Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Truyện ngắn: Hồ ly trắng
Tác giả: Mèo Lam
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, SE
Nguồn: gacsach
Hồ ly trắng - Mèo Lam 15240381827_ec297eb7b8





Được sửa bởi Tinh Vân ngày Thu Mar 05, 2015 8:59 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Phần I - Hãy đọc và cảm nhận



"Thiếp chỉ là một con hồ ly ngàn năm tu hành
Ngàn năm tu hành, ngàn năm đơn độc
Đêm khuya thanh tĩnh liệu có ai nghe tiếng thiếp khóc?
Nơi lửa đèn sắp tàn, có ai nhìn thấy thiếp đang khiêu vũ?
Thiếp chỉ là con hồ ly ngàn năm đợi chờ..."


Ngọn núi Côn Luân lượn lờ sương khói dày đặc, hơi lạnh rét run người. Gió thổi lá khô trên đất bay lả tả, rụng rơi co quắp trong làn sương mờ mịt giá rét.

Trong màn khói mờ ảo như tấm sa lụa trắng mong manh ấy, mập mờ ẩn hiện một bóng người lảo đảo đi tới.

Hơi lạnh rồi cũng ấm dần lên, màn sương trắng cũng vì thế mà tan bớt. Bóng người kia dần hiện rõ hẳn sau lớp sương khói mờ mờ, gương mặt hiền lành chất phác, đôi mắt lại ánh lên tia hy vọng mong manh chân thật. Một con người bình thường, co ro trong bộ y phục cũ mèm, chẳng chịu được cái giá rét khắc nghiệt trên núi Côn Luân vậy mà có thể leo được đến tận đây... liệu có phải là đang mong ước khẩn cầu điều gì từ ngọn núi huyền bí ẩn dật thần tiên quanh đây?

Gió lốc lại thổi lạnh buốt, vạt áo cũ tung bay phần phật và màn sương dần dần tách ra hiện rõ một ngôi nhà hoa lệ sừng sững trong hồ sen đang tỏa ra hơi lạnh ẩm ướt.

Hoắc Vệ vui mừng chạy đến ngôi nhà kia, trong lòng khấp khởi hân hoan. Chàng vừa chạy vừa nghĩ thầm:“Nhất định có tiên nhân đang ở đó, thê tử của ta có hy vọng sống rồi!”. Thế nhưng, không như mong muốn của chàng. Không hề có cây cầu nào dẫn đến ngôi nhà trên hồ sen kia, chỉ có nước và hoa sen lênh đênh trong mặt hồ. Hoắc Vệ sững sờ đứng khựng bên bờ hồ, chàng mất kiên nhẫn định nhảy xuống hồ bơi qua thì kịp khựng lại. Dưới hồ có con gì đó lượn qua lượn lại, không giống như cá mà to lớn hơn rất nhiều, hơn nữa nước còn tỏa ra khí lạnh cực kì. Chỉ sợ vừa mới nhảy xuống là bị đóng băng ngay lập tức.

Chàng nhìn ngó xung quanh không thấy bất kì chiếc thuyền nhỏ nào, mà thời gian lại vô cùng gấp gáp, chỉ sợ càng dây dưa thì tính mạng thê tử sẽ không giữ nổi. Bần cùng, Hoắc Vệ quỳ sụp xuống, dùng hết sức lực mà hét lớn, đầy khẩn cầu:

- Tiên nhân! Cầu xin người hãy lắng nghe lời khẩn cầu từ con người phàm tục này, cầu xin người hãy cứu lấy mạng người trên thế gian, tiểu nhân là Hoắc Vệ mạn phép cầu xin tiên nhân cứu nhân độ thế! – Dứt lời, chàng dập đầu liên tục trên đất, nét mặt thành khẩn đến xót xa.

Không biết bao lâu, mãi khi trán Hoắc Vệ rướm đầy máu thì cánh cửa ngôi nhà bỗng nhiên mở ra, xuất hiện một nữ nhân tóc trắng như tuyết, môi đỏ như cánh hoa đào, dung nhan diễm lệ mị hoặc thanh thoát xuất trần hiếm có.

Hoắc Vệ ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu rồi sực tỉnh ra, chàng lại liên tục dập đầu, miệng không ngừng van nài.

- Ngươi là người phàm? – Nữ nhân tóc trắng hỏi chàng, đôi mắt đen láy khẽ nhìn chàng đầy hiếu kì. – Ngươi là con người bình thường thì làm sao có thể lên được tới đây mà không bị yêu quái ăn thịt?

Hoắc Vệ ngạc nhiên, chàng sợ hãi lắp bắp nói, giọng điệu cực kì kinh sợ:

- Vậy... vậy là... có yêu quái...?

- Đúng thế! Không lẽ... ngươi... không hề gặp yêu quái hay tinh linh nào ư? – Nữ nhân tóc trắng kinh ngạc nhìn chàng, rồi đi tới chạm vào ấn đường của chàng. Vừa chạm tay vào bà ta liền hoảng hốt lùi lại, đôi mắt trợn tròn như không tin vào mắt mình. Mệnh lớn, thì ra là do thế...

Hoắc Vệ sốt ruột lo lắng cho thê tử, trong bụng nóng như lửa đốt không còn cách nào khác bèn phá tan màng nghi hoặc của tiên nhân tóc trắng, lớn tiếng cầu xin:

- Tiên nhân, xin người hãy cứu lấy tính mạng thê tử của tiểu nhân. Cầu xin người!

- Thê tử? Ngươi có thê tử rồi sao, ngươi bảo ta cứu nàng ư? Hừ, ta không nghĩ là mình sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi. – Nữ nhân tóc trắng hừ lạnh, ánh mắt sắc lẹm khẽ đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong đầu bỗng dưng nảy ra kế sách.

- Tiên nhân, tiểu nhân cầu xin người, tiểu nhân chỉ có mình nàng là người thân duy nhất hơn nữa... tiểu nhân có thể làm bất cứ điều gì mà tiên nhân yêu cầu!

- Chính là do ngươi nói đấy.- Núi Vu hiểm trở cheo leo, cây cối bạt ngàn, khắp nơi toàn là kì trân dị thảo, dược liệu quý giá. Vậy mà không ai dám mon men lại gần, bởi vì trong núi có một con yêu tinh đang ẩn nấp...!

- Nha, có yêu tinh thật sao? Làm sao mà ngươi biết là có yêu tinh?

- Biết chứ biết chứ, ông nội của ta đã từng vào đó hái thuốc và gặp con yêu tinh đó rồi, may là nó chê thịt lão gia gia không thì ông chả thoát ra được nanh vuốt của nó.

Bạch Y Đồ đang lửng thững dạo chơi thì vô tình nghe thấy tiếng huyên náo, bàn tán về yêu tinh trên núi Vu. Nàng tò mò, không biết còn có yêu tinh nào ngoài nàng đang sống trên núi Vu nữa, thế là nàng bèn chen chúc vào xem. Chen vào được bên trong thì thấy một người đang ngồi chễm chệ trên sạp, bên chân là một cái chén to đựng đầy xu, xem ra đây là mấy người hay kể chuyện dạo trên phố. Bạch Y Đồ cũng móc từ túi lấy ra một đồng xu nhỏ đặt vào trong chén, hào hứng nghe ngóng chuyện yêu tinh từ con người.

- Con yêu tinh đó ra làm sao? Nó có răng nanh không, có phải nó hung tợn xấu xí như quỷ dạ xoa không? Có phải nó to lớn như cây đại thụ không? – Một thư sinh bên tay trái Bạch Y Đồ lên tiếng hỏi, Y Đồ nhíu mày nghĩ thầm, sao có yêu tinh to lớn như thế mà nàng lại không biết nhỉ?

- Không đúng, đâu phải yêu tinh nào cũng thế, có thể đó là một con yêu tinh xinh đẹp lẳng lơ. – Một nữ nhân phấn hoa nồng nặc bên cánh tay phải nàng nói, ánh mắt khẽ liếc qua tên thư sinh bên cạnh nàng.

Y Đồ nghẹo đầu ngẫm nghĩ rồi chợt nhận ra... có gian tình a, nàng vui vẻ liếc trộm hai người kia trong lòng thì hân hoan như bắt được vàng vậy. Cũng đúng thôi, đây là lần đầu tiên nàng hiểu được con người đang nghĩ gì đó chứ những lần khác thì... nghĩ đến đây Y Đồ chợt lặng người đi. Kí ức bỗng nhiên ùa về ào ào khiến cho lồng ngực bị o ép không tài nào thở nổi. Có một người mà nàng mãi mãi không bao giờ hiểu được... đó là Hoắc Thần.

- Các người đều sai hết rồi. Lão gia gia nhà ta kể, đó là một đôi mắt đỏ như máu, rất sáng, có thể niệm chú ám thị khiến con người bình thường như chúng ta không cử động được.

Bạch Y Đồ nhíu mày rồi chợt giật thót người, nàng thầm nghĩ: “Sao có vẻ quen quen...”

Lúc này người kể chuyện dạo lại nói tiếp:

- Lão gia gia nhà ta còn kể là con yêu đó giống như cáo vậy, người nó trắng toát chỉ có đôi mắt là đỏ lừ trông đến là kinh hãi.

Nói đến đây Y Đồ không dưng mà giật mình một cái, nàng vội vàng khum người bỏ trốn khỏi nơi đó. Thì ra con yêu quái mà bọn họ bàn bạc nãy giờ là nàng, làm nàng còn tưởng là mình sắp có hàng xóm mới chứ.

Bạch Y Đồ thực chất là hồ ly thuộc tộc cửu vĩ hồ, chân thân vốn là con hồ ly lông trắng có đôi mắt đỏ như máu, nàng cũng đã tu luyện ít nhất hơn ba ngàn năm, linh lực và tu vi đã sánh bằng với tiên nhân đắc đạo. Thế nhưng, nàng vẫn chưa muốn thành tiên lúc này... bởi vì nàng muốn chờ đợi một người.

Bạch Y Đồ chậm rãi bước chân trên con đường mòn phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo, gió thốc tạt vào người giá rét vô cùng. Nàng co mình lại nhưng cũng không giấu đi được sự run rẩy của chính mình. Sải bước nặng nề trên nền tuyết giá lạnh, nàng bồi hồi nhớ lại mọi chuyện, nàng cười khổ... Quả là không thể quên được.

Không lâu sau thì ngôi nhà gỗ của nàng cũng hiện ra sau tán hoa đào đang mùa đỏ thắm. Cách hoa đỏ bay bay lẫn vào những đóa hoa tuyết trắng muốt, giống như giọt máu ai thấm vào tuyết trắng... đẹp mà cũng thật buồn... Cây hoa đào đó nàng đã trồng từ rất lâu rồi, trồng vì một người và chờ đợi một người...

Y Đồ bước đến, tựa mình vào thân cây gồ ghề, nàng ngước nhìn nhánh hoa đỏ rực trước mắt như ngước nhìn ai đó đã từng ở đây ngắt một đóa hoa đào cài vào tóc nàng... Cây hoa đã hơn ba ngàn năm tuổi rồi, cũng đã cho hoa hơn từng ấy năm rồi... Vậy mà, sao mãi cũng không thấy tung tích Hoắc Thần trên thế gian này?

“Rốt cuộc thì chàng đang ở đâu? Hoắc Thần... thiếp và hoa đào đã đợi chàng hơn ba ngàn năm rồi...”

Bạch Y Đồ cười buồn, nàng nán lại tựa vào thân cây một lúc rồi cất bước đi vào nhà, lúc cất bước thì một lực đạo ở đâu tới chộp lấy bàn chân nàng. Bạch Y Đồ đứng không vững liền té phịch xuống đất, nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đống tuyết to lớn dưới chân đang kéo mình. Chẳng lẽ là yêu quái? Y Đồ vội trấn an mình lại, rồi rút chân ra đứng bật dậy. Y Đồ khẽ khàng dò xét đống tuyết đó, nó không nhúc nhích nữa, cũng không toát ra mùi yêu khí nào cả mà lại giống như... mùi... của con người! Bạch Y Đồ thảng thốt bước lại, gạt bỏ đống tuyết lạnh giá ra, một khuôn mặt nam nhân hiện ra trước mắt nàng...

Y Đồ sững người, đôi mắt to tròn bỗng chốc dâng đầy lệ nóng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con người kia, vừa đau buồn, lại vừa vui sướng.

- Hoắc... Hoắc Thần... Hoắc Thần...! Có phải là chàng không? Hoắc Thần!

Nàng lắp bắp nói, tay không ngừng lay tỉnh người nam nhân kia. Nàng bật khóc nức nở, cuối cùng... nàng cũng đợi được chàng... cuối cùng thì nàng cũng được gặp chàng!

Nam nhân đó khẽ mở mắt yếu ớt rồi ngất đi, nàng hốt hoảng đỡ chàng đứng dậy, từng bước khó nhọc lê vào căn nhà nhỏ.

Vội vàng đốt lửa sưởi ấm xua tan đi hơi lạnh của bão tuyết. Nàng bước đến bên thi triển pháp lực đặt vào ấn đường mau chóng phục hồi sức lực cho chàng. Bạch Y Đồ vừa thi triển công pháp vừa ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia, có chút thân quen mà cũng thật xa lạ. Có lẽ... đây là kiếp sau của Hoắc Thần, vậy ra chàng đã chuyển kiếp rồi.

Truyền nội lực xong, Bạch Y Đồ khuỵu chân xuống ngồi cạnh tay chàng, nàng nghiêng đầu nhìn ngắm chàng đang say giấc nồng, đôi tay nhỏ nhắn bắt lấy tay chàng, đan vào nhau. Siết chặt.

Rồi nàng nhắm mắt lại ngủ yên bên chàng, đôi tay vẫn đan vào nhau, không tách rời.

Bếp lửa đỏ vẫn cháy giữa nhà, tiếng nổ lép bép nho nhỏ như giai điệu bình yên, ru ngủ tâm hồn con người.

Đêm trôi qua trời lại sáng, chim hót ríu rít bên ngoài hiên đánh thức Bạch Y Đồ đang ngủ say bên giường. Nàng tỉnh dậy và thấy bình yên khi kiếp sau của Hoắc Thần vẫn còn đang ngủ. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng chạm vào má chàng vuốt ve cẩn thận.

Chàng vẫn như thế không chút đổi khác, nàng còn nhớ khi ngủ chàng hay nghiêng đầu về bên trái, khóe môi khẽ cong nhẹ trong cơn say giấc... nàng vui vẻ cười khi nhận ra chàng vẫn là chàng, vẫn là Hoắc Thần của ba ngàn năm trước... mãi không đổi thay.

Mãi ngắm chàng, nàng chợt sực nhớ ra chàng là con người không thể nhịn đói được. Thế là bèn vội vàng rời khỏi căn nhà nhỏ, dù thực lòng nàng không muốn chút nào.

Dạo nhanh bên các sạp hàng, Bạch Y Đồ cũng mua được một vài món ăn. Nàng mỉm cười quay về nhà, bất chợt...

Nàng khựng người, nghi hoặc quay đầu nhìn lại dòng người đông đúc trên đường lớn.

Nếu nàng không lầm thì cái mùi vừa nãy rất giống của một người... kẻ thù của nàng. Thế nhưng, có lẽ nàng nhầm rồi. Kẻ đó hiện đang ẩn dật trên núi Côn Luân cơ mà, không thể nào đến núi Vu trong chớp mắt được. Trấn an mình xong, nàng lại tiếp tục cất bước quay trở về căn nhà nhỏ trên núi, trên đó có người mà nàng đã chờ đợi bấy lâu nay.

Bạch Y Đồ vừa rời đi là Hoắc Vệ liền trở mình thức dậy. Chàng ngồi bật dậy, ngạc nhiên vì thân thể của mình vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có chút mệt mỏi nào như dự liệu ban đầu. Cứ tưởng sau đêm tuyết hôm qua chàng đã gục mất rồi chứ, có lẽ là do con hồ ly tinh đó đã truyền công lực cho chàng nên mới không sao. Dù chàng không thích lũ yêu quái nhưng cũng phải đa tạ nó đã cứu mình.

Hoắc Vệ đứng dậy dò xét quanh ngôi nhà nhỏ bé nhưng ấm áp này, cảnh vật lẫn cách bố trí trong căn phòng khiến chàng cảm thấy có chút bồi hồi lạ lùng. Chàng giật mình, nực cười thật chàng mới đến đây lần đầu làm sao lại bồi hồi hay có cảm xúc mơ hồ gì chứ? Có khi nào chàng bị lạnh đến nỗi hóa hoang tưởng rồi hay không?

Hoắc Vệ lắc đầu, lấy tay gạt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán khiến mớ tóc mai ướt nhẹp khó chịu. Sau đó, chàng đi dò xét khắp cả ngôi nhà không bỏ xót nơi nào. Lùng sục khắp cả căn nhà nhưng cũng không tìm thấy thứ chàng cần. Hoắc Vệ sốt ruột lật hết mọi thứ lên, chàng không ngừng lẩm bẩm trong miệng, hệt như câu thần chú: “Có thể ở đâu chứ, ở đâu chứ?”.

Bạch Y Đồ đã bước vào nhà tự lúc nào, nàng nghi hoặc nhìn ngôi nhà bị xáo trộn hết lên và rồi đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Hoắc Vệ không chút kiêng kị.

Một lúc sau, Hoắc Vệ thất vọng quay lưng lại định trở về giường nghỉ ngơi thì bắt gặp ánh mắt dò xét của Y Đồ. Chàng cứng người, lúng túng nhìn nàng không thốt nổi câu biện minh cho mình. Y Đồ nhìn chàng, trong tim bất chợt nhói lên từng nhịp bất an. Cau mày cụp mắt xuống, nàng nhẹ nhàng thốt lên vài chữ:

- Công tử vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hãy nghỉ ngơi một chút để ta làm đồ ăn cho ngươi, khỏi hẳn thì ngươi có thể rời đi. – Dứt lời, Bạch Y Đồ quay đầu liền vào nhà bếp, bỏ mặc Hoắc Vệ ngơ ngác đứng lại trong căn phòng nhỏ.

Nhìn Bạch Y Đồ câm lặng rời đi rồi khuất bóng sau cánh cửa không hiểu sao tim Hoắc Vệ lại nhói lên từng hồi đau đớn, chàng bần thần ngồi xuống mặc kệ cái cảm giác lạ kì đang hoành hành trong ngực, đau buốt đến tê tái. Chàng không hiểu tại sao khi bắt gặp ánh mắt ngờ vực của nàng chàng lại hoảng hốt đến thế, cảm giác giống như bản thân đã phản bội lại nàng, tổn thương nàng, lại giống như tự chàng cầm dao xẻ nát trái tim mình...

Hoắc Vệ trừng mắt, liên tục lắc đầu cố rũ bỏ suy nghĩ hàm hồ trong đầu mình. Chàng điên rồi, điên mất rồi, khi không lại tự mình trách mình như thế. Chàng phải mau chóng tìm được vật mà tiên nhân yêu cầu để chữa bệnh cho thê tử của mình, chàng không thể nào sống nổi nếu mất đi thê tử tri kỉ trọn kiếp này. Dù bất cứ cách nào chàng cũng phải chữa bệnh cho thê tử!

Ngày lại qua đi, màn đêm buông xuống nặng nề trên đỉnh núi Vu giá rét, bão tuyết lại nổi lên cuồn cuộn, hoa tuyết bay lả tả trong cơn cuồng phong phủ lên vạn vật. Duy chỉ có căn nhà nhỏ cùng cây hoa đào ba ngàn tuổi là không bị bão tuyết vùi lấp, đơn giản là vì Bạch Y Đồ đã giăng kết giới ngăn không cho cơn bão phá hủy cây hoa đào kia.

Bạch Y Đồ lặng câm ngắm nhìn bóng lưng Hoắc Vệ đang thẩn thờ bên cửa sổ, nàng xót xa trong lòng rồi khe khẽ thở dài.

“Chàng cũng chỉ là kiếp sau của Hoắc Thần thôi, chàng không phải là Hoắc Thần mà ta quen...”

Tự nhủ với chính mình như thế, nàng gượng cười bước đến cạnh chàng, nhẹ giọng hỏi thăm:

- Công tử tên họ là gì? Ngươi từ đâu đến, vì sao lại lạc đến núi Vu này?

- Ta... ta... không rõ nữa... – Hoắc Vệ ấp úng nói, chàng khẽ siết chặt bàn tay, chàng cần phải ở lại đây tìm kiếm thứ mà tiên nhân tóc trắng yêu cầu. Dùng bất cứ cách gì miễn là có thể cứu sống người chàng yêu thương hết mực. Thế nhưng, không hiểu sao khi đối diện với đôi mắt to tròn ngây thơ thuần khiết kia chàng lại không nói nên lời. Không đúng! Đây chắc là phép thuật dụ dỗ của hồ ly tinh rồi, chàng tuyệt đối không thể bị nó mê hoặc hãm hại!

- Ngươi không rõ cái gì? Chả nhẽ ngươi lại không biết mình từ đâu đến, quý danh của mình? – Y Đồ ngạc nhiên hỏi, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, không lẽ chàng đã mất trí nhớ?

- Ta... ta... ta thực không nhớ nổi điều gì.

Bạch Y Đồ ngẩn người rồi vui mừng khôn xiết, có lẽ ông trời cuối cùng cũng cho chàng ở bên cạnh nàng mãi mãi trọn kiếp này.

Chàng mất trí nhớ cũng tốt, nàng có thể chăm sóc bảo vệ chàng, cùng chàng bên nhau đến thiên hoang địa lão. Còn có thể... cùng chàng xây dựng mái ấm gia đình bé nhỏ hạnh phúc. Y Đồ vui mừng đến nỗi lao ào vào lòng chàng, nàng nấc lên từng nấc nghẹn ngào khiến cho Hoắc Vệ lúng túng mãi không thôi. Bạch Y Đồ khóc thút thít bên vai chàng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói:

- Hoắc Thần, nếu chàng thực sự đã không nhớ thì không sao cả, thiếp sẽ giúp chàng nhớ lại tất cả. Chàng tên là Hoắc Thần, là người thiếp mãi chờ đợi, chờ đợi chàng đến bên thiếp như lúc này...

Hoắc Vệ nghe tiếng nàng nói thì sững người kinh ngạc, sau đó thì thâm tâm vạn lần khinh thường. Đúng là hồ ly tinh chuyên đi mê hoặc dụ dỗ người khác, cư nhiên lại ăn nói giả dối trắng trợn như thế! Quả thật khiến người ta muốn nôn!

Nếu thật sự chàng có mất trí nhớ thật, e rằng cũng sẽ tin sái cổ những lời lừa gạt kia. Tiếc thay, chàng vốn không có mất trí nhớ, đây cùng lắm chỉ là biện pháp để qua mắt nàng. Còn nực cười làm sao, nàng ta bảo sẽ giúp chàng nhớ lại tất cả, nhưng lừa gạt như thế mà là giúp đỡ tất cả sao, đúng là hồ ly tinh đáng ghét!

Hoắc Vệ trong lòng thầm khinh khỉnh ghét bỏ nhưng sắc mặt bên ngoài lại ôn hòa vui mừng như gặp lại người thân sau bao năm xa cách. Chàng trầm trồ kinh ngạc, dịu dàng vuốt ve gò má trắng mịn vốn đã đẫm nước mắt.

- Vậy... nàng là?

- Muội là Bạch Y Đồ, khi xưa chàng hay gọi muội là A Đồ!

“Bạch Y Đồ, A Đồ, A Đồ...” Hoắc Vệ không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, mỗi lần nhắc lại trong đầu là đầu óc lại nhức buốt đớn đau. Hoắc Vệ khẽ xoa bên thái dương cố làm dịu cơn đau đớn lạ thường này, nhưng lại hoàn toàn vô ích. Y Đồ thấy thế tưởng là chàng mệt rồi, nên ân cần dìu chàng đến bên giường rồi ấn chàng xuống, bảo:

- Cả ngày hôm nay chắc chàng cũng mệt rồi, hãy đi nghỉ sớm đi. Thời gian hãy còn nhiều khi nào nhắc lại cũng được.

Nhưng đối với nàng thời gian thì có rất nhiều, còn Hoắc Vệ thì không, chàng cần nhanh chóng lấy được vật cần tìm rồi thoát khỏi đây, tránh xa hồ ly tinh này ra. Hoắc Vệ lắc đầu cật lực, một mực muốn nghe “chuyện trước khi mất trí nhớ của mình”.

Tối hôm đó, chàng và nàng kéo nhau ngồi tựa vào gốc hoa đào đang rụng rơi lả tả, cánh hoa đỏ thắm bay quanh hai người hệt như ngàn cánh bướm diễm lệ bay lượn đầy trời. Tại nơi hoan cảnh xinh đẹp đó, Bạch Y Đồ đã kể hết tất cả những chuyện ở tiền kiếp cho chàng nghe, duy chỉ có việc vì sao Hoắc Thần rời đi không lời từ biệt thì nàng mãi cũng không thể mở lời, bởi vì chính cả bản thân nàng cũng không hiểu tại sao chàng lại rời đi. Nàng kể lại rất nhiều chuyện, rất nhiều sở thích và tính cách chàng, chính xác đến nổi Hoắc Vệ cũng phải ngạc nhiên. Rõ ràng là chàng chỉ mới gặp nàng hôm qua và hôm nay thôi, vậy mà nàng lại hiểu mọi thứ sở thích của chàng đến như thế. Nàng biết rõ chàng có thói quen vò tóc khi ngủ dậy, nàng còn biết chàng ghét ăn hành, biết chàng hay trồng cây mỗi khi buồn, thậm chí còn biết chàng rất thích hoa đào...

Bạch Y Đồ mỉm cười dịu dàng nhìn Hoắc Vệ, tận sâu trong đáy mắt là niềm yêu thương son sắc mãnh liệt. Tất cả hồ nghi, bất an của nàng lúc sáng đều tan biến trong giờ phút này. Giờ đây nàng chỉ mải mê ngắm nhìn thật kỹ người mà nàng chờ đợi tìm kiếm suốt ba ngàn năm qua, từng đợt kí ức cũ chợt ùa về trong đầu, vây kín lấy nàng.

Lần đầu tiên gặp chàng khi ấy cũng trong mùa gió tuyết thế này, chàng là thư sinh lên núi Vu hái thuốc. Vô tình đi ngang qua một gốc đào rừng đang mùa hoa nở, chàng thư sinh Hoắc Thần đó bèn dừng lại bẻ một nhành cây định đem về nhà trồng, không cố ý mà đạp trúng nàng đang cuộn tròn ngủ gà gật trên đống tuyết lạnh giá. Chàng xót xa ôm nàng vào lòng, rối rít xin lỗi rồi đem nàng về trị thương... cũng từ đó nàng đã nhất quyết ở bên chàng mãi không rời, chỉ là... chàng vẫn rời xa nàng như chưa từng quen biết!

Phút chốc, nàng lại rơi vào nỗi buồn sầu muộn không thể giải tỏa...

Lặng người dựa vào gốc hoa đào to lớn, từng cánh hoa đỏ thắm chậm rơi qua tầm mắt, mơn man trên má nàng. Lạnh giá. Bạch Y Đồ khẽ nhắm mắt lại, cố làm dịu nỗi buồn bỗng dưng hiện lên trong tim.

Còn Hoắc Vệ cũng im lặng tựa vào gốc hoa suy nghĩ, mỗi lúc lại càng khó hiểu vô cùng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cũng đã hơn một tháng chàng và nàng cận kề bên nhau, cùng nhau lên rừng hái thuốc, cùng nhau xuống thành dạo chơi và ngồi cạnh nhau vui đùa dưới tán hoa đào đỏ thắm. Tuyết đã không còn những cơn bão bất chợt nữa, chỉ là mỗi lúc lại dày đặc thêm, tầng tầng lớp lớp lạnh giá. Thú rừng đã ngủ đông trốn cái giá rét, con người cũng chả dám lên núi lúc tuyết càng ngày càng dày đặc và lạnh giá. Thành ra, ngôi nhà nhỏ trên núi hoàn toàn được bình yên trong sắc trời trắng xóa và màn hoa đỏ rực rỡ.

Ở lâu ngày cùng Bạch Y Đồ, Hoắc Vệ cảm thấy nàng rất hiền lành và đáng yêu, nàng giống như tiên nữ giáng trần thánh thiện, vô cùng thuần khiết. Tay nàng cũng không hề nhuốm máu người, bởi vì nàng hầu hết đều không rời căn nhà nhỏ này nửa bước. Chỉ trừ lúc cùng chàng dạo chơi ngắm cảnh và lên rừng hái thuốc ra thì đâu còn thời gian mà đi hại người như tiên nhân nói chứ? Hơn nữa đi đâu cũng mang chàng đi theo thì làm sao mà rảnh tay sát hại mạng người được chứ? Hoắc Vệ trong lòng thắc mắc không thôi, nhân dịp A Đồ ngủ còn chưa dậy chàng len lén trốn ra ngoài để gặp tiên nhân.

Bước đi trên con đường bí mật quanh co khúc khuỷu, cuối cùng chàng cũng đến được nơi gặp tiên nhân tóc trắng. Chắp tay thành kính trước bóng người áo tím thướt tha, Hoắc Vệ cất tiếng hỏi:

- Tiên nhân, có phải con hồ ly tinh kia là một con ác yêu không? Tiểu nhân thấy nàng không giống như thế...

- Ngươi động lòng với nàng ta rồi sao? Chỉ mới qua hai lần trăng tròn mà ngươi dám phủ định cả lời nói của ta? – Tiên nhân tóc trắng bật cười, lạnh nhạt nhìn chàng một cái thật sắc bén.

- Tiểu nhân không có ý đó... – Hoắc Vệ vội vàng lắc đầu, mồ hôi bỗng rịn ra bên thái dương, căng thẳng vô cùng.

- Hừ, ngươi không có ý đó? Ngươi nên nhớ, tính mạng thê tử của ngươi đang nằm trong tay ngươi! Nếu không nhanh chóng có Ngọc linh Hồ, ta e rằng thê tử của ngươi sẽ chết! Liệu mà tính toán cho thật kỹ. – Nữ nhân tóc trắng trừng mắt nói rõ từng lời với chàng rồi mờ nhạt biến mất không tung tích, bỏ lại Hoắc Vệ một mình thơ thẩn trong rừng sâu hun hút, hoa tuyết phủ đầy trời.

Lại trở về ngôi nhà nhỏ kia, Hoắc Vệ bần thần đi vào nhà thì bất chợt nghe thấy tiếng nói của Y Đồ và một người khác vang lên trong phòng nhỏ. Tò mò, chàng ghé tai vào nghe trộm, lén lút nhìn qua ô cửa giấy.

- Tiểu thư, hay là tiểu thư quay về tộc đi, thiên kiếp sắp đến rồi không thể chần chừ mãi được.

- A Lam, ta không thể, ta sẽ chịu thiên kiếp ở đây, tại nơi này!

- Tiểu thư! Người không thể mạo hiểm như thế, người trong Hồ tộc có thể trốn tránh vượt qua thiên kiếp được mà, tiểu thư không cần phải đương đầu với nó... nhỡ đâu... lại xảy ra chuyện gì thì... tộc trưởng sẽ trừng phạt em!

- A Lam, đừng lo lắng quá. Em mang bức thư báo bình an này về cho phụ thân ta, ta tin người sẽ hiểu thôi và người sẽ không trách mắng em đâu. Có chuyện gì ta sẽ tự gánh lấy bởi đây là quyết định của ta mà. A Lam, em mau trở về đi! – Bạch Y Đồ mỉm cười tự tin nhìn A Lam – một tiểu hồ ly trong tộc cửu vĩ hồ giống như nàng. A Lam thấy nàng kiên quyết như thế liền thở dài bất lực, sau đó vội vã xoay mình biến mất để lại một làn khói xanh mờ nhạt tan biến vào không gian.

Còn lại một mình trong phòng, Y Đồ vận lực đẩy viên Ngọc linh Hồ vốn cất giấu trong tim mình ra, viên ngọc màu trắng trong tinh khôi, xung quanh có làn khói đỏ mờ ảo bay quanh nhẹ nhàng phát ra hào quang đỏ rực như máu. Y Đồ bất an lặng nhìn viên ngọc trong tay mình, không hiểu sao gần đây nàng luôn cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như sắp có nguy hiểm cận kề vậy. Không lẽ là do cảm ứng được thiên kiếp đang tới gần? Cũng không đúng, Y Đồ khẽ lắc đầu, cảm giác này rất lạ, cứ như linh cảm thấy điềm xấu... Nàng thầm nghĩ, liệu có thể là chuyện xấu gì sẽ xảy ra?

Lại nhắc tới thiên kiếp mà hồ ly phải gánh lấy, thực chất nàng có thể trốn được và bình yên vô sự thoát khỏi. Thế nhưng, nàng không muốn trở thành tiên nhân! Nếu thành tiên rồi thì làm sao nàng có thể ở bên Hoắc Thần được nữa chứ, nàng không thể xa chàng lần nữa, một lần là quá đủ rồi!

Vậy nên, nàng sẽ làm mọi cách để được ở bên chàng!

Cất viên Ngọc linh Hồ vào tráp gỗ cạnh đó, Bạch Y Đồ nhỏm người dậy mở cửa đi ra ngoài.

Thấy nàng đi ra Hoắc Vệ nhanh chóng lui vào nhà bếp, làm ra vẻ bận rộn với đám rau củ trên bàn. Chàng mừng thầm trong lòng, hóa ra đó là Ngọc linh Hồ! Xem ra... thê tử được cứu rồi, chỉ cần một bước nữa thôi là chàng sẽ đoạt được viên ngọc đó.



Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
Phần II - Hãy đọc và cảm nhận

Đêm đó tuyết rơi dày đặc trên sườn núi, cây cỏ đều bị tuyết phủ trắng xóa. Qua ô cửa có thể thấy từng đóa hoa tuyết bay bay đầy trời, xoay xoay trong không gian rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Cây hoa đào trong vườn cũng bị hoa tuyết che lấp, cánh hoa đỏ lẫn vào lớp tuyết trắng giống như giọt máu đào đông cứng lại tạo thành. Đêm nay, A Đồ không thể giăng kết giới bảo vệ cây hoa được. Bởi vì, nàng còn phải tu luyện Ngọc linh Hồ, nâng cao pháp lực vào ngọc để chuẩn bị cho thiên kiếp sắp tới gần...

Ngọc linh Hồ trong tay nàng phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, hào quang thần bí soi rọi cả căn phòng bằng thứ ánh sáng đỏ đầy mê hoặc. Đôi mắt Bạch Y Đồ cũng rực đỏ như máu. Cả người nàng phút chốc trở lại chân thân vốn có – một con hồ ly trắng có đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa. Bạch Y Đồ quay về chân thân thì mệt mỏi đổ ập lên giường, viên Ngọc linh Hồ lăn lông lốc trong lòng nàng, hào quang tắt dần trở về màu trắng vốn có.

Trong căn phòng nhỏ bất chợt lạnh giá, ánh nến bỗng lụi tàn, bóng tối u ám cư nhiên lấp đầy cả căn phòng.

Cánh cửa bật mở, một đôi giày dính hoa tuyết bước vào mang theo cái lạnh giá rét lùa vào căn phòng nhỏ. Đôi mắt hẹp khẽ lướt qua con hồ ly đang nằm trên giường rồi dừng lại trên viên ngọc trong suốt. Khẽ mỉm cười hài lòng, một cánh tay với ra thu gọn viên ngọc vào trong và... biến mất sau cánh cửa.

...o0o...

Bạch Y Đồ thức dậy khi ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, nhìn cánh cửa mở toang hoang khiến lòng nàng bất an, sợ hãi vô cùng. Giống như... ba ngàn năm trước... Chàng cũng bỏ đi như thế, hơi lạnh ùa về khắp tim nàng, lạnh lẽo.

Hóa về hình dạng con người, Y Đồ lảo đảo bước đi tìm Hoắc Vệ.

Thế nhưng, hệt như lo lắng sợ hãi của nàng... chàng đã biến mất!

Đưa mắt ra ngoài hiên, tuyết vẫn rơi đầy trên lối mòn nhưng cũng không che lấp được dấu chân nặng nề của chàng. Chàng chưa rời đi lâu..., vì sao vậy? Vì sao lại giống ba ngàn năm trước? Vì sao cũng không lời từ biệt mà rời bỏ nàng?

Bạch Y Đồ bật cười chua xót, tay áo trắng khẽ lay động, hơi lạnh từ đâu ùa về khiến đôi chân vô lực yếu ớt ngã khuỵu xuống.

Cánh hoa đào lẻ loi bay bay giữa trời rồi rơi xuống, nhẹ bẫng.

Nước mắt nàng cũng rơi xuống, lăn tròn trong không gian và vỡ tan khi tiếp đất. Cõi lòng nàng tan nát, ký ức xưa ùa về cay đắng.

Còn nhớ trước ngày đó nàng còn múa cho chàng xem, tay áo bay bay giữa trời hòa vào màn tuyết trắng, cánh hoa đỏ rụng rơi xuyên vào tay áo nàng vung ra. Diễm lệ xuất thần như thế cũng không thể ngăn nổi bước chân chàng rời đi. Ba ngàn năm sau nàng còn chưa kịp múa cho chàng xem thì chàng đã ở nơi xa xôi nào rồi.

Không cam tâm!

Nàng không cam tâm! Vì cớ gì mà chàng xuất hiện trong đời nàng như thế, gieo rắc cho nàng bao hy vọng về tương lai rồi lại bỏ đi không nói một lời rõ ràng? Trước kia cũng thế mà bây giờ cũng thế, rốt cuộc nàng có tội tình gì mà bị đối xử tàn nhẫn như vậy?

Ít nhất... cũng hãy cho nàng biết lý do tại sao chứ?

Nghĩ đến đó, Bạch Y Đồ nhỏm người dậy chạy bay ra ngoài, bước chân yếu ớt chệnh choạng trên nền tuyết nhấp nhô.

Đêm qua nàng tốn sức dồn hết linh lực, tu vi vào ngọc nên sức lực chẳng còn có bao nhiêu, thêm cái giá lạnh rét buốt thẩm thấu vào người như muốn đông cứng cả thân thể mong manh này. Y Đồ gắng gượng bước đi, lần theo dấu chân chưa bị tuyết vùi lấp mà tìm tìm kiếm kiếm bóng hình Hoắc Vệ.

Hoa tuyết chậm rơi qua mắt nàng, nhẹ nhàng đậu lên mái tóc đen đã thấm hơi lạnh.

Gió lốc từ phương bắc thổi về lạnh lẽo, tạt những đóa hoa trắng muốt bay lượn đầy trời, lặng lẽ tĩnh mịch làm sao.

Mãi tìm mãi kiếm, cuối cùng... cũng thấy chàng đang ngồi trên bậc thềm ngoài một ngôi nhà lá tranh tạm bợ. Chàng ngồi đó, co ro trong cái giá lạnh, ánh mắt vô định dừng lại trên tầng lớp tuyết trắng. Y Đồ xót xa nhìn chàng, trong tim là muôn vàn độc dược tuôn trào chiếm cứ lấy thân thể nàng, ngăn không cho nàng thốt nổi câu hỏi, cũng không cho nàng di chuyển đôi chân mình. Bất động, nàng đứng im nhìn chàng từ xa mà trái tim thì gần như rạn nứt dần.

Hoắc Vệ đột nhiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt hẹp khựng lại tại một điểm, dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của A Đồ, tận sâu trong đáy mắt chàng là bao kinh ngạc sững sờ.

Chàng vội đứng dậy, dang tay bảo vệ cánh cửa sau lưng mình, ánh mắt toát lên vẻ hậm hực khó chịu. Chàng không ngờ A Đồ lại tìm được đến đây nhanh như vậy, trong khi đó thê tử của chàng lại đang được tiên nhân chữa trị nửa chừng. E dè nhìn nàng, Hoắc Vệ quyết tâm bảo vệ thứ đằng sau cánh cửa này, dù có liều mạng với con hồ ly tinh đó!

Chỉ cần nàng ta động thủ thì chàng sẽ liều mình ngăn cản, dẫu có thịt nát xương mòn cũng không thể để A Đồ ra tay hạ thủ thê tử của chàng.

Y Đồ thấy bộ dạng liều mạng của chàng thì bật cười chua xót. Xem ra, còn có người có thể khiến chàng bất chấp tính mạng vì mình như thế, còn có người có thể khiến chàng dè chừng nàng, hoài nghi nàng như thế! Đó có thể là ai chứ?

Thầm gào thét lên trong lòng, đôi mắt nàng đột nhiên biến đổi thành màu máu, phát ra thứ ánh sáng đỏ ma quái.

A Đồ thảng thốt, hẳn là có ai đó đang lấy linh lực trong Ngọc linh Hồ ra, khiến sức lực nàng càng lúc càng yếu ớt, nhẹ bẫng rõ rệt.

Y Đồ trừng mắt nhìn Hoắc Vệ, nàng lảo đảo bước tới, đôi môi trắng bệch mấp máy.

- Tại sao? Là ai đã sai khiến chàng?

Hoắc Vệ lúng túng, chàng rời mắt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, lời nói thoát ra đứt quãng khô khốc.

- A Đồ, ta xin lỗi nàng. Ta... phải cứu thê tử.

ẦM!

Bạch Y Đồ khựng người, cổ họng nặng nề đông cứng lại thành băng, còn tim nàng thì vỡ vụn thành từng mảnh. Dòng máu đỏ trong nàng chảy xiết trong cơ thể, như dòng thượng lưu mạnh mẽ ào ào khiến nàng choáng váng chệnh choạng.

Chàng đã có thê tử rồi...

Hóa ra... tất cả chỉ là giả dối, giả dối!

Ai đó trong nàng đang hét lên tức giận, ai đó trong nàng đang gào khóc bất lực, chỉ riêng nàng cảm thấy mình giống như kẻ hoang tưởng mơ mộng hão huyền. Chàng trước giờ chưa từng yêu nàng, chưa từng. Cùng lắm chỉ là thứ hạt chẳng thể nảy mầm trong thời tiết khắc nghiệt này, phải chăng nó đã chết yểu rồi?

A Đồ bật cười, và rồi nàng quay đầu bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Hoắc Vệ.

Cách chàng một quãng khá xa, nàng bỗng dừng lại thì thào trong màn tuyết trắng xóa.

- Nếu có thể, thiếp muốn được múa một lần cho chàng xem... Nếu có thể, hãy nhìn thiếp một lần...

Dứt lời, nàng khẽ khàng quay đầu lại mong chờ chàng sẽ nhìn nàng, nhìn nàng múa lần cuối...

Thế nhưng, chàng vẫn không hề nhìn nàng!

Một giọt lệ trào mi rơi xuống, hệt như hy vọng mong manh cuối cùng của nàng đã tan thành nước.

Bạch Y Đồ giơ tay lên cao, tay áo trắng bay bay trong làn hoa tuyết lạnh giá. Sóng tóc đen đổ xuống vai nàng, vướng nhẹ vào làn mi ướt đẫm nước mắt. Nàng khẽ xoay vòng, xoay rồi lại xoay. Từng vòng tròn nhẹ nhàng liên tiếp không dừng lại được, tay áo trắng bay bay bay... sóng tóc đen cũng bay lất phất trong tuyết...

Hoa tuyết rơi xuống hòa vào vòng xoay tròn của nàng, xoay rồi lại xoay...

Tuyệt vọng đến nao lòng.

ROẸT! Sấm sét lôi quang chớp nhoáng trên trời cao, từng nhánh chĩa ra như ngọn giáo sắc bén trực tiếp phóng thẳng xuống đỉnh đầu Bạch Y Đồ.

Y Đồ mỉm cười bi thương, tự thì thầm với chính mình.

“Đến lúc rồi...”

Ngũ lôi oanh đỉnh là thiên kiếp của nàng, chính là năm đợt sét đánh trên đỉnh đầu, không thừa cũng không thiếu!

Đạo lôi quang thứ nhất, Y Đồ lảo đảo, vòng xoay tròn khẽ khựng lại. Nhưng nàng vẫn ngoan cố tiếp tục múa.

Đạo lôi quang thứ hai, một ngụm máu đào trào ra từ khóe môi, nở rộ đẹp đẽ.

Bạch Y Đồ vẫn tiếp tục múa, ngoan cố múa trong từng đợt sét đánh vô tình tàn bạo. Đến khi tia sét cuối cùng đánh chí mạng vào ấn đường của nàng thì vòng xoay cũng khựng lại, chao đảo rồi ngã xuống.

Nằm trên tầng lớp hoa tuyết lạnh lẽo, Bạch Y Đồ gắng gượng nhướng mắt nhìn về phía Hoắc Vệ, đôi môi khẽ cong lên đắng cay.

Cuối cùng rồi lại cuối cùng, nàng đã tự huyễn hoặc mình đến mức nào nữa đây? Dù thế nào thì...

- A Đồ!

Một tiếng hét thất thanh vang lên, khuấy động tâm trí tuyệt vọng của nàng.

Bạch Y Đồ mỉm cười mãn nguyện, là chàng! Dẫu sao thì chàng cũng gọi tên nàng lần cuối, cũng nhìn nàng lần cuối...

Y Đồ nhắm mắt lại, nụ cười mãn nguyện bên môi vẫn y nguyên khiến lòng Hoắc Vệ co thắt đớn đau ngàn lần.

Giơ tay định chạm vào nàng nhưng không ngờ cơ thể nàng bỗng nhiên tan ra thành từng làn khói đỏ rực như máu, tia lưu tinh bé nhỏ xuyên qua kẽ tay chàng, rồi mất hút.

Hoắc Vệ thần người, nàng đi rồi. Hôi phi yên diệt chỉ trong chốc lát.

Tất cả... kết thúc rồi.


Núi Côn Luân lượn lờ sương trắng, chàng đến và rời đi trong hận thù sâu sắc...
Núi Vu hiểm trở cheo leo mình nàng cô độc nhớ nhung một bóng hình...

Họ gặp nhau trong ngày tuyết mênh mang... Ai ngờ...

Đó lại là NGHIỆT DUYÊN!

3000 năm trước, chàng rời bỏ nàng để nàng vẫn hoài ngóng trông...
3000 năm sau, nàng hôi phi yên diệt để lại mình chàng với bao ân hận xót xa...

Đó là số mệnh mà hai người phải gánh lấy,

Từ nay về sau, sẽ không còn hồ ly nào tên là Bạch Y Đồ nữa...

Và nàng sẽ không đau khổ vì chàng nữa!

Thiếp là hồ ly tu luyện đã ngàn năm
Ngàn năm tu luyện ngàn năm cô độc
Đêm khuya thanh tĩnh ai nghe được thiếp đang than khóc
Nơi ánh đèn hoa lệ ai có thấy được thiếp đang nhảy múa
Thiếp là hồ ly đợi chờ đã ngàn năm
Ngàn năm chờ đợi ngàn năm cô độc
Chốn hồng trần hỗn loạn ai đã gieo xuống sự điên loạn của tình ái
Biển người mênh mông ai lại uống phải độc ái tình
Khi thiếp yêu chàng chàng chỉ là thư sinh nghèo miệt mài kinh sử
Khi xa rời chàng chàng đã kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc
Có thể vì chàng múa thêm một điệu nữa chăng?
Thiếp là hồ ly trắng ngàn năm trước được chàng phóng sinh
Chàng xem tà áo bay bay, tà áo bay bay
Thề non hẹn biển đều đã hóa hư vô
Có thể vì chàng múa thêm một điệu nữa chăng?
Chỉ vì một cái quay đầu của chàng trong lúc li biệt
Chàng xem tà áo bay bay, tà áo bay bay
Thiên trường địa cửu đều đã hóa hư vô...



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Ghi chữ "hết" vào nhé!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất