồi. Thiên Bình cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhưng từng bước bước lên vẫn thật ngập ngừng.
Cô cảm thấy cơ thể đang rung lên từng đợt khi đối diện với những người trước đây vẫn luôn bày trò trêu chọc cô.
Nhân Mã chỉ nhìn mình cô, nụ cười của cậu tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì đang lấp lánh sáng.
Và cô bắt đầu hát.
Heart beats fast colors and promises
How to be brave?
How can I love when I'm afraid to fall?
But watching you stand alone,
All of my doubt suddenly goes away somehow.
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling, don't be afraid I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
Time stands still beauty in all she is
I will be brave I will not let anything take away
What's standing in front of me
Every breath every hour has come to this
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling, don't be afraid I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
And all along I believed I would find you
Time has brought your heart to me
I have loved you for a thousand years
I'll love you for a thousand more
One step closer
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling don't be afraid I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
And all along I believed I would find you
Time has brought your heart to me
I have loved you for a thousand years
I'll love you for a thousand more…
Thiên Bình kết thúc bài hát với sự e dè không diễn đạt nổi, khi mà cô thấy ánh mắt những người bên dưới ngơ ngác hơn cô gấp nhiều lần.
Liệu có phải…
"..."
"AAAAAAAA, hay quá, hay quá đi !!!!!!!"
"Ân-bờ-li-vơ-bồ ! Qúa đỉnh!"
"Trời ơi, lớp mình có một ca sĩ tài năng mà không biết nè!"
"..."
Thiên Bình giờ mới thật là không hiểu. Thái độ của họ, sao lại...
"Thiên Bình, bài đó là bài gì vậy?"
Cô nàng lớp phó học tập-Xử Nữ đột nhiên cất giọng hỏi giọng mờ mịt.
"À, là...là ‘A Thousand Years’ của Christina Perri đó."
Thiên Bình không nghi ngờ gì, nhưng điệu bộ lại tỏ ra vô cùng lúng túng.
"Òa, tớ có thử hát bài này nè, nhưng mà không thành công."
"Thế là..." Xử Nữ cười hơi gian, và Thiên Bình bắt đầu cảm thấy có gì đáng ngờ "Ahahahaha, Thiên Bình có tình ý với lớp trưởng kìa!"
Cô nàng đột nhiên hét toáng lên, thỉnh thoảng còn chen thêm vài tiếng cười kinh dị làm Thiên Bình không biết nên cư xử ra làm sao "Tớ…tớ không có!"
"Chối gì nữa, thôi nhận đi."
Xử Nữ vẫn đùa dai. Mặt Thiên Bình thì càng ngày càng nóng.
Điều không ngờ là câu nói của Xử Nữ lại châm ngòi cho một cuộc tranh luận với lời lẽ…không còn gì để nói.
"Không được nha, lớp trưởng của tui chứ phải không lớp trưởng?"
"Dù tui có cảm tình với Nhân Mã nhưng tui vẫn chọn cậu lớp trưởng à~"
"Lớp trưởng, cậu không được bỏ tui nha~ Nếu không sau này tui chả có ai bênh vực nữa~"
"Ê Thiên Bình, cấm cậu lôi kéo lớp trưởng nha ! Tui kêu người đánh đó!"
"..."
Đánh? Đừng chơi trò đó nha, đau tim lắm á~
Thiên Bình cứng đơ trước khung cảnh huyên náo và hỗn loạn. Họ lúc này...thật dễ thương như Nhân Mã chứ không phải đám đáng ghét chuyên bắt nạt cô nữa.
Nhắc mới nhớ, Nhân Mã đâu rồi nhỉ ?
"Ủa Thiên Bình, cậu còn chưa nhận phần thưởng mà? Chạy đi đâu vậy?"
Song Ngư ngạc nhiên hỏi khi thấy Thiên Bình chạy len lỏi vào đám người đứng phía dưới.
"Tớ...tớ không nhận đâu. Tớ phải đi tìm Nhân Mã."
Thiên Yết nhìn theo hướng Thiên Bình chạy, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên "Cậu ấy...lạ nhỉ?"
***
"Nhân Mã, cậu đâu rồi? Đừng dọa tớ sợ, cậu ra đây đi! Nhân Mã!!!"
Thiên Bình nhìn dáo dác xung quanh không một tín hiệu quen thuộc, thiếu chút nữa là có thể òa khóc nức nở. Cái cái giác bất an luôn ùa đến với cô khi cô chỉ có một mình.
Đơn độc.
Lạc lõng.
"Thiên Bình, cậu ra đây làm gì vậy?"
Nhân Mã đột nhiên xuất hiện, vỗ nhẹ vai Thiên Bình. Cô như choàng tỉnh, tỏ ra ngập ngừng "Cậu...cậu tự nhiên đi đâu mất, tớ...tớ sợ..."
Cậu phì cười "Lúc nào cũng phải có tớ mới thấy an toàn sao ? Nói thật đi, cậu thích tớ rồi hả?"
Thiên Bình chỉ mím môi, không nói gì. Cảm giác an toàn hơn khi được nghe tiếng cậu. Nó chứng tỏ cô chẳng phải chỉ có một mình.
"Ha ha, tớ đùa thôi. Nhưng cậu bỏ đi đột ngột như thế, sẽ làm nhiều người lo lắng đấy!"
Nhân Mã vừa nói vừa chỉ tay ra đằng sau. Và câu nói của cậu thật sự làm cô sửng sốt.
Bạn bè, ngoài cậu ra, chưa có ai quan tâm về sự hiện diện của cô, chứ chẳng nói gì đến biến mất. Không sao cả, vì ngaytừ nhỏ, cô đã quen với việc bị mờ nhạt rồi.
Nhưng , ngay lúc này, ngay sau lưng cô, là tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc đang xướng tên cô đầy lo lắng.
"Thiên Bình!"
"Ơ..."
"Ơ với ê gì! Con gái con đứa tối như thế này chạy ra ngoài không sợ người ta bắt cóc à?"
Thành phần nguy hiểm nhất lớp-Thiên Yết đúng là nói câu nào đều mang tính "hổ báo" như nhau cả.
"Cậu đừng dọa cậu ấy thế chứ!"
"Dọa gì chứ? Tớ nói sự thật mà. Thiên Bình nhỉ?"
Thiên Yết quay sang Thiên Bình, tìm cách lôi kéo thêm đồng minh. Và cô nàng trả lời ngay, tuy chưa tự nhiên lắm, nhưng cũng bớt e dè.
"Ừ, lần sau, tớ không đi nữa."
Kèm theo đó là khóe môi khẽ nâng lên. Một nụ cười thật sự.
Nhân Mã nhìn cô với ánh mắt hài lòng.
***
Thiên Bình thực sự hòa mình vào đám đông. Cô cởi mở hơn, và cho mọi người thấy nhiều tài lẻ của mình ngoài việc học. Việc nhanh chóng trở thành người được yêu mến nhất lớp dường như không còn là rào cản nữa.
Nhân Mã, đã có lần nói với cô, ca sĩ không phải là ước mơ chính, vì cô sinh ra đã là để tỏa sáng.
Sứ mệnh của cô là đem niềm vui đến cho người khác.
***
Hè đến. Phố phường ngập tràn trong sắc phượng đỏ tươi, nhưng không khó để nhận ra bằng lăng với sắc tím nhạt, đẹp nhưng buồn.
Cũng là lúc Nhân Mã theo bố mẹ chuyển đi nơi khác.
Cậu nói trực tiếp với Thiên Bình mà không sợ cô buồn, vì theo cậu, cô sẽ hiểu, và quan trọng hơn, cô đã hoàn thành xuất sắc khóa học của cậu rồi.
Thiên Bình nói trước khi cậu đi, nhất định phải tặng cho cậu một thứ.
Không phải thứ gì quá lớn lao, quá giá trị, nhưng là thứ rất ý nghĩa.
Thiên Bình tặng cậu, là hoa bằng lăng tím.
"Nhân Mã, cậu có biết thông điệp của bằng lăng là gì không?"
"Tớ không biết. Là gì thế?"
"Không biết thì thôi."
"Nói đi. Tớ muốn nghe."
"Cậu tự tìm hiểu đi."
Thiên Bình cười vu vơ, khi tự tìm hiểu rồi, cậu mới nhớ ý nghĩa của loài hoa ấy, lâu thật lâu.
Bằng lăng tím là loài hoa của mối tình đầu, đẹp nhưng không thành. Cứ để vậy, để cô sống trong kí ức tím nhạt huyền ảo đó, vì cậu là một thiên thần, một thiên thần được gửi đến để dạy cho cô cách mỉm cười.