Chương 3
Sáng hôm sau ta dậy sớm , mang theo đống sách cỡi bạch hạc đến Phượng nguyệt cung . Bởi ta không biết đằng vân nên Vương hậu tặng ta con hạc này làm phương tiện đi lại . Chứ nếu để ta lội bộ chưa biết đến ngày tháng năm nào mới đến được nơi cần đến.
Lần đầu cỡi hạc ta tưởng tượng ra đó là siêu xe mui trần khiến cả người kích động hừng hực xuýt rơi từ lưng hạc xuống , may sao với trí thông minh cùng nhanh nhẹn của mình ta bấu chặt vào chân nó rồi leo lên @@
Đến Phượng nguyệt cung ta vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung trông chẳng khác gì cái chổi . Sống ở nơi này cũng khá lâu nhưng ta vẫn quen buộc tóc đuôi ngựa . Nhìn thấy mấy loại trâm cài đầu sặc sỡ với cân nặng không hề khiêm tốn ta đã toát mồ hôi hột . Da đầu ta chịu không thể chơi được với mấy loại này , thôi cứ bình dân cho khỏe người .
Bới cả tủ đồ ta mới tìm được một bộ được cho là tạm thanh nhã : cam đỏ với những sợi tơ vàng chằng chịt @@ Ta xin thề đây đích thị là bộ thanh nhã nhất , không tin các người có thể tới kiểm tra -_-
Mấy hôm trước ta có qua phòng may vá nhờ mấy tiên nữ làm đồ mới cho . Khi các nàng dẫn ta đến phòng chọ vải ta suýt ngất , toàn những màu chói lọi hơn mặt trời giữa trưa . Ta run rẩy hỏi nàng đứng gần ta nhất :
- Không có màu khác sao ?
Nàng ta khó hiểu nhìn lại nhưng vẫn dẫn ta đến căn phòng khác . Bên này đối lập hoàn toàn với bên kia , gam màu chủ yếu là màu êm dịu . Ta đi lòng vòng rồi bới loạn lên để tìm... màu đen @@ Thật không làm ta thất vọng , ta thấy một mảnh lụa tuy không hẳn là đen tuyền nhưng cũng là đen . Ta kéo nàng kia lại chỉ vào tấm lụa , nàng trố mắt hỏi :
- Công chúa chắc chắn là màu này ?
Ta gật đầu lia lịa , nàng nhìn ta như người đến từ sao hỏa , nhưng sự thật là ta đến từ trái đất =))Ta ái ngại , ta biết bản thân rất đẹp nhưng ngươi không cần phải phấn khích như thế chứ.
Vừa bước ra khỏi phòng chọn vải đã có người loan tin , Cửu công chúa chán làm phượng hoàng thích làm quạ đen . Ta bi ai chấm chấm đôi mắt khô khốc , từ lúc nào mà ta đã trở thành minh tinh của tạp trí lá cải nổi tiếng nhất thiên đình rồi? Chợt nhớ ra Cửu công chúa từ trước tới nay vốn là nữ hoàng tin đồn , ta chỉ là người kế nghiệp nàng mà thôi -_-
Vào tới cửa phượng nguyệt cung , ta ngó quanh chẳng thấy ai ngoài mấy tiên nữ đang nhìn ta cùng đống sách trên tay rồi nói chuyện với nhau bằng mắt . Thiên giới thật tài tình , có cả thuật truyền tiếng qua mắt có lẽ lát ta phải bảo đứa cháu nguyệt lão dạy cho mới được !
Ta đi tới cạnh các nàng hắng giọng hỏi :
- Tiên hữu cho hỏi nguyệt lão có trong cung không?
Hai nàng đưa mắt nhìn nhau chưa biết trả lời thế nào thì có giọng nam trầm mang đầy ý tứ trách móc từ trong vọng ra :
- Cô cô đến rồi cớ sao không vào?
Ta té ghế , ôi ôi cái cảm giác chưa chồng đã có thằng cháu lớn tướng thật khủng khiếp . Mà khoan , nghe cách nói chuyện của hắn thì có vẻ trước đây ta và hắn có gặp nhau hoạc là thường gặp nhau . Liệu ta trước kia có trêu ghẹo gì đến hắn chưa hả trời? mong rằng vì hắn là cháu nên cái vị công chúa nào đó không có làm gì đi , nếu không lần này ta thảm rồi !
Ôm bọc sách trước ngực , ánh mắt cảnh giác cao độ ta bước vào trong . Bước qua cánh cửa ta thấy có hai nam tử đang ngồi chờ sẵn . Người ngồi bên trái vận bộ đồ đỏ chói lóa nhan sắc thì khỏi bàn , trên cả thượng đẳng khiến ai thấy muốn nhìn thêm vài lần. Qua bộ đồ ta thấy hắn có nhiều khả năng là thằng cháu biến thái của ta . Tên còn lại vận trường bào trắng , mắt phượng mày thanh rất có phong phạm ngọc thụ lâm phong . Được rồi , chung quy là cả hai đều là mỹ nam hiếm gặp nhưng với ta mỹ nam giờ cũng chỉ là mây trôi , nhìn mà không làm gì được thà không thấy đỡ bực !
Lúc ta đánh giá bọn họ , bọn họ cũng nhìn chằm chằm xem ta có thiếu miếng thịt nào trên người hay không . Chợt ta nảy ra trò đùa ác ý , khẽ nhướn mày hất mặt về phía tên áo trắng nói :
- Này ! ngươi chảy nước miếng kìa !
NGhe vậy tên áo trắng sửng sốt , tên áo đỏ thì run rẩy kịch liệt . Ta bĩu môi , tưởng ta không biết ngươi đang cười hả ?
Sau hồi lúng túng tên áo trắng lấy lại phong độ rồi cầm tách trà đặt lên khóe môi , động tác trông rất hút hồn . Tên áo đỏ nửa cười nửa không nhìn ta suy tư không biết nghĩ gì ? Ta cũng bó tay , các ngươi định diễn kịch câm sao , mà ta còn chưa biết tên nào là cháu ta đâu đấy .
Đưa tay vén vài lọn tóc bung ra ta nhìn bọn hắn hỏi :
- Trong hai ngươi tên nào là thằng cháu biến thái của ta ?
Omg !Hỏi xong ta đưa tay bịt miệng , cái tội suy nghĩ chưa qua đại não đã bay ra ngoài khổ thế này đây . Tên áo trắng đang nhấp trà ho sặc sụa , tên áo đỏ co quắp khóe miệng .
Tên áo đỏ thấy ta xấu hổ cúi gằm thì cười nhẹ . Ài , hắn cười lên thật khiến cho người khác không kìm được cái suy nghĩ muốn xông vào cắn cho hắn vài cái . Hắn nói :
- Cô cô mới vài ngày không gặp đã quên đứa cháu này rồi sao ?
Hắn dừng một chút nhìn thẳng vào mắt ta rồi nói tiếp :
- Không lẽ lời đồn cô cô quên hết mọi chuyện là thật ?
Ta lườm hắn , hỏi vô nghĩa . Nếu nhớ ngươi là ai ta còn phải đến đây học sao . Đứng từ nãy mỏi chân , chả cần ai mời ta tự ngồi xuống cái ghế gần đó . Đặt đống sách lên bàn , ta vỗ vỗ cánh ta mỏi nhừ . Tên áo trắng quay sang nhìn đống sách hỏi ta :
- Đây là gì ?
Ta nhìn hắn như quái vật :
- Mắt ngươi có vấn đề sao ?đây là sách , không lẽ ngươi tưởng là giấy vệ sinh chắc ?
Ta nói xong hắn phá lên cười sặc sụa , ta ngán ngẩm lắc đầu , còn đâu phong phạm thần tiên nữa . Thằng cháu biến thái của ta hắng giọng :
- Vậy cô cô hôm nay muốn học cái gì ?
Ta dừng lại mọi động tác hỏi ngược lại hắn:
- Thế ngươi dạy học hay ta dạy học ?
Mặt thằng cháu ta đen như đít nồi , còn tên áo trắng lại cười một cách mất kiểm xoát . Ta rất nghi ngờ hắn có tiền sử bệnh tâm thần , nhìn hắn đang thở đứt quãng vì cười nhiều ta ái ngại hỏi :
- Nhà ngươi có ai thần trí không ổn không ?
Hắn tỏ ra khó hiểu nhíu mày suy nghĩ rồi mờ mịt lắc đầu . Vậy có nghĩa hắn là kẻ đầu tiên bị bệnh , ta chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy . Haiz ! trai đẹp mà bị điên ! tiếc thật !