Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
07/01/2017
:

kazumasatou
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 07/01/2017
Sử Ký Faradisié
Thể Loại : xuyên không,dị giới,tình cảm,...
Tác giả : kazumasatou
Ratting : 15+
Status : on-going

Giới Thiệu

giới thiệu đã viết:Hiroshi là một nam sinh cấp 3 bình thường,có một cuộc sống khá chán nản từ sau khi ông nội mất.Niềm động viên duy nhất của cậu chính là những câu chuyện về một thế giới huyền ảo mang tên Faradisié mà khi còn sống ông hay kể cho cậu nghe.Cho đến khi sinh nhật lần thứ 18 của cậu,Hiroshi nhận ra Faradisié không đơn thuần chỉ là một thế giới tưởng tượng của ông nữa...

Mở Đầu

“-…Và thế là,chú lùn Jros cùng những người bạn của mình chiến thắng trở về,và từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc tại ngôi làng Đá Xám.”

Kết thúc một câu chuyện cổ tích thường luôn là một motive quen thuộc như vậy đấy “sống hạnh phúc mãi mãi về sau”.

Nhưng thực tế sẽ chẳng bao giờ được như vậy,ít nhất là theo suy nghĩ của Hiroshi.

Gập cuốn truyện “những câu chuyện về Faradisié” trên tay lại,cậu buông mình thở dài.

Có thể nói,Hiroshi thuộc tuýp người luôn nhìn cuộc sống dưới góc nhìn tiêu cực.Cậu chẳng bao giờ tin vào một kết thúc có hậu theo kiểu cổ tích trong cuộc sống hiện thực.Vậy nhưng chẳng hiểu sao hằng ngày cậu vẫn đọc đi đọc lại bộ tiểu thuyết “Faradisié”.

Đó là một serie truyện giả tưởng dành cho trẻ em kể về vùng đất huyền thoại mang tên là Faradisié.Đặc điểm của bộ truyện này là không có nhân vật chính,bởi đơn giản nó chỉ là tập hợp những câu truyện ngắn trong thế giới đầy phép màu Faradisié.Thế nhưng cuốn sách lại được đón nhận rộng rãi,không chỉ riêng trẻ em mà còn cả người lớn,và được giới phê bình đánh giá rất cao “có cảm giác như tác giả đã sống ở Faradisié và kể lại cho chúng ta vậy”.

Tác giả của bộ tiểu thuyết đó,không ai khác chính là ông nội và cũng là người bạn thân thiết nhất của Hiroshi.

Từ khi còn nhỏ tính cách của cậu đã khá là trầm.Cậu rất ít khi tiếp xúc với ai và cũng chẳng có đứa trẻ nào muốn cùng chơi với cậu.Chính vì thế cậu thường quanh quẩn bên ông nội và được nghe ông kể chuyện chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Hiroshi.

Ông kể cho cậu nghe rất nhiều,rất nhiều về Faradisié.Từ những bến cảng tấp nập tàu bè đến những con đường dát vàng trong những thành phố giàu có,rồi cả những cánh rừng rộng lớn bạt ngàn mà tọa lạc sâu bên trong là vương quốc của tộc tiên,hoặc là những thành phố kỳ vĩ bằng đá nằm sâu dưới lòng đất của người lùn.Đến khi Hiroshi lớn hơn chút nữa,ông nội kể cho cậu nghe những bữa tiệc xa hoa của những ông vua bà hoàng ra sao,và còn những chuyến hành trình dấn thân vào sa mạc đầy hiểm nguy của những kẻ săn kho báu,hay những con quái vật và sinh vật huyền bí không mấy thân thiện với con người…

Đến sau này Hiroshi nhận ra những gì ông viết trong sách mới chỉ là một phần nhỏ những gì cậu được nghe,còn rất nhiều những câu chuyện ly kì khác mà có lẽ chỉ duy nhất mình Hiroshi được biết.

Cậu còn nhớ,lần sinh nhật thứ 11 của cậu,ông đã tặng cho cậu một cuốn sách rất dày do chính ông tự viết tay và đóng thành.Cuốn sách có bìa bằng da thuộc nâu,được trang chí bởi những họa tiết đơn giản.Có điều nội dung cuốn sách không phải là câu chuyện nào đấy liên quan đến vùng đất Faradisié nữa,mà là những hình vẽ với những họa tiết kỳ quặc và rắc rối,rồi cả những câu văn khó hiểu,những ký tự kì quặc và đặc biệt hơn là những đoạn văn giống như mô tả cách tiến hành những nghi lễ lạ lẫm và có phần bí hiểm.

Cậu không khỏi tò mò với ông đây là gì,và ông nội đã trả lời cậu rằng nó là những gì bí mật nhất trong những bí mật ở Faradisié và ông hy vọng cậu sẽ thuộc được chúng,giống như cậu thuộc vanh vách những câu chuyện ông kể cho cậu nghe.Ông còn chỉ cho cậu thêm rất nhiều thứ xoay quanh đến những chủ đề viết trong cuốn sách đó,cuối tuần,hai ông cháu cùng nhau ôn lại những gì được học và Hiroshi tỏ ra đặc biệt thích thú với chuyện này.Nhưng càng học,cậu càng nhận ra nó rất tương đồng với những gì được gọi là “phép thuật” thường thấy trên phim ảnh,và Hiroshi có cảm giác nó rất thật,đến nỗi đôi lần cậu thử thực hiện vài bùa phép giống trong sách,tất nhiên là chẳng có gì xảy ra sau đấy cả.

Nhưng Hiroshi vẫn tiếp tục học thuộc và ghi nhớ chúng.Cậu có hỏi vì sao ông lại dạy cho cậu những thứ này,lúc đấy ông nội đã xoa lên mái tóc đen nhánh có hơi rối của cậu và trả lời rằng:

-Bởi ông tin rằng cháu là đứa duy nhất có thể tiếp tục những gì ông còn giang dở!

Hiroshi không hiểu lắm và hỏi thêm,nhưng ông chỉ cười hiền từ và bảo rồi một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.Hiroshi đoán rằng có thể ông muốn cậu giúp ông viết tiếp những câu chuyện về thế giới Faradisié và để làm vậy,cậu cần phải hiểu cặn kẽ hơn về thế giới giả tưởng của ông.

Ông nội đã mất được hai năm.Năm đó Hiroshi 16 tuổi.

Ngắm nhìn cuốn truyện của ông đóng lại trên tay mình,bất giác cậu chợt cười mỉm.Hiroshi vẫn hay tự hỏi rằng,một thằng luôn nhìn đời bằng màu xám như cậu tại sao lại vô cùng thích thú với những câu chuyện về Faradisié.Cậu cũng không khỏi tò mò liệu cái thế giới Faradisié ấy có thật không hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng của ông,mặc dù Hiroshi nghiêng về phương án sau hơn.Hơn nữa,nếu ông muốn cậu có thể tiếp tục thay ông viết về Faradisié,tại sao lúc nguy kịch ông lại chẳng dặn dò gì cậu nối nghiệp viết lách của ông,mà với những gì ông kể cho cậu,Hiroshi tin chắc đủ để cho Faradisié tiếp tục được xuất bản trong vòng nhiều năm nữa.

Thật có quá nhiều thứ muốn hỏi ông,nhưng giờ thì không thể nữa rồi.

Tuy vậy trước lúc lâm chung ông có để lại cho cậu một hộp bằng gỗ mun có khóa,và dặn cậu khi nào đủ 18 tuổi hãy mở nó ra.Mặc dù rất tò mò,nhưng là những gì ông dặn khi sắp ra đi vĩnh viễn nên hẳn phải rất quan trọng,vì thế mà Hiroshi sẽ làm đúng như lời ông bảo.

Ngước nhìn chiếc đồng hồ cuckoo treo trên tường mà bố cậu mang từ bên Đức về,cậu tự nói với bản thân.

-Chỉ còn 5 phút nữa,nhỉ?

Chiếc hộp gỗ mun được đặt ngay ngắn trên bàn học của cậu,bên cạnh đó là chiếc chìa khóa.Chỉ một chút nữa thôi là cậu sẽ được biết ông nội muốn tặng cậu cái gì mà phải bắt cậu đợi chờ suốt 2 năm,bởi cậu sắp bước sang tuổi 18.

Có lẽ đây sẽ là món quà sinh nhật duy nhất của cậu trong năm nay.

Cậu chẳng mấy khi bắt chuyện với ai trong lớp,và cũng chẳng có ai muốn bắt chuyện với cậu,từ nhỏ đến lớn luôn luôn vậy.Dám chắc nhiều người trong lớp cậu còn không biết đến sự tồn tại của cậu nữa.

Bố mẹ cậu thì hay đi công tác xa nhà,và với họ thời gian nên dành cho công việc hơn là cho con cái.Từ nhỏ đến lớn hình như chỉ có 1 lần họ nhớ ra sinh nhật của cậu,đó là khi cậu một tuổi,theo lời ông nội kể là thế.

Họ hàng của cậu,ngoại trừ ông bà nội đã mất,thì chẳng ai thèm nhớ đến một đứa cháu mờ nhạt như cậu,trong khi đó anh chị em họ đều là những người xuất sắc,thế nên là họ xứng đáng được nhận nhiều sự ưu ái hơn cậu – có lẽ họ hàng của Hiroshi đã nghĩ như vậy.

-“cuckoo,cuckoo,cuckoo”

Đôi chim máy bật ra khỏi ô cửa nhỏ trên chiếc đồng hồ,vang lên tiếng báo thức.Thế là Hiroshi đã chính thức bước sang tuổi mới.

-Mừng sinh nhật thứ 18 của tôi!

Lời tự chúc sinh nhật ảm đạm y hệt như cuộc sống của cậu trong suốt hai năm qua vậy.Dù sao thì nó cũng là lời chúc sinh nhật tuổi 18 duy nhất dành cho cậu rồi.

Tra chiếc chìa vào ổ,Hiroshi khẽ vặn khóa.Sau tiếng “cách” nhẹ nhàng vang lên,chiếc khóa bật ra và những gì ẩn trong chiếc hộp đang từ từ hiện ra trước mặt Hiroshi.

Một dreamcatcher được đặt trên một xấp giấy,vậy ra đó là tất cả những gì Hiroshi đã phải chờ đợi sau 2 năm.

-Một bức thư?

Tờ giấy đầu tiên,ngay dưới dreamcatcher là một lá thư do ông nội viết tay để lại cho cậu.Hiroshi cầm lên:

Gửi cháu yêu,
Ta biết khi đọc được lá thư này,có lẽ ta không còn ở bên cháu nữa.
Cháu còn nhớ,cháu đã luôn hỏi ta rằng,liệu Faradisié có thật không,hay chỉ là một thế giới tưởng tượng của ta,và mỗi khi như vậy ta đều trả lời cháu rằng một ngày nào đó cháu sẽ hiểu.
Và ngày đó chính là ngày hôm nay,ta hi vọng mình đã chuẩn bị tốt mọi hành trang cho cháu trước khi cháu tìm kiếm câu trả lời.
Hiroshi,cháu là một đứa trẻ thông minh,và ta biết cháu sẽ làm được những gì mà ta mong mỏi nhưng không thể thực hiện được,thậm chí còn hơn thế.
Tuy nhiên,ta vẫn cảnh báo cháu,những gì cháu thực hiện sau đây sẽ hết sức nguy hiểm,và có thể cháu sẽ không còn quay về cuộc sống bình thường như trước đây của mình được nữa.Cháu hãy cân nhắc kỹ,nếu chỉ đơn thuần chỉ là cháu muốn biết câu trả lời,thì mọi thứ đã có ở trong hộc bàn làm việc của ta,đấy là một hộc bàn hai lớp đáy,cháu chỉ việc cạy lớp mặt đáy phía trên sẽ tìm thấy những thứ mình muốn biết trong đấy.
Còn nếu cháu không ngại hiểm nguy,thì hãy thực hiện như những gì ta nói sau đây:
Cháu hãy đặt chiếc dreamcatcher lên xấp giấy trong hộp,dĩ nhiên là trừ lá thư này ra,rồi vảy vào đó 3 giọt máu của cháu.Tiếp đó đặt ở đầu giường và kê nó dưới một chiếc gối sạch,tiếp đó cháu dùng than vẽ “oozayou” ở ban công hoặc nơi nào đó vẽ được,nhưng nhớ không được cách quá xa giường ngủ đặt dreamcatcher,và đặt một đồ vật mà cháu yêu quý nhất lên trên đó và đốt nó,cẩn thận lửa nhé cháu.Sau khi cháu thiếp đi trên chiếc gối kê trên dreamcatcher đó,cháu sẽ có câu trả lời.Nhớ rằng tất cả những gì ta đã kể cho cháu nghe cũng như bắt cháu học thuộc,cùng với xấp giấy ta đã chuẩn bị cho cháu đó là những thứ hỗ trợ cháu đắc lực nhất trên con đường kế tục ước mơ của ta.

Dù cháu có lựa chọn thế nào đi chăng nữa,ta vẫn luôn tự hào về cháu,Hiroshi.
Ông nội
Takayama Hideki



-“Cuộc sống bình thường như trước đây ư?Ông à,cháu đã muốn chấm dứt nó từ lâu lắm rồi ông ạ!”

-“Mặc dù ông không nói,nhưng cháu vẫn có thể đoán được phần nào câu trả lời rồi.”

-“Một cơ hội thoát khỏi cái cuộc sống nhàm chán đeo bám cháu suốt hai năm nay,cháu nhất định sẽ không bỏ qua đâu,ông ạ!”

-“Và còn những gì ông đang dở giang nữa,nhất định cháu sẽ hoàn thành nó giúp ông,mặc dù cháu cũng chưa biết nó là cái gì,nhưng nhất định cháu sẽ làm được.Hãy tin ở cháu,ông nội nhé!”

Hiroshi đã lựa chọn hướng đi tìm câu trả lời cho mình.Sau khi dùng kim chích lên đầu ngón trỏ của mình và nhỏ máu xuống dreamcatcher và xấp giấy rồi kê dưới gối,cậu bắt đầu kiếm một que than và vẽ “oozayou” lên trên mặt sàn ban công trước phòng cậu.Theo những gì ông cậu dạy,”oozayou” chính là một vòng tròn phép sử dụng cho nghi thức tế lễ,tất nhiên đó cũng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của ông.Và “đồ vật mà cháu quý nhất”,chẳng cần nghĩ ngợi nhiều với một người chỉ có mỗi ông là người thân thiết như Hiroshi,thì cuốn sách “phép thuật” mà có thể do ông tưởng tượng viết ra chính là thứ quý giá nhất với cậu,bởi chính tự tay ông làm nó tặng cho Hiroshi.

Hoặc không hẳn những thứ đó chỉ là hư cấu.Sớm thôi,Hiroshi sẽ biết câu trả lời.

-Thật kì lạ! – Cậu lẩm bẩm.

Cuốn sách đó phải nói là rất dày và không dễ đốt tý nào khi chỉ với một chiếc bật lửa cỏn con.Hiroshi còn đang dự tính sẽ tẩm xăng lên nó,nhưng cậu sợ sẽ phá hỏng nghi lễ.Ấy vậy mà vừa mới bén lửa cuốn sách đã cháy bùng lên như một ngọn đuốc vậy,chẳng mấy chốc mà trên vòng phép “oozayou” chỉ còn lại một nhúm tro.

-Vậy chỉ còn một bước nữa thôi nhỉ?Mà cũng lạ thật,dreamcatcher dùng để treo chứ ai lại kê dưới gối bao giờ!

Hiroshi tự hỏi mình trong lúc quay trở lại phòng.Nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu Hiroshi vẫn không ngủ được,một phần do cậu quá háo hức và hồi hộp bởi không biết cái gì đang đợi cậu phía trước,phần khác do cậu hơi bồn chồn khi không chắc cậu có thực hiện sai lời ông dặn chỗ nào không.

Nhưng rồi bóng tối cũng dần bao trùm lấy ý thức cậu.Đôi mắt cậu nhắm nghiền và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Mọi việc mới chỉ là bắt đầu.




Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất