Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 47.
CÔNG TÁC CHUẨN BỊ MỘT BỮA TIỆC, THẬT VẤT VẢ.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Hơn một tiếng sau, Nghiêm cùng hai gã đàn ông bê vỉ nướng, quạt đá, bếp nướng cùng mấy bộ bàn ghế nhựa vào nhà… Xong rồi lại lỉnh kỉnh mang lên tận sân thượng.

Lúc này, Xương Rồng cũng vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa. Nhìn mọi người bận bịu, cô cũng chỉ là đứng lại trước cửa phòng không động đậy. Nhìn xung quanh một lượt, cô nhận ra Phong không có ở nhà. Phút chốc không biết phải làm sao, cô ngây ra như tượng.

Thêm một chút nữa, Khang Duy cũng về tới nơi. Cậu khệ nệ ôm từng túi thức ăn tươi sống vào nhà, rồi lại nhét từng túi một vào trong cái tủ lạnh lớn. Vất vả một hồi, cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa, cậu dừng lại lau mồ hôi trên trán và tự thưởng cho mình một cốc nước trái cây mát lạnh.

Đang uống thì nhận ra sự hiện diện của Xương Rồng, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

- Chị Xương Rồng, tới đây đi… - Cậu vẫy tay gọi cô. - … Đừng đứng ở đó mãi như vậy.

Xương Rồng vẫn đứng đực mặt thêm một lúc rồi mới quyết định đi tới gần Khang Duy. Vừa ngồi xuống cái ghế một cốc nước cam lớn đã để tới chỗ cô.

- Nằm điều hòa lâu sẽ khô cổ, chị uống đi.

Môi cô mấy máy, dường như muốn thốt ra câu cám ơn nhưng lại không thể, vậy nên cô chỉ gật nhẹ đầu coi như lời cám ơn. Thấy vậy Duy cũng chỉ cười cười, tiếp tục uống hết cốc nước của mình.

Được một lúc cậu lại thấy Xương Rồng ngó quanh, một hồi chắc không nhìn thấy lại chúi đầu vào cái cốc, một lúc sau lại ngẩng lên tìm kiếm… Giây phút đó, cậu tự nhiên có cảm giác như nhìn thấy một con vật nhỏ đang hoang mang. Làm cậu rất muốn cười…

- Anh ấy không có đây đâu. – Giữ cái cốc trên miệng, cậu nín cười nói. - … Hôm nay, từ đầu giờ trưa anh ấy đã đi ra ngoài rồi, chắc lát nữa sẽ về tới… Chị đừng lo.

Nghe Khang Duy nói vậy, Xương Rồng mới gật đầu và thôi việc ngẩng đầu lên tìm kiếm.

******

- Ê! Duy mua xong hết rồi sao?. - Nghiêm người nhễ nhại mồ hôi từ trên gác chạy xuống.

- Đủ rồi, uống nước không?.

- Uống!. – Không từ chối, Nghiêm chạy lại ngay bàn tu ừng ực hết một cốc nước cam lớn. - … Mệt phờ râu.

- Còn cần gì nữa không?.

- Còn, giờ tớ định về nhà kho, lấy mấy cái khung sắt để dựng lên đây… - Kéo cổ áo phông lên lau mặt cậu nói. - … Ăn tối mà không có đèn thì ăn thế nào được.

- Để tới đi cùng cậu. Lát bác Hồng tới chuẩn bị thức ăn nữa là xong.

(Bác Hồng là người giúp việc mới của nhà Phong, có nhiệm vụ trưa và tối tới nấu cơm cho Xương Rồng, giờ nghỉ hè nên nấu luôn cho cả nhà ăn.)

- Ừm, có nhiều thứ lỉnh kỉnh lắm để tớ gọi bác ấy tới sớm hơn một chút… - Nghiêm, nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra.

Hai người còn nói chuyện với nhau thêm một đoạn hội thoại nữa, nhưng rồi mới nhận ra cái tay đang giơ cao của Xương Rồng từ nãy tới giờ.

- Chị sao vậy? Tay bị gì à?. – Duy nhanh chóng bước lại chỗ cô.

- Chị… làm… Được không?... – Cô cúi đầu ngập ngừng nói.

- …!!

Trong một phút, Nghiêm và Duy đều đứng hình... Đây có thể nói là câu dài nhất của Xương Rồng kể từ hai tuần trở lại đây, hơn nữa còn là đề nghị được làm việc... Căn bản là đã quen với hình ảnh ngây ngốc, trầm lặng của cô rồi, nên giờ hai cậu chàng nhìn cái mặt quyết tâm muốn làm việc kia của cô nên có chút không quen mắt thôi.

- Chị muốn làm việc gì sao?. – Duy cuối cùng cũng hỏi lại được một câu. - … Không sợ mệt à?.

Cô lắc đầu.

- Nhưng mà chị muốn làm gì?. – Khang Duy lại tiếp tục hỏi.

Xương Rồng không nói không rằng, chạy ngay vào bếp lôi ra một con dao inox sắc … Làm cho Khang Duy tí nữa là hét ầm lên, còn Nghiêm thì nhanh chóng phi tới đoạt con dao từ trong tay cô đi, mặt đen xì…

- Thái … rau mà!!... - Mặt của cô cũng không khá hơn, chỉ có thể khó khăn mở miệng.

- Hở?!!...

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, cái này cũng không thể trách hai cậu được... Tại suốt hai tuần nay, Tuấn cứ mở miệng ra là tự sát này, tự sát nọ, nên hai cậu chàng mới nhạy cảm với mấy vật thể sắc nhọn thôi mà.

- Khụ!... – Khang Duy sau khi dằn lại được tiếng hét thì ho lên một cái. - … Chị muốn chuẩn bị đồ ăn hả?...

Xương Rồng ngay ngắn gật đầu. Thế là Khang Duy chỉ còn biết túm lấy trán, huých vào vai thằng bạn một cái… (Cậu là sợ, giờ kiên quyết không cho Xương Rồng động tay vào làm việc, có phải cô sẽ chui vào phòng rồi ngồi bó gối, cảm thấy bản thân thật vô dụng không?. Từ suy nghĩ vô dụng sẽ lại cảm thấy bản thân không còn giá trị … Cuối cùng có khi nào sẽ tự sát thật hay không?... :v).

Nghiêm nhìn cái mặt “khó ở” của Duy, sau một hồi lưỡng lực cuối cùng vẫn đưa lại con dao cho cô, hai cậu còn rất chu đáo lôi hết rau củ và thịt các loại để hết lên trên bàn bếp, trước khi đi còn hết sức dặn dò.

- Nè, anh Phong sắp về đó… Chị làm nếu thấy mệt thì cứ vào phòng nghỉ ngơi, bác Hồng chắc cũng sắp tới rồi… Cẩn thận không đứt tay đấy… Dao này sắc lắm!. – Khang Duy chỉ vào con dao, căn dặn.

Xương Rồng không những không thấy khó chịu mà còn nghe cho hết mấy câu dặn dò của thằng nhóc. Sau đó, còn vẫy tay tạm biệt khi hai cậu nhóc phi xe đạp điện ra khỏi cổng.

******

Xương Rồng rất chăm chú làm công việc rửa rau, củ, quả và rất nhiều loại thịt… Còn có cánh gà, chân gà và nhiều khúc sườn heo nữa. Chỉ riêng việc rửa các thứ đã mất gần tiếng đồng hồ, sau đó, là tiến hành đến giai đoạn cắt khúc mọi thứ. Cô nghĩ, mình làm xong tất cả rồi chờ bác Hồng tới ướp gia vị nữa là hoàn thành.

Đang miên man suy nghĩ, cô tự nhiên nghe được tiếng ai đó hét lên, sau đó thì con dao trong tay cô bắn đi, va vào bờ tường, nó quay tít trên nền đất cuối cùng là chui tọt xuống gầm bếp.

Hoàn toàn ngây ra, cô chầm chậm quay đầu sang bên cạnh. Cái mặt của anh chàng Kiên nhìn ngớ ngẩn không chịu nổi.

- Em … em đang làm cái gì thế?!. – Anh lắp bắp.

- …!!!. - “Chẳng lẽ anh không nhìn thấy?...”. Cô rất muốn thốt ra câu đó.

Có phải tiểu sử bệnh tiêu cực của cô quá mức rúng động rồi không? Sao ai nhìn cô cầm dao là đều nghĩ ngay tới việc cô sẽ tự sát thế??...

- Em không được cầm dao, rất nguy hiểm… Nếu chẳng may đứt tay… - Anh còn cẩn thận cầm tay cô lên xem xét một lượt.

- Bỏ tay ra. - Vũ Phong mặt đen xì đạp một chân lên lưng Kiên.

- Ông xã! Trước mặt em mà dám cầm tay cô gái khác… Anh to gan quá hả?... - Gương mặt cô gái rõ ràng đang cười, nhưng nhìn mấy dấu “tức” trên trán kia cũng đủ làm anh chàng Kiên tái mặt.

- Không phải! Cô ấy không giống… Anh là sợ… - Anh sợ hãi lắp bắp nói.

- Chỗ của phụ nữ làm việc, đàn ông các người, mau xéo ra ngoài… – Không để anh nói tiếp, cô đã nhét thằng nhóc nhỏ xíu đang say ngủ vào tay anh, rồi lấy tay đẩy hai người đàn ông cao lớn ra khỏi nhà bếp.

Vũ Phong vốn muốn ở lại, hồi nãy nhìn Xương Rồng chặt dao xuống anh cũng sợ gần chết luôn. Vì sợ tới mức ngây ra một chút, nên mới bị Kiên giành mất việc chạy tới bên cô đầu tiên thôi.

- Anh muốn ở lại. - Anh ngoan cố đứng lại, bất chấp bàn tay của Lan Anh đang đẩy mình đi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<




Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
        CHƯƠNG 48.

                               TIỆC NGOÀI TRỜI.


 >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

-  Anh nói gì?. – Lan Anh nhe răng cười, hỏi lại.

-  Anh muốn ở trong này…

  Trán của Lan Anh lại xuất hiện thêm một dấu “tức” nữa. Cô rất không khách khí đạp vào bụng chân anh một cái, đau đến mức anh phải cúi xuống ôm lấy xoa xoa vài lần.

-  Chính vì anh cứ bao bọc cô ấy như vậy nên tình trạng của cô ấy mới không khá lên một chút nào đó… Mau xéo ra ngoài cho em.

-  Đây là nhà anh đó.

-  Em còn chưa tính sổ vụ cái CD của em thì thôi, đừng có mà làm vướng tay chân em và cô ấy.

-  …!.

  Kiên rất thức thời lôi Phong ra ngoài. Để lại không gian yên tĩnh cho khuôn bếp. Xương Rồng không chú ý tới bọn họ đã nhặt lại con dao và đang tiếp tục công việc thái thịt của mình.

-  A! Xương Rồng, đừng thái thịt mỏng như vậy… Lúc nướng sẽ bị khô đó… -  Lan Anh nhanh chóng chạy lại.

-  … Ừ!.

-  May mà chưa thái nhiều, cậu qua bên đó cắt rau đi, mình làm việc thái thịt cho. -  Lan Anh xắn tay áo lên, bắt đầu múa dao.  -  … Mấy cái này mình làm giỏi lắm, đảm bảo lát nữa cậu sẽ phải ăn hết vài chục xiên thịt luôn ấy… Haha.

  Xương Rồng khẽ cong cong hai khóe môi lên, cô đứng sang bên cạnh, muốn học hỏi cách cầm dao chuyên nghiệp kia…

  Lan Anh và cô cùng tuổi, nên khá dễ nói chuyện. Hơn nữa, Lan Anh lại là một cô gái rất thân thiện, có thể nói chuyện với bất cứ ai mà cô ấy gặp… Xương Rồng được gặp cô trước đó vài ngày và cảm thấy rất ấn tượng với cô ấy. Giống như một người trầm lặng lại được nhìn thấy một người hoạt bát sẽ không chú ý mà bất chợt nhìn theo nhiều hơn... Thằng nhóc bé con của vợ chồng nhà Lan Anh cũng rất lém lỉnh, hay bày đặt bắt trước người lớn cách nói chuyện, nhưng thường thì chỉ khiến mọi người buồn cười vì dáng vẻ ông cụ non của cậu nhóc mà thôi.

  Cậu nhóc cũng là người đầu tiên khiến cho Xương Rồng cười, dù không hẳn là cười ra tiếng, chỉ là một nụ cười thoáng qua vui vẻ. Nhưng lại làm mọi người vô cùng bất ngờ. Lan Anh cũng vậy, cô rất thoải mái trong việc làm thân với Xương Rồng… Có thể nói hai mẹ con nhà họ chính là hai nhân tố quan trọng trong hai tuần qua, đã giúp tình trạng của Xương Rồng khởi sắc lên.

  Chính vì vậy nên hôm nay mới có buổi tiệc này nè…  

******

  Sau khi, Nghiêm đã trở về cùng mấy khung sắt lắp ghép, mấy người đàn ông lại bắt đầu hì hụi mang lên tận tầng thượng để tiến hành dựng khung và treo đèn lên.

                                                …..

  Năm giờ chiều, bác Hồng xuất hiện bên cạnh Lan Anh và Xương Rồng, rồi họ cùng nhau ướp thịt để xiên vào que. Chân gà, cánh gà rau củ cũng vậy… Chẳng mấy chốc cái bàn bếp đã chật kín đồ ăn, nhìn bắt mắt vô cùng.

  Khang Duy sau một hồi trên sân thượng cũng đã chạy xuống, cậu chạy ngay tới bàn pha chế nhỏ trong bếp nhà Vũ Phong bắt đầu pha chế ra từng “xô” cocktail nhiều màu sắc. (Chính xác thì là mấy cái bát thủy tinh lớn bằng cái thau nhỏ á!).

  Xong xuôi, mọi người lại hì hục mang tất cả lên trên tầng thượng. Đoạn đường mấy chục tầng cầu thang quả thật là thử thách lòng người.

-  Em đã bảo qua nhà hàng ăn rồi mà không ai nghe… Mệt chết em rồi!!!... – Khang Duy sau khi mang được nửa chỗ cocktail lên đến nơi thì đã muốn thở ra bằng mang tai. Cậu ngồi bệt xuống nền đất thở phì phì.

-  Lâu lâu cũng phải đổi gió chút chứ… Em không thấy rằng cả ngày hôm nay tuy bận bịu nhưng rất vui sao?. –  Lan Anh chu môi, gõ đầu cậu một cái. - … Tự tay bày biện nè, chuẩn bị đồ ăn yêu thích nè, còn có thể tự mình nướng thịt… Trong khung cảnh lãng mạn như vậy, công sức bỏ ra rất đáng giá mà... -  Cô xoay một vòng, nhìn thành quả của cánh mày râu đã vất vả cả chiều nay.

  Cái sân thượng nhỏ rộng chừng 30m2, được dựng khung với rèm phủ trắng, bên trong kê tám bộ bàn ghế nhựa đã được trải khăn nhìn cũng sang chảnh lắm. Phía trên là những cái bóng đèn sáng rực, nhìn rất chi là thơ mộng… Cái quạt đá, chạy hết công suất vẫn đang phả ra hơi nước mát lạnh. Phía góc sân bên ngoài, có cái bếp nướng cỡ lớn và bên cạnh là một bàn dài toàn đồ ăn chưa nướng. Bên dưới là bát đĩa, thìa, đũa sạch xếp từng xếp.

  Hai gã đàn ông được gọi tới đang cùng nhau thổi lửa và bỏ vào mấy xiên thịt, mấy miếng thịt bò được tẩm ướp công phu, còn có chân, cánh gà nữa. Mùi thơm chẳng mấy chốc tỏa ra làm người ta thấy thơm nức hết cả mũi.

-  … À! Vâng… - Khang Duy gật đầu tán thành.  -  … Đợi đến lúc dọn dẹp xem chị còn thấy lãng mạn nữa hay không… Haha… Á! Đau…

  Lan Anh bực bội nhéo lấy hai má cậu, làm cậu chàng la oai oái.

-  Chị muốn chết à? Đau lắm đó… - Cậu gạt hai tay cô ra, xoa xoa cái má bị tổn thương.

-  Nhìn em càng ngày càng giống mấy oppa rồi, cưng dễ sợ!!... – Nói xong lại tiếp tục vươn tay tới.

-  Tránh xa em ra, em và chị không cùng thế giới đâu… - Bật dậy như con tôm, cậu chạy biến xuống cầu thang. Bỏ lại Lan Anh đang cười ngất đằng sau.

********

  Bảy giờ tối, sau khi mọi người đã tắm sạch sẽ, những vị khách đầu tiên cũng xuất hiện. Đầu tiên là phụ huynh nhà Xương Rồng gồm có bà Lan, bác Lực và gia đình nhà Ánh Tuyết… Tiếp sau đó, là mấy người bạn của Vũ Phong và Kiên… Tiếp nữa, là mấy người bạn thân cùng lớp của Nghiêm và Khang Duy… Cuối cùng là Tuấn, anh là nhân vật xuất hiện muộn nhất, khi anh tới thì mọi người cũng đã ăn uống được một lúc.

  Mọi người tới đông đủ, khiến cho một số người còn không có chỗ ngồi, nhưng cũng chẳng ai thấy phiền, tự cầm một cái đĩa đứng cùng nhau thành một nhóm, vừa ăn vừa buôn chuyện vui vẻ. Từ trên sân thượng nhìn xuống phố phường, cùng nhau ăn đồ nướng cũng có thể coi là một thú vui.

  Xương Rồng ngồi cùng bàn với mẹ và chị, cả bữa cô cũng không nói gì nhiều chỉ tập trung ăn thịt nướng và nghe mọi người nói chuyện. Giống như lời Lan Anh nói, bữa này cô ăn cảm thấy rất ngon miệng.

  Hai nhóc tì duy nhất của bữa tiệc tất nhiên là rất được chú ý, không chỉ vì vẻ đáng yêu mà còn vẻ mặt háu ăn kia nữa, thật khiến người ta muốn nựng vài cái. Cái bàn có hai đứa nhóc ngồi phải nói là đông vui nhất trong mấy bàn tiệc còn lại luôn.

  Bác Lực sau một hồi ăn no, còn tự mình đến bên bếp nướng, nhận lấy việc nướng thức ăn cho mọi người. Khi đồ nướng gần bị tẩu tán hết, bác còn xuống nhà tự mình thái thịt và ướp ra một hộp lớn thịt ba chỉ… Tất nhiên, cái danh ông chủ cửa hàng đồ nướng không phải chỉ gọi cho vui. Thịt bác ướp so với đầu bếp năm sao cũng chẳng kém gì, chính vì thế nên số người tụ tập gần bếp nướng cứ mỗi lúc một tăng lên… Ai cũng đã no nhưng lại không muốn bỏ qua món thịt nướng của bác.

  Bữa tiệc ngoài trời cứ như vậy vui vẻ diễn ra.

*******

  Giữa chừng bữa tiệc, Xương Rồng chẳng may làm đổ cả bát nước chấm vào người nên cô đành phải xuống nhà tắm lại.

  Cô ngồi trong nhà tắm được mười năm phút thì chui ra. Đứng tần ngần trước cầu thang một lúc lâu, cô không biết có nên lên trên đó nữa hay không, cái bụng nhỏ cũng đã được lấp đầy, giờ nên cô cũng chẳng thể ăn nổi nữa... Chẳng lẽ lại ngồi một đống nhìn mọi người ăn, nếu vậy có khiến mọi người mất hứng hay không?. Cô thật sự sợ mình sẽ phá hỏng không khí vui vẻ đó của bữa tiệc…

  Chính vì thế nên, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định về phòng và nhắn tin cho mẹ cùng anh rằng cô sẽ đi ngủ trước. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 10h đêm nên cô nghĩ mọi người sẽ không thắc mắc khi cô muốn đi ngủ... Hai tuần nay cô vẫn luôn ngủ sớm mà.

  Vậy là cô quay đầu tiến về căn phòng yêu dấu của mình. Nhưng khi đi qua phòng của anh cô đột nhiên dừng lại nhìn vào trong, chắc do khẩn trương nên anh không khép cửa… Nghĩ như thế nào cô lại bước vào đó…

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<


     (thèm ăn thịt nướng ghê... *nhỏ nước miếng* pig )



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
16/09/2016
:

ngan jasmine
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 16/09/2016
Cho mình hỏi, đăng truyện ở đâu vậy bạn. mới đăng kí nên ít hiểu biết quá Sad



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
ngan jasmine đã viết:Cho mình hỏi, đăng truyện ở đâu vậy bạn. mới đăng kí nên ít hiểu biết quá Sad

có hướng dẫn đó bạn, bạn muốn viết thể loại nào thì vào mục đó, tạo chủ đề, như tiểu thuyết hay fanfic, đăng ký ở đầu mỗi mục... Nhớ ghi tiêu đề và từng chương cho dễ theo dõi nha bạn. =))



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 49

ĐỪNG GHÉT EM!.


>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

11h đêm, bữa tiệc cũng đi tới hồi kết…

Vũ Phong cùng với mấy người bạn đã bàn chuyện từ lúc Xương Rồng dời xuống nhà, anh không ngờ bản thân lại nói chuyện lâu đến vậy… Vội dáo dác nhìn vào từng bàn và anh không hề trông thấy bóng dáng của cô. Lúc này mới nhìn đồng hồ, anh nhíu mày nhận ra hình như có vấn đề…

Tạm biệt nhóm bạn, anh đi tới chỗ bà Lan hỏi xem cô đang ở đâu. Nghe anh hỏi, bà Lan mới nhận ra là con gái đã đi khá lâu mà chưa có trở lại. Chút lo lắng đều xuất hiện trên gương mặt hai người… Anh không nghĩ nhiều, định chạy xuống nhà xem xét thì bị mấy người bạn giữ lại.

- Cũng muộn rồi, tụi này về đây!. – Một người cười vui vẻ nói với anh.

- Được!.

Nhóm người này vừa xin rút thì nhóm khác cũng lục đục đứng lên… Và thế là, mọi người với tư cách chủ nhà cùng nhau đi xuống tiễn khách.


*******

- … A! Bữa nay ăn no quá!... – Khang Duy vươn vai, thỏa mãn ôm bụng mình xoa xoa vài cái.

- … Không ngờ lại muộn như vậy rồi... – Kiên Nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn vợ đang ôm con trai đã ngủ từ lúc nào. - … Mệt không? Để anh bế con cho... Phong này, tớ đưa vợ tớ về đây… Tạm biệt mọi người.

Phong khẽ gật đầu.

- Thôi, anh cũng phải về đây … - Tuấn chào tạm biệt mọi người, anh ngày mai còn có một ca trực, cần phải ngủ sớm. - … Mọi người nghỉ ngơi sớm đi nhé…

Gia đình nhà Ánh Tuyết thấy mọi người đã về hết vậy nên cũng nhanh chóng ra về.

Trong nhà chỉ còn năm người, lúc này Vũ Phong mới thay đổi sắc mặt hoàn toàn. Anh chạy như bay về phía phòng ngủ của Xương Rồng… Bà Lan cùng với bác Lực vội vàng đi theo vẻ mặt tỏ rõ sự lo lắng. Dù không hiểu lắm, nhưng Nghiêm và Duy cũng đoán được hình như có gì không ổn đang diễn ra... Hai cậu cũng chạy nhanh tới trước cửa phòng của Xương Rồng...

Quả nhiên, khi cánh cửa mở toang, cô thật sự không có ở bên trong. Giường chiếu vẫn trong trạng thái gọn gàng, chứng tỏ cô chưa động đến chúng. Nhìn lại cái đồng hồ trên tay, 11h10 phút…

Trán Vũ Phong bắt đầu nhăn lại.


******

- Em không thấy ai ở ngoài sân cả… - Khang Duy mệt nhoài nói, sau một hồi dùng đèn pin chạy loanh quanh ngoài vườn. - … Cậu có thấy không?.

- Không, mấy phòng trong nhà đều không thấy. – Nghiêm cau mày lắc đầu.

- Con bé rốt cuộc là đã đi đâu chứ?. – Bà Lan lo lắng đi qua đi lại không ngừng.

Còn Vũ Phong, anh sau một hồi hết chạy lên gác, ra ban công, lại vào mấy phòng trống mà vẫn không thấy cô, anh mới chịu đứng lại. Nhíu nhíu mày nhìn cánh cửa phòng mình, anh trông thấy nó đang hé mở.

Không nghĩ nhiều anh liền chạy ngay vào phòng… Nhưng đáng tiếc là cô cũng không có ở đó.

- Giờ làm sao đây anh? Có cần gọi người… - Khang Duy nhìn cái mặt khó đăm đăm của anh đành phải lên tiếng.

- Không cần, kiểm tra camera an ninh đi. - Giọng anh trầm trầm, bước tới cái máy tính trong phòng mình.

- …!! …Ờ ha! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Tự nhiên chạy vòng vòng như thằng điên…

- Không sao, chính anh Phong cũng điên mà... Trong nhà có lắp 20 mắt camera mà không nhớ… - Nghiêm bình bình nói như không sao, nhưng mặt thì rõ ràng là cũng thấy mình ngu thật.

Bà Lan với Bác Lực thì tỏ ra vui mừng, hai người chạy lại chỗ Phong, xem anh kiểm tra lại camera.


********

- Cô ấy rời đi khoảng tầm 9h30’… - Anh nhìn đoạn video quay lại được trên màn hình.

Thấy bóng dáng cô đi từ trên gác xuống. Sau đó thì vào phòng tắm bên dưới cầu thang, tua đi thêm vài phút cô đi ra khỏi nhà tắm. Đứng tần ngần ở cầu thang vài phút, sau đó thì quay đi về hướng phòng mình… Nhưng đi qua phòng anh, thì dừng lại. Thấy phòng không khóa nên cô đã đi vào… Sau đó thì không thấy đi ra. Tua nhanh cả tiếng vẫn thấy cửa phòng im lìm… (Mịa, sao cứ như kể chuyện kinh dị vậy? Sợ thế!... Tự mình dọa mình không à… :v ).

- Nghĩa là chị ấy đang ở trong này hả? Sao lại không thấy nhỉ?. – Khang Duy xoa cằm nhìn xung quanh.

- Xương Rồng!!. Con ở đâu vậy??. – Bà Lan cất tiếng gọi, trong lòng mơ hồ không hiểu nổi Xương Rồng sao lại hành động như thế. - … Mau ra đây đi con.

- Xương Rồng, cháu đừng trốn nữa. – Bác Lực đi xung quanh căn phòng tìm kiếm. - Có chuyện gì không tốt sao? Sao cháu lại trốn mọi người.

- Chị Xương Rồng, mau ra đây đi… - Nghiêm cùng Duy chụm tay gọi lớn tiếng.

Khi mọi người dáo dác tìm kiếm, thì anh vẫn ngồi im lìm bên màn hình máy tính… Liếc mắt nhìn tới cái kệ sách nhỏ bên cạnh bàn máy tính, anh thoáng nhíu mày.

Vội đứng dậy, anh tiến tới cúi xuống đất nhặt lên một tờ giấy đang chìa ra một góc dưới gầm kệ sách. Tờ giấy với bức ảnh 3x4 ở góc phải, hình của Xương Rồng hiện rõ trên đó… Đây chính là hồ sơ điều tra tìm hiểu về cô mà người của anh đã điều tra được.

Lúc đó, họ dọn dẹp chắc đã để lên đây. Túm lấy sống mũi mình, anh rủa thầm một câu… Anh thực sự đã quên mất sự tồn tại của nó.

- Em đọc rồi sao?... – Anh bóp nát tờ giấy, ánh mắt trầm xuống.

- Anh Phong… - Nhận thấy sắc mặt anh, Nghiêm vội tiến lại.

Chưa kịp hỏi chuyện gì, thì đã thấy anh chạy ra ngoài.

- Xương Rồng!… Em ở đâu vậy? Mau ra đây cho anh… Nghe không?... – Anh chạy ra ban công nhìn mọi góc ngách, sau đó lại vào phòng, nhìn xuống gầm giường, gầm bàn, rồi đến phòng tắm trong phòng… - … Đừng có trốn anh, em ra đây mau lên…

Đáng tiếc vẫn không nghe thấy cô đáp lại.

- Anh Phong chuyện gì vậy?... - Khang Duy chạy theo đuôi anh, gặng hỏi.

- Suỵt!... – Bất chợt đưa tay lên, anh ra dấu cho mọi người im lặng.

Không gian lập tức trầm xuống, mọi người lo lắng nhìn vào anh. Còn anh thì nghiêng đầu lắng nghe.

Chừng gần một phút, anh mới chạy nhanh tới tủ quần áo của mình rồi mở toang ra.

Trong góc tối nhỏ xíu, một đôi bàn chân lộ ra… Xương Rồng co rúm ôm gối ngồi lặng lẽ.

Gạt hết quần áo ra, anh để cho ánh sáng soi rọi cả thân hình cô. Co chân ngồi xuống, anh đưa tay chạm vào hai má cô, giúp cô ngẩng lên đối diện với mình. Sau đó, lại đau lòng nhận ra gương mặt cô đang ướt đẫm vì nước mắt.

- Đừng khóc… - Vội lau đi dòng nước mắt vẫn đang rơi, anh cảm thấy tim mình thật sự khó chịu… - “Em rốt cuộc là đã khóc nhiều tới cỡ nào mà có thể luyện tới trình độ khóc không ra tiếng như vậy?.”…

- Xương Rồng, con sao thế?. – Bà Lan chạy tới, nhìn con gái yếu đuối như vậy bà thật sự rất đau lòng. - … Đừng sợ, ra đây đi…

Đã lâu rồi, bà không còn thấy con gái trốn vào tủ áo như thế này nữa rồi… Xương Rồng chỉ nấp vào đó, khi cô thật sự thấy sợ hãi…

- Xương Rồng… Được rồi, em mau đứng lên… - Nắm lấy tay cô kéo dậy, anh dỗ dành.

Nhưng thay vì hợp tác, cô lại co rúm, chân như đã mọc rễ bám chắc vào đáy tủ luôn rồi. Cô lắc đầu quầy quậy, từ chối việc đứng lên.

- Nghe anh nói này, cái đó không có ý nghĩa gì cả… Em đừng sợ được không?...

Đáp lại anh vẫn chỉ là những cái lắc đầu.

- Anh biết rồi… Anh… Đã biết rồi… - Giọng cô khô khốc giống như đã khóc cả tiếng.

Mọi người không hiểu gì, nên chỉ có thể đứng một bên để mặc cho anh dỗ dành cô.

- Ừ! anh biết, nhưng cái đó… - Anh khó khăn nắm chặt lấy tay cô.

- … Anh sẽ ghét em!… Giống như mọi người, anh cũng sẽ ghét em… - Cô run run, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ biết sợ hãi nói cùng tiếng khóc. - … Anh sẽ coi em là kẻ giết người!… Nhưng thật sự, em không phải cố ý… Thật sự không phải cố ý mà, em không biết… Đằng sau là cầu thang… Em đã quên mất… Em không phải cố ý… Em không có mà… Anh đừng ghét em!!.

Cô cúi gằm nên anh chỉ có thể nhìn đỉnh đầu cô, và nó đang run rẩy.

- … Anh sẽ không bảo vệ em nữa… Sẽ bỏ mặc…

- Sẽ không!... - Để ngăn cô tiếp tục nói, anh kéo mạnh ôm chặt cô vào lòng. - … Anh tuyệt đối không ghét em, cũng sẽ không có chuyện bỏ mặc em… Nên em đừng sợ nữa, được không?. Xương Rồng, đừng nói nữa, em nghe anh nói này…

Nghe thấy lời anh, cô đã không còn lảm nhảm nữa, nhưng mà tiếng nấc nghẹn vẫn làm cô run rẩy.

- … Kể cả em có như thế nào anh cũng sẽ không bỏ mặc em, anh còn muốn chúng ta ở bên nhau cả đời nữa cơ… Nghe không?. – Vòng tay anh vẫn siết thật chặt. - … Nếu chỉ vì như vậy mà em muốn trốn tránh anh thì anh biết phải làm sao đây?... Đừng có tự ý đưa ra quyết định khi anh còn chưa đồng ý…

Lời nói anh đáng tin cậy cứ thế trôi vào tai cô giống như dòng nước mát lành. Sự sợ hãi suốt một tiếng qua cứ theo lời anh mà biến mất không thấy tung tích...

Nhưng cô vẫn khóc, chỉ khác hồi nãy là giờ cô đã khóc ra thành tiếng…


********

Nghe tiếng cô khóc, Nghiêm và Khang Duy lúc này mới như ngộ ra điều gì đó. Nhìn nhau một hồi, cả hai cùng đập trán một cái, Khang Duy không kìm được mà bật ra tiếng cười.

- Coi bộ là ổn rồi đây. – Cậu đút hai tay vào túi, thở phào một tiếng.

- Ừ!. - Nghiêm gật đầu.

- Hai đứa nói ổn gì vậy?. – Bác Lực hào hứng nhìn mặt hai thằng nhóc.

- Chị ấy đó, giờ thì ổn rồi bác!. - Khang Duy mỉm cười chỉ về phía Xương Rồng. - … Hai bác, cháu thấy chúng ta nên ra ngoài thôi, ở đây có anh Phong là được rồi ạ. Hai bác cũng ngủ lại đây đi, muộn lắm rồi, đi đường khuya không tốt đâu.

- Nhưng mà con bé… - Bà Lan kinh ngạc nhận ra, đã lâu lắm rồi không có nghe thấy con gái khóc to như vậy.

- Đi thôi hai bác, cháu dẫn mọi người đi ngủ…

Bà Lan nhìn hai thằng nhóc, thấy bác Lực cười gật đầu thì mới đồng ý đi theo. Nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại con gái… Chỉ đến khi thấy vòng ôm kia, bà mới thôi nhìn lại, dứt khoát đi cùng mọi người ra bên ngoài… Bởi bà biết, con gái bà chắc hẳn sẽ ổn thôi. Cô sẽ hạnh phúc.

Hạnh phúc mà người con trai kia chắc chắn sẽ mang lại cho con gái bà… Bà nghĩ trên thế giới này, chắc cũng chỉ có anh mới có khả năng làm điều đó.


********

Xương Rồng không nghĩ là mình lại có thể khóc to như vậy, nhưng cô không muốn dừng lại.
Trong vòng ôm ấm áp đó, cô muốn một lần được khóc cho thỏa thích… Bởi vì cô tin, anh sẽ không thấy phiền vì tiếng khóc của cô. Vậy nên hãy để cho cô được buông lỏng một lần này thôi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<




Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 50
MỞ MÀN TRẬN CHIẾN. (1)


>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<


Một buổi sáng đẹp trời nào đó, giữa cái nóng oi ả của kỳ nghỉ hè. Trên một sân bãi rộng lớn, nhóm thanh niên đang đùa nghịch cùng với trái bóng rổ... Là một trận đấu giao hữu nho nhỏ.

- Ê! Nghiêm... Bắt lấy này!. - Vừa nói Khang Duy vừa xoay người ném quả bóng về phía Nghiêm, sau đó thì thản nhiên đứng lại lau mồ hôi, vừa nhìn thằng bạn nhảy bật lên và ghi một điểm đẹp mắt.

- Perfect!!!!. - Nhóm thanh niên cười lớn rồi nhanh chân chạy tới đập tay với Nghiêm.

Tiếp sau đó, quả bóng lại được ném về phía nhóm của Nghiêm, chuẩn bị cho cú truyền tiếp theo.

Trận đấu vẫn đang diễn ra sôi động thì trái bóng bị chệch hướng và văng ra ngoài sân, nó dừng lại trước cửa vào sân bóng. Một nam sinh vừa chạy tới lấy bóng thì một bàn chân của ai đó đã giữ trái bóng lại. Ngẩng đầu lên nhìn người mới đến, cậu ta không tự giác lùi lại. Gương mặt Vương Hùng đang vô cùng cau có.

- Sân này, hôm nay của tụi tao... Biến đi!! - Sau nhiều tháng không xuất hiện, cậu chàng đang có vẻ đang muốn thể hiện ghê lắm.

Khang Duy từ trong sân nhìn ra, thấy nhóm thanh niên mới đến chỉ nhếch miệng cười xì. Lấy cái vòng bao lông ở cổ tay lên lau, sau đó thì thong thả cho tay vào túi quần, cậu tiến lại phía nhóm người mới.

- Sân này là của mày à? Việc quái gì mà tao phải đi?. - Cậu nhe răng cười, đầu ngước cao thách thức. - ... Tao đếch đi thì mày làm được gì nào? Định kêu bố mày tới đây đuổi tao chắc.

- Mày, thằng con hoang... đừng có mà thách thức tao.

- He!!... Sao mày biết tao là con hoang?...

- Duy!!... Đủ rồi!... - Giọng Nghiêm đanh lại, vọng ra từ trong sân bóng. - Mọi người, hôm nay nghỉ ở đây đi. Tụi này về trước. - Rồi cậu đi tới bên mấy cái ba lô cầm lên hai cái rồi đi về phía Khang Duy.

- A! Vậy đi cùng đi. - Nhóm thanh niên cũng nhanh chóng lấy ba lô đi theo Nghiêm.

Khi nhóm đi lướt qua người Vương Hùng bọn họ đều nghe tiếng cười đểu của cậu ta. Nhưng không một ai quay lại...

- Này, sao lại ngăn tớ?... - Duy vòng hai tay ra sau gáy, bất mãn lên tiếng khi cả nhóm đã đi được một đoạn.

- Đừng có điên. - Một cậu bạn vội lên tiếng. - ... Cậu không biết thằng đấy bẩn tính thế nào đâu... Tớ học chung với nó từ hồi cấp 2 nên hiểu tính nó lắm. Nó mà thù ai là thù cả đời đấy, nếu mà không trả thù được thì nó không bỏ qua đâu. Tốt nhất đừng nên dây với nó...

- Xì!... - Khang Duy vẫn duy trì cái mặt muốn ăn đòn của mình.

- Mà này nhá... Mấy cậu biết không?. - Một người khác vội bá lấy vai Khang Duy, giọng điệu "bà tám" nổi lên. - ... Kỳ thi vừa rồi đó, tớ nghe nói nó gây chuyện nên phải nằm viện mấy tuần liền. Chắc vừa mới được ra viện đấy...

- Ớ! thế sao bảo nó bị gãy chân, bố nó xin cho nó làm bài thi học kỳ ở nhà mà?...

- Xời, thằng đấy thì thi cái khỉ gì?. Mà không cần thi thì nó vẫn lên lớp đều đều mà. Thằng đấy đi học chỉ lấy cái danh thôi...

- Ê! Ê!... - Sau khi chăm chú nghe" tám" Khang Duy cuối cùng cũng phải tò mò mà hỏi. - ... Mà biết vì sao nó lại phải nằm viện không?... Là ai mà dám đấm nó thế??...

- Cái này...

- Về thôi. Bye, mọi người. - Nghiêm nắm lấy cổ áo Khang Duy lôi đi.

- Ế!! còn chưa nói xong mà... - Duy vẫy tay níu kéo nhóm bạn trong khi vẫn bị lôi xềnh xệch đi.

- Okay!! Bye... Lần sau đấu lại nhá! Tụi này không thua nữa đâu. - Nhóm thanh niên giơ cao tay tạm biệt hai người, trước khi đi về hướng khác.

*****

Khi cả hai tới gần con một đường nhỏ. Nghiêm bất chợt dừng lại. Cậu loay hoay lục lọi trong cái ba lô như tìm kiếm thứ gì đó.

- Sao vậy?

- Quên cái mp3 ở sân rồi... - Nghiêm bình thản đeo lại cái ba lô lên vai, sau đó cũng rất bình thản nói. - ... Cậu về trước đi, tớ quay lại lấy đồ xong là về.

- Ờ được, nếu bọn nó gây khó dễ thì gọi nha. - Nhìn bàn chân bước của Nghiêm, cậu chỉ có thể nói vọng theo.

Nghiêm, không quay đầu cậu chỉ ra dấu ok rồi đi mất hút.

Còn lại một mình, Khang Duy bắt đầu xoa cằm suy nghĩ.

- Giờ về nhà thì cũng làm gì có ai, anh Phong đi đâu mất hút từ hôm qua. Chị Xương Rồng thì chắc đang ở shop... Chẳng lẽ lại về chơi game một mình?... Dẹp!... Qua chỗ mấy anh em chơi vậy. he he...

Nghĩ là làm, cậu chàng liền thay đổi lộ trình của mình, chân bước còn miệng thì huýt một giai điệu nào đó nghe rất vui tai.

- Ê! Duy. - Tiếng gọi giật vọng lại từ phía sau.

Duy quay đầu, nhận ra người đó sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Không còn vẻ tưng tửng thường ngày mà là sự lạnh lẽo đến mức lạ lẫm.

- Sao lại gọi tao?... Không phải đã nói từ trước là khi gặp tao cũng coi như không quen rồi mà. - Giọng nói của cậu không mang theo một chút cảm xúc nào.

- Tao chỉ muốn nói cho mày nghe câu trả lời, của câu mà mày đã hỏi hồi nãy thôi mà. - Từ bên vệ đường, Hưng nhếch môi tiến tới.

- Câu trả lời? Tao không nhớ đã hỏi mày chuyện gì...

- Lý do khiến thằng Hùng phải nhập viện ấy. - Hưng, vẫn nhếch môi, không để tâm tới phản ứng của Khang Duy. Sau đó thì cậu ta lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại rồi đưa về phía Duy. - ... Là vì chị ta đấy... Nhìn có quen không?.

- Tại sao lại có liên quan tới chị ấy?. - Lông mày của cậu khẽ co lại, ánh mắt chất vấn nhìn Hưng.

- Nó tính "chịch' xã giao" với chị ta, nhưng cuối cùng thì lại bị cho ăn hành ngập họng... Có cần tao nói cho nghe ai đã đấm nó nữa không?...

- Không cần. - Nói xong, cậu kéo lại ba lô quay đầu đi thẳng mà không nhìn lại.

Nhét lại cái điện thoại vào túi, Hưng cười nhạt nhìn theo bóng lưng của Khang Duy, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi... Đôi mắt cậu trở nên rét lạnh.

- ... Nếu như không phải do mày bỏ đi, tao sẽ không phải giống như bây giờ... Đừng nghĩ tao sẽ để cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy... - Nói tới đây, Hưng lôi từ trong túi ra một tượng vàng nhỏ, hình con gà vô cùng rực rỡ.

Lật mặt sau của đế tượng lên, một con số được khắc sâu trên đó.

- ... Tao sẽ làm cho trò chơi này trở nên thú vị hơn, cứ chờ xem trò vui của tao nhé! Duy.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<





Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 51.
                                         MỞ MÀN CUỘC CHIẾN. (2)

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<


-  Mày mới được ra viện, chơi được không thế?.  - Một cậu bạn có ý tốt tới hỏi Vương Hùng.

-  Ai bảo tao sẽ chơi?... Tao chỉ muốn đuổi bọn nó đi khỏi đây thôi, tự mà chơi đi.  -  Vương Hùng ngồi vào cái ghế rút điện thoại ra bắt đầu lướt web.

-  ... Ờ! Được rồi... -  Cậu bạn nghe vậy thì chỉ nghiêng đầu nhún vai một cái, sau đó thì chạy ra sân cùng nhóm bạn để bắt đầu cuộc chơi.

  Chơi được một lúc, trái bóng giống như vừa nãy lăn ra khỏi sân, và cũng bị một bàn chân giữ lại. Tất cả cùng dừng lại nhìn người vừa xuất hiện, sắc mặt mỗi người đều hiện lên sự ngạc nhiên. Chỉ riêng có Vương Hùng là trán đã nhăn thành một hàng.

  Mái tóc màu vàng khói hiện lên trong ánh nắng chói chang của mùa hè, cậu bận bộ đồ thể thao cộc màu trắng viền đen, đeo bên vai là chiếc ba lô đen khỏe khoắn...

  Ừ thì, là cậu chàng Nghiêm nhà ta chứ ai vào đây nữa.

-  Gì đây? Mày quay lại làm gì?. -  Một cậu bạn thấy Nghiêm thì vội chạy ra chắn đường đi lại.

  Nghiêm không nói không rằng bước qua vai cậu bạn, tiến về phía trước.

  Thấy thái độ của Nghiêm, cậu bạn kia không tự giác né qua một bên. Bởi vì cậu biết gương mặt kia đang báo hiệu chuyện gì sắp sửa diễn ra.

...

  Trong trường, bất kể là ai cũng đều phải ghi nhớ hai điều trước khi nhập học.

  Một là, không nên đối đầu với Vương Hùng nếu còn muốn được học hành một cách yên ổn... Và hai chính là, xin tuyệt đối, tuyết đối đừng bao giờ chọc giận Nghiêm, nếu bạn không muốn trông thấy bản thân thê thảm. Bởi vì Nghiêm chính xác là một quả bom ngầm.

   Lần đầu tiên mọi người trông thấy Nghiêm nổi giận là vào hồi năm lớp 10, khi đó cậu cũng chỉ là một học sinh mới. Vẫn là mái tóc nổi bật đó xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đó, một đàn anh lớp 12 cũng có thể coi như là đại ca trong trường, tới và "góp ý" về mái tóc của cậu... Thay vì hiểu câu, "ma mới, ma cũ" thì Nghiêm lại ngang nhiên bỏ qua mặt mũi lời góp ý của đàn anh, giống như hôm nay, cậu cũng lạnh mặt bước qua vai người ta và bỏ đi. Trước mặt toàn thể học sinh trong trường, hành động của Nghiêm khiến đàn anh kia nóng mặt... Và dĩ nhiên, trò phủ đầu thị uy lập tức được lôi ra.

   Mọi người không biết bọn họ đánh nhau như thế nào, chỉ biết vị đàn anh kia nhiề̀u ngày đó sau vẫn không thấy tới trường. Vụ này xảy ra làm toàn trường được một phen náo động. Và khi "nó" vẫn còn đang là đề tài nóng bỏng thì tân binh thứ hai, cũng chính là Vương Hùng lại tạo ra thêm một đề tài kinh dị nữa.

   Nhập học được một tuần Vương Hùng đã kết nạp được một nhóm "tay sai" chuyên làm theo chỉ thị của cậu ta. Bọn họ có nhiệm vụ gây khó dễ với những ai khiến Vương Hùng khó chịu, cũng chỉ trong vòng một tuần thành lập đã có tới năm học sinh thuộc dạng khá, giỏi rơi vào sổ đen của cậu ta, nghe nói năm người này đều đồng loạt nộp đơn xin chuyển trường vào tuần thứ ba. Vụ việc này không chỉ khiến cho hội đồng giáo viên kinh ngạc mà còn khiến toàn bộ học sinh trong trường sợ hãi một khoảng thời gian dài... Chính vì vậy, dù không ai nói ra nhưng mọi người đều phải ngầm thừa nhận việc Vương Hùng trở thành đại ca mới của trường.

    Nếu muốn hỏi Nghiêm có bị cho vào danh sách của Vương Hùng không? Thì câu trả lời sẽ là... Có!. Nhưng Nghiêm nhà ta là ai chứ, mấy trò chơi bẩn mà muốn gây khó dễ cho cậu á? Còn lâu nhá!...

   Chuyện kể rằng, sau một khoảng thời gian gây sức ép không ăn thua, Vương Hùng chơi chiêu mới, là lôi kéo Nghiêm ra nhập nhóm của mình. Đối với lời mời này, Nghiêm chỉ đơn giản là giơ chân đạp một phát, mấy kẻ ngáng đường lập tức tách ra cho cậu đi qua.

   Khi đó, trong trường đều nghĩ rằng sẽ có chiến tranh lớn xảy ra, nhưng sự thật lại không như thế. Vương Hùng sau nhiều lần không thể làm gì, đã bỏ qua ý định với Nghiêm, coi cậu như không khí. Nhưng để ra vẻ, cậu ta luôn hét lên với mọi người phải cô lập Nghiêm, với ý định sẽ khiến Nghiêm biết khó mà đầu hàng.

   Bình thường Nghiêm luôn tỏ ra lãnh đạm không để ý tới ai, khi trong lớp bắt đầu chia bè chia nhóm thì cậu vẫn luôn một mình một không gian. Chính vì thái độ đó, cậu cũng nhanh chóng bị cô lập mà không cần đến lời hô hào của Vương Hùng... Chuyện chỉ kết thúc khi Khang Duy xuất hiện lúc nửa học kì một, đây cũng là lần đầu tiên mọi người được trông thấy Nghiêm nói chuyện phiếm với một ai đó... Thông qua Duy, cậu cũng tạm coi như là có bạn bè đi...

  Nghiêm cũng là một trong số những "con ông cháu cha" trong trường được phép để mái tóc màu sáng như vậy từ hồi học cấp hai, mà không bị ai ngăn cấm. (hay nói đúng ra là không cấm được.). Lần cuối cùng, người ta trông thấy giáo viên phàn nàn về mái tóc của cậu là khi cậu khiến toàn bộ hội đồng giáo viên chạy tập thể dục vòng quanh sân trường vài vòng. Sau lần đó, cậu chính thức bước vào nhóm "chán chả buồn nói" của giáo viên. Một nguyên nhân khác là nhờ thành tích của cậu luôn đứng top 1 trong trường.

   (Ấy!! Lạc đề tới tận đâu rồi thế này!!... Quay lại, quay lại nào!!.)

******


-  Mày lại muốn gì đây? -  Vương Hùng nhìn phương hướng đi của Nghiêm thì bật dậy khỏi ghế đá.
 
-  Tao chỉ quay lại để nói... -  Nghiêm nghiêng người bỏ ba lô ra khỏi vai, bình thản đi lên. - ...Tao cũng là con hoang đây!...

   Câu nói vừa dứt, Vương Hùng nhận ngay một đấm, cậu ta ôm miệng ngã lăn ra sân bóng.

-  Mẹ kiếp, thằng chó này...  - Nhóm "tay sai" của Vương Hùng nhanh chóng xúm vào túm lấy cổ áo của cậu.

   Nghiêm làm như không để ý, vặn lại bàn tay đang nắm cổ áo mình. Nhìn gương mặt cậu bạn kia trở nên co rúm, vặn vẹo, khóe môi cậu hơi nhếch lên, cậu bạn vội buông tay ra và la toáng... Cái tay bị vặn dường như đã trật khớp rồi.

-  Thằng khốn, mày chán sống rồi đấy!... -  Nghiến răng kèn kẹt, Vương Hùng đứng lên và làm một dấu hiệu trước không trung.

-  ...!

   Nhìn cái mặt hận thù của Vương Hùng, Nghiêm quay đầu, đeo lại ba lô lên vai và bỏ đi. Trước khi ra khỏi sân, cậu ngoái đầu khóe môi dương lên cảnh cáo. - ... Lần sau, mày nói một lần tao đánh một lần!.

  Kinh ngạc nhìn người bỏ đi, Vương Hùng quay đầu nhìn về nhóm vệ sĩ mà bố thuê cho mình điên cuồng ra hiệu. Nhưng một chút động tĩnh cũng hoàn toàn không có... Điên tiết chạy tới một góc khuất, câu ta sợ hãi nhìn nhóm vệ sĩ to con của mình đang nằm la liệt trên đất trong trạng thái vô cùng thê thảm.

-  Chuyện quái gì??....

*******

  Bóng Nghiêm không còn, nhóm của Vương Hùng cũng nhanh chóng rút lui, đưa mấy vệ sĩ đi mất.

  Lúc này, trong một góc khác mấy gã đàn ông lạ cũng ló đầu ra, trên miệng mỗi người một điếu thuốc đang xì xèo cháy. Có một gã không khỏi chặc lưỡi mà cảm thán.

-  Thằng nhóc nhà giàu đúng là số con rệp, xuất hiện lần nào là ăn đòn lần đó... Rõ khổ!!.

   Mấy gã còn lại quay đầu nhìn gã vừa nói, nghĩ nghĩ một chút thì cũng đồng loạt gật đầu đồng tình.

-  Công nhận!!...

-  Này, lượn thôi!... - Một gã phẩy tay kêu mấy gã còn lại. - ... Mà mấy chú có thấy dạo gần đây trong giới đặc biệt sục sôi không? Lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cái không khí này đấy!.

-  Ừ! Nó khiến em đặc biệt hồi tưởng...

-  Vậy chúng ta có nên tham gia một chút không?... Càng đông càng vui mà!.

-  Ha ha!! Chú mày nóng lòng làm gì... Kiểu gì mà chúng ta chả phải góp mặt vào...

-  Nghĩ chút là thấy nóng trong người rồi!!.. Hê hê!. -  Mấy gã còn lại nghe lời khẳng định thì đồng loạt nở nụ cười ma mãnh.

  Họ ném đi số thuốc còn đang hút dở, nhắm con ngõ nhỏ mà chuồn êm.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 52
TỔNG HÀNH DINH.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<


Tâm trạng lạnh lẽo của Khang Duy dần biến mất khi cậu chạm chân tới một cánh cổng lớn. Nơi mà phía trên cánh cổng ghi "XƯỞNG SỬA CHỮA - BẢO DƯỠNG XE.".

Đây có thể coi là trụ sở chính của băng nhóm Vũ Phong. Với diện tích lên tới 11.500m2, gồm 10.000m2 là nhà kho chứa phụ tùng, linh kiện, mấy xưởng sữa chữa xe máy, xe ô tô các loại và đặc biệt còn có cả xe container... (Chẳng biết rộng ra sao, cứ chém bão thôi. :>)...

Giống như một công ty chuyên kinh doanh nhập khẩu phụ tùng và sửa chữa xe các loại. Vũ Phong để cho một số anh em thân cận đứng lên quản lý nơi này, còn mình thì ở phía sau ăn hoa hồng. Anh còn bỏ ra diện tích 1000m2 để xây dựng thành một chung cư, bãi để xe cho nhân viên và nhiều anh em trong băng ở... 500m2 còn lại là gara, nhà (một căn nhỏ dành cho những lúc anh muốn ngủ lại nơi này.) và nhà kho chuyên dụng của anh.

Kể sơ qua tiểu sử của nơi này thì nghe có vẻ sẽ khá giống trong mấy câu truyện trong tiểu thuyết ngôn tình... Ừm! Nó được túm gọn trong ba chữ "Người Thừa Kế".

Năm Vũ Phong 18 tuổi, mẹ anh qua đời ở tuổi 43 và để lại toàn bộ gia sản của mình cho anh. Một phần vì anh là con một, phần còn lại thì do mẹ anh là cô nhi không có anh em họ hàng nào cả.

Số tài sản mà anh nhận được là một mảnh đất rộng 500m2 giáp ngoại thành, một nhà hàng ẩm thực, một khu chợ dân sinh, một căn biệt thự gần Hồ Tây, 53 cây vàng, cùng một khoản tiền lớn trong ngân hàng... Ngoài ra, khi mẹ anh còn sống bà còn chi rất mạnh cho đầu tư bất động sản và chứng khoán. Bà có trong tay khá nhiều cổ phiếu của nhiều công ty lớn, nhỏ trong nước.

Sau một năm ngày mất của mẹ anh, bố anh bỏ đi. Luật sư tới và giao toàn bộ tài sản chứng tờ cho anh. Bỏ lại căn nhà của bố, anh thu dọn dẫn theo Nghiêm đi tới biệt thự ở... Bán hết một số tài sản lớn, là một nhà hàng, mấy chục cây vàng, và vô số cổ phiếu của nhiều công ty ra tiền mặt. Anh gom lại tất cả tập trung mở rộng mảnh đất giáp ngoại thành, xây dựng lên xưởng sữa chữa này. Chuyện này đã khiến mấy anh em họ hàng của bố không hài lòng, nói trắng ra là họ cực kỳ phẫn nộ... Họ nói anh không biết quản lý tài sản, nói anh ngông cồng, không biết suy nghĩ. Thậm chí họ còn thuê cả luật sư để tìm cách lấy lại số tài sản mẹ anh để lại cho anh.

Bố không ở bên cạnh, một mình anh phải tự đương đầu. May mắn vì anh đã ở tuổi có thể hưởng quyền thừa kế, và cũng nhờ sự giúp đỡ hết lòng của vị luật sư kia, anh mới giữ lại được tài sản của mẹ. Sau lần đó, anh chính thức phân rõ ranh giới với họ hàng nhà mình. Ngoại trừ gia đình Tuấn ra, anh không bao giờ qua lại với người thân nào khác.

.....

*******

Khang Duy thuần thục đi qua khoảng sân rộng lớn, tiến về nơi có hàng cây xà cừ xanh ngát và bụi cây râm bụt đã cắt tỉa thẳng tắp, chúng được trồng như một bức tường ngăn cách khu chung cư và dãy nhà xưởng...

Bước qua cánh cổng sắt nhỏ, cậu nhìn thấy ngay một khoảng sân rộng có rất nhiều anh em đang xem đánh quần vợt. Không khí ồn ào khác hẳn với vẻ nghiêm túc phía sau hàng cây kia.

- Ê! Duy... - Trông thấy cậu một người dừng lại động tác cổ vũ, giơ tay lên gọi. - ... Không phải nói hôm nay nhóc đi chơi bóng à? Sao về sớm thế?.

- Gặp phải thằng điên nên giải tán rồi... Mấy chú không làm việc hả?.

- Giờ nghỉ ăn cơm mà, nhóc ăn gì chưa?.

- Chưa! Cháu đói chết đây... Hôm nay có món gì vậy?

- Thằng Long đang nấu trong bếp nhà ăn đấy!. Hôm qua mới làm chuyến lên Lạng Sơn, nó xách về một túi măng đắng to tướng. Nhóc ăn măng đắng luộc chấm tương bao giờ chưa?...

- Ew! Nghe là đã không thấy ngon rồi. - Khang Duy làm bộ mặt ghét bỏ nói. - ... Cho cháu xin xuất mì tôm úp đi.

- Đần!. Đặc sản đó cu... Ăn thử đi!. - Mấy người trong sân nhìn bản mặt của cậu thì quyết định nghỉ chơi đi ăn cơm.

- Măng đắng thì ăn thế quái nào được với cơm, món đó chỉ dùng làm món nhậu thôi, mấy chú định cho cháu ăn cơm trắng uống nước lọc à?... Chắc chêu?...

- ... Còn canh rau muống với cà pháo muốn ăn không?.

- Thế còn nghe được!!... - Khang Duy nhe răng cười, nhanh nhanh nhảu nhảu phi thân về phía nhà ăn. - ... Nhanh lên, cháu đói rồi!!!

- Nhóc con dễ nuôi đấy!!. - Mấy gã đàn ông không tự chủ lắc đầu, trưng ra bộ mặt, "tội thằng nhỏ".

*******

Bữa trưa diễn ra được một lúc thì Nghiêm gọi tới, sau khi nói ra nơi mình đang ở Khang Duy lại cúi đầu vùi mặt vào bát cơm ăn như chết đói đến nơi.

- Ăn từ từ thôi, uống canh đi!. - Mấy gã đang ăn cũng phải lo lắng dừng động tác lại để lấy canh rau muống cho Duy. - ... Sao mỗi lần tới đây ăn nhóc đều làm như chết đói ấy. Ở nhà Phong không cho ăn à?.

- Ó... ưng à tòa món ầu ỡ ôi... (có, nhưng mà toàn món dầu mỡ thôi!.)

- Uống canh xong nói. Chẳng hiểu gì ráo!!

- Dạo này ăn nhiều đồ chiên quá, cháu sắp tăng cả chục ký rồi. - Húp trôi ngụm canh, cậu bình thản giải thích.

- ... Sướng thế mà còn chê, để anh mày vào ở đó thay cho chú mày đi. - Một người có vẻ không nhiều hơn tuổi cậu bao nhiêu, nghe vậy thì bất mãn kêu. - ... Anh mày đây chỉ ước mỗi ngày có thịt ăn là sướng rồi. Nhìn xem, mọi người đông như vậy mà chỉ có cuối tuần mới có một bữa thịt để ăn. Nhìn người anh mày thiếu chất đạm ghê lắm mày biết không?...

- Hắc! Thế giờ mỗi bữa em sẽ mang cho anh phần thịt của em, đổi lại anh cho em mượn cái psp của anh về chơi vài hôm đi.

- Nói nhớ giữ lời đấy! Nhóc con...

- Giữ lời gì vậy?. - Từ ngoài cửa, Nghiêm đi vào hỏi luôn.

- Không có gì... - Khang Duy vùi mặt ăn cơm, khuôn mặt thì vui vẻ lắm.

Khi Nghiêm vừa ngồi xuống thì từ ngoài cửa một người cầm điện thoại phi thân vào. Miệng thì không ngừng kêu gào "chuyện lớn rồi, lớn chuyện rồi!"...

- Chuyện gì thế????... - Trăm cái miệng cùng đồng thanh hỏi.

- Thằng Ba Tùy đang livestream này!!!!.

- ....

- Bọn mày tỏ chút thái độ thì chết à? Mặt mũi kiểu gì đấy??.

- Nó "lai chim" thì kệ mẹ nó, có cái quái gì lạ đâu mà lớn chuyện...

- Ngu, vấn đề ở đây là nó đang "lai" cái gì đây này... Nó nói với tao là sốc ghê lắm!. Bảo bọn mày phải cùng xem mới được...

- Cái gì?...

Gã đưa cái máy ra trước, hàng loạt cái đầu lập tức túm tụm lại xem. Trên màn hình xuất hiện một gương mặt to uỳnh, với biểu cảm vô cùng... khó hiểu.

"...Chào anh em, hiện tại tao đang ở một tiệm kim hoàn lớn... Muốn hỏi sao tao lại ở đây hả? Chả là tao tính mua cái đồng hồ vàng, nhưng mà tao không nghĩ mình sẽ gặp được cảnh tượng này... Tao sốc ghê lắm bọn mày biết không?...".

Gã vẫn cứ huyên thuyên mấy câu không đâu vào đâu, khiến cho mấy người đang xem muốn tăng xông máu, không ai bảo nhau cùng lúc rút điện thoại ra đăng nhập facebook, và tặng hàng loại biểu cảm phẫn nộ cùng vô vàn câu chửi bới dành cho gã.

"... Mẹ thằng điên, có gì nói, đừng làm tốn thời gian vàng ngọc của ông mày..."...

"Tính khoe của chứ gì? Bày đặt đồng hồ vàng nữa."...

" Muốn chết à? Nói mẹ đi, Nhây hoài!!"...

"Mặt anh nhìn như con heo!!. (của Duy =.=)". ...

Nhìn dòng bình luận cứ kéo dài, dài mãi. Gã càng nhe răng cười điên hơn.

" ... Đừng nóng, anh đây chỉ muốn giúp mấy chú chuẩn bị thêm chút tinh thần thôi... Chuẩn bị này, đừng có mà sốc đấy nhá!...".

Mấy chục con mắt lập tức đồng loạt mở to, chăm chú nhìn cái màn hình di chuyển sang bên phải, phía bên trong tiệm kim hoàn.

Trước bàn kính, trưng bày mặt hàng nhẫn, có cái bóng lưng đen tuyền đứng nghiêng 45 độ, tựa tay lên bàn kính, người đó đang chăm chú nhìn một cái nhẫn trên tay mình. Dù không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt nhưng vẫn đoán được anh ta đang chọn lựa kỹ lưỡng đến thế nào.

.... "Phụtttt!!!...."...

Có hơn ba cái điện thoại đã báo "tử".

- ".... Ối giời đất ơi!... Quỷ thần thiên địa ơi!... Thần linh ơi!!".....

Ngày hôm đó, tiếng hét kinh hoàng phát ra ở đâu mà cách xa đó cả 100m ai cũng phải nghe được... Theo một vài nhân chứng kể lại thì âm thanh đó quả thật có thể khiến trẻ em và người già mất ngủ.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 8 trong tổng số 8 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất