Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
17/02/2015
:

Gohnson's baby
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 17/02/2015
Sự thật đằng sau một câu chuyện xuyên không

Có một ngày, khi 1 cô gái tuyệt vọng đến không muốn sống nữa, cô ta cầu xin Bồ Tát, Phật Tổ, chúa Jesu cho cô ta 1 cơ hội. Cô ta sẵn sàng dùng tất cả những năm tháng còn sống của mình chỉ để mong có được 1 cuộc sống khác.

1 cuộc sống khác? Mọi người có hiểu ý nghĩa của câu này không? Chính là tất cả những gì cô ta đang trải qua, đã xảy ra, những người cô ta biết, thân nhân của cô ta, bạn bè của cô ta đều không còn liên quan gì trong cuộc đời mới của cô ta. Cô ta sẵn sàng bỏ đi tất cả những thứ tình cảm trong suốt 20 năm cô ta sống chỉ để đổi lấy 1 cơ hội vốn dĩ k có thực và k thể xảy ra. Một con người ích kỷ như thế, tham lam như thế và tàn nhẫn như thế, cô ta lấy gì để chắc chắn rằng cuộc đời mới của cô ta sẽ k tiếp tục đau khổ như hiện tại đây.

Nhưng có người đã nói: “ Khi còn sống, ai cũng nên có 1 niềm tin vào phép màu thực sự tồn tại”. Không vì gì khác, chỉ là để cuộc sống thêm hi vọng.

Và rồi, phép màu thực sự đã đến với cô ta!!!

Một buổi sáng thức dậy, cô ta không còn thấy căn phòng ngập tràn màu hồng của mình nữa, không còn ánh nắng chói mắt rọi vào từ khung cửa sổ đối diện với chiếc giường. Có lẽ ông trời thực sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô ta chăng? Cho cô ta 1 cơ hội, hay là đang lấy lại tất cả mọi thứ của cô ta.

Những thứ đấy tạm thời cô ta không thể biết trước được. Cô ta chỉ cảm thấy, đây là 1 cơ hội mà ông trời đã ban cho cô ta, cơ hội đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng. Cô ta hạnh phúc, mừng muốn phát điên lên. Phải chăng trong giây phút này, cô ta có một chút nghĩ đến cha mẹ của cô ta, bạn bè của cô ta đang đau khổ tìm kiếm cô ta, có lẽ cô ta sẽ suy nghĩ lại chăng?


Continue

Khi tia nắng không còn khiến người ta khó chịu vào mỗi sáng sớm, đó là khi bên cạnh có người đang đợi bạn thức giấc. Suy nghĩ đó của cô ta đã cứ thế mà tồn tại kể từ khi cô ta biết đến tình yêu. Nhưng hôm nay, nó lại hoàn toàn bị phá vỡ.

Việc thức dậy buổi sáng sớm là hoàn toàn tự nhiên, không vì có tác nhân gây ồn như trong truyện vẫn nói. Cô ta thức dậy, xung quanh không còn màu hồng ngây thơ giả tạo của 4 bức tường nữa, chỉ có 1 màu trắng, hoàn toàn trắng tinh khiết. Tường trắng, ánh sáng trắng, ga trải giường màu trắng và…bên cạnh còn có 1 người đàn ông tóc trắng nữa.

Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là hoảng sợ, sau đó thì nhẹ nhõm và cuối cùng là mừng phát điên.

Cùng phân tích nội tâm của cô ta 1 chút. Đầu tiên là hoảng sợ. Việc này là tất nhiên rồi không cần bàn cãi nữa. Chúng ta next tiếp. Nhẹ nhõm sao? Cô ta nghĩ mình được gảii thoát thật rồi. Không phải ở trên đã nói là cô ta tuyệt vọng đến muốn tìm chết sao? Sự thật thì cô ta đang nghĩ mình đang ở trên Thiên đường. Xin lỗi 1 chút, tuy rằng cô ta theo đạo Phật nhưng cô ta chỉ đơn giản là nghĩ chết rồi nếu thấy màu trắng thì chính là Thiên đường, còn màu đen thì tất nhiên là địa ngục. Tiếp theo là mừng như điên. Với 1 người gần 10 năm sống trong Ngôn tình ở trong hoàn cảnh này, cô ta đã nghĩ đến trên 10 loại tình huống cẩu huyết gắn liền với soái ca rồi.

Trở lại chuyện chính, cô ta thấy bên mình là 1 chàng đẹp trai, trong lòng mừng như điên mà trên mặt vẫn cố ra vẻ dửng dưng hỏi anh ta:
“ Này anh, sao tôi lại ở đây”_1 lời thoại cũ rích.

Chàng trai không nói, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ấy có thể khiến cho bất cứ cô gái nào sẵn sàng tìm chết vì anh ta.

5 đầu ngón tay thon dài, xinh đẹp nâng lên chậm rãi vuốt tóc cô ta. Hành động ấy quá đỗi dịu dàng khiến cô ta suýt chút nữa đã ngừng thở để chờ đợi.

Rồi âm thanh thật nhẹ, đẹp như tiếng đàn violon vang lên bên tai cô ta, cô ta thậm chí còn có thể nghe thấy cả nhịp thở của anh:
“ Anh… đang đợi em”

Câu nói này nếu là 1 người mặt rỗ, môi dầy, mắt ti hí nói thì nhất định sẽ bị cô ta đạp bay ngay xuống giường, nhưng nếu là của 1 người đàn ông như anh ta thì lại khác.

Cô ta cố ra vẻ nghi hoặc rồi ấp úng hỏi:
“ Anh…chúng ta quen nhau sao?”

Anh chàng bật cười, tiếng cười thanh thúy làm sao. Anh ta vén lọn tóc bên tai cô ta sang 1 bên, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt cô ta:
“ Anh là người mà em chờ đợi…trong mỗi giấc mơ của em.”

Câu thoại mới lãng mạn làm sao? Néu không phải chúng ta đang theo dõi câu chuyện và hiểu được nội dung thì không chừng sẽ có người lầm tưởng cô ta bị bệnh CDSHT đây.

Trở về câu chuyện, cô ta cảm thấy hạnh phúc tột cùng có lẽ cũng chri như cảm giác cô ta đang trải nghiệm mà thôi. Cô ta cười e thẹn, ánh mắt giả vờ lảng tránh không dám nhìn vào mắt anh ta, cất giọng nhỏ như muỗi kêu:
“ Vậy, chúng ta đang ở đâu?”
Anh chàng lại cười, hình như trên khuôn mặt anh ta lúc nào cũng được treo 1 nụ  cười dịu dàng như vậy, luôn khiến cho người ta cảm thấy bạn là người quan trọng nhất trên Thế giới này.

“ Một nơi có anh…cũng là nơi em muốn đến.”
(Xin lỗi cho tác giả cười nhạt 1 cái, bụng hơi khó chịu rồi.><)

Tiếp đó, anh ta kéo cô ngồi dậy, để cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, ngón tay thon dài chỉ vào khoảng không trắng xóa trước mắt và nói:
“ Em có muốn xem câu chuyện của chúng ta không?”

Câu chuyện? Câu chuyện gì? Lần này thì cô ta không cần giả bộ vẻ mặt ngu ngơ khó hiểu nữa mà nó cứ trực tiêp biểu hiện trên mặt cô ta thôi.

“ Cùng anh xem tương lai của chúng mình nhé!”

Và anh ta cũng không cần đợi cô ta  trả lời, ngón tay vạch một đường về phía trước mặt. Trong không trung những cuộn sóng uốn lượn rồi tạo thành 1 vòng tròn trước mắt 2 người.

Hình ảnh trong vòng tròn dần dần rõ hơn, cô ta có thể thấy rõ được 2 người trong hình ảnh, chính là người đàn ông bên cạnh và cô ta.

“ Nào, cùng xem thôi.”

Trong hình, cô ta tựa vào vai anh cùng ngắm mặt trời lặn, âm thanh không nghe được nhưng rõ ràng cô ta có thể cảm thấy niềm hạnh phúc đó truyền đến trái tim cô ta. Tựa như thực sự chính cô đang trải nghiệm cảm giác đó vậy. Cô ta ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt như nhìn 1 người yêu quý nhất của mình.

Anh ta cũng mỉm cười, vẫn dịu dàng như thế, ánh mắt ý bảo cô tiếp tục xem.
Hình ảnh chuyển tiếp, đó là cảnh ba mẹ cô ta đau khổ tìm cô. Họ gầy đi rất nhiều, cũng già đi rất nhiều, cô ta không dám tưởng tượng 2 khuôn mặt đau đớn, già cỗi kia chính là bố mẹ của cô ta. Họ…là đang tìm kiếm cô sao? Họ có hay chăng con gái họ đã tình nguyện bỏ rơi họ để tìm đến 1 cuộc sống mà không có họ. Họ nếu biết, sẽ trách cô, hận cô hay sẽ tha thứ cho cô chỉ mong cô trở lại. Trong hình ảnh là cảnh bố cô níu từng người lại hỏi. Cô không nghe được nhưng cô biết bố cô đang hỏi từng người có nhìn thấy cô ở đâu hay không. Còn mẹ cô ta, bà đang ngồi 1 bên ôm ảnh của cô ta mà nói gì đó. Khuôn mặt chốc lại vui mừng, chốc lại đau lòng đến rơi nước mắt. Cô ta nhìn thấy, tất cả cô ta đều thấy được. Sự đau đớn của 2 người họ như theo hình ảnh mà truyền đến trái tim cô ta. Cô ta ôm ngực, đau đến muốn hét lên.

Là cảm giác này sao? Cảm giác mà bố mẹ cô ta đang phải chịu.

Cô ta muốn hét lên, muốn chạy lại ôm họ, xoa đi những dòng nước mắt trên khuôn mặt họ, muốn nói trăm vạn lời xin lỗi nhưng cô ta đều không làm được. Một lời cô ta cũng không thể thốt, cổ họng như bị ai bóp chặt, ngay cả nước mắt cô ta cũng không thể rơi. Đây là trừng phạt dành cho cô ta sao? Muốn nói không được, ngay cả khóc cô ta cũng không có quyền nữa. Cô ta bật dậy, muốn vươn tay về phía những hình ảnh kia nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta lại không cho cô ta làm như vậy. Cánh tay tưởng chừng chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào ngực lúc này lại như sắt thép cuốn chặt lấy cô ta, không cho cô ta nhúc nhich.

Người đàn ông đó vẫn mỉm cười nhìn cô ta, giọng nói thanh thúy nhưng lại như mũi dao đâm vào ngực cô:
“ Vẫn còn mà, chúng ta cùng xem tiếp nhé!”

Hình ảnh lại chuyển tiếp, trong hình là cô ta và người đàn ông bên cạnh cùng bước vào lễ đường. Cô khoác tay anh, nở nụ cười thật hạnh phúc và kiêu ngạo. Phải chăng lúc này cô ta cảm thấy thỏa mãn và tự hào vì kết hôn với 1 chàng trai như anh. Anh có tất cả mọi thứ mà 1 người phụ nữ khao khát. Cô có lẽ đang rất hạnh phúc? Nhưng sao cô ta xem những hình ảnh này lại không có 1 chút cảm giác nào. Nhìn nụ cười kia, cô ta không cảm thấy nó dịu dàng nữa, cô chỉ thấy nó giả tạo quá, phải chăng với tất cả mọi người anh ta đều cười như vậy.

Hình ảnh chuyển tiếp, trong căn nhà lộng lẫy, một mình cô ta đối diện với 4 bức tường trắng xung quanh, lạc lõng và bất lực. Người đàn ông của cô ta đâu? Cô ta im lặng hồi tưởng lại những kỷ niệm của 2 người. Từ khi quen nhau rồi yêu nhau, mọi việc xảy ra quá nhanh, nó làm cô có cảm giác như vốn dĩ nó nên như thế. Hạnh phúc đến quá đột ngột làm cô ta không thể suy nghĩ hay nhìn rõ bất cứ việc gì xung quanh cô ta. Anh làm sao yêu cô, làm sao chiều chuộng cô, làm sao đồng ý kết hôn với người như cô. Cô đều chưa từng nghĩ đến. Chỉ sợ nếu cô ta hỏi rõ mọi chuyện, những hạnh phúc này sẽ đều tan biến hết.

Cô ta ôm bụng, thủ thỉ với nó, kể cho nó những kỷ niệm của 2 người.

Ở bên kia, có người đang xem lại những hình ảnh này, cô cảm thấy không dám tin, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh mình vẫn thấy anh ta cười dịu dàng với cô.

“ Vẫn còn đấy.”

Cô ta khó khăn quay đầu nhìn những hình ảnh vẫn đang diễn kia. Trong hình là cảnh cô ta nằm trong vũng máu, hai tay ôm chặt lấy chiếc bụng bầu to, khuôn mặt trắng bệch, run run muốn nói gì đó. Mà đối diện với cô ta, hai người đang thản nhiên đứng đó nhìn cô ta trong vũng máu, khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào, tựa như cùng người đang đau đớn tuyệt vọng kia không một chút quan hệ. Không quan hệ? Nực cười làm sao, trong đó còn có một người là chồng của cô ta, cha của con cô ta. Vậy mà giờ đây anh ta lại đang nắm tay người con gái khác nhìn vợ mình từng chút từng chút mất đi đứa con của 2 người. Ánh mắt anh vẫn nhìn cô ta như vậy, giống như bao lâu nay anh vẫn coi cô là báu vật trân quý nhất. Nhưng anh lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn con cô chết dần, mặc cho những lời cầu xin của cô vẫn vang lên không dứt bên tai anh. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô cảm thấy hận người đàn ông dịu dàng này như vậy. Đây có phải đích thật là con người của anh ta. Là cô nhìn lầm hay do anh ta vốn dĩ chưa bao giờ yêu cô. Cô trong mắt anh ta có phải cũng giống như bao người phụ nữ khác, ngu ngốc yêu anh ta đến bỏ cả gia đình mình.

Nỗi oán hận từ ánh mắt đó như xuyên qua hình ảnh đến thằng mắt của cô ta, đến trái tim cô ta. Thì ra đây chính là sự hận thù thực sự  sao? Nó khiến người ta như chỉ muốn dóc từng miếng thịt trên cơ thể mình để làm dịu đi nỗi đau trong tim, muốn phá hủy mọi thứ.

Cô ta dùng hết sức vùng ra khỏi vòng tay của anh ta, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, hai tay cô run run, đau lòng, tuyệt vọng và hận thù từng chút bào mòn lý trí của cô ta. Nhưng cô ta không thể nói, cô ta chỉ dùng ánh mắt như muốn hỏi anh, cổ họng rầm rì phát ra tiếng:“ Tại sao? Tại sao anh không cứu con của tôi? Tại sao, tại sao, tại sao...” Âm thanh một người phát ra có thể khó nghe đến vậy sao? Bây giờ thì cô ta đã biết, sự hận thù có thể biến một người bình thường thành ác quỷ.

“ Đây là những gì em muốn. Khi em muốn đến bên tôi, em có nhớ em đã cầu xin gì không?”

Cô ta như không còn sức buông thõng hai cánh tay. Làm sao cô ta quên được những gì cô ta đã cầu xin để có được cuộc sống mới đây.

“ Con sẵn sàng đánh đổi tất cả, tương lai, hạnh phúc của con chỉ mong có một cơ hội để con được sống một cuộc sống khác. Con sẽ không oán hận, dù kết quả có ra sao con cũng xin nguyện chấp nhận tất cả.”

Thì ra, thì ra đây chính là kết quả mà cô không quan tâm đấy sao? Cô hi sinh tất cả, gia đình, người thân, bạn bè chỉ để đánh đổi 1 cơ hội  như thế này sao? Tình yêu của cô, đứa con chưa chào đời của cô, những thứ này là để trả giá cho việc cô đã tàn nhẫn bỏ rơi những người thực sự quan tâm cô hay sao?

Cô ta bật cười như điên dại, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì, ngay cả nước mắt cô ta cũng không xứng để rơi. Báo ứng. Báo ứng của cô ta đã đến. Cô ta còn không dám mong ước quay trở lại bên bố mẹ, nếu đây là trừng phạt cho cô ta thì cô ta chấp nhận nhận lấy tất cả.

“ Đừng khóc, cùng anh xem tiếp đoạn cuối nhé!”

Anh ta không để ý đến sự phản đối của cô, kéo cô ngồi dậy. Mà thực ra đến giờ phút này rồi, còn có gì đau khổ hơn nữa mà sợ đâu.

Trong hình là cảnh tang lễ, ba cô quỳ trước một ngôi mộ khóc không thành tiếng, đôi bàn tay gầy gò vuốt từng cái thật nhẹ lên khuôn mặt của mẹ cô trong ảnh, miệng nói gì đó cô không thể nghe.

Cả thân người cô ta run rẩy, đôi bàn tay nắm chặt đến nỗi tưởng chừng khớp xương cũng muốn nát. Miệng không thể nói, mắt không thể khóc.
Cảnh trong hình lại thay đổi, bố cô ta vẫn tiếp tục bất chấp gió mưa hỏi từng người qua đường, khuôn mặt tuyệt vọng nhưng chỉ cần có người có vẻ suy nghĩ nhìn bức ảnh của cô ta là sáng bừng lên và rồi lại tắt. Cứ thế, cứ thế cho đến một ngày, ông không còn nhấc nổi bước chân nữa, ngã gục ngay trên đường và…không bao giờ tỉnh lại.
Hết kết cục 1


“KHÔNGGG…..” Cuối cùng cô ta cũng có thể hét lên, âm thanh như giải phóng tất cả nỗi ân hận và sự đau khổ của cô ta.
Cô ta không dám tin nhìn xung quanh căn phòng của mình, màu hồng quen thuộc. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy yêu nó đến thế. Tưởng chừng như đã trải qua cả một đời người, tất cả những chuyện đó phải chăng chỉ là một giấc mơ mà thôi? Không, cô ta không dám nghĩ tiếp. Nó chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi mọi thứ sẽ vẫn như cũ.
Cô ta nhảy xuống giường, không kiềm được mà hét thật to:
“ Ba, me.”
Hết kết cục 2.

The End!



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Cái này... mình move sang box Truyện ngắn nhé. Bạn thêm thông tin và đăng kí fic bên box đó nha.



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất