Chương 2: TRÒ CHƠI ĐẦU TIÊN : CĂN PHÒNG TỬ VONG ( PHẦN 1 )
Điều đầu tiên tôi cảm nhận dc là cơn đau như búa bổ sau gáy, đầu óc quay cuồng, 1 thứ mùi gì đó rất nồng và khó ngửi xộc thẳng vào mũi khiến tôi ho sặc sụa vài cái. Cả cơ thể đau nhức, cứ như vừa bị ai đánh cho 1 trận ra trò vậy. Cố gắng hít thở chậm, làm quen với bầu ko khí này, tôi cố gắng mở mắt mình ra. Không có nhiều thứ để nhìn, xung quanh rất tối, thứ phát ra ánh sáng duy nhất là chiếc đèn dài đang treo tòn ten ở phía trước, có thể rớt xuống bất cứ lúc nào, nó cứ nhấp nháy như chập điện vậy.
"Tỉnh rồi à ?"
Một giọng nói ồm ồm vang lên ngay bên cạnh, tôi giật mình thật mạnh, máu chóng nhìn qua phía phát ra âm thanh. Ở góc bên kia căn phòng, có 1 người đang ngồi trong bóng tối. Theo như tôi nhìn thấy qua ánh sáng yếu ớt này thì có vẻ là 1 người đàn ông trung niên, dag ngồi ôm lấy 2 đầu gối, nhìn tôi chầm chầm
"Đây là đâu ?"
Tôi nói ra ngay điều mình thắc mắc ngay lúc này, tôi nhớ ko lằm là mình đang trên đường đi làm về, sau đó nhặt dc 1 cái thẻ màu đen đang phát sáng có hình 1 bộ xương cầm lưỡi hái. Sau đó...sau đó hình như đôi mắt của bộ xương phát sáng, rồi mình thấy quay cuồng, đến khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.
Xoa xoa trán cho bớt nhức đầu, tôi nhìn xung quanh 1 lần nửa, đây là 1 căn phòng hình vuông, đối diện là 1 cánh cửa bằng sắt đang đóng kín thì phải, tôi dag ngồi giữa căn phòng gần sát tường, còn người đàn ông kia thì sát góc tường bên kia gần cánh cửa.
Người đàn ông nhìn tôi 1 lúc, ko trả lời mà thở dài nói
"Cứ tưởng khi mày tỉnh lại sẻ cho tao biết đây là đâu chứ, hóa ra cũng ko biết gì y như tao."
"Chú có nhớ tại sao lại vào đây ko ?"
"Mẹ kiếp, nhớ đến lại bực, tao thiếu nợ xã hội đen, bị tụi nó túm dc đánh cho 1 trận thừa sống thiếu chết, đến khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Không biết nội tạng trong người còn được mòn nào nguyên vẹn ko nửa."
Ông chú chửi lên, dùng tay sờ vùng bụng của mình. Ông chú là bị người ta đưa đến đây, còn mình tại sao lại ở đây. Mình chỉ là 1 đứa sinh viên mới ra trường bình thường, ko bạn bè, ko mối quan hệ, ko nợ nầng, thậm chí còn ko bik gì ở ngoài phòng trọ và chổ làm. Thiệt là, đau đầu quá, cả cơ thể cực kì mệt mỏi, cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy.
RẸT...RẸT...
TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU
[TÊN : CĂN PHÒNG TỬ VONG]
[THỜI GIAN : 3 TIẾNG]
[ĐIỀU KIỆN : CÒN 1 NGƯỜI TRONG PHÒNG LÀ THẮNG]
[CẤP ĐỘ : 10♢]
[NGƯỜI THAM GIA : 2 NGƯỜI]
[PHẦN THƯỞNG : KEYCARD + LÁ BÀI 10♢]
[THẤT BẠI: MẤT MÁU ĐẾN CHẾT]
Bổng chiếc màn hình nằm trong góc trên bên phải, ngược với chổ ông chú đang ngồi phát sáng, sau đó là những dòng chữ dần dc đánh lên kèm theo giọng nói ồn ồn đọc lên những dòng đó. Sau đó giọng nói biến mất, chỉ đệ lại là những dòng chữ kì quặc đang hiện trên màn hình, là 1 trò chơi rất khó hiểu, mà người thua sẻ"MẤT MÁU ĐẾN CHẾT". Trò đùa gì đây trời, ko lẽ tôi đang ở trong 1 chương trình truyền hình thực tế nào hả trời.
"Bọn khốn nạn, khôn hồn thì thả tao ra ngay, tao mà ra được sẻ giết hết toàn bộ bọn mày" Ông chú chửi lớn tiếng
[THỜI GIAN : 2 GIỜ 59 PHÚT 59 GIÂY]
Bên dưới màn hình hiện lên 1 dãy thời gian, đang đếm ngược dần trong 3 tiếng. Chuyện gì đây vậy trời, tôi bắt đầu thấy sợ, 1 đứa tầm thường, ko chút ấn tượng như tôi, nếu là truyền hình thực tế thì ai lại chọn tôi cơ chứ. Không lẽ là trò chơi bệnh hoạn của tụi nhà giàu, tôi cảm thấy lo lắng dần, mổ hôi bắt đầu chảy ra.
KÍT...KÍT...KÍT...
Căn phòng tự nhiên rung lắc dữ dội, sau đó từ 2 bên bức tường dần di chuyển, để lộ 2 hộc tủ ở 2 bên, mỗi học cũng chỉ to bằng tủ đựng sách vở ở trường trung học, nhưng thứ bên trong mới đáng sợ. trong đó là dao, kiếm, rìu, khiên, rất nhiều những món gây sát thương cao được để đầy trong đó, phải tầm chục món.
Ông chú đứng dậy ngay lập tức, bước đến bức tường gần ông ta, ngắm nghía từng món. Tôi từ từ đứng dậy, lại gần bên vách còn lại, nhìn vào bên trong. Ngổn ngang rất nhiều thứ, trông cũ kĩ rĩ sét và còn dính gì đó màu đen ở bên trên nửa. Trông cứ như là sắt vụn dc tập trung vào đây vậy.
"Ha ha ha....ha ha ha..." Ông chú tự nhiên cười lớn
"Xem ra tao với mày chỉ 1 người được sống ra khỏi đây rồi, đống này ở đây là để tụi mình tự giải quyết nhau, chắc chắn căn phòng này dc lắp kín camere, thật bệnh hoạn mà, mẹ tụi nó"
Ông chú quay qua nhìn tôi nói, trên tay đang cầm 1 cây đao dài bằng cả cánh tay. Tôi thấy lạnh cả người, nhìn lại trên màn hình tivi
[THỜI GIAN: 2 GIỜ 56 PHÚT 2 GIÂY]
Đọc lại những dòng chữ đó, ko lẻ là thật, chuyện gì đang xảy ra vậy nè. Tôi sẻ chết ở đây, tôi từng có suy nghĩ sống như hiện tại thật vô ích, hay la mình chết quách đi. Nhưng giờ khi đang ở rất gần cái chết, tôi thật lại thấy sợ nó, tôi sợ chết, đúng, tôi là thằng sọ chết.
"Chú...chú nói gì vậy ?" Tôi ấp úng đáp, ko rời mắt khỏi con dao trên tay ông ta
"Xin lỗi nhé, tao biết mày cũng là người bị hại thôi, nhưng biết làm sao. Tụi có tiền nhiều khi tụi nó bệnh hoạn thế đấy, mà tao thì lại chưa mún chết. Vậy nên, mày chết đi được rồi"
Ông chú cười đểu nói, cầm trên tay thanh đao tiến dần về phía tôi.
"Chú...chú đừng lại gần...!"
Tôi vội quơ nhanh lấy 1 thứ trong vách tường sau lưng mình, ko kịp để ý thứ đó là gì
"Ha ha...haha. Mày tính làm gì, đâm tao bằng thứ đó chắc !" Ông ta nhìn thứ trong tay tôi, cười nói
Tôi ngó xuống tay mình, gấp quá nên tôi quơ đại mà ko kịp nhìn, đang cầm trên tay tôi là 1 cái tua vít. Tôi ngó nó rồi nhìn ra phía sau mình, ngoài những thứ gây sát thương cao thì cũng có vài món ko liên quan như các loại dụng cụ kềm, kéo, tua vít mà tôi đang cầm trên tay. Ngoài ra còn có 1 số thứ linh tình nằm trong góc.
Tôi ngay lập tực nhìn lên màng hình
[ĐIỀU KIỆN : CÒN 1 NGƯỜI TRONG PHÒNG LÀ THẮNG]
1 người trong phòng, sao phải để vậy trong khi có thể ghi 1 trong 2 còn sống hay chỉ 1 người sống sót. Tôi sực nhớ ra, đây là điều kiện mẹo, phải đọc kĩ nó,
"Khoan đã !"Tôi la lên
"Đừng có kéo dài thời gian nhóc à, tao hứa chỉ 1 phát là mày chết ngay, ko rên la ko đau đớn, đừng làm chuyện này trở nên khó khăn"
Ông chứ dừng lại nói, ông ta đã di chuyển gần về giữa căn phòng, chỉ thêm vài bước là tới tầm chém của cây đao.
"Tôi, tôi tìm ra cách thoát khỏi đây, cả 2 người, ông thấy sao"
Ông chú ngạc nhiên nhìn tôi
"Mày đừng có câu giờ, chẳng dc gì đâu"
"Đọc...đọc kĩ lại điều kiện đí, đó chính là chía khóa giúp cả cùng sống sót"
Tôi vội chỉ tay lên màn hình, lúc này thời gian vẫn đang đếm dần
[THỜI GIAN : 2 GIỜ 47 PHÚT 12 GIÂY]