Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
21/08/2015
:

đôngphương_tâyhạ
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 21/08/2015
Yên Chi Y Thần Tiên Hiệp Kỳ Duyên Tien-nu-ha-pham




Với chàng, ta như một quân cờ, đã là quân cờ thì không biết khóc,
không biết đau, lại càng không biết oán hận.
Ta dùng sinh mạng cả đời để yêu chàng.
Chàng dùng tính mạng của chính mình để ép ta
Ván cờ này, chàng thắng rồi
Chỉ có điều, nhìn sâu vào mắt ta, xin chàng cho ta biết, ta thua rồi chàng có vui không?





Được sửa bởi đôngphương_tâyhạ ngày Fri Aug 21, 2015 3:43 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
21/08/2015
:

đôngphương_tâyhạ
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 21/08/2015
Chương 1: Ly tán

Trong đêm, hai người dìu nhau mò mẫm chạy về phía thành Đông. Thoáng nghe tiếng nói:

“Phu nhân, nhanh lên, xin ráng sức, quan binh đuổi sắp tới rồi”.

Không thấy tiếng trả lời, chỉ có tiếng chạy, tiếng rượt đuổi gấp gáp. Bỗng nhiên một người ngã xuống, dưới ánh trăng, nhìn rõ nàng đang mang thai, có lẽ cũng sắp đến kỳ sinh nở, mặt mũi lấm lem, giọng khẩn khoản:

“ Ta không kịp rồi, đứa bé này có lẽ muốn ra đời.”

Người đứng cạnh hoảng hốt, không xong thật rồi, đứa bé này, tại sao sớm không ra muộn không ra lại ra đúng vào lúc này kia chứ.

“ Phu nhân, nô tì giúp người, lão gia đã mất, người và tiểu công tử nhất định không được xảy ra chuyện.”

Tiếng đuổi càng lúc càng đến gần, tình hình cấp bách, tiểu a hoàn vội vã đỡ lấy phu nhân dìu nàng chạy tiếp. Được một đoạn, cả hai thất kinh, đã chạy lạc đến núi Bất Quy, sau lưng quan binh đuổi sát sườn.

“ Không xong rồi phu nhân, hai người cùng chạy sẽ không thoát, em ở lại đánh lạc hướng, người mau đi đi.”

Hạ phu nhân nghe thấy hoảng sợ, vội kéo tay tiểu a hoàn lại:

“ Sống chết tại trời, có sống thì sống cùng nhau, ta không cho em đi.”

Tiểu a hoàn nước mắt lưng tròng:

“Phu nhân, còn cốt nhục họ Hạ, người không thể chết được...”.

Không kịp để tiểu a hoàn nói dứt lời, phu nhân kéo nó đi thẳng vào Bất Quy Sơn trước mặt...
Quan binh quả nhiên không dám theo vào, từ trước đến giờ, chưa một ai bước vào Bất Quy Sơn mà có thể trở ra. Nơi đây vốn là cấm địa của Thần Vương, yêu ma canh gác khắp mọi nơi, 3 bước có 1 bẫy nhỏ, 5 bước có một bẫy lớn. Một khi đã lạc vào coi như cầm chắc cái chết.

Tiểu a hoàn dìu Hạ phu nhân đi được vài bước vài bước thì sững lại. Phía xa có bóng một người con gái bận y phục trắng đang gảy đàn tì bà. Mái tóc buông xõa phủ kín tận gót chân. Dưới ánh trăng hình ảnh lúc tỏ lúc mờ, không rõ là người hay ma. Hai người cúi mặt xuống giả bộ không nhìn thấy, vội vàng rẽ sang đường khác.

“Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.”

Hạ phu nhân nắm chặt tay a hoàn, dò dẫm bước thấp bước cao, miệng không ngừng niệm khẩu quyết. Thoắt một cái, người con gái lúc nãy đã đứng ngay trước mặt. Mái tóc dài bay phất phơ. Trời không một chút gió. Biết chắc là gặp ma tiểu a hoàn kéo phu nhân lùi lại đường đi ban nãy, nhưng vừa quay đầu đã thấy ma nữ đứng đó từ bao giờ.

Hai người sửng sốt, y phục màu trắng của ma nữ bỗng chốc loang lổ máu tươi, khắp nơi sực lên mùi thối rữa. Ả từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt trắng toát, nhàu nhĩ, giống như một tờ giấy bị vò nát. Các đường nét trên khuôn mặt dần dần hiện lên. Giòi bọ từ trong hốc mắt hốc miệng tuôn ra. Hai con ngươi lồi ra ngoài, rơi xuống, cố níu vào hốc mắt bằng sợi thịt nhỏ, treo lủng lẳng ngay dưới cằm. Thịt da tan chảy, rớt xuống lộp độp. Thịt rữa đến đâu giòi bọ bò lúc nhúc đến đấy. Phút chốc chỉ còn lại bộ xương.

Ma nữ cất giọng cười man rợ bước tới nắm lấy áo Hạ phu nhân. Tiểu a hoàn kinh hãi, dùng hết sức mình đẩy ả ra kéo phu nhân chạy. Thịt da ma nữ đã tan hết, không thể chống đỡ nổi, khung xương liền đổ sụp xuống, tứ chi đứt lìa, đầu lăn lông lốc ra xa.

Sau hai giây, các khớp xương dựng đứng dậy, nối với nhau bằng vô số giòi bọ trở thành một bộ hài cốt kỳ dị hôi tanh. Thiếu mất phần đầu nên không thể điều khiển, bộ xương cứ thế quay vòng khắp nơi tìm kiếm. Chiếc đầu lâu cách đó không ra cất tiếng gọi .

“ Lại đây, lại đây”

Bộ xương theo hướng giọng nói, mò mẫm nhặt chiếc đầu lên nhưng lại không gắn vào cổ mà để nó trên tay.

“Bên trái, bên trái, hai tiện nhân chạy bên trái”.

Chiếc đầu lâu sau khi được đoàn tụ với cơ thế bắt đầu thực hiện nhiệm vụ chỉ huy. Bộ xương nghe lệnh bước nhanh về phía trái. Hạ phu nhân và tiểu a hoàn sợ hãi không dám quay đầu nhìn lại.

Trời đất bỗng nhiên chao đảo, mặt trăng bị che khuất, hai người hụt chân rơi trúng một hố sâu, rắn độc bò tứ phía. Đúng lúc này phu nhân lên cơn đau dữ dội, biết chắc đứa bé chỉ ra đời trong chốc lát. Tiểu a hoàn vội vã dùng thứ bột màu đỏ vẽ một vòng tròn bao quanh mình và phu nhân, đỡ nàng nằm xuống.

“ Tiểu Liên, đây là?”

“ Phu nhân đừng sợ, đây là bột yêu hoàng, có thể đuổi rắn. Tạm thời chúng ta an toàn rồi”.

Hạ phu nhân khẽ gật đầu, cầm chặt tay tiểu Liên khẩn khoản

“ Giúp ta, đứa bé sắp ra rồi”

Tiểu Liên vội vàng đưa phu nhân chiếc khăn tay bảo nàng cắn chặt. Hạ phu nhân thể lực vốn đã yếu, lại đi một quãng đường xa, vừa đói vừa mệt, không còn sức để rặn, mất rất nhiều máu, khắp nơi sực lên mùi tanh nồng, lũ rắn độc đánh hơi được càng thêm hung dữ, bò đến vây kín xung quanh vòng tròn yêu hoàng há miệng đói khát.

“ Phu nhân, đứa bé sắp ra rồi, thêm một chút thôi”....

Tiếng khóc lanh lảnh cất lên, ánh sáng chiếu khắp hố sâu chạy thẳng lên trời,  trên tay tiểu Liên là một đứa bé kháu khỉnh, khắp người nó phát ra vầng hào quang huyền ảo. Một bông sen nhỏ màu vàng hiện lên, từ từ nở ra giữa mi tâm đứa bé, thu hết hào quang vào rồi lại lặn xuống. Không gian tràn ngập mùi thơm dịu nhẹ, phảng phất như có như không, quện vào không khí lan ra xa. Lũ rắn độc ngửi thấy mùi hưởng vội vàng quay đàu trườn đi. Đứa trẻ này sao lại kỳ lạ vậy.

“ Là một bé gái, phu nhân, người có con gái rồi”.

Hạ phu nhân dùng hết sức ngẩng đầu lên, quả nhiên là một bé gái rất kháu khỉnh, con gái nàng, con gái Hạ gia, nàng làm được rồi.

“ Đưa ta, ta muốn bế nó”.

Tiểu Liên xé vội chiếc áo đem theo, bọc đứa trẻ lại đưa đến đặt bên cạnh nàng.

“ Phu nhân, người xem, đứa trẻ này vừa chào đời đã có dị hương, có thể xua đuổi tà khí, xem ra là phúc tinh”.

Hạ phu nhân không nói gì, mải mê nhìn sinh linh bé bỏng nằm bên cạnh. Đứa bé cảm nhận được có người nhìn nó, vung tay loạn xạ.

“ Hạ tường, chúng ta có con rồi”.

Nàng mỉm cười, bắt đầu thở dốc, biết bản thân không thể chống chọi được bao lâu nữa, nàng dùng chút sức lực còn lại nhìn tiểu a hoàn.

“ Xin muội, hãy nuôi dưỡng đứa bé thật tốt”

Tiểu Liên nước mắt lưng tròng, gật gật đầu rồi lại lắc.

“ Phu nhân, tiểu thư đã mất cha rồi, không thể mất người nữa, xin người, vì tiểu thư cố gắng sống”.

Hạ phu nhân mỉm cười lắc đầu:

“ Tiểu Liên, không kịp rồi, chờ đứa bé lớn lên, nói cho nó biết cha mẹ nó là ai, nói cho nó biết ta rất yêu nó, cha nó rất yêu nó, chúng ta không tốt, là chúng ta có lỗi với nó. Tiểu liên, giúp ta, cầu xin muội, giúp.....ta....”.

Hạ phu nhân từ từ nhắm mắt, miệng cười mỉm chi, một giọt nước mắt chảy dài xuống má, tay vẫn đặt trên người sinh linh bên cạnh. Tiểu Liên nức nở, phu nhân đi rồi, người đi gặp lão gia. Ở thế giới bên kia hai người sẽ lại tiếp tục hạnh phúc...




Bỗng nhiên trời nổi bão, tiếng rít ghê rợn mỗi lúc một rõ, đất đá rơi xuống hố càng lúc càng nhiều. Tiểu Liên sợ hãi, cố gắng thu người lại chịu đựng, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, dùng toàn thân phủ lên người phu nhân, tránh cho nàng bị tổn thương thêm nữa. Một luồng khói đen xuất hiện, trong phút chốc hiện ra vô số yêu ma. Chúng nhìn xung quanh, phát hiện một tiểu a đầu, trên tay ôm chặt cái bọc màu đỏ, trông giống như một đứa trẻ mới chào đời bên cạnh là một xác chết.

Đám yêu ma cất giọng cười man rợ. Một kẻ ngẩng mặt lên trời, dùng thuật truyền âm nói lớn.

“ Bấm báo Thần Vương, có kẻ đột nhập”.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
21/08/2015
:

đôngphương_tâyhạ
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 21/08/2015
Chương 2. Thần Vương thức giấc.

Hắn chính là Thần Vương, tên Y Thần,  đứng đầu trong giới yêu ma nên người đời gọi hắn là ma quân.  Bản thân hắn không bằng lòng chấp nhận, kiên quyết xưng Thần, bất kẻ khác gọi mình là Vương. Trải qua hơn ngàn năm tu luyện đã đạt mức thượng thừa, thần tiên trông thấy cũng phải vài phần nể sợ. Hắn vốn tham vọng rất nhiều, lại trực diện đối đầu với tiên giới nên luôn bị coi là cái gai trong mắt.

Trên thần điện, Thần Vương nằm hờ hững, gối đầu lên tay, mái tóc đen dài buông xõa phủ kín hết vai, khuôn mặt quá nửa bị che khuất bởi chiếc mặt nạ màu tím kiêu kì. Toàn thân toát lên vẻ ma mị chết người. Tay trái cầm chiếc quạt lông yêu hồ khẽ phe phẩy, mắt khinh khỉnh nhìn xuống tiểu a đầu và đứa trẻ đỏ hỏn bên dưới.

“Thiết Diện”.

Giọng nói của hắn như hư ảo, tựa hồ đi qua nhiều tầng không khí, dội thẳng vào màng nhĩ người nghe.

“Chỉ vì hai đứa nhóc này bọn mi dám phá giấc ngủ của ta sao”

Thuộc hạ của hắn kinh sợ, vội vàng lùi xuống một bước. Vô Xảo cúi đầu chắp tay thưa

“ Bẩm Thần Vương, hai đứa nhóc này quả thật không phải loại tầm thường, bọn chúng rơi trúng cạm bẫy của Bất Quy Sơn mà không hề bị thương, hơn nữa khắp người còn phát ra dị hương khiến độc xà thần nuôi dưỡng trăm năm sợ hãi bỏ đi”.

Thần Vương khẽ nhíu mày, từ từ đứng dậy đi xuống chỗ hai đứa trẻ.

“ Có chuyện như vậy thật sao. Nói xem, ngươi đã dùng yêu pháp gì?”

Tiểu Liên sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm chặt đứa bé, chỉ sợ sơ sẩy chút thôi sẽ bị Thần Vương hạ thủ.

“Thần Vương, con chỉ là người phàm, thứ con dùng là bột yêu hoàng”.

Mặt hắn có chút ngạc nhiên, bột yêu hoàng là tiên dược trừ yêu mạnh nhất của tiên giới. Đứa bé này xét dung mạo, xét tư chất chỉ là phàm nhân làm sao có thể có được. Hơn nữa đêm hôm, một mình dắt theo 1 đứa trẻ sơ sinh đi lang thang, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiết Diện đứng cạnh hiểu ý gằn giọng hét lớn

“Mau nói, các ngươi là ai?”

Tiểu Liên sợ hãi, nước mắt chảy không ngừng, vừa khóc vừa kể, chuyện dần dần cũng được sáng tỏ.  
Hạ gia vốn là công thần khai quốc, luận công lao, luận tài dũng chỉ có thể nói đứng đầu thiên hạ, nhưng Hoàng Đế băng hà, ấu chúa lên ngôi, hoàng thái hậu có tư tình với vương gia, cấu kết loạn đảng bức chết tiểu hoàng thượng. Nhà họ Hạ là trung thần, cũng xem như mầm mống gây họa, bị dòn vào chỗ chết, toàn gia trên dưới trăm người một đêm diệt vong. Lão gia đưa cho nàng gói bột yêu hoàng, chỉ kịp dặn nàng chăm sóc phu nhân rồi liều mình xông ra giết loạn đảng. Hai người chạy lạc vào đây, phu nhân sức yếu, chỉ kịp sinh ra đứa trẻ rồi chết.

Thần Vương nhếch mép, thiên hạ đại loạn, xem ra sắp có kịch vui. Từ trước đến nay ngôi vị hoàng đế này vốn do truyền nhân của tiên giới kế nhiệm. Bằng cách này trong tam giới đã có 2 giới chịu sự cai quản của thần tiên, cùng nhau chống lại yêu ma. Hắn là Thần Vương, nhưng cũng không dám coi thường sự kết giao này. Hơn 1 ngàn năm qua hai bên đấu đi đấu lại mệt đến rã rời vẫn chưa phân cao thấp.

Nhân gian đổi chủ, lại không phải truyền nhân của mình, tiên giới ắt không chịu để yên. Tên vương gia này thật sự là không muốn sống, chả mấy chốc thần tiên vào cuộc, hắn tự khắc phải tìm đến đây. Thế lực của yêu ma tuy mạnh, nhưng một mình đấu với cả hai giới cũng không có cơ hội thắng, nếu giao kết với nhân giới sẽ như hổ mọc thêm cánh. Chuyện này đối với hắn và ma giới mà nói chỉ có lợi không có hại.

Đứa bé được Tiểu Liên bế trên tay sau một hồi ngủ mê mệt bỗng thức giấc, bắt đầu chơi đùa, bàn tay nhỏ xíu đưa lên nắm lấy tay hắn, miệng cười khanh khách. Hắn nhìn nó, mặt không chút do dự, đưa hai ngón tay lên nơi cổ đứa bé xiết mạnh. Bông sen vàng lại hiện rõ trên mi tâm, hào quang chiếu rực rỡ, mùi hương tỏa lan khắp thánh điện.

Thần Vương lùi lại kinh hãi, vận sức ra chưởng. Luồng ánh sáng tím ngưng kết trong tay, tỏa ra tám phía lao thẳng về đứa bé. Bông sen bay lên không trung, nở bung rực rỡ,  trong phút chốc thu hết tám luồng ánh sáng vào bên trong. Hắn càng dùng lực, hào quang từ bông sen càng sáng. Bọn yêu ma ngơ ngác nhìn nhau. Đứa trẻ này rút cuộc là ai, tại sao lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy.

Tiểu Liên nhìn thấy Thần Vương nổi giận, run rẩy khóc van. Nàng xoay người, chắn giữa Thần Vương và đứa bé, chỉ cần giữ được mạng cho nó, chỉ cần giữ được huyết mạch nhà họ Hạ, nàng có chết cũng cam lòng.

Y Thần thu lại công lực, bản thân hắn cũng chưa hiểu chuyện gì. Đứa bé này có bùa chú hộ thân, chắc chắn không phải phàm nhân. Xem ra nhân gian đổi chủ thật sự đã kinh động đến tiên giới. Nếu hắn đoán không nhầm thì đây là người kế nhiệm nhân giới tiếp theo. Đứa trẻ này mới ra đời sức mạnh đã lớn đến vậy, nếu để nó đứng đầu ma giời, trực tiếp chịu sự điều khiển của thần tiên mà chống lại yêu ma thì cả ma giới e rằng không sớm cũng muộn sẽ diệt vong.

Hay cho một lũ thần tiên, cái gì là đắc đạo, cái gì là từ bi. Cuối cùng cũng chỉ muốn ép giới yêu ma vào đường chết. Đứa trẻ này hôm nay rơi vào tay hắn, là phúc của yêu ma hay là họa của tiên giới? Người đã đến rồi, vậy thì ở lại đi, cùng hắn trực tiếp đấu với tiên giới một trận sống còn chẳng phải sẽ rất vui sao.

Đứa trẻ không hay biết chuyện gì, lại vung tay, tóm được một nắm tóc của Thần Vương, cứ thế mân mê rồi cười, tiếng cười như mật rót vào tâm can, bỗng nhiên lòng hắn dịu lại.

“ Bé con, ngươi vui đến thế sao?”

Đứa bé giơ tay về phía hắn đòi bế, tiểu Liên hoảng sợ ghì lại, Thiết Diện bước lên, giật mạnh, trao nó vào tay Thần Vương. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy rồi phất áo bỏ đi. Tiểu Liên muốn chạy theo liền bị lũ yêu ma giữ lại.

Nàng dập đầu, máu chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.

“ Xin Thần Vương, đừng hại đứa bé, cầu xin người, nó còn chưa được đặt tên”.

Y Thần có chút ngỡ ngàng, từ trước đến nay hắn giết nhiều người, người ta khóc lóc van xin cho mình thì vô số, nhưng chưa thấy ai khóc lóc van xin cho người khác như a đầu này.

 “ Tiểu nha đầu, rất dũng cảm, ta thích ngươi. Chỉ đáng tiếc một khi đi lạc vào Bất Quy Sơn, không chết bởi độc xà, cũng sẽ chết trong tay ta”.

“ Tiểu nhân xin người, chỉ cần người cứu đứa bé, tiểu nhân chết vạn lần không hối tiếc”...

Khắp điện im ắng, không còn nghe thấy tiếng truyền âm của Thần Vương nữa, đám yêu ma vội vã tản ra. Bỏ lại tiểu Liên quỳ trên điện. Trong phút chốc khắp nơi xuất hiện độc xà, chúng di chuyển nhanh nhẹn về phía con mồi. Tiểu Liên không sợ hãi, nàng từ từ nhắm mắt lại.

“Tiểu thư người phải sống thật tốt”.

“ Lão gia”.

“ Phu nhân”

“Đợi em... em đến ...hầu hạ... hai... người...”.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
23/08/2015
:

Định Phong
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 23/08/2015
Smile



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
21/08/2015
:

đôngphương_tâyhạ
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 21/08/2015

Chương 3: Cơ Hội

Thần điện hôm nay tấp nập kẻ ra người vào. Kẻ dâng quà, kẻ muốn làm thuộc hạ, kẻ đến để cầu xin giúp đỡ. Mọi người tùy vào mục đích của mình mà xếp theo hàng. Cũng dài được mấy dặm. Những năm gần đây Thần Vương kết giao với nhân giới khiến thần tiên bị thất thế, mặc dù vẫn gắng gượng được nhưng không còn hiển hách như xưa.

Dân chúng biết không thể dựa vào tiên giới được nữa, đành tự cứu lấy mình, quay lưng ra nhập ma giới. Chỉ trong mười lăm năm, Thần Vương thu nhận trên dưới trăm vạn thuộc hạ. Thế lực ngày càng mạnh.

Đứng lẫn trong đám người trên điện có một cô nương mặc váy trắng, mái tóc buông dài điểm vài bông hoa nhỏ, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm. Nàng tên Yên Chi, sống cùng mẫu thân cách đây 5 dặm. Mẫu thân nàng với Thần Vương trước kia là chỗ quen biết, nhưng người một lòng muốn tu thành tiên, hắn lại nhất quyết trở thành yêu thần nên vì lẽ đó mà đoạn giao.

Mẹ nàng trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng đắc đạo, trở thành tiên tử Nhan Thanh, hầu hạ bên cạnh Tây Vương Mẫu. Vô tình trong một lần chuẩn bị tiệc Bàn Đào làm bể chiếc ly Tịnh Căn yêu thích của Ngọc Hoàng, khiến Tây Vương Mẫu nổi giận phế bỏ hết căn tu, đày xuống trần gian làm a hoàn hầu hạ hoàng hậu.

Tiên nữ xuống trần dù có mất đi tu vi song vẫn giữ được nhan sắc khuynh thành, khiến Hoàng Đế mê đắm, nhiều lần muốn lập người làm phi. Hoàng hậu biết chuyện, sai thuộc hạ hủy dung, cắt đứt gân mạch, ném vào Bất Quy Sơn cho yêu ma ăn thịt. Cũng may Thần Vương nhận ra người quen cũ, không nỡ sát hại, tìm thần y chữa trị ngày đêm, giữ lại tính mạng.

Mẹ nàng khỏi bệnh, không muốn ra nhập ma giới, Thần Vương cũng không ép buộc, cho thuộc hạ làm một căn nhà nhỏ để mẹ con nàng ngày ngày trồng rau nuôi gà sống an nhàn tự tại.

Nàng không muốn tu tiên, càng không muốn ra nhập ma giới, nhưng mẹ nàng cũng xem như nợ Thần Vương một mạng. Tiền bối vay, hậu nhân trả là điều đương nhiên. Mười lăm tuổi, lần đầu tiên nàng rời nhà bước chân vào thần điện, chuyến đi này một khi đã bước là không thể quay đầu, chỉ hy vọng những ngày tháng sau này sẽ không quá bi thảm.
Nàng mải nghĩ ngợi, không nhận thấy mọi người đang chen lấn xô đẩy. Bất cẩn bị hất văng khỏi hàng, té ngã xuống điện.

Một bàn tay đưa ra trước mặt, nàng nắm lấy, đứng dậy, chỉnh lại y phục trên người.

“Tại hạ Kỳ Giai Phong, mạn phép xin hỏi quý danh cô nương là gì?”

Yên Chi ngước nhìn lên, một tên thư sinh áo trắng, trán rộng mày cao, anh tuấn phi phàm. Xem ra cũng là loại con nhà quyền quý. Hắn không giống nàng, có lẽ chỉ đến để tặng quà kết giao.

“Hóa ra là Giai Phong huynh, đa tạ huynh giúp đỡ, ta tên Yên Chi”.

“ Yên Chi cô nương, cái tên rất đẹp, cô nương muốn đi theo Thần Vương sao”.

Nàng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Trên điện, Thiết Diện và Vô Xảo cùng một số thuộc hạ đã bước ra, mọi người mau chóng chìm vào yên lặng. Vô Xảo tay cầm một chiếc hộp nhỏ, đưa mắt liếc nhìn một lượt dãy người đến tặng quà.

“Vẫn như thông lệ cũ, Thần Vương một năm tiếp 2 người.”

Vô Xảo vừa dứt lời, Thiết Diện dùng lực đẩy mạnh tay về phía chiếc hộp rồi gấp gáp thu về. Một cuộn giấy bay lên, từ từ mở ra, khắp điện vang lên tiếng ngân.

“Thấy nó nhưng không cầm được nó?”

Tiếng xì xào nổi lên, mọi người tập trung đoán. Kỳ Giai Phong bước ra một bước, Vô Xảo cau mày.

“ Nhanh như vậy ngươi đã có đáp án sao.”

“ Tại hạ ngu muội, xin được hỏi, cái người muốn nhắc đến có phải là sáng cao trưa thấp, đêm về thì biến mất.”

“ Quả nhiên có tài, xin mời vào trong”.

Kỳ Giai Phong quay lại làm động tác cúi chào, lướt mắt qua Yên Chi khẽ mỉm cười với nàng rồi ung dung bước đi. Mọi người tiếc nuối, đã bỏ mất một cơ hội, không khí càng lúc càng căng thẳng, cả năm chờ đợi chỉ còn lần này thôi.

Cuộn giấy thứ hai tiếp tục bay lên, khắp điện lại vang lên tiếng ngân.

“Không phải lúc nào cũng thấy nó, không phải lúc nào cũng chạm được nó.”

Mọi người nhăn mặt, tên Thần Vương này thật biết làm khó người ta. Một năm chỉ nhận 2 lễ vật, nếu bỏ lỡ lần này thì phải chờ đến năm sau. Muốn tặng quà phải trả lời câu hỏi, lại không cho đoán bừa, kẻ nào nói sai lập tức bị hành quyết. Biết đáp án cũng không được chỉ tên, phải dùng đặc tính tương đương mà đáp. Hắn rút cuộc muốn người ta tức chết hay muốn thể hiện bản thân hiểu biết đây.
Một vị lão gia nhìn Thiết Diện khẩn khoản.

“Đại nhân, câu hỏi này thật sự quá khó, có thể đổi câu hỏi khác không?”

“ Trúc Quân, quy định của Thần Vương, ngươi dám không tuân?”

Trúc Quân kinh hãi vội lùi lại, mồ hôi tuôn ra khắp trán, rõ ràng là rất sợ. Vô Xảo nhếch miệng, xem ra câu hỏi đã thật sự làm khó được lũ phàm nhân này rồi.

“ Đã hết thời gian, các ngươi không ai có đáp án thì xin mời về, những kẻ đến xin làm thuộc hạ đi theo ta.”

Trúc lão gia ôm mặt khóc nức nở, hắn đến đây muốn cầu xin Thần Vương cứu con trai mình. Trúc gia bốn mươi tuổi mới có một mụn con nhưng lại bị bệnh sắp chết. Thầy thuốc nói chỉ dùng Bách Ngân Hoa kết hợp với Hàn Sương Ảnh mới có thể chữa được. Hai thứ ấy cả nhân gian chỉ nằm trong tay Thần Vương. Dù khó khăn nhưng hắn vẫn muốn thử vận may. Bây giờ đến cơ hội gặp cũng không còn, con trai hắn chắc chắn sẽ chết.

Trúc lảo gia tuyệt vọng, nước mắt tuôn như mưa. Yên Chi cúi xuống, dùng khăn tay giúp hắn lau nước mắt. Nàng từ nhỏ không có cha, chưa bao giờ biết đến chuyện có cha lại tốt như vậy. Nếu cha nàng biết ông có một đứa con gái thì ông ấy có vì nàng bệnh mà đau khổ đến mức này không.

“ Trúc lão gia, đừng quá đau buồn.”

“ Cô nương, con trai ta, nó cũng trạc tuổi ngươi, nó rất ngoan.”

Trúc lão gia gục mặt vào vai Yên Chi, suy sụp đến độ không nói nên lời, nàng dùng tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, nghĩ ngợi một lát, ngước cặp mắt to tròn nhìn Vô Xảo.

“ Tỷ Tỷ, muội có thể thay Trúc lão gia trả lời được không.”

Vô Xảo nhìn đứa trẻ bên dưới, quả nhiên dung mạo hơn người, ánh mắt trong veo không dính chút tạp niệm, nhất thời chưa đoán ra nàng là ai.

“ Ý chỉ của Thần Vương, ta không thể trái, ngươi không đến tặng quà, đương nhiên không có tư cách trả lời câu hỏi.”

Yên Chi thoáng nghĩ một chút, đưa tay lấy miếng ngọc uyên ương mang trên mình giao cho Vô Xảo.

“ Tỷ tỷ, miếng ngọc này là vật hộ thân trên người muội từ nhỏ, muội muốn tặng Thần Vương, muội có thể tham gia không.”

Vô Xảo bắt đầu cảm thấy bị dao động, Thiết Diện đứng cạnh vội vàng lên tiếng.

“ Tiểu nha đầu, thời gian đã hết, ngươi từ bỏ đi.”

Trúc lão gia nghe thấy vậy đập đầu xuống thần điện, máu chảy lênh láng, gào khóc rất thảm thương. Mọi người xung quanh không cầm được nước mắt. Yên Chi nhìn Trúc lão gia, rồi lại nhìn nét mặt Vô Xảo bỗng nhiên vùng dậy, lao về phía cửa nơi Kỳ Giai Phong ban nãy đi vào, cố gắng chạy thật nhanh, bò bọn Thiết Diện đang dọa nạt lại sau lưng.

“ Thần Vương, xin người, cho con một cơ hội, cầu xin người.”

Bọn Thiết Diện vội vã chạy đuổi theo giữ nàng lại

“ Hay cho nha đầu to gan, ngươi muốn chết sao, người đâu, mang nó thả vào chuồng Bạch Hổ”.

Mọi người sợ hãi ôm chặt lấy nhau, Trúc lão gia quên cả đau chạy lại giằng lấy Yên Chi từ tay Thiết Diện. Miệng không ngừng van xin

“ Đại nhân, xin người, tha cho nha đầu này một mạng, cầu xin người.”

Đại sảnh vốn đã đông người, vì chuyện này tạo thành một mớ hỗn độn, kẻ giằng, người kéo, kẻ cầu xin, người khóc lóc. Một luồng gió thổi nhẹ qua, cắt phăng nắm tóc của Thiết Diện. Biết Thần Vương nổi giận, tất cả vội vã ngưng lại, trong phút chốc đều dập đầu quỳ xuống.

“Chúng thuộc hạ ngu dốt, khiến Thần Vương kinh động.”

Một giọng nói truyền âm vang lên, theo tiếng gió ngưng đọng lại vang vọng khắp chính điện.

“ Để nha đầu trả lời.”

Thiết Diện biết ý, vội vã buông tay Yên Chi, giọng nói vừa tan biến, mọi người đều nhìn nàng chờ đợi. Vô Xảo lạnh lùng nói.

“ Ngươi nên nhớ nếu ngươi trả lời sai thì tội sau chồng chất tội trước, đừng nghĩ đến chuyện quay về.”
Yên Chi nhún gót đa tạ, thong thả trả lời.

“ Tỷ tỷ, muội không phải người thông mình, không hiểu được hàm ý sâu xa của câu hỏi, chi bằng cho muội kể một câu chuyện có được không.”

“ Nói đi.”

Ngày còn nhỏ mẹ muội hay kể muội nghe một câu chuyện về một vị hoàng đế yêu hoa, người sai quân lính của mình trồng thật nhiều loại hoa trong vườn Thượng Uyển . Người yêu hoa nhưng lại ko thích người khác đụng đến hoa của mình. Vốn là 1 nước nhỏ, ko kết giao nhiều với bên ngoài, nên bao năm, nhà vua vẫn cô đơn lẻ bóng, ko có người kề bên, 1 phần vì vua yêu hoa hơn cả, phần thứ 2 là vua chưa tìm đc ý trung nhân...
Rồi 1 ngày nọ, hoàng đế đi săn trong rừng, tình cờ phát hiện 1 đóa hoa nhỏ nhắn, xinh xắn ở giữa chốn rừng già. Vì hiếu kỳ, ngài sai quân lính mang bông hoa đó về trồng, nhưng kì lạ thay khi đụng vào nó lại biến mất đâu ko hay.
Về đến hoàng cung, ngài lệnh cho quân dân truy tìm tung tích về loài hoa đó nhưng vô vọng. Ngỡ tưởng sắp bỏ cuộc, thì bỗng dưng xuất hiện một thôn nữ, cô ta tự nhận mình biết tung tích về loài hoa. Ngài mừng rỡ vội vã truyền cô gái.
Ngay lần gặp đầu tiên, hoàng đế đã ấn tượng bởi dung mạo của cô.
Cô gái hay cười mỉm chi, giảng giải cho nhà vua mọi thứ về giống hoa đặc biệt này:
Hoa đến và đi như cơn gió, đó là cách mọc của nó thôi, ko sở hữu được.
Ngài hỏi cách trồng, vẫn nụ cười mỉm hiền hậu, cô gái nói điều kiện: Hoa này chỉ ở bên cạnh ta khi nó biết nơi nào có nhiều niềm vui và nhiều người chăm.

Đó là việc mà khiến hoàng đế khó nghĩ nhất. Bởi vì, trước nay ông chỉ thích chăm sóc hoa 1 mình và ko muốn chia sẻ cho bất cứ ai. Đắn đo hồi lâu, hoàng đế đồng ý. Ngày hôm sau, người sai quân lính tạo ngay 1 khoảng đất trống lớn trong cung. Lại sai người cày bừa, chăm sóc đất trồng hoa. Chỗ khu vườn thật khác lạ với các khu vườn khác, nơi đó có thật nhiều nắng và gió. Vì cô gái nói, hoa khi mọc rồi sẽ thích bay khắp nơi tìm đồng loại của nó.

2 tháng trôi qua, chẳng phải ngắn cũng ko dài, nhưng đối với hoàng đế mà nói, có 1 người bạn tâm giao, trò chuyện về hoa thật thú vị. ngài đem lòng yêu cô gái, hy vọng vào ngày mà khu vườn hoa nở rực rỡ nhất, sẽ có thể ngỏ lời với cô.
Đáng tiếc chuyện xấu cuối cùng cũng đến, có 1 nô tài sơ ý ngã trên 1 mảng vườn khiến những cây non mới mọc dập nát. Hoàng đế tức giận, muốn xử tử hắn ngay nhưng cô gái ngăn lại. Cô nói ngài phải kiềm chế bản thân, tốt với hoa thì cũng nên tốt với người nữa.
Nhưng hoàng đế không nghe. Nhìn những cánh hoa đổ rạp xuống, làn gió khẽ đong đưa, ngài lại cảm thấy chạnh lòng. Đối với ngài, khi đã yêu thích 1 thứ thì sẽ vì nó mà hy sinh tất cả. ngài rút kiếm đâm vào kẻ nô tài. Ngỡ là sẽ hả hê thỏa được lòng mình, nhưng nào ngờ đâu, người ngài đâm lại là cô gái.
Ngài ôm chầm lấy cô, hỏi cô vì sao lại phải bảo vệ tên hầu. Cô chỉ mỉm cười rồi nói:
Trước đây thiếp đã từng nói, hoa này chỉ ở bên người khi có niềm vui, có hạnh phúc, và có thật nhiều người quan tâm chăm sóc thôi. Nếu hoa chỉ mọc trong rừng, ven đường, nơi chả ai để ý, chả ai quan tâm, sẽ cô đơn lạnh lẽo lắm.

Nói rồi nàng tắt thở

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khung cảnh buồn bã, hoàng đế khóc, nhưng nào nhận được hồi âm, dần dần, nàng hóa thành bông hoa kia, rực rỡ và sáng đẹp như lần đầu gặp mặt người.
Hoa từ từ bay ra đại sảnh, rồi lần lần bay ra chỗ khu vườn nơi nhà vua trồng những khóm hoa đang chuẩn bị nở. Ngỡ như là có ai phù phép, khu vườn sáng rực lên, từng cánh hoa đâm chồi nảy lộc, tỏa sáng rực rỡ giữa ngày chói chang. Rồi từ từ, dần dần, chúng bay lên, gộp lại thành hình cô gái. Hoàng đế đau lòng, cố vươn tay nắm lấy nhưng ko đc, có chăng chỉ là với đc 1 nhúm hoa nhỏ mà thôi..

Cô gái cười lần cuối với hoàng đế, môi mấp máy 2 từ : Đa tạ.
Nói rồi các bông hoa đồng loạt vút lên trời biến mất trên không trung.
Mọi thứ tan biến hết rồi, để lại hoàng đế đứng đó trầm ngâm với khu vườn trống rỗng như lần đầu trồng hoa.
Buồn bã, thê lương và ảm đạm
Từ đó cho đến mấy năm về sau, vua có cố gắng tìm cách trồng lại loài hoa này, thuê bao nhiêu thiên tài về nhưng cũng ko thể có nữa...”


Mọi người yên lặng chăm chú nghe nàng nói, có kẻ gật đầu, có kẻ lắc đầu, có kẻ ngơ ngác chưa hiểu. Yên Chí mỉm cười, quay đầu về phía Vô Xảo, nhìn sâu vào mắt nàng.

“Tỷ tỷ, thứ người muốn nói đến vốn đang ở rất gần chúng ta, chỉ là nó không xuất hiện dưới một hình dạng mà ta có thể nhìn thấy.
Vị vua kia, những tưởng đã có thể yêu một người nào đó. Đã có thể làm điều mình mong muốn nhưng cuối cùng lại chẳng thể nắm được, đành nhìn nó tan vào hư ảo.
Cũng như chúng ta cố gắng để có thể gặp Thần Vương, cố gắng để có thể cầu xin ngài, cố gắng để có thể thay đổi số phận.
Chỉ là có người nắm bắt được nó, có người lại ngậm ngùi nhìn nó tuột khỏi tay.
Tất cả chúng ta đều vì nó mà mất bình tĩnh, vì nó mà mất kiên nhẫn nhưng dù có đau khổ hơn nữa ta cũng muốn dành lấy.
Bởi vì có được thứ này ta sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian”.

Mặt Vô Xảo giãn ra, ánh mắt buông bỏ vẻ lạnh lùng, nhóc con này quả nhiên lanh lợi khác người.

“ Không sai, câu trả lời ngay ở trên mỗi người các ngươi. Ngày hôm nay, tất cả các ngươi đều đang tìm kiếm nó. Cho dù đó là thứ không thể nhìn thấy nhưng bởi vì các ngươi đều biết nó tồn tại nên bất chấp mà giành lấy.
Cơ hội diện kiến Thần Vương, cơ hội sống sót, cơ hội đổi đời.. thứ các ngươi muốn tìm chính là cơ hội.
Có điều hôm nay trong số các ngươi chỉ có 2 người nắm bắt được. Đầu tiên là Kỳ Giai Phong, người thứ hai chính là ngươi.”

Cả thần điện vỡ òa, mọi người vỗ tay tán thưởng, tiểu cô nương này thông mình lương thiên, phúc lớn mệnh lớn. Kinh động Thần Vương không những không chết mà còn được lợi thế gian chắc chỉ có 1.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất