Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Mùa lá rụng - Tea Mualarung-jpg


1.

Chiếc đồng hồ báo thức kêu reng ing ỏi. Tấm rèm che kín khung kính cửa sổ, một vài ánh nắng len lỏi bước vào căn phòng tối.

Tôi kéo rèm qua một bên, mở cửa ra. Cây phong đã khoác lên mình mái tóc màu vàng nâu. Dưới sân còn lác đác vài chiếc lá chưa khô lắm. Có lẽ, chỉ vừa mới rụng tối qua.

Nháy mắt, đã đến mùa lá rụng. Thật là nhanh.

Tôi làm vệ sinh cá nhân, rồi tự thưởng cho mình một bữa sáng với bánh mì kẹp trứng ốp la cùng một cốc sữa nóng.

Sau khi nhấm nháp mùi vị của bữa sáng ngon tuyệt ấy, tôi theo như thường lệ, tiếp tục ôm tập hồ sơ đi tìm việc làm. Đây đã là thói quen lặp đi lặp lại trong ba tuần qua.

Một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường như tôi đang lâm vào tình trạng thất nghiệp tạm thời. Những ngày vừa rồi, tôi đã gửi hồ sơ đến khá nhiều công ty, mỗi lần phỏng vấn của tôi đều có một điểm chung: họ đều nói tôi về nhà đợi câu trả lời. Nhưng tôi biết chắc rằng đó là một câu từ chối khôn khéo, thậm chí là tôi chẳng nhận được cuộc gọi nào.

Tôi dừng chân ở quán trà sữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cây phong đã gần trụi hết lá. Một mảng đau buồn trong tôi lại ẩn hiện liên tục.

Chợt, tôi nghe thấy tiếng cười của trẻ con.

Ánh mắt tôi di chuyển về nơi phát ra tiếng cười ấy. Hình ảnh tôi nhìn thấy là một người đàn ông cao lớn, sánh vai bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang đang đẩy chiếc xe nôi. Nhưng đó không phải Mây.

Mảnh ký ức giống như thoát khỏi phong ấn, tất cả dội về làm nước mắt tôi không chịu được mà ứa ra.

2.

Năm đó, tôi chỉ là một sinh viên nghèo, không có ai chống lưng cho trong cái thế giới ít tình người này. Tôi phải tự lực cánh sinh tự vươn lên, vừa đi làm vừa đi học, cố gắng đạt thành tích tốt để lấy điểm trong mắt thầy cô.

Và tôi đã làm rất tốt điều đó.

Anh – mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt nữ sinh ở trường, trong đó có tôi. Anh tên Hạ Phong – một cơn gió mùa hè.

Còn tôi tên Thu – là mùa lá rụng. Tuy tôi là người sống hướng nội, nhưng tình cảm của tôi dành cho anh, vẫn hiện rõ mồn một trong tôi. Tôi thích anh.

Tôi luôn dõi theo anh, nhưng anh luôn dõi theo người con gái khác. Đó là bạn thân của tôi – Mây. Nói là bạn thân thì hơi khoa trương, chúng tôi chỉ là quan hệ kẻ lợi dụng và kẻ bị lợi dụng. Tôi là người nằm ở vế sau – kẻ bị lợi dụng.

Tôi chỉ là bị cô ấy nhìn trúng, trở thành người hầu cho cô ấy. Tiện tay làm bài tập, tiện tay rót ly nước, tiện thể ăn bữa sáng mà cô ấy ghét, như vậy mà đã bị đồn thổi thành bạn thân của nhau.

Cô ấy là một cô gái rất đẹp, nét đẹp của tuổi trưởng thành. Điều kiện gia đình tốt, tính tình nhu mì, đoan trang,… cô ấy như là một lọ thủy tinh dễ vỡ chứa đựng những tinh hoa trên thế giới này. Nhưng, chỉ có tôi mới biết được cô ấy là người như thế nào.

Và cô ấy cũng chính là lí do anh bắt chuyện với tôi. Anh nhờ tôi chuyển những bức thư tình đến tay Mây, nhờ tôi mang thức ăn cho Mây, nhờ tôi mang quà anh tặng đến cho cô ấy,… chỉ vì anh ấy ngại. Trong câu chuyện tình cảm có nét thẹn thùng này, tôi chẳng qua chỉ là một nữ phụ không đáng nhắc đến, chỉ là khoảng cách trung gian để hai người đó đến với nhau.

Nhưng, trong cái rủi cũng có cái may. Tôi và anh tiếp xúc rất nhiều, nên chúng tôi đã trở nên thân thiết với nhau hơn. Khác với Mây, cô ấy chưa bao giờ chủ động tìm gặp anh, mà chỉ là quen biết anh qua những bức thư tình, những món quà, hay những lần đi lướt qua, Mây phát hiện anh lén nhìn cô ấy.

Một lần, Mây ngắm nghía bức thư có mùi thơm nhẹ của hoa hồng, sau đó tiện tay ném vào hộc bàn, tựa lưng ra sau:

- Những bức thư này càng ngày càng nhạt nhẽo. Có lẽ đi đến kết thúc được rồi.

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy:

- Cậu định từ chối sao?

- Chưa biết được. Mình sẽ suy nghĩ thêm.

Lòng tôi như có tảng đá đè nặng lên. Dù cho tôi có thích anh đi chăng nữa, thì tôi cũng không muốn anh bị tổn thương chút nào.

Tôi chạy thật nhanh đến khoa Luật, ý định muốn báo trước cho anh tiếng để anh chuẩn bị sẵn tinh thần. Vừa hay, tôi gặp anh ở sân trường. Ngay giờ đây, tôi muốn làm một nữ phụ có ích.

- Anh Phong, em có chuyện muốn nói. – Tôi thở dốc, sau đó từng bước chậm rãi tiến về phía anh.

Anh cũng tiến về phía tôi, sau đó cười xòa:

- Hay thật, anh cũng có chuyện muốn tìm em.

- Ơ, vậy anh nói trước đi ạ!

- Thu, anh thích em. – Nụ cười trên môi anh càng đậm thêm khi nói câu ấy.

Tôi âm thầm nuốt chuyện mình muốn nói với anh vào bụng. Khuôn mặt càng lúc càng ửng đó, rồi tôi chạy vụt đi. Thật xấu hổ! Từ bao giờ tôi đã trở thành một tiểu tam nổi dậy đạp ngã nữ chính rồi nhỉ?! Mặc dù trong lòng tôi vô đang nhộn nhạo một nốt nhạc tình yêu khó nói nên lời, nhưng vẫn còn một chuyện khiến tôi phải bận tâm – là Mây.

Vài ngày sau, tôi muốn đến tìm anh để nói rõ tình cảm của mình. Tôi đã quyết định, chưa cố gắng tại sao lại phải nhận thua về mình. Nhưng, tôi đã thấy một cảnh không muốn thấy chút nào.

Anh đưa lưng về phía tôi, Mây đang sử dụng dáng vẻ e thẹn của mình tỏ tình với anh:

- Anh Phong, thực ra em rất thích anh, từ lâu rồi.

Anh xoay người đối diện với tôi, chợt nhìn thấy tôi, anh như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.

Tôi mấp máy môi ba chữ: Đồng ý đi!

Thời điểm ấy, tôi như thấy một nền tảng tình yêu trong anh vụt bay. Rất nhanh, khó có thể nhìn thấy.

Sau đó, anh quay người, gật đầu đồng ý với Mây.

Cũng chỉ cách vài ngày sau đó, Mây hẹn tôi đến quán trà sữa có cây phong vô cùng đẹp.

Còn chưa kịp ngồi xuống thì Mây đã lên tiếng:

- Cậu thích anh Phong, đúng không?

Tôi không trả lời.

- Ha, tôi biết mà. Cái lúc cậu đưa thư cho tôi, luôn luôn mím môi, đó là đang bày ra cái dáng vẻ gì chứ! Làm ơn đi, anh Phong chỉ coi cậu là bạn thôi. Nên tốt nhất… là cậu hãy biến đi.

Cô ấy là đang lo sợ tôi sao? Thât buồn cười. Không ngờ có ngày Mây cũng phải lo sợ tôi, tôi cứ tưởng cả đời này mình chỉ có thể núp dưới cái bóng của Mây thôi chứ.

- Tại sao…

Lời cũng chưa ra hết khỏi miệng thì tôi đã thấy Mây tự tát mình hai cái đến nỗi khóe môi có một vệt máu nhỏ chảy xuống. Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Lúc ấy, tôi không rõ tại sao cô ấy lại làm như vậy.

Bỗng anh từ đâu chạy tới, đỡ cô ấy lên, sau đó nhìn tôi nghi ngờ.

- Em… không có…

- Phong, anh đừng lo, không sao đâu. Em bị như vậy đáng mà, cô ấy thích anh, coi như em tự động rút lui, không sao, thật mà…

Mây khóc sướt mướt, người trong quán trà sữa tuy đều nhìn thấy hành động của Mây từ khi tôi vào đây tới giờ đều là giả tạo, nhưng họ không quan tâm. Phải, đây là xã hội gì chứ, họ đâu rảnh tới nỗi đi lo chuyện bao đồng.

- Thu, anh thật không ngờ em là loại người như vậy. Trước mặt thì ra vẻ hiền lành, sau lưng lại giở trò, tốt nhất là hãy tránh xa cuộc đời của anh ra.

Tôi nhìn thấy khóe miệng của Mây hơi nhếch lên. Đây mới chính là bản chất thật sự của Mây, không như vẻ ngoài nhu thuận ấy.

Tôi cất bước khỏi quán trà sữa. Tình yêu ư? Coi như tôi không có phước để hưởng nó.

Như anh mong muốn, tôi đã biến xa khỏi cuộc đời anh.

3.

Gặp lại bất ngờ như vậy là chuyện tôi không thể ngờ tới. Anh vẫn đẹp trai, phong độ như ngày nào, thậm chí còn nam tính hơn trước rất nhiều.

Tôi vội vã chạy vào quán trà sữa, núp mình vào một góc trong quán. Chỗ ngồi của tôi sát cửa kính, nên tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt mình. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa ngắm khuôn mặt của mình nhỉ?

Đôi mắt to tròn, làn da trắng, có chút tái nhợt, môi hồng thuận, nói chung là một khuôn mặt thanh tú, dễ nhìn. Cũng có thể tính là khá xinh đẹp.

Tôi có khá nhiều sự thay đổi kể từ mùa lá rụng năm ấy.

- Chị ơi, chị uống gì? – Một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi hơi nghiêng người hỏi tôi.

- À không, tôi nhầm. – Nói xong, tôi đi ra ngoài.

Trên đường, lá vàng đã rơi đầy. Mùa lá rụng năm nay, ảm đạm hơn tôi tưởng tượng.

Tôi đến công ty Thiên Sư nộp hồ sơ, sau đó ngồi ở hàng ghế dài chờ phỏng vấn. Nhìn qua ô cửa kính, từng hàng người cuồn cuộn qua lại, những ngôi nhà đổi màu theo thời gian, từng chiếc lá vàng nâu liêu xiêu bay trong gió. Cảnh thật đẹp và bình yên, nhưng nó trái ngược hoàn toàn với tâm trạng tôi bây giờ.

- Hồ sơ số 3, mời cô Trần Mai Thu vào phỏng vấn. – Thấm thoắt đã đến lượt tôi rồi.

Tôi chỉnh lại áo sơ mi trắng, vuốt thẳng chiếc quần jean xanh, sau đó nhẹ nhàng bình tĩnh vào trong. Nếu đúng như tôi dự đoán, lần này tôi cũng sẽ được mời về nhà chờ kết quả không bao giờ xuất hiện, như bao lần khác.

Nhưng, tôi đã đứng hình khi vừa đặt chân vào phòng phỏng vấn.

Anh – người đang ngồi ở giữa chiếc bàn, trước mặt là một tấm mác đề chữ Tổng giám đốc.

Anh ngước đầu, trong mắt cũng thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rồi như trấn tĩnh lại, anh nở một nụ cười hiền mời tôi:

- Mời cô ngồi.

- Vâng. – Tôi đáp.

Anh nói rằng công ty cần một phiên dịch viên, dịch những hợp đồng từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Cũng may trước kia tôi học khoa Anh, phiên dịch không phải là vấn đề đối với tôi.

Chỉ qua vài câu hỏi đơn giản, tôi đã được thông qua trước con mắt kinh ngạc của mấy vị giám đốc cùng trưởng phòng. Ngay cả tôi cũng không thể tin rằng mình được thông qua chỉ với ba bốn câu hỏi tiếng anh mà cấp tiểu học cũng biết ấy.

Sau khi ký hợp đồng thử việc một tháng thì tôi ra ngoài. Anh đẩy cửa phòng theo tôi, rồi kéo tôi đi. Trong phòng giờ chỉ còn những con mắt nghi ngờ nhìn vị tổng giám đốc của họ đang kéo tay cô nhân viên mới được nhận ở ngưỡng tập sự.

Ngồi trong quan trà sữa, tôi liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Nhanh thật, những cây phong đã sớm chỉ còn cành. Mùa lá rụng như một cơn gió vậy, thổi một cái, coi như tất cả đều bị đảo lộn.

- Lâu rồi không gặp.

- Ừ, ba năm rồi mà. – Tôi mông lung nhìn vào một khoảng không không xác định, cố gắng tránh đi ánh mắt của anh.

- Chuyện ba năm trước kia, anh xin lỗi. Chưa điều tra kĩ mà đã đổ lỗi cho em, thật ngại quá.

- Không có gì, em quen rồi. – Nghĩ một lát tôi nói tiếp – Vợ con anh đều rất đẹp. Nhưng người đó… hình như không phải Mây.

Anh sững sờ nhìn tôi, sau đó gật đầu:

- Ừ, đúng vậy. Không phải Mây. Đó là con gái của ông chủ công ty dầu khí, ba anh đã sắp đặt sẵn hôn ước từ lâu rồi. Dù lúc đấy là em hay là Mây, anh vẫn bắt buộc phải lấy cô ấy.

Trầm mặc một lúc, tôi mới mỉm cười:

- Nhưng trông anh rất hạnh phúc. Dù sao thì… chúng ta vẫn là bạn được chứ?

Anh gật đầu. Tôi ngó nhìn ra ngoài một lần nữa, mùa lá rụng năm nay, tốt hơn năm trước một chút, không có ký ức đáng sợ ấy che lấp nữa.





Được sửa bởi Tinh Vân ngày Sat May 02, 2015 8:40 am; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
e viết hay quá viết tiếp đi chị hóng cháp



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
#Ai: Truyện ngắn mà chị, cảm ơn chị đã đọc.
#hổ: Truyện ngắn nên mình hơi bị lười viết thêm. Very Happy



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
vậy định nghĩa tình yêu chừng nào em ra cháp nữa



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
#Ai: Định nghĩa của tình yêu em đang tạm ngưng a. 
#Hổ: Vậy để mình xem coi sao đã. :v



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
gặp chị chị cho tên nam chính sống không bằng chết như cái fic của chị vậy




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất