Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
02/06/2017
:

alucarddxt
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 02/06/2017
Hàz Haz Haz Haz Ház Ház…
Tôi đang ngâng nga theo giai điệu của một bài nhạc, một bài nhạc tuyệt vời, mặc dù giai điệu của nó lại chẳng hề vui một chút nào, nó giống như một tiếng thở dài của một con người cô đơn giữa thế giới này, hòa vào trong cơn mưa tỉnh lặng vậy. "Kiss The Rain" đã luôn là một bài hát yêu thích trong list nhạc của tôi, một list nhạc lúc nào cũng chỉ mang mỗi một màu sắc buồn và ảm đạm. Tôi chẳng biết vì sao mình lại thích những bản nhạc buồn nhiều đến vậy, có phải vì cuộc đời tôi luôn là một nốt nhạc trầm nên những bản nhạc buồn cứ thế, cứ len lỏi vào trái tim tôi, con người tôi và chiếm trọn hết tất cả, hay chỉ vì tôi đã nghe quá nhiều bản nhạc buồn mà cuộc sống của tôi lúc nào cũng chỉ mang những điều đượm buồn và tiếc nuối ?
Bên tai tôi, giai điệu của bài hát vẫn du dương, còn tôi thì vẫn đang nhắm mắt mình lại để cảm nhận từng khoảnh khắc hình ảnh thật đẹp nhưng cũng thật buồn mà bài hát mang lại. Chợt tôi mở đôi mắt mình ra và ngẩng nhìn bầu trời; trời lúc này đã nhạt nắng, những tia nắng cuối cùng đang dần phai đi để lộ ra cả một bầu trời trong xanh phẳng lặng, những áng mây cứ thẩn thờ trôi với những hình ảnh thật ngộ nghĩnh, còn nơi phía cuối chân trời, nơi mà mặt trời đang dần buông xuống ấy, những tia sáng mạnh mẽ nhất còn lại hắt lên nền trời và những đám mây tạo nên một "ráng chiều" ở nơi cuối trời thật tuyệt làm sao.
Khung trời thật đẹp của buổi chiều tà và giai điệu buồn du dương của bài nhạc đã làm cho những ký ức xưa cũ trong tôi chợt sống lại một cách mạnh mẽ. Ký ức về chuyện tình của tôi và em, ký ức về một mối tình đơn phương nho nhỏ của tôi...
Từng làn gió nhẹ lất phất thoáng qua mái tóc tôi, nhẹ nhàng từng chút một, cuốn tôi trở lại những ngày tháng mà khi vẫn còn có em ở trong cuộc đời mình... Đó là một buổi chiều nhạt nắng, thời gian đang trôi dần về cuối một ngày, chiếc đồng hồ trong lớp loay hoay cũng đã điểm đến lúc 5 giờ rồi, lúc tiếc học kết thúc. Thầy đóng quyển sách trên tay lại và "chúng ta tạm dừng ở đây các em nhé", những người khác cũng nhanh tay cất dọn sách vở vào cặp và nhanh chân bước ra khỏi lớp. Còn tôi, vẫn như thường ngày, vẫn thói quen ấy, vẫn là người cuối cùng bước ra khỏi cửa lớp học. Một lúc sau, khi mà tất cả mọi người đã rời lớp, tôi cất dụng cụ của mình vào cặp, đứng dậy và chuẩn bị bước ra về thì bổng nhiên có một giọng nói của ai đó vang lên – “Này, hôm nay không đợi về nữa à?” - tôi dừng lại một giây, "vẫn còn có ai đó khác ở trong lớp nữa sao?", tôi quay đầu nhìn lại một cách đầy ngạc nhiên, khi cách sau tôi một vài bàn vẫn còn đó một người con gái.
Những vệt nắng nhợt nhạt cuối ngày xuyên qua từng khung cửa sổ, làm ánh lên một gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tuổi đôi mươi, hòa cùng với một mái tóc ngang vai bồng bềnh đang vui đùa theo từng làn gió nhẹ, cô ấy khẽ đưa đôi mắt long lanh của mình nhìn về phía tôi và nở nụ cười thật dịu dàng. Những điều đó, đã làm cho tất cả các giác quan của tôi đắm chìm vào trong khung cảnh ấy, khoảnh khắc ấy. Tôi lặng người đi trong khoảnh khắc tuyệt vời đó, thời gian dường như cũng dừng lại hẳn, chỉ vài giây vô tận đó thôi mà sau này đã làm tất cả mọi thứ trong đời tôi thay đổi rất nhiều.
"Đợi......đợi ai vậy ?" - tôi cất giọng đáp lại câu hỏi của cô ấy. Cô không đáp lại tôi bằng một lời nào cả, cô ấy chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc thướt tha đó, nhìn tôi và đôi môi khẽ thì thầm một điều gì đó với tôi mà lúc bấy giờ tôi không cách nào có thể nhận ra ngay được.
"Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi nào anh bạn" - cô đứng hẳn dậy và nhanh chân bước về phía tôi. Càng lại gần, tôi càng thấy cô ấy thật dễ thương, thật đáng yêu, giọng nói cũng có đôi chút nghịch ngợm nữa. Một cô gái thật dễ mến nhỉ !
Con đường về ngày hôm nay dường như đã khác hẳn đi rồi, không còn chỉ một mình tôi độc bước nữa, mà còn có một người con gái cùng song hành. Một cảm giác thật kỳ lạ, một cảm giác mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Con đường từ lớp học đến bãi đỗ xe không xa lắm, dù cả hai người đi bên nhau tuy không nói một điều gì cả nhưng trong thâm tâm mình, tôi muốn đoạn đường này hãy dài ra thêm nữa, để tôi có thêm thời gian được cùng sánh bước với cô ấy...
"À đã đến nhà xe rồi, cám ơn bạn đã đi về cùng với mình hôm nay, ngày mai gặp lại nhé, anh bạn." - cô ấy nói vài lời với tôi trước khi bước vào bên trong bãi đỗ xe.
"Uhm, ngày mai gặp lại, chào bạn." - đáp lại lời cô ấy, rồi tôi vòng ra phía sau, bên kia của bãi đổ. Từ từ, tôi dẫn chiếc xe của mình ra ngoài nơi kiểm tra phiếu, còn ánh mắt của tôi vẫn dán vào người con gái đang ở phía trước đó. Vóc dáng ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy và đôi mắt ấy, chắc đây sẽ là một kỷ niệm khó quên trong đời tôi mất thôi - tôi khẽ mĩm cười với chính mình cùng những suy nghĩ vu vơ đó.
Khi đặt chân về đến nhà thì trời cũng đã sập tối, tôi để cặp cạnh một góc như mọi khi, soạn lấy cho mình một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm. Tôi nhìn vào gương rồi tự mĩm cười khi nghĩ lại khoảng thời gian vào lúc ban chiều ấy, tôi chợt nhớ lại lúc mà cô ấy thì thầm điều gì đó, và cố nhớ lại cách mà đôi môi cô ấy chuyển động; "Đ..ợi, đợi...à hình như chữ đầu tiên là chữ đợi, còn hai từ phía sau nếu theo khẩu hình miệng đó thì chắc là : tui nè". "Đợi tui nè" chẳng lẻ đó là lời mà cô ấy muốn nói với tôi ư? Chà chà, lại suy nghĩ những chuyện tào lao nữa rồi, tôi bật cười và mở nước, những giọt nước mát cứ như cuốn trôi đi hết bao mệt mỏi của một ngày vậy.
Và đó là một đêm tối khá dài của một chàng trai lần đầu cảm nhận được một điều gì mới mẻ, với những suy nghĩ vu vơ cứ mãi loanh quanh trong đầu...ôi, thật là khó ngủ quá đi mà !!!
Sáng… Trưa… Chiều… Tối…
Rồi lại… Sáng… Trưa… Chiều… Tối…
Từng ngày, từng ngày cứ thế lại trôi qua, kể từ sau buổi chiều hôm đó, tôi và cô ấy cũng đã có lúc khá thân thiết nhau. Nhớ có lần, cô ấy còn nhờ tôi trông chừng dùm con mèo nữa, “Ôi ! Đúng là một kỹ niệm khó có thể nào quên được với cái con mèo phá phách kinh khủng đó”.
Tôi thật sự chẳng thích nuôi chó hay mèo và tuyệt nhiên là không bao giờ muốn những con vật ấy xuất hiện trong căn phòng của mình. Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi kể từ khi cô ấy gọi cho tôi. Lúc nhận được cuộc gọi đó, tim tôi đập thình thịnh cứ như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực luôn vậy, hồi hộp mà đến đổ mồ hôi luôn, nhưng mà cái kết thúc thì lại chẳng như tôi mong đợi một chút nào cả, phải nói đúng hơn là hoàn toàn thất vọng.
Tối hôm đó, hình như là khoảng lúc 9 giờ thì phải, tôi đang lang thang đọc một vài tin tức trên mạng, thì bổng có một cuộc gọi đến, một “video call” đến từ cái người mà chắc ai cũng là biết là ai rồi đó. Tôi dừng hẳn lại một vài giây, để nhìn kỹ xem có phải là người đó hay không, còn trong đầu tôi lúc này thì đang dày đặc với những từ kiểu như “Là cô ấy... Là cô ấy thật sao…Sao cô ấy lại gọi cho mình vậy…Có chuyện gì với cô ấy à…Cô ấy muốn hẹn mình đi đâu ư…Hay là cô ấy cần mình giúp đỡ gì đó…”. Tôi nhanh tay bấm nút nghe để tìm xem đâu là đáp án cho mớ hổn độn trong đầu của mình. Và rồi, bên kia đầu dây, một giọng nói dễ thương chợt vang lên, được nhìn cô ấy ngay lúc này làm tôi cảm thấy thật sự rất vui và hạnh phúc. Sau một lúc trò chuyện vui vẻ và hỏi thăm nhau vài câu, thì cô ấy bổng đưa con mèo lên và hỏi:
“Cậu có thấy có thấy cô bé này dễ thương không?”.
“À có chứ, mình cũng thấy nó khá là dễ thương đó” - tôi cười cười rồi ngần ngại đáp lại lời cô ấy.
Cô ấy âu yếm con mèo rồi nói tiếp - “Uhm, vậy đó, vậy mà vài ngày nữa là mình phải xa cục cưng của mình rồi, thật là chán quá đi mà”.
Tôi dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp đến nhưng vẫn cố - “Có chuyện gì sao? Bạn phải đi đâu à?”
“Uhm, vài ngày nữa mình đi du lịch đến 3,4 ngày mới về, mà không thể đem theo cô bé của mình được, mà để ở nhà thì chẳng có ai chăm sóc, mình sợ là nó sẽ có chuyện gì. Cậu nè, hay là cậu trông nôm cô nàng dễ thương này giúp mình vài bữa có được không?”
Ôi thôi rồi, tôi phải làm gì đây, tôi còn chẳng thích động chạm gì tới mấy con mèo này nữa, huống chi là bây giờ phải chăm sóc cho nó, tôi cố gắng ngăn tiếng thở dài của mình rồi trả lời cô ấy : “Trước giờ, mình cũng chưa từng nuôi chó,mèo gì cả, nhưng để mình cố gắng thử xem thế nào”.
“Yeah!!! OK! Vậy ngày mốt cậu ghé qua chổ mình nhé, mình sẽ giao cô nàng này cho cậu và…chỉ cho cậu một vài bí quyết để săn sóc bé ấy nhé!” – Cô ấy hớn hở đáp lại lời tôi.
Nhìn thấy cô ấy cười và vui vẻ như vậy, tôi biết là mình sẽ không thể nào để cho niềm hạnh phúc đó tan biến đi mất. Khi nhìn thấy em cười, một phần đâu đó trong tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, nên phải cố gắng lên thôi nào chàng trai ơi.
Thời gian cứ thế lại trôi qua, cuối cùng ngày định mệnh đó cũng đến, cái ngày mà tôi phải đối mặt với những thứ tôi ghét và khó chịu. Đúng giờ hẹn, tôi có mặt trước cửa phòng của cô.
“Mình đến rồi nè, cậu có trong phòng không” - tôi gõ nhẹ cửa vài lần rồi gọi.
“Chờ mình xíu nhé, mình ra liền” – tiếng cô ấy từ trong phòng vang ra.
Sau khoảng hơn 10 phút, cô ấy ra mở cửa và trên tay còn lại của mình là con mèo mà cô ấy đã nói đến, một con mèo cái màu trắng, tôi nhìn mặt nó mà chẳng có tí thiện cảm nào cả. Cô ấy nhẹ nhàng đưa nó cho tôi bồng, rồi đem ra thêm một giỏ đồ có liên quan đến con mèo đó nữa. Thật là nhiều thứ phải nhớ quá đi mà, nào là phải cho ăn lúc mấy giờ, bao nhiêu là đủ, cho uống nước khi nào, bao lâu thì mới cho đi tắm và còn hàng tá thứ linh tinh khác nữa, nghe xong mà chóng hết cả mặt.
Tôi gật đầu, ừ ừ, cho xong rồi đặt con mèo vào giỏ như cô ấy chỉ dẫn; trước khi để nó vào, cô ấy còn bồng nó lên một lần cuối và hôn môi nó nữa, quả thật tôi chẳng hề thích mèo một chút xíu nào cả, nhưng mà ngay lúc đó quả thật là tôi muốn mình trở thành con mèo và được cô ấy âu yếm như vậy; “đúng là sướng như mèo!”. Cô ấy ra đến tận nơi tôi đổ xe để tạm biệt con mèo cưng của cô ấy, thấy vậy tôi nhanh nói vài lời: “Mình sẽ cố gắng chăm sóc cho nó thật tốt mà, nên cậu cứ yên tâm đi”.
Từ lúc mà tôi nhận chăm sóc nó, tôi không bao giờ nghĩ rằng thứ duy nhất liên kết giữa tôi và cô ấy chính là con mèo mập ú đó.
Cũng chỉ là vài ba ngày thôi nhưng mà dường như đó là vài ba ngày vô tận vậy. Có quá nhiều thứ phải lo lắng, thật sự là như vậy, tôi phải lo cho con mèo từng chút một, phải chăm sóc cho nó như là chăm sóc những đứa trẻ sơ sinh vậy. Cho nó ăn đúng giờ, lúc nào thì phải tắm, khi nào thì đi phơi nắng, chải lông thì phải làm sao, mấy giờ thì đi ngủ… Có quá nhiều thứ phải ghi nhớ, tôi gần như phải có hẳn một thời gian biểu để chăm sóc cho nó luôn vậy. Và phải luôn để mắt đến nó, nếu không thì mọi chuyện sẽ lại rối tung lên hết, tôi nhớ có lần tôi có việc phải đi ra ngoài và để con mèo mập một mình ở trong phòng; khi về đến nhà, vừa mở cửa phòng ra thì đã nghe một cái mùi ngây ngấy khó chịu – mùi nước tiểu của nó, chưa kể trong phòng thì chổ nào cũng có giấu chân và lông của nó vương vãi ra hết, còn nó thì đang nằm chểnh chệ trên chiếc áo của tôi rồi ngáp ngắn ngáp dài. Ngay lúc đó, tôi muốn đóng sập cửa lại rồi lao vào làm thịt cái con mèo ú khó chịu đó, tôi gần như muốn phanh thây xe thịt nó ra luôn ấy chứ, thật là điên tiết quá mà! Nhưng tôi cũng phải đành nuốt cơn giận xuống và bắt đầu dọn dẹp phòng óc của mình, lau chổ nước tiểu, quét dọn nhà cửa và còn phải giặt chiếc áo lông mèo nữa…vừa giặt áo mà trong đầu vẫn luôn muốn ra bóp cổ cho cái con mèo mập ú đó chết cho rồi. Đúng là tôi không thể nào chịu nổi khi sống chung với cái con mèo mập đó được, nhưng để có thể lê lết được qua những ngày chán chường đó tất cả đều nhờ vào cô ấy. Kể từ ngày mà cô ấy giao nó cho tôi, thì tối nào cũng khoảng vào lúc 9 hay 10 giờ cô ấy cũng gọi cho tôi để hỏi thăm cho nó. Được trò chuyện cùng em, được ngắm nhìn nụ cười em và được vui vẻ cùng những biểu cảm tinh nghịch khi mà em vui đùa với con mèo của mình, đơn giản chỉ vậy thôi mà đã làm xoa dịu đi tất cả những buồn phiền, bực bội và mệt mỏi khi phải chăm sóc cho con mèo ú đó. Thật lòng, chỉ cần nhìn thấy em được vui vẻ đã là điều hạnh phúc với tôi rồi.
Vài ngày cũng thấm thoát trôi qua, và hôm nay, tôi mang trả lại con mèo về cho người chủ thật sự của nó. Cũng như lần trước, tôi đến gõ cửa và gọi cô ấy. Lần này hình như cô ấy đến mở cửa nhanh hơn lần trước thì phải, chắc hẳn cô ấy đã phải nhớ con mèo của mình nhiều lắm rồi, nhìn cách mà cô ấy nâng niu và nựng nịu nó cũng đủ để thấy là nó quan trọng với cô ấy như thế nào. Nhìn con mèo ú và cô chủ quấn quít lấy nhau, tôi thật sự không thể ngăn được nụ cười hạnh phúc đang nở trên môi của mình, và chắc có lẻ là tôi nên trả lại sự riêng tư cho họ thì hơn “Vậy thôi, mình về đây, mới đi xa về chắc cũng mệt lắm rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé – mình nói vài lời để chào từ biệt”. Cô ấy cũng vui vẻ đáp lại : “Ừ cậu về cẩn thận nhé, mình thật sự cám ơn cậu rất nhiều luôn, hôm nào mình sẽ đãi cậu một chầu nước nhé”. Tôi xuống bãi đổ xe và lần này thì chẳng có ai đi theo để tiển tôi về cả…
Thời gian cứ thế lại trôi đi, cũng đã sắp đến ngày 1 tháng 4 rồi, trên mạng thì cứ nhan nhản những hình ảnh của ngày Cá tháng tư sắp tới, nào là “cứ tỏ tình vào ngày này đi, được thì tốt không được thì là lời nói chơi thôi…”. Những lời nói đó đã tạo cho tôi một động lực để tỏ bày tình cảm của mình với cô ấy. Tôi nằm xuống, lăn qua lăn lại, rồi lại ngồi dậy, cứ thế tôi vắt óc ra suy nghĩ để tìm ra cách tỏ tình với cô ấy. Cuối cùng tôi cũng đã chọn được một cách mà mình nghĩ là sẽ ổn nhất; tôi sẽ quay một video clip để nói lên những điều thầm kín mà tôi muốn gởi đến cô ấy, những cảm xúc của tôi dành cho cô ấy và tôi muốn tỏ tình với cô ấy bằng tất cả những tình cảm chân thật nhất trong trái tim của tôi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng việc quay một video clip lại khó khăn đến như vậy, hết sai chổ này lại đến sai chổ khác, hết nói lắp bắp chổ này lại nói nhầm chổ khác, còn phải kể thêm những yếu tố khách quan khác như : hắc hơi nhảy mũi, những âm thanh vui vẻ của hàng xóm, tiếng chuông điện thoại chợt reo, những chú chó dễ thương bổng sủa,… Cứ thế, hết lần này đến lần khác, hết thất bại này đến thất bại khác, nhưng cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, sau 114 lần thất bại, cuối cùng thì lần thứ 115 cũng đã thành công. Tôi thở phào nhẹ nhỏm và vui mừng cứ như là vừa biết được mình trúng số vậy. Tôi ngả lưng mình xuống giường và bắt đầu những suy nghĩ vu vơ của một chàng trai đang yêu…
1 tháng 4 – Ngày Cá tháng tư, một ngày quan trọng đối với tôi, cuối cùng cũng đã đến. Hôm ấy là ngày thứ 7, lớp tôi chỉ có 1 tiết học vào buổi sáng hôm đó, tất cả mọi người dường như đều rất hớn hở vào ngày này thì phải, họ cười nói vui vẻ và chọc ghẹo lẫn nhau, dường như ai cũng hưởng ứng rất tích cực cái ngày nói dối này vậy. Quay qua quay lại rồi cũng đã đến lúc tiết học kết thúc, và cũng như bao tiết học khác tôi vẫn chờ đợi mọi người ra về hết, rồi mới đến lượt mình rời lớp. Hình như hôm nay may mắn chợt mỉm cười với tôi thì phải, cô ấy lại bước cùng với tôi như ngày hôm nào, nhưng cảm xúc ngày hôm nay của cả hai thì đã hoàn toàn khác với lúc mà hai đứa lần đầu gặp nhau ấy. Cô ấy đã trò chuyện và tươi cười với tôi rồi, cảm giác thật là hạnh phúc nhỉ. Trong câu chuyện trò đó của hai đứa thì dường như không thể nào thiếu hình bóng của con mèo ú đó, cô ấy cứ vừa cười vừa kể về nó - trông thật là đáng yêu, thỉnh thoảng cô ấy cũng xen vào vài câu về cái ngày Cá Tháng Tư hôm nay :
“Nè hôm nay mình đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình luôn đó, con trai có, con gái cũng có luôn nữa!” – cô ấy mỉm cười tinh nghịch khi đang nói về điều đó.
“Ồ! Ghê vậy à? Xem bộ cậu vừa được cả nam lẫn nữ thích luôn rồi, công nhận nổi tiếng ghê ta” – tôi nghĩ việc cô ấy được nhiều người thích cũng là một chuyện hết sức bình thường thôi, một người vừa xinh vừa dễ thương như cô ấy vậy thì có khối người thích luôn ấy chứ.
“Này, còn cậu thì sao, hôm nay có được ai tỏ tình chưa hả?”
“Chưa, hiển nhiên là chưa rồi, chắc cậu cũng biết rồi mà đúng ko?”
Cô ấy lấy tay che miệng rồi cười khúc khích – “Đâu có đâu, mình đâu có biết đâu, mình chỉ đoán đại thôi ấy mà”
Tôi ngẫng mặt lên rồi thở dài – “Ừ phải rồi, cậu chỉ đoán đại thôi mà trúng ngay chóc luôn”.
“Thôi mà, cố gắng phấn chấn lên nào chàng trai, không phải hôm nay thì chắc chắn sẽ là ngày hôm khác thôi, đừng ỉu xìu như vậy nữa”.
Cho dù tôi biết lời an ủi đó chẳng thể nào làm cho tôi phấn chấn lên được nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của cô ấy thôi cũng đã đủ làm cho tôi cảm thấy được ấm lòng rồi. Tôi không nói gì để đám lại lời cô ấy cả, chỉ nhìn cô ấy cười rồi gật gù vài cái, cứ như để cho ấy biết được rằng tôi đã hiểu được lời an ủi đó vậy.
Trò chuyện một lúc thì cũng đã đến bãi đổ xe, tôi vội vàng cất lên những điều mình cần nói trước khi nói lời tạm biệt : “À, tối nay, chắc khoảng lúc 9 giờ mình sẽ gởi qua cho cậu một điều đặc biệt, cậu nhớ xem và cho mình ý kiến nhé”.
“Ừ mình nhớ rồi, tạm biệt cậu nhé” – cô ấy vui vẻ vẫy tay chào tôi rồi nhanh chân bước đến chổ chiếc xe của cô ấy. Rồi mỗi đứa lại rẽ theo một hướng khác nhau để về ngôi nhà của mình.
Khi tôi về đến phòng mình, thì lúc đó chỉ đang là giờ trưa, cũng còn khá lâu mới đến lúc 9 giờ tối. Nhưng mà, tôi cứ bồn chồn, hết ngồi rồi lại nằm, hết nằm rồi lại đi lòng vòng trong phòng, sau đó thì mở đoạn clip tôi đã làm để xem đi xem lại coi thử có chổ nào còn sai sót gì nữa không. Còn trong đầu tôi thì bắt đầu suy nghĩ vô vàn chuyện sau khi cô ấy đã xem xong, tôi mở tưởng đến lúc mà cô ấy sẽ nói câu “đồng ý”, và sau đó là những câu chuyện ngọt ngào mà khi hai đứa đã thành một cặp. Những suy nghĩ mông lung và vô định đó cứ làm cho tôi cười khúc khích như một thằng khùng vậy. Thật là chả ra làm sao cả!
Thời gian thì cứ trôi, chiếc đồng hồ thì cứ tích tắc xoay vòng, và lúc này cũng đã là 9 giờ kém 5 phút rồi. Tôi mở máy tính của mình lên, hy vọng là lúc này cô ấy đang online, rồi bắt đầu vào chat với cô ấy một vài lời :
“Hi, cậu vẫn có ở đấy chứ”.
“Uhm, mình vẫn đang ở đây thôi mà”.
“Vậy cậu chờ mình xíu nhé, mình sẽ gởi qua cho cậu ngay đây”.
“Hihi, cái gì mà trông có vẻ hấp dẫn quá vậy ta”
“Cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, cậu xem xong rồi cho mình ý kiến nhé, link mình để bên dưới đó, chỉ cần cậu bấm vào là xem được thôi”.

“À, trước khi cậu xem, có vài lời này mình muốn cậu được biết…
Trong cái ngày này, khi mà cả thế giới vẫn đang lọc lừa nhau
Thì vẫn còn có anh luôn chân thật với em”.








Bây giờ đã là 11 giờ hơn rồi, tôi vẫn còn đang ngồi đây để đợi những dòng tin nhắn hồi âm của cô ấy, nhưng tất cả chẳng có gì khác ngoài hai chữ “Đã xem” hiển hiện trên màn hình tin nhắn. Tôi nằm phịch xuống giường, thở dài và cảm thấy thất vọng tràn trề với những gì mà mình đã cố gắng làm, mặc dù tôi vẫn chưa nghe câu trả lời của cô ấy nhưng bên trong tôi thì đã có linh cảm về một điều không hề tốt đẹp rồi. Đôi mắt tôi đăm đăm nhìn lên trần nhà một cách mong lung đầy vô vọng, những mảng màu trắng xanh nhợt nhạt cứ như chúng đang sắp trút hết xuống đầu tôi vậy. Không gian lúc ấy sao lại tỉnh lặng lạ thường đến như vậy, căn phòng ngày càng bé dần lại cứ như xung quanh tôi chỉ còn là bốn bức tường thôi vậy. Tôi co người lại, rồi tự ôm lấy chính mình, giống như một kẻ cô độc đang tự vỗ về lấy bản thân đơn côi của mình vậy. Tôi cố gắng nhắm ghìm đôi mắt của mình lại và cố gắng tự ru ngủ chính bản thân mình, để cõi lòng tôi không còn trông mong hồi âm từ một ai đó nữa, và tôi cũng đã thiếp đi lúc nào mà không hay. Nhưng chiếc máy tính của tôi vẫn còn đang ngồi đó, vẫn còn đang ngồi đợi một điều gì đó thay cho thể xác đã say giấc nồng này…
Đã nhiều ngày trôi qua, kể từ khi tôi gởi cho em lời tỏ tình đó, tôi cứ nghĩ nếu chúng ta không thể làm một người đặc biệt trong đời của nhau thì vẫn có thể là bạn. Nhưng điều đó quả thật là rất khó, rất khó cho cả em và chính tôi, dường như việc quay trở lại để làm bạn là một điều không thể đối với cả hai đứa chúng tôi. Không một hồi âm, không một tin nhắn, không một lời nói, không dám chạm mặt nhau quá lâu, mọi thứ chỉ dừng lại với một cái mỉm cười rồi quay đi, đó chính là câu trả lời mà em đáp lại lời tỏ tình của tôi. Tôi thật sự cảm thấy rất buồn và đau lòng, tôi biết tất cả mọi chuyện có lẻ đã kết thúc nhưng dường như đâu đó trong con người tôi vẫn còn muốn được nghe câu trả lời từ chính miệng của em.
Rồi một ngày nọ, cũng vẫn là một buổi chiều tà, tôi đã cố gắng dùng hết can đảm của mình để dựng em lại một lúc. Đôi mắt tôi vẫn đầm thấm nhìn về em giống như lần đầu tiên ấy, lần đầu mà tôi và em gặp nhau. Còn em thì chỉ biết cuối đầu xuống rồi ngượng ngùng ngước mắt lên nhìn tôi. Trong giây phút đó thật sự tôi chẳng thể nói lên được điều gì khi nhìn vào gương mặt em, những tất cả những tình cảm chất chứa mà tôi đã dành cho em bấy lâu nay nó đã không thể kìm nén thêm nữa. Và chính thứ cảm xúc đó đã buộc tôi phải thốt nên lời :
“À… chắc em cũng đã xem đoạn clip mà anh đã gởi cho em rồi đúng không? Cũng đã một thời gian rồi, anh muốn được nghe câu trả lời từ em”.


Cô ấy im lặng một lúc rồi mới bình tỉnh để cất tiếng – “À… có, mình có xem rồi, mình rất cám ơn vì cậu đã dành nhiều tình cảm cho mình như vậy. Nhưng mà…mình phải xin lỗi cậu rồi, vì trước nay đối với mình cậu chỉ là một người bạn tốt mà thôi…nên chúng ta hãy cứ là bạn thôi nhé. Mình xin lỗi !”.
Vừa nói dứt câu em đã vội quay lưng bỏ đi, để lại một mình tôi với khoảng không gian trống trãi đó và hình ảnh của một người con gái đang từ từ rời xa tôi. Những vệt bóng cây đổ xuống mặt đất theo tia nắng chiều càng làm buổi chia ly ấy thêm sầu muộn, tôi ngước nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng, rồi nhắm mắt lại để cố ngăn những giọt nước mắt tuông rơi. Giá như lúc này trời đổ mưa thì hay biết mấy…
Đột nhiên, âm thanh của một bài nhạc khác chợt vang lên, nó đã đưa tôi về lại với con người đang ngồi trên sân thượng lúc này. Tôi mĩm cười với những ký ức mới vừa chợt thoáng qua lại trong đầu của mình, những ký ức thật sự không hè đẹp một chút nào. Tắt nhạc, tôi dứng bật dậy, rồi bước từng bước quay lại căn phòng của mình. Vừa đi xuống được hai tầng, tôi đã đụng phải một người, cú va chạm khá mạnh làm cả hai té hẳn xuống đất. Những tiếng lộp cộp, leng keng cứ vang lên âm ĩ từ những túi hành lý của người đó. Tôi thấy mình có lỗi quá, đi đứng không nhìn đường gì cả để làm cho người khác phải gặp rắc rồi – “Tôi xin lỗi, tôi vô ý vô tứ quá” – tôi cúi đầu rồi quay ngay sang dọn dẹp những thứ rớt ra từ hành lý của người đó. “Để tôi mang về phòng giúp cho…cô nhé!” – tôi ngước mắt nhìn lên thì trông thấy đó là một cô gái – “Dạ, vậy làm phiền anh giúp đỡ em nhé, em mới vừa chuyển đến đây thôi à”. Hành lý của em ấy khá là nhiều, ngoài những món đồ mà em ấy đã đem lên thì vẫn còn thêm vài túi hành lý khác nằm ở dưới tầng trệt đang chờ được mang lên. Đồ của con gái khá là nhiều nhỉ, nhưng mà thôi “lỡ tiễn phật thì phải tiễn tới tây thiên chứ”. Sau vài lần khuân vác thì cuối cùng đống hành lý cũng đã đến được căn phòng của chủ nó rồi.
“Chắc anh mệt lắm rồi hả?” – cô gái cất tiếng hỏi tôi.
“Có, mệt chứ, nhưng mà không có gì đâu mà, khi nảy là lỗi của anh nên em cứ xem như đây là để anh chuộc lại lỗi khi nảy đi” – tôi vui vẻ đáp lại lời em ấy.
“Dạ, cám ơn anh nhiều lắm ạ, anh ngồi đây chờ xíu nhé, để em lấy nước cho anh uống đỡ mệt” – em ấy chạy vào phòng rồi lấy nhanh ra cho tôi một chai nước suối.
Vừa ngồi uống nước vừa nói chuyện, tôi mới biết là em ấy ở đây cùng với một người chị nữa, có đến đây chơi vài lần rồi nhưng lần này thì dọn đến ở cùng luôn. Phòng của em ấy cùng tầng với phòng của tôi luôn, thật là một chuyện trùng hợp nhỉ. Sau khi chuyển hết đồ đạc vào bên trong phòng rồi, tôi chào tạm biệt và quay lưng về lại phòng của mình. Tôi vừa quay đi thì đã có tiếng gọi của em ấy đã níu tôi phải quay đầu trở lại :
“Anh nè ! Anh tên gì vậy, em vẫn chưa được biết tên anh?
À mà anh có thích chó không? Anh thấy chú cún của em có đáng yêu không nè?”
…-/-



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất